1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      haha gặp fai Như Thúy nương rồi. tội nhị hoàng tử

    2. sissido

      sissido Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      65
      Nụ cười chị Thuý hại chết người rồi :yoyo52::yoyo17:

    3. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Kí ức khắc sâu, lòng ng hoảng loạn, thế nên bạn nhị hoàng tử thành công hoá thành nam nhân ngư hoà mình vào dòng nước ka kakakakaka

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 39
      Beta: Ishtar

      " xong, nhị hoàng tử điện hạ rơi xuống nước rồi!"


      Chỉ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, tất cả du thuyền sông đều bị kinh động, hai chiếc du thuyền ở gần đấy nhất có đám thiếu niên nhao nhao chạy ra xem, liền thấy nhị hoàng tử dãy dụa trong nước.


      Mọi người đều kinh hãi, liền có chút bối rối, trong lúc nhất thời lại quên mất phải cứu người, may mắn lúc này có giọng vang lên: "Các ngươi còn mau cứu người."


      Đại hoàng tử chỉ cảm thấy thanh kia có chút ấn tượng, nhưng trong lúc cấp bách cùng suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi thuyền phu và thị vệ nhảy xuống nước cứu người.


      Bất quá có người so với đại hoàng tử còn nhanh hơn chính là người thuyền đối diện, lúc bọn họ còn chạy ra, cầm cây trúc cao qua đây, phóng tới dưới nước cho nhị hoàng tử cầm tránh bị chìm nguy. Nhị hoàng tử biết bơi, lại đề phòng mà rơi xuống nước, bây giờ lại là cuối thu, nước sông lạnh như băng, làm thân thể có chút chật vật, trong lúc cuống quýt chỉ có thể bám vào thanh trúc kia.


      Lúc này bởi vì cố rơi xuống nước của nhị hoàng tử, mọi chiếc thuyền đều tập trung tại chỗ này, hai chiếc du thuyền liền gần sát nhau, người thuyền nhao nhao ngó đầu ra xem náo nhiệt. Vì thân phận nhị hoàng tử bất đồng, nên mặt các thiếu niên đều lộ ra bộ dáng lo lắng, nhưng người bên phía Vệ Triêu Ấp lúc này đều là chống nạnh thầm cười như điên ngừng trong lòng, ước gì đối thủ ở dưới sông uống thêm nhiều nước chút.


      Cũng bởi vì có cây sào trúc kia, nên nhị hoàng tử cũng có chịu thê thảm bao nhiêu liền được hạ nhân thuận lợi cứu lên thuyền.


      Lúc này, đại hoàng tử cũng nhìn thấy người cầm sào trúc bên kia, đột nhiên thấy lành lạnh, chỉ cảm thấy nữ tử đối diện có chút quen mắt, tựa hồ gặp qua ở đâu rồi. Bởi vì loại cảm giác này giống như từng trải qua, đại hoàng tử nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, lại thấy nàng sau khi phát ra ánh mắt của mình, những câu nệ e thẹn, trái lại còn cười nham nhở, thu sào trúc lùi về dựa vào bên người, hướng chính mình thi lễ, tự nhiên rộng rãi kêu tiếng: "Đại hoàng tử điện hạ."


      Đại hoàng tử bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc biết nương này là ai. Đêm đó sắc trời hơi tối chút, ngự hoa viên tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, nhưng so được với ánh sáng ban ngày, khi đó nàng thân hoa phục, ở bên cạnh lại có kinh thành đệ nhất mỹ nam làm bạn giống như viên minh châu bên cạnh khúc gỗ mục, cách nào đục đẽo, căn bản làm cho người ta chú ý nổi, nhưng bây giờ nàng thân y phục giản dị lại sáng sủa hơn rất nhiều, làm phải suy nghĩ lâu mới có thể nhớ được nàng.


      Thế nhưng, nếu là người này, làm cho đầu to ra, sau đó kéo theo loạt tình xui xẻo rơi xuống đầu .


      Bất quá, nàng vì sao lại xuất ở đây?


      Đại hoàng tử bởi vì quá mức giật mình mà trừng mắt nhìn nàng, lại thấy nàng đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt giật mình nhìn , kêu lên: "Đại hoàng tử, cẩn thận a..."


      Cẩn thận cái gì?


      Đại hoàng tử còn mơ hồ, sau đó rất nhanh liền biết phải cẩn thận cái gì, thân thể bỗng nhiên đụng vào thành thuyền, trong mắt là biểu tình vô cùng thê thảm của nữ nhân kia, làm trong lòng cực kì tức giận.


      "Đại hoàng tử rơi xuống nước a!"


      Lại thêm hồi rối ren, hai vị hoàng tử rơi xuống nước rốt cuộc cũng được cứu lên đưa vào trong khoang thuyền thay đồ, cũng vì nước sông cuối thu quá lạnh, làm hai vị hoàng tử quấn chăn kín như bưng, hai người thị nữ cẩn thận lau tóc cho bọn họ, hai người cũng bởi ngâm nước lạnh quá lâu mà hắt xì liên tục.


      đám thiếu niên chen chúc trong khoang thuyền, nhao nhao an ủi hai vị hoàng tử, thuận tiện trấn ăn bọn họ phen rối ren. Mà bên ngoài khoang thuyền, mấy thiếu nữ cũng thấp thỏm đứng ở bên, trong lúc chờ đợi cũng an ủi thiếu nữ lã chã chực khóc, vừa rồi chính là nàng cẩn thận đụng đại hoàng tử rớt xuống sông, mặc dù phải là cố ý, nhưng cũng là nàng làm hại đại hoàng tử rơi xuống nước, trong lòng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, càng sợ đại hoàng tử vì vậy mà giận chó đánh mèo với người nhà của nàng.


      Đại hoàng tử cũng để ý tới những thiếu niên quanh mình, chỉ nhìn về phía nhị hoàng tử, hỏi: "Đệ sao có thể rơi xuống sông?"


      Nhị hoàng tử khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng, ấp a ấp úng : "Cái kia... Chỉ là cẩn thận mà thôi." Đánh chết cũng thể là bị nữ nhân dọa cho cẩn thận té xuống sông, chuyện này là rất mất thể diện, cũng tổn hại uy danh của hoàng tử a.


      Đại hoàng tử hoài nghi nhìn , cúi xuống, lại : "Đệ có biết lúc nãy người dùng sào trúc cứu đệ là ai ?"


      Nhị hoàng tử .


      Đại hoàng tử cũng , chỉ là thần sắc có chút trầm.


      Xung quanh các thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, biết bọn họ nghĩ gì bí hiểm, trong đó mỹ thiếu niên mắt xếch —— Hạng Thanh Xuân hơi hí mắt, khóe mắt hẹp dài tao nhã lộ ra vẻ xảo quyệt vô cùng, ôn tồn hỏi: "Đại hoàng tử, Mạc nương chờ người ở bên ngoài, muốn đền tội, có cho các nàng vào ?"


      Đại hoàng tử liếc nhìn bộ dáng bây giờ của mình, để cho nương gia nhìn thấy rất mất thể diện, lắc đầu : "Ngươi cho nàng biết, ta cũng trách tội nàng." Rũ mí mắt xuống che giấu tinh quang trong mắt, đụng rơi xuống sông chính là quý nữ Mạc gia, con cháu Mạc gia trong triều rất có tiếng , cùng Mạc gia giao hảo rất có lợi cho .


      Hạng Thanh Xuân nghe xong, liền ra bên ngoài nhắn lại ý tứ của đại hoàng tử, đem lại nụ cười cho tiểu nương rưng rưng nước mắt, rồi để cho các thiếu niên chen chúc trong khoang thuyền ra ngoài, chỉ chừa lại mấy người giao hảo tốt với đại hoàng tử ở lại, Hạng Thanh Xuân liền ngồi xuống, nắm chặt ống tay áo dài, với hai vị hoàng tử: “Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tỉ thí còn muốn tiếp tục nữa hay ?"


      Đại hoàng tử nhìn về phía ngoài cửa sổ, du thuyền phía đối diện là mảnh náo nhiệt, đoán rằng bọn Vệ Triêu Ấp cao hứng tổ chức ăn mừng vì đối thủ bất ngờ rơi xuống nước cũng chừng. Mặc dù bình thường cùng Vệ Triêu Ấp có thù hận gì, nhưng cùng học tập trong thư viện, thỉnh thoảng cũng ít va chạm nho , trong lòng lúc này cũng cực kì khó chịu.


      "Đương nhiên phải tiếp tục!"


      Hạng Thanh Xuân nghe xong, thở dài : "Thế nhưng chúng ta chắc chắn định trước thất bại."


      Hai vị hoàng tử nghe xong đều im lặng.


      Hạng Thanh Xuân nhìn bọn , sau đó lại có thiếu niên phục : " biết bọn họ là tìm ai ra đề, tất cả nội dung đều liên quan đến binh pháp bày trận, phải là làm khó dễ chúng ta sao?"


      Nghe như thế, đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại nhịn được nhìn về phía du thuyền đối diện, đột nhiên nhìn thấy tiểu nương bước ra từ trong khoang thuyền, theo sau nàng là tiểu tử mập mạp xun xoe, làm cho người ta rất muốn trực tiếp đem cái vẻ mặt mập mạp cười đến ngu ngốc kia đạp xuống sông.


      Hạng Thanh Xuân ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của bọn họ, nhìn thấy thiếu nữ xa lạ kia, liền "A" tiếng, cười : "Nguyên lai bọn họ có thể thỉnh được nương. Nhìn thân khí chất cùng quần áo của nương kia, có thể đoán được cũng là tiểu thư quan gia, chẳng lẽ tiếng tiêu lúc nãy là do nàng tấu?"


      Các thiếu niên khác nghe xong, nhao nhao mở to hai mắt ra nhìn, vội vàng chen đến bên cửa sổ vây xem, chỉ tiếc tiểu nương xa, vòng qua phía bên kia của chiếc thuyền.


      Người vô ý, người nghe có ý, đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng phải là người vụng về, đầu mối từng cái từng cái ràng như thế, trong lòng hai người có cùng đáp án.


      "Đại ca, chẳng lẽ... Người kia ở bên đó?" Nhị hoàng tử sắc mặt vốn tái nhợt nay lại càng trắng hơn, vẻ mặt cực kì đau khổ.


      Đại hoàng tử trầm mặc chút, than thở: "Tám chín phần mười rồi."


      Sau đó hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, vừa vặn Hạng Thanh Xuân quay đầu lại, thấy nhị hoàng tử xưa nay luôn ôn nhã ung dung thế nhưng lại thất thố đỏ mắt vành mắt, lập tức giật mình, lại nghe thấy đại hoàng tử thở dài : "Xem ra gặp được nữ nhân kia... Chúng ta luôn luôn xui xẻo."


      Nữ nhân nào?


      "Đại ca, tiên sinh có phải mưu tính chuyện này từ lâu rồi?"


      "Hẳn là ..." Nếu loại chuyện này mà cũng tính kế, vậy là quá đáng sợ rồi.


      Thế nhưng nhị hoàng tử lúc nãy do ấn tượng quá sâu sắc mới làm mất bình tĩnh, mặt nghẹn tới đỏ bừng, xoa xoa thân thể mình bị bọc kín mít : "Đệ, đệ sau này tuyệt đối bao giờ dính dáng vào nữ nhân nữa. Nữ nhân thực là quá đáng sợ!" Bộ dáng vẫn còn rất sợ hãi.


      "Nhị đệ..."


      Đại hoàng tử biết gì đành kêu lên, so sánh với nữ nhân quá mức may mắn kia, cảm thấy tiên sinh càng đáng sợ hơn nữa, dường như là ngọn núi lớn đè đầu .


      Ở bên cạnh chăm sóc hai huynh đệ Hạng Thanh Xuân lấy làm kinh hãi, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ thôi, bọn họ tiên sinh phải là cái "Tiên sinh" kia chứ? Bất quá có thể làm cho hai vị hoàng tử cung kính xưng hô tiếng tiên sinh, trừ vị được đích thân hoàng thượng bổ nhiệm kia có người khác.


      Chớp mắt, Hạng Thanh Xuân rất nhanh liền có chủ ý.


      Bất quá cái chủ ý này của rất nhanh liền bị hai vị hoàng tử cùng bác bỏ.


      "Nếu như Ôn tiên sinh thực có mặt chiếc thuyền kia sao? Đến lúc đó làm sao bây giờ? Buộc ra ngoài?" Sau đó ngươi xác định bị nhân cơ hội lại tính kế thêm lần nữa?


      Hạnh Thanh Xuân , lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, muốn nắm được nhược điểm của đối thủ, cũng là để cho đại hoàng tử bọn họ thua quá khó coi.


      ******


      Bên kia, hai vợ chồng hoàn toàn biết chính mình lưu lại bóng mờ trong lòng hai vị thiếu niên, liền ngồi chung chỗ lột đậu phộng rang muối tán gẫu chuyện phiếm.


      " tức cười nha, nhị hoàng tử tự mình cẩn thận rơi xuống sông , đại hoàng tử ràng đứng vững, ai biết nương ở đâu từ phía sau tới cẩn thận vướng chân ngã đụng vào làm bay ra ngoài. Xem ra bọn họ hôm nay xui xẻo." Như Thúy nương bóc củ lạc, hoàn toàn biết mình mới là đầu sỏ gây nên nguyên nhân làm hai vị hoàng tử rơi xuống nước.


      Ôn Lương bóc đậu phộng cho nàng, mỉm cười nhìn khuôn mặt nàng thanh thoát vui vẻ, đột nhiên hỏi: "Chơi vui sao?"


      "Chơi rất vui a." Như Thúy nương thoải mái .


      Ôn Lương ý cười sâu sắc, lúc vị nương nào đó ngó đầu ra ngoài cửa sổ chào hỏi hai vị hoàng tử thế nhưng thấy rất ràng nha, sau đó chuyện nương này lấy sào trúc cứu người cũng xem đủ, bất quá nhị hoàng tử trong lúc thê thảm lại bị cây trúc cao kia chọt lên chọt xuống làm cho uống bụng đầy nước, có thể đoán được là do nàng trượt tay, chứ nàng có lá gan to như vậy mà ác chỉnh hai vị hoàng tử đâu?


      Chắc hẳn sau việc này, nhị hoàng tử lại càng có ấn tượng sâu sắc hơn nữa về nàng.


      chuyện, Vệ Triêu Ấp sắc mặt vui mừng dẫn theo Chu Chưởng Húc chạy qua đây, đầu tiên là cung kính thi lễ, sau đó mới ngồi xuống hưng phấn : "Tiên sinh, bởi vì đại hoàng tử và nhị hoàng tử rơi xuống nước, thân thể khó chịu, nên bọn họ nhận thua."


      Ôn Lương liếc cái, chậm rì rì phe phẩy cây quạt : "Có cái gì tốt mà cao hứng? Bọn họ mặc dù chịu thua, nhưng ở trong mắt người ngoài chỉ là bởi vì ngoài ý muốn mà thể tiếc nuối chịu thua, chứ phải là bởi vì bọn họ tài nghệ bằng người. Ngược lại các ngươi nhặt loại tiện nghi này mới để cho người xem thường."


      Vừa nghe như thế, các thiếu niên còn cao hứng lập tức ủ rũ.


      "Quả nhiên, Chu Chưởng Húc sai, vì lưu lại mặt mũi cho đại hoàng tử, chúng ta có nhường cuộc tỉ thí này cũng giải quyết được gì, liền coi như bởi vì ngoài ý muốn mà thể phân cao thấp nữa."


      Mặc dù trong lòng họ ước gì đem đại hoàng tử và nhị hoàng tử làm cho mất mặt là tốt nhất, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là hoàng tử hoàng tôn, cũng thể làm cho bọn họ quá mất mặt, đối với tương lai của chính mình bất lợi.


      Thế là Vệ Triêu Ấp lại ra ngoài, tìm đến bọn người đại hoàng tử.


      Chu Chưởng Húc ở lại trong khoang thuyền, nhìn hai vợ chồng vẫn ngồi nguyên tại chỗ kia, trông thấy Như Thúy nương lột vỏ đậu phộng ngừng đút cho nam tử kia, trong lòng có loại cảm giác tiêu tan.


      Đại khái là ánh mắt của quá mức ba chấm, Như Thúy nương nhìn về phía , hỏi: "Muốn ăn đậu phộng sao?"


      Chu Chưởng Húc máy móc lắc đầu.


      "Muốn ăn đậu phộng giống như Ôn đại nhân lột vỏ sao?"


      Chu Chưởng Húc đờ đẫn gật đầu.


      Như Thúy nương thở dài, : "Chu công tử, ngươi có bệnh mà biết a, ta chân thành giới thiệu Hồ thái y cho ngươi, là ngoại tổ phụ của Tiếu Tiếu, tin rằng ngươi cũng biết người này."


      Chu Chưởng Húc phục hồi lại tinh thần, lập tức thần sắc có chút xấu hổ, thiếu niên tuấn tú nhã nhặn lại có chút chân tay luống cuống, sau đó quyết định thèm nhìn Như Thúy nương hại xấu hổ trong lúc vô ý, hai mắt sáng lên với Ôn Lương: "Ôn đại nhân, thỉnh ngài thu ta làm đệ tử ."
      lan đỗ, hauyen2803, banhmikhet23 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 40
      Beta: Ishtar

      Từ sau tiết hạ nguyên, phủ thái sư vốn dĩ cực kì yên tĩnh trở nên náo nhiệt hẳn lên, mỗi ngày sau giờ ngọ đều có người đến cửa thăm viếng.


      "Phu nhân, ma ma phòng bếp qua đây hỏi hôm nay có cần chuẩn bị thêm phần ăn trưa hay ?" Lam Y tiến vào hỏi.


      Như Thúy bị sổ sách hành hạ, thấy đầu như muốn nổ tung, sau khi nghe như thế, cũng ngẩng đầu lên đáp: "Chuẩn bị nhiều chút , nếu ăn hết liền cho người đưa đến phủ thượng thư và phủ học sĩ!"


      "..." Thanh y và Lam Y đồng thời 囧, hai người nhìn chăm chú nhìn nhau cái, Lam Y ngầm bảo Thanh Y phải linh hoạt chút, loại lời suy nghĩ này của phu nhân nên để trong lòng a, nếu chỉ tự mình chuốc lấy khổ thôi.


      Về phần Như Thúy nương vì sao lại như vậy, hoàn toàn là bởi vì mấy ngày gần đây những thiếu niên kia ngày nào cũng đến bái phỏng, vào đúng thời gian nghỉ trưa của thư viện, bọn họ liền chạy đến nơi này, ngoại trừ việc quấn quít lấy Ôn Lương muốn thu bọn họ làm đệ tử, thuận tiện cũng đến ăn trưa miễn phí. Thái sư phủ tự nhiên thiếu vài đôi đũa, có bọn họ cũng náo nhiệt hơn nhiều, Ôn Lương tựa hồ rất thích nhìn bọn đùa giỡn với nhau, sau đó thuận tiện đùa giỡn bọn chút để tiêu khiển. Nhưng Như Thúy nương gần đây phải quản lí sổ sách, quản nhiều quá, bị đồng hóa nên có chút xu thế tính toán tỉ mỉ, cho nên được phép lãng phí đâu nha.


      Quả nhiên sau đó lâu, liền có nô bộc qua đây bẩm báo, Vệ thiếu gia, Chu thiếu gia, Mạc thiếu gia tới.


      Như Thúy nương dứt khoát bỏ xuống mấy quyển sổ sách làm nàng to đầu, xoa xoa thái dương, về sảnh phía trước.


      Nhìn thấy Như Thúy nương, các thiếu niên ngồi chuyện trong phòng khách nhao nhao đứng dậy cung kính thi lễ, sau đó đưa lễ vật bọn họ chuẩn bị dâng lên. Mặc dù Ôn Lương còn chưa có đáp ứng thu bọn họ làm đệ tử, nhưng mấy ngày nay thường cùng Ôn Lương chơi cờ đàm luận các chính sách thời , trong lòng sớm đem Như Thúy nương trở thành sư mẫu, dám làm càn.


      Như Thúy nương thoải mái nhận lễ vật của bọn họ, sau đó bảo bọn họ ngồi xuống.


      Hạ nhân mang trà bánh lên xong, tiểu mập mạp Mạc Tiềm sáp tới, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Ôn phu nhân, Tiếu Tiếu nương hôm nay có ở đây ?"


      " có." Như Thúy nương trả lời rất trực tiếp, thấy mặt che giấu được thất vọng, : " Ngoại tổ mẫu củaTiếu Tiếu hai ngày này thân thể khó chịu, Tiếu Tiếu muốn chiếu cố lão nhân gia a."


      Tiểu mập mạp vừa nghe xong, kích động, xoa tay : "Nga, tốt quá... phải, này thực là quá bất hạnh! Tiếu Tiếu nương nhất định rất khổ sở, Vệ thiếu, Chưởng Húc, ngày mai nghỉ, chúng ta chuẩn bị lễ vật bái kiến Hồ nãi nãi . Ai, Vệ thiếu, ta nhớ trong kho thuốc ở nhà ngươi còn có nhân sâm, với gì gì đó, ngươi có bán , ta muốn mua!"


      Nghe thấy lời của tiểu mập mạp, Vệ Triêu Ấp vẻ mặt có biểu tình chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Thằng nhóc mập này hết thuốc chữa rồi, trong kinh có bao nhiêu quý nữ nhà thế gia tướng mạo xuất chúng, tiểu tử này vì sao lại cố chấp nương xảo quyệt tới từ Giang Nam a? Nghe nữ tử Giang Nam đều ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nhu tình như nước, nhưng trông tiểu nha đầu kia xem, nhanh mồm nhanh miệng, bộ dạng gặp người người ghét như vậy, có chỗ nào đáng giá để tiểu mập mạp theo sau mông nàng đâu? Lại còn bộ dáng trung khuyển hết thuốc chữa thế là thế nào?


      Hơn nữa, tiểu béo nhà ngươi đừng quên mất nương kia năm nay mười bốn tuổi, ngươi qua năm mới mười ba tuổi, so với ngươi người ta lớn tuổi lỡ , ngươi thích nàng cái gì?


      " ! Nhân sâm nhà ta là để dành cho lão tổ tông! bán!" Vệ Triêu Ấp vẫy tay như đuổi ruồi rồi .


      "Vệ thiếu, đừng vô tình như thế, ta đưa tiền nhiều gấp đôi được sao?" Mạc Tiềm lắc lắc ống tay áo của tội nghiệp .


      "Đáng ghét, đừng giống như mấy nữ nhân đến làm phiền ta!"


      "Vệ thiếu..."


      Chu Chưởng Húc bình tĩnh uống trà, thấy ánh mắt Như Thúy nương bị hai người kia hấp dẫn, rất thức thời giải thích tình hình cho nàng hiểu.


      Mạc Tiềm mặc dù là tiểu mập mạp, vừa nhìn cũng biết là mập mạp do dư thừa dinh dưỡng, nhưng nghe phải mập từ bé, nghe hồi bé còn rất bình thường, phấn phấn nộn nộn đáng cực kỳ. Nhưng lại là con cháu duy nhất của Mạc gia, chỉ ông bà sủng lên trời, còn có mẹ cưng chiều , thế là các đại nhân luôn luôn đem thứ tốt nhất để lại cho , Mạc mẫu càng muốn cho bảo bối của bọn họ khỏe mạnh trưởng thành, mỗi ngày đều chuẩn bị món ngon để cho ăn giống như là nuôi heo, thế là đáng thương cho Mạc Tiềm từ tiểu chính thái phấn điêu ngọc mài lớn lên lại trở thành tiểu mập mạp dinh dưỡng quá thừa, cái trọng tải kia làm cho ai nhìn đến cũng đều muốn đá cho cước, muốn nhìn cho kĩ xem có giống như cái khối cầu mà lăn lông lốc được .


      Bởi vì là tôn tử duy nhất của Mạc gia, trong nhà chưa bao giờ để thiếu tiền tiêu, nghe mẹ của là nữ nhi của thương châu Mai gia, là con của hoàng thương nên của cải cực kì phong phú, thường hay cho tích tiền riêng, cho nên Mạc Tiềm với các thiếu niên khác cũng có tiếng nhất định, dù gì cũng là tiểu phú ông nha, muốn cùng Vệ Triêu Ấp mua lại khối nhân sâm kia có thể đoán được là lấy từ tiền riêng của .


      Như Thúy nghe Chu Chưởng Húc xong, lại nhìn tiểu mập mạp đau khổ cầu xin ở bên kia, bất giác mím môi cười. Chớp mắt, lại chuyển đến người Chu Chưởng Húc, thiếu niên này xuất thân từ thư hương thế gia, thoạt nhìn là người văn nhân ôn nhã tuấn tú, vừa nhìn chính là nho sinh nghiên cứu học vấn, nhưng trong cái nho nhã kia lại có chút giảo hoạt, có thể biết có kiến thức hơn nhiều so với mấy gã văn nhân kia, chớ trách vì sao lại nghĩ muốn theo Ôn Lương học tập.


      Thẳng đến khi Ôn Lương trở về, tiểu mập mạp cũng có lay động được Vệ Triêu Ấp bán nhân sâm cho , điều này làm cho tiểu mập mạp có vẻ mặt uể oải, hé ra khuôn mặt tròn tròn nhăn nhó thành đống.


      Nghe thấy người hầu chạy đến bẩm báo Ôn Lương trở về, Vệ Triêu Ấp và Chu Chưởng Húc vô cùng tích cực ra nghênh tiếp, tiểu mập mạp cũng ủ rũ ở phía sau.


      Đối với xuất của ba người, Ôn Lương chỉ nhíu chân mày, phe phẩy cây quạt cười đến thập phần thiện lương.


      Sau khi đưa lễ gặp mặt, các thiếu niên lại nghìn bài điệu thỉnh cầu Ôn Lương thu bọn họ làm đệ tử, ngoài ý muốn lại bị cự tuyệt, bất quá bọn họ vẫn có nhụt chí, thậm chí vẫn làm mặt dày mày dạn lưu lại dùng bữa. Sau bữa trưa, mấy người sang phòng khách ngồi uống trà, Ôn Lương kêu người mang bàn cờ tướng đến, cầu Chu Chưởng Húc đánh cờ với .


      Vệ triêu Ấp và Mạc Tiềm đứng ở bên xem.


      "Nghe nhị hoàng tử còn bệnh." Chu Chưởng Húc vừa đánh cờ vừa chuyện: " nửa tháng rồi còn chưa khỏe, thân thể nhị hoàng tử có vẻ quá yếu ớt nhỉ? Hai vị hoàng tử đồng thời rơi xuống nước, mặc dù hôm sau đều bị nhiễm phong hàn, bất quá nghỉ ngơi hai ngày, đại hoàng tử khỏi hẳn, sao nhị hoàng tử cho tới bây giờ vẫn còn chưa khỏe?"


      Ôn Lương phe phẩy cây quạt dựa lưng vào ghế, liếc nhìn thiếu niên đối diện nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo, khóe môi tươi cười như có như , "Bệnh tới như núi sập, bệnh như kéo tơ, thể trạng mỗi người đều có khác biệt nha."


      Chu Chưởng Húc ngẩng đầu nhìn , lời này nghe rất bình thường, nhưng vì sao nghe từ miệng nam nhân này lại cảm thấy có chút thâm ý đâu?


      Lúc này, Như Thúy nương châm trà cho mọi người liền kéo kéo tay áo của Ôn Lương, giọng : "Ôn đại nhân, hôm qua thái hậu nương nương triệu ta vào cung, ta ở Trọng Hoa cung nhìn thấy nhị hoàng tử, bệnh rất nặng nha, khuôn mặt nhắn gầy hẳn vòng. Bất quá lúc nhìn thấy ta, hình như bị giật mình, thế nhưng lại vấp ngã."


      Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.


      Như Thúy nương hồi đáp bằng ánh mắt thập phần thản nhiên.


      Ôn Lương đem thu chiết phiến về nhàng gõ vào lòng bàn tay, hỏi: "Thái hậu nương nương có phải rất tức giận hay ? Có mắng nàng ?"


      Như Thúy nương gật đầu, "Ân, thái hậu nương nương hướng ta phát hỏa, ta dọa nhị hoàng tử." xong lại thở dài, "Thái hậu nương nương già rồi, lại hay thích tức giận như vậy tốt cho sức khỏe đâu. Chàng xem như Vương công công, gặp ai cũng cười, thân thể mới khỏe mạnh nha."


      Ôn Lương lập tức , chẳng trách sáng sớm hôm nay lúc các hoàng tử học, liền nghe thấy tiểu các hoàng tử thái hậu nương nương hôm qua bị tức giận cái gì, nên thân thể khó chịu, bọn họ cần chuẩn các loại lễ vật để thăm hoàng tổ mẫu.


      Chu Chưởng Húc và Vệ Triêu Ấp sau khi hiểu liền sùng bái mà nhìn Như Thúy nương, hiểu ra được đây là người bình thường a. Nếu như Vệ Triêu Ấp bởi vì Như Thúy nương từng hai lần đạp mông mà còn ghi hận trong lòng với nàng, trải qua mấy ngày ở chung, liền hiểu nữ nhân này cực kì lợi hại, tức giận cái gì cũng đều biến mất, chẳng trách quân sư vang danh khắp thiên hạ lại bất chấp tất cả mà cưới mình nàng.


      "Nha đầu, sau này nên kiềm chế lại." Đừng làm thái hậu nương nương tức chết nha. Ôn Lương dặn dò.


      "Yên tâm, ta tạo cho chàng thêm phiền phức!" Như Thúy nương hào phóng bảo đảm.


      "..."


      Vì sao nghe xong lời của nàng xong, bọn họ trái lại cảm thấy lo lắng hơn ta?


      —— đây là cảm giác của tất cả nam nhân có mặt tại đây.


      Rất nhanh, đề tài lại chuyển sang chủ đề khác, các người thiếu niên này mặc dù vẫn còn đọc sách ở thư viện, nhưng vì gia tộc và phụ thân làm quan trong triều, cho nên đối với thời thế nay cũng rất có nghiên cứu, thường phát biểu quan điểm của mình về chuyện nào đó, sau đó đôi mắt trông mong nhìn Ôn Lương, muốn cho ý kiến. Ôn Lương phần lớn là mỉm cười , thỉnh thoảng mới có thể nhắc nhở chút, nhưng như vậy cũng khiến Vệ Triêu Ấp cảm kích vạn phần.


      "Đúng rồi, ta hôm qua nghe những nữ nhân ở Thư Khách trai kia , Khúc Phương Phỉ tìm nữ nhân ở thuyền chúng ta trong tiết hạ nguyên." Chu Chưởng Húc là người tin tức linh thông, lập tức tiết lộ cho mấy người kia biết.


      Tiểu mập mạp hiếu kỳ : "Các nàng muốn tìm Tiếu Tiếu nương? Làm cái gì? phải... muốn tìm Tiếu Tiếu nương gây phiền phức chứ?" xong tiểu mập mạp liền mang bộ dáng muốn làm hộ hoa sứ giả.


      Vệ Triêu Ấp nhìn vẫn còn tuổi mà có bộ dáng si tình kia, liền gõ vào đầu cái, xua sang bên, " , tiểu hài tử nhà ngươi hiểu chuyện liền đứng sang bên, đừng chạy đến nhảm."


      "Vệ thiếu!"


      Chu Chưởng Húc cười cười, nhìn qua Ôn Lương : "Tiên sinh, Khúc nương đây là muốn tìm người thổi tiêu ngày đó, muốn đấu với nhau hồi. Việc này kinh động đến đại hoàng tử, đại hoàng tử đáp ứng Khúc nương, hứa tận lực tìm ra người thổi tiêu."


      Mọi người lại trầm mặc, cảm giác tình bị phá hủy rồi.


      Ôn Lương vẫn như cũ chậm rì rì phe phẩy cây quạt, thấy Chu Chưởng Húc hạ xuống quân cờ, liền cầm quân cờ đen, phóng tới bàn cờ. Rất qua loa. Hoàn toàn có để ý.


      "Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể phát ra người ngày đó diễn tấu là tiên sinh ?" Mạc Tiềm âu sầu cắt lời, "Khúc Phương Phỉ là người kiêu ngạo như vậy, nếu biết là tiên sinh đánh bại nàng, tuyệt đối đòi tiên sinh dạy tiêu nghệ cho nàng, sau đó..." Trộm rình coi Như Thúy nương.


      Nghe như thế, Ôn Lương khóe miệng cứng ngắc, cũng lặng lẽ liếc nhìn Như Thúy nương, nàng dường như nghe được gì, chỉ quan sát bàn cờ, tới khi phát bọn họ đều nhìn nàng, mới ngẩng đầu lên nhìn cái.


      Đây cũng quá bình tĩnh a.


      để cho lão sư tương lai thêm phiền phức, Chu Chưởng Húc dời đề tài, "Ngày mai được nghỉ, tiểu béo, bằng chúng ta phủ Hồ thái y bái phỏng thăm Hồ phu nhân ."


      "Tốt tốt, ta kêu mẹ ta chuẩn bị hậu lễ!" Mạc Tiềm gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt phát quang.


      "Ngươi nên kêu nương ngươi trực tiếp đưa sính lễ qua có vẻ tốt hơn?" Vệ Triêu Ấp châm chọc .


      Tiểu mập mạp lập tức xấu hổ, xoay người lại cự nự: "Này, được như vậy còn gì tốt hơn ... Tiếu Tiếu nương khả ái như vậy, tâm địa lại tốt như vậy, nàng, nàng nhận chứ?"


      Mọi người hắc tuyến: "Uy!"


      Sau giờ ngọ hết giờ nghỉ trưa, các thiếu niên cũng phải cáo từ rời .


      Trước khi bọn họ rời , Ôn Lương : "Ngày mai ta cũng muốn chỗ Hồ thái y thăm Hồ nãi nãi, các ngươi theo ta cùng ."


      Nghe như thế, tiểu mập mạp đối với Ôn Lương trưng ra vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, nếu như chỉ có mấy người bọn , tin tưởng Hồ thái y tuyệt đối phát được bọn họ mơ ước tiểu tôn nữ bảo bối của , có khi còn cho bọn họ vào phủ, nhưng nếu có Ôn Lương dẫn đường liền giống nhau.


      So sánh với tiểu mập mạp kích động, Chu Chưởng Húc và Vệ Triêu Ấp cũng có nghĩ rằng bọn họ nhõm được, chỉ cảm thấy nam nhân này lại tính kế cái gì đây.


      Tiễn khách nhân ra cửa, Ôn Lương dắt tay vợ mình về phía phòng ngủ, tính toán muốn cùng tiểu tức phụ lúc nào cũng ấm áp như lò sưởi ngủ trưa trong tiết trời lạnh băng sắp vào đông này.


      Ishtar: mn bỏ Như Thúy nương hết rồi à :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :