1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 38: Bí mật thân thế Bạch Tiểu Sơ

      Đợi ăn xong cơm chiều, Trầm Thường Ức trao đổi chút chuyện với Bạch Tử Sơ xong liền cáo từ rời .

      Sau khi Trầm Thường Ức rời , Tô Thanh Nhan gọi tiểu nhị màn nước ấm lên cho Bạch Tử Sơ tắm rửa. Mà bản thân nàng ra ngoài khách điếm, tìm góc người, lấy từ trong lòng ra vật nhìn giống cây sáo trúc, đặt bên miệng nhàng thổi tiếng, thanh bén nhọn lập tức như nổi bật giữa đêm, vang lên giữa trời. bao lâu sau, thấy trong khí xẹt qua làn gió lạnh sắc bén, thân ảnh quỳ gối trước mặt Tô Thanh Nhan.

      "Các chủ."

      Tô Thanh Nhan từ từ thu hồi lại sáo trúc kia, lại lấy xương gà lúc trước ra giao cho bóng đen kia: “Vương An, đưa cho Thương Mộng kiểm nghiệm xương gà này, kiểm tra xem có chứa gì thuốc gì bên trong.”

      “Dạ!” Vương An cung kính tiếp nhận bằng hai tay.

      Tô Thanh Nhan nhếch môi hỏi: “Gần đây có chuyện gì ?”

      “Bẩm các chủ, tất cả đều ổn, có chuyện gì!”

      “Rất tốt,” Tô Thanh Nhan khen ngợi vuốt cằm, lại nhìn màn đêm buông sương ngoài kia, hỏi: “Nơi này cách các ta còn bao nhiêu ngày đường?”

      “Bẩm các chủ, cần năm ngày là tới.”

      “Nếu đến núi Tây Phương cần bao nhiêu thời gian?”

      “Núi Tây Phương?” Giọng của Vương An mang theo kinh ngạc, suy nghĩ hồi, lại lắc đầu.

      “Làm sao vậy?” Nhận thấy có chút thích hợp, Tô Thanh Nhan hỏi.

      Vương An cung kính cúi đầu : “Thuộc hạ kiến thức nông cạn, chưa lần nghe thấy tên này, thứ lỗi thuộc hạ to gan, xin hỏi các chủ nghe ở đâu cái tên này?”

      “Ngươi gì?” Tin này như nhát sấm rền đánh vào ngực Tô Thanh Nhan, Vương An là thủ hạ của Tố Các, nắm được tất cả mọi thông tin, so với vị các chủ như nàng còn biết nhiều hơn, nếu ngay cả cũng biết núi kia là ở đâu, vậy...

      Lúc này, nàng lại lấy tấm bản đồ trong ngực ra, bảo với Vương An, thanh lạnh lùng: “Ngươi mau đứng lên, giúp ta nhìn cái này, địa điểm bản đồ này cần thế nào để tới?” Tấm bản đồ này là trước lúc Giáo chủ có giao cho nàng, lúc đó cũng là lần đầu tiên nàng nghe đến cái tên núi kia, nhưng là thời gian nàng ra ngoài giang hồ chưa nhiều, nên nghĩ là chưa từng nghe đến cũng là chuyện bình thường, nhưng lại nghĩ đến, ngay cả thuộc hạ tinh tường thông tin của mình cũng biết, là cổ quái quá à.

      Bạch Tiểu Sơ hai tay tiếp nhận, mở ra soi dưới ánh trăng, nhìn nhìn lại dưới ba lần, lúc này mới trả lại cho Tô Thanh Nhan, chắp tay : “Xin thứ lỗi cho thuộc hạ ngu dốt, nếu thuộc hạ đoán sai, đây chỉ là nơi vô danh hoang vắng, mà nếu thuộc hạ nhớ nhầm, nơi này cỏ cũng mọc được, chung quanh cực hoang vu, vắng vẻ.”

      “Sao?” Nếu như vừa rồi nghe Vương An chưa từng nghe thấy tên cái núi kia là tiếng sấm rền, lúc này, tin tức đưa đến lại như mưa sa gió giật, sấm chớp đùng đoàng, cứ thế giáng xuống ngực Tô Thanh Nhan, đả kích tâm trí nàng.

      Nàng ngạc nhiên mở to mắt, như thế, chẳng lẽ ngay từ đầu là chuyện Giáo chủ cùng Bạch Tử Sơ đem nàng ra đùa giỡn? Cái gọi là Ngọc Diệp hoa núi Tây Phương kia, căn bản chỉ là chuyện bịa đặt? Ý đồ muốn nàng vất vả chuyện tay trở về? Muốn đùa nàng sao?

      Nghĩ đến đây, khỏi phẫn nộ đến nỗi toàn thân tỏa ra sát khí, dưới gió mùa thu, tay áo nàng bay phất phới, như có như lướt lòng nàng.

      Tính tình nàng tuy là tốt, nhưng nàng cũng dễ dàng tha thứ cho việc bản thân bị người đùa cợt! Nàng là các chủ của Tố Các, giết người chớp mắt a.

      Nàng phẫn nộ vẫn khinh công bay , trong gian chỉ còn lưu lại câu: “Phái người tìm hiểu chỗ kia rốt cuộc là thế nào, còn nữa, tìm hiểu xem Ngọc Diệp hoa còn ở đâu nữa!” Ngoái đầu nhìn, Tô Thanh Nhan bay về phía chân trời tối mịt kia rồi.

      Trở lại khách điếm, phẫn nộ cước đá văng cửa phòng, khí lực lớn đến nỗi đem cửa phòng suýt hỏng.

      Nhìn nam nhân đưa lưng về phía nàng, đầu nàng tràn ngập lửa giận, nhảy vọt lên, muốn túm tóc dài của mà chất vấn mọi việc, nhưng vừa túm được tóc , kéo lại khuôn mặt , nàng lại ngạc nhiên.

      Chỉ thấy mặt có chút máu, khóe miệng còn vết máu đỏ sậm ngừng giọt, từng giọt tưng giọt vào trong nước, hai mắt nhắm nghiền, nhíu chặt mày tỏ ý đau a.

      Thấy Bạch Tử Sơ như vậy, Tô Thanh Nhan còn tức giận nổi nữa, nàng giơ tay vỗ vỗ mặt Bạch Tử Sơ, lại ngạc nhiên phát hai má lạnh như băng, tia ấm áp nào, giống như vừa bước ra từ hầm băng.

      Nàng run run giơ tay đặt trước mũi Bạch Tử Sơ, căm giác được hô hấp của vẫn còn mới thở phào nhõm.

      Ánh mắt vừa chuyển, lại phát giác vẫn ngâm trong nước, mà nước cũng còn ấm nữa, lạnh như băng rồi! Nàng mới rời thời gian uống chén trà , nước vốn nóng lại đột nhiên lạnh lẽo thế này, rốt cuộc là có vấn đề gì a?

      Toàn thân nàng chấn động, hô hấp trầm xuống, bắt buộc bản thân mình phải trấn định, nửa ôm nửa kéo Bạch Tử Sơ ra, ôm đến giường, đắp cho nhiều chăn.

      Nhưng mà tái nhợt mặt Bạch Tử Sơ lại giảm chút nào, ngược lại còn có xu hướng tăn lên, Tô Thanh Nhan sợ hãi vội xông cho ngoài, gọi tiểu nhị chuẩn bị nước nóng cùng chăn bông mùa đông, mà nàng lại vội vàng lấy khăn bông, cẩn thận lau nước lạnh người .

      Thời khắc nguy hiểm này, nàng cũng bất chấp gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng ôm lấy Bạch Tử Sơ, vận nội công của mình, đem thân thể mình dán vào người , muốn cấp ấm áp của người mình cho , mà khăn bông kia vẫn ngừng lau nước lạnh người cho .

      Động tác trong tay nàng mang theo nội lực, mỗi chỗ lướt qua đều thấm hết hơi lạnh ở đó. Mà, trong lúc này, nàng mới chính thức nhìn thân thể Bạch Tử Sơ.

      So với tưởng tượng của nàng khác ở chỗ, làn da của Bạch Tử Sơ tuy có trắn, nhưng sờ lên cũng thấy bóng loáng, khăn bông lau qua, có thể cảm giác được xúc cảm gập ghềnh. Hai mắt đảo qua, nàng lập tức rùng mình, thân là sát thủ, cuộc sống trải qua trong đao kiếm, làm sao nàng lại biết nguồn gốc của những cảm xúc sần sùi da này.

      Đó là dấu vết của sẹo a!

      được người khác dùng thuốc khống chế làm vết sẹo nhạt vài phần, nhưng vẫn có thể cảm giác được độ sâu của những vết sẹo này. Đưa tay di chuyển từ xuống dưới đột nhiên phát người có rất là nhiều vết thương sâu nông khác nhau, mà đây chỉ là phía trước người , vậy sau lưng sao, còn bao nhiêu vết thương sau lưng nữa?

      Nàng thể tưởng tượng được nữa, giúp Bạch Tử Sơ lau sạch phía trước xong, liền nhàng xoay người , đến khi nhìn thấy lưng, trong lòng nàng lại đau lên, bỗng nhiên sinh ra cảm giác đau muốn rớt nước mắt.

      Những vết sẹo sau lưng được xử lý tốt như phía trước, mỗi vết sẹo đều dữ tợn trải dài người , ánh mắt di chuyển, thậm chí thể nhìn thấy có chỗ da thịt hoàn hảo, nơi nào cũng có vết sẹo, mà vết sâu nhất lại nằm ở lồng ngực . Nhìn hình dáng vết sẹo, xác nhận có nhiều năm trước đây.

      Tô Thanh Nhan đột nhiên giơ tay lên che môi, ra sức cắn môi dưới. Nàng ép buộc bản thân phải trấn tĩnh, lại dùng khăn bông lau mỗi vết sẹo người , giống như hy vọng lần cẩn thận cùng âu yếm này giúp cho vết thương kia có thể được chữa lành.

      Nhưng mà, vết thương lại vẫn dữ tợn như trước, vẫn ngạo nghễ nằm người Bạch Tử Sơ, có dấu vết rời .

      Tô Thanh Nhan lại nhàng lật người lại, ánh mắt rơi xuống ngực , liền nhìn thấy vết sẹo so với vết sẹo phía sau kia còn dữ tợn hơn, giơ tay sờ vào vết sẹo đí, nàng nhắm mắt lại, trước mắt bỗng lên hình ảnh chủy thủ lưu tình đâm vào ngực , đem máu trong cơ thể phun ra.

      Nàng chợt bừng tỉnh, dám tưởng tượng thêm chủy thủ này mang theo bao sức lực, lại mang theo bao hận thù mà đâm.

      Lúc này, tiểu nhị cũng mang đồ lên cho nàng, nàng thấp giọng cảm tạ, liền ôm Bạch Tử Sơ để vào bên trong nước ấm kia, muốn làm cho thân thể ấm áp lên.

      Ở giữa hơi nước, trước mắt đột nhiên xuất thân ảnh, nam tử áo trắng chợt giơ cái đùi gà lên, ở trước mặt nàng phất phơ, cười : “Nương tử 5, ăn đùi gà...”

      Đây mới chính là Bạch Tử Sơ mà nàng biết, ngu ngốc, đáng .

      phải là bộ dạng như tại, bất tỉnh nhân , toàn thân là sẹo, thân phận thần bí ai biết .

      giọt lệ tinh túy rơi ra từ khóe mắt nàng, rơi lên đầu vai gầy yếu của , nhập vào nước nóng.

      Xưa nay nàng giết người vô số, chút lưu tình, cũng là lần đầu tiên rơi lệ vì nam nhân.

      Trong lòng nàng luôn có loại cảm giác, nàng với Bạch Tử Sơ là trời sinh đối đầu, nhưng cũng là trời sinh biết người biết ta.

      Cho nên, nàng vì Bạch Tử Sơ mà rơi lệ, mà đau lòng.

      bàn tay vô lực giơ lên, nhàng lau giọt nước mắt kia, lại đưa lên miệng mình khẽ nếm, lại cười yếu ớt : “Nước mắt của nương tử 5 là vị đùi gà.”

      “Phì” nghe được giọng này, Tô Thanh Nhan nhịn được mà cười thành tiếng, “Tỉnh rồi hả?”

      Bạch Tử Sơ khẽ cười, lại đem đầu mình tựa vào người Tô Thanh Nhan, giọng : “Cảm tạ ngươi, nếu , ta sớm chết rồi!”

      linh tinh gì đấy?” Tô Thanh Nhan vỗ vỗ vai , nhìn như nặng tay, kỳ thực chỉ như nhàng xoa xoa, “Ngươi nghĩ dưới địa ngục có đùi gà ăn sao?”

      “Đùi gà?” mặt Bạch Tử Sơ khôi phục lại chút khí lực, khóe miệng khẽ lên nụ cười, “Kỳ ta...” dừng chút, lại lắc đầu cười : “Thôi, có gì, tối nay cảm tạ ngươi.”

      “Ngươi...” Tô Thanh Nhan sửng sốt, lại nhìn đến vết sẹo sau lưng , muốn hỏi gì đó, nhưng lại nhịn xuống. Giờ, cần lấy sức khỏe Bạch Tử Sơ làm trọng, nên chọn thời điểm này hỏi han.

      Bạch Tử Sơ cũng nhiều, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, tựa vào thân thể nàng, hưởng thụ nước ấm.

      Nhìn im lặng ngủ say trong nước, tạo thành bức họa tiên nhân tắm rửa, nhưng đáng tiếc lại là vị tiên bị bệnh.

      Bạch Tử Sơ, người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Tại sao thân thể ngươi lại biến thành vậy? khiến người ta tò mò muốn tìm hiểu.
      quỳnhpinky, Neavah Redneval, B.Cat7 others thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 39: Ly hôn

      Sau vài ngày nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Sơ khôi phục lại được phần nào thể lực.

      Trong những ngày này, Tô Thanh Nhan ăn ngon, ngủ được, cả ngày lẫn đêm đều chăm sóc cho , còn phải vận công giúp khôi phục khí huyết. Cũng may, công lực của Tô Thanh Nhan và Bạch Tử Sơ có thể tương trợ lẫn nhau, nên dưới hỗ trợ của nàng, thân thể Bạch Tử Sơ cũng dần tốt lên, tuy rằng chưa thể bằng lúc trước, nhưng gương mặt lấy lại ít hồng hào.

      nhiều ngày qua, cả hai người đều có vẻ lạnh nhạt, chưa hiểu nguyên nhân bệnh tình của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan hỏi mà Bạch Tử Sơ cũng chủ động , hai người cứ thế duy trì quan hệ càng ngày càng kém này. Dù là sống cùng dưới mái hiên, nhưng trong lòng cả hai người đều tồn tại cảm giác xa lạ mà trước kia cả hai đều chưa từng có.

      Lúc trước dù hai người đồng giường cộng chẩm, bọn họ cũng cảm thấy có gì ổn, nhưng mấy ngày nay, bọn họ cảm thấy đối phương ngủ bên cạnh mình có gì đó được tự nhiên lắm, ừ, đúng là được tự nhiên lắm. Nhưng hai người bọn họ đều ra, nên bỗng nhiên, cả hai người cùng chứa bí mật trong lòng.

      Nhìn Bạch Tử Sơ khỏe lên, Tô Thanh Nhan liền nằm xuống, nàng ngủ cả ngày đêm mới cảm thấy thân thể khỏe mạnh lại phần nào. Mà Bạch Tử Sơ cũng quấy rầy nàng, chỉ im lặng tựa vào giường, đọc quyển sách mà Bạch Tử Sơ mua cho , trang lại trang lật qua, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng sách lật qua lại.

      Cho đến tận khi Tô Thanh Nhan tỉnh lại, Bạch Tử Sơ vẫn duy trì tư thế đọc sách như cũ, có gì thay đổi.

      Sau khi khỏi bệnh, Bạch Tử Sơ thu lại vẻ ngu đần thường ngày, khôi phục trạng thái tự nhiên nhất, từ người phát ra loại khí chất thản nhiên nhàng, im lặng đọc sách, gương mặt tỏa ra cảm giác trong trẻo, nhưng lạnh lùng, khóe miệng lại bất đồng cong lên, toát ra thần sắc ôn nhu.

      Con người Bạch Tử Sơ này thực phức tạp, quá khó nhận biết, dù Tô Thanh Nhan có mắt nhìn người thế nào, cũng thể nhìn , rốt cuộc còn người thế nào, đâu mới là con người thực của ? như con hát ở gánh hát, tùy từng thời điểm, đều có thể biến thành nhân vật hoàn toàn khác, có tính cách khác hẳn, khiến ai có thể khám phá được con người dưới lớp ngụy trang đó, thể nhìn con người thực của .

      “Nương tử Tô Thanh Nhan, tỉnh rồi hả?” Ngón tay khẽ động, trang giấy lật qua, Bạch Tử Sơ thản nhiên . Ánh mắt vẫn như trước, hề liếc nhìn về phía Tô Thanh Nhan.

      Tô Thanh Nhan xoa hai mắt, lồm cồm bò dậy, kéo kéo áo bị mồ hôi làm ướt sau lưng, bất mãn : “Nóng quá!”

      tắm !” Bạch Tử Sơ vẫn thản nhiên như trước.

      Tô Thanh Nhan ngây ngô hỏi: “Ta tắm, ngươi làm gì?”

      Tiện tay lật, tờ giấy lật sang, Bạch Tử Sơ cười : “Ta ngủ!”

      Tô Thanh Nhan nhướn mắt, bất mãn : “Ngươi ngủ nhiều đến thế rồi còn muốn ngủ tiếp sao?”

      Bạch Tử Sơ cười sâu thêm vài phần, nhưng đó lại là vài phần chua sót: “Ngủ mơ hồ, sâu giấc.”

      Tô Thanh Nhan ngẩn người, nỗi buồn từ ngực chậm rãi tràn dần khắp tứ chi, bao lâu tràn ngập toàn thân nàng. Nàng Bạch Tử Sơ trước kia thế nào, nhưng giờ phút này, nàng biết, nam nhân này mặt ngoài là vẻ ngu đần lúc nào cũng vui vẻ, nhưng chất, giấu sâu bên trong con người này là biết bao nỗi buồn đau.

      khí xung quanh hai người trầm lại mất lúc lâu, lâu sau, Tô Thanh Nhan mới lên tiếng phá vỡ im lặng: “Bạch Tiểu Sơ, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.”

      “Ừ, .” Bạch Tử Sơ nhàng trả lời, ánh mắt vẫn nhìn vào quyển sách trong tay, nhưng Tô Thanh Nhan biết được, căn bản đọc sách, bởi ánh mắt khóa ở trang sách này được hồi lâu rồi mà chưa chuyển.

      Tô Thanh Nhan thở dài rồi : “Bạch Tiểu Sơ, nơi này rất gần Tố Các, mấy ngày nữa, chúng ta có thể về qua Tố Các được ? lâu ta quay về, muốn về thăm.”

      “Được!” Lưu loát trả lời, chút do dự.

      Tô Thanh Nhan bất động nhìn , lời đến bên miệng lại nuốt vào, chần chừ hồi lâu mới hạ thấp thanh : “Hay, chúng ta... đến tìm Ngọc Diệp hoa nữa được ? Ngọc Diệp hoa, ta cần nữa.”

      Tay Bạch Tử Sơ dừng lại giữa trung chút, lại nhàng cười cái: “Được.”

      Nhìn hành động của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan có chút tức giận đứng dậy, Bạch Tử Sơ cũng chút để ý, ăn Ngọc Diệp hoa của nàng là , lừa nàng cũng là , mà nay nàng hạ giọng chuyện với , cũng chút nghi ngờ gì cả mà cũng tỏ thái độ gì là sao?

      Tức giận, nàng phẫn nộ giậm chân, : “Bạch Tiểu Sơ, ta muốn bỏ ngươi!”

      Tay Bạch Tử Sơ lật sách hoàn toàn dừng lại, lâu có động tác gì, đến khi Tô Thanh Nhan sắp hết kiên nhẫn, Bạch Tử Sơ lại nhàng lật sách : “Được!”

      “Ngươi!” Tô Thanh Nhan phẫn nộ, “Ngươi... ngươi...” Nàng “ngươi” hồi, nhưng cũng nghe thấy gì, cuối cùng, vẫn là Bạch Tử Sơ bỏ quyển sách xuống, chậm rãi lấy từ trong lòng ra phong thư đưa cho Tô Thanh Nhan, mới khiến nàng giảm bớt xấu hổ.

      Tô Thanh Nhan nghi hoặc tiếp nhận, mở ra, vừa thấy nội dung bên trong, nàng khỏi kinh ngạc, phong thư này có cái tên luật pháp gọi là Hưu thư! Mà nguyên nhân hưu, là thân thể có tàn tật, thể hầu vợ có thai!

      Nàng lẳng lặng nhìn thân hình Bạch Tử Sơ, nhưng lại bị thản nhiên phun câu: “Đừng nhìn, ta có vấn đề, chỉ là lấy cớ thôi, nếu ngươi tin, có thể thử lần.”

      “Ngươi... vì sao?” Lời ra lại mang theo vài phần thê lương.

      “Ta có ý gì, nhiều ngày, ta cứ quấn quýt lấy ngươi chằng buông, giờ nên buông tay thôi.”

      “Ta nhổ vào!” Tô Thanh Nhan đứng lên, chỉ vào mũi Bạch Tử Sơ : “Nay ngươi những lời này còn có ý nghĩa gì nữa, lúc trước sao ! Giờ lâu ngày, ngươi ra là có ý đồ gì?”

      Đáy mắt Bạch Tử Sơ lộ ra buồn bã, nhàng xoa ngực mình, sắc mặt trắng thêm vài phần: “Lúc trước...ta thực nghĩ tới bệnh của ta lại đột nhiên phát, ta vốn tưởng có thể thoải mái thêm vài ngày, lại nghĩ,” sắc mặt khi những lời này lại càng thêm tái nhợt, nhìn dung nhan này, lại khiến người ta thêm đau lòng cho , “Lại nghĩ, đến nhanh như vậy.”

      Lòng Tô Thanh Nhan căng thẳng, mọi buồn bực đều bị cảm xúc đau lòng kia che khuất mất, nhìn vẻ u sầu đau khổ mặt Bạch Tử Sơ, nàng mím môi, biết nên an ủi thế nào nữa.

      "Thanh Nhan."

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, câu gọi này, là lần đầu tiên nàng được nghe Bạch Tử Sơ gọi.

      Bàn tay lạnh lẽo của Bạch Tử Sơ chạm vào da mặt nàng, mặt mang theo bảy phần quyến luyến: “Ngươi cũng biết đấy, từ ta mang nhiều bệnh, đại phu sống quá hai mươi, mà nay ta sống hơn hai năm rồi, là quá đủ, nghĩ lại, hai năm qua là ta tham lam, Diêm Vương rốt cuộc cũng muốn thu ta về rồi. Ngươi... ân...”

      Chỉ thoáng, cái ôm mang theo lực ập tới, cánh tay ấm áp ôm lấy ngực , Tô Thanh Nhan vùi đầu mình vào lòng , nhàng ngửi hương sữa người : “Bạch Tiểu Sơ, ngươi nghĩ nhiều rồi, tất cả đều tốt, chắc chắn có việc gì, Tố Các chúng ta, ta dẫn ngươi nhé, nhất định chữa bệnh cho ngươi được mà.”

      Bạch Tử Sơ ngẩn người, vừa muốn mở miệng, lại thấy Tô Thanh Nhan đột nhiên ngẩng đầu, hai tay nắm lấy tay , ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn , cảm xúc lên lời cứ thế ra trước mắt Bạch Tử Sơ.

      Mà Bạch Tử Sơ cũng có cảm giác xúc động từ đáy lòng nổi lên, trực giác của Bạch Tử Sơ cho biết, bị đôi mắt long lanh kia hấp dẫn, chút chút nhập vào lòng, khát vọng tìm kiếm được thứ tên trong đó.

      Thời khắc mà hôn mê bất tỉnh, động tác của Tô Thanh Nhan rất nhanh, động ngón tay cái cái ấn lên mạch tượng của Bạch Tử Sơ, động tác lưu loát dấu vết đến cả Bạch Tử Sơ cũng nhận ra.

      Mà khi Bạch Tử Sơ hoàn hồn lại, Tô Thanh Nhan sớm thu hồi tầm mắt, bổ nhào vào lòng , gắt gao ôm lấy .

      Thân thể Bạch Tử Sơ khẽ động, nhàng giơ tay ôm lấy nàng, nghe nàng ở trong lòng mình lên tiếng hứa hẹn: “Bạch Tiểu Sơ, được sợ, có chút xíu hy vọng cũng được từ bỏ, ta có ngươi rời .”

      “Được!”

      Lời vừa , mặt Tô Thanh Nhan chôn sâu trong lòng Bạch Tử Sơ lộ ra nụ cười quỷ dị.

      Mà, ở nơi nàng nhìn thấy được, mặt Bạch Tử Sơ cũng thu lại nụ cười, thay vào đó là thần sắc giảo hoạt.

      Trận đấu lòng người này, hai bọn họ, ai biết ai thắng ai thua.

      Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Bạch Tử Sơ hoàn toàn khôi phục lại sức khỏe, lại quay trở về làm tiểu tử cả ngày cầm đùi gà ngây ngốc, mà Tô Thanh Nhan hoàn toàn có biện pháp đối phó với .

      nhiều ngày, nàng bóng gió hỏi Bạch Tử Sơ về việc Ngọc Diệp hoa ở cái nơi quỷ quái kia, nhưng mà lại luôn ngây ngô, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại nàng: “Hả?” Tô Thanh Nhan tưởng nghe , còn ngoan ngoãn lập lại lần nữa, mà lần này, hả, mà là : “Hả hả?”

      Ờ, hơn chữ, Tô Thanh Nhan nghe mà tức giận đến nỗi đem gối đầu ném về phía , khiến sợ tới mức vội vàng lao xuống giường, tránh né, kết quả là bị Tô Thanh Nhan ném trúng, miệng kêu lên oai oái.

      Hai người cứ thế cãi nhau ầm ĩ mấy ngày liền, đến khi phát Bạch Tử Sơ còn phát bệnh nữa, hai người mới xuất phát đến Tố Các.

      Trước khi , Tô Thanh Nhan mướn người đánh xe, cũng mua chiếc xe ngựa, tránh việc Bạch Tử Sơ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mà phát bệnh. Hai người bọn họ thanh thản nằm trong xe ngựa, đánh đánh, nháo nháo cả đường , cũng là vui vẻ , lo lắng trong mấy ngày vừa tồi đều được xua tan , mà quan hệ của hai người cũng vì đùa giỡn này mà tốt lên rất nhiều.

      Trong những ngày này, hai người làm gì khiến phá hỏng tầng quan hệ này, vẫn nháo loạn như những ngày trước kia, chỉ là trong lúc vô ý, tứ chi tiếp xúc nhiều hơn chút. Thậm chí, có lần, trong lúc náo loạn, môi Tô Thanh Nhan còn vô ý chạm vào mặt Bạch Tử Sơ, khiến gò má cả hai người có chút hồng hồng, thêm chút xấu hổ, nhưng chỉ chút thôi, ngay sau đó liền khôi phục trạng thái.

      Hai người là những kẻ câu nệ tiểu tiết, đối với tình , ai cũng có cái nhìn của chính mình, nhưng giống với những người bình thường đặt tình lên bệ phóng, phóng đến vị trí đệ nhất, giữa bọn họ còn có trách nhiệm lẫn nhau, chỉ là bọn họ với đối phương, có lẽ lại là cách tốt nhất, ít nhất, có thể duy trì mối quan hệ tốt như bây giờ.

      Qua số ngay xe, bọn họ rốt cuộc đến gần Tố Các. Tố Các này nếu có thể đứng đầu thiên hạ, nhưng chưa hề bị đối thủ cạnh tranh tìm đến đương nhiên là có chút thủ đoạn, thí dụ như vị trí của Tố Các giang hồ đến bây giờ vẫn là số chưa ai giải đáp được. Mà Tô Thanh Nhan ngốc, đương nhiên cho đánh xe kia biết đươc, cho nên vừa đến gần Tố Các, nàng lập tức lôi Bạch Tử Sơ xuống xe rồi đuổi đánh xe kia quay về.

      thêm đoạn nữa, nhìn đến phong cách trước mắt kia, khiến cho Bạch Tử Sơ phải trố mắt mà nhìn.
      quỳnhpinky, Ledoan2099, mal6 others thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Ui, thôi hai người có nhận biết được tình cảm rồi
      Pham Trang thích bài này.

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 40: Tố Các trong truyền thuyết

      Chỉ thấy xung quanh tiêu điều, hoang vắng, trống trải, liếc mắt nhìn thấy đường biên, phía trước thậm chí còn có sương trắng phủ nhìn . Toàn bộ nơi này, tỏa ra hơi thở quỷ dị lạ thường.

      Chỗ này, Bạch Tử Sơ chưa bao giờ tới nên biết là chỗ nào.

      Mở ô ra, che ánh nắng nhàn nhạt đầu, Tô Thanh Nhan cười đến vô tà, nhìn kinh ngạc của Bạch Tử Sơ, : “Sao, phong cảnh nơi đầy tuyệt chứ?”

      Bạch Tử Sơ ngây ngốc gật gật đầu: “ sai, là tuyệt, đáng tiếc...”

      “Hả?” Nhíu mi cái, Tô Thanh Nhan bất mãn : “Tiếc gì cơ?”

      “Đáng tiếc có đùi gà!”

      Tô Thanh Nhan tức giận liếc mắt nhìn cái, liền đưa cái ô trong tay mình vào tay , rồi lục lọi trong tay nải của mình nửa ngày trời, lại lục lọi thêm, rút ra rất nhiều thứ là gì.

      Nhìn đám đồ mà Tô Thanh Nhan lôi ra, trong lòng Bạch Tử Sơ có chút lộp bộp, khỏi run rẩy, vì sao lại có loại cảm giác ổn là sao?

      Vì thế, khi bị Tô Thanh Nhan trói hay tay, bịt kín hai mắt, che kín lỗ tai rồi bị nàng kéo chạy , mới phát giác, dự cảm chết tiệt kia của mình có gì gọi là sai lệch cả.

      Tô Thanh Nhan dễ dàng đem hành lý ném lên người Bạch Tử Sơ, mà bản thân mình thoải mái lôi kéo về phía trước.

      Đáng thương cho Bạch Tử Sơ, chỉ có thể ư a trong miệng mà thể kêu thành tiếng, tai lại thể nghe được gì theo nàng, ngay cả câu phản bác cũng lên lời. Sớm biết phải nhận đối đãi thế này, vừa rồi giả ngu mà phản kháng luôn, nào biết Tô Thanh Nhan lại vô tình đến như thế này, lại đối đãi với như Nhị Giáo chủ của Lưu Quang Giáo, thầm thề, sau này, nếu có ngày có thể xoay người, nhất định nhét Tô Thanh Nhan vào hậu cung của , lấy đùi gà lớn của ra, uy nàng tầm mười ngày, khiến cho nàng chỉ cần nghe thấy phun!

      Vì thế, khi mà Bạch Tử Sơ khoái trá trong lòng về kế hoạch trả thù của , Tô Thanh Nhan lôi vào bên trong màn sương trắng kia.

      Dù sao Tố Các cũng là địa phương cấm địa, thể cho người ngoài biết được, kể cả là Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan cũng thể hoàn toàn yên tâm, cho nên, để phòng ngừa nghe lén gì đó, nàng đành phải trói lại, bịt kín tai, để tránh việc thám thính được lối vào Tố Các.

      Sau khi vào bên trong màn sương kia, tai Tô Thanh Nhan lắng nghe bốn phía, phát giác xung quanh có ai, mới kéo Bạch Tử Sơ lên người mình, cố tình chạy lòng vòng mấy vòng lớn, nhằm làm hỗn loạn phương hướng của Bạch Tử Sơ, qua hồi mới chạy đến phương hướng chính xác.

      Càng lúc càng xa, sau khi xuyên qua tầng sương mù, Tô Thanh Nhan mới đứng lại.

      Chỉ thấy nơi đây toàn là các nấm mồ, lớn khác nhau, cong vẹo đặt mặt đất, mà chữ viết đó, đều bị gió làm mờ , nhìn được rốt cuộc là mộ của người phương nào.

      Tô Thanh Nhan kéo Bạch Tử Sơ đến chỗ các nấm mộ đó, liền bỏ lại mình, bản thân tới nấm mộ tương đối thấp bé, trước sau trái phải nhìn lượt, tin tưởng khoảng cách giữa mình và Bạch Tử Sơ đủ xa, thế này mới cúi người, đưa tay ra sau nấm mộ, nhàng phất cái, liền khởi động cơ quan. Chỉ nghe tiếng cơ quan mơ ra dần hạ xuống, cửa động ra mặt đất, dưới cái động đó có lối vào mật đạo.

      Tô Thanh Nhan quay đầu, nhìn thấy Bạch Tử Sơ vẫn ngoan ngoãn đứng yên đó, đầu lắc lư, lúc này mới yên tâm qua kéo , dẫn xuống mật đạo kia.

      Sau khi tiến vào mật đạo, Bạch Tử Sơ cũng nhu thuận nghe lời, theo người dẫn đường là Tô Thanh Nhan, cả đường hề tranh cãi ầm ĩ. bao lâu sau, hai người đến cuối mật đạo, Tô Thanh Nhan lại quăng Bạch Tử Sơ sang bên, tới phía trước mở ra cơ quan, lại cầu thang nữa ra, Bạch Tử Sơ lại đề phòng qua, kéo Bạch Tử Sơ tiếp.

      ra khỏi mật đạo, nàng khẽ đẩy Bạch Tử Sơ vài cái, ý bảo trước , đợi khi bước , nàng mới nhàng đóng cửa cơ quan kia lại, tiếp tục lôi kéo Bạch Tử Sơ lên phía trước.

      Hai người lâu nữa đến sơn trang phồn hoa, khác với địa phương hoang vắng vừa rồi. Phong cảnh nơi đây hoàn mỹ, bốn phía sông núi hữu tình, giống như chốn đào nguyên tiên cảnh, nơi xinh đẹp thế này, nếu là nơi cư bình thường, phải gọi là cực kỳ hoàn hảo, nhưng, Tô Thanh Nhan lại biết được, nơi đây là chỗ mai táng cho bao đám xương khô, tưới bao nhiêu máu, bởi nơi này là Tố Các giết người đổ máu.

      Đến trước cửa, hai thủ vệ nhìn thấy Tô Thanh Nhan liền đề phòng muốn tiến lên hỏi, nhưng Tô Thanh Nhan lập tức lấy lệnh bài ra tránh bọn họ hỏi han nhiều linh tinh.

      Nhìn bọn họ hành lễ xong, Tô Thanh Nhan mới vung tay lên, nâng mắt nhìn về phía Bạch Tử Sơ, lúc này thủ vệ mới giật mình, vội vàng im miệng, giữ lại mọi lời muốn , sau đó đồng loạt tiến lên mở cửa ra, nghêng đón Tô Thanh Nhan vào cửa.

      Tuy Tô Thanh Nhan là các chủ, nhưng những người được nhìn thấy diện mạo của nàng nhiều, cho nên khi nàng vào Tố Các, mọi người chỉ coi nàng là sát thủ bình thường, hỏi han gì cả.

      Trong Tố Các, kỳ giống như lời đồn bên ngoài, mỗi người đều là hung thần, giết người chớp mắt, ngược lại, con người sống ở đây cực hòa thuận, mọi người đường, gặp được người quen đều thân thiết chào hỏi nhau, sau đó mới lo việc của mình. vào nơi này, tựa như xã hội bình thường, nếu có biết, chỉ sợ ai nghĩ đây chính là Tố Các.

      Gió phất quá, giờ là giữa trưa mùa thu, khiến cho người ta muốn ngủ. Tô Thanh Nhan có chút mệt mỏi ách xì cái, cảm thấy còn gì lo lắng nữa, mới cởi trói cho Bạch Tử Sơ, để cho nhìn thấy ánh sáng.

      Nhưng mà, nàng cởi khăn bịt mắt ra hồi, Bạch Tử Sơ vẫn mở hai mắt, cả người lặng yên đứng đó, cũng biết làm gì nữa.

      Tô Thanh Nhan nghi hoặc vỗ vỗ hwans, nào biết đột nhiên cả người đột nhiên mềm nhũn ra, cả người đổ nhào vào người Tô Thanh Nhan, hơi thở vẫn theo quy luật, chính xác là ngủ...

      Khi Bạch Tử Sơ tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt ai oán phóng đại ra trước mặt , hai mắt chớp chớp mấy cái, hơn nửa ngày mới có phản ứng nhận biết đây là Tô Thanh Nhan: “Nương ... nương tử Tô Tiểu Nhan, làm sao vậy?”

      “...” Tô Thanh Nhan trừng mắt nhìn , liền đứng thẳng dậy, với tay lấy cái gì đó đưa ra trước mặt , cười xấu xa : “Tướng công Bạch Tiểu Sơ tỉnh rồi sao? Nào, đay là đùi gà thiếp thân tỉ mỉ chuẩn bị cho ngài, mời, dùng, nào!” Ba chữ sau cùng là dùng toàn lực phun ra, nhưng mà lời ra lại mang theo kiều diễm ái muội, ngữ điệu kỳ quái này khiến Bạch Tử Sơ nghe được mà run rẩy, tóc tai dựng đứng lên.

      Da gà người nổi cả lên, nuốt nuốt nước miếng, lúc này mới bắt buộc tầm mắt mình nhìn đến tay Tô Thanh Nhan, chỉ thấy đó là đùi gà rất lớn, da thịt đầy đủ, màu sắc rực rỡ, tỏa mùi hương thơm ngát, đúng là mùi hương quyến rũ, nhưng là, nhìn vẻ mặt cổ quái của Tô Thanh Nhan, Bạch Tử Sơ cảnh giác, phải là đùi gà bị hạ thuốc xổ đấy chứ?

      Nhìn gương mặt đầy đề phòng của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan lại mỉm cười, tóc dài bay bay, đôi môi nhàng mấp máy, lông mi rung động, “Tướng công Bạch Tiểu Sơ, ngươi làm sao vậy?”

      Động tác xinh đẹp cùng lời nhàng, hồn của Bạch Tử Sơ thành công bị câu rồi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tô Thanh Nhan, nhàng vươn tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào da mặt nàng, cảm thụ được độ mịn màng của làn da.

      Dần dần cảm xúc mang lại, sờ từ gò má đến mũi, lại đến mí mắt. Nhìn Tô Thanh Nhan bị mình chạm vào mà có chút khẩn trương, Tô Thanh Nhan nhàng cười :

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan, hai đùi gà con của ngươi có nếp nhăn, thịt rủ xuống rồi này!”

      "..."

      Giờ phút này, chỉ có gì mới có thể khắc sâu khát vọng trong nội tâm Tô Thanh Nhan muốn đá ra bên ngoài.

      Nhìn sắc mặt Tô Thanh Nhan cứng đờ, đáy mắt Bạch Tử Sơ xẹt qua tia trêu tức, lại muốn sờ soạng loạn xạ mặt nàng, thậm chí còn lớn tiếng hô: “Ai nha, nương tử Tô Tiểu Nhan a, sao mặt ngươi lại nhiều thịt thừa thế này, ôi này, khóe mắt còn có nếp nhăn, ôi chao, hai mắt lồi ra này, a, mắt ếch, con ếch, con ếch... Ngô ngô ngô....”

      cái đùi gà bự phi đến tác dụng trực tiếp là chặn họng Bạch Tử Sơ lại. Tô Thanh Nhan phẫn nộ kéo kéo lại nhét nhét vào miệng Bạch Tử Sơ, vừa làm vừa kêu: “Ăn, ăn, ăn, ta cho ngươi ăn, ăn , ăn đến khi ta thích mới thôi!”

      “A, ngô, ngô, a, a...” Bạch Tử Sơ mở to hai mắt, hai tay ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Tô Thanh Nhan, nhưng Tô Thanh Nhan nổi nóng, sao có thể để được như ý, vừa lớn tiếng quát, vừa thở hồng hộc đè lên người .

      Cuối cùng, sau khi cuộc chiến dài mấy trăm hiệp của hai người qua, kết quả là Bạch Tử Sơ bị Tô Thanh Nhan ép buộc ăn hết nửa cái đùi gà mà chấm dứt.

      Đúng ở thời điểm hai người dừng chiến, người đứng ở cửa rốt cuộc cố lấy được dũng khí, gõ gõ cửa: “Khụ, khụ, các chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo!”

      “Vào!” Tô Thanh Nhan còn ngồi người Bạch Tử Sơ, chịu xuống, thân thể Bạch Tử Sơ mềm mại ngồi thực thoải mái, nàng thỏa mãn xê dịch cái mông mình, tìm được chỗ thoải mái, sửa sang lại quần áo, nhìn người vừa vào phòng.

      Sứ giả Hoa Vô Tâm tiến vào, nhìn Tô Thanh Nhan quần áo chỉnh tề ngồi người quần áo càng chỉnh tề, lại ghé vào giường như xác chết, nhìn cảnh tượng ái muội như thế, kết hợp với những thanh mình vừa nghe được, mặt mọi người bảo nhau mà đỏ cả lên, hình như mình làm hỏng chuyện tốt của người ta rồi a.

      Ánh mắt đảo qua, nhìn đáy mắt Hoa Vô Tâm mang theo ái muội, sắc mặt Tô Thanh Nhan cũng nhịn được nữa, nàng hung hăng vỗ vào đầu Bạch Tử Sơ cái, thầm oán hận làm mình mất hình tượng, nghe thấy ôm đầu kêu đau, tâm tình nàng mới tốt lên chút.

      “Khụ, khụ,” Hoa Vô Tâm lại cố lấy dũng khí đánh gãy hành động của Tô Thanh Nhan : “Các chủ, Quỳnh nương muốn gặp ngài.”

      “Quỳnh nương?” Tô Thanh Nhan nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, Quỳnh nương này ngày thường là người chuyên việc đối ngoại liên hệ với khách hàng, nếu phát sinh vấn đề, đều là cho thủ hạ đến đưa tin, nhưng hôm nay nàng lại tự mình đến, biết là có chuyện gì!

      Thôi, cứ xem .

      Nàng lên tiếng, với Hoa Vô Tâm: “Ngươi mang trà ra cho nàng, đến Lang các , ta đến đó.”

      “Dạ!” Hoa Vô Tâm cung kính lên tiếng, lơ đãng liếc mắt nhìn Bạch Tử Sơ cái, lời lại mang theo trêu chọc: “Vậy thuộc hạ cáo lui, quấy rầy việc của các chủ nữa!”

      Vừa xong, nàng như phi ra ngoài, lưu lại người muốn đánh người cùng nam nhân nửa sống nửa chết ở lại trong phòng.

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 41: Tô Tiểu Nhan tiếp nhận nhiệm vụ

      Khi Quỳnh Nương tới Lang các, Tô Thanh Nhan chờ ở đó rồi.

      Quỳnh Nương giọng gọi cửa, nghe thanh bên trong phải là thanh mềm mại của truyền từ bên trong ra, mà là giọng trầm ổn, nàng rón rén tiến vào.

      Đập vào mắt nàng làm dáng người toàn thân quần áo đen, khoanh tay đưa lưng về phía mình.

      Dù đối phương nhìn thấy, Quỳnh Nương vẫn theo quy củ mà hành lễ: “Tham kiến các chủ!”

      “Ân!” Tiếng trầm thấp buông xuống, khí thế cao quý cũng vì thế mà phát ra, nếu có thể nhìn thấy nét mặt của nàng lúc này, chỉ sợ bản thân Quỳnh Nương cũng bị sợ chết khiếp.

      Giờ này Tô Thanh Nhan còn vẻ linh động hoạt bát thường ngày mà là nhếch mép cười, lại càng tăng thêm vài phần lạnh lùng, dù Quỳnh Nương tiếp xúc với nhiều người, cũng thể sợ hãi được.

      Quỳnh Nương nuốt nước miếng, thầm cân nhắc trong lòng vài lần về những điều sắp , cảm thấy có gì sai sót mới dám ra, trong giọng mang theo chút chần chừ, khom người mở miệng : “Các chủ, hôm nay có người đến, mang theo vụ, ừm, chính là muốn tự bản thân ngài tiếp nhận.”

      tia kinh ngạc xẹt qua đáy mặt, rất nhanh biến mất, Tô Thanh Nhan đảo mắt cái, trong đầu bỗng nhớ đến cuộc đối thoại giữa Nhạc Phúc Đức và thừa tướng lúc trước ở Nhạc phủ, Quỳnh Nương còn chưa , trong lòng nàng thầm tính toán đáp án.

      Nhưng ngoài miệng, nàng lại đem giọng trầm xuống thêm vài phần, tâm trọng hờn giận : “Các lý chúng ta thiếu người.”

      Ngụ ý là, cần ta phải tự ra tay.

      Quỳnh Nương nghe thế, dù sớm biết được đáp án, nhưng vẫn bị câu trả lời của Tô Thanh Nhan làm hoảng sợ, vội vàng đem những lời mình vừa ra thầm kiểm tra lại lần, sợ rằng mình gì đó sai chọc cho Tô Thanh Nhan mất hứng.

      Thấy đối phương bị mình dọa sợ, cảm giác đắc ý dâng lên. Tô Thanh Nhan vẫn bình tĩnh gì thêm, đợi Quỳnh Nương tiếp.

      Quỳnh Nương suy nghĩ trái phải trước sau mấy lần, mới chần chừ tiếp: “Thuộc hạ hiểu là nên làm phiền các chủ, nhưng lần này, thân phận của đối phương có chút phức tạp, , nếu quả các chủ ... nhận, cho giang hồ bốn phương những điều bất lợi về chúng ta, cho nên thuộc hạ...”

      thế, ngươi đáp ứng sao?” giọng hờn giận mang theo giọng mũi ra, khiến Quỳnh Nương vội dập đầu, phủ nhận: “, thuộc hạ phái người bám theo bọn họ, bọn họ đợi mấy ngày, cho bọn họ đáp án. Thuộc hạ dám tự tiện làm chủ, suốt đêm chạy về các, muốn hỏi ý kiến các chủ.”

      Ánh mắt mang theo thần sắc tán dương, Tô Thanh Nhan nhàng vuốt cằm: “Ngươi làm tốt lắm! Đối phương là người phương nào lại khiến cho ngươi phải kính nể như thế?”

      “Là....” Quỳnh Nương tự giác đè thấp thanh , nhìn trái phải trước sau vòng. Nhìn nàng thần thần bí bí như thế, Tô Thanh Nhan vung tay áo lên, trầm giọng : “ cần để ý, có người ngoài.”

      “Là...” Quỳnh Nương lên tiếng trả lời: “Là thừa tướng đương triều.”

      Lời vừa , trong lòng Tô Thanh Nhan khẽ lộp bộp mấy cái, chợt hiểu cái gì đó, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khinh bỉ : “Là thừa tướng đương triều sao? Ta còn tưởng là người nơi nào lợi hại, cũng chỉ là người trong triều thôi mà. Xưa nay, giang hồ và triều đình can thiệp chuyện của nhau. Ngươi sợ gì?” Thanh trầm tĩnh, ý cũng bộc lộ trong đó.

      Thân thể Quỳnh Nương lại khẽ run lên, vội vàng khom người quỳ xuống, dập đầu : “Các chủ thứ tội, thuộc hạ vô năng, quấy nhiễu các chủ, xin các chủ tha mạng!”

      Dứt lời, lại liên tiếp đập đầu vài cái, tay áo Tô Thanh Nhan lại vung lên, thấy trò này diễn đến đây là đủ, thể quá đáng thêm nữa, mới Quỳnh Nương đứng lên, ngữ khí hòa hoãn : “Thôi, trước sau vô là xong rồi, ta nhận việc này, nhưng lần sau được lấy lý do này nữa!”

      “Dạ, thuộc hạ biết tội.”

      “Uhm!” Tô Thanh Nhan hất tay cái nữa, lại xoay người hỏi: “Nhưng là, nếu tự ta ra tay, thù lao phải cao hơn!”

      “Xin các chủ yên tâm, thuộc hạ phụ lòng người!”

      “Được!” Khóe miệng Tô Thanh Nhan nhếch lên, trong đầu cũng thầm tính toán, thừa tướng có biết bao nhiêu là tiền, lúc này làm thịt con gà này còn đợi đến bao giờ nữa? Có nhiều tiền mới có thể mua đùi gà cho Bạch Tiểu Sơ ăn. Nghĩ đến người kia, đáy lòng lại mang theo lo lắng.

      Suy nghĩ hồi, nàng lại quay về vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí lạnh lùng : “Cho nên, muốn ta giết kẻ nào?”

      “Cái này...” Quỳnh Nương có chút chần chừ : “ ra, lần này phải là giết người, mà là để tự thân các chủ tìm người!”

      “A?” Nhướn mày cái, hứng thú của Tô Thanh Nhan lại được khơi lên. Nhớ khi đó ở Nhạc phủ nghe qua về việc này, mà sau vụ việc của Nhạc Phúc Đức, thừa tướng vẫn còn có thể tìm ra được Tố Các bọn họ, muốn tự mình ra tay, nàng lại có hứng thú tò mò với việc này, lúc này mới hỏi: “Là tìm ai?”

      Quỳnh Nương lấy từ trong lòng mình ra cái ống trúc, cung kính dâng lên, hay tay bưng đến trước mặt Tô Thanh Nhan, : “Mời các chủ xem!”

      Lời vừa ra, thấy trong tay có gì, gió phất qua cái, vật trong tay bị bàn tay trắng noãn cầm lấy mang .

      Tô Thanh Nhan xoay người trở lại, nhanh chậm mở ống trúc, lại rút tờ giấy bên trong, mở ra, đó viết nhiều chữ, chỉ ít ỏi mấy chữ đến đáng thương:

      “Tuổi chừng hai mươi, nam tử, dung nhan bị hủy, ngực có vết sẹo do kiếm đâm.”

      “Hoang đường!” Tô Thanh Nhan tức giận phất tay áo, lạnh lùng : “Chỉ với vài đặc thù này, muốn ta tìm người, quả thực là nằm mơ !”

      Thấy nàng tức giận, Quỳnh Nương lại vội quỳ xuống, mở miệng giải thích: “ người người này có khối ngọc bội, là tượng trưng cho thân phận của . Nếu có thể tìm thấy ngọc bội, tìm ra được người!”

      “Hình vẽ bức họa đâu?” Lại nhíu mày, Tô Thanh Nhan hờn giận .

      “Cũng ở bên trong ống trúc.”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, đem ống trúc lắc lắc, lúc này mới phát bên trong còn có tờ giấy . Mở ra liền thấy bên trong có vẽ khối ngọc bội hình tròn, hình khắc của ngọc bội này phức tạp, bên trong khắc cái hình rồng, mình rồng cuộn lại, đầu rồng nằm chính giữa.

      Sắc mặt Tô Thanh Nhan trầm xuống, suy nghĩ lung tung hồi. Có thể sử dụng ngọc bội hình rồng, có năng lực khiến thừa tướng tìm người, là người của hoàng thất phải ?

      Nghiền ngẫm bức vẽ ngọc bội này hồi, đáy mắt Tô Thanh Nhan lên tia quỷ dị: “ có đặc thù gì ngoài cái này sao, còn gì khác ? Hay là còn điều gì nữa ?”

      ... có!” Quỳnh Nương khẩn trương , sợ Tô Thanh Nhan đem tức giận trút lên người mình.

      Nhìn bộ dáng run sợ của nàng, Tô Thanh Nhan cũng thấy mệt mỏi, hỏi thêm vài câu nữa, liền phất tay cho nàng lui ra.

      Đợi khi Quỳnh Nương rồi, Tô Thanh Nhan mới thở dài hơi, xoay xoay bả vai mấy cái, phất tay áo bổ nhào đến bàn uống ngụm trà.

      Địa vị các chủ này có đơn giản và dễ làm, nếu đoán được lòng người, vẫn nên cần thêm uy nghiêm, thể hoàn toàn bằng vai phải lứa với thủ hạ của mình, bằng đến lúc tranh luận làm sao có thể có được lợi thế của các chủ~~

      Nơi này lúc nào cũng phải bó tay bó chân, cảm thấy cả người được tự nhiên, ngẫm lại, vẫn là lúc ở Lưu Quang Giáo là tốt nhất, tuy rằng mỗi ngày đều phải lao động, thỉnh thoảng còn bị Bạch Tử Sơ chọc cho tức giận, nhưng cả ngày đều được tự do, cũng lo lắng có thể có người đến hại ngươi hay , ngược lại, còn có thể cả ngày hại người.

      Tuy Bạch Tử Sơ chọc nàng tức giận, nhưng khi ở cùng , ngày qua ngày đều hết sức vui vẻ, mọi phiền não đều biến mất còn gì, nghĩ đến người kia, mặt Tô Thanh Nhan lại lộ ra biểu tình vui thích, tươi cười.

      Uống thêm mấy ngụm trà, nàng mới chậm rãi đem tình ý vừa nảy lên trong lòng áp xuống, lại đem hai tờ giấy trong ống trúc kia ra xem lại lần, lại nghiền ngẫm ý tứ đó, cũng muốn tìm những người mình biết trong trí nhớ của mình.

      Nàng nheo hai mắt, thầm phân tích, sắp xếp trí nhớ của bản thân, mọi dữ liệu dần được lên ràng, bóng người lập tức lên trước mắt mình. Nàng đứng bật dậy, tầm hai mươi tuổi, bị hủy dung, ngực có vết thương do kiếm, nàng lật lật lại trí nhớ, chỉ có thể dự đoán đến người, là Giáo chủ Lưu Quang Giáo, đại ca của Bạch Tử Sơ! Khi đó, nàng từng vô ý vào phòng Giáo chủ, ngoài ý muốn thấy ngực đầy vết sẹo.

      Nàng ngạc nhiên ngẩn người ra, Lưu Quang Giáo chỉ là môn phái giang hồ, làm sao lại có quan hệ với triều đình được, nhưng là, nếu nghĩ lại, nhìn bộ dáng quen thân của Bạch Tử Sơ cùng Trầm Thường Ức, nếu hai huynh đệ bọn họ là người hoàng thấy, cũng là có thể, chỉ là, nếu là thế, chẳng phải bọn họ là hoàng thân quốc thích lưu lạc giang hồ sao?

      Mày ngài của Tô Thanh Nhan khẽ nhướn lên, thừa tướng muốn tìm hoàng thân quốc thích lưu lạc, là muốn gì đây? Có ý gì đây?

      chung, Hoàng đế kia để phòng ngừa người khác mơ ước ngôi vị Hoàng đế, chắc chắn tìm hoàng tử lưu lạc bên ngoài về, mà đương kim hoàng đế đương triều cũng mới hai mươi tư tuổi, cũng chỉ xấp xỉ tuổi hai huynh đệ Bạch Tử Sơ, vậy, chỉ có khả năng, thừa tướng chính là lén tìm.

      Về phần thừa tướng muốn làm gì? Mưu phản cũng tốt, mà soán ngôi làm điên đảo triều đình cũng tốt, Tô Thanh Nhan cũng xen vào, việc của nàng lúc này là mau chóng tìm ra người, kiếm khoản lớn.

      Nay có việc trùng hợp như vậy, để nàng được gặp gỡ hai huynh đệ Bạch Tử Sơ, nàng sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế chứ? Vô luận Giáo chủ có phải là người mà thừa tướng muốn tìm hay , nàng cũng phải thử lần.

      Nghĩ thế, nàng liền vui vẻ thu thập này nọ tốt, chuẩn bị trở về phòng tìm Bạch Tử Sơ.

      đến trước cửa phòng, trong đầu nàng liền lóe lên cái, bước chân bị kiềm lại, cả người nhảy bật lên, vòng vo nửa ngày, tìm về phòng mình, đổi thân quần áo đỏ rực.

      nhàng mở cửa, thấy bốn phía có ai, nàng phi thân lên mái nhà, bước chân lướt rất nhanh, bao lâu, đến nơi thanh u. Chỉ thấy nơi này xanh mắt, cây cối tươi tốt, ánh nắng chiếu xuống, dưới đất loang lổ bóng cây, nhìn đến là mát mắt.

      Nơi đây, tựa như khung cảnh bình thường chốn tiên giới, lại hơn vài phần tự nhiên, mà thiếu vài phần người ở, thậm chí chóp mũi còn ngửi thấy mùi thơm ngát, mọi phiền muộn của Tô Thanh Nhan đều bị tiêu tán.

      Thấp thoáng bên trong xanh ngắt kia, là gian nhà gỗ độc đáo, bất đồng với cảnh sắc tuyệt vời nơi này, phòng ốc tỏa ra cảm giác hết sức tự nhiên, kết cấu bình thường, có chạm khắc, nhưng lại mang lại cảm giác đơn giản.

      Nàng cười rồi tiến lên, chân cố ý giậm mạnh, từng bước từng bước tiến lên trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa.

      Tay còn chưa chạm cửa, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc, thấy tâm tình thoải mái ít. Mà bên trong lại truyền ra giọng nam mát lạnh: “Vào , cửa khóa!”

      Nghe được thanh này, ý cười mặt Tô Thanh Nhan càng sâu, nhàng đẩy cửa ra, vòng đễn chỗ có mùi thuốc, giọng : “Sao ngươi biết ta đến.”

      “Mấy lần ngươi đến, đều cố ý giậm mạnh chân, dù ta có võ công, nhưng cũng phải là kẻ điếc, đương nhiên có thể nghe ra! Mà nơi này, ngày thường cũng rất ít người đến, cho nên, chỉ có thể là ngươi mà thôi.”

      Thanh buông ra, nam tử cũng từ từ di chuyển đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :