1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      5 like có chương mới cho các tình nhé! MOA
      quỳnhpinky, malMizuki thích bài này.

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 42: Nghĩa huynh của Tô Tiểu Nhan

      Chỉ thấy nam tử này mặt mũi như nạm ngọc, xin được lược bỏ nghìn từ miêu tả mĩ nam có sức quyến rũ vạn phần, đáy mắt như có nước, mũi lại cao thẳng, chứa cả non nước trong đôi mắt đó, hơi thở vừa lịch lại tao nhã tỏa ra theo từng nhất cử nhất động của , mặc thân quần áo xanh, lại càng làm tăng thêm khí chất lạnh nhạt mà ôn hòa.

      Mỗi khi nhìn , đáy mắt Tô Thanh Nhan đều lộ ý tươi cười từ tận tâm, tựa như chỉ cần nhìn thấy nam tử đẹp như tranh vẽ này, mọi phiền muộn trong lòng đều như được hóa giải, như loại thuốc, khiến người khác thể thoát khỏi được.

      Nhưng, may mắn, Tô Thanh Nhan đối với cũng có tư tưởng an phận nào cả, quen biết nhiều năm, đến giờ cũng chỉ coi như trai mà đối đãi.

      “Tô Từ.,.” Nàng nhu hòa cười cái, gọi cả tên họ của nam tử kia.

      Mà Tô Từ chỉ cười cái, bước lên phía trước, nghênh tiếp nàng vào phòng, đợi khi nàng ngồi xuống mới : “Sao trở lại rồi? Sao, có tìm được vật kia hay ?”

      Nghe câu này, ý cười mặt Tô Thanh Nhan lập tức cứng đờ, vì cái gì cả, chỉ vì vật trong lời của Tô Từ, chính là Ngọc Diệp Hoa!

      “Khụ, khụ,” Tô Thanh Nhan bối rối che miệng ho tiếng, trước biểu tình ta biết là ngươi tìm ra của Tô Từ, chỉ có thể ngượng ngùng : “ có!”

      “A,” Tô Từ lạnh lùng cười, lắc lắc đầu : “ ra đời này có việc ngươi làm được cơ đấy.”

      Tô Thanh Nhan ảo não, ánh mắt oán hận nhìn đối lại, lại phất tay cái, ưỡn ngực : “Hừ, vốn là ta lấy được dễ như trở bàn tay, nào biết được...”Mí mắt giật giật, nghĩ đến cái kẻ dám đem Ngọc Diệp Hoa ăn sạch sành sanh kia, nàng liền ước gì có thể túm lấy đánh cho mấy cái.

      “Nào biết sao?” Nhìn Tô Thanh Nhan nhăn mặt, Tô Từ thân thiết hỏi.

      “Hừ, bị người ăn mất rồi.”

      “Ngươi sao?” Hai mắt Tô Từ nháy mấy cái, ngạc nhiên : “Ngọc Diệp Hoa này là vật mang kịch động, người nào lại có thể lợi hại đến nỗi có thể ăn cả Ngọc Diệp Hoa? Vậy... , , , vậy cũng chết, thôi, vật chết rồi, đáng tiếc nữa.”

      ,” Tô Thanh Nhan nhịn được xen vào, “Người kia chưa chết, lại còn sống rất tốt.”

      “Hả?” Tô Từ lập tức lộ vẻ mặt khiếp sợ, liên tiếp thu nhận hai tin tức giật gân này, hoàn toàn giật mình ngạc nhiên.

      Tô Thanh Nhan nhếch môi, lại chép miệng cái, rồi đem chuyện Bạch Tử Sơ ăn Ngọc Diệp Hoa cùng nguyên nhân vì sao chưa chết ra, hơi cho Tô Từ nghe.

      Vẻ kinh ngạc mặt Tô Từ chậm rãi thu lại, cuối cùng, biến thành nghiền ngẫm cùng hứng thú.

      “Xuy,” Lời Tô Thanh Nhan vừa dứt, liền bật cười, “ nghĩ đến, người của Lưu Quang Giáo lại có thể tìm thấy được Ngọc Diệp Hoa, nhưng lại mang về nam tử kỳ quái, thế...” đứng dậy, ngữ điệu mang theo trêu chọc với Tô Thanh Nhan: “Chúc mừng các chủ hỉ kết lương duyên, tìm được vị hôn phu tốt.”

      “Rồi, rồi” Tô Thanh Nhan phất tay, “Ngươi cần chê cười ta, từ khi gặp , ta toàn gặp chuyện hay, ôi chao, lại nữa” nàng lôi kéo tay Tô Từ ngồi xuống, hỏi: “Ngươi mau cho ta biết việc này, Ngọc Diệp Hoa rốt cuộc là có công dụng gì, vì sao ngươi lại cần có nó? Còn thầm thiết kế cái bẫy để ta nhảy vào nữa.” Câu cuối cùng, nàng bất mãn bũi môi.

      Lúc trước, nàng bị Tô Từ dụ dỗ, cùng đánh cược, vốn tưởng có thể thắng được, ai ngờ, Tô Từ lại chút hoang mang, dễ dàng thắng được nàng, bất dắc dĩ, nàng đành nguyện ý chịu thua, phải làm theo lời , tìm Ngọc Diệp Hoa.

      Tô Từ ôn hòa cười, hòa nhã : “Ngọc Diệp Hoa này, kỳ chính là độc vật chí tôn, đến cách sử dụng, đó là có rất nhiều cách, ngươi biết, xưa nay ta luôn thích làm chút hoa hoa thảo thảo, gặp qua nhiều cây thuốc, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Diệp Hoa. Về sau, thấy ngươi cả ngày có việc gì làm, liền giao cho ngươi thay ta tìm Ngọc Diệp Hoa về.”

      “Hơ --- ” Tô Thanh Nhan bất mãn, hỏa bốc lên đầu, tức giận vỗ bàn cái, đứng lên chỉ vào mũi Tô Từ : “ là hay nha, ngươi sai khiến các chủ ta làm việc thay ngươi sao?”

      dám, dám” Nội dung câu là cung kính, nhưng đáy mắt Tô Từ lại lộ ra ý cười tố cáo cảm xúc trêu tức người của : “Năm đó cùng các chủ có ơn tri ngộ với ta, khiến Tô mô ở tại trong các nhoi, nhiều năm luôn muốn báo đáp ân đức của các chủ mà chưa có cơ hội, lại thấy mấy ngày kia, thấy được các chủ nhàn nhã vô , lại nghĩ đến Ngọc Diệp Hoa, bèn lấy đó làm cái cớ, để các chủ xuất ngoại du lịch giang hồ, giải tỏa phiền muộn trong lòng.”

      Lời này ra, phỉa là cố ý, nhưng lại đem ba chữ “Ơn trị ngộ” nặng nề kia ra, khiến Tô Thanh Nhan nghe thấy mà chột dạ.

      Vốn dĩ, ban đầu Tô Từ chỉ là đại phu bình thường, hàng năm khám bệnh cho người mọi nơi, ngày đến bên ngoài Tố Các, lại đúng lúc ban đêm, sương trắng buông xuống, tự chủ mà lạc phương hướng, mà khi đó, đúng lúc Tô Thanh Nhan ra ngoài, vừa vặn gặp được , lại thấy dung nhan của đủ khiến quỷ mê tâm hồn, bèn vung tay cái, đón vào trong các.

      Lúc đó Tô Từ sớm bị dọa được gì, nhưng lại phải là kẻ dễ bị khuất phục, ra sức phản kháng, là kẻ có võ công, sao có thể thoát khỏi, lập tức bị Tô Thanh Nhan bắt lấy.

      Lúc đó Tô Thanh Nhan cũng chỉ là tiểu nương hơn mười tuổi, tuy hoàn cảnh làm con người trưởng thánh sớm, tâm tính lại giống như người lớn, nhưng gặp phải sắc đẹp, tâm sinh ái mộ, muốn đoạt lấy. Lúc ấy, nàng nhìn thấy Tô Từ, liền muốn đem nhét vào hậu cung. Cả thời gian, mỗi ngày nàng đều đến tìm Tô Từ, chính xác là coi chừng , nhưng cuối cùng vẫn chịu khuất phục, qua mấy ngày, y tự sát, cũng may là sớm phát ra mới có thể cứu trở về, mới có thể còn sống.

      Mà việc uống thuốc độc này khiến Tô Thanh Nhan trưởng thành lên ít, đêm kia, nàng tìm Tô Từ chuyện cả đêm, sau đó, khi bình minh lên, tự mình đem ra ngoài, rơi nước mắt lời cáo biệt.

      Lúc này, Tô Từ vẫn chưa có gì lưu luyến với Tố Các này cả, liền phủi bụi rời .

      Về sau, gần nửa năm sau, có lần qua lân cận Tố Các, lại là ban đêm, xung quanh có sói hoang dạo kiếm mồi, suýt chút nữa chui vào miệng sói làm bữa đêm cho chúng, cũng may, lần nữa gặp Tô Thanh Nhan ngang qua, đúng lúc kịp thời cứu . Mà tuy là đúng dip, nhưng về sau, theo như Tô Thanh Nhan , lúc đó, nàng chỉ là muốn tìm thịt sói thôi...

      Gặp lại sau nửa năm, Tô Từ liếc mắt cái liền nhận ra Tô Thanh Nhan ngay, nhưng Tô Thanh Nhan nhìn nửa ngày cũng chỉ có thể thốt ra câu: “Ngươi là ai?”

      Tô Từ nghe thấy câu đó, ý cười mặt lập tức bị đông cứng. Năm ngoái khi rời , nghĩ rằng Tô Thanh Nhan chỉ là đứa trẻ, mực muốn bắt giam mình mà được, mà bản thân mình rời cách vô tình như thế, tạo thành bi thương trong lòng nàng, đối với nàng có phần áy náy, nào biết, nàng đảo mắt cái lập tức quên luôn , khiến cho lãng phí tình cảm rồi.

      Về sau, hai người hiểu vì sao lại ở cùng nhau, Tô Từ cũng ra việc họ từng quen biết, cũng chủ động ra tên tuổi của mình. Lúc Tô Thanh Nhan nghe thấy, tinh thần cả người lên vài phần, mình và cùng họ, trăm năm trước ắt là người nhà, lúc này lại muốn lôi kéo cùng kết nghĩa với mình, Tô Từ khéo léo từ chối được, liền đáp ứng, nào biết vì thế, mà rơi vào bẫy của nàng.

      Ngày hôm sau, Tô Thanh Nhan lợi dụng tình huynh muội của hai người, tương thân tương ái lôi kéo Tô Từ đến Tố Các, trong khoảng thời gian mười ngày cứ về về, ra ra vào vào, cuối cùng thêm nhõng nhẽo kết hợp cùng cứng rắn đối phó của Tô Thanh Nhan, cuối cùng, Tô Từ thực thể từ chối, liền đáp ứng từ này về sau chuyển vào trong các, phụ trách chức danh thầy thuốc xem bệnh cứu người cho người trong các.

      Về sau, Tô Từ mới hiểu, bọn họ tuy là cao thủ là chính, nhưng đều chỉ biết chút băng bó đơn giản, y thuật tinh, thể đào tạo hay mời đại phu nào đó vào trong các, nên tình trạng bệnh tình trong các này phải là cực kỳ kém. Người giang hồ, lại sợ bí mật của bản thân bị lộ ra ngoài, cho nên cuối cùng, đành phải đón vào cửa, bằng mọi giá. Lúc đó, Tô Từ từng hói, sao sợ bán đứng mọi người, Tô Thanh Nhan chỉ cười đến vui vẻ, mặt mũi chân : “Chỉ vì, ngươi có võ công!”

      Nhất thời thiện tâm nổi lên, Tô Từ đành phải tuân mệnh làm theo.

      Chuyện này, cũng chính là nguyên nhân hai người quen biết. Từ đó về sau, Tô Thanh Nhan coi Tô Từ như trai mà đối xử, đối với có đề phòng gì, mọi chuyện vui vẻ hay mất hứng đều tìm tâm , mà khi nhàn hạ, còn có thể giới thiệu bạn bè cho , ý muốn kéo sợi tơ hồng, cứ thế, quan nhiều năm rồi.

      Nghĩ đến đây, Tô Từ nhìn biểu tình đỏ ửng mặt Tô Thanh Nhan, lúc này tươi cười : “Được rồi, cũng nữa, nhưng quả nhiên là đáng tiếc, biết ngoài Lưu Quang Giáo có Bạch Tử Sơ, biết còn nơi nào nữa .”

      Tô Thanh Nhan ngẩn người, định mở miệng đáp đến núi quỷ kia, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, tỉnh ngộ, núi kia chỉ là địa danh giả tạo mà thôi, đành lắc lắc đầu đáp.

      “Vậy là đáng tiếc, Ngọc Diệp Hoa này được coi là độc vật chí tôn, nhưng nếu có thể sử dụng theo cách tốt, lại có thể biến thành thuốc cứu mạng người.”

      “Thuốc cứu mạng?” Tô Thanh Nhan sửng sốt, bỗng nhiên trước mắt ra bộ dáng Bạch Tử Sơ khi phát bệnh, vẻ mặt trắng bệch, trong đầu lóe lên cái, mặt lên thần sắc vui mừng, đúng lúc chuẩn bị mở miệng, lại nuốt lời xuống, nếu quả Ngọc Diệp Hoa có thể chữa được bệnh của Bạch Tử Sơ, lúc đó, khi mà ăn Ngọc Diệp Hoa, nên phát bệnh mới đúng.

      Đáy mắt buồn bã, nàng lại thở dài lắc lắc đầu. Nhìn thần sắc nàng phức tạp biến đổi, Tô Từ lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

      Tô Thanh Nhan do dự hồi, lúc này liền đem bệnh của Bạch Tử Sơ ra.

      Tô Từ lắng nghe, thầm ghi nhớ chứng bệnh của Bạch Tử Sơ trong lòng, lại cân nhắc thêm hồi, mày dần thả lỏng, nét mặt biểu lộ ý cười nhạt, : “Ngọc Diệp Hoa này tuy là thuốc hay, nhưng cần có biện pháp dùng mới tốt, nếu ăn cả vào như vậy, chẳng những chữa được bệnh, ngượi lại còn có thể trúng độc bỏ mạng, đương nhiên, may mắn thên thể là bách động xâm phạm. Nhưng mà công dược của Ngọc Diệp Hoa, chi là hoa, lá, thậm chí cả rễ, cần có biện pháp phù hợp để lợi dụng công dược. Cho nên, nếu có thể dùng tốt, có cơ hội chữa bệnh cho .”

      sao?” Tô Thanh Nhan hưng phấn nhảy dựng lên, tâm tình vui sướng mang cả vào giọng .

      Tô Từ vuốt cằm, nhưng lại thu lại lời vừa : “Nhưng mà Ngọc Diệp Hoa phải là vạn năng, có thể trị được hay , chỉ là ta đoán mà thôi, do đó, ta cần tự mình xem bệnh cho mới có thể kết luận được.”

      Hăn đứng dậy, với Tô Thanh Nhan: “ biết thời điểm này có thích hợp để thăm bệnh cho hay ?”

      “Thích hợp, thích hợp,” Tô Thanh Nhan vui vẻ, muốn lôi kéo , được vài bước,nàng lại dừng lại hỏi: “Phải rồi, lúc trước ta có phái người mang cái xương gà về cho Thương Mộng, xưa này có việc gì Thương Mộng đều tìm ngươi thương lượng, vậy, đến tìm ngươi về việc này chưa?”

      Nghe thế ngây ngẩn cả người: “Xương gà? Là gì vậy?”

      Tô Thanh Nhan nghi hoặc, lúc này đem chuyện Bạch Tử Sơ thích ăn đùi gà cùng chuyện xảy ra lúc trước ở thuyền cho nghe. Mà Tô Từ nghe xong, cũng là vẻ mặt mê mang lắc đầu: “Thương Mộng chưa hề đề cập đến vấn đề này.”

      Lời ra, Tô Thanh Nhan càng thêm ngạc nhiên.
      fujjko, gaubonganvung, Betty5 others thích bài này.

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Vẫn như cũ nhé, 5 like chương mới xuất , ta cố nhanh chóng làm nhanh bộ này, nếu mà có động lực. Hì hì,
      quỳnhpinkymal thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      5 likes rồi nha nàng. Ta thấy nghi ngờ về Tiểu sơ quá>.<
      malPham Trang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :