1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê (update C61) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 45: Cứu vãn
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Lúc Tần Tuyên Tuyên về nhà vẫn chưa đến thời gian tan tầm, Đường Vi nghe được tiếng động hỏi dò, may mà lúc ở đường Tần Tuyên Tuyên bình tĩnh trở lại – ít nhất mặt ngoài là thế - chỉ hôm nay công tác bên ngoài, xong việc về thẳng nhà luôn chứ đến công ty nữa, Đường Vi cũng hỏi thêm.

      Thấy Đường Vi quay lại phòng bếp, Tần Tuyên Tuyên soát quanh nhà lần, phát cái gì kỳ lạ mới hơi yên lòng. Đỗ Mộ Ngôn có thể lắp đặt máy theo dõi ở công ty cũng có thể lắp ở nhà , tới nhà vài lần rồi, làm chút động tác cũng phải là khó.

      Trở lại phòng, Tần Tuyên Tuyên lấy di động của mình ra, màn hình hiển thị mấy chục cuộc điện thoại nhỡ, đều là của Đỗ Mộ Ngôn. Vừa lên Taxi, Tần Tuyên Tuyên cố ý tắt tiếng điện thoại, đúng là muốn bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy. vừa đặt di động xuống màn hình lại sáng lên thông báo điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, tắt máy, chuyển số vào sổ đen, sau đó gọi điện cho Mạc Như Tùng.

      Nội dung cuộc chuyện rất đơn giản, chỉ có bản thân dù cố gắng nhưng vẫn quen được với công việc ở phòng tiêu thụ, quyết định nghỉ việc. Dĩ nhiên là Mạc Như Tùng hết sức giữ lại, còn có thể điều về lại phòng thiết kế. Tần Tuyên Tuyên vốn định đợi thêm hai ngày nữa từ chức nhưng chuyện hôm nay khiến ra quyết định. Mạc Như Tùng thấy thái độ kiên quyết của Tần Tuyên Tuyên, chỉ có thể đồng ý với cầu từ chức của . Tần Tuyên Tuyên hẹn hai ngày nữa đến Tụ Mỹ bàn giao, cũng hoàn thành thủ tục nghỉ việc rồi ngắt điện thoại.

      Trong vòng 10 phút gọi cho Mạc Như Tùng, Đỗ Mộ Ngôn cũng gọi đến vài lần. Tần Tuyên Tuyên gập máy, ném sang bên thèm để ý đến.

      ngờ chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng đập cửa, sau đó Đường Vi nghi ngờ hỏi: “Ai thế?”

      Tần Tuyên Tuyên đột nhiên nhảy dựng từ giường xuống, mở cửa phòng xông thẳng ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Đường Vi từ bếp ra định mở cửa, vội hô lên: “Mẹ, đừng mở cửa!”

      Đường Vi quay đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên khó hiểu, “Tuyên Tuyên? Con sao thế?”

      “Mẹ, mẹ đợi chút !” Tần Tuyên Tuyên nhanh chóng bước đến cửa, nhìn qua mắt mèo, quả nhiên thấy được vẻ mặt lo lắng vội vã của Đỗ Mộ Ngôn ngoài cửa vẫn ngừng bấm chuông.

      “Tuyên Tuyên, là ai thế? Sao con mở cửa?” Đường Vi nghi ngờ .

      “Tần Tuyên Tuyên xoay người che trước cửa, lưng tựa vào ván cửa nhìn Đường Vi, vẻ mặt hơi kích động, “Mẹ, bên ngoài là Đỗ Mộ Ngôn, con muốn thấy .”

      “Tiểu Đỗ?” Đường Vi giật mình , “Tuyên Tuyên, sao thế này? Các con cãi nhau à?”

      Tần Tuyên Tuyên gật đầu.

      Đường Vi khẽ cười, “Con đó, đứa bé này, cho dù có cãi nhau với nó cũng thể để người ta ngoài cửa, có chuyện gì mở cửa bảo người ta câu là được rồi.”

      “Mẹ, đây phải chuyện mở cửa có thể giải quyết được. Mẹ biết ? ta…”

      “Tuyên Tuyên!”

      Đợi lâu được mở cửa, Đỗ Mộ Ngôn nóng nảy, giọng xuyên thấu qua cửa chống trộm truyền vào. biết bình thường Đường Vi đều ở nhà, nếu có người mở cửa dĩ nhiên là Tần Tuyên Tuyên ngăn mẹ lại.

      “Tuyên Tuyên, nhìn con làm Tiểu Đỗ gấp gáp chưa kìa, mau mở cửa rồi có gì với nhau, đừng cáu kỉnh nữa.” Đường vi khuyên nhủ.

      “Mẹ, đó phải việc !” Tần Tuyên Tuyên chịu tránh ra.

      “Dì à, con là Tiểu Đỗ, dì mở cửa cho con !” Mơ hồ nghe được tiếng Đường Vi, Đỗ Mộ Ngôn vội hỏi. Lúc nằm viện, Tần Quốc Đống và Đường Vi cũng đến thăm vài lần, tranh thủ thời cơ kéo gần khoảng cách giữa hai bên lại nên đổi sang gọi thành chú và dì.

      “Tuyên Tuyên, cái đứa này sao lại như vậy chứ? Mau tránh ra để Tiểu Đỗ vào trước .”

      Đường Vi kéo tay Tần Tuyên Tuyên muốn tránh ra.

      Tần Tuyên Tuyên biết hình tượng của Đỗ Mộ Ngôn trong lòng ba mẹ hoàn mỹ cỡ nào, nếu phải có chuyện ngày hôm nay trong lòng ngoại trừ có chút ham muốn giữ lấy Đỗ Mộ Ngôn người đàn ông vô cùng vĩ đại, biết nên chuyện này với cha mẹ để hai người thấy bộ mặt của Đỗ Mộ Ngôn hay là chỉ với họ chia tay Đỗ Mộ Ngôn, để lại ấn tượng tốt về trong mắt họ. rất hiếm khi thấy cha mẹ thích người trẻ tuổi như vậy, muốn làm cha mẹ đau lòng.

      “Mẹ, con thể để ta vào đây!” Tần Tuyên Tuyên lại với Đường Vi câu mới quay đầu ra bên ngoài với Đỗ Mộ Ngôn, “Đỗ Mộ Ngôn, tôi cho vào, về !”

      “Tuyên Tuyên, em cho cơ hội giải thích, !” Đỗ Mộ Ngôn trả lời từ ngoài vào

      “Tôi bây giờ muốn nhìn thấy , !”

      có thể giải thích, Tuyên Tuyên, xin em cho cơ hội chuyện.” Đỗ Mộ Ngôn vẫn đau khổ cầu xin.

      Trong lòng Tần Tuyên Tuyên hỗn loạn. nghĩ rằng ràng chọc thủng mặt nạ của Đỗ Mộ Ngôn, vì sao vẫn có thể mặt dày giả vờ như vậy? Cuối cùng muốn làm gì? Vì sao buông tay? Vì sao để mình chứ?

      “Tuyên Tuyên, biết mình sai rồi, chuyện lần này là đúng. Em tha thứ cho , thề tuyệt đối làm như vậy nữa đâu.” Đỗ Mộ Ngôn thấy sau cánh cửa có động tĩnh gì lúc lâu, lại giải thích thêm lần nữa.

      Kiểu này, với Tần Tuyên Tuyên rồi, nhưng mà tin , vẫn như cũ thể tha thứ hành động của , nhận định rằng có ý đồ khác, tin việc làm chỉ vì quá , để tương lai của bị hủy chỉ vì việc như vậy.

      về trước !” Tần Tuyên Tuyên biết chính bản thân mình có cách nào trực tiếp đuổi Đỗ Mộ Ngôn , chỉ có thể tìm cách khác, “Bây giờ tôi muốn nhìn thấy , vài ngày nữa, hai ngày nữa , tôi liên hệ với .”

      “Tuyên Tuyên, em hứa chứ?” Đỗ Mộ Ngôn trả lời.

      “Tôi hứa.”

      Đỗ Mộ Ngôn yên lặng lát mới mở miệng, “Tuyên Tuyên, những thứ em nhìn thấy chưa chắc như em nghĩ, nhưng em, điều này vĩnh viễn cũng thay đổi.”

      Ngoài cửa lâu có tiếng động, Tần Tuyên Tuyên nhìn qua mắt mèo, cũng thấy bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn nữa.

      “Tuyên Tuyên, cuối cùng con và Tiểu Đỗ sao thế? Gây nhau lớn như thế.” Đường Vi thở dài tiếng hỏi.

      “”Mẹ, con hơi mệt, tối nay con với mẹ.” Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt đầy mệt mỏi .

      Đường Vi cũng hỏi thêm, nhìn Tần Tuyên Tuyên về phòng ngủ, khẽ thở dài.

      Buổi tối Tần Quốc Đống trở về nhà, tìm Tần Tuyên Tuyên, bày ra bộ dáng phải chuyện nghiêm túc.

      “Tuyên Tuyên, vừa rồi Tiểu Đỗ tìm ba, hết mọi chuyện cho ba rồi.” Tần Quốc Đống , nhíu mày, vẻ mặt mang theo chút bất đắc dĩ và buồn phiền.

      Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc, “Ba, ta chuyện ta làm với ba ư? Vậy ta có với ba lí do ta làm thế ?”

      Tần Tuyên Tuyên ngờ Đỗ Mộ Ngôn ra tay ở chỗ ba , lấy gan ở đâu mà dám chuyện luôn theo dõi với ba ? lại lấy cớ gì để làm nguyên nhân với ba vậy?

      “Tuyên Tuyên, việc Tiểu Đỗ làm quá đáng, ba phê bình rồi.” Tần Quốc Đống dừng lại chút, hiển nhiên việc này cũng làm ông rất khó xử. bên là con ông, bên là hậu bối ông quý trọng, huống chi thái độ xin lỗi của Tiểu Đỗ rất là chân thành, còn hứa chắc chắn tái phạm nữa nên ông mới tìm Tuyên Tuyên chuyện. Nhưng ông cũng muốn khuyên con tha thứ cho Tiểu Đỗ, loại chuyện này phải do Tuyên Tuyên tự quyết định.

      “Tuyên Tuyên, nếu con chịu tha thứ cho nó, ba cũng gì con đâu. Tự con quyết định là được rồi.” Tần Quốc Đống , “Nhưng mà ba thấy Tiểu Đỗ thích con đấy, tự con suy nghĩ cho kỹ .”

      “Ba, cho ba biết chuyện lắp đặt camera mini ở công ty để theo dõi con sao? Khi đó con mới gặp lần làm ra chuyện thế này… Ba, ba thấy có ý đồ cố ý tiếp cận con ư?” Tần Tuyên Tuyên thào hỏi.

      Tần Quốc Đống nhớ đến bộ dáng lụn bại của Đỗ Mộ Ngôn khi đến tìm mình, chỉ biết thở dài, chắc chắn: “Tuyên Tuyên, ba ăn cơm còn nhiều hơn con ăn muối, tình cảm của Tiểu Đỗ với con ra sao, ba tuyệt đối nhìn nhầm. Đứa bé kia… từ mất cha mẹ, tóm lại cố chấp hơn người thường.”

      Mất cha mẹ… Tần Tuyên Tuyên bỗng dưng nghĩ đến, Đỗ Mộ Ngôn mất cha mẹ từ , khi còn chưa thành niên làm công cho người ta. giống , từ được sống trong gia đình hạnh phúc, quá khứ khi còn bé có lẽ tạo cho chút thói quen và suy nghĩ cố chấp, ham muốn khống chế và giữ lấy của chắc cũng vì thế mà hình thành.

      , đúng, sao lại bắt đầu tìm kiếm lí do biện hộ cho rồi? Là tin lời ba , cho rằng Đỗ Mộ Ngôn lòng với ư?

      Tần Tuyên Tuyên hơi hiểu tâm trạng của mình, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, còn chưa kịp suy nghĩ ràng điều gì cả.

      Sau khi chuyện với Tần Quốc Đống, cũng chưa ra quyết định gì ngay cả, chỉ với ông chuyện mình rời khỏi Tụ Mỹ, hơn nữa tìm được công ty thiết kế khác, vài ngày nữa có thể làm.

      Tần Quốc Đống cũng ý kiến gì với công việc của Tần Tuyên Tuyên cả, chỉ quan tâm hỏi han vài câu rồi trở về phòng.

      Tần Tuyên Tuyên nằm giường của mình, bắt đầu suy nghĩ đến toàn bộ những chuyện xảy ra từ khi quen biết Đỗ Mộ Ngôn đến giờ.

      Những chuyện vốn tưởng quên giờ lại lẳng lặng về, so với bất cứ lúc nào đều ràng hơn. Nếu Đỗ Mộ Ngôn lắp đặt máy theo dõi sớm như thế, vậy lần đầu gặp nhau của hai người là do sắp đặt sao? Nhưng mà trước đó căn bản chưa gặp Đỗ Mộ Ngôn, cho dù Đỗ Mộ Ngôn vừa gặp cũng phải là chuyện sau khi gặp chứ, cho nên việc Lý Tái va vào làm bắn cà phê lên người , chắc hẳn phải do bày ra…

      Cố gắng nhớ lại từng chút , Tần Tuyên Tuyên xác định được cuối cùng là việc nào Đỗ Mộ Ngôn cố ý, việc nào là trùng hợp. Ví dụ như vụ nổ mạnh Đỗ Mộ Ngôn cứu ở phim trường có phải là do Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp ? Hay như…

      Tần Tuyên Tuyên gần như nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt hơi trắng bệch.

      Nếu… Nếu những thứ Tống Kỳ với sao? Nếu , Tống Kỳ bị người ta hãm hại… hơn nữa người hãm hại lại là…

      Tần Tuyên Tuyên dám nghĩ tiếp. Nếu chuyện này là do Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp, vậy quá đáng sợ, người đàn ông như thế nghĩ mình nên tránh xa, tuyệt đối muốn bên cạnh . Nhưng thâm tâm lại từ chối đón nhận suy nghĩ này, tuy Đỗ Mộ Ngôn theo dõi khiến rất giận dữ, nhưng muốn nghĩ rằng là kẻ vô liêm sỉ như thế. , phải…

      buổi tối này, Tần Tuyên Tuyên gần như là mất ngủ, đến gần hừng đông mới chợp mắt, cũng may hôm sau cần làm, nằm giường đến tận giữa trưa, mãi đến khi Đường Vi gọi dậy ăn trưa mới rời giường.

      Ăn xong cơm trưa, Tần Tuyên Tuyên giúp Đường Vi thu dọn bát đũa rồi cùng nhau xem tivi ở phòng khách. lâu sau, chuông cửa vang lên, Tần Tuyên Tuyên chần chừ chút, liền ra cửa ngó qua mắt mèo, phát phải Đỗ Mộ Ngôn mà là cậu bé, liền hỏi câu: “Xin chào, biết có chuyện gì ?”

      “Là Tần tiểu thư phải ạ?” Cậu bé kia , “Tôi là nhân viên của cửa hàng hoa Nhan Nghệ, có vị khách hàng ký gửi bó hoa cho tiểu thư ạ.”

      Tần Tuyên Tuyên lập tức nghĩ đến, “khách hàng” kia nhất định là Đỗ Mộ Ngôn/

      “Rất xin lỗi, tôi muốn hoa này, mời cậu cho.” Tần Tuyên Tuyên mở cửa, trực tiếp từ chối ở sau cửa.

      mặt cậu bé có vẻ khó xử, “Tần Tiểu thư, tôi còn là học sinh, đây là việc làm thêm của tôi, đưa được bó hoa được trích phần trăm, nếu thích, cũng thể ký nhận rồi vứt bỏ được sao?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hôm nay thiếu chút nữa là mềm tay, chương liền để Đỗ tổng thuyết phục được nữ chủ, may mà tác giả tôi đây có nghị lực vô cùng kiên định!
      Giao hàng đây @Ishtar ui :th_19::th_19::th_19:
      Last edited: 15/11/14
      heomaz, minmapmap2505, tieunai69199319 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      temmmmmm phat......o....o....lan dau thay tac gia lai buu han nhu the....nguoc tam....nguoc than con minh lam niem vui.....hazzz....toi a ngon di nham nha roi.....
      OrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 46: Cầu hôn
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Tần Tuyên Tuyên muốn làm người khác khó xử, do dự chút đành mở cửa.

      Cậu bé nhất thời lộ ra nụ cười tươi, đưa bó hoa lớn vào tay Tần Tuyên Tuyên, đồng thời đưa quyển sổ cho ký nhận.

      Tần Tuyên Tuyên ký tên của mình rồi nhìn lên chút, hoa này đúng là do Đỗ Mộ Ngôn tặng.

      Như sợ trả lại hoa, cậu bé thấy ký tên xong liền đưa hoa cho rồi nhanh chóng chào tạm biệt.

      Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn bó hoa trong tay, xoay người về phòng.

      “Là ai thế?” Đường Vi nhìn qua hỏi, thấy Tần Tuyên Tuyên ôm bó hoa trong tay, bà dừng chút, “Là Tiểu Đỗ à?”

      phải,” Tần Tuyên Tuyên mệt mỏi lắc đầu, “Là cửa hàng bán hoa đưa đến.”

      Tần Tuyên Tuyên vào phòng khách, muốn quăng bó hoa vào thùng rác, nhưng bó hoa này quá lớn mà thùng rác nhà lại , căn bản nhét vào được, đành phải quăng nó vào xó với Đường Vi, “Mẹ, hoa này tối vứt ra đường nhé. Con hơi mệt, con về phòng ngủ trưa chút.”

      ,” Đường Vi muốn lại thôi, thêm chỉ nhìn Tần Tuyên Tuyên trở về phòng.

      Hai ngày sau, Tần Tuyên Tuyên ra khỏi cửa để tránh Đỗ Mộ Ngôn, nhốt bản thân ở nhà suy nghĩ chuyện giữa hai người, cẩn thận nghĩ lại mục đích tiếp cận của Đỗ Mộ Ngôn.

      Nhưng Tần Quốc Đống và Đường Vi có gặp Đỗ Mộ Ngôn vài lần, nhưng hai người đều biết Tần Tuyên Tuyên giận Đỗ Mộ Ngôn cỡ nào, vẫn cho vào nhà.

      Đỗ Mộ Ngôn cách mấy giờ lại cho cửa hàng hoa giao đến bó hoa lớn, các loại hoa đủ màu sắc loại nào cũng có, mỗi bó đều mang theo thiếp ghi lời xin lỗi nhưng Tần Tuyên Tuyên chưa bao giờ đáp lại.

      Buổi tối ngày thứ ba sau khi Tần Tuyên Tuyên cãi cọ với Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên chuẩn bị ngủ bỗng nghe được hình như dưới lầu có tiếng động nhốn nháo lớn dần, do dự chút vẫn đứng lên khỏi giường, khẽ kéo rèm cửa ra nhìn xuống dưới.

      Tần gia cách tầng trệt cũng nhiều, Tần Tuyên Tuyên có thể nhìn tất cả những chuyện dưới sân.

      Lúc này sắc trời rất tối, đèn đường đều sáng , nhưng ngọn đèn vốn đủ chiếu sáng con đường bây giờ bị cướp mất sáng rọi. lượng lớn những ngọn nến hình hoa hồng sắp xếp thẳng thắn, ánh lửa hắt vào mắt Tần Tuyên Tuyên, ở võng mạc xếp thành hàng chữ to.

      Tuyên Tuyên, gả cho .

      Tần Tuyên Tuyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn dưới lầu.

      Bên cạnh ánh lửa bỗng xuất người, ngửa đầu, chuẩn xác nhìn lên cửa sổ phòng Tần Tuyên Tuyên, cao giọng hô: “Tuyên Tuyên, gả cho !”

      Động tĩnh lớn như thế hấp dẫn ít ánh mắt người trong khu nhà, thậm chí còn có người lập tức chụp ảnh tung lên mạng. Đỗ Mộ Ngôn che dấu bản thân, rất nhanh trong đám người vây xem có người nhận ra thân phận của , tiếng bàn luận càng lúc càng to.

      Tần Tuyên Tuyên kéo mạnh rèm cửa, lưng dựa vào vách tường lạnh như băng, trong lòng là mảnh hỗn loạn.

      giọng , Đỗ Mộ Ngôn nếu dám cầu hôn liền chứng minh lời , đều phải là vì vụ cá cược hay nguyên nhân gì khác; giọng khác lại , đây là Đỗ Mộ Ngôn làm trò, nếu mày tin, trúng kế của rồi!

      Hai giọng điệu hoàn toàn khác nhau va chạm trong đầu Tần Tuyên Tuyên, tay siết chặt rèm cửa, trong lòng ngừng tranh chấp.

      Đột nhiên phát ra chuyện Đỗ Mộ Ngôn luôn theo dõi khiến Tần Tuyên Tuyên tỉnh táo lại từ trong giấc mơ tình ái, cũng vì thế mới nhận ra khác thường vẫn chưa từng bị phát . Nhưng mà sau vài ngày bình thĩnh, thường xuyên nhớ tới phải là những hành động kỳ lạ của Đỗ Mộ Ngôn mà là quan tâm săn sóc của dành cho . hề làm quá khi , Đỗ Mộ Ngôn chiều chuộng đến tận trời.

      Hồi lâu thấy người trong cuộc đáp lại, những người vây xem bên dưới bắt đầu ồn ào, đều la lên, “Gả cho ấy!” Họ cũng biết Đỗ Mộ Ngôn cầu hôn ai, nhưng cũng tò mò thần bí nào mà có thể làm như thấy trước lời cầu hôn của người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền lại lãng mạn thế này.

      Tiếng động càng lúc càng vang, Tần Tuyên Tuyên cúi đầu, sau lúc lâu mới ngẩng mạnh đầu lên, mặc thêm quần áo, mở cửa phòng chạy ra ngoài.

      có cách nào phủ nhận rằng thích Đỗ Mộ Ngôn, nguyện ý quên hết những điều đáng ngờ này, tin tưởng thêm lần. Nếu cuối cùng chứng minh tin sai người, đó cũng là con đường tự chọn, thể trách người khác được.

      Lúc Tần Tuyên Tuyên chạy xuống lầu, quần chúng vây xem vẫn chưa rồi , nhìn thấy có người từ lầu chạy xuống đều im lặng, tò mò nhìn mới xuất .

      Tần Tuyên Tuyên chậm rãi về phía Đỗ Mộ Ngôn, gần như ngay giây phút xuất thấy , mặt lập tức lộ ra nụ cười sung sướng, nhanh chóng bước đến.

      đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên, đợi mở miệng lấy ra sổ hộ khẩu, kéo tay ra đặt vào lòng bàn tay , “Tuyên Tuyên, em có tin hay cũng sao, có thể dùng hành động để chứng minh cho em thấy. Chúng ta kết hôn , về sau mọi thứ của đều thuộc về em.”

      , nguyện ý chắp tay dâng lên tài sản người khác liều mạng làm mấy đời cũng kiếm nổi chỉ vì chứng ming rằng tiếp cận có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản vì mà thôi.

      Tần Tuyên Tuyên hiểu được ý ngầm trong lời , sổ hộ khẩu trong lòng bàn tay bỗng trở nên nóng bỏng, như bị điện giật trả lại sổ hộ khẩu cho Đỗ Mộ Ngôn rồi giấu tay ra phía sau, cho Đỗ Mộ Ngôn có cơ hội nhét vào tay nữa.

      Sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn hơi chìm xuống, chẳng lẽ Tần Tuyên Tuyên xuống lầu chỉ để đuổi thôi sao?

      Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn Đỗ Mộ Ngôn, hồi lâu sau mới có thể mở miệng, “Đỗ Mộ Ngôn, bây giờ em thể đồng ý với lời cầu hôn của , nhưng… em quyết định tin lời , em quyết định tha thứ cho .”

      Sắc mặt ủ dột vì những lời này mà biến thành mừng như điên, Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên đưa tay ra dùng sức kéo Tần Tuyên Tuyên vào lòng mình, kích động : “tốt quá rồi… tốt quá rồi! Tuyên Tuyên, cứ nghĩ… cứ nghĩ mất em…”

      Mất rồi mới biết những điều có tốt đẹp đến cỡ nào, cho dù phải dùng đến cả tính mạng cũng muốn giữ chặt tình này, tuyệt đối để bất cứ kẻ nào hay việc gì phá hỏng tương lai của và Tuyên Tuyên!

      Tần Tuyên Tuyên nhắm mắt cảm nhận được trái tim đập mạnh của Đỗ Mộ Ngôn, giống như đà điểu thèm để ý đến đám người vây xem xung quanh, cũng nghĩ đến với tình trạng internet phát triển cực nhanh tại, trở thành nhân vật chính trong bao nhiêu câu chuyện. chỉ biết rằng dù vẫn còn nhiều lo lắng nhưng giây phút này ở trong lòng Đỗ Mộ Ngôn khiến cảm thấy thỏa mãn chưa từng có!

      Có lẽ, thích Đỗ Mộ Ngôn còn nhiều hơn nghĩ.

      Để né tránh đám người, Tần Tuyên Tuyên đem Đỗ Mộ Ngôn lên lầu, lúc vào nhà thấy Tần Quốc Đống và Đường Vi ra xem xét sau khi nghe động tĩnh, thấy Đỗ Mộ Ngôn hai người đều sửng sốt.

      Tuy hiểu tại sao hai đứa trẻ hòa giải với nhau được, nhưng lúc này bàn tay chúng nắm chặt tay nhau lên tất cả.

      “Ba, mẹ, dưới lầu hơi loạn, con với Đỗ Mộ Ngôn ngồi trong phòng khác lát.” Tần Tuyên Tuyên giải thích đơn giản chút.

      Tần Quốc Đống và Đường Vi dĩ nhiên là gì, chủ động tặng lại phòng khách cho hai người, để họ có thể tự do chuyện với nhau.

      Mà đúng là Tần Tuyên Tuyên cũng có việc muốn hỏi Đỗ Mộ Ngôn. Tuy vừa rồi là tha thứ cho Đỗ Mộ Ngôn nhưng có số việc vẫn phải hỏi cho , nếu thể yên tâm được.

      Hai người ngồi xuống sofa, dù sao đây cũng là nhà họ Tần, mà Tần Quốc Đống và Đường Vi ở ngay sau cánh cửa nên Đỗ Mộ Ngôn cũng dám làm gì lỗ mãng, chỉ ngồi xuống đối diện với Tần Tuyên Tuyên.

      “Đỗ Mộ Ngôn, em có chút việc muốn hỏi .” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu hỏi.

      Đỗ Mộ Ngôn hơi thu lại tâm trạng sung sướng khi được Tần Tuyên Tuyên tha thứ, trong lòng chuẩn bị tốt.

      “Tuyên Tuyên, em hỏi , chuyện gì cũng cho em nghe.”

      Tần Tuyên Tuyên vẫn cúi đầu như cũ, “Đêm đó ở khách sạn suối nước nóng, đến phòng em làm gì?”

      Ngày đó lúc giằng co với Đỗ Mộ Ngôn ở nhà vệ sinh nữ, hỏi đến vấn đề này vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn rất khác thường, Tần Tuyên Tuyên biết rằng đêm đó nhất định có chuyện xảy ra.

      lời dối nếu muốn người khác tin phải chín câu câu giả. Đỗ Mộ Ngôn biết có vài chuyện thể dấu được, nhưng cũng định khai ra toàn bộ. cũng muốn toàn bộ cho Tần Tuyên Tuyên, cần ngụy trang để lừa gạt nữa, nhưng trước khi hết lòng dám làm thế. chính là kẻ nhát gan, nơm nớp lo sợ bảo vệ chút tình của dành cho , dám vượt quá giới hạn, suốt ngày lo lắng khủng hoảng khi nào phát ra tiểu nhân vô sỉ, quyết đoán tuyệt tình quay người rời .

      “Rất xin lỗi…” Đỗ Mộ Ngôn giọng , hai tay đan vào nhau đặt đầu gối, vẻ mặt hơi co quắp, “Tối đó, vụng trộm vào phòng em, chỉ muốn ngắm vẻ mặt em lúc ngủ mà thôi.”

      “Chỉ thế thôi sao?” Tần Tuyên Tuyên hỏi lại. vốn nghĩ đến Av gì đó ra đều có, nhưng mà lời Đỗ Mộ Ngôn cũng thấy có chút tin được, hao tổn tâm sức như thế để vào phòng ngủ của , chỉ để xem bộ dạng lúc ngủ… chỉ thế thôi à?

      Đỗ Mộ Ngôn ngẩng đầu, nhìn thẳng Tần Tuyên Tuyên, nhàng gật đầu, “Đúng.”

      “Vậy sữa kia sao? Bên trong đó bỏ thêm cái gì?” Tần Tuyên Tuyên lại hỏi.

      Mắt Đỗ Mộ Ngôn lên sắc thái kỳ lạ nhưng mặt lại tỏ ra mờ mịt, “Sữa nào cơ?”

      biết?” Tần Tuyên Tuyên . ra trong sữa có bỏ thêm thuốc chỉ là do đoán mà thôi, dù Đỗ Mộ Ngôn có phủ nhận cũng cảm thấy kỳ lạ gì cả.

      “Tuyên Tuyên, buổi tối kia chỉ vụng trộm vào phòng nhìn em chút thôi, làm gì khác cả.” Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn đầy chân thành .

      Nhớ lại sáng sớm hôm sau tỉnh lại, thân thể mình cũng có gì khác thường, Tần Tuyên Tuyên tin lời Đỗ Mộ Ngôn .

      Mà chuyện kế tiếp muốn hỏi mới là chuyện muốn biết nhất.

      “Đỗ Mộ Ngôn, chuyện Tống Kỳ gặp phải… có phải do sắp xếp ?” Tần Tuyên Tuyên nhìn thẳng vào mắt Đỗ Mộ Ngôn hỏi.

      Đỗ Mộ Ngôn hiểu rất , sau khi chuyện máy theo dõi bị Tần Tuyên Tuyên biết nhất định nghi ngờ chuyện Tống Kỳ. Đúng là làm những chuyện đó, hơn nữa đến nay cũng hề hối hận, điều duy nhất hối hận đó là bản thân làm sạch , vẫn để lại nhược điểm trong tay kẻ khác.

      phải !” Vẻ mặt của Đỗ Mộ Ngôn bình thản, vô cùng thoải mái , “Tuyên Tuyên, khi đó thích em, nhưng chưa đê tiện đến thế.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Đỗ tổng hoàn toàn là trợn mắt dối… tôi đúng là bà mẹ tốt ╮(╯_╰)╭

      Editor ra suy nghĩ của mình: quá đê tiện chứ ko phải đê tiện đâu ạ :nod::nod::nod:
      @Ishtar tiếp nào lầy đì :th_98::th_98::th_98:
      heomaz, minmapmap2505, duyenktn124 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Vì a đê tiện nên mẹ a phải ngược a để cho người khác đồng tình và ko vứt bỏ a hay sao ấy.........khổ thân người làm mẹ......hazz.......bà thịt ơiiiiiiiiiiiiiiiiii......a tổnng nhà ta có tạo được cơn sốt thịt kooooo........:037:
      OrchidsPham thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      rất tiếc là... , đến cuối truyện cũng chả có miếng thịt vụn nào luôn :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Cái truyện này mà nữ 9 nhiệt tình tí, thịt thà thơm tho có phải ngon bao nhiêu ko :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Tạm đến đây thôi nhé, mai ta phải lấp mấy hố kia, thứ 2 mới buôn tiếp nhé :yoyo63::yoyo63::yoyo63:
      Truyện này cũng còn 10c nữa thôi :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Last edited: 15/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :