1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hôm qua làm kịp, giờ mới đăng được, các bạn thông cảm nhé! Dạo này lịch học của mìnhdày quá.


      Ngoại truyện Cố Ngự Lâm: Lỡ miệng dẫn đến lời tỏ tình


      Edit: August97 (LQĐ)


      vẫn tin chắc rời khỏi , cho rằng là sinh mệnh của , thể tồn tại, nụ cười đáng , lúc ngây thơ ngu ngốc, khi mạnh mẽ, khi lại khóc thút thít nguyên do.

      Lần đầu tiên thấy nước mắt , ôm lấy chân vừa buồn cười vừa đáng buộc phải thề, nở nụ cười sáng lạn khoe thành tích với , thổ lộ tâm với dưới ánh trăng, khoác áo ngoài lếch thếch đáng thương ngồi ở cửa phòng ký túc xá mà về nhà được, là cười hì hì kiên quyết bỏ thịt nướng vào phần cơm của , là chơi trò ném bóng rổ ba điểm với

      Những ký ức này, chỉ thuộc về , có người thứ ba.

      cho rằng, ngày nào đó, khiến cho nhóc ngốc của thông suốt.

      Lần đầu tiên biết sợ, là khi luống cuống vì tên nam sinh kia, vẻ mặt đổi, nhưng trong lòng lại dẫy lên sóng biển mãnh liệt, , ngờ lại nhắc tới nam sinh khác trước mặt , ngờ lại hỏi có nên tiếp nhận nam sinh khác hay .

      Vậy ở trong lòng , được xem là gì? Nỗ lực lâu như vậy, nhưng chỉ từ quan hệ là cậu em trai, biến thành quan hệ bạn thân đơn thuần thôi sao? ღAugust97ღDiễღnđàღnLღêQღuýĐôღn

      từng chắc chắn như vậy, thậm chí chứng kiến tới cảnh bọn họ tay trong tay với nhau bên ngoài phòng học, còn tưởng rằng chỉ là cơn ác mộng, tỉnh mộng, tất cả lại trở lại điểm xuất phát.

      Nhưng Y Tuệ cho biết, còn là của , bên cạnh , có người có thể thay thế .

      Lúc ban đầu, tim đau, tức giận, nghĩ tới việc trực tiếp đoạt lại nhóc ngốc nghếch kia, nhưng khi vọt tới cửa phòng học , nhìn thấy ngước khuôn mặt lên, cười nhàng chuyện với người kia, sợ, nhìn thấy nụ cười ấm áp của , trong lòng rất vui, chỉ cần vẫn giữ được nụ cười này, vậy là đủ rồi, nghĩ, vậy là đủ rồi, nếu như người kia có thể khiến vui vẻ, làm khó .

      trong cuộc sống, hình như cuộc sống của cũng có gì thay đổi, vẫn ăn cơm, học, giờ tự học buổi chiều vẫn nằm ngủ như cũ, các bạn học đều là ông cụ non, người khác dễ nhận ra tâm tình biến hóa. August97+//d+ienn.d+an.le.qu+uy.d+on

      Chỉ có chính biết, mỗi lần nhìn thấy , thấy ở trong căn tin ăn phần cơm người kia lấy cho , thấy chuyện cười đùa hành lang với người kia, thấy bàn tay bé của được người kia thân mật nắm lấy, tim của , rất đau, đau đến nỗi, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cảm để che giấu.

      bắt đầu chủ động xa cách , bắt đầu chủ động từ bỏ thói quen trước kia, ví dụ như lúc tan học kêu chơi bóng, hề kéo đến sườn đồi tâm , thậm chí đến tìm cũng từ chối bằng mọi cách. Sau đó, dần dần, đến tìm nữa, chỉ có thể giống như tên trộm, núp trong bóng tối lặng lẽ nhìn , mỗi lần thấy, lại là lần đau lòng, nhưng lại có cách nào từ bỏ.

      Người kia, nhất định biết, bởi vì lần đầu tiên chạm mặt ở căn tin, chưa hề che dấu tham muốn giữ lấy ấy, trừ nhóc ngốc kia, đời này cũng có người thứ hai nhìn ra. Sau đó và người kia bên nhau, mỗi lần gặp riêng người kia, cũng hề che giấu địch ý của mình, muốn khiến người kia lúc nào cũng nhớ tới mình.

      ngây ngốc nghĩ: Chỉ cần có hữu của , người kia có cảm giác nguy cơ, mới có thể càng đối xử tốt với ấy.

      , muốn , vẫn luôn tươi cười như vậy, vẫn luôn hạnh phúc như vậy.

      năm rồi, năm nhớ nhung, năm khổ sở, cho đến khi Y Tuệ cho biết, bọn họ, chia tay. khắc kia, phản ứng đầu tiên của phải vui vẻ mà là lo lắng, lo lắng nghĩ quẩn, sợ đau lòng, Y Tuệ bảo an ủi , lại hèn nhát, bọn họ rất lâu rồi chuyện nghiêm túc, trong lòng , vẫn là người bạn thân thấu hiểu trước ki sao? Lần đầu tiên, hi vọng chỉ coi là thằng nhóc chết tiệt, là bạn thân. muốn chuyện với , muốn được vui vẻ.

      ra phòng học, đến gần, vươn tay, vỗ bờ vai , tựa như ngày trước vẫn làm, nhàng ra hai chữ: "Chỗ cũ?"

      Ôi, cảm tạ trời cao, còn nhớ , bọn họ có chỗ cũ.

      "Ừ, chỗ cũ." biết nhất định mình trưng ra bộ mặt than vô cảm, lần đầu tiên gặp mặt, gọi là "Mặt cương thi" (mặc xác chết) , nhưng tại tâm tình rất phức tạp, cũng bình tĩnh như vẻ ngoài.

      rất trực tiếp, "Y Tuệ gọi cậu tới an ủi mình, muốn cái gì cứ , cậu biết mình thích dài dòng dây dưa mà."

      Câu này khiến yên tâm, nhóc ngốc như vậy, ràng cũng khổ sở như lời Y Tuệ , lập tức nảy lên ý định trêu chọc ,"Chỉ có em mới là người dài dòng dây dưa."

      Tính tình của vẫn đổi, vẫn nhịn được phép khích tướng, tức giận mở miệng : "Cậu nhóc chết tiệt, được! Mình dài dòng dây dưa đó, chỉ có cậu là nhanh nhẹn hoạt bát!"

      vội vàng an ủi, "Em đừng tức giận, em chuyện vẫn rất nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng trong lòng vẫn dài dòng dây dưa." ღAugust97ღDiễღnđàღnLღêQღuýĐôღn

      trả lời, biết lại nghĩ gì, muốn tiếp tục hỏi, muốn lý trí hỏi, hỏi có phải rất đau lòng , hỏi buông tay với người kia chưa. rất nhiều, mặc dù cũng mình gì.

      kỳ vọng mọi chuyện quay trở lại như xưa, chỉ là mong rằng cuộc sống hạnh phúc.

      Nên cũng nghĩ đến, lại kiên định với

      Rằng buông tay, hoàn toàn buông tay.

      Sau đó sao? đến để an ủi , nhưng cần an ủi, còn có thể làm gì?

      ầm ừ "Vậy tốt", dũng khí trong lòng cũng lặng lẽ biến mất, sau đó từ từ dâng lên nỗi sợ hãi khác: buông tay, có phải cũng đồng nghĩa với việc cần nữa hay , vậy cũng còn lý do đứng ở đây nữa hay ? …, phải rời , đúng hay

      vẫn còn do dự, thầm nghĩ rời , bỗng nhận thấy lùm cây sau lưng hơi rung, sau đó cái đầu dần dần lộ ra, lại là Y Tuệ!

      chỉ có , còn có Diệp Nhất Đình nửa ngồi bên cạnh, hình như hai người ở đây khoảng thời gian.

      Trong lòng nghi ngờ, lại thấy Y Tuệ đặt tay che miệng bảo yên lặng, sau đó hé miệng, dùng khẩu hình.

      Thổ, thổ lộ? Y Tuệ "Thổ lộ" ! , ấy “thổ lộ”?

      cực kỳ kinh ngạc, trong lòng rất loạn, nhóc ngốc của mới thất tình, nếu tỏ tình, có thể hù dọa chăng? Nhưng Y Tuệ là bạn thân của , nếu Y Tuệ như vậy, nhất định là có chủ ý riêng, chẳng lẽ, chẳng lẽ nhóc ngốc lại thích với Y Tuệ? Nhưng , thể tin được…

      lại nhìn phía sau , Diệp Nhất Đình cũng lộ người ra, sau đó cũng dùng khẩu hình như Y Tuệ, bộ dáng kéo Y Tuệ muốn rời .

      Vừa lúc đó, nhóc ngốc đứng đối diện xoay người, hình như muốn rời . August97+//d+ienn.d+an.le.qu+uy.d+on

      luống cuống, trong đầu chợt trống rỗng, đôi tay khống chế được mà nắm lấy tay lớn tiếng : "Vậy tôi sao? Hàng Hàng, lâu như vậy, em có biết trong lòng tôi nghĩ gì ? Tôi vẫn cho rằng tôi có thể chờ, tôi ngu ngốc cho rằng em đứng yên ở đó, nhưng thiếu chút nữa em rời , em có biết tôi sợ hãi đến thế nào ?"

      Nhưng sắc mặt thay đổi, lui về phía sau mấy bước, bàn tay bé vội vàng rút khỏi tay .

      chưa bao giờ tỏ tình với ai, từ đến lớn, chỉ thích này, trong lòng rất sợ hãi, làm vậy là có ý gì? làm vậy, có phải là vì thích? Muốn cự tuyệt ?

      dám lần nữa nắm lấy tay lần nữa, sợ chạy , sợ rằng đến cả bạn bè cũng làm được.

      Hai người giằng co, biết làm gì. Trong nháy mắt, trong lòng chợt bùng lên dũng khí, còn có thể thế nào! thể hèn nhát hơn nữa! tiến lên phía trước bước.

      "Tống Hàng Hàng, thích em! thích em hai năm rồi! Thỉnh cầu em, em hãy cho câu trả lời thẳng thắn !"

      có tiếng trả lời, nhìn chăm chú, nhưng vẫn im lặng.

      Vậy là thất bại ư, chán nản nghĩ, ngón tay bấu mạnh vào chân mình, muốn rơi lệ, đau, cứ đau .

      lên tiếng, chậm rãi, nhưng lại là những từ động trời với .

      " chấp nhận" , "Bạn thân"…

      Vô lực rũ tay xuống, tâm, đau như cắt.

      Ha ha, vô luận cố gắng như thế nào, , chung quy, chỉ là, bạn thân.

      "Nhưng là…” ღAugust97ღDiễღnđàღnLღêQღuýĐôღn

      ngẩng đầu lên, “nhưng” gì? Còn có gì nữa?

      "Mình cho phép cậu tự học với mình, giúp mình mua cơm chiên, mỗi ngày sau khi ăn xong tản bộ cùng mình, về phần những chuyện khác… Chờ mình quan sát , nếu thấy hợp lý hẵng !"

      Trái tim của cuồng loạn, ngơ ngác nhìn , đắc ý ngẩng đầu lên nhìn , "Thế nào? chấp nhận coi như xong, mình cũng miễn cưỡng."

      Ngay sau đó, từ từ tiến đến trước mặt Tống Hàng Hàng, lại gần, chợt dùng lực ôm lấy hông , ôm điên cuồng xoay vòng tròn. hét chói tai đình đầu , vang xa nơi sườn đồi, nghĩ thầm, đây là giọng tuyệt với nhất thế giới!
      simtim, Phan Hong HanhKisaragiYue thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: rối rắm ngọt ngào

      Edit: August97 (LQĐ)

      Cố Ngự Lâm nằm bàn, khóe miệng giương lên, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, khó có khi chàng cụ non lại lộ ra bộ dáng “Người đẹp nằm ngủ”.

      Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, cũng đúng thôi, như vậy mới là vẻ mặt của chàng trai trong lòng nên có!

      Nhưng quyển vở phía dưới kia, vết ẩm ướt phía phá hỏng phong cảnh.

      còn ngủ say, sau gáy bị vỗ , mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mặt bóng người.

      Xem laptop bàn, khuôn mặt nhịn được mà đỏ lên, vội vàng nhét nó vào hộc tủ.

      "Ha ha, chớ dấu, em nhìn thấy!" Tống Hàng Hàng đắc ý đứng sau lưng .

      Cố Ngự Lâm vội vàng nhìn quanh bốn phía, may mắn bây giờ là giờ nghỉ trưa, trong phòng học có những bạn học khác, nếu chẳng còn mặt mũi nào nữa!

      "Sao em lại ở đây? Chưa trở về túc xá ngủ à?"

      Tống Hàng Hàng hừ tiếng, nghĩ thầm đừng nghĩ là biết chuyển đề tài, trong lòng nảy sinh ý định trêu chọc , "Tới thăm ."

      Cố Ngự Lâm lại càng đỏ mặt hơn.

      Hai người bên nhau được hơn nửa năm rồi, Tống Hàng Hàng nghiêm túc tra hỏi mới biết Cố Ngự Lâm có tình cảm với từ rất lâu. Sau khi thẳng ra, trái lại lại hay xấu hổ hơn.

      "Sao hôm nay lại chăm chỉ như vậy? Thời gian ngủ trưa lại tự học trong phòng học?" hỏi.

      "Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi."

      A, cũng đúng, còn hai tuần nữa, bao lâu nữa thi tốt nghiệp trung học…

      "Em có nguyện vọng gì?" hỏi.

      "Còn chưa nghĩ ra, sao?"

      " cũng nghĩ chưa ra."

      "…"

      Trong lòng có ý tưởng, rất đơn giản, muốn học chung trường với .

      phải nhìn ra, cũng nghĩ, nhưng lại dám .

      Tuần trước khi rời trường về nhà, cha chuyện với , tranh thủ thời gian ôn thi vào Đại học kinh tế thành phố K.

      Đại học A bất đồng với các trường đại học quốc nội khác, ngoài việc đạt thành tích tốt nghiệp trung học còn phải thi phỏng vấn môn tiếng , thông thạo ngôn ngữ cùng là trong những điều kiện quan trọng nhất để trúng tuyển.

      Cha vừa như thế, mới nhớ tới xác thực kiếp trước cũng có tham vọng thi vào Đại học A, nhưng khi đó thành tích của chỉ ở bậc trung, dám hy vọng quá xa vời, cuộc phỏng vấn lúc đó cũng diễn ra suôn sẻ.

      Tống Hàng Hàng dám cho Cố Ngự Lâm, bởi vì thành tích tiếng của Cố Ngự Lâm được tốt, nhất là khả năng và nghe, thành tích môn nào của Cố Ngự Lâm cũng đều tốt, rất nhiều môn khoa học tự nhiên có điểm số , duy chỉ có tiếng vẫn kém cạnh, đây cũng là lý do vì sao lại xếp vị trí thứ nhất.

      Nhưng muốn buông tha cơ hội tốt này, trước khi sống lại thích khí nồng đậm cảnh buôn bán của Đại học trong tỉnh, vẫn muốn Bắc Kinh, nhưng sau khi thi tốt nghiệp trung học chỉ có thể thi đậu vào trường Đại học hạng hai ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp ở lại công tác tại địa phương, sau đó lại nhờ năng lực nghiệp vụ tốt mà nhanh chóng thăng chức, người khác hâm mộ , trái lại lại hâm mộ người khác có thể cả nhà đoàn tụ với cha mẹ, giống , vẫn đơn mình…

      Trước kia hiểu, cho rằng Bắc Kinh còn có thể tùy lúc về nhà, nay hiểu, thể nghi ngờ thành phố K gần nhà là lựa chọn tốt nhất, huống chi thành tích tiếng của xuất sắc như vậy…

      Trong lòng có chủ ý, nhưng lại biết mở miệng với Cố Ngự Lâm như thế nào.

      Thời gian chờ ai, hai tuần lễ qua, trong giờ tự học buổi chiều, chủ nhiệm lớp phát giấy ghi nguyện vọng, dặn tuần sau nộp lại.

      Tống Hàng Hàng điền Đại học A thành phố K và số trường Đại học có tiếng khác ở ngoại tỉnh.

      dấu rất kĩ, nhưng cuối cùng nguyện vọng vẫn bị Cố Ngự Lâm nhìn thấy.

      hề gì, câu cũng , xoay người rời .

      Tống Hàng Hàng biết đây là dấu hiệu tức giận, hơi chột dạ.

      Mấy ngày kế tiếp, Cố Ngự Lâm tới tìm nữa, bắt đầu hoảng hốt.

      Buổi chiều nộp nguyện vọng, thông qua bạn học ban 11 mới biết nguyện vọng của Cố Ngự Lâm là trường Đại học B – trường quốc nội khác ở Bắc Kinh, chuyên ngành máy tính.

      Trong đầu có nhàn nhạt mất mác, cười nhạo mình, chẳng lẽ mày lại trông cậy vào , màng hậu quả ra sao, điền nguyện vọng vào Đại học A với mày ư? Mày muốn trả giá, tại sao còn miễn cưỡng người khác trả giá vì mình?

      Nhưng cái gì Cố Ngự Lâm cũng , ngay cả câu tra hỏi hay chỉ trích cũng có, bắt đầu hốt hoảng, gần như thất vọng.

      “Đây phải là chuyện đáng ngại, trước kia ở đại học, mấy cặp đôi chia tay nhau thấy nhiều”, ngại tự biên tự diễn hồi.

      biết, Cố Ngự Lâm vẫn tìm , ra là vì chờ chính tự mình giải thích, sao có thể buông tha được chứ?

      Chờ hai năm mới chờ được quay đầu lại nhìn ,
      dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

      Nhưng hề nghĩ đến Tống Hàng Hàng lại hiểu lầm , cho rằng muốn chia tay.

      Hai người vẫn như vậy, “Chiến tranh lạnh” đến khi kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc.

      Trong nháy mắt ra khỏi trường thi, Cố Ngự Lâm nén được tức giận, vọt tới ký túc xá của Tống Hàng Hàng, muốn tìm chuyện ràng.

      có ở đây.

      mình chần chừ dưới khu ký túc xá nữ, trong lòng rất thấp thỏm, nghĩ biểu đạt nỗi nhớ nhung nguôi trong lòng, muốn giải thích với .

      Nhưng có ở đây.

      Qua hôm nay, bọn họ còn học chung trường, hôm nay, là cơ hội cuối cùng, nhưng có ở đây, thậm chí biết số điện thoại nhà là bao nhiêu, hôm nay thấy, bọn họ, có thể gặp mặt nữa.

      vội vàng trước sớm như vậy, chỉ có mình luôn để ý thôi ư? , chẳng lẽ hề để ý chút nào sao?

      Bạn cùng phòng của cũng lục tục rời , trước khi cho biết, tối hôm qua dọn dẹp xong đồ dùng cá nhân, sáng sớm hôm nay cha mẹ đến đây mang hành lý , thi xong trực tiếp rời .

      Trong ký túc xá, còn chút hình bóng nào của .

      rất sợ, hề trách nữa rồi, hề trách tiếng nào với điền nguyện vọng vào đại học A xa xôi nữa, chỉ cần nguyện ý ở bên , gặp mặt nhau cũng sao, xa cũng đâu có gì đáng ?

      Nhưng có ở đây, nghe lời giải thích của .

      Cố Ngự Lâm chán chường bước con đường nơi trường học, muốn trở về ký túc xá, tất cả mọi người đều dọn dẹp, quá ồn ào.

      chỉ muốn ở mình, muốn được yên tĩnh.

      Chờ đợi lâu như vậy, lúc này mất sao? tin, muốn tin.

      đường rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hót của chim đỗ quyên, thanh trầm ấm kích thích trái tim .

      chợt nghĩ đến điều gì, điên cuồng chạy , chạy đến phòng học của bọn họ, chạy ra phía sau, chạy qua lối , chạy nữa, chính là sườn đồi của bọn họ.

      , có ở đó ?

      Khi tiếng bước chân hốt hoảng vang lên sau lưng Tống Hàng Hàng mình rơi lệ, vừa khóc nức nở vừa sụt sùi, lại càng ngừng mắng Cố Ngự lâm.

      Khi gọi , sợ hết hồn, vội vàng dùng mu bàn tay lung tung xoa nước mắt, xoay người nhào tới.

      “Hu hu hu, tại sao lại có ở ký túc xá…Em cho rằng thể nhìn thấy nữa,… hu hu …”

      Cố Ngự Lâm khó khăn thở phào nhõm, thấy bổ nhào về phía mình như vậy, nhất thời trong lòng trăm vị tạp trần, ra , đều quan tâm đối phương, đều bỏ được nhau.

      Cũng may, nghĩ đến nơi này, nhớ tới “chỗ cũ” của bọn họ…

      “Đồ ngốc, mực chờ em ở ký túc xá, còn tưởng rằng…”

      cũng cho rằng em rồi?” xoa nước mắt nước mũi của mình lên người , ngước khuôn mặt nhắn lên, “Vốn em , ai bảo để ý đến em!”

      , phải tìm được em rồi sao?” Cố Ngự Lâm thầm buồn cười, rồi lại đau lòng.

      kéo ngồi xuống, lấy tay lau nước mắt cho , “Còn khóc, khó coi chết được.”

      “Hừ, khó hơn nữa cũng đừng hòng bỏ mặc em!” Tống Hàng Hàng lầm bầm làu bàu , trong lòng còn tức giận lắm.

      Cố Ngự Lâm thoáng dừng tay, “Hàng Hàng, hề bỏ mặc em, nghĩ là em quan tâm đến nữa, em, phải em thi vào Đại học A sao…”

      Đây là cái gai trong lòng Cố Ngự Lâm, có nhiều lựa chọn như vậy, lại cố tình chọn trúng Đại học A thể , nghĩ rồi nghĩ, có đôi lúc chệch hướng, dù sao, còn chưa vượt qua kỳ khảo sát (ở đây đến “kỳ khảo sát tình cảm” của Hàng Hàng), cũng chưa từng công khai công nhận là bạn trai , liệu, đây có phải là phương thức bày tỏ cự tuyệt của ?

      Tống Hàng Hàng lau nước mắt, “Đại học A…đại học A là lựa chọn tốt nhất của em, em lại sợ hiểu lầm, nên mới dám cho .”

      Cố Ngự Lâm từ từ bình ổn hỗn loạn trong lòng, cầm lấy tay nghiêm túc :

      “Hàng Hàng, biết em muốn tình cảm của chúng ta ảnh hưởng đến việc thi vào Đại học, đến lựa chọn tương lai. ra từng muốn thi vào cùng trường đại học với em, nhưng đó là vì thành tích học tập của hai chúng ta khác nhau lắm, người này ảnh hưởng đến người kia, em có lựa chọn tốt hơn, tất nhiên là thành vấn đề, cho dù ở hai thành phố thế nào?? chỉ hy vọng em thẳng thắn với , em hiểu chứ?”

      Tống Hàng Hàng gật đầu, lại lầu bầu lẩm bẩm câu.

      Cố Ngự Lâm vừa mừng vừa sợ, “Em, em gì?”

      “Đồ ngốc! Em , kỳ khảo sát của ! đạt tiêu chuẩn rồi!”
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Ôm người


      Edit: August97



      tháng sau, thư trúng tuyển của trường Đại học cũng đến, Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm như ý nguyện thi đậu vào trường Đại học lý tưởng.

      Tống Hàng Hàng đưa số điện thoại nhà của cho Cố Ngự Lâm, nhưng lại dám cho táo bạo gọi điện thoại, chỉ ước định chuông điện thoại reo tiếng, nếu như ai nhận hoặc có người khác nhận nhanh chóng dập máy, như vậy do dù kịp nhận điện thoại cũng biết là gọi đến.

      Mỗi ngày như thiếu nữ hoài xuân, chờ đợi điện thoại của . Nhưng biết cảnh mình ngày ngày nhìn chằm chằm điện thoại sớm bị mẹ nhìn thấu.

      ra mẹ Tống hề cổ hủ giống như nghĩ, bà cũng muốn bóc trần tâm của con , trong lòng lại rất vui vẻ, xem ra nữ nhi trưởng thành, ha ha.

      "Reng reng reng…" Điện thoại lại vang lên, Tống Hàng Hàng trong phòng đọc sách vội vàng đứng dậy cầm điện thoại lên.

      Ba Tống ngồi trong phòng khách kỳ quái : "Sao gần đây điện thoại lại nhiều như vậy." Mẹ Tống liếc ông cái, trong lòng thầm nghĩ đầu óc ba Tống chậm chạp.

      "A lô." Tống Hàng Hàng giọng về phía ống .

      "Ừ, Hàng Hàng, là ."

      "Em biết rồi."

      "Hàng Hàng, nhớ em lắm."

      "Em cũng nhớ …"

      "Trưa nay ăn gì?"

      "Mẹ nấu sườn xào chua ngọt, rất ngon, lần sau mời tới ăn."

      "Hàng Hàng."

      "Ừ…"

      " thể để ba mẹ em biết chuyện của chúng ta sao? Mẹ cho phép rồi."

      ", với mẹ rồi?"

      "Ừ, bà ấy có ý kiến."

      "Mẹ tốt, em cứ sợ mẹ mắng em, bà lại càm ràm."

      "Hàng Hàng, em xuống được chứ?"

      "Xuống…, xuống?"

      " ở dưới lầu."

      "A? , sao lại tới đây, chờ chút, em lập tức xuống ngay."

      Tống Hàng Hàng vội vàng cúp điện thoại, ông trời phù hộ, sao lại tới cơ chứ, mẹ mà biết phải làm thịt sao!

      Giả vờ trấn định ra khỏi phòng, "Mẹ, con xuống dưới lầu mua chút đồ nhé!"

      "Đừng quên cây dù."

      "Dạ." Bên ngoài mưa, biết, ngờ ấy lại đội mưa chạy tới.

      Ra khỏi nhà, biết mẹ trừng mắt sau lưng, Tống niếp này (*niếp: cách gọi thân mật giữa mẹ với con ), lén chạy tìm tình lang cũng thôi , lại dám tôi dài dòng!

      Tống Hàng Hàng vòng quanh cả tòa nhà, mới phát Cố Ngự Lâm đứng dưới mái hiên ở quầy bán đồ ăn vặt, cả người ướt nhẹp .

      vội vàng chạy tới, " mang ô à?"

      "Tới rồi trời mới mưa, có việc gì, mưa lớn."

      "A…" Tống Hàng Hàng ngừng chút, lấy ra khăn tay lau khô vạt áo giúp .

      "Sao đột nhiên lại chạy tới?"

      " phải đột nhiên…"

      Tống Hàng Hàng nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn .

      Cố Ngự Lâm cẩn thận nhìn vào mắt , "Ngày mai, lên tàu rồi."

      "Vậy à…"

      Nhanh như vậy sao, thời gian khai giảng của trường Đại học ở thành phố K tương đối trễ, quên rời trước

      "Hàng Hàng, mẹ rất thích em."

      "A?"

      "Em vẫn chưa biết , " Cố Ngự Lâm chợt cảm thấy được tự nhiên, "Mẹ , chính là Hứa Yến, Hứa Nghiêu Thực, là cậu của ."

      Hứa Yến? Hứa Nghiêu Thực? Tống Hàng Hàng nhất thời hiểu, cái tên này, sao lại quen thuộc như vậy.

      Tìm kiếm trong đầu, chợt nhảy lên, ", mẹ là Hứa hiệu trưởng? Còn nữa, còn có Hứa chủ nhiệm!"

      "Đúng vậy."

      "Ông trời ơi..! chính là công tử Trường Thanh trong truyền thuyết? , che giấu sâu!" Tống Hàng Hàng khó có thể tin , sau đó chợt nhớ tới chuyện, " đúng, vậy lớp 11, chẳng phải Hứa chủ nhiệm tìm chúng ta chuyện ư, tại sao?"

      Cố Ngự Lâm ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Cậu muốn gặp cháu dâu tương lai…"

      Ặc, nếu để cho đám học sinh Trường Thanh biết, người nghiêm khắc hung dữ “xuống tay” với những đôi nam nữ sớm, bị xưng là giáo đạo "Diệt tuyệt đạo trưởng" quản lý kỷ luật – Hứa chủ nhiệm lại… lại là… A trời ơi…

      "Mẹ giống vậy, lúc trước bà ấy biết." Cố Ngự Lâm muốn phá hỏng hình thượng tốt đẹp của Hứa hiệu trưởng, "Bà ấy biết từ nửa năm trước… Bà ấy phải em, bà đồng ý…. "

      "…"

      Được rồi được đối đãi với ánh mắt khác, ra Hiệu Trưởng đại nhân luôn tới lớp thị sát, may mắn tuân thủ bổn phận!

      "Vậy với hiệu trưởng trường Quảng Hoa, có quan hệ gì?" Tống Hàng Hàng lại nghĩ tới lúc tốt nghiệp sơ trung, chuyện bát quái của Y Tuệ.

      "Đó là cha ."

      Orz (*), lại là , Tống Hàng Hàng hoa lệ hạnh phúc, đôi cha mẹ hiệu trưởng, thư hương thế gia cơ đấy, chẳng trách lại sinh ra quái thai như vậy.

      (*)Orz: thuật ngữ của cư dân mạng (giống người quỳ, chống hai tay xuống đất).

      "Hàng Hàng…" Cố Ngự Lâm lấy tờ giấy từ trong túi áo, phía ghi chuỗi các con số, "Đây là số điện thoại di động của , sau này, sau này đừng quên gọi điện thoại cho tôi."

      "Tốt!" đưa tay tiếp nhận .

      "…Hàng Hàng, ngày mai em… có thể tới đưa tiễn ?"

      "!" chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, thích cảnh sinh ly tử biệt.

      Cố Ngự Lâm đau lòng, cúi đầu "Vậy cũng tốt", bộ dáng muốn rời .

      Còn kỳ cục như vậy, thầm nghĩ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp thôi.

      từ từ tiến lên, đưa tay ôm lấy , "Đáng ghét, em muốn khóc trước mặt , là khó coi."

      Thân thể khẽ run rẩy, giơ tay ôm lấy , "Đồ ngốc…"

      vùi đầu trước ngực , ấm, còn xen lẫn hương thơm sữa tắm cùng nước mưa mát lạnh, nhịn được tham lam hít sâu, đầu lại chôn sâu hơn.

      "Em rất nhớ , cũng phải nhớ em đó!"

      "Ừ." ôm chặt, sợ rời , mặc dù thực tế, người phải ròi chính là .

      Bên ngoài mái hiên, mưa rơi tí tách, yên lặng hòa vào giọng của bọn họ…

      đưa ô cho , muốn ngày mai khi đến nơi phải báo bình an cho ngay.

      nhìn bóng lưng rời của , trong lòng thầm hỏi, Tống Hàng Hàng a Tống Hàng Hàng, lần này, mày mở lòng? Nếu tại sao phải cười vì , khóc vì , lần lượt nghĩ về hình bóng của ?

      Cảm giác này, ra lại tốt đẹp như vậy…

      Cảm tạ trời cao, cho em gặp được .

      Chờ xa, mới phát tay mình có ô, hơn nữa gạt mẹ phải xuống nhà mua đồ, nhưng ngay cả tiền cũng mang, thể làm gì khác hơn là đội mưa tay chạy về.

      May mắn quãng đường chỉ dài khoảng hai đến ba phút, người quá ướt, lo lắng ngồi mặt đất rất lâu, trong lòng suy nghĩ làm thể nào để đối phó với tra hỏi về chuyện cái ô của mẹ.

      Mẹ Tống mở cửa, nhìn thấy bộ dáng như đưa đám của con , liếc mắt nhìn đôi tay trống rỗng, bĩu môi gì, xoay người lại về phòng bếp.

      Oa? Sao lại tra hỏi ? Tống Hàng Hàng vẫn còn tìm cho mình cái cớ đó.

      Trái lại ba Tống kỳ quái nhìn , " phải là mua đồ sao?"

      "Dạ, quên mang về, cái ô cùng mấy thứ đều ném ở siêu thị rồi."

      Cha còn dễ đối phó, nhanh những lời này, trực tiếp chạy vào phòng của mình, cũng biết me trừng mắt trong phòng bếp.

      Quả nhiên con đều là người ngà người ta, mẹ Tống nghĩ vậy, hơn nữa lại bắt đầu hối hận tại sao lúc đầu kiên trì sinh thêm đứa con trai.

      Ngày hôm sau, Tống Hàng Hàng nhốt mình trong phòng cả ngày, lại lấy cớ thoải mái, cả buổi chiều nằm giường giả bộ nghỉ ngơi.

      nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, xanh thẳm xanh thẳm, giống như được gột rửa.

      Đương nhiên là có nước mưa gột rửa rồi…, ảo não vỗ vỗ đầu mình, phải ngày hôm qua mới vừa mưa sao, trong khí vẫn còn lưu lại mùi thơm của mưa đấy.

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt đỏ lên, mùi hương người Cố Ngự Lâm, dễ ngửi.

      Nhớ tới cái ôm với ngày hôm qua, lúc ấy tim của đập rất nhanh, cũng rất khẩn trương, còn hơi giật mình, rất lâu gì.

      , rất nhớ , lúc này mới là ngày đầu tiên, cũng hết thuốc chữa mà nhớ nhung rồi.

      Cho đến lúc này, trong lòng mới hối hận, sớm biết vậy báo nguyện vọng cùng vào Đại học B với Cố Ngự Lâm.

      Gió nhàng thổi vào từ cửa sổ, thổi qua chuông gió, phát ra thanh "Đinh linh linh" dễ nghe.

      Có phần lạnh.

      mặc thêm áo mà xuống giường, tới trước cửa sổ, cây ngọc lan dưới lầu nở hoa, lá cây xanh ngắt tinh khiết, đóa hoa thuần trắng muốt.

      nhánh hoa vừa lúc sà vào cửa sổ, vươn tay muốn bắt, nỗ lực rất lâu cũng bắt được, đành thôi.

      Hừ, ngay cả bông hoa cũng chưa từng tặng cho .

      Nhưng là… nhớ tìm ít cây cỏ bốn lá, trồng trong chậu hoa tìm được, đặt bàn học của .

      Đáng tiếc đó là chuyện lâu trước kia rồi, lớp mười , khi đó, cười nhạo , nam sinh mà còn chơi mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này. bị vậy, buồn bực, sau đó đoạt cỏ bốn lá về, cả ngày với câu nào.

      Ha ha, cái tên kia, sớm có lòng dạ xấu xa với mình rồi, mình lại trì độn đến thế.

      biết… Là ngốc, hay là ngốc…

      buồn bực, mày nhăn lại thành hình chữ "Xuyên" (川), xụ má, nhịn được, nhịn được muốn vươn tay ra nhéo.

      Ha ha, nếu nhéo , mới buồn bực.

      Sau đó mới biết, vẫn thổ lộ với , cũng bởi vì mực gọi là "cậu nhóc", sợ trong lòng vẫn coi là đứa bé.

      Mới phải đâu, Tống Hàng Hàng thầm , ai bảo lại có khuôn mặt trẻ con như thế chứ, khiến người ta nhịn được thích như em trai, đáng tiếc sau khi được "đào tạo" phát triển rất tốt… Sau đó, sau đó lại trở thành bạn thân, cũng coi là bạn rất thân, nhiều nhất chì gọi “cậu nhóc” thế mà thôi. Ai chỉ có đứa bé mới có thể đáng , còn thích bạn trai đáng của !

      Cố Ngự Lâm khờ, cũng bởi vì điều này, lại ngây ngốc giữ mình hai năm…

      Nhưng lại còn muốn đợi thêm bốn năm nữa. Nghĩ tới đây, cuối cùng cũng ý thức được mình sai lầm đến thế nào.

      Cậu nhóc chết tiệt, dường như nợ quá nhiều…

      giơ tay lên lay lay chuông gió, trong lòng lại cảm thấy kiên nhẫn rồi, tức giận trở lại nằm xuống giường.

      Ngây ngốc chốc lát, khống chế được, nhàng giương lên khóe môi.



      Cho dù đáng chính là , kỳ cục chính là , đều là Cố Ngự Lâm yên lặng thủ hộ , đều là Cố Ngự Lâm ngày nào cũng nhớ nhung, là Cố Ngự Lâm chôn sâu dưới đáy lòng.



      Thân ái, thuận buồm xuôi gió.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Nhớ nhung

      Edit: August97

      cũng rất nhớ , điện thoại di động là nhờ bạn bè của ba ở Thượng Hải giúp đỡ mới mua được số, biết vì sao lại gọi được, có lẽ phải đến Thượng Hải mới có thể dùng.

      suốt ruột muốn nghe giọng của , vẫn nằm giường trằn trọc.

      Ngoài cửa xe, từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua, trong mắt lại đầy ắp những hình ảnh về người tưởng niệm kia.



      mái tóc dài đen nhánh mềm mại, mang theo mùi hương phiêu tán trong gió.

      thích mình ăn mặc xinh đẹp, nhưng tùy tiện lại giống .

      luôn đóng giả làm người sâu sắc với bản thân, nhưng lại thường xuyên có vài hành động ngu ngốc.

      Có lúc nũng nịu, có lúc lỗ mãng, có lúc yếu ớt, có lúc lại giả trang làm người lớn… kì lạ…

      Nhưng đó mới chính là , khiến lòng ngày đêm nhớ mong, trước mặt , cũng biến thành để nhát gan. Ngày đáp lại , hỗn loạn cho là mình nằm mơ.

      Nhớ tới ngày hôm qua chủ động nhào tới trong ngực mình, khóe miệng tự chủ được mà nâng lên.

      Ôm , muốn khảm vào trong thân thể mình, trái tim khống chế được mà cuồng loạn, chỉ muốn ôm chặt, vĩnh viễn ôm chặt, giống như nâng niu món đồ chơi thích nhất, nỡ buông tay.

      Nhận định, trừ phi chủ động rời , nếu buông tay, tuyệt đối, buông.


      Trong lòng càng lúc càng xao động, nghĩ sau khi đến Thượng Hải, nhất định phải ngày ngày gọi điện thoại cho , nhóc ngốc kia, thể cột chặt , yên lòng.

      Cầm điện thoại di động lên, lại lần nữa nhấn dãy số nhỡ kĩ, nhưng từ điện thoại vẫn truyền tới bài ca giọng nữ muôn thuở, có chút tức giận, nhịn được hung hăng ném di động lên giường.

      em giường dưới cuối cùng nhịn được mà mở miệng," nhé Ngự Lâm, cậu có thể an phận chút ?"

      " xin lỗi!" buồn bực , lật người, nhắm hai mắt lại.

      Ngủ ở giường dưới, là bà con xa trong nhà, tên là Lâm Phi Cương, lớn hơn vài tuổi, lúc trước lúc học sơ trung, mình chạy đến Thượng Hải đánh lẻ, lúc này mới chung đường gặp nhau.

      Cố Ngự Lâm cùng chỉ coi như quen mặt, nhưng mẹ rất coi trọng , muốn mình ra ngoài gây dựng nghiệp dễ dàng, trước mắt công ty cũng có nét khởi sắc, nghe lời mẹ, cũng làm chuyên ngành máy vi tính, ngờ lại giống như Cố Ngự Lâm.

      Nhưng tại Cố Ngự Lâm muốn để ý chuyện này, chính còn phiền lắm.

      Trái lại em giường dưới lại rất dũng cảm: "Ngự Lâm, cậu có tâm chứ gì, cho , tìm cách giúp cậu.”

      " có." lại lật người.

      "Kinh nghiệm của đây hơn cậu nhiều! Là vì chuyện về , đoán lầm chứ?"

      "…"

      "Hắc, lầm chứ gì!" Lâm Phi Cương xong, dứt khoát ngồi dậy, " với cậu, cho cậu hay, mẹ cậu cũng với rồi. "

      "Mẹ tôi? Bà ấy gì hả ?"

      " mấy chuyện giữa cậu với bạn chứ sao."

      "Mẹ tôi như vậy? tôi náo loạn?" Cố Ngự Lâm tin, ràng mẹ rất thích Tống Hàng Hàng .

      " cũng có ý kia, nhưng thấy cậu còn tuổi , để chăm sóc cậu nhiều hơn, sợ cậu khốn khổ vì tình."

      Lâm Phi Cương xong, chợt chống người lên, thò đầu nhìn giường , "Vốn là còn tin, cậu cũng người lớn như vậy, khi đây bằng tuổi cậu cũng có bao nhiêu , nhưng bây giờ nhìn cậu, chậc chậc, hắc hắc, đúng là đứa bé mới lớn."

      "Tôi, sao tôi có thể mới lớn được chứ?" Cố Ngự Lâm tránh né ánh mắt có thâm ý của Lâm Phi Cương, tay nắm chặt.

      "Con ấy, muốn trói lại cũng trói được. Bọn cậu ở hai nơi như vậy, nếu người ta thích cậu, tất nhiên tâm đặt lên người cậu, đẩy cũng được, thích cậu, cho dù cậu quấn lấy cũng vô dụng. "

      "…"

      Tất nhiên Cố Ngự Lâm hiểu đạo lý này, nhưng có thể làm thế nào, hai người xa nhau như vậy, nếu cả điện thoại cũng gọi, càng biết quan tâm nhau như thế nào.

      “Cho nên, theo ý của , cậu cứ mặc kệ ấy, mình ở Thượng Hải tìm mối tình mới, hai người vui vẻ cả ngày quấn quýt chỗ phải hay hơn ư, ha ha.”



      Trước kia ở nhà, nghe mấy chuyện đương của Lâm Phi Cương rồi, bộ dang cà lơ phất phơ kia, vẫn nên tránh xa tốt hơn, lại muốn toàn tâm toàn ý với Tống Hàng Hàng, tuyệt thay đổi đấy!

      Cố Ngự Lâm nhắm hai mắt lại, quyết tâm để ý đến Lâm Phi Cương nữa, ta cũng đành sờ mũi, ngượng ngùng nằm lại giường mình.

      Cuối cùng xe lửa đến trạm, đẩy hành lý xuống buồng xe, Cố Ngự Lâm cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng trước tiên.

      May mắn, cuối cùng lần này điện thoại cũng đả thông.

      “Đô…Độ…”

      “A lô? Xin hỏi ai vậy?” phải là giọng của Tống Hàng Hàng.

      Nhưng điện thoại vất vả mới đả thông, nóng lòng, quyết định bất cứ giá nào.

      “Vâng, dì mạnh khỏe, cháu là… bạn học của Tống Hàng Hàng, làm phiền dì gọi ấy nghe điện thoại, được chứ?”

      Trong lòng hơi thấp thỏm, hi vọng mẹ Tống phải là người tâm lý như nhóc ngốc .

      “A! Tìm Hàng Hàng à, cháu đợi lát nhé.”

      thầm thở phào nhõm, “Cám ơn dì.”

      Tống Hàng Hàng rất nhanh tiếp điện thoại nội bộ nối lên phòng mình, “A lô?”

      “Hàng Hàng, , đến nơi rồi.”

      sao? Làm sao dám… Mẹ em, mẹ em gì chứ?”

      “Em yên tâm, ấy cũng gì. Em, em cũng quan tâm đến trước.”

      Lời này vừa ra, chính cũng cảm thấy có gì đó đúng, tại sao mình lại thành như vậy rồi, sao mình lại những lời này.

      Tống Hàng Hàng cũng ngẩn người, mới vội vàng lên tiếng, “A, a, vậy , vẫn khỏe chứ? Mệt mỏi ?”

      “Ừ, mệt. Mới xuống xe, xe lửa điện thoại di động dùng được.”

      “Nha.”

      Hai ba câu xong, hai người cũng biết gì nữa.

      Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đầu kia điện thoại di động chợt truyền đến tiếng khóc lóc nức nở, “Cậu nhóc chết tiệt… Hu hu… em nhớ lắm… hu hu… Em nhớ lắm… Em hối hận…”

      “Đồ ngốc…”

      nắm chặt điện thoại, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, rất ấm áp.

      Nghe khóc, cư nhiên cũng là loại hạnh phúc đau lòng.

      Sau khi Cố Ngự Lâm rời tuần lễ, Tống Hàng Hàng cũng chuẩn bị lên đường rồi.

      Mẹ chuẩn bị cho ít thức ăn, Tống Hàng Hàng đồ quá nhiều, mang được, còn để lâu hư, mẹ Tống cũng để ý, bảo đưa tới chia cho các bạn học trong trường ăn.

      Tống Hàng Hàng từng bao từng bao hành lý, kẹo đường, bánh đậu nành, đồ ăn nhạt, cư nhiên còn có đậu phộng (lạc) thím ở quê đưa lên! là hết ý kiến.

      biết mẹ Tống từ lúc nào, lặng lẽ lẻn vào phòng con .

      Tống Hàng Hàng vẫn còn oán giận đâu đâu, bỗng nhiên mẹ Tống chợt đứng trước người .

      “A!” Tống Hàng Hàng hét lên tiếng, “Mẹ, sao mẹ câu gì? Mẹ định hù chết con à?”

      “Tống niếp.” mẹ nhàng ngồi xuống giường , gọn gàng dứt khoát mở miệng, “Con hãy thành với mẹ , gần đây luôn có nam sinh gọi điện thoại tới tìm con, lần trước trời mưa, con lừa mẹ muốn mua đồ sau đó xuống gặp mặt thằng đó, phải ?”

      À? Lộ tẩy rồi à? Tống Hàng Hàng hơi hốt hoảng cúi đầu, lặng yên hồi lâu, mới nhàng gật đầu.

      là bạn học con? Trường Thanh à?”

      “Ừ.”

      Thượng Hải rồi hả?”

      “Ừ.”

      “Niếp Niếp, đừng trách mẹ càu nhàu, mẹ phản đối con có bạn trai, nhưng các con xa nhau như vậy… Mẹ sợ sau này, con bị tổn thương, con hiểu ý mẹ ?”

      “Mẹ, con hiểu.” Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, “Mẫu thân đại nhân yên tâm, trong lòng con, con có lòng tin với ấy. Huống chi, con mẹ cũng phải là đứa dễ bị lừa.”

      “Vậy tốt. Niếp Niếp à, cho mẹ, các con đến bước nào rồi?”

      “A?” Tống Hàng Hàng nhất thời hồ đồ, mẹ, mẹ có ý gì?

      “Mẹ cái gì vậy! Sao lạu kéo chuyện đến chân trời rồi!”

      “Ha ha”, mẹ Tống chợt cười to, “Ai bảo con lừa mẹ! Mẹ là người thiếu hiểu biết như vậy sao? Hừ! Hơn nửa năm trước mẹ nhìn ra con thích hợp rồi! Còn muốn lừa gạt mẹ?”

      À! ra sớm biết!

      “Mẹ!”

      “Con cũng đừng buồn bực. Mẹ biết, con còn , có lúc hồ đồ, nhưng với chung thân đại vẫn rất khôn, chẳng phải mẹ sợ con mẹ khiến người ta thương tâm ư? Nhưng mẹ nghe ngóng rồi, cái thằng bé đó, là thằng bé tốt, con đừng phụ người ta, ha ha…”



      Có người mẹ này sao? quan tâm con mình mà lại quan tâm tới người khác? Tống Hàng Hàng lần đầu tiên hoài nghi phải là con ruột của mẹ.

      Ngày Tống Hàng Hàng rời , mẹ Tống nhìn về đoàn tàu mà rơi lệ, cuối cùng cũng khiến Tống Hàng Hàng được an ủi, thầm nghĩ: Cho dù là vài giọt nước mắt cá sấu, hay là mẹ ghẻ, cũng định người mẹ này rồi!
      Last edited by a moderator: 21/11/14
      simtim, Phan Hong Hanh, trạch nữ2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Kiểm duyệt


      Edit: August97 (LQĐ)


      Sau khi đến Thành phố K mấy ngày, Tống Hàng Hàng cũng chưa quen thuộc.

      Ngôn ngữ quen, khí hậu quen, ngay cả ra cửa, bắt xe buýt cũng quen, nhốt mình trong trường học tận năm ngày.

      Tống Hàng Hàng là thuộc nhóm đến trường học trước, nên trong sân trường trống rỗng có mấy người, tâm tình buồn bực lại càng thêm nghẹn uất hiểu được, chỉ có thể mỗi ngày phát tiết tâm tình với Cố Ngự Lâm ở bên kia điện thoại, lúc này, càng thêm cảm nhận được tầm quan trọng của chàng trai này.

      Tống Hàng Hàng tới thành phố K trước để tham dự số tiết học tâm lý, đặc biệt là khóa học năng lực thích ứng dành cho học sinh du học, văn hóa thành phố K và văn hóa quốc tế có nhiều điểm tương đồng hơn, lúc ấy đánh giá phạm vi nghien cứu của khóa học này rồi.

      khóa, giảng viên qua, tiến vào hoàn cảnh hoàn toàn mới, người bình thường phải trải nghiệm cả bốn giai đoạn: giai đoạn mới mẻ, giai đoạn chán nản, giai đoạn trốn tránh, cuối cùng mới là giai đoạn thích ứng kỳ.

      Thứ nhất và thứ tư đều khó lý giải, nhưng cái gọi là "Giai đoạn chán nản", chỉ là hết sức chán ghét với hoàn cảnh mới, nhưng vẫn miễn cưỡng chính mình tự tiếp nhận, tự thích ứng, "Giai đoạn trốn tránh" là trực tiếp từ che giấu cái tôi thích ứng với hoàn cảnh, chỉ lựa chọn chỉ vài yếu tố quen thuộc để tiếp thu, tỷ như du học sinh trong cộng đồng người Hoa, chỉ phố người Hoa mua đồ, chỉ xem chương trình tivi quốc gia, dần dần.

      Nhớ tới những lý luận khóa, Tống Hàng Hàng rất nghi hoặc, chẳng lẽ phải người bình thường sao? Sao lại có cảm giác mình tuân theo quy tắc này, mà trực tiếp tiến vào"Giai đoạn trốn tránh” rồi?

      Ký túc xá thuộc dạng công cộng, điều kiện rất tốt, tủ lạnh máy điều hòa khí TV tất cả đầy đủ hết, còn có phòng bếp kèm ban công. Bạn cùng phòng còn chưa tới, vì vậy ở nơi này trong năm ngày, Tống Hàng Hàng chiếm cứ hoàn toàn, trở thành “trạch nữ” thời đại mới, trốn trong ký túc xá xem phim truyền hình đại lục, đống đồ ăn mẹ mang đến cũng ngại thiếu rồi.

      phải muốn ra khỏi cửa, thể ra cửa, nghe người ta tiếng Quảng Đông hiểu! "Trốn tránh" còn có thể dùng từ gì?

      chỉ có thể chờ kì học chính thức, mặc dù có hơn phân nửa khóa trình là toàn giảng bài bằng tiếng , nhưng theo ý , so với tiếng Quảng Đông còn dễ hiểu hơn!

      ra, Tống Hàng Hàng phải hoàn toàn hiểu tiếng Quảng Đông, ngày trước xem ít phim truyền hình TVB, nhưng ra cuộc sống thực, tốc độ của họ quá nhanh, nhất thời nghe ràng lắm, muốn tiếng Quảng Đông khó càng thêm khó rồi.

      Sinh hoạt kiểu "Trạch" ngày thứ ba, vũ trụ của Tống Hàng Hàng cuối cùng cũng đột phá thành tự suy ngẫm và tự giác, quyết định đổi loại phương thức "Trạch" – từ phim truyền hình Đại lục đổi thành phim Hồng Kông, thề phải đánh hạ của ải tiếng Quảng Đông này!

      Sau khi xem phim truyền hình tiếng Quảng Đông hai ngày, ngày này gần tối, Tống Hàng Hàng thói quen đưa tay muốn lấy lương khô bàn, ngờ lại chỉ mò đến cái bàn trống, được, xong rồi.

      Được rồi, Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, cũng nên ra cửa tôi luyện chút khẩu ngữ rồi. quyết định đường mười phút đến căn tin mua bữa ăn tối nóng hổi.

      Đến căn tin, ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng khiến đối phương thành công nghe lời của ..., thời điểm trả tiền bì bõm gắng nghe nửa ngày mới nghe giá tiền.

      Nhưng bước đầu tiên thành công, trong lòng Tống Hàng Hàng có cảm giác thành tựu nho .

      Ở trong căn tin giải quyết xong bữa ăn chân chính đầu tiên của mình ở Thành phố K, Tống Hàng Hàng quyết định trở về tiếp tục thao luyện tiếng Quảng Đông của mình.

      Thời điểm đến ký túc xá lại phát có điểm đúng, ah? Chẳng lẽ lúc ra cửa tắt đèn sao?

      Lại đến gần, đúng, sao cửa cũng đóng? Chẳng lẽ… là bạn cùng phòng trở lại?

      Tống Hàng Hàng nghi ngờ đến gần cửa phòng, xuyên thấu qua khe hở nhìn vào, lại chỉ thấy bóng lưng gầy gầy cao cao, cái đầu tóc đỏ.

      Cái này, là bạn cùng phòng của ? muốn đẩy cửa ra, trong cửa đầu"Ầm" tiếng dọa giật mình, đợi phục hồi tinh thần lại nhìn lên, phát bên trong ngờ chỉ người!

      Lúc này Tống Hàng Hàng mới thấy , trước mặt buộc tóc đuôi ngựa còn đứng chàng trai, thanh "Ầm" vừa rồi, là chàng trai kia ~~~ , đẩy ngã tượng Quan bằng ngọc mẹ cho để phù hộ bình an!

      Mẹ nó! Tống Hàng Hàng nổi giận, cư nhiên đồ của mẹ cũng có người dám đụng?

      Tống Hàng Hàng muốn vọt vào, tốt, phát chàng trai kia chợt có động tác tiến thêm bước, bị sợ đến nhất thời tâm hoảng ý loạn.

      Đàn ông kia blah blah blah~~~ thanh kia…

      Này, này, này, cũng quá kích tình , phiền toái bọn họ làm ra màn biểu diễn kích tình này cũng nên đóng cửa lại!

      Tống Hàng Hàng nhất thời đỏ mặt biết làm gì, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn tránh trước.

      Ngay vào lúc này, khuôn mặt của chàng trai xoay tới đây, vừa đúng lộ ra đôi mắt, thẳng tắp nhìn về hướng , vừa vặn xuyên thấu qua khe cửa đối mắt với Tống Hàng Hàng!

      Thấy Tống Hàng Hàng đứng ở cửa, chàng trai hơi kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt, trong nháy mắt, tròng mắt thoáng qua ánh sáng thâm ý, Tống Hàng Hàng ràng nhìn thấy khóe miệng ta cong , ngay sau đó... lần này, khuôn mặt chàng trai hoàn toàn lộ ra ánh sáng đứng trước mặt Tống Hàng Hàng.

      Chậc chậc, Tống Hàng Hàng gặp qua nhiều chàng trai đẹp mắt cũng khỏi lên tiếng khen ngợi, gương mặt này đúng là xinh đẹp vô cùng, mày mắt xếch môi mỏng, ngay cả làn da cũng tốt đến nỗi cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn thế nào có chút quen mắt, nhưng là chàng trai nghiệt như vậy, nếu gặp qua sao có thể quên? Tống Hàng Hàng nhất thời sửng sốt, ngây ngốc đứng ở cửa miệng nhúc nhích.

      Chàng trai nở nụ cười yếu ớt mập mờ, tiếp tục cúi đầu xuống, có phần cuồng dã.

      Dựa vào tủ giầy bên cửa, Tống Hàng Hàng nghe thấy rất ràng, khóe môi ~~~.

      Từ góc độ của Tống Hàng Hàng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của , nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt chàng trai ràng, nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai xuất rất nhiều mồ hôi ~~~ tới gần.

      Cái tay kia càng ngừng ~~~ rên rỉ.

      Chàng trai ~~~ rất kích thích.

      Trái tim của Tống Hàng Hàng bị kích thích lợi hại, mặc dù kiếp trước chưa từng làm chuyện đương, vẫn có xem qua mấy cuộn phim Nhật Bản với nhóm bạn xấu xa thời Đại học! Tống Hàng Hàng nhất thời đứng hình, chút nào ý thức được “diễn viên” ở đây chú ý đến , cũng chỉ còn lại đôi mắt là phát huy công hiệu của mình.

      Tay của chàng trai cũng nhàn rỗi, ~~~, ngón tay nhàng di chuyển, dường như cũng khiến Tống Hàng Hàng căng thẳng theo, khụ khụ, lại có chút mong đợi đó.

      Nhưng cái tay kia đột nhiên thu về, sau đó ý thức cũng bay ~~~, chàng trai tùy tiện nhét cái áo T shirt vừa mới cởi ra, lạnh lùng mở miệng, "Mặc vào , cửa còn đóng, cũng sợ cảm lạnh."

      ~~~ mặt, "Thực… tiếp tục …"

      Khóe miệng chàng trai nở nụ cười xấu xa, thoáng nghiêng đầu ~~~, "Tôi ngại, nhưng, em ngoài cửa bị dạy hư đó."

      "Mặc vào!" Nam nhân chợt trở nên nghiêm nghị. nghe thấy lời này, có chút kinh nghi nhìn về phía ngoài cửa, nhất thời vẻ mặt ngượng ngùng, vội vàng mặc áo T shirt vào.

      Tống Hàng Hàng mắt thấy xem kịch hay thành, thế này mới ý thức được dường như trong lúc vô tình trở thành người nhìn lén, mặt trắng xanh rồi đỏ, ngượng ngùng vào cửa.

      "Cái đó, ngượng ngùng, quấy rầy hai người, cái đó, tôi, tôi vào phòng trước, hai người, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục ha."

      thẳng tắp về trước, nghe làm chuyện đó bị người khác cắt đứt nhưng là tổn hại đến năng lực XX, khụ khụ, cũng muốn gánh cái tội này.

      "Tống Hàng Hàng."

      "A!" vội vã quay đầu lại, "A, còn có chuyện gì sao?"

      "Ký túc xá của mình cũng thèm quan tâm, cư nhiên cần hỏi tiến vào phòng là người nào?"

      "À?" Tống Hàng Hàng ngốc lăng, nhìn chàng trai hỏi , nhìn lại làm bộ lên quan đến đứng bên cạnh, ", phải , cái đó, cũng ở phòng túc xá này sao?"

      "Chuyện cười!" ngẩng đầu lên chê cười, "Loại địa phương tồi tàn này tôi mới lười phải ở."

      Lúc này Tống Hàng Hàng mới thấy bộ dáng , , đứng gần như vậy, vẫn có thấy , mặc dù mũi cao mắt to khiến ngũ quan hết sức tinh xảo, nhưng lại lớp trang điểm phấn son nồng nặc lại che dấu vẻ mĩ lệ đó, này xa bằng chàng trai xinh đẹp bên cạnh.

      ", ở phòng túc xá này? Vậy muốn bên ngoài ở?" Tống Hàng Hàng lần nữa nhìn hai người, phải là này muốn dọn ra ở chung với người khác, hôm nay tới thông báo cho đấy chứ?

      "Tôi ở nơi này, tôi theo Honey của tôi tới." xong, chuyển ánh mắt nhìn về chàng trai, "Honey, tán gẫu với ta , em ra bên ngoài chờ , đừng quên Party tối nay đó."

      tặng cái hôn, lắc lắc eo ra khỏi phòng.

      Ặc, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ bạn cùng phòng của , là chàng trai trước mắt này? Tống Hàng Hàng lại mờ mịt lần nữa, thể nào, phải ở với gã đàn ông suốt bốn năm?

      "Khụ!" Nam nhân dùng sức ho tiếng, Tống Hàng Hàng hoàn hồn.

      ", mới là bạn cùng phòng với tôi?" Tống Hàng Hàng khó có thể tin hỏi.

      "Khụ khụ! Bạn học Tống Hàng Hàng, mời nghiêm túc chút, tôi tới thông báo cho ." Chàng trai thay đổi giọng điệu chuyện.

      "Thông báo? Thông báo gì?"

      "Giấy thông báo để bàn rồi, ngày mai chính thức nhập học, vốn là bạn cùng phòng bởi vì tạm thời chọn trường Đại Học quốc nội khác, nên tạm thời gian phòng này chỉ có mình ở."

      "A, tốt." Tống Hàng Hàng gật đầu, về phía phòng khách cầm lên giấy thông báo.

      Nam nhân đợi lâu đều trầm mặc, nhất thời có chút nhức đầu, muốn mở miệng.

      "Honey, xong chưa?" Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của .

      Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, "Bạn của gọi kìa, yên tâm, tôi biết chuyện ngày mai rồi, cám ơn cho tôi biết."

      "… cũng hỏi xem tôi làm thế nào tiến vào phòng?"

      "A? phải là tôi quên đóng cửa sao?"

      "…" Chàng trai nhất thời cứng họng.

      "Vậy với tôi , sao tiến vào được?"

      sợ tôi là người xấu?"

      " hỏi như thế tại sao có thể là người xấu?"

      Tống Hàng Hàng lại lên tiếng: "Nhiều lắm là phải có chút háo sao? Trong nhà người khác mà cũng gấp đến nỗi khó nhịn nổi như vậy…"

      "…"

      Chàng trai tức giận đá cửa ra ngoài, đoán chừng là ta cùng honey dự party gì đó rồi.

      Trái lại Tống Hàng Hàng lại hân hoan kích động rồi, hắc hắc, về sau nhà trọ này chỉ có người độc bá rồi, có thể vui mừng sao! Những việc vớ vẩn khác vứt bên !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :