1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái khanh, thị tẩm! - Tự Tự Cẩm (Full 67c sắp Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Tử Tuyết

      Chương 15: Bánh ngọt có độc


      Trong ngự thiện phòng hương thơm ngào ngạt, Bích Nhi quanh vòng, hít sâu hơi, hỏi ngự trù phụ trách món điểm tâm ngọt "Triệu sư phụ, bánh hoa quế của chủ tử nhà ta làm xong chưa?"

      Triệu Trường Hâm thấy người vừa tới là nha hoàn bên cạnh Tuyết phi, vội vàng bưng đĩa bánh vàng óng ánh ra, " có rồi, vốn là chuẩn bị bảo đồ đệ của ta mang qua, thế nhưng phải làm phiền ngươi rồi."

      Bích Nhi khoát tay "Dù sao ta cũng rảnh rỗi, cũng ngại chuyến." xong, nhón lấy miếng bánh hoa quế bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái rồi "Đúng là rất ngon, chẳng trách chủ tử luôn nhớ kỹ."

      Triệu Trường Hâm cười cười "Nếu ngươi thích ăn, lần sau ta làm riêng cho ngươi phần."

      "Đa tạ." Bích Nhi cười cười, sau đó chỉ mấy đĩa điểm tâm vừa mới làm xong đặt bàn, hỏi "Mấy thứ đó là ai ăn vậy?"

      "Đây là hoàng thượng phân phó." Triệu Trường Hâm vừa , chỉ vào đĩa bánh đậu đỏ, "Nha, nghe Lâm tể tướng thích nhất bánh đậu đỏ này, hoàng thượng cố ý an bài làm cho ngài ấy ăn."

      Bích Nhi khẽ cười cười, "Khó trách, hoá ra là làm cho Lâm tể tướng ăn, ta rồi, hoàng thượng luôn luôn thích đồ ngọt, sao có thể gọi nhiều như vậy chứ."

      "Phải, giống như đĩa bánh bạc hà đó, còn có đĩa măng tre thái lát kia mới đúng là thứ hoàng thượng thích ăn." Triệu Trường Hâm .

      "Là vậy sao." Bích Nhi , lại nhìn đĩa bánh đậu đỏ kia lúc, nếu Lâm tể tướng thích hương vị này, mình cho thêm chút hương liệu cũng tốt lắm, vì vậy thừa lúc mọi người chú ý, vẩy chút bột phấn lên , hoà lẫn vào vỏ ngoài của bánh nên thể nhìn ra.

      Sau khi xong chuyện, Bích Nhi bưng đĩa bánh hoa quế kia ra khỏi ngự thiện phòng, khách khí vừa vừa ăn, chờ đến lúc trở lại tẩm cung chỉ còn lại ít, sau đó bước đến trước mặt Mộ Dung Tuyết "Chủ tử, nô tỳ làm xong."

      Mộ Dung Tuyết cười cười, nhàng vuốt ve con mèo trắng như tuyết trong ngực, "Đợi ta mời hoàng thượng tới đây, ngươi dẫn Phi Nhi đến ngự thư phòng, ha ha, Lâm Tĩnh Dao kia là tay chân , nữ nhân phỏng chừng cũng hàng phục được đâu, Phi Nhi yếu non nớt, là người thích hợp nhất với ."

      Bích Nhi đáp vâng tiếng, sau đó chạy lừa Phi Nhi.

      Cũng trong lúc đó, Ngọc Linh Liên ở ngự hoa viên đá cầu thấy vui, liếc mắt nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân chỉ lo uống trà để ý tới mình, bĩu môi "Vương gia, phiền ngươi gọi Lâm tể tướng đến đây, có còn có thể cho ta tìm thấy chút vui vẻ."

      Thuỷ Nguyệt Ngân đặt ly trà xuống, nhìn nữ nhân kia cái, sau đó đứng dậy về ngự thư phòng, công chúa này khó phục vụ, hoàng thượng lại vô cùng dung túng nàng, lại còn đẩy mình vào hố lửa, ngày ngày làm trò tiêu khiển cho nàng , còn phải chịu chút bình phẩm thú vị.

      Lúc tới ngự thư phòng, thấy Thuỷ Linh Ương vội vàng bước ra, vừa vừa hỏi Bích Nhi " yên lành sao có thể đau bụng chứ, Tuyết Nhi ăn cái gì?"

      "Vừa rồi chủ tử chỉ ăn đĩa bánh hoa quế mà thôi, cũng biết có phải là trong bánh có vấn đề hay ." Bích Nhi vừa vừa nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân cái, khoé mắt híp lại, cảm thấy đột nhiên xuất nam nhân này sợ là hỏng việc.

      Mộ Dung Tuyết đau bụng đến lợi hại, lúc Thuỷ Linh Ương đến sắc mặt nàng trắng bệch, trán mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.

      "Đây là thế nào? đĩa bánh hoa quế có thể thành thế này sao." Thuỷ Linh Ương bước đến bên giường, ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, lau mồ hôi cho nàng, hỏi "Nàng có sao ? Rất khó chịu sao?"

      "Hoàng thượng, nô tỳ chỉ thấy rất đau bụng." Mộ Dung Tuyết vừa vừa nhìn Bích Nhi cái, phát thần sắc của nàng khác thường, thầm nghĩ xảy ra cái gì bất ngờ chứ.

      "Bích nha đầu, truyền thái y chưa?" Thuỷ Linh Ương xoay người lại nhìn tiểu nha đầu kia cái, hỏi.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, Tiểu Đặng Tử , nhanh về thôi."

      "Ừ, gọi ngự trù phụ trách làm món điểm tâm kia đến cho trẫm, cẩu nô tài, chẳng lẽ dùng chân để làm bánh sao!" Thuỷ Linh Ương phân phó, thấy Mộ Dung Tuyết làm bộ muốn nôn, vội vàng ôm chặt nàng trong ngực, "Trẫm thấy cũng có lá gan đó."

      Mộ Dung Tuyết hài lòng cười tiếng, "Hoàng thượng là, nô tỳ vốn khó chịu, ngài còn những lời kích thích nô tỳ như thế." Vừa dứt lời, sắc mặt nàng chợt chuyển, nằm ở bên giường mà nôn ra.

      Thuỷ Linh Ương vội vàng vỗ lưng cho nàng, cổ tay nổi gân xanh, tức giận "Ngự trù kia đúng là muốn chết, đến tột cùng là bỏ thêm cái gì vào."

      lát sau, thái y và ngự trù cùng lúc chạy tới, ngự trù kia bị oan nên hoảng sợ, vừa dập đầu vừa "Hoàng thượng, nô tài làm bánh hoa quế đều dùng nguyên liệu thượng hạng, hơn nữa trong cũng này có đồ gì mà tốt a, về phần vệ sinh, nô tài rửa tay kỹ, nồi chén thìa chậu càng sạch hơn, nô tài biết tại sao nương nương đau bụng nôn mửa,"

      Thuỷ Linh Ương mắt lạnh nhìn , đợi đến khi thái y bắt mạch cho Mộ Dung Tuyết xong, vội vàng hỏi "Sao, Tuyết phi sao chứ"

      Cựu thần kia vội vàng quỳ xống dập đầu đất, "Chúc mừng hoàng thượng, nương nương có hỉ, nôn mửa đó là phản ứng nôn oẹ bình thường, về phần đau bụng cũng phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi nhiều chút là ổn."

      Ngự trù kia nghe vậy liền ngã ngồi mặt đất, lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ a di đà Phật, may là liên quan đến mình.

      Mà Thuỷ Linh Ương vẻ mặt mừng rỡ, hỏi lại "Đúng ? Là mang thai máu mủ của trẫm."

      "Vâng, sai." Thái y vừa vừa đứng dậy.

      Mộ Dung Tuyết ánh mắt hoảng hốt, mình đau bụng chỉ là diễn trò mà thôi, nghĩ tới lại mang long thai, lần này vị trí hoàng hậu hoàng thượng hẳn là giao cho mình rồi, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, nằm trong lòng Thuỷ Linh Ương khóc sụt sùi.

      Thuỷ Linh Ương ôm nàng càng chặt, "Ái phi mang long thai, tốt qua, xem ra Tây Hạ ta có thái tử rồi."

      Mộ Dung Tuyết giật mình cái, thường mẫu bằng tử quý, nếu con trai mình được lập làm thái tử, nàng sao thể quản lý toàn bộ hậu cung chứ. (*mẫu bằng tử quý: mẹ nhờ vào con.)

      Tuy là nghĩ như vậy, Mộ Dung Tuyết vẫn đỏ bừng mặt "Cũng chắc là hoàng tử chừng là công chúa đó."

      "Trẫm là hoàng tử nhất định là hoàng tử." Thuỷ Linh Ương bá đạo , bảo mọi người lui xuống, sau đó ôm lấy Mộ Dung Tuyết nằm lát, trong lòng tràn đầy vui sướng.

      Lại đến Lâm Tĩnh Dao, vừa thấy hoàng thượng dứt khoát câu nệ, giống như ban ơn cho Thuỷ Nguyệt Ngân mấy miếng bánh đậu đỏ, sau đó kéo tay áo nuốt hết chỗ bánh còn lại vào bụng, còn liếm liếm môi chút, sau đó đưa tay cầm long tu tô tiếp tục bỏ vào miệng.

      Thuỷ Nguyệt Ngân cười bất đắc dĩ, "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."

      Lâm Tĩnh Dao mơ hò ừ tiếng, sau đó lại nhìn tiểu nha đầu bên cạnh cái, "Phi Nhi, ngươi trở về hầu hạ chủ tử , tự ta ăn xong về phủ, chỗ này cần ngươi hầu hạ."

      Phi Nhi kia cũng cảm thấy khó hiểu, Bích Nhi bắt ép mình tới đây hầu hạ Lâm tể tướng uống trà, nhưng chỗ này đâu có cần người hầu hạ, Tĩnh Dao ăn ăn uống uống rất tự nhiên.

      Hơi dừng lại, Phi Nhi liền khép cửa ra ngoài.

      Lâm Tĩnh Dao ăn no xong, uống vài ngụm nước trà, sau đó vỗ bụng "Hoàng thượng hiểu lòng ta, bánh đậu đỏ này ngon, ngọt mà ngán, đúng là cực phẩm."

      Thuỷ Nguyệt Ngân tiến lên mấy bước, nhàng vén tóc nàng, " ra ngoài chút mới tốt cho tiêu hoá, nếu trướng bụng."

      Lâm Tĩnh Dao nghiêng đầu, tránh khỏi đụng chạm mập mờ của , vươn vai "Cũng tốt, tại là cuối thu mát mẻ, hoạt động chút, đến lúc trời lạnh càng muốn nhúc nhích." xong, đứng dậy.

      Bước chưa được hai bước, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy khó chịu, phảng phất giống như trong cơ thể có ngọn lửa nổi lên, lâu sau cả hai tai cũng đỏ lên, miệng khô lưỡi khô, vì vậy vội vàng rót ly trà uống vào bụng, lại phát triệu chứng chút giảm bớt, vì vậy kéo cổ áo, ngượng ngùng cười hai tiếng, "Cuối mùa thu mà vẫn còn đổ thân mồ hôi." xong toàn thân càng thêm nóng ran khó chịu.

      khắc trước Thuỷ Nguyệt Ngân còn thấy khó hiểu, khắc sau đột nhiên cảm thấy thân thể mình cũng có vấn đề, bụng trận nóng ran, phía dưới cũng có phản ứng.

      Bánh đậu đỏ bị hạ độc.

      Thuỷ Nguyệt Ngân hiểu biết sâu rộng phản ứng kịp, ánh mắt xoay chuyển, với Lâm Tĩnh Dao "Đừng loạn động, ta mang chậu nước lạnh tới cho ngươi." xong đẩy cửa ra ngoài, vì mình chỉ ăn vài miếng, thân thể cũng có vấn đề gì quá lớn, nhưng nữ nhân tham ăn kia biết có thể chống đỡ bao lâu?

      Là hoàng thượng hạ độc sao? muốn xuống tay với Tĩnh Dao?

      Thuỷ Nguyệt Ngân dám tin, cũng dám lộ ra quá mức, bảo tiểu thái giám múc chậu nước giếng, vội vàng rửa mặt, sau lại bưng chậu về ngự thư phòng.

      Lúc đẩy cừa vào, thấy Lâm Tĩnh Dao vừa kéo cổ áo vừa lầm bầm gì, vội vàng tiến lên đỡ nàng, "Nào, rửa mặt trước , thanh tĩnh chút."

      ngờ, nữ nhân kia đột ngột ôm chầm , mị nhãn như tớ, thở dốc mấy cái, sau đó đôi môi mềm mại phủ lên mờ môi mỏng lạnh băng của Thuỷ Nguyệt Ngân, tiếp theo bàn tay dao động ngực , hơi thở càng rối loạn, biết mình làm gì.

      Dục vọng phía dưới của bởi vì trêu đùa của Lâm Tĩnh Dao lại phản ứng lần nữa, mị thuốc cực mạnh kia bắt đầu xâm chiếm lý trí của Thuỷ Nguyệt Ngân.

      cố gắng lắc đầu, bám vào bả vai Lâm Tĩnh Dao, "Tĩnh Dao, đây là hoàng cung, nếu ta với ngươi làm ra chuyện tằng tịu bị chém đầu."

      Lâm Tĩnh Dao làm gì còn nghe được lời khuyên của , vòng tay qua cổ liền chui vào ngực , hay tay bắt đầu an phận xé rách quần áo của Thuỷ Nguyệt Ngân, nức nở "Làm sao bây giờ, ta giống như muốn chết."

      "Đừng như vậy." Thuỷ Nguyệt Ngân thở hổn hển , dưới nụ hôn nóng bỏng của Lâm Tĩnh Dao, lần nữa lý trí dần trôi xa, còn sót lại chỉ là dục vọng nguyên thuỷ nhất.
      Anhdva, Trâu, sesshomarin3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Tử Tuyết

      Chương 16: Nữ tể tướng nhộn nhạo


      Phi Nhi sau khi bị đuổi về, Bích Nhi vui hỏi " phải là bảo ngươi hầu hạ Lâm đại nhân uống trà sao, sao ngươi lại trở lại?"

      Phi Nhi nhìn người trước mắt có phẩm hàm cao hơn mình, là cung nữ có chút vênh váo, bĩu môi "Lâm đại nhân cần ta hầu hạ, tự ăn uống còn thanh nhàn hơn."

      "Vậy được, ngươi mau quay lại, chủ tử phân phó muốn ngươi hầu hạ Lâm đại nhân tốt, xem bộ dáng chậm chạp của ngươi kìa, mau quay lại, nếu chủ tử trách tội xống ta cũng giúp ngươi được." Bích Nhi thúc giục.

      Phi Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải quay lại ngự thư phòng, chẳng qua là vừa được vài bước, ánh mắt xoay chuyển, thầm nghĩ dù sao cũng là trong lúc rảnh rỗi, dứt khoát phải dạo xung quanh chút mới được, đến lúc quay về ngự thư phòng, đẩy cửa ra, thấy Lâm Tĩnh Dao quần áo xộc xệch, thập cửu vương gia đè nàng long ỷ mà tham lam hôn.

      Phản rồi!

      Phi Nhi lui ra sau hai bước, vội vàng chạy đến Hoa Ninh cung, chỉ cảm thấy trong lòng nơm nớp lo sợ, lúc trước mình cũng từng nghe bọn nô tài ở dưới đồn đại Lâm Tĩnh Dao là kẻ bất lực, thể làm được việc đó, nghĩ tới có thể bất lực tới mức này, hẳn là muốn nằm dưới vương gia, huhu, ra hai người đàn ông này cũng có thể.

      Đẩy cửa cung ra, Thuỷ Linh Ương còn ôm Mộ Dung Tuyết tình cảm, Phi Nhi cũng sợ mạo phạm, bước lên "Hoàng thượng, xong, ngài mau ngự thư phòng xem chút, vương gia ngài ấy, ngài ấy, cùng, Lâm, Lâm tể tướng..."

      "Có gì ra." Thuỷ Linh Ương hơi mất hứng, ánh mắt hẹp dài quét mắt nhìn Phi Nhi cái rồi .

      Phi Nhi chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến phát hoảng, trong lúc nhất thời thẹn thùng dám , nhăn nhó hồi lâu sau "Lâm đại nhân và vương gia thân thiết."

      "Phốc---- ---------" Mọi người hộc máu tập thể.

      Vẫn là Thuỷ Linh Ương phản ứng kịp, mang theo mấy phần tiếu ý hỏi "Ngươi mộng du sao, hai người bọn họ thân thiết trong thư phòng của trẫm, đây chẳng phải là trò cười lớn nhấ thiên hạ."

      " mà, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, vương gia đè lên người Lâm tể tướng, hai người rất ân ái." Phi Nhi trong lúc nhất thời cũng quên sợ hãi, bật thốt lên.

      Thuỷ Linh Ương ngẩn ra, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về ngự thư phòng, thầm nghĩ thập cửu thúc cũng phải người phóng đãng lỗ mãng, Lâm Tĩnh Dao càng phải là người tuỳ tiện sỗ sàng, coi như là hai người củi khô bén lửa, cũng thể hành động dưới mắt mình được.

      Phi Nhi kia cho dù có mười lá gan cũng dám đem chuyện như vậy đùa, trừ phi---- ----

      Hai người bị trúng kế!

      Mộ Dung Tuyết thấy Thuỷ Linh Ương hấp tấp , vội vàng gọi Bích Nhi hỏi "Làm sao lại như vậy, phải ta bảo ngươi an bài Phi Nhi cho sao, sao Lâm Tĩnh Dao lại làm cùng vương gia chứ?"

      Bích Nhi cắn môi "Có lẽ Lâm đại nhân quá bất lực, thân thể chỉ có thể tiếp nhận nam nhân." Lời như vậy mà ra miệng, Bích Nhi hận thể cắn đứt lưỡi mình.

      Phi Nhi sau khi nghe xong vẻ mặt khó hiểu, lại thấy Mộ Dung Tuyết chợt ngồi dậy, cũng ngự thư phòng.

      màn kinh thế hãi tục như vậy, là người cảm thấy hứng thú, vì vậy tất cả mọi người ở Hoa Ninh cũng đều theo chân chủ tử, ào ào đến ngự thư phòng.

      Thuỷ Linh Ương chạy đến đầu tiên, bước vọt vào, kéo Thuỷ Nguyệt Ngân ra khỏi người Lâm Tĩnh Dao xong, liếc mắt nhìn thần sắc mê ly kia, nữ nhân thở hơi gấp, vội vàng kéo cái váy xộc xệch của nàng lên, thấy mọi thứ vẫn hoàn hảo.

      May mắn là hai người vẫn chưa làm chuyện gì vượt rào, nếu hôm nay Thuỷ Linh Ương cũng bảo toàn cho bọn họ được.

      Dám ngồi vào long ỷ của mình, tội danh này nếu đưa ra ánh sáng phải chém đầu bọn họ.

      Thừa dịp đám người kia còn chưa chạy tới, Thuỷ Linh Ương cầm ly trà hắt cho Thuỷ Nguyệt Ngân cái, sau đó bế Lâm Tĩnh Dao ra khỏi long ỷ, muốn ra ngoài lại thấy đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, thổi chút nhiệt khí lên mặt mình, sau đó nhướn người hôn lên cổ mình.

      Thuỷ Nguyệt Ngân ở đằng sau hiển nhiên là thanh tỉnh chút, liếc mắt nhìn bộ mặt tức giận của Thuỷ Linh Ương và trong ngực , ánh mắt xoay chuyển, lại thấy Thuỷ Linh Ương đột nhiên ra tay đánh ngất Lâm Tĩnh Dao, sau đó "Ngươi mau rời khỏi đây."

      Thuỷ Nguyệt Ngân biết mình gây hoạ, có chút yên lòng nhìn Lâm Tĩnh Dao vài lần, lại nghe Thuỷ Linh Ương giận kiềm được "Còn mau cút !"

      Trong lúc nhất thời, Thuỷ Nguyệt Ngân sáng tỏ, hoàng thượng năm lần bảy lượt trêu đùa Lâm Tĩnh Dao cũng bởi vì tình cảm.

      Ngây ngốc ra khỏi cung, Thuỷ Nguyệt Ngân cảm thấy mình cách Lâm Tĩnh Dao càng ngày càng xa.

      Có lẽ, toà Hoàng Thành kia vĩnh viễn vây khốn nàng, bất kể là làm thần tử hay gia quyến hậu cung, nàng, phải của .

      Lúc đám người Mộ Dung Tuyết chạy tới ngự thư phòng chỉ thấy Thuỷ Nguyệt Ngân còn ở đây, Thuỷ Linh Ương ôm Lâm Tĩnh Dao hôn mê trong ngực ra, tiếng nào đến Tây Noãn các.

      Lâm tể tướng trong ngực giống như cơn mưa dịu dàng, hoàn toàn chút quan uy như ngày thường, tóc đen tán loạn lay động trong gió thu.

      Bước chân Mộ Dung Tuyết hơi lảo đảo, cười khổ cái rồi "Sao ta sớm nghĩ tới, thân thể Lâm tể tướng phải là bất lực, mà là nàng nguyên bản chính là nữ nhân."

      Lâm Tĩnh Dao khi tỉnh lại phát mình nằm ở nơi xa lạ, màn che hoàng kim, chăn thêu mềm mại mà tinh xảo, giường khắc hoa, còn có---- ------ -----

      Tuyệt thế mỹ nhân đứng trước giường!

      Làm từ thiện sao, có muốn vừa mở mắt ra chính là cảnh tượng như vậy .

      Lâm Tĩnh Dao ngây ngô cười tiếng, cho rằng mình nằm mơ, lúc nhìn mặt nam nhân kia, là Thuỷ Linh Ương!

      Trong nháy mắt ngồi dậy, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy đầu đau nhức, xoa xoa trán, vừa mới chuẩn bị xống giường hành lễ lại bị Thuỷ Linh Ương đưa tay ngăn cản, nam nhân kia "Nằm chút nữa , trời cũng còn sớm, nếu ngủ lại trong cung ."

      Lâm Tĩnh Dao sợ run lát, cố gắng bắt đại não hoạt động nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng, sắc mặt căng thằng, nhìn về phía Thuỷ Linh Ương.

      "Chuyện ngươi và thập cửu thúc trúng độc trẫm điều tra kỹ, chỉ là có chút chuyện có thể liên quan đến vấn đề hậu cung, trẫm thể giải quyết ngoài sáng, ngươi hiểu ?" Thuỷ Linh Ương nhàn nhạt .

      Trong lòng Lâm Tĩnh Dao hiểu , gật đầu cái, nhìn màn đêm bên ngoài, vốn muốn lập tức về phủ, nhưng đầu còn đau nhức, vì vây nặng nề nằm xuống, thầm nghĩ dứt khoát liền vô lối đêm , có thể ở trong hoàng cung cũng coi là loại trải nghiệm.

      Về chuyện mình nữ giả nam trang, Thuỷ Linh Ương kia vậy hẳn là sớm biết, nếu cũng bình tĩnh giống như tại.

      Thuỷ Linh Ương cũng lấy Lâm Tĩnh Dao làm trò tiêu khiển như thường ngày, chỉ nhìn nữ nhân nằm giường kia lâu, nhàng thở dài rồi bước ra khỏi Tây Noãn các.

      đêm kia, phá lệ đến chỗ Tuyết phi qua đêm, mà là ở Đông Noãn các.

      Ngày hôm sau, Tuyết phi đỏ mắt tìm tới hỏi "Hoàng thượng, nô tỳ làm cái gì khiến hoàng thượng vui sao, vì sao ngài phải ở mình ở Đông Noãn các này chứ?"

      Thuỷ Linh Ương súc miệng "Mấy ngày nay trẫm hơi mệt mỏi mà thôi muốn lật thẻ bài, còn nàng, có thai cứ an tâm dưỡng thai , những ngày này trẫm cũng ở cạnh nàng nữa."

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, hỏi "Hoàng thượng vì nguyên nhân này nên mới đến Hoa Ninh cũng của nô tỳ sao?"

      "Ừ, trẫm sợ nhất thời giữ được chừng mực mà làm nàng và hài tử bị thương." Thuỷ Linh Ương ra lời này tuy có chút ý trêu đùa, nhưng giọng lạnh cũng nóng.

      Mộ Dung Tuyết cắn môi, sau đó lui ra ngoài, mới vừa ra vài bước lại thấy Lâm Tĩnh Dao tóc tai rối tung ra từ Tây Noãn các, vừa vừa sửa sang lại váy, nhìn liền biết hôm qua nàng ngủ lại trong cung.

      Mộ Dung Tuyết cảm thấy có chút dự cảm xấu nổi lên trong óc, nheo mắt lại, sau đó bước nhanh về Hoa Ninh cung, vừa ngồi xuống liền gọi Bích Nhi tới, "Ngươi gọi Nguyễn Tiểu Lục đến, bản cung muốn an bài chút chuyện cho ."

      Bích Nhi chuyển mắt, Nguyễn Tiểu Lục này giống thị vệ trong cung, làm việc chưa bao giờ xuất trận dưới cờ hiệu của hoàng thượng, mà là hoạt động ngầm, hơn phân nửa là thay hoàng gia xử lý những chuyện thể trực tiế xử lý hoặc những chuyện khác.

      Đội ngũ đó gồm có bảy nam tử, Nguyễn Tiểu Lục chỉ là người trong số đó, nhưng là tâm phúc của Mộ Dung Tuyết.

      Nam nhân mặt lạnh kia vừa xuất , Mộ Dung Tuyết lập tức "Tiểu Lục, bản cung luôn đối đãi với ngươi tệ, cho nên giao cho ngươi chuyện tình hơi khó giải quyết, tội này , nếu bị bắt được, chính là chết."

      Nguyễn Tiểu Lục chớp mắt "Nương nương có gì sai bảo cứ , thuộc hạ nhất định làm theo."

      Mộ Dung Tuyết hài lòng cười cười "Ngươi giết Lâm tể tướng, tuy là nhất quốc chi tương, nhưng nếu chết cũng coi như chuyện rồi, lúc trước phải cũng có người ám sát nàng sao, ai ngờ nàng lại sống dậy, thể làm gì khác hơn là cho nàng chết lại lần." (*nhất quốc chi tương: tể tướng của nước.)

      Đến tận khi ánh tà dương tắt , nhẫn nại chờ đợi của Nguyễn Tiểu Lục sắp mất hết, rốt cục cũng thấy Lâm tể tướng chầm chập xuất trong tầm mắt, mà bên người nàng còn có phụ nhân mặt rỗ, đầu cài đoá hoa hồng, khoé miệng có nốt ruồi đen, vừa vừa chuyện "Tướng gia, ngài có thể suy xét kỹ nha, nhị tiểu thư nhà Lưu đại nhân cũng là xinh đẹp, tuy với địa vị trong phủ của nàng có hơi với cao, nhưng cũng bôi nhọ thân phận của ngài, lại vị nhị tiểu thư kia đọc đủ thi thư lại còn thông tình đạt lý, rất thích hợp làm hiền thê lương mẫu."

      Lâm Tĩnh Dao có chút kiên nhẫn, khoát tay "Chỗ Lưu đại nhân sáng mai ta qua đó giải thích với , ngươi cũng đừng tốn công thuyết phục, Lâm mỗ tự thấy còn trẻ, muốn nhanh chóng đem mình táng trong nấm mộ hôn nhân, người như ta thành hôn hơn phân nửa là bị thê tử quản nghiêm, được, bằng sống thêm hai năm nữa."

      Bà mai kia thấy vô vọng đành phải buông tha, liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Dao, thất thểu rời khỏi phủ

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tử Tuyết

      Chương 17: Phong vân hậu cung


      Đám người Nguyễn Tiểu Lục thấy Lâm Tĩnh Dao đến gần, muốn tiến lên lấy mạng nàng, ai ngờ nửa đường lại xuất nữ nhân, lần này cũng phải là bà mai của nhà ai, mà là người tuyệt diễm vô cùng, hoạt sắc sinh hương, tô son trát phấn lại lệ chất thiên thành, mày như liễu, hai má lúm đồng tiền hoài xuân, quả nhiên chính là mỹ nhân hiếm có.

      Lần này, dù là Lâm Tĩnh Dao cũng ngoại lệ nhìn đến ngây dại, thầm nghĩ rằng so với những nương trong thanh lâu này cấp bậc cao hơn nhiều lắm.

      Mỹ nhân kia thi lễ với Lâm Tĩnh Dao cái, rút khăn tay ra che miệng, cố làm vẻ thẹn thùng hồi, từ trong ngực lấy ra phong thư, mang theo hương thơm ngát, đưa cho Lâm Tĩnh Dao, "Lâm đại nhân, tiểu nữ ngưỡng mộ đại nhân lâu, nếu như đại nhân ngại ta trèo cao, hy vọng có thể dành nửa khắc để xem thư của tiểu nữ."

      Thư tình nha!

      Lâm Tĩnh Dao trong lòng rung động, thầm nghĩ mình sống hơn nửa đời người, cuối cũng cũng thu được thư tình, lúc này cũng có quan tâm đến mùi hương kia, gật đầu " hay lắm, ta về phủ lập tức cân nhắc."

      Vừa dứt lời, chợt thấy nàng hô lên tiếng "Đại nhân cẩn thận", sau đó đưa tay kéo mình ra, vài sợi tóc bên thái dương bị lưỡi kiếm sau lưng cắt đứt.

      Lâm Tĩnh Dao xoa xoa thái dương, chưa hoàn hồn xoay người lại nhìn, thấy ba nam tử che mặt ánh mắt hung sát, giơ tay ra hiệu gọi người tới, thầm nghĩ là ngàn xuyên vạn xuyên, cư nhiên tìm được cỗ thân thể thiếu chém. (xuyên ở đây tức là xuyên í ạ, còn cái vụ "thiếu chém" đại khái là cái thân thể này ít bị chém nên gọi thế :)))

      Vốn muốn kéo nương kia ra, ai ngờ kia xoay cổ tay cái, lấy ra thanh chuỷ thuỷ hàn quang lấp lánh tiến lên đón ba gã nam tử, động tác nhàng tuyệt mỹ giống như hồ điệp, tuy sắc bén nhưng cũng vô hình đả thương người.

      Chỉ trong chốc lát, ba gã nam tử nhất tề ngã xuống đất, dám tin nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp kia.

      "Hảo thân thủ!" Lâm Tĩnh Dao tán thưởng từ tận đáy lòng.

      Nàng thản nhiên thi lễ cái, "Tiểu nữ lúc trước ở núi có bái sư học nghệ thời gian, bất quá chỉ là khoa tay múa chân mà thôi, đại nhân chê cười rồi."

      "Nào có nào có, nương quá khiêm tốn rồi." Lâm Tĩnh Dao vừa , ngồi xổm xuống tháo khăn che mặt của Nguyễn Tiểu Lục ra, tiếp theo cười tiếng thâm trầm, hỏi "Ai phái các ngươi tới?"

      "Hừ, muốn chém muốn giết tuỳ, đừng hy vọng hỏi ra được chủ tử phía sau màn." Nguyễn Tiểu Lục xong liền nhận được quyền nóng hừng hực mặt, Lâm Tĩnh Dao xoa xoa quả đấm, thầm câu "Đau quá" sau đó lại đánh thêm quyền, "Tiểu tử, lão gia ta có biện pháp khiến ngươi khai!"

      Ba gã thích khách bị hộ vệ giữ cửa lôi vào trong phủ sau đó đóng chặt cửa, cực hình bắt đầu.

      xinh đẹp kia đứng ở ngoài cửa, nghe từng tiếng gào thét bên trong, có chút đành lòng run run sau đó nhàng rời .

      Lâm Tĩnh Dao bắt chéo hai chân ngồi uống nước trà, liếc mắt nhìn nam nhân bị đánh thành đầu heo kia "hừ" tiếng, cũng vội vàng hỏi tội , mà ung dung mở thư, thấy chữ viết bên rất là xinh đẹp, mặt lộ vẻ tán thưởng.

      "Lâm tướng gia, tiểu nữ họ Phượng, tên Ngữ Linh, nguyên quán ở Thịnh Viễn, gia phụ gia mẫu qua đời năm ngoái, mình đến đất đế đô, vốn muốn nương nhờ thúc phụ, lại nghe cả nhà bọn họ Nhan quốc làm ăn, ngược lại rơi vào tình cảnh chỗ để , trước mắt ở tạm trong căn nhà hoang, coi như là sống qua ngày, tiểu nữ tự biết mình xuất thân thấp kém, xứng với thân phận của Lâm tướng gia, chẳng qua là ngưỡng mộ lâu, tâm niệm có thể làm nha hoàn trong phủ cũng tốt, trước mắt có thể ở gần đại nhân, cũng coi là giảm bớt nỗi khổ tương tư, nếu đại nhân mến, ngày mai tiểu nữ tới phủ, hy vọng đại nhân có thể hạ mình gặp mặt. Ngữ Linh thư."

      Xoa xoa cằm, Lâm Tĩnh Dao hỏi nha hoàn bên cạnh "Dáng dấp của bản lão gia có coi là tuấn ?"

      "Dĩ nhiên ạ, lão gia ngài là nhân trung long phượng, tướng mạo chính là nhất đẳng." Tiểu nha hoàn dẻo miệng trả lời.

      "Lớn lên đẹp trai chẳng lẽ cũng là lỗi." Lâm Tĩnh Dao thầm câu, sau đó gấp thư lại, nhìn ba tên đầu heo cái rồi "Khai , đừng cậy mạnh."

      "Có bản lĩnh giết ta ." Nguyễn Tiểu Lục đôi mắt như ưng hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Dao, trầm giọng .

      Lâm Tĩnh Dao lắc đầu cái, ra vẻ tiếc hận "Nếu là bản lão gia có được thuộc hạ trung thành với chủ như ngươi là tốt, thôi, mấy người các ngươi cút ngay."

      Ba người ngẩn ra, nâng mắt dám tin nhìn Lâm Tĩnh Dao.

      "Sao, còn muốn ăn chực cơm tối ở chỗ ta là được!" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, tức giận .

      Ba người nhìn nhau, vội vàng bò dậy, khập khễnh chạy mất.

      "Trà này uống rất ngon, Tuyết phi nương nương hổ là độc sủng của hoàng thượng, có đủ loại đồ nha." Lâm Tĩnh Dao thầm câu, sau đó nhàng cười cười.

      Muốn ta chết? Haha, ta lại càng muốn cố gắng sống tốt hơn!

      Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao hạ triều xong, rất tự giác đến ngự thiện phòng chuyến, ăn vài món điểm tâm, sau đó ung dung dạo ngự hoa viên, phải là gần đây mình thường xuyên ăn chực trong cung, hôm nay lại có cảm giác được làm chủ tử rồi.

      Mấy tiểu nha hoàn đỏ mặt tranh nhau châm trà cho nàng, Lâm đại tướng gia rất hài lòng, nhất thời hứng thú, đùa mấy câu với tiểu nha hoàn, lại nghe tiếng cười truyền tới, xoay người lại nhìn ra là Dung phi.

      "Lâm đại nhân lại trong cung nhiều, đúng là coi mình là người ngoài." Dung phi vừa , động tác thanh tao nhã nhặn tới, sau đó miếng đệm được trải xuống ghế đá, nhàng ngồi xuống.

      đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tĩnh Dao, "Bản cung cũng chỉ đùa thôi, Lâm đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, trong cung lại nhiều giai lệ như vậy, dĩ nhiên có thể làm ngài động tâm."

      Lâm Tĩnh Dao lộ ra khuôn mặt đỏ bừng "Vi thần chẳng qua là đùa với mấy muội muội, nương nương cũng đừng coi thường nhân phẩm của vi thần."

      Dung phi che miệng cười cười, "Trước kia nghe đồn ngươi rất cứng nhắc thú vị, hôm nay lại thấy ngươi cũng là người nhu hoà."

      "Nương nương chê cười." Lâm Tĩnh Dao vừa vừa len lén quan sát nữ nhân trước mặt mấy lần, Lý Dung cháu của Binh bộ thượng thư Lý Vân Khai, mặc dù xinh đẹp bì được với Mộ Dung Tuyết, nhưng cũng được coi là vẻ đẹp thanh lệ, mấu chốt là cầm kỳ thư hoa thi từ ca phú mọi thứ đều giỏi, còn tự nghĩ ra bài hát <<Phồn hoa tam thiên>> vô cùng nổi tiếng, đến nay vẫn là khúc được các nhạc sĩ tán thưởng nhất.

      Tài năng như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác vẫn lọt được vào mắt Thuỷ Linh Ương.

      Cho nên lúc Lâm Tĩnh Dao nhìn lại, thấy nam nhân này căn bản là tục chịu được, bị đùa giỡn là vết thương hoá sẹo, thậm chí cảm thấy rẻ mạt.

      Mộ Dung Tuyết thân nhận ngàn vạn sủng ái là chuyện thực thay đổi được, cũng tiếc cho tài mạo song toàn trước mắt này. Bất quá Lý Dung cũng là người đạm mạc, các phi tần khác còn cố gắng trang điểm, vô tình hay cố ý chạy đến trước mặt Thuỷ Linh Ương mà trưng diện, nhận được chút chú ý của . Mà vị nương nương trước mặt này hiển nhiên có chút hăng hái với chuyện này, điển hình của dạng hoàng thượng muốn ngủ ta ngủ, muốn ngủ cứ , lão nương thích thanh nhàn, đừng chạy đến trước mắt Thuỷ Linh Ương mà làm màu, thậm chí là tỏ vẻ trước mặt cũng cảm thấy lãng phí thời gian, cũng là đoá kỳ hoa.

      Ở nơi phi tần vì tranh đoạt sủng ái mà minh tiện ám tiện này, có thể có cao ngạo như vậy, Lâm Tĩnh Dao đối với nàng có phần kính ý.

      "Nghe ở ngoài cung Lâm đại nhân kinh doanh rất nhiều cửa hàng, nhưng cũng hề thấy Lâm đại nhân bận rộn lo buôn bán, ngược lại lại ở trong cung giết thời gian." Lý Dung nhấp ngụm trà, tuỳ ý .

      "Ừ, có thập cửu vương gia giúp vi thần xử lý, cũng coi như yên tâm."

      "Ngược lại làm khó vương gia, Lâm đại nhân mở cửa hàng, ngài ấy lại phải làm chưởng quỹ."

      "Ừ, huynh đệ tốt chính là đối xử với nhau như thế." Lâm Tĩnh Dao cười khan, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Tuyết, trong mắt thoáng qua tia sáng, khẽ cười cười.

      Mộ Dung Tuyết bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Tĩnh Dao cái "Vương gia dĩ nhiên nguyện ý giúp ai đó trông nom sổ sách, ai bảo người ta thủ đoạn cao minh chứ. Trong cung đồn đãi, Lâm đại nhân bất lực, đành phải ở dưới thân nam nhân."

      Dung phi sắc mặt thay đổi, ho khan tiếng, lại thấy Lâm Tĩnh Dao vẫn ung dung tự tại ngồi uống trà như cũ, hồi lâu sau đặt ly trà xuống, "Từ xưa hậu cung nhiều thị phi, nghĩ tới lại có kẻ nhiều chuyện đặt điều thị phi sau lưng thần, haha, thú vị."

      Mộ Dung Tuyết sắc mặt khẽ biến, sau đó ngồi xuống bên, nhìn Dung phi "Sao, tỷ tỷ luôn thích ở trong tẩm cung, ít khi lộ diện, hôm nay lại ra ngoài cùng uống trà với Lâm đại nhân."

      "Lâm đại nhân học vấn uyên thâm, tài khuynh thiên hạ, lại là người hài hước, muội muội cũng biết bản cung thích chữ nghĩa từ , làm chút văn chương, hôm nay cảm thấy gặp được tri kỷ, cùng Lâm đại nhân tâm rất thoải mái."

      Những lời này trắng ra chính là-----hai chúng ta tài tử giai nhân, ý hợp tâm đầu, ngươi là cái bình hoa ngốc nghếch, ngay cả học đòi văn vẻ cũng xứng, đừng nháo loạn ở đây.

      Lâm Tĩnh Dao hiểu tại sao Dung phi này vốn tranh đoạt sủng ái, vừa rồi lại lên tiếng đắc tội Tuyết phi, hơn nữa còn cố ý thiên vị mình.

      Sắc mặt Mộ Dung Tuyết dĩ nhiên có hơi khó coi, bất quá ả lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có, vừa vuốt ve bụng vừa "Ta quên mất tỷ tỷ được khen là Tây Hạ đệ nhất tài nữ, Lâm đại nhân vừa hay lại là Tây Hạ đệ nhất tài tử, hôm nay khó được hai người các ngươi đều ở đây, ngại thay bản cung suy nghĩ chút xem hoàng tử trong bụng ta nên lấy tên gì hay."

      An tĩnh chốc, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên bỏ lơ vấn đề Mộ Dung Tuyết vừa mà nhìn về phía Lý Dung ân cần bảo "Dung phi nương nương, vi thần vừa mới khai trương nhà sách, bên trong đều là truyện ký, thần thoại truyền thuyết đều do vi thần tự mình biên soạn, có Hồng Lâu Mộng, Tây Du Ký, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuỷ Hử, Tây Sương Ký, đúng rồi, còn có Nghìn Lẻ Đêm, thần thoại Andersen, nội dung tương đối thú vị, nếu nương nương chê, ngày kia vi thần đưa ngài tới đó, hy vọng những chuyện xưa đó có thể vừa mắt ngài."

      Dung phi ngẩn ra, chỉ thấy Tuyết phi bị bỏ rơi ở bên sắc mặt dị thường khó coi, nhưng cũng thèm nhìn nàng ta, vô cùng mong đợi trả lời "Phải ? Bản cung muốn xin phép hoàng thượng chút."

      , chợt thấy Thuỷ Linh Ương về phía bên này, sắc trời hơi lạnh, lại thèm để ý chút nào, bên ngoài mảnh da thịt vô cùng chói mắt, bông tai hoa mai lấp lánh rực rỡ.

      mỉm cười về phía trước, hỏi "Mấy vị chuyện gì vậy?"

      Ba người đồng thời thi lễ, Lý Dung trả lời "Hồi bẩm hoàng thượng, Lâm đại nhân vừa mình mới mở nhà sách, nô tì nghĩ có thể xuất cung xem chút hay ."

      "Ý nàng là Nhan Như Ngọc sao, haha, Lâm Tĩnh Dao vừa đòi trẫm tấm bảng hiệu, đúng lúc trẫm cũng muốn ra ngoài xem chút, quyết định vậy , hôm nay ra ngoài dạo chút ."

      "Nhan Như Ngọc?" Tuyết phi nhíu mày, có chút hiểu.

      Lý Dung nhàng cười cười "Thường thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc, ý của Lâm đại nhân hẳn là như vậy."

      Lâm Tĩnh Dao vỗ tay cười to "Dung phi nương nương hiểu ta, là tri khó gặp, rất tốt, rảnh rỗi ta lại mở Hoàng Kim Ốc, ha ha, nhưng phải phiền nương nương đề cho ta tấm bảng hiệu."

      " hay lắm."

      Mộ Dung Tuyết nhìn ba người phía trước cắn cắn môi, thầm nghĩ các nàng cố ý hạ nhục mình sao, đáng chết.
      Anhdva, Trâu, sesshomarin3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tử Tuyết

      Chương 18: Cầm thú, buông vi thần ra!


      Sau khi ra khỏi cung, Lâm Tĩnh Dao hiển nhiên trở thành chủ nhân, mời Dung phi đến Bát Bảo lâu của mình dùng bữa, lại dẫn nàng đến Kim Ngọc Mãn Đường lựa chọn vài món trang sức, tiếp đến lại Bút Mặc Sinh Hương chọn bộ y phục hảo hạng, lại dẫn nàng đến mấy cửa hàng lân cận dạo chút, cuối cùng mới dừng bước ở trước cửa Nhan Như Ngọc.

      Thuỷ Linh Ương mỉm cười theo sau hai người các nàng, với Mộ Dung Tuyết bên cạnh "Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Tĩnh Dao rất nhanh phú khả địch quốc."

      Mộ Dung Tuyết cười lạnh tiếng "Còn phải là bởi vì hoàng thượng thiên vị sủng thần của mình sao, Lâm đại nhân mở cửa hàng nào mà phần sức lực của hoàng thượng đây."

      "Nàng cho rằng trẫm thừa hơi ngày ngày viết bảng hiệu cho sao, hôm nay có mấy trăm cửa hàng, số lan đến tận Nhan quốc, cho đúng chính là nhờ thực lực của ."

      Thuỷ Linh Ương vừa , cất bước vào Nhan Như Ngọc, nhìn hàng giá sách chỉnh tề kia, thấp giọng tán thưởng câu, sau đó tiện tay cầm lên quyển Liêu Trai Chí Dị, lật xem vài cái, thấy bên trong có dùng từ lạ, nhưng cũng coi như là tác phẩm hấp dẫn, sau đó cười cười, để lại giá, lại đến khắp mọi chỗ tuỳ tiện lật giở vài cái khác.

      Trong phòng đọc sách bên bày mấy cái bàn lớn, bàn xếp thành hình vuông, bên cạnh có ghế ngồi, Thuỷ Linh Ương bước đến, thấy có mấy thư sinh bộ dáng ngay ngắn ngồi ở trước bàn cẩn thận học, vì vậy cười cười, với Lâm Tĩnh Dao "Còn bày biện cả bàn cho người đọc, cũng chu đáo, ngươi sợ những người này xem xong trả tiền sao."

      " quyển sách hay rất đáng trân quý, sau khi bọn họ xem xong hiểu đạo lý này, huống chi, dân chúng là khổ cực, có thừa bạc mà mua sắm, như vậy có thể đọc sách miễn phí cũng rất tốt." Lâm Tĩnh Dao , lấy xuống quyển binh pháp Tôn Tử và quyển Ba mươi sáu kế, cười cười "Làm khó ta năm đó xem qua hai quyển sách này sau đó còn có thể nhớ kỹ, hoàng thượng có thể xem chút, có lẽ rất có ích cho ngài."

      Thuỷ Linh Ương nhìn trước mặt lúc, thiện lương và đại nghĩa của nàng phải ai cũng hiểu được, nhưng trong lòng khắc sâu rồi.

      Dung phi là người coi sách như mạng, cầm lên quyển Hồng Lâu Mộng là thể rời mắt được, mình an tĩnh ngồi ở trong góc cẩn thận đọc, mà Mộ Dung Tuyết lại bị Andersen thần thoại hấp dẫn, đại khái là chuyện xưa trong đó đả động đến nàng.

      ra Lâm Tĩnh Dao làm gì có trí nhớ tốt như vậy, tất cả chuyện xưa cũng chỉ nhớ đại khái thôi, phần còn lại phát huy trí tưởng tượng của mình mà chắp vá thêm, phần lớn cổ nhân đều lạc hậu, trí tưởng tượng rất hạn hẹp, mình tuỳ tiện thêm thắt chút cũng coi là vượt mức rồi, cũng sợ có hiệu quả hấp dẫn độc giả.

      Thuỷ Linh Ương lướt qua mấy giá sách, ôm trong ngực mấy quyển sách mà mình thấy hứng thú, tiếp theo cũng tìm góc, Lâm Tĩnh Dao khom người theo sau , đụng phải lưng Thuỷ Linh Ương, gãi gãi đầu "Hoàng thượng, hay là vi thần đề cử vài quyển sách cho ngài , ngài tìm kiếm có mục đích như vậy, thấy thích cũng hẳn là hợp với ngài."

      Thuỷ Linh Ương xoay người lại, đem chồng sách nhét vào ngực Lâm Tĩnh Dao, sau đó thấy nàng đề nghị, tiếp tục hăng hái dạo xung quanh.

      Chỗ này Lâm Tĩnh Dao dựa theo thư viện ở đại mà dựng lên, có thể là nơi tuyệt đối an tĩnh, giờ phút này, hai người trước sau, an tĩnh thong thả bước , dường như là cách xa với thế giới bên ngoài.

      Lâm Tĩnh Dao chẳng qua là vô tâm, tầm mắt rơi vào bóng lưng tuyệt mỹ của Thuỷ Linh Ương, sau đó là mái tóc đen nhánh mềm mại của , hơi lộ ra chút da thịt trắng như tuyết, nghĩ thầm tại sao trời cao có thể sủng ái người tới mức như vậy, cho quyền lợi tối thượng, lại cho bộ mặt hại ước hại dân, thậm chí ngay cả bóng lưng cũng có thể tuyệt diễm như thế.

      Áo bào màu đỏ hơi rung động, nam nhân trước mặt dường như cảm nhận được ánh mắt sau lưng, đột nhiên xoay người lại, sau đó đối măt với ánh mắt tránh né của Lâm Tĩnh Dao, ung dung bước đến gần nàng, giọt lệ chí đỏ thắm bên khoé mắt có chút mị. tay chống vào giá sách, tay ôm lấy bả vai Lâm Tĩnh Dao, cúi người giọng "Ái khanh, vừa rồi ngươi nhìn lén trẫm sao?"

      Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hiểu ra nam nhân mỹ lệ thường rất muốn bị đánh.

      "Có lúc trẫm cũng rất khổ não, bình thường quá mức tuấn mỹ cũng là sai sao." Thuỷ Linh Ương vừa , nheo mắt lại, nhếch miệng, cười cực kỳ giống con hồ ly.

      Lâm Tĩnh Dao rốt cuộc hiểu , nam nhân mỹ lệ ngoại trừ muốn bị đánh còn rất đê tiện.

      Thuỷ Linh Ương rốt cục vẫn phải buông tay ra, Lâm Tĩnh Dao cho rằng nam nhân này coi như cũng thức thời, sau lưng đột nhiên đau xót, hẳn là bị ép vào giá sách, cũng may đây là giá sách gỗ mình tốn tiền chế tạo, lúc này mới phát ra tiếng động khả nghi.

      "Làm, làm, làm gì?" Lâm Tĩnh Dao nhìn khuôn mặt mị gần trong gang tấc, có chút sợ, đầu lưỡi cũng có chút líu lại.

      Thuỷ Linh Ương nheo đôi mắt hẹp dài, mỉm cười "Ái khanh, gần đây trẫm vẫn muốn làm thử chuyện, ngươi đoán xem là chuyện gì?"

      ", , có hứng thú."

      "Vậy được, vì chuyện này có liên quan tới ngươi." Thuỷ Linh Ương cố ra vẻ buồn rầu , cúi đầu hôn lên môi Lâm Tĩnh Dao.

      Bờ môi rất mềm mại, mang theo mùi hương nhàn nhạt, vô cùng hấp dẫn.

      Trong nháy mắt đầu Lâm Tĩnh Dao trống rỗng, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương quấn lấy đầu lưỡi vụng về của mình, sau đó hôn càng mãnh liệt.

      Nàng chìm trong trầm luân, nhìn khuôn mặt mị trước mắt, giọt lệ chí điên đảo chúng sinh, thân thể cũng quên phản kháng.

      Ngón tay thon dài trắng nõn của Thuỷ Linh Ương xoa gò má Lâm Tĩnh Dao, tay khác lấy sách mà nàng ôm trong ngực ra, sau đó tiện tay để ở bên, bỏ đống chướng ngại vật kia, càng hôn tuỳ ý hơn, đưa tay vòng qua eo của nàng, khiến cho nàng dính sát lên người mình, sau đó cách lớp quần áo mà cảm thụ nhịp tim và nhiệt độ của nhau.

      Đột nhiên, nụ hôn của Thuỷ Linh Ương dời xuống dưới, dao động cổ nàng, trong ngực còn là nhất quốc chi tương tự cho là đúng đó nữa, mà là nữ nhân ngoan ngoãn ôn thuận tuân theo, mặc cho liếm láp, hôn, sau đó---- -------ăn vào trong bụng? (*nhất quốc chi tương: tể tướng nước.)

      Cửa ra vào có mấy vị tiểu thư và thư sinh, sau lại có mấy vị lão hủ và thư đồng, cuối cùng, mọi người nhất tề nhìn về màn kinh hãi thế tục bên này, há to miệng sợ đến mức nên lời.

      "Thói đời bạc bẽo a."

      "Sao lại như vậy chứ!"

      "Ôi, công tử tuấn nha."

      "Mau nhìn xem, chính là đoạn tụ nha!"

      Lâm Tĩnh Dao từ trong trạng thái vào cõi thần tiên phục hồi tinh thần lại, đưa tay đẩy Thuỷ Linh Ương mấy cái, lại thấy làm bộ như nghe thấy gì, vẫn tiếp tục hôn mình.

      Thanh danh đời bị huỷ trong chốc lát nha!

      "Buông vi thần ra!" Lâm Tĩnh Dao tức giận đẩy ra, lại thấy nam nhân nghiệt kia liếm liếm đôi môi đỏ tươi, hài lòng vui vẻ "Ái khanh, lần sau ở giường làm được việc cuối cùng."

      Sau lưng chợt lạnh, Lâm Tĩnh Dao vội vàng xoay người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Dung, giọng "Nương nương, ra vi thần còn có trà lâu, mỗi ngày đều có diễn kịch, chúng ta xem chút ?"

      Lý Dung ừ tiếng, đứng lên theo, lại phát Mộ Dung Tuyết lau nước mắt, vì vậy tiến đến hỏi "Muội muội sao yên lành lại rơi lệ vậy?"

      Mộ Dung Tuyết chỉ vào tiêu đề Nàng tiên cá, "Hoàng tử này đáng khinh thường, ràng người cứu là công chúa thuỷ cung, lại hết lần này tới lần khác nhận nhầm người, cùng ác nữ như vậy thành hôn, làm hại công chúa vô duyên cơ hoá thành bọt biển, mất mạng."

      nghĩ tới nàng cũng là người đa sầu đa cảm.

      Lâm Tĩnh Dao cười cười, dẫn mọi người ra khỏi nhà sách, sau đó về trà lâu.

      Dọc đường người bàn hàng rong phô trương rao hàng, có người biết Lâm Tĩnh Dao liền cao giọng hô "Lâm đại nhân, nếm thử chút bánh bao vừa mới ra lò , hôm nay nhân bánh rất nhiều."

      "Đại nhân, lấy cái bánh nướng , hôm nay rất giòn."

      "Lâm tướng gia, quả sung vừa hái xuống đây, nếm thử chút ?"

      Lâm Tĩnh Dao vừa vừa nhận đủ loại ngũ cốc hoa màu trái cây rau dưa mà mọi người đưa tới, đối với người giàu có như nàng mấy thứ này mặc dù giá trị gì nhưng cũng rất vui vẻ nhận lấy, đây là phần mến và kính ý, mặc dù phần vinh dự này là hưởng xái từ Lâm Tĩnh Dao trước nhưng nàng cũng cố gắng duy trì.

      Thuỷ Linh Ương vẫn cười nhạt nhìn nàng, cùng nữ nhân này lâu, lại càng phát nàng đặc biệt có sức quyến rũ, nhìn như thô tâm kỳ thực là tỉ mỉ, nhìn như vô tâm kỳ thực khắp nơi đều có lòng.

      kỳ nữ như vậy, nếu mình có thể độc chiếm là tốt.

      Thuỷ Linh Ương biết mình bị cuốn hút từ lúc nào, bất quá cảm giác như vậy ra cũng tệ, chưa từng có người nào có thể khiến để tâm như vậy.

      "Chỉ lo ham món lợi , cảm thấy mệt sao?" Thuỷ Linh Ương đến bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, nhận lấy đồ trong ngực nàng, sủng nịnh hỏi.

      Lâm Tĩnh Dao cũng để ý tới việc đột nhiên dịu dàng, liếc cái "Ta chỉ muốn khiến bản thân thoạt nhìn thân thiết hiền hoà hơn chút mà thôi, cũng có ý ham muốn mấy món lợi này, bất quá là khó được thiên tử tôn quý khuân đồ giúp vi thần, chính là thụ sủng nhược kinh."

      "Ngươi hiểu là tốt rồi." Thuỷ Linh Ương có vẻ tâm tình rất tốt, ôm đống đồ ngổn ngang về Lâm phủ.

      Sau lưng, Mộ Dung Tuyết cười lạnh tiếng, với Lý Dung "Tỷ tỷ thấy chưa, ta Lâm Tĩnh Dao này rất có thủ đoạn, riêng gì vương gia nguyện ý nghe nàng sai bảo, ngay cả hoàng thượng cũng cam nguyện chịu khổ giúp ."

      Ai ngờ, Lý Dung cũng lộ vẻ mỉm cười nhìn bóng dáng Lâm Tĩnh Dao, nhàn nhạt "Có gì kỳ quái đâu, Lâm đại nhân lòng vì chúa, cẩn trọng, hoàng thượng tuy là thiên tử tôn quý, nhưng thỉnh thoảng san sẻ gánh nặng với thần tử chút cũng ra dáng minh quân."

      Mộ Dung Tuyết hồ nghi nhìn Lý Dung cái, che miệng cười khẽ tiếng, hỏi "Sao, nhìn tỷ tỷ lòng thiên vị Lâm đại nhân, chẳng lẽ là coi trọng tiểu bạch kiểm đó rồi sao?"

      Dung phi mặt liền biến sắc, còn chưa tiếp lại nghe Mộ Dung Tuyết "Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ sợ mảnh nhu tình của tỷ tỷ trao nhầm người rồi." xong, cong môi cười lạnh.
      Anhdva, Trâu, sesshomarin2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tử Tuyết

      Chương 19: Hoàng thúc thành thân với hoàng muội?!


      Cho đến hoàng hôn, Lâm Tĩnh Dao đưa mắt nhìn mấy vị tổ tông kia hồi cung xong, bận rộn ngừng trở về phủ, phải mình hôm qua vừa nhận được thư của Liễu Tình, tối nay còn có vị giai nhân ước hẹn chờ mình đây.

      Qủa nhiên, chỉ lát sau, Phượng Ngữ Linh như khoác ánh tà dương bước tới, ánh mắt thẹn thùng, yểu điệu biết nhìn về phía nơi nào, thần thái này sớm giống như ngày hôm qua chế phục Nguyễn Tiểu Lục, bén nhọn và dứt khoát.

      Đợi đến gần, nàng cúi người thi lễ, hơi đỏ mặt "Lâm đại nhân bằng lòng gặp tiểu nữ, tiểu nữ rất cảm kích."

      Lâm Tĩnh Dao cười cười, mời nàng vào trong phòng, vừa vừa hỏi " nương quá lời rồi, ràng là ngươi cứu Lâm mỗ mạng, đến phủ làm nô tỳ có chút làm khó cho Lâm mỗ, nương nếu có nơi để , sau này có thể ở lại trong phủ, cũng coi như là cho Lâm mỗ cơ hội báo ân."

      "Lâm phủ duyên cớ có thêm bộ chén đũa, Ngữ Linh sao có thể ăn ngồi rồi chứ." Phượng Ngữ Linh vừa , tròng mắt lưu chuyển, hỏi "Hôm qua thấy Lâm đại nhân gặp nạn, có phải là trong phủ thiếu người bảo vệ ?"

      Lâm Tĩnh Dao ho khan tiếng, cố làm bộ thanh cao "Ta luôn luôn giản dị, tuy nghiệp rất lớn, nhưng bạc kiếm được đều đưa tiếp tế cho nạn dân và triều đình cả, tiền còn lại cũng nhiều lắm, cho nên chưa từng thuê người bảo vệ."

      Phượng Ngữ Linh vừa nghe xong vội vàng "Nếu đại nhân chê, tiểu nữ nguyện ý bảo vệ đại nhân chu toàn, tuy học nghệ chưa tinh, nhưng đối phó với những kẻ bình thường kia cũng đủ."

      Chính là muốn những lời này của ngươi.

      Lâm Tĩnh Dao cười trộm, nhìn Phượng Ngữ Linh "Như thế cũng tốt, nương thân thủ bất phàm, bên cạnh Lâm mỗ còn thiếu người tài ba như ngươi vậy."

      Phượng Ngữ Linh nghe mà mặt mày vui vẻ, càng ngừng chà xát khăn tay để bớt khẩn trương.

      Lâm Tĩnh Dao nhìn thấy, đột nhiên cảm giác có hơi đau đầu, cũng biết làm thế có tính là đùa bỡn tình cảm của thiếu nữ .

      Sau đó, Phượng Ngữ Linh giống như là dính vào Lâm Tĩnh Dao, vào triều cũng theo hộ tống, hạ triều đón nàng về phủ, vì vậy triều thần bắt đầu nghị luận, có người thậm chí còn chế nhạo "Lâm đại nhân, cuối cùng bên cạnh ngươi cũng thấy có nữ nhân rồi, vậy chúng ta rất nhanh được uống rượu mừng của ngươi."

      Lâm Tĩnh Dao cười khan vài tiếng, viện cớ qua loa "Ngữ Linh là muội muội của ta." rồi về.

      Ai ngờ, lâu ngày chuyện này truyền đến tai Thuỷ Linh Ương, chỉ thấy sau khi đế quân nghiệt kia uống trà cùng Lâm Tĩnh Dao xong, chợt cười dài "Lâm ái khanh là vô cùng phong lưu, nghe tại trong phủ có vị mỹ nhân, cùng ngươi cầm sắt cùng minh, rất ân ái."

      Lâm Tĩnh Dao cũng giận, chỉ chú ý ăn bánh đậu đỏ, mơ hồ trả lờ "Cũng tạm, vi thần tuổi trẻ khí thịnh, dĩ nhiên cũng muốn nữ nhân."

      Thuỷ Linh Ương chỉ cười nhạt, nhặt phiến lá rụng đất, đưa tay sờ từng đường gân lá, hỏi "Nếu mạch chủ ở giữa là trẫm, ái khanh cho rằng các mạch nhánh hai bên là người thế nào?"

      Lâm Tĩnh Dao nhìn phiến lá trong tay Thuỷ Linh Ương, "Hẳn là triều thần và nữ nhân của ngài."

      Thuỷ Linh Ương nhíu mày "Quan hệ của trẫm cùng triều thần và gia quyến hậu cung là cây khô và lá rụng, bọn họ nhìn lòng với trẫm, nhưng sau này khi thay đổi, bọn họ cũng thoát khỏi trẫm, nếu ngày kia sang sơn này thuộc về trẫm nữa, người còn có thể cùng trẫm huyết mạch tương liên cũng nhiều, giống phiến lá rụng này, mạch luôn dính liền, cùng nhau rơi xuống đất, ái khanh, ngươi có nguyện trở thành mạch lá này ? Vĩnh viễn cũng theo trẫm giống như vậy?"

      Lâm Tĩnh Dao nhìn Thuỷ Linh Ương cười sâu xa, khoé miệng co quắp, "Dĩ nhiên, đều trung thần thờ hai chủ, dù hoàng thượng rơi đài, vi thần cũng theo ngài cùng nhau mở ra nghiệp lớn phục quốc."

      "Vậy tốt, lời ái khanh hôm nay trẫm nhớ." Ánh mắt Thuỷ Linh Ương sáng quắc nhìn Lâm Tĩnh Dao, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào ngực, "Con người ngươi tính cách quá tuỳ ý, trẫm căn bản đoán ra được ý nghĩ của ngươi, ngươi câu nào câu nào giả, trẫm bây giờ biết. Đều được là do ta may mắn, mất là do mệnh của ta, Lâm Tĩnh Dao, trẫm tin những thứ đó, cho dù là trói lại trẫm cũng để ngươi rời , trẫm muốn ngươi làm hoàng hậu!"

      mảnh lá rụng.

      Đầu mùa đông hàn khí thấm vào cơ thể, Lâm Tĩnh Dao sợ run người "Lạnh quá."

      Những lời này, cũng biết là về khí hậu hay về Thuỷ Linh Ương.

      Thuỷ Linh Ương cũng nghe ra Lâm Tĩnh Dao ý tại ngôn ngoại, chỉ ôm chặt nàng thêm chút, "Trời giá rét, lâu nữa có tuyết rơi."

      Đêm đó, Thiên Thượng Nhân Gian vẫn kín chỗ ngồi như cũ.

      Thuỷ Nguyệt Ngân gần đây coi rượu như mạng, biết tửu lượng của mình kém nhưng vẫn uống say, sau đó hứng thú nổi lên, ngâm phong hoa tuyết nguyệt, tụng mai lan cúc trúc, thỉnh thoảng làm vài bài thơ tình đầy chua xót, thầm với Lâm Tĩnh Dao lần lại lần.

      Trong lòng đau khổ, điều này Lâm Tĩnh Dao biết, chẳng qua là nàng cho được tương lai, cho nên dứt khoát cắt đứt tất cả hy vọng của , nghe đọc thơ, mình cũng diễn vai người phàm tục, hoặc là " khó nghe", hoặc là "Tai ta mọc rễ rồi đây", hoặc dứt khoát "Ta sưu tập lại rồi in thành sách bán lấy tiền ."

      Tối nay, Thuỷ Nguyệt Ngân phá lệ uống say, chẳng qua là tâm nặng nề ngồi ăn đậu phộng, hồi lâu sau gác đũa, "Tĩnh Dao, bản vương giúp nàng ngồi lên vị trí tể tướng, cũng giúp nàng kinh doanh phát đạt, đại khái là bản vương còn giúp nàng được cái gì nữa."

      Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Ngân, " cái gì vậy, ta còn muốn ngươi giúp ta trông nom sổ sách đây."

      "Nàng cũng thiếu người quản , cần gì cứ phải lôi kéo bản vương mãi buông chứ."

      "Lời này của ngươi là có ý gì?"

      "Tĩnh Dao, bản vương đợi nàng quá lâu rồi, tâm của nàng vĩnh viễn cũng trao cho ta, thôi, nên cưỡng cầu, bản vương buông tay rồi, nàng cũng nên giải thoát cho ta ."

      "Giải thoát sao... Đúng vậy, cũng tốt." Lâm Tĩnh Dao cười cười, trong lòng khỏi cảm thấy hơi tịch mịch.

      Trầm mặc lúc, Thuỷ Nguyệt Ngân cầm ly rượu uống hơi cạn sạch, "Ngày mai ta cầu hoàng thượng tứ hôn, ta cưới Ngọc Linh Liên, trong phủ lạnh lùng lâu như vậy, cũng nên có bộ dáng của ngôi nhà rồi."

      "Ừ, Liên công chúa tuy hơi ngang bướng, nhưng cũng ngây thơ hồn nhiên, lại nghiêng nước nghiêng thành, cực kỳ xứng đôi với vương gia." Lâm Tĩnh Dao .

      "Phải , vậy tốt, bản vương còn sợ làm uỷ khuất người ta." Thuỷ Nguyệt Ngân vừa , cười khổ cái.

      Nàng hề có chút đau lòng sao.

      Kết thúc, nên kết thúc thôi...

      tháng sau hôn lễ được cử hành.

      Hơn phân nửa đại thần trong triều lấy cớ Ngọc Linh Liên là hoàng muội của Thuỷ Linh Ương, mà Thuỷ Nguyệt Ngân lại là hoàng thúc của Thuỷ Linh Ương, cố ý ngăn cản, nhưng Ngọc Linh Liên kia rất vui vẻ, mọi người can thiệp cũng hợp lẽ, cho nên cứ như vậy mà vội vàng định hôn .

      Ngọc Tử Hi và Lạc Nhan Tịch tuy là chấp nhận hôn này nhưng hiển nhiên có ý vào kinh thành đưa hồi môn, cũng là Ngọc Linh Viễn ở Đông Nhan nghe tin tức này xong liền phái người đưa tới lăng la tơ lụa, châu báu trang sức vô số, xem ra đối với tiểu muội này rất thương.

      Trong cung, giăng đèn kết hoa, loa kêu trống gọi, đội ngũ đưa dâu người người mặc hồng y, vô cùng náo nhiệt.

      Ngọc Linh Liên được Mộ Dung Tuyết đỡ xuống từ kiệu hoa, lúc nắm lấy tay Thuỷ Nguyệt Ngân, gương mặt dưới khăn voan hơi ửng đỏ, chung quy cũng có chút mị thái của tiểu nữ nhi.

      "Cố gắng đối xử tử tế với Liên Nhi, tuy ngươi là hoàng thúc của trẫm, nhưng nếu khiến Liên Nhi thương tâm, trẫm cũng trị tội ngươi." Thuỷ Linh Ương đứng bên cảnh cáo câu.

      Thuỷ Nguyệt Ngân khẽ vuốt cằm, liếc mắt nhìn người mặc thân áo đỏ tím, phụ trách chủ trì hôn lễ - Lâm Tĩnh Dao, "Vi thần nhớ kỹ, nhất định thương Liên Nhi."

      xong, Thuỷ Nguyệt Ngân phi thân lên ngựa, trước ngực là đoá hoa đỏ thẫm xinh đẹp chói mắt.

      Lâm Tĩnh Dao cũng nhảy lên ngựa, muốn cùng đội ngũ đưa dâu cùng đến vương phủ lại chợt thấy Thuỷ Linh Ương cũng nhảy theo lên ngựa, đưa tay quàng qua eo mình, "Thập cửu thúc 30 tuổi mới cưới vương phi, thế nào trẫm cũng phải theo xem, uống ly rượu mừng."

      Lâm Tĩnh Dao được tự nhiên cựa quậy thân thể "Trong cung còn nhiều ngựa tốt, hoàng thượng cần gì phải cưỡi chung ngựa với vi thần?"

      "Nhìn người ta đón dâu có chút ghen tị mà thôi." Thuỷ Linh Ương .

      "Hoàng thượng biết đùa, ngài cưới biết bao nhiêu nữ nhân vào cung rồi, nhìn người ta lấy vợ còn ghen tỵ sao?"

      " giống, các nàng đều chỉ là hạng phi tần, trong dân gian chính là thiếp, coi là cưới hỏi đàng hoàng, cho nên náo nhiệt được như vậy." Thuỷ Linh Ương vừa vừa kéo cương ngựa, cùng đội ngũ đưa dâu ra khỏi cung.

      khỏi cửa thành lâu, Phượng Ngữ Linh cưỡi ngựa chạy đến đón, còn chưa lên tiếng liền nghe tiếng Thuỷ Linh Ương cười khẽ, cúi người hỏi "Lâm ái khanh, vậy vị nương này là phu quân của ngươi?"

      "Hoàng, hoàng thượng?" Phượng Ngữ Linh ngẩn ra, muốn xuống ngựa hành lễ lại bị Lâm Tĩnh Dao đưa tay kéo, sau đó nghe nàng "Nhiều người nhiều miệng, cần làm đại lễ."

      Thuỷ Linh Ương nhướn mày "Ái khanh là đau lòng nữ nhân của mình sao."

      "Hừ!" Lâm Tĩnh Dao hừ tiếng, đá vào bụng ngựa, phóng nhanh tới trước.

      cặp tân nhân bước lên phía trước, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên phát lời kịch mà mình chuẩn bị trước hôn lễ mất tác dụng, phải nhất bái cao đường, nhưng Thuỷ Nguyệt Ngân làm gì có cao đường đây. Nhất thời khó xử.

      Thuỷ Linh Ương bày ra vẻ mặt xem kịch vui, mắt thấy trán Lâm Tĩnh Dao đổ mồ hôi, nhếch môi cười cười "Người ta sốt ruột chờ kia, ngươi mau bắt đầu ."

      Đáng chết! Có câu đánh là phải đánh kẻ cầm đầu, lúc đó Thuỷ Linh Ương hỏi triều thần ai muốn chủ trì hôn lễ, đám cổ hủ đó ai tình nguyện bước ra, mình sợ làm mất mặt vương gia liền chút băn khoăn đứng ra.

      Im lặng hồi lâu, nàng thẳng lưng, hắng giọng cái, mở miệng hỏi Thuỷ Nguyệt Ngân "Vương gia, ngài nguyện ý để nữ nhân này trở thành vợ ngài, cùng nàng ký kết hôn ước ? Vô luận bệnh tật hay khoẻ mạnh, hoặc mọi... lý do khác, cũng nàng, chăm sóc nàng, tôn trọng nàng, bao dung nàng, vĩnh viễn chung thuỷ với nàng cho đến chết."

      khí mảnh quỷ dị, Lâm Tĩnh Dao lau tầng mồ hôi mỏng, biết lời thề kiểu hôn lễ phương Tây này có phải là quá mốt hay , lại chợt nghe Thuỷ Nguyệt Ngân trả lời "Ta nguyện ý."

      Trong nháy mắt lòng tin tăng lên, Lâm Tĩnh Dao hỏi Ngọc Linh Liên "Công chúa, ngài có nguyện ý để nam tử này trở thành trượng phu của mình, cùng ký kết hôn ước ? Vô luận bệnh tật hay khoẻ mạnh, hoặc mọi... lý do khác, cũng thương , chăm sóc , tôn trọng , bao dung , vĩnh viễn chung thuỷ với cho đến chết."

      "Ta nguyện ý." Ngọc Linh Liên trả lời dứt khoát.

      ra Lâm Tĩnh Dao còn muốn cầu hai vị ở tại chỗ hôn nhau, chỉ là như vậy đối với cổ nhân mà thách thức rất lớn, vì vậy nhẫn nhịn, hô to tiếng "Đưa vào động phòng---- ------"
      Anhdva, Trâu, sesshomarin3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :