Trời ạ.... Đúng là đấu đá cung đình, sống bằng mặt mà ko bằng lòng, biết Cs thoát hiểm như thế nào đây...mong ngóng
chậc, mưu tính quả là sâu sắc của Lệ Phi, mũi tên trúng mấy đích, rất hồi hộp chớ xem Cẩm Sắt giải quyết chuyện này như nào, k khéo hại chết nốt thằng cha Hoàng Tam hay nữa, Lệ phi chả xanh mặt ra. Vân Tần với cái mẹt đấy ở lại cung thế nào nữa, ở đó căm vs thù. nhưng ng càng đường cùng càng ghê gớm
mưu trùng trùng ah CS xử lý ra sao đây, 1 lần tiến cung mà vạn lần nguy hiểm, 1 bước bị hại 2 bước, cái hoàng cung này đáng sợ ah Thanks
Xin lỗi vì để các bạn đợi lâu Mình tiếp tục xin thay mặt nàng @Jemy post chương tiếp theo. @khanhhoa666 cứ làm 2 chương 96, 97 nhé, khi nào chương 95 up lên nàng tiếp tục đăng chương mới nha! Chương 94.2 Edit: Jemy Beta: PHUONGLINH87^^ Lúc này, Cẩm Sắt theo cung nữ Liên Tâm đến Minh Tâm điện, hoàn toàn biết nguy hiểm phía trước chờ mình, hai người vừa quẹo vào hành lang liền thấy gã thái giám vội vàng chạy tới, thấy hai người Cẩm Sắt liền bước nhanh hơn, dừng lại trước mặt hai người : “Nô tài tham kiến Diêu Tứ tiểu thư, nô tài tới truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.” Cẩm Sắt nghe vậy cả kinh, thấy Liên Tâm quỳ xuống, nàng vội vàng quỳ xuống theo, liền nghe viên thái giám : “Trẫm nghe Diêu Tứ tiểu thư đối với thôn dân Bạch gia thôn có ân cứu mạng, trong lòng Trẫm rất an tâm, gần đây Trấn Quốc Công tại ngự tiền cáo án Phủ doãn Phượng Kinh tàn sát dân lành, Trẫm vẫn chưa quyết định, đặc truyền Diêu Tứ tiểu thư đến Dưỡng Tâm điện hỏi chuyện. Khâm thử.” Cẩm Sắt nghe xong, chỉ thấy khắp người lạnh buốt, lúc sau mới ép chính mình tỉnh táo lại. Cũng tiếp chỉ mà : “Chuyện của Bạch gia thôn ra tiểu nữ biết rất ít, khi đó tiểu nữ ở thuyền, chỉ từng gửi phong thư nhắc đến chuyện này cho Lưu quản gia, hết thảy đều do Lưu quản gia làm, nếu Hoàng Thượng có gì muốn hỏi, khi tiểu nữ trở về nhất định bảo Lưu quản gia đem toàn bộ việc viết ra trình lên Hoàng Thượng.” Thái giám kia nghe vậy liền nghiêm mặt : “Diêu tiểu thư vậy là ý gì, Hoàng Thượng triệu kiến mà Diêu tiểu thư mực từ chối, chẳng lẽ là muốn kháng chỉ sao ? to gan mà !” Cẩm Sắt thấy mặt tên thái giám đổi sắc, trong lòng lại càng trầm hơn vài phần, lúc này mới cười : “ phải tiểu nữ kháng chỉ, mà do Dưỡng Tâm điện là nơi Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, triệu kiến bách quan, xử lý triều chính, tiểu nữ có phẩm cấp* , thực dám khinh nhờn uy nghiêm của Hoàng cung, hơn nữa tiểu nữ mình gặp vua cũng hợp quy củ.” *ý là phong giai vị giống như Nhất phẩm, Nhị phẩm phu nhân hay Quận chúa v.v Thái giám ngờ rằng lá gan của Cẩm Sắt lại lớn như vậy, ngay cả thánh ý cũng ra sức khướt từ, lập tức nhíu mày lạnh lùng : “Diêu tiểu thư là muốn tạo phản sao ?” “Tiểu nữ dám, tiểu nữ thể biết quy củ mà còn làm trái, xin thứ cho tiểu nữ thể tuân mệnh. Nếu Hoàng Thượng muốn hỏi chuyện, có thể thỉnh Hoàng Hậu thay mặt hỏi, tiểu nữ nhất định tri vô bất ngôn*.” Cẩm Sắt quyết định theo tên thái giám này. *nghĩa là biết gì nó, hỏi gì nấy. Liên Tâm cũng ngờ tới xảy ra việc này, nàng biết Hoàng Hậu mến Cẩm Sắt, lúc này cũng vô cùng cấp bách, vì nàng biết được người đến chính là Lưu Tam Nhi, thái giám hầu hạ bên người Hoàng Đế, vì vậy nàng chút nghi ngờ Lưu Tam Nhi dám giả truyền thánh chỉ. Cho nên Liên Tâm thấy khí ngưng trọng lên liền vội : “Lưu công công, Diêu tiểu thư là khách quý của Hoàng Hậu nương nương, bằng như vầy , nô tỳ liền cùng Diêu tiểu thư quay về mời Hoàng Hậu nương nương cùng đến Dưỡng Tâm điện, như vậy vừa vi phạm lễ giáo lại vừa có thể để Lưu công công báo cáo nhiệm vụ với Hoàng Thượng ?” Liên Tâm vừa xong liền nhét thỏi bạc vào tay Lưu Tam Nhi, nhưng Lưu Tam Nhi lại cầm thỏi bạc ném lại cho Liên tâm : “Rốt cục thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng Thượng hay là thiên hạ của Trấn Quốc Công và Hoàng Hậu nương nương ? Hoàng Hậu cho dù lớn cũng hơn được Vạn tuế gia, có chuyện Vạn tuế gia triệu kiến người còn phải được Hoàng Hậu nương nương chấp thuận. Hôm nay Diêu tiểu thư dám kháng chỉ bất tuân, ta liền xem như là kháng chỉ sao* ?” *ý là nếu CS tiếp chỉ ổng bị bị tội Y xong liễn vỗ tay hai tiếng, lúc này liền có hai tiểu thái giám từ chỗ góc khuất hành lang vọt ra, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Cẩm Sắt thấy thế, lòng chìm xuống đáy cốc, vội vàng đứng dậy, lấy từ trong tay áo ra tờ ngân phiến nhét vào tay Lưu công công : “Công công có gì từ từ , sao phải tức giận, chẳng qua là tiểu nữ muốn phá hư quy củ trong cung mà thôi, đâu có gan kháng chỉ chứ. Nếu công công như vậy, tiểu nữ theo công công gặp Hoàng Thượng là được, có điều sợ là Hoàng Hậu nương nương thấy tiểu nữ lâu chưa trở về lo lắng, có thể nhờ Liên Tâm nương về báo cho Hoàng Hậu biết câu hay .” Lưu Tam Nhi thấy Cẩm Sắt thay đổi vẻ mặt, lại liếc nhìn ngân phiếu trong tay liền thu lại rồi cười : “Tiểu thư làm vậy cũng phải, Liên Tâm là người của Hoàng Hậu nương nương, nô tì dám ngăn cản, nô tì chỉ phụ trách truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, chuyện khác cũng xen vào.” Cẩm Sắt nghe vậy trong lòng ngờ vực, nhất thời cũng Lưu công công này muốn làm gì, chẳng lẽ còn có hậu chiêu biết Liên Tâm thể thỉnh Hoàng Hậu nương nương đến kịp thời, hay là y thực muốn cho mình con đường sống ? Chỉ có điều bây giờ việc đến mức này, Cẩm Sắt chỉ có thể từng bước, cũng may là hôm nay nàng vào cung có mang theo chút vật phòng thân, chỉ mong vào lúc cần thiết phát huy công dụng. Liên Tâm hiểu ý Cẩm Sắt, nhìn Cẩm Sắt cái liền hoảng hốt chạy về hướng Phượng đình. Nhưng tình hình này do Lệ phi thiết kế, sao có thể để Liên Tâm mời Hoàng Hậu đến giải vây cho Cẩm Sắt ! Liên Tâm vừa ra hỏi hành lang liền đụng phải Lệ phi vội vàng từ Phượng đình chạy tới, Lệ phi cố ý làm cho Liên Tâm thiếu chút nữa là đụng vào bản thân, Liên Tâm hơi loạng choạng rồi mới đứng vững lên, vẫn chưa nhìn được bộ dạng của Lệ phi nàng ta nổi giận : “Đây là tiện tì ở cung nào mà biết quy củ, ngay cả Bổn cung mà cũng dám đụng vào, người đâu, vả miệng nàng cho Bổn cung, dạy cho nàng bài học nên thân !” Nàng ta xong liền vờ như choáng váng, kêu đau hai tiếng rồi mới để hai cung nữ dìu ngồi xuống bên lan can, tùy cho tiểu cung nữ xoa trán, bên kia có hai ma ma đem Liên Tâm đè xuống, Liên Tâm dù sao cũng là Đại nha hoàn trong cung của Hoàng Hậu, Lệ phi hề có quyền trừng phạt, Liên Tâm thấy Lệ phi làm bộ làm tịch nhận ra nàng, giống như là say đến mê man liền vội vàng lớn tiếng : “Nô tỳ là Khôn Ninh……” Nàng chưa xong có bạt tay từ Đại nha hoàn của Lệ phi tát vào mặt, Liên Tâm bị đánh ngã qua bên vội : “Chủ tử các ngươi say, chẳng nhẽ các ngươi cũng cần giữ quy củ trong cung sao ?” Nàng xong, cung nữ vả miệng ban nãy chỉ hừ lạnh miếng : “Chúng nô tỳ chỉ biết phụng mệnh chủ tử, quy củ lớn nhất trong cung khi làm nô tỳ là trung thành với chủ tử !” xong liền vung tay lên lại tát bạt tay, Liên Tâm thấy trước mắt cách nào báo cho Hoàng Hậu nên vô cùng lo lắng, tính hét to để kéo người lại đây nhưng ngay sau đó miệng nàng liền bị bịt lại, cách nào phát ra tiếng. Mà Cẩm Sắt bị ba người Lưu công công áp chế cũng chỉ có thể về phía Dưỡng Tâm điện, ai ngờ mấy người chỉ mới vòng qua bộ viện* đến chỗ giả lâm sơn**, Lưu công công và hai tên thái giám liền im lặng đẩy Cẩm Sắt vào trong đó rồi lập tức bỏ chạy. Cẩm Sẩm hết hồn, phản ứng lại trong chớp mắt, lập tức nhấc váy chạy như bay về hướng đường , nhưng nàng chưa chạy đến bộ viện có người lao ra từ thạch sơn ôm chặt nàng từ phía sau. *phía ngoài của viện. **chỗ có cây và núi giả như trong rừng. Mà tên thái giám Lưu Tam Nhi chạy ra khỏi hai cái đình viện liền thấy cung nữ đứng chờ trong đình cách đó xa, y bước nhanh qua đó, cung nữ đó quay lại cười, người đúng là mặc phục sức cung nữ trong cung của Lệ phi, nàng ta thấy Lưu Tam Nhi tiến lên đón y hỏi: “Sao rồi ?” Lưu Tam Nhi liền cười kéo tay cung nữ này nhéo cái : “Hoa Dung ngoan, ta làm việc mà nàng còn lo lắng sao, đưa người cho Hoàng Tam thiếu gia rồi.” Thái độ của hai người vô cung thân mật, ràng là đôi đối thực*, cung nữ tên Hoa Dung rút tay mình ra khỏi tay Lưu Tam Nhi, tức giận liếc y cái rồi mới lấy cái túi từ trong ngực ra nhét vào tay Lưu Tam Nhi : “Đây là trân châu Đông Hải nương nương thưởng cho ngươi, viên rất to, nương nương kêu ta cho ngươi rằng chỉ cần ngươi chịu nghe nương nương sai sử nàng bạc đãi chúng ta.” *đối thực: (对食) = cùng ăn cùng uống, là chỉ cặp đôi thái giám và cung nữ kết làm vợ chồng. Ngày xưa trong cung có số thái giám và cung nữ suốt đời phải ở trong cung, có cuộc sống như người bình thường khác, quá đơn nên kết làm vợ chồng cùng sống với nhau (nhưng “làm ăn” đc gì hết đó). Lưu Tam Nhi nghe vậy cười nhận lấy cái túi rồi nhân tiện : “Lúc này Hoàng Thượng quả ở Dưỡng Tâm điện chờ Diêu Tứ tiểu thư kia, ta cũng xem như giả truyền thánh chỉ, đợi cho chuyện xảy ra rồi, ta chỉ cần đột nhiên bị đau bụng, rời lúc liền thấy bóng dáng Diêu Tứ tiểu thư đâu cả, chuyện này đương nhiên liên quan đến ta. Chỉ là nếu Hoàng Thượng trách phạt ta còn cần nương nương bảo toàn ta phen.” Hoa Dung nghe vậy liền : “Chuyện đó là đương nhiên, ta là người tín nhiệm nhất bên người nương nương, ngay cả ta mà người cũng cho ngươi, ngươi còn tin nương nương sao ?” “Vậy sao được, xem nàng kìa, Hoa Dung ngoan vẫn còn giận sao….” Hai người bên này liếc mắt đưa tình, mà Cẩm Sắt bên kia lại chịu hung hiểm vạn phần. Bên tai vang lên tiếng cười dâm đãng, trong lòng Cẩm Sắt biết cho dù gần đây có người, cũng nhất định là người do kẻ sắp đặt chuyện này an bài, cho nên nàng có la lớn cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ cách tự giải thoát, đó là lý do mà khi Cẩm Sắt bị người nam nhân phía sau bắt lấy liền quyết đoán cúi đầu xuống ngay lập tức, chút do dự cắn mạnh lên tay nam nhân kia. Người kia ngờ rằng Cẩm Sắt phản ứng nhanh như vậy, càng nghĩ rằng tiểu thư chốn khuê phòng như nàng khi gặp chuyện như vầy lại có thể trầm ổn nhạy bén như thế, chút đề phòng nên bị cắn cái, cho dù là mùa đông mặc dày cũng bị cắn đau đến mức buông lỏng tay ra, Cẩm Sắt giãy ra khỏi liền chạy về phía viện. Nhưng chân nàng nhắn như vậy sao có thể chạy nhanh hơn tên nam nhân phía sau, mới vừa chạy vào viện nàng lại bị bắt lại lần nữa, lần này nam nhân kia đề phòng, cho nàng chút cơ hội nào, vừa đến liền dùng hai tay bắt tay Cẩm Sắt trói lại, khụy gối xuống đánh cái vào hai chân Cẩm Sắt, Cẩm Sắt liền lảo đảo cái rồi ngã lăn đất, nàng cũng kịp giãy dụa, trước mắt hơi tối chút, nam nhân kia gắt gao đặt mình người nàng, lúc này Cẩm Sắt mới thấy người trước mặt, đúng là kẻ muốn gây rối nàng ở bến phà ngày đó, Hoàng Tam thiếu gia Hoàng Lập Tiêu. Cẩm Sắt lập tức hiểu được tất cả, ra là Lệ phi ! Ban nãy nàng chỉ nghĩ rằng Lệ phi lệnh cung nữ kia hủy bức tranh của Liêu Thư Mẫn là muốn cho Liêu gia tiểu thư mất mặt, mà biểu của Lệ phi quả như như nàng nghĩ, giờ Cẩm Sắt mới biết, ra nàng xem , Lệ phi lệnh cung nữ hủy tranh là vì chính mình, làm bẩn quần áo khiến nàng phải rời mới là mục đích của Lệ phi ! Ngày đó ở bến phà Hoàng Lập Tiêu vẫn chưa nhìn diện mạo của Cẩm Sắt, chỉ có điều sau này y nghe việc Diêu Tứ tiểu thư nổi giận trách Võ An Hầu ngay tại cửa Võ An Hầu phủ mới biết đến mỹ danh của Cẩm Sắt. Y vốn là kẻ háo sắc, nghe Cẩm Sắt là tiểu mỹ nhân hiếm thấy càng cam lòng chuyện bị Liêu Thư Ý phá rối ngày đó. Ai ngờ y bực dọc, Lệ phi liền đưa tiểu mỹ nhân đến cho y, nghe Lệ phi bảo y đến đây phá hủy trong sạch của Cẩm Sắt, Hoàng Lập Tiêu thấy vị biểu tỷ này của mình chưa từng sáng suốt như vậy, khi nãy y nghe cung nữ báo rằng Cẩm Sắt rời liền hào hứng chạy đến chỗ này mai phục. Quả nhiên chỉ lát liền thấy ba tên thái giám dẫn tiểu mỹ nhân tuyệt sắc qua đây, ba người Lưu Tam Nhi vừa , Hoàng Lập Tiêu sao còn nhẫn nhịn nổi liền chạy vọt ra ngoài. Lúc này y đem Cẩm Sắt đè dưới người mình, đưa mắt nhìn dung mạo tuyệt sắc mà có phần ngây ngô của Cẩm Sắt, hạ thân liền phản ứng, y chỉ thấy Cẩm Sắt đúng là báo vật mà ông trời tạo ra cho mình. Vừa có vẻ ngây ngô của trẻ con, vừa có vẻ xinh đẹp của thiếu nữ, quả là tiêu hồn thực cốt*, nếu bây giờ kêu y chết người nàng y cũng nguyện ý. *tiêu hồn thực cốt: ý diễn tả sung sướng nên lời “Mỹ nhân, bảo bối của Gia…” Hai mắt y nhìn mê mẩn mà nỉ non, cặp mắt kia chứa đầy thanh ngấn* mà thèm muốn nhìn chằm chằm Cẩm Sắt, khiến Cẩm Sắt buồn nôn ngay tức khắc, nhưng trong lòng nàng rất ràng, buồn nôn hay phẫn nộ, giãy dụa hay mắng chửi đều có chút tác dụng nào, điều duy nhất nàng có thể làm lúc này là tỉnh táo ! *ý coi trọng, ham muốn người nào đó. Từ này xuất phát từ điển tích Nguyễn Tịch nhà Tấn xem trọng ai xanh mắt, coi khinh ai trắng mắt. Gần như trong chớp mắt, Cẩm Sắt cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng lại, nàng vờ như vô ý thức thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc tựa như bị kinh hoảng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hoàng Lập Tiêu chớp động giống như chú nai con hoảng hốt. Đây là dụ dỗ ! Cẩm Sắt biết dung mạo của mình, cũng biết bản thân người con là loại vũ khí, loại vũ khí mà có thể lấy tính mạng con người vào lúc nào đó. Đây là lúc liên quan đến tính mạng, nàng thể cứ thanh cao, càng thể ngạo cốt*. *ý chỉ kiêu ngạo, nhưng phải cái kiêu ngạo chảnh choẹt của mấy tiểu thư dở hơi mà là kiêu ngạo từ trong xương tủy, kiểu như cao quý lãnh diễm vậy. Nàng chỉ có thể dùng tất cả lợi thế mà mình có để phản kích, để thoát cảnh khốn cùng. Nàng thề chỉ cần để nàng tránh được kiếp này, nàng nhất định khiến cho kẻ trước mắt sống bằng chết, mỗi ngày đều phải sống trong địa ngục ! Hoàng Lập Tiêu vốn bị dung mạo của Cẩm Sắt làm rung động, bây giờ lại thấy nàng dùng đôi mắt ngấn nước mang theo kinh hoảng và cầu xin chớp chớp nhìn mình chằm chằm, y chỉ cảm thấy xương cốt cả người như nhũn ra, lại thấy đôi mắt đen như mực kia của Cẩm Sắt tựa hồ có ma lực, trực tiếp câu vào lòng y, đem trái tim và linh hồn bé của y đều câu mất. Cộng thêm mùi rượu và mùi thơm thiếu nữ phảng phất người Cẩm Sắt, lại cảm nhận được đường cong duyên dáng của cơ thể dưới thân, nhìn vào đôi môi vừa mới bị Cẩm Sắt liêm qua còn mang theo chút ẩm ướt, y thoáng ngẩn ngơ, theo bản năng nuốt nước bọt cái. Ngay vào lúc này, Cẩm Sắt bất ngờ giãy dụa đẩy Hoàng Lập Tiêu ra, lăn vòng nhanh mặt đất, sau đó lại hoảng hốt nhìn về phía y. Hoàng Lập Tiêu ban đầu cả kinh, tưởng là Cẩm Sắt muốn chạy trốn, nhưng khi y muốn bắt nàng, lại phát Cẩm Sắt chỉ lăn cái rồi kinh hoảng đứng cắn môi ở phía trước. Thấy Cẩm Sắt chạy, Hoàng Lập Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền cho rằng Cẩm Sắt bị dọa sợ, đầu óc hỗn loạn nên quên mất việc phải bỏ chạy, y nghĩ vậy liền chút nghi ngờ, lại bước về phía nàng, Cẩm Sắt lại kinh hô mà né ra. Cả hai đuổi trốn, chốc lát lại thấy bàn tay nhoáng lên, hai người vậy mà lại chơi trò mèo vờn chuột trong viện. Mỗi lần Cẩm Sắt né tránh xong đều quên dùng ánh mắt và hành động dụ dỗ Hoàng Lập Tiêu, lạt mềm buộc chặt, trì hoãn thời gian từng chút , cũng vừa tìm kiếm cơ hội để nhất kích tất trúng. Hoàng Lập Tiêu sao biết được suy nghĩ trong lòng Cẩm Sắt, y bị Cẩm Sắt mê hoặc đến mức biết đông tây nam bắc gì cả, biết mình ở đâu, vốn uống nhiều rượu trong yến tiệc, lúc này liền thành rược người người tự say, bất tri bất giác tiến vào cạm bẫy mà Cẩm Sắt bố trí. Lúc trước khi y chơi trẻ con, nếu phải như khúc gỗ là vì sợ hãi mà thần phục y, chỉ biết hùa theo, mà những thiếu nữ kia cũng thế, đều giãy dụa tê tâm liệt phế, địch lại giống như khúc gỗ mặc y thưởng thức, đúng là chút thú vị nào cả. Y chưa từng gặp qua người giống như Cẩm Sắt vậy, đương nhiên là hai mắt sang lóa nhìn chằm chằm Cẩm Sắt, ngực phập phồng, bị nàng gợi lên hăng hái trước giờ chưa từng có, cả người cũng hung phấn chấn đến cực điểm. Cẩm Sắt né tránh hồi lâu cũng nghe thấy tiếng động nào, lúc này mới xác định rằng mấy tên thái giám mất, nếu Hoàng Lập Tiêu làm chính như vầy nhất định có người chạy ra nhắc nhở y. Xác định xong điều này Cẩm Sắt mới dám tiến hành bước tiếp theo, nàng vờ như kinh hoảng mà hai chân bị vấp, kêu “ai-da” tiếng rồi ngã nhào đất, nàng kinh sợ ngồi dưới đất hai chân vung vẩy đá đạp lung tung lùi về sau vài bước, mãi đến lúc cả người bị dính đầy đất tuyết, lùi đến góc tường. Thấy còn chỗ nào để lui nữa, mà Hoàng Lập Tiêu cười dâm đãng nhào tới, Cẩm Sắt liền kinh hoảng vạn phần mà đưa tay ôm ngực, run rẩy nhìn chằm chằm Hoàng Lập Tiêu. Hoàng Lập Tiêu qua cái cảm giác thú vị ban nãy, sớm mất kiên nhẫn, giờ thấy Cẩm Sắt thể lui được nữa, lập tức hưng phấn mà xông lên phía trước, thân hình cao lớn đến trước mặt Cẩm Sắt, bắt lấy nàng ngồi chồm hổm bên tường kéo đứng lên. Nhưng vào lúc này, Cẩm Sắt đột nhiên đứng dậy muốn bỏ chạy, tuy Hoàng Lập Tiêu là kẻ vô dụng, nhưng dù sao y cũng là nam nhân trưởng thành tuổi tráng niên, huống chi y cưỡng dâm ít phụ nữ đàng hoàng, đối với mấy chuyện này rất có kinh nghiệm, y thấy Cẩm Sắt muốn chạy, nhịn được mà cười đắc ý, duỗi tay ra liền bắt được Cẩm Sắt, kéo mạnh vào trong lòng. Ai ngờ Cẩm Sắt bị y xoay người lại, lập tức bộ ngực mềm mại hung hang đập vào ngực Hoàng Lập Tiêu, chân của nàng lại khéo đụng vào dục vọng dưới thân của y, lực đạo nặng, ngược lại như là khiêu khích, lập tức khiến y thở dốc hết sức, hai mắt đỏ ngầu, con ngươi co lại nhìn chằm chằm Cẩm Sắt, cả người nhịn được mà run lên, ngay cả hạ thân cũng run rẩy theo. Nhưng cũng vào lúc này, Cẩm Sắt kinh hoảng xoay người ngờ rằng lại nở nụ cười vô cùng minh diễm, vô cùng quyến rũ với Hoàng Lập Tiêu, môi nàng khẽ nhếch, cười tươi như hoa, mặt đầy vẻ quyến rũ và phong tình. Đột nhiên thấy Cẩm Sắt như vậy, Hoàng Lập Tiêu càng thêm mê muội chút đề phòng, ngay lúc này, Cẩm Sắt liền dùng tay phải bị bắt lại của mình lấy bình sứ giấu trong tay áo ra đập mạnh lên tường. Bình sứ phát ra tiếng vỡ tan, tức có cạnh sắc chìa ra, Cẩm Sắt chút do dự đập phần sắc nhọn đó về phía mũi củ Hoàng Lập Tiêu, động tác lưu loát trôi chảy, chuẩn xác cắt vào mặt Hoàng Lập Tiêu. Miệng bình vỡ xoẹt từ má bên phải qua má bên trái mang theo vệt máu, mặt Hoàng Lập Tiêu tức máu thịt mơ hồ, y hét thảm tiếng nhưng tiếng vừa thốt ra giống như bị cắt đứt tức , sau đó hai mắt nhoáng cái, trực tiếp ngã mặt đất, ngất ngay lập tức. Chiếc bình đó đúng là thứ mà Cẩm Sắt dùng để chuốc mê Thu Bình, cơn đau ập tới nhưng Hoàng Lập Tiêu chưa kịp la lên hít vào lượng lớn thuốc mê, sao có thể hôn mê chứ. Cẩm Sắt thấy y bị hôn mê mới thở phào nhõm hơn, mặt còn chút tươi cười, khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt càng lạnh như nước. Nàng ngã ngồi mặt đất, nhìn Hoàng Lập Tiêu nằm đằng kia, mặt vẫn chảy máu mà bất giác hả giận, lúc này mới nhấc lên trường bào của y, nhét vào miệng vẫn chảy máu kia, sau đó híp mắt nhìn về phía giữa hai chân y, trong mắt thoáng qua lãnh ý và chán ghét, Cẩm Sắt chút nghĩ ngợi mà thình thình giơ chân hung hăng đạp xuống. cước này của nàng hề lưu tình, chân vừa hạ xuống liền cảm giác được vật thẳng đứng kia phát ra thanh, Hoàng Lập Tiêu đau đến mức trợn to hai mắt, giãy dụa muốn kêu lên thảm thiết, nhưng Cẩm Sắt lại gắt gao đè miệng y lại, liền nghe y ú ớ hai tiếng, sau đó lại vì đau đớn mà ngất lần nữa, sắc mặt y hoàn toàn trắng bệch, mặt vì đau mà đầy mồ hôi. Cẩm Sắt biết Hoàng Lập Tiêu bị nàng dẫm phát như vậy, mầm mống nối dõi bị phế , ngay cả mặt cũng bị hủy, trong lòng nàng dễ chịu chút, chỉ có điều lúc này Lệ phi dẫn người lại đây, nàng dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy. Nhưng nàng vừa mới kịch chiến trận, ban nãy tình thế nguy cấp, nàng khó tránh khỏi cũng hít vào ít thuốc mê, vừa rồi ngồi xổm thấy sao, nhưng giờ đột nhiên đứng lên liền thấy choáng váng, đầu óc Cẩm Sắt hơi mơ hồ mà lùi về phía sau hai bước, sau lưng liền có người ôm lấy nàng cái, hốt hoảng truyền đến thanh trong trẻo như châu như ngọc. “Cẩn thận !” Cẩm Sắt nghe thấy tiếng sợ hết hồn, đầu óc choáng váng liền tỉnh táo lại, lập tức lui về phía sau rồi xoay người lại như con mèo hoang bị đạp trúng đuôi, vô cùng cảnh giác mà dùng ánh mắt sắt bén nhìn về phía người sau lưng mình. Nhưng nhìn ra khuôn mặt đẹp trai phong nhuận của người đến chút ác ý nào mà chỉ thấy nụ cười ôn nhu trấn an lòng người, còn có đôi mắt trong suốt như nước dập dờn, hòa cùng màu mắt đen tuyền mà u tĩnh chứa đầy thương tiếc và thương. (Jemy: mn có đoán ra ai đến hơm ^^ )