1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo60: cái con điên LBN chết rồi sảng khoái nha
      Last edited: 7/11/14
      Xuxu thích bài này.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 80.1: GẶP LẠI TÌNH NHÂN NGÀY XƯA

      EDIT: XUXU
      An Ninh nhìn về phía người tới, cau mày, cắn chặt môi, mặt mũi trần đầy vô tội, giống như nàng biết người bị nàng đánh trúng là Ly vương điện hạ, lúc này An Ninh đứng dậy, đến trước mặt Ly vương, thần sắc khó dấu bối rối, “ Ly vương điện hạ, thần nữ có tội, thần nữ biết là Ly vương điện hạ, thần nữ cho rằng là con mèo hoang lại trộm chạy vào phá rối, nên liền dùng chén trà ném đến, sao biết…”

      An Ninh bối rối xoắn tay vào nhau, bộ dáng kia, xem như nàng là người vô tội nhất thiên hạ. Bích Châu mới vừa thể ở trong sân ngăn lại Triệu Cảnh Trạch, nên nhanh chân chạy đến cửa ra vào nghe An Ninh lý do thuyết phục, khóe miệng khỏi co lại, giống như bị cái gì đó đánh phát, mèo hoang sao? tệ, ở bên trong viện các nàng ngẫu nhiên cũng có mèo hoang tiến vào, nhưng mỗi lần vào, tiểu thư đều bảo nàng chuẩn bị ít thức ăn cho chúng, nhưng ngờ lần này dùng lý do này làm “vũ khí” để tiếp đón a!

      Mèo hoang sao? Bích Châu minh bạch, đây là tặng lễ cho Ly vương điện hạ, tiểu thư trực tiếp cự tuyệt, nghĩ đến tiểu thư thích Ly vương rồi. Nhưng mà, tiểu thư lại đem dòng họ hoàng tử vương tôn so sánh với mèo hoang, ngay cả đãi ngộ cho cũng bằng đãi ngộ cho mèo hoang, tình này, sợ cũng chỉ có tiểu thư mới dám làm!

      Trong lòng Triệu Cảnh Trạch tràn đầy tức giận, vừa rồi cái đánh kia, căn bản chính là để cho người ta kịp chuẩn bị né tránh, cho dù nội công thâm hậu cũng thể tránh được, cứ thế mà bị đánh vào đầu, giờ phút này, nhìn An Ninh bối rối biết làm sao, bọ dáng thập phần vô tội, nếu cố tình trách tội giống như có vẻ nam nhân ích kỉ.

      Nghĩ đến chính mình tính toán, cuối cùng đè xuống tâm tình vui ở trong lòng, Triệu Cảnh Trạch giật giật khóe miệng, “ Bổn vương có việc gì, nhị tiểu thư nên tự trách, bất quá chỉ bị rách da chút, có gì đáng ngại.”

      An Ninh trong lòng trồi lên tia thực được, chỉ rách chút da sao? Ánh mắt An Ninh rơi vào vết thương đầy máu tươi ở trán. Kiếp trước, nàng làm vợ Ly vương 5 năm, tính tình của , nàng hiểu vài phần, hôm nay có tâm mang theo lễ vật đến lấy lòng nàng, như vậy, liền vì chuyện này mà trách mắng nàng.

      Kiếp trước, từng là tiểu vương gia có ưu thế, từng bước tính toán để trở thành người tốt nhất được chọn lựa để ngồi vào ngôi vị hoàng đế, như vậy làm sao có thể khinh thường Ly Vương này chứ? tính toán và lợi dụng tình cảm các vương gia khác so với kém xa.

      Nghe nơi như thế, An ninh liền cũng “tự trách”, mặt xuất tươi cười, thanh nhã mà xa cách, “ Ly vương điện hạ tôn quý như thế, nhìn xem bên trong viện của ta bây giờ, ngay cả ly trà ngon đều có, vẫn là mời vương gia đến đại sảnh, chắc chắn phụ thân chiêu đãi tốt nhất.”

      An Ninh cúi mặt, Ly vương có thể tiến vào Thính Vũ Hiên, tất nhiên được An Bình hầu gia ngầm đồng ý, nghĩ đến kiếp trước An Bình hầu gia đối với nàng và Ly vương tác hợp, lông mày khỏi nhíu lại, chỉ muốn đem cái người được mời tới Ly vương điện hạ này nhanh chóng đuổi , Thính Vũ hiên của nàng chào đón người nam nhân phụ lòng này.

      Thẳng thắn ra lệnh đuổi khách như vậy, khiến cho Triệu Cảnh Trạch giật mình, mặt xuất tia xấu hổ, An Ninh này, tự mình đến thăm nàng, nàng còn cố làm cao, cố ý bỏ qua ý tứ trong lời của nàng, Triệu Cảnh Trạch tự ý ngồi xuống ghế, lấy trong ngực ra khăn gấm, lau sạch máu tươi ở trán, “ sao, bổn vương uống trà cũng sao cả.”

      ở chỗ này , đáy mắt An Ninh xẹt qua tia chán ghét , nàng như thế nào lại quên, Ly vương còn có “phẩm chất tốt”, đó chính là kiên trì. Kiếp trước, trong mắt của nàng, kiên trì của làm cho nàng cảm động. Nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy Ly Vương này da mặt là dày.

      Nguyên bản, cảm tình khác nhau, cảm thụ cũng kém xa vạn dặm a!

      “ Nhị tiểu thư, đây là tâm ý của bổn vương, da hồ ly này là bổn vương tự tay săn được, đặc biệt vì nhị tiểu thư làm kiện áo choàng, mặc dù so so được với mỹ ngọc, nhưng thể tâm ý của ta, nhị tiểu thư tâm tư của bổn vương, nàng vẫn chưa sao?” Triệu Cảnh Trạch ánh mắt khóa chặt An Ninh, hạ quyết tâm, lấy An Ninh làm thê tử.

      cân nhắc rất lâu, lấy An Ninh có thể mang lại lợi ít nhiều hơn sao với dự tính. tại, An Bình hầu gia hẳn là đứng về phía , dù An Ninh muốn như thế nào? Từ xưa hôn nhân của con là do cha mẹ quyết định, chỉ cần An Bình hầu gia câu, đem An Ninh gả cho mình, như vậy, An Ninh như thế nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ?

      An Ninh cúi thấp đầu, cau mày, “ An Ninh ngu dốt, dám tìm hiểu tâm tư của vương gia…”

      Lời đến đây, quả nhiên cảm nhận được cơn tức giận ngầm phát ra. Chính lúc này, lời An Ninh xoay chuyển, giương mắt nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch, giống như hiểu ra được, “ An Ninh biết, Ly vương điện hạ là muốn An Ninh tiếp nhận áo choàng Ly vương điện hạ tặng sao? Nhưng phải…”

      An Ninh nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn hợp gấm tinh xảo ở đằng kia, giống như có điều gì muốn , lại sợ hãi ra, cắn chặt môi, khó xử nhìn Ly vương.

      “Nhưng mà cái gì? Nhị tiểu thư cứ đừng ngại.” Triệu Cảnh Trạch là người thông minh, tự nhiên nhìn ra nàng khó xử, hào phóng mở miệng, đợi nàng tiếp.

      “ An Ninh thích cái áo choàng kia.” An Ninh nháy mắt to vô tội , cả người là bộ dáng vô hại, trực tiếp nhận, từ chối “ý tốt” của Ly vương, làm cho thân thể Triệu Cảnh Trạch khỏi cứng đờ, bỏ ra tâm tư như vậy, lại bị An Ninh thích, mà trực tiếp trước mặt cho thấy nàng “ thích”, An Ninh này, chút nào để vào trong mắt.

      Tức giận lại lần nữa bùng nổ, còn chưa kịp phát tác, liền nghe được An Ninh tiếp tục , “Vừa nghĩ đến cái áo choàng làm bằng da hồ ly kia, có cảm giác giống như oan hồn hồ ly chết bao vây lấy thân thể, sinh vật đáng như vậy… Cứ như vậy giết, còn lột da của nó… rất tàn nhẫn… An Ninh nhát gan… An Ninh sợ… Cho nên…”

      An Ninh cau mày, bộ dáng điềm đạm đáng kia khiến cho tức giận của Triệu Cảnh Trạch tan , ha ha cười , “ Nhị tiểu thư sợ, vậy cái áo choàng này ta cũng kgoong cần rồi.”

      ra nàng lại vì nguyên nhân này mà thích, điều này cũng tốt, chỉ cần nhằm vào Triệu Cảnh Trạch là được. Huống chi, nghe nàng mình nhát gan, giờ phút này nhìn về phía gương mặt lương thiện như vậy, trong lòng Triệu Cảnh Trạch thầm đắc ý, chính là thích những nữ tử như vậy, nữ tử này có thể bị chế, phải sao?

      “ Nếu như An Ninh muốn, Ly vương điện hạ vẫn trách tội sao?” An Ninh cúi đầu, đáy mắt xẹt qua tia tính toán.

      “Đương nhiên là trách tội, xem như bổn vương sơ xuất, ngày khác bổn vương đưa nhị tiểu thư lễ vật khác, cam đoan làm nàng thích.” Triệu Cảnh Trạch cao giọng hứa hẹn, tràn đầy tự tin, nghĩ đến là nghĩ đến đồ tốt rồi.

      An Ninh nhìn ở trong mắt, đương nhiên thèm những lễ vật mà đưa, nhưng biểu vẫn nhưng trước mừng rỡ, “ vậy chăng? An Ninh xin tạ ơn vương gia, bất quá… Cái này…”

      An Ninh nhìn xem cái bọc… hộp gấm đựng bộ áo choàng kia, Triệu Cảnh Trạch theo tầm mắt của nàng nhìn sang, An Ninh muốn, như vậy liền đem cái áo choàng này đưa cho những người khác, cái áo choàng này chỉ làm bằng hồ ly trân quý, phía còn gắn ít bảo thạch, đó là vật có giá trị xa xỉ, đồ tốt như vậy, đương nhiên thể lãng phí, giờ phút này, trong đầu nghĩ tới muốn đem cái áo này cho người khác, muốn mở miệng thu hồi vật kia, lại bị An Ninh đoạt trước cơ hội chuyện.

      bằng như vậy thế nào? Cái áo choàng này tuy rằng An Ninh dám mặc, nhưng đại tỷ của An Ninh lá gan lại rất lớn, đưa cho nàng, nàng nhất định ưa thích.” An Ninh mặt mũi tràn đầy hưng phấn , dứt lời, quả nhiên thấy Triệu Cảnh Trạch sắc mặt lập tức cứng đờ, thầm nghĩ trong lòng, hừ muốn thu hồi sao? có lối thoát! Nàng mới trả lại cho , vốn tặng nó cho nàng, “ hào phóng” như vậy, An Ninh nàng thành toàn cho là được.

      tại muốn lấy về, mơ tưởng.

      “Cái này…” Triệu Cảnh Trạch chân mày nhíu chặt, đưa cho đại tỷ của nàng sao? An Bình hầu phủ đại tiểu thư An Như Yên sao? Vốn là “ Đệ nhất tài nữ”, tại là “ Đệ nhất thiên hạ biết xấu hổ”? Vừa nghĩ tới muốn đem cái áo choàng xa xỉ này đưa cho người thanh danh bị hủy hết như An Như Yên, Triệu Cảnh Trạch mặt đều đen lại, ở trong mắt của , nhữ tử như vậy có chút giá trị lợi dụng, càng xứng với áo choàng hồ ly quý giá này.

      An Ninh làm sao có thể để cho có cơ hội chuyện, Triệu Cảnh Trạch vừa mới ra chữ này, liền bị An Ninh lớn tiếng đánh gãy, “ Cứ như thế , An Ninh thay tỷ tỷ tạ ơn Ly vương điện hạ, An Ninh nhớ lòng tốt của Ly vương điện hạ.” Dứt lời, liền lập tức hướng phía ngoài cửa phân phó , “Bích Châu, nhanh chút đem đồ vật Ly vương điện hạ tặng cất kỹ, phải cẩn thận đem hợp gấm cất đừng cho bị rơi hư mất.”

      “ vâng, nô tỳ biết.” Bích Châu luôn chờ ở ngoài cửa nghe được giọng đầy hưng phấn của tiểu thư nhà mình, giờ phút này tâm tình của tiểu thư nhất định là vô cùng tốt, nàng cũng có thể đoán được tâm tình tốt này có nguồn gốc từ nơi nào, vào cửa, giống như vô tình liếc qua nhìn gương mặt đen của Ly vương điện hạ, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Nhanh chóng làm theo An Ninh phân phó, đem hộp gấm bàn cất kỹ, tránh Ly vương điện hạ lại đổi ý.

      Lập tức Triệu Cảnh Trạch có cảm giác giống như mình nuốt phải con ruồi chết, kẹt tại yết hầu, khó chịu cực kỳ, ánh mắt nhìn theo hộp gấm trong tay Bích Châu, cho đến lúc Bích Châu đem hợp gấm tiến vào phía sau bình phong, mới thu hồi ánh mắt, trong nội tâm thầm nguyền rủa, món đồ hàng cao cấp như vậy, lại tặng cho An Như Yên có tiếng xấu, quả nhiên là bị bôi nhọ.

      Nhưng tình hôm nay có chỗ trống để cứu vãn, giờ phút này tại trước mặt An Ninh, nên làm gì, Triệu Cảnh Trạch chỉ có thể chịu thiệt thòi, nhưng mà ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhắn xinh đẹp của An Ninh, hôm nay đến đây, nếu thể chiếm được điểm chỗ tốt, Triệu Cảnh Trạch làm sao có thể cam tâm?

      thể thừ nhận An Ninh có mị lực hấp dẫn đối với , chỉ như thế, bằng con mắt nhìn người của , qua 2 năm, dung mạo An Ninh chắc chắn càng thêm động lòng người, sợ rằng là khuynh quốc khuynh thành cũng quá, ánh mắt rơi vào đôi môi mê người kia, trong mắt Triệu Cảnh Trạch có thần sắc khác thường.

      An Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Cảnh Trạch, trong nội tâm xuất tia vui. Bõng nhiên, đôi tay của nàng bị đôi tay lớn nắm giữ, An Ninh trong lòng chán ghét càng đậm, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, Triệu Cảnh Trạch này, lại dám đụng nàng, muốn sống nữ sao?

      Chính là muốn phát tác, lại nghe được thanh truyền đến.

      “ Vị công tử này, làm gì mà lôi kéo tay của nữ nhi ngươi ta vậy?” Ngữ điệu lạnh lùng mà trong trẻo giống như từ trời giáng xuống, Triệu Cảnh Trạch vô ý thức giương mắt, nhìn đến bộ dáng thanh khiết từ trời giáng xuống, chính là hướng đầu rơi xuống.

      Triệu Cảnh Trạch trong nội tâm khẽ giật mình, gần như là vô ý thức buông lỏng tay An Ninh ra, cả người lui vài bước ra chỗ khác, mà từ đầu đến cuối, suy nghĩ và hành vi của đều chỉ nghĩ đến an nguy của mình, mà cách ra xa chỗ của An Ninh.

      An Ninh nhìn ở trong mắt, trong lòng xuất tia châm chọc, đương nhiên nàng hi vọng xa vời Triệu Cảnh Trạch bận tâm đến nàng. Hơn nữa, nàng cũng thèm, dáng người thanh khiết vừa mới rơi xuống chính là Quân Nhược, giờ phút này vừa vặn đứng vào vị trí mới vừa rồi của Triệu Cảnh Trạch, khóe miệng mỉm cười.

      "Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Triệu Cảnh Trạch chứng kiến áo trắng nam tử tóc bạc đột nhiên xuất , cũng tránh khỏi cà lăm hỏi, như thế nào lại xuất trong phòng của An Ninh. Hơn nữa, từ ngay lúc đầu tiến vào phòng, lại mực có phát giác ra xuất của ta.

      Quân Nhược lạnh nhạt liếc mắt nhìn , nhưng lại khinh thường trả lời vấn đề của ta, nguyên bản xà ngang nhắm mắt nghỉ ngơi, thuận tiện nghe An Ninh nha đầu cùng Ly vương này chuyện, nếu phải Ly vương ý đồ chiếm tiện nghi nha đầu An Ninh , mới phiền toái như vậy từ xà ngang nhảy xuống, đợi lát nữa phải lên, là giày vò xương cốt của lão già rồi.

      Bước đến cái ghế đối diện ngồi xuống, tự do như gian phòng này là của , Triệu Cảnh Trạch nhìn ở trong mắt, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn hướng An Ninh, giống như muốn nghe lời giải thích của nàng.

      An Ninh nhàn nhạt mở miệng, “ Đây là bằng hữu của ta, Ly vương điện hạ cần hoảng sợ.”

      Đối với Quân Nhược xuất quỷ nhập thần, An Ninh sớm thấy nên thể trách rồi, cùng ở chung càng lâu, nàng liền có cảm nhận Quân Nhược cao thâm đến cực điểm. Bất quá, ở trong viện này, ngược lại giúp nàng ít chuyện, nàng cần có độc thảo và dược thảo, tất cả đều là Quân Nhược cầm về, mà ngay cả dược vật cực kỳ quý hiếm khó tìm trong “ Độc điển”, cũng có thể ra ngoài vài ngày sau mang về.

      Nàng biết đến cùng là thân phận gì, nhưng trực giác cho nàng biết, Quân Nhược thân phận thấp, riêng hành vi giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế cao quý, liền có thể thấy .

      Dứt lời, vào bên trong lấy gói huân hương, cầm ra, chứng kiến Triệu Cảnh Trạch ngồi ghế giật mình, mặt tràn đầy phòng bị nhìn Quân Nhược, mà Quân Nhược như cũ nở nụ cười trăm năm thay đổi của .

      Nghĩ đến mới vừa rồi Triệu Cảnh Trạch đối với nàng làm chuyện, trong nội tâm An Ninh trời lên tia ác ý, đến lư hương bên cạnh, đem huân hương thả vào đốt, lập tức, mùi hương khí thanh nhã chậm rãi lan tràn ngập trong phòng, nghe khí huân hương kia, cả người cùng tâm tình đều trở nên yên tĩnh lạ thường.

      An Ninh nhìn làn khói sương mù bay lên lượn lờ, đáy mắt xẹt qua vòng biến hóa kỳ lạ, lập tức đối với hai nam nhân trong phòng , “ Ly vương điện hạ, Quân Nhược công tử, các người trước ngồi xuống chuyện, An Ninh rót cho hai vị chén trà.”

      Lúc này đây, nàng có phân phó cho Bích Châu ở ngoài cửa, mà tự mình làm, đương nhiên, có thể để cho tự mình nàng làm tất nhiên phải là có mục đích.

      Lãnh đạm nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, An Ninh bước ra gian phòng, mà trong phòng hai người, thấy được lời chuyện phiếm bình thường, Triệu Cảnh Trạch híp đôi mắt đen lại, cẩn thận dò xét người nam tử áo trắng tóc bạc, nhưng trong lòng dấy lên cổ lửa giận.

      Có nam tử ở trong gian phòng của An Ninh, vậy mà An Ninh cảm thấy lạ, mà nam tử này, giống như ở trong phòng của mình, chắc là hai người này có tư tình với nhau? Cái suy nghic này lóe ra trong đầu, con mắt Triệu Cảnh Trạch nheo lại, trong mắt có nổi lên tia địch ý nồng đậm.

      Mà Quân Nhược vẫn như cũ lạnh nhạt cười cười, giống như phát giác ra cổ địch ý kia, trong nội tâm hừ lạnh, Ly vương này đối với nha đầu chẳng những trong sáng, mà còn muốn chiếm tiện nghi của An Ninh, chuyện có thể như thế nào dễ dàng?

      Trong phòng khí rất kỳ lạ, thẳng đến khi An Ninh tiến vào, mới phá vỡ phần áp lực, bưng vào ba chén trà, đặt chén trước mặt Quân Nhược, “ Quân Nhược công tử, đây là trà ngài thích uống nhất, uống nhiều hết nha.”

      Dứt lời, lập tức đem ly trà thứ hai đưa đến trước mặt Triệu Cảnh Trạch, "Ly vương điện hạ, Thính Vũ hiên của ta cũng chỉ có loại lá trà này thôi, thể so với trà của phủ vương gia được." Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng nàng chỉ khách khí mà thôi, nghĩ tới lúc ánh mắt nhìn thấy ly trà kia, sắc mặt nhất thời cứng đờ, khóe miệng cũng khỏi run rẩy.

      Trong ly trà là lớp trà vụn che kín bề mặt của chút nước bên dưới. Đây là ... là trà sao? đường đường là Ly vương, quen uống loại trà hảo hạng. cũng ngại An Ninh dùng trà chất lượng thấp để chiêu đãi , nhưng... loại trà trước mắt này, phải là chất lượng thấp?

      ràng... ràng ngay cả mạt trà cũng bằng. Nếu uống ngụm, chỉ sợ phải là uống trà, mà là những mảnh trà vụn này ! tình nguyện uống nước lọc, cũng nguyện uống loại trà này.

      An Ninh nhìn vẻ mặt lộ ra ghét bỏ, sớm đoán được Ly vương điện hạ có phản ứng này. An Ninh xem ở trong mắt, cúi mặt xuống, lưu loát bưng ly trà ở trước mặt mình lên, nhợt nhạt uống, mặc cho mặt nước cùng với trà vụn dính hết lên môi. An Ninh quay sang Quân Nhược , "Quân Nhược công tử, hương vị của trà này cũng tệ lắm đâu."

      Quân Nhược cũng mở miệng, có chút suy nghĩ liếc nhìn An Ninh cái, ánh mắt đảo qua ly trà trong tay, nâng lên, cùng uống với nàng. An Ninh thấy Quân Nhược uống trà, tầm mắt chuyển sang nhìn Ly vương, "Ly vương điện hạ, ngài cần phải nếm thử , trà này là trà tốt đó. Tuy rằng, lúc trước có bị dính chút nước nên bị mốc, nhưng sao, hôm qua An Ninh mang ra phơi nắng, bây giờ có thể uống được rồi."

      Ly vương vốn là định uống ly trà này, bây giờ lại nghe An Ninh trà này còn bị mốc, càng làm cho thể nuốt nổi, "Này..."

      "Như thế nào? Chẳng lẽ Ly vương ghét bỏ nó hay sao?" An Ninh nhíu mày, giả bộ uất ức. Ở trong tình huống như vậy, nếu trà này tốt hơn chút, cũng sinh mốc mà , Triệu Cảnh Trạch cũng có thể kiên trì làm bộ uống ngụm.

      Nhưng lúc này, quyết định, dù thế nào cũng nhất định uống, kéo kéo khóe miệng, "Nhị tiểu thư quá lời, bổn vương sao có thể ghét bỏ được chứ. Bổn vương khát, trước cứ để đó !"
      An Ninh đánh giá trong chốc lát, bộ dáng như dò xét xem dối hay , rốt cục sau đó cũng buông tha, "Cũng được! Nếu Ly vương điện hạ khát, cũng cần uống nữa!"

      Ly vương tựa như thoáng thở phào nhõm hơi, nhưng lại phát ra trong đáy mắt của An Ninh vừa xẹt qua chút quang mang. Trong lòng An Ninh hừ lạnh, là trà tốt, bảo ngươi uống mà chịu uống, đây chính là ngươi tự tìm !

      thực tế, An Ninh sớm đoán được uống chịu uống nước trà "thấp kém" tới mức này! đúng với ý của nàng! Nghĩ đến tính toán của chính mình, An Ninh tiếp tục uống trà.

      Mà Quân Nhược ngồi đối diện, lại bỏ qua chút biến hoá kỳ lạ trong mắt của An Ninh. Nha đầu kia lại có chủ ý gì? Chẳng lẽ có liên quan tới trà này sao? Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong khí, huân hươngg nhàn nhạt càng ngày càng đậm, dường như khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Nhưng trong phòng giờ phút này có người cảm thấy khó chịu, cả người được tự nhiên, dần dần, cảm thấy thân thể bắt đầu ngứa ngáy, chậm rãi lan ra toàn thân.

      Từ đầu tới cuối, An Ninh dấu vết lưu ý phản ứng của Triệu Cảnh Trạch, khóe miệng phát ra ý cười càng lúc càng đậm. Ngay cả trong mắt Quân Nhược ngồi đối diện cũng lên chút kinh ngạc, chỉ là gần như trong nháy mắt, khôi phục lại bình thường, trong lòng sáng tỏ tâm tư của An Ninh.

      lát sau, Triệu Cảnh Trạch cảm thấy ngứa ngáy ở người có vẻ nghiêm trọng hơn chút, vừa rồi còn có thể chịu đựng được, nhưng tại, nhịn nổi lặng lẽ gãi vào chỗ ngứa.

      "A! Ly vương điện hạ... ngài... ngài... Ngài đây là... đây là có chuyện gì?" An Ninh sợ hãi kêu ra tiếng, cả người ở ghế nhảy dựng lên, làm ly trà trong tay " cẩn thận" rơi xuống mặt đất, tiếng vỡ vụn vang lên trả lời. An Ninh trừng lớn hai mắt, thần sắc phức tạp nhìn Triệu Cảnh Trạch.

      "Sao... Làm sao vậy?" Triệu Cảnh Trạch giật mình, thân thể ngứa ngáy, lại thấy vẻ mặt toát ra thần sắc hoảng sợ của An Ninh nhìn mình. "Ngài... Ly vương điện hạ... Chính ngài nhìn xem !" An Ninh cắn cắn môi, vào nội sảnh, mang ra tấm gương đồng, đặt ở trước mặt Triệu Cảnh Trạch.

      ‘Oanh’ tiếng, trong đầu Triệu Cảnh Trạch nhất thời trống rỗng, thể tin nổi nhìn khuôn mặt trong gương đồng kia, kia... gương mặt chi chít những vết mẩn đỏ, bừa bãi nổi lên khắp nơi. Bộ dáng kia, khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm, ngay cả Triệu Cảnh Trạch cũng hoảng sợ trước bộ dạng của chính mình.

      Đây... Đây là có chuyện gì? Triệu Cảnh Trạch vén cổ tay áo rộng thùng thình của mình lên, chỗ ngứa vừa rồi cũng mọc lên đầy rẫy những nốt mẩn đỏ. Tại sao lại nổi lên nhiều nốt mẩn đỏ ghê người như vậy chứ?

      "Vương gia, ngài... Ngài có phải ăn lầm cái gì rồi hay ?" An Ninh khẽ nhíu mày, thân thiết hỏi, nhìn gương mặt vốn dĩ tuấn mặt ! Nếu đưa tới chỗ đông người, sợ là ai có thể nhận ra đây đường đường là Ly vương điện hạ đâu!

      Vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch bối rối lo lắng, ăn lầm cái gì sao? Từ lúc vào Thính Vũ Hiên đến giờ, có ăn hay uống cái gì mà. "Nhị tiểu thư, bổn vương trước. Cáo từ!"

      Triệu Cảnh Trạch giờ phút này thể truy cứu được gì nữa, nốt mẩn mặt phải lập tức tới chỗ đại phu xem thử, ngứa ngáy người làm thể chịu nổi rồi. Vừa nãy mới chỉ là gãi , tại, động tác thể làm dịu cơn ngứa của .

      Triệu Cảnh Trạch hận thể mọc thêm mười cánh tay nữa để gãi toàn thân có cảm giác khó chịu điên cuồng này. Dứt lời, đợi An Ninh mở miệng, Triệu Cảnh Trạch vội xoay người, dáng vẻ gấp gáp ra khỏi phòng.

      "A..." Bên ngoài Bích Châu thét lên tiếng kinh hãi, hiển nhiên là bị khuôn mặt của Triệu Cảnh Trạch làm cho hoảng sợ. Triệu Cảnh Trạch vội vàng ra ngoài chợt ý thức được cái gì, nâng cổ tay áo lên, che khuất gương mặt, bước chân càng trở nên bối rối dồn dập...

      Đợi cho Triệu Cảnh Trạch xa khỏi Thính Vũ hiên, An Ninh mới phát ra trận cười sảng khoái, "Hừ, phải là chịu sao? Bây giờ sao lại gấp gáp như vậy?". Nghĩ đến khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ của , trong lòng An Ninh trồi lên tia đắc ý, cảm giác ngứa ngáy đó thực là rất khó chịu !

      Mà Ly vương lại lo lắng cho hình tượng của mình, thể cố nén, quả thực khiến nàng vô cùng hả hê. "Tiểu nha đầu, nàng đùa giỡn như vậy, sợ phát giác ra manh mối, rồi tới tìm nàng gây phiền toái sao?" Quân Nhược vẫn thản nhiên cười, khi chuyện, lại uống ngụm trà nữa, nhìn những mảnh vụn nổi lềnh bềnh trong chén, đáy mắt xẹt qua chút ý cười.

      An Ninh nhún vai, "Nếu ra tay, đương nhiên là thể để cho có cơ hội phát giác ra manh mối gì rồi!" Hơn nữa, có khả năng phát được hay sao? Ngửi hương thơm nhàn nhạt trong khí kia, khóe miệng An Ninh giơ lên chút tươi cười, đến trước lư hương, đem nén nhang cháy dở dập tắt.

      Rốt cục, cũng có thể đuổi tên Ly vương điện hạ chán ghét kia rồi! Huân hương này phải là huân hươngg bình thường, chỉ cần ngửi mùi của nó trong chốc lát, toàn thân ngứa ngáy khó nhịn, mẩn đỏ thi nhau nổi lên, giống như vừa rồi Triệu Cảnh Trạch chật vật thê thảm vậy.

      Nghĩ đến cái gì, đáy mắt An Ninh xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, vô tội , "Khi nãy ngươi cũng thấy đấy, ta với , trà này uống rất tốt, lại cố tình uống, sao có thể trách ta được chứ?" Trà kia cũng phải là trà, những vụn trà nổi lơ lửng mặt nước trong chén mà Triệu Cảnh Trạch tỏ vẻ chán ghét, đó lại là giải dược của huân hương này.

      Nàng cùng Quân Nhược uống giải dược, cho nên mới bị trúng độc giống như Triệu Cảnh Trạch. "Ta nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi nhảy từ xà nhà xuống đây, nếu được uống ly trà này, chẳng phải ta cũng biến thành bộ dạng giống như Ly vương kia sao?" Quân Nhược thở dài tiếng, ánh mắt dừng ở người An Ninh, thần sắc trong mắt tựa hồ lạnh lùng như lúc đầu nữa, nhưng tươi cười mặt vẫn như cũ có bao nhiêu độ ấm.

      Chừng đó thời gian, ở tại Thính Vũ hiên, nhìn An Ninh nghiên cứu “độc điển”, nha đầu này, rất nhanh biến thành tiểu độc vật. Vừa nãy Ly vương nắm tay nàng, xem ra thực chọc giận An Ninh, mà kết cục khi chọc giận tiểu độc vật này...

      Nghĩ đến khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ nổi lên của Ly vương, e là cảm giác đó dễ chịu đâu! An Ninh nhíu mày, thản nhiên liếc Quân Nhược cái, "Vậy mời Quân Nhược công tử về sau ít lên xà nhà chút."

      Quân Nhược này, đam mê cũng quái dị , Thính Vũ hiên ràng có phòng dành cho , rộng rãi lại thoải mái. biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cố tình nằm xà nhà trong phòng của nàng, đúng là quái nhân! Mà Ly vương lúc này, qua đại sảnh của An Bình hầu phủ, lại gặp được An Bình hầu gia ra.

      An Bình hầu gia nhìn Triệu Cảnh Trạch dùng tay áo che mặt, bước vội vàng, tay kia còn ngừng gãi thân thể, phát ra những tiếng rên rỉ rất , giống như hết sức khó chịu, ông khỏi nhíu nhíu mày, "Ly vương điện hạ, nhanh như vậy ra ngoài rồi sao? Ngài cùng tiểu nữ..." An Bình hầu gia vừa vừa chạy tới trước mặt Triệu Cảnh Trạch, nhìn thấy khuôn mặt bị che khuất, thân thể nhất thời ngẩn ra, lời muốn mắc nghẹn ở trong cổ họng, vẻ mặt cổ quái nhìn Triệu Cảnh Trạch, "Đây... đây..."

      "Tránh ra!" Triệu Cảnh Trạch phẫn nộ quát, giờ phút này chỉ cần thấy có người đều ra sức tránh né. An Bình hầu gia này lại đụng ngay vào , tại tốt rồi, bộ dạng của giờ bị người khác nhìn thấy!

      Thân thể An Bình hầu gia đờ đẫn, nhìn Triệu Cảnh Trạch hùng hổ bước qua trước mặt ông. An Bình hầu gia nhìn bóng dáng vội vàng kia hồi lâu, mà vẫn chưa phục hồi được tinh thần. “Chuyện này là thế nào? Ly vương điện hạ vừa rồi vẫn còn tốt mà, hay là... Nghĩ đến khuôn mặt kia, nổi đầy những nốt mẩn đỏ, sao còn có thể nhìn ra được đó là Ly vương điện hạ chứ.

      Nếu phải người mặc bộ y phục kia, ngay cả ông cũng nhận ra được rồi! Triệu Cảnh Trạch tay che mặt, tay gãi ngứa, vừa vừa nghĩ rốt cuộc vì sao lại ra nông nỗi này, hoài nghi lúc ở Thính Vũ hiên bị ai đó động tay động chân.

      Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra tại nơi đó, thấy có gì bất thường. Vậy rốt cuộc là bị từ khi nào, ngay cả cũng nghĩ ra được. Cảm giác được thân thể ngứa ngáy, cùng với những nốt mẩn mọc đầy ở mặt khiến cho căng thẳng, lửa giận trong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt, lo lắng dứt. Nếu thể chữa khỏi, vậy phải làm như thế nào để toàn thân hết ngứa hay làm biến mất vô số nốt mẩn mặt đây?

      @Ishtar chương mới nha. Cám ơn

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 80.2: GẶP LẠI TÌNH NHÂN NGÀY XƯA

      EDIT: XUXU

      Trong Thính Vũ hiên.

      An Ninh nhìn hộp gấm chứa áo choàng hồ ly mà Triệu Cảnh Trạch đưa tới, ánh mắt khẽ chuyển, mơ hồ có vài phần biến hoá kỳ lạ. Nghĩ đến tính toán của chính mình, An Ninh thản nhiên mở miệng, "Bích Châu, đem hộp gấm này tùy tiện giao cho nha hoàn của Khởi Thủy uyển, đây là lễ vật mà Ly vương điện hạ tặng cho đại tiểu thư, da hồ ly là do Ly vương điện hạ vì đại tiểu thư mà săn được, tượng trưng cho tâm ý của , mong đại tiểu thư đừng từ chối."

      "Tiểu thư, tặng cho đại tiểu thư sao?" Bích Châu có chút đáng tiếc, đồ tốt như vậy, tuy rằng là của Ly vương đưa tới, nhưng nếu mang ra ngoài bán, có lẽ rất được giá. Bây giờ lại phải đưa cho đại tiểu thư, quả là thiệt thòi cho khối da hồ ly trân quý này rồi.Như nhìn ra được suy nghĩ của Bích Châu, An Ninh mỉm cười, " cho nàng, chẳng lẽ ngươi muốn mặc sao?"

      "Nô tỳ... Nô tỳ mới cần!" Bích Châu chỉ cần nghĩ tới đây là đồ do Ly vương đưa tới, trong đầu liền tự động lên khuôn mặt khủng bố kia, quả thực là quá dọa người!

      "Được rồi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được." An Ninh cúi mặt xuống, nhớ tới kiếp trước An Như Yên quyến rũ Ly vương, hai người bọn họ nhân lúc nàng khó sinh, chiếm tẩm viện của nàng, lại còn ở giường của nàng ân ân ái ái, phẫn hận trong lòng nàng liền tăng vọt. Hai người này nợ nàng nhiều như vậy, nàng để cho bọn họ phải trả giá thê thảm!

      "Dạ!" Bích Châu lĩnh mệnh, theo phân phó của An Ninh mang hộp gấm tới Khởi Thủy uyển. lúc sau, Bích Châu trở về, liền đem những phản ứng của An Như Yên cho An Ninh biết.

      "Tiểu thư, nghe đại tiểu thư nhận được áo choàng hồ ly kia, vô cùng cao hứng. Lại nghe đó là do Ly vương điện hạ vì nàng mà săn được, còn quá vui mừng mà ban thưởng cho hạ nhân nữa!" Bích Châu vừa thu xếp lại sổ sách ở bàn vừa , trong lòng cũng đoán ra được ý đồ của tiểu thư khi đưa áo choàng hồ ly đến Khởi Thủy uyển. Tiểu thư có hành động như thế, nhất định là có quyết định của chính mình rồi.


      "A....? Phải ?" Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, nếu là trước kia, An Như Yên bao giờ vì Ly vương điện hạ đưa áo choàng hồ ly tới mà cao hứng, nhưng tại giống với lúc trước.

      Trước kia, nàng tự cho mình là cao cao tại thượng, là An Bình hầu phủ đại tiểu thư thuận lợi vui vẻ, lại là "Đệ nhất tài nữ". Nhưng tại, nàng mang danh hào "Thiên hạ đệ nhất biết xấu hổ", còn phải nằm giường dưỡng thương lâu như vậy, mỗi ngày đều dựa vào việc đánh chửi hạ nhân mà phát tiết oán khí trong lòng.

      còn rực rỡ ngày xưa, còn ánh mắt người khác ca ngợi, dù ngày xưa có cao ngạo tới đâu cũng tránh khỏi sợ hãi. Cho nên, thấy có người đưa lễ vật tới tặng, nàng đương nhiên là cao hứng. Lại còn là do Ly vương đưa tới, nàng tự nhiên hưng phấn.

      Việc này thể nghi ngờ là tưới giọt sương lên lòng ham hư vinh khô héo của An Như Yên, nhưng "giọt sương" này cuối cùng biến thành cái gì, ha ha... đáy mắt An Ninh xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, An Như Yên kia chắc chắn là thể tưởng tượng nổi đâu !

      Dụ Thân vương phủ.

      Bên trong thư phòng, Dụ Thân vương mi tâm nhíu lại, giống như có suy nghĩ vô cùng phiền não. nữ tử áo trắng bưng canh vào, nhìn đến nam tử trung niên phía trước, mặt lộ ra chút tươi cười dịu dàng, nhàng bước tới, "Phụ vương, nghỉ lát ! Nữ nhi hầm chén canh, phụ vương nếm thử xem."

      Nữ tử vừa đến là Thiều Hoa quận chúa, tao nhã hiền thục, ôn nhu uyển chuyển. Dụ Thân vương thấy Thiều Hoa quận chúa tiến vào, ánh mắt phút chốc sáng ngời, đứng dậy tới đón nàng, tiếp nhận chén canh trong tay nàng đặt xuống bên cạnh, "Thiều nhi, phụ vương có việc tìm con."

      "Phụ vương là vì ý chỉ của hoàng thượng sao?" Thiều Hoa quận chúa là người thông minh, ngay lúc Dụ Thân vương tiến vào thư phòng, nàng phát ra, hỏi thị vệ bên người phụ vương, liền biết ngay là xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Dụ Thân vương sáng lên tràn ngập chờ mong, "Thiều nhi, con cảm thấy, phụ vương nên làm thế nào?"

      Hoàng thượng hạ chỉ, ông phải đề cử ra mười người trẻ tuổi, để ứng phó với ‘phần thi cuối cùng’ của bốn quốc gia. Dựa theo thông lệ của bốn quốc gia, ‘phàn thi cuối cùng’, đó là tập hợp những người thông minh nhất, cùng bàn bạc chuyện quan trọng của bốn quốc gia.

      Theo như lệ thường lúc trước đều là sáu người, tại, đột nhiên tăng thêm bốn người. có, nhưng bốn người tăng thêm này, ông nghĩ mãi cũng nghĩ ra được ai để đề cử.

      "Lựa chọn Thần vương điện hạ là thể nghi ngờ. Còn Nam Cung Thiên Duệ tướng quân, người này muốn văn có văn, muốn võ có võ. Tô Cầm công tử tuy rằng bình thường có chút vô lại, nhưng thực là rất khôn khéo. Ly vương điện hạ cùng ca ca cũng có thể tính ở trong đó. Nếu là trước kia, còn có Vân Cẩm công tử, nhưng tại..." Thiều Hoa quận chúa nhíu nhíu mi, Vân gia bị diệt môn, Vân Cẩm công tử kia nghe trở thành ăn mày, sau đó còn tin tức gì nữa. Nghĩ đến nam tử kia, trong mắt Thiều Hoa quận chúa lên chút thần sắc khác thường, trong nháy mắt hô hấp cũng dường như mất bình tĩnh. Dừng chút, Thiều Hoa quận chúa tiếp tục , "An Bình hầu phủ đại công tử An Lạc Phong, đây là người mà ban đầu phụ vương cùng hoàng thượng định chọn. ra, nữ nhi còn nghĩ đến người khác..."

      "Ai?" Dụ Thân vương vội vàng hỏi. "Dự vương điện hạ." Thiều Hoa quận chúa trầm giọng mở miệng. Dứt lời, mi tâm của Dụ Thân vương phút chốc nhăn lại, "Thiều nhi! Tình huống tại của Dự vương điện hạ phải con biết? Trong các vị hoàng tử của hoàng thượng, Dự vương điện hạ là người có đầu óc nhất, cũng là người có phong thái đế vương nhất, nhưng hoàng thượng lại cố tình đưa ra bên ngoài. có mệnh lệnh của hoàng thượng, Dự vương điện hạ thể hồi kinh. Thực biết rốt cuộc hoàng huynh là nghĩ như thế nào!"

      ai biết vì sao hoàng thượng lại hạ mệnh lệnh này với Dự vương điện hạ, các vị hoàng tử khác đều ở kinh thành, chỉ có duy nhất Dự vương điện hạ là bị đối xử khác biệt. Người ngoài đều nhìn ra được, ràng là công bằng đối với Dự vương điện hạ.

      "Phụ vương, xưa nay hoàng thượng đều thương Thần vương biểu ca, thậm chí so với con ruột còn thương hơn. Chẳng lẽ phụ vương còn nhìn ra ý tứ của hoàng thượng sao?" Thiều Hoa quận chúa ám chỉ, ánh mắt lóe ra khôn khéo.

      "Con là ..." Dụ Thân vương trong lòng cả kinh, thầm suy tư, giống như thông suốt, ngừng gật đầu. Nhưng lát sau, vẻ mặt ông lại nghiêm túc nhìn Thiều Hoa quận chúa, "Thiều nhi, việc này dù là ai cũng thể để lộ ra, tâm tư của hoàng thượng, chúng ta đoán nổi đâu, cũng dám suy đoán, chỉ là đáng thương cho Dự vương điện hạ."

      "Nữ nhi hiểu được, nữ nhi phải là người nhiều chuyện, phụ vương cứ yên tâm." Thiều Hoa quận chúa là người thông minh, có rất nhiều việc, nàng hiểu nhưng nhiều lời. Nàng biết, có ít chuyện là họa từ miệng mà ra. Mặc dù nàng vị quận chúa duy nhất của Đông Tần quốc này, nhưng nàng cũng vì vậy mà làm càn.

      "Aiz..." Dụ Thân vương thở dài hơi, nghĩ đến mấy người còn thiếu kia, mi tâm dãn ra nổi.

      "Phụ vương, ngài vẫn nên ăn canh trước ! Việc này cứ giao cho nữ nhi là được, ba ngày sau, nữ nhi nhất định tìm ra được người thích hợp. Phụ vương cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng vừa lòng." Thiều Hoa quận chúa hứa hẹn, nàng đành lòng nhìn phụ vương mặt co mày cáu như thế, cũng chỉ có thể đem tình mình gánh vác.

      " ?" Dụ Thân vương nghe Thiều Hoa quận chúa như vậy, nhất thời yên tâm ít. Nữ nhi của ông, sao ông có thể biết, chỉ cần nàng là có thể làm nhất định làm được. nữ nhân thông minh có thể so sánh với nam tử, ngay cả hoàng thượng cũng thường xuyên cảm thán, vì sao Thiều Hoa lại là nữ nhi, nếu là nam nhi, chắc chắn có thể là thừa tướng của Đông Tần. Phụ vương như ông sao có thể thở dài, tiếc rằng Thiều Hoa chung quy vẫn là thân nữ nhi a! Giờ phút này, nhìn thấy tươi cười mặt nữ nhi, ông biết, trong lòng Thiều Hoa quận chúa nhất định là có kế sách rồi.

      Trong nhã gian của tửu lâu, tại kinh thành.

      An Ninh ngờ nhanh như vậy thấy Vân Cẩm biểu ca từ Ngu Sơn quay trở về. Nghe xong, ý cười mặt nàng càng đậm. "Ninh Nhi, chẳng lẽ Ngu Sơn kia có bảo vật hay sao? Lại khiến muội vui vẻ như vậy." Vân Cẩm trêu ghẹo , tới Ngu Sơn, lời đồn ràng là giả, nơi đó vô cùng hoang dã, có lấy ngọn cỏ, ngay cả người dân ở gần đó cũng rất ít.

      Phủ nha nơi đó nghe có người muốn mua Ngu Sơn, chủ động đến nhà trọ tìm Vân Cẩm, bán Ngu Sơn cho với giá siêu thấp, coi Ngu Sơn giống như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.

      "Tất nhiên là có bảo vật, lại còn là đại bảo vật nữa." An Ninh nhíu mi, ngửi hương trà, đột nhiên như nghĩ ra việc gì, thần sắc có thêm vài phần nghiêm túc, "Hôm qua Dụ Thân vương phủ Thiều Hoa quận chúa đưa tới thiếp mời đến Bát Trân các, mời huynh ngày mai đến gặp mặt ở hồ Tây Giao Lăng cùng nhau du hồ, đúng lúc hôm nay huynh trở về, ngày mai huynh xem thế nào."

      Thiều Hoa quận chúa? Thân thể Vân Cẩm ràng là giật mình, từng là trong tứ đại thế gia công tử, sao có thể biết Thiều Hoa quận chúa là ai? Nàng được hoàng thượng cùng Dụ Thân vương hết sức coi trọng, là nữ tử cực kỳ thông minh, huống hồ... cùng Thiều Hoa quận chúa...

      "Biểu ca có thời gian." Vân Cẩm mở miệng, khuôn mặt lên chút thần sắc khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất. vừa trở về, trong khoảng thời gian rời này, rất nhiều việc đều giao cho Ninh Nhi, nên phải nhanh chóng tiếp quản lại công việc.

      Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Vân Cẩm, ánh mắt An Ninh khẽ chuyển, "Biểu ca nên hơn, Thiều Hoa quận chúa là người nào chứ? Ngay cả hoàng thượng cũng tán thưởng trí tuệ của nàng, chỉ tiếc nàng phải là thân nam nhi. Nếu nàng mời huynh đến gặp mặt du hồ, chẳng lẽ lại chỉ đơn thuần là du hồ để thưởng nhạc hay sao?" Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, Thiều Hoa quận chúa này ngày thường ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng tại lại chủ động mời người du hồ, đây thực là chuyện hiếm có khó gặp.

      Huống hồ, lần này nàng còn mời ít người, nhớ tới chuyện xảy ra kiếp trước, ánh mắt An Ninh lóe sáng, chứa chút khác thường. Kiếp trước, An Như Yên cũng là trong những người được mời. An Ninh lúc đó theo An Như Yên cùng bước lên thuyền hoa, nhưng là...

      Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày ấy, khóe miệng An Ninh gợi lên chút lạnh lùng, "Ninh Nhi cùng với biểu ca." Hôm qua, An Bình hầu phủ cũng nhận được tấm thiếp mời, là của Thiều Hoa quận chúa cho người đưa tới, chẳng qua phải là mời An Như Yên như kiếp trước, mà là mời An Bình hầu phủ nhị tiểu thư nàng.

      Vân Cẩm nghe An Ninh như thế, mi tâm khỏi nhíu càng chặt, "Thiều Hoa quận chúa có chủ ý gì vậy?"

      "Cho dù nàng có chủ ý gì, bằng thông minh tài trí của biểu ca, còn có thể ứng phó được sao?" An Ninh giơ lên chút tươi cười, nghĩ đến mục đích của Thiều Hoa quận chúa mời tới du hồ, đây đúng là cơ hội tốt, cơ hội trời cho, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?

      Kiếp trước, sau khi Vân gia bị diệt môn, biểu ca trở thành tên ăn mày, tung tích. Nhưng ở kiếp này, ai có thể biết, người duy nhất thoát chết nhờ kim bài miễn tử của Vân gia – Vân Cẩm công tử, nay lại là thương nhân túc trí đa mưu?

      "Vậy nghe theo Ninh Nhi !" Vân Cẩm nhíu nhíu mi, nắm chặt lấy ly trà trong tay, giọng chút run run, trong đầu lên bóng dáng mông lung. Từ sau khi Vân gia diệt môn, còn xuất trước mặt của nàng nữa. Ngày mai... Ngày mai có thể nhìn thấy nàng sao? Nhưng... nghĩ đến chiếc mặt nạ khuôn mặt của mình, cùng với thân phận của giờ, chỉ sợ là dù có cùng nàng đối mặt, nàng cũng khó có thể nhận ra !

      Hôm sau.

      Hồ Tây Giao Lăng ở kinh thành hết sức náo nhiệt. mặt hồ, vài chiếc thuyền hoa lộng lẫy lướt nhàng mặt nước. chiếc thuyền hoa lộng lẫy nhất, nữ tử y phục bằng gấm đẹp đẽ tôn quý, đoan trang tao nhã, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng kia linh hoạt mà thâm trầm, đó chính là Dụ Thân vương phủ Thiều Hoa quận chúa!

      "Thái Điệp, các khách nhân đến rồi phải ?!" Thiều Hoa quận chúa đứng dậy, mỗi động tác đều cực kỳ tuyệt mỹ. Nha hoàn Thái Điệp bên cạnh thấy quận chúa đứng dậy, bước lên phía trước giúp đỡ nàng, "Quận chúa, vừa rồi nô tỳ đến đầu thuyền nhìn chút, bờ có rất nhiều người đến đây."

      "Chúng ta nhìn xem." Thiều Hoa quận chúa đến đầu thuyền, quả nhiên nhìn thấy bờ tụ tập ít người, từ xa nhìn lại, có số người nàng quen biết. Nghĩ đến kế hoạch của chính mình hôm nay, khóe miệng Thiều Hoa quận chúa khẽ nhếch, nàng hy vọng có thể trong những người này, chọn được nhân tài mà phụ vương cần!

      Đột nhiên, tầm mắt nàng dừng lại bóng dáng cao lớn, đôi mắt thanh nhã điềm tĩnh chợt ngẩn ra, bất giác tiến về phía trước, tựa hồ như muốn kéo gần khoảng cách chút để xác nhận xem có phải là người đó hay . "Quận chúa..." Thái Điệp thấy Thiều Hoa quận chúa đến mép thuyền, trong lòng kinh hãi, vội vàng bước tới giữ chặt nàng. Sắc mặt của Thái Điệp sớm sợ tới mức trắng bệch, "Quận chúa... ngài làm sao vậy? Vừa rồi chỉ chút nữa... Nếu ngài thực rơi xuống nước, nô tỳ phải ăn như thế nào với vương gia đây!" Thái Điệp nhận thấy thần sắc bối rối của Thiều Hoa quận chúa, trong lòng giật mình, ngày thường quận chúa đều luôn trấn định tao nhã , sao tại lại... "Quận chúa..." Thái Điệp thử gọi nàng. Thiều Hoa quận chúa dường như nghe thấy gì, trong đầu ngừng lên bóng dáng mới thấy vừa rồi. Là sao? Làm sao có thể? mất tích lâu như vậy, nàng cũng tìm được mà! Nhưng bóng dáng vừa rồi kia rất giống , ánh mắt tiếp tục tìm kiếm, nhưng cũng thấy bóng dáng kia đâu nữa.

      Trong lòng trồi lên tia mất mát, Thiều Hoa quận chúa gục đầu xuống, "Thái Điệp, phân phó nhà thuyền, đem thuyền hoa cập bờ, đón những khách nhân lên thuyền."

      "Dạ, quận chúa." Thái Điệp lĩnh mệnh, trước khi xoay người , mi tâm cau lại, "Quận chúa, ngài cẩn thận chút, đừng đến gần mép thuyền nữa." Thiều Hoa quận chúa cười , cũng có mở miệng, ánh mắt của nàng như trước vẫn ở bờ tìm kiếm, dường như hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng kia lần nữa, dù bóng dáng đó phải là người mà nàng nghĩ, nàng cũng nguyện chỉ cần liếc mắt nhìn chút là được rồi...

      bờ giờ, những người nhận được thiếp mời đều lần lượt tới, các công tử quý tộc, tiểu thư thế gia, nhiều đếm xuể. Đây là do Thiều Hoa quận chúa mời, có thể được Thiều Hoa quận chúa mời, tất nhiên là thể nể mặt. Nhưng có số người được mời, giờ phút này cũng xuất ở bên trong đoàn người nhộn nhịp đó.

      Con ngươi màu lam của Hải Táp híp lại, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, thần sắc tựa như có vài phần buồn bực. Nhìn nhìn Nam Cung Thiên Duệ bên cạnh, chỉ thấy mình người ngồi lưng ngựa, bên cạnh có ai. Mà đằng kia, bên cạnh Thương Địch, vẫn luôn có Tô Cầm cùng Đồng Tước.

      "Sao còn chưa tới?" Hải Táp thấp giọng nỉ non, ràng nghe , An Bình hầu phủ nhị tiểu thư cũng nhận được thiếp mời, nàng hẳn là đến a! Nàng thể nể mặt Thiều Hoa quận chúa được, ngay cả người ngoại quốc như , cũng loáng thoáng nghe được uy nghi của Thiều Hoa quận chúa.

      "Hải Táp công tử cũng được mời sao? Hay là nghe tiếng ngưỡng mộ mà đến?" giọng vang lên, người nọ gần đến chỗ , phải ai khác, chính là Tô Cầm.

      Hải Táp thu hồi tầm mắt, "Nghe tiếng ngưỡng mộ mà đến như thế nào?" "Hải Táp công tử dĩ nhiên là nên nhìn thấy phong thái của Thiều Hoa quận chúa" Tô Cầm gật đầu.

      tới đoan trang tao nhã, Đông Tần quốc này sợ là có người sánh được với Thiều Hoa quận chúa, chẳng qua, tao nhã kia lại chút hấp dẫn với Tô Cầm . ra cảm thấy, An Ninh dịu dàng thông minh, lại khiến cho người ta động lòng hơn.

      Hải Táp liếc mắt nhìn Tô Cầm, có nghe tiếng ngưỡng mộ mà đến, cũng phải là ngưỡng mộ Thiều Hoa quận chúa đâu! Tô Cầm thấy Hải Táp tỏ vẻ xa cách với mình, bộ dạng sao cả nhún vai. Tuy rằng thân phận của người này biết, nhưng hoàng thượng lại tự mình chiêu đãi vài lần, cũng đủ để thấy thân phận đơn giản.

      Ánh mắt tìm kiếm xung quanh vòng, Tô Cầm nhíu nhíu mày, "Nha đầu An Ninh kia vẫn còn chưa tới sao?" Nhiều ngày gặp, chờ mong trong lòng làm cho quên mất phải che dấu tình ý nồng nhiệt trong ánh mắt kia.

      Thương Địch khẽ nhíu mày, nhìn Tô Cầm có chút suy nghĩ. Lúc này Tô Cầm cực kỳ giống tiểu tử ngốc nghếch chờ đợi người trong lòng xuất . suy đoán dần dần lên trong đầu của Thương Địch, con ngươi tối đen càng trở nên thâm trầm...

      Hải Táp nghe lời của Tô Cầm, khóe miệng khỏi giơ lên chút tươi cười, vẻ mặt tuấn tú có nhiều hơn tia tà mị. Xem ra, người chờ An Ninh cũng phải chỉ có mình Hải Táp đâu!

      Mà bọn họ cũng bao giờ có thể ngờ được, người mà lúc này bọn họ cùng đợi - An Ninh, giờ phút này đến bên bờ, chỉ là ngay cả bọn họ cũng nhận ra mà thôi. Cho dù là mặt đối mặt, chỉ sợ bọn họ cũng thể nhận ra người trước mắt mình lại chính là An Ninh!


      @Ishtar chương mới nha.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Nam phu ai cung soai ai cung suat.....bat cong thay mi a van la nam phu.....hazxxxx.....ninh ty chi co 1.....
      Xuxu, HanakoFuu thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Haizzzz tiếc là Ninh tỷ ko thể nhận hết...ko biết lần này việc gì xảy ra nữa ko...ngóng quá...
      Thanks nàng
      XuxuHanako thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :