1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng nhi phúc hắc của yêu nghiệt - Thượng Đế Đô Đọa Lạc (Full - Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2 : Trở thành nữ nhi của người khác

      Thị nữ đưa Vũ Quân vào Trúc viên, nơi này xứng đáng với cái tên gọi đó, cây cối tươi tốt, Vũ Quân cảm thấy giống như chính mình được nghỉ phép, nơi này tồi, Vũ Quân nghĩ nếu nơi này về sau trở thành nơi ở của nàng nàng thiết kế nó tốt, đáng tiếc tại nàng cũng chỉ là 1 người với thân phận .

      Vào phòng chưa kịp thay quần áo, bên ngoài liền có tiểu nha hoàn đến " Thúy Trúc tỷ, đây là do lão gia sai người đưa thuốc trị thương tới"

      "Đưa cho ta , phu nhân biết có người vào ở Trúc viên ?" Thúy Trúc, cũng chính là thị nữ mang Vũ Quân đến nơi này hỏi.

      "Lão gia cho người thông báo với phu nhân rồi, Thúy Trúc tỷ, tỷ có nghe lão gia vì cái gì mà muốn cho nương kia ở Trúc viên ?" tiểu nha hoàn thực tò mò hỏi.

      " nên biết được hỏi, nếu biết đến nhiều cũng phải là chuyện tốt, biết ? Ngươi..." Lời của Thúy Trúc còn chưa hết lại nhìn thấy Hàn phu nhân cùng ma ma đến liền phúc thân hành lễ

      "Thỉnh an phu nhân, phu nhân vạn phúc"

      "Ừ, đứng lên ". Thanh của Hàn phu nhân rất là êm tai, lời , chắc hẳn là mỹ nhân. Vũ Quân ở trong phòng, biết nên làm như thế nào, đối mặt với nam nhân câu nệ tiểu tiết, nàng có thể ứng đối tự nhiên, nhưng nếu đối mặt với phu nhân cổ đại, nàng tựa hồ có lực chống đỡ.

      Cửa bị ma ma bên người Hàn phu nhân đẩy ra, nàng vào, giống như phu nhân thượng lưu, nhìn ra ý tứ cố ý làm khó xử người khác, người khoát thân áo khoác hồng nhạt, dáng người gầy yếu, đầu búi búi tóc phụ nhân, hé ra dung nhan có điểm dễ thân thiện với mọi người, nàng nhìn Vũ Quân, đột nhiên làm cho Vũ Quân có cảm giác ấm áp, cảm giác xa lạ này tốt, làm cho nàng có điểm chán ghét. loại cảm giác này Vũ Quân có cách nào khắc chế được nó, tâm tình thể khống chế, làm cho nàng khó chịu.

      Hàn phu nhân tới bên người nàng, Vũ Quân cũng biết phải hành lễ như thế nào, đành từ giường bước xuống đứng im, gì nhìn Hàn phu nhân. Hàn phu nhân nhìn đến thuốc trị thương bàn lại nhìn đến quần áo của Vũ Quân liền " nương còn chưa có thay đổi xiêm y được sao? Thúy Trúc, mau giúp nương thay quần áo, bôi thuốc"

      “Vâng”

      "Để ta tới giúp ngươi " Ma ma bên người Hàn phu nhân vội tới. Vũ Quân rất ngạc nhiên, có tất yếu phải làm đến nước này hay ? Nàng chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi, làm gì dám kinh động đến phu nhân của quý phủ. Chắc chắn trong đó có cất giấu chuyện gì mà thể cho người khác biết . Các nàng nghĩ có phải hay người nàng phát ra cái gì đây?

      Trong chính sảnh, vài vị nghị lúc nãy tập trung, Hoàng thượng hỏi Hàn tướng quân " Ngươi an bài tốt lắm?"

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho phu nhân của hạ thần đến xem, nếu phát người của nàng có dấu hiệu hay vật phẩm gì lập tức đến bẩm báo"

      Trúc viên

      Trong phòng, Thúc Trúc giúp Vũ Quân cởi bỏ xiêm y, ma ma cầm thuốc trị thương đứng ở phía sau nàng, haizzz, quần áo của Vũ Quân ở trong này là độc nhất vô nhị, đáng tiếc cứ như vậy liền bị hủy. Vừa mới cởi quần áo xong, chợt nghe tiếng ma ma quát to " Phu nhân, người xem, này này đây là hồng, hỏa diễm, nàng, nàng, nàng có phải..." Lời ma ma còn chưa có hết, nhìn thấy Hàn phu nhân vội vàng tiến đến phía sau Vũ Quân, nhìn hỏa diễm mà ma ma nhắc đến, chỉ thấy phía dưới sau gáy Vũ Quân chút quả hồng diễm ? Các nàng là đến việc này? Đó là thời điểm khi Vũ Quân học sơ trung săm lên, chẳng lẻ ở đây hồng diễm này là dấu hiệu của môn phái nào? thể nào, vận khí của Vũ Quân lại tốt như thế chứ?

      Phu nhân nhìn chằm chằm hồng diễm lâu nhưng lại lời nào, khí trong phòng yên tĩnh, đến nỗi Vũ Quân cũng có thể nghe được tiếng tim của mình đập. "Hàn phu nhân, người làm sao vậy?" Vũ Quân nhịn nổi lòng hiếu kỳ lên tiếng hỏi.

      "Hồng diễm ở phía sau ngươi là có như thế nào?" Hàn phu nhân nghiêm túc hỏi nàng. Vũ Quân biết nên như thế nào đây? săm lên sao? Hay là vốn có? Nếu Vũ Quân là săm lên, nếu như hồng diễm này là dấu hiệu của môn phái nào phải làm sao? Là chính phái tốt, nhưng nếu như là tà phái, nàng sợ là có khổ cũng thể ra được. Thôi quên , cuối cùng nàng nghĩ đến vẫn là lựa chọn vốn tốt hơn.

      "Hàn phu nhân, hồng diễm ở phía sau, ta cũng biết xảy ra chuyện gì, lúc còn tới nay có "

      "Vốn có, vốn có? nương ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Đột nhiên Hàn phu nhân kích động bắt lấy tay Vũ Quân

      "A, đau quá" Vũ Quân kêu ra tiếng. Kính nhờ, bây giờ Vũ Quân còn có thương thế trong người nha. Nhưng nhìn Hàn phu nhân kích động như thế, nàng cũng nỡ trách cứ. Đành phải chịu đựng cơn đau mà trả lời

      "Ta năm nay 18"

      "Ha ha, đứa , hài tử của ta, nương nhớ ngươi 13 năm" Hàn phu nhân xong liền ôm chằm lấy Vũ Quân. Tình huống gì đây? Nàng thoạt nhìn giống như người có hài tử lớn như vậy sao? Nhiều nhất cũng mới 30 , phải là lừa dối người chứ, lại , Vũ Quân thực bị ôm là đau.

      "Hàn phu nhân, nếu ngài cứ ôm ta như vậy, ta rất là đau nha?" thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa, lại gây sức ép lên vết thương máu chảy được.

      "A, ta xem xem, ta xem xem giúp ngươi bôi thuốc, vú Trương, nhanh thông báo cho lão gia, nàng là Vũ nhi của chúng ta, nhanh " Hàn phu nhân vẫn bình phục được kích động của chính mình, hướng Trương ma ma phân phó.

      Hết thảy đều đến rất đột nhiên, làm cho tất cả mọi người ai có thể tiếp nhận được. Vú Trương giống như cũng thực kích động, đáp 1 tiếng "Đúng vậy" sau đó bỏ chạy ra ngoài. Hàn phu nhân giúp Vũ Quân bôi thuốc, động tác cực kỳ ôn nhu, vuốt ve vết thương sau lưng nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng.

      Trong lòng Vũ Quân ổn, tự hỏi rốt cuộc phát sinh chuyện gì? vì cái gì lại trùng hợp đến thế? Vị trí giống nhau? Hình dáng giống nhau? Tuổi giống nhau? cái, hai cái xem như là trùng hợp, nhưng hết thảy đều là trùng hợp sao? đây là trùng hợp hay do có người an bài? Vũ Quân xác định chính mình phải là nữ nhi của nàng, nàng có trí nhớ thơ ấu của chính mình? chính là tại rốt cuộc nên giải thích thế nào? chỉ là trùng hợp thôi sao? Nếu tại làm nữ nhi của Hàn phu nhân, về sau chừng nếu nữ nhân kia trở lại chứng thực nàng phải thực , khi đó lại nên làm như thế nào?

      Nhưng Vũ Quân lại nghĩ đến lời của Hàn phu nhân, nàng nhớ nữ nhi 13 năm, 13 năm nữ nhi bọn họ có trở về, còn có thể trở về được sao? Có phải hay Vũ Quân nên đánh đố phen? Hay là thẳng thắn? Hai lựa chọn, lựa chọn sau lại bất đồng với tình cảnh tại, trước mắt nên tìm kiếm tạm nơi ở an ổn, chính là nếu như thẳng thắn, có khi lâm vào nguy cơ, tuy rằng nàng thích kích thích nhưng bây giờ nàng còn có năng lực tự bảo vệ chính mình tốt. Mà lựa chọn sau tựa hồ an ổn chút.

      Tại thời điểm Vũ Quân còn rối rắm nên đưa ra quyết định như thế nào, Trương ma ma dẫn theo Hoàng thượng cùng Hàn tướng quân tới đây, Vũ Quân nhìn nhìn quần áo người, đều mặc quần áo tốt, tại sao tiến vào lại gõ cửa.

      "Liên Lâm, ngươi nàng là Vũ nhi của chúng ta? Làm sao có thể? Chẳng lẻ phía sau gáy nàng có hồng diễm?"

      "Đúng vậy, lão gia, nàng có". Hàn phu nhân trả lời rất nhanh.

      "Các ngươi đều ra ngoài, phân phó của ta, bất luận kẻ nào cũng được tiến lên quấy rầy" Hoàng thượng lên tiếng phân phó. Có ý tứ gì? Cái đó cùng có quan hệ gì?

      tại ở bên trong phòng chỉ có bốn người Hoàng thượng, Hàn tướng quân, Hàn phu nhân cùng Vũ Quân.

      Hàn phu nhân nâng Vũ Quân dậy, cho nàng dựa vào thành giường. Vũ Quân đánh vỡ khí im lặng "Ta biết các ngươi nghĩ như thế nào? nhưng ta muốn làm sáng tỏ chút, ta phải là nữ nhi của các ngươi, có lẽ chính là trùng hợp, ta cũng mưu gì ở trong này, nên muốn giải thích qua, ta nghĩ bởi vì ta giống nữ nhi của các ngươi mà nhận thức ta, đến cuối cùng nhận ra chỉ là hiểu lầm hoặc là ta có mục đích nên tiếp cận các ngươi, đầu óc của ta cũng suy nghĩ phức tạp như vậy. Lúc này, các ngươi có hiểu tại mà cho rằng ta là nữ nhi của các ngươi mà nhận thức ta, mà ta phải vội vã muốn các ngươi nhận thức. Hi vọng các ngươi hiểu , nếu thực nhận thức ta, hi vọng về sau các ngươi cần hoài nghi thân phận cùng mục đích của ta" Vũ Quân giọng điệu thành khẩn, trong lời có lý, nàng cũng cầu người khác nhận nàng, ngược lại nàng thích tự do.

      Vũ Quân lựa chọn thẳng thắn, tuy rằng trong đó vẫn có điểm dối, nhưng ai biết được? Vừa rồi có phát ra nàng dối. Ai dám chỉ vào Vũ Quân nàng dối? Nàng liếc đầu ngón tay, tà ác nghĩ.

      "Hàn tướng quân, ngươi thấy thế nào?" Hoàng thượng hỏi.

      "Lão gia, này....." Hàn phu nhân cũng nghi hoặc .

      "13 năm trước tiểu nữ bị người giang hồ tự xưng là Độc quân bắt , lúc ấy còn rất rất , sau ở trong rừng núi lại phát có rất nhiều người chết, nhưng lại có thi thể của tiểu nhi, nơi này của tiểu nữ có cái bớt, chính là hình dạng hồng diễm, giờ phu nhân giờ, xác định là có nhìn lầm sao? phu nhân" Hàn tướng quân hướng phu nhân hỏi.

      "Ừ, giống nhau như đúc" Hàn phu nhân trả lời chắc chắn.

      Nghe được giống nhau như đúc, Vũ Quân cũng kinh ngạc, rốt cuộc là trùng hợp hay là....Hồng diếm ở phía sau Vũ Quân cũng phải là cái bớt, cái này nàng rất ràng hơn so với người khác, nhưng nàng thể . A, nơi này chẳng lẻ có phương pháp khác để nhận thức con sao? Tối thiểu phải là lấy máu nhận thân nha, đương nhiên, Vũ Quân cũng ngốc đến nổi chính mình ra.

      "Ngươi tên gì?" Hoàng thượng hỏi.

      "Ta gọi Vũ Quân"

      "Ai giúp ngươi đặt tên?" biết vì sao khi nghe được tên Vũ Quân, Hoàng thượng, Hàn tướng quân cùng Hàn phu nhân đều nhíu mày.

      "Là gia gia nuôi dưỡng ta" câu này chính là .

      "Chẳng lẻ gia gia của ngươi biết, chữ “Quân” này trong dân chúng được dùng sao? Ở thế giới này, chỉ có vương giả đích thực mới được lấy tên này"

      Hãn, Vũ Quân còn tưởng là chuyện gì đâu? Hoàng đế này đúng là tự đại.

      "Hoàng thượng, ta rồi, chúng ta ở tại nơi núi lớn xa xôi, cũng biết giờ người đương quyền họ gì, càng biết có quy cũ như vậy. Cho dù ngươi muốn bắt vấn tội, cũng có khả năng đó"

      "Vì sao?"

      " quy thiên rồi" Nghĩ đến viện trưởng, thần sắc Vũ Quân trở nên ảm đạm, biết khi nhi viện biết nàng xảy ra chuyện như thế nào, Vi Vi có thể khóc, viện trưởng cũng thương tâm. Vi Vi, thực xin lỗi muội, tỷ có tuân thủ tốt ước định của chúng ta. Thực xin lỗi.

      Hàn phu nhân nhìn đến biểu tình thương tâm của Vũ Quân, lập tức khóc lên, trời ơi, nước mắt của nữ nhân cổ đại đáng giá đồng tiền.

      "Đứa , đừng thương tâm, ngươi còn có vi nương, còn có phụ thân của ngươi" Hàn phu nhân khóc hướng Vũ Quân .

      Vũ Quân nhìn nàng, nương? phụ thân? Là mụ mụ ba ba sao? Những chữ kia nàng cũng có học qua, nhưng cho tới bây giờ vẫn có sử dụng qua.

      Hoàng thượng lên tiếng " Từ nay về sau, ngươi chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Hàn tướng quân, tên là Hàn Vũ"

      Ngạch, đem tên của nàng bỏ chữ “Quân” sao, được rồi, Vũ Quân nhịn, Hàn Vũ thề ngày nào đó, phải làm cho Hoàng thượng đem chữ "Quân" này ban cho nàng, đây chính là tên viện trưởng đặt cho nàng, Hàn Vũ, Hàn ngữ? Còn có tiếng Nhật đâu... có biện pháp, là Boss, có thực lực kháng cự chỉ có thể tiếp nhận, Vũ Quân tình nguyện gật gật đầu.

      Hàn phu nhân nín khóc mỉm cười, tại nên gọi là nương, nương... thể kêu ra khỏi miệng.
      "Ngươi liền hảo hảo nghỉ ngơi , Hàn tướng quân ta còn có việc muốn thương lượng với ngươi" xong liền ra ngoài.

      Hàn tướng quân cũng liền theo ra, trước khi còn liếc mắt nhìn Vũ Quân cái, cái nhìn này, Vũ Quân xem hiểu, có rất nhiều loại tình cảm, dám tin, hoài nghi, có bắt đắc dĩ, có chờ đợi thân tình, còn có cưng chìu, sủng nịch. Ánh mắt tang thương đó của là muốn nhắn ý tứ gì?

      "Hàn phu nhân, ta mệt mỏi, nghĩ muốn nghĩ ngơi" Vũ Quân nhìn Hàn phu nhân . "Vũ nhi, ngươi, ngươi vì cái gì gọi nương?"

      "Ngạch,à , nương. Ta muốn nghĩ ngơi"

      "Ừ, ngươi hãy nghĩ ngơi tốt , chờ khi tỉnh lại, ta cho phòng bếp làm chút điểm tâm ăn lót dạ, ta ra ngoài trước."

      "Ừ"

      Vũ Quân nhắm hai mắt lại, đợi nương ra ngoài, nghe được tiếng đóng cửa, lập tức mở mắt, ở đâu còn bộ dáng mệt mỏi lúc nãy, cẩn thận từ giường ngồi xuống, sợ tác động đến miệng vết thương, mũi tên này, chính là đâm thủng qua thân thể nàng nha.

      Nghĩ đến chuyện hôm nay xảy ra, nàng biết ông trời mở mắt khi nào nhưng Vũ Quân thực chờ mong ngày này rất lâu, đúng rồi, Vũ Quân nhìn quanh bốn phía, ở bàn phía xa xa phát ba lô của nàng, mang lại nhìn những thứ bên trong đó, làm cho nàng nhớ lại nhiều điều ở thế giới kia. tại chính xác Vũ Quân chỉ lẻ loi có mình, bao giờ lo lắng đến tiền lương ngày mai hay trả tiền vay đúng giờ, lo lắng căng tin nhi viện còn đồ ăn tốt gì, càng cần để ý đến ánh mắt bi thảm của người khác khi nhìn nàng.

      Đúng vậy, hết thảy đều cần phải để ý đến nữa. Bây giờ sống lại nàng chính là nữ nhi thất lạc mười mấy năm trước của Hàn tướng quân.
      Jin292, huyenlaw68, ly sắc2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Ta thích nhà này
      Ngày hôm sau bắt đầu từ sáng sớm, Vũ Quân nhìn trang sức cùng vết thương ở người đau xót, quả ngày hôm qua nàng cũng phải nằm mơ, ha ha, mình nằm ở giường cười ngây ngốc.

      "Tiểu thư, người tỉnh sao?" Thúy Trúc ở bên ngoài hỏi.

      "Ừ, ngươi vào "

      "Tiểu thư, ta đổi dược giúp ngươi, dược này là sáng sớm phu nhân sai người đưa đến, thấy tiểu thư còn có dậy, liền giao cho ta, nhất định phải giúp người thay, phu nhân rất là thương tiểu thư nha. Lão gia cùng phu nhân còn có thiếu gia chờ tiểu thư ở chủ viện để cùng nhau dùng điểm tâm" Thúy Trúc hướng Vũ Quân vui mừng .

      Đây là quan tâm nàng sao? cảm giác xa lạ này tốt. Đổi dược, rửa mặt xong, theo Thúy Trúc dẫn đường vào chủ viện, bố cục trong phòng này đơn giản, có tường huy hoàng, có tài đại khí thô, xem ra là nhà thanh liêm, bất quá, Vũ Quân thực thích. bàn tròn, Hàn tướng quân ngồi ở chính vị, bên trái là Hàn phu nhân, tiếp đến ngồi 1 người....

      tiểu chính thái, tuyệt đối là tiểu chính thái, ha ha ha

      "Vũ nhi, ngồi bên này"

      "Vâng" Vũ Quân ngồi xuống bên phải Hàn tướng quân. Đây là gia đình sao? Ánh nắng sáng sớm của mặt trời chiếu đến, làm khí ấm áp, nhưng có phải là ánh mặt trời ấm áp? Vũ Quân cũng muốn suy nghĩ nhiều.

      "Hừ" nghe được thanh rất hài hòa, đúng vậy, thanh hài hòa là do tiểu chính thái kia phát ra.

      "Thạc Nhân, đây là tỷ tỷ của ngươi, mau gọi tỷ tỷ" Hàn phu nhân giải vây đúng lúc.

      "Tỷ tỷ sao? phụ thân tuấn tiêu sái, mĩ mạo của nương lại càng cần phải , làm sao có thể có nữ nhi bình thường như vậy? phải là nghe được tin tức gì, nghĩ mong muốn từ se sẻ biến thành phượng hoàng nên chạy đến giả mạo " tiểu chính thái đầy bất mãn .

      Có lẻ vị trí tại Vũ Quân ngồi vốn là của ? Tức giận? Ghen tỵ? cam lòng sao?

      "Đệ đệ"

      "Ai là đệ đệ của ngươi"

      "Ha ha a, quả phụ thân tuấn tiêu sái, nương mỹ mạo như hoa, ta bình thường chút, đệ đệ, ngươi là nhân trung chi long phượng, xem, ánh mắt này rất giống nương, cái miệng nhắn chọc người thích, cái mũi khéo léo đáng , quả bất phàm, thấy so sánh với tỷ tỷ thế nào cũng xinh đẹp hơn, phải ? Mỹ nhân" hừ, tức chết ngươi.

      "Ngươi, ngươi ta trưởng thành giống nữ..." đường đường là đấng nam nhi, bị người khác thành nữ nhân, tức chết.

      "A, ta cũng gì, ta chỉ ngươi trưởng thành giống nương, ngươi kích động như vậy làm cái gì? A, chẳng lẻ đệ đệ thích bị người khác cho rằng ngươi là nữ nhân, bởi vậy mà kích động sao? Đệ đệ, ngươi trăm ngàn lần đừng muốn như thế nha, ngươi nên nhớ ngươi đường đườn là nhi tử của tướng quân, cũng nên lấy mục tiêu trở thành , ngươi như thế sau này nghiệp của phụ thân do ai kế thừa đây?" Vũ Quân nhìn làm bộ thực tiếc hận .

      "Ngươi...Ngươi cái gì, mau tiếp chiêu " xong liền động thủ, cũng chút định lực.

      "Thạc Nhân, đừng làm rộn. mau ăn cơm" Đúng lúc Hàn tướng quân lên tiếng ngăn cản.

      "Đệ đệ, quân tử động khẩu động thủ, ngươi cũng nên đem tâm lý nữ nhi mà biểu tốt như vậy"

      "Tốt lắm, Vũ nhi, ăn cơm " Hàn phu nhân phỏng chừng cũng nhìn được, nếu vài lời Thạc Nhân động thủ.

      "Dựa vào cái gi, đột nhiên lại có tỷ tỷ nhảy ra ở nơi nào, mà vị trí kia chính là trưởng tử mới được ngồi, vẫn luôn là ta ngồi, tại phụ mẫu lại che chở cho nàng, buổi sáng tới thỉnh an phụ mẫu, còn bắt chúng ta phải chờ nàng, dựa vào cái gì chứ? Hừ, ta ăn" xong liền đứng dậy xông ra ngoài.

      "Tỷ tỷ của ngươi bị thương" Thời điểm tiểu chính thái vừa đứng dậy Hàn phu nhân .

      Hàn phu nhân giải thích giùm Vũ Quân sao? Nàng nghĩ tiểu chính thái lại hiểu lầm chính mình? Cảm giác này sai .

      Hàn Thạc vừa bước ra cửa thân mình hơi dừng lại chút, cũng biết có nghe thấy lời của Hàn phu nhân hay .

      Ăn xong điểm tâm nàng trở lại Trúc viên.

      "Thúy Trúc, cho ta nghe mọi chuyện về thiếu gia"

      "Vâng, tiểu thư, thiếu gia rất tốt, đối với hạ nhân cũng rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh phạt hạ nhân, có nương tiểu muội của ta bị bệnh, vẫn là thiếu gia cho bạc để kêu đại phu, từ lão gia cùng phu nhân cũng rất thương , thiếu gia nghĩ về sau cũng muốn trở thành tướng quân, võ công của thiếu gia tốt lắm, tuy rằng đôi lúc thiếu gia cũng cư xử giống như đứa , bất quá cũng phải là người xấu" Thúy Trúc quên mình toàn những cảm nhận tốt của nàng về thiếu gia.

      Vũ Quân nghĩ, có lẽ cũng xấu , chính là đột nhiên có người lạ đến chia xẻ tình cảm với , nếu là Vũ Quân, nàng cũng có cách nào thừa nhận được. Ha ha, đệ đệ này rất có ý tứ...Trong bất tri bất giác, Vũ Quân cảm thấy như vậy tốt, có phụ thân, có nương, còn có đệ đệ đáng , tất cả mọi thứ này đều thuộc về nàng sao?

      Haizzzz, cuộc sống của nữ nhân cổ đại nhàm chán thế này? Vũ Quân thể chịu đựng được.

      "Thúy Trúc, tìm giúp ta bộ nam trang" Vũ Quân muốn ra bên ngoài dạo.

      "Tiểu thư, người muốn nam trang làm cái gì? phải là..."

      "Nhanh , hỏi nhiều như vậy làm cái gì, đợi lát nữa biết"

      "Vâng, tiểu thư" Thúy Trúc ra ngoài, mặt đầy nghi vấn.

      Tốc độ làm việc của Thúy Trúc làm Vũ Quân rất vừa lòng, nhưng mà ...chất lượng cũng rất .....

      "Thúy Trúc, ngươi lấy quần áo của ai?"

      "Của lão gia" Đầu Thúy Trúc cúi thấp thể thấp hơn.

      "A, ta có ý tứ muốn trách ngươi, nhưng mà cái này cũng quá lớn , mặc tốt, ngươi tìm quần áo của thiếu gia, nhanh chút nha"

      "Dạ,vâng, nô tỳ lập tức tìm"

      Vũ Quân xoay người vào phòng.

      "Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ tìm thấy rồi, ngươi xem thử có hợp hay ?" Thúy Trúc tại đều quên quần áo này căn bản cũng nên kêu tiểu thư thử xem có thích hợp hay nha, hãn.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2

      "Ừ, sai , tuy vẫn có chút lớn nhưng mà có trở ngại gì, có thể mặc được. Ngươi với lão gia trưa nay ta ăn cơm ngay tại phòng, sau đó muốn nghỉ ngơi, cần người khác đến quấy rầy, biết ?"

      "Vâng, tiểu thư. Tiểu thư ra ngoài có thể hay mua về giúp ta chút điểm tâm của Đông Phượng Lâu, ta rất thích ăn"

      Ặc, Thúy Trúc, ngươi rất đáng nha.

      "Ai là ta muốn ra ngoài, ta mệt mỏi, muốn vào trong phòng nghỉ ngơi mà thôi"

      "Vâng, tiểu thư, người nghỉ ngơi , ta canh chừng cửa tốt, để người khác đến quấy rầy tiểu thư"

      Ha ha ha, ừ ừ, sai, Thúy Trúc này là nhân tài có thể đào tạo.

      Men theo bờ tường hậu viện trèo ra ngoài, Vũ Quân nhìn thấy phía xa xa lão cha cùng thị vệ của đứng nhìn.

      "Lão gia, có muốn phái người theo tiểu thư hay ?"

      "Ừ, tìm vài thị vệ thầm bảo vệ tiểu thư"

      "Vâng"

      "Còn có, thừa dịp nào tiểu thư chú ý tới, đem tường vây hạ thấp xuống chút, miễn cho lại làm cho tiểu thư bị thương"

      "Vâng" Khóe miệng thị vệ run run hai cái, nghẹn ý cười, xoay người rời . Hàn tướng quân cũng lắc lắc đầu, ly khai.

      khí ở đây tốt, có ô nhiễm, cuộc sống tốt như vậy tại sao người cổ đại lại thể sống lâu được nhỉ? Có phải do chữa bệnh lạc lậu? biết quốc gia này cùng chế độ phong kiến mà nàng từng học có giống nhau hay , nhìn xung quanh đường cũng thấy bất kỳ nữ tử trẻ tuổi nào, phỏng chừng nữ tử nơi đây đến cửa cũng chưa từng bước ra , kinh thành này cũng phồn hoa nha. Vũ Quân ở đường quan sát.

      Nàng ngẩng đầu nhìn đến Đông Phượng Lâu, chắc Thúy Trúc đến chính là nơi này , mang về cho nàng chút điểm tâm vậy, nhưng thời điểm vừa bước vào cửa, Vũ Quân sực nhớ đến chính mình lại có tiền, nàng muốn mua như thế nào? Té xỉu.

      Vừa mới xoay người định rời , chợt nghe thấy thanh của tiểu chính thái vang lên " là tức chết ta mà"

      "Thạc đệ, như thế nào nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng nên nhường nhịn nàng chút " chuyện chính là con trai thứ hai của đương kim Hoàng thượng, Quân Phong Khải.

      "Biểu ca, nàng làm ta tức giận mà, ta, ta...thôi nữa, ăn cơm . Buổi sáng vì tức giận mà ta có ăn được chút gì"

      Tìm xin ít bạc hẳn là có thể , Vũ Quân nhanh chóng thay đổi phương hướng đến chỗ bọn họ ngồi.

      "A, Thạc đệ, khéo nha" Vũ Quân giống như quen từ trước ngồi xuống bên cạnh .

      "Ngươi, ngươi tại sao lại ra ngoài? Còn mặc quần áo của ta, trở về mau, ngươi bị thương, còn chạy nhảy lung tung, nếu như bị phụ thân biết được, xem ngươi bị phạt như thế nào, hừ"

      Xem ra, đệ đệ này ngoài mặt cũng chỉ tỏ ra chán ghét nàng mà thôi, Vũ Quân có thể đem hành vi như vậy của lý giải thành quan tâm đến nàng được ?

      Ngày hôm qua xác thực mũi tên kia đả thương thân thể nàng rất nghiêm trọng, nhưng mà biết vì sao sáng hôm nay khi đứng lên, miệng vết thương lại hề đau đớn như trong tưởng tượng. Nguyên nhân vì cái gì?

      "Ta dạo bên ngoài, muốn ăn điểm tâm nơi này, nhưng mà sau khi tiến vào mới phát có mang theo bạc"

      "Tiểu nhị, đem điểm tâm của các ngươi gói lại mỗi thứ phần, ta muốn mang về" Tiểu Chính thái hướng tiểu nhị phân phó.

      Ha ha a, tiểu tử này...

      "Cầm lấy điểm tâm, trở về "

      Vũ Quân nghe thấy lời của mà nhìn về nam tử phía bên cạnh

      "Đệ đệ, giúp ta giới thiệu chút , ta muốn kết giao bằng hữu a" cánh tay phải Vũ Quân chọc chọc .

      Tiểu Chính thái liếc cái xem thường nàng "Vị này là biểu ca của chúng ta, biểu ca, vị này chính là người lúc sáng làm ta tức giận đến thể ăn cơm" Tiểu Chính thái cũng biết ở đây thể nàng là nữ nhi a, càng ngày nàng càng thích .

      "Ha ha, Vũ đệ hữu lễ" Giọt mưa? Vì sao tên Vũ Quân bị bọn họ lại trở nên kỳ quái như vậy?

      "Biểu ca hữu lễ" nàng cũng lễ phép đáp lại.

      "Ha ha, ta còn tưởng là ai đâu, hóa ra là mỹ nhân a" nam tử tiến vào, cái gọi là mặt sinh từ tâm, chút cũng có sai, xấu xí, người còn có thể dài ra như , thực là xin lỗi người xem mà.

      Nhìn nhìn tiểu Chính thái tức giận đến mặt đều tái rồi.

      "Mỹ nhân? Ngươi đến ai?" Vũ Quân làm bộ như biết hỏi.

      "Ta là đến " nghiêm trang trở lại nhìn Vũ Quân, còn chỉ tay vào Hàn Thạc, nhìn theo tay , Vũ Quân chán ghét, chán ghét. Đôi mắt nàng khẽ híp lại, phát ra hơi thở nguy hiểm.

      "A, ngươi là đến mỹ nhân Hàn Thạc nhà ta sao?"

      "Ha ha, là nhi tử của Lạc lễ bộ đại nhân, Lạc Đà" Biểu ca ở bên cạnh cười , Lạc Đà, ha ha ha, Lạc Đà. biết bọn họ có biết đến hay tên Lạc Đà như vậy ra là con vật, là tiểu súc sinh a!

      "Đương nhiên rồi" Lạc Đà còn biết khí giương cung bạt kiếm mà trả lời.

      "Nguyên lai là Lạc Đà huynh, Lạc Đà huynh, ngươi cũng biết chữ "chính mình" viết như thế nào sao? Ngươi dài như vậy còn tự xưng là mỹ nhân sao? Ngươi trưởng thành như vậy cũng sai, nhưng mà biết mình trưởng thành giống như vậy còn chạy ra bên ngoài dọa người, còn tự xưng là mỹ nhân chính là lỗi của ngươi"

      "Ngươi, ngươi cái gì, ta trưởng thành giống cái dạng gì?"

      A, Ta chỉ sợ ngươi hỏi mà thôi

      "Trưởng ...Trưởng cứ như vậy " Vũ Quân đem cái gương mang theo bên mình ra đặt trước mặt " Chính là dạng xấu xí này, như vậy còn tự xưng là mỹ nhân được sao? Ai, ta từ đến lớn cũng biết có người trưởng thành lại có thể như vậy, làm cho tiểu đệ bội phục , chẳng lẻ ngươi cảm thấy nếu như ngươi cứ ra ngoài như thế có thể làm ô nhiễm đến ánh mắt của mọi người sao?" Ha ha ha, người ở xung quanh đều dám cười to, nhưng lại thể nhịn được cười, đành nghẹn lại trong họng. Nhìn thấy hai hộ vệ phía sau Lạc Đà bộ dáng nghẹn lợi hại, Vũ Quân hảo tâm nhắc nhở "Muốn cười cười , coi chừng nghẹn đến nội thương a"

      "Ha ha ha" thực nhịn nổi mà.

      "Ngươi, bọn ngươi, hừ" Lạc Đà giống như hiểu được, xoay người bước vội .

      "Lạc Đà huynh, như vậy , tiểu đệ giúp huynh trang điểm, cam đoan đem huynh trở thành chỉ có xấu xí hơn chứ kém đâu!Huynh nếu muốn liền có thể tìm đến tiểu đệ nha" Nàng hướng về bóng lưng của câu như vậy, còn tức chết sao?

      Vũ Quân lấy tay đâm đâm tiểu Chính thái "Muốn cười liền có thể cười, cẩn thận kẻo nghẹn, phụ mẫu đau lòng"

      "Ha ha, vì sao lại giúp ta?" cười xong liền cất tiếng hỏi nàng

      "Ngươi là đệ đệ của ta, chỉ có thể bị mình ta khi dễ" sau khi xong liền cầm lấy điểm tâm rời .

      Nhưng nàng vẫn chưa kịp bước lại nghe được biểu ca " Lưu lại cùng dùng cơm "

      "Hắc hắc, sao sớm, ta nhanh như vậy, kỳ thực ta tính , nhưng lại ngại ăn chực, ha ha" Vũ Quân cười tủm tỉm quay trở lại ngồi xuống.

      Tiểu Chính thái cùng biểu ca đêu được gì.
      Jin292, huyenlaw68, sanone21122 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4 : Ta là thành viên trong gia đình

      khí bàn ăn tế nhị như vậy, biểu ca? là đứa của di nương.

      "Đệ đệ, biết vị biểu ca này là nhi tử của di nương nào vậy? Chúng ta có mấy di nương?"

      Tiểu Chính thái liếc mắt nhìn Vũ Quân cái "Về nhà ta cho ngươi biết"

      Xem ra đây là biểu ca với thân phận tầm thường.

      "Tốt lắm, cơm cũng ăn xong, ngươi nhanh trở về "

      "Tiểu tử, đến phiên ngươi tới trông nom ta"

      "Vì sao ta thể trông nom? Đừng tưởng rằng ngươi lớn hơn ta, hừ, chỉ cần là thành viên trong gia đình, ta đều có quyền lợi trông nom"

      "Xú tiểu tử, chẳng lẻ ngay cả chuyện của phụ thân ngươi cũng muốn quản sao? hừ"

      xong, Vũ Quân cầm điểm tâm chuẩn bị sẵn mang .

      Vừa rồi, tiểu Chính thái đến cái gì, thành viên trong gia đình, ha ha, đúng là rất nhanh thừa nhận, buổi sáng còn phản cảm như vậy, còn tức giận nàng chiếm vị trí của , như thế nào tại lại thừa nhận rồi, phải nàng giả mạo sao? Cũng bởi vì nàng giúp sao? Tiểu tử chính là tiểu tử, còn vừa vặn miễn cưỡng cơ.

      Đường cái cổ đại giống bình thường, càng tiếp cận người khác, thanh rao hàng khắp nơi đều có thể nghe được.

      Còn có làm xiếc, sai, xem thân thủ có chút tỉ mỉ, tuy rằng Vũ Quân xem hiểu, bất quá múa cũng vô cùng tốt.

      "Cái, cái" tiếng vó ngựa xa xa truyền đến, từ từ tiến vào, con ngựa va chạm vào vài tiểu thương. Bên cạnh mọi người đứng xem náo nhiệt giơ tay chỉ trỏ nhưng ai tiến lên ngăn cản. Đương nhiên Vũ Quân cũng ngăn cản, chỉ cần có trêu chọc đến nàng, chuyện gì nàng cũng quan tâm.

      Nhưng mà nghĩ nghĩ như vậy thôi, Vũ Quân lại sợ chính mình quá mức nhàm chán, đành tìm cho mình việc phiền toái gì đó cho tâm tình vui vẻ chút.

      Nghĩ như vậy liền thuận tay đem quày hàng bán rau cải bên cạnh ném vào mặt con ngựa tiến đến.

      "A, rau cải trắng của ta" Chủ nhân quầy hàng cuống quít muốn túm lấy rau cải trắng bay lượn, liền xông đến con ngựa.

      Vũ Quân phen giữ chặt đại thẩm bán đồ ăn, con ngựa cũng hoảng sợ, đúng lúc người cưỡi ngựa chế trụ con ngựa sợ hãi, người con ngựa cùng người cưỡi ngựa còn treo mấy khỏa rau cải trắng, quả rất là buồn cười nhưng tại lại dám cười.

      "Người nào? dám làm đại nhân nhà chúng ta kinh sợ?" hộ vệ phía sau người nọ lđi ra lớn tiếng quát.

      "Các ngươi chạy nhanh đường lớn, tại sao làm dân chúng kinh sợ?" Thanh Vũ Quân hào nhã lên tiếng phản bác.

      "Đại nhân nhà ngươi kinh sợ sao? Vừa rồi bị hoảng sợ cũng chỉ có con ngựa cùng vị đại thẩm này mà thôi. biết trong đó vị nào là đại nhân của ngươi?"

      "Ngươi, to gan, đại nhân của ta là người ngồi lưng con ngựa này, làm sao có thể cùng ngựa và phụ nhân đánh đồng?"

      "Nguyên lai là vị đại nhân này sao? Nhưng mà ta xem khí độ ngồi lưng ngựa giống như là sợ hãi nha? Chẳng lẻ là ngươi nhận lầm chủ tử sao?" tình từ lúc phát sinh đến bây giờ, thủy chung vẫn lên tiếng chuyện.

      "Hu hu, cải trắng của ta, ta còn phải dựa vào nó kiếm chút tiền chữa bệnh cho nhi tử mà" Đại thẩm vừa khóc vừa

      "Uy, đưa tiền đây" . lời nào, làm cho Vũ Quân cảm thấy mình giống như chú hề.Chẳng lẻ mình đáng để chú ý đến chút nào sao?

      "Vì sao ta phải đưa bạc?" Ặc, rốt cuộc cũng chuyện, thanh ngay thẳng, rất có lực hấp dẫn. Vũ Quân còn có nhìn xong đâu, liếc cái, từ đầu đến đuôi, lạnh, là cảm giác đầu tiên mà Vũ Quân cảm nhận về , ngăn cách người ở xa ngàn dặm. thân hắc bào từ xuống dưới, hắc bào còn....còn dính chút máu, bị thương sao? Hay là máu của người khác đây?

      "Bởi vì cải trắng của vị đại thẩm này bị ngươi làm hỏng, đương nhiên là ngươi phải bồi thường" Vũ Quân khiêu mi tức giận

      "Cũng phải do ta giẫm lên, là do cải trắng đó tự bay đến chỗ ta mà thôi"

      "Chê cười, nếu phải các ngươi cưỡi ngựa ở đường, cải trắng làm sao mà có thể bay qua? Mọc cánh sao?" Bề ngoài lãnh khốc, lại còn cùng Vũ Quân thảo luận vấn đề đó, phải là đầu óc có vấn đề chứ?. ra người này rất khó tiếp cận, đừng xem để ý cùng nàng thảo luận vấn đề này, kỳ đối với ai cũng là bộ dáng như vậy. Làm cho người ta phải lễ độ, lại ngăn cách người ở xa ngàn dặm.

      Lập tức người nọ sửa sang lại quần áo người, quay lại với thị vệ phía sau "Lấy chút bạc đưa cho nàng, chúng ta "

      "Vâng" Thị vệ kia đưa bạc cho nàng liền nhanh chân đuổi theo, hoàn toàn đem Vũ Quân làm thành khí.

      "Đại thẩm, lấy bạc rồi trở về nhanh "

      "Vâng, đa tạ công tử"

      "Đúng rồi, đại thẩm có biết vị đại nhân hồi nãy ?"

      "Vâng, đương nhiên là biết, đó là tướng quân trẻ tuổi nhất Đông Lâm quốc chúng ta, là thuộc hạ của Hàn tướng quân"

      "À, cám ơn đại thẩm"

      "Công tử khách khí rồi" Hóa ra là thuộc hạ của phụ thân, là nhân tài/

      Cầm điểm tâm, từ từ hướng phủ tướng quân đến.

      Bên trong tướng quân phủ

      "Hàn tướng quân, Cung tướng quân xin gặp"

      "Mời vào"

      "Vâng" Gã sai vặt lui ra ngoài, mời Cung tướng quân vào.

      "Hàn lão, ngài vội vã gọi ta trở về là xảy ra chuyện gì sao?" Người đến chính là người ở đường bị Hàn Vũ(Lúc Hàn Vũ, lúc Vũ Quân, mình chẳng biết dịch như thế nào? Thôi mình quyết định gọi nàng là Hàn Vũ nhé) tung cho thân cải trắng.

      "Nữ nhi của ta trở lại"

      "Làm sao có thể, nữ nhi của ngươi ....chết rồi mà" Cung Vĩ dám tin

      "Ừ, quả đúng như vậy, lúc đó chính mắt ta nhìn thấy thi thể của nàng, nhưng lại dám , đành lừa gạt Hàn mẫu ngươi là Vũ nhi mất tích, chính là muốn thấy nàng ấy thương tâm, mất tích cho tia hi vọng, cũng bởi vì vậy, sau khi Hàn mẫu ngươi nhìn thấy phía sau của nàng có cái bớt "hồng diễm" rất kích động, mà tuổi lại phù hợp nên cho rằng nàng chính là Vũ nhi mất tích nhiều năm của chúng ta, mà ta cũng thấy rất kỳ quái rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sở dĩ ta vội vã triệu kiến ngươi trở về là muốn ngươi giúp ta điều tra nàng chút, cũng muốn theo bảo vệ nàng, xem nàng có tiếp xúc thân mật với người nào hay . tạm thời ngươi có thể chịu ủy khuất chút làm thị vệ cho nàng được ?" Hàn tướng quân đem tình xảy ra ngày hôm qua ràng cho Cung Vĩ.

      "Hàn lão, lời ngài dặn dò, ta nhất định tuân theo" Cung Vĩ thành khẩn , mạng của là do Hàn tướng quân cứu nên lời của Hàn tướng quân nhất định làm.

      "Ừ, vậy cầu xin ngươi, ngươi hãy ở lại, cùng nhau ăn cơm tối , thuận tiện nhìn nàng ấy"

      "Ừ, Hàn lão, ta đay lui xuống trước"

      "Chờ , cùng ta đến nơi"

      Hai người Hàn tướng quân cùng Cung Vĩ đến trước phần mộ, là mộ phần mà năm đó Hàn tướng quân lập cho Vũ nhi.

      "Hàn lão, ý của ngươi là..."

      "Mở quan tài, ta muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc có còn thi thể của Vũ nhi hay ?"

      "Này....Hàn lão, đây chính là đại bất kính đối với người chết"

      " tình kỳ quái, ta suy nghĩ được nhiều"

      Mất thời gian lúc lâu, hai người Hàn tướng quân cùng Cung Vĩ đem quan tài lên, mở ra....

      "Ngươi trước trở về biệt viện thôi, thời điểm dùng bữa tối ta sai người gọi ngươi, ta muốn suy nghĩ vềsự việc tại cách cẩn thận, rốt cuộc sao lại thế này?"

      Cung tướng quân trở về biệt viện, kỳ thực chính là biệt viện nằm trong phủ tướng quân, Cung Vĩ vẫn thường xuyên ở lại phủ, có thể Cung Vĩ chính là nửa nhi tử của Hàn tướng quân, lúc Hàn tướng quân ở chiến trường cứu trở về, khi đó có khát vọng cho bản thân mình nhưng lại thể nào thi triển, lần trong chiến tranh suýt chết, may nhờ Hàn tướng quân cứu, từ đó về sau liền theo Hàn lão tả hữu cống hiến sức lực, tuổi còn trẻ lại có thành quả bất phàm.

      Hàn Vũ cầm theo điểm tâm của Đông Phượng Lâu trở lại, trèo theo bờ tường trở lại tiểu viện của mình, đẩy ra cửa phòng, nhìn thấy Thúy Trúc gục ngủ tại bàn, hãn, cho nha đầu này canh cửa, sớm bị người khác phát .

      "Thúy Trúc, Thúy Trúc, tỉnh tỉnh, cháy" Hàn Vũ kề sát bên tai Thúy Trúc hét lớn

      "A a, cứu hỏa mau mau, tiểu thư còn ngủ ở trong a" hãn, Tiểu nha đầu này cũng tốt, lúc ngủ vẫn còn nhớ đến nàng.

      "Đây, điểm tâm của ngươi"

      "A, tiểu thư ngươi về rồi, có ai đến tìm ngươi, ta canh chừng chút liền ngủ quên" bên Thúy Trúc lau nước miếng, bên ủy khuất .

      "Lần sau ta mang theo ngươi cùng ra ngoài là được chứ gì?"

      "Thực , tiểu thư tốt, ha ha a"

      "Tiểu thư có người xin gặp" gã sai vặt bên ngoài lên tiếng

      "Là ai?"

      "Là Cung tướng quân"

      "Thúy Trúc, Cung tướng quân là ai?"

      "Là binh lính lúc trước lão gia thu lưu, tại là tướng quân trẻ tuổi nhất của chúng ta"

      "Nga, Tốt, vậy ngươi mời đến phòng khách chờ, ta lập tức ra ngay" Đuổi tên sai vặt bên ngoài , nàng trở về phòng thay đổi quần áo, xong mang theo Thúy Trúc cùng tới phòng khách.

      Vừa mới tiến vào nhìn thấy người đến

      ra là

      ra là nàng, ra là nữ nhân đó

      Nhìn lẫn nhau hồi, Hàn Vũ đến chủ tọa ngồi xuống

      "Cung tướng quân đến chơi, có chuyện gì sao?"

      "Hàn tiểu thư, ta phụng mệnh Hàn tướng quân đến bảo vệ cho tiểu thư, về sau ta chính là thị vệ bên người của nàng"

      " dám nhận, ta chỉ là nữ nhân, vô danh phận có chức quan, như thế nào dám làm phiền tướng quân phải làm thị vệ của ta đâu? Hơn nữa, công việc của tướng quân phải do đích thân Hoàng thượng an bài sao? làm sao phụ thân ta có thể hồ đồ như thế?"

      "Hàn tiểu thư, đó cũng là ý tứ của Hoàng thượng"

      "Ta có tài đức gì mà phải cần đến tướng quân làm thị vệ cho ta, hay là thiếp thân thị vệ?" Hàn Vũ cố ý đem "thiếp thân" vô cùng nặng, có vẻ rất tức giận

      "Hàn tiểu thư, đây là ý tứ của Hàn tướng quân cùng Hoàng thượng, thuộc hạ chỉ việc tuân theo"

      " nhọc phiền tướng quân đại nhân, ta với phụ thân, ta cũng muốn về sau có người đến phủ tướng quân đòi tiền bồi thường rau cải trắng đâu" ha ha ha

      "Thuộc hạ cáo lui trước" xong liền lui ra ngoài, người đến cũng nhanh mà cũng rất nhanh, cái này chính là dùng thân phận thị vệ của Hàn Vũ cùng nàng chuyện sao?

      Thị vệ? Thiếp thân thị vệ? A, là bảo vệ cho Hàn Vũ sao? Hẳn là giám thị , mặc kệ, sao cả, Hàn Vũ cũng có bí mật gì sợ bọn họ biết, cho dù là bọn họ biết chắc gì bọn họ tin tưởng chứ, về sau ra ngoài mang theo cũng tồi.

      "Tiểu thư, vừa rồi lão gia muốn ngươi cùng bọn họ cùng nhau dùng cơm tối"

      "Ừ, ta biết, đúng rồi Thúy Trúc, trước kia ngươi hầu hạ ai?"

      "Trước kia nô tỳ là người hầu trong phòng phu nhân, sau khi tiểu thư đến, bị Trương ma ma điều tới đây, có phải hay nô tỳ hầu hạ tiểu thư tốt, ngươi cần đuổi nô tỳ có được , tiểu thư là người tốt như vậy, còn mua điểm tâm Đông Phương Lâu cho ta nữa"

      Tiểu nha đầu này, mua điểm tâm cho nàng là người tốt, chút điểm tâm có thể thu mua được nàng, về sau biết có phải hay về chút điểm tâm đó mà có thể đem Hàn Vũ bán , nàng thực hoài nghi nha.

      "Ta cũng cần ngươi, chỉ là muốn cho ngươi biết, tại ta mới là chủ tử của ngươi, ta cũng đối tốt với ngươi, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng bị liên lụy, ngươi có hiểu ?"

      "Vâng, tiểu thư, nô tỳ hiểu"

      "Ừ, hiểu là tốt, chúng ta trở về phòng thôi"

      "Tiểu thư ngươi nên đổi dược, thương thế của ngươi vẫn chưa có lành đâu"

      "Thúy Trúc, thuốc trị thương của phủ tướng quân có phải do cao nhân làm ra? Hiểu quả rất là tốt"

      "A, phải, chỉ có tốt hơn thuốc trị thương bình thường chút mà thôi"

      "Giống như vết thương ngày hôm qua của ta, nếu như là thuốc bình thường giống như ngươi phải mất mấy ngày mới khỏi được ?"

      "Nếu như muốn khỏi hẳn có lẻ cũng phải mất mười ngày nửa tháng, làm sao vậy tiểu thư, thuốc trị thương dùng tốt sao? Nô tỳ với lão gia, tướng quân phủ còn có thuốc do Hoàng thượng ngự ban, hiệu quả tốt lắm"

      " có gì, cần, thôi"

      "Vâng. tiểu thư"

      Xem ra nguyên nhân là do thân thể của Hàn Vũ, miệng vết thương khép lại nhanh hơn so với người khác, chẳng lẻ sau khi xuyên qua, thân thể thay đổi? thể nào?
      sanone2112 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5 : Tìm hiểu tình hình xung quanh

      Trở về phòng Hàn Vũ cũng để Thúy Trúc đắp thuốc, nàng sợ người khác biết đến thân thể đặc thù của mình, thoa xong dược mới cho Thúy Trúc vào, nàng tự hỏi biết tiểu nha đầu Thúy Trúc có hiểu biết nhiều về thế giới này ?

      "Thúy Trúc, ngươi có biết ngoài Đông Lâm quốc của chúng ta ra còn có những quốc gia nào? Tất cả đều phồn hoa chứ?"

      "Nô tỳ chỉ biết trừ Đông Lâm quốc còn có các nước lớn là Tây Phong Quốc, Nam Dương quốc cùng Bắc Tuyết quốc , ngoài ra còn rất nhiều nước , tên nhớ, hơn nữa Đông Lâm quốc của chúng ta là nước lớn nhất trong bốn nước, còn lại biết lắm"

      "Vậy ngươi có biết hay ...."

      "Ngươi hỏi nàng bằng hỏi ta" Thanh của tiểu chính thái ở bên ngoài truyền tới, hoài nghi nàng, cho dù là ở nơi xa xôi nào nữa cũng phải biết vài vấn đề cơ bản, thế nhưng nàng cái gì cũng biết, rốt cuộc có phải người của thế giới này hay ? Ý nghĩ như thế dọa tiểu chính thái thiếu chút nữa nhảy dựng. theo tiểu chính thái vào còn có biểu ca kia.

      "Nô tỳ tham kiến hai vị chủ tử" Thúy Trúc thỉnh an xong liền lui ra ngoài pha trà.

      "Nga, Tốt lắm, ta còn sợ ngươi chịu cho ta biết chứ, vậy ngươi nhanh nhanh "

      "Trước để ta giới thiệu, đây là phụ thân của chúng ta....."

      "Cái gì? Là phụ thân của chúng ta?" Nàng đánh gãy lời của

      "Ngươi có để cho ta hết hay ?"

      "Ha ha, ngại, ngươi cứ tiếp tục "

      "Ta muốn là phụ thân của chúng ta chỉ có duy nhất vị muội muội, gả cho Hoàng thượng làm đương kim Hoàng hậu, tứ phong dòng họ Hàn cho nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đây là nhi tử của người, đương kim nhị hoàng tử" Nhìn kiêu ngạo như vậy giống như mới chính là nhi tử của Hoàng hậu bằng.

      " nửa ngày, cũng tên là gì, ngươi muốn giới thiệu chính là người như vậy?"

      "Ngươi.... là thái tử tương lai, là Hoàng thượng tương lai, làm sao có thể tùy tiện kêu ra tên họ, hơn nửa ngươi gọi là biểu ca được rồi, phải biết tên làm cái gì?"

      Ai, tên tiểu tử này.

      "Ngươi tương lai làm gì cho mệt, còn có thể làm được hay còn biết, sau này có điều gì xảy ra ai mà biết được?" Tiểu tử này căn bản là biết hai chữ "hắc ám" viết như thế nào , nàng xem TV tranh giành quyền lực này đến phụ mẫu, huynh đệ cũng nhận thức, đừng đến biểu đệ như thế

      "Tại hạ Quân Phong Khải, biểu muội hữu lễ" Quân Phong Khải cúi người thi lễ với nàng, nhưng mà nàng lại hành lễ, chỉ miễn cưởng bắt chước động tác của đáp trả lại.

      "Ngươi là lão nhị, vậy lão đại là ai?"

      "Đại hoàng huynh là do Lạc Thục phi sinh ra, gọi là Quân Hiếu Lâm, người hôm nay ngươi chỉnh chính là cháu của Thục phi, cha của làm chưởng quản Lễ bộ.

      ra lão đại cũng là hoàng tử, như vậy vị trí thái tử cũng có ngồi dễ dàng như vậy, xem ra muốn cho Hàn gia đứng vững phụ thân của nàng phải đứng về phía Hàn hoàng hậu muội muội của mình, ặc, nàng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ?

      " xong sao?" Nàng nhìn về phía tiểu chính thái hỏi

      "Ngươi còn muốn biết gì nữa?"

      "Ta muốn biết tình hình của các quốc gia khác cùng Đông Lâm quốc "

      " nữ nhi như ngươi muốn biết những thứ này làm cái gì?"

      Tiểu tử này rất xem thường nữ nhân, hừ, tiểu chính thái, buổi tối ngươi cứ chờ xem.

      " thôi, chính ta tự đọc sách, thiết, muốn làm gì làm , cần đứng đây gây trở ngại, chướng mắt ta" Nàng khẩu khí tốt trực tiếp đuổi người.

      Lúc này Thúy Trúc cùng tiểu nha đầu khác mang trà cùng điểm tâm tiến vào.

      "Mời công tử cùng tiểu thư dùng, nô tỳ lui xuống trước, có chuyện gì xin cứ phân phó" xong hai người lại lui ra ngoài .

      Tiểu chính thái ngồi xuống cùng biểu ca thưởng thức trà, hoàn toàn nhìn đến nàng.

      "Đệ đệ, buổi tối có thể giúp ta việc được ? Ta nghĩ..." Nàng lấy lòng .

      " làm, ta chắc chắn phải là chuyện tốt gì" Nàng còn chưa có hết tiểu chính thái liền cự tuyệt

      "Hoảng, ngươi thực biết cái gì gọi là được người giúp chuyện , phải báo đáp lại chuyện lớn sao, giữa trưa ta còn giúp ngươi đó, mà ngươi lại là người quân tử, chuyện của ta cũng chỉ là chuyện mà thôi, được , về sau ngươi cần ta hỗ trợ cái gì, cứ việc mở miệng" Nàng dụ dỗ .

      Có thể là ngĩ đến chuyện hồi trưa, bắt đầu do dự, " tình gì trước "

      "Ha ha, chính là ta mới đến nơi này, buổi tối ngủ được, ngươi có thể mang ta ra ngoài nhìn chút được ?" Kỳ cần dẫn nàng cũng có thể tự mình , nhưng mà ra ngoài rồi nàng lại thể đến bất kỳ nơi nào mình muốn, có tiền làm sao .

      "Đây mà là việc , ngươi là nữ tử..."

      "Ngươi thôi , chỉ là tiêt nam hài, có thể dạy ta phép tắc sao?" vừa muốn thuyết giáo đúng lúc bị nàng đánh gãy lời .

      " biết buổi tối biểu muội muốn nơi nào?"tiể chính thái vừa định lại bị biểu ca giành trước

      "Ta đối với nơi này quen thuộc, làm sao biết được nơi nào tốt, cho nên muốn đệ đệ mang ta "

      "Như vậy , vừa vặn buổi tối ta cùng Hàn Thạc có chút chuyện cần đến Đông Phượng Lâu, ngươi có thể theo cùng, chờ chuyện của chúng ta xong xuôi ta có thể mang ngươi nhìn xung quanh chút, như thế nào?"

      Hoảng, vô quan tâm, phía sau câu kia là ý gì, nàng nghĩ ra.

      " ? Ha ha, biểu ca so với tiểu nam hài này tốt hơn"

      "Ngươi cái gì, gì mà , nữ tử..."

      Trời, phải là Đường tăng chuyển thế đó chứ?

      Hàn huyên hồi, hai người rời , nàng gọi Thúy Trúc tìm giúp vài sách sử cùng lý thư(cái này chịu) cơ bản của thế giới này,nàng muốn tìm hiểu kỹ chút, Hàn Vũ nghĩ ở nơi này luôn vì vậy cũng có ý muốn tuân theo phép tắc ở đây, cũng muốn tính đến cuộc sống sau này của nàng.

      Ngủ hồi, tỉnh lại trời tối

      "Tiểu thư, người tỉnh rồi? Đây là sách em nhờ Trương quản gia ở thư phòng của lão gia lấy, người xem xem thế nào?" Thúy Trúc đưa tới cho nàng vài quyển sách thoạt nhìn muốn vứt .

      Tìm tổng quản lấy, xem ra phụ thân biết, chắc cũng sao, nàng cho bọn họ biết nàng ở trong núi lớn, cái gì cũng đều biết, hẳn là hoài nghi.

      Trong thư phòng

      "Lão gia, vừa rồi tiểu thư sai Thúy Trúc đến tìm vài sách sử cùng lý thư cơ bản"

      "Nàng biết chữ? Nếu biết chữ tại sao những chuyện về thế giới này lại biết gì cả ?"

      "Lão gia, cái này .....tiểu nhân cũng biết"

      "Ừ, ngươi " Trương tổng quản lui xuống, Hàn tướng quân trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, bình thường chỉ có những tiểu thư của các nhà đại thế gia mới có thể học tập, nhất định là dạy cho trẻ , dĩ nhiên cũng ngoại trừ vài đứa được chính phụ mẫu mình dạy chữ cho, haizzz, đứa bé này...

      Hoàn hảo chữ viết nơi này phải là phồn thể cũng phải là kiểu chữ cổ, căn bản nàng đều có thể nhận biết được, ra bốn nước lớn ở thế giới này là Đông Lâm quốc, Tây Phong quốc, Nam Dương quốc cùng Bắc Tuyết quốc, phân chia ở bốn nơi đông tây nam bắc, sách còn ghi lại vài địa phương ở chân trời góc biển mà chưa từng ai đặt chân đến, lịch sử rất lâu hẳn là có người đến rồi nếu làm sao sách sử có thể ghi chép lại được, nhưng tại sao lại chưa từng có người qua? Nàng rất muốn .

      Thế giới này ai mạnh nhất chính là lớn, xem ra là thiên hạ lấy vũ lực làm đầu.

      ra Hàn tướng quân lợi hại như vậy, cùng đương kim Hoàng thượng giành thiên hạ, có thể là nguyên thần khai quốc, bởi vậy liền để ý đến nương tử của mình, chờ sau khi thiên hạ bình ổn mới sinh được hai người con, biết vì sao nữ nhi lại mất tích, lúc ấy Hàn Thạc mới có ba tuổi. tại Hoàng thượng cũng chỉ có ba hoàng tử cùng hai công chúa, hơn mười năm làm Hoàng đế chỉ có năm người con? Sợ là được , hắc hắc, nàng suy nghĩ xấu xa.

      Thời điểm Hàn hoàng hậu được gả cho Hoàng thượng là lúc chưa đăng cơ, giúp đỡ giành thiên hạ, gặp rất nhiều gian khổ, võ công cũng rất cao, sai, là nữ cường, nàng thích, sách này ghi lại rất nhiều chuyện về di nương, nàng muốn gặp lần. Hóa ra Đông Lâm quốc này là do bọn họ dốc sức tranh giành, mà phải do kế thừa, xem ra cũng có phần thực lực.

      Cuối cùng nhìn đến, nàng giật mình, vô cùng giật mình, làm sao người nơi này có thể sống lâu đến vậy...188? Vẫn là đoản mệnh? Trời...Sống lâu như vậy có gì tốt? Khó trách tại Hoàng thượng lại có ít con như vậy, ra thân mình còn ...Mồ hôi, vậy tại nàng tính là cái gì? Mới có 18 tuổi thôi.

      Lại nhìn đến tiêu chuẩn võ công nơi này, hoảng...Hoàn toàn xem hiểu..Thấp nhất là Tất Nhiên cơ, sau đó đến Thiên thê, cuối cùng là Thánh giả, từng cấp bậc có 10 cấp độ, trời, cái này là cái gì, để cho người ở thế kỷ 21 như nàng xem chẳng khác nào học sinh tiểu học xem hàm số, còn có người chỉ điểm. Quên , cần xem, nhưng chính nàng cũng ngờ sau này nàng lại có thân võ công cao cường.

      "Tiểu thư, dùng bữa tối"

      "Ừ, ta biết"

      Nàng là người cuối cùng đến phòng khách. Cung tướng quân cũng đến, xem ra cũng là thành viên trong gia đình này, tiểu chính thái lại khó chịu vì nàng đến chậm.

      Dùng xong cơm chiều

      "Thúc phụ, buổi tối ta với Thạc đệ cùng Vũ nhi ra ngoài được ?" Biểu ca dò hỏi phụ thân nàng.

      "Ừ, có thể chút ra ngoài cũng tốt, nhớ chú ý đến Vũ nhi, nàng biết nhiều"

      "Ừ"

      Người trong gia đình này có phân biệt cao thấp, thái độ đối đãi với hoàng tử bình thản, hay là cảm tình của mọi người cũng quá tốt .
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :