1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Thay răng (1)

      [​IMG]

      Hai hôm nay, Chu Tiểu Vân bắt đầu đau răng, hai cái răng cửa ăn phải đồ cứng bị lung lay, đến khi trong hai cái rụng xuống, mới nhận ra. Hoá ra mình bắt đầu thay răng rồi.

      Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé mình thay răng mất hai năm. Nghĩ đến lâu nữa mình trở thành em răng”, bắt đầu sầu mi khổ kiểm.

      Đầu tiên là rụng mấy cái răng cửa đằng trước. Nếu rụng hết rất lâu mới mọc ra, trông xấu lắm. Lúc mở miệng chuyện, lộ ra lỗ đen , chỉ nghĩ thấy khó chịu.

      Chu Tiểu Vân cố gắng hồi tưởng lại. Năm đó, thay răng cửa đến lúc mọc lại mất bao lâu nhỉ? Hình như mất hai, ba tháng.

      Nhưng mà, có thể do điều kiện sống được cải thiện, ăn uống đủ chất nên thay răng sớm.

      Khoảng tháng nữa đến khai giảng, mong rằng lúc đó răng mọc lại, Chu Tiểu Vân chắc chắn lắm.

      Lúc ăn cơm tối, Chu Tiểu Vân cắn miệng thịt. Thế là cái răng vốn lung lay kia cũng ra . kêu to tiếng, phun ra cái răng cửa. Cái răng nho rơi xuống mâm cơm, lăn mấy vòng mới dừng lại.

      Triệu Ngọc Trân cười: “Đại Nha nhà chúng ta bắt đầu thay răng rồi, qua đây mẹ nhìn xem rụng răng nào nào.”

      Chu Tiểu Vân thích cảm giác chuyện hở lỗ thế này, tự nhiên lắm. trực tiếp nhe răng ra, chỉ vào lỗ đen .

      Triệu Ngọc Trân : “À, hoá ra rụng răng cửa hàm . Phải ném hai cái răng này xuống gầm giường răng mới nhanh mọc lại.” xong cầm răng vừa rụng ném xuống gầm giường của Chu Tiểu Vân.

      Nghe rụng răng hàm dưới phải ném lên nóc nhà, Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, chẳng lẽ làm thế răng mọc ra hay sao? biết là ai nghĩ ra tập tục này. Dù sao mẹ rất tin tưởng, mấy em thay răng đều xử lý như thế.

      tuần sau, lúc rửa mặt Chu Tiểu Vân phát lại rụng thêm cái răng cửa nữa.

      lén lén soi gương nhìn mình khi chuyện, bị hình ảnh đó làm cho giật mình. Rụng răng, nhất là rụng răng cửa đúng là quá quá quá xấu , Chu Tiểu Vân thề lúc nào răng cửa chưa mọc ra chuyện.

      Thế là, những ngày tiếp theo, Chu Tiểu Vân kiên quyết thực nguyên tắc: cái gì cần tuyệt đối mở miệng, cái gì cần khoa tay múa chân ra hiệu, triệt để quán triệt “im lặng là vàng” – đức tính tốt đẹp.

      ngày, hai ngày Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân thấy gì khác thường, dù sao Chu Tiểu Vân ở nhà rất ít, thời gian dài mới thấy lạ. Người đầu tiên phát ra là mẹ Triệu Ngọc Trân. Bà làm việc, gọi con lấy đồ hơn nửa ngày thấy trả lời, kết quả, vừa quay người lại thấy con cầm đồ đứng sau lưng.

      Con bé này, cầm đồ mà thưa tiếng, Triệu Ngọc Trân thầm nghĩ. Sau ba lần như thế, cuối cùng bà nhịn nổi: “Đại Nha, mẹ gọi con mấy lần, lấy gáo nước cho mẹ, sao con đáp tiếng.”

      Chu Tiểu Vân chỉ vào gáo nước cầm trong tay, ý là con lấy rồi mà.

      phải là con lấy, mà là lúc con lấy phải với mẹ tiếng. Mấy hôm nay con giống như người câm ấy, nửa chữ.” Triệu Ngọc Trân hơi nóng vội, con bé này bị bệnh gì chứ!

      Chu Tiểu Vân lời nào, dùng ngón tay chỉ vào miệng mình, hi vọng mẹ hiểu ý.

      Triệu Ngọc Trân nhìn con múa máy tay chân càng sốt ruột : “Con khua tay múa chân làm gì, được à? Có phải trong miệng nổi nhiệt, sưng lợi gì ? Mẹ dẫn con đến nhà bác sĩ Phùng khám.” Rồi vội bỏ việc làm xuống, kéo tay con.

      Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ phải mở miệng giải thích: “Mẹ, sao đâu, miệng con bị nhiệt sưng gì cả. Vì con bị rụng răng cửa nên muốn thôi.” dám vì rụng răng trông rất xấu xí nên muốn . Nếu , có khi bị mẹ mắng trận còn cộng thêm hai cái bạt tai.

      Nghe thấy con bảo thế, Triệu Ngọc Trân cũng an tâm. Bà lại bắt đầu trộn thức ăn cho lợn. Tay làm, bà quên dặn dò: “Lần sau có gọi con phải đáp tiếng, làm mẹ giật cả mình, tuởng con thoải mái.”

      Chu Tiểu Vân bề ngoài đồng ý, thực tế là bằng mặt bằng lòng. Cha mẹ với mười câu, may ra đáp lại năm, sáu câu. Với Đại Bảo, Tiểu Bảo và Nhị Nha có chuyện cũng trực tiếp bỏ qua.

      Đại Bảo thấy gì dù sao cậu ít khi ở nhà, hiếm khi chuyện với em . Nhị Nha chưa sõi nên sao cả. Chỉ có Tiểu Bảo vui. Cậu hay bám đuôi chị . Bình thường chị rất thương cậu, giờ tuy vẫn dắt cậu chơi nhưng chịu chuyện. Cậu cả buổi chỉ đổi lại mấy từ “ừ”, “hả” khiến cậu bé tưởng chị giận mình. Nhưng, cậu luôn rất ngoan, luôn nghe lời chị mà.

      Tiểu Bảo cảm thấy oan uổng, chạy đến trước mặt cha mẹ cáo trạng: “Ba mẹ, con chuyện với chị mà chị để ý đến con. Con rất ngoan mà, sao chị vẫn giận con?”

      Triệu Ngọc Trân bắt đầu cảm thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng. phảiĐại Nha mắc chứng tự kỷ đấy chứ! Mấy ngày qua chịu , có bạn rất rủ chơi cũng xa cách.

      Chu Quốc Cường thấy vợ thế cũng lo lắng. Nhưng chỉ qua mấy việc kết luận là con bị tự kỷ, có vẻ cảm tính quá! Trước đó, Đại Nha vẫn tốt mà. Hình như con bắt đầu bất thường từ khi ăn cơm rụng răng, chẳng lẽ việc này với việc nó có quan hệ gì?

      Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Chu Quốc Cường trực tiếp gọi Chu Tiểu Vân ở trong phòng luyện chữ ra hỏi.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Thay răng (2)

      [​IMG]

      Chu Quốc Cường nhìn con đứng im trước mặt mình, nhìn trái nhìn phải thấy có gì khác thường: “Đại Nha, mấy ngày nay con càng lúc càng ít , thậm chí cả ngày câu. Tiểu Bảo gần đây con để ý đến em. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?”

      Đúng là trẻ con thích mách lẻo, Chu Tiểu Vân bất mãn lườm em trai, sau đó tình nguyện giải thích: “Con rụng răng, chuyện hở lợi nên muốn .”

      Mấy câu này Triệu Ngọc Trân nghe rất quen: “ chuyện hở lợi sao. Đứa trẻ nào thay răng chẳng bị thế? Khi Hải thay răng, mẹ thấy thằng bé còn nhiều hơn bình thường. Đây phải là lý do, có thể dạo này con có chuyện gì buồn ? Hay là có người bắt nạt mà con dám cho bố mẹ biết? Đại Bảo, có phải con bắt nạt em ?”

      Đại Bảo ở cạnh xem trò vui, thấy lửa lan đến chỗ mình, cậu thấy rất oan uổng: “Mẹ của con ơi, trừ lúc ăn cơm, ngủ nghỉ, con toàn chạy ra ngoài chơi, muốn bắt nạt Đại Nha cũng có thời gian. Hơn nữa, có bao giờ con làm gì được nó đâu, em con chỉ bắt nạt người khác thôi, chả ai bắt nạt được nó cả!”

      Cái gì mà bắt nạt người khác, chả ai bắt nạt được. Lời này nghe tốt chút nào, Chu Quốc Cường khiển trách: “Với bạn bè càng thể bắt nạt, con cho mình là đại ca xã hội đen muốn bắt nạt ai đánh người đó à? Cả ngày lêu lổng bên ngoài sớm muộn trôi hết văn hoá, sau này ít chạy ra ngoài, có nghe ?”

      phải mắng Đại Nha sao? Tại sao lại quay sang mắng mình? Đại Bảo cảm thấy oan ức quá, sờ mũi đứng trong góc, dám đứng xem trò vui nữa, khéo lại biến thành cuộc họp phê bình cậu.

      Chu Quốc Cường mắng con trai xong rồi quay sang phía con , sắc mặt tự chủ nhu hòa xuống, giọng hoà ái hơn nhiều: “Đại Nha, con có chuyện gì vui phải với ba mẹ, con cứ thế này làm bố mẹ rất lo lắng, hiểu ?”

      Chu Tiểu Vân chống cự được ôn hoà hiếm có của cha, đành thú nhận: “Chỉ là con thấy răng rụng , để lại lỗ thủng rất xấu xí nên con muốn .”

      Lý do trẻ con khiến cha mẹ cười ha ha.

      Tiểu Bảo cũng nghe hiểu lời chị: “A, em biết rồi, hoá ra là chị thích chưng diện nên chịu chuyện với em. Em còn tưởng chị giận, muốn để ý đến em cơ. Em chê chị chuyện có hai răng cửa xấu xí mà. Em còn cảm thấy rất dễ thương!”

      Đứa nhóc này biết cái gì là dễ thương!

      Chu Tiểu Vân im lặng nhìn Tiểu Bảo. Từ trước đến nay em trai luôn rất ngoan, là tri kỉ của , nghe thấy những lời này, thấy thoải mái hơn hẳn. Bắt đầu tự kiểm điểm lại mình hình như gần đây quá lãnh đạm với em. Tiểu Bảo với nhưng mắt điếc tai ngơ, rất hờ hững, thằng bé thấy tủi thân là phải. Hôm nay đến mách ba mẹ là do cảm thấy tủi thân quá.

      Triệu Ngọc Trân thấy chuyện của Chu Tiểu Vân chỉ là chuyện cũng an lòng. Bà dặn con sau này được giả bộ câm điếc nữa. Cuối cùng khắc phục được chướng ngại trong lòng, khôi phục trạng thái “Bình thường” .

      Tất nhiên, trạng thái bình thường chỉ với người trong nhà, còn với bạn bè đến tìm, vẫn hạn chế mở miệng như trước.

      Thế là suốt kì nghỉ hè Chu Tiểu Vân đều ở nhà, rất ít khi ra ngoài. Dù sao ở nhà có Đại Bảo có Tiểu Bảo còn có Nhị Nha hề đơn. thường hay giúp mẹ nấu cơm, cho gà ăn, lúc rảnh rỗi còn mang sách lớp hai ra chuẩn bị bài trước. Mỗi ngày dành giờ luyện thổi kèn harmonica, luyện viết thư pháp, thời gian biểu xếp kín.

      Đến khi khai giảng, Chu Tiểu Vân rất ngạc nhiên khi thấy nhiều bạn trong lớp cũng thay răng. Tục ngữ “Thất răng bát xỉ”, trẻ con bảy tám tuổi bắt đầu thay răng, mình phải là quá sớm, Chu Tiểu Vân lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cười đùa với nhóm bạn.

      Vương Tinh Tinh trách cứ Chu Tiểu Vân cả mùa hè chơi cùng mấy đứa. dỗ hơn nửa ngày, khen đủ đường mới làm tan được oán khí của bạn.

      Thấy bạn bảo rụng mất hai cái răng cửa Vương Tinh Tinh cũng muốn nhìn, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ há miệng.

      Vương Tinh Tinh khách sáo, ôm bụng cười: “Chu Tiểu Vân, cậu rụng răng trông buồn cười quá. Răng cửa của tớ thay từ lâu rồi. Giờ tớ thay tám cái răng. Sao bây giờ cậu mới bắt đầu thay răng? Hơn nữa răng rụng hơn tháng còn chưa mọc răng mới, buồn cười quá.” xong cười mãi ngừng.

      Biết ngay mà, bị nhìn thấy thể nào cũng bị cười nhạo, Chu Tiểu Vân tức giận : “Cậu lớn hơn tớ tuổi, tất nhiên thay răng sớm hơn. Tớ muốn răng nhanh mọc lắm mà nó cứ mọc ra tớ đành chịu.”

      Chu Tiểu Vân quyết định vẫn ít mở miệng tốt hơn.

      cũng lạ, hơn tháng nay ngày nào cũng soi gương. Vì sao hề có dấu hiệu mọc răng mới nhỉ? Trong lòng rất sốt ruột, nhưng trừ viện uống nhiều canh xương hầm, bồi bổ canxi, tìm được biện pháp khác.

      Vốn rất thích xung phong đọc bài trong giờ ngữ văn, nay Chu Tiểu Vân rất ít khi giơ tay, điều này làm cho Phương Văn Siêu thấy kỳ lạ. Có lúc cố tình gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài, bé luôn cúi thấp đầu, thanh nhiều, cách phát cũng có chút quái dị.

      Phương Văn Siêu ngạc nhiên hỏi: “Chu Tiểu Vân, sao em đọc bài mà ngẩng cao đầu lên?”

      Chu Tiểu Vân trong lòng kêu thảm: được, Thầy Phương, thầy phải để em duy trì hình tượng trước mặt thầy chứ! Nhưng giáo viên bảo thể nghe, miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

      Lúc này thầy Phương mới nhìn thấy hai cái răng cửa của học trò thấy bóng dáng, vỡ lẽ ra lý do khác thường của trò .

      Nhưng mà, dáng vẻ của Chu Tiểu Vân bây giờ đúng là đặc biệt … đáng !

      Phương Văn Siêu nín cười, thể làm tổn thương tâm hồn non nớt của học trò được, để Chu Tiểu Vân ngồi xuống.

      Sao phát ra ý cười trong mắt thầy Phương chứ, giờ chỉ mong răng mới ơi mau mau mọc ra nào.

      Có lẽ do thành tâm khẩn cầu cảm động ông trời, mấy tuần lễ sau khai giảng, răng cửa của Chu Tiểu Vân cuối cùng nhú ra tí. nhìn mầm răng nhú lên kia mà vui sướng vô cùng. Mỗi ngày đánh răng ba lần sáng trưa tối, muốn cho răng lớn lên vừa đẹp vừa trắng.

      Chà chà chà! Ta chà chà chà! Ta lại chà chà này!

      Hành động chăm chỉ đánh răng của Chu Tiểu Vân khiến cho kem đánh răng ở nhà mới mua mấy hôm trước hết nhẵn. Triệu Ngọc Trân đối với hành vi “Lãng phí” kem đánh răng này tiến hành giáo dục hồi, đại ý là hằng ngày đánh răng lần vào buổi sáng là được rồi, cần đánh răng sau mỗi bữa ăn vân vân và vân vân.

      Chu Tiểu Vân trước mặt đồng ý sau lưng lại làm theo ý mình, Triệu Ngọc Trân đành phải mở con mắt nhắm con mắt hỏi đến nữa.
      Phong Vũ Yên, thuyt, mylien19613 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Cùng chà chà chà
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân ngừng nỗ lực kiên trì đánh răng cuối cùng có kết quả. Răng cửa mới mọc ra chỉnh tề, trắng tinh.

      yên tâm, thoải mái chuyện như cũ, lúc học tích cực giơ tay đọc bài khiến thầy Phương cũng ngạc nhiên. Đến khi thấy học trò còn cảnh răng nhà trống nữa, lúc này Phương Văn Siêu mới hiểu hoá ra răng của Chu Tiểu Vân mọc ra rồi.

      Ở nhà, nhân cơ hội này giáo dục em trai phải chú ý vệ sinh răng miệng: “Tiểu Bảo, sau này em phải thường xuyên đánh răng nhé. Em nhìn này, răng mới mọc của chị có phải trắng trẻo đẹp mắt ?”

      Tiểu Bảo nhìn thấy, gật đầu: “Vâng, răng của chị trắng hơn răng Đại Bảo.”

      “Đó là vì chị chăm chỉ đánh răng ngày hai lần, vệ sinh răng miệng sạch răng mọc mới rất chỉnh tề và đẹp. Sau này em đánh răng cùng chị nhé, chịu ?” Chu Tiểu Vân dụ dỗ.

      Trẻ con ở nông thôn có thói quen giữ vệ sinh cá nhân sạch . Có rất nhiều bạn , mười tuổi mới bắt đầu đánh răng. Có đứa lúc mở mồm nhìn thấy mấy cái răng cửa ố vàng, có khi còn bị sâu răng rất nặng. Chu Tiểu Vân muốn sau này em trai cũng bị thế, sớm giáo dục cậu hình thành thói quen vệ sinh. Năm ngoái, Đại Bảo thấy em đánh răng mỗi ngày mới bắt đầu thường xuyên đánh răng.

      Tiểu Bảo rất nghe lời, nhưng cậu còn đưa ra: “Chị, mỗi ngày chị đánh răng ba lần cơ mà, sao giờ lại với em chỉ cần đánh hai lần thôi?” Cậu tận mắt nhìn thấy chị sau khi ăn cơm xong cũng chạy đánh răng. Hai ngày trước còn nghe mẹ phàn nàn lại phải mua tuýp kem đánh răng mới.

      Chu Tiểu Vân hiếm khi đỏ mặt, đối với hành động ngây thơ của mình dám với em trai: “Đánh hai lần là được rồi, ăn cơm trưa xong chỉ cần súc miệng, cần đánh răng. Chị… chị mới thay răng nên đánh nhiều hơn lần!”

      Từ trước đến nay Tiểu Bảo rất nghe lời Chu Tiểu Vân, sáng hôm sau bắt đầu đánh răng cùng chị. Cậu theo sau chị , múc cốc nước từ chậu rửa mặt, ngồm xổm, tích cực chà chà rồi nhổ xuống cống thoát nước. Có lẽ sau này Tiểu Bảo lớn lên răng trắng tinh chắc khoẻ phải kể đến công lao của Chu Tiểu Vân.

      Nhị Nha là bé rất hay tò mò, thấy cái gì cũng muốn học theo. bé mè nheo mẹ mua bàn chải đánh răng riêng cho mình, bắt chước ngồi xổm cạnh trai chị học cách đánh răng. Tiếc là bé còn quá nên nuốt cả kem đánh răng lẫn nước súc miệng mà nhổ ra. Tiểu Bảo ngồi cạnh cứ cười mãi, đứng dậy được.

      Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười, cầm tay dạy em suốt tuần, tốn bao công dạy được Nhị Nha biết đánh răng. Sau này ở Chu gia thường xuyên thấy cảnh sau: Bốn đứa xếp hàng từ bé đến lớn, ngồi chồm hỗm đánh răng, chà chà chà, chà chà chà, lại xoát xoát, trông rất buồn cười.

      Lúc đầu Triệu Ngọc Trân còn thấy buồn cười, đến khi dùng hết kem đánh răng phải mua mới bắt đầu xót, còn hết nhanh hơn cả người lớn dùng.

      Chu Quốc Cường nhìn dáng vẻ vợ tính toán chi li: “Kem đánh răng đáng mấy đồng, mấy đứa biết đánh răng giữ vệ sinh tốt. Mẹ nó cứ tính toán mấy đồng bạc lẻ này làm gì.”

      Triệu Ngọc Trân bị chồng trêu cũng phàn nàn: “Sống tiết kiệm được tí nào hay tí ấy, hai vợ chồng mình nuôi mấy đứa, nếu tính toán kĩ sớm ăn đủ no rồi. Tất nhiên em biết bọn trẻ đánh răng là việc tốt, nhưng tuần dùng hết tuýp cũng là quá nhanh còn gì, trước kia tháng mới hết tuýp. ” Khi đó dùng kem đánh răng giá rẻ, mấy phân tiền ống. Xà phòng là loại “hoa hồng” bọc trong túi bảo vệ, cũng rất rẻ nhưng rất thơm, già trẻ đều thích.

      Chu Quốc Cường bất đắc dĩ chuyện với vợ nữa, đạp xe ba bánh thu mua lợn.

      Triệu Ngọc Trân bất mãn lại làu bàu, đàn ông chẳng cẩn thận bằng phụ nữ, củi gạo dầu muối đồ dùng hàng này thứ gì chả tốn tiền, tiết kiệm miệng ăn núi lở chả mấy chốc là hết. Bà gọi con , đưa cho nó hai nguyên mua kem đánh răng tiện thể mua luôn xà phòng.

      Vừa thấy chị mua đồ, Tiểu Bảo chạy nhanh đến, đòi theo. Đại Bảo thích nhìn hành động theo đuôi của em trai, khó tránh khỏi trêu em mấy câu, Tiểu Bảo thèm để ý.

      Nhị Nha cũng đòi: “Chị, em cũng muốn .”

      Chu Tiểu Vân sợ dắt em quá chậm muốn mang theo, nhưng Triệu Ngọc Trân lên tiếng: “Đại Nha, con dẫn Nhị Nha cùng , mua đồ xong còn thừa tiền lẻ mua cái gì cho Tiểu Bảo và Nhị Nha ăn.”

      Đại Bảo lập tức hối hận, định cũng muốn ” cứ chần chờ mãi thốt ra, trơ mắt nhìn hai em nhảy nhót sau Chu Tiểu Vân, buồn thiu.

      Trong thôn có mấy nhà bán tạp hóa, đều bán mấy thứ dầu ăn, muối, tương, giấm chua, kem đánh răng, bàn chải, xà phòng… mấy đồ dùng hàng ngày, rất ít bán đồ ăn vặt.

      Nhưng trong mắt trẻ con, có khối đường ngậm được cả buổi sáng là hạnh phúc lắm rồi. Nhìn mấy viên kẹo giấy gói sặc sỡ ở trong tiệm, Tiểu Bảo luôn miệng giục chị mua.

      Chu Tiểu Vân cố thêm đoạn đến nhà Chu Thiến Thiến, cũng mở tiệm tạp hoá. Dù sao mua ở đâu cũng giống nhau, bằng đến mua ở nhà bạn cho đắt khách.

      Chu Thiến Thiến thấy Chu Tiểu Vân đến rất vui, chạy tới buôn trời dưới bể với .

      Mẹ Chu Thiến Thiến lấy xà phòng và kem đánh răng muốn, Chu Tiểu Vân đưa tờ hai nguyên được thối lại tám giác tiền. còn mua hai phân tiền khối đường cho hai em, nghĩ lại, dứt khoát mua hết số tiền thừa, bỏ chỗ kẹo vào túi.

      Vẫy tay tạm biệt bạn, Chu Tiểu Vân kéo em trai em tay nắm tay vui vẻ về nhà.

      Đại Bảo làm bộ để ý Tiểu Bảo và Nhị Nha ngậm viên đường trong miệng, nhưng nhịn được quay sang ngó mấy lần. Càng nghĩ càng hối hận cùng.

      Chu Tiểu Vân để đồ vào chỗ, với mẹ Triệu Ngọc Trân giao cho tiếng: “Mẹ, còn lại tiền đều mua đường .”

      Triệu Ngọc Trân “ừ” tiếng tỏ vẻ biết, lần này bà tiếc tiền. Cơ hội bọn được ăn quà vặt đếm đầu ngón tay, nếu kinh tế dư dả chút có ai muốn con cái mình sống tốt hơn?

      Chu Tiểu Vân tránh Tiểu Bảo và Nhị Nha, lén lút nhét đường vào túi Đại Bảo, Đại Bảo vừa mừng vừa sợ: “Em cũng mua đường cho à? Hay quá, Đại Nha, sau này có ai dám bắt nạt cứ cho trai tiếng, lập tức giáo huấn nó.”

      Trí thông minh so với Tiểu Bảo đúng là trục tung với trục hoành, Chu Tiểu Vân nhịn được cười.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Bỏng tới
      [​IMG]

      “Bình bịch, bình bịch” tiếng động cơ rất to vang lên, từ đầu thôn đến cuối thôn đều nghe thấy.

      Tiếng động kinh thiên động địa khiến bọn trẻ con tâm ngứa khó nhịn, quấn lấy người lớn xúc bát gạo trong nhà ra để nổ bỏng.

      Người nổ bỏng khắp hang cùng ngõ chiếc xe cà tàng vòng trong thôn, rồi tìm bãi đất trống, dựng xe, dọn đồ nghề. Trẻ con đến mua bỏng xếp thành hàng dài, người lớn có chuyện gì cũng tới góp vui đứng buôn chuyện.

      Chỉ thấy người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng thấp bé ngồi cái ghế con, tay kéo ống bễ nhanh, tay kia thong thả kéo gậy bỏng ra ngoài. Hai tay linh hoạt, song song làm việc, nhưng lại có cảm giác hài hoà lạ kì, trẻ con xúm lại xem trầm trồ ngớt.

      Đại Bảo sớm dẫn Tiểu Bảo đứng xếp hàng, Chu Tiểu Vân phụ trách cầm bát gạo và bát ngô. phải muốn tham gia náo nhiệt nhưng yên tâm mặc kệ Đại Bảo, nếu để trai cầm bát chỉ sợ khi đến lượt gạo đổ ra ngoài hơn phân nửa.

      Đến chạy đến nơi. Híc, đại khái hơn nửa số trẻ con trong thôn tụ tập ở đây.

      Hồi ấy bỏng chia làm hai loại, loại nổ từ hạt ngô, khá giống bắp rang bơ sau này nhưng ít ngọt hơn, loại nổ từ gạo, thơm lắm nhưng rất giòn, cả người lớn và trẻ con đều thích ăn.

      Từ thùng gạo nhà mình múc ra bát gạo mang ra đưa cho người bán bỏng, giá đắt tối đa mấy phân tiền ống bơ. bát gạo có thể nổ được đống bỏng, ăn được ba bốn ngày. Đúng là đồ ăn ngon, giá rẻ. Vì thế, vừa nghe tiếng rao bỏng, người lớn tuyệt đối tiếc mấy phân tiền, móc hầu bao để trẻ con ăn đỡ thèm.

      Đại Bảo nghển cổ nhìn số người đứng đằng trước, vẫn còn mấy người mới đến lượt, đúng là sốt ruột quá, hận thể trực tiếp đến lượt mình.

      Đứa bé đến sớm nhất nhận được túi bỏng, nhét đầy bỏng trong mồn, cứ đứng ở bãi đất trống chịu . Vừa ăn vừa đuổi nhau với đồng bọn, chơi đùa vui vẻ.

      Vương Tinh Tinh cầm túi bỏng đến trước mặt Chu Tiểu Vân, mời bạn ăn mấy miếng trước.

      Chu Tiểu Vân liên tục xua tay: “ cần, sắp đến lượt bọn tớ rồi, cậu cứ ăn !”

      Vương Tinh Tinh nhất quyết muốn mời bạn ăn, Chu Tiểu Vân từ chối được nhiệt tình của bạn, đưa bát gạo cho Đại Bảo cầm, bốc bỏng ăn cùng bạn. Bỏng mới ra còn nóng hổi, ngọt hương giòn! lạ, những món quà vặt tuổi thơ đến lúc lớn còn xuất nữa. rất thích món bỏng bây giờ, những túi bỏng bán trong siêu thị sau này sánh được.

      Vèo cái gần hết túi, Chu Tiểu Vân trực tiếp bốc nắm cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sớm thèm dãi, nhón hai ba vốc hết sạch.

      Bác bán bỏng thấy lửa gần tàn, dừng ống bễ, cầm cái túi dài bốn năm thước buộc vào đầu máy, sau đó lại “Bình bịch” tiếng, cái túi xẹp lép lập tức phồng lên. Đứa chờ nóng ruột, vội đưa túi nilon mình mang đến đưa cho bác đổ ngô vào máy, rồi xoè ra năm giác tiền lấm tấm mồ hôi vì cầm trong tay quá lâu. Sau đó, vội vàng đưa bát chuẩn bị sẵn ra.

      Thời gian chờ đợi lâu vô cùng, Đại Bảo cảm thấy giây dài tựa cả năm. ra, bát gạo nổ hết khoảng năm phút. Rốt cuộc đến lượt Đại Bảo cậu vui vẻ cầm bát to trong tay đưa cho bác bán bỏng.

      Bác ấy đổ gạo trong bát vào cốc sứ trắng, bỏ thêm ít đường hoá học, trộn đều, đổ cốc đầy mà còn hơn nửa bát gạo, nếu muốn nổ hết phải đưa thêm tiền.

      Đại Bảo đưa bát cho Tiểu Bảo bảo em về nhà trước, Tiểu Bảo đợi ăn bỏng lâu, nhất quyết chịu , Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ phải chạy về nhà, nhân tiện cầm theo cái rổ đựng bỏng.

      Túi bỏng gạo trong tay Đại Bảo mở hơn nửa, cậu và em trai hai người trái phải bốc ngon lành, ăn liên hồi, mới đổ bỏng ngô vào rổ Chu Tiểu Vân mang đến. bốc cục bỏng gạo bỏ vào miệng, có chút xù xì, ngon bằng bắp rang bơ nhưng thắng ở hương vị thôn quê đặc biệt.

      Bác bán bỏng bận rộn đến tận lúc sẩm tối, tuy tiền công lần chỉ năm giác tiền nhưng nửa buổi nổ ít nhất ba mươi, bốn mươi lần, nhận ít tiền công. Đến khi tối mịt, bác mới thu dọn đồ nghề, đạp xe .

      Bỏng gạo rất được trẻ con thích. Mấy túi bỏng gạo bị bốn em xử lý trong buổi tối hết nhẵn, ăn hết bỏng gạo, chuyển sang chén bỏng ngô.

      Bỏng ngô giòn hơn, bốc nắm bỏ vào túi, lúc chơi đùa rảnh là bốc cục bỏ vào miệng, hương vị tuyệt tả nổi. Đại Bảo mà chạy chơi túi chắc chắn phồng to.

      Tiểu Bảo, Nhị Nha ở nhà càng ăn nhiều. Ngay cả Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân cũng nhịn được, thỉnh thoảng lại bốc vốc.

      Rất nhanh túi bỏng ngô cũng ăn hết, Tiểu Bảo và Nhị Nha rưng rưng nhìn trống rổ với túi trống trơn, Triệu Ngọc Trân dụ dỗ: “Tiểu Bảo, Nhị Nha, đợi hai ngày nữa người bán bỏng đến, mẹ lại nổ hai túi để trong nhà cho hai đứa ăn.”

      Nhị Nha ngây thơ : “Mẹ, sau này lớn lên con muốn gả cho người bán bỏng, như vậy ngày nào con cũng được ăn bỏng.”

      Cả nhà bị lời ngây thơ của con bé chọc cười.

      Mỗi ngày Tiểu Bảo bắt đầu mong chờ người bán bỏng đến. Nhưng chưa đợi được bỏng, nhưng lại thấy người bán kẹo mạch nha. Tiếng rao vừa vang lên, mẹ Triệu Ngọc Trân đợi con cái xin xỏ, tự động đưa tiền cho mấy đứa mua. Tất nhiên, tiền được giao cho con Chu Tiểu Vân làm việc cẩn thận, Đại Bảo tranh được việc cầm tiền đành buông tha, lẽo đẽo theo sau em ra ngoài mua kẹo.

      Kẹo mạch nha dính răng lại khó nhai, nhưng hương vị ngọt ngào, dinh dính thơm thơm, hay nhất là que có thể ăn nửa ngày, giá cực rẻ, phân tiền que, là đồ ăn vặt trẻ con thích nhất.

      Chỉ chốc lát sau, trong tay mấy em mỗi người cầm que kẹo mạch nha mĩ mãn ra về. được nửa đường, Đại Bảo bắt đầu ăn, Tiểu Bảo với Nhị Nha học theo trai.

      Chu Tiểu Vân vốn định về nhà mới ăn, nhưng thấy trai, hai em đều ăn rồi, nhất là Đại Bảo ăn ngon lành, cuối cùng nhịn được liếm miếng.

      Ngọt quá, ngọt đến tận đáy lòng mãi tiêu tan.
      Phong Vũ Yên, thuyt, sanone21122 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: Cậu kết hôn

      Ngày mùng mười tháng mười là ngày mấy em nhà họ Chu chờ đợi lâu. Đó là ngày vui của cậu Triệu Cương. Việc đại như thế tất nhiên người trong nhà phải tụ hội.


      Đại Bảo và Chu Tiểu Vân đồng thời xin giáo viên nghỉ ngày, đêm hôm trước Đại Bảo đến nhà cậu, giúp cậu áp sàng.

      Giường tân hôn phải tìm bé trai đến áp sàng, đây là lệ cũ ở nông thôn. Triệu Cương lập tức nghĩ đến cháu trai đằng ngoại của mình, Đại Bảo. Đứa bé quá lớn được, quá lại sợ đái dầm, như Đại Bảo tầm mười tuổi là chọn lựa tốt nhất.

      Đại Bảo từ lúc biết mình được giúp cậu áp sàng, hưng phấn mấy ngày liền.

      Nên nhớ rằng phòng tân hôn vì việc hỉ nên bày đầy đồ ăn ngon. Đứa bé áp sàng có thể tự do nhét đồ ăn vào túi mang về, điều kiện hấp dẫn thế ai mà chả thích.

      Tiểu Bảo thấy mẹ dẫn trai đến trước tối cũng đòi theo, bị mẹ mắng mấy câu. Cậu bé bĩu môi, nước mắt lã chã.

      Đại Bảo ra dáng người làm , cam đoan có cái gì ngon đều chia cho Tiểu Bảo nữa, lúc nào cậu mới nở nụ cười.

      Bình thường, Nhị Nha ngủ với mẹ quen, lúc này lại bám, Triệu Ngọc Trân nghĩ nghĩ lại dắt theo cả Nhị Nha. Nếu , ngày mai Chu Quốc Cường rất khó mang theo ba đứa , bằng bà dắt cả hai đứa đến nhà ngoại ngủ đêm.

      Sáng sớm ngày mùng mười tháng mười , Chu Tiểu Vân dậy rất sớm, cho gà vịt ăn lần, mặc quần áo sạch chỉnh tề cho Tiểu Bảo, tự buộc hai bím tròn hai bên cho mình. Đợi cha cho lợn ăn xong, khoá cửa nhà, ba cha con lên đường, đến nhà cậu.

      Triệu Cương kết hôn là kiện quan trọng nhất của nhà họ Triệu. Các con của nhà họ Triệu đều về giúp, họ hàng đông đúc vòng trong vòng ngoài. Ngoài sân trẻ con chơi đùa càng khiến khí thêm náo nhiệt.

      Đại Bảo tinh mắt thấy ngay hai đứa em, chạy ra đón từ xa. Cậu nuốt lời, kín đáo đưa nắm bánh kẹo cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo vui vẻ ra mặt gọi “ trai” vô cùng thân thiết.

      Đại Bảo còn để riêng phần cho Chu Tiểu Vân, cậu quên bình thường em rất tốt với mình.

      Túi của bị Đại Bảo nhét đầy bánh kẹo, trong lòng ấm áp vô cùng.

      Chu Tiểu Vân túi bị Đại Bảo tắc tràn đầy, trong lòng ấm áp .

      Buổi trưa ăn uống ngon lành, đến chiều mọi người mong chờ nhất là dâu đến. Hồi đó có xe con, cậu Triệu Cương mở cửa xe kéo có tay vịn, đỡ dâu ra ngoài.

      Xe kéo có tay vịn là nhà cầu mua, chỉ lúc đón dâu có vẻ trang trọng hơn mà quan trọng nhất là sau khi kết hôn có thể chở gạch thuê cho người ta kiếm tiền. Nhà Triệu Cương rất vất vả mới kiếm đủ tiền mua xe.

      xe dán chữ “Hỉ” rất to, bên trong chất đống vật dụng là của hồi môn của nhà . Bà con làng xóm đứng xem bàn tán sôi nổi, của hồi môn của nhà quả ít, nghe mọi người khen, bà ngoại hớn hở ra mặt, gương mặt sáng ngời.

      Trẻ con vây quanh xe chờ xem mặt dâu. dâu mặc đồ đỏ, mặt đánh phấn, đầu đội vòng hoa hồng, toàn thân là màu sắc vui mừng, thấy bọn trẻ chăm chú nhìn, mặt dâu còn hồng hơn cả màu áo.

      Triệu Cương có việc vui, tinh thần thoải mái, làm chú rể quả là giống thường ngày. Vốn cao lắm, giờ cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, có vài phần khí vũ hiên ngang, đưa vốc kẹo to cho trẻ con. Thừa dịp bọn trẻ tranh nhau lấy phần, dẫn dâu vào phòng tân hôn.

      Phòng tân hôn dán rất nhiều chữ “Hỉ” đỏ tươi, tủ quần áo, bàn trang điểm và các vật dụng khác xe sớm được họ hàng khiêng vào phòng. Cả căn phòng mới tinh, đám thanh niên khoảng hai mươi tuổi chen chúc trong phòng cưới để xem mặt dâu mới.

      Chu Tiểu Vân cũng đứng trong đó, kiếp trước ấn tượng của với mợ sâu, chỉ nhớ vóc dáng nhắn xinh xắn. Giờ nhìn lại, khuôn mặt khá xinh đẹp, mặc đồ cưới đỏ thẫm càng làm nổi bật nhan sắc thêm ba phần.

      Đám thanh niên ngờ dâu xinh đẹp như thế, nhìn chớp mắt càng làm cho chú rể cao hứng và kiêu ngạo.

      Sau khi ăn cơm tối xong, nháo tân nương mới là tiết mục buồn cười nhất. Hồi đó, kết hôn chưa có cha xứ và phù dâu, toàn là trêu dâu mới.

      Trong lúc này có thể nhìn ra tính cách của dâu. Nếu e thẹn, ỡm ờ làm theo cầu, tuy là hơi xấu hổ nhưng trước mười hai giờ được cho vào động phòng.

      Nếu tính cách hơi mạnh mẽ, người trêu dâu chú rể làm khó, nhưng lại khơi dậy hứng trí của mọi người, làm đủ trò cho vào động phòng trước mười hai giờ, chủ nhà cũng bó tay.

      Vì thế dâu mới có đau khổ cũng phải cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn này, lúc rít hơi thuốc lá, lúc phải thân mật với chú rể tí. Mọi người già trẻ lớn bé, trai vây quanh phòng tân hôn xem náo nhiệt.

      Mãi cho đến 11h30, nháo động phòng mới kết thúc. đôi đũa sơn đỏ được ném vào từ cửa sổ, nến đỏ được đốt lên, trưởng bối hai nhà xoắn xoắn giấy đỏ trong tay, lời may mắn: tát cây dẻ hai tát tảo tam tát… Có người liên thanh “Tốt”, đúng đáp tiếng “Tốt” .

      Chờ xong hết thủ tục, dâu chú rể vào động phòng, họ hàng thân thích ai về nhà nấy.

      Hai vợ chồng Triệu Ngọc Trân, Chu Quốc Cường dắt các con về nhà, nhà đông người nên có đủ chỗ để ở lại nhà ngoại.

      Nhị Nha tuổi nhất, cả ngày chạy ngược chạy xuôi mệt mỏi ngủ thiếp . Chu Quốc Cường săn sóc, dám đạp quá nhanh, chầm chậm về đến nhà hơn nửa đêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :