1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      ai giả mạo An Ninh vậy cà? nhanh nhanh nàng ơi, ta nóng ruột. Thanks @XUXU nha!
      PHUONGLINH87^^Xuxu thích bài này.

    2. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      AN phẫn nam trang rồi, nhưng tên chương làm tò mò ah, sao giả làm AN lại để trong "..." thế kia :09(1): Thanks
      Xuxu thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      @ushio có kẻ đáng ghét giả danh Ninh nhi nhà ta đó:yoyo62: thế còn giương cái bản mặt thơ ngây vô số tội lên nữa chứ :029:
      quỳnhpinky, Xuxuushio thích bài này.

    4. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      @Betty ko kể là AN có dự tiệc, nhưng kẻ điên nào lại giả AN trước mặt Địch ca cùng Duệ ca thế kia ah, à cả biểu ca của AN và Cầm ca, HT nữa chứ, giữa 1 rừng hoa đào của AN mà giả mạo, chắc là chán sống rồi đây :061:
      XuxuBetty thích bài này.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI


      CHƯƠNG 81.2: "GIẢ LÀM AN NINH" PHONG BA NỔI LÊN


      EDIT: XUXU


      Mọi người thấy hai người này, đều khỏi có chút suy nghĩ, ngày xưa ở các yến tiệc khác, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua hai người này, bất quá, khí chất hai người cũng làm cho mắt mọi người sáng ngời, mặt nam tử này thân hình cao ngất mà thon dài, người tản ra cỗ hơi thở cao quý, mặt nạ màu bạc kia vì mà tăng thêm vài phần thần bí, làm cho người ta nhịn được tìm kiếm, dưới mặt nạ kia hé ra khuôn mặt như thế nào.

      Có người nghe , chủ quản của Bát Trân Các là vị công tử đeo mặt nạ bạc, vị công tử này chắc cũng chính là chủ quản của Bát Trân Các? Nghĩ đến Bát Trân Các, chúng tiểu thư ánh mắt đều sáng bừng lên, mà vị công tử bên cạnh vị này, tuấn mỹ làm cho người ta trở nên đui mù, nam tử mặt như quan ngọc, tuấn mỹ dị thường, như ngọc thụ chi lan, tuấn lãng mực này, phải đơn giản chỉ là mặt đẹp, khí chất người ràng làm cho người ta vừa thấy liền cảnh đẹp ý vui.

      Ánh mắt tiểu thư chúng gia đều dừng lại người An Ninh, trong lòng thầm đoán đây là vị công tử nhà ai, nghĩ đến vừa rồi Lục tiểu thư cùng Thiệu đại tiểu thư vì Thần vương Thương Địch cùng Nam Cung tướng quân mà ra tay quá nặng, nam tử này, ra so với bọn họ cũng kém nhiều lắm.

      An Ninh nghênh đón tầm mắt của mọi người, mặt thản nhiên tươi cười, nho nhã mà thân thiện, càng làm cho người ta cảm thấy có chút khoảng cách nào.

      An Ninh cùng Vân Cẩm lên thuyền hoa, từ đầu đến cuối, ánh mắt Thiều Hoa quận chúa đều tập trung người nam tử đeo mặt nạ bạc, thân thể run run, trong ánh mắt lại tích tụ nhiều cảm xúc, là !

      Thân hình này, rất giống ! Bởi vì quá mức quen thuộc, bởi vì trí nhớ quá mức khắc sâu, tuy rằng nàng chỉ xem được chút khuôn mặt lộ ra bên ngoài mặt nạ, nhưng lại cho nàng cảm giác sai vào đâu được, nàng cơ hồ có thể khẳng định, nam tử trước mắt này chính là Vân Cẩm công tử!

      Vì sao lại lấy mặt nạ bạc che mặt? Vì sao lại trở thành chủ quản Bát Trân Các? Vì sao...

      Trong lòng rất nhiều nghi vấn đều muốn hỏi ra, nhưng nghĩ đến trường hợp giờ, Thiều Hoa quận chúa cố gắng thu liễm tâm tình của mình, cố gắng làm cho chính mình trấn định, rốt cục thu hồi tầm mắt của mình, đối với Thải Điệp bên cạnh phân phó , “Thải Điệp, phân phó xuống, khai thuyền." Thanh khôi phục lại bình tĩnh, nhưng phản ứng vừa rồi của nàng, đều bị số có người con mắt sáng suốt nhìn thấu, cũng khiến cho bọn họ hoài nghi, trong đó bao gồm cả Thương Địch, An Ninh...

      Trong lòng An Ninh càng phát ra khẳng định, biểu ca Vân Cẩm cùng Thiều Hoa quận chúa nhất định là có uẩn khúc, ngay cả Thiều Hoa quận chúa nhìn thấy biểu ca trong nháy mắt cũng mất trấn định.

      Kiếp trước, Vân Cẩm sau khi Vân gia bị diệt môn, liền sa xuống làm tên khất cái đần độn, làm bạn với rượu, phí hoài thân năng lực, cả đời tầm thường vô vị, chỉ thời gian rất ngắn làm cho thế gian quên mất Vân gia từng có đại thiếu gia.

      Mà An Ninh bị đại phu nhân cùng An Như Yên lừa, thậm chí còn biết chính mình còn có biểu ca như vậy, cho đến lúc khôi phục trí nhớ, trọng sinh lần, nàng thầm điều tra nghe ngóng, mới biết được tung tích của Vân Cẩm, liền tìm tới ngôi miếu đổ nát.

      Giờ phút này hai người đều cảm thấy dị thường, An Ninh cúi mặt, trong lòng sinh ra cỗ nồng đậm hiếu kỳ, lúc đó biểu ca cùng Thiều Hoa quận chúa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      Thiều Hoa quận chúa ra lệnh tiếng, thuyền liền rời bờ, chậm rãi di chuyển, thuyền hoa rất lớn, ước chừng có thể cất chứa hơn trăm người, từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, đều phân cách thành năm phòng, giờ phút này, tất cả mọi người đứng ở đầu thuyền, Thiều Hoa quận chúa thế nhưng lại có ý muốn cho mọi người vào.

      Mọi người trong lòng đều nghi hoặc, mà chính lúc này, bên bờ truyền đến tiếng la hét, đúng là thị vệ của Dụ Thân vương phủ ở lại bờ, mọi người nghe thấy thanh kia, liền hiếu kì xem qua, chỉ thấy phía sau thị vệ kia, chiếc xe ngựa ngừng lại, bọn họ nhớ , vừa rồi lúc lên thuyền, nơi đó có xe ngựa chạy qua.

      "Chuyện gì?" Thiều Hoa quận chúa cao giọng mở miệng, thuyền rời bến xa, chuyện cần thanh quá lớn cũng có thể nghe được ràng. "Hồi bẩm quận chúa, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư đến." Thị vệ bẩm báo , lời vừa rơi xuống, thuyền hoa thần sắc mọi người khác nhau, nhóm tiểu thư đều khỏi nhíu nhíu mày, ngày đầu tiên tại tứ quốc tế truyền ra tin tức về An Bình hầu phủ đại tiểu thư, các nàng cười nhạo An Như Yên nhưng đồng thời cũng hiểu được.

      Tuy rằng An Như Yên làm bộ là "Đệ nhất tài nữ", nhưng các nàng đều biết thực ra "Đệ nhất tài nữ" từ trước đến nay đều thuộc về An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, nàng bất quá mới chỉ cập kê mà thôi, lại làm nên chuyện đặc biệt này, các nàng đương nhiên là ghen tị, ai lại hy vọng trường hợp như vậy, tự nhiên xuất cái nữ tử cướp hết lực chú ý của mọi người?

      Trong lòng các nàng đều hy vọng nhị tiểu thư lên thuyền. Nhưng các nàng lại chưa kịp tưởng tượng, thấy hai bóng dáng hướng tới bên bờ mà bay qua, thân huyền y thân cẩm sắc, đồng thời đứng lại bên cạnh xe ngựa.

      Đến lúc mọi người nhận ra hai người kia là ai, thần sắc chợt quỷ dị, Thiều Hoa quận chúa cũng khẽ giơ lên chút tươi cười đầy ý, phân phó , "Cập bờ!" Thuyền dần dần cập bờ, tất cả mọi người lưu ý đến chuyện xảy ra bờ, Tô Cầm cùng Hải Táp mâu trung xẹt qua chút khác thường, mới vừa rồi bởi vì nghe thấy tin An Ninh bị kích động, giờ phút này bị trận quái dị thay thế, Tô Cầm thể thừa nhận, vừa rồi, thiếu chút nữa cũng như hai người bọn họ muốn phi thân qua, nhưng trong lòng cũng hiểu được, chính mình nếu phi qua, chuyện tình liền dễ hiểu, ít nhất là thể gạt được cặp mắt củaThương Địch.

      Giữa mọi người,duy chỉ có An Ninh cùng Vân Cẩm sắc mặt có chút biến đổi, thời điểm bọn họ nghe thấy tin An Bình hầu phủ nhị tiểu thư đến, mi tâm liền nhíu chặt, có giãn ra.

      An Ninh đương nhiên thấy kỳ quái, nàng ràng thuyền, bờ lại có người nàng đến đây! A! buồn cười! An Ninh nhìn xe ngựa kia, con ngươi thâm thúy khẽ nheo lại, nàng lại muốn nhìn xem, "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư" kia ngày thường bộ dáng như thế nào!

      Mà lúc này hai người giữ xe ngựa kia, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều mặt đối mặt, có chút động tác, nhưng ý tưởng trong lòng lại giống nhau, sớm nên dự đoán được đối phương có hành động giống mình.

      Hai nam nhân đều là vì An Ninh mà đến, tại tất cả mọi người đều nhìn xem, ai xốc màn xe lên, đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư đón xuống dưới, có vẻ cực kì quan trọng, ý tứ hai người tựa hồ đều có ý nhường nhịn, Nam Cung Thiên Duệ dẫn đầu khẽ vươn tay, muốn vén rèm lên, nhưng Thương Địch làm sao có thể để cho được như ý?

      Tay mắt nhanh nhẹn ngăn lại, ánh mắt nheo lại, " cần làm phiền Nam Cung tướng quân!" Nam Cung Thiên Duệ con ngươi căng thẳng, gặp tay Thương Địch đánh tới, nhanh chóng ra tay cản trở, hai người ngăn cản nhau, đều làm cho đối phương đụng được tới chiếc mành.

      Giờ phút này, nữ tử mã xa cực kỳ khẩn trương, bối rối vò chiếc khăn tay, trán xuất tia lo lắng, yên. "Tiểu thư... Này..." Bên trong xe ngựa, nữ nha hoàn cắn chặt môi, nghe được động tĩnh bên ngoài, lại cũng biết nên làm thế nào cho phải, ràng vừa rồi còn rất tốt, các nàng chuẩn bị xuống xe ngựa, lại nghe thấy thanh bên ngoài có người đánh nhau, nghe thanh kia, phảng phất ngay bên tai, hiển nhiên khoảng cách đánh nhau rất gần các nàng, nếu các nàng ra ngoài, khó tránh khỏi bị thương.

      Nữ tử cũng là vẻ mặt bối rối bất an, vắt hết óc suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, tự nhiên xe ngựa run chuyển lắc lư, cùng lúc đó trong mành xe ngựa bật ra thanh của nữ tử. "A..." Nữ tử cùng nha hoàn bên cạnh đều sợ hãi kêu ra tiếng.

      Tiếng kêu kia làm cho hai người đánh nhau đều ngẩn ra, hẹn mà cùng nhìn vào bên trong xe ngựa, khi nhìn thấy người ngồi bên trong xe ngựa, nhất thời mặt đều biến sắc.

      "Như thế nào là ngươi?"

      "Như thế nào là ngươi?" Hai người trăm miệng lời, liền cau mày, mặt đồng dạng là lo lắng cùng lo lắng, người này làm sao lại là An Bình?

      "Ninh Nhi đâu?"

      "Ninh Nhi đâu?" Lại lần nữa hẹn mà cùng , con ngươi hai người đều xẹt qua đạo quang mang lợi hại.

      Giờ phút này, thuyền muốn cập bờ, khoảng cách gần khiến mọi người ở thuyền có thể nghe được hai người gì, thậm chí cả biểu tình xem của bọn họ đối với tiểu thư kia.

      Phản ứng của hai người làm cho tất cả mọi người ở đây choáng váng, này... Hai người này mới vừa rồi còn đánh nhau hừng hực như lửa, giờ phút này thế nhưng lại như có linh cảm và hành động giống nhau!

      An Ninh trong lòng sinh ra tia khác thường, nhưng rất nhanh nàng liền bỏ qua suy nghĩ này, đem lực chú ý chuyển dời đến người nữ tử ngồi trong xe ngựa, mành bị xé mở, nữ tử trong xe ngựa ra ràng trước mặt mọi người, người nọ phải ai khác, đúng là An Bình Hầu phủ tam tiểu thư An Lan Hinh!

      An Ninh nhìn An Lan Hinh, mâu trung ngưng tụ chút thâm trầm, nàng tưởng là ai, hóa ra là nàng, nghĩ tới nàng còn có tâm tư này, nhị tiểu thư? Hừ, hảo cái nhị tiểu thư!

      Giờ phút này, An Lan Hinh ngồi xe ngựa cảm nhận được tầm mắt của mọi người, cố gắng đè nén làm cho chính mình trấn định, khí thế của hai nam nhân này, làm cho nàng trong lòng như trước đều bị kinh sợ, bất quá, vất vả mới gặp được Nam Cung Thiên Duệ, An Lan Hinh trong lòng cũng là tràn đầy vui mừng.

      "Nhị tỷ tỷ nàng ở Hầu phủ, là nhị tỷ tỷ bảo Hinh Nhi thay thế tỷ tỷ đến." An Lan Hinh nháy mắt, vẻ mặt chân thành cùng vô tội, nhưng trong lòng cũng biết, đây bất quá là nàng dối, hôm nay, nàng vốn là Thính Vũ hiên học họa cùng nhị tỷ tỷ, cũng gặp nhị tỷ tỷ ở trong Vũ Hiên, nàng hỏi Bích Châu, Bích Châu lại cho nàng, nhị tỷ tỷ có việc ra ngoài, ở trong phủ, buộc nàng phải rời khỏi, trong lúc vô tình thấy được thiệp mời, lòng tràn đầy tò mò nàng mở thiệp ra, thấy đúng là thiếp mời Thiều Hoa quận chúa mời nhị tỷ tỷ du ngoạn lăng hồ, nàng nghĩ đến trường hợp có thể nhìn thấy Nam Cung tướng quân, vì gặp Nam Cung tướng quân, nàng đánh bạo trộm thiếp mời, vội vàng cùng Mai Hương xuất môn, thẳng hướng tới lăng hồ.

      nghĩ tới gặp được Nam Cung tướng quân, An Lan Hinh vui mừng nở rộ chút tươi cười, giọng gọi , "Tướng quân ca ca... Hinh Nhi nhìn thấy tướng quân ca ca, là cao hứng a!" Nam Cung Thiên Duệ chân mày nhíu chật, đáy mắt cũng là xẹt qua chút thâm trầm, thản nhiên ly khai tầm mắt, có phản ứng gì trước ý tứ của nàng.

      An Lan Hinh thấy lạnh nhạt ràng như thế, trong lòng có chút chán nản, sắc mặt nhất thời suy sụp xuống, điềm đạm đáng ngửa đầu lên, lã chã chực khóc nhìn Nam Cung Thiên Duệ, "Tướng quân ca ca nhìn thấy Hinh Nhi mất hứng sao?"

      Tướng quân ca ca thích nàng sao? Tướng quân ca ca có phải hay chán ghét nàng? Vô số phỏng đoán xoay quang trong đầu An Lan Hinh, những giọt nước mắt liền cứ như vậy trượt xuống dưới.

      Nam Cung Thiên Duệ mi tâm càng nhăn càng chặt, mà mặt Thương Địch cũng khó có được xuất lên chút tươi cười sáng lạn, làm cho khuôn mặt của càng thêm tuấn mỹ, thần thái cao hứng, biểu tình trêu tức nhìn thoáng qua Nam Cung Thiên Duệ, "Bổn vương cùng tướng quân đoạt, nơi này liền giao cho tướng quân."

      Nếu phải An Ninh, còn thưởng cái gì nữa? Chỉ ước gì dời nhanh mới tốt! Nếu vừa rồi biết xe ngựa phải là An Ninh, cũng hoảng hốt quá mức như thế, ở trước mặt nhiều người như vậy cùng Nam Cung Thiên Duệ giằng co.

      Bỏ lại câu, còn rất hứng trí nhìn thoáng qua Nam Cung Thiên Duệ, Thương Địch hướng thuyền hoa nhanh đến... Mà Nam Cung Thiên Duệ như trước đứng ở chỗ cũ, người trồi lên tia sắc bén, phía sau truyền đến tiếng thút thít rất của An Lan Hinh, làm cho nhiều hơn tia hờn giận, lấy ra khăn tay cầm trong lòng, quăng cho nha hoàn xe ngựa, "Đưa tiểu thư nhà ngươi lau lệ." Thản nhiên công đạo câu, Nam Cung Thiên Duệ ngay cả mặt đều biến sắc.

      Nếu người khóc lúc này là An Ninh, tâm chắc chắn xoắn xuýt cùng chỗ, nhưng giờ phút này, tiếng khóc kia chỉ làm cho cảm thấy phiền chán chịu nổi.

      An Lan Hinh chính là muốn thân cận cùng tướng quân mà thôi, nàng thích tướng quân ca ca, nàng hy vọng tướng quân ca ca chú ý tới chính mình, nhưng là...

      Giờ phút này gặp Nam Cung Thiên Duệ quăng khăn tay vào, trong lòng nàng thập phần vui vẻ, lập tức dừng lại tiếng khóc, bởi vì, nàng cảm giác được tướng quân ca ca phiền chán, nàng tự với chính mình, như thế này thôi nàng cũng thỏa mãn rồi, từ từ rồi đến lúc, chắc chắn từng bước nàng thu hút được chú ý của tướng quân ca ca.

      "Tướng quân ca ca, ngươi có thể đỡ Hinh Nhi xuống xe ngựa sao?" An Lan Hinh đánh bạo đưa ra cầu, thanh bên trong chờ mong, cầu như vậy, tướng quân ca ca đáp ứng nàng sao? An Lan Hinh trong lòng chờ mong, liền ngọ nguậy yên. Chính là...

      Nam tử ngoài xe ngựa, trong chốc lát trầm mặc, nhưng có quay đầu đỡ nàng xuống xe ngựa, mà là muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, hướng thuyền hoa đến, cao giọng đối với thị vệ bờ ra vẻ công đạo , "Đỡ An Bình hầu phủ tam tiểu thư xuống xe ngựa."

      "Dạ" Thị vệ lĩnh mệnh, lập tức chạy chậm đến giữ xe ngựa, hướng tới An Lan Hinh vươn tay, "Tam tiểu thư thỉnh." thời điểm nghe thấy Nam Cung Thiên Duệ phân phó tiếng, An Lan Hinh sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, toàn bộ thân thể cũng là kịch liệt ngẩn ra, giờ phút này may mắn là nàng ngồi ở xe ngựa, nếu là đứng, nàng chắc chắn ngã xuống.

      "Tam tiểu thư, nô tài đỡ tam tiểu thư xuống xe." Bên ngoài thị vệ lại lần nữa thúc giục . Giờ phút này, mọi người thuyền hoa, đại đa số đều là tâm tình xem kịch vui, nghĩ tới, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư này, bất quá là bất đồng chữ thôi, đãi ngộ đúng là kém xa vạn dặm, nhóm nữ tử thấy người tới phải nhị tiểu thư, trong lòng liền an tâm, tam tiểu thư này có uy hiếp gì, mặc dù là đến có sao, chẳng qua chỉ là làm nền mà thôi.

      An Lan Hinh nghe bên kia truyền đến thanh nghị luận liên miên dứt, trong lòng nhất thời cực kỳ quẫn bách, giờ phút này, việc nàng phải làm chính là mau chóng rời khỏi nơi này, nếu là lên thuyền, có lẽ càng tự mình rước lấy nhục nhã, đến khi tầm mắt đuổi theo bóng dáng màu đen phía xa kia, An Lan Hinh rốt cục hạ quyết tâm, đứng dậy ra xe ngựa, nhờ thị vệ nâng hạ, xuống xe ngựa.

      Vì có thể nhìn thấy tướng quân ca ca, nàng trộm thiếp mời của nhị tỷ tỷ, nếu muốn đến đây, nàng buông tha cơ hội lần này, tại chịu nhiều ấm ức chút có làm sao, vì tướng quân ca ca, nàng trả bất cứ giá nào, trong đầu ra bóng dáng nhị tỷ tỷ, An Lan Hinh ý thức được tay nàng vô thức nắm chặt,chỉ hận trong tay là nhị tỷ tỷ của nàng, nàng thề, ngày nào đó, nàng chắc chắn làm cho tướng quân ca ca trong mắt chỉ có chính mình, làm cho chàng vĩnh viễn quên nhị tỷ tỷ!

      An Lan Hinh lên thuyền hoa, nhìn thấy bóng dáng vị nữ tử đoan trang tao nhã đứng thẳng ở đầu thuyền, ngày nhị tỷ tỷ cập kê, nàng gặp qua người này, nàng chính là Dụ Thân vương phủ Thiều Hoa quận chúa, nhìn thấy nàng, An Lan Hinh thập phần chú trọng bái lễ, "Hinh Nhi tham kiến Thiều Hoa quận chúa, nhị tỷ tỷ thoát thân được, làm cho Hinh Nhi tiến đến, mong rằng Thiều Hoa quận chúa trách tội." Thiều Hoa quận chúa thản nhiên liếc mắt cái nhìn An Lan Hinh, trí tuệ của nàng ra sao, mới vừa rồi liên tiếp xảy ra chuyện tình, nàng làm sao có thể thấy ?

      Nam Cung Thiên Duệ tâm ở người An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, mà này An Bình hầu phủ tam tiểu thư lòng lại ở người Nam Cung Thiên Duệ, ai! Xem ra quan hệ này, đúng là rất phức tạp!

      "Ngươi tới là khách, tự nhiên ta trách tội, hy vọng tam tiểu thư chơi đùa tận hứng là tốt rồi, về phần nhị tiểu thư... Ngày khác ta lại đến nhà bái phỏng." Thanh Thiều Hoa quận chúa dịu dàng theo khóe môi trút xuống, ôn nhuyễn êm tai, nàng đối với An Ninh ấn tượng vốn sai.

      Hôm nay An Ninh tới, nhất định có nguyên nhân của chính nàng. Thiều Hoa quận chúa lúc này tưởng mình cơ trí nhưng nàng làm sao biết nhị tiểu thư trong miệng nàng ở phía thuyền hoa này, hơn nữa cách nàng bất quá chỉ là mấy bước chân, chẳng qua, là An Ninh đeo mặt nạ, khuôn mặt khác biệt ai nhận ra mà thôi!

      An Lan Hinh nghe thấy Thiều Hoa quận chúa như thế, trong lòng lại yên tâm ít, ánh mắt tự nhiên tìm được bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ, thân thể nho theo bản năng hướng sát tới bên kia, lúc qua người An Ninh, An Ninh nhìn tam muội muội này, như vậy, giỏi nhẫn như thế, tư thái động lòng người, cũng khó trách kiếp trước nàng bước được đến vị trí cao như thế, lại có thể thuận buồm xuôi gió ngồi vững.

      Nghĩ đến thân phận kiếp trước của An Lan Hinh, nhưng tại, rất nhiều tình xảy ra theo chiều hướng khác, ví dụ như Dương Mộc Hoan chết, lại như An Như Yên bị phế. biết An Lan Hinh có thể hay phát triển như kiếp trước, dựa theo kiếp trước mà phát triển...

      Thuyền lần nữa ly khai khỏi bờ, gió ở bờ hồ thổi lên, mọi người đứng ở đầu thuyền, Thiều Hoa quận chúa nhìn mọi người, cao giọng mở miệng, " Hôm nay Thiều Hoa thỉnh các vị đến, cố ý chuẩn bị chút trò chơi." Mọi người vừa nghe đến trò chơi, nhất thời đều hứng trí, nhưng Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, An Ninh, Tô Cầm, Hải Táp, Vân Cẩm những người này, trong lòng cũng hiểu được, trò chơi này chỉ sợ đơn giản là trò chơi bình thường, mà mục đích của nó, sợ cũng...

      "Là trò chơi gì? Thiều Hoa quận chúa mau mau nghe chút, mọi người tâm đều ngứa a." Có người mở miệng phụ họa .

      Thiều Hoa quận chúa mỉm cười, "Thuyền này phỏng có năm phòng, bên trong chuẩn bị chút câu đố, câu đố này là Thiều Hoa chuẩn bị ít, chỉ cần các ngươi theo thứ tự vào, nhìn đề mục, biết đáp án, liền có thể thông qua phòng, thông qua phòng đề mục tự nhiên là so với đề mục trước hơi khó giải hơn chút, nhưng Thiều Hoa biết, các vị đều là những người tài hoa hơn người, đề mục này tự nhiên là làm khó được mọi người, bất quá là để mọi người chơi đùa cho cao hứng thôi, đương nhiên, Thiều Hoa cũng chuẩn bị ít lễ vật, chỉ cần là lọt qua cửa các tài tử giai nhân đều có đại lễ đưa tiễn." Thiều Hoa quận chúa vừa xong, rất nhiều người tràn đầy tự tin, nóng lòng muốn đứng lên thử, nhìn phòng thứ nhất, có người cao giọng mở miệng, "Thiều Hoa quận chúa, kia liền cho tại hạ thử đầu tiên .”

      "Công tử, thỉnh." Thiều Hoa quận chúa ra dấu thỉnh, lập tức, người muốn vào phòng, Thiều Hoa quận chúa cũng hướng tới phòng ở cuối đuôi thuyền mà đến.Toàn bộ thuyền hoa lập tức náo nhiệt hẳn lên, An Ninh nhìn những người tiếp theo vào, nhưng rất nhanh, liền thập phần chán nản ra, có người khi ra, trong tay rỗng tuếch, nhưng có những người trong tay cũng có chút đồ vật, cần tưởng tượng cũng biết, đó là lễ vật mà Thiều Hoa quận chúa nhắc tới, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có người cầm trong tay hai vật, lại càng nhiều người tiến vào.

      Rất nhanh, còn ai tiến vào nữa chỉ còn lại bảy người An Ninh, Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Hải Táp, Vân Cẩm cùng với An Lan Hinh. An Ninh thản nhiên quét mắt qua mấy người, cuối cùng tầm mắt dừng lại người Vân Cẩm, nàng biết, Vân Cẩm biểu ca là cố ý che dấu cảm xúc chính mình, nhưng nàng lại có thể cảm thụ được, thân thể lại thêm phần khẩn trương, nàng biết, Thiều Hoa quận chúa giờ phút này ở ngay tại đuôi thuyền hoa kia, chỉ cần thông qua năm phòng, liền có thể gặp được Thiều Hoa quận chúa.

      Nghĩ đến mục đích lần này Thiều Hoa quận chúa mời mọi người du ngoạn hồ, An Ninh liễm liễm mi, muốn vào cái phòng, lại có người bước đến trước mình, rồi vào, người nọ phải ai khác, chính là Thuyền vương Hải Táp, hôm nay áo choàng màu lam xanh thẳm, phối hợp với đôi mắt màu lam sáng chói, rực rỡ vô hạn, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, càng làm cho thoạt nhìn gần như là nghiệt.

      Bất quá, An Ninh lại biết, lúc này Thuyền vương Hải Táp là mang tâm tình gì vào phòng, Hải Táp vốn là vì An Ninh mà đến, lại ngờ, nhị tiểu thư đến là đến, đến đây lại là cái người giả, giờ phút này trong lòng rất buồn bực!

      hoàn toàn có thể rời , nhưng lên đến thuyền, nghe Thiều Hoa quận chúa ra trò chơi kia, liền đánh mất ý niệm rời trong đầu, dù sao, là bá vương biển, từ đều lớn lên ở biển thuyền, hoạt động ở thuyền, lại có thể nào lại làm cho người khác đứng nhất?

      Huống hồ, nhìn đến bây giờ, tựa hồ còn có ai đứng đầu, lại thấy hứng trí, phải , cũng muốn xem, cũng muốn đến đuôi thuyền vậy phải thử mới được!

      Hải Táp vào trong chốc lát, thấy ra, thị nữ mở miệng kêu người kế tiếp vào, nghĩ đến Hải Táp thoải mái vào phòng thứ hai, đến giờ phút này, An Ninh lại vội, tựa hồ là chờ đợi những người khác trước, Thần vương Thương Địch thấy có ai tiến lên, liền dẫn đầu rồi vào, vào lát, thậm chí lâu bằng Hải Táp, liền nghe được thị nữ kêu người kế tiếp vào, sau Thần vương, tự nhiên là Tô Cầm, hai người này, mạnh rời tiêu, tiêu rời mạnh, ngay cả bây giờ cũng kẻ trước người sau, An Ninh nhìn vài người này từng bước từng bước vào, đều ra, đôi con ngươi sáng long lanh lên tia khen ngợi, những người này đều là rồng phượng giữa loài người, mỗi người ý nghĩ đều đơn giản, làm sao có thể như những thế gia công tử khác, vào, nhiều nhất cũng được quá ba phòng liền ra.

      Bất quá, Nam Cung Thiên Duệ là người vào sau cũng làm cho An Ninh có chút nhíu nhíu mày, nhìn về phía An Lan Hinh, trong mắt nàng nhìn Nam Cung Thiên Duệ hết sức nóng bỏng, hơn nữa vừa rồi ở xe ngựa phen hành động kia, An Ninh trong mắt xẹt qua chút lạnh lùng, An Lan Hinh tự nhiên phải là người ngu ngốc, bằng lúc trước cũng giỏi tính kế như vậy, có thể leo lên vị trí kia, bây giờ, nàng muốn nhìn chút, An Lan Hinh có thể đến phòng nào!

      An Lan Hinh vào lâu, lâu đến mức tất cả mọi người đều nghĩ là lúc nàng ra đây, thị nữ kia lại lần nữa truyền lời cho vị tiếp theo vào, nhất thời, các vị tiểu thư bị chặn ngay từ cửa thứ nhất vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ đều ngờ, An Lan Hinh bất quá là nha đầu mới mười ba tuổi, nhưng so với bọn họ năng lực còn cao hơn, may mắn vào cái phòng thứ hai, xem ra nếu là qua hai năm nữa, An Bình hầu phủ tam tiểu thư này chỉ sợ cũng phải nhân vật , nhóm tiểu thư trong mắt nhất thời đều nhiều hơn tia ghen tị cùng địch ý.

      An Ninh đem biểu của những người này đều xem ở trong mắt, khóe miệng cũng là gợi lên chút tươi cười, nhìn Vân Cẩm biểu ca đứng bên cạnh, cặp con ngươi khôn khéo giờ phút này giống như bị tầng nước bao phủ, An Ninh trong lòng hiểu , đến bên người Vấn Cẩm, "Biểu ca, thỉnh."

      Nàng biết, nếu là chính mình thúc giục, biểu ca có lẽ vào phòng thứ nhất, bởi vì, nàng thấy được trong mắt biểu ca là lùi bước cùng trốn tránh, là vì Thiều Hoa quận chúa sao?

      An Ninh trong lòng thầm đoán, nhưng mặc kệ có phải hay bởi vì Thiều Hoa quận chúa, biểu ca hôm nay đều phải vào, nàng từng qua, đây là cơ hội tốt, nàng cùng biểu ca thể buông tha.

      Vân Cẩm đột nhiên bừng tỉnh, nhìn đến An Ninh con ngươi kiên định, trong lòng ngẩn ra, bị làm sao vậy? Ninh Nhi kiên trì phó ước việc cần làm cho , sợ là cùng với trò chơi này có liên quan chặt chẽ, Ninh Nhi làm việc đều có đạo lý của chính nàng, nếu lên thuyền, làm sao có thể bỏ nàng mà chạy trốn.

      Nhớ đến người mình gánh vác trách nhiệm phục hưng Vân gia, khuôn mặt tuấn mỹ dưới chiếc mặt nạ trở nên kiên định, quay sang An Bình khẽ nở rộ chút tươi cười, lập tức vào phòng thứ nhất, biết, đến đuôi thuyền, nhất định lại nhìn thấy Thiều Hoa quận chúa, nhưng giờ phút này thể trốn tránh!

      An Bình nhìn Vân Cẩm bước kiên định, mặt tươi cười càng phát ra nồng đậm, khỏi như nàng dự đoán, Vân Cẩm vào lâu, thị nữ liền gọi người kế tiếp vào, cơ hồ là có chút trì hoãn , từng là đại thiếu gia của Vân gia, Vân Cẩm công tử, làm sao có thể ngay cửa này cũng qua được?

      An Ninh là người cuối cùng vào phòng, sau khi vào phòng, thị nữ liền đưa cho nàng tờ giấy, An Bình chính là thản nhiên nhìn lướt qua, liền cho thị nữ đáp án, thị nữ mỉm cười thỉnh nàng vào căn phòng thứ hai.

      Ở trong phòng thứ hai, cứ như thế lặp lại, đối với An Bình mà , những đề này, ở kiếp trước nàng giải đáp hồi, bây giờ, bất quá là lặp lại đáp án của kiếp trước thôi, nhưng phân cảm giác cũng là bất đồng, ở kiếp trước, nàng lấy thân phận nha hoàn vì An Như Yên mà giải đáp, cuối cùng chỗ tốt đều là An Như Yên được, tại, nàng là vì chính mình, tâm tình đương nhiên là đồng dạng như vậy.

      Đến căn phòng thứ ba, An Bình lại ngoài ý muốn thấy được An Lan Hinh vẻ mặt đơn ra, trong tay cầm ba cái vật, hiển nhiên, An Lan Hinh là qua đến cửa thứ ba bị chắn ngoài cửa thứ tư.

      Nghe được trong miệng của nàng ngừng nỉ non "Tướng quân ca ca, tướng quân ca ca..."

      An Bình đáy mắt xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, "Tiểu nương, nhị tỷ tỷ nhà ngươi đâu?" An Lan Hinh đột nhiên nghe thấy thanh xuất , trong lòng ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía nam tử tuấn mĩ đến mức làm cho người ta hít thở thông này, nhị tỷ tỷ?

      là cũng biết nhị tỷ tỷ sao? Vì sao những người này đều nhớ thương nhị tỷ tỷ, còn An Lan Hinh nàng bỏ đâu? Nàng thầm nghĩ chỉ cần liếc nhìn tướng quân ca ca cái, nàng thỏa mãn rồi, nhưng là, mắt thấy tướng quân ca ca muốn đến đuôi thuyền, mà nàng lại bị chắn ở ngoài cửa thứ tư.

      Trong mắt trồi lên tia hận ý, càng ngày càng đậm liệt, "Hừ, nàng tốt, nàng tốt... Nàng tốt!" An Lan Hinh cơ hồ là rống ra , đôi mắt trướng đỏ bừng, lại cầm vật trong tay, hung hăng nện xuống, An Ninh sắc mặt trầm xuống, nàng biết, An Lan Hinh là giận chó đánh mèo, trong lòng nàng hận là hận chính mình đoạt chú ý của Nam Cung Thiên Duệ!

      Trong đầu ra bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ, mâu trung hơn vài tia khác thường, đem đồ bị An Lan Hinh ném mặt đất, nhặt lên đem trở lại tay nàng, rồi thản nhiên quét nàng liếc mắt cái, lập tức vào phòng tiếp theo...

      Thời điểm An Ninh xuất ở đuôi thuyền, y như nàng sở liệu , Thần vương Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Hải Táp, Vân Cẩm đều ngồi đó, giờ phút này, bọn họ ngồi ở ghế, trong tay mỗi người là ly trà, mà Thiều Hoa quận chúa ngồi ở bên, mặt như trước là ý cười đoan trang tao nhã. Nhìn thấy An Ninh, Thiều Hoa quận chúa nhiệt tình đứng dậy, "Chúc mừng công tử, công tử bên này, mời ngồi, người đâu, thượng trà."

      Đối với ba người Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm nàng nhưng ra có nhiệt tình như vậy, bởi vì, bọn họ vốn được xác định là người được chọn, cái nàng cần là gương mặt mới mẻ, cho nên, công tử mặt nạ bạc, lam mâu công tử, cùng với vị tiếu công tử ngọc thụ lâm phong trước mắt này, càng làm cho nàng thêm vui sướng.

      Năm cửa kiểm tra, qua mỗi cửa lại càng khó hơn, đến cửa thứ ba độ khó lại tăng vọt, ba người bọn họ có thể giống như Thần vương trong thời gian ngắn trả lời được hết các vấn đề, đến được đuôi thuyền này, vậy cũng đủ để chứng minh, ba người này thông minh tài trí, đạt tới cầu của nàng.

      Được ba người, tại cũng chỉ thừa người ! An Ninh thong dong ngồi xuống, cử chỉ tao nhã uống trà được bưng lên, trong mắt trồi lên tia tán thưởng, quả là trà ngon, hổ là Thiều Hoa quận chúa thưởng thức!

      Từ khi An Ninh tiến vào, nhất cử nhất động của nàng đều bị mấy người khác nhìn, đều là giật mình, người này còn trẻ tuổi, bất quá bộ dáng cao thấp chỉ chừng mười lăm tuổi, mà mấy người bọn họ, đều qua tuổi hai mươi, nghĩ tới thiếu niên như vậy, lại có thể trả lời được hết những câu đố kia!

      Người kia là ai? Giờ phút này, tất cả bọn họ đều muốn biết! "Vị công tử mặt nạ bạc này, là chủ của Bát Trân các, nhưng thứ lỗi cho Thiều Hoa ngu dốt, còn biết tôn tính đại danh của công tử?" Thiều Hoa quận chúa mặt dịu dàng cười, nhìn khuôn mặt hé ra mặt nạ màu bạc, trong lòng tuy rằng cố nén, nhưng vẫn như trước khơi dậy gợn sóng.

      Nàng muốn nghe từ trong miệng thốt ra hai chữ "Vân Cẩm", chính là, chờ đợi lát, đôi môi cương nghị lộ ra bên ngoài mặt nạ cũng chỉ khẽ mấp máy, hộc ra hai chữ, "Ngân Diện!" Thiều Hoa quận chúa thân thể ràng ngẩn ra, Ngân Diện?

      Hít hơi sâu, Thiều Hoa quận chúa khôi phục đoan trang tao nhã như trước, hướng tới Vân Cẩm gật gật đầu, "Ngân Diện công tử, hạnh ngộ." phải Vân Cẩm sao?

      , chính là ! Điểm này Thiều Hoa quận chúa trong lòng tin tưởng rất vững chắc, nhưng có ý giấu , như vậy nhất định có nguyên nhân của , nàng là nữ tử thông minh, biết khi nào nên dừng lại, xoay người nhìn về phía An Ninh, biết vì sao, tiểu công tử này, lại cấp cho nàng loại cảm giác đặc biệt thân thiết, tuổi còn trẻ, nhưng lại cũng có thể trả lời hết tất cả các câu đố, thể nghi ngờ đáng giá giành được chú ý của nàng!

      "Vị tiểu công tử này, ngươi là?" Thiều Hoa quận chúa ôn nhu hỏi, vừa vặn hỏi ra nghi vấn của những người khác. Tầm mắt của mọi người đều dừng ở người An Ninh, Hải Táp, Tô Cầm, Nam Cung Thiên Duệ, đều buông ly trà xuống, tựa hồ đều chờ đợi đáp án của vị tiểu công tử này.

      Thương Địch cặp con ngươi khôn khéo, cũng khóa chặt nàng, trong lòng lại có cảm giác kì quái, hơi thở người tiểu công tử này, lại cũng tương tự như hơi thở An Ninh, nhưng khuôn mặt kia... Cũng là hai khuôn mặt bất đồng a! Vị công tử này, rốt cuộc là ai?


      @Ishtar Chương mới nha. Thanks
      Last edited: 15/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :