1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 8: Như chim liền cánh như cây liền cành (2)
      [​IMG]
      Hà Bạng có thời gian để an ủi Thuần Vu Lâm. Nàng cũng chẳng hề lo lắng - Hai người ở cùng nhau suốt hơn ba trăm năm, mấy việc vặt vãnh ấy có muốn an ủi cũng cần vội. Việc cấp bách trước mắt vẫn là tiêu diệt con rắn ba mắt.

      Con rắn ba mắt trong hồ bị quất trận nhừ tử, nó cướp ít mạng người, tất cả mọi người căm hận nó lâu, lúc xuống tay cũng hề nể tình. May mà da nó vừa mềm lại vừa dai, nên bao nhiêu cũng đều chịu được hết. Trang Thiếu Khâm đúng là kẻ thiếu đạo đức, “Mang lửa lại đây”. thản nhiên dặn dò. Ngay lập tức toán quan binh bê lò lửa tới, gắp than đỏ là lên người con rắn, con rắn tuy rằng vặn vẹo, nhưng dáng vẻ đau đớn lắm.

      Ánh mắt Dung Trần Tử khẽ đông lại: “Có vẻ như nó sợ nước và lửa”.

      Ánh mắt Hành Chỉ chân nhân vụt lóe lên tia sáng, Trang Thiếu Khâm lại lấy ra ít hùng hoàng nhét vào miệng nó, nó tuy thích mùi vị này, nhưng cũng có phản ứng sợ hãi nào đặc biệt. Trong lúc mọi người còn bận rộn nghiên cứu, ngờ con mắt thứ ba ở giữa trán của nó đột nhiên mở ra. luồng ánh sáng màu đỏ vụt lóe ra, ngay cả tâm trí của Trang Thiếu Khâm cũng bị chấn động mạnh. Công pháp của nó tiến bộ ít so với hồi đầu mới gặp.

      Dung Trần Tử nhanh tay nhanh mắt, tóm chặt lấy Trang Thiếu Khâm, Hà Bạng kịp thời dùng Minh tâm quyết thanh lọc thần thức cho , may mà những người khác đều sao.

      Con rắn ba mắt gầm lên: “Muốn chém muốn giết ngươi cứ nhắm vào ta đây này!”.

      “Ngươi tưởng rằng ta làm gì được ngươi hả?”. Giọng của Hà Bạng lạnh lùng đầy kiêu ngạo, ánh mắt u lạnh lẽo. Nàng bước nhanh đến bên cạnh Thuần Vu Lâm, lấy vòng nhật nguyệt giắt ở thắt lưng của ra: “Ta khiến ngươi được mở rộng tầm mắt”.

      Nàng sải bước đến trước mặt con rắn ba mắt, vòng nhật trong tay chuyển động như bay, chậm rãi đánh lên mình con rắn ba mắt, nó chỉ kịp thét lên tiếng. Vòng nhật xoay vần cần sức người, nhưng phần rìa của nó lại rất sắc nhọn, vì được chế tạo từ hàn tinh ngàn năm dưới đáy biển, nên vô cùng rắn chắc. Chiếc vòng vừa xuất , khiến cho người thường xuyên được nhìn thấy pháp khí bảo vật như Trang Thiếu Khâm hai mắt cũng phải sáng trưng.

      Pháp bảo đời hiếm có như vậy chẳng qua cũng chỉ cắt rách ít da thịt của con rắn ba mắt mà thôi, nhưng đối với Hà Bạng, thế là quá đủ rồi. Nàng cho ngón tay trỏ vào miệng vết thương của con rắn thăm dò, trong mắt nó đột nhiên lên vẻ hoang mang hoảng loạn. Hà Bạng truyền nước vào dưới da nó - Đợi đến khi nước truyền tới mức độ nhất định, cần tới bất cứ pháp khí nào, da thịt của nó cũng tự rách tung.

      Nó nhìn Hà Bạng, dựa vào tu vi của nó giờ hoàn toàn có khả năng liều mạng đọ cao thấp với Nội tu mấy ngàn năm được, nên nó dám sử dụng các loại pháp thuật như thuật Nhiếp hồn. Sau khi thoát ra khỏi vách đá, nó chứng kiến rất nhiều đồng loại của mình chết thảm, thậm chí cũng trải qua ít phen nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên nó được nếm thử mùi vị của việc chờ chết.

      Từ lâu, Hà Bạng nghĩ ra cách làm sao để đối phó được với nó. Nước truyền tới mức nhất định, con rắn ba mắt đột nhiên mất hết uy phong, nó mở miệng khàn giọng : “Ngươi muốn ta làm gì?”.

      Hà Bạng ngừng hạ thủ: “Ngươi muốn gì? theo chủ nhân của ngươi, ngươi được gì?”.

      Con rắn ba mắt ngờ Hà Bạng lại đột nhiên hỏi câu này, im lặng hồi lâu mới trả lời: “Ta muốn làm người”. Nó ngẩng đầu lên nhìn Hà Bạng, để Hà Bạng nhìn ánh mắt mình: “Ta muốn được sống giữa chốn đất trời này giống như con người”.

      Mỗi con quái khi tu hành, đều có vô vàn những mục đích khác nhau. Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm đưa mắt nhìn nhau. Hà Bạng : “Ước nguyện quá đơn giản”. Nàng chỉ chỉ vào Thuần Vu Lâm: “Ngươi nhận ra chứ?”.

      Nước truyền vào dưới da của con rắn càng lúc càng nhiều, nó có chút lo lắng, liên tục gật đầu. Hà Bạng cũng vội, dù sao số nước đó cũng đâu có truyền xuống dưới da nàng: “Ngươi đoán xem năm nay bao nhiêu tuổi?”.

      Con rắn lại đánh giá Thuần Vu Lâm tỉ mỉ thêm lượt nữa rồi : “Khoảng ngàn năm”.

      Hà Bạng lắc đầu: “Là ba trăm năm. ăn hồn phách của con người và động vật, cũng thu gọi tà. Cũng có thể , nếu ngươi chịu quy thuận theo ta, ta có thể khiến ngươi trong vòng năm mươi năm có thể biến hóa huyền ảo thành người, lại sai lệch khỏi Đạo trời, phải trải qua kiếp nạn thử thách của thiên địa. Nếu linh căn [1] của ngươi đủ tốt, chừng tương lai còn có thể trở thành tiên cũng nên ấy chứ”.

      [1]Linh căn để chỉ cội rễ linh thiêng, thiên địa vạn vật đồng nhất thể, con người do Trời sinh ra, là linh căn tại thế. Ở thế gian, linh căn bị che mờ bởi thất tình lục dục, nhờ tu hành linh căn được hoàn nguyên, trở thành thần tiên hay chân nhân.

      Con rắn ba mắt đảo tròn hai con ngươi, nó tin: “Bản thân ngươi cũng vẫn chưa thành tiên”.

      Hà Bạng khẽ cười: “Ta vẫn còn lưu luyến chốn nhân gian”.

      Con rắn ba mắt nhớ đến bản lĩnh của nàng, cũng tin tưởng thêm chút - Khả năng sinh tồn của Nội tu rất yếu ớt, quái chọn con đường Nội tu gần như đồng nghĩa với việc giao sinh mạng bản thân vào tay Võ tu. Nhưng nội đan của Nội tu lại có tác dụng tẩm bổ rất lớn, thế gian này liệu có bao nhiêu Võ tu đáng để tin cậy hoàn toàn? giờ trong thế đạo, những Nội tu chân chính gần như tuyệt tích rồi. Hà Bạng có thể sống được tận bây giờ, tất phải có bản lĩnh bất phàm.

      Nó suy nghĩ xong, cuối cùng hỏi: “Những lời ngươi chứ?”.

      Hà Bạng cười khẽ: “Ngươi chỉ có thể đánh cược lần thôi. Dù sao tình hình giờ quá ràng, ngươi đồng ý nhất định phải chết, hơn thế ta đảm bảo ngươi nhận cái chết mà đến chính bản thân ngươi còn thấy hối hận vì đến thế gian này. Nhưng nếu đồng ý, ngươi vẫn còn cơ hội để sống sót”.

      Con rắn ba mắt này rất thông minh, nó đọc qua nhiều sách, hiểu được đạo lí kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Huống hồ, Hà Bạng vẫn ngừng truyền nước vào da nó, nó sắp chịu nổi nữa rồi, nên ngay lập tức thè thè lưỡi : “Được, ta đồng ý với ngươi”.

      Hà Bạng vẫn chưa dừng tay: “Vậy làm thế nào để ta có thể tin được ngươi đây?”. Nàng khẽ búng ngón tay với những chiếc móng sáng bóng đẹp đẽ: “Ngươi chạy quá nhanh, mà ta lại rất lười, thể đuổi kịp được”.

      Con rắn nôn nóng: “Vậy ngươi muốn thế nào? Ngươi có gì muốn dứt khoát xong trong lần có được ?”.

      Hà Bạng móc từ dải lụa ở eo lưng ra viên trân châu đỏ, tiếng cười như chuông bạc: “Viên trân châu này ta thường xuyên sử dụng, nên uy lực của nó có lẽ ngươi chưa từng được chứng kiến. khi nó phát nổ chắc chắn ngươi biết rất ”. Con rắn ba mắt bị nước dâng lên trong người khó chịu vô cùng, vội vàng gật đầu. Hà Bạng chậm rãi nghịch viên trân châu đỏ, dáng vẻ xinh đẹp: “Ta thử dùng với đá ngầm dưới biển, nó có uy lực gấp mười hai lần so với trân châu hồng, khi phát nổ có thể xuyên thủng da của cả mười con rắn ba mắt đấy”.

      Con rắn ba mắt ở bên trong cột nước hồ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng khi da trương đến sắp nổ tung, nó đành ngậm viên trân châu đỏ, nuốt ực xuống dưới bụng.

      Cột nước vẫn giam cầm nó ngay lập tức tan ra, “ùm” tiếng nó rơi trở lại hồ.

      Hà Bạng quay người lại đối diện với Dung Trần Tử, lại dịu dàng kiều như trước: “Hỏi tập tính của rắn ba mắt, điều tra lai lịch chủ nhân nó, chúng ta lập tức xông đến núi Trường Cương”.

      Mọi người ai lên tiếng - Hà Bạng này, quá giảo hoạt…

      Last edited: 8/11/14

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 8: Như chim liền cánh như cây liền cành (3)
      [​IMG]

      Việc thể chậm trễ, chiều hôm đó, Dung Trần Tử, Hành Chỉ chân nhân, Trang Thiếu Khâm, Diệp Điềm và những người khác bắt đầu tiến thẳng đến núi Trường Cương. Về cái thứ bị trấn áp dưới chân núi, mọi người vẫn chưa chắc chắn. Nhưng chuyện này kinh động đến Đạo tông, Giả Nghiệp đại sư cũng gửi thư tới, quyết định đến giúp tay, có ý muốn nhổ tận gốc rễ con tác oai tác quái này.


      Ý kiến của Hà Bạng là đợi Giả Nghiệp đại sư: “Ông ta có tới cũng chưa chắc có thể giúp được gì, huống hồ ít ra chúng ta có thể xuống vách núi trước thử quan sát, lại thêm con rắn ba mắt kia dẫn đường, cho dù giết được con rắn nào, ít nhất cũng có thể toàn thây trở về”.


      Mọi người tích tụ đầy bụng oán hận với con rắn này lâu, giờ cũng khó mà chờ đợi thêm được nữa. Dung Trần Tử liền cùng Trang Thiếu Khâm chuẩn bị pháp khí. Tất cả xuất phát ngay trong ngày, thẳng tiến đến núi Trường Cương.


      Thuần Vu Lâm đương nhiên phải , Lưu Tẩm Phương cũng kiên quyết đòi theo, nàng luôn miệng phải báo thù cho di nương của mình, hơn nữa gần đây quả thực thuật pháp của nàng tiến bộ rất nhanh, nên mọi người cũng ai có ý kiến.


      Hà Bạng gọi rất nhiều sinh vật biển ở hải vực Lăng Hà tới, nhưng lại để bọn chúng tham gia cùng, chỉ dặn dò chúng giúp nàng tích nước. Thuật pháp mà nàng dùng thuộc mệnh thủy, nếu như nguồn nước luôn đầy đủ, lợi thế rất lớn đối với nàng.


      Nước có đủ, Hà Bạng trực tiếp Độn thủy, đưa cả đoàn người tới núi Trường Cương. Trong lòng tất cả đều thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt ba sư đồ Dung Trần Tử vẫn bình tĩnh như thường - Căn cơ của Hà Bạng, Dung Trần Tử ít nhiều cũng biết chút rồi.


      Con rắn ba mắt rất quen thuộc với phần vách núi, nó trườn ở phía trước, Hà Bạng cũng sợ nó giở trò lừa bịp. Từ chân núi đến vách núi, có hang động, vừa hay tránh được trận pháp cổ phía vách.



      Mọi người men theo con đường hẹp trong hang, ít nhiều đều có chút bất an - Cái nơi mà ngay cả eo lưng cũng thể đứng thẳng được, khi con rắn này giở trò, chỉ sợ tất cả đều có có về! Thân thể Hà Bạng mềm mại ở phía sau Dung Trần Tử chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào. Con rắn ba mắt trườn hồi lâu, cuối cùng nhịn được quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử: “Ngươi sợ sao?”.



      Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng nở nụ cười kiều: “Sợ chứ! Sợ ngươi nổ máu bắn tung tóe lên người ta”.


      Con rắn ba mắt liếc nhìn đoàn người sau lưng Dung Trần Tử, hừ lạnh tiếng, rồi lại ngóc đầu lên, tiếp tục trườn về phía trước.


      Trong hang tối đen, lại phảng phất có gió thổi qua, nhưng lại có cách nào đốt được lửa, mọi người chỉ còn cách dò giẫm từng bước. Vốn dĩ vào những lúc thế này Thuần Vu Lâm luôn theo sát Hà Bạng rời, nhưng từ sau việc lúc trước, với Hà Bạng lấy câu. Đường trong hang khó , Lưu Tẩm Phương lại tiểu thư khuê các với đôi chân nhắn, nên cả đoạn đường chỉ có thể chăm sóc cho nàng ta.



      Hà Bạng theo sau Dung Trần Tử, trong khí phảng phất tản ra hương thơm của máu thịt thần tiên, Hà Bạng hít hơi sâu, hồi ức về hương vị của , khiến tính tham ăn kìm được xông thẳng lên não. Tập tính của những loại động vật như nàng, cả đời cũng chỉ vì kiếm thức ăn, giờ kìm được hít ngửi mùi người Dung Trần Tử. Cánh tay trắng trẻo mịn màng của nàng quấn lấy vòng eo rắn chắc của , hơi thở của Dung Trần Tử trở nên căng thẳng, lại muốn mọi người nghe ra điều gì khác thường, liền thò tay tóm lấy tay Hà Bạng.


      Hà Bạng ôm rất chặt, hít sâu mùi thơm vừa giống vị thuốc lại phảng phất như hương hoa tỏa ra trong khí. Con đường quanh co này quá hẹp, phải ngồi xổm xuống mới được. Hà Bạng da mặt dày nằm bò luôn lên lưng , đầu lưỡi xinh liếm từng chút từng chút lên cổ . Phần ngực mềm mại dính chặt vào lưng , khiến trái tim Dung Trần Tử đập nhanh dữ dội. giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng trong bóng tối lại chạm phải vùng da mềm mại trơn mịn, vừa thon lại vừa dài, là chân của nàng.


      Hà Bạng cũng né tránh, ngược lại càng liếm hăng say hơn. Cả đời Dung Trần Tử tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, tuy trải qua quãng thời gian hoang đường cùng với Hà Bạng, nhưng từ khi nào lại làm ra những chuyện bừa bãi trước mặt người khác như vậy?


      lúc thanh niên trai tráng, lại từng nếm thử mùi vị của việc hồn siêu phách lạc rất nhiều lần, nhất thời trái tim có chút xao động đập lạc nhịp. Cũng may tu đạo nhiều năm, định lực rất tốt, chỉ trong chớp mắt định thần lại được ngay, liền kéo Hà Bạng xuống, trầm giọng : “Thanh Huyền, theo sát ta!”.


      Thanh Huyền từ đằng sau lập tức nắm chắc tinh thần giải sầu diệt khó cho sư phụ liền bò lên trước, chen vào giữa Hà Bạng và Dung Trần Tử, Hà Bạng rất bực mình, cuối cùng vẫn là Thanh Tố thông minh - nàng này chắc lại động tay động chân với sư phụ rồi?



      Đoán chừng bò trong sơn đạo được canh giờ, cuối cùng phía trước bắt đầu ra ánh sáng. Miệng hang nằm ở giữa vách núi cao cách chân vách hơn bảy thước. Dung Trần Tử là người nhảy xuống đầu tiên, trong lòng chấn động - Cả vách núi toàn là trứng rắn mênh mông trắng xóa.


      Trứng rắn to đều có cả, quả to tầm bằng nắm tay người lớn, quả bằng cỡ quả trứng gà.


      Mọi người phía sau cũng đều kinh hãi, trứng rắn nhiều như vậy khi nở ra, hậu quả dám tưởng tượng!


      Hà Bạng vừa nhảy xuống, nhìn thấy cảnh đó vui chết được - con rắn ba lạng thịt…


      Dung Trần Tử vừa nhìn thấy ánh mắt nàng là biết ngay nàng nghĩ gì, phất tay áo: “Trứng rắn tính!”.


      Trứng rắn ở vách núi dính chi chít lại với nhau, sắc mặt Hành Chỉ chân nhân khẽ động, Diệp Điềm cũng kìm được cảm khái: “Con… Con rắn này làm gì cả, chỉ lo đẻ trứng thôi phải!”. Cảm khái xong, nàng đột nhiên sực tỉnh, sắc mặt ửng đỏ.

      Last edited: 8/11/14

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 9: Ai hiểu thấu gió tây lạnh lẽo liêu (1)
      [​IMG]
      Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhàng xé vụn, ném xuống biển khơi, vậy từ giờ tình ý của ta chỉ đành trầm mặc nơi đáy biển.

      Lời của chàng, ta thích nghe, nhưng lại hiểu, trầm mặc của ta, chàng muốn thấy, nhưng lại tỏ tường.
      Trang Thiếu Khâm lại quan tâm tới vấn đề khác: “ ra con rắn này là rắn cái à? biết có đẹp nhỉ…?”. Khóe mắt của lóe lên tia sáng liếc nhìn về phía trước khuôn ngực rộng lớn hùng vĩ của Hà Bạng, tà niệm vừa mới trỗi dậy bị con rắn ba mắt trườn phía trước mặt nghiền cho tan nát - Nhìn phong thái đám trứng rắn đó thế kia, rắn mẹ có thể đẹp đến mức nào được chứ? tưởng tượng rồi lại tưởng tượng, cuối cùng vẫn cảm thấy người thú khẩu vị quá nặng, thể từ bỏ.

      Mọi người sát vào vách núi, con rắn ba mắt ở đằng trước vẫn thuyết minh: “Đống trứng đó nhiều thế, nhưng số trứng may mắn có thể nở ra được ít vô cùng!”. Nó hơi đắc ý: “Vì chủ nhân thoát khỏi lục đạo [1] quá lâu, nên thiếu sinh khí, sau khi trứng thành hình cần phải mượn khí, hoặc kí sinh trong cơ thể con người. Nhưng rất khó mượn khí lặp lặp lại của cùng người, nên số trứng đó đều thể nở thành hình được!”.

      [1] Lục đạo gồm Trời, A tu la, người, súc sinh, ma đói và địa ngục.

      Ánh mắt Dung Trần Tử thoáng động: “Bần đạo từng nghe qua về mượn khí, nhưng lúc đó chỉ coi đó là truyền thuyết, ngờ lại tồn tại ”.

      Con rắn ba mắt ngẩng cao đầu: “Hừ, chủ nhân của bọn ta có huyết mạch của thần thú thượng cổ, những điều các ngươi biết vẫn còn nhiều lắm!”.

      Trong khi nó vẫn còn chưa hết tự mãn, Hà Bạng mở miệng : “Thần thú thượng cổ?”. Con rắn ba mắt hừ lạnh tiếng vô cùng đắc ý, còn Hà Bạng vui đến nỗi nhảy cẫng lên: “Óa óa, thần thú thượng cổ hấp ngon hay rán ngon nhỉ?”.

      Con rắn ba mắt lập tức ngậm chặt miệng, từ đó hề hé răng thêm lần nào nữa. Nhưng Hà Bạng vẫn đuổi theo nó hỏi tiếp: “Lẽ nào phải hầm mới ngon? Chắc chắn là thể ăn sống được rồi, thịt nó quá già… Này, này, ngươi đừng bỏ vậy chứ! Ngươi thấy làm món nướng thế nào? Hay là nấu canh? Có lẽ luộc lên ăn cũng được đấy…”.

      Từ đó trở , con rắn ba mắt hề nhắc tới huyết mạch đáng tự hào của chủ nhân nó nữa…

      Phía trước loáng thoáng vang lên tiếng xích sắt và tiếng đập cánh, con rắn ba mắt dừng lại chịu tiếp nữa: “Ở ngay phía trước đấy”.

      Nó vừa thấp giọng , vừa ngẩng đầu nhìn Hà Bạng. Dung Trần Tử rất tập trung, vươn tay ra chạm vào sợi dây xích to cỡ bắp chân người lớn: “Đây là loại pháp khí trải qua quá trình tinh luyện bằng thứ pháp thuật bí mật, nhìn tuổi đời chí ít nó cũng phải có từ đời Hán”.

      Hà Bạng ngược lại chẳng chút sợ hãi, lúc này chợt nhớ tới Thuần Vu Lâm: “Thuần Vu Lâm, ngươi cầm tinh con ốc sên hả? Mau tới đây!”.

      Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương cùng nhau qua đó, quan sát địa thế lượt, liền để Lưu Tẩm Phương ngồi chỗ võng xuống của sợi dây xích bên cạnh vách núi, giọng rất : “ tạm thời ở đây, chú ý chăm sóc cho bản thân cẩn thận, đừng lại lung tung”.

      Lưu Tẩm Phương khẽ gật đầu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng ngước nhìn Thuần Vu Lâm, muốn rồi lại thôi. Thuần Vu Lâm tới bên cạnh Hà Bạng, đứng chắn trước mặt nàng như thường lệ. Xung quanh chốc chốc lại nhìn thấy những cột trụ hình tròn bằng cẩm thạch trắng, phía có khắc phù điêu phủ đầy đất cát, nên nhìn được . Dung Trần Tử còn chưa mở miệng, Thanh Huyền và Thanh Tố tiến lên trước, dùng ống tay áo lau chùi sạch cây cột trụ.

      Dung Trần Tử ngắm nghía hồi lâu, sắc mặt nặng nề: “Đây chính là loại Minh xà [2] trong truyền thuyết”.

      [2] Minh xà là trong những thần thú thời cổ đại, có hình dáng giống như rắn, nhưng sau lưng có bốn cánh, tiếng kêu rất to, nhìn thấy nó là điềm báo có hạn hán xảy ra.

      Vừa dứt lời, trong lòng ai cũng có chút mờ mịt, Minh xà từng xuất trong “Sơn hải kinh”, giữa miêu tả và hình ảnh khác nhau thế nào nhỉ? Dung Trần Tử cũng thấy rất kì quái: “Tại sao nội dung bức họa lại có hai bản khắc nhỉ?”.

      Phía cuối dây xích sắt vọng đến tiếng gào thét, mọi người bắt đầu cảnh giác, Dung Trần Tử kịp suy nghĩ cẩn thận hơn, bắt đầu bố trí: “Hành Chỉ chân nhân, Dục Dương chân nhân và Thiếu Khâm, ba người cùng ta giao chiến trực diện với con nghiệt súc đó; Thanh nhi, Tố nhi, Hạo Thiên, Hạo Vũ, bốn người các ngươi tu vi kém hơn, chỉ cần theo sau, bảo vệ pháp khí an toàn là được, lúc cần thiết hãy trợ giúp… Hải hoàng bệ hạ, cố gắng hết sức tranh thủ lấy thêm thời gian cho nàng ta. Tiểu Diệp, muội cùng bọn Thanh nhi, cũng tiện để mắt tới nhau hơn”.

      Diệp Điềm và mọi người đều đồng ý, Dung Trần Tử sắp xếp cho Hà Bạng, trong lòng nàng tự hiểu .

      Hà Bạng đứng cạnh sợi dây xích đen sì, cảm thấy rất thú vị: “Óa óa, Dung Trần Tử, con rắn lớn này chỉ đáng giá cỡ ba lạng thịt thôi đâu!”.

      Khóe miệng Dung Trần Tử giật giật, cũng để tâm đến nữa, nàng vẫn ở đó say sưa: “Minh xà ấy à, ít ra cũng đáng cỡ bốn năm cân thịt đấy! Óa óa, đến lúc ấy lấy thịt thần tiên rang cùng thần thú thượng cổ, ôi ôi…”. Nước miếng của nàng cả lên sợi dây xích, con rắn ba mắt lặng lẽ trườn ở phía trước, cuối cùng nó cũng hiểu ra rốt cuộc sinh vật đứng ở vị trí cao nhất của chuỗi thức ăn đáng sợ đến mức nào…

      dọc theo sợi xích sắt, khí càng lúc càng nóng, ánh sáng càng lúc càng mạnh, khi đến trung tâm, mọi người đều trợn mắt há hốc miệng đầy kinh hoàng. Địa thế phía trước lõm xuống sâu hoắm, cột lửa bùng cháy, con rắn cuộn tròn nằm trong đó. Con rắn này giống như ngọn núi , lưng có bốn cái cánh đen sì. Nhìn thấy cả đoàn người, nó khẽ nheo đôi mắt cỡ bằng chiếc gầu xúc lại, : “Các ngươi là ai?”.

      Nó mở miệng giọng trong trẻo của . Hà Bạng trốn sau lưng Thuần Vu Lâm, cách khá xa, : “Đúng là Minh xà!”.

      Thuần Vu Lâm lên tiếng, nàng tiếp: “Minh xà thuộc tính hỏa, lát nữa khi đánh nhau ngươi đừng đứng chỗ dây xích”. Nàng quan sát bốn phía: “Người phong ấn nó lúc đầu nhất định thiết kế quanh đây góc chết để ngọn lửa khó lòng lan tới, nếu thương vong vô số”. Nàng để ý đến cuộc chuyện của Dung Trần Tử cùng đám người với Minh xà, tay kéo Thuần Vu Lâm nhảy bổ đến chỗ sợi xích sắt cao nhất, ràng toàn bộ vách núi được xây thành hình ngôi sao bốn cánh, góc giữa các cạnh rất hẹp. Vì bảo vệ trận pháp cổ, nên cho đến nay hình dạng của nó vẫn có thể nhìn thấy rất ràng.

      Hà Bạng ghé vào bên tai : “Trong phương vị của ngũ hành, đông thuộc mộc, tây thuộc kim, nam hỏa, bắc thủy còn ở giữa là thổ. Lát nữa, nếu có nguy hiểm, chúng ta cùng lui về góc phía bắc. Minh xà nằm ở giữa, thuộc tính hỏa lại sợ nước, nên chỗ này là an toàn nhất”. Nàng liếc nhìn về phía Lưu Tẩm Phương đứng gần sợi dây xích, hồi lâu mới với vẻ cực kì muốn: “Ngươi bảo Lưu Tẩm Phương ra góc phía bắc đứng trước . Có lẽ khi mọi người đều chết cả rồi Minh xà mới nhớ tới nàng ta”.

      Tất nhiên, Dung Trần Tử bao giờ tranh giành với Hà Bạng, bố trí cho Trang Thiếu Khâm và mình đứng ở góc phía nam, nơi nguy hiểm nhất. Nếu bên trong có người, nơi đầu tiên Minh xà tấn công là nơi có thuộc tính thuật pháp tương tự với mình. Phía tây và phía đông cũng nằm trong tầm ngắm bởi kim, mộc đều rất dễ bị hỏa đốt cháy. Nhưng mộc so với kim còn yếu ớt hơn, vì thế Diệp Điềm và bốn người Thanh Huyền, Thanh Tố, Trang Hạo Thiên, Trang Hạo Vũ đều được xếp đứng ở góc phía đông; Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân được xếp đứng ở góc phía tây; cuối cùng mới là phía bắc.

      Lợi thế là Minh xà thể trong lúc tấn công được tất cả các góc, bất kể nó tấn công góc nào, các góc còn lại có thời gian để ứng phó. Yếu thế là thể đứng cùng góc… nên khó lòng ứng cứu được nhau. Vì thế, sắp xếp của Dung Trần Tử cũng khá thông minh khéo léo, mọi người ai giữ vững góc của người ấy là được.

      Minh xà lạnh nhạt bàng quan nhìn tất cả, có vẻ gì là sợ hãi hoảng loạn: “Thuốc bổ tới rồi, vậy còn có cả Chính thần và đại nữa chứ, ha ha ha ha, hôm nay quả là ngày may mắn, việc luôn mong ngóng trong lòng cuối cùng có thể thành…”.

      Mọi người tự nhủ: “Hà Bạng, đồng loại của đấy…”.

      Còn chưa cảm khái xong, lớp lớp dây xích trói chặt đôi cánh của Minh xà liền chấn động, phát ra tiếng kêu rất to. Theo tiếng kêu đó, trong núi cũng thấp thoáng có tiếng vọng lại, số trứng rắn ở vách đều rúng động. Dung Trần Tử dẫn đầu, ngay sau đó Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân cũng tách ra khỏi và Trang Thiếu Khâm. Rất lâu sau, đột nhiên Hà Bạng lẻn đến sau lưng , giọng : “Ta nghi ngờ Hành Chỉ chân nhân có vấn đề, ngươi nên sắp xếp để huynh đệ bọn họ ở góc phía nam, chỉ có ở trong nơi nguy hiểm nhất bọn họ mới dốc hết sức!”.

      Thần sắc Dung Trần Tử hề thay đổi: “Có lẽ ông ấy có nỗi khổ trong lòng, bần đạo thể vì chút nghi ngờ nhất thời mà đẩy hai người bọn họ vào chỗ nguy hiểm được”.

      Hà Bạng cảm thấy con người này quả quá cứng nhắc, cổ hủ, thể giao lưu được. Nàng lẩm bẩm: “Kiểu người như ngươi mà chết, có thiên lí!”. Dứt lời, Minh xà liền phun luồng lửa nóng đến, suýt chút nữa liếm vào mái tóc dài của nàng. Cơ thể nàng vốn chịu nổi, đành vội vàng lui về phía sau lưng Thuần Vu Lâm.

      Thuần Vu Lâm chặn hơi nóng trước mặt cho nàng, nàng thử mấy lần, phát ra rằng cột băng chưa đến được gần Minh xà tan chảy mất rồi. Nàng chỉ có thể dùng thuật Ngưng băng làm giảm nhiệt độ trong vách núi xuống, ở trong phạm vi mà cơ thể con người có thể chịu đựng được.

      Thử liền mấy lần, cuối cùng Hà Bạng có chút lo lắng: “Nếu cứ tiếp tục thế này, linh lực của bọn họ tiêu hao rất nhanh, chẳng mấy chốc chịu nổi nữa”. Thuần Vu Lâm còn chưa trả lời, nàng đứng hẳn lên sợi dây xích, những mắt xích khác bị ngọn lửa dữ dội thiêu đốt khiến chúng trở nên đỏ rực, chỉ có chỗ dây xích nơi nàng đứng là có kết lớp băng mỏng. Mặc dù nàng cố gắng hết sức khống chế nhiệt độ, nhưng mồ hôi vẫn vã ra trán Dung Trần Tử và mọi người.

      Độ dày của da con rắn này và con rắn lúc trước hoàn toàn giống nhau, dường như nước, lửa thể đến gần, đao thương thể xâm nhập. Mọi người giao chiến với nó rất lâu, cũng chỉ khiến nó phun ra vài hồi lửa, ngay cả sợi tơ của nó cũng đụng đến được.

      Sắc mặt mọi người càng lúc càng nghiêm trọng, Hà Bạng liền lấy từ bên hông mình ra con ốc biển rất lớn, thân mình nó ấm nhuận trong suốt như ngọc. Nàng khẽ thổi vào con ốc biển, nước biển như những đường vân xuất bao quanh lấy người con rắn, đường vân cuồn cuộn, khiến nhiệt độ trong trận pháp giảm mạnh. Trong nháy mắt, Hà Bạng cho ba cột băng xuất , đặt vào mỗi cột hai viên trân châu đỏ, cột băng như mũi tên sắc nhọn, lập tức lao thẳng về phía con rắn cái ở chính giữa trận pháp.

      Con rắn trong lúc kiêu căng tự mãn, nên cũng thèm để ý. Chỉ chăm chăm phun ra luồng lửa cháy hừng hực với mong muốn nuốt gọn Dung Trần Tử vào miệng. Bất ngờ cột băng lao đến, nó đột nhiên gào rống lên tiếng. Da con rắn này quá dẻo dai, cột băng đâm vào thân nó được sâu. Hà Bạng cũng dám sơ suất, tay phải siết chặt, cột băng liền mạnh mẽ nổ tung. Con rắn gầm lên đầy giận dữ, tức phun ra ngụm nọc độc, tấn công thẳng về phía Hà Bạng.

      Hà Bạng dùng thuật Phong truyền, kéo Thuần Vu Lâm nhanh nhẹn bay lùi về miệng góc phía bắc. Nọc độc bay đến đây cái sau tiếp nối cái trước hoàn toàn mất dần sức lực. Thuần Vu Lâm liền tung vòng nhật nguyệt ra.

      Máu cổ chảy xuống lưng con rắn nghe róc rách như suối, Dung Trần Tử nắm ngay lấy cơ hội, sử dụng lá bùa màu bạc trong tay, Trang Thiếu Khâm hộ pháp cho , cẩn thận đề phòng nọc rắn. Hành Chỉ chân nhân và Dục Dương chân nhân đưa mắt nhìn nhau, rồi trong nháy mắt cũng dốc toàn lực, phi kiếm lao tới.

      Con rắn lớn gầm gào rú thét, vỗ bốn cánh, lập tức bên vách núi liền xuất hơn mười người, có ngư dân, có thợ săn, còn có cả phụ nữ, cũng biết là họ bị trứng rắn mượn khí hay bị những con rắn con kí sinh cơ thể nữa.

      Hà Bạng mắng tiếng, vội vàng kéo Thuần Vu Lâm, : “Trước hết hãy xử lí đám rắn con này !”.

      Cột băng xuất liên tiếp tay nàng, Thuần Vu Lâm đứng che ở phía trước, để đám rắn tiến lại gần. Cột băng phát nổ liên tục, máu thịt chân tay văng đầy đất. Minh xà cũng có chút thông minh, nhanh chóng nhìn ra yếu điểm của đối phương, lập tức phun thẳng ngọn lửa về phía đám người Trang Hạo Thiên. Hà Bạng nhanh chóng sử dụng thuật Độn thủy đưa tất cả ra cách đó hơn ba trượng, vừa hay tránh được ngọn lửa lao tới.

      Diệp Điềm chưa bao giờ chứng kiến cảnh này, bình thường nàng cũng tự nhận rằng tu vi của mình thuộc dạng bất phàm, ngờ vào lúc này căn bản chẳng thấm vào đâu cả. Hà Bạng Độn thủy đưa mấy người tới miệng góc phía tây: “Vào đây trước . Kết trận phòng thủ”.

      Diệp Diềm liếc nhìn nàng, lời nào, dẫn theo bốn tên sư điệt vào góc phía tây.

      Lúc này, tâm trí Minh xà chỉ muốn đẩy Hà Bạng vào chỗ chết, nó bất ngờ phun tiếp ra luồng nọc độc nữa, Dung Trần Tử bấm niệm khẩu quyết dùng bùa chú tạo thành kết giới ngăn lại. Hà Bạng vừa ngừng thi triển thuật hạ nhiệt độ, lại vừa phải xử lí đám rắn con, nên luống cuống. Đúng lúc đó Điệp Điềm chạy lại, dù gì nàng cũng là cao đồ của Tử Tâm đạo trưởng, ngăn chặn mấy con rắn con này để tranh thủ chút thời gian vẫn có thể làm được.

      Hà Bạng trốn phía sau nàng và Thuần Vu Lâm, áp lực liền nhanh chóng giảm rất nhiều: “Kết trận xong chưa?”. Diệp Điềm cũng chẳng có thời gian mà cáu kỉnh: “Xong rồi, phần còn lại bọn Thanh Huyền có thể làm được”.

      Hà Bạng gật gật đầu, dùng những làn sóng nước bảo vệ cho cả ba người, rồi thổi tiếp hơi vào con ốc biển. Con rắn ba mắt gầm lên giận dữ, nọc độc nó phun ra dính lên góc áo của mọi người, khiến quần áo ai nấy đều bị thủng lỗ chỗ. Cánh tay Trang Thiếu Khâm cũng bị nọc độc bắn vào, hề do dự cắt luôn miếng thịt đó , rồi sử dụng Chỉ huyết chú để cầm máu.

      Diệp Điềm mấy lần muốn xông qua đó, nhưng Hà Bạng kéo nàng lại: “Đừng có , qua đó cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi”.

      Diệp Điềm trước giờ rất hay bị kích động, dễ nổi nóng nay lại hề tức giận. Nàng lặng lẽ đứng chắn trước người Hà Bạng, nghiến răng chặn con rắn ba mắt lại. Cột băng cắm vào cơ thể lũ rắn, khiến máu của chúng bắn tung tóe lên khắp người nàng, nàng cũng chỉ mím môi chút nao núng.

      Cuối cùng con rắn cái ở giữa trận pháp dần dần thể chống đỡ được thêm nữa, ngọn lửa bắt đầu yếu dần . Tiếng ốc biển của Hà Bạng vang lên, nước biển mang màu xanh của băng lạnh hoàn toàn dập tắt được ngọn lửa. Dung Trần Tử sử dụng lá bùa màu vàng kim, loạt các tia lửa màu vàng rực rỡ bắn ra, con rắn ở giữa trận pháp rú lên thê thảm, con mắt của nó nổ tung, thứ nước đen văng ra bốn phía.

      Nó vô cùng tức giận, nhãn thứ ba ở giữa trán bất ngờ mở ra. Công lực của những con rắn ba mắt khác sao có thể sánh được với công lực của nó. Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm lập tức chấn động. Diệp Điềm hoảng sợ, Hà Bạng từ đằng sau nhảy vọt lên, giẫm lên bả vai của nàng mượn lực nhảy đến sau lưng Dung Trần Tử, nhắm mắt lại tập trung trấn tĩnh tâm trí, sau đó đột nhiên mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào con rắn ba mắt.

      trường nhất thời đông cứng, thần trí Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm cũng tỉnh táo trở lại, nhìn thấy con rắn cái vẫn ngây người nhìn Hà Bạng. Nàng thể mở miệng chuyện, chỉ có khẽ ngoắc ngoắc tay phải. Dung Trần Tử lập tức cao giọng : “Lùi về trong góc!”.

      Tất cả mọi người đều tuân theo sắp xếp từ trước, lùi về bốn góc đông, tây, nam, bắc. Hà Bạng vẫn nhìn thẳng vào con rắn cái, khổ sở lên lời. Áp lực che trời kín đất, chèn ép vào hồn thức, ai dám sơ suất khinh thường, vì khi nguyên thần vỡ vụn, kết cục là hồn bay phách tán.

      Trong góc phía nam, ánh mắt của Trang Thiếu Khâm đầy khiếp sợ: “Sợ rằng con Minh xà này là linh vật sống qua mấy vạn năm, mà thực lực của Hà Bạng cũng tương đương. nàng này rốt cuộc là ai vậy?”.
      Last edited: 9/11/14

    4. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      c 7 dài lê thê, c 8 ngắn tý. híc NXB chia chương kiểu gì ko biết. tks nàng =D
      DragonProk thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 9: Ai hiểu thấu gió tây lạnh lẽo liêu (2)
      [​IMG]
      Dung Trần Tử có tâm trí đâu mà xem xét đến chuyện đó, : “Nó lại muốn tu thành Dị nhãn ư!”. lại lấy ra lá bùa màu vàng kim nữa, khuôn mặt tái nhợt, bùa chú màu vàng kim tiêu hao quá nhiều linh lực của , khẽ nhíu mày, vẫn tung ra, gắng gượng thúc đẩy.

      Lá bùa như vệt ánh sáng, lao thẳng vào hốc mắt của con rắn cái bị thương. Toàn thân con rắn cái co giật, đau đến mức thể gào rú được. Cả người Hà Bạng đầm đìa mồ hôi, thậm chí làn sóng nước để hộ thân cũng bắt đầu tan ra. Linh lực của nàng cạn kiệt, cũng may bên ngoài vẫn còn có đám người Hải tộc trữ nước, nàng mượn thuật Độn thủy quay lại miệng góc phía bắc, từ từ lùi vào trong.

      Ngọn lửa bên ngoài ánh sáng yếu nhiều, Hà Bạng hổn hển, mồ hôi vã ra như mưa. Dị nhãn của con rắn cái tuy rằng tu chưa thành, nhưng cũng làm tổn thương đến hồn thức của nàng.

      “Chết tiệt! Thuần…”. Giọng của nàng bỗng dừng lại, thanh đoản đao sáng lạnh như tuyết từ phía sau xuyên thẳng qua ngực, nàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy mũi dao sắc nhọn mang theo vết máu lộ ra trước ngực. Nàng từ từ quay người lại, Thuần Vu Lâm vẫn im lặng lời nào, mái tóc đen huyền, y phục đỏ rực rỡ, cúi đầu đứng nguyên tại chỗ. Lưu Tẩm Phương liền rút thanh đoản đao ra, rồi đâm thẳng vào ngực Hà Bạng lần nữa, máu nhuộm đỏ cả lớp váy xanh nhạt, vẻ mặt nàng ta vui mừng như muốn phát điên.

      “Nghe trong cơ thể ngươi có viên pháp bảo gọi là thiên thủy linh tinh, ta rất muốn có nó”. Nàng ta cười nhạt.

      thanh của ngọn lửa bỗng nhiên tĩnh lại, cổ họng mang theo vị tanh ngọt. Hà Bạng ngây người ra lúc lâu, rồi từ từ lùi lại, dùng tay bịt chặt miệng vết thương ngực, máu chảy ra từ những kẽ ngón tay, xinh đẹp rực rỡ đến lóa mắt: “Thuần Vu Lâm”. Nàng nhàng gọi , mỗi chữ đều mang theo nỗi đau đớn, nhưng cuối cùng lại gì thêm nữa.

      Thuần Vu Lâm vẫn mực cúi đầu đứng yên, vẻ mặt trầm tĩnh như biển sâu: “Cảm giác khi nếm thử mùi vị của việc bị người khác màng đến thế nào?”. cười, bên trong con ngươi như cách tầng nước lấp lánh, sáng ngời mà bi thương: “Chúng ta ở bên nhau hơn ba trăm năm, nhưng trong mắt của người, thần chẳng qua chỉ là miếng lương khô dự trữ. Chỉ vì thịt thần tiên, người nương nhờ vào người đàn ông khác, thậm chí tiếc lấy tính mạng của ! Chỉ vì mê hoặc Minh xà, người có thể để thần và người con khác cùng chung chăn gối! Hà Phán, người từng thần bao giờ chưa?”. Con ngươi xanh, sâu thẳm của mờ mịt: “, có lẽ thần nên hỏi người, người có biết thế nào là ?”.

      Lưu Tẩm Phương cầm đoản đao đứng sau lưng Thuần Vu Lâm, ngọn lửa mà Minh xà phun ra ánh lên mặt nàng ta, khuôn mặt non trẻ ấy bị bao phủ bởi lòng tham và dục vọng: “Lâm lang, nhiều với nàng ta thế làm gì? Lấy thiên thủy linh tinh ra mới là việc quan trọng!”.

      Thuần Vu Lâm từ từ nâng chiếc vòng nhật lên, đôi môi bị cắn đến bật máu: “Nếu như suốt mấy ngàn năm qua thể khiến người học được cách , vậy hãy học cách hận ”.

      nắm chặt lấy đầu vai Hà Bạng, vòng nhật mò mẫm mấy bận, trong con ngươi u lóe lên tia sáng, sau đó cánh tay phải dùng sức, đẩy Hà Bạng ra khỏi góc phía bắc. Mái tóc dài của Hà Bạng bị nguồn nhiệt của ngọn lửa hất tung, trong ánh mắt nàng sáng lên ánh lửa, rực rỡ chói chang. Máu tươi nghẹn ở cổ họng, khiến nàng thể thốt lên lời.

      Mọi người ở những góc sao khác chỉ nhìn thấy Hà Bạng đột nhiên bay ra từ góc phía bắc. Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm chống chọi lại ngọn lửa của con rắn cái, thương thế của nó rất nặng, dường như có thể giết chết được nó ngay, giảm bớt thương vong cho phe mình, nhưng nhìn thấy Hà Bạng bất ngờ lao tới, khó tránh khỏi có chút bối rối. Cuối cùng vẫn là Dung Trần Tử tập trung ánh mắt lạnh lùng : “Nàng ấy bị thương ư?”.

      Trang Thiếu Khâm còn chưa kịp đáp lời, con rắn cái ở chính giữa trận pháp chú ý tới lao ra đột ngột của nàng, khoảng cách quá gần, nó dùng hết toàn bộ sức lực, phun là ngọn lửa màu lục lam! Hà Bạng thể né tránh, đón nhận ngọn lửa ngay chính diện.

      Khi ngọn lửa chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, trái tim Dung Trần Tử đau nhói. Đột nhiên nhớ tới những lời thầm khe khẽ, nhớ tới những lúc vành tai mái tóc chạm vào nhau, nhớ cả giấc mộng lúc đêm khuya, khi mái tóc đen dài ấy phủ lên nửa bờ vai mình. rút ra lá bùa, cũng kịp nhìn xem lá bùa màu gì.

      Muộn rồi… Lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, giọng ngừng với rằng muộn rồi, thoáng chốc biết mình nên làm gì mới đúng.

      Cuối cùng vẫn là nỡ.

      thanh giống như tiếng thủy tinh vỡ vang lên, gần như cả người Dung Trần Tử bổ nhào lên người Hà Bạng, váy áo của nàng nhuộm toàn máu, mặt trắng bệch như tuyết. Dường như nàng cũng rất sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo của Dung Trần Tử, rất lâu cũng gì. Lá bùa trong tay Dung Trần Tử ngăn luồng nọc độc của con rắn cái, nhanh chóng ôm Hà Bạng tránh sang bên. Hà Bạng sờ vào cổ mình, tấm bùa Hộ thân bị vỡ thành vô số mảnh vụn. Đó cũng là thứ lần trước khi ở núi Trường Cương, Dung Trần Tử đeo cho nàng.

      Nàng vùi đầu vào lồng ngực Dung Trần Tử, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên. Dung Trần Tử nhìn thẳng vào mắt nàng, khoảng cách quá gần, có thể soi thấy chính mình trong con ngươi của Hà Bạng. Vẻ sợ hãi đau đớn trong đôi mắt Hà Bạng dần dần phai nhạt, nàng dựa vào người Dung Trần Tử vất vả gượng đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Thuần Vu Lâm ở góc phía bắc. Bên môi bất ngờ bay đến mùi hương vừa giống vị thuốc lại phảng phất như hương hoa, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử cắn vào cổ tay, đưa máu đến miệng nàng. Giọng của vô cùng lạnh lùng xa cách: “Đừng nhìn như vậy, bần đạo muốn có chút dính dáng gì đến người nữa, nhưng hôm nay người ở đây, cũng là do bần đạo mời tới”. thực câu thần chú cầm máu lên vết thương ngực Hà Bạng, giọng điệu dửng dưng: “Bần đạo tuy rằng tiện tham gia vào chuyện giữa người và Thuần Vu Lâm, nhưng cũng đến mức thấy chết mà cứu”.

      Ngực Hà Bạng còn chảy máu nữa, nhưng đau đớn lại hề giảm bớt. Trang Thiếu Khâm và Hành Chỉ chân nhân chống cự với con rắn cái, Diệp Điềm cũng lao ra, nhìn thấy vết thương ngực Hà Bạng, nàng chỉ hừ lạnh : “Thiên lí tuần hoàn, ác giả ác báo bao giờ sai đâu, bị như vậy là đáng đời!”.

      Con rắn cái sắp chống cự nổi nữa rồi, mọi người cũng buông lỏng cảnh giác hơn. Dung Trần Tử vỗ vỗ lên cánh tay Diệp Điềm, nhàng : “Được rồi, đừng nữa”.

      Hà Bạng cúi đầu, Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương nhất định buông tha cho nàng đâu, Dung Trần Tử bị nàng ám toán suýt chút nữa mất mạng, ngay cả Diệp Điềm và Trang Thiếu Khâm cũng ít nhiều mang theo chút địch ý với nàng. Hành Chỉ và Dục Dương chẳng qua cũng chỉ với nàng dăm ba câu, ngay cả bọn Hải tộc trữ nước ở phía bên ngoài kia ngày thường cũng đều do Thuần Vu Lâm quản lí, nàng chẳng có chút quan hệ qua lại gì với bọn họ cả, tất cả đều qua Thuần Vu Lâm. Nàng tu hành nghìn năm, nhưng có lấy người bạn nào cả. Nàng ngước đôi mắt ướt sũng nước nhìn đăm đăm vào Dung Trần Tử, lại liếc nhìn sang Hành Chỉ chân nhân, rồi nhanh chóng đưa ra quyết định - Chỉ có bám vào Dung Trần Tử mới có con đường sống, nên dù đau đớn đến sắp chết, nàng vẫn cố ôm chặt lấy Dung Trần Tử buông. Dung Trần Tử khẽ khàng đẩy nàng ra: “Minh xà vẫn chưa diệt được, người buông tay ra trước ”.

      Hà Bạng khó khăn dụi dụi lên người , sắc mặt nàng nhợt nhạt như tuyết trời đông, nhưng vẫn cố nở nụ cười kiều: “Tri quan”. Nàng gọi như lấy lòng, cuối còn xoắn xuýt lại thành ba khúc. Khóe miệng Dung Trần Tử co giật, gạt nàng sang bên dợm bước định . Nàng liền ôm chặt lấy chân buông, lồng ngực thở dốc, nụ cười mặt lại càng mang theo vẻ nịnh nọt lấy lòng: “Dung ca! Dung đại gia, ngươi cứu mạng người ta , hu hu hu!”.

      Đến lúc này chỉ sắc mặt của Thuần Vu Lâm xám xịt, mà ngay cả Dung Trần Tử cũng biết nên cười hay mếu: “Bần đạo cũng đâu có cự tuyệt, người tạm thời buông tay ra ”.

      Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn đăm đăm vào : “Ngươi để bọn họ giết ta chứ?”.

      Dung Trần Tử lắc đầu: “”.

      Dung Trần liếc nhìn Thuần Vu Lâm, trong mắt toát ra vẻ nghiêm khắc: “Hôm nay ai dám ngông cuồng tự ý làm bị thương người khác trước mắt bần đạo, đừng trách bần đạo hạ thủ vô tình!”.

      vừa thốt ra câu tàn nhẫn đó xong, Hà Bạng cũng thả bàn tay nhắn của mình ra. Dung Trần Tử thấy vết thương ngực nàng có vẻ như rất nặng, nhịn được hỏi: “Người sao chứ?”.

      Hà Bạng ngẩng mặt lên, nước mắt long lanh đong đầy trong đáy mắt: “ sao”.

      Dung Trần Tử liền thả tay ra, rồi cùng Trang Thiếu Khâm và Hành Chỉ chân nhân lao lên chém giết con rắn cái. Diệp Điềm trông giữ bên cạnh Hà Bạng, lạnh lùng châm biếm: “ người mặt dày đến độ này, quả là đệ nhất thiên hạ”.

      Hà Bạng ngồi xổm mặt đất, nàng nghe thấy những lời Diệp Điềm , muốn mở miệng ra nhưng lại chẳng gì. Chiếc váy màu xanh nhạt của nàng biến thành màu đỏ đậm nhạt khác nhau, giống như sợi dây lụa, nhòe ướt trong làn nước trong suốt, lay động, đẹp đẽ nhưng tàn khốc. Lưu Tẩm Phương vẫn cam tâm, còn Thuần Vu Lâm vẫn ngây ngây nhìn chằm chằm vào Hà Bạng, mất hết hồn vía.

      Diệp Điềm canh giữ bên Hà Bạng, nhìn thấy Lưu Tẩm Phương, trong bụng nàng đầy lửa giận: “Sư ca ta đồng ý giữ lại tính mạng nàng ta, nên ta bảo vệ cho nàng ta bình an vô . Ai muốn lấy mạng của nàng ta, phải bước qua xác của ta trước !”. Nàng liếc nhìn Thuần Vu Lâm, ánh mắt vô cùng khinh bỉ: “Hai người các ngươi cũng là trời sinh đôi, đều chẳng phải loại tốt đẹp gì, đôi cẩu nam nữ!”.

      Thuần Vu Lâm hề giải thích, ngây dại nhìn chằm chằm vào Hà Bạng, dường như nghe thấy những lời Diệp Điềm vừa .

      Nhiệt độ dưới vách núi lại tăng lên, vài người bắt đầu vã mồ hôi. Dung Trần Tử quay đầu lại nhìn Hà Bạng quỳ lặng lẽ mặt đất, có vẻ có gì đáng lo ngại, liền mở miệng : “Dùng thuật Ngưng băng , giảm nhiệt độ xuống”.

      Hà Bạng ngẩng mặt lên nhìn , đôi mắt lấp lánh ánh lửa, cả người như hư ảo: “Ta giảm nhiệt độ xuống rồi, ngươi giúp ta chữa trị vết thương chứ?”.

      Giọng của nàng nhìn ra chút yếu ớt nào, Dung Trần Tử liền đồng ý mảy may do dự: “Được!”.

      Nàng bấm niệm khẩu quyết, thời gian thực pháp thuật kéo dài hơn chút, nhưng ai nhận ra. Nhiệt độ lại lần nữa giảm xuống, con rắn cái ở chính giữa trận pháp yếu đến độ ngay cả đầu cũng thể ngóc lên được, ngọn lửa cũng dần dần tối . Ngay trong lúc mọi người tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, đột nhiên lực ép rất lớn che trời kín đất xuất , dưới thân con rắn cái đột nhiên lộ ra đầu con rắn khác!

      Dung Trần Tử đột nhiên hiểu ra - Tất cả nội dung bức tranh điêu khắc cột trụ tròn bằng cẩm thạch trắng được lặp lại lần nữa là vì trong trận pháp vốn dĩ nhốt hai con Minh xà! thầm hối hận vì xem hết nội dung trong bức họa đó, nhưng chuyện sinh tử trước mắt, có hối hận cũng vô dụng. Mọi người đều lùi ra xa, cần hô gọi đều nhất loạt hướng về phía con đường và bắt đầu chạy. Đây là phong ấn đôi, thiết nghĩ con rắn cái thoát ra phong ấn trước, sau đó mới mượn thế công của mọi người để phá vỡ phong ấn của con rắn đực. ai dám động thủ tiếp nữa, bây giờ thượng sách nhất chỉ có thể là tranh thủ lúc con rắn đực vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được phong ấn đôi, chạy ngay ra khỏi đây.

      Nhưng Hà Bạng lại thể theo kịp được, thể chất của nàng vốn dĩ rất kém, huống hố giờ lại bị thương nặng. Nàng mấy lần muốn đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể khom người đất.

      Dung Trần Tử tay phải dắt Diệp Điềm, nhìn thấy trong đôi mắt lấp lánh nước cùng vết thương ngực nàng, lại thể nhẫn tâm. ngọn lửa lan rộng tới, nhiệt độ trong vách đá tăng lên rất cao, Dung Trần Tử quan tâm đến những thứ khác, quay người lại chạy rất nhanh, tay trái vòng ra ôm nàng vào lòng. Ngọn lửa liếm lên lưng , trong khí tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Mồ hôi của giọt khuôn mặt của Hà Bạng, nhưng lại nghiến răng rên lấy tiếng. Diệp Điềm đau xót nước mắt rơi lã chã: “Sư ca!”.

      Dung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng, tay dắt Diệp Điềm chạy thẳng về phía trước, lắc đầu câu nào.

      Minh xà cam tâm thét gào đầy giận dữ, nọc độc bừng bừng bốc cháy, những nơi bị ngọn lửa liếm mòn bốc lên từng màn mây mù màu xanh lục. Hà Bạng làm ẩm chiếc khăn lụa vi cá trong người, Dung Trần Tử chỉ cảm thấy mặt mát lạnh, Hà Bạng dùng chiếc khăn che miệng và mũi cho . Chỉ thoáng chốc, lối ra khỏi hang động cũng ra ngay trước mắt.

      Mọi người sắp trốn thoát, hai con rắn trong trận pháp sao có thể chấp nhận được điều đó. Chỉ nghe thấy tiếng rít gào của con rắn cái, rồi luồng lửa nóng thiêu đốt mang theo cả nọc độc phun thẳng tới, bao trùm cả lối ra. Thoáng chốc ngọn lửa và nọc độc ngừng chồng chất trước khe núi. Nhiệt độ trong vách đá càng lúc càng cao, mọi người lòng như lửa đốt. Hà Bạng tựa lên người Dung Trần Tử đứng thẳng dậy, khàn giọng : “Tri quan, ta đưa các ngươi ra khỏi đây, ngươi trị thương cho ta chứ?”.

      Dung Trần Tử lại gật đầu: “Ừ!”.

      Tay phải Hà Bạng bấm niệm khẩu quyết, khi sức chú ý của mọi người đều tập trung ở đầu ngón tay của nàng, cột băng đâm thẳng vào lồng ngực Thuần Vu Lâm, rên lên tiếng trầm thấp, cột băng liền xuyên hẳn qua ngực. Lưu Tẩm Phương hét gọi chói tai rồi lao bổ tới. Cột băng mạnh mẽ kéo lê Thuần Vu Lâm tới tận trước lối ra của khe núi, dòng nước trong vắt bắt đầu chảy cuồn cuộn dứt về phía Hà Bạng. Hà Bạng mím môi, trong đôi mắt nàng mảy may gợn sóng. Nàng rút hết số nước có trong cơ thể Thuần Vu Lâm trong tiếng gào khóc của Lưu Tẩm Phương, rồi ném Thuần Vu Lâm ra chỗ lối ra của khe núi, mọi người chỉ cảm thấy có lực rất lớn, trước mắt tối đen, rồi nhập luôn vào trong khe núi.

      Dưới vách đá bắt đầu chấn động, những tảng đá và bùn đất xung quanh khe núi cũng bắt đầu rơi xuống. Hành Chỉ chân nhân dẫn đường, Trang Thiếu Khâm sau, Thanh Huyền, Thanh Tố, Dục Dương chân nhân, Diệp Điềm lần lượt rời theo, Hà Bạng ở phía trước Dung Trần Tử, còn bọc hậu. Về phần Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương, ai hỏi tới, nên cũng quan tâm.

      Nơi Hà Bạng leo lên, bùn đất ẩm ướt trơn trượt, Dung Trần Tử theo sau hồi lâu, cuối cùng xác nhận lại lần nữa: “Người vẫn ổn chứ?”.

      Trong bóng tối, nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, chỉ có thể nghe thấy giọng yếu ớt: “Ừ”.

      Những tảng đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, khe đá có dấu hiệu sắp đổ. Mọi người đều ra sức trèo lên trước, Diệp Điềm sợ Hà Bạng làm Dung Trần Tử chậm trễ, bèn liều mạng kéo nàng ta lên, cũng quan tâm đến những cạnh đá lởm chởm gồ lên có làm trầy xước da nàng hay . Hà Bạng hề hé răng, để mặc Diệp Điềm kéo mình . Thuần Vu Lâm chỉ thương Lưu Tẩm Phương, có ai thương nàng cả. Nàng khẽ chun cái chiếc mũi , dùng toàn bộ sức lực trèo lên trước, cánh tay và đùi bị rách tạo ra những vết thương lúc nông lúc sâu, nhưng nếu so với trái tim nàng, đó căn bản thể gọi là đau được.

      Núi đá sụt lún càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng lối ra cũng gần ngay trước mặt. Hành Chỉ chân nhân là người đầu tiên ra được, ông ta kéo Trang Thiếu Khâm ra theo, giọng lo lắng: “Địa đạo sắp sụp đổ rồi, nhanh lên!”.

      Đất đá sụp xuống càng lúc càng nhiều, rất nhiều nơi đều phải đào bới những tảng đá chắn ngang mới có thể qua được. Hà Bạng thể đào được gì, nàng thử mấy lần, mười ngón tay toàn là máu. Diệp Điềm lo lắng, gấp gáp tới mức giọng cũng nức nở nghẹn ngào: “Hà Bạng thối, muốn chết tránh , để sư ca của ta ra! là đồ tiện nhân, sư ca sớm muộn gì cũng bị làm liên lụy cho đến chết!”.

      Hà Bạng cắn môi, nhưng chỉ lát sau lại tiếp tục đào đống đất đá. lâu sau, Dung Trần Tử cũng trèo tới nơi, hai người cùng chen chúc trong khe núi, thể cử động gì được, nhưng suy cho cùng cũng khỏe hơn Hà Bạng nhiều, chỉ thoáng chốc đào được đống đất đá ra. Hà Bạng định trèo lên, đột nhiên mắt cá chân bị nắm chặt, nàng chỉ kịp kêu tiếng, rồi bị lôi xuống khe đá. Tay của nàng toàn là bùn và máu, nên Dung Trần Tử nắm được, tay trống , sau đó lồng ngực cũng trống rỗng, như thể trái tim bị móc mất.

      Diệp Điềm thò tay vào trong kéo loạn xạ, khó khăn lắm tới kéo được người ra, phát ra là Lưu Tẩm Phương, nàng phì tiếng đầy khinh miệt, rồi thò đầu vào trong: “Sư ca? Sư ca huynh ở đâu?”.

      Lưu Tẩm Phương khóc lóc thảm thiết: “Lâm lang!”. Nàng ta lao bổ về phía cửa động nhưng bị Trang Thiếu Khâm đạp văng sang bên. Trang Thiếu Khâm lại chui vào động thêm lần nữa, lần bò được hơn trượng, đụng phải Dung Trần Tử định quay người lại tìm Hà Bạng, bất chấp tất cả kéo Dung Trần Tử ra ngoài: “Sư ca, sinh tử có số! Huynh là người tu đạo, phải hiểu chứ!”.

      Dung Trần Tử cũng biết làm sao nữa, trong ngực từng cơn từng cơn đau đớn như muốn vỡ ra: “Ta hứa đưa nàng ấy ra, trị thương cho nàng ấy, sao có thể thất hứa được?”.

      Trang Thiếu Khâm kéo mạnh đến lối ra, Diệp Điềm cũng phụ tay giữ chặt lấy , hai người hợp lực kéo thoát khỏi địa đạo, cả ngọn núi rung lắc dữ dội, sau đó khe núi liền sụp xuống.


      Last edited: 10/11/14
      Pe Mick, người qua đường, B.Cat3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :