TƯƠNG TƯ KHÓ NHỊN - CHU KHINH (update chương 5+6) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      @linhdiep17 àh, nàng ý thix nam 9 mà ảnh chảnh quá hà. bị ấn tượng khó phai với chị nên thế đó! Thặc là đau lòng nữ 9! :roft:
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      CHƯƠNG 2
      Editor: Kail_nguyen2509
      Betaer: Ishtar

      Tống Hành Dịch nâng tay rót trà cho Tiêu Ký Tuyết, khói trắng trong tách bốc lên, bọn họ nhìn nhau cười ăn ý, bất chợt châm lên lửa giận trong lòngCốc Tư Như.

      Cái gì chó má xứng hay xứng? Nàng có nơi nào xứng? Nàng lập tức về hướng thư phòng của Tống Hành Dịch, “Phanh” tiếng đẩy cửa phòng ra.

      Oán khí bay khắp phòng, làm cho những người hữu tâm trạng khác nhau.

      Tống Hành Dịch nhìn đến thiếu nữ hùng hổ vào phòng, đây là nương mà từ lúc mười tuổi quấn quýt lấy mình, vẻ mặt của hết sức bình tĩnh.

      Mà Tiêu Ký Tuyết che miệng nhàng cười, “Ta nghĩ hôm nay có chỗ nào đúng, tại rốt cuộc cũng hiểu được, nguyên lai là Tứ tiểu thư ở đây.”

      Hừ, nàng này tuyệt đối là châm chọc chính mình! Cốc Tư Như dùng sức mà trừng nàng ta, liếc mắt cái, đến trước bàn bọn họ, ngồi ở bên cạnh Tống Hành Dịch, nhìn , “Tống Hành Dịch, ta khát!”

      còn cách nào với nàng, Tống Hành Dịch thầm thở dài, “ bàn có trà.”

      Cốc Tư Như cũng chuyện, liền đem bàn tay của mình chìa ra cho xem.

      Chất lỏng bàn tay màu sắc rực rỡ, làm cho Tống Hành Dịch bất đắc dĩ lại than, “ rửa tay.”

      “Ta muốn uống trà xanh.” Người nào đó rất tự nhiên cầu.

      Này cũng quá soi mói rồi nha, ý cười mặt Tiêu Ký Tuyết càng ràng, thủy mâu nhìn về phía Tống Hành Dịch, biế rằng hôm nay mình đến đây thể nào cũng có trò hay để xem mà.

      Tống Hành Dịch lấy hủ để ở bên, gắp ra hai quả mơ để vào trong chén, sau đó lại rót nước vào.

      Quả mơ ở trong nước trong suốt mềm mại chìm nổi, sủi lên chút bọt, mùi hương từ trong thịt quả tỏa ra, lơ lửng thoang thoảng trong khí.

      “Quả mơ này tinh xảo” Tiêu Ký Tuyết nhìn nhìn quả mơ trong đĩa, bắt đầu hỏi “Quả mơ này ở đâu mà tốt như vậy? Có phải hái núi Mai Lâm hay ?”

      “Ân”

      “Hái khi nào? hiếm thấy.”

      Tống Hành Dịch trầm mặc, là bị người nào đó dọa sợ, có biện pháp, phải bồi nàng hái chút quả mơ, sau đó lại hề ngoài ý muốn, đại tiểu thư nào đó lại đưa quả mơ cho mang về, liền bỏ lại câu, “Sau này ta tới hãy ra nó ra pha trà cho ta.”

      Rồi nàng mặc kệ hết thảy, chờ được ăn.

      May mắn, sơ chế mơ tươi khó lắm, bằng chỉ sợ càng thêm đau đầu.

      “Làm khó ngươi nghĩ ra cách lấy nó pha trà uống, e rằng đây mới là nguyên nhân ?” Tiêu Ký Tuyết nhìn , nhàng mỉm cười.

      “Ta thích ăn chua đấy, như thế nào?” Lau khô tay rửa, Cốc Tư Như về phía này, cầm táchtrà lên, khiêu khích nhìn về phía nàng ta, mặt tất cả đều là bất mãn.

      “Ừ, ta cũng hiểu được, ngươi phải là thích ăn chua sao?” Tiêu Kí Tuyết trêu chọc cười.

      “Ký Tuyết” Tống Hành Dịch tuấn mi hơi hơi nhíu lại.

      nỡ” Tiêu Ký Tuyết bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Ngươi như vậy, Sao có thể rời ?”

      “Rời ?” Bọn họ cái gì, Cốc Tư Như nghe thấy nhưng hiểu ra sao, nhưng hai chữ ‘rời ’ lại làm cho nàng trừng lớn mắt, “Cái gì rời ? Ai muốn rời ?”

      “Ngươi vẫn biết sao?” Tiêu Ký Tuyết nhìn phía nàng, “Hành Dịch”

      “Ký Tuyết” Hai chữ này bật thốt ra chút gợn sóng, nhưng Tiêu Ký Tuyết hiểu ý tứ, “Được rồi, ta , được chưa?”

      Nàng nâng chén trà lên, chậm rãi uống vào.

      Tiêu Ký Tuyết , làm cho Cốc Tư Như càng lo lắng, nàng liên tục truy vấn hỏi: “Tống Hành Dịch, rốt cuộc ai muốn rời ?”

      Tâm đột nhiên dâng lên sợ hãi, cách sinh nhật hai mươi tuổi của Tống Hành Dịch càng gần, nàng lại càng sốt ruột, nàng đương nhiên biết là đương kim thánh thượng đáp ứng Tống gia, chờ Tống Hành Dịch hai mươi tuổi lại vào triều làm quan, mà lúc này ràng còn chưa tới nha, lại phải sao? Muốn sao?

      có ai cả.” Tống Hành Dịch giọng trấn an nàng.

      “Ta tin” nàng Tiêu Ký Tuyết này tuy rằng rất xấu, nhưng nàng ta vô duyên vô cớ vậy, nhất định là Tống Hành Dịch phải rời khỏi, “Có phải ngươi phải hay ?” Cốc Tư Như suốt ruột bắt lấy tay áo của , “Có phải hay ?”

      Tống Hành Dịch chậm rãi cúi đầu, nhìn nàng cầm tay áo của mình, chất vải mềm mại bị nàng nắm lấy trở nên nhăn nhúm, tay nàng dùng sức đến nỗi cũng có thể cảm nhận tay nàng run run.

      Đôi mắt đen như ngọc của càng thêm u tối.

      Cốc Tư Như đột nhiên phản ứng, nhanh chóng buông tay áo ra, dường như chịu đả kích hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt vài phần.

      …vẫn là thể chấp nhận nàng ư…

      Tất cả đều là duyên số từ mười năm trước, khi đó nàng xúc động, lỗ mãng, lớn mật, ngày đầu mới gặp , nhất thời tò mò cởi quần của , kiện kia trở thành nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời của tri thư đạt lễ của Tống Hành Dịch, từ đó về sau, đối với tiếp cận của nàng phi thường bài xích, ban đầu nàng còn hết hy vọng, càng cho nàng tiếp cận, nàng liền cố tình muốn, làm lần lượt kháng cự, thậm chí chỉ cần nàng vừa chạm vào , nôn mửa, chỉ có đối với nàng, cũng chỉ có nàng.

      lần lại lần, càng ngày càng phản ứng kịch liệt, Cốc Tư Như chính thức hiểu được, nguyên lai do chính mình nhất thời xúc động, thương tổn .

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Sac.......đụng đến mà huynh ói.......bi ai cho chị, :sad:......nod lòng nào đối với chị như thế:015:
      Kail_nguyen2509 thích bài này.

    4. KatKat

      KatKat Well-Known Member Staff Member Trial Moderator

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      366
      Bắt hái mơ rồi còn phải ngâm mơ làm trà cho . Nữ chính là thần tượng của mình. sao chị lại theo sát đến thế. nuông chiều chị thế mà.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Kail_nguyen2509

      Kail_nguyen2509 Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      179
      CHƯƠNG 2.2
      Beta: Ishtar


      Từ xưa văn nhân nhiều ngông nghênh cao ngạo, nhất là Tống gia, nhiều thế hệ thư hương, đối với đứa con duy nhất dốc lòng bồi dưỡng, Tống Hành Dịch thuở văn thái phong lưu, xem ra tính tình rất tao nhã, kỳ thực là rất tự tôn kiêu ngạo, mặc dù năm đó vừa mới mười tuổi, cũng bị phẫn hận nhập tâm.

      Cốc Tư Như nàng sống mười bảy năm, chưa bao giờ đối với hối hận với những chuyện bản thân làm, nhưng nàng lại vì chuyện kia mà hối hận, hối hận nàng nhất thời tò mò, nhất thời ham chơi, làm cho thương tổn sâu sắc như vậy.

      Cho dù hai nhà ở rất gần nhau, nhưng vẫn như cũ tránh nàng như rắn rết, trời sinh được giáo dục tốt, nhưng ở lúc cẩn thận gặp được nàng, chỉ lấy lễ đối đãi, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhiều năm như vậy, nàng đều cố gắng tới gần , cuối cùng đấu lại kiên trì tiếp cận của nàng mà sinh ra phản ứng đả thương người này, nhưng vẫn như trước trầm mặt thích nàng tùy tiện đụng chạm .

      Tống Hành Dịch như vậy làm cho nàng cảm thấy khoảng cách của bọn họ rất xa, mà khoảng cách xa xôi như thế nàng lại muốn.

      Nhưng nàng muốn, lại muốn cho a!

      Cho nên mười năm cứ thế trôi qua, dây dưa giữa bọn họ, hiển nhiên trở nên phức tạp đến mức bọn họ đều có cách nào tháo bỏ.

      Chấp nhất Của nàng, cố chấp của trở thành bế tắc thôi.

      “Tống Hành Dịch” Cốc Tư Như yên lặng nhìn , vẫn kiên trì bướng bỉnh “Ngươi cho ta a.”

      Tống Hành Dịch trầm mặt lúc lâu, rốt cuc mở miệng : “Hôm nay nhận được thư của Thái tử điện hạ, Hoàng thượng hy vọng ta sớm ngày hồi kinh.”

      Hồi kinh? Khi hai chữ này lọt vào tai, nàng liền hoàn toàn choáng váng.

      Vẫn luôn biết là phải , đại ca nàng có qua, hồ nước như Như Ý Thành , làm sao có thể lưu lại con thuồng luồng vĩ đại? Là chính nàng chưa từ bỏ ý định, hy vọng xa vời lưu lại chỗ này.

      Ánh mắt nàng đau quá, đau quá, trừng lớn, trống rỗng nhìn , chỉ có thể nhìn , có phản ứng, ràng là mùa hè, nàng vì sao lại cảm thấy lạnh như vậy?

      nên cao hứng ? Rốt cục có cơ hội có thể danh chính ngôn thuận tránh né nàng, nàng như thế nào, lại có khả năng chạy đến kinh thành tiếp tục dây dưa với , lúc này, có thể triệt để thoát khỏi nàng, hẳn là cảm thấy rất vui vẻ?

      Cốc Tư Như biểu cảm như vậy, ràng trở nên hoàn toàn ngây ngốc và trống rỗng, có biểu cảm gì, ngay cả Tiểu Ký Tuyết ngồi bên cạnh, cũng nhẫn tâm nhìn.

      “Ta hồi từ chối rồi.” Cuối cùng Tống Hành Dịch bình thản ra câu.

      Tiểu Ký Tuyết mang theo vài phần ngạc nhiên nhìn cái, sau đó cúi thấp đầu tiếp tục uống trà, giờ phút này, nàng chuyện có vẻ tốt hơn.

      Cốc Tư Như vẫn yên lặng như trước nhìn , chớp chớp mắt, sau lúc lâu, rốt cục tìm về được giọng của mình, “ vậy chăng?”

      “Ừm”

      Hơi thở ấm áp lần nữa trở lại trong cơ thể nàng, môi nàng chậm rãi nhếch lên, cuối cùng cũng ra chút tươi cười xán lạn, so với ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ còn muốn chói mắt hơn, “Tống Hành Dịch, ngươi tốt nhất!”

      Tiếng giòn tan, thanh trong trẻo của nàng như tiếng chuông trong trẻo vang lên.

      Tống Hành Dịch nhìn má lúm đồng tiền của nàng, chính là tươi cười như vậy, giống như chỉ cần rời , cuộc sống của nàng còn tia phiền não, lại trở về đơn giản như cũ.

      Chẳng cần biết việc lưu lại của chỉ là tạm thời, nàng cũng chẳng cần biết…

      Cứ đơn thuần như vậy.

      yên lặng rũ mắt “Trà lại uống, nguội.”

      “Được a” Nhu thuận đáp, Cốc Tư Như nâng tách trà lên cuối đầu uống, cố tình cười càng thêm rực rỡ, bả vai run lợi hại, chén trà phát ra tiếng vang lỗ, lỗ, vừa uống trà vừa cười, khó tránh khỏi ầm ĩ đến thế.

      Tiêu Ký Tuyết thề, nàng thực nghe được tiếng đáy lòng Tống Hành Dịch thở dài, thể phát ra, đành nuốt xuống bụng, nàng thực sợ chính mình giống Cốc Tư Như, uống ngụm trà lại cười ngọt như vậy, đứng dậy vân vê ống tay áo, “Hành Dịch, ta về nhà trước, bằng Cầm Nhi nhà ta vừa sốt ruột chờ, vừa gọi tên ta.”

      đường cẩn thận.” Tống Hành Dịch cầm lấy khăn tay, đưa cho cái người vừa bị nghẹn đến mặt đều đỏ rần, hơi chút quan tâm dặn dò Tiêu Ký Tuyết

      “Yên tâm, ta nhất định cẩn thận.” Tiêu Kí Tuyết nhìn thiếu nữ bị sặc ho thẳng eo được, nhàng mà cười, “Bất quá ta nghĩ, hẳn là ngươi cần phải cẩn thận người kia.” Có nữ nhân thú vị như vậy ở bên cạnh, cuộc sống của Tống Hành Dịch, là vô cùng phấn khích, phải sao?

      Nàng xoay người, ung dung rời .

      chút trêu chọc như vậy, chưa bao giờ để ý, cúi đầu nhìn về cái người bị sặc nước lợi hại kia “Tốt chút nào chưa?”

      Cốc Tư Như nâng tay muốn bắt lấy cánh tay , nhưng lại đột nhiên dừng lại ở trung, buông xuống vịn mép bàn, khuôn mặt giấu vào khuỷu tay, thân mình run run.

      “Cốc Tư Như”

      Nàng vẫn đem khuôn mặt giấu , run rẩy càng lợi hại hơn.

      “Ngươi làm sao vậy?” Tống Hành Dịch tới gần chút, ngữ khí có chút nghiêm túc.

      Cốc Tư Như chậm rãi ngẩng đầu, bên môi cũng giấu được ý cười, hơi thở nàng lại bình thường, bên vừa ho, bên vừa cười, “Tống… Hành Dịch, ta cao hứng.”

      nàng gia hỏa này… đột nhiên có loại cảm giác bất lực…

      “Ta thực , thực vô cùng cao hứng.” Nụ cười của nàng, tự như ánh mặt trời trong ngày hè, là chói mắt.

      ngược lại trầm mặc xuống.

      “Ngươi kỳ thực, cũng có chán ghét ta như vậy, phải sao?” Cuối cùng nàng cũng thuận khí chút, có thể lại bình thường được rồi “Tống Hành Dịch, nhiều năm như vậy, ngươi còn chán ghét ta, có phải hay ?”

      lần này trầm mặc càng lâu, như là tính toán mở miệng thế nào, “Ta cũng có chán ghét nàng.”

      vậy chăng?”

      “Ta chỉ là có thói quen.”

      có thói quen đột nhiên bên người có hơn thiếu nữ thanh sang sảng, hoạt bát như vậy.

      Tống Hành Dịch từ sống ở kinh thành, bên người toàn là hoàng thân quốc thích, đại quan trọng thần, người như vậy, bất luận là nhìn lên cũng có, hướng xuống dưới cũng có, đều có thói quen đeo mặt nạ mà sống, nhất là ba tuổi là thư đồng của thái tử, mỗi ngày có ít nhất bốn canh giờ ở lại trong cung, thuở liền đối với cuộc sống ngươi lừa ta gạt trong cung phi thường quen thuộc.

      Mười tuổi trở lại Như Ý Thành, cho dù năm đó mới vừa tròn mười tuổi, nhưng tư tưởng của lại cùng người trưởng thành khác gì mấy.

      Mẫu thân của khi sinh liền bệnh nặng, cho nên sinh ra cơ thể suy nhược, nhưng lại chưa từng có ai dám khi dễ , mãi cho đến khi đến Như Ý Thành, nhìn cảnh tuyết rơi đẹp nên mới mình ra ngoài dạo, vừa mới ra, liền gặp Cốc Tư Như nàng.

      Nàng hung ác dã man như vậy, nhiệt tình trực tiếp, cùng với tiểu thư, công chúa trong kinh đều giống nhau, Tống Hành Dịch cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua nữ hài tử nào như vậy, cũng chưa từng có người đối với

      Chuyện kia, thời gian rất lâu sau này đều là ác mộng của , từ ngày đó về sau nàng luôn xuất bên cạnh .

      “Tống Hành Dịch, mẫu thân ta làm bánh ăn ngon nhất, ngươi thử xem.”

      “Tống Hành Dịch, đâu là tiểu đao ta thích nhất, tặng cho ngươi.”

      “Tống Hành Dịch, Tống Hành Dịch…”

      Đủ loại kiểu dáng, nàng thích, nàng tò mò, đều phải chia sẻ cùng , gọi tên như là chuyện đương nhiên, đúng lý hợp tình, đời này sao có thể có người như vậy? ràng ngay cả nhận thức đều chưa có, nàng lại giống như cùng rất quen thuộc.

      Quá mức nhiệt tình, chỉ sợ e tránh còn kịp.

      ngày lại ngày, năm lại năm, trốn khỏi, tránh được, bài xích cũng vô dụng, phải trái đều có hiệu quả, nàng chính là cứ xuất ở bên người của , mười năm năm tháng cứ như vậy trôi qua.

      Bọn họ đều trưởng thành.

      Nếu khi còn , Tống Hành Dịch thường vì sao nàng liều thích quấn quýt lấy , vậy tại, biết.

      Ánh mắt Cốc Tư Như nhìn , luôn nhiệt tình như vậy, luôn tràn ngập chờ mong, đối với mọi người xấu tính, còn có thể động thủ, nhưng cố tình đối với liền như vậy.

      Nàng giống như ngọn đuốc hừng hực thiêu đốt, quá mức nóng bỏng, ngược lại muốn tới gần.

      sớm có thói quen cân nhắc trước khi , làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải lo lắng chu toàn, có thói quen nghĩ cái gì cái đó, muốn làm cái gì liền trực tiếp làm, cao hứng liền cao hứng, khổ sở liền khổ sở, cũng đều đơn giản như vậy, cũng có gì phức tạp.

      Nàng và , thực giống nhau.

      Cốc Tư Như nghe xong lời , nghiêm túc nhìn , “Vậy ta cho ngươi thời gian, có thể tập thành thói quen hay ?” Lúc này trong đôi mắt nàng tràn đầy chờ mong.

      Tống Hành Dịch lại trầm mặc lâu, rốt cuộc vẫn nhàng mở miệng “Mười năm cũng thể thành thói quen, lại cho thêm mười năm, cũng là uổng công.”

      Đáy mắt nàng dâng lên tia ảm đạm, ảm đạm càng nồng, sau lúc lâu, nàng đột nhiên dủng sức vỗ bàn, đứng lên, hay tay chống nạnh, lớn tiếng mắng “Tống Hành Dịch, ngươi là nam tử hán đại trượng phu sao chút cũng sảng khoái?”

      nhìn nàng, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn nàng.

      “Ngươi ràng chính là thích ta, có cái gì mà ngượng ngùng dám thừa nhận?” Nàng tới gần phải hồi ta xem qua ngươi sao? Việc như vậy còn canh cánh trong lòng, có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm ta cho ngươi xem lại nha!”

      Cốc Tư Như nâng tay cởi y phục của chính mình, dưới tình thế cấp bách rốt cuộc nàng cũng bất chấp, Tống Hành Dịch phen giữ chặt nàng, “ cần náo loạn.”

      “Ta cứ muốn náo loạn đấy!” Nàng dùng sức mà đẩy tay ra, “Ta thể so sánh với Ký Tuyết của ngươi, có thể làm thơ, có thể vẽ tranh, ta thô lỗ, ta chịu nổi, ngươi…” đến được nữa, nàng dùng sức mà huýt ngực chút, “Tống Hành Dịch, ngươi đáng ghét nhất!”

      Cốc Tư Như xong cảm thấy thư phòng này bức bối, liền xoay người chạy ra ngoài.

      Thư phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, yên lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn cành trúc bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lay, thân cây xanh biếc bị gió thổi mà lung lay nhàng lại trở nên thẳng tắp, cao vút.

      Phản ứng như thế, giống như người nào đó vẫn luôn kiên định.

      ‘Ngươi ràng chính là thích ta, này có cái gì ngượng ngùng mà dám thừa nhận?’ Trong đầu Tống Hành Dịch vang lên thanh thanh thúy kia, khẳng định như vậy, nắm chắc như vậy.

      Giống như đời bất cứ chuyện gì cũng vậy, phải chính là hai, nhưng có đơn giản được như thế .

      nâng tay cầm tách trà mơ chua nàng chưa uống cạn, xem quả mơ bên trong chìm nổi, lâu sau, mới nhàng mà thở dài, “ là hao tổn tâm trí!”
      tart_trung, linhdiep17gaubonganvung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :