[Trọng Sinh] DANH GIA VỌNG TỘC - TỐ TỐ TUYẾT

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 29/11/14

    2. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      Vân tần này tuy bị hạ bệ nhưng có vẻ chưa rời sàn diễn ah, vẫn là mối nguy hiểm tiềm tàng cho CS :040: nhất là thủ thỉ vs HD háo sắc kia về vẻ đẹp của CS, này là muốn CS vào cung để hãm hại đây :03: hừ, cho rớt răng cửa là may đó, phải đánh cho méo miệng lun để khỏi hại người :029: Hết tần đến phi, Lệ phi này cũng đối đầu vs CS lun, thậm chí đối đầu vs cả Liêu phủ, pó tay:061: rảnh quá ko có việc gì làm đây, đáng tiếc là CS vượt qua ah :tungtung: Thanks
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Nấm Lùn

      Nấm Lùn New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      bác ở trong bản cv có nghĩa là bạn à! TQ xưng hô theo kiểu miền Nam!
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. Cheri T

      Cheri T Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      Lệ phi lại lăm le hãm hại CS nhà ta ahhh k biết điều sau này CS đùa cho tới bến bh:yoyo64::yoyo36:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Đêm hôm oanh tạc chương mới đây! :yoyo60: Thay nàng @Jemy , mình up chương 94.1 lên cho ai còn làm cú đêm nhào vô xâu xé nhá :yoyo52:

      Chương 94.1
      Edit: @Jemy
      Beta: PHUONGLINH87^^

      Hoàng Hậu và các phu nhân thưởng thức thư pháp của Vạn Bích Trác, hiển nhiên là hồi khen ngợi, mà Liêu Thư Mẫn bên này cũng nhìn chằm chằm vào bức họa, đặt bút vẽ nét, vẻ mặt rất chăm chú.

      Các vị tiểu thư đến gần án thư bên này, khi nãy thấy bức họa bị dính mực nước loạn thành mảng đen, bây giờ nghe Cẩm Sắt vậy, Liêu Thư Mẫn cũng vẽ thêm lên bức họa bị hỏng kia liền tò mò đến xem, đâu còn lòng dạ nào mà xem thư pháp của Vạn Bích Trác.

      Nhưng cho dù các nàng có trợn đến hỏng mắt cũng hiểu rốt cuộc Liêu Thư Mẫn làm gì, bức họa đó nhìn thế nào cũng thấy lộn xộn, hoàn toàn nhìn ra được mỹ cảm gì. Nhưng chúng tiểu thư cũng biết rằng nếu Cẩm Sắt cam đoan với Hoàng Hậu giao ra bức họa đáng để thưởng thức, mà Liêu Nhị tiểu thư nghe nàng xong cũng bận rộn cả lên bức họa đó chắc chắn có chỗ kì diệu. Các nàng trợn to hai mắt để nhìn xem chỗ đặc biệt của bức họa này nhưng vẫn chưa nhìn ra Liêu Thư Mẫn tươi cười buông bút xuống, ngẩng đầu lên đối mặt nhìn Cẩm Sắt mỉm cười.

      Bên kia, Hoàng Hậu và các phu nhân cũng vừa bình phẩm xong thư pháp của Vạn Bích Trác, lại khen ngợi tài nghệ của Nhu Nhã Quận chúa và ba người Lưu Tùng San, hơn nữa còn ban thưởng xuống cho cả bốn người. Vài người đều được ban thưởng, bây giờ chỉ còn lại mình Liêu Thư Mẫn, nếu như nàng thể giao ra bức tranh trông đàng hoàng bị xem thường và chế giễu.

      Hoàng Hậu thể tiếp tục công khai giúp Liêu Thư Mẫn kéo dài thời gian, nên bây giờ nàng liền cùng các phu nhân, tiểu thư nhìn qua, lúc này Liêu Thư Mẫn cũng vừa đặt bút lông trong tay xuống, ngước mắt lên cùng Cẩm Sắt nhìn nhau cười. Mọi người thấy vẻ mặt Liêu Thư Mẫn như vậy hai mắt bất giác mở to, lại kỳ vọng nhiều hơn chút.

      Mà Cẩm Sắt đối Liêu Thư Mẫn khẳng định, Liêu Thư Mẫn liền mang bức họa đó tiến lên, hai cung nữ cầm bức tranh mở ra, lập tức dẫn đến ánh mắt nóng rực của mọi người, nhưng khi mọi người nhìn qua chỉ thấy đống đỏ đỏ đen đen lộn xộn nên tất cả khỏi khó hiểu. Có vết xe đổ của Vân Tần nên mặc dù lần này Lệ phi nhìn liên tục vào bức tranh vẫn nhìn ra chỗ đặc biệt nào mà chỉ thấy Liêu Thư Mẫn duyên dáng kiều, khóe môi mỉm cười, nhìn như liệu trước mọi việc cũng dám tùy tiện mở miệng.

      lúc sau, vẫn là Hoàng Hậu cười : “Liêu Nhị tiểu thư có thể giải thích chút, bức tranh này là....”

      Liêu Thư Mẫn nghe vậy nhàng phúc thân rồi mới cười : “Hồi Hoàng Hậu nương nương, tiểu nữ họa là bức Phong Tuyết Lạc Mai Đồ.”

      “Phong Tuyết Lạc Mai Đồ? Đây sao có thể xem là Phong Tuyết Lạc Mai đồ gì chứ, bổn cung chỉ miễn cưỡng nhìn ra vài đóa hoa Mai mọc giữa chạc cây lộn xộn thôi, hơn nữa đời này làm gì có cây nào thân và cành liền nhau, hoa mai còn có thể mọc thân cây sao ?” Nghe Liêu Thư Mẫn xong, Lệ phi vẫn nhịn được mà lạnh lùng .

      Liêu Thư Mẫn liền phúc thân cái rồi mới chỉ vào bức tranh cười : “Nương nương, màu đen mà người nhìn thấy chỉ có phần dưới cùng này là tiểu nữ vẽ thân cây Mai, còn phần phía cùng là chạc cây bị tuyết đè lên mà đụng nhau, những chỗ màu đen còn lại đều phải là cành cây hay thân cây mà là sắc trời buổi tối. Nương nương người xem, đây phải là dạ cập phong tuyết, mai hoa lạc vũ* sao ?”

      ban đêm bão tuyết đến bất ngờ, hoa mai rơi lả tả như múa.

      Liêu Thư Mẫn vừa chỉ vừa , mọi người nhìn lại bức họa theo như lời nàng mà giống như bị hoa mắt, ràng vẫn là bức tranh đó, nhưng lại nhìn ra được hình ảnh mà Liêu Thư Mẫn . Quả nhiên là trận bạo tuyết ập xuống, các cành mai va vào nhau dính làm chỗ hòa cùng mảnh tuyết trắng chầm chậm rơi xuống, mà nếu để cho người ta xem kỹ hơn càng cảm thấy rằng bức họa ắt hẳn phải như nàng miêu tả chứ khó lòng nào nhìn ra được cảnh tượng lộn xộn ban nãy.

      Chúng phu nhân và tiểu thư đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu, liền lập tức nghị luận, Hoàng Hậu cũng hết sức kinh ngạc, lúc sau mới cười : “Hay cho câu Dạ cập phong tuyết, mai hoa lạc vũ.”

      Lúc này Lệ phi cũng nhìn ra được, thấy mọi người nhiều hứng thú, mà Hoàng Hậu cũng tán thưởng Liêu Thư Mẫn nên nàng ta cũng tiện gì nữa, chỉ cười nhạt hai tiếng rồi cùng phi tần bên cạnh chuyện.

      Mà Hoàng Hậu lại cười hỏi Liêu Thư Mẫn: “Vì sao ban nãy bổn cung nhìn ra được ý của nó, Liêu Nhị tiểu thư sao có thể vẽ ra được như thế ?”

      Liêu Thư Mẫn thấy mọi người tò mò nhìn chằm chằm nàng, liền theo bản năng nhìn qua Cẩm Sắt, Cẩm Sắt biết nàng muốn gì, đối nàng bốn mắt nhìn nhau, vội cười hướng nàng khẽ lắc đầu, ánh mắt Liêu Thư Mẫn hạ xuống, lúc này mới quay đầu lại rồi cười .

      ra cũng đơn giản, người ta thường nhìn đến những thứ giống nhau, ví dụ như bức tranh này, mọi người đều bị phần màu sắc sặc sỡ nhất hấp dẫn tầm mắt, cho nên nương nương và các phu nhân chỉ nhìn thấy đống đen thui lộn xộn, chút mỹ cảm nào. Do có ấn tượng ban đầu nên càng khó nhìn ra ý trong đó, hơn nữa sau khi xem tiểu nữ lại chỉ qua lần, đương nhiên lại nhìn ra cảnh tượng khác. Điều này cũng giống như khi xem gốc cây, nếu ta nhìn từ nhiều hướng khác nhau, thấy được các hình dáng khác nhau nhưng độc nhất vô nhị . Cái gọi là “Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong”* đại khái cũng là ý này. Mà khi họa, tiểu nữ chỉ cần nhìn phần mà mình muốn, đơn giản họa thêm lạc mai phần bị bôi đen và xem phần giấy trắng như mảnh tuyết thành cảnh tượng như vậy.”

      *trích câu đầu tiên trong bài thơ “Đề Tây Lâm bích” của Tô Thức, ý rằng nhìn từ hướng khác nhau ra hình dáng khác nhau. “Đề Tây Lâm bích”:


      題西林壁:

      橫看成嶺側成峰,

      遠近高低各不同。

      不識廬山真面目,

      只緣身在此山中。

      Đề Tây Lâm bích:

      Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,

      Viễn cận cao đê các bất đồng.

      Bất thức Lư Sơn chân diện mục,

      Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.

      Đề tường chùa Tây Lâm (Người dịch:Nguyễn Khắc Phi):

      Nhìn ngang thành dài, nghiêng thành đỉnh

      Cao, thấp, gần, xa, thấy khác ngay

      Chẳng Lư Sơn hình dáng

      Bởi thân đứng ở chính nơi này


      Hoàng Hậu nghe vậy gật đầu liên tục rồi cười : “Liêu nhị tiểu thư quả nhiên là băng tuyết thông minh, kỳ tư diệu tưởng. Vậy lấy bộ trâm vàng Đan Phượng Triêu Dương ngậm chuỗi ngọc mà Xa quốc tiến cống năm ngoái thưởng cho Liêu nhị tiểu thư .”

      Liêu Thư Mẫn cung kính cảm tạ, lúc này mới chậm rãi lui xuống. Vì trừ nàng ra các vị tiểu thư đều được ban thưởng, mà số lượng còn nhiều hơn Liêu Thư Mẫn, hơn nữa Hoàng Hậu còn tán thưởng thêm đối với vài vị tiểu thư, bức tranh của Liêu Thư Mẫn tuy là mưu lợi cũng được khen, nhưng nếu về mỹ cảm của nó nó phải kém nhiều lắm, Hoàng Hậu chỉ khen Liêu Thư Mẫn kỳ tư diệu tưởng chứ khen họa kỹ của nàng xuất sắc, cho nên dù nàng khiến cho mọi người đều rất ngạc nhiên cũng tính là quá nổi trội.

      đến, hôm nay người được Hoàng Hậu tán thưởng nhiều cũng phải là Nhu Nhã Quận chúa mà là Vạn Bích Trác, đích nữ* của Vạn các lão, phần thưởng Vạn Bích Trác lấy được cũng hậu hĩnh nhất, nhìn nàng duyên dáng kiều, hờ hững đứng đó nhận khen thưởng của Hoàng Hậu, ít vị tiểu thư đều nghĩ rằng có phải Trấn Quốc Công phủ có ý định kết thân cùng Vạn Thủ Phụ gia hay ? Nhất thời, các ánh mắt hướng về Vạn Bích Trác có hâm mộ, có đố kị, nghĩ thầm rằng người ta xuất thân tốt, mình lại được tốt số như vậy, thể sinh vào Thủ Phụ gia liền thở dài hơi.

      *đích nữ: con trưởng dòng chính

      Nhưng nghĩ như vậy, các tiểu thư liền nghĩ đến Cẩm Sắt, vị Diêu tứ tiểu thư này cũng là trưởng tôn nữ Thủ Phụ gia, phụ thân lại là Trạng Nguyên, mẫu thân cũng là đích nữ nhà Thượng Thư, xuất thân như vậy cũng kém Vạn Bích Trác chút nào.

      Hơn nữa nhìn biểu vừa rồi của Diêu tứ tiểu thư, cho dù là dung mạo, phẩm hạnh, phong thái hay khả năng ứng biến đều kém Vạn tiểu thư, thậm chí còn hơn chứ kém, vị Diêu Tứ tiểu thư này nếu lại trưởng thành thêm vài năm nữa đến khi bằng tuổi của Vạn tiểu thư bây giờ diện mạo biết trổ mã tuyệt sắc đến cỡ nào.

      Nếu như Diêu các lão còn sống bây giờ người đứng nơi đó được Hoàng Hậu khen ngợi phải là Diêu tứ tiểu thư, so sánh ràng như vậy, các tiểu thư cũng thấy cân bằng, chỉ cảm thấy mặc dù mình có số sinh vào Thủ Phụ gia, nhưng so với Cẩm Sắt từ khi sinh ra phú quý lại có số để hưởng, thoắt cái từ mây té xuống đất tốt hơn nhiều.

      Nghĩ như vậy, cũng ít người nhìn về phía Cẩm Sắt, thấy nàng ngồi ngay ngắn mỉm cười, vẻ mặt nhìn ra bất kì lo lắng hay đố kị, bất mãn hay tức giận nào, nhân đạm như cúc*, điệu bộ thản nhiên, dường như nhìn nàng nhiều chút, liền có thể cùng nàng rơi vào phong thần vũ tịch**, mặt nhìn về phía giai liễu đình hoa, nghe thấy hô hấp của tự nhiên, cả người khoan khoái cả lên.

      *trích từ “Trang nhã” trong “Nhị thập tứ thi phẩm” của Tư Đồ thời Đường. Ý rằng người đạm mạc như cành hoa cúc, nhiễm bụi trần. (mình tìm ra bản dịch của bài thơ này X_X)

      **Phong thần vũ tịch: gió sớm mai và mưa chiều tà.

      Phong thái như vậy phải nữ tử nào cũng có được, lại nghĩ đến ban nãy ràng là Cẩm Sắt nhắc nhở Liêu Thư Mẫn, Liêu Thư Mẫn mới có thể nhận được tán thưởng của Hoàng Hậu, nhưng sau khi mọi việc xong xuôi nàng hề khoe khoang chút nào, đem tất cả công lao đưa hết cho Liêu Thư Mẫn, các tiểu thư liền coi trọng Cẩm Sắt thêm hai phần, nổi lên lòng kết giao.

      hồi tranh chấp qua , Hoàng Hậu lại khen chúng tiểu thư vài câu rồi mới sai các cung nữ bày yến tiệc, cung nữ qua lại ngớt, bàn tiệc lưu loát dâng lên món ngon vật lạ, nhất thời mùi thơm bay khắp đình.

      Cẩm Sắt và Liêu Thư Mẫn trò chuyện, liền có cung nữ phụng mệnh qua đây thi lễ với Cẩm Sắt rồi : “Nô tỳ Liên Tâm, là nô tỳ Khôn Ninh cung, xiêm y của Diêu tiểu thư bị mực thấm ướt, mời theo nô tỳ đến Minh Tâm điện thay y phục, Hoàng Hậu nương nương phân phó Liên Bồng tỷ tỷ đến Khôn Ninh cung giúp tiểu thư lấy y phục rồi.”

      Ban nãy Cẩm Sắt vì đỡ nghiên mực mà cả tay áo đều bị dính mực nước, lúc này trở ngại vẻ ngoài nên hơi thất lễ*, tay áo ẩm ướt mà còn tản ra mùi mực nồng nặc cũng rất khó chịu, đương nhiên phải thay, nghe vậy nàng nhìn về phía Hoàng Hậu, thấy Hoàng Hậu cũng nhìn qua đây liền vội vàng đứng dậy phúc thân rồi mới theo Liên Tâm rời khỏi Phượng đình, về Minh Tâm điện gần ngự hoa viên thay y phục.

      *ý chỗ này là quần áo của Cẩm Sắt bị bẩn nên vẻ ngoài gọn gàng có phần vô lễ khi tham gia yến tiệc kiểu này.

      Nàng bên này vừa rời , bên kia Lệ phi cũng lấy lý do uống hơi nhiều mà rời khỏi tiểu đình, đứng ở ngoài hành lang hóng gió.

      Nàng ta vừa ra đến hành lang liền hơi nghiêng mình về phía nô tỳ bên người trầm giọng hỏi: “Chuyện y phục của Diêu tứ tiểu thư bị bẩn báo cho Hoàng Tam thiếu gia biết chưa ?”

      Cung nữ nghe vậy vội trả lời: “Xin nương nương yên tâm, Hoa Dung sớm gửi thư báo cho Hoàng Tam thiếu gia, Hoàng Tam thiếu gia rời khỏi chỗ của mình lúc rồi, lúc này Hoàng Thượng cũng rời tiệc, hết thảy đều tiến hành theo tính toán của nương nương, chắc chắn chút sơ hở.”

      Lệ phi nghe cung nữ vậy liền gật đầu cười, vịn tay nàng làm bộ đứng hồi rồi mới nghiêng nghiêng ngả ngả trở về chỗ ngồi, nhưng nàng ta ngồi xuống mới chỉ uống hai chén liền làm như say khướt mà hướng về Hoàng Hậu : “Hoàng Hậu nương nương, có lẽ là do hôm qua nô tì nghỉ ngơi tốt, bây giờ dùng rượu liền khó chịu, có thể cho phép nô tỳ trước hồi cung ?”

      Hoàng Hậu chỉ cho rằng hôm nay phe cánh của Lệ phi là Vân tần chịu phạt, Lệ phi tỏ vẻ cáu kỉnh, tâm tình, cũng bắt buộc nàng ta, gật đầu ; “Muội muội trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

      Lệ phi lại hành lễ rồi dẫn theo đám cung nữ rời , mà lúc này trong Triêu Vân cung, Tạ Thiền Quyên bị đánh hôn mê từ từ tỉnh lại, tiểu cung nữ Xảo Nhi kinh hỉ vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, khóc : “Nương nương xem người tỉnh rồi, hu hu… nương nương chớ động, mặt bôi thuốc rồi, nương nương có muốn uống chút nước ạ ?”

      Tạ Thiền Quyên từ chối chút rồi mới thều thào : “ lấy....lấy cái gương....”

      Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền thấy đúng, lời đó cùng ngày thường cực kỳ khác nhau, nàng vội vàng nén đau đớn ngẩng đầu dậy sờ vào hàm răng, vừa sờ vào liền thấy hai cái răng cửa còn, thấy Xảo Nhi ngớ ra, Tạ Thiền Quyên cố sức đẩy nàng ta cái, giọng căm hận : “Lấy gương cho ta ! Ta muốn cái gương !”

      Nàng trong lòng sốt ruột mà giận dữ , nhưng vì thiếu mất hai cái răng cửa, khí lùa vào khiến giọng nàng rất kỳ quái. Xảo Nhi bị bộ dạng đó của Tạ Thiền Quyên hù hết hồn, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm lấy gương cho nàng ta, Tạ Thiền Quyên vừa nhìn vào gương liền hét lên tiếng rồi nhào vào giường khóc lóc thảm thiết.

      “Nương nương, người nên nghĩ thoáng chút ạ. Thái y , vết thương mặt người sưng nặng, vừa mới bôi thuốc, nếu cẩn thận làm vết thương bị nặng thêm nguy rồi.”

      Xảo Nhi vừa xong, Tạ Thiền Quyên liền cả giận : “Còn cần cái bộ mặt này làm gì, ta mất răng cửa, sau này thể gặp mặt ai rồi. Ngươi ! Ngươi xem ta còn cần mặt mũi này làm gì, hôm nay xem như ta vào lãnh cung, Hoàng Thượng người bao giờ nhìn mặt ta nữa.”

      Xảo Nhi là nha hoàn mà Tạ Thiền Quyên đem vào cung từ Võ An Hầu phủ, là đầy tớ sống trong phủ, hôm nay Tạ Thiền Quyên thất thế, vì người nhà mà nàng cũng cách nào khác ngoài tiếp tục theo Tạ Thiền Quyên chịu khổ, trong lòng nàng vốn có oán, càng thêm bồn chồn lo sợ, bây giờ nghe Tạ Thiền Quyên vậy cũng khóc lên. Nàng vừa khóc, Tạ Thiền Quyên lại ngừng khóc, tức giận : “Đồ tiện chân* này, khóc cái gì mà khóc ! Có phải cũng thấy rằng ta có ngày cất đầu dậy nữa phải ?”

      *tiện chân = đồ đĩ cái (bà này chửi ác quá)

      Nàng ta vừa vừa cầm cái gối sứ* ném vào người Xảo Nhi, Xảo Nhi dám tránh liền bị đánh cái rồi vội vàng quỳ xuống khuyên giải Tạ Thiền Quyên, nàng khuyên hai tiếng, Tạ Thiền Quyên mới híp mắt, sắc mặt dữ tợn : “Xảo Nhi, bây giờ ngươi lấy trang sức tốt nhất của ta ra ngoài, bất cứ giá nào cũng phải hỏi thăm xem hôm nay tiện nhân Diêu Cẩm Sắt kia có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lệ phi chắc bỏ qua cho nàng ! Nhất định tha cho nàng !”

      *gối sứ (瓷枕) là cái này nè:
      http://www.jdzmc.com/jdztc/Article/UploadFiles/200508/20050810201229871.jpg

      “Nương nương, người cứ dưỡng thương cho tốt ạ, lúc này Hoàng Thượng hạ lệnh giam lỏng nương nương, người bên ngoài chắc để nô tỳ rời . Hơn nữa, Lệ phi nương nương cũng chưa từng đối xử tình với nương nương, chỉ biết đem nương nương làm con cờ mà sai khiến. Hôm nay nương nương người thành ra như vậy, Lệ phi sao có thể thay nương nương báo thù. Nương nương biết, ban nãy Thủy Nhi và Phương Nhi vừa biết nương nương người thất thế liền tự ý rời cung, nhất định là bọn họ về chỗ của Lệ phi nương nương. Lệ phi giúp nương nương báo thù đâu, nương nương đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

      Xảo Nhi xong, Tạ Thiền Quyền lại tức giận : “Ngươi biết cái gì ! Lệ phi xem ta như con cờ, sao biết rằng ta cũng thực tin tưởng nàng ta, chẳng qua là diễn kịch cùng nàng ta mà thôi. Trong cung Hoàng Hậu cùng Lệ phi chia phe tranh đấu, nếu ta về phe Lệ phi sao có thể bám vào Đại Hoàng tử, sao có thể trở thành tân sủng của Hoàng Thượng nhanh như vậy ? Hôm qua ta tiết lộ với Lệ phi rằng muốn đem tiện nhân Diêu Cẩm Sắt kia tiến cung, Lệ phi quả nhiên giận dữ, ban đêm hầu hạ Hoàng Thượng ta lại đề cập đến mỹ mạo của Diêu Cẩm Sắt, có lẽ Phương Nhi và Thủy Nhi đem việc này báo cho Lệ phi. Hôm nay ta khó xử Diêu Cẩm Sắt trước mặt mọi người, thứ nhất là trong lòng oán hận, thứ hai là làm cho Lệ phi thấy rằng ta thực có ý để Diêu Cẩm Sắt tiến cung...”

      Tạ Thiền Quyên , nhưng vì hai má và miệng đau dữ dội, nàng dừng lại hít hơi rồi mới trầm tiếp: “Lệ phi vốn sợ rằng Diêu Cẩm Sắt tiến cung cùng Hoàng Hậu liên hợp đối phó nàng, nghe được ta tiến cử Diêu Cẩm Sắt với Hoàng Thượng còn kinh hoảng sao ? Thêm việc hôm này nàng ta biết được gian xảo của tiện nhân Diêu Cẩm Sắt kia, chắc chắn càng muốn Diêu Cẩm Sắt vào cung, nàng ta nhất định ngăn cản việc này. Mà cách tốt nhất để nhất để ngăn cản việc này là để cho người hủy trong sạch của Cẩm Sắt trước Hoàng Thượng.”

      Tạ Thiền Quyên xong, cười hiểm rồi tiếp: “Lệ phi chỉ thấy ta khờ, nhưng sao ta lại biết rằng thể để Diêu Cẩm Sắt tiến cung chứ, chẳng qua là dùng việc này để ép Lệ phi ra tay mà thôi. Hơn nữa, chuyện Hoàng Tri Khai đốt Bạch gia thôn bị người của Trấn Quốc Công tố cáo thành tàn sát dân lành, nếu Lệ phi muốn cứu họ Hoàng chỉ sợ cũng tìm cách từ người Diêu Cẩm Sắt. Ta nghĩ chắc là nàng kêu tên biểu đệ chịu thua kém kia của mình dây dưa Diêu Cẩm Sắt, ha ha, Hoàng Tam thiếu gia đó là tên súc sinh hơn kém, chơi cả phụ nữ lẫn trẻ em, ta cũng muốn nhìn xem, Diêu Cẩm Sắt phải vào Hoàng phủ làm cách nào tiếp tục giả thanh cao.”

      Tạ Thiền Quyên xong thấy Xảo Nhi hoàn toàn sửng sốt, nàng ta liền căm giận : “Đồ vô dụng, mau . Nếu dò hỏi được tin tức ngươi cần trở về nữa.”

      Nàng ta thấy Xảo Nhi vội vội vàng vàng cầm hai kiện trang sức khác nhau rời mới nắm chặt hai tay nện mạnh vào giường, ánh mắt thâm độc : “ Diêu Cẩm Sắt, ngươi hại cả nhà ta, ta để cho ngươi sống yên ổn.”

      Đúng như Tạ Thiền Quyên đoán, cách mà Lệ phi dùng đúng là kêu tên vô lại Hoàng Tam thiếu gia của Phủ doãn Phượng Kinh hủy danh tiết của Cẩm Sắt, đợi cho trong sạch của Diêu Cẩm Sắt bị hủy rồi cho dù Hoàng Đế có thèm muốn mỹ mạo của nàng cỡ nào cũng vô dụng. Hơn nữa, Cẩm Sắt đối với thôn dân của Bạch gia thôn có ân, nếu nàng thành người của Hoàng gia, đương nhiên phải chịu Hoàng gia điều khiển, chỉ cần nàng mở miệng Lệ phi tin rằng thôn dân Bạch gia thôn ngậm miệng, nếu khổ chủ truy cứu nữa Trấn Quốc Công phủ muốn trị cả nhà dượng tội tàn sát dân lành khó khăn hơn nhiều.

      Lệ phi tính toán hết nên mới có việc cung nữ va vào người Liêu Thư Tình, còn cả việc Cẩm Sắt phải rời giữa yến hội.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :