1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại, Np, Sủng] Tiết gia tiểu nương tử - Tiếu Giai Nhân - 18+ [HOÀN+EBOOK]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616
      Chương 10: Nổi máu ghen
      Edit: Lyn
      Beta-er: Mingyu (6-10)

      Vùng này nằm dưới núi Thanh Sơn, mà làng Hồ Lô nằm ngay ở khu vực cửa ngõ của vùng. ra khỏi lòng núi chật hẹp, chính là vùng đất rộng lớn, ngay cả đất đai hoa mầu, phòng ốc trong thôn xóm đều rất chỉnh tề, tràn ngập hơi thở cuộc sống.


      Tiết Bách chỉ về địa phương phía trước, với Diệp Nha: "Nhị tẩu, đối diện chính là trấn Đông Kiều, ta thường học ở đó."


      "A, vậy chẳng lẽ mỗi ngày đệ phải mất hai canh giờ mới đến trường sao?”


      Diệp Nha giật mình nhìn , bọn họ mạch từ nãy đến giờ, mất gần canh giờ rồi, bây giờ mặt trời cũng mọc đến ngọn cây rồi.

      Tiết Bách cười : " lâu cũng quen thôi mà."


      "Vậy đệ có bạn học ?" lẽ ngày nào cũng mình qua nơi hoang vu hẻo lánh này?


      ", mình cũng tốt, rất yên lặng, buồn lấy sách vở ban ngày ra ôn lại, về nhà cần học nữa ." Tiết Bách cười với nàng, thấy nàng lấy lại sức liền kêu Tiết Thụ tiếp tục tiếp.


      Diệp Nha sau vài bước, nhìn bóng dáng gầy gò của Tiết Bách, có chút đau lòng.


      Nhà nàng tuy nghèo nhưng dù gì cũng nằm ở thị trấn, còn như làng Hồ Lô này, muốn đến nơi khác phải xa như vậy. Nàng thử tưởng tượng tình cảnh Tiết Bách mình đường, trong đầu nàng phải hình ảnh tự do tự tại thoải mái, mà là hình ảnh vào ngày mùa đông ngược gió mà , ngày hè mưa to lại chật vật...


      Cũng may, tam đệ là người có thể chịu khổ .


      Ở con sông phía trước là chiếc cầu đá trông có vẻ cũ kĩ, bên cạnh còn có ít cỏ dại mọc thưa thớt. Khi qua cầu Diệp Nha và Tiết Bách đẩy xe phụ Tiết Thụ.


      Cơn gió nhàng khoan khoái từ mặt hồ thổi tới, mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt người Tiết Thụ, Diệp Nha len lén nhìn chút.


      Có lẽ là do hai ngày này bọn họ sống chung rất tự nhiên, hoặc là do dọc đường ba người cười cười với nhau rất vui vẻ nên bất mãn của nàng đối với ba huynh đệ nhà họ Tiết càng lúc càng nhạt dần, cuộc sống ở trong núi tuy có chút khổ cực nhưng lại rất yên bình. Nàng có tướng công ngốc biết quan tâm chăn sóc nàng, có hai người huynh đệ đáng tin cậy, nàng cần lo lắng nếu mình làm sai bị người khác đánh chửi, cũng cần phải nhớ mấy cái quy củ hà khắc kia nữa...


      Nàng vẫn nhớ mấy lão quản thường thường nhắc tới câu: đời người phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, hoặc là trước sướng sau khổ, hoặc là trước khổ sau sướng, trong họa có phúc, trong phúc có họa, chưa đến phút cuối cùng cũng ai biết trước được kết quả của mình.


      Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, gặp được ba huynh đệ Tiết gia chính là phúc khí của đời nàng.

      *

      Qua sông chính là trấn Đông Kiều, đường người đến người rất náo nhiệt.


      Tiết Bách dẫn đường phía trước, cuối cùng dừng lại trước hàng bán thịt, xoay người với nam nhân phúc hậu bận rộn xử lý công việc bên trong: "Trương thúc, thúc nhìn xem chúng ta mang thứ gì đến này?" Trước kia, mỗi khi đại ca săn được thú đều mang đến nơi này, Trương Phú Quý là người rất tốt bụng, chiếu cố bọn họ rất nhiều.


      Trương Phú Quý nghe vậy liền đứng thẳng người dậy, lộ ra gương mặt sáng bóng và cái bụng đầy mỡ của mình, "Ái chà, hôm nay tam lang cần đến trường sao!" chào hỏi thân thiết với Tiết Bách, thấy vật xe đẩy, lập tức cười toe tóe: "Ha ha, là heo rừng sao, loài này cực kỳ hung mãnh, đại lang là có bản lĩnh! Ồ, nhưng sao lại tới?"


      Tiết Bách mỉm cười, : "Đại ca của ta bị thương, ở nhà dưỡng sức, A, đúng rồi, đây là nhị tẩu của ta, sau này nàng có đến đây mua thịt, mong ngài hãy chiếu cố nàng chút!" Vừa vừa xoay người để lộ ra Diệp Nha đứng đằng sau lưng .


      Diệp Nha đỏ mặt gọi tiếng "Trương thúc."


      Nàng vẫn mặc người quần áo của nha hoàn của Tôn phủ, áo ngắn màu hồng phấn, váy dài xanh nhạt, vóc người tinh tế lung linh, khuôn mặt nhắn trắng nỏn có chút phiếm hồng, đôi mắt trong suốt, đầu vật trang sức nào, lại càng làm cho người khác kinh diễm với vẻ đẹp mộc mạc của nàng. Ở trấn xa xôi này, nàng giống đóa hoa nằm lẫn trong bụi cỏ xanh biếc làm người khác chói mắt.


      Bình thường Trương Phú Quý cũng giao tiếp với nhiều phụ nhân, nhưng khi nhìn thấy nàng lại sửng sốt lúc lâu, mãi đến khi Tiết Bách ho vài tiếng, mới định thần lại, vội vàng dời tầm mắt, vẻ mặt tươi cười khen ngợi Tiết Thụ: "Tốt lắm, tốt lắm, phúc khí nhị lang là tốt đó!" Trong mắt lại lên tia nghi hoặc, Tiết gia tại từ nơi nào kiếm được nương tốt như vậy? Vì sao đại lang lại lấy nàng?


      Bất quá, cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, biểu lộ ra ngoài, gọi hai tiểu nhị mang heo rừng vào bên trong, quay đầu với Tiết Bách: "Tam lang, ta trả cho ngươi giá cao hơn thị trường chút, ba mươi văn tiền cân, ngươi thấy thế nào?"


      Tiết Bách chắp tay cảm tạ : "Đa tạ Trương thúc!"


      từng nghe đại ca qua, trước kia từng tình cờ thấy Trương Phú Quý mua heo rừng, lúc ấy chỉ cho đối phương hai mươi lăm văn tiền, nay chủ động nâng lên năm văn, đúng là chiếu cố bọn họ rồi.


      Hai người lại tán gẫu lúc, tiểu nhị mới chạy tới tính tiền, con heo rừng này nặng hai trăm năm mươi sáu cân.


      đợi Trương Phú Quý mở miệng, Tiết Bách đứng dậy : "Trương thúc, chỉ cần tính giá của hai trăm năm mươi cân thôi, còn sáu cân lẻ là chúng ta hiếu kính ngài ."


      "Ha ha, tiểu tử ngươi như vậy cũng được, được, thúc nhận, bất quá thúc cũng thể nhận hết, chân sau của con heo rừng này ngươi cầm lại , nhị lang thành thân, ta cũng có quà gì." xong, cầm cái chân heo bỏ vào trong giỏ, tự tay đặt lên xe đẩy, xoay người lấy ra cái túi tiền cẩn thận đưa cho Tiết Bách, giọng dặn dò : "Tổng cộng là bảy lượng bạc và năm văn tiền, đường người đông ngươi hãy cẩn thận chút, đừng để người ta lấy mất."


      "Vâng, ta biết rồi, ngài tiếp tục công việc , chúng ta đây." Tiết Bách cười gật đầu, rồi cáo biệt .


      Trương Phú Quý thấy bóng họ xa quay đầu tiếp đón mấy người khách mới.


      Có tiền, Tiết Bách dẫn Diệp Nha tới cửa hàng bán tơ lụa.


      "Nhị tẩu, quần áo của chúng ta đủ mặc rồi, tẩu chỉ cần chọn quần áo cho mình thôi, ta và nhị ca ở bên ngoài đợi tẩu." Tiết Bách đưa cho Diệp Nha năm lượng bạc, rồi kéo Tiết Thụ qua quán bên cạnh.


      Diệp Nha kinh ngạc ngẩn người đứng đó, nàng cần đến năm lượng bạc chỉ để mua quần áo đâu. Thôi, lát nữa trả tiền dư lại cho là được.


      Cửa hàng này chỉ bán vải vóc mà còn nhận may y phục, Diệp Nha chọn xấp vải thô để may yếm bên trong, đây là đồ nàng cần dùng gấp, sau đó lại chọn tấm vải thô màu xanh, tấm màu xám và tấm màu chàm để may trung y cho mình và ba huynh đệ Tiết gia, mỗi lần ra thị trấn đều có chút khó khăn, nên nàng muốn mua nhiều chút để dành sau này dùng tới. Cuối cùng nàng chọn thêm xấp vải trắng để làm ngoại y, thêm bộ kim chỉ nữa. Chưởng quầy tính toán, tổng cộng hết bảy trăm sáu mươi văn tiền.


      Trả tiền xong, Diệp Nha xoay người nhìn ra ngoài, nhiều vải như vậy phải đặt ở xe đẩy mới được. Tiết Bách đứng bên kia đường vẫn để ý đến nàng, lặng lẽ đem gương đồng và cây lược gỗ vừa mua cho Tiết Thụ, thấp giọng dặn dò được lộ ra, rồi thúc giục đẩy xe đến chỗ Diệp Nha.


      Ra khỏi hàng tơ lụa Diệp Nha liền kêu Tiết Bách dẫn nàng ra chợ mua các loại gia vị và chén dĩa, rồi mua thêm giỏ trứng gà để bồi bổ cho Tiết Tùng. Lúc gần , lại nhìn thấy sạp bán gà, bọn họ liền mua hai mươi con gà con về nuôi, thuận tay mua thêm bao lương ngũ cố, ít hạt giống cải trắng, su hào về trồng, tất cả hết hơn ba trăm văn tiền.


      "Được rồi, có gì cần mua nữa, chúng ta về nhà ." Nhìn đồ dùng chất đầy xe đẩy Diệp Nha vừa lòng , có mấy thứ này trong nhà cuộc sống sau này bớt khó khăn hơn.


      Tiết Thụ nóng nực đổ đầy mồ hôi, thúc giục mọi người về từ sớm, đến bây giờ nương tử mới chịu lên tiếng.


      Về đến làng Hồ Lô, Tiết Bách giao bạc người cho Diệp Nha, "Nhị tẩu, hai người về nhà trước , đệ đến nhà Tôn lang trung trả tiền thuốc còn thiếu lần trước ."


      Nhìn bóng lưng xa dần, Diệp Nha vốn muốn gì đó nhất thời lại nhớ ra, mãi đến khi bóng dáng Tiết Bách sắp biến mất tại góc đường, nàng mới nhớ ra, la lớn: "Tam đệ, nhớ với Tôn lang trung chúng ta muốn mua thêm năm ngày thuốc trị thương nữa!" Bây giờ trong nhà có tiền, đại ca cũng nên dưỡng thương tốt.


      Tiết Bách quay đầu, vẫy vẫy tay với bọn họ, tươi cười như gió xuân làm say lòng người.


      Diệp Nha nhịn được nhìn lúc, xoay người lại thấy Tiết Thụ bĩu môi, có chút ủy khuất nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"


      "Nương tử, nàng thích ta đúng ?" Tiết Thụ nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Nha, ủy khuất hỏi. Hôm nay, nương tử luôn chuyện với đệ đệ, mua cái gì cũng thương lượng với tam đệ, căn bản quan tâm , Tiết Thụ cảm thấy thực bị thương, bộ dạng tam đệ trắng nõn đẹp mắt, lại biết đọc sách, nương tử chắc chắn là thích tam đệ .


      " bậy bạ gì đó, mau về nhà !" Diệp Nha đỏ mặt liếc cái, thẳng về nhà, trời nóng, nàng muốn nghe Tiết Thụ hươu vượn.


      Nhìn bóng dáng của nàng, nước mắt Tiết Thụ lộp độp rơi xuống đất, đợi lâu cũng thấy nương tử quay đầu gọi , trong lòng cảm thấy khủng hoảng. Khi nãy tam đệ tụt lại phía sau , nương tử dừng lại kêu , bây giờ đến lượt mình tụt lại phía sau, nương tử lại quan tâm, xem ra nương tử thích mình !


      thương tâm gục đầu xuống, nâng xe đẩy chậm rãi về phía trước, vì sao nương tử lại thích , là vì ngốc sao?


      "A Thụ, sao chàng lại khóc?" Diệp Nha quay đầu lại, đưa tay lau nước mắt cho , " yên bình vì sao lại khóc?"


      Tiết Thụ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Nha, hàng mi cong cong, đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu hình bóng của .


      Được nàng ôn nhu lau nước mắt, nước mắt rơi càng nhiều, đột nhiên bỏ tay khỏi xe đẩy rồi kéo Diệp Nha vào trong lòng làm nàng kịp phòng bị, khoác đầu lên bờ vai gầy của nàng, nức nở : "Nương tử, nàng thích ta đúng ?"


      Câu này làm Diệp Nha quên mất việc đẩy ra, Tiết Thụ ngừng lặp lại vấn đề này chắc chắn là có nguyên nhân, nàng áp chế nghi hoặc trong lòng, ôn nhu hỏi : "A Thụ đừng khóc, ta thích chàng khi nào?"


      Tiết Thụ cọ cọ vào cổ nàng, "Nàng chuyện với ta, chỉ chuyện với tam đệ, vừa rồi nàng cũng quay đầu gọi ta..."


      Nước mắt ấm áp thấm vào trong áo, Diệp Nha biết xoay sở thế nào đành vỗ vỗ bả vai Tiết Thụ, " phải lúc đó ta cũng chuyện với chàng sao, lúc còn ở thị trấn, ta cũng hỏi chàng có muốn ăn bánh bao hay , còn nhờ chàng chọn giúp ta mấy con gà con nữa, ta để ý tới chàng lúc nào?" Muốn mua thêm mấy thứ trong nhà, đương nhiên nàng phải phải thương lượng với Tiết Bách rồi, khó tránh khỏi việc vắng vẻ Tiết Thụ, nghĩ tâm tư tinh tế như vậy.


      Tiết Thụ mở mắt nhìn nàng, nước mắt ngừng rơi, nhếch miệng cười, "Vậy là nương tử thích ta ?"


      Diệp Nha nghĩ lại hỏi như vậy, khuôn mặt đỏ lên, vừa định quay người bỏ , lại thấy hốc mắt Tiết Thụ nổi lên tầng hơi nước, vội : "Thích, ta... Thích A Thụ nhất." xong, bất an nhìn chung quanh, nếu như bị người khác nghe thấy, nàng còn mặt mũi để gặp ai.


      Tiết Thụ nghe xong, trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, nhéo nhéo bàn tay bé của Diệp Nha, cần nàng , chủ động nâng xe đẩy về phía trước.


      Nương tử thích tam đệ cũng sao, chỉ cần nàng thích nhất là được.
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      @caoduong tóm đuôi rồi nhak......np mới chịu cơ.....đẹp da...sáng mắt nhé.....:050:..........a ngốc đáng chết người nha:059:
      atulaasari, myuyencaoduong thích bài này.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      hế hế,tui dấu dữ lém mờ,sao lại bị lòi ra thía này,ko chịu,,ko chịu au,để tui dấu lại :yoyo43::yoyo43: @linhdiep17
      linhdiep17naughtygirl35 thích bài này.

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Co len nhe editor.
      naughtygirl35 thích bài này.

    5. gaya

      gaya New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      16
      Truyện này ngọt ngào và nhàng, cả 3 em đều tốt nhưng ta thích nhất vẫn là chàng ngốc Tiết Thụ.
      Truyện được lên top nhiều người xem, xin chúc mừng 2 editor Lyn và Mai Trinh, cố lên các nàng nhé! :th_8:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :