(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Y THỦ CHE THIÊN
      [​IMG]
      Nguồn: tamvunguyetlau.com
      Tác giả: Mộ Lạc
      Thể loại: xuyên ,nữ cường, khế ước, dị thế,
      beta: Tiểu Tuyền
      Tóm Tắt nội dung truyện

      về thể loại truyện đại xen lẫn với cổ đại truyện Y Thủ Che Thiên là tác phẩm được coi là hay nhất từ xưa đến nay. Câu chuyện bắt đầu từ nàng Mộ Chỉ Ly - thiên tài y học ở thế kỷ 21.

      Đột nhiên ngày nàng trở về quá khứ xa xôi, lúc đó có Mộ Chi Ly khác. Mộ Chỉ Ly, tam tiểu thư của Mộ gia Thiên Huyền Đại Lục, thân thế hiển hách, nhưng lại nổi tiếng với khuôn mặt xấu xí và vô dụng. Mộ Chỉ Ly thấp kém, thân võ học thiên phú lại bị người đầu độc mà áp chế, dung nhan hơn người lại thành xấu nhan. Ngạo nghễ Mộ Chỉ Ly, có người trị được cho nàng, chính nàng tự trị liệu. Khi châm biếm cùng nhục mạ như thủy triều đánh úp lại, khi khinh miệt cùng hèn mọn chỉ về phía nàng, nhưng ai biết, trong bất tri bất giác, Mộ Chỉ Ly thầm lột xác.

      Xem nàng như vậy làm sao ở trong gia tộc đề cao lực ảnh hưởng của chính mình, làm sao ở Thiên Huyền Đại Lục này nhấc lên mảnh gió lốc.
      Last edited: 11/11/14

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 1: Tỷ thí
      Thế kỷ hai mươi mốt, đại học viện y Bắc Kinh.

      người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi đứng ở bục giảng chậm rãi . Uông Phong Tề, tốt nghiệp đại học khoa trung y của Trung Quốc, rồi sau đó ôm theo tấm lòng nhiệt tình với trung y, khắp nơi tìm kiếm và bái phỏng các vị danh y lui tới trong trường học, cuối cùng tập hợp tất cả các trường phái, tạo nên thành công của bản thân, làm nghề y bốn mươi năm, có thể là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới trung y của Trung Quốc.

      Ban đầu đại học Bắc Kinh vì mời ông sau khi về hưu đến trường đại học dạy học hao tốn rất nhiều khí lực, chuyện này cũng từng ầm ĩ thời ở báo chí, rồi sau đó rất nhiều nhóm thanh niên nhiệt tình thích y học lấy mục tiêu thi vào đại học Bắc Kinh để nghe vị lão nhân này giảng bài.

      ” Trung y chúng ta chú ý nghe, thấy, hỏi, sờ, cùng Tây y rất khác biệt, học tập trung y, làm cho chúng ta có thể theo bề ngoài đặc thù của cơ thể con người biết được họ xảy ra vấn đề, đây cũng là chỗ khiến người ngoại quốc cho rằng trung y chúng ta là thần kỳ, mà trung y tuyệt kỹ thần kỳ hạng nhất chính là thuật châm cứu.

      Lúc tây y ra đời, chuyện thứ nhất chính là gây tê, nhưng mà tổ tiên Hoa Đà của chúng ta sớm nghiên cứu chế tạo ra, được xưng là ma phí tán. Nhưng mà, châm cứu cũng càng thêm đơn giản thần kỳ, chỉ cần cho bệnh nhân châm ngân châm, bệnh nhân có tri giác gì, so sánh mà , trung y chúng ta vẫn có rất nhiều ưu điểm .”

      Ngay tại lúc vị lão nhân quyền uy trong giới y học này chuyện say sưa, Mộ Chỉ Ly đột nhiên đứng lên, : “Giáo sư, tôi có việc trước .” xong, còn đợi Uông Phong Tề trả lời chuẩn bị nhích người rời .

      Nguyên bản nghĩ Uông Phong Tề đứng hàng đầu giới trung y, nên tò mò tới đây nghe chút, chừng tìm được chút ít thông tin có giá trị gì đó, nghĩ tới sau khi đến đây lại làm cho thất vọng, nhàm chán vô cùng, mấy thứ này lúc bốn tuổi cũng biết rồi.

      Trung y bác đại tinh thâm, cũng phải dựa vào miệng lưỡi suông, mà cần nhờ thao tác thực tế, đối với lý luận dạy học suông như thế, người học căn bản là học được cái gì, cho dù có thi đậu được 100%, ra ngoài cũng hoàn toàn đảm đương nổi vị trung y xuất sắc, lại có chút hứng thú.

      Uông Phong Tề có thể đạt tới thành tựu hôm nay, ở quốc tế lại được khen ngợi như thế, cho dù ở mặt ngoài khiêm tốn, nhưng trong lòng cũng là cực kỳ kiêu ngạo, người bình thường muốn nghe ông ta giảng bài đều nghe được, nhưng này lại có việc phải trước? Hơn nữa nhìn biểu tình nhàm chán mặt kia, hiển nhiên là cảm thấy khóa học của mình buồn tẻ mà lựa chọn rời , lập tức trong lòng cũng có chút tức.

      “Bạn sinh viên này, nếu như bạn học tập trung y, nên nhiệt tình thương nó, lấy thái độ của bạn tại, bạn cảm thấy bạn có thể học được tốt trung y bác đại tinh thâm của chúng ta sao? Thái độ có trách nhiệm như vậy, cũng liền chứng minh bạn đối với người bệnh của bạn cũng chịu trách nhiệm, tôi đối với tiền đồ của bạn thực lo lắng.”

      Nghe lời của người đàn ông lớn tuổi này, hai trăm sinh viên ở đây đồng loạt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, cảm nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng có chút biến hóa.

      đôi mắt tràn ngập cơ trí chút úy kỵ chống lại Uông Phong Tề: “Giáo sư, tôi kính ông vì ông là vị thầy giáo, nhưng mà ông như vậy khỏi quá mức cậy già lên mặt ? thực ra, ông dạy những thứ này, tôi đều học rồi, trung y là chú trọng thực tiễn, miệng như vậy còn bằng tôi trực tiếp trở về đọc sách cũng được.”

      mặt Mộ Chỉ Ly tản ra ánh sáng tự tin, phải cao ngạo, , đối với lĩnh vực trung y mà mình giỏi nhất, hoàn toàn có tư cách lời này.

      “Tôi cậy già lên mặt?” Uông Phong Tề nghĩ tới này này còn dám chuyện đối với ông như vậy: “Nếu như vậy, tôi kiểm tra bạn chút, nếu như bạn có thể trả lời vấn đề của tôi, về sau giờ học của tôi bạn muốn tới tới, muốn tới cũng cần tới, tôi vẫn cho bạn đạt tiêu chuẩn, thế nào?”

      Mộ Chỉ Ly nghe Uông Phong Tề vậy, nguyên bản chuẩn bị trực tiếp rời , nhưng mà nghe như thế khóe miệng lại dấy lên chút độ cong: “Tốt, đây là chính ông .” ván này, thắng chắc rồi!

      Loại chương trình học nhàm chán này xác thực muốn tới nghe, có thời gian đến đây còn bằng tự mình làm nghiên cứu, thực hoài nghi vị giáo sư này y thuật có tốt hơn chính mình .

      “Liền lấy bạn nam sinh này làm đề, bạn có thể xem ta bị bệnh gì và phương thuốc chữa bệnh cho ta ?” Uông Phong Tề trong lòng thầm đắc ý, nếu là muốn chú trọng thực tiễn, tôi liền với khảo thực tiễn với , ông nhìn ra, Mộ Chỉ Ly bất quá chỉ là người trẻ tuổi mới ra đời, nắm giữ chút điểm da lông trong trung y thôi cũng thể so sánh với thiên hạ đệ nhất là mình.

      Cả lớp ồ lên, đề mục này khỏi cũng quá khó khăn, bọn họ đều là sinh viên mới nhập học lâu, ngay cả nguyên liệu thuốc cũng chưa nhận thức đầy đủ, làm sao có thể xem bệnh cho người ta còn đưa ra phương thuốc?

      Nhìn Uông Phong Tề cố ý làm khó dễ, Mộ Chỉ Ly cũng thèm để ý, trực tiếp tới trước mặt bạn sinh viên kia, bên bắt mạch, đồng thời còn đánh giá biểu ngũ quan của ta.

      Động tác kia thành thạo, bộ dáng nghiêm túc nhìn, khiến trong tâm mọi người đều sinh nghi hoặc, chẳng lẽ biết sao?

      Lúc xem thấy trong mắt người bệnh tơ máu màu hồng cùng khóe miệng khô nứt và có đốm lở, trong lòng liền hiểu , buông lỏng cổ tay của bạn nam sinh này ra, trực tiếp từ trong túi lấy ra bút cùng giấy.

      Mà Uông Phong Tề sau khi Mộ Chỉ Ly xem mạch xong cũng kéo cổ tay của nam sinh kia bắt mạch, đồng dạng rất nhanh viết ra phương thuốc.

      Hai người nhất so sánh, Uông Phong Tề đều nở nụ cười.

      “Banh mở là phương thuốc đại thừa khí thang. Bất quá, bỏ thêm mấy vị uy linh tiên dược phẩm. Nhưng mà phương thuốc của bạn khỏi quá mạnh chút, đại thừa khí thang nguyên bản còn có tác dụng thông lạc điều khí, bạn lại bỏ thêm mấy vị tiết dược, vậy phải là càng thể vãn hồi sao?”

      Tất cả sinh viên nguyên bản còn khinh thường Mộ Chỉ Ly, nhưng mà tại lại nhìn giáo sư cùng thương lượng phương thuốc, bọn họ cũng là như lọt vào trong sương mù hoàn toàn nghe hiểu.

      Mộ Chỉ Ly lại lạnh nhạt giải thích “Uy linh tiên có tác dụng thông kinh lạc, điều khí. Lấy cái này có thể đến thúc đẩy dược lực đại thừa khí thang. Dược lực phát huy tác dụng, bài tiết tự nhiên cũng liền thông .”

      “Giáo sư, ông mở phương thuốc cùng tôi khác biệt lắm, nhưng mà hiệu quả phương thuốc của tôi nhanh hơn, lấy phương thuốc của ông điều dưỡng cũng phải mười ngày nửa tháng , tại thời đại thay đổi nhanh như vậy ai có thể đợi mười ngày nửa tháng chứ?”

      Mộ Chỉ Ly tại đối Uông Phong Tề cũng có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, có thể có được danh tiếng hàng đầu như vậy, trong bụng là có chút kiến thức, chẳng qua là tính tình hơi bảo thủ, biết biến hóa, nếu tất nhiên có thể làm tốt hơn.

      “Giáo sư, đề thi này ông thua, nhớ kỹ những lời của ông.” xong, Mộ Chỉ Ly cầm sách vở tự tin bước ra khỏi phòng học.

      Sau khi Mộ Chỉ Ly rời , Uông Phong Tề đột nhiên vỗ đùi “Dược hiệu mặc dù mạnh, lại có thể đưa đến công dụng ngoài dự đoán. Nhân tài a.” Nhưng mà Mộ Chỉ Ly cũng nghe thấy.

      ván này, Uông Phong Tề thua tâm phục khẩu phục.

      Giờ phút này toàn bộ phòng học đều sôi trào , tỷ thí vừa rồi bạn sinh viên kia thế nhưng thắng? khỏi bất khả tư nghị, tất cả mọi người lại nghị luận thanh lệ thoát tục kia lại có y thuật siêu quần.

      Trong thời gian ngắn ngủi, tên của Mộ Chỉ Ly truyền khắp toàn bộ đại học Bắc Kinh.
      fujjko thích bài này.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 2: Xuyên qua
      Dưới bóng cây con đường , Mộ Chỉ Ly dũ dũ cổ áo của mình, nâng lên đôi mắt nhập nhèm lười biếng, chỉ thấy mái tóc đen dài mềm mại của buông ở vai, khuôn mặt trái xoan dịu dàng là đôi mắt trong suốt như nước, hai hàng lông mi dày đậm buông thoảng xuống, cái trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, khiến cho làn da càng thêm trắng mịn nõn nà mà nhiều người so sánh được.

      Chiếc váy trắng liền thân mặc ở người càng có thêm khí chất nhu hòa mà người thường có được, cả người thoạt nhìn liền giống như U Lan tĩnh lặng nhưng đầy lực hấp dẫn.

      Ra khỏi phòng học cũng có dừng lại, mà là trực tiếp trở về nhà.

      Mộ gia là thế gia có được y học truyền thừa hơn ngàn năm, người Mộ gia đều học y, người ngoại lệ, mà Mộ Chỉ Ly từ lúc ba tuổi bắt đầu học y, đến bây giờ học suốt mười lăm năm trung y.

      Mộ Chỉ Ly là thiên tài kinh diễm tuyệt luân của Mộ gia, y thuật siêu quần, tay ngân châm chữa biết bao nhiêu bệnh tật trong thiên hạ, ở phương diện y học có thiên phú người nào có thể sánh bằng, hết thảy mọi tri thức phương diện y học chỉ cần qua lần đều có thể nhớ kỹ, hơn nữa có thể suy ra ba.

      Lúc mười hai tuổi bắt đầu xem bệnh, lúc trước vẫn là ông nội của cùng xem, sợ xem sai bệnh, nhưng mà lại chưa từng có chuẩn sai lần nào, cuối cùng ông nội cũng yên tâm để cho mình xem bệnh.

      Bất cứ người nào xuất thân từ Mộ gia đều cũng là lão làng trong giới trung y Trung Quốc, nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại thường thường khảo sát bọn họ, có đôi khi bọn họ gặp phải những chứng bệnh khó xử lý nhưng đến trong tay Mộ Chỉ Ly lại có thể bị giải quyết dễ dàng, thể làm cho bọn họ thấy xấu hổ, đương nhiên kích động cùng với vui mừng càng còn nhiều hơn.

      Trong mắt của bọn họ, hi vọng quật khởi của giới trung y đều đặt người Mộ Chỉ Ly.

      Cho nên mọi người chút nào keo kiệt đem y học suốt đời của mình giao cho Mộ Chỉ Ly, mà Mộ Chỉ Ly cũng rất chân thành học tập, bằng thái độ chịu đựng khắc khổ học tập hoàn toàn cần người đốc xúc, Mộ Chỉ Ly là tâm trung y từ trong xương cốt.

      Tại đây ở trong gia tộc theo ngành y mà lớn lên, từ lúc sinh ra bắt đầu ngửi mùi thuốc Đông y, đối với trung y có tình say đắm hiểu được.

      Uông Phong Tề là tập hợp sở trường của trăm nhà, chẳng bằng Mộ Chỉ Ly mới chân chính là sở trường của trăm nhà.

      Mộ Chỉ Ly thích nhất chính là nghiên cứu những chứng bệnh mà người khác bó tay làm gì được, khiêu chiến với độ khó cao là sở thích của . Nhưng cũng là người khiêm tốn, nếu tại có lẽ mỗi người đều biết Mộ Chỉ Ly là thiên tài trung y rồi.

      Mộ Chỉ Ly vừa về nhà, nhìn thấy trong đại sảnh tụ tập đầy người, nhìn kỹ Mộ Chỉ Ly nhận ra người đàn ông trung niên tay cầm cờ thưởng kia là người đàn ông hôm qua mình cứu?

      “Thần y, cuối cùng trở lại.” Lâm Cường nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, kích động thiếu chút nữa nước mắt đều chảy ra.

      đến trước mặt Mộ Chỉ Ly, ông trực tiếp quỳ xuống, đều nam nhi dưới trướng có hoàng kim, vậy mà thèm để ý chút nào: “Thần y, cám ơn cứu tôi, cứu nhà chúng tôi.”

      Mộ Chỉ Ly nhìn hành động của Lâm Cường, vội đỡ ông ta đứng dậy: “Tiện tay mà thôi, chú cần quá khách khí.”

      Ngày hôm qua lúc cứu người chỉ cảm thấy chứng bệnh này có vẻ kỳ lạ, ở quyển sách cổ nhìn thấy loại bệnh rất tương tự, cho nên mới thử cứu trị xem sao. Nếu là thành công, như vậy lại nắm giữ được thêm loại chứng bệnh.

      là ân cứu mạng của tôi, Lâm Cường suốt đời khó quên, lúc trước vợ của tôi đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ đều cho chúng tôi biết có cách nào, đều kêu vợ của tôi thay tôi chuẩn bị hậu , nếu phải thần y xuất cứu tôi, tại có khả năng là tôi chết. Nhà chúng tôi, tôi là trụ cột, nếu như tôi chết, vợ cùng con của tôi phải làm sao bây giờ? cứu cả nhà chúng tôi.”

      Giờ phút này, những người khác ở trong đại sảnh của Mộ gia mới hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cả đám đều nhìn Mộ Chỉ Ly tán thưởng, mặt biểu thần sắc kiêu ngạo. Mộ Chỉ Ly là bảo bối của toàn bộ Mộ gia, chứng bệnh trị được đều có thể trị, bọn họ tất nhiên cũng tự hào lây.

      “Ha ha, Mộ gia chúng ta có nhiều thế hệ học y, chính là vì tạo phúc cho mọi người, đây cũng là việc thầy thuốc như chúng ta phải làm, cứu chú, tôi cũng cảm nhận được thực vui vẻ, chú hãy đứng lên .”

      Đối với loại cục diện này, Mộ Chỉ Ly quen, vì cứ cách ba ngày năm hôm là phát sinh lần, cũng có người mộ danh tiến đến tìm mình cầu y .

      “Mộ thần y, nhà chúng tôi cũng có gì tốt đưa cho , chiếc nhẫn này là vật gia tổ của tôi truyền xuống, tặng cho để tỏ thành ý của chúng tôi, xin nhận lấy cho.” Lâm Cường từ trong lòng lấy ra chiếc nhẫn hoa văn phức tạp nhưng lại cực vì xinh đẹp đưa cho Mộ Chỉ Ly.

      “Chú quá khách khí, cần đâu, tổ tông truyền xuống cho các người nên cố gắng bảo tồn .” Mộ Chỉ Ly cười ,

      Nhưng mà nghe Mộ Chỉ Ly như vậy, Lâm Cường lại kích động hẳn lên “Mộ thần y, nếu như thu lấy, tôi hôm nay liền quỳ ở trong này quay về.” Sau đó Lâm Cường làm ra bộ dáng chuẩn bị quỳ xuống.

      Lâm Cường tuy rằng có bản lĩnh gì, nhưng mà có ân tất báo.

      Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng là có chút khó xử, liếc mắt nhìn người Mộ gia chung quanh cái, hơn nữa lúc nhìn thấy ông nội gật đầu xong, liền tiếp nhận nhẫn: “Vậy cám ơn chú.”

      Lâm Cường lúc này mới chịu bỏ qua, đem cờ thưởng tặng xong, sau đó mới rời .

      Đợi sau khi Lâm Cường rời rồi, Mộ Chỉ Ly mới đánh giá chiếc nhẫn tay, đầu tiên lúc mắt vừa liếc nhìn đến liền thích chiếc nhẫn này, thợ làm nó thực khéo và tinh xảo, hoa văn điêu khắc nhìn qua có loại khí chất cổ điển, tóm lại càng nhìn càng thích.

      tại loại nhẫn văn vật cổ điển này cũng ít gặp, người ta đeo nhẫn vàng, nhẫn bạc, ta đeo cái nhẫn cổ này cũng tệ.”

      Nhưng mà ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly đeo nhẫn vào khắc, thoáng cái sấm sét nổi lên, thiên địa biến sắc, mặt trời vốn chói mắt tại trốn vào tầng mây, tối, tối đến cực hạn, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại màu đen, ngay cả hô hấp đều trở nên nặng nề.

      Mộ Chỉ Ly kinh hãi, tại sao có thể như vậy? Cùng thời gian chiếc nhẫn nàng đeo tản ra ánh sáng chói mắt, phảng phất giống như đèn sáng trong đêm đen, sáng ngời đẹp mắt.

      Xa xa, lốc xoáy gào thét thổi qua, quỷ dị bay về phía Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly vội vàng muốn tránh khỏi, nhưng mà chiếc nhẫn tay lại tản ra năng lượng vô cùng đem hướng vào trung tâm lốc xoáy.

      Mộ Chỉ Ly vội vàng cởi nhẫn ra, nhưng mà nhẫn lại giống như là bộ phận thân thể của , như thế nào cũng thể cởi ra, thẳng tắp mang theo Mộ Chỉ Ly quấn vào trong lốc xoáy.

      Trời đất quay cuồng, đau, toàn bộ trong đầu Mộ Chỉ Ly đều tràn ngập chữ này, đây là có chuyện gì, cần xui xẻo như vậy chứ. Mộ Chỉ Ly kêu rên, mà mọi người chỉ thấy trận lốc xoáy thổi qua xông phá bầu trời, sau đó biến mất thấy.

      Đó là lần cảnh quan tự nhiên kỳ lạ, bị người Trung Quốc ghi chép lại, mà thần y Mộ Chỉ Ly cứ như vậy biến mất ở thế giới.

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 3: Trọng Sinh
      Mộ phủ, La Thiên thành.

      Đất đá xanh đường, mấy vạt cỏ xanh nhạt ương ngạnh từ giữa những tảng đá chen chút mọc lên, theo gió lắc lư, cảnh tượng là mảnh sinh cơ dạt dào.

      Trong chỗ cỏ dại mọc lên dài và lớn, có tiểu viện nhìn qua hoang phế lâu, có tòa nhà cũ nát chịu nổi bị vây trong đó.

      Phòng trong đó bài trí cực kỳ đơn giản, hé lộ ra cái bàn, băng ghế, chiếc giường gỗ, có bao nhiêu đồ dư thừa. giường gỗ, khoảng mười lăm tuổi nằm ở đó phát ra tiếng kêu thống khổ.

      Nữ tử có mái tóc dài mềm mại, hai má gầy yếu, bởi vì bị bệnh mà ra màu trắng bệnh tật, ngũ quan của nữ tử có bộ dáng rất là tinh xảo. Cái trán trơn bóng, đôi mày lá liễu, hàng long mi dày cong cong nhắm chặt mắt, bộ lông mi dày dài này rất đáng giá làm cho mọi người hâm mộ , giờ phút này nó hơi hơi rung động .

      Tuy rằng thấy đôi mắt kia đến tột cùng là như thế nào, nhưng mà theo độ cong kia của lông mi cũng có thể nhìn ra đôi mắt kia nhất định rất lớn, khóe mắt hơi hơi run run, bên khóe mắt trái có giọt nước mắt làm tăng thêm cho nàng loại phong tình khác.

      Mũi cao thẳng, cánh mũi tinh xảo, cái miệng nhắn phiếm sắc hồng của hoa đào, nếu như chỉ có vậy, nữ tử này tuyệt đối là mỹ nhân nhất đẳng.

      Nhưng mà ở bên mặt trái của nàng, có vết hoa văn màu đỏ thắm giống như cái bớt che kín hơn phân nửa mặt trái của nàng, nhìn qua có chút dọa người, cũng bởi vì vậy, đem dung nhan xinh đẹp hấp dẫn của nàng hoàn toàn biến thành xấu nhan.

      "Đau..." trong đầu Mộ Chỉ Ly chỉ còn lại ý tưởng trực quan này, nàng biết chính mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu còn có thể cảm thấy đau, vậy là chứng minh nàng chết.

      Nàng rất muốn mở hai mắt của mình, lại cảm giác được mí mắt vô cùng nặng nề, nặng như ngàn cân, trong đầu đều là mảnh hỗn loạn, vô số hình ảnh quen thuộc, từ trí nhớ xa lạ mạnh xuất ở trong đầu, toàn bộ đầu óc giống như muốn nổ tung, đau đớn vô cùng.

      Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Những trí nhớ này là sao? Nhưng mà nàng cũng có thời gian suy nghĩ, tất cả ký ức trong đầu tha cho nàng suy nghĩ.

      Rốt cục, sau khi Mộ Chỉ Ly thử mấy lần, nàng mở mắt thành công. Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà có nguy cơ sắp sập xuống, dọa nàng giật mình cái trực tiếp rớt xuống giường.

      "Ui..." Tác động đến miệng vết thương nàng bậc ra tiếng kêu đau, nhưng mà lúc này nàng hoàn toàn thanh tỉnh, nơi này đơn giản đến còn đơn giản hơn nữa, thậm chí có thể là phòng ở tồi tàn mà cho tới bây giờ Mộ Chỉ Ly nàng chưa từng thấy qua a.

      Nhìn tay của chính mình, khi nào biến thành ngắn thế? Làn da cũng biến kém, trước tiên, Mộ Chỉ Ly liền phát đây phải là thân thể của chính mình.

      Chợt chạy về phía chiếc gương đồng trong phòng, nhưng mà đợi khi thấy khuôn mặt trong gương, Mộ Chỉ Ly ngây ngẩn cả người.

      Trong gương cực kỳ xấu xí kia là chính mình sao? Ám văn màu đỏ che kín nửa mặt của nàng làm cho nàng thoạt nhìn giống như bị nguyền rủa, căn bản dám nhìn xem bộ dáng của chính mình.

      "Trời ạ, ta làm sao có thể biến thành như vậy? Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta chẳng qua chỉ đeo chiếc nhẫn, sau đó quấn vào trong gió lốc, sau khi... Tỉnh lại ở trong này. Nhưng mà, vẫn là biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

      Ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly buồn bực, phát toàn thân mình đều đau quá, nhìn kỹ, từ tay đến người đều che kín vết thương lớn , giờ phút này nó ra màu xanh tím.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta nằm mơ? Nhưng mà đồng thời với lúc nàng ngây người, trí nhớ tràn ngập trong đầu của nàng lúc trước bắt đầu ràng lên.

      Nhắm mắt lại nhận toàn bộ trí nhớ này, sau lúc lâu, Mộ Chỉ Ly mới mở mắt, trong mắt mê mang muốn hoàn toàn biến mất, bàn tay nắm lại tràn đầy buồn bực.

      Ở trong trí nhớ này, Mộ Chỉ Ly nàng bất đắc dĩ phải tiếp nhận chuyện thực —— nàng xuyên qua. Hơn nữa là hồn xuyên. Nữ tử này tên thực trùng hợp giống nàng cũng tên là Mộ Chỉ Ly.

      Là tam tiểu thư của Mộ gia ở La Thiên thành, thân phận này quả thực tệ, nhưng mà đến Mộ Chỉ Ly lại phải, Mộ Chỉ Ly có thể là nhân vật đại biểu cho sỉ nhục của Mộ gia, bộ dạng xấu liền quên , nhưng điểm thiên phú tu luyện đều có.

      Tại đây lấy việc tu luyện Thiên Lực là trào lưu của toàn thế giới, thể tu luyện Thiên Lực cũng có nghĩa đời này nàng chính là phế nhân! Trong các thế hệ con cháu của Mộ gia, tất cả mọi người đều có thể tu luyện trừ bỏ Mộ Chỉ Ly.

      Cha của Mộ Chỉ Ly là Mộ Thiên Tĩnh từng là thiên tài của Mộ gia, là tương lai hi vọng của Mộ gia, năm đó Mộ Thiên Tĩnh thực lực cao cường, dáng vẻ tuấn, là đối tượng ái mộ của bao nhiêu ở La Thiên thành.

      Nhưng mà trong lần ra ngoài lịch lãm, suốt ba năm về, lúc trở về lại mang về đứa là Mộ Chỉ Ly, lúc ấy ở Mộ gia tạo thành oanh động lớn, rồi sau đó bao lâu Mộ Thiên Tĩnh hiểu nguyên do mà chết .

      ai biết rốt cuộc là vì sao, cũng bởi vậy nó trở thành điều bí .

      Mộ Chỉ Ly tại bộ dáng phế vật, nếu phải năm đó Mộ Thiên Tĩnh từng vì gia tộc cống hiến qua mà , lúc này nàng phỏng chừng ngay cả nơi ở đổ nát cũng có. Tại đây trong loại gia tộc như vậy, huyết thống thân tình có vẻ dị thường mỏng manh, ngươi có thực lực, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ như công chúa, thực lực, liền giống như kẻ đáng thương mà sống.

      Dựa theo lẽ thường mà , nàng dù có ích như thế nào, cũng bị đánh, nhưng mà bi kịch là do năm đó Mộ Thiên Tĩnh quá mức vĩ đại, sau lưng người ghen tị với , người oán hận tuyệt đối ít, lúc chết bao nhiêu người ôm thái độ vui sướng khi người gặp họa.

      Cho dù chỉ còn lại có mình Mộ Chỉ Ly, vẫn thường xuyên bị bọn họ chèn ép khi dễ, vết thương người Mộ Chỉ Ly chính là do nguyên nhân đó.

      Sau khi biết hết thảy, Mộ Chỉ Ly thở dài tiếng, nghĩ tới này đáng thương như vậy, nhưng mà càng đáng thương hơn giờ chính là mình a, đường đường thần y thiên tài của thế kỷ hai mươi mốt, có thể muốn cái gì có cái đó, so sánh với kẻ đáng thương này, mình tốt số hơn nhiều lắm, mà giờ phải từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chênh lệch này cũng chỉ có người trong lòng có năng lực thừa nhận mạnh như nàng, mới có thể chịu đựng được.

      Ôm ý nghĩ sống ở đâu yên ở đó, Mộ Chỉ Ly bình yên tiếp nhận chuyện này, nàng phát chiếc nhẫn đeo tay nàng cũng vẫn theo nàng đến đây, vẫn thể tháo xuống giống như lúc trước, đây rốt cuộc là vật gì vậy, tất cả mọi thứ đều biến mất, cũng chỉ có nó tồn tại.

      Theo bản năng, Mộ Chỉ Ly cảm thấy tình trạng của mình tại có liên quan tới chiếc nhẫn cổ này, hơn nữa chiếc nhẫn cổ này cũng phải vật tầm thường, lúc ấy ánh sáng nó tản mát ra nàng vẫn còn nhỡ nhất thanh nhị sở.

      "Chẳng lẽ đây là bảo vật?" Mộ Chỉ Ly suy đoán, trong phim truyền hình đều diễn như vậy, thoạt nhìn nhẫn rất bình thường, thông qua lấy máu xong nó ra diện mạo vốn có.

      Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ ở tay ngọc của mình làm xuất vết thương , đem máu xuống chiếc nhẫn, vẻ mặt kích động chờ nhẫn phản ứng.

      Đợi sau lúc lâu, nhẫn vẫn như trước có gì phản ứng, Mộ Chỉ Ly rốt cục nhịn được nổi bão "Có lầm ? phải bảo bối còn đem ta đưa đến chỗ rách nát này?"

      Sau khi hoàn toàn chấp nhận hoàn cảnh tại của mình, Mộ Chỉ Ly cười , những khổ nạn vốn thuộc loại về Mộ Chỉ Ly kết thúc, nếu để cho thần y thiên tài ta từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây, nếu ta ở đây đến phong sinh thủy khởi (gió nổi nước dâng), chẳng phải làm thất vọng chính mình sao?

      Ngày mai bắt đầu hành động.
      fujjko thích bài này.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      chương 4: post sau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :