Chương 12: PHONG THẤT NƯƠNG
Edit: Nhan Nhan
"Nhị tỷ, muội nghe Thành Thái và Tiểu Lạc Nhi ở đây, muội muốn gặp hai đứa bé chút, tỷ phiền chứ?"
Giọng vừa dứt, từ ngoài cửa bước vào thiếu phụ còn rất trẻ tuổi. Nàng mặc thân váy yên la màu xanh dương nhạt, bước chân nhàng, dáng người uyển chuyển. Mái tóc đen dài bóng mượt được vấn lên bằng cây trâm bạch ngọc.
hình ảnh hoàn toàn thanh mát, ưu nhã đối lập hoàn toàn với thân trang phục quý phụ thô thiển của Diệp Ngữ Lan.
Người tới, chính là tam di nương của phủ thừa tướng. Cũng là em ruột của chủ mẫu mất, Phong Thất Nương.
Nhan Thành Thái nghe Phong Thất Nương , hơi nhíu mày nhìn bà ta. Sớm tới, trễ tới, lại tới ngay lúc muội muội thị uy. Người đàn bà này, sợ là ở bên ngoài được lúc rồi, vào ngay lúc này, biết là giúp ai đây?
Nhan Thành Thái có vì Phong Thất Nương là tiểu muội của mẫu thân mà nghĩ tốt cho bà ta.
Trước khi trở về, muội muội cho biết tất cả mọi chuyện trong tướng phủ sau khi mẫu thân mất còn bản thân nàng vì sao phải rời .
Nếu như Diệp Ngữ Lan là người tâm kế sâu, nhưng tính tình nóng nảy, Phong Thất Nương chính là người có tâm kế sâu lường được. Vả lại, bà ta cũng có bản lĩnh nhịn nhục cao ai bằng.
Năm đó, bà ta lợi dụng mẫu thân bệnh rời giường mà hai ngày, năm bữa chạy đến tướng phủ, ngoài mặt viện cớ chăm sóc cho mẫu thân, nhưng thực chất chính là lợi dụng cơ hội tiếp cận Nhan Huỳnh Lân.
Sau khi trở thành khách quen của tướng phủ, bà ta lợi dụng việc Nhan Huỳnh Lân hàng ngày đến thăm Phong Tam Nương mà bắt đầu xây dựng tình cảm. Tiếp đó lại lợi dụng Nhan Huỳnh Lân say rượu mà leo lên giường của ông ta.
Sau khi tỉnh lại liền muốn mượn cớ mà gây nháo lớn, khiến cho mẫu thân mất mặt, sau đó còn phải cắn răng dàn xếp rước Phong Thất Nương vào cửa.
Cũng vì chuyện này mà tình cảm vốn ít ỏi của mẫu thân dành cho phụ thân cũng mất , từ từ xa cách, lại để cho Diệp Ngữ Lan có cơ hội ra tay, hạ độc hại chết mẫu thân.
Nếu như Diệp Ngữ Lan là hung thủ giết chết mẫu thân, nguyên nhân sâu xa chính là xuất phát thừ người của Phong Thất Nương.
Nhan Thành Thái lại liếc sang tiểu muội, thấy muội muội nháy mắt ra hiệu, liền hiểu ý. Khoé môi khẽ nhếch, Nhan Thành Thái cười cười quay người lại, kéo theo Nhan Cánh Lạc nãy giờ vẫn yên lặng cúi đầu nhìn Phong Thất Nương, sau đó từ tốn : "Muội muội, gặp tiểu di....à , gặp tam nương sao còn mau chào hỏi?"
Nhan Cánh Lạc thái độ vẫn như trước kia, thanh thanh đạm đạm mà cúi đầu, hành lễ cái, giọng : "Tam di nương hảo."
Phong Thất Nương nhìn ra Nhan Cánh Lạc xa cách, hơi cứng người lại, sau đó nước mắt lưng tròng, bày ra bộ dáng đáng thương lã chã chực khóc, vội chạy đến cầm tay của Nhan Cánh Lạc: "Tiểu Lạc nhi, con nhớ tam di nương sao?"
Nhan Cánh Lạc liếc nhìn Diệp Ngữ Lan ngồi bên chờ xem kịch vui, lập tức cũng bày ra bộ dáng "nàng quên" cho Phong Thất Nương xem. mặn lạc rút tay trở về.
Phong Thất Nương nhìn bộ dáng mờ mịt của Nhan Cánh Lạc, biết Nhan Cánh Lạc nhớ mình, cho nên "diễn" càng sống động hơn: "Tiểu Lạc Nhi, con quên mất tam di nương cũng sao. , con cùng tan đến chỗ của ta , ta có nhiều chuyện rất muốn với con!."
xong, lại quay về phía Diệp Ngữ Lan ngồi chủ vị, cúi đầu phúc thân, cung kính với bà ta: " Tỷ tỷ, muội có thể đưa Tiểu Lạc Nhi được ?"
Diệp Ngữ Lan lúc nãy nhìn thấy Phong Thất Nương tiến vào hành lễ với bà có chút bất mãn. Nhưng khi nghe nàng ta muốn dẫn hai đứa tiện chủng kia lại có chút mừng thầm. Đây chính là Phong Thất Nương vô tình tạo nên bậc thang cho bà bước xuống.
Nhìn hai huynh muội Nhan Thành Thái có ý nháo lớn chuyện bà ném ly trà nóng vào người , bà cũng biết được mục đích của bọn họ thực ra chỉ là muốn đến thị uy với bà mà thôi. Nghĩ vậy, bà ta cũng phất tay : " . Thỉnh an xong rồi, vả lại cũng có gì hay để , muội mau đem hai tên biết lớn này . Muội dù sao cũng là tiểu di của bọn chúng, việc dạy dỗ phép tắc cho Cánh Lạc giao cho muội."
Phong Tam Nương nghe ra được Diệp Ngữ Lan lại bới móc chuyện cũ của mình ra , trong lòng dù cho có tức giận đến mức muốn bóp chết bà ta nhưng mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp đến cực điểm, thi lễ cái: "Cám ơn tỷ tỷ."
Sau đó lôi kéo Nhan Thành Thái và Nhan Cánh lạc bước ra khỏi Lan Xuân Viện.
Khi thân ảnh của ba người Nhan Cánh Lạc vừa biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Ngữ Lan mới hừ lạnh tiếng, con nhóc Nhan Cánh Lạc kia nghĩ rằng bản thân học được chút công phu mèo cào là có thể hù doạ được bà sao? Ta đây chống mắt chờ xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
-------
Lại , sau khi rời khỏi Lan Xuân Viện, Nhan Thành Thái thoái thác việc đến chỗ của Phong Thất Nương, viện cớ bản thân bận rộn phải xử lí sổ sách mà rời khỏi. Để cho Nhan Cánh Lạc mình theo Phomg Thất Nương đến Tĩnh Phong Viện của nàng ta.
Lúc Nhan Thành Thái rời , Nhan Cánh Lạc bắt gặp ánh mắt loé sáng tính toán của Phong Thất Nương khi nhìn theo hướng của Nhan Thành Thái. Khẽ cong khoé miệng cười lạnh, xem ra, Phong Thất Nương còn muốn dựa vào quan hệ "dì- cháu" của bọn họ mà lợi dụng đại ca nàng.
Nhưng mà Phong Thất Nương tính sai. Ngay từ đầu, đại ca thích bà ta. Đại ca nàng cho rằng chính bà ta là nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc mẫu thân bị hại chết. Cho nên, Nhan Thành Thái giúp bà ta.
Nhưng mà bà ta hề hết hi vọng, phải vẫn còn có Nhan Cánh Lạc nàng sao? Chỉ cần điều khiển được nàng, việc mở miệng sai bảo nàng kêu Nhan Thành Thái làm việc cho bà ta còn dễ như trở bàn tay hay sao? Nhan Cánh Lạc nàng, trong con mắt của Phong Thất Nương chính là điểm mấu chốt bắt cầu cho việc bà ta có thể dễ dàn tiếp cận Nhan Thành Thái.
Nhan Cánh Lạc nhìn thấy tất cả, ánh mắt cũng nhiễm tầng hàn sương che khổ sở. Kiếp trước, nàng do tay Phong Thất Nương nuôi lớn, xem bà ta như mẹ ruột mà chân thành đối xử. Đến khi đại ca trở về, mang theo thân thế tài phú lớn nhất Tây Tần, bà ta liền lợi dụng nàng moi tiền của đại ca. Mục đích phải vì tranh giành chức vị "bình thê" với Diệp Ngữ Lan hay sao?
Đến kiếp này vẫn như vậy. Cho dù nàng rời khỏi đây mười năm, cho dù đại ca trở về trước nàng, nhưng Phong Thất Nương vì chiếm được chỗ tốt trực tiếp từ đại ca mà quay sang muốn lôi kéo nàng, muốn lợi dụng nàng lần nữa.
Liếc mắt thấy Phong Thất Nương quay sang nhìn nàng cười thương, che giấu tính toán sâu trong đáy mắt, lại thoát khỏi ánh mắt sắc bén của nàng. Nhan Cánh Lạc cười chế giễu ở trong lòng.
Thế xoay vần, tam di nương, Nhan Cánh Lạc ta còn là con ngốc mặc bà sai khiến nữa rồi. chờ mong, bà muốn dung biện pháp gì để lôi kéo ta đây?
Lúc về đến Tĩnh Phong Viện, Phong Thất Nương sai người dâng lên mấy món điểm tâm ngọt cùng trà ngon lên, sau đó cho mọi người lui ra, chỉ còn mình nàng ta và Nhan Cánh Lạc ở trong phòng.
Ngồi xuống đối diện với Nhan Cánh Lạc, Phong Thất Nương cười rất dịu dàng, nàng ta muốn nắm tay Nhan Cánh Lạc, nhưng lại bị Nhan Cánh Lạc tiếng động rút tay trở về.
Ánh mắt xẹt qua chút bất mãn, nhưng Phong Thất Nương vẫn mềm mại thương : " Tiểu Lạc Nhi, con sao lại nhớ tam di nương? Ta nhớ lúc bé con rất hay quấn lấy ta đòi kẹo mạch nha nga~!"
Nhan Cánh Lạc nhìn nàng, nghiêng đầu có chút suy nghĩ, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Phong Thất Nương, mở miệng : " Tam di nương? Ta nhớ người hay cho ta kẹo mạch nha chính là tiểu di nga~. Cho dù bà có giống với tiểu di chăng nữa cũng nên nhận bừa. Bà chỉ là tiểu thiếp của cha ta mà thôi."
Nụ cười của Phong Thất Nương hơi cứng lại, sau đó hít thở mấy cái như muốn nén giận trong lòng xuống. Nắm chặt bàn tay, bà ta giống như quyết định việc gì đó, cuối cùng bà ta để tay lên bàn bắt đầu nhịp nhịp, vừa nhịp vừa quay sang dụ dỗ : "Tiểu Lạc Nhi, ta chính là tiểu di, cũng là tiểu thiếp của cha con. Con nhớ sao? Lúc mẫu thân con mất, mẫu thân nhờ di nương chăn sóc cho con. Cho nên di nương mới tiến vào phủ thừa tướng này nha!"
Phong Thất Nương ăn nhàng, giọng lại thanh thuý như tiếng chuông ngân, khi bà ta chuyện giống như hát điệu hát nào đó, khiến người nghe say mê. Cũng vì vậy, cho dù mỹ mạo chỉ bằng phần ba của Phong Tam Nương, Phong Thất Nương bà vẫn có thể nhận được sủng ái của Nhan Huỳnh Lân suốt mười năm.
Trong phòng yên tĩnh, thanh giọng dịu hoà cùng với nhịp gõ các ngón tay có nhịp điệu chậm rãi, theo tiết tấu nhất định, làm cho người ta khỏi say mê.
Ánh mắt của Nhan Cánh Lạc chợt loé ra tia sắc bén. Thuật thôi miên? ngờ con của thái phó nho cũng biết vu thuật bí truyền của hoàng thất Tây Tần. Xem ra, trò chơi càng lúc càng hấp dẫn.
Thuận theo ý muốn của Phong Thất Nương, ánh mắt của Nhan Cánh Lạc dần dần mờ , mất long lanh trong suốt, chỉ còn lại ánh mắt vô hồn nhìn bà ta.
Nhìn Nhan Cánh Lạc dần dần trở nên lờ đờ, Phong Thất Nương thử phẩy tay trước mặt nàng, thấy nàng phản ứng, bà ta dần dần nổi lên ý cười xấu xa. Kề sát vào lỗ tai của Nhan Cánh Lạc, giọng thầm: " Tiểu Lạc Nhi, bé ngoan, từ nay về sau tiểu di chính là người thân duy nhất của con, luôn thương con. Cho nên, bé ngoan, sau này di nương có cầu gì, con cũng được cải lời, có biết ?"
xong, bà ta rời khỏi tai của Nhan Cánh Lạc, nhìn nàng chờ đợi. Sau đó, bà ta như mình mong muốn, nhìn thấy Nhan Cánh Lạc nhìn bà ta lờ đờ, gật đầu cái.
Dường như rất hài lòng với biểu của nàng, Phong Thất Nương búng tay cái, ánh mắt Nhan Cánh Lạc từ từ khôi phục lại, trở nên có tiêu cự.
Lần này, Nhan Cánh Lạc nhìn Phong Thất Nương đầy vẻ thân thiết, mở miệng gọi tiếng : "Tam di nương!"
Phong Thất Nương hài lòng nở nụ cười. Giang hai tay ra ôm Nhan Cánh Lạc vào trong lòng mình, bà ta vỗ tíc nàng, bên lại cười hiền hoà : "Bé ngoan của ta!"
Trong lòng của Phong Thất Nương cười đến vui sướng, nhưng mặt vẫn là mảnh hiền hoà. Nếu như bà ta quá đắt ý mà quên mất cảm nhận được khi bà ta ôm Nhan Cánh Lạc vào lòng, nàng có chút cứng ngắt.
Nhan Cánh Lạc nghiêng đầu nằm trong lòng của Phong Thất Nương, khoé môi nhếch lên cười lạnh. Được lắm Phong Thất Nương, ta vốn dĩ nể tình mười năm nuôi dưỡng kiếp trước mà bỏ qua cho ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi sử dụng thuật thôi miên, muốn lợi dụng ta làm đá cuội lót đường cho ngươi, là chính ngươi bỏ qua cơ hội của mình.
Ta cho ngươi biết, cái giá của việc lợi dụng Nhan Cánh Lạc ta là như thế nào.
P/s: tuần này bị Hằng mần việc, cho nên chăm chỉ ed được hai chương, có ai thương ta hơm???