1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      TẬN XƯƠNG

      [​IMG]

      Tác giả: Tô Lưu

      Edit: Cindy


      Nguồn Convert: tangthuvien

      Nguồn edit: Cung Quảng Hằng

      Design by: chuotanmeo

      Độ dài: khá ngắn chỉ 73 chương thôi:yoyo52:

      Lịch post: 1 tuần 2 chương, nếu siêng chứt 3 chương:yoyo51:, cố định ngày nào nhé:yoyo29:

      [​IMG]


      [​IMG] Văn án: [​IMG]

      [​IMG]

      muốn mạng của .

      Bản giới thiệu đứng đắn:

      Ngày nào đó, chuyện phiếm người bạn hỏi Nghiêm Túc.

      “Vì sao, cậu như thế nào cũng phải theo đuổi Phương Châm, ta thiếu chút nữa là giết chết cậu a.”

      Nghiêm Túc: “Đó chính là lý do.”

      Người bạn: “Why?”

      Nghiêm Túc: “Trong số nhiều ái mộ mình như vậy, chỉ có ấy dùng cách thức kịch liệt nhất hấp dẫn chú ý của mình. Cậu cảm thấy đặc biệt sao?”

      Người bạn: “Cậu .... càng ngày càng khác người.”

      Im lặng lát, người bạn lại : “Cậu xác định Phương Châm ái mộ cậu?”

      Bản giới thiệu đứng đắn:

      5 năm trước, vì báo thù mà thiếu chút nữa giết Nghiêm Túc.

      5 năm sau, được phóng thích, bắt đầu cuộc sống lại lần nữa.

      Từ nay về sau, trong sinh hoạt của có thêm loại hương vị gọi là Nghiêm Túc.

      Nếu như liên tục đạp đến đống cứt chó là việc làm khiến người ta cực kỳ chán ghét.

      Như vậy, đại khái Nghiêm Túc liền tốt hơn chút so với đống cứt chó .

      Nội dung: tình đại, hào môn thế gia.

      Nhân vật chính: Phương Châm, Nghiêm Túc

      Phối hợp diễn: Thẩm Khiên, Từ Mỹ Nghi, La Thế.

      Cái khác: Tiểu bao tử
      [​IMG]

      [​IMG] Mục Lục [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG] Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5
      [​IMG] Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10
      [​IMG]Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15
      [​IMG]Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 + Chương 20
      [​IMG]
      [​IMG] Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
      [​IMG] Chương 26 Chương 27 Chương 28 + Chương 29 Chương 30
      [​IMG]Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35.1 chương 35.2
      [​IMG] Chương 36 Chương 37. Chương 38 Chương 39 Chương 40.1 Chương 40.2
      [​IMG] Chương 41 Chương 42.1 42.2 [​IMG] Chương 43.1 43.2[​IMG] Chương 44.1 44.2[​IMG] Chương 45.1 45.2
      [​IMG] Chương 46.1 46.2 chương 47 chương 48.1 48.2 Chương 49.1 49.2 Chương 50.1 50.2
      [​IMG] Chương 51 chương 52 chương 53 Chương 54 Chương 55
      [​IMG] Chương 56 chương 57 chương 58 Chương 59 Chương 60
      [​IMG] Chương 61 chương 62 chương 63 Chương 64 Chương 65
      [​IMG] Chương 66 chương 67 chương 68 Chương 69 Chương 70
      [​IMG] Chương 71 chương 72 chương 73
      [​IMG] Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/11/19

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 1: Phóng thích.

      Edit: Cindy

      Buổi sáng, khoảng mười giờ, Phương Châm tắm rửa thay quần áo xong, đầu tóc còn chút ẩm ướt, ấn xuống giấy chứng nhận được phóng thích dấu vân tay của mình.


      Thời hạn thi hành án năm năm giờ hết, Phương Châm nhìn dấu vân tay giấy chứng nhận, nụ cười mặt vô cùng lạnh nhạt.


      Cảnh quan Tống mang từ nhà giam ra, lúc đến cửa, ấy dừng, lại hỏi: “Người trong nhà đến đón sao?”


      “Ừ, có lẽ là vậy.”


      “Sau khi rời khỏi đây sống cho tốt, hi vọng chúng ta có cơ hội gặp nhau, nhưng vĩnh viễn đừng là ở chỗ này.”


      Phương Châm rốt cuộc nở nụ cười chân thành, thành tâm : “Cám ơn .”


      Năm năm trong lao tù, người trải qua hiểu được mùi vị trong đó. Lúc trước, trước khi vào đây, Phương Châm cùng nghe người ta , trong ngục đủ loại chuyện tiêu cực, sau khi vào chân chính trải nghiệm mới hiểu được cảm nhận mùi vị đích thực của ngồi tù.


      Cảnh quan Tống ở trong tù xem như là người quen trong tù, tính tình cũng tệ lắm, đối với cũng rất tốt, trừ lúc chưa quen biết lạnh mặt khiển trách ra, trong mấy năm nay cũng có chỉa mũi nhọn vào .


      Dù sao, Phương Châm cũng coi như là phạm nhân rất ngoan, nổi danh là biết điều nghe lời.


      Cảnh quan Tống chỉ có thể đưa đến đây, ra khỏi cánh cửa này, chỉ có thể dựa vào chính mình. quay đầu lại lần nữa nhìn nơi mình sống năm năm, sau đó chút do dự bước ra khỏi cửa sắt to lớn nặng nề kia.


      Sắc trời quá tốt, mặt dù trời mưa nhưng có mặt trời, đỉnh đầu bao phủ tầng mây đen mỏng, khiến người ta cảm thấy rất nhanh trời mưa.


      Phương Châm đứng ở cổng chính tù giam nhìn sắc trời, do dự biết về nhà thế nào. Thư thông báo sớm gửi về nhà rồi, lần cuối ba mẹ đên thăm tù cũng có nhắc đến. Nhưng rốt cuộc ngày hôm nay đến đón hay họ cũng chưa xác định.


      Em trai chắc chắn là đến. Bởi vì mẹ hai ngày này em trai mang bnaj du lịch. Đó là bạn đầu tiên của em trai, làm thư kí ở công ty, vất vả mới nghỉ được mấy ngày để chơi, chỉ sợ trời rơi xuống là dao găm, em trai cũng muốn .


      Về phần ba mẹ đều làm, hôm nay phải chủ nhật, trừ phi họ xin phep nghỉ, nếu cũng đên được.


      bất hiếu, nếu có phạm tội, có ngồi tù, bây giờ tiền lương nuôi sống cả nhà cũng là vấn đề, cùng để cha mẹ có tuổi còn phải làm kiếm tiền.


      Nghĩ đến đay, nụ cười mới nở môi Phương Châm liền biến mất.


      cũng nghĩ nhiều, có tiền cũng có đôi tay, đợi gần giờ thấy người đến, quyết định nghĩ biện phap ra ngoài.


      Cuộc sống tươi lai còn phải gặp nhiều trường hợp tương tự. ai có thể giúp , chỉ có thể dựa vào đôi tay này giải quyết tất cả vấn đền khó khăn.


      Năm năm ở trong tù, Phương Châm rất ít suy nghĩ nhưng lại học rất nhiều, nhiều nhất chính là học cách kiên cường thế nào.


      Cho nên, đưa tay lên chỉnh sửa lại quần áo, mặt chút thay đổi đường lớn. Kết quả, vừa được mấy bước, chiếc Freeland liền lao đến. Người lái xe hình như có chút gấp, có thể nghe thấy ràng thanh bánh xe ma sát với mặt đất.


      Bởi vì chiếc xe đột nhiên xuất làm Phương Châm dừng bước.


      Cửa xe mở ra, trẻ vội vàng chạy xuống, chạy thẳng đến trước mặt Phương Châm, mạnh mẽ ôm lấy : “thân mến, chúc mừng cậu. Ngại quá, mình đến trễ, mình với cậu a, vốn là họ mình muốn đến, chúng mình cùng đón cậu. Nhưng còn có cuộc giải phẫu, cái gì mà con trai của ông tổng bị tai nạn giao thông phải giải phẫu ngay lập tức, làm ẽ sống được. Loại phá gia chi tử này chết chết, cứu sỗng chúng để chúng lại chạy xe đựng chết người khác? Còn bằng để chúng chết có phải tốt hơn .”


      Phương Châm bị ôm đến khó thở, miễn cưỡng đem cái tay của kia từ người xuống: “Mỹ Nghi, cậu để mình lấy hơi trước được ?”


      Người vừa đên này là Từ Mỹ Nghi, là bạn thân của Phương Châm trước khi ngồi tù. Mấy năm này ấy cũng đến nhà giam thăm , cẩn thận suy nghĩ, ấy còn chịu khó đên hơn so với cha mẹ , so với em trai cần phải .”


      Từ Mỹ Nghi là người sảng khoái, vừa oán trách xong liền keo Phương Châm lên xe, lại : “nhanh rời khỏi địa phuong quỷ quái này, vĩnh viễn cũng đừng quay lại.”


      Xe ở lối bộ trước nhà giam vòng đường xinh đẹp, lại hương về đường lớn.


      Phương Châm ngồi xe nhìn hàng cậy lên trước mắt, tâm tình lại kích động, năm năm có ngồi xe cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi, vốn nên hưng phân vô cùng nhưng lúc này lại tĩnh táo lạ thường.


      Cũng là Từ Mỹ Nghi quản được miệng mình như cũ, còn oán trách họ mình Trầm Khiên: “Vì loại người đó mà giải phẫu lãng phí thời gian cùng sinh mạng. Còn hại ta đến đón cậu được. Nhưng là cuối cùng cũng nghĩa khí đưa xe cho mình. Xe này tốt hơn so với xe mình, cậu cũng ngồi thoải mái chút mà đúng ?”


      Phương Châm cười nhạt: “ quan hệ. Cám ơn cậu đến đón mình, hôm nay cậu phải làm sao, ra ngoài cũng sao sao?”


      gì chứ, đón cậu ra tù là chuyện lớn, công việc có là gì, xin phép là được.


      Người vô tâm, người nghe hữu ý. Đúng vậy, mặc dù có việc chỉ cần xin phép là được thôi. Bạn tốt cũng cảm thấy là chuyện theo phải làm lẽ thường, cha mẹ lại thấy đây là vấn đề lớn rất khó khăn.


      Lần cuối gặp mặt, Phương Châm liền nghe được ý trong lời của mẹ , xin phép bị trừ tiền lương, tới đêy chuyến cũng dễ, vì tiết kiệm tiền ,à ngồi xe công cộng, sau khi xuống xe còn phải đoạn dài.


      ra có tiền hay đều quan trọng, mấu chốt là họ thèm quan tâm mình .


      Ý nghĩ này chưa bào giờ có trong đầu Phương Châm trong năm năm này, bởi vì trong tù bề bộn nhiều việc, chịu suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ lại xuất , trước khi ở tù, ý nghĩ này thỉnh thoảng cũng xuất .


      Từ ở nhà, có cũng được mà có cũng chẳng sao, điểm này đều ràng so với ai khác. Nêu như đổi lại hôm nay là em trai ra tù, đừng là xin phép nghỉ ngày, cho dù bị sa thải, mẹ cũng nhât định đến. Hơn nữa bà xe công cộng mà thuê xe đến đón. Vì bà : “Con trai của tôi chịu nhiều khổ cực như vậy, thuê xe cho nó ngồi thoải mái chút.”


      Phương Châm lắc đầu, cố gắng loại bở tâm tình tiêu cực này ra ngoài. Từ Mỹ Nghi vừa lái xe vừa ít chuyện cũ, lại phát Phương Châm an tính lạ thường, lập tức ngậm miệng lại xin lỗi: “ xin lỗi, mình nhiều quá, ầm ĩ cậu .”


      có sao, mình thích nghe cậu . ở trong đó năm năm đều tách rời với thế giới rồi, mình phải nghe cậu nhiều mới tốt, sớm thích ứng với xã hội này.”


      “Muốn nghe mấy cái kia, có thời gian lại với cậu. Bây giờ xem, muốn thẳng về nhà ao?”


      , mình muốn đến chỗ đó, cậu có thể đưa mình sao?”


      “Chỗ nào?”


      “Quảng trường thâm Lam.”


      Xe bỗng dừng chút, Từ Mỹ Nghi vội vàng ổn định lại tay lái, lúc lâu mới hồi thần: “Phương Châm, cậu muốn làm gì, yên lành sao lại muốn đến đó?”


      “Cậu đừng sợ, mình chỉ là muốn xem chút. Năm năm chưa đến, cũng biết bây giờ chỗ đó thế nào?”


      Năm năm trước, ở chỗ đó phạm tội lớn. Ngày đó quảng trường Thâm Lam khai trương, mượn thân phận kí giả lẫn vào buổi họp báo, hơn nữa sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc mượn cơ hồi phỏng vấn tới gần ông chủ quảng trường kiêm Chủ tích – Nghiêm Túc, dao đâm vào người ta.


      Bởi vì dao này, bị kết án bảy năm, lại bởi vì biểu tốt nên được phóng thích sớm. Chỗ đó là nơi có mặt cuối cùng trước khi vào tù, hôm nay, qua năm năm, muốn đến nơi đó xem chút.


      Từ Mỹ Nghi còn có chút do dự, Phương Châm an ủi noi: “mình ở trong xe nhìn chút. Hôm nay có người nọ, mình lại có vũ khí, mình thể làm gì được...vân vân... Hôm nay cậu đưa mình , ngày mai mình cũng .”


      Bởi vì câu cuối cùng này, Từ Mỹ Nghi giơ tay đầu hàng.


      Khi xe dừng đường đối diện quảng trường Thâm Lam, Phương Châm an tĩnh ngồi trong xe nhìn trung tâm thương mại đối diện cực kì náo nhiệt. Những mặc quần áo thời thượng hoặc những chàng trai tuấn đầy triển vọng, có thể ai cũng biết năm năm trước nơi này xảy ra chuyện gì.


      “Nơi này làm ăn tệ a.” Phương Châm nhàng .


      “Đúng vậy, nơi này vừa khai trương đặc biệt đông người, cậu nhìn xem, hôm nay phải chủ nhật mà còn nhiều người như vậy. Đến chủ nhật càng khoa trương hơn. Bất quá đồ cũng đắt, chai nước cũng đắt gấp năm sáu lần thậm chí gấp mười lần bên ngoài.”


      “Kia, kiếm được rất nhiều .”


      Từ Mỹ Nghi nghe ra ý trong lời của Phương Châm, gật đầu : “đúng vậy, cửa hàng chỗ này kiếm tiền rất được. Bất quá nghe tiền thuê cũng đắt đến kinh người. Dù sao, mình bình thường cũng vào, thỉnh thoảng nhờ vào thẻ của họ mới có thể đến. Dù sao tiền ta cũng nhiều, sợ quét thẻ. Đúng rồi, Phương Châm, lát mình gọi họ ra ngoài ăn cơm có được ? Mấy năm nay ấy vẫn rất quan tâm cậu...”


      cần, mình muốn về nhà trước.”


      Phương Châm vẫn quay đầu nhìn quảng trường Thâm Lam ngoài cửa xe, nghĩ đến tất cả có liên quan đến Nghiêm Túc. hỏi: “ ta, mây năm nay thế nào?”


      “Ai, họ mình?”


      phải.”


      Từ Mỹ Nghi sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp: “Cậu Nghiêm Túc? , mình cũng lắm. ta thường lên tivi, cũng phải ngôi sao. Mình chỉ nghe , mấy năm nay quảng trường Thâm Lam phát triển cực tốt, đoán là ta kiếm ít tiền. Nhưng là nghe thân thể ta tốt lắm, đại khái là do dao kia năm đó cậu đâm thậ sâu, khi đó đều ta thiếu chút nữa là mất mạng.”


      Phương Châm rốt cuộc xoay đầu lại nhìn Từ Mỹ Nghi cười khổ: “Mình dù sao cũng phải là người chuyên nghiệp, lúc giết người cũng khẩn trương. Căng thẳng làm dao trong tay lệch .


      Nếu như tâm tình có loạn như lời , đâm cũng phải bụng mà là trái tim .


      Sắc mặt Từ Mỹ Nghi đại biến trong nháy mắt: “Phương Châm, cậu, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ thông a.”


      “Mình , bây giờ mình phải người năm đó, mà ta cũng phải ta năm đó.”


      “Đúng vậy, đúng vậy, đều qua năm năm rồi, chuyện lúc trước cậu cũng đừng so đo. Cậu có lỗi với ta cũng trả giá nhiều rồi, đừng vì ta mà hủy cuộc sống của đời. Làm vậy đáng.”


      Đúng vậy, quả đáng.


      Phương Châm ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà quảng trường sừng sững, trước mắt xuất hiệngương mặt của Nghiêm Túc.


      Cách quảng trường Thâm Lam mấy bước, tầng cao nhất bên trong cao ốc, Nghiêm Túc họp cùng thành viên Hội Đồng quản trị. Có hai người có lai lịch lâu năm ở tuổi chú bác vỗ bàn tranh cãi, những người khác đều ở bên cạnh câu toi câu khuyên nhủ, chỉ có Nghiêm Túc ngồi ở ghế chủ trì lời, yên lặng nghe bọn họ ầm ĩ.


      Có đôi khi tranh cãi cũng tốt, người tâm tình kích động ra số lời tâm lúc bình thường . muốn nghe lời tốt đẹpcũng lười nghe người ta vuốt đuôi , giống bây giờ mặt đỏ đến mang tai, tranh cãi gay gắt, cũng làm nắm bắt được nhiều tin tức hơn, thậm chí là chuyện riêng tư của họ.


      Tranh cãi kéo dai gần nửa giờ, từ đầu đến cuối đều vì hai người muốn khuếch trương bản đồ quảng trường Thâm Lam hay , thể nhất trí mà lại bất phân thắng bại. Mắt thấy khí cũng có dấu hiệu giảm xuống, thậm chí có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng, Nghiêm Túc xoa trán nghĩ có cần hô ngừng hay , thấy Thư kí Viên Mộc gõ cửa vào, cầm văn kiên trong tay, liền ra hiệu bằng ánh mắt.


      , ta giúp kết thúc trận tranh cãi này.


      Nghiêm Túc dùng ánh mắt đến đúng lúc, cho nên tiếng tranh cãi kia dừng lại, hơn nữa mỗi người đều lên tiếng trấn an vài câu, nhưng vẫn tỏ thái độ muốn muốn đem Thâm Lam khuếch trương gấp đôi diện tích hay .


      Hai người đều có đạo lý, nhưng Nghiêm Túc biết, bọn họ cũng là vì lợi ích của riêng mình. Ủng hộ là muốn nhân cơ hội đào vét khoản, phản đối là sợ vị trí trong Hội Đồng quản trị của mình khó mà giữ được. lại, cũng có người suy nghĩ chân chính cho Thâm Lam.


      Sau khi trấn an hai người, Nghiêm Túc tuyên bố tan họp, mắt thấy mọi người hết, vẫn ngồi ghế như cũ dậy nổi, cầm văn kiện trong tay tùy ý xoay chuyển, nhấc mắt hỏi Viên Mộc: “Có chuyện gì? Bên Châu Âu có hồi rồi?”


      “Hôm nay Phương Châm ra tù, mười hai giờ buổi sáng khỏi nhà giam.”


      “Phương Châm? Ai là Phương Châm?”


      “Năm năm trước, ngày Thâm Lam khai trương, kia đâm bị thương, giả mạo kí giả kia.”


      Hai mắt Nghiêm Túc tỏa sáng, hiển nhiên là bị nhắc tỉnh.


      Viên Mộc có lòng tốt nhắc nhở: “Có muốn trang bị hai tên vệ sĩ cho ?”


      cần.”


      thể nào để tảng đa làm té ngã hai lần.


      Viên Mộc nữa, im lặng đứng bên chờ. Nghiêm Túc xem xong văn kiên trong tay, cuối cùng khép lại ném lên bàn, đứng lên bỏ hai tay vào túi quần, cả người nhìn rất cao thon dài.


      Lúc qua Viên Mộc hời hợt câu: “Hệ thống bảo an của Thâm Lam tăng thêm bậc.”


      Khóe miệng Viên Mộc căng ra, cười hàm súc. Kết quả nụ cười còn chưa tản , Nghiêm Túc vừa đến cửa lui lại mấy bước, xoay người nhìn : “Thuận tiện câu, ấy trước khi bị bắt là kí giả .”

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ƠI troi, lần đầu gặp nữ 9 mạnh mẽ như thế....bóc lịch ak, nữ 9....chứ ko phải tra nữ....bị đâm nam 9....ko phải tra nam....độ HOT tăng cao, ko nhảy hố thật uổng phí à nha
      Cindy.Cindy thích bài này.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      @Cindy.Cindy hấp dẫn đó, nhưng lý do gì khiến chị hận a đến mức như vậy nhỉ.:yoyo68::yoyo68:
      Cindy.Cindy thích bài này.

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 2: Tiền án


      Edit: Cindy


      Phương Châm ngồi trong văn phòng công ty, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quản lý Trần đối diện.


      Quản lý Trần nhìn sơ yếu lý lịch của , chân mày khẽ nhíu lại, Phương Châm đoán được suy nghĩ trong lòng ông.


      Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Quản lý Trần ngẩng đầu lên, trực tiếp thẳng thắn với Phương Châm: “cái kia, tiểu Phương, , lý lịch của rất tốt, hoàn toàn vượt qua cầu của công ty chúng tôi. Nhưng năm năm trước..... chuyện kia, chuyện như vậy làm khó chúng tôi a. cũng biết chủ nhà cầu rất cao, dù sao cũng tốn tiền, ai cũng muốn tìm người có.... tiền án.”


      Lúc ta hai chữ tiền án thanh cũng chút, hiển nhiên là muốn thương tổn Phương Châm. Nhìn ra được Quản lý Trần hài lòng với Phương Châm, điều duy nhất là có tiền án.


      Nhưng là nếu có tiền án, với sơ yếu lý lịch như vậy của làm sao có thể tìm đến công việc bảo mẫu?


      biết Quản lý Trần khó xử, cũng muốn làm kho người ta: “tôi biết băn khoăn của , tôi cũng muôn giấu diếm chuyện ngồi tù năm năm. Tôi hi vọng thẳng thắn với , cũng hi vọng cho tôi cơ hội. cần đảm bảo nhất định giới thiệu công việc giúp tôi, tôi chỉ hi vọng lưu lại lý lịch của tôi, vạn nhất có ngày nào đó, nếu ngày nào đó chủ nhà ngại với quá khứ của tôi muốn thuê tôi.... làm phiền gọi điện thoại cho tôi được ?”


      Đây phải là lần đầu Phương Châm phỏng vấn gặp phải. được mãn hạn về nhà hơn nửa tháng, hơn nửa tháng này vẫn lo tìm việc làm. Lúc đầu cũng tìm việc liên quan đến chuyên môn của mình để làm. Nhưng mấy lần sau hiểu ra, có tiền án thể vào làm việc trong công ty lớn.


      Cho nên ngược lại những công ty nộp sơ yếu lý lịch. hoàn toàn có giấu diếm chuyện mình từng ngòi tù, bởi vì cũng thể giấu diếm đucợ, cho dù sơ yếu lý lịch viết, người thuê chỉ cần kiểm tra hồ sơ cái là có thể biết . Vốn là tưởng rằng đem nộp hai trăm hồ sơ, cò thể được chỗ gọi là tệ rồi, ngờ đến vừa nộp là điện thoại gọi đến rất nhiều.


      ngày nhận bảy tám cuộc điện thoại, vài chỗ gọi đến phỏng vấn. Lúc đầu Phương Châm cảm thấy có vấn đề gì, càng về sau càng nhịn được trực tiếp hỏi nhà tuyển dụng.


      “các người e ngại tôi có tiền án sao?”


      vừa hỏi, người ở đầu bên kia chỉ á, đến lúc truy hỏi đến cùng người nọ mới miễn cưỡng nguyên nhân cho biết. ra là bọn họ phỏng vấn cũng phải muốn thuê mà chủ yếu là có chút lòng hiếu kì. Nhìn hình hồ sơ xinh xắn đáng , hình dáng bé, tất cả mọi người tò mò người như vậy vì sao lại ngồi tù.


      Người nọ chuyện với Phương Châm hồi lâu cảm thấy xấu cho nên đành lòng lừa nữa, thành : “ ra , cho dù đến phỏng vấn, chúng tôi cũng có ý định thuê . Cho dù sơ yếu lý lịch của rất tốt, có tiền án công ty chúng tôi cũng dùng. Chúng tôi gọi đến chính là muốn bát quát chút. Nếu như công ty khác cũng gọi điện thoại cho , tin tôi , bọn họ cũng có ý nghĩ giống chúng tôi.”


      Cho nên từ ngày đó, Phương Châm hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ làm lại công việc cũ trong đầu, ngược lại bắt đầu tìm ít việc cần liên quan đến chuyên môn của . bắt đầu siêu thị, quán ăn hoặc là công ty giúp việc nhà tìm việc làm. Những chỗ này cần xem sơ yếu lý lịch chính quy, cũng điều tra hồ sơ của , chỉ cần họ thiếu người, mà chỉ cần người thông minh lanh lợi, tám chín phần là thuê người.


      Nhưng bản thân Phương Châm lại nghiêng về công ty giúp việc nhà. Bởi vì hi vọng tìm được công việc có thể ở lại. muốn ở nhà, mỗi ngày nhìn em trai lấy đủ thứ cớ nổi giận đập phá đồ mắng chửi người. Trong lòng hiểu , tất cả đều là nhằm vào . Năm năm trước nếu làm việc ngốc ngếch đó...., bây giờ tiền cũng kiếm đủ cho em trai mua nhà. Bây giờ có hi vọng có nhà mới, chị mới ở tù ra còn ở nhà ăn bám, dĩ nhiên nó thoải mái. Mặc dù nó vẫn dựa vào cha mẹ nuôi, sau khi tốt nghiệp đại học cũng công việc đứng đắn.


      Mặt khác Phương Châm cũng biết, em trai sợ bạn biết mình có chị như vậy. Có lần, Phương Châm nghe cha mẹ mấy câu với bạn bè, biêt đượcbạn em trai là Jenny cho tới bây giờ cũng biết nó có chị . Mỗi ngày chị đều ở nhà, vạn nhất bị Jenny gặp được?


      Huống hồ đây là chị có ý đồ giết người từng ngồi tù.


      Bởi vì thái độ của em trai, cũng vì cha mẹ dung túng nó, Phương Châm thực muốn ra ngoài ở.


      Lúc Quản lý Trần đưa ra khỏi phòng cũng chắc chắn, nhưng trong lòng Phương Châm cũng hiểu, muốn tìm nhà như vậy dễ dàng. Trừ phi, chịu làm sơ yếu lý lịch giả, mà dù có làm giả cũng chưa chắc là người ta chịu tin. Người địa phương, xinh đẹp trẻ tuổi, nhìn thế nào ucng thể làm bảo mẫu. Trong lòng người ta nhất định đánh dấu hỏi to đùng.


      Phương Châm tạm biệt Quản lý Trần sau khi dặn nhớ lời , có lẽ buông việc ở công ty giúp việc nhà , trực tiếp siêu thị tìm việc thu ngân . Cho dù thế nào, có công việc mới là có thể dựng nên gốc rễ mới.


      vừa mở túi ra, muốn lấy điện thoại xem đồng hồ chút. Lúc qua cửa công ty giúp việc nhà cẩn thận đụng phải người.


      “Xin lỗi.” Phương Châm vội vàng xin lỗi người ta, vừa ngẩng đầu phát đối phương là người nước ngoài, cho nên lập tức chuyển sang tiếng : “ có sao ?’’


      sao, có việc gì.” Người nước ngoài kia rất nhiệt tình, quay lại quan tâm , “Tiểu thư, sao chứ?” là người cao lớn, nhìn thế nào cũng là chịu thua thiệt.


      “Tôi rất khỏe, cám ơn.”Phương Châm xong lời này liền cười quay , có chú ý người nước ngoài kia thất thần đứng ngoài cửa nhìn bóng lưng của , lát sau mới xoay người vào cửa lớn công ty giúp việc nhà.


      Quản lý Trần còn chưa vào, nhìn thấy người nước ngoài liền nhiệt tình nghênh đón: “Anderson tiên sinh, ngài khỏe chứ, mời vào bên trong ngồi.”


      Quản lý Trần là tiếng Trung, Anderson cũng dùng tiếng Trung chuyện với : “ xin lỗi, lại đên làm phiền , dì lần trước tôi hài lòng lắm...”


      “Tôi hiểu, tôi hiểu. Vị kia đúng là tay chân có chút chậm, cũng quá tỉ mỉ, lần này tôi nhất định tìm người khác tốt hơn cho ngài”


      Anderson mang vẻ mặt xin lỗi ngồi xuống. cùng Quản lý Trần là gặp mặt lần đầu tiên, nhưng phải là lần đầu tiên làm việc với công ty này. Bảo mẫu nhà vẫn là tìm từ chỗ này, cho đến bây giờ vẫn thấy người ta tệ, hết lần này đến lần khác vợ lại bắt bẻ hài lòng. Lần này, Anderson cũng tức giận, vừa bộc phát ở nhà, đem chuyện tìm bảo mẫu ôm lấy, hơn nữa lại ra quy ước, bảo mẫu là do chọn, tiền lương trả, làm tốt hay cũng là do quyết định.


      Quản lý Trần lầy ra đốnghồ sơ bảo mẫu được chọn lựa cho xem, Anderson cầm lên tùy tiện xem mấy cái, phát tất cả đều là phụ nữ trung niên, bộ dạng thà đàng hoàng, hẳn là làm việc cũng kém, nhưng cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.


      “Quản lý Trần, có ai trình độ học vấn cao chút, tư chất khá hơn chút ?”


      “Ngài là muốn kiểu như thế nào?”


      “Là như vậy, tôi muốn tìm người có thể chăm sóc con trai tooi chút. Người thể trấn áp được nó, nó có hiểu chuyện nhiều lắm, cũng để người đó vào mắt. Cho nên, tôi muốn tìm người lợi hại chút, ví dụ như sinh viên đại học, biết internet, có thể co chút đề tài chung với con trai tôi, đứa bé này bị mẹ nó làm hư, ở nhà cũng vô pháp vô thiên, a di cũng bị nó khi dễ.”


      Anderson côn tính toán làm sao đem ý định ra, nhưng vừa ra lời này trước mắt lại lên bóng dáng của vừa nãy. Lúc ngọt ngào cười với , Anderson cảm thấy cảm giác thể ra của vẻ đẹp Phuong Đông.


      Cho nê liền trực tiếp hỏi Quản lý Trần: “lúc nãy ở cửa tôi nhìn thấy rất trẻ tuổi, ấy cũng là đến tìm việc sao?”


      vừa rồi?” Quản lý Trần bừng tỉnh, “Là có người như vậy. này vừa đến chỗ tôi tìm việc làm, ngài là muốn xem hồ sơ của ấy sao? ấy cũng rất phù hợp với cầu của ngài, chỉ là có cái sợ ngài vừa lòng, ấy từng ngồi tù.”


      “Ngồi tù? Ngồi tù mấy năm, tại sao lại ngồi tù?”


      “năm năm, mới được thả ra. Tốt nghiệp đại học nổi tiếng, trước kia làm ký giả, nguyên nhân ngồi tù hình như là đả thương người.”


      “Đả thương là nam hay là nữ?”


      “cái này, tôi có hỏi kĩ, nhưng là nghe qua giống như là nam.”


      “Nam?” Anderson quay đầu theo bản năng, xuyên qua cửa thủy tinh trong phòng làm việc nhìn ra cổng chính, “ ấy bé như vậy, làm sao có thể đả thương người? Tôi tin.”


      Anderson là người nước ngoài, suy nghĩ giống người Trung Quốc, cũng ngại Phương Châm có tiền án, thấy Chính phủ thả sớm liền chứng minh có vấn đề gì.


      Xem kĩ sơ yếu lý lịch của , quả rất tốt những bác kia hoàn toàn thể so sánh, người như vậy nếu có tiền án làm sao có thể làm bảo mẫu?


      Cho nên Phương Châm vừa ngồi lên xe buýt liền nhận được “Ofer” thứ nhất sau khi ra tù.” Khi Quản lý Trần sắp xếp cùng Anderson gặp mặt, hai người dùng tiếng Trung cùng tiếng để chuyện gần giờ, Anderson dẫn Phương Châm cùng Quản Lý Trần về nhà nhìn chút.


      Lúc đó vợ cùng con trai cũng ở nhà, căn hộ mang phong cách Châu Âu, nhìn có vẻ cực kì cao lớn, Quản lý Trần thầm với Phương Châm, co may mắn.


      Tiền lương cũng định xuống rồi, tháng năm ngàn bao ăn ở. Mỗi ngày, Phương Châm chịu trách nhiệm ba bữa cơm cũng việc vệ sinh căn bản, quần áo lớn đều đem đến tiệm giặt ủi, quần áo cũng có máy giặt. Phòng giặt quần áo có ba máy giặt, quần áo mỗi người đều chia ra dùng loại máy khác nhau giặt. Phương Châm cũng giúp Anderson trông nom con trai năm tuổi lúc mẹ nó rảnh.


      Ngày thứ hai sau khi Phương Châm kí hợp đồng liền dọn dẹp đồ đến nhà Anderson, bắt đầu cuộc sống mới sau khi ra tù.


      Anderson mời được Phương Châm thấy tâm tình tốt lên, hẹn ban tốt quen ở nước ngoài gặp mặt ở quán rượu.


      Bảy giờ tối, lúc vào quán rượu, từ rất xa thấy bạn tốt ngồi ở quầy bar uống rượu. Cho nên đên phía trước, vẫy tay chào hỏi:”hắc hắc, lâu gặp.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :