1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nam Tiêu Tương gặp phải nữ Tấn Giang - Thiên Cưu (Full Đã có eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 35

      tại nàng nhất định rất hận ta, hận đến mức ta muốn hát vang khúc, nhưng biểu cảm tại của ta là thương tâm thất vọng, ta còn chưa tới mức thương tâm muốn chết, ảnh hưởng của Nam Cung Tra đối với ta còn chưa lớn như vậy. Khi nữ phụ thốt ra lời trong lòng, ta và Lục Trúc mặt khiếp sợ, sau khi khiếp sợ, lại quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tra biết là kinh sợ hay tức giận.

      Cái nhìn này của ta phức tạp, cho dù nhìn cái, ta vẫn lưu lại, xoay người muốn .

      Chưa được mấy bước, quả nhiên ta bị kéo tay lại, Nam Cung Tra nhìn ta: " tại ngươi thể ."

      " tại ta phải ." Ta như vậy.

      "Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ngươi thể ."

      "Ta có lý do để lưu lại."

      "Vì sao ? Cho dù tại có, về sau cũng có!" cố chấp lôi kéo ta, nhìn về phía nữ phụ, ánh mắt là hoài nghi, bi thương, khó mà tin được. hướng về phía nữ phụ, thống khổ mà rối rắm: " với ta, chuyện này phải ngươi làm!"

      ", ta làm chuyện như vậy, người này muốn hãm hại ta!" Nữ phụ quát to, tay nàng chỉ về phía ta, vô cùng tức giận. Rất giống như nàng bị oan, hết sức uất ức. Nữ phụ bộ bị oan uổng chỉ vào ta, càng làm cho Nam Cung Tra có cách nào tín nhiệm nàng.

      Dường như nàng quên, từ đầu tới cuối ta đều nhắc tới nàng. . .

      Vì thế, Nam Cung Tra nhanh chóng lạnh mặt, hỏi quản gia: "Hạ nhân bên ngoài là ai gọi ? Người nằm đất kia là ai?"

      Quản gia tiến lên bước, đáp: "Nha hoàn bị Xuân Hồng gọi tới dọn sân của Đinh tiểu thư, người bên ngoài đều phải người trong phủ, là từ ngoài đến."

      Quản gia là người Nam Cung phủ, cũng phải người Đinh gia, hiển nhiên vô cùng ràng về lập trường của bản thân, cần thiết phải giúp Đinh Hiểu Như giấu giếm cái gì, hơn nữa nàng từng từ biệt tạo thành thương tổn cho Nam Cung Tra.

      "Gọi người dậy!" Nam Cung Tra chán ghét nhìn người nằm dưới đất.

      Quản gia tuân lệnh, lập tức gọi người múc nước hắt tỉnh , người nọ vừa tỉnh, lập tức che phía dưới lăn lộn, run run ra lời. Lục Trúc chắn trước ta, nam nhân kia nhìn thấy Lục Trúc, tức giận tái mặt, lớn tiếng chỉ vào nàng mắng: "Thược Dược, kỹ nữ này!" thấy bên cạnh đứng ít người, đặc biệt Nam Cung Hàn ở đây, đảo mắt vòng tiếp tục mắng.

      "Đừng tưởng có chỗ dựa mới rất giỏi, cũng nhớ lại trước kia ở thuyền hoa ngươi hầu hạ ta như thế nào, cái dạng lẳng lơ kia. . . A!" còn chưa xong, Lục Trúc nổi giận, tiến lên bước dùng sức giẫm vào chỗ kia của .

      "Ngay cả tiểu thư nhà ta ngươi còn biết mà muốn nước bẩn, phá hư danh dự của tiểu thư! Ta cũng phải là Thược Dược, muốn sống nữa phải , tỷ cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, về sau làm loại chuyện dơ bẩn này được nữa! , có phải ra lệnh cho ngươi hay !" Lục Trúc quyết đoán chỉ vào Nam Cung Tra. . .

      Thấy vậy, ta tiến lên bước, nhìn Nam Cung Tra lấy cái mà nhìn người dưới dất: "Ngươi muốn hại ta sao? Vì sao phải làm như vậy, ai cho ngươi chỗ tốt, bởi vì hủy trong sạch của ta, ta là gì cả, muốn làm gì ta cũng được phải ?"

      Nam Cung Tra thấy vậy, sắc mặt khác gì nam nhân ở dưới dất, tức giận tái xanh. lại nắm tay ta, để ta đối mặt , nhìn ta, dùng ánh mắt vô cùng thâm trầm nhìn ta: "Ở trong lòng ngươi, ta chính là loại tiểu nhân đê tiện này?!"

      "Ta nghĩ ra, ở trong này còn có ai hận ta như vậy, lại dùng biện pháp này để hủy ta." Ta bình tĩnh nhìn .

      phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía nữ phụ, sắc mặt nữ phụ trắng nhợt, vội vàng mở miệng: "Hàn ca ca, tiện nhân này muốn hãm hại ta, phải ta làm."

      Ta quay đầu nhìn về phía nữ phụ, vẻ mặt hiểu: "Cái gì, vì sao lại như vậy, là Nam Cung Hàn sai ngươi như vậy sao?" Ta với nàng xong, lại quay đầu nhìn Nam Cung Hàn: "Ngươi vô sỉ, vì tẩy trắng bản thân, ngay cả nữ nhân cũng lợi dụng! Ta rất khó có thể tin tưởng ngươi được nữa."

      Ta học theo tinh hoa của tra nam, chính là đối với giải thích chân chính, sống chết đều tin, cái gì đều là chối tội.

      Nam Cung Tra nắm chặt ta, giận dữ : " phải ta làm, ta cũng đổ tội cho nữ nhân kia, rốt cuộc là ai hãm hại ai, chờ lát biết. Trước đó, ta cho phép ngươi rời khỏi ta bước, ngươi phải tự nhìn xem, rốt cuộc là ai có lỗi với ai!"

      tại ánh mắt nhìn nữ phụ giống như muốn ăn tươi nàng, lộ trình tâm lý của rốt cuộc là gì, ta muốn nghiên cứu. Ta chỉ nhìn nam nhân bị Lục Trúc chà đạp, ta nghĩ sau khi rời nơi này chẳng những mất công năng kia, có lẽ còn bị "Chứng sợ phụ nữ".

      "Xuân Hồng là nha hoàn thiếp thân của ngươi." Ta nhìn nam nhân đau đến mức toàn thân run rẩy kia, mở miệng với Nam Cung Hàn.

      Nam Cung Hàn nhìn ta rồi quay đầu nhìn về phía nữ phụ: "Ban đầu Xuân Hồng là nha hoàn của Đinh Hiểu Như, sau khi nàng mất tích mới biến thành nha hoàn của ta."

      "Ngươi rất thâm tình. . ." Ta thở dài hơi, thoạt nhìn có vẻ trào phúng.

      Người Nam Cung Hàn cứng lại chút, sai người tìm Xuân Hồng. Quản gia vẫy tay, lập tức có người dẫn Xuân Hồng tới. Nàng vừa tới, giống như nhận ra cái gì, phịch tích quỳ xuống, lúc quỳ xuống còn dập đầu liên tục: "Tất cả mọi chuyện đều là ta làm, ta nhận tội, ta nhận tội!"

      Nữ phụ vội vàng đến cạnh Nam Cung Tra, bắt được tay áo của : " liên quan đến ta, liên quan đến ta, là nha đầu Xuân Hồng kia ghen tị thành cuồng, ta có làm, ta cái gì cũng làm!"

      "Đúng vậy, là nô tì ghen tị thành cuồng, sau khi tiểu thư rời nô tì công tử, nhưng công tử lại lòng chờ tiểu thư, trước đó vài ngày còn đưa về nữ nhân hạ lưu từ chỗ kia, bởi vì công tử chịu để ý tới nô tì, nô tì mới có thể ghen tị thành cuồng làm ra chuyện như vậy! Nô tì sai lầm rồi, nô tì thể liên lụy tiểu thư!"

      Người ta còn chưa hỏi gì đâu, ngươi nhận sai mau.

      Ta còn cho rằng Nam Cung Tra tin, ai ngờ vẻ mặt thả lỏng, ràng là tin, mở miệng : "Những lời đồn đãi trước kia và chuyện tại đều là ngươi làm? nha hoàn ngoan độc! Ngươi học được chỗ tốt nào của tiểu thư nhà ngươi sao? tại lưu ngươi lại làm gì!"

      Mẹ kiếp, ta quá đề cao chỉ số thông minh của rồi.

      Lúc này nữ phụ khóc như hoa lê đẫm mưa, giống như vừa rồi nàng vốn mắng ta là tiện nhận, vô cùng ủy khuất.

      Thất vậy, ta nhìn người quỳ dưới đất, mở miệng : "Là ngươi dạy tiểu thư nhà ngươi gọi ta là tiện nhân à? Ngươi hận ta như vậy? Là ngươi dạy tiểu thư nhà ngươi ta oan uổng nàng sao? Vào ngày đầu tiên, nàng thậm chí còn muốn đánh ta, đây cũng là mệnh lệnh của ngươi sao?"

      Ta từng bước ép sát, Xuân Hồng cũng ngờ còn có chuyện như vậy, bỗng chốc choáng váng. . .

      Người nữ phụ cứng đờ, nước mắt nghẹn nửa đường muốn rơi xuống cũng xong.

      Ta tiếp tục : " là nô đại khi chủ, nha hoàn như vậy cần phải xử trí."

      Lục Trúc tra tấn nam nhân xong đến cạnh ta, cười : "Tiểu thư nhà ta a, cũng dễ bắt nạt như vậy, muốn bắt nạt nàng, cũng phải bước qua xác ta. Cùng là nha hoàn, sao khác biệt lại lớn như vậy chứ?" Lục Trúc xong, cầm lấy gói đồ, lôi kéo ta muốn , nhưng Nam Cung Tra lại buông tay.

      Thấy vậy, ta dùng sức rút tay ra, đỏ hồng mắt cười với .

      " có gì để , chúc các ngươi hạnh phúc." Ta nhìn , lại nhìn nữ phụ, trong mắt có quá nhiều cảm tình.

      Ngươi tin cứ tin , nhưng mà, khi ta này đó mà ngươi vẫn cố ý tin, ngoại trừ có thể cho ngươi hai chữ đần độn, ta quả còn lời nào để rồi.

      Khi chúng ta quay đầu , nam nhân bị thương vô cùng nghiêm trọng dưới đất rên rỉ: "Đinh. . . Đinh. . . nương, ta trả tiền lại cho ngươi, việc này. . . Ta mặc kệ."

      đến nửa đường, Lục Trúc đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phòng, lấy lư hương ra, đặt vào tay nữ phụ.

      "Tiểu thư nhà ta thường , nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân, nàng muốn rời , vậy mà ngươi lại ép người quá đáng. Thúc tình hương này trả lại cho ngươi, dù sao ta từng ở chỗ hạ lưu kia, thứ này rất quen thuộc với ta. Ngươi a, hảo hảo ân ái với Hàn ca ca nhà ngươi , hai người các ngươi làm người khác ghê tởm, làm bộ làm tịch, thứ tốt!"

      Ta quả thực muốn vỗ tay vì Lục Trúc!

      Nữ phụ cả người sục sôi, mà ánh mắt của Nam Cung Tra cũng sắp làm nàng tan thành bột phấn, quả thực là căm thù đến tận xương tủy.

      "Thúc tình hương?"

      ", phải ta làm!"

      "Có lẽ, từ trước tới giờ ta vốn thực quen biết ngươi."

      Xuân Hồng bò đến cạnh chân Nam Cung Tra, ôm hết mọi việc vào người mình, đáng tiếc tại chiêu này vô dụng, nàng bị Nam Cung Tra đá văng cước. tại ta xa, ta nghe được tiếng Nam Cung Tra gọi ta, ta còn nghe nữ phụ vẫn luôn giải thích với , kết quả lại sai người khác giam lỏng nữ phụ.

      Nhớ tới kết cục tương lai của nữ phụ, ta dừng lại, quay đầu nhìn Nam Cung Hàn: "Nếu ngươi còn có lương tâm, cần đối xử với Đinh nương như vậy."

      "Chẳng lẽ ngươi muốn cầu tình cho nữ nhân ác độc kia?

      Ôi ôi, ta vẫn nhớ rằng ở trong nguyên tác người này cũng gọi nữ chính là nữ nhân ác độc!

      "Ta cho rằng, nếu người, cho dù nàng ác độc hay thiện lương, đều nên trước sau như . Nếu ta nam nhân, cho dù là người ác độc nhất thế giới này, ta vẫn luôn thương , trừ khi làm chuyện tổn thương ta. Nhưng là, Đinh nương chỉ giữ gìn cảm tình các ngươi từng có, nếu ngươi, làm sau nàng lại làm đến mức này? Thực ra, người sai lầm nhất chính là ngươi, ngươi thay lòng, thương tổn, phản bội nàng, mỗi câu chữ của ngươi đều thương tổn nàng!"

      ràng là Nam Cung Tra nghe hiểu lời của ta, có logic của bản thân.

      "Nàng ác ý làm hại ngươi, ác độc đến trình độ này mà ngươi lại bảo vệ nàng! Ngay cả nàng ngươi cũng có thể tha thứ, vì sao lưu lại vì ta?"

      " có tha thứ, ta chán ghét nữ nhân kia, nhưng hận. Nàng đáng thương, bởi vì ngươi, ta cũng đáng thương, bị vô tội thương hại. Nhưng là, vì sao nàng làm vậy? Bởi vì ngươi." Ta vuốt ve cái tay muốn bắt lấy, tiếp tục : "Ta hi vọng nàng có thể sống tốt, chỉ cần có ta, các ngươi hạnh phúc."

      Cho dù, các ngươi xích mích cả đời.

      Ta xong những lời này, thực muốn , Nam Cung Tra suy nghĩ về lời của ta, nhất thời có hành động, nữ phụ điên rồi, nàng vọt tới, cầm chủy thủ đâm về phía ta. Ta nghiêng người tránh qua, hơn nữa cầm lấy chủy thủ trong tay nàng.

      "Cám ơn lễ vật ly biệt của ngươi, ta rất thích." Ta nở nụ cười, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Công phu mèo cào đôi khi cũng có tác dụng, tại phải như vậy sao?

      Nàng té lăn đất, giận dữ hỏi ta: "Vì sao muốn hại ta như vậy?"

      "Ta từng hại ngươi sao?"

      "Chỉ cần có ngươi, ta làm loại chuyện này."

      ", ngươi sai lầm rồi." Ta nâng cằm của nàng, cười vô cùng xán lạn: "Muốn bên cạnh có người khác, muốn chỉ nhìn mình ngươi, kỳ thực cần đối phó ta, nếu ngươi thương , hẳn là chán ghét chỗ thiếu hụt thân thể của chứ." Ta , quơ quơ chủy thủ trước mặt nàng: "Ngươi chỉ cần, biến thành người có thân thể mà chỉ ngươi có thể xem là được, rất đơn giản."

      Ta kề sát vào tai nàng khi lời này, bởi vậy có ai nghe thấy, ngay cả Lục Trúc cũng .

      Ta từng là nữ phụ ác độc, cho nên, ta thiện lương, cho dù ta có tâm muốn nữ nhân này tránh khỏi kết cục điên cuồng.

      Ta cầm chủy thủ của nữ phụ, uy hiếp Nam Cung Tra được tới gần ta, đành phải thả ta .

      Ta thấy và nữ phụ đứng cùng chỗ, ta thấy vẻ mặt phức tạp của nữ phụ, có lẽ nữ phụ luyến tiếc làm như vậy với .

      Khi xa, Lục Trúc ôm lấy eo mảnh khảnh của ta, nàng rơi lệ đầy mặt, ta nghĩ, nàng học được tinh hoa khóc đến bi thảm trong nháy mắt như thế nào rồi. Bởi vì nàng ôm eo ta, ta đành phải kéo nàng , còn sống chết vứt được.

      "Buông ra. . . "

      "Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu. . ."

      "Khóc cũng vô dụng!"

      "Tiểu thư ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi ngoan độc!"

      "A, ta chưa từng mình là người tốt."

      "Tiểu thư thiện lương nhất độ lượng nhất, ngươi rất tốt!"

      "Nhìn! trời có đám mây hình nấm!"

      "Tiểu thư, ta dễ dàng mắc mưu!"

      ". . . Phía trước ta xa, có chiếc kiệu hoa, người nâng kiệu hoa chân chấm đất, thứ này ta biết !"

      "Ngươi đừng lừa. . . Người a, tiểu thư ngươi đừng chạy! Có quỷ a a a! Đây là ban ngày a!"

      buổi sáng gió hòa cùng nước mắt, hai nương chạy ở phía trước, chiếc kiệu hoa đuổi ở phía sau. . .
      Diệp Băng, Nhược VânTử Mặc thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 36

      Chẳng biết tại sao lại bị kiệu hoa khả nghi đuổi theo là rất khoa học! Ta dắt Lục Trúc chạy ở phía trước, bằng cước lực của chúng ta rất khó thoát khỏi đám cao thủ chân chạm đất kia, ta cũng đành dắt Lục Trúc chạy vào trong đám người. tại bản chạy trối chết của ta được tôi luyện xuất sắc, nếu lúc này chạy vào nơi ít người chính là muốn chết.

      Muốn bắt được ta, cũng phải chuyện đơn giản như vậy, cho dù ta có bản lĩnh lớn gì.

      Sau khi đến nơi có người, ta dắt Lục Trúc lăn vào tổ ăn xin, sau nửa canh giờ, chỗ này thiếu hai nữ hài trẻ tuổi, nhưng là thêm hai tên ăn xin vô cùng lôi thôi bẩn thịu lại nhìn diện mạo. Ta và Lục Trúc trái phải dìu lão ăn xin, làm bộ chúng ta là người nhà, sau đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cỗ kiệu bay qua trước mặt chúng ta.

      Lão ăn xin ở giữa chúng ta run rẩy, nhưng trước khi chúng ta xác định an toàn buông tay!

      "Ông nội, đừng lo lắng, ta mang ngươi nơi khác. . ."

      ". . . Ta muốn a, nữ hiệp."

      "Chúng ta cũng muốn vậy đâu ông nội." Lục Trúc cũng mở miệng, tại ba chúng ta ngồi thành hàng ở ngã tư, nhưng trước mặt chỉ có cái bắt sứt. Rất nhiều người ngang qua người chúng ta, chỉ có số ít ném vài đồng bạc vào trong bát.

      Còn có rất nhiều người ăn xin khác phân tán ở ít nơi, bọn họ luôn nhìn về phía chúng ta, có lẽ là thắc mắc tại sao lão ăn xin bỗng có thêm hai thân thích. Tuy rằng nơi này có rất nhiều người ăn xin, nhưng tất cả bọn họ đều quen biết, lại có địa bàn hoạt động riêng. Đợi đến khi ta cho rằng kiệu hoa quay về, ta mới dắt Lục Trúc rời .

      Vừa , ta vừa vỗ quần áo người, với nàng: "Lục Trúc, tiểu thư nhà ngươi nuôi nổi ngươi rồi."

      Lục Trúc kiên định theo ta: "Tiểu thư, ta có thể nuôi ngươi!"

      "Thân là ăn xin, ta làm sao có thể mang theo nha hoàn chứ?"

      "Ngài có thể là tiểu thư nhà giàu cảnh nhà sa sút, ta cũng có thể là nha hoàn của tiểu thư nhà giàu cảnh nhà sa sút!"

      " khó đọc." Ta và Lục Trúc song song, vừa vừa , khi ta nghĩ cách bỏ rơi người bên cạnh, nữ nhân đâm đầu về phía chúng ta.

      Nữ nhân này ta biết, đây phải Bạch Liên chạy đến vương phủ sao? Đây phải nữ phụ số hai sao?

      tại nữ phụ số hai cầm roi dài trong tay, mặc thân hồng y xuất . Ta phản xạ có điều kiện xoay người qua, giả dạng làm tên ăn xin có việc gì chậm rãi về. Lục Trúc cũng xoay người theo ta, tiến đến bên cạnh: "Quen biết? Kẻ địch?"

      "Ngươi cũng biết, ta thường hại người, trước đây lâu ta hại nàng phen. . ."

      "Tiểu thư, nàng có vẻ lợi hại hơn Đinh Hiểu Như, ngươi hại người sao lại chọn đối tượng?"

      "Đương nhiên lợi hại, người là nữ tử được nuông chiều tự cho là thông minh nhưng lại có đầu óc, người là nữ ma giáo tâm ngoan thủ ngoan, vốn phải cùng cấp bậc."

      "Chúng ta làm sao bây giờ?"

      "Kẻ hại người là người nào đó, liên quan gì tới hai kẻ ăn xin chúng ta? Sắp trưa rồi, xin cơm thôi." Ta nhanh chóng nhập vai kẻ ăn xin. Lục Trúc ngẩn người, vội vàng hô theo ta, bắt đầu chặn giữa phố ăn xin. Bởi vì ta khá chủ động, là chặn người ăn xin, rất nhanh, trong lòng bàn tay ta có thêm ít đồng bạc, tuy rằng bị xua đuổi chút, nhưng thu hoạch vẫn khá được.

      Ta rất có tinh thần nghề nghiệp, biểu góc của ăn xin vô cùng nhuần nhuyễn, làm những người ăn xin xung quanh phát lên địch ý nồng đậm. Rất nhanh, bọn họ liền tụ tập muốn đuổi chúng ta ra khỏi khu vực này.

      Khi bọn họ ra tay đẩy ta và Lục Trúc, cây roi vung tới, đánh nghiêng đám ăn xin. Hồng y nữ tới, ánh mắt quét tới quét lui người mấy tên ăn xin, khi quét đến người ta, bởi vì thấy diện mạo chính xác mà nhìn ta hồi lâu.

      tại ta hóa trang hơi đậm chút, bởi vì có cách nào làm lệch vị trí ngũ quan, cho nên ta muốn làm biểu cảm của mình vặn vẹo, làm nàng hề cảm thấy khuôn mặt này của ta rất quen.

      Lục Trúc cần phải lo, bởi vì Bạch Liên biết nàng.

      Bạch Liên tới lui trước mặt chúng ta, sau đó, nàng vươn roi, uy hiếp đuổi đám ăn xin tới chỗ kín. Ta và Lục Trúc theo sau, ý đồ tụt lại, kết quả là chúng ta càng càng chậm, cuối cùng xoay người bỏ chạy. Rất nhanh, Bạch Liên cảm giác được có điều đúng, nàng xoay người cái liền đứng trước mặt ta và Lục Trúc.

      Lục Trúc bẻ hai ống trúc ở quán trà bên cạnh, chúng ta mỗi người ống.

      Ông chủ quán trà lập tức khóc trời than đất, khi hồng y nữ vung roi qua lập tức tránh sang bên, run lẩy bẩy.

      "Giang hồ sống mái với nhau, người khác rời ."

      Ta câu như vậy, những người xung quanh lập tức chạy rất xa.

      Ta và Lục Trúc cầm ống trúc giằng co cùng hồng y nữ, phải biết rằng, từ trước đến nay ta là người có thể chạy chạy, gần như rất ít khi xuất tình huống như vậy, nhưng lúc này dễ chạy a. Nữ phụ số hai nhìn ta, cười giống như đóa hoa ăn thịt.

      "Vương Tiểu Hoa?"

      " phải vậy, ta đây Trung Nguyên nhất điểm bạch, tên gọi Bạch Tố Trinh!" Ta , lại chỉ Lục Trúc bên cạnh ta: "Nàng kia Trung Nguyên nhất điểm lục, tên gọi Tiểu Thanh!"

      " linh tinh gì đó, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua."

      "Ôi, vậy là ngươi đúng, người có thể có kiến thức, nhưng thể có tự giác, ngươi có kiến thức hiểu biết nông cạn thôi, ra ai biết, ra mọi người đều biết mất mặt có phải ?" Ta vậy, Bạch Liên kỳ quái nhìn đôi trắng và xanh là hai ta.

      "Vương Tiểu Hoa, ngươi vẫn giả dối như vậy, lần đầu tiên dám hãm hại ta."

      " phải vậy, Vương gì đó ta biết, nương tuyệt đối tìm sai người. Giống như ta biết nương, nương nhất định cũng biết ta, thế giới này có nhiều người diện mạo tương tự, ngươi ai cũng nhận sai tốt, vẫn là trở về tắm rửa ngủ ." Ta vẫy tay với nàng.

      "Có phải nhận sai hay ta biết, dù sao, giết lầm cũng được, ta thà giết lầm 1000, tuyệt đối buông tha người!" Bạch Liên xong, quất roi về phía ta.

      Ta đẩy Lục Trúc sang bên, tay vừa vung, roi quấn ở ống trúc của ta. Ống trúc bị Bạch Liên dùng sức kéo, gãy mất nửa.

      Ta lấy lại nửa ống kia, mỉm cười: "Đa tạ, dài ngắn vừa đúng." Ta , cầm ống trúc làm kiếm, múa cái xinh đẹp.

      "Ngươi biết võ công?" Nữ phụ số hai ngạc nhiên.

      Ta lại mỉm cười: "Đều ta là Trung Nguyên nhất điểm bạch, ngươi nghe lời, muốn nghe ngươi cũng thể cạo từ trong đầu ra có phải ?" xong, ta quyết định ra tay trước được lợi thế, cầm ống trúc tấn công. Bạch Liên lập tức vung roi quấn tới.

      Lúc trước ta cố ý để nàng quấn gãy ống trúc của ta, lần này tất nhiên ta để nàng quấn lấy nữa. Phải biết rằng trước kia ta từng là cao thủ hạng nhất, đáng tiếc đến nơi này lâu như vậy nhưng ta lại có thời gian để luyện tập, hơn nữa thân thể này tuổi , cũng dễ luyện mấy thứ trước kia.

      Nhưng mà, chiêu thức này của ta vẫn có chút lợi hại, chỉ cần nàng so nội lực với ta, nếu , ta bị chết rất xinh đẹp.

      muốn chết xinh đẹp, ta đành phải liều mạng. Ống trúc của ta di chuyển theo roi của nữ phụ số hai, làm roi của nàng giống như bò lên ống trúc, thực tế lại quấn lấy được, ngược lại ống trúc của ta đập vào cổ tay nàng khi nàng lưu ý. Nếu trong tay ta là kiếm, chỉ đập cho tay nàng run lên, mà là chém mất tay nàng rồi.

      Đây cũng là hậu quả của việc sơ suất khinh địch.

      Tay của nữ phụ số hai bị gõ tê rần, nàng lập tức rút tay về, thay đổi tay cầm roi.

      "Nhìn ra ngươi có bản lĩnh."

      "Bởi vì ta là Trung Nguyên nhất điểm bạch a, ôi chao, nhìn ra ngươi có thể làm nhiều việc cùng lúc, cũng phải con cua, rất hợp lý." Ta , động tác tay hề ngừng, dưới chân cũng thế. Cho dù có nội lực, bộ pháp độc đáo cũng làm nàng dễ gì bắt được ta. Ta nghiêng người trượt đến bên cạnh nàng, lại vì thân thể nắm giữ kiếm pháp quá mức trúc trắc, ống trúc vốn muốn chọc vào bụng lại chọc nhầm thắt lưng của nữ phụ số hai.

      Sau đó. . . Váy bên ngoài của nàng bị đẩy ra, lộ ra cái yếm bên trong. Việc này đối với nữ nhân mà , cũng khác gì trần truồng giữa đường. . .

      "Phốc, ta cố ý!" Ta tay che miệng, nhưng động tác vẫn ngừng: " nhanh, móc hết nội y của ngươi."

      "Ngươi! Ta giết ngươi!" Nữ phụ số hai đột nhiên buông roi xuống, tay vung lên, sau đó kim châm bay về phía ta. ngoan độc, vậy mà dùng ám khí! Bởi vì châm quá nhiều, cho nên ta thấy trốn thoát, cho dù dùng chiêu vô sỉ nhất là lăn xuống đất cũng có tác dụng.

      Ta cảm thấy lần này ta nhất định chịu khổ, bởi vì là nữ chính, ta chết được.

      Nhưng mà, ngờ trước mặt ta bỗng tối sầm, có vật thể ôm lấy ta, kim châm bị cái lưng của vật thể đen này đỡ lấy rồi. . .

      Ta ngẩng đầu, liền thấy người áo đen chỉ lộ ra đôi mắt vô cùng quen thuộc, ta thở dài, biết cái gì cho phải. Ta đẩy ra, lại ôm ngang ta lên, mở miệng : "Chúng ta rời khỏi đây."

      "Có nên mắc ói như vậy , sẹo nam cứu ăn xin, ta cảm thấy rất áp lực."

      Ta quay đầu nhìn về phía nữ phụ, nàng thiếu chút nữa bị lột sạch, mà nơi này là đường cái có ít người, sau khi bắn kim châm về phía ta bỏ chạy. Ta nhảy ra khỏi lòng , gọi Lục Trúc trốn ở bên: "Đỡ , chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước."

      "Được, ta lập tức tới ngay." Tuy rằng đều là cầm vũ khí, nhưng bởi vì người có giá trị thù hận của nữ phụ, cho nên Lục Trúc hề bị liên lụy. Cho dù nàng đứng bên cạnh ta, nữ phụ số hai cũng hề cho nàng ánh mắt, cho nên Lục Trúc quả vô cùng an toàn. . . Nhưng mà, nếu nàng dám xông lên đánh nữ phụ giống với rồi.

      Nhưng mà, bởi vì ta móc hết quần áo của nữ phụ số hai, đứa Lục Trúc này bị kinh sợ rồi, bởi vậy. . . Lần này nàng quên hấp dẫn thù hận của nữ phụ.

      Đằng sau lưng của hắc y sẹo ca có vài chiếc kim lóe ánh bạc, quá bao lâu sắc mặt liền trắng bệch như tuyết. Ta muốn dẫn tới chỗ ngự y lần trước, nhưng chỗ kia cách nơi này hơi xa, ngồi xe ngựa mất ngày mới có thể tới, tại ta cũng chỉ đành tìm chỗ nghỉ ngơi. Ta và Lục Trúc dìu tới ngọn núi có người, chủ yếu là ta còn chưa chạy rất xa, sợ bị Nam Cung Tra bắt về.

      Châm của nữ phụ số hai quả nhiên độc, ta dám rút bừa châm của nàng. Sẹo ca rất suy yếu tựa đầu vào vai ta, phần lớn thể trọng cũng áp người ta, Lục Trúc đành nâng cánh tay , còn luôn rút tay về cho nâng.

      vất vả, chúng ta tìm được căn phòng rách nát của thợ săn ở núi, chúng ta lập tức dìu người vào. Sau khi đặt người nằm xuống giường, ta lập tức : "Châm này có thể rút ra sao?"

      Sẹo ca gật đầu, ta bắt đầu rút châm, vừa rút vừa : "Độc này ngươi có thể giải sao? Các ngươi ra từ cùng chỗ, độc của nàng hẳn là ngươi cũng biết chứ."

      Sẹo ca rầu rĩ lắc đầu.

      Ta lại : "Vậy xong rồi, châm này nếu đâm vào người ta, ta còn có thể sống tiếp, nếu đâm vào người ngươi, vậy chắc chắn, ngươi chuẩn bị tinh thần tương thân tương ái cùng diêm vương ." Khi ta , rút hết châm xuống, nhưng sẹo ca lại có phản ứng.

      Tay ta đặt ở cổ , mạch đập có. . .

      Ta lật lại, kéo khăn che mặt, sau đó thấy khuôn mặt sẹo, khuôn mặt sẹo lần trước phát triển theo hướng nghiêng, lần này là dựng thẳng. Ta rất muốn đánh tỉnh bảo vết sẹo dán nhầm chỗ rồi, nhưng vào lúc này ta có phần chắc chắn có nên ra tay hay . Ta đặt tay trước mũi , phát còn có hô hấp vô cùng mỏng manh, nhưng mà, lát ngừng, nghĩ hồi lâu, ta mắng. . .

      "Ta lặc cái , quy tức [1]!"

      [1] “Ta lặc cái ” Gần nghĩa với "Ta choáng váng". “Quy tức” có nghĩa là hô hấp kiểu con rùa, thở ra yếu, nín thở lâu.

      Tai họa di ngàn năm sao, ta chỉ biết tai họa dễ dàng kết thúc như vậy. Ta thở phào nhõm, càng nhìn mặt , càng mất hứng, lật sẹo ca lại tuyệt đối là sai lầm trí mạng. Nghĩ như vậy, ta bắt đầu lục tìm trong ngực , sau đó ta lục ra hắc thạch lần trước, tại mặt xuất từ thứ hai.

      "Nếu nghĩ. . . Có ý gì?" Ta , liền đặt thứ này sang bên.

      Lục Trúc thấy thế, tiến lại : "Tiểu thư, nhân lúc cháy nhà mà hôi của sao?"

      "Ngươi đừng cái tốt học, toàn học cái xấu, người biết còn tưởng ta dạy hư ngươi, người thiện lương tốt đẹp hào phóng như ta làm sao có thể dạy dỗ ra loại nha hoàn như ngươi."

      "Nhưng mà, ta chưa từng làm chuyện xấu nha."

      "Ta làm rồi!" Ta kiên định.

      Lục Trúc vô tội gật đầu: "Lần sau ta làm với ngươi."

      phải ta muốn dạy hư Lục Trúc, ai bảo nàng. . . Rất dễ bị ảnh hưởng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong
      Chương 37:

      Ai bới đồ của người có ý thức chính là thừa dịp cháy nhà hôi của, ta chẳng lẽ thể thiện tâm đại phát làm chuyện tốt sao? Cho dù ta phải người tốt, nhưng ta cũng phải hoàn toàn là người xấu nha. Đem Lục Trúc bị lệch lạc qua bên, ta tiếp tục bới đồ trong ngực Sẹo ca, đồ trong ngực nhiều lắm, nhưng tuyệt đối có công cụ dịch dung.

      Trước tiên ta lấy ra bình sứ , đem chết lỏng bên trong hất lên mặt Sẹo ca, chờ vết sẹo của mềm nhũn mới từng chút gỡ nó ra, Lục Trúc ở bên rất là tò mò nhìn ta.

      "Tiểu thư, ngươi làm gì?"

      "Ta luôn luôn rất tò mò làm sao chỉnh dung, ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta cũng có kỹ năng như vậy, mỗi ngày đổi gương mặt, cho dù hôm qua ta làm chuyện xấu , hôm nay cũng có ai có thể nhận ra được. Thế nhưng người này sống chết chính là dạy ta, hôm nay, cũng đành phải tự mình nghĩ biện pháp thôi." Vừa , ta lại nhìn bột thuốc bên cạnh chút.

      Lục Trúc bộ bừng tỉnh hiểu ra: " ra cái này gọi là chỉnh dung."

      "Là dịch dung."

      "Nhưng tiểu thư ngươi phải mới vừa chỉnh dung sao?"

      "Ngươi nghe lầm." Ta kiên định đồng thời cũng đem mặt của Sẹo ca lau sạch , sau đó, đôi mắt của ta dừng ở má trái của , vẻ mặt nghi trọng. Khuôn mặt kia. . . . . . Thành có chút kinh khủng, phía khối dấu ấn, đó là dấu chữ "Tội". Lần trước ta cũng nhìn thấy cái này, xem ra là cố ý dấu .

      Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, nếu như có dấu ấn này, khuôn mặt của đích xác là hoàn mỹ. Nếu như phải ngày đó sắc trời quá mờ, dáng dấp lại quá kích thích ta, ta phát ra. . . . . . còn rất giống ta, bất đồng là vô cùng nam tính hóa.

      Nhưng tại sao mặt của lại có chữ "Tội"? chữ đơn giản này, đại biểu rất nhiều chuyện ta cũng biết. Ta nhớ được, những người mặt bị đóng dấu này, nhất định là đầy tớ nghiệp chướng nặng nề. Ta đưa tay, nhịn được đụng vào chữ kia cái, đột nhiên, chút hình ảnh mạnh mẽ nhét vào trong đầu ta, khiến cho đầu óc ta hồi choáng váng, cuối cùng rơi vào bóng tối.

      Bóng tối chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh, trước mặt ta có chút ánh sáng, ta thấy được rất nhiều người ở trước mặt ta tới tới lui lui, nhưng ta tại có thực thể, chỉ có linh hồn tung bay ở giữa trung nhìn những người đó. Cung trang xa lạ, cung điện xa lạ, tất cả xa lạ.

      Ở trước mặt ta có nữ nhân diện mạo mơ hồ, nàng mặc phục sức quý phi, cầm mình sắp chuyển dạ. Mặc dù ta nhìn mặt của nàng, ta lại có thể cảm thấy nàng oán hận vô hạn.

      nữ nhân rất lớn tuổi cầm chén thuốc tới trước mặt quý phi, nàng mở miệng : "Hoàng thượng đứa bé này thể sinh ra, quý phi nương nương, xin mời."

      Quý phi điên cuồng cầm thuốc lên ngã mặt đất, hướng về phía cung nữ tới trói tay trói chân nàng rống to: "Ta muốn gặp hoàng thượng, tại sao thể nhận đứa bé này! là Đại hoàng tử! là hài tử đầu tiên của hoàng thượng, là Hoàng đế tương lai! Tại sao hoàng thượng thể nhận!"

      "Nghiệt chủng này tuyệt đối thể sinh ra!"

      Trước cửa tới nam nhân khôi ngô mặc long bào: "Ai cũng có thể sinh con cho trẫm, chỉ có nữ nhân ác độc này được! Ngươi hiểm độc ác, đối với chị họ mình cũng hạ độc được, ba phen mấy bận hạ độc hãm hại, ngươi có còn lương tâm hay ! ? Ngươi có tư cách mang thai hài nhi của trẫm! Mau rót hết thuốc cho ta!"

      Cung nữ lại đem tới chén thuốc muốn mạnh mẽ rót vào trong miệng quý phi, lão nhân gia bên cạnh đột nhiên quỳ gối xuống bên cạnh Hoàng đế, lớn tiếng : "Hoàng thượng, được! Quý phi nương nương sắp lâm bồn, độc chết hài nhi, có thể ngay cả mẫu thân cũng khó thoát khỏi cái chết!"

      "Hoàng thượng, nếu ngươi hận ta thấu xương, để cho ta chết cùng đứa bé trong bụng !" Quý phi giãy giụa, hướng Hoàng đế kêu to.

      Hoàng đế cười lạnh mấy tiếng, mở miệng : "Trẫm để cho ngươi chết, trẫm khiến cho nữ nhân ác độc ngươi sống bằng chết! Rót cho trẫm!"

      Thấy vậy, quý phi rốt cuộc tức miệng mắng to: "Ngươi chết tốt! Ta và ngươi cùng nhau lớn lên từ , sống nương tựa lẫn nhau, chỉ vì ngôi vị hoàng đế của ngươi, ta xâm nhập trại địch, cơ hồ cả khuôn mặt bị hủy, sau khi vất vả trở lại lại thấy ngươi cưới tỷ tỷ từ cùng ta tách làm thái tử phi! Ta làm sao có thể hận!"

      "Ngươi bởi vì áy náy bỏ tỷ tỷ ta, cưới ta làm vợ, tâm lại sớm còn người ta, mỗi ngày trong mộng đều gọi tên tỷ tỷ ta, mỗi lần cùng ta ân ái càng thêm nhớ tới tỷ tỷ, tại sao ta thể hận, ta chính là muốn giết nàng, ngược nàng, hành hạ nàng! Ngươi có được ngôi vị hoàng đế, mặc dù phong ta là hoàng hậu, rồi lại đem người bệnh nặng sắp chết kia đưa về hoàng cung, ở trước mặt ta mỗi ngày ân ái cùng nàng, ta còn phải làm bộ hề để tâm chúc phúc các ngươi, ngươi có biết trong lòng ta thống hận!? Đúng, ta hãm hại nàng, nhưng ngươi ràng nàng, lại tuyệt tin tưởng nàng, ta cái gì ngươi tin cái đó, nàng biến thành bộ dạng tại, hoàn toàn là ngươi tay tạo thành đấy!"

      "Ngươi câm miệng!" Hoàng đế cái tát đánh qua, trực tiếp khiến quý phi phun ra búng máu: "Ngươi có tư cách nhắc tới tỷ tỷ của ngươi! Nàng chưa từng oán hận qua ngươi, trách ngươi, nhưng ngươi lại làm hại nàng biến thành bộ dáng tại. Nàng phải là người khác, nàng là chị ruột của ngươi!"

      "Bảo ta câm miệng?! Nếu phải ngươi di tình biệt luyến, nếu phải ngươi mang theo áy náy ta cái gì ngươi đều tin tưởng, chuyện cũng biến thành như vậy. Khi tỷ tỷ ta bị ngươi hiểu lầm, bị vô tình vứt bỏ thời điểm ta mang bầu đứa bé này, ngươi hận đứa bé này như vậy, phải là bởi vì chuyện này sao! Ta chết cũng phải sinh đứa bé này ra, chết cũng muốn sinh nó ra! Nàng được ngôi vị hoàng hậu có ích lợi gì, con nàng có, người cũng có!"

      Nàng kêu to, vừa ho ra máu, sau đó ôm bụng ngã mặt đất.

      Cuối cùng, ta nhìn thấy nữ nhân này vẫn là trong tình cảnh hỗn loạn này sinh ra đứa , đây quả nhiên là nam hài. Sau khi xác nhận là hoàng tử đầu tiên của hoàng đế, quý phi cười.

      Sau đó, vị hoàng đế kia giam hai mẹ con lại, nhận vị hoàng tử kia, cũng còn động thủ giết nữa. Khi đó, quý phi ôm đứa bé, ngừng tự lẩm bẩm: "Tại sao, ngươi lại giống tỷ tỷ như vậy. . . . . . ràng là con trai của ta! Của ta! Nhưng ngươi còn sống. . . . . . Còn sống. . . . . ."

      Đừng hỏi ta tại sao mới sinh ra nhìn ra được là giống ai, ta đối với điều này cũng vậy rất là nghi hoặc. Ta còn từng gặp qua người vừa sinh ra khiến cho cha của mình nàng, mẫu thân nàng ghen tỵ muốn giết nàng ngược lại bị cha nàng giết. . . . . . Thần văn này đến nay khiến cho ta lâu thể quên.

      Hình ảnh chuyển cái, đảo mắt hai năm trôi qua. Quý phi thành bà điên đầu bù tóc rối, nhưng đứa bé nàng hành hạ từng ngày lại càng ngày càng giống tỷ tỷ của nàng.

      Đứa bé hai tuổi, thoạt nhìn mới hơn tuổi chút, thân thể , mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp, thế nhưng gương mặt lại cười, sắc mặt vàng khô, thân thể bé luôn có vết roi, có thể còn sống cho đến bây giờ, chỉ có thể , đây là kỳ tích. chỉ có đau đến chịu nổi, mới có thể giọng khóc thút thít. Có ngày, vị hoàng đế kia lại tới, và quý phi tranh cãi ầm ĩ trận, té tay áo rời lại đụng phải đứa bé kia.

      Khi đó, Hoàng đế chỉ là chán ghét câu: "Ngươi xứng với gương mặt này."

      Sau đó, quý phi biết từ nơi nào lấy ra chiếc que hàn đốt hồng, nàng đè đứa bé khóc lớn đại náo xuống, tiếng cầu cứu của hài tử vóc dáng nho tựa như con mèo . Đem que hàn áp lên mặt đứa bé, ta hình như có thể ngửi thấy được mùi vị thịt nướng quen thuộc, vô cùng tàn nhẫn.

      Đứa bé nước mắt chảy vết thương, nhất định rất đau, bởi vì cuối cùng cũng dám khóc.

      Thời điểm đứa bé bốn tuổi, quý phi rốt cuộc qua đời, Hoàng đế thích , chán ghét , nhưng bởi vì khuôn mặt kia mà giết . Hoàng đế ném ra khỏi hoàng cung, cho phép ra thân phận của mình, phải hoàng tử, là đầy tớ, là đầy tớ tội ác sâu nặng. Hài tử như vậy bị ném đến bên ngoài cung, muốn còn sống, căn bản thể.

      Nhưng đứa này vẫn còn sống, được nam nhân hủy dung dẫn trở về, nam nhân dạy các loại phương pháp dịch dung, lần nữa học được cách cười, bởi vì có ai thấy khuôn mặt của . Tựu giống, quên mất khuôn mặt của mình như thế nào, cũng quên mất vết thương mặt.

      "Ma Giáo có món đồ, có thể trị hết vết sẹo mặt ngươi." Người đó trước khi chết cho biết như vậy.

      Hình ảnh lại chuyển cái.

      Nam nhân đó trưởng thành gặp ta, thời điểm mang theo mặt nạ làm việc, công việc chính là tìm nữ nhân cho Giáo chủ XXOO, mặc dù là phân giáo hộ pháp, thế nhưng lại nữ nhân cũng bắt được. Sau khi ta chạy mất, chạy đến trước mộ sư phụ chuyện, sau đó, thường thường chạy đến đó chuyện.

      Lần đầu tiên.

      "Ta cho rằng nhìn thấy mẹ ta. . . . . . Bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại phát . . . . . . Sư phụ, nàng thế nhưng phun nước miếng vào ta."

      Lần thứ hai.

      "Ta cho rằng ta hận nàng, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì oán hận, chúng ta đều là người vô tội, ta thay đổi chủ ý muốn chỉnh nàng."

      Lần thứ ba.

      "Sư phụ, căn bản biện pháp oán hận người kia, chúng ta giống nhau lưu lạc bên ngoài, nàng cái gì cũng biết, mẹ nàng bị mẫu phi ta hại chết, nàng bị ta mẫu phi vứt ra bên ngoài. Mẫu phi ta bị người kia giết chết, ta bị người kia ném ra ngoài.Khi nàng còn bé bị nuôi giống như gia súc, lúc ta được sư phụ chăm sóc rất tốt."

      Lần thứ tư.

      "Sư phụ. . . . . . Ta cách nào đuổi theo suy nghĩ của nàng."

      Lần thứ năm.

      "Sư phụ, ta muốn chăm sóc nàng, có phải là kỳ quái hay ? Dưới tình huống bình thường ta nên tổn thương nàng mới đúng, nhưng ta muốn chăm sóc nàng."

      Lần thứ sáu.

      "Khó mà tin được nàng là muội muội ta. . . . . . Quan trọng là, có loại muội muội như thế này. Sư phụ, ta thẳng thắn giết chết nàng để cho nàng lần nữa đầu thai tốt lắm, ta có thể nuôi nàng từ . . . . . . Làm con dâu mà đến nuôi. , suy nghĩ của ta nhất định là bị nàng dạy hư rồi, nữ nhân kinh khủng. . . . . ."

      Lần thứ bảy.

      "Ta cuối cùng cảm thấy nàng biết rất nhiều thứ, cũng cảm thấy nàng cái gì cũng biết, muốn bổ đầu nàng ra xem chút, tại sao ta đuổi kịp suy nghĩ của nàng? Truy cầu của nàng là làm thôn đấy. . . . . . Vậy còn truy cầu của ta? Đầu ta quả nhiên bị hư."

      Sau khi ta tỉnh lại, đối với Sẹo ca làm ta bộ dạng quỳ lạy: " xin lỗi, ta giúp ngươi giết chết tác giả. . . . . ."

      Cái này trong nguyên văn viết, cho nên ta biết. . . . . . Ta chỉ biết có Đại hoàng tử, nhưng thời điểm bốn tuổi bị bệnh chết! Cái này rất có thể là tác giả đặt ra rồi, nhưng viết ra cụ thể. Mặc dù Sẹo ca cái gì cũng , nhưng mà ta lại vừa tiếp xúc với điểm mấu chốt của (vết sẹo), liền tự động biết chuyện! Ta sai lầm rồi, ta sai rồi, ta tuyệt đối sai lầm rồi, mặc dù đều là vô tội, nhưng. . . . . .

      Ta vẫn là bái bai thôi. . . . . .

      Lục Trúc thấy thế, cùng ta cùng nhau lạy, vừa lạy, vừa run: "Tiểu thư, chết sao?"

      Ta nghiêm túc bắt được tay của Lục Trúc, nghiêm túc : "Về sau gọi là thiếu gia! , dán sẹo lại, ta muốn dẫn tìm ngự y!"

      Lục Trúc ràng gì cũng hiểu, ngay tại bên cạnh xem ta ra sức dán sẹo, dán xong, Lục Trúc nhìn vết sẹo bất động, ánh mắt rất quỷ dị: " kỳ quái."

      "Có gìkỳ quái?"

      "Có a!" Nàng đưa tay chỉ lỗ mũi Sẹo ca, lấy vị trí ngón tay nàng chỉ, vết sẹo tựa như Cúc Hoa nở rộ ra phía. . . . . .

      Ta che miệng cười: "Cái này gọi là sáng ý."

      "Thiếu gia tỉnh lại khóc . . . . . ."

      "Nam nhân khóc phải tội a, để cho khóc ." Ta vừa , đem mặt nạ màu đen đeo lại cho .

      Lục Trúc thấy vậy, vội vàng mở miệng: "Mắt bị sẹo dán, mở mắt được làm sao?"

      ". . . . . . Thời điểm dính sẹo ta quá hưng phấn, chú ý tới. Yên tâm , ta về sau đối tốt với !"

      ". . . . . . Cảm giác, tiểu thư đối tốt với , mới khóc." Lục Trúc sâu kín nhìn ta.

      Ta phất phất tay với Lục Trúc: "Làm sao biết chứ, tương lai chúng ta liền sống nương tựa lẫn nhau nha!"

      "Cùng tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau chẳng lẽ phải ta sao? ! !"

      "Chớ xù lông, ngươi phải con mèo đáng như vậy."

      "Ríu rít ríu rít. . . . . ."

      Tác giả có lời muốn : chuyện xưa của vị hoàng đế kia, quý phi, hoàng hậu, là xuất từ hồng văn XX văn ngạnh. . . . . .

      Sau khi xem xong, ta . . . . . . lời nào để .

      Nữ chính là tỷ tỷ

      Nữ phụ ác độc là muội muội

      Hoàng đế là tra nam chính

      -

      Nữ phụ bởi vì giúp đỡ tra nam làm chuyện gì đó mà bị thương bị bắt .

      Hoàng đế cưới muội muội dáng dấp cực kỳ giống tỷ tỷ làm thế thân, cùng tỷ tỷ ngược luyến tình thâm.

      Nữ phụ sau khi trở lại phát tra nam chính cùng tỷ tỷ ngược luyến tình thâm rồi, mặc dù tra nam để bày tỏ mình nữ phụ liền bỏ nữ chính, nhưng khi nữ chính rời bị nữ phụ cho uống rượu độc.

      Nữ chủ lưu lạc bên ngoài, tra nam chính mang theo nữ phụ ra ngoài chơi, bọn họ ở tại cùng khách điếm, ngụ ở sát vách, tra nam chính vì trong lòng áy náy dứt nắm nữ phụ XXOO, nữ chính biết bọn họ ở cách vách, nhưng lòng đau rất đau.

      Ở nơi này, nữ phụ mang bầu =-=

      Sau lại, nữ chính trúng độc lại bị đuổi giết được Hoàng đế cứu về hoàng cung, bọn họ khó kìm lòng nổi mỗi ngày cùng nhau, Hoàng đế thừa nhận nữ chính, nhưng thể báo đáp nữ phụ, nữ phụ vì làm nhiều chuyện như vậy, nhưng lại muốn để cho nữ chính rời , cho rằng cho nữ phụ đứa bé coi như báo đáp.

      Nữ phụ dĩ nhiên chịu, nàng muốn giết chết nữ chính.

      Nhưng nàng dù sao phải nữ nhi ruột của tác giả, vì vậy chuyện của nàng bại lộ, Hoàng đế nàng ác độc, muốn giết chết đứa bé kia.

      Sau lại, còn giữ lại nữ phụ ở bên người phải là bởi vì nữ phụ, mà là dáng dấp nữ phụ rất giống nữ chính, ngay khi bắt đầu nữ chính, hoàn toàn có chuyện nữ phụ. . . . . .

      Sau đó, tác giả kéo ra chuyện bọn họ khi còn bé, nam chính đúng là vừa thấy nữ chính , sau đó mới cùng nữ phụ. . . . . .

      ------

      Sau khi xem xong, ta quả tuyệt vọng với thân thế của mình. . . . . .

      Tác giả đầu tiên là nữ chính là thế thân, sau lại đem nữ phụ thành thế thân, cuối cùng.

      Ta quỳ gối với hồng văn này, xin quỳ gối!

      --- ------ ---

      Ta nhịn được. . . . . . Chuyện xưa khái quát xuống như sau.

      Trong nguyên kịch nữ phụ cùng đứa bé chết , đến chết vẫn là hoàng hậu, nữ chính nhiều nhất là người thiếp.

      Ta với bằng hữu: Tiểu Tam thượng vị a. . . . . .

      Bằng hữu của ta : ngươi chọn lựa, có mấy ngược là là thượng vị

      Sau đó ta thua. . . . . .
      Diệp Băng, Nhược VânTử Mặc thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong
      Chương 38:

      Sau khi nhảm xong, ta mang theo Lục Trúc đổi thân quần áo sạch , sau đó bảo Lục Trúc mướn xe ngựa, ta mang theo Sẹo ca mới nhìn giống như người đến chân núi chờ. Ta chờ đợi, chưa chờ được Lục Trúc, lại chờ được phần diễn tuyệt đối tái của Tam Tự long sáo [1].
      [1]: từ chỉ những diễn viên đào kép trong tuồng, chuyên đóng vai người sai vặt, diễn viên quần chúng

      Tựa như cao thủ võ lâm tiếng động, ta vẫn thân rách nát ba chữ long sáo nam, gì. Cuồng phong thổi lên tóc cùng vạt áo của ta, ta chính trực giống như cao thủ võ lâm, đưa tay, đem ngăn ở trước mặt mình.

      " xin lỗi! Trước đây lời ta hoàn toàn là lừa gạt ngươi!" Ta nghe được ta chính trực như vậy.

      "Cái gì?" Long sáo mặt biểu tình nghi hoặc.

      Ta tiếp tục mở miệng: "Cái gì mà dưới gối nam nhi có vàng, cao quý là ở linh hồn. Hoàn toàn là ta giả bộ, xin hoàn toàn hoàn toàn tuyệt đối coi thường!"

      Long sáo vẫn lộ vẻ gì, giống như cùng ta so đấu nội lực như vậy nhìn ta, nhìn lâu, : "Ta tin."

      ". . . . . . Tuyệt đối phải bởi vì ngươi đơn thuần, đều bởi vì lỗi của ta, xin quên mọi chuyện xả ra ngày đó, cám ơn!" Cả đời ta cũng chưa từng thành như thế, nếu phải cuộc đời của tam tự long sáo nam quá mức đáng buồn, ta nghĩ ta cả đời cũng đàng hoàng. , ta mới vừa rồi tuyệt đối có ý đơn thuần, dù sao ta thiện lương như vậy, ta làm sao có thể nghĩ gì đó trong lòng --

      ràng giả bộ như vậy mà cũng tin đơn thuần đến mức bạo phát phải hay !

      Nhưng, cho dù ta thành như thế rồi, vẫn mặt biểu tình nhìn ta, ngay cả ánh mắt cũng có thêm chút cảm xúc: "Ngươi mua ta."

      "Xin đem chút bạc trả lại cho ta." Ta .

      Rốt cuộc bao nhiêu tiện nghi mới có thể đem mình bán với giá lượng, đây phải là sớm có mưu tính trước sao? ! Đột nhiên, ta đối với chuyện này tràn đầy hoài nghi, ta nhìn nam nhân trước mặt, nghiêm túc, lại tiếp tục mặt biểu tình: "Ngươi mua ta rồi."

      "Van ngài đem tiền trả lại cho ta, ta trước có già dưới có trả cuộc sống khó khăn trôi giạt khấp nơi đáng thương chịu nổi, van xin ngài!"

      Tam Tự long sáo nam duỗi tay vào trong ngực, lấy ra hai đồng bạc, bỏ vào trong tay ta.

      Ta nhìn vật trong tay, có loại cảm giác muốn quỳ gối. Ta trả bạc lại trong tay , mở miệng: "Ta thường thường hưu vượn, mặc dù ta chưa từng thừa nhận trong mười câu ta có chín câu lừa dối người, còn có nửa câu là vô nghĩa, bất quá, tiền cất ."

      Thời điểm ta đem tiền trả lại cho , nhìn khuôn mặt biểu tình kia, tâm tình của ta bắt đầu thương tang.

      Quay đầu , ta ngồi xuống bên cạnh Sẹp ca nằm dưới đất, khoác cánh tay Sẹo ca lên vai, khó khăn phen nâng Sẹo ca lên: "Ngượng ngùng nhường chút, ta muốn bán mình chôn cất huynh!"

      "Ta giúp ngươi."

      "Ta mới vừa rồi đùa giỡn."

      "Ta tin."

      Ta muốn độc câm , nhịn xuống nhịn xuống!

      "Ta cái gì ngươi đều tin? !" Ta dữ tợn nghiêm mặt.

      "Ta tin ngươi thường thường láo, ngươi cũng trong mười câu ngươi có chín câu láo còn có nửa câu là vô nghĩa, cho nên ta hoàn toàn tin rồi, ngươi luôn có nửa câu là lời . Còn nữa, là người chết." Tam tự long sáo nam rất là nghiêm túc, mặc dù vẻ mặt biểu tình như cũ, lại làm cho ta có chưa bao giờ có cảm giác nguy hiểm.

      Sẹo ca mặc dù thường thường khiến cho ta lời nào để , lại chưa từng có khiến cho ta chân chính sinh ra loại ý nghĩa "Ta và tuyệt đối phải là sinh vật cùng thế giới" như vậy.

      "Ngươi như vậy, ta rất dễ dàng muốn thương tổn ngươi. . . . . ." Ta vừa , khóe miệng giương lên, theo thói quen cười đến rất trầm: "Ta khiến ngươi khóc quỳ gối trước mặt ta nên tới bạn hữu à!" Ta vừa , vừa đưa tay kéo y phục nam nhân trước mặt, hoàn toàn chú ý tới có vật gì đó bị ta "binh" cái quăng đất: "Chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào linh hồn cũng có thể bị ta nghiền nát thành bột phấn khóc kêu lăn lộn, khóc rống chảy nước mũi cầu xin ta để cho ngươi rời chưa?!"

      rất tỉnh táo cúi đầu, nhìn ta: "Ta khóc." Sau đó, nghiêng đầu nhìn "thi thể" đất, nhìn hồi, biết suy tư những gì, suy tư hết mới vác Sẹo ca lên lưng: "Ta có thể giúp ngươi."

      , ta tuyệt đối bởi vì đột nhiên nghĩ đến người này có lẽ rất hữu dụng mới phản bác.

      Lúc này, ta đấu tranh, thời điểm ta đấu tranh, Lục Trúc rốt cuộc kéo xe ngựa trở lại. Lục Trúc đưa xe ngựa mang tới bên cạnh ta, lúc này mới nhìn thấy trước mặt ta có thêm người, Lục Trúc tiến tới bên cạnh ta, giọng : "Bán mình chôn cất phụ?"

      "Ta mua sao?"

      "Mua!"

      Ta tỉnh táo, gầm thét "Nhất định là ảo giác, ép mua như vậy, quả so với ta còn lưu manh vô sỉ biết xấu hổ hơn được ?"

      "Tiểu thư, ngươi thừa nhận mình lưu manh vô sỉ biết xấu hổ. . . . . ."

      Ta đưa tay mảnh mai làm tư thế nâng trán, bản lĩnh hết sức lưu loát lập tức rúc vào trong xe: "Ngươi nghe lầm, ta mới vừa rồi hề gì, ta cũng đột nhiên gầm thét, ôi ôi, đầu đau quá, chẳng lẽ là chứng thiên kim nhức đầu. . . . . ."

      Thấy ta lên xe ngựa rồi, Lục Trúc liền vội vàng hỏi: "Người khiêng thiếu gia kia làm sao đây."

      "Đưa thiếu gia vào, để cho đánh xe ngựa."

      Ta ngồi ở tận cùng bên trong, ôm chân phân phó như vậy. Ta hiểu , tại sao ta lại lên con đường như vậy, bị người bám dính tha, đó phải là con đường quang minh lẫm liệt của nam chính nào đó sao? Hơn nữa, ta đây còn bị hai người bám dính, ta sờ cằm cố gắng suy tư, rốt cuộc đưa ra kết luận! Ta -- Mary Sue rồi !

      Nếu suy đoán như vậy, nhất định đối với ta vừa thấy , tiếp tục suy đoán như vậy, Lục Trúc cũng đối với ta. . . . . . Nha phì! Nhất định phải như vậy, lấy cá tính của ta, việc này phát triển khoa học.

      Cuối cùng, ta bỏ qua suy tư, cũng nghĩ đến cái gì mưu dự tính trước nữa, cho dù ta tin tưởng mỗi người đều mang theo mục đích mới đến gần người xa lạ khác. A Tam ở bên ngoài đánh xe ngựa, chờ sắp xếp cho Sẹo ca xong, Lục Trúc cũng ngồi vững vàng, ta vén rèm xe lên, nhấc đầu dò xét bên ngoài.

      A Tam xoay đầu lại, mặt chút thay đổi nhìn ta.

      Ta giọng với mục đích của ta, hướng ta gật đầu cái, sau đó nhìn ta tiếp. giống như biết ta còn có lời muốn , chưa quay đầu lại.

      Ta cũng thể làm gì khác hơn là thở dài, : "Sau này nếu lại chết, đừng trách ta, liên lụy ngươi. . . . . ."

      Lời này của ta có ý gì, đại khái cũng chỉ mình ta có thể nghe hiểu được, long sáo nên làm long sáo tốt, dám vọt tới bên cạnh ta, nếu chết chẳng phải là rất bi kịch sao? Trong kịch tình bi kịch chỉ ba chữ phải rồi, lần này, cũng thể đáng buồn như vậy nữa.

      Sau khi xong, ta lại để ý đến A Tam nữa, rụt trở về ngồi xuống.

      "Đúng rồi, nếu phát cái gì đúng, thể để cho người bên ngoài phát được thân phận của ta, để khiến cho ngươi phải chết."

      "Được."

      "Đợi lát nữa đến phải gọi ta."

      "Được."

      "Nhớ buổi trưa phải mua bánh bao cho ta."

      "Được."

      "Đợi lát nữa tự mình lăn ."

      " được."

      Lục Trúc nhìn ta cái, lại ngó rèm, xem ta cùng người cách rèm đối thoại: "Tiểu thư, tại sao nhất định phải đuổi người , phải rất có ích sao?"

      " nữ nhân bình thường, chắc là tùy tiện mang theo nam nhân bên cạnh mình, cũng tính là đói khát, ta vì sao muốn dùng ."

      "Tiểu thư luôn luôn dè dặt như vậy."

      "Ngươi quen là tốt rồi, người này, xem ra đàng hoàng, phản ứng đúng là chậm." Ta thuận tay chống cằm, bộ dáng tang thương: "Ta đột nhiên nhớ tới chuyện."

      Thân thể Lục Trúc theo xe ngựa lúc lúc nhìn ta, mở miệng : "Chuyện gì?"

      Ta hướng bên ngoài quát to tiếng: "A Tam, từng đánh xe ngựa sao?"

      Bên ngoài người nọ tựa hồ trước tiên có phản ứng ta gọi , trầm mặc hồi mới mở miệng: "Từng đánh xe bò."

      Khi chuyện, mấy người chúng ta toàn bộ bị nhảy ra khỏi xe ngựa.

      Nam nhân, vai phụ ... Kỹ năng đánh xe ngựa chẳng lẽ cũng được chuẩn bị sao? Ta hiểu A Tam mới vừa rồi tại sao trả lời ngay, bởi vì nghiên cứu làm sao đánh xe ngựa. . . . . . Ta quả tuyệt vọng với long sáo này! Cũng may, thời điểm A Tam lật xe nhìn trúng bãi cỏ, vì vậy chúng ta bị thương tích gì, nhưng người có ý thức liền gặp xui rồi.

      sai, ta chính là Sẹo ca.

      quả thực là nam nhân bi thống nhất trong lịch sử! Trước kia ta cho rằng Tự Tam long sáo là vô tội nhất nhất bi thương nhất, nhưng trước đây lâu ta phát ta sai lầm rồi, Sẹo ca mới đúng. tại, dù là ngã xe ngựa, cũng là người xui xẻo nhất, tại thể hoạt động, thời điểm xe ngựa bị lật thân thể đụng phải xe ngựa, mặt cũng bị thương rồi.

      Đỡ Sẹo ca qua bên, ta lại lần hướng về phía bái lạy: "Ta sai lầm rồi, về sau ta nhất định hảo hảo đối xử với ngươi! Lục Trúc, sau này hỏi tại sao có vết thương này, ngươi biết thế nào rồi chứ?"

      "Chính ngã!" Lục Trúc lập tức bò qua đây.

      " sai!" Ta gật đầu.

      Lúc này, A Tam đề nghị: " đường thủy ."

      "Có thuyền sao?" Ta hỏi?

      "Có, nhà ta làm nghề thuyền chài." .

      "Còn , chờ cái gì? !" Ta bộ mặt hy vọng, trắng xanh đứng lên.

      "Nhưng phải qua ngọn núi trước mặt này mới đến thôn ta ở." chỉ vào trước mặt.

      Ta yên lặng nhìn sang cái, mắt liếc nhìn ngọn núi cao lớn, lại yên lặng mở miệng: "Ngươi cho rằng, chúng ta có thể qua trong ngày?"

      "Ta có thể cõng ngươi." nhìn ta.

      Ta cũng nhìn , đặc biệt chính khí nhìn : "Ta tuyệt vọng với long sáo rồi! Bên cạnh ta có đáng tin người sao? Tác giả thiết định khoa học như vậy a!" Ta tức giận xong, lại thở dài: "Mang xuống, huynh trưởng đại nhân phải chết, mà nghỉ ngơi. Lục Trúc, cõng người được, chúng ta !"

      " bộ mất tới hai ngày đấy!" Lục Trúc kinh ngạc nhìn ta, vừa nhìn xe ngựa đổ ở bên: "Xe còn chưa hỏng, có thể dùng được, ngựa cũng vẫn còn tốt."

      "Nhưng!" Ta đưa tay, nắm bả vai Lục Trúc: "Chúng ta ai điều khiến được xe ngựa! Tại sao ngươi thuê luôn người đánh xe ngựa tới đây!" Ta bi thương muốn chết nhìn Lục Trúc: "Ta nghĩ được lhúc khởi đầu, nghĩ tới trình tự, ta đoán chừng tất cả, tính toán tất cả, lại quên mất. . . . . . Chúng ta thực có kỹ năng này!"

      Lục Trúc cầm tay của ta, lạc quan mà : "Người đánh được xe bò, nhất định cũng rất dễ dàng học được cách đánh xe ngựa thôi. Bánh xe cùng dạng, nhất định rất dễ dàng."

      Cuối cùng, chúng ta đem tất cả hi vọng đặt người Tam Tự long sáo, tiếp đó, dùng canh giờ nguyên tại chỗ học cách làm sao đánh xe ngựa. . . . . . Rốt cuộc, khi chúng ta đến được nơi cần đến, là rạng sáng ngày hôm sau. tại ta mới phát , ra người đánh xe bò nhất định đánh được xe ngựa, sau khi học được cách đánh xe ngựa, ta đoán chừng A Tam quên mình từng đánh xe bò.

      Hơn nữa, ta rất bi kịch phát , A Tam chỉ có thể hết sức chăm chú nhớ chuyện, nếu phân tâm mà , cũng rất dễ dàng quên chuyện khác.

      cách khác, trong nguyên kịch, có thể vững vàng nhớ được nữ chính chỉ là bởi vì . . . . . . Nhất nhất nghĩ tới chuyện báo ân mà cách nào phân tâm nhớ tới những chuyện khác.

      Ta tại cảm thấy, bị chết vô tội. . . . . .
      Diệp Băng, Nhược VânTử Mặc thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 39

      Vẫn là y quán trước kia, địa điểm vẫn ở chỗ này, đèn lồng treo ở vẫn là đèn lồng lúc trước, có gì thay đổi. cửa có bụi, bên trong hẳn là có người. Ta để A Tam cõng sẹo ca, cùng Lục Trúc tiến lên gõ cửa, "cốc cốc" tiếng đập cửa vừa vang lên, bên trong liền truyền tới tiếng bước chân, thêm vào đó là tiếng non nớt của nam hài.

      "Đến đây đến đây!"

      Cửa được mở từ bên trong, dược đồng trẻ tuổi quen mặt thò đầu ra, sau đó, thấy được khuôn mặt cười xán lạn của ta, bị dọa đến mức nhanh chóng lui về phía sau bước: "Lại là ngươi, phải ngươi chạy rồi sao?"

      Tay ta kéo người lại, nghiêm túc nhìn : "Tâm thầy thuốc như cha mẹ, các ngươi thấy chết mà cứu chứ!"

      giãy giụa: "Nhưng mà, nếu ngươi lại mang đám người kỳ quái đến bao vây nơi này của chúng ta làm sao bây giờ, lần trước vì ngươi mà ai dám đến y quán suốt tháng."

      "Yên tâm , lần này chúng ta chỉ có bốn người, A Tam lại."

      A Tam cõng người đến bên cạnh ta, dược đồng phản xạ có điều kiện nhìn vào bộ phận nào đó người sẹo ca, giọng của yếu ớt: ". . . Lại gãy?"

      phải, sao ngươi có thể nghĩ như vậy chứ? thuần khiết. Mau, mang ta vào tìm đại phu!" Ta , đẩy dược đồng vào bên trong. Dược đồng vốn là thà chết theo, nhưng ta liếc mắt ra hiệu để Lục Trúc tới bưng kín miệng lại, muốn theo cũng phải theo rồi.

      Chúng ta vào cửa, nhanh chóng đóng cửa, sau đó lại vào bên trong.

      Khi vào trong phòng, chúng ta gặp lão giả vừa khoác áo ngoài mò mẫm tới bên này, bởi vì tuổi cao, mắt được tốt lắm, khi chúng ta đến gần, mới nhìn thấy nơi này đứng vài người. Lão nhân hổ là từng trải, cho dù là như vậy cũng lạnh nhạt.

      Dược đồng hiển nhiên lạnh nhạt như đại phu, ta để Lục Trúc buông tay, lập tức kinh hoảng chạy đến cạnh lão giả, lớn tiếng : "Lão gia, nương kia lại tới!"

      Lão đại phu trách cứ nhìn qua, chậm rãi : " với ngươi rồi, đừng mỗi lần đều hốt ha hốt hoảng, làm cho người ta chê cười." Giáo huấn xong dược đồng, lão nhân quay đầu nhìn về phía ta, đến gần bước nhìn ta rồi lại nhìn ba người khác, cuối cùng ánh mắt đặt ở người người nào đó quy túc.

      " nương xin nén bi thương." Nhìn xong, lão giả lạnh nhạt như vậy.

      Ta cười thân thiện tiến lên bước: "Chỉ là quy tức thôi, lần này lại phiền toái đại phu, xin giải hết độc người , ngay cả thứ kia bị gãy ngươi cũng có thể chữa được, loại trình độ này nhất định chỉ là việc ." Ta , phất tay với A Tam, để Lục Trúc và A Tam đặt người xuống giường bên trong.

      Đại phu bị buộc thể trị, đành phải tiến lên bước, bắt mạch.

      " mạch đập."

      "Có!" Ta lấy cây trâm bạc đầu, đâm xuống huyệt đạo của sẹo ca: "Bình thường tốt nhất là nên tự tỉnh lại, nhưng mà tình huống tại cho phép. Nhưng nếu vì ngoại lực mà tỉnh có khả năng bị nội thương, ừm, dù sao trúng độc cũng coi như bị thương, cùng chữa ."

      ". . . Xuống tay ngoan độc."

      Sẹo ca bị đâm chút bật dậy giống như xác sống, ta nhanh chóng chuyển vị trí, giây sau, lão đại phu ngồi bên cạnh bị phun mặt máu đen.

      Thấy vậy, ta lập tức vỗ tay: "Làm tốt lắm bạn hữu, đầu tiên là quyết đoán quy tức để độc tố thể tiến vào nội tạng, tại lại hơi hộc ra hơn phân nửa máu độc!"

      Sẹo ca bị nội thương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn ta, nhìn nhìn ta rồi nhìn về phía đại phu mặt đầy máu đen, nhìn xong, hơi ngượng ngùng với đại phu: " ngại quá, vợ nhà ta rất nghịch ngợm rồi. Vị này là đại phu phải , ngươi có cần lau mặt trước ?"

      Đại phu lạnh nhạt nhìn ta cái, với dược đồng bên cạnh: "Ta muốn lau mặt. . ."

      "Vâng lão gia, ta lập tức lấy khăn ướt."

      Khi dược đồng chạy , sẹo ca ôm ngực, lại nôn búng máu. Ta nhanh chóng lui về sau vài bước, cầm trâm nhét vào trong tay Lục Trúc. Lục Trúc cả kinh, phản xạ có điều kiện nhét vào tay A Tam, A Tam nghi hoặc, thấy chúng ta đưa đẩy, cuối cùng đưa trâm cho đại phu.

      Đại phu cầm trâm của ta, phải bác được. Cuối cùng, đưa cho sẹo ca ở trước mặt.

      Ta tiến lên cầm lấy tay sẹo ca: "Ta ngăn cản, nhưng đại phu ngươi phải tỉnh lại mới có thể giải độc người ngươi, ta đành đưa thứ này cho ."

      Đại phụ còn lạnh nhạt: "Tiểu nương, ngươi thể như vậy. . ."

      Ta nhanh chóng quay đầu đặt tay sẹo ca vào trong tay đại phu, thành khẩn : "Xin bắt mạch lần nữa, ngài nhất định có biện pháp giải độc có phải ?"

      Lão đại phu bất đắc dĩ nhíu lông mày trắng, lại bắt mạch, bắt mạch xong, : "Độc người công tử lão hủ chưa từng gặp qua, nhưng mà, cũng phải thể giải. Nơi này của ta có viên thuốc có thể giải bách độc, nhưng mà, đây là tiên đế ban cho, vô cùng trân quý, khắp thiên hạ chỉ có viên. . ." tới đây, lão đại phu ngừng lại, tay vuốt râu, vẻ mặt trang B [1] nhìn ta.

      [1] Hành vi khoe khoang, ra vẻ.

      Sẹo ca nghe thấy lão đại phu đến tiên đế, ánh mắt lóe lóe, lại cái gì.

      Mà ta, nước mắt bỗng chảy xuống, tay chỉ vào sẹo ca, bên mở miệng: "Đại phu, tâm thầy thuốc như cha mẹ, ngươi làm sao có thể thấy chết mà cứu nhi tử của mình! Hơn nữa, ngài từng là ngự y trong cung, ngài chỉ là cha mẹ của riêng người mà là cha mẹ của tất cả mọi người trong thiên hạ, tấm lòng hiền từ của ngài, sao có thể chịu được việc nhi tử của mình trúng độc vì thể trị mà bỏ mình!"

      Sẹo ca vô cùng bất đắc dĩ bắt lấy móng ngọc chỉ về phía , nhìn ta. Ta lập tức xụ mặt, lúc trước Lục Trúc ta dán sẹo của thành hình hoa cúc, che mất mắt rồi. Ta nghĩ vậy, sợ tỉnh lại nhìn thấy, chỉ có thể nhịn đau xé toang nửa đóa hoa, tại vết sẹo mũi biến thành hình quạt. . .

      Vừa rồi ta đâm , biết nhất định phun máu, cho nên thuận tay kéo khăn che mặt của , tại thị giác công kích trực diện làm ta có phần chịu được.

      "Gọi ta Tiểu Hoa là được rồi. . ." Ta như vậy.

      nhíu mày: "Vì sao ta cảm thấy ngoại trừ ta vừa bị nội thương, mặt tay bụng đều đau đớn ở những mức độ khác nhau."

      "Đại phu đánh." Ta lập tức trả lời, Lục Trúc phụ họa gật đầu.

      Sẹo ca biết ta cùng Lục Trúc tốt lành gì, vì thế đưa mắt về phía A Tam có vẻ thành , đứng cũng thành , vẫn luôn luôn thành .

      A Tam thấy tầm mắt của , nghĩ lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Chính ngươi ngã chảy máu."

      Đại phu vô tội bị hãm hại nhiều lần tức giận đến mức râu cũng run lên, phẫn nộ đứng dậy, ra bên ngoài. Đúng lúc này, dược đồng cầm khăn ướt trở lại, vừa cầm khăn lau mặt, vừa : "Các ngươi cứ tán gẫu , chờ đến khi mạng của vị tiểu ca này có. . . Mới biết sai."

      Thấy bộ dáng rung đùi đắc ý của đại phu, ta lau nước mắt, vẻ mặt bi thảm: "Đại phu, ngài thể thấy chết cứu."

      "Các ngươi có thái độ cầu lão phu cứu mạng!" Lão đại phu hất cằm, râu mép vểnh lên.

      "Phải thế nào ngài mới bằng lòng cứu?" Ta vội vã hỏi.

      Đại phu ra bên ngoài, bảo ta theo sau , ta nhìn mấy người trong phòng, vẫn là theo. Lão đại phu để bất cứ kẻ nào tới, chỉ mang ta đến chỗ khá xa mới : "Muốn ta lấy thuốc ra cũng phải thể, nhưng mà, lão hủ muốn lời hứa hẹn từ nương."

      "Cái gì?" Ta hề nghe hiểu.

      Lão đại phu chắp tay sau lưng, bộ dáng đắm chìm trong chuyện cũ: "Nếu có ngày, nhà của ta gặp chuyện gì, xin nương bảo vệ mạng sống của người nhà ta."

      Nghe đại phu lời kỳ quái, ta nhịn được lui về sau vài bước, chăm chú nhìn bóng lưng của lão nhân gia này. Trước kia còn chưa phát , tại nhìn bóng lưng của , hình như có hơi... quen thuộc. Đúng rồi! Trước đó trong hình ảnh nhìn đến từ sẹo ca cũng có bóng lưng như vậy. Có lẽ bởi vì đây thuộc về tình tiết của ta, cho nên ta thấy mặt của những người trong hình ảnh, nhưng ta nhớ được, có lão nhân gia quỳ gối trước mặt hoàng đế cầu tình cho quý phi.

      phải là người này chứ? Ta nhếch lông mày. Lão đại phu như vậy, tám phần là làm chuyện gì trái với lương tâm, khéo còn biết thân phận của ta. Nhưng mà, lão nhân gia này biểu cũng quá lạnh nhạt chút, hoàn toàn nhìn ra trong lòng nghĩ cái gì.

      Ta nghiêm túc suy xét hồi, vẻ mặt thần côn mở miệng: "Ngươi chính là người đưa ta ra khỏi cung mười sáu năm trước?"

      Ta thốt ra lời này, lão đại phu lập tức khiếp sợ nhìn ta, từ ánh mắt buồn bã của , ta phát việc —— ta chính xác rồi!

      Hai mươi năm trước, chuyện giữa mẫu thân của ta và mẫu thân của sẹo ca, ta vốn chỉ biết chút, tại ta lại biết thêm. Kết hợp tất cả, chuyện hai mươi năm trước hẳn là như vậy.

      Hai mươi năm trước, mẫu thân ta bị hưu, trước khi rời bị nữ phụ ác độc hạ độc. Khi đó mẫu thân có thai, đương nhiên, trong bụng nàng phải là ta. . . Mà là đại công chúa vừa sinh ra chết. Năm nay ta mới mười sáu tuổi, đây lại là chuyện hai mươi năm trước.

      Hơn nữa, nữ phụ ác độc, chính là thân muội muội của mẫu thân. Hai nữ nam, lại là tình tiết cẩu huyết hai tỷ muội nam, ta muốn nhiều lời. Đây là chuyện xưa thế thân rối rắm nhất mà ta từng biết. Nam nhân là phụ hoàng của ta vốn là muội muội, nhưng lại cưới tỷ tỷ bộ dạng giống muội muội, cũng là mẫu thân của ta làm thái tử phi.

      Sau này muội muội trở lại, vì bày tỏ chân tâm hưu mẫu thân ta, hưu người ta xong, phát mình chính là mẫu thân của ta, sau đó tìm. Nhưng mà, khi tìm được mẫu thân trúng độc, nhưng lại có thai rồi. Khi đó thái tử cũng thành hoàng đế, đón mẫu thân ta vào cung, nhưng đây chưa phải kết cục hoàn mỹ, bởi vì mẫu thân bị muội muội thiện lương nhẫn tâm hãm hại.

      Vốn luân phiên bôn ba làm cho thân thể mẫu thân vô cùng tốt, bị đón vào cung lại gặp vài lần hãm hại, thai nhi ổn định nhưng lại bị hoàng đế hiểu lầm đè nặng XXOO vài lần. . . Đứa này có thể sinh ra là kỳ tích! Sinh xong nhưng trong người có độc liền chết lập tức. . . Việc này hề làm người ta kinh ngạc.

      Hình ảnh ta nhìn đến từ sẹo ca, đại khái là mẫu thân và hoàng đế cặn bã giải trừ hiểu lầm, hơn nữa biết ai là độc thủ phía sau, đại công chúa vừa sinh ra chết, làm cho thân thể của mẫu thân trở thành hoàng hậu càng kém hơn.
      Diệp Băng, Nhược VânTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :