1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @LạcLạc thuộc ngoại truyện hay chính truyện vậy b? M dịch kèm bản raw do c QH gửi nên chắc ko ảnh hưởng đâu ^^ còn bản cv vừa rồi thiếu hết c20 m cũng phải tự mò :-s
      quỳnhpinkyLạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @meiluo 2 ngoại truyện, raw boss gửi chắc ko ảnh hưởng đâu :v, tại ngay cái ngoại truyện quan trọng để kết thúc sợ nàng xài của TTV thiếu mắc công, bản cv đó còn thiếu c38 nữa nàng @@
      quỳnhpinkymeiluo thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424
      @LạcLạc bản cv m dùng để tham khảo & dựa vào cái sườn của nó để edit thôi, chứ bản cv đọc khó hiểu lắm :yoyo65::yoyo65:
      Dù sao cũng cảm ơn bạn nhắc nhở nhé :yoyo45:
      Chó ĐiênLạcLạc thích bài này.

    4. Sana

      Sana Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      45
      Đọc chương 24 xong mình suýt té ghế vì độ khốn của nam phụ, quá khốn rồi, thích nữ chính vì ko quên dc diễn viên phim con ủn ỉn. Ta thấy này thích nữ chính là nhan vật hoàn hảo cho giươngf ta thôi. Giưax tệ và tệ hơn ta đành chọn Nam chính
      meiluo thích bài này.

    5. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 25

      Phó Tự Hỉ mắt cười long lanh.


      "Hạ Khuynh, tôi chờ ."


      Hạ Khuynh cười cười, kéo đến sopha ngồi lên đùi mình: "Khi ra đó phải theo mẹ tôi được chạy lung tung, có biết chưa?"


      gật đầu.


      Sau đó chỉ bảo vài tình huống để bảo đảm an toàn khi ra biển, Phó Tự Hỉ nghe rồi gật gật đầu lặp lại theo lần. cũng kỳ vọng có thể nhớ kỹ toàn bộ, chỉ cần có ý thức để tự bảo vệ bản thân rất tốt rồi.


      Cuối cùng thời gian cũng còn sớm nữa, đến giờ lên giường ngủ, đứng lên chuẩn bị rời khỏi.


      Phó Tự Hỉ nhìn thấy vậy cũng đứng lên gọi "Hạ Khuynh Hạ Khuynh."


      "Gì vậy?" dừng bước xoay người lại nhìn .


      Vẻ mặt ngượng ngùng, lí nhí hỏi: "Tôi có thể mang Đại Hùng Bảo Bảo theo được ?"


      Vấn đề này dám hỏi phu nhân vì sợ làm phiền đến bà.


      Hạ Khuynh nhìn lúc, bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh ôm con gấu bông đó vào lòng rấm rức khóc khỏi nổi lên trận đau lòng, ôn nhu đáp lời : "Đương nhiên có thể."


      Phó Tự Hỉ nghe vậy rất vui vẻ "Vậy ngày mai tôi cho phu nhân biết."


      "Tôi với mẹ giúp em. Thuận tiện cũng sắp xếp phòng nghỉ để con gấu bảo bối cục cưng của em dù nằm ở giường cũng có thể nhìn ra cảnh biển."


      "Hạ Khuynh..." Phó Tự Hỉ kích động hai tay nắm chặt vạt áo. ra Hạ Khuynh biết muốn cùng Đại Hùng Bảo Bảo ngắm cảnh biển.


      Vậy mà hề chế giễu mình, ngược lại còn dùng ánh mắt hiền hậu ấm áp như vậy mà nhìn .


      Hạ Khuynh cảm nhận được nàng xúc động, bước lên ôm vào lòng: "Em có thể mang nó đến bất cứ nơi nào. Nhưng mà phải chăm sóc cho nó tốt, có biết chưa?"


      ngoan ngoãn ở trong lòng gật gật đầu, lí nhí trả lời: "Tôi để ở trong phòng, mang đâu hết."


      Hạ Khuynh vỗ vỗ sóng lưng của : "Được rồi. Em phải ngủ sớm chút ngày mai mới thức dậy nổi chứ."


      "Vâng."


      "Ngoan, ngủ ." Hạ Khuynh hôn phớt lên môi cái: "Tôi phải về phòng đây."


      Sau khi Hạ Khuynh rồi, Phó Tự Hỉ liền leo lên giường nằm xuống, bao lâu sau chìm vào giấc ngủ…


      ………….


      Buổi sáng hôm sau, Phó Tự Nhạc gọi điện thoại đến, đợi tiếng chuông vang lên rất lâu Phó Tự Hỉ mới từ từ mở mắt, ngồi dậy mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại ấn nút trả lời.


      Phó Tự Nhạc : "Chị cần gấp. Em hỏi phu nhân rồi, chị cứ từ từ mà chuẩn bị sao cả."


      Phó Tự Hỉ nghe em vậy chợt sửng sốt tỉnh táo hẳn.


      Đợi sau khi ý thức tỉnh táo hoàn toàn, nhìn đồng hồ treo tường, 8 giờ 15 phút.


      bắt đầu hoảng hốt vội vàng bước xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, tay xách vali tay cắp theo con gấu bông Đại Hùng, vội vội vàng vàng chạy đến khu nhà chính.


      Đến cổng lớn ở đại sảnh, dì Quan nhìn thấy bèn cầm giúp con gấu bông Đại Hùng: "Tự Hỉ, từ từ thôi nào, vội."


      "Dì Quan con đến trễ mất rồi..." Phó Tự Hỉ rất là bất an.


      Quả nhiên rất ngốc.


      Dì Quan cười an ủi: " cần hoảng sợ, phu nhân có chờ con." Sau đó bà dẫn vào phòng ăn.


      Phó Tự Hỉ vừa đến nhìn thấy Lương San kiểm tra hành lí: "Phu nhân, con xin lỗi… vì dậy muộn ạ..."


      " sao đâu, con đừng gấp." Lương San cười thân thiết: "Tự Hỉ, con bỏ hành lí xuống rồi đến đây ăn sáng nào."


      Phó Tự Hỉ nhìn thấy Lương San tức giận yên tâm nhàng thở phù. đặt hành lí xuống đất đến góc bàn ăn rồi ngồi xuống: "Cảm ơn phu nhân."


      Sau khi Lương San và Phó Tự Hỉ ăn xong bữa sáng, chú Hoắc đưa cả hai đến biệt thự ven biển.


      Vị trí bãi biển cũng cách xa lắm, ngồi xe chạy đường cao tốc khoảng 2 giờ đến nơi.


      Phó Tự Hỉ ở xe lại ngủ gà ngủ gật, lâu lâu lại bị giật mình tỉnh giấc rồi ôm chặt con gấu bông Đại Hùng tì lên đầu nó ngủ tiếp.


      Lúc bọn họ đến nơi Tả Phóng cũng đến.


      Lương San sợ Phó Tự Hỉ bị thiệt thòi nên đề nghị Tả Phóng thuê gian phòng ở khách sạn cận khu biệt thự.


      Tả Phóng rất vui vẻ đáp ứng.


      Cụm biệt thự thuộc sở hữu tư nhân, vì vậy Tả Phóng vào được bên trong nên đứng trước cổng chờ.


      Lương San khi đến cổng lớn nhìn thấy bèn gọi lên xe, cười khách sáo: "Ôi ngại quá, cậu chờ có lâu ?"


      Tả Phóng cũng là người biết thức thời nên trả lời khách sáo: " có, cháu cũng vừa đến thôi ạ."


      Phó Tự Hỉ vẫn còn ngủ rất ngon.


      Mãi đến cửa biệt thự, Lương San mới đánh thức Phó Tự Hỉ.


      Phó Tự Hỉ lúc bị đánh thức vẫn còn chưa tỉnh táo nên có chút giật mình.


      Lương San cười hì hì véo gương mặt tròn trĩnh của : "Tự Hỉ thức dậy nào, chúng ta cất hành lí, A Khuynh chọn phòng cho con rồi."


      "Vâng ạ." Phó Tự Hỉ tỉnh táo lại, có chút lúng túng.


      Chú Hoắc cầm vali của Lương San và Phó Tự Hỉ, Phó Tự Hỉ nhìn thấy vậy vội : "Chú Hoắc, cần đâu ạ, để con tự mình mang lên."


      Tả Phóng lập tức bước lên tiếp nhận hành lý tay chú Hoắc, cười ôn nhu : "Để cháu mang lên cho."


      Phó Tự Hỉ biết Tả Phóng cũng ngồi xe, có chút mất tự nhiên: "Xin chào, Tả Phóng."


      "Chào buổi sáng Phó Tự Hỉ."


      "Cảm ơn." vẫn nhớ rất lần trước hai chị em mua quần áo ta còn giúp mình cầm túi lớn túi theo sau.


      "Đừng khách sáo."


      Chú Hoắc định nhận lại hành lý tay nhưng bị Lương San lắc lầu ra hiệu ngăn cản.


      Lương San quan sát nãy giờ nhìn thấy tầm mắt Tả Phóng đều dính chặt lên người Phó Tự Hỉ.


      Tính ra, chị em Phó Tự Hỉ ở Hạ gia hơn 3 năm.


      Lương San đương nhiên cũng ngờ Tả Phóng có tình cảm với Phó Tự Hỉ sâu đậm như vậy, chỉ cần lòng đối xử tốt với Phó Tự Hỉ là được rồi, bà cũng muốn gây thêm rắc rối cho .


      Giống như lời Hạ Hàm Thừa , những người trẻ tuổi cũng có suy nghĩ riêng của họ, cứ để cho bọn họ tự phát triển tình cảm của mình.


      Tả Phóng giúp Phó Tự Hỉ mang hành lí chuyển đến phòng khách, sau đó chú Hoắc tiếp nhận mang vào phòng ngủ.


      Lương San nhìn thấy Phó Tự Hỉ vẫn ôm khư khư con gấu bông, bà cười : "Tự Hỉ, ta dẫn con đến phòng mới xem nhé."


      "Vâng ạ!" Phó Tự Hỉ cười gật đầu.


      "Tả Phóng ngại quá, cậu ngồi ở đây đợi chúng tôi chút nhé." Lương San cảm thấy mình làm vậy cũng phải ổn.


      "Được ạ, sao cả." Tả Phóng từ nãy đến giờ đều giữ thái độ ôn hòa.


      Lương San chọn cho Phó Tự Hỉ căn phòng có hướng nhìn ra cửa biển, bên ngoài còn có ban công .


      Phó Tự Hỉ vừa bước vào phòng liền bước đến gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.


      Ánh nắng ấm áp như mật ong rót thẳng xuống bờ cát trắng mịn. Nước biển trong veo màu xanh ngắt, những vệt sương mù thoắt thoắt vắt lên những cụm đảo ngoài khơi, xa xa đường chân trời như sợi dây kết nối kì diệu giữa mặt biển và bầu trời.


      Phó Tự Hỉ bị vẻ đẹp của cảnh biển làm cho mê man, thích thú reo lên: "Woa! ra biển rất đẹp, rất lớn nha!"


      Lương San nghe xong những lời này, cười đến khép miệng lại được: "Nào nào Tự Hỉ ban công nhìn xem, còn lớn hơn nữa cơ!"


      "Vâng!" Phó Tự Hỉ ôm chặt con gấu bông Đại Hùng chạy ra ban công, chỉ chỉ rồi cười với nó: "Đại Hùng Đại Hùng, mau nhìn … là biển lớn đó! đẹp lớn lớn!"


      "Tự Hỉ có thích căn phòng này ?"


      Phó Tự Hỉ thích thú cười đến hai mắt cong cong như hai vầng bán nguyệt, gật đầu lia lịa "Tự Hỉ thích lắm, cảm ơn phu nhân!"


      "Ây da đừng khách khí! Ha ha."


      ra căn phòng này là của Hạ Khuynh, nhưng rất ít khi trưng dụng. Tối hôm qua, có đến tìm Lương San chuyện chút, đề nghị mang căn phòng này để cho Phó Tự Hỉ ở, có thể thoải mái ngắm nhìn cảnh biển.


      Lương San ban đầu cũng định sắp xếp cho Phó Tự Hỉ căn phòng có hướng nhìn đẹp, nhưng chưa gì con trai lên tiếng trước, vậy lấy ngay căn phòng của nó mà mượn hoa kính phật.


      Lương San trông thấy Phó Tự Hỉ còn chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt, chỉ cười khẽ rồi : "Tự Hỉ, hay là chúng ta dạo xung quanh chút. Tý nữa con nhớ chuẩn bị mang theo áo tắm nhé."


      "Vâng ạ. Phu nhân... con muốn dắt Đại Hùng cùng nữa, được ạ?" Giọng dần.


      " thành vấn đề. Con thích cứ như vậy mà làm, đồ đạc trong phòng cứ sử dụng thoải mái." Dù sao cũng toàn là đồ của con trai mình.


      Lương San cười khanh khách xong trở về phòng lấy quần áo.


      Phó Tự Hỉ vui vẻ nhấc cái ghế tựa mang ra ban công rồi để con gấu bông ngồi lên: "Đại Hùng, em ngồi ở đây nhé?"


      Đại Hùng tất nhiên trả lời.


      đem mặt vùi người nó, cọ cọ vài cái "Mẹ ơi, mẹ xem biển rất là đẹp!"


      Phó Tự Hỉ giúp Đại Hùng chọn xong vị trí, nghĩ đến những lời Lương San vừa dặn dò, mở hành lý ra tìm áo tắm, kết quả tìm đến nửa ngày vẫn tìm được.


      bắt đầu buồn bực, đem đổ cả cái bao lên bàn.


      Vẫn có.


      Chậc chậc lưỡi: "Sao thấy, kì vậy ..."


      nhớ ràng bỏ vào trong bao này.


      Sau đó còn mang ra cho Hạ Khuynh xem nữa ...


      xem?


      ...


      xem xong rồi... nhìn thấy nữa...


      Phó Tự Hỉ ngây ngốc hồi, sau đó lấy di động gọi cho Hạ Khuynh.


      Hạ Khuynh lúc này họp, di động rung lên, liếc nhìn màn hình hiển thị nhưng nhấn nút trả lời.


      lát sau, bắt đầu lại nhớ bé ngốc này rồi.


      Mở di dộng lên soạn tin nhắn ——


      ‘Chuyện gì?’


      Phó Tự Hỉ vừa xem tin nhắn định trả lời nhưng có số chữ biết bấm, nghĩ nghĩ hồi gọi thẳng cho Hạ Khuynh.


      Lúc này lại thấy màn hình hiển thị Hạ Khuynh gọi đến.


      Hạ Khuynh nhìn Hạ Hàm Thừa ra hiệu bận chút rồi ra ngoài hành lang: "Chuyện gì?"


      "Hạ Khuynh Hạ Khuynh. Áo tắm của tôi mất rồi ..."


      "..." Hạ Khuynh đương nhiên ra việc chính cố ý đem nó giấu: "Có thể em quên bỏ vào hành lí."


      "Lúc mang cho xem thấy nó nữa." Phó Tự Hỉ cố nhớ lại, hình như sau khi mang cho Hạ Khuynh xem xong vẫn chưa trả lại.


      giật khóe miệng: "Em nghi ngờ tôi giấu đấy à?"


      " có." Phó Tự Hỉ yếu ớt thào, Hạ Khuynh chắc chắn cần quần áo của mình.


      Nhưng cũng hiểu tại sao nó lại cánh mà biến mất?


      " tìm thấy thôi, vả lại em có biết bơi đâu. Tôi còn có việc, cúp đây." Hạ Khuynh đợi Phó Tự Hỉ thêm nữa liền cúp máy.


      Tâm tình Phó Tự Hỉ như lọt vào trong rừng sương mù.


      buồn bã ra ngoài phòng khách, thấy Lương San cùng chú Hoắc đâu cả, chỉ có Tả Phóng ngồi sopha xem tạp chí.


      Tả Phóng giương mắt nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ.


      bắt gặp ánh mắt của , cảm thấy được tự nhiên cúi đầu xuống.


      "Phó Tự Hỉ, đến đây ngồi." Tả Phóng khép cuốn tạp chí.


      "Ừ."


      chậm rãi qua, cũng dám ngồi gần người lạ nên cách xa khoảng. ra cũng có chút yên tâm khi ngồi cùng chỗ với .


      Tả Phóng đứng lên chủ động đến bên cạnh ngồi xuống.


      "Phó Tự Hỉ."


      "Hả?" Phó Tự Hỉ mờ mịt ngẩng đầu.


      nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của , tâm tình thả lỏng, ôn nhu cười : "Chúng ta kết bạn nhé."


      nghe như thế sửng sốt chút rồi : "Nhưng tôi quen biết ."


      "Em muốn chuyện với tôi sao?"


      bắt đầu lúng túng: "A, phải vậy đâu!"


      "Sao lại , bạn bè bình thường phải cùng trò chuyện với nhau chứ."


      " à?" Phó Tự Hỉ có chút thụ sủng nhược kinh: "Cho đến bây giờ chẳng có ai chịu kết bạn với tôi cả."


      Tả Phóng bật cười rộ lên: "Vậy em có muốn tôi làm bạn với em ?"


      "Muốn chứ." gật đầu, "Tả Phóng, muốn kết bạn với tôi sao?"


      "Cái này là tôi hỏi em trước cơ mà. Em đồng ý rồi chúng ta là bạn tốt của nhau."


      Phó Tự Hỉ nhợt nhạt cười: " là người bạn đầu tiên của tôi đấy."


      rất cao hứng. Sau khi có trai, mình lại có thêm người bạn tốt.


      Tả Phóng nhìn mặt mày tươi rói phấn khởi, chợt nhớ lại bản thân năm đó quá nhu nhược, chẳng có đủ dũng khí bước đến che chở cho .


      Phó Tự Hỉ cười như vậy nhìn là đẹp!

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      sweet mandy, Sweet you, Tiểu Ly 111133 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :