1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 172: Mời phu nhân duyệt binh
      đêm chuyện, sáng hôm sau tỉnh lại, hai người tương đối gì dùng bữa sáng, Nghiêm Di giữ chặt lấy Tần Du Du đứng lên muốn ra ngoài, : "Có chuyện muốn bàn bạc với nàng."

      Hửm? Tần Du Du gần như muốn ngoáy ngoáy lổ tai xem mình có nghe nhầm hay , khốn kiếp thế lại có chuyện muốn bàn bạc với nàng sao? phải thích nhất tự quyết định sau đó vừa đấm vừa xoa khiến nàng nghe theo sao?

      Bộ dáng nàng nghi ngờ giống như mèo con tò mò, vô cùng thú vị, Nghiêm Di nhìn thấy nhịn được đưa tay nhéo chóp mũi nàng cái : "Ta muốn nàng theo ta duyệt binh."

      Tần Du Du ngẩn ra, bỗng nhiên phụt tiếng cười rộ lên.

      Nghiêm Di biết trong lời của mình có gì buồn cười, nhưng lâu chưa nhìn thấy nụ cười tươi đẹp, vui vẻ như thế của Tần Du Du, nhất thời nhịn được ôm nàng vào lòng, muốn nhìn lúng đồng tiền xinh đẹp của nàng.

      Tần Du Du vừa giãy giụa vừa nhịn cười được: "Ngươi buông tay!"

      " xem nàng cười cái gì, ta nghĩ xem có buông tay hay ." Nghiêm Di ràng dùng sức ôm nàng chặt thêm chút.

      Tần Du Du ngừng lấy hơi mới ngừng cười được, trừng mắt : " có gì hay cả, ta muốn cười cười, được sao?"

      " thôi, vậy nàng cứ cả ngày ở bên cạnh ta cũng tốt lắm." Nghiêm Di bày ra bộ dáng chắc chắn, dù thế nào cũng phải có được đáp án mới thôi.

      Tần Du Du giằng co với lúc, rốt cuộc bất đắc dĩ : "Ta nhớ đến truyện cười sư phụ kể."

      "Chuyện cười gì." Mặc dù có tên Tề Thiên Nhạc khiến người chán ghét đó, nhưng Tần Du Du gần như bởi vì nhớ tới chuyện cười này mà tâm tình tệ, cho nên Nghiêm Di quyết định nghe xem chút.

      mặt Tần Du Du lơ lửng hai đám mây đỏ khả nghi, cố gắng đứng đắn : "Kể rằng lúc trước có tướng quân đánh giặc rất lợi hại lại rất sợ vợ, có lần quan quân thủ hạ của nhìn thấy vừa mắt, chỉ là nữ tử thôi, làm chồng có gì phải sợ, ngài gọi nàng vào quân doanh, chúng huynh đệ đeo binh khí. Dọa nàng trận nàng liền hiền lành ngay thôi."

      "Vị tướng quân đó nhìn thấy nhiều người như vậy khiến có thêm can đảm, thịnh tình thể từ chối cũng muốn "Chấn chấn phu cương", vì thế làm theo. Rất nhanh phu nhân của "bị" mời đến quân doanh, vị phu nhân đó nhìn thấy tướng quân, mở to mắt trừng trừng quát hỏi, gấp gáp hét ầm lên Gọi ta đến có chuyện gì?! Thủ hạ dưới tay chàng cầm đao thương, gậy gộc là muốn tạo phản sao?! Tướng quân đó bị phu nhân trừng mắt, bị dọa sợ, sợ đến dám tiếp tục kế hoạch, run cầm cập , ta, ta muốn mời phu nhân đến duyệt binh."

      Tần Du Du tuy cố gắng muốn mình nghiêm chỉnh chút, để chứng tỏ mình có ý gì khác. Càng có đem chuyện này liên hệ gì tới nàng và Nghiêm Di cả, nhưng vẫn nhịn được ý cười đuôi lông mày, khóe mắt.

      Đây là chuyện kể thối tha, quái đản gì?! Trong lòng Nghiêm Di lại vừa tức giận vừa buồn cười, thầm mắng Tề Thiên Nhạc già mà kính, toàn dạy Tần Du Du mấy chuyện lung tung gì đó, nhưng lại khỏi cảm kích ông trong lúc vô ý cho mình cơ hội tốt này.

      "Ta cũng sợ nàng." Nghiêm Di như như giả .

      Tần Du Du bị lừa: "Ta . Ngươi buông tay ra."

      "Ta muốn mời phu nhân duyệt binh, biết ý phu nhân thế nào?" Nghiêm Di giả bộ nghe thấy lời nàng.

      "Ngươi muốn làm gì?" Vô duyên vô cớ mời nàng duyệt binh, biết có lòng dạ gì đây.

      "Muốn mượn danh tiếng cơ quan sư đệ nhất của phu nhân để chấn hưng lòng quân." Nghiêm Di dám .

      "Sau đó sao? Để ta thay các ngươi tạo ra vũ khí quân dụng lợi hại kém đại pháo thánh tổ sao?" Tần Du Du lạnh lùng .

      Nghiêm Di từ từ chíu mày : "Nàng ta xem giang sơn xã tắc, bản thân quan trọng hơn nàng, còn nàng sao? Sư phụ nàng, Đại Chủy thậm chí con thỏ vô dụng này nữa, phải đều xếp ta sao?"

      Mới sáng sớm muốn tìm nàng cãi nhau sao?

      Tần Du Du cười cười : "Đúng đó, nhưng ta vì bọn họ mà lừa gạt, lợi dụng người tâm quý ta, cho dù người này phải người ta thích."

      Nghiêm Di ngẩn ngơ. Tần Du Du rốt cuộc tránh khỏi giam cầm của , ôm Tiểu Khôi nghênh ngang mà .

      Suy bụng ta ra bụng người, luôn luôn là những người có địa vị cao hiểu chuyện, bọn họ có được rất nhiều. Cảm thấy tất cả mọi thứ là của mình là điều đương nhiên, cho nên biết quý trọng thành ý lòng của người khác.

      người biết người khác, lại muốn người khác thương , trong lòng xem là quan trọng nhất. là rất tham lam, rất đạo lý, cố tình những người này còn có thể cảm thấy đương nhiên phải thế.

      Nếu Nghiêm Di hiểu được. xem thường kiên trì của nàng, xem đau đớn của nàng, làm chuyện như vậy với nàng.

      Nghiêm Di nhắc lại chuyện muốn Tần Du Du cùng duyệt binh nữa, sau đó ngược lại là Tần Du Du chủ động nhắc tới, nhưng có kèm điều kiện: " cho ta biết cách trợ giúp Tiểu Khôi thăng cấp, làm trao đổi."

      "Được." Điều kiện như vậy ra rất đơn giản, Nghiêm Di lúc này đồng ý, lấy sách quý để Lương Lệnh sao chép phần đưa cho Tần Du Du.

      Lương Lệnh rất biết cách làm, thế mà tại nơi này có cách giúp Tần Du Du chuẩn bị đầy đủ mọi trang phục, đồ dùng cho vương phi, tuy lễ phục vương phi chính thức tìm có, nhưng dù sao trong quân doanh cũng mấy quan quân biết lễ phục vương phi chính thức ra làm sao, chỉ cần đủ long trọng, hoa lệ, có thể thể thân phận là được rồi.

      Trong quân chỉ có mấy ma ma tay thô chân thô thôi, Tần Du Du chỉ có thể tự mình hầu hạ mình, thay y phục, trang điểm đều dễ làm, kiểu tóc lại phiền phức, cầu chút công phu.

      Nàng bình thường đều là búi tóc đơn giản, cuộn lại là được, đến lúc này khỏi cảm thấy đau đầu, nàng thông minh, khéo tay tệ, nhưng tự búi tóc lại thuận tay, mà lại nhìn thấy sau gáy, khiến nàng có chút luống cuống tay chân.

      Tiểu Khôi giúp được gì, Đại Chủy làm, lại có cách nào gọi Phong Quy Vân giúp đỡ được, Tần Du Du chỉ dựa và mình từ từ làm thôi.

      "Ta đến." lúc Tần Du Du tay vén tóc sau đầu, buộc tóc cố định kiểu, tay ở trong hộp trang sức cố tìm lược chải, Nghiêm Di bỗng nhiên xuất phía sau nàng, vững vàng đón lấy đuôi tóc dài của nàng, linh hoạt uốn quanh vài cái, lại dùng cái lược bạc cài cố định tóc nàng lại xong.

      "Cám ơn." Tần Du Du .

      Nghiêm Di gì, mười ngón tay phất qua vén tóc nàng, rất nhanh liền giúp nàng búi tóc và cài nhiều loại trang sức xong, động tác thành thạo thế mà hề kém các cung nữ, nữ quan qua huấn luyện trong cung.

      Tần Du Du trước gương nhìn trái nhìn phải, nhịn được khen: " ngờ đường đường Thánh Bình Thân vương lại giúp nữ tử làm loại chuyện búi tóc này cũng lợi hại như vậy."

      Nàng là lòng, thành ý khen ngợi, nhưng lời ra miệng mới phát có chút giống cố ý châm chọc, khỏi ngượng ngùng, hơi xấu hổ.

      biết lời của nàng ám chỉ Nghiêm Di lúc trước phong lưu hoa tâm, luyện tập qua nhiều lần người nữ nhân rồi.

      Trời đất chứng giám, Tần Du Du tuyệt đối nghi ngờ vấn đề trong sạch của Nghiêm Di, tình trạng thân thể , muốn cùng nữ nhân bình thường nào thân cận chính là muốn mạng của nàng ta, trừ khi có sở thích kỳ quái cùng thi thể thôi.

      Ngoại trừ vị mẫu hậu đó của . Trước nàng, tuyệt đối chưa từng hầu hạ nữ nhân nào.

      Trong lòng Tần Du Du dâng lên chút ngọt ngào, nhưng lập tức bị lý trí đè ép xuống.

      sợ mình tóc tai bù xù ra ngoài làm mất mặt thôi, nếu đường đường vương gia, sao chịu hạ mình hầu hạ nàng chứ?

      ra trong mấy ngày tân hôn của hai người, Nghiêm Di cũng thường thường giúp nàng chải đầu, búi tóc, nhưng lúc trước đều chỉ giúp nàng búi mất kiểu tóc đơn giản nàng thích thôi, có kỹ thuật gì quá khó cả.

      Lần này lại là búi tóc chính thức vô cùng phiền phức, nàng lúc trước cũng rất ít khi búi phức tạp như vậy. Nghiêm Di chỉ nhìn qua vài lần là có thể làm được chuyện nghiệp như vậy, quả thông minh quá đáng rồi.

      "Có món nghề có thể tạo niềm vui cho phu nhân cũng tệ." Nghiêm Di mặt cứng ngắc cười vui, khiến người ta nghe xong cũng biết nên phản ứng thế nào nữa.

      Tần Du Du đương nhiên có nghe thấy, trước gương nhanh chóng trang điểm xong, sau đó đứng dậy : "Xong rồi."

      Bên ngoài tiếng trống ầm vang. Tiếng giậm chân tại chỗ chỉnh tề từ xa đến gần, ngay cả ở trong lều lớn cũng có thể cảm giác hơi hơi chấn động do chân giậm xuống đất của vô số người ngựa.

      Uy thế của thiên quân vạn mã tập hợp lại, còn chưa tận mắt thấy, khiến trong lòng người ta rung động.

      " ra ngoài thôi." Nghiêm Di đưa tay kéo cánh tay Tần Du Du, nhanh ra ngoài trướng.

      Trước quân doanh cách đó xa chính là tòa đài cao, đài đại hán cường trán trần thân khua dùi trống, tiếng trống xa xa lan truyền . Mỗi lần đánh đều giống như đập lên chỗ sâu trong lòng người, khiến người ta cảm xúc trào dâng, tinh thần phấn chấn.

      Dưới đài, bãi đất trống đứng đầy quân sĩ mặc giáp sáng bóng, đao thương bóng loáng, trường thương (giáo dài) sáng chói, chi chít hướng lên trời. Liếc mắt cái hoàn toàn nhìn thấy cuối, cũng biết đến tột cùng có bao nhiêu.

      Nghiêm Di kéo Tần Du Du từng bước lên đài cao. Đứng ở chỗ cao, Tần Du Du càng thấy xa hơn, dõi mắt nhìn về xa cũng thể thấy phía cuối đội ngũ.

      "Ngươi đến tột cùng dẫn theo bao nhiêu binh mã?" Tần Du Du có chút giật mình hỏi.

      "Nơi này đóng quân chỉ có hai mươi vạn thôi." Nghiêm Di bình tĩnh .

      Chỉ có hai mươi vạn?! Còn chỉ là nơi đóng quân?! Trận này là đại chiến với Li quốc rồi. Nguyệt quốc đến tột cùng tổng cộng xuất ra bao nhiêu người đây!

      Nghĩ đến hai nước dùng trăm vạn binh sĩ dấn thân vào trận đại chiến này, chỉ vì hoàng thất hai nước, thậm chí càng sâu chút là tranh đấu bên trong hoàng tộc Nghiêm thị. Tần Du Du chỉ cảm thấy trái tim băng giá.

      Nghiêm Di cùng nàng đến đài cao bên cạnh, để cho những binh sĩ dưới đài đều nhìn thấy hình bóng của bọn họ, tay trống kích động dừng động tác, hai mươi vạn tướng sĩ phía dưới bỗng nhiên lớn tiếng hoan hô: "Thánh Bình Thân vương thiên tuế!"

      Sau đó kỵ binh ngồi lưng ngựa động tác đều nhịp xoay người xuống ngựa, hai mươi vạn tướng sĩ nháy mắt cúi nửa thân người, tất cả quỳ rạp đất cùng hô to: "Thánh Bình Thân vương thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

      "Chúng tướng sĩ miễn lễ!" Nghiêm Di cứ như thường thường thản nhiên câu, tiếng truyền mười dặm, ngay cả tiểu binh đứng phía cuối đội ngũ cũng nghe rành mạch,

      Hoàn toàn là khẩu lệnh động tác, động tác mọi người chỉnh tề từ mặt đất đứng thẳng lưng lên.

      Đây là cảnh tượng uy nghi đứng vạn người sao? Tần Du Du thể thừa nhận, loại tư vị này quả dễ khiến người ta mê muội, khó trách nhiều người liều lĩnh leo lên như vậy.

      "Đây là vương phi của bổn vương! Trong quân có lệnh cấm, được mang gia quyến theo, nhưng bổn vương định để nàng thay thế cha mẹ, vợ con, huynh đệ tỷ muội của mọi người, chứng kiến nhiệt huyết nam nhi của chúng ta và Nguyệt quốc mở mang bờ cõi, kiến công lập nghiệp, vì những thân hữu bao nhiêu năm qua chết nơi chiến loạn báo thù rửa hận, các ngươi có bằng lòng cho bổn vương ngoại lệ ?"

      Nghiêm Di chỉ tự nhắc tới Tần Du Du là cơ quan sư, chỉ nàng là "gia quyến", nhưng dưới đài này nhóm binh sĩ nào chưa từng nghe đến danh tiếng của nàng, chứng kiến uy lực của đại pháo thánh tổ lại càng sùng bái nàng thôi.

      người đưa vương phi bản lĩnh thần kỳ như vậy theo quân, bọn họ nào dám có ý chịu chứ.
      huyetdu, minhhanhng, 1620thuy15 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hứ, Nghiêm Di còn phải học cách dài dài.
      AChu thích bài này.

    3. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Cám ơn bạn, ND còn phải dụ Du Du dài dài
      AChu thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Hai chương cuối tuần đê. May quá kịp rồi :yoyo59::yoyo59:

      Chương 173: Là lợi hay hại?
      "Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!"

      "Vương phi nương nương thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

      Khí thế của hai mươi vạn người cao giọng hò hét, tuyệt đối chỉ có động đất, lở núi mới có thể hình dung.

      Tần Du Du có thể tận mắt nhìn khi các tướng sĩ nhìn về phía nàng, trong mắt nhiệt tình, kính và hưng phấn lấp lánh trào dâng, mặc dù nàng biết ai trong bọn họ, cũng nhịn được bị loại cảm xúc nhiệt liệt này lây nhiễm.

      Lúc trước nàng với sư phụ ngao du bốn phương, chưa từng cảm thấy mình xem như người nước nào, thậm chí sau khi nàng gả cho Nghiêm Di, cũng chỉ cảm thấy Nguyệt quốc khiến nàng thấy thân thiết hơn chút so với các nước khác thôi, cho đến giờ phút này, nàng mới lần đầu cảm thấy, trở thành phần của Nguyệt quốc, hình như cũng tệ.

      Được nhiều người hoan nghênh, ủng hộ, là chuyện khó có được cỡ nào?

      Chẳng qua nàng cảm động chưa duy trì được bao lâu, chợt nghe Nghiêm Di lớn tiếng tuyên bố: "Giờ mẹo ngày mai nhổ trại tiến về phía đông, trong hai tháng phá được Hồ Châu, thẳng hướng thành Thôi Tuyết!"

      "Phá được Hồ Châu, thẳng hướng thành Thôi Tuyết!"

      "Phá được Hồ Châu, thẳng hướng thành Thôi Tuyết!"

      .....

      Hò hét tiếng so với tiếng càng thêm vang dội, vang vọng nơi hoang dã, tiếng hô rung trời, nổ vang bên tai Tần Du Du.

      Hồ Châu nàng trước đây có cùng sư phụ qua rồi, là nơi vô cùng phồn hoa, nghe có trăm vạn dân chúng sinh sống tại Hồ Châu, cuộc sống yên ổn, nam cày nữ dệt, nơi đó đất đai phì nhiêu, là châu quận cung cấp lương thực nhiều nhất Li quốc, nếu bị đánh bại, có thể tạo thành chấn động lớn đối với vua và dân chúng Li quốc.

      Gần như chẳng khác nào tuyên bố Li quốc thất bại hoàn toàn, thể thay đổi được.

      Chỉ cần trận đánh, chết bao nhiêu người?

      Ở trong các tướng sĩ hoan hô gào thét này có bao nhiêu người có thể bình an trở về đoàn tụ với người nhà?

      Dân chúng Hồ Châu còn bao nhiêu gia đình có thể bảo vệ chính mình, tiếp tục sống những ngày đơn giản, sung túc như lúc trước nữa?

      Tần Du Du trước mặt mảnh mông lung, cảm giác kích động lúc trước cánh mà bay, trong lòng chỉ còn thấy lạnh giá.

      Cánh tay Nghiêm Di nắm tay nàng bỗng nhiên run lên, Tần Du Du có chút hiểu nghiêng đầu nhìn sang , thấy vẻ mặt cứng ngắc, giống như cố gắng nhịn cái gì.

      Đúng rồi! Là sát khí! Dưới tinh thần của hai mươi vạn đại quân ở đây trào dâng lại ngưng tụ sát khí? Chân nguyên trong cơ thể Nghiêm Di bị sát khí làm kích động. Nháy mắt liền kịch liệt cuồn cuộn dâng trào.

      muốn hấp thu sát khí đó, nhưng theo ý được.

      là tự tìm khổ mà! Biết tình cảnh gì, còn ở đây kích động lòng quân.

      Hay là Nghiêm Di chắc chắn nàng thấy chết cứu, cho nên cố ý làm thế? Tần Du Du nhịn được bắt đầu nghĩ đến tình huống xấu nhất.

      Nghiêm Di bên cạnh hít sâu hơi, phất phất tay về phía dưới đài, : "Chúng tướng sĩ quay về doanh chuẩn bị."

      Quan quân phía dưới cùng hô "", đều tự đưa đội ngũ của mình lui về trong doanh.

      Nghiêm Di kéo Tần Du Du xuống đài cao, mạch đưa nàng về trong đại doanh chủ soái, giọng cứng ngắc : "Nàng có thể tự nghỉ ngơi, ta buổi tối quay về."

      xong đợi Tần Du Du phản ứng liền xoay người rời . Trong nháy mắt lại nhìn thấy bóng dáng.

      Tần Du Du đứng tại chỗ kinh ngạc lúc, lúc này, phải nghĩ cách để lừa nàng giúp tán công sao? Sao tiếng nào lại chạy mất? Hay là còn có chuyện gì nguy cấp hơn nữa?

      Nhưng người cũng chạy mất rồi, nàng cũng có bản lĩnh đuổi theo hỏi ràng. Đành phải trở lại trong trướng thay y phục, cởi trang sức, thay y phục bình thường, sau đó bế Tiểu Khôi buồn chán tìm bọn Đại Chủy.

      Trú Vân Phi kích động muốn dẫn Đại Chủy với Phong Quy Vân tham quan quân doanh, màn vừa rồi bọn họ cũng thấy nhiệt huyết sôi trào. Động vật giống đực trong thiên tính hiếu chiến, Tần Du Du còn bị tình cảnh vạn quân hoan hô cuốn hút. Huống chi là bọn ?

      Trú Vân Phi lòng muốn lôi kéo người bên cạnh Tần Du Du, đương nhiên nắm chắt cơ hội để bọn họ nhìn thêm uy phong và ưu điểm của chủ nhân.

      Tiểu Khôi cười nhạt : "Cả đám vũ phu chỉ biết đánh đánh giết giết! Hừ!"

      Hai ngày nay nó chỉ cần tỉnh ngừng tố cáo với Tần Du Du, Nghiêm Di trong miệng nó gần như thành tên khốn kiếp, tội ác tày trời, đáng chết vạn lần, người như vậy người tuyệt đối có ưu điểm nào, cho dù có cũng là giả.

      Trú Vân Phi cố gắng xem chửi bới của Tiểu Khôi. Nó phát Tần Du Du chưa từng ở cùng chủ nhân, e rằng khi mình đưa Đại Chủy với Phong Quy Vân ra ngoài, Tần Du Du lại biến mất, vì thế mạnh mẽ mời: "Phu nhân cho Tiểu Khôi cùng chúng ta được ? Trong quân doanh có rất nhiều thứ hay đó."

      Tần Du Du nghĩ nghĩ : "Ta thay y phục . Ta như vậy thể loạn trong doanh được."

      Giờ đây ai cũng biết vương phi ở trong quân doanh, nàng nữ tử trẻ tuổi lại có dung mạo, thân phận như vậy, nếu theo Trú Vân Phi loạn trong quân doanh, e rằng kéo tới ít phiền toái và hỗn loạn cần thiết.

      "Ha! Đúng đúng! Sao ta nghĩ ra?" Trú Vân Phi gãi đầu, hiểu được ý tứ của Tần Du Du.

      Tiểu Khôi trừng mắt liếc nhìn nó cái. Hừ : "Vừa xấu vừa ngốc!"

      Linh thú của khốn kiếp cũng khốn kiếp, phải nắm chắc cơ hội khinh bỉ, mắng đau.

      "Tiểu Khôi!" Tần Du Du có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó. Tiểu Khôi bài xích Nghiêm Di và Trú Vân Phi nghiêm trọng đến chưa bao giờ cao như thế.

      Tiểu Khôi chịu nhận sai, cái đầu chôn trong lòng nàng để ý ai hết.

      Tần Du Du đành phải cười áy náy với Trú Vân Phi, với Phong Quy Vân và Đại Chủy: "Các người từ từ , ta rất nhanh đến."

      Động tác của nàng quả rất nhanh, chỉ lát biến thành bộ dáng tiểu thái giám, cầm rỗ đựng Tiểu Khôi xuất trước mặt mọi người.

      Trú Vân Phi đưa bọn họ đến phía nam đại doanh: "Bên đó là doanh của kỵ binh, người bên trong ta khá quen thuộc, ngựa ở nơi riêng biệt sau doanh, tùy tiện chạy ra, các người cần sợ."

      Câu sau đương nhiên là đặc biệt với Tần Du Du và Tiểu Khôi, Trú Vân Phi tuy đối với hai sinh vật "giống cái" đáng sợ ngựa tỏ vẻ buồn bã giải thích được, nhưng biết tại phải lúc nhận định loại hành vi này là nhát gan, vô dụng hay có mắt.

      "Ai sợ chứ? Là chán ghét! Chán ghét! Ngươi có hiểu ?!" Tiểu Khôi oán hận .

      Nó muốn giúp chủ nhân dỗ phu nhân trở về! Phải nhẫn nhịn! Trú Vân Phi ở trong lòng tự nhắc nhở mình cả trăm lần, được vì khiêu khích của Tiểu Khôi mà nổi giận làm hỏng chuyện.

      Tần Du Du cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn Tiểu Khôi cái, bọn họ nhìn thấy Trú Vân Phi thẳng hướng tới, cố gắng giứ thái độ nhường nhịn, Tiểu Khôi còn bắt nạt nó có chút hơi quá đáng.

      Tiểu Khôi tỏ ra oan ức, cúi đầu co thành cuộn gì, quả nhiên Tần Du Du lập tức áy náy xoa xoa đầu nó trấn an.

      "Trú đại nhân? Cơn gió nào đưa ngài đến nơi này?" Trước mặt là mấy kỵ binh cười ha hả về phía Trú Vân Phi chào hỏi.

      "A, vị này là Phong tiên sinh, là biểu huynh của vương phi, ngài ấy hộ tống vương phi đến nơi này, ta dẫn ngài ấy xung quanh nhìn xem chút." Đây là lý do viện cớ lúc trước Đại Chủy chỉ cho Trú Vân Phi.

      Mấy đại hán nhìn lỗ mãng đó biến sắc, đánh giá vẻ mặt của Phong Quy Vân nhất thời trở nên nhiệt huyết vô cùng. đám thu hồi thái độ vui cười, khách khách khí khí khom người hành lễ : "Bái kiến Phong tiên sinh."

      Đây phải người bình thường lấy lòng nịnh bợ người cao, mà là tôn trọng và cảm kích .

      Phong Quy Vân bị thái độ của bọn họ khiến biết làm sao, ngay cả Tần Du Du và Trú Vân Phi cũng hiểu bọn họ khách khí như vậy làm gì.

      Phong Quy Vân vội vàng cười đáp: "Tại hạ chỉ là dân thường, nhận nổi đại lễ của các vị quân gia."

      "Đương nhiên được! Vương phi nương nương chính là đại ân nhân cứu mạng của chúng tôi!" kỵ binh trong đó tay đỡ lấy Phong Quy Vân .

      "Đại ân nhân?" Tần Du Du chắc chắn biết mấy người này, đương nhiên, cho dù từng gặp qua nàng cũng nhận ra, nhưng nàng quả nhớ mình từng có qua lại gì với kỵ binh của Nguyệt quốc nha.

      Mấy đại binh lính thấy người nàng mặc trang phục thái giám, cũng so đo chuyện nàng ẻo lả, ha ha cười : "Lúc trước khai chiến với Li quốc. Trong doanh kỵ binh mười người có thể có sáu, bảy người còn sống trở về tệ rồi, trở về lành lặn, thiếu cái tay, thiếu cái chân, còn lần này... Ha ha. Có vương phi nương nương khôi phục đại pháo thánh tổ, huynh đệ chúng ta tất cả đều còn nguyên vẹn, cái chân đó của lão Triệu vẫn tự được, bị cụt. Vương phi nương nương phải là đại ân nhân của chúng tôi sao?!"

      "Đúng vậy đó! Vương phi nương nương nếu tới, chúng tôi phải dập đầu tạ ơn nàng mới được!" Người kỵ binh phụ họa .

      Mấy người còn lại đều đồng ý. Tần Du Du bị bọn họ có chút ngượng ngùng, gục đầu xuống chuyện, Tiểu Khôi trong rổ lại kích động, nếu phải Tần Du Du lúc trước được tùy tiện mở miệng chuyện, nó gần như nhịn được nhảy ra tuyên bố: người các ngươi cảm kích xa tận chân trời gần ngay trước mắt đó!

      Tần Du Du nghe mấy kỵ binh nhiệt tình, khích lệ lòng, trong lòng nhưng lại có vui mừng lắm, bọn họ tránh được ra trận thương vong. Những binh sĩ Li quốc e rằng có vận may này.

      Nàng còn nhớ thành lũy, tường thành đường cháy đen, đổ sụp, phế tích ngói vỡ vúi lấp bao nhiêu mạng người.

      "Cũng phải cám ơn Trú đại nhân!" Người kỵ binh chuyện chuyển sang khen ngợi Trú Vân Phi.

      Phong Quy Vân cười hỏi: "Sao vậy?"

      kỵ binh giơ ngón tay cái lên sinh động như : "Trú đại nhân rất uy phong. Đứng trước trận hét lớn tiếng, ngựa của đối phương sợ chết khiếp, quỳ xuống, bất động ngay tại chỗ quay đầu chạy như điên, vốn dám tới xung phong, liều chết với chúng ta, ha hả."

      Ánh mắt của Tần Du Du, Phong Quy Vân, Đại Chủy đều chuyển lên người Trú Vân Phi, Trú Vân Phi có chút ngượng ngùng gãi đầu : "Là ngựa của bọn họ gan thôi. xem là công lao của ta."

      Sao tính là công lao của nó? Trú Vân Phi thân có huyết thống Thánh thú kỳ lân thượng cổ, dã thú bình thường xa xa thấy nó cũng bị dọa bay nhanh tránh né. Đó là vì sức ép cường đại của huyết mạch.

      giống Đại Chủy và Tiểu Khôi bị người khác phong ấn huyết mạch cường hãn trong cơ thể, động vật khác khó có thể cảm thấy hơi thở thần thú, mãnh thủ người bọn nó (Đại Chủy với Tiểu Khôi).

      Huyết mạch kỳ lân của Trú Vân Phi cho tới bây giờ chưa bị phong ấn che giấu, cho dù thú tu vi cao hơn nó, thấy nó cũng dám làm bậy, huống chi là mấy chiến mã kỵ binh bình thường?

      Tiểu Khôi đặc biệt muốn nhìn thấy Trú Vân Phi và tên chủ nhân khốn kiếp của nó khoe mẽ, chép chép miệng, muốn mở miệng giội nước lạnh, Tần Du Du kịp thời, dấu vết tay che miệng nó, cho nó hé răng.

      Động tác như vậy chỉ có Tần Du Du dám làm thôi, nếu là người khác, ngón tay liền cứ vậy đời.

      Trú Vân Phi ngượng ngùng nghe đại binh lính này tiếp tục mở miệng khen ngợi mình, vội vàng đưa Phong Quy Vân và nhóm Tần Du Du tiếp tục vào quân doanh.
      huyetdu, minhhanhng, 1620thuy11 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 174: Phát món ăn
      Cho dù Tần Du Du là người hoàn toàn hiểu hành quân đánh giặc là gì, cũng có thể cảm giác được cả tòa quân doanh này ở đâu cũng tràn đầy hơi thở kích động, nhiệt liệt.

      Có mấy binh lính muốn dựa vào đánh giặc lập công, phong hầu cấp tướng, có mấy lão binh muốn trận chiến này có thể cần quá lâu, có thể thắng lợi chấm dứt, có thể về nhà gặp lại người thân.

      Tất cả mọi người cảm thấy trận đại chiến này người thắng cuối cùng nhất định là Nguyệt quốc bọn họ, sau đó lâu Nguyệt quốc có lẽ nhất thống thiên hạ.

      Bọn họ vì quốc gia của mình mà tự hào, làm tướng cần chiến loạn giữa các quốc gia nữa mà vui mừng.

      Trong quân doanh tất cả đối với Đại Chủy và Phong Quy Vân đều có chút mới mẻ, ngay cả Tiểu Khôi dần dần cũng quên tranh đua với Trú Vân Phi, tò mò ngồi xổm trong rổ nhìn trái nhìn phải.

      Nơi đóng quân rất lớn, bọn họ nửa ngày cũng chỉ nhìn được phần rất , Tiểu Khôi bỗng nhiên hít hít mũi : "Mùi vị gì thế này? Thơm quá!"

      "À, phía trước là doanh trại đầu bếp đóng quân, hẳn là tới lúc ăn cơm rồi, bọn họ chuẩn bị cơm trưa cho các tướng sĩ." Trú Vân Phi lúc này mới phát nó thế mà quên chuyện ăn trưa của bọn họ rồi.

      "Chúng ta trở về ăn cơm ." Tần Du Du sợ Tiểu Khôi bị đói, đề nghị đầu tiên.

      "Ở đây ăn có được ? Thơm quá à! Ta đói!" Quả nhiên Tiểu Khôi ngay cả trở về cũng chờ kịp, bắt đầu than đói rồi.

      "Ngươi với Đại Chủy ăn ở đây, rất nhiều người đói bụng đó." Tần Du Du bất đắc dĩ .

      Sức ăn của Đại Chủy và Tiểu Khôi bữa bình thường có thể hơn ngày của mười đến hai mươi tráng hán (người đàn ông cường tráng), đó là tụi nó kiềm ăn lại rồi đó, nếu tha hồ ăn no bụng... Tần Du Du cũng dám tưởng tượng.

      Vừa rồi nàng chợt nghe Trú Vân Phi qua, bình thường mỗi nơi đóng quân của trăm binh lính đầu bếp doanh trại, chuyên giúp bọn họ chuẩn bị bữa ăn. Để Đại Chủy với Tiểu Khôi ở đây ăn bữa, chẳng khác nào mấy chục binh linh đóng quân ở đây phải nhịn đói, chờ đầu bếp lại nấu bữa khác sao.

      Hơn nữa lương thực ở nơi đóng quân đều có giới hạn, bọn họ ăn phần của người ta, người ta làm sao bây giờ?

      "Nhưng ta muốn ăn ở đây cơ..." Tiểu Khôi chớp chớp mắt, nó ngửi thấy mùi hương rất hấp dẫn nó. Tuy biết đó là gì, nhưng nó cảm thấy mình ăn có ích.

      Tần Du Du nhìn về phía Đại Chủy, Đại Chủy hừ : "Đều tại con thỏ nhiều chuyện nhà ngươi, được rồi, được rồi! Ta bay về để người ta đưa bữa ăn của chúng ta đến bên này đổi lại cho bọn họ là được thôi."

      Tiểu Khôi thấy hài lòng, dùng sức gật đầu ngồi chồm hổm dậy, cắn cổ tay áo Tần Du Du kéo kéo. Tần Du Du cũng chỉ có thể gật gật đầu thôi.

      Trú Vân Phi rất khinh bỉ tùy ý của Tiểu Khôi, nhưng cũng hiểu được đôi chút, sức ảnh hưởng của Tiểu Khôi đối với Tần Du Du rất lớn, chỉ cần lôi kéo nó về phía mình. Tần Du Du nhất định có thể làm hòa với chủ nhân rồi.

      Tuy con thỏ đó rất khó trị, nó (Trú Vân Phi) cũng quyết định nhịn!

      Lập tức nó tìm đến khu quan quân, để nó chuẩn bị doanh trại trống cho Phong Quy Vân, Tần Du Du với Tiểu Khôi vào nghỉ ngơi, cho lính bên này đưa bữa ăn của hai mươi người đến đó.

      Tiểu Khôi rốt cuộc phát mùi hương mình ngửi thấy khiến nó chú ý là gì.

      Đó là loại cây rễ củ giống khoai lang gì đó. Tên là Ngó sen đất (Thổ ngẫu), ở Nguyệt quốc cũng có rất nhiều, là món ăn của người dân nghèo miền núi.

      Trong quân ngoại trừ lương thực. Cũng lấy nguyên liệu tại chỗ. Tìm mấy loại cây thậm chí săn thú hoang cho binh lính thêm món ăn. Ngó sen đất này là do nhóm đầu bếp lấy trong sơn cốc gần đó.

      Ngó sen đất bình thường Tiểu Khôi cũng ăn qua, nhưng nó cảm thấy ngó sen đất này có mùi hương đặc biệt, có lẽ có liên quan đến khí hậu trong sơn cốc đó, Tiểu Khôi cảm thấy mình ăn có ích, vì thế chút khách khí càn quét sạch tất cả ngó sen đất đó.

      Đó phải món gì đáng giá, bữa ăn Trú Vân Phi chuẩn bị trao đổi cho Tiểu Khôi, đầu bếp cùng binh lính đó ngược lại rất vui mừng. Bữa ăn của Tiểu Khôi trước giờ đều là món ngon, xem ra là bọn họ được lợi rồi, đặc biệt buôn bán có lời.

      Tần Du Du suy nghĩ, vất cả từ miệng Tiểu Khôi cướp được miếng ngó sen đất cho Đại Chủy xem xét.

      Đại Chủy chán ghét cầm miếng ngó sen đất có dính nước miếng của Tiểu Khôi lên mũi ngửi ngửi, mắt liền sáng ngời.

      "Nhanh hỏi đầu bếp tìm được trong sơn cốc nào, bên dưới sơn cốc đó chắc chắn có bảo bối vô cùng đặc biệt! Ngó sen đất này hấp thu chút mùi của bảo bối đó, mới có thể có mùi hương này. Nếu ta nhớ lầm, chắc là 'Huyền Mặc Hoạt Linh Chi’ đó!" Đại Chủy bỏ ngó sen đất đó xuống, phấn khởi vỗ vỗ cánh.

      Tiểu Khôi xông đến trước há miệng ăn luôn ngó sen đất còn lại đó, dùng sức cọ cọ Tần Du Du : "Chúng ta tìm , linh chi đó ta ăn nhất định có thể mau chóng thăng cấp!"

      Tiểu Khôi giống Đại Chủy có bản lĩnh có thể phân biệt được thiên tài, địa bảo gì, nó chỉ có thể dùng cảm giác bản năng của mình cần cái gì, cái gì có ích thôi.

      Trú Vân Phi hai lời nhảy dựng lên tìm đầu bếp hỏi thăm, Tần Du Du chỉ chỉ vào bóng dáng nó (Trú Vân Phi) : "Trú Vân Phi đối với ngươi rất tệ, ngươi nên bắt nạt nó được ?"

      " được! Nó là ngựa! Ngựa đáng ghét nhất! Hơn nữa nó còn có chủ nhân khốn kiếp đó!" Tiểu Khôi làm nũng .

      Tần Du Du rất bất đắc dĩ, lại Tiểu Khôi bài xích Trú Vân Phi như vậy, cũng là vì nàng.

      Nếu nàng sợ ngựa như vậy liên lụy Tiểu Khôi cũng sợ theo, nếu phải vì nàng có quan hệ với Nghiêm Di như vậy, Tiểu Khôi cũng căm thù Nghiêm Di, căm ghét mọi thứ liên quan.

      Tiểu Khôi ăn bữa no nê, ợ lên cái, lung lay đong đưa rồi ngã xuống ngủ ngay.

      Trú Vân Phi rất nhanh liền hỏi ràng, chạy về : "Sơn cốc đó rất gần, ngay ngoài nơi đóng quân hai ba dặm thôi, chờ chủ nhân trở về, chúng ta cùng xem ."

      Đại Chủy liếc mắt nhìn nó: "Giờ này được sao? Có ngươi ở đây, Du Du cũng trốn thoát được."

      Trú Vân Phi tuy nhận lệnh xem chừng Tần Du Du với Tiểu Khôi, nhưng bị Đại Chủy vạch mặt như vậy, vẫn có chút xấu hổ, biết nên giải thích thế nào.

      Tần Du Du cảm thấy nó có chút đáng thương, vì thế : " sao, dù sao Tiểu Khôi cũng ngủ, chờ chủ nhân ngươi về rồi sau."

      "Trú Vân Phi, việc này ngươi nên giữ bí mật! Nếu để người ta nhanh chân đến trước, hắc hắc, đến lúc đó Tiểu Khôi ăn được linh chi đó, coi chừng tính sổ với ngươi đó, nó thích nhất tố cáo trước mặt Tần Du Du... Ngươi hiểu mà." Đại Chủy nhìn ra ý muốn lấy lòng Tần Du Du và Tiểu Khôi của Trú Vân Phi, cố ý lời đe dọa.

      Lòng dạ Phong Quy Vân xem như tệ, đề nghị: "Nếu Trú Vân Phi ngươi cho quan binh đóng quân ở đây bảo vệ sơn cốc đó , đừng để ai tới gần?"

      "Được, được, được!" Trú Vân Phi luôn miệng đồng ý, lập tức làm theo.

      Đoàn người trở lại trong lều quân lớn gần đó, Đại Chủy kéo Trú Vân Phi với Phong Quy Vân về những chuyện thú vị lúc hành quân đánh giặc, đến mức bừng bừng phấn chấn, nước miếng bay tứ tung, Tần Du Du ôm Tiểu Khôi ở bên lẳng lặng nghe, gì cả.

      Trú Vân Phi cố sức ca ngợi đại pháo thánh tổ, vì có đại pháo đó, Nguyệt quốc lần này xuất binh mấy tháng, liền chiếm được hơn mười tòa thành trì, binh sĩ thương vong còn chưa tới mười ngàn, xem như là thương vong ít nhất, kết quả chiến đấu huy hoàng nhất qua mấy năm giao chiến.

      Tần Du Du nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn được hỏi: "Li quốc sao? Có bao nhiêu người chết dưới đại pháo rồi?"
      minhhanhng, 1620thuy, quỳnhpinky15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :