1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: Tôi cõng em!

      Úc Bảo Sơn tự mình khởi động xe chạy trước đến trấn , có Dịch Khiêm cùng, nhiều thêm lái xe miễn phí, tất nhiên cũng cảm thấy rất vừa lòng.

      Xe vững vàng lái ra phía ngoại ô, chiếc xe thể thao màu đen tính năng tốt, chẳng qua cũng xem như bị giày vò khi lái đến nơi vắng vẻ như vậy, liền có vẻ mất giá trị.

      Quay đầu , nàng liếc nhìn dấu hiệu tay lái, khẽ mỉm cười, người ngồi ghế tài xế giống như nghe được, quay đầu nhìn cái, hiểu hỏi, “Cười gì vậy?”

      “Chiếc xe thể thao mấy triệu này của vốn nên đưa mỹ nữ hóng gió ngắm phong cảnh, ngờ lại theo tôi đến địa phương nông thôn này, ừ, có chút quá tài tiểu dụng.”

      Dịch Khiêm mà biết so với những công tử phong lưu kia giống nhau, cho dù có mua xe thể thao có thương hiệu quý giá cũng chọn nhãn hiệu và loại xe khiêm tốn nhất của hãng xe đó, khiêm tốn đến khiến cho người ta khó suy đoán được phẩm vị và tính tình của .

      “Đến nông thôn để hóng gió, phải cũng cảm thấy rất khác biệt sao?” giọng thấp mang theo vài phần nhạo báng, khó để nghe ra tâm tình của lúc này.

      Úc Tử Ân gật đầu cái, quay đầu nhìn phong cảnh thành phố dần khuất xa ở bên ngoài cửa sổ, trong xe lần nữa yên tĩnh lại, hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy có chút quen.

      “A, đúng rồi, món ăn Quảng Đông hôm nay đầu bếp làm ăn rất ngon, tôi ăn đến no quá chừng!” Điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông rất tinh xảo, nhất là món sủi cảo tôm thủy tinh, là mê chết được!

      “Hôm nào có thời gian có thể đến nếm thử chút món ăn mới.” quay đầu nhìn cái, tư thế chỉ hơi nghiêng đầu, lại thấy được khóe miệng mỉm cười của .

      Đều nó ấm no là hạnh phúc, thỉnh thoảng suy nghĩ cũng có chút đạo lý.

      Ngày đó cùng quay lại trấn ăn cơm, lão phu nhân có làm vài món điểm tâm tinh xảo, bên trong còn có món sủi cảo tôm thủy tinh cùng mã đề cao, quay về Thập Tam lâu hỏi đầu bếp chính, mới biết những món bánh ngọt này thuộc món ăn Quảng Đông, đầu bếp ở Thập Tam Lâu mặc dù cũng biết làm món Quảng Đông nhưng tay nghề quá sâu, liền muốn dì Tương mời vị đầu bếp từ Quảng Đông xa xôi tới đây, chuyên làm điểm tâm Quảng Đông cho Thập Tam Lâu.

      Hôm nay đưa tới nếm thử, nhìn tươi cười vui vẻ thảo mãn, chợt hiểu cảm giác ngàn vàng khó mua được trái tim như lúc này.

      Nhắc tới ăn, khỏi nhớ đến bé hay ăn vặt Dịch Noãn, quay đầu lại hỏi: “ theo tôi đến trấn , Noãn Noãn đâu? vứt bé ở nhà mình đấy chứ?”

      “Con bé này ở yên được, luôn luôn giày vò kiếm chút chuyện ra ngoài, sáng sớm có hẹn với Tiểu Hạ đến thành phố C ăn vặt, vui vẻ so với ai còn hăng hái hơn, lúc tôi thức dậy Tiểu Hạ đem người đón rồi.”

      “A, ra là vậy!” khẽ cười tiếng, có hơi cảm thán, “Tôi lại rất hâm mộ Noãn Noãn, buồn lo, cũng có gì phiền não, chỉ cần là đồ ăn ngon cũng có thể khiến cho bé vui vẻ cả nửa ngày.”

      Khi chưa lớn lên, phiền não rất ít, sau khi trưởng thàn lõi đời, làm chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi, luôn luôn băn khoăn quá nhiều, người cũng trở nên chẳng vui vẻ.

      “Ừ, bé còn , dễ dàng thỏa mãn.” Dừng chút, nghiêng đầu nhìn , giống như nhớ ra gì đó, “Trước đây rất lâu có nguwoif với tôi, phụ nữ có hai khoảng thời gian là tốt đẹp nhất, là lúc còn , là thời điểm có người cưng chiều.”

      “Hả? Còn có cách này sao!” Nghe lời , cũng cảm thấy thú vị, cẩn thận suy nghĩ chút, trong những lời này lại có ý nghĩ khác.

      qua thời thiếu niên rồi, đoạn kí ức kia mặc dù có gì tốt đẹp, nhưng ít nhất cũng lo, sau khi lớn lên, Úc Bảo Sơn đối với sủng ái quá đáng muốn cái gì có cái đó, trừ những năm tháng Lam Mộ Duy rời có chút ưu thương, khoảng thời gian đó, đúng là tốt đẹp nhất.

      “Có lúc mềm yếu cũng nhất định thỏa hiệp, có lúc quá hiếu thắng, rất dễ làm tổn thương chính mình.”

      “Tôi biết…” Yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, trả lời rất câu.

      ra, làm sao hiểu đạo lý này, chỉ là có lúc, tự ái của cho phép nhếch nhác trước mặt người khác, cho nên chỉ có thể kiêu ngạo làm như chuyện gì cả, để cho mọi người đều cho rằng là người tim phổi có lương tâm.

      Thấy trầm mặc, Úc Tử Ân cũng mở miệng nữa, xe yên lặng lái về phía trấn .

      ______________
      tới mộ địa, Dịch Khiêm có chút sửng sốt, chỗ này là đỉnh núi, cũng phải là là khu công viên nghĩa trang như bình thường.

      Xung quanh mộ địa trồng vài bụi cây Mộc Cẩn, mặt khu mộ hướng về phía trấn , mặt hướng về phía dòng sông, phong cảnh nơi này được chiếu rọi rực rỡ tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.

      Những bố trí này đều được Úc Bảo Sơn xếp đặt theo thích của vợ mình, ban đầu vì mua mảnh đất này, Úc Bảo Sơn phải uống rượu với chủ đất đến chảy máu dạ dày, nằm ở bệnh viện, sau khi nghe được tin tức chủ đất đồng ý bán lại ông cười ngây ngốc như đứa bé.

      Lúc từ chân núi lên, Úc Bảo Sơn đến trước bọn họ, đứng trước bia mộ, bóng dáng Úc Bảo Sơn có chút đơn.

      Bước chân Úc Tử Ân dừng chút, cách khoảng cứ yên tĩnh đứng như vậy, hình như cũng muốn quấy rầy người đứng trước mộ, càng muốn quấy rầy vợ chồng ông chuyện.

      ra luôn cho rằng, mặc dù mẹ rời nhiều năm như vậy, trong lòng của Úc Bảo Sơn, địa vị của bà vĩnh viễn đều ai có thể thay thế.

      Mặc dù những năm này, Úc Bảo Sơn sợ người khác làm phiền tìm mẹ kế cho , người biết còn tưởng rằng hoa đào của Úc Bảo Sơn lại có thể nở rộ, cũng chỉ có hiểu, ông đây chính là muốn có tình thương của mẹ mà thôi.

      Ông là người đàn ông thà, đem những gì tốt nhất đều cho , cho nên khi công ty Úc Bảo Sơn xuất tình trạng ổn, mới có thể chút do dự lấy chính hạnh phúc cả đời mình đổi lại điều ông muốn.

      có đáng giá hay , chỉ có muốn hay mà thôi.

      Nghe Úc Bảo Sơn nhứ nhứ thao thao lâu, Úc Tử Ân cũng

      mất kiên nhẫn, hàng năm chỉ có ngày, đứng ở nơi này nghe Úc Bảo Sơn cùng mẹ càu nhàu việc nhà cũng là niềm hạnh phúc.
      Cái chết, hình như cũng mang tất cả những gì quý giá giữa hai người.
      lâu, Úc Bảo Sơn quay đầu lại, nhìn bóng hai người đứng bên, ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu giơ tay lên gọi bọn họ qua.
      Đứng trước ngôi mộ, Dịch Khiêm lễ phép gật đầu cái chào hỏi Úc Bảo Sơn, Úc Bảo Sơn gật đầu cái, thu hồi vẻ nghiêm túc mặt, khỏi hỏi, 'Dịch tổng vì sao lại tới?"
      "Tôi cùng Ân Ân tới đây, thuận tiện làm tài xế cho ấy, là tôi mạo muội rồi!" quay đầu , mắt nhìn tấm hình bia mộ, tấm hình người phụ nữ nền đen trắng, nét dịu dàng an tĩnh cùng đứng trước mộ cũng khác nhau mấy, chỉ là nhiều hơn vài phần lắng đọng thanh nhã của thời gian mà thôi.
      "Ân Ân lại mang phiền toái cho rồi!" phiền người ta đưa con tới đây, Úc Bảo Sơn có chút ngượng ngùng.
      "Lời như vậy, Úc tổng khách khí rồi!"
      Gật đầu cái, Úc Bảo Sơn xoay người lui lại, đứng yên tĩnh thêm gì nữa.
      Đứng trước ngôi mộ, Úc Tử Ân nhìn người đứng bên cạnh chút, khẽ nhếch môi: " biết ? Nơi này, cho dù là Đường Minh Lân, cũng chưa từng tới."
      An tĩnh nhìn , Dịch Khiêm gì, hình như chỉ lắng nghe, nghe mình chuyện xưa cho người bên cạnh nghe.
      Nhìn bóng lưng của , mơ hồ hiểu kiên cường của .
      Xoay người, nhìn Úc Bảo Sơn, vẻ mặt thành mở miệng, "Úc Tổng, chúng ta có thể chuyện chút ?"
      Úc Bảo Sơn nhìn Úc Tử Ân cái, gật đầu, ông dẫn xuống núi, để gian lại cho Úc Tử Ân.
      ___________
      Đợi Úc Tử Ân từ núi xuống, mờ mờ ảo ảo cảm thấy khí có chút kỳ lạ, ánh mắt Úc Bảo Sơn nhìn cùng thần thái chuyện với Dịch Khiêm giống nhau, Dịch Khiêm cũng sửa miệng kêu Úc tổng nữa, ngược lại đổi xưng hô thành bác trai, Úc Bảo Sơn càng khách khí, tự mình nhận lấy phận trưởng bối, mở miệng liền gọi tiếng Tiểu Dịch, để cho nàng cảm thấy..
      nhìn Dịch Khiêm so với lúc mới tới vẻ mặt cũng mấy khác biệt, vẫn cứ lạnh nhạt tự nhiên, khỏi hoài nghi gặp ảo giác hay
      "Bảo bối, hôm nay ba chúng ta ở lại nhà bà ngoại ăn cơm ! Buổi tiệc của Tiểu Dịch đến tối mới bắt đầu, buổi chiều các con hãy trở về." đợi Úc Tử Ân mở miệng, Úc Bảo Sơn thay hai người quyết định xong.
      "Được rồi! Vậy ở lại nhà bà ngoại ăn cơm cũng rất tốt, dù sao Dịch thiếu cũng phải lần đầu tiên tới đây!" trừng mắt, quay đầu nhìn người đàn ông đứng mỉm cười bên, nhùn nhùn vải thẳng bước trở về.
      " xe ba có để đồ, người ngồi được, tự bọn con trở về !" phía sau, Úc Bảo Sơn nháy mắt với Dịch Khiêm, mở cửa xe tự mình trước.
      Nhìn chiếc xe việt dã nghênh ngang rời , Úc Tử Ân ảo não dậm chân, nhịn được hô to: "Cha! Chân con cũng muốn gãy rồi mà còn để ta tự về, cha cũng ác độc nhẫn tâm mà!"
      "Được rồi, chúng ta trở về thôi! Nếu thể được, tôi cõng ?" người im lặng cuối cùng cũng mở miệng, vẫn như cũ rất tao nhã, lịch .
      Úc Tử Ân im lặng, mắt trợn trắng, khẽ hừ tiếng, "Tôi cũng có kiểu cách như vậy thôi.!"
      có kiểu cách, mặt khó được lúc lộ ra ngoài dáng vẻ làm nũng, mang theo vài phần phách lối mấy phần ương ngạnh, khiến cho nhìn thấy có chút ít ngây ngẩn.
      ".." vài bước, phát người phía sau có theo kịp, quay đầu nhìn chút, ánh mặt trời khiến nheo mắt lại "Sao lại ?"
      "Ừ." Chậm rãi hồi hồn, bước nhanh đến bên người , vẻ mặt thành nhìn . "Nơi này cách trấn cũng khá xa, tôi cõng đoạn !"
      "À? Tôi mệt, tôi chỉ chút mà thôi..." Thuận miệng chút, ngờ lại cho là .
      Quay lưng lại, cúi người xuống đưa lưng về phía , "Lên đây , đoạn đường cát đá trước mặt cũng dễ , mang giày này đau chân."
      ... Nhìn chằm chằm vùng lưng rộng của , do dự chút, cuối cùng cũng giơ tay qua nằm lên.
      Xung quanh truyền đến hơi thở đàn ông nhàn nhạt, mát mẻ nhưng cũng khó ngửi.
      Cảm nhận sức nặng sau lưng, Dịch Khiêm chậm rãi đứng lên, nghiêng đầu liếc mắt cái, "Vịn chắc, lát nữa mà té xuống tôi cũng chịu trách nhiệm."
      " sợ tôi quá nặng đè chết à?" phía sau tức giận hừ tiếng, chút biết ơn nào.
      Ai đó khẽ cười tiếng, giọng vững vàng, "Thầy bói tôi mạng lớn, dễ dàng chết như vậy."
      " sao? Mọi việc đều có cái bất ngờ!"
      "Tôi làm việc đều có nguyên tắc, để cho chuyện bất ngờ có thể xảy ra."
      "Trời cũng có lúc mưa gió ngờ, cần quá lạc quan!"
      "Vậy cũng thể bi quan chứ?"
      "..."
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      linhdiep17, lylyxixon thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 72: Cái này có thể xâm phạm

      Lúc trở lại nhà bà ngoại, Úc Bảo Sơn và dì Bình ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Lý Phức ở trong sân xử lý hoa cỏ, nhìn thấy bọn họ trở lại, đặt bình nước trong tay xuống vẫy vẫy tay hướng bọn họ.

      "Bà ngoại. . . . . ." Úc Tử Ân gọi khẽ, dẫn theo người đàn ông phía sau, nhấc chân tới.

      "Bà ngoại, con lại tới làm phiền!" Dừng bước chân lại, Dịch Khiêm mở miệng lễ phép.

      "Nào có, trong nhà hiếm khi có khách đến, bà vui mừng còn kịp nữa là!" Xoay người, Lý Phức chỉ vào bàn đá ghế đá bên cạnh, " mệt rồi chứ? Ngồi xuống, uống ly trà hoa cúc. Hoa cúc được người làm hái hằng năm đó! Biết các con trở lại khẳng định khát, bà để trà lạnh."

      Rót hai ly trà ở trong bình thủy tinh, trong nước trà màu vàng có mấy đóa hoa cúc , cầm cái chén đưa lên mũi ngửi, mùi hương hoa cúc nhàn nhạt xông vào mũi.

      Uống mấy ngụm trà, Úc Tử Ân thở hơi to, nhịn được than thở: "Uống ngon ! Vẫn là tay nghề của bà ngoại tốt nhất!"

      "Cái đứa này. . . . . ." Lý Phức cười , quay đầu lơ đãng nhìn Dịch Khiêm cái, thanh lịch tao nhã, động tác thưởng thức trà thành thạo ưu nhã, phong cách tản ra từ người , ngược lại trong veo giống như nước trà hoa cúc.

      Đứa này, vừa nhìn chính là người thông thạo về trà, giống nhóc con nhà bà, chỉ biết uống từng ngụm, hoàn toàn bình phẩm gì.

      Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh lát, tò mò hỏi: "Thế nào, uống ngon chứ?"

      "Ừ, rất ngon! Vi đắng mà ngọt, có phong vị khác!" Đặt cái chén xuống, Dịch Khiêm nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn về phía mang theo nụ cười.

      trò chuyện, Úc Bảo Sơn từ phòng bếp ra ngoài, nhìn bóng dáng ngồi trong sân, cao giọng : "Nhóc con, mua chai nước tương về đây, nhà hết nước tương rồi!"

      "A, vâng ạ!" Liếc nhìn người đàn ông mặc tạp dề , Úc Tử Ân đứng dậy từ ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng lên: " à? Tôi dẫn dạo chút?"

      "Ừm!" Gật đầu, Dịch Khiêm với Lý Phức tiếng, xoay người đuổi theo bước chân của ra cửa.

      Thấy bọn họ đều ra ngoài, lúc này Lý Phức mới quay đầu nhìn về phía Úc Bảo Sơn, khẽ thở dài, "Mẹ biết chuyện con bé ly hôn rồi, con bé trưởng thành, nó biết lựa chọn như thế nào, mẹ thấy đứa tiểu Khiêm này cũng tệ, biết Ân Ân có tốt phúc hay . . . . . ."

      "Đứa tiểu Khiêm này thành thục chững chạc, con cũng rất thích nó, chỉ có điều muốn Ân Ân gả vào nhà hào môn cũng phải chuyện dễ dàng, nhà họ Đường chính là ví dụ nhất, aish, dưa hái xanh ngọt, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!"

      Con bảo bối của ông luôn có chủ kiến, cũng biết nên chừa cho mình đường lui, mặc dù ông cần quan tâm, nhưng hôn nhân chuyện lớn, người làm cha như ông cũng hi vọng con có thể tìm được gia đình tốt, nếu sau khi chết ông có mặt mũi gặp vợ ông.

      xuyên qua ngõ hẻm, hai người sóng vai , Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: " vừa gì với cha tôi vậy? Nhìn ông ấy đặc biệt vui vẻ!"

      Hình như lâu rồi thấy Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy, từ mộ trở lại, mặt Úc Bảo Sơn vẫn treo nụ cười sáng lạn, rất khác các năm trước, suy nghĩ lâu, cuối cùng vẫn đem nguyên do kết lên thân người đàn ông trước mắt.

      Giống như trừ ra, nghĩ ra lý do khác có thể khiến Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy!

      Nghe hỏi, Dịch Khiêm hơi híp mắt lại, nửa cười quay đầu nhìn , "Tôi với bác trai vài chuyện quan trọng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể cho em biết!"

      "Tại sao vậy? Chuyện công hay chuyện riêng?" Nhìn vẻ mặt thần bí kia, càng thêm tò mò, đuổi theo thả: " phải hai người thương lượng chuyện gì bán đứng tôi chứ? !"

      "Làm sao có thể! Ba em chỉ có mình em là con , sao cam lòng bán em !" Quay đầu, tức giận giơ tay lên vuốt vuốt đầu , "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, thời điểm em nên biết, cho em biết!"

      ". . . . . ." Động tác thân mật như vậy nhất thời khiến sững sờ tại chỗ.

      Ý thức được mình đường đột, Dịch Khiêm nhanh chậm thu tay lại, gương mặt tuấn tú lại nhìn thấy chút lúng túng nào: " thôi, phải chúng ta muốn mua đồ à? Đừng đợi đến lúc mua nước tương về rồi, món ăn cũng nấu xong!"

      "Được rồi!" Thấy bất giác khó xử, cũng kiểu cách, gật đầu đuổi theo bước chân của , "Kỳ thực tôi cảm thấy được dẫn mua nước tương, có chút. . . . . . Ặc, tôn trọng người có hình tượng cao quý!"

      " sao? Tôi cũng là người bình thường, khác gì người đàn ông bình thường. Sao đến chỗ em, là thể tôn trọng?"

      " ra ở trong cảm nhận của tôi, luôn là thần thánh thể xâm phạm, cuộc sống vụn vặt, làm ô uế ." Đây là ấn tượng đầu tiên cho , cũng bởi vì như thế, cho nên ở trong cảm nhận của , chính giống như Thần.

      "Ừ, cái này có thể xâm phạm, dù sao tôi cũng chỉ là người đàn ông bình thường, tương lai kết hôn cũng bận chuyện vụn vặt trong cuộc sống, phải chăm sóc gia đình, phải gánh chịu trách nhiệm, đây là dấu hiệu của người đàn ông thành thục."

      Làm như thể tin được lời được ra từ trong miệng , ngẩn người, cuối cùng cười khẽ, "Về sau nếu nào gả cho , nhất định rất hạnh phúc!"

      Ít nhất, ấy còn có người chồng tốt nỗ lực vì gia đình.

      " sao?" yên lặng nhìn , con mắt thâm thúy xẹt qua ánh sáng thưa thớt, nghiêm túc mà chuyên chú: "Tôi cũng hi vọng ấy có thể hạnh phúc, tôi cố hết sức có thể."

      Gật đầu cái, cười quay đầu , nhưng câu kia của khiến cảm động lâu.

      Cho đến
      lâu về sau, khi biết câu kia ra là tự nhủ, mới chợt hiểu, người đàn ông này dễ dàng cam kết, vì cam kết với , đánh đổ tất cả.

      --*--

      Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi lát, sau đó biết Dịch Khiêm còn phải trở về Thị Lý tham gia party sinh nhật, Úc Bảo Sơn cũng giữ người, ngay tiếp theo cũng bảo Úc Tử Ân trở về.

      hơn hai giờ đường xe, trở lại Thị Lý hơn bốn giờ chiều, Úc Tử Ân nhìn đường lạ lẫm bên ngoài, đây là khu thương vụ thường tới, cũng có mấy người bạn quen, mang tới đây làm gì?

      “Chúng ta đến đây làm gì? Cử hành party ở đây sao?” quay đầu, hiểu hỏi.

      phải ở gần đây, ở khách sạn Thánh Đình, dẫn em gặp người trước.” xong, xoay tay lái, lái xe về phía bãi đỗ xe ngầm.

      Từ bãi đậu xe lên tới tầng ba mươi, lúc nhìn thấy tấm biển treo cửa, mơ hồ đoán được muốn mang gặp người nào.

      Louie King, tuần lễ thời trang Paris chạm tay có thể bỏng, nhà thiết kế chính ở châu Á.

      Bước vào phòng làm việc, Úc Tử Ân khẽ quét mắt, rất nhanh thấy có hai nhân viên nữ phục vụ bước nhanh tới chỗ họ, mặt tươi cười, mở miệng: “Dịch thiếu, hoan nghênh!”

      Quét vòng, thấy bóng người, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng: “Louie đâu?”

      “Boss ở bên trong ạ, tôi mời ngài ấy ra ngoài, trước hết mời ngài ngồi xuống!” Nhân viên phục vụ nữ quay đầu, gật đầu với đồng nghiệp bên cạnh, người phụ nữ khác khách khí mà lễ phép dẫn họ tới ghế salon cạnh cửa sổ sát đất.

      Chẳng mấy chốc, trong phòng làm việc khép chặt có bóng dáng cao to ra, nhìn người ghế salon, tay cắm túi, mặt tươi cười.

      Úc Tử Ân ngước mắt nhìn ta, thầm quan sát, người đàn ông này có chút giống với lần trước thấy ở tuần lễ thời trang, nhà thiết kế Louie thầm kín còn tùy ý hơn so với trường hợp đó. T shirt xanh nhạt, quần thường màu trắng, mode ánh nắng nhưng mất ưu nhã.

      “Tiểu Ngũ, lâu gặp!” Louie mở miệng cười chào hỏi, tầm mắt lại lạc đến người phụ nữ bên cạnh , hơi nheo mắt quan sát, nửa híp mắt cười, duỗi tay về phía , “Xin chào, tôi là Louie King!”

      “Chào ! Tôi là Úc Tử Ân, tôi gặp !” Úc Tử Ân đứng lên, lễ phép bắt tay.

      “Hả? biết Úc tiểu thư từng gặp tôi vào lúc nào?” Phòng làm việc của ta đều tiếp đãi khác đặc biệt, người phụ nữ này, hơn nữa còn do Tiểu Ngũ mang tới, ta có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua.

      “Thời điểm tuần lễ thời trang mùa đông ở Paris, lấy phía Bắc Bắc Kinh làm chủ đề thiết kế quần áo Hương Sơn Hồng Diệp, rất có phong thái Trung Quốc, tôi rất thích!”

      “Hả? sao? Có thể được Úc tiểu thư tán thưởng, thực là vinh hạnh của tôi!”

      “Ngài khách khí rồi, phải là tôi cần ngài chỉ bảo nhiều hơn mới phải!”

      đợi Louie hiểu được ý , Dịch Khiêm bên cạnh mở miệng giải thích: “ ấy cũng là nhà thiết kế, bây giờ làm ở Thụy Nhĩ!”

      ra là cùng hành!” Gật đầu cái, Louie cười nhìn về phía Dịch Khiêm, “Lễ phục của được quản gia sai người đưa đến rồi, tôi vừa nhìn, cắt xén cùng thiết kế rất đặc biệt, tôi ngược lại muốn hỏi xem là do nhà thiết kế nào thiết kế!”

      “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Dịch Khiêm khẽ cười, ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện, quay đầu phân phó nhân viên phục vụ đưa hộp quà tới.

      “Đó? sao? là khiến người ta kinh ngạc! Lúc tôi thấy bộ quần áo kia, còn đương tưởng là nhà thiết kế quốc tế kia! Hóa ra là doÚc tiểu thư!” Biết thiết kế quần áo, Louie cũng che giấu kinh ngạc của mình, trong lời đều là tán thưởng.

      “Chuyết tác* khiến người chê cười!” Cười cười xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm cầm hộp quà tới, liền nghe Louie mở miệng: “ thay quần áo trước !”

      * Chuyết tác: tác phẩm kém cỏi của tôi.

      Dịch Khiêm gật đầu, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, xoay người, dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ bước vào phòng thay quần áo.

      Chẳng được bao lâu, hai người trò chuyện, Dịch Khiêm đổi xong quần áo từ phòng thay quần áo ra, hai người đứng bên ngoài hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng ở cửa phòng thay quần áo.

      Áo tơ màu làm làm tôn lên khí chất của , đặc biệt cổ được cắt xén cẩn thận, cùng khí chất thanh nhã vốn có của hòa làm thể, khiến cả người xem ra càng thêm trầm ổn tôn quý.

      Người đàn ông có vóc người trời sinh, bất luận mặc quần áo người cũng đều đặc biệt tương xứng.

      Gật đầu cái, Louie nhịn được tán thưởng: “Rất tuyệt! Ánh mắt Úc tiểu thư độc đáo, phong cách thiết kế cũng rất đặc biệt! Khâm phục khâm phục!”

      Xoay người, Dịch Khiêm nhìn mình trong gương, đáy mắt tối tăm xẹt qua tia kinh ngạc.

      Bộ quần áo này bất luận kích thước hay phong cách cũng đều rất hợp với , dụng tâm của khiến cảm động.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      lyly, xixonkhockhoc thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 73: Hấp dẫn!

      Cầm lấy chiếc khăn tay cùng ghim cài bên cạnh hộp quà, chậm rãi về phía người đứng trước gương, theo thói quen với thân phận là nhà thiết kế, bước lên thay sửa lại trang phục cùng với khăn tay và ghim cài.

      Đứng yên, Dịch Khiêm khẽ ngước mắt nhìn lên khuôn mặt ấm áp của , khỏi nâng môi mỏng, ánh mắt đen thẳm rơi người , có chút nhàn nhạt dịu dàng và lơ đãng quyến luyến.

      Khoảng cách hợp lý, Louie nhìn hai bong dáng kia, giống như bức tranh hài hòa bình thản, mơ hồ hiểu ra cái gì, theo bản năng cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc ấm áp khó gặp này.

      bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy Dịch Tiểu Ngũ ôn hòa như vậy rồi nhỉ? Rất là nhiều năm rồi nhỉ? Nhìn quyết đoán sát phạt thương trường, vận trù duy ác, đối với ai cũng đều mang mặt nụ cười ôn nhã ung dung, gương mặt được ông thức hóa che giấu lạnh lung cùng lạnh nhạt bên dưới đáy mắt, cũng chỉ khi đứng trước mắt này mới có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy.

      Đàn ông khi động tình liền có nhược điểm, nếu như có nhìn lầm, này, là vết thương trí mạn lớn nhất trong cuộc đời ta.

      Cũng tốt, muốn nhìn chút người đàn ông có nhược điểm này, khi đối mặt với khiêu chiến, chọn lựa như thế nào?

      Bước lên trước, Louie quan sát Dịch Khiêm chút, thể thừa nhận, này có ánh mắt cực tốt, ngay cả phong cách thiết kế cũng rất có sang tạo, nhưng loại nhung tơ tổng hợp có màu sắc này, ở cả thành phố C mà tồn tại nhiều lắm, mà ấy có thể làm cho ta bộ âu phục, có thể thấy được hai người quan hệ tệ.

      “Rất tốt! Úc tiểu thư tay nghề rất tốt, qua bao lâu nữa, chỉ sợ tôi cũng muốn cam bái hạ phong rồi!” khẽ cười tiếng, Louie nhàn nhạt nhạo báng Úc Tử Ân tiếng, nhưng lại hất đầu thẹn thùng, ánh mắt khỏi nhìn về hướng Dịch Khiêm, “ Lễ phục của tôi chuẩn bị tốt, Úc tiểu thử, cũng thay thử xem nào.”

      xong, với nhân viên phục vụ đứng phía sau tiếng, rất nhanh, nhân viên liền cầm bộ lễ phục màu lam nước biển tơi đây, Úc Tử Ân nhìn lễ phục chút, hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Louie, “Đây là chuẩn bị cho tôi sao?”


      Lễ phục do Louie.King thiết kế phần lớn đều là giá trời, cho dù có chút tiền lẻ nhưng cũng mua nổi đâu!

      Giống như nhìn thấu tâm tư của , Louie cười , quay đầu vỗ vỗ bả vai Dịch Khiêm: “ Là Tiểu Ngũ muốn tôi chuẩn bị, người này tiền rất nhiều, dù sao cũng nên thay tiêu tốn bớt ra ngoài, cần lo lắng, tôi cùng là bạn hữu, lấy giá trời đâu!”

      “…” Úc Tử Ân sừng sờ nhìn , quay đầu nhìn Dịch Khiêm, có chút hiểu hết ý tứ của , vốn muốn hỏi chút, lại ngờ nhàn nhạt mở miệng, giọng dịu dàng mang theo vài phần dụ dỗ: “Party hôm nay tôi cùng cần bạn , biết Úc tiểu thư có nguyện ý nể mặt hay ?”

      Do dự chút, cuối Úc Tử Ân cũng gật đầu, chỉ là làm bạn thôi, cũng xảy ra vấn đề gì.

      thử chút!” lấy được đồng ý của , Dịch Khiêm gật đầu với nhân viên phục vụ cái, nhân viên phục vụ liền lễ phép chu đáo phục vụ dẫn Úc Tử Ân đến phòng thay áo quần.

      Cho đến khi phòng thử áo quần đóng lại, Dịch Khiêm mới thu hồi lại tầm mắt, nhanh chậm nhìn về phía người bên cạnh hứng thú đầy mình, lười biếng híp mắt lại , “Muốn cái gì cứ !”

      “Tiểu Ngũ, động tình rồi!” nửa nghiêng người, Louie vẻ mặt thành nhìn , giọng hề có chút khách khí!

      “…” ưu nhã cài khuy tay áo, Dịch Khiêm chây lười cười tiếng, thừa nhận cũng phủ nhận, lại hỏi ngược lại câu: “Cho nên?”

      “Cho nên cũng có nhược điểm nên hiểu điều này có ý nghĩa như thế nào!” Người giống như , khi có nhược điểm, như vậy chắc chắn xẽ là nhược điểm trí mạng, mà cũng hi vọng nhìn thấy ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.

      Nhắc nhở của bạn tốt, ra trong long cũng nắm chắc, cho nên giữa lý trí và tình cảm, cũng giãy giụa ít.

      Ánh mắt trầm trầm, lẳng lặng nhìn về cánh cửa đóng chặt, tự chủ vòng tay, gương mặt tuấn tú lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như cũ, “ Người mà tôi định, mặc dù sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, tôi cũng bảo vệ ấy an toàn!”

      “Vậy tốt!” gật đầu cái, Louie cũng thêm gì về vấn đề này nữa, sau đó sang chuyện khác: “Tôi vừa mới nhìn qua quần áo và vật liệu dùng để may cho , mỗi đường nét đều là phong cách của nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, xem trọng, cũng phải là vật trong ao. Thụy Nhĩ chưa chắc có thể giữ nổi ấy!”

      “ Tôi biết , tôi cũng muốn để cả đời ấy ở lại Thụy Nhĩ, sau khi kết thúc cuộc thi này, tôi đưa ấy đến bên cạnh tôi.”

      ‘Đến bên cạnh ? Làm ơn, ấy là học thiết kế, các là làm nghiên cứu khoa học, cơ bản chút dính dáng, cũng thể để cho ấy nghiên cứu cái gì gọi là kỹ thuật nano chứ!” mới nghe Dịch Khiêm như vậy, Louie nhất thời bật cười.

      “Nước chảy đá mòn, chỉ cần ấy bên cạnh tôi là được.” khẽ cười, Dịch Khiêm để ý đến nhạo báng của , quay đầu nhìn bong dáng ở phía phòng thử quần áo, nhưng, chỉ cái liếc mắt, liền sững sờ tin vào mắt mình!

      Bộ dạ phục màu xanh lam, cổ được cắt xén thành hình chữ V bộc lộ rất khí chất của , làn váy dài kéo ở sàn nhà, chỉ kim tuyến thêu hoa văn lạ mắt thắt quanh vòng eo mảnh khảnh, cổ chữ V khoét sâu, siết chặt khe rãnh mê người, nhìn nhàng tới, giống như thấy được linh tinh lạc trong rừng, linh động mà mị hoặc!

      Chậm rãi dừng bước lại, ngước mắt nhìn hai người đàn ông sững sờ trước mắt, ánh mắt rơi vào con ngươi trầm của Dịch Khiêm, trong long có chút quẫn bách, dạt làn váy trong tay, ánh mắt vô tội nhìn: “Đẹp mắt ?”

      “ quay người nhìn chút!” Louie đứng bên, chợt hồi hồn, nửa cười nháy mắt với .

      Úc Tử Ân gật đầu cái, xoay giày cao gót, sau lưng trống lớp sa mỏng, lộ đường cong trực tiếp mở cặp mông, bóng lưng như như mọi lúc đều là điểm hấp dẫn trí mạng.

      xoay người thôi, vừa mới xoay , liền nhìn thấy ánh mắt của Dịch Khiêm so với trước kia càng thêm u ám, hơi run chút, , “ Khó coi lắm sao?”

      “…” sao lại khó coi! Nhưng mà với dáng vẻ tại của , nếu

      mang tới buổi tiệc, chỉ sợ đến lúc đó đám sói đều nhìn chằm chằm. Hít hơi sâu, Dịch Khiêm chậm rãi hồi hồn, nheo lông mày. “ phải khó nhìn, mà chỉ là thích hợp với !”

      xong, quay đầu nhìn Louieđang đứng xem kịch vui, ánh mắt cảnh cáo: “Đổi bộ khác!”

      “A…” nhìn sắc mặt đúng,Úc Tử Ân cho dù thích bộ dạ phục này cũng chỉ có thể nhún vai cái, ngước mắt nhìn dáng vẻ nén cười của Louie, nhất thời luống cuống.

      “Được, vậy đổi bộ khác!” xoay người, đến bên kệ cầm bộ lễ phục màu đen tới, nén cười: “ đổi lại xem!”

      Đổi đổi, thế nhưng khi Úc Tử Ân từ trong phòng thay đồ ra, Dịch Khiêm nhất thời tối hơn nửa khuôn mặt.

      Trước ngực cắt chữ V sâu, xẻ ta dài gần như đến rốn, lệ phục màu đen càng làm nổi bật thêm màu da hết sức mị hoặc, giống như là vết cắt hở ở lưng, ở bộ dạ phục này, ngực chính là điểm nhấn của toàn thể, nhìn đường rãnh ở giữa ngực cũng đủ để cho đàn ông mất hồn!

      Thành công nhìn thấy Dịch Khiêm đổi sắc mặt, Louie hài lòng gật đầu cái, cố ý mở miệng: “Bộ quần áo này như thế nào?”

      Trán nhảy thình thịch, Dịch Khiêm giận tái mặt, lành lạnh mở miệng: “ ấy hợp với màu đen, đổi lại.!”

      “…” Dịch Khiêm bước lên, ánh mắt cảnh cáo. Louie nhún vai cái, nhưng vẫn thỏa hiệp.

      Chứa đựng nụ cười, xoay người quanh giá treo quần áo lát, cuối cùng chọn bộ thiết kế nữ thần HyLạp lộ vai màu hồng, trước ngực mặc dù vẫn thiết kế theo hình chữ V, nhưng bộ này bảo thủ hơn nhiều, đường xẻ giữa hai chân mở cao, lộ cặp đùi đẹp ra ngoài, bên trong dịu dàng cao nhã lộ ra cỗ mị người hấp dẫn.

      Từ phòng thay đồ ra, Dịch Khiêm nhìn đồng hồ, lại dò xét lần nữa lễ phục người , sắc hồng rất thích hợp với phong cách tình ngọt ngào của . Mặc dù bộ dạ phục mặc người vẫn có chút lộ, nhưng vấn đề thời gian, chỉ có thể tiếp nhận.

      “Kêu người trang điểm theo tạo hình này của ấy mà xử lý tóc cho tốt, còn chút thời gian, tôi chờ!” xong, chỉ chỉ đồng hồ tay, nhờ đó vào xác minh với Louie, có thời gian đùa.

      “Tốt! Tôi kêu An Ny tới trang điểm cho ấy đẹp. chẳng qua tôi có chút lo lắng, mang người ra ngoài mang trở lại!”

      cũng cần lo lắng thay tôi, tôi nếu dám dẫn ấy ra ngoài, tự nhiên cũng có năng lực mang ấy trở lại!” Khẽ cười tiếng, nhận lấy ly thủy tinh nhân viên phục vụ mang tới, cười tự tin đến ưu nhã.

      Nhún nhún vai, Louie thêm, gọi nhà tạo mẫu tới đây.

      Nửa giờ sau, Úc Tử Ân từ ghế đứng dậy, kinh ngạc nhìn mình trong gương, hơi híp mắt cười tiếng, quay đầu nhìn người đứng bên, hỏi thăm ý kiến: “Như thế nào?”

      Dò xét cẩn thận lần, Dịch Khiêm hài lòng gật đầu cái, “Rất đẹp!”

      Nhìn dáng vẻ tại của , có chút lo lắng, dẫn mang trở về.

      Từ bên trong ra ngoài, có mấy phút trong thang máy, hai người đứng bên trong, ai cũng lên tiếng.

      Dịch Khiêm ngước nhìn bóng dáng của hai người thang máy, trong đầu khỏi xẹt qua từ hình dung: trời sinh đôi!

      Ngay lúc nhìn đến mất hồn, bên cạnh lại mở miệng: “Dịch thiếu…”

      “Hả? Như thế nào?” Bừng tỉnh, quay đầu nhìn , ánh mắt dịu dàng.

      dẫn tôi tới buổi tiệc sinh nhật, tôi có chút lo lắng…”

      “Lo lắng cái gì? hiểu nhìn .” Người được mời trong bữa tiệc này cũng chỉ vài người bạn, có giới truyền thông ở đây.”

      “Tôi biết , nhưng mà tôi vừa mới ly hôn, toàn bộ dư luận thành phố C đều xôn xao, tất cả mọi người đều chờ xem chuyện cười của tôi, tôi sợ liên lụy !”

      Những người đó muốn bôi đen như thế nào quan tâm, chỉ là sợ làm ảnh hưởng đến , càng sợ cuốn vào trong xì căng đan, người ưu tú như thế, cho dù như thế nào nữa cũng thể để cho bị người ta chửi bới.

      cần lo lắng, có tôi ở đây! Tôi để cho chuyện tốt xảy ra!”, dừng chút, dịu dàng trần an: “Hôm nay cũng là sinh nhật của , vui vẻ lên chút!”

      ra, cũng muốn vì chúc mừng, nhưng phải ở trong trường hợp này, bữa tiệc hôm nay mang tới chỉ là chút sân khấu ngang qua, mặc dù phải đối mặt với số chuyện, cũng để cho gánh chịu mình.

      Hơi híp mắt lại, kéo khóe miệng, gật đầu đồng ý.

      ra sinh nhật đối với có bao nhiêu quan hệ, chỉ là hôm nay cũng là sinh nhật của , hy vọng vui vẻ.

      “Thời gian còn sớm, chúng ta ăn trước chút gì đó. Tối nay đến đó!” xong, dẫn ra khỏi thang máy, phong độ thay mở cửa xe.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      lyly, xixon, khockhoc 1 thành viên khác thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74: ÁP CHẾ!



      Trước cửa khách sạn Thanh Đình, Úc Tử Ân an tĩnh ngồi trong xe, chờ đợi người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế bước xuống rồi mở cửa cho .

      Từ trong xe xuống, ngước mắt liếc nhìn ánh đèn rực rỡ của khách sạn trước mặt, mơ hồ cũng đoán ra được độ long trọng của bữa tiệc hôm nay.

      Thanh Đình là toà kiến trúc lớn nhất thành phố C, cũng là khách sạn cao cấp nhất thành phố, bất luận trang trí hay phục vụ đều là bậc thầy. Đây là khách sạn có lịch sử lâu đời, cũng phải là nơi mà khách sạn bình thường có thể so sánh.

      đứng lên, có chút luống cuống, nhìn người đàn ông ở bên cạnh, đến bây giờ cũng hiểu được tại sao mình lại đồng ý theo đến bữa tiệc này!

      Lấy thân phận gì mà theo Dịch Khiêm dự tiệc, tham gia bữa tiệc của quan cao và những ông chủ giàu có, trong khi chỉ là vừa li hôn, sao lại có thể nghênh ngang xuất trước mặt mọi người, sợ rằng làm mất mặt.

      Còn nữa, đây là sinh nhật của , chắc chắn Lam Mộ Duy đến, nếu như có thể, muốn đối mặt với những người ở bên trong.

      Dưới ánh đèn chói sáng, Dịch Khiêm bảo nhân viên lái xe mình đến bãi đậu xe, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Úc Tử Ân, môi khẽ cong lên, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

      " có. . . . . . có gì!" lắc đầu cái, phất suy nghĩ trong lòng, cố gắng nở ra nụ cười cứng ngắt: "Tôi sao, vào thôi!"

      "Có phải sợ gặp Lam Mộ Duy hay ?" như thể nhìn ra được tâm tư của , nhìn dáng vẻ chần chừ của , nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Nếu như muốn vào, tôi đưa em về nghỉ."

      " cần, tôi sao." Lắc đầu cái, ngước mắt nhìn , cười đến làm cho người khác đau lòng, "Hôm nay là sinh nhật , chớ làm mọi người mất hứng."

      "Cũng là sinh nhật của , phải sao?" Chính bởi vì như thế, càng hy vọng được vui vẻ.

      Đừng nên trốn tránh quá khứ, ít nhất cũng nên cảm thấy may mắn khi thoát được, mặc dù muốn làm cho hai người rơi vào tình cảnh khó xử, nhưng cũng hi vọng có thể bắt đầu lại cuộc sống mới lần nữa.

      Tối thiểu, biết sống vì mình.

      "Đúng vậy. . . . . . Cho nên chúng ta đều muốn vui vẻ!"ლTịnh Yênლ-Dien❋dan❋Lê۩Quý۩Đôn Khẽ nâng cằm lên, đưa đôi mắt quật cường nhìn , gương mặt kiêu ngạo và xinh đẹp.

      đau lòng nâng khóe miệng lên, nghiêng người duỗi cánh tay đến trước mặt , "Chúng ta vào thôi!"

      gật đầu cái, kéo cánh tay của , cùng sóng vai vào trong khách sạn.

      Trước khi bữa tiệc được bắt đầu, với Hạ Ninh Huân để cho truyền thông đến chỗ này, muốn mời cũng chỉ mời các bạn bè thân thiết, cộng thêm mấy vị quan cao và số giám đốc khác, lại nghĩ rằng, chỉ là tiệc sinh nhật, lại bị Hạ Ninh Huân làm thành bữa tiệc dành cho giới thượng lưu!

      Vừa bước vào trong phòng khách, quản lý khách sạn tinh mắt nhận ra là chủ bữa tiệc sinh nhật tối nay, khách sáo cúi chào sau đó lớn tiếng hô: "Ông chủ đến!"

      Đại sảnh náo nhiệt nhất thời trở nên yên tĩnh, mọi người rối rít ngừng động tác tay của mình, quay đầu nhìn người vừa vào cửa.

      Có rất nhiều khách ở đây, Úc Tử Ân chợt cảm thấy đầu óc kêu ông ông, theo bản năng, càng nắm chặt tay người bên cạnh.

      Cảm thấy khẩn trương, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu thầm bên tai : "Đừng lo lắng, mọi có tôi lo!"

      gật đầu cái, đưa mắt nhìn đám đông chung quanh, mặc dù từng tham gia những bữa tiệc như thế này rồi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến thế, có lẽ do người bên cạnh , sợ động tác sai của mình làm mất mặt.

      Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều chăm chú nhìn hai người thảm đỏ, khi tất cả nhìn thấy dáng của Dịch Khiêm rồi lại thấy bên cạnh , căn phòng yên lặng đột nhiên vang lên rất nhiều lời bàn tán xôn xao, khí trong phòng náo nhiệt lạ thường.

      Lam Mộ Duy đứng ở góc phòng, nhìn Dịch Khiêm dẫn theo Úc Tử Ân tới, lập tức nắm chặt ly rượu trong tay, đáy mắt tối tăm xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó là vẻ khó hiểu.

      Suy nghĩ kỹ chút, mơ hồ hiểu ra cái gì đó, muốn ra khỏi đám người kia, bên cạnh đột nhiên kéo tay lại, thân hình xinh đẹp ngăn trước mặt , lồng ngực phập phồng, cảm xúc hỗn loạn, Diệp Tư Mẫn vui nhìn chằm chằm , dịu dàng nhắc nhở: "Mộ Duy, làm cái gì thế, chú ý hoàn cảnh chút!"

      Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của trước mặt, Lam Mộ Duy tự chủ được mà nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt tối tăm cứ nhìn theo bóng dáng .

      Trong đám người đó có Đường Minh Lân khống chế được cảm xúc mà lên trước, cũng may là bị Thượng Quan Triệt đứng bên cạnh kéo trở lại, ánh mắt ra ám hiệu cần phải tỉnh táo trở lại.

      Thượng Quan Triệt giơ ly rượu lên, nặng ra nụ cười với người đàn ông trước mặt, tốt bụng nhắc nhở: "Hôm nay là sinh nhật Dịch thiếu, có lẽ ấy đến với thân phận là bạn của ta, cậu đừng quấy rầy hay dồn mọi người vào chân tường, đến lúc đó ai cũng khó chịu!"

      Úc Tử Ân lại xuất ở nơi này, đúng là ngoài suy đoán của mọi người, hơn nữa còn vào đây với thân phận là bạn của Dịch Khiêm, đủ làm cho trái tim của những khác cảm thấy ghen tỵ và ngưỡng mộ.ლTịnh Yênლ-Dien❋dan❋Lê۩Quý۩Đôn

      Đám người đứng đợi phía trước, thấy Dịch Khiêm tiến lên đài, chậm rãi buông lỏng tay Úc Tử Ân ra, xoay người đứng bên, chờ người chủ trì giới thiệu.

      gật đầu cái, xoay người lên đài, thân hình cao to, gương mặt khôi ngô tuấn tú, khi giơ tay nhấc chân đều mang phong cách tôn quí, dường như bất luận tới chỗ nào, đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Mặc dù hôm nay đưa bạn tới đây, trong khán phòng thiếu những ánh mắt mập mờ của cả nam và nữ nhìn về phía bạn của , thể phủ nhận, tối hôm nay là sinh nhật của , vóc dáng và cách ăn mặc của rất xứng với bốn chữ "Hoàng tử con trời"!

      "Cảm ơn mọi người đến tham dự bữa tiệc sinh nhật tối nay, hôm nay chỉ là sinh nhật của tôi, mà còn là sinh nhật của bạn tôi, Úc Tử Ân! Rất khéo khi chúng tôi sinh cùng ngày. Bữa tiệc tối hôm nay, mọi người có thể vui chơi thoải mái, để tôi và tiểu thư Úc vui vẻ bước sang tuổi mới!"

      nghiêng đầu, đưa đôi mắt dịu dàng nhìn dưới đài, gương mặt tuấn xẹt qua tia cưng chiều và dịu dàng, đúng lúc đó, mọi người trong phòng lập tức vô tay chúc mừng!

      biết từ lúc nào mà Dịch Noãn ra khỏi những người khách bên dưới, kinh ngạc đến bên cạnh Úc Tử Ân, thấp giọng gọi: "Chị Ân Ân, hôm nay cũng là sinh nhật của chị sao? Sao chị cho em biết?! Làm hại em có chuẩn bị quà!"

      Nhớ tới hôm nay còn là ngày giỗ của mẹ , liền dừng đề tài này lại, dám tiếp tục nữa.

      " sao, sinh nhật nhất thiết phải

      có quà tặng, nếu hôm nào em bổ sung cho chị cũng được.” nửa đùa nửa hóa giải khí lúng túng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở đài.

      Mà lúc này, đèn phòng khách bỗng tắt , nhân viên phục vụ đẩy xe bánh sinh nhật ra, hình như tất cả đều được chuẩn bị trước cách kỹ càng. Chiếc bánh ngọt cao tầng cắm đầy nến, ánh sáng nhạt nhòa chiếu thẳng vào gương mặt tuấn.

      màn như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều im lặng, dưới ánh sáng mờ ảo. Dịch Khiêm đột nhiên nắm tay bên cạnh, đến bên chiếc bánh, nghiêng đầu ghé vào tai , giọng : “Cầu nguyện !”

      “Hả?” Sững sờ rồi lập tức hoàn hồn lại, xoay người nhìn , hình như còn chưa hiểu chuyện gì.

      “Cầu nguyện…!” Dịch Khiêm đưa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về vẻ mặt thất thần của , khẽ cười tiếng, chờ bắt đầu.

      gật đầu cái, nhìn ánh nến huyễn hoặc, sau đó nhắm chặt hai mắt, an tâm nóihy vọng của mình, đến lúc mở mắt ra, quay đầu lại thấy người đàn ông bên cạnh cười nhìn , hai người vô cùng ăn ý khi cùng nhau cúi xuống thổi tắt nến.

      Đèn phòng khách vụt sáng lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang khắp căn phòng, hai người cùng nhau cắt bánh, đột nhiên Dịch Khiêm xoay người phân phó gì đó với quản lý khách sạn, sau đó dẫn bên cạnh chào mọi người.

      Hạ Ninh Huân cũng dẫn bạn tới đây, nghiêng đầu quan sát Úc Tử Ân cái, vui vẻ giơ ly rượu lên: “Tiểu thư Úc, sinh nhật vui vẻ! Lúc lão Ngũ bảo tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật, tôi cũng biết hôm nay là sinh nhật của , quà tặng bổ sung sau!”

      “Cám ơn! Hạ thiếu quá khách khí! nhiều năm rồi tôi cũng có sinh nhật, nếu hôm nay phải Dịch thiếu nhắc, chỉ sợ là tôi quên luôn sinh nhật của mình rồi.” Giơ ly rượu lên, Úc Tử Ân đáp lễ, trong lễ phép có phần khách sáo.

      “Cậu cứ trò chuyện , tôi dẫn ấy gặp mấy người bạn khác!” Dịch Khiêm gật đầu cái, dẫn Úc Tử Ân về phía Lam Mộ Duy đứng cách đó xa.

      Úc Tử Ân ngước mắt nhìn về phía trước, ý thức được muốn đưa đến đâu, tự chủ mà nắm chặt tay, nghiêng đầu nhìn , nghênh đón ánh mắt trấn an của .

      “Còn nhớ những lời tôi với em ở Kim Cung ?” Lịch nhìn quanh, nhã nhặn nâng chén với bạn bè, nhanh chậm.

      “… Nhớ” Những lời với , nhớ cả đời quên.

      Bọn Thẩm Bùi Bùi đều là con khổng tước kiêu ngạo, chỉ vì mình mà mở đường cho người khác, ra cũng chỉ có mới biết, phải là cam tâm, cho nên mới muốn chịu thua, muốn để cho những thứ râu ria của người khác làm thành chuyện cười của mình mà thôi!

      Tự ái của , kiêu ngạo của , cho phép tỏ ra yếu đuối hay nhếch nhác trước mặt bọn họ.

      Mặc dù năm đó bị Diệp Tư Mẫn đoạt lấy bạn trai của , mất người mà mình thương nhất, cũng giữ kiêu ngạo khi bước trước Lam Mộ Duy bước, kiêu ngạo giữ đôi mắt lạnh lẽo khi xoay người , cười dẫu nước mắt rơi đầy mặt.

      Hít hơi sâu, giương khóe môi lên cười cái, đôi mắt màu lưu ly sáng chói hề có khẩn trương hay lo lắng. “Có vài thứ trở thành quá khứ, mà em muốn để cho con đường tương lai của mình được tốt hơn, cảm thấy thế nào?”

      Nghe những lời của , Dịch Khiêm gật đầu cái, nửa cười nghiêng đầu nhìn , ánh mắt dịu dàng nhưng mang nhiều cảm xúc, “Lấy lên được bỏ xuống được, suy nghĩ đó của em làm người khác rất cảm phục!”

      sao? Chỉ mong là vậy!” cho phép mình được ước nguyện đơn giản như thế, mong chờ người trong lòng mình bên cạnh mình đến răng long đầu bạc.

      Đứng trước mặt Lam Mộ Duy, chậm rãi dừng bước chân lại, làn váy dài cuộn thành đường cong xinh đẹp mặt đất, mặc dù thân hình quá khêu gợi mát mắt, nhưng cơ thể tỏa ra phong cách trầm tĩnh, cũng đủ khiến trở thành xinh đẹp trong đêm nay.

      Dịch Khiêm càng thêm tin tưởng, Louie vì mà lựa chọn bộ quần áo này, trong ba bộ quần áo mà ban nãy áp chế bộ, hợp với phong cách hơi hờ hững của Úc Tử Ân, trong bình thản mang theo chút dịu dáng làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải dao động, có thể bộ váy nữ thần Hy Lạp này rất hợp với , hoàn mỹ lộ ra những điểm quyến rũ nhất của .

      là như thế, cần hấp dẫn cũng có thể chinh phục đàn ông.

      Cũng vì thế, dần dần cảm thấy ánh mắt phóng điện của những người đàn ông bên cạnh mình dành cho , mang theo vài phần thưởng thức, mấy phần mập mờ, nhưng ai dám tiến lên.

      Dừng bước chân lại, ngước mắt nhìn Lam Mộ Duy, khẽ cong khóe môi lên, lễ phép cúi chào: “Cám ơn các người đến tham dự tiệc sinh nhật của cậu!”
      Last edited: 11/11/14
      lyly, xixonle hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: BẮT ĐẦU LẠI LẦN NỮA?

      Lam Mộ Duy lễ phép đáp lễ, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm và bóng dáng người con đứng bên cạnh , chỉ cái liếc mắt, liền phát ra mình thể dời mắt khỏi !

      Ở trong ký ức của , chưa từng thấy qua phong cách này của , năm tháng còn là sinh viên, luôn mặc áo trắng để tóc dài bay phất phới khi ngồi xe ô tô của , vẻ đẹp đơn giản và trong sáng.

      Vậy mà hôm nay, đứng ở trước mặt lại là xinh đẹp rực rỡ, bất đồng hoàn toàn với Diệp Tư Mẫn; với chiếc váy dài màu hồng nhạt trông có thêm phần dịu dàng và ưu nhã, lại có chút trẻ trung năng động, quên phần khiêu gợi và thẹn thùng, đủ làm cho bất kỳ người đàn ông nào ở đây phải động tình, cũng ngoại lệ.

      Hôm nay là sinh nhật của , ở bên cạnh nhiều năm như vậy, tại sao lại biết, chỉ nghe Thẩm Bùi Bùi qua, sinh nhật của cũng là ngày giỗ của mẹ , cho nên có làm sinh nhật, cũng ngày sinh nhật của mình cho ai biết, mà hôm nay, cậu lại cố ý mang đến đây, ràng cho thấy cậu biết ngày sinh nhật của .

      Nắm chặt ly rượu trong tay, hít hơi sâu, lồng ngực sinh ra tia cam lòng, lời đến khóe miệng lại trở thành câu chúc mừng khổ sở: "Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!"

      "Cám ơn!" Nhàn nhạt giơ ly rượu lên, lễ phép lời cảm ơn. nhìn về ánh mắt lạnh bạc thêm phần xa lánh của , ý trong ánh mắt quá ràng: chỉ là người xa lạ.

      Lại nghĩ đến việc đó, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, muốn kéo ra lại thấy nó đau đớn.

      Ý thức được mất hồn, Diệp Tư Mẫn đứng bên cạnh kéo cánh tay cái, cười tiến lên trước, lời chúc mừng: "Ân Ân, tôi biết hôm nay cũng là sinh nhật của , mặc kệ như thế nào, tôi vẫn muốn tiếng chúc mừng sinh nhật với ! Tôi đính hôn với Lam Mộ Duy, cũng hi vọng tìm được hạnh phúc thuộc về mình!"

      Úc Tử Ân ngước mắt nhìn về ánh mắt hả hê và khiêu khích của Diệp Tư Mẫn, khẽ cười tiếng, mặt đổi sắc giơ ly rượu lên đáp lễ: "Cám ơn chị! Tôi cũng chúc hai người hạnh phúc!"

      "Cám ơn! Ngày chúng tôi đính hôn nhất định đến tham dự nhé, tôi cũng với Mộ Duy, nếu như đến lúc đó còn chưa kết hôn, khi hai chúng tôi kết hôn phải làm phụ dâu cho chúng tôi nhé!" Diệp Tư Mẫn quay đầu lại làm nũng lắc lắc cánh tay của Lam Mộ Duy, giọng õng ẽo: "Mộ Duy, cái gì được ?"

      ". . . . . ." Lam Mộ Duy trả lời vấn đề của , nhìn chằm chằm vào đối diện, trong lòng đau xót.

      Vốn là muốn tìm nét mặt khổ sở và đau lòng của , ngờ chỉ thấy được hờ hững cùng lạnh lẽo gương mặt ấy, điều đó làm tim đau nhói!

      Úc Tử Ân quét mắt nhìn Lam Mộ Duy cái, cũng lên tiếng, bởi người đàn ông bên cạnh lên tiếng thay , với giọng ba phần lạnh lẽo, ba phần xa cách: "Có lúc kế hoạch thể thay đổi nhanh được, những việc này, hay là chờ đến lúc các người kết hôn rồi thương lượng tiếp!"

      Quay đầu , đột nhiên Dịch Khiêm nhìn sang bên cạnh, giọng : "Dẫn em gặp mấy bạn khác!"

      "Được. . . . . ." gật đầu cái, ngước mắt nhìn về phía đôi tình nhân đối diện, "Học trưởng, học tỷ, trò chuyện sau!"

      Sau đó xoay người, theo bước chân của Dịch Khiêm, khi hòa vào đám khách, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng nụ cười treo khóe miệng lại yếu ớt dần.

      Thời điểm ngước mặt lại lần nữa, xông tới trước mặt chính là bóng dáng quen thuộc khiến cho hai người phải dừng bước.

      Nhìn bộ dáng ưu nhã của Đường Minh Lân, khẽ sửng sốt chút, tiếp theo dũng cảm ngẩng đầu lên, hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mặt .

      "Ân Ân." Đường Minh Lân dừng bước chân, khẽ gọi tên , lại bị ánh mắt kiêu ngạo của đâm vào, lúc này mới nhanh chậm, xoay người nhìn về phía Dịch Khiêm, cắn răng nghiến lợi : "Dịch thiếu, sinh nhật vui vẻ!"

      Dịch Khiêm lễ phép gật đầu cái, sau đó giương môi lên : "Cám ơn!"

      "Tôi có chuyện cần với Ân Ân, xin phiền Dịch thiếu cho tôi mượn bạn của ít phút!" ngước mắt, nhìn vẻ mặt thành của Dịch Khiêm, trong đáy mắt chứa tia khó chịu!

      "Có thể!" quay đầu, nhìn về phía bên cạnh "Ân Ân, Đường Tam có lời gì đó muốn với em! Em thấy sao? Nếu như em nguyện ý, tôi tôn trọng ý kiến của em!"

      "Nếu Tam Thiếu có lời muốn , vậy hãy ràng ! Dịch thiếu, cứ gặp bạn bè của mình , em ra ngoài chút!" quay đầu , liếc Đường Minh Lân cái, lễ phép mà xa lánh: "Tam Thiếu, xin mời!"

      Mày kiếm hơi chau lại, Đường Minh Lân xoay người đặt ly rượu trong tay xuống, ngạo mạn ra ngoài.

      theo phía sau , Úc Tử Ân nhận lấy ánh mắt của mọi người chung quanh, cứ như thể tham gia vào lễ rửa tội vậy. cười khổ tiếng, mặt đổi sắc, rời khỏi phòng khách.

      Cạnh cầu thang ra vào, Đường Minh Lân nghe tiếng giày cao gót ngừng đến gần, chậm rãi xoay người lại, dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn xa lạ trước mặt.

      Cái nhìn xa lạ này, làm cho càng căm hận khoảng cách của hai người.

      "Ân Ân. . . . . . Chừng nào em mới có thể dịu dàng hơn, có thể cho biết hay ?" Dù là người sáng suốt cũng nhìn ra được, ánh mắt khi Dịch Khiêm nhìn rất bình thường!

      Mặc dù chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay hai người tổ chức sinh nhật cùng nhau, làm sao có thể nhìn ra, dạng người khiêm tốn giống như Dịch Khiêm, có thể khua chiêng gióng trống tổ chức sinh nhật như vậy, sợ rằng phần lớn là ăn mừng vì ?!

      Mà đáng buồn nhất chính là, chính là chồng , chồng trước, từ đầu đến cuối cũng biết ngày sinh nhật cụ thể của !

      "Tôi nhớ lầm, trước khi chúng ta kết hôn thỏa thuận, can thiệp vào chuyện riêng của nhau, mọi người đều có cuộc sống riêng, hôm nay chúng ta ly hôn, chỉ mang thân phận chồng trước càng có quyền can thiệp vào cuộc sống của vợ trước, phải sao?"

      Từ lúc nào mà thân mật với Dịch Khiêm như thế, ra chính cũng biết được chuyện này, mỗi lần gặp chuyện khó khăn, đều là ra tay giúp , nếu phải bởi vì , biết mình có thể nhẫn nại đến bao lâu nữa.

      "Ân Ân. . . . . . Trước kia em như thế!" Những câu lạnh lùng thoát ra khỏi miệng , khiến cho sửng sốt thể tin được, lại dám tin tưởng xinh đẹp động lòng người trước mặt lại có nội tâm lạnh lẽo như thế, có phải là người từng mang thân phận phu nhân Đường hay
      !

      "Theo ý của , trước kia tôi là người như thế nào?"

      "Trước kia... Mặc dù em chán ghét , cũng đối xử với lạnh lùng như thế. Tại sao..." nghĩ hiểu, duy nhất có nguyên do, thế nhưng dám kiểm tra: "Em thích ta sao? Hay em là tình cũ chưa quên với Lam Mộ Duy?!"

      Mới nghe đến đó, lên tiếng cắt đứt lời : "Tam Thiếu, chúng ta ly hôn, chuyện của tôi liên quan đến ! Nếu như chỉ muốn chút chuyện này, tôi cảm thấy cần thiết nữa!" Quay đầu , muốn nhìn mặt .

      Vì người đàn ông này, nhẫn nại rất nhiều, cũng bỏ qua rất nhiều, nhưng tiếc nuối chính là, giữa bọn họ quá ít duyên phận.

      Hít hơi sâu, chậm rãi xoay người, lúc muốn rời , bỗng đưa tay nắm lấy tay , kéo trở lại, ôm chặt lấy từ phía sau.

      "Ân Ân... Mặc dù đồng ý ly hôn, nhưng cũng muốn buông tay em! muốn buông tay, em hiểu ?!" bỏ được, cũng cam lòng!

      Nhất là sau khi ly hôn, lại như đóa hoa đào rực rỡ, điều này làm cho vô cùng sợ hãi, cách nào điều khiển được cảm xúc của mình. Sợ mình buông tay, cái khe khoảng cách của họ càng lớn ra.

      Hôm nay, thấy đứng bên cạnh Dịch Khiêm, lần đầu tiên trong đời có cảm giác bị uy hiếp.

      Úc Tử Ân lạnh lùng đứng đó, hít hơi sâu, sau lưng trở nên cứng ngắc vì dán lồng ngực cứng rắn của mình lên, khẽ run, giơ tay lên cố tách mình ra khỏi người .

      "Đường Tam, như vậy là có ý gì?" Đem hết sức lực muốn cạy tay ra, nhưng lại choàng tay qua ngang hông , Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, "Bên cạnh có đại tiểu thư Lâm, thế mà lại dây dưa ràng với tôi, như thế có ích gì? biết thứ tôi ghét nhất là thứ đàn ông chân đá hai thuyền sao? Buông tay!"

      Cánh tay của vẫn đứng như thế, bắt đầu giùng giằng, đáng tiếc là người đàn ông kia vẫn muốn buông tha, sốt ruột đến độ chợt thét ầm lên: " rồi, giữa với ta có gì cả, tại sao em chịu tin tưởng !"

      "Tôi mặc kệ giữa hai người có cái gì hay , bây giờ tôi và chẳng còn bất kỳ quan hệ nào nữa, buông tôi ra! Buông ra!" tại ly hôn, cũng còn gì để với Đường Minh Lân nữa.

      Hôm nay sắp thành người kể chuyện cười cho thiên hạ, còn tiếp tục như thế này, cũng biết mình có ngẩng đầu lên nổi hay ?!

      " thả! Nếu như buông tay, thể bên cạnh em nữa! Ân Ân, sai lầm rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa hay !" dùng tay giữ lấy cổ , cúi đầu giọng cầu khẩn, lớn như thế rồi nhưng chưa từng ăn khép nép với ai cả đây là lần đầu tiên bị ép buộc phải làm như thế.

      biết vì sao tình cảm của dành cho lại sâu nặng đến thế, hôm nay, thể buông ra nữa!

      "Đường Minh Lân! Có phải uống say đến đầu óc tỉnh táo rồi hay ! Chúng ta ly hôn, đừng nên lặp lại lần nữa?!"

      " muốn, luật pháp cũng có quy định chồng trước cùng vợ trước thể tiếp tục đoạn hôn nhân này!" chợt buông tay ra, tay kia vẫn giữ chặt cánh tay Ân Ân, bỗng dưng xoay người, "Ân Ân, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được hay ? Cho thời gian, khiến cho em !"

      "Đường Minh Lân, nên đạo lý chút! Cho dù tôi có đồng ý bắt đầu lại với lần nữa, nhưng người nhà họ Đường như thế nào? Ba mẹ tiếp nhận lại tôi sao? Ba mẹ tiếp nhận lại tôi sao? Chỉ cần cho cơ hội bắt đầu lại lần nữa, càng lún sâu hơn, đến lúc đó cả hai ta bị thương!" Hất tay của ra, nhíu lông mày nhìn vẻ mặt đau lòng của "Tôi muốn bị tổn thương thêm, càng muốn tự tay làm bị thương, giữa chúng ta hết rồi, xin lỗi!"

      Hơi ngẩng mặt lên, hít hơi sâu, nhấc làn váy lên, xoay người xuống lầu, khiến cho cầu thang vắng càng trở nên yên tĩnh hơn.

      Sau lưng, Đường Minh Lân nhìn dáng vẻ hoảng hốt chạy của , khổ sở cười cười, nắm chặt quả đấm trong tay, lửa giận ngừng cuốn lên!

      Phanh tiếng, đánh quyền lên vách tường, cách nào điều khiển được lửa giận trong lòng, vậy hãy để nó được phát tiết vách tường cứng rắn!

      Cúi thấp đầu, thở hồng hộc, tay là vết thương lớn nhưng nó chẳng là gì nếu so với vết thương trong lòng, máu thấm quá da thịt, rơi xuống nền nhà.

      nhất định chỉ , coi như bị cự tuyệt, vẫn mặt dày đứng bên cạnh .

      Mặc dù chịu cho cơ hội, cũng buông tay.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      lylyxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :