1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 9: Ai hiểu thấu gió tây lạnh lẽo liêu (3)
      [​IMG]
      Nhìn thấy ngay cả lối vào khe núi cũng cũng bị che lấp, mọi người ai nấy đều trầm tư, chỉ có tiếng khóc thê lương thảm thiết của Lưu Tẩm Phương vang lên. Trái tim Dung Trần Tử ngừng run rẩy, rốt cuộc vẫn thể bảo vệ được nàng. Sau khoảng thời gian im lặng kéo dài, dưới đất truyền tới thanh của đất đá va đập vào nhau, khuôn mặt Dung Trần Tử khẽ động, rồi ra sức đào bới khe đá. vừa động tay, Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng rút bảo kiếm ra giúp đỡ, Thanh Huyền và Thanh Tố đương nhiên thể khoanh tay đứng yên. Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân cũng tiện bỏ mặc, tất cả cùng nhau đào bới.

      Dần dần, thanh càng lúc càng ràng hơn. bàn tay thò ra từ trong khe đá lởm chởm, Hành Chỉ chân nhân vội vàng dừng tay lại, mọi người cẩn thận chuyển những tảng đá xung quanh, trong đống đất đá lộ ra góc áo màu đỏ. Là Thuần Vu Lâm, khắp đầu cổ mặt mũi đều là bùn đất, bên dưới người là Hà Bạng được che chở, bộ dạng nhếch nhác thảm hại vô cùng. Tay sống chết cắm sâu vào đống đất đá, mọi người ở bên ngoài đương nhiên để ý gì tới , trước hết là kéo Hà Bạng ra ngoài.

      Hà Bạng vẫn còn tỉnh táo, Thuần Vu Lâm nắm chặt lấy tay phải của nàng, ngừng lại hồi lâu, rồi bỗng nhiên bật cười: “Hà Phán, chúng ta ở cùng nhau hơn ba trăm năm…”.

      Hà Bạng nằm trong lòng Dung Trần Tử, giọng của nàng yếu ớt như ngọn nến mong manh trong gió: “Là ba trăm sáu mươi hai năm, bốn tháng, lẻ bốn ngày”. Thuần Vu Lâm ngước mắt lên nhìn nàng, mắt nàng như phủ màng nước long lanh. Cuối cùng, Thuần Vu Lâm tươi cười: “ ra… thần chưa bao giờ nghĩ giết người”. Giọng của hơi trầm, nhưng vẫn dịu dàng như thuở ban đầu: “Thần chỉ hi vọng trong trái tim người, mình có thể quan trọng hơn chút, thần vẫn luôn muốn biết…”. mạnh mẽ đề khí, muốn hỏi điều nghi vấn trong suốt ba trăm sáu mươi hai năm qua: “ ra thần chưa bao giờ người? Thần chỉ trúng thuật Nhiếp hồn của người thôi, phải ? Kiểu con như người ấy à, ích kỉ, lạnh nhạt, rất khó hầu hạ, lại còn tham ăn đến liều mạng”. Nụ cười của vô cùng thê lương: “Sao thần có thể thích như vậy được chứ?”.

      Hà Bạng nắm chặt lấy tay của : “Ta có”.

      Lưu Tẩm Phương chạy tới trước, lôi kéo Thuần Vu Lâm cách đầy tuyệt vọng, nhưng Thuần Vu Lâm chỉ từ từ thả tay Hà Bạng ra, căn bản định ra khỏi khe núi, đến giờ mọi người mới biết là vì sao. lực kéo chậm rãi lôi xuống đống bùn đất phía dưới, nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười hiền hòa kéo dài mãi mãi: “Bây giờ thần lại thấy hối hận rồi, Hà Phán”. Toàn thân từ từ chìm trong bùn, ngoại trừ tiếng khóc của Lưu Tẩm Phương, xung quanh hề có thanh nào khác. “ ra ngay từ đầu, thần chẳng hề đòi hỏi bất cứ điều gì ở người cả”.

      Chỉ đáng tiếc là, ai biết thế gian này biến con người thành thế nào, cũng ai hay biết tình cuối cùng ra sao.

      Cánh tay cắm sâu vào trong lớp bùn đất của cũng thể ngăn cản được lực kéo cực lớn phía sau, cái đuôi rắn vươn lên quấn lấy thắt lưng . Máu tươi tràn ra bên khóe môi từng giọt từng giọt thấm vào lớp bùn đất, nhưng ánh mắt lại vương vấn ý cười, lưu luyến nỡ rời xa. Đuôi rắn dần dần kéo xuống càng lúc càng sâu, ngay cả tóc cũng nhìn thấy nữa. Lưu Tẩm Phương gào thét thảm thiết, Hà Bạng ôm chặt lấy ngực, run rẩy như chiếc lá cuối thu trong lòng Dung Trần Tử.

      Dung Trần Tử nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhưng nàng chịu ngẩng đầu lên, dáng vẻ thê lương như đứa bé bị bỏ rơi. Dung Trần Tử khẽ thở dài, đành dặn dò Trang Thiếu Khâm: “Lập tức thông báo cho Đạo tông, tạo kết giới khác quanh núi Trường Cương, tạm thời đề phòng con rắn giãy thoát ra ngoài!”.

      Trang Thiếu Khâm vâng lệnh, Dung Trần Tử liền bế Hà Bạng xuống núi, quan phủ chuẩn bị xe ngựa và đồ ăn thức uống ở dưới núi. Dung Trần Tử đặt Hà Bạng vào trong xe, nàng vẫn chưa ngủ, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn đăm đăm vào . Diệp Điềm cũng lên xe, Dung Trần Tử tiện dựa quá gần, nên chỉ đưa tay ra bắt mạch cho nàng. Nhưng chỉ thoáng chốc, sắc mặt tái : “Người…”. Hà Bạng nhìn đầy vẻ chờ mong, Diệp Điềm đợi lên tiếng vươn tay ra sờ vào ngực Hà Bạng. Sau đó sắc mặt nàng cũng biến sắc - Hà Bạng vận toàn bộ sức lực để thúc đẩy pháp thuật, khiến cho trái tim bị trọng thương lúc trước gần như vỡ vụn, máu người từ lâu còn chảy nữa. Nàng ta vẫn còn sống, chẳng qua là do thiên thủy linh tinh trong cơ thể còn ngưng kết lại chút nguyên thần mà thôi. Hai nhát dao đó của Lưu Tẩm Phương, ra giết chết nàng rồi.

      Bị thương nặng như vậy, nhưng suốt cả đoạn đường nàng vẫn kiên cường gắng gượng, hề lộ ra dáng vẻ suy nhược. Dung Trần Tử màng tới Diệp Điềm ở bên cạnh, cúi người ôm chặt nàng vào lòng, sắc mặt nàng nhợt nhạt yếu ớt vô cùng, nhưng vẫn muốn bị hôn mê: “Tri quan, ngươi dẫn ta tới nơi nào trị thương?”.

      Trong nháy mắt, trái tim Dung Trần Tử đau như có ai vặn xoắn, biết nên trả lời nàng thế nào, đành lảng : “Bị thương nặng như vậy, tại sao cho ta biết?”.

      Hà Bạng kéo vạt áo , giọng dần: “ thể được, bị ăn thịt mất”. Dường như nàng sắp rơi vào giấc mộng, thanh cũng mông lung: “ quái đều rất hung dữ, ai yếu ớt nhất, kẻ đó bị đồng loại ăn thịt. Sư huynh và sư muội của ta… đều bị ăn thịt mất rồi…”. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng vẫn quên : “Tri quan, ngươi dẫn ta tới nơi nào trị thương, giờ ngươi đưa ta ”.

      Cánh môi Dung Trần Tử run rẩy, rất lâu cũng gì. Hà Bạng cố nhướn mi mắt lên nhìn , nàng quen lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nên giờ nghĩ Dung Trần Tử nhất định là muốn dẫn nàng chữa trị. Nàng kéo vạt áo rồi ngồi dậy, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời: “Thịt ngươi nợ ta, ta cần tới nữa, ngươi đưa ta tìm đại phu ”. Ánh mắt Dung Trần Tử đau đớn bi thương, rũ mắt xuống dám nhìn nàng. Nàng hơi hoảng loạn: “Tri quan? Ngươi hứa với ta rồi mà!”. Dung Trần Tử siết chặt lấy cổ tay trắng bệch của nàng, dùng toàn lực ôm nàng vào lòng, dường như Hà Bạng biết được điều gì đó, nàng dùng sức đẩy ra: “Ngươi lại giữ lời, ngươi hứa với người ta rồi mà!”.

      Diệp Điềm quay mặt chỗ khác, rồi đột nhiên nàng bật dậy, hét lớn: “Ầm ĩ cái gì chứ! tìm đại phu, tìm đại phu ngay bây giờ!”.

      rồi nàng xông ra bên ngoài, đạp tên phu xe xuống, tự mình đánh xe, gió lạnh táp vào mặt, nàng dùng tay lau , mới phát lệ ướt đẫm hai má từ lúc nào.
      Trong sách có , quái thường động tí là thấy chán đời, động tí là cảm thấy năm tháng quá dài. Nhưng trải qua hàng ngàn năm, chịu đựng mọi nỗi niềm gian nan tịnh mịch của việc thanh tu, dễ dàng gì mới có thể tồn tại được thế gian này bằng hình dạng mà bản thân mình mong muốn, có ai muốn chết chứ?

      Diệp Điềm điều khiển xe ngựa, nàng biết nơi nào có đại phu, nên đành để chiếc xe lao điên cuồng dọc theo những con đường quay về Thanh Hư quan. ra làm gì có vị thần y nào có khả năng cải tử hoàn sinh chứ?

      Dung Trần Tử siết chặt cổ tay Hà Bạng đến biến sắc, nàng khóc nức nở trong lòng : “Tri quan, ta biết ngươi là tốt nhất, ngươi hãy cứu ta !”.

      Dung Trần Tử hôn lên trán nàng, rất lâu sau, hạ quyết tâm : “Được rồi! Đừng khóc nữa!”. áp khuôn mặt lên gò má thấm đẫm nước mắt của nàng: “Ta để người chết đâu! bao giờ!”.

      Pháp lực của cả hai người cạn kiệt, thể nào ngồi thú, cưỡi mây được. Xe ngựa chạy suốt ngày đêm mới về đến Thanh Hư quan, Dung Trần Tử mặt hồi phục lại nguyên khí, mặt dùng máu cầm cự hơi thở cho Hà Bạng. Nàng sợ rằng lại khiến Dung Trần Tử và Diệp Điềm ghét bỏ, nên suốt cả đoạn đường dài thậm chí đau đớn đến đâu cũng nhịn rên la kêu khóc. Dung Trần Tử ôm chặt lấy cánh tay nàng, trước sau hề lơi lỏng.


      Xe chạy tới chân núi Lăng Hà, Dung Trần Tử ôm Hà Bạng lên núi. Mặt trời ngày đông ấm áp, những cây tùng cây bách núi vẫn rất xanh tươi, trong rừng thỉnh thoảng còn có những bông hoa dại xinh. Nàng vươn tay ra, ánh mặt trời xuyên qua lòng bàn tay trắng trong suốt như ngọc, nàng khẽ hé miệng cười, dụi dụi lấy lòng Dung Trần Tử: “Tri quan, ngươi chữa khỏi cho ta chứ?”.

      Lòng Dung Trần Tử như lửa đốt, bước chân hề chậm trễ giây phút nào, nhưng giọng vẫn rất kiên định, mạnh mẽ vang: “Phải!”.

      Nàng nhắm mắt lại, ngước lên đón ánh nắng mặt trời, giọng kiều mềm mại như măng xuân tháng Ba: “Vậy ngày nào ta cũng cho ngươi sờ chân ta”.

      Dung Trần Tử muốn cười, nhưng đôi mắt dường như rơi lệ.
      Last edited: 13/11/14
      Pe Mick, người qua đường, B.Cat4 others thích bài này.

    2. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      s mk k thấy chương 9 phần 2,3 vậy?? thấy mỗi tiêu đề thôi à

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Ak, mình viết trước cái tiêu đề, để sau đỡ phải làm ấy mà b. =D. Mình gõ tiếp, khoảng tối mai có chương 9.2 nhé. :th_41:
      trangtrongnuoc, Anna♥longtran2710 thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hà Bạng bá đạo quá , càng đọc càng kết chị ý nhiều hơn nữa, mạch truyện hấp dẫn, mở dần từng bí mật. Truyện hay lắm ấy thanh nàng @DragonProk nhìu nhìu nhé. Type chắc rụng tay ha nhưng mà ta vẫn mong chương mới :063::063:
      DragonProk thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 9: Ai hiểu thấu gió tây lạnh lẽo liêu (4)
      [​IMG]
      Dung Trần Tử ôm Hà Bạng về thẳng phòng mình, tuy rằng mấy ngày qua về Thanh Hư quan, nhưng ngày ngày đều có người luân phiên tới quét dọn nên phòng vẫn sạch bám chút bụi như cũ. Bước vào trong mật thất, Dung Trần Tử đặt nàng lên giường, Hà Bạng có chút bất an, ôm chặt lấy cổ để . Dung Trần Tử nhàng trấn an nàng: “Ngoan, ta tìm pháp khí, quay lại ngay thôi”.

      Hà Bạng mở to đôi mắt tròn xoe lên : “Ngươi quay lại chứ?”.

      Dung Trần Tử chậm rãi gỡ tay nàng ra: “Hãy tin ta”.

      Dung Trần Tử vừa bước ra khỏi cửa, đụng phải Diệp Điềm vội vã chạy tới. Diệp Điềm quăng chiếc roi ngựa trong tay xuống đất, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sư ca, tâm mạch của nàng ấy đứt, mệnh số tận, làm sao cứu được nữa?”.

      Bước chân của Dung Trần Tử khẽ dừng lại, hồi lâu sau mới : “Tâm mạch đứt có thể nối, số mệnh tận cũng có thể mượn”.

      Diệp Điềm ngẩn người, rất lâu sau mới ngơ ngác hỏi lại: “Sư ca, huynh muốn Mượn mệnh cho nàng ấy ư? Nhưng sư phụ từng đó là cấm thuật của bản môn, huynh…”.

      Dung Trần Tử ngăn những lời nàng định lại: “Chính vì sư phụ từng nhiều lần dặn dò đây là cấm thuật, nên ta chưa bao giờ đào sâu nghiên cứu, giờ cũng chẳng nắm chắc được điều gì. Việc xảy ra quá đột ngột, chỉ còn cách ta làm trước, còn muội hãy tìm hiểu thêm cho ta”. Diệp Điềm lẳng lặng nhìn khuôn mặt , nhiều lời thêm nữa. Nàng biết hạ quyết tâm rồi, nàng chỉ có thể nghe theo thôi.

      Hai người tới hang Vô Lượng, thu thập hết tất cả những sách vở có liên quan đến thuật Mượn mệnh lại. Hà Bạng vẫn yên lặng nằm giường. Thanh Huyền có đến thăm nàng vài lần, cung cấp nước đầy đủ cho nàng theo lời dặn của Dung Trần Tử. Nàng có thể cảm nhận được tán loạn trong nguyên thần của mình, tâm càng lúc càng hoảng, nhưng vẫn gắng chịu đựng động đậy. Nguyên thần ngưng do tĩnh, tán do động. Nàng nhất định phải kiên trì thêm chút nữa, có lẽ Dung Trần Tử có cách. Thanh Vận cũng tới thăm, nhưng Dung Trần Tử có lệnh, ai dám quấy rầy nàng.

      Ở gian ngoài Thanh Trinh giọng : “Lần trước nàng ta thiếu chút nữa ám hại sư phụ, sao lần này sư phụ vẫn còn ôm nàng ta trở về đây nhỉ?”.

      Thanh Tố vừa thở dài vừa : “Ta nghĩ, nàng ta nắm được trái tim của sư phụ chúng ta rồi”.

      Giọng Thanh Vận ủ rũ: “Đệ thể làm món thịt thần tiên kho tàu cho nàng ấy được! Đó là hành động khi sư diệt tổ…”.

      Cuối cùng Thanh Huyền : “Đừng có tụ tập ở đây nữa, mau làm việc của mình !”.


      Hà Bạng nằm yên giường, mái tóc dài đen như mực chảy xuống bên gối. Sau khi nàng rồi, Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Huyền vứt hết những thứ có liên quan đến nàng ra khỏi phòng, duy nhất chỉ có căn mật thất này là vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, cũng biết nên dọn dẹp thế nào. Quân tử đường hoàng thẳng thắn, phải là người có nhiều bí mật, thậm chí khi giường cũng phải tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, nên thực thể tìm được chỗ nào có người. Căn mật thất này cũng là do Tử Tâm đạo trưởng để lại, nhưng đối với nó chẳng có công dụng gì lắm.

      rất lâu rồi Hà Bạng chưa được yên tĩnh để suy nghĩ về mọi chuyện như thế này. giờ nàng yếu ớt như đứa bé sơ sinh, bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể khiến nàng mất mạng ở nơi này. Nhưng nàng lại có cách gì để cứu được bản thân mình, lồng ngực đau đớn như bị khoét rỗng, ngay cả sức lực để nhấc cánh tay lên cũng có. người sống suốt mấy ngàn năm, rất ít khi giao tính mạng của mình vào tay của kẻ khác. Ngoại trừ Võ tu của bản thân ra, bọn họ tin bất cứ ai. Nhưng giờ, nàng nằm trong đạo quan, đợi đạo sĩ tới cứu, có lẽ tên đạo sĩ này còn phải tiêu tốn rất nhiều sức lực đây.

      Nàng ngây ngẩn nhìn lên đỉnh màn trướng, trong phòng dám đốt hương, giờ thân thể của nàng cũng là tà ma quái, khí mạch lại rất yếu. Trong đạo quan thờ Tam thanh tứ ngự [3] và nhiều vị thần tiên khác, sợ rằng linh khí của các bậc thần tiên ấy tổn hại đến nàng, nên Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Huyền dọn dẹp sạch tất cả các pháp khí trong phòng . lâu sau, Thanh Huyền và Thanh Tố lại vào, nhàng xếp rất nhiều những cây đèn hoa sen, giống y như thành trận pháp, nàng dám cử động nhiều, nên thể nhìn đó là trận pháp gì. Ánh sáng trong phòng dần dần trở nên , luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt ánh lên lớp váy áo nàng đỏ thẫm của nàng, dung mạo của nàng càng đẹp cách dị thường.

      Đồ đệ của Dung Trần Tử cũng đều là những người chính trực, Thanh Huyền, Thanh Tố chỉ liếc nhìn cái, rồi vội vàng quay đầu , bước ra khỏi mật thất.

      Lúc Dung Trần Tử và Diệp Điềm vào, Hà Bạng vẫn bất động như cũ. Diệp Điềm tiến lên trước cởi váy áo của nàng ra, nàng bĩu môi vẻ mặt vui chút vào, thấy vậy Diệp Điềm cũng bực mình: “ tưởng ta muốn nhìn của lắm chắc! có nhưng ta có đây!”. Hà Bạng nghe xong, mắt khẽ rũ xuống liếc sang bãi cỏ bằng phẳng của nàng ta, rồi lại cúi đầu nhìn đỉnh núi của mình, Diệp Điềm tức đến độ thiếu chút nữa quăng luôn nàng xuống đất. Mặt Dung Trần Tử khẽ ửng đỏ, hơi lúng túng. quay đầu buộc sợi chỉ đỏ lên ngón tay giữa của mình, rồi rạch đường đầu ngón tay, để máu thấm đỏ sợi chỉ.

      Diệp Điềm cởi toàn bộ váy áo của Hà Bạng ra, liền hừ lạnh tiếng, tuy rằng coi thường dáng vẻ lúc này của Hà Bạng, nhưng vẫn kìm được liếc nhìn nàng ta thêm vài cái nữa. Da dẻ Hà Bạng trắng như tuyết, xúc cảm mềm mịn trơn bóng, quả xứng đáng với bốn chữ xinh đẹp nõn nà. Bình thường nàng rất phàm ăn, nhưng eo lưng lại thon , phần nhô ra phía trước chỉ dùng tay tuyệt đối khó mà ôm trọn được. Diệp Điềm dám nhìn tiếp nữa, nàng là người rất ít khi nghĩ ngợi lung tung, nhưng hiểu sao đột nhiên nhớ đến đêm Hà Bạng và sư ca của mình quấn quýt triền miên. Đêm ấy sư ca cùng nàng hoan ái thế nào… thân hình này… sư ca từng vuốt ve âu yếm rồi ư? Huynh ấy… nhất định là rất thích?

      Khuôn mặt nàng bỗng nhiên giống như có lửa đốt khiến hai má đỏ hồng tựa ráng chiều, ánh mắt di chuyển, khỏi liếc nhìn đến vết thương trước ngực Hà Bạng. Nhát dao của Lưu Tẩm Phương cũng là hiểm độc, nàng ta dốc toàn lực muốn lấy mạng Hà Bạng.

      Dung Trần Tử cũng vô cùng xấu hổ, buộc sợi chỉ đỏ ở ngón tay giữa của mình vào ngón giữa bàn tay phải của Hà Bạng, rồi lại lấy cuộn chỉ đỏ khác biết được làm bằng chất liệu gì, mà sợi chỉ còn mỏng hơn cả sợi tóc, lúc soi lên ánh đèn xem thử thấy thấp thoáng ánh sáng long lanh. ngồi xuống trước giường, khi tấm màn trướng được vén lên cài vào chiếc móc bạc, ánh nến chiếu rọi cảnh xuân trong phòng.

      đỏ mặt cách khoảng lấy trái tim của Hà Bạng ra, thân thể của Hà Bạng hơi tê, rồi đột nhiên mất tri giác. Ánh mắt của nàng đầy hoảng sợ, nhìn về phía Dung Trần Tử. dùng chiếc hộp bằng đá có hình dáng như nghiên mực bên trong đựng nửa hộp đất sét màu đỏ. Đúng là muốn vá lại tim cho nàng . Nhưng khi cầm quả tim của nàng trong tay, đột nhiên cau mày - trái tim của Hà Bạng ngoại trừ vết thương mới do dao gây ra, còn có vết tích cũ. Nhưng do vết thương cũ này vô cùng khéo léo tránh được các điểm yếu hại, nên chưa làm tổn thương đến tâm thất. Thêm nữa vết sẹo cũng mờ rất rất nhiều, nếu phải cần vá lại tim cho nàng, chắc chắn khó mà phát ra được.

      dùng sợi chỉ đỏ để nối lại mạch, lại nhúng đầu ngón tay vào thứ đất sét màu đỏ ấy, chăm chú vá lại tim. Huyết mạch có hạn, nên quả tim thể cách quá xa cơ thể được.

      Diệp Điềm ngừng lật giở quyển “Thuật Mượn mệnh”, xoay tới xoay lui giữa những cây đèn hoa sen, lần lượt bày những pháp khí cần dùng tới ra, chỉ sợ để sót thứ gì đó. Hà Bạng nằm ngửa có việc gì để làm, chỉ có thể quan sát khuôn mặt Dung Trần Tử được phóng to trước mặt. Lông mày của rất rậm, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt thuộc kiểu mắt đan phượng như Thuần Vu Lâm, nhưng luôn mang theo thần thái uy nghiêm sắc bén. Cả khuôn mặt toát lên vẻ cương nghị rất có nét, lúc nào cũng mang dáng dấp của người gặp biến hoảng, thâm trầm đầy cao ngạo, dường như sớm thông tỏ chuyện nhân tình thế thái, hoàn toàn có chút sôi nổi phấn chấn, biết tại sao lại càng lộ ra vẻ già dặn. Nếu cùng đặt lên so, Hà Bạng cảm thấy mình và đứng cạnh nhau khác biệt giữa hai thế hệ. Hà Bạng thấy đau nữa, thậm chí nàng lại có chút vui sướng - Con người già rất nhanh, giống như mình, mãi mãi tuổi thanh xuân, kiều xinh đẹp đến vĩnh viễn.

      Dung Trần Tử nín thở tập trung vá tim, khóe mắt hề liếc nhìn chỗ nào khác. Hà Bạng khẽ há miệng, lặng lẽ ngáp cái - Nàng buồn ngủ rồi.

      Dung Trần Tử ngay lập tức nhận ra, nhanh chóng thít chặt sợi chỉ đỏ ở ngón giữa tay trái của mình thêm chút nữa, miệng vết thương lại sâu thêm, sắc đỏ sợi chỉ lại càng sáng . Sau đó mới nhìn Hà Bạng, thấp giọng dặn: “Đừng ngủ”. Hà Bạng gật gật đầu, dùng sức chống hai mí mắt lên - Nàng muốn sống, suốt mấy ngàn năm qua, trải qua vô số chuyện vui buồn hợp tan, nhưng nàng vẫn sợ chết, nàng muốn sống tốt. Nàng vẫn muốn tiếp tục được nhìn thấy mặt trời mọc biển, tiếp tục được nghe thấy tiếng hải âu hát, tiếp tục được đếm thủy triều lúc sớm tối, tiếp tục được ăn những món ngon.

      Dung Trần Tử dám đỡ người nàng lên, vá tim là công việc đòi hỏi tinh tế cẩn thận, huyết mạch nhiều như vậy, nhất định được bỏ sót. Hai cánh tay tê rần từ lâu, mồ hôi trán giọt cả xuống dưới. Hà Bạng vất vả nhấc tay phải lên, lông mày liền cau lại: “Đừng cử động lung tung”.

      Hà Bạng nhếch nhếch miệng, bàn tay nhắn của nàng nhàng lau mồ hôi trán giúp . Chỉ là động tác rất thôi, vậy mà nàng phải trầy chật lắm mới làm được. Dung Trần Tử cũng ngăn nàng lại - Kiếm chuyện để làm cũng tốt, nàng đỡ buồn ngủ hơn.

      Ước chừng nửa canh giờ sau, Dung Trần Tử thả trái tim của nàng về lại trong ngực. xử lí sạch những mảnh xương vụn trong ngực nàng, rồi mới nhìn thẳng vào mắt Hà Bạng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”.

      Hà Bạng khẽ cau mày, quả nàng có phần nửa tin nửa ngờ với loại huyền thuật này: “Cứ có cảm giác như phải ngực của ta vậy”.

      Mặt Dung Trần Tử khẽ ửng đỏ, lấy khăn lụa của Hà Bạng ra, cách lớp vải năm ngón tay nhàng ấn lên huyệt đạo của nàng, bắt đầu từ ngực. Đầu ngón tay thô ráp của thỉnh thoảng lại chạm đến hai đỉnh núi của Hà Bạng, lại càng xấu hổ. Hà Bạng bĩu bĩu môi: “Cũng đâu phải ngươi chưa từng được sờ qua”.

      Dung Trần Tử ho khan tiếng, thấp giọng giáo huấn: “Đừng linh tinh”.

      khẽ dùng thêm sức, chú ý từ đầu đến cuối đều đặt lên ngực Hà Bạng, quả tim bắt đầu từ từ đập, lúc đầu rất chậm, gần như cảm thấy gì. cách lớp khăn thẳng xuống, đến lúc tới phần bụng dưới trái tim bắt đầu đập liên hồi, cổ họng cũng trở nên khô nóng. phải là người dễ nảy sinh tà niệm, lập tức trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, liền đem “Thanh tĩnh kinh” ra lầm bẩm đọc lượt. Diệp Điềm vẫn đứng ở đằng sau, nhưng thể nhờ nàng giúp đỡ được - Tâm mạch của Hà Bạng bị tổn hại ở đâu là người nhất, biết huyệt đạo ở những nơi nào cần đặc biệt cẩn thận. tỉ mỉ ấn men theo làn da mềm mại sáng bóng như tơ lụa kia, nhịp tim Hà Bạng dần dần khôi phục lại, trong đôi mắt to tròn của nàng long lanh đầy nước mắt: “Tri quan, đau!”.

      Dung Trần Tử khẽ thở dài, nhưng bàn tay hề dừng lại: “Ráng chịu lát”.

      Bộ y phục trắng của dính đầy bùn đất, chỉ có hai bàn tay là hoàn toàn sạch . Diệp Điềm nhìn thấy Hà Bạng được liền bước đến, đành lòng nhìn Dung Trần Tử mệt mỏi như vậy, nàng bèn tháo giày rồi ngồi lên giường: “Sư ca, huynh tắm rửa trước , muội lưu thông máu cho nàng ấy”. Dung Trần Tử thoáng do dự, Diệp Điềm lại tiếp: “Mượn mệnh là chuyện, nhưng huynh cũng cần phải hồi phục lại nguyên khí mới được”.

      Dung Trần Tử thể gật đầu: “Cũng được”. nhìn xuống sợi chỉ đỏ ngón giữa tay trái, lại có thoáng chần chừ: “Hay là đợi thêm chút nữa ”. giơ tay lên xoa lên trán Hà Bạng, động tác rất dịu dàng: “Vẫn muốn ngủ à?”. Hà Bạng nhìn ra vẻ mệt nhọc thể che giấu được trong mắt , nên nàng khẽ lắc đầu: “ buồn ngủ nữa”.

      Lúc ấy Dung Trần Tử mới yên tâm, bấm niệm khẩu quyết, gập đầu ngón tay lại cắt đứt sợi chỉ hồng buộc ngón tay của hai người .

      vừa ra khỏi mật thất, Thanh Huyền liền vội vã mang nước nóng đến cho tắm rửa. Thỉnh thoảng đám tiểu đạo sĩ lại chạy tới xem sư phụ có gì dặn dò . Nhìn thấy sư phụ trước nay tinh lực vẫn luôn dồi dào sung sức giờ đây đầy mệt mỏi, ai nấy đều hoảng sợ - Kìa, kìa, kìa, con trai tinh kia đúng là kẻ chuyên hút tinh lực khí huyết của người khác! được bao lâu đâu, vậy mà ép sư phụ chúng ta thành thế này rồi…

      Diệp Điềm ấn tay lên mọi vị trí da thịt nàng, Hà Bạng nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được kinh lạc [1] của mình từ từ được thông suốt. Diệp Điềm nhàng đóng những đại huyệt lại, chỉ sợ trái tim nàng trong thời gian đầu chịu nổi huyết áp này. Cứ ấn như vậy nửa ngày trời, Diệp Điềm lưng đau, eo mỏi, chân tay tê hết cả. Hà Bạng nhìn thấy nàng ta ấn ấn lại người mình, con ngươi liền tản ra tia sáng xanh lam sâu thẳm, trong suốt sáng như bảo thạch. Diệp Điềm chịu được vẻ quyến rũ ấy của nàng, lập tức nổi điên: “Sư ca ta cũng có ở đây, bày cái vẻ mê hoặc đó ra cho ai xem!”.

      [1] Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông dưới trong ngoài, là mạng lưới khí huyết của cơ thể.

      Dung Trần Tử có ở đây, Hà Bạng lại là người rất biết thời thế, giờ phải lúc chọc giận nàng ta, bèn dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Diệp Điềm còn đối thủ, đành cúi đầu tiếp tục khống chế các đại huyệt người nàng lại.

      lát sau, Dung Trần Tử trở lại. Sau khi tắm rửa xong, tinh thần tốt lên rất nhiều. Thanh Huyền bưng ít cháo trắng và mấy món rau dưa từ ngoài vào. Dung Trần Tử tiến lại thay phiên cho Diệp Điềm. Diệp Điềm đứng dậy, sợ Hà Bạng lạnh, nên lúc khống chế các đại huyệt đắp tấm chăn mỏng lên cho nàng. Nàng ta giày rồi xuống giường, Dung Trần Tử ngồi xuống bên giường, lại xắn ống tay áo lên. Lúc đưa mắt xuống vừa hay chạm phải cái nhìn của Hà Bạng, ho khẽ tiếng lảng tránh ánh mắt nàng rồi hỏi: “Hít thở có thông ?”.

      Hà Bạng vừa mở to miệng chuẩn bị hít hơi sâu, Dung Trần Tử vội vàng đè lên ngực nàng: “Đừng! Chầm chậm thôi”.

      Hà Bạng nhìn , cẩn thận dè dặt hít thở vài hơi, thấy vậy Dung Trần Tử mới cảm thấy yên tâm hơn: “Được rồi, mấy ngày tới được cử động”. Hà Bạng gật gật đầu, sau đó liếc xuống dưới tay , lúc ấy Dung Trần Tử mới phát ra lòng bàn tay mình vẫn phủ lên nơi tròn trịa mềm mại ấm áp của nàng. từ từ thu tay lại, mở miệng giấu xấu hổ: “Có muốn uống nước ?”.

      Hà Bạng khẽ gật đầu, liền đứng dậy rót cho nàng chén nước. Thanh Huyền là người làm việc cực kì cẩn thận, bên cạnh bình nước còn để thêm hai gói đường cát. Dung Trần Tử hòa thêm thìa đường vào trong nước, Hà Bạng uống thử ngụm, đôi mắt tựa ngọc trai tỏa sáng lấp lánh, cánh môi kiều diễm giống như bông hoa đào: “Tri quan, ta có thể uống thêm thìa đường nữa được ?”.

      Dung Trần Tử thở dài, nhưng rốt cuộc cũng vẫn cho thêm thìa đường nữa.

      Hà Bạng mệt mỏi chịu nổi nữa rồi, đương nhiên Dung Trần Tử cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Sau khi ăn xong, Diệp Điềm quay về phòng mình. Dung Trần Tử bắt mạch cho Hà Bạng thêm lần nữa, rồi đắp lại chăn cho nàng: “Ta ở bên ngoài, có chuyện gì gọi ta, đừng lớn tiếng quá, càng được cử động lung tung”.

      Năm ngón tay của Hà Bạng kéo góc áo , ánh mắt long lanh: “Ngươi thể ngủ ở đây được sao?”.

      Dung Trần Tử phất áo đứng dậy: “Nam nữ thụ thụ bất thân”.

      Hà Bạng khẽ chun cái mũi tinh tế: “Trước kia ngươi cũng đâu…”.

      Dung Trần Tử lạnh lùng dứt khoát: “Đó là chuyện qua. Tình nghĩa giữa người và ta kết thúc từ lâu. Giờ bần đạo cứu người chẳng qua cũng vì bần đạo có lời mời người đến đây trước. Người mau nghỉ ngơi ”. Thấy Hà Bạng nằm bất động giường, giọng cũng hòa nhã hơn: “Nhưng ta chăm sóc cho đến khi thương thế của người khỏi hẳn, người cần phải lo lắng. Đợi khi vết thương khỏi rồi, người muốn đâu, bần đạo gây khó dễ”.

      Hà Bạng buông góc áo của ra, nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khép chặt, nàng giống con búp bê bằng thủy tinh tinh tế vô cùng: “Vậy được rồi”.

      Dung Trần Tử cố gắng rời ánh mắt nơi khác, cảm thấy tu vi của bản thân vẫn chưa đủ, suốt bao năm học đạo, nhưng vẫn tham luyến thanh sắc xác thịt, phấn hồng phù phiếm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :