1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 196: Bắt nạt

      Đồ thị mắt thấy Lâm Cẩn Dung cũng quay đầu lại nghênh ngang rời , nhịn được tựa vào đầu vai Huệ ma ma thất thanh khóc rống: “Nhị lang này lương tâm, cưới thê tử ý chí sắt đá, hung thần ác sát như vậy. Ngươi xem nàng như thế, làm sao có nửa điểm tôn kính trưởng bối?”

      Đối với Lâm Ngọc Trân cũng thấy thuận theo, huống chi là người đây? Huệ ma ma khe khẽ thở dài, an ủi : “Phu nhân, đừng khóc, càng phải khiến người chê cười sao? Trở về thôi.”

      Đồ thị , chính là đứng ở nơi đó khóc, bộ dạng sầu thảm bị Lâm Cẩn Dung bắt nạt. Ở đường cách đó xa có mấy cái đầu ngó qua, nhìn hồi lại nhanh chóng rụt trở về, đều tự tản .

      Lâm Cẩn Dung trước đoạn đường, Đào thở hồng hộc chạy tới, dán bên lỗ tai nàng : “Thiếu phu nhân, sáng sớm hôm nay Phạm đại quản đuổi Thuận Tử canh ở đại môn rồi. Nghe còn bị đánh mười trượng, khấu trừ hai tháng tiền công.”

      Phạm Bao tay chân nhanh nhẹn như vậy, nghĩ đến cũng là được lão thái gia chỉ bảo. Đồ thị sớm có bộ dạng muốn gây chuyện ầm ỹ, vậy chuyện này chỉ sợ cũng thể giống như nàng tính toán như trước, có thể áp dụng biện pháp tức ninh nhân (nhẫn nhịn cho qua chuyện). Nếu đợi thêm lát nữa, nhịn nữa, kế tiếp thực bị động. Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Phương Trúc suy nghĩ khổ sở, muốn hỏi lại dám hỏi mỉm cười: “Ngươi hôm qua ở nhà, biết có chuyện này. Sáng nay ở trước mặt Nhị gia, ta cũng tiện với ngươi, thừa dịp lúc này, ta ra vậy. Vừa rồi ngươi cũng thấy Tam phu nhân có bộ dạng gì rồi đúng ?”

      Phương Trúc cẩn thận : “Vâng.” Lại giải thích: “Thiếu phu nhân, vừa rồi nô tỳ sợ các người có lời gì muốn , cho nên cố ý xa chút.” Đây cũng là chỗ thông minh của nàng, muốn ở bên cạnh Lâm Cẩn Dung lâu dài, tất nhiên thể hấp tấp gắt gao khiến người chán ghét phiền hà, thời điểm biết điều phải biết điều, thời điểm nên bỏ chút sức lực phải cố gắng làm việc.

      Lâm Cẩn Dung vẻ mặt ôn hoà : “Ta biết, từ lúc ngươi tới chỗ ta đều làm việc rất tốt, ta thực thích, đối với ngươi cũng nể trọng. Hôm qua Nhị gia cũng nhắc với ta ngươi có năng lực. Cho nên chuyện này ta dối gạt ngươi, còn muốn ngươi hỗ trợ.” Vì thế đem chuyện Lục Giam sinh bệnh, sai người truyền lời về, nhưng lại ai hay biết ra, cũng nhắc tới việc Đồ thị cố ý giấu diếm tình, chỉ : “Có người đứng giữa phá rối, Tam phu nhân cũng bị xúi giục mê muội, cho rằng ta ghét bỏ nàng. Nghĩ đến kế tiếp, có người đến xúi giục phu nhân. Thời điểm náo loạn, tổn thương tình cảm của phu nhân và Nhị gia, khiến người bên ngoài chiếm tiện nghi, hay ho là người bên dưới.”

      Phương Trúc nghiêm túc suy nghĩ lát, : “Thiếu phu nhân, người đúng, tuyệt đối thể nháo loạn.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Cho nên, ngươi nhanh thay ta với Đại tiểu thư tiếng, bảo nàng đề phòng chút, nếu có tiểu nhân quấy phá, nhắc nàng nhất định phải khuyên nhủ phu nhân, đừng quá tức giận. Ngươi có thể làm được chứ? Làm tốt, ta cùng Nhị gia đều nhớ ân tình của ngươi.”

      Phương Trúc nghiêm túc : “Có thể.” Vì thế quay đầu nhanh chóng hướng về sân viện của Lục Vân.

      Lâm Cẩn Dung đứng ở tại chỗ nghĩ ngợi, trầm mặc bước nhanh vào viện của Tống thị.

      Tiếu ma ma đứng dưới hành lang dặn dò bọn nha hoàn làm việc, thấy thế vội tươi cười tiến lên tiếp đón: “Nhị thiếu phu nhân sớm.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên nhìn nàng cái, vểnh vểnh lên khóe môi, ngẩng đầu vào bên trong. Đây là lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt này của Nhị thiếu phu nhân, Tiếu ma ma ngẩn ra, vội bước nhanh theo vào.

      Tống thị cùng Lã thị thấp giọng giỡn, thấy Lâm Cẩn Dung trầm mặt vào, Tiếu ma ma đứng ở phía sau liều mạng nháy mắt, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. mặt giấu giếm để lộ nửa điểm khác thường, chỉ mỉm cười hướng Lâm Cẩn Dung ngoắc gọi: “Hảo hài tử, mau tới đây ngồi. Làm khó con rồi, Nhị lang hiếm khi được về nhà, con có thể ngẫu nhiên lười biếng ngày, thẩm gì đâu. Thẩm cũng là người từng trải, cũng thấy đau lòng cho con.”

      Lã thị liền che miệng cười: “Nhị đệ muội, sáng tinh mơ sao có bản mặt gì vậy? Chẳng lẽ Nhị thúc đối đãi với muội tốt?”

      Lâm Cẩn Dung ngồi xuống chỗ thường ngày nàng hay ngồi, tiếp nhận trà Quế Viên dâng lên, ngoài cười nhưng trong cười : “Cũng có gì, hôm qua vào cửa liền nhăn mặt cho ta xem. Ta mạch cắt bỏ xiêm y của rồi.”

      Người khác tất nhiên giấu giếm tình này, chỉ sở bị người khác nghe thấy nhảm, cũng ngờ nàng lại trực tiếp ra như thế. Tống thị cùng Lã thị nhìn nhau liếc mắt cái, nghĩ rằng cũng tốt, đỡ cho các nàng còn phải tự mình động thủ đem chuyện này đồn ra. Vì thế Lã thị vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại như vậy? A Dung đùa giỡn chúng ta sao? Tiểu biệt thắng tân hôn, đây chính là thời điểm đó, ai cũng biết Nhị lang đối đãi với muội rất tốt, hồi lâu trở về nhà, hiếm khi chạy chuyến này, sao lại nhăn mặt khó coi với muội?”

      Tống thị cũng thập phần quan tâm : “Hảo hài tử, đây là có chuyện gì sao? Dù có tức giận sao lại cắt bỏ quần áo? Có cái gì thể năng nhàng? Nhị lang cũng là, hiếm khi trở về nhà, đau lòng con cũng đành thôi, còn trêu chọc con.”

      Lã thị : “Mặc kệ như thế nào, A Dung muội cũng nên cắt xiêm y.”

      Lâm Cẩn Dung : Các ngươi biết. Lại tiếp là tức chết người được, bị bệnh, sai người truyền lời cho ta, ta cũng để ý tới, đặt vào trong lòng. Nhưng mà ta thực oan uổng, căn bản hề biết chuyện này. Nhưng nghĩ đến, Nhị gia phải là người thành có, cũng biết là hiểu lầm gì.”

      Tống thị lại cười : “Xin bớt giận, sáng tinh mơ tức giận cái gì? Con chờ ta điều tra, nhìn xem là ai làm chuyện tốt. Vừa vặn, trong nhà này cũng cần chấn chỉnh, nghiêm trị hồi, xem ai về sau còn dám có tâm tư làm chuyện xấu?” Rồi gọi Tiếu ma ma: “Ngươi tra cho ta, chuyện này rốt cuộc là ai làm? tra ra manh mối, thay Nhị thiếu phu nhân xả giận, ta hỏi tội ngươi.”

      Việc điều tra này, phải là gãi đúng chỗ ngứa sao? Tra đến tra chỉ rơi đầu Đồ thị thôi, xem nàng giải quyết thế nào? Đại phòng cùng Tam phòng vừa huyên náo túi bụi, lâu thấy Lâm Ngọc Trân mắng Đồ thị uất ức bật khóc đây. Còn có vài người gần đây vui vẻ, vừa vặn thừa dịp cơ hội này để thu thập. Tiếu ma ma mang theo vài phần đắc ý : “Vâng. Nhị thiếu phu nhân yên tâm, lão nô nhất định tìm ra kẻ này.”

      Lâm Cẩn Dung vung tay lên: “Quên , nếu phải cố ý, vậy cần điều tra. Nếu là cố ý, lão thiên gia thay ta thu thập , nhận lấy báo ứng.”

      Lã thị mí mắt nhảy nhảy, khuyên nhủ: “Nhị đệ muội, sao muội có thể dễ dàng buông tha? Hôm nay làm hại muội cùng Nhị thúc bất hoà, ngày mai biết gây ra đại gì. Phải điều tra tìm ra manh mối mới được! Muội chờ đấy, bọn họ bắt nạt muội là tân nhi tức da mặt mỏng, Nhị thúc ngày thường lại hiền lành lời nào, đợi chúng ta giúp muội xả giận. Ma ma, ngươi nhanh , sớm chút làm xong việc này.”

      Lâm Cẩn Dung mang theo chút lo âu, vội vàng ngăn cản: “Thẩm, Đại tẩu, đa tạ ý tốt của các ngươi, ta nhận phần ân tình này. Nhưng các ngươi nếu làm như vậy, cũng phải là đau lòng cho ta, mà là hại ta.”

      Lại giả bộ! Tống thị thu liễm tươi cười nhìn về phía nàng: “Sao lại vậy?”

      Lâm Cẩn Dung lúc này mới nở nụ cười, hòa hòa khí khí : “Thẩm, ta là coi các ngươi là người thân cận, tín nhiệm nhất, mới cùng các ngươi chuyện này, bằng ta cũng thể biết xấu hổ ra. Cho nên các ngươi tuy là muốn thay ta xả giận, nhưng khiến người ta chê cười, nháo đến cuối cùng, hạ nhân còn có thể ta tốt, chỉ chút chuyện cũng buông tha, gióng trống khua chiêng huyên náo khiến cao thấp bất an, chút độ lượng. Như thế, tiếp theo ta có chuyện gì xảy ra, sao dám với các ngươi đây? Các ngươi muốn ta khó xử chứ?” Sau đó nhìn Tiếu ma ma, nửa đùa nửa : “Ma ma đừng theo lời Nhị phu nhân và Đại thiếu phu nhân, thực tìm ai phiền toái, nếu là nháo gặp chuyện may làm hại ta, dẫn tới nhàn thoại, ta cũng thể chấp nhận.”

      Tống thị mặt trở nên trầm, cúi đầu chuyển động chén trà lời nào. Tiếu ma ma chờ nổi, nhanh ra ngoài.

      Lã thị nhìn phản ứng của Tống thị, lập tức cười lạnh tiếng, : “Nhị đệ muội lời này ta hiểu, nghe thấy trong lòng cũng thoải mái. Cũng là chúng ta quản gia tốt, để hạ nhân gây ra sai lầm, làm hại muội tức giận. Như vậy chúng ta phải điều tra, thay muội xả giận, chỉnh đốn gia phong. Muội lại ngăn cản chịu, chúng ta làm thế là hại muội. đúng là làm khó cho chúng ta, muội rốt cuộc muốn chúng ta làm thế nào? Muội cũng khó ở chung!”

      Lâm Cẩn Dung lập tức kêu oan: “Đại tẩu, tẩu hiểu lầm rồi! Ta chỉ là oán giận vài câu, cũng dám tìm ai phiền toái, thầm nghĩ chịu đựng, sao lại khiến tẩu tức giận? Nhị thẩm nương, người mau giúp ta khuyên nhủ Đại tẩu, bảo nàng bớt giận, cho nàng ta có ý khó xử nàng. Sớm biết vậy, ta nên gì cả, đều là lỗi của ta.”

      Tống thị đột nhiên lạnh lùng thốt ra: “Con có cái gì dám? Mà mực cho rằng chúng ta muốn hại con, cho dù là Bồ Tát, cũng có lúc thể nhịn nổi, ta chưa từng thấy ai biết phân biệt như con vậy. Nếu đến mức này, ta dù thế nào cũng phải điều tra việc này, xem rốt cuộc là ai con ngươi, hại chúng ta!”

      Lâm Cẩn Dung nhìn hai bà tức hầm hừ, mượn cớ sinh , đạt mục đích bỏ qua, chậm rãi rút ra khăn tay che mắt, nức nở : “Làm sao bây giờ, ta vốn là muốn cùng Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu kể khổ, người bên dưới làm việc sai lầm, hại khổ ta, biết tại sao Đại tẩu vừa nghe lại là ta trách các ngươi quản gia tốt. Từ lời này, chẳng phải trách móc cả tổ phụ và tổ mẫu hay sao? Dù ta có trăm cái miệng cũng thể . Ta chỉ mới gả vào cửa, phải làm sao cho tốt đây?”

      Thấy nàng khóc, Đào cùng Quế Viên đều tiến lên khuyên nhủ nàng: “Thiếu phu nhân, người chớ sợ a, Nhị phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân đùa thôi, sao lại so đo với người?”

      “Nếu là giỡn tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung khóc càng thêm thương tâm, tự thanh minh : “Nhưng các nàng chính là tức giận a, ta sao lại sợ hãi? Nhị thẩm nương ngày sau nhất định dạy ta quản lý gia , Đại tẩu cũng dạy ta đối nhân xử thế. Ta ngượng ngùng ở lại trong gian phòng này. Nhị thẩm nương, Đại tẩu, các ngươi nhất định phải điều tra ra, ta cứng rắn ngăn cản nữa, có hậu quả gì, ta cũng đều gánh chịu, tóm lại là vì các ngươi đều muốn tốt cho ta.”

      Gian ngoài truyền đến trận tiếng bước chân, chính là nhóm ma ma quản đến bẩm báo công việc.

      Vừa tới trước cửa, nghe thấy tiếng khóc liền dừng lại, trong ngoài im ắng mảnh, chỉ có thanh Lâm Cẩn Dung cúi đầu nức nở cùng kể lể.

      Nếu nàng khóc lóc, vậy cũng ngại để nàng đánh mất thể diện trước mặt hạ nhân. Nhưng đây ràng là khóc, là bức người, mỗi câu đều làm cho người ta chịu nổi. Tống thị liền thay đổi hé ra khuôn mặt tươi cười: “Hài tử ngốc, con khóc cái gì? Nếu để người khác nghe thấy, ta cùng Đại tẩu bắt nạt con sao.”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 197: Vô công

      Lâm Cẩn Dung tuy rằng nức nức nở nở, nhưng mỗi từ phun ra ràng: “Nhị thẩm nương, ta còn cách nào khác, đành nhận ủy khuất. Ta chính là muốn tức ninh nhân, muốn tình nháo loạn, nhưng các ngươi đột nhiên hung hăng, tức giận như vậy, ta dù giải thích thế nào cũng đều ……”

      Lã thị phiền chán thôi, định mở miệng gì đó đều thấy ổn, đành cố gắng nhịn xuống. Tống thị cầm cây quạt chậm rì rì phe phẩy: “Con đừng khóc. Tuy rằng con , có điều khiến người ta nghe xong thực thoải mái. Nhưng ta vì muốn tốt cho con, cũng muốn tốt cho cái nhà này. Ta quản gia nhiều năm như vậy, cũng phải chuyện gì cũng có cơ hội để giải quyết, có quy củ thể trấn trạch, nên xử phạt phải xử phạt, nếu đều giống như con vậy, giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt qua mắt, vậy còn quản gia thế nào được nữa? Căn bản thể quản lý tốt được. Nếu lão thái gia để ta dạy cho con cách quản gia, hôm nay con theo ta học hỏi, chuyện này tuyệt đối thể dung túng, thế nào cũng phải tra ra manh mối!”

      Tống thị ngữ khí nặng, thái độ cũng rất ràng, đầy đủ thể vẻ cường ngạnh cùng khí phách của người quản lý hậu viện, cũng là đáp lời Lâm Cẩn Dung vừa , cho bên ngoài nghe thấy, quyền uy của nàng thể khiêu chiến. Nàng thế nào cũng phải làm như thế, tuyệt đối nhượng bộ.

      Cứ khóc , nháo loạn , ở nơi này của nàng giống như lấy chân đá vào bàn đá mà thôi. Lâm Cẩn Dung gây náo động chính là hiểu chuyện, rất càn quấy.

      Lâm Cẩn Dung lau lệ: “Được, Nhị thẩm nương đến mức này, ta khuyên nhủ nữa chính là hiểu chuyện. Vậy tùy Nhị thẩm nương và Đại tẩu.”

      Lã thị cúi đầu thổi ngụm trà, thản nhiên : “Nhị đệ muội yên tâm, chắc chắn chủ trì công đạo cho muội.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Tống thị: “Bà bà, trì hoãn hồi lâu, rất nhiều việc còn chưa phân phó xong, lại trì hoãn cơm trưa kịp ăn, có nên gọi các nàng tiến vào ?”

      Tống thị ở tháp xê dịch thân mình, mang theo vài phần tự đắc : “Con khoa trương cái gì? ăn cơm trưa, con định hù dọa Nhị đệ muội chăng? Từng người đều biết xử lý công việc, chức trách ràng, ta ngay cả mười ngày mặc kệ cũng thể rơi vào tình trạng rối loạn. Nhưng chuyện hạ chí nên an bài chút.” Vừa , mặt liền lên ý cười: “Để các nàng tiến vào.” Lã thị nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, nghĩ rằng nàng cảm thấy xấu hổ, muốn tìm cái lấy cớ để trốn tránh, ai ngờ Lâm Cẩn Dung sớm ngồi thẳng, thần thanh khí sảng, mặt biểu tình đều thập phần đúng chỗ, trước sau như im lặng đoan trang, cứ như người khóc lóc vừa rồi kia căn bản phải là nàng. Vì vậy khỏi thầm mắng tiếng da mặt dày, vừa ngẫm lại, lại thấy Lâm Cẩn Dung rất ngốc, nếu sợ hãi việc trở nên ầm ĩ, vậy nên nhanh thừa dịp cơ hội này chạy ra ngoài trù bị chuẩn bị tiếp chiêu, đỡ đến lúc đó luống cuống tay chân.

      Nhưng nàng còn cứng rắn ngồi bất động ở đây, có thể thấy được da mặt những dày mà đầu óc còn ngốc nghếch nữa.

      Lã thị cơ hồ có thể nhìn thấy tình phát sinh ra sao, náo nhiệt thế nào, vì thế trừ bỏ đối với Lâm Cẩn Dung có cảm giác hèn mọn bài xích ra, còn mang theo vài phần thản nhiên tự đắc vui sướng khi người gặp họa, rồi tự thấy bản thân ưu việt, liền cũng nhịn được khẽ cười. Nhưng Tống thị, từ đầu tới cuối đều chỉ có biểu tình, kiêu nóng nảy, vững vàng đàng hoàng.

      Nhóm ma ma quản nối đuôi nhau mà vào, người người đều nín thở tĩnh khí, cúi đầu, thúc thủ làm việc, dám nhìn ba người, chỉ sợ cẩn thận trêu chọc bọn họ tức giận. Có thể đứng ở đây cũng phải là kẻ ngốc, tuy biết tình huống nhưng đứng ở bên ngoài nghe thấy lâu như vậy, ai đều có thể nhận ra là chuyện gì xảy ra, đoán kế tiếp có gì phát sinh. Có người lo lắng, chỉ sợ bị cuốn vào thế khó xử; Cũng có người hưng phấn, chờ xem qua chuyện này, rốt cuộc ai thắng ai thua, nên tính toán cho sớm; Còn có người chắc chắn vạn phần, chỉ lòng với Tống thị và Lã thị.

      Tống thị để ý gia nhiều năm, bố trí nghiệp vụ thành thạo, trong giây lát liền xử lý xong việc. Nhưng hôm nay cũng giống như bình thường, sau khi mọi người báo cáo và nhận phân phó là có thể theo thứ tự ra ngoài, mà lại được báo cho biết thể , phải lưu lại cùng nhau thương lượng công việc trong dịp hạ chí.

      Lâm Cẩn Dung ràng, Tống thị cố ý lưu những người này lại, vì muốn họ chứng kiến chuyện sắp xảy ra. Nếu nàng đoán đúng, các nàng sớm có chuẩn bị, Tiếu ma ma vừa chạy điều tra, tuyệt đối vượt qua canh giờ, có thể lôi ra mọi manh mối có thể có cùng những người có liên quan – nếu toàn là người quen việc, chỉ cần nửa canh giờ cũng có thể đem tình thu xếp toàn bộ. Nhưng mà, việc này Tiếu ma ma nhất định chỉ phí công mà thôi.

      Quả nhiên bao lâu, Tiếu ma ma trở lại, vẻ mặt tuy rằng nhìn còn trấn định, nhưng kỳ lại vội vàng, vừa tiến đến liền vào thẳng trong phòng, tìm cơ hội tiến lên thấp giọng vài câu với Tống thị.

      Lâm Cẩn Dung nâng chén trà lên, có chút nhàm chán khẽ phiết nắp trà, chén trà cùng đĩa trà chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy nho , ở trong phòng im lặng có vẻ thập phần chói tai.

      Tống thị nâng mí mắt, sắc bén liếc nhìn nàng cái, Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, nhìn Tống thị mỉm cười. Ngọn nguồn cùng gốc rễ đều bị chặt đứt rồi, nhìn xem ngươi có thể nháo loạn thế nào? Cũng phải ai cũng mù mắt, các ngươi tiên tri nhưng cũng có người sớm giác ngộ, chỉ biết là thư rơi vào tay ai chạy đâu đây?

      Lần này nghĩ tới Phạm Bao lại nhanh như vậy, tin tức chưa kịp thông báo đến các nơi, cần phải thành công làm tốt kiện, sao có thể nào chỉ trông cậy vào người cùng ảo tưởng chiêu định thắng thua? Tống thị thấp giọng phân phó Tiếu ma ma hai câu, xua tay ý bảo Tiếu ma ma lui ra, đón nhận ánh mắt Lâm Cẩn Dung rồi chậm rãi lộ ra tươi cười, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trấn định tự nhiên tiếp tục an bài tình khác.

      Lã thị mặc dù biết Tống thị cùng Tiếu ma ma cái gì, cụ thể xảy ra cái gì, nhưng có thể nhìn ra, dường như tình phát triển theo chiều hướng ngoài ý muốn. Nghĩ đến bố trí lâu như vậy, lại khả năng thất bại trong gang tấc, còn có chút thiếu kiên nhẫn tính ra bên ngoài xem có gì cần thu xếp , liền đứng dậy : “Bà bà, con nhìn xem Hạo Lang. Hình như là nghe thấy nó khóc.”

      Tống thị thản nhiên : “ có nhũ mẫu và nha hoàn trông chừng rồi, cần gì phải làm vậy? Khóc cứ để cho khóc, đừng vừa nghe thấy khóc liền chạy nhanh đến, khiến được nuông chiều mà hư hỏng. Lúc này trước bắt tay an bài chuyện cần thiết mới là việc đúng đắn.”

      “Bà bà phải.” Lã thị thấy bộ dạng nàng dường như có tính toán, liền yên lòng, an an nhiên nhiên ngồi xuống, ung dung thỉnh thoảng thưởng thức biểu tình và động tác của Lâm Cẩn Dung.

      Mành bị nhấc lên, Phương Trúc tay chân vào, đứng ở bên cạnh Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Thiếu phu nhân, Nhị gia bảo hôm nay người đến chỗ phu nhân dùng cơm.”

      Lâm Cẩn Dung nhàng gật đầu: “ biết.” Vậy là chỗ Lâm Ngọc Trân được chuẩn bị tốt, Lục Giam cũng biết. Như vậy, kế tiếp bà bà nhi tức Tống thị muốn nháo loạn cũng được. Lâm Cẩn Dung thảnh thơi nhìn Tống thị an bài mọi chuyện, thỉnh thoảng còn đưa ra đề nghị.

      Ba người đều thực bình tĩnh, có thương có lượng để ý an bài xong gia , Tiếu ma ma trở về, cũng có lý do gì bắt các ma ma quản ở tại chỗ này. Lâm Cẩn Dung đứng dậy cáo từ: “Nhị gia vừa trở về, bà bà bảo giữa trưa qua dùng cơm, ta phải trước. Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu cũng nên ăn cơm , đừng chí công vô tư, rồi mất khẩu vị.”

      Lã thị làm sao nhận ra ý tại ngôn ngoại của nàng, lập tức ngoài cười nhưng trong cười : “Nhị đệ muội tốt, biết cách săn sóc người khác. Muội yên tâm, khẩu vị của chúng ta rất tốt.”

      Tống thị cười cười: “Nếu đến giờ cơm, vậy mọi người về .” Sau đó trước mặt mọi người, quay đầu đối với Lâm Cẩn Dung quan tâm : “A Dung, là phu thê, chớ hành động theo cảm tình, cùng Nhị lang sống cho tốt, đừng vì chuyện phá hỏng tình cảm.”

      Lâm Cẩn Dung đối với Tống thị trong suốt thi lễ: “Đa tạ Nhị thẩm nương quan tâm, ta cùng Nhị gia là người thi thư biết lễ, chỉ cần tiểu nhân đừng quấy phá, nhất định hòa thuận, tương kính như tân.” xong từ biệt rời , thỉnh thoảng còn cùng nhóm ma ma quản ra thoải mái tự nhiên vài câu chê cười.

      Lã thị hận : “Quá kiêu ngạo!” Tống thị uống ngụm trà, thản nhiên : “Con gấp cái gì? Tức cái gì? Con lớn tuổi hơn nàng, cũng là nương của hai hài tử, vậy mà sao được ổn trọng như thế?”

      Tiếu ma ma nhanh tiến vào, giọng : “Phu nhân, bên kia an bài xong, nhưng mắt thấy vị kia phát tác, Đại tiểu thư lại ngăn cản ở cửa, ngay sau đó Nhị gia cũng qua đó, rồi thấy động tĩnh gì nữa. Người xem chuyện này?” Tống thị sắc mặt có vài phần khó coi, trầm ngâm hồi lâu rồi : “Người mặc dù bị Phạm Bao đuổi , nhưng cũng phải tìm cách ăn cho ổn thỏa.”

      Tìm cách ? phải làm như vậy sao? Tống thị chưởng quản gia vụ, xảy ra loại tình này, nếu nàng muốn ra chỉ có thể đến nhận sai với Lục lão phu nhân mà thôi. Lã thị bất bình: “ cho nàng biết người bị đuổi là được, nàng phải cũng muốn tức ninh nhân sao?”

      Tống thị thở dài: “Con đúng là nghĩ đến nàng ở đây khóc nháo là ngốc nghếch sao? Nàng phải mong ta nhanh làm vậy sao? Nàng sớm tính kế rồi, là ta xem thường nàng.” tính đến khả năng này trách ai đây? Phạm Bao thân phận chỉ là hạ nhân, được bất luận kẻ nào cho phép, sao dám dễ dàng đuổi nô tài? Tiếp theo, chỉ cần Đồ thị còn tức giận bất bình, Lâm Ngọc Trân còn đề phòng, vậy có cơ hội.

      Lại chủ tớ Lâm Cẩn Dung tới nửa đường, Phương Trúc mới thấp giọng : “Thiếu phu nhân, hôm nay may, sáng sớm Đại tiểu thư bị lão thái thái gọi đến Vinh Cảnh cư đọc kinh thư. Nô tỳ mới tìm trở về, có người với phu nhân chuyện Tam phu nhân buổi sáng gặp người, chuyện Nhị gia bị bệnh mà có ai báo về, rồi Tam phu nhân lặng lẽ tặng đồ cho Nhị gia nữa.” Lại mang theo vài phần sợ hãi: “Phương ma ma ngăn được, phu nhân định xuất môn, tiểu thư vừa vặn ở sân viện ngăn cản. Tiếp theo Nhị gia cũng qua đây, khuyên can mãi, phu nhân cuối cùng cũng nén tức giận.”

      Lâm Cẩn Dung liền khen nàng: “Ngươi làm tốt lắm.”

      Phương Trúc cười cười: “Là thiếu phu nhân nghĩ đến chu đáo.”

      Nhịn nhẫn, rồi thấp giọng : “Thiếu phu nhân, phu nhân vẫn rất tức giận, mắng Nhị gia ngăn cản nàng khuyên nàng đều là vì che chở Tam phu nhân. Người đến đó nên cẩn thận chút.”
      Hale205 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 198: Hoa hồng

      Lâm Cẩn Dung cười nhìn Phương Trúc liếc mắt cái, cũng gì, chỉ tiếp tục bước về phía trước

      Phương Trúc vừa rồi lá gan to ra rồi có chút hối hận, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung thay đổi thần sắc, trong lòng lại yên. Lời của nàng vừa rồi, xem như đứng về phía của Lâm Cẩn Dung, mang theo ý tứ lấy lòng ràng, theo như suy nghĩ của nàng, Lâm Cẩn Dung dù thế nào cũng nên tỏ vẻ chút, cho dù cố gắng, cũng nên đáp ứng tiếng mới đúng, ngờ lại là thái độ như vậy. Nhất thời biết Lâm Cẩn Dung rốt cuộc suy nghĩ ra sao, khỏi càng thêm cẩn thận.

      chưa được bao xa, Lâm Cẩn Dung đột nhiên dừng chân : “ Đào, ngươi cần hầu hạ ta, về trước ăn cơm, sau đó bảo Lệ Chi tỷ tỷ an bài ngươi làm việc.”

      Suy nghĩ trong cái đầu của Đào nhanh chóng chuyển động về chuyện phát sinh hôm nay, nghe thấy Lâm Cẩn Dung vừa , đột nhiên hiểu ra, Lâm Cẩn Dung đây là bảo nàng hỏi thăm tin tức, vì thế thanh thúy lên tiếng rồi thẳng.

      Quế Viên nóng lòng muốn thử: “Thiếu phu nhân? Nếu , nô tỳ qua phòng thêu thùa bên đó xem thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Quế Viên, đồ nàng mặc hôm nay chính là kiện vải đỏ tươi năm đó mình thưởng cho nàng may thành áo khoác ngắn, nay trở nên nửa mới nửa cũ còn sáng bóng, nàng lại thường xuyên mặc người, váy dưới màu xanh, diện mạo cũng là sạch , thoa son phấn, đầu cũng chỉ đeo đóa hoa mộc mạc, chỉ có đôi khuyên tai ngừng đung đưa. Liền cười : “Chẳng phải ta cho phép các ngươi may bộ đồ mới sao? Còn mặc quần áo cũ vài năm trước làm gì, sợ người ta chê cười ta, ta nỡ cho các ngươi mặc đồ đẹp hay sao. Đại nha hoàn phải có bộ dáng của đại nha hoàn, đừng giống như nhóm tiểu nha hoàn có tinh thần khí khái, thể diện của chủ tử ít nhiều cũng do có hạ nhân chống đỡ.”

      Quế Viên thấy nàng đáp lời, ngược lại soi mói xiêm y của mình, cũng hiểu được mình được phép rời , liền cúi mắt cung kính : “Thiếu phu nhân giáo huấn phải, nô tỳ trở về liền đổi quần áo khác.”

      Phương Trúc ở bên nhìn, ngầm đem chuyện này ghi tạc trong lòng.

      Lâm Ngọc Trân qua thời điểm ban đầu bùng nổ phẫn nộ, sau đó chỉ thấy mệt mỏi, có chỗ phát tiết, thầm nghĩ im lặng ngồi nghỉ ngơi chút. Vừa nhìn thấy Lục Giam ngồi ở bên, trong lòng trận phiền chán, muốn há mồm quở trách đều bị Lục Vân đúng lúc ngắt lời, nhịn được, đành phải dựa theo nguyên tắc mắt thấy tâm phiền, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ bầu trời xanh trong, mấy cụm mây trắng xốp trôi nổi phía chân trời, cách đó xa gốc cây kim quế đâm chồi nẩy lộc lá non cành, mặc dù phải là thời kỳ hoa nở, nhưng có mấy đóa hoa nho , mùi thơm nức mũi. Bên tường cây tùng vừa vặn nở mấy khóm hồng, mấy chú bướm trắng thoải mái tự tại bay tới bay lui, tình cảnh này, đúng là cảnh tượng xinh đẹp sau giữa trưa.

      Nhưng mà Lâm Ngọc Trân nhìn thấy. Trong đầu nàng đều tức giận Đồ thị hiểm, biết xấu hổ, càn quấy; Lục Giam lúc nào cũng đều che chở Đồ thị, lòng hướng ra phía ngoài.

      Bởi vậy trong lòng nàng tràn đầy thương tâm phẫn nộ, ngay cả mùi hoa tiến vào xoang mũi cũng làm cho người ta chán ghét.

      Lục Giam theo ánh mắt của Lâm Ngọc Trân nhìn ra ngoài, thấy được cảnh đẹp ngoài cửa sổ nhưng có tâm để thưởng thức. Ánh mắt dừng ở cửa sân, Lâm Cẩn Dung từ từ vào, váy dài sắc đinh hương tựa như đóa hoa thanh nhã mềm mại, mặt biểu tình thập phần thoải mái tự nhiên, mi dài cong cong, cánh môi tựa như đóa hoa hé nở, cả người cũng thấy vẻ phẫn nộ hay ủy khuất gì cả.

      So sánh với Lâm Ngọc Trân táo bạo cùng phẫn nộ, Lục Vân áp lực cùng cẩn thận, còn có Đồ thị nước mắt liên liên ủy khuất, Lục Giam càng thêm thích gương mặt này. Lâm Cẩn Dung càng tới càng gần, đôi mày nhíu lại cũng giãn ra theo, bả vai gắt gao cũng nhàng thả lỏng. hy vọng nàng có thể ngẩng đầu nhìn về phía , đối với cười cái, nhưng nàng thủy chung chỉ nhìn phía trước, chưa từng liếc mắt nhìn lần.

      Ngoài cửa truyền đến thanh vấn an của nha hoàn Trầm Hương: “Nhị thiếu phu nhân, người tới rồi sao?”

      “Ân, phu nhân có sao ?” Lâm Cẩn Dung chỉ là bộ dáng thoải mái, ngay cả thanh nghe thấy cũng có cảm giác mát mẻ thấm vào lòng người, chứa nửa điểm tức tối, giống như dòng sông băng vừa tan chảy vào mùa hè, làm cho người ta chỉ nhìn ngắm cảm thấy khô nóng phai nhạt hơn rất nhiều.

      Lục Vân nhanh ra tiếp đón, thân thiết : “Tẩu tử trở lại? Thế nào rồi?”

      Lâm Cẩn Dung cười: “Chắc dừng ở đây thôi.” Rồi trực tiếp đến trước mặt Lâm Ngọc Trân hành lễ vấn an xong mới : “ , người đều biết rồi chăng?”

      Lâm Ngọc Trân phiền muộn chỉ ghế đối diện: “Ngồi rồi sau.”

      Lâm Cẩn Dung liền kể lại việc trải qua trong viện Tống thị thiếu chữ, cười : “Ta ở trước mặt hạ nhân khóc hồi, về sau chỉ sợ ai cũng chê cười ta có tiền đồ.”

      Tội gì phải chịu nhục! Làm chuyện tốt được lưu danh, có ủy khuất dám ra, đều khiến người khác chê cười. Cái gì cũng , người khác sao biết ngươi sống tốt hay ngột ngạt, vui vẻ hay ủy khuất? Dẻo miệng có thể thành công lúc cần thiết, nhưng dưới tình huống này có thể làm chuyện tốt, dẻo miệng hay dẻo miệng tuyệt đối là hai việc khác nhau. Từ trước nàng dù xấu dù tốt đều chịu đựng, ủy khuất chua xót cũng ra, lòng chờ người khác phát , thực tế, mọi người đều bề bộn nhiều việc, thường chỉ lo lắng chuyện của bản thân, ai có kiên nhẫn chậm rãi nghiên cứu người khác.

      Lâm Ngọc Trân nghe Lâm Cẩn Dung xong, lực chú ý lập tức bị dời , oán giận : “Con phải cho lão thái gia cùng lão thái thái biết, để bọn họ biết bà tức các nàng bắt nạt con thế nào, trước mặt nhiều người như vậy, quát lớn con bắt nạt con, coi ta là người chết sao? Quá ác độc! Ta thế nào cũng phải với lão thái thái.”

      Lâm Cẩn Dung tiếp lời của nàng, cũng ngăn trở nàng, chỉ im lặng nghe nàng phát tiết. Lục Vân : “ tại cũng chỉ chờ xem các nàng giải quyết ra sao. Con đoán, đại khái vẫn tìm tổ mẫu khóc lóc nhận sai, làm bộ làm tịch hồi.”

      Lâm Ngọc Trân suy nghĩ lát, đột nhiên nhìn Lục Giam : “Quá vội vã, vì sao con lại để Phạm Bao đuổi người ? Nên lưu lại, xem các nàng điều tra thế nào, nếu tra ra, kéo thêm được những người liên quan mới tốt.” Nàng chỉ biết chuyện Đồ thị vụng trộm tặng đồ, biết Đồ thị thu được tin tức lại cố ý giấu diếm, nhưng nàng cũng phải kẻ ngốc, mấy việc liên hệ với nhau, cũng đoán được chút bóng gió. ra lời này, chính là khó xử cảnh cáo Lục Giam, ngươi đừng nghĩ rằng ngươi che giấu tốt, ta đều biết hết, ngươi nên cẩn thận chút.

      Lục Giam nhất quán lời ít mà ý nhiều: “ muốn để các nàng mượn đề tài để có chuyện mình. Tổ phụ cũng thích làm ầm ĩ.”

      Mấy chữ mượn đề tài để có chuyện mình, sử dụng cực kỳ xảo diệu. Bao hàm các loại ý tứ, có thể nhắc tới mâu thuẫn giữa Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân, cũng có thể chỉ về việc Lâm Cẩn Dung vừa gả vào liên tiếp gặp mấy chuyện khó xử. Lục Vân nhìn cái, lại cười : “Tốt lắm, tốt lắm, chuyện này xem như giải quyết rất tốt rồi, tạo thành trở ngại. tại chúng ta cũng chỉ chờ xem các nàng làm thế nào là được rồi. Kỳ cũng coi như cho chúng ta cảnh tỉnh, ngày sau ca ca dùng người truyền lại tin tức, trăm ngàn lần phải chú ý chớ để người ta tìm ra sơ hở.” đến đây, chân tình lộ ra: “May mắn chỉ là chút bệnh vặt, nếu là bệnh nặng…… dám tưởng tượng.”

      Nghĩ đến Nhị phòng muốn phá hỏng người nàng dựa vào cả đời sau này, Lâm Ngọc Trân lập tức cắn răng : “Nếu là như vậy, ta cùng bọn họ thế bất lưỡng lập, dù thế nào cũng phải đòi lại công đạo.”

      Lục Giam trong mắt liền toát ra vài phần nhu hòa: “Chớ lo lắng, con sao.”

      Lâm Ngọc Trân trầm mặc lát, đột nhiên lại trách Lục Giam, ngữ khí chua ngoa : “Lớn như vậy, sai người truyền tin cũng xong, còn làm cho người ta tìm ra sơ hở, về sau nếu để xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách ta nhắc nhở con trước. Ta nuôi con lớn như vậy, muốn thấy con phạm lỗi ngốc nghếch như thế.”

      Lục Giam liền cúi mắt, thản nhiên nghiêng mặt bỏ qua bên.

      Lâm Cẩn Dung ở bên nhìn, đột nhiên cảm thấy tình hình này buồn cười, liều mạng nhịn xuống, nhanh quay mặt sang hướng khác, chỉ sợ bị người khác phát nàng muốn cười.

      Lục Vân bất đắc dĩ thở dài: “Ăn cơm , đồ ăn đều nguội rồi.”

      Lâm Cẩn Dung khó khăn nhịn xuống, chuẩn bị đứng dậy rửa tay xới cơm chia thức ăn, vừa mới đứng dậy, Lục Giam cũng đứng lên, vừa vặn che ở đằng trước, nặng nề nhìn nàng cái mới xoay người tránh ra.

      Lâm Cẩn Dung đoán thấy được biểu tình vừa rồi của nàng, nhưng nhìn thấy thế nào? Cơm trưa này, là bữa ăn hương vị ngọt ngào nhất mà nàng từng nếm.

      Dùng cơm xong, Lâm Ngọc Trân vốn muốn mang Lâm Cẩn Dung và Lục Giam đến Vinh Cảnh cư tìm lão thái thái tố cáo ủy khuất, nhưng nghe người Lục lão phu nhân kêu thân thể thoải mái, nằm xuống nghỉ muốn tiếp ai, đành phải hầm hừ hai tiếng, bảo mọi người lui về.

      Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam trước sau ra cửa, Lục Giam đột nhiên : “A Dung, nàng trước bước .”

      Lâm Cẩn Dung cũng hỏi muốn đâu, gật đầu tự rời trước. bao lâu, Lục Giam đuổi theo, đưa tay ra trước mặt nàng, cũng gì, chậm rãi xòe lòng bàn tay, trong đó cũng là đóa hoa hồng kiều diễm.

      Lâm Cẩn Dung nháy mắt mấy cái, cũng tiếp nhận, nửa đùa nửa giỡn : “Ta vất vả cả ngày, vừa khóc vừa cười lại nháo loạn, cơ mặt bây giờ còn thấy mỏi, cũng đành thôi, nhưng còn bị người khác ngăn ở đường khóc lóc hồi biết kêu oan với ai, vậy mà cũng chỉ đáng giá đóa hoa thôi sao?”

      Lục Giam cười cười: “Ta giải oan cho nàng. Mà nàng còn muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng.”

      vốn biết Đồ thị ở đường ngăn đón nàng khóc nháo , chờ nàng xong, nhìn còn có thể ra lời thay nàng giải oan. Thứ nào nàng muốn đều có thể cho, ngươi cho được sao? Ngươi vĩnh viễn cũng thể làm được. Lâm Cẩn Dung nhàng thở ra hơi, tiếp nhận đóa hoa cầm trong tay, quay đầu quét Phương Trúc cùng Quế Viên liếc mắt cái, hai người liền tự động thả chậm cước bộ, lùi về phía sau.

      Nàng lúc này mới thấp giọng : “Ta thấy, nên đem chuyện hồi sáng cho chàng nghe. Nên làm cái gì, chàng còn phải tự mình đưa ra chủ ý.”

      Lục Giam thấy thần sắc nàng nghiêm túc, cũng thay đổi biểu tình : “Nàng .”

      Lâm Cẩn Dung liền kể lại việc Đồ thị buổi sáng trách cứ nàng cho nghe, nhưng đánh giá gì về hành vi của Đồ thị, ngữ khí cũng thể ghét.

      Giống như lúc nàng đối mặt Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, hay với bà bà nhi tức Tống thị, muốn gây trở ngại với nàng, nàng liền quay , sợ sệt e ngại, cũng hề quan tâm, nàng chỉ nhìn ngắm các nàng, mang theo chút cảm tình gì.

      Lục Giam lặng im lát, cầm lấy đóa hoa tay nàng, nhàng cài lên tóc nàng, thấp giọng : “Buổi chiều ta cùng nàng đến xem trà tứ kia.”

      khắc kia, Lâm Cẩn Dung thấy trong mắt tràn đầy khổ sở.
      Hale205 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 199: Vận mệnh

      Tháng tư sau giữa trưa mang theo vài phần nóng rực. Xe ngựa chạy vòng dưới ánh mặt trời, trong xe khó tránh khỏi vừa nóng vừa buồn chán, Lâm Cẩn Dung phe phẩy cây quạt, tận lực dựa vào bên cửa sổ, hy vọng ngoài cửa sổ có chút gió thổi qua người nàng, giảm bớt nhiệt khí. Dù là như thế, mỗi khi nhìn thấy cửa hàng náo nhiệt, nàng vẫn nhịn được bảo xe ngựa chậm lại tốc độ, cẩn thận quan sát hồi, hỏi thăm nhà người ta bán cái gì.

      Lục Giam ở bên nhìn thấy, nhịn được : “Nàng như vậy có thể nhìn thấy cái gì? Muốn nhìn bước xuống nhìn cho kỹ.”

      Lâm Cẩn Dung còn nhớ mình hôm nay xuất môn là để làm gì: “, ta hôm nay chủ yếu là muốn lo trà tứ.” Rồi nhìn Lục Giam, thử : “Nếu chàng tiện, ngày khác lại xuất môn xem được ?”

      Bất quá chỉ là cầu nho , Lục Giam thực sảng khoái cười: “Điều này có gì khó khăn? Khi nào nàng muốn cứ với ta.” Dừng chút, thấp giọng : “Cho dù ta ở chỗ của Chư tiên sinh, thời điểm cần thiết cũng có thể báo cho ta biết, cũng có ảnh hưởng gì.” Tuy là toàn gia đều , đọc sách là đại , thể trì hoãn, thể ảnh hưởng, nhưng luôn cảm thấy, cùng là lời như thế, nhưng từ miệng Lâm Cẩn Dung thốt ra, lại mang theo vài phần ý tứ .

      cùng , so với Lâm Thế Toàn tiện hơn rất nhiều, muốn dẫn nàng xuất môn, lại càng thêm dễ dàng. Đây coi như là phúc lợi chăng? Lâm Cẩn Dung liền [bánh ít , bánh quy lại]: “Nghe Lục đệ gần đây biểu tốt, chàng có biết tổ phụ quyết định đưa đến đâu đọc sách ?” Trước đó vài ngày nàng đến thỉnh an Lục lão ông, thấy Lục Thiện hồi, Lục Thiện so với từ trước béo lên rất nhiều, có tinh thần hơn, nghe lượng cơm ăn cũng khá tốt, có thể thấy được điều trị cường kiện thân thể hiệu quả cũng tệ lắm, nhưng Lục Luân, nhìn qua ủ rũ ít, vẫn liều mạng hướng nàng nháy mắt, than thở nằm ngay đơ chán nản.

      Lục Giam thấy nàng chủ động hỏi về Lục Thiện, khỏi tăng thêm vài phần hưng trí, cũng nhiều lên: “Tổ phụ tán thành đem Lục đệ đưa đến chỗ của Chư tiên sinh, sai người đến hỏi khu thư viện ở Thái Minh phủ, quyết ý đưa cùng Tam đệ, Ngũ đệ đến đó, lại thỉnh Đại biểu bá phụ nhà tổ mẫu chiếu cố, Đại biểu bá phụ là người cương trực, ít khi cười đùa, hoàn toàn có thể trấn trụ ba người họ.”

      Lục lão ông hiển nhiên tốn nhiều tâm tư. Lục Thiện nếu đến ở cùng Lục Giam, tất nhiên khiến Lục Giam thêm phiền, Đồ thị tìm được càng nhiều lý do để dây dưa với Lục Giam, mâu thuẫn giữa Đại phòng và Tam phòng cũng càng kịch liệt, cho nên bằng đem Lục Thiện đưa xa xa, đỡ khiến huynh đệ hai người trong lúc đó khúc mắc càng ngày càng sâu đậm. Nhưng cứ như vậy, Đồ thị rảnh rỗi càng có tinh lực gây chuyện, còn có Nhị phòng sắm vai nhân vật trung gian cũng thực ràng, Lâm Cẩn Dung thể nghĩ ra Lục lão ông kế tiếp xử trí Đồ thị và Nhị phòng thế nào.

      suy nghĩ, chợt nghe Lục Giam : “Tổ phụ hỏi ta, nếu để Tam thẩm nương theo cùng nhau quản gia thế nào? Lấy hiểu biết của ta đối với , ta đoán kế tiếp để Tam thẩm nương cùng các nàng quản gia. Ta tán thành.”

      “Như vậy cũng tốt.” Lâm Cẩn Dung lập tức ý thức được, tin tức này đối với nàng mà là tin tức tốt, đối với nàng thập phần có lợi. Thứ nhất, người quá nhàn rỗi dễ dàng sinh , Đồ thị có việc làm, còn nhiều tinh lực làm ầm ĩ, đồng thời tương đương với việc mâu thuẫn tập trung ở người nàng đều chuyển dời đến người Đồ thị. người trường kỳ tự do có quyền lợi, đột nhiên có cơ hội cầm quyền, thế nào đây? Quan hệ vi diệu cân bằng giữa Nhị phòng và Đồ thị tất nhiên bị đánh vỡ.

      Thứ hai, Nhị phòng Tống thị, Tam phòng Đồ thị đều đứng ra quản gia, theo lý Lâm Ngọc Trân là trưởng tẩu cũng nên xuất đầu lộ diện, nhưng trong kế hoạch của Lục lão ông, hiển nhiên có Lâm Ngọc Trân, nàng mới là người đại diện cho Đại phòng tham dự cuộc đấu này. Có thể thấy, sau này Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân bởi vì thực quyền trong tay nàng mà phải dựa dẫm vào nàng hơn.

      ràng, Lục lão ông đây là muốn bắt tay vào thay đổi vận mệnh nhất chi độc đại, duy ngã độc tôn của Nhị phòng. Lúc trước chưa từng phát sinh loại tình này, có lẽ là thời điểm khác biệt, bởi vì nàng dễ dàng tha thứ thoái nhượng, giả câm vờ điếc, mâu thuẫn chưa từng kịch liệt ràng, lão gia coi trọng đầy đủ, mọi người đều được chăng hay chớ. Đợi đến khi càng thêm kịch liệt, lão thái gia còn biện pháp hữu hiệu khác, hoặc là trong tay có người hữu dụng. Lâm Cẩn Dung nhịn được suy đoán, năm đó ở trong mắt của Lục lão ông, nàng là dạng người gì đây.

      thể phủ nhận, nay Lục lão ông coi trọng nàng, có thể , đều là vì chuẩn bị cho Lục Giam cùng Lục gia trong tương lai, cần phải chém giết, chỉ dựa vào tượng phật như Lục lão gia, có thể trấn trụ phương. So với việc đợi đến tương lai chết , tùy ý để con cháu mẫu thuẫn đấu đá nhau, bằng thừa dịp còn sống, trước đem thắng thua định ra, kẻ yếu thần phục trước người mạnh, người mạnh dẫn dắt kẻ yếu tiếp tục tiến về phía trước. Lão thái gia suy nghĩ chu toàn, nhưng rốt cuộc, người tính bằng trời tính, dù lợi hại, cũng ngăn nổi thời vận suy vi. Lâm Cẩn Dung cảm thán, đồng thời khỏi có vài phần hâm mộ Lục Giam: “Tổ phụ đối đãi với chàng tốt quá.”

      Ý tứ này ràng, cần phải thêm bước giải thích phân tích. Lục Giam khỏi tán thưởng nhìn nàng: “Tổ phụ nàng thực thông minh.”

      Bất quá là ở trong cuộc mà thôi. Lâm Cẩn Dung ngầm tự giễu phen, : “Chàng thấy, nếu như thế, Nhị thẩm nương để Tam thẩm nương quản cái gì?”

      Hiếm khi thấy nàng có hưng trí, Lục Giam thích ý cùng nàng bàn luận: “Ta thấy rất có thể là trong hai chuyện lúc trước nàng cự tuyệt. Mua sắm hoặc là quản lý khố phòng.”

      “Rất có khả năng này.” Lâm Cẩn Dung đồng ý với lời của , theo tính tình của bà bà nhi tức Nhị phòng, tất nhiên rất rộng rãi đem hai vị trí này ra cho Đồ thị quản. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nhìn thấy nhiều việc đáng chê cười, mới có thể tạo ra thêm càng nhiều mâu thuẫn xung đột.

      Lục Giam có chút ngượng ngùng : “Ta mặc dù đồng ý Tam thẩm nương giúp đỡ quản , nhưng đồng ý nàng quản lý hai chuyện này.” Hai vị trí này đều là thực quyền kiếm được lợi, Tam phòng nghèo như vậy, ngày thường lại bị xa lánh, có thể tưởng tượng Đồ thị sau khi tiếp quản vị trí này là bộ dáng gì. muốn nhìn thấy cái loại tình cảnh dọa người xuất .

      chú trọng mặt mũi, Lâm Cẩn Dung theo ý : “Vậy chàng có thể cùng tổ phụ đề nghị chút, để tổ phụ an bài. Dù sao người Tam phòng đứng ra quản , trong đó lại có hai vị trưởng bối, thể giống như chuyện của ta, để Nhị thẩm nương an bài được. Nhưng muốn làm cái gì, trước hết nên suy nghĩ cẩn thận.” Nàng dự đoán được, rất có thể Đồ thị tiếp nhận quản lý phòng thêu thùa, nàng cũng bị đẩy dời chỗ khác. Nhưng lần này lại thể so với lần trước, nàng cùng Nhị phòng còn lựa chọn nào khác ngoài việc công khai đứng ở mặt đối lập. phải ân oán cá nhân, mà là lập trường giống nhau, thể thoái nhượng.

      Lục Giam hiển nhiên cũng nghĩ đến, lặng im lát, đột nhiên thấp giọng : “A Dung, Tam thẩm nương như vậy……… Nàng vì sao cũng xấu nàng câu?”

      Lâm Cẩn Dung ngờ tới đột nhiên hỏi vấn đề này, nghĩ nghĩ, thản nhiên : “Ta cũng có cha mẹ, dù cho ta chán ghét phụ thân, nhưng thời điểm đường huynh của ta chê cười , Ngô Tương khinh thường , ta vẫn nhịn được đặc biệt khổ sở.” Cho nên coi như hết. Giống như năm đó, nàng thay Lâm Diệc Chi cùng Đào thị làm rất nhiều việc, có số việc làm rất tốt, có số việc làm chưa được ổn thỏa, nhưng thủy chung, chưa từng xấu nhà mẹ đẻ câu.

      Nàng vẫn là lần đầu tiên với về chuyện cha mẹ ràng như vậy, Lục Giam nhịn được nắm tay nàng, thấp giọng : “A Dung, rất nhiều chuyện chúng ta được lựa chọn, nhưng về sau, còn nhiều thời gian.” Lâm Cẩn Dung cười , quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Đến rồi.”

      Hai người còn chưa vào cửa, chợt nghe bên trong vang thành mảnh, Phương Trúc cười : “Thợ mộc bận việc đúng là thời điểm mấu chốt, vừa ầm ĩ lại bụi bặm. Nhị gia cùng thiếu phu nhân ngại ra hậu viện, hậu viện thanh tịnh, đợi nô tỳ lấy nước ấm để pha trà.”

      Tới nơi này để làm chính , sao có thể hưởng thụ thoải mái? Lục Giam nhân tiện : “A Dung ra phía sau hóng mát , ta ở đây nhìn xem.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta hiếm khi được đến lần, sao có thể ra hậu viện trốn tránh nhàn rỗi? bằng chúng ta cùng nhau nhìn xem, ta cũng có thêm kiến thức. Chàng cần phải gắng hết sức a.”

      Lục Giam cười rộ lên, tin tưởng tràn đầy : “Nàng yên tâm .”

      “Tam gia nghe Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân tới, vốn là muốn chạy tới, nề hà trong cửa hàng có việc, thể đến đây, liền để tại hạ cung kính bồi tiếp.” Lâm Thế Toàn tìm tiểu quản họ Tần để quản lý trà tứ, Tần quản nghe tin vội vàng chạy ra tiếp đón Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam vào bên trong, nhất nhất xem qua.

      Lục Giam chậm rãi vòng, : “Hoa văn trang trí quá mức tinh tế, phù hợp với phong cách của tiểu viện này, lúc này nên lấy phong cách cổ xưa làm chủ.”

      Lâm Cẩn Dung tin tưởng ánh mắt , liền lập tức sai người sửa lại. Lục Giam lại : “Phòng xá đúng là cũng gần giống như vậy, mấu chốt là ở trang trí. Vẽ tranh sơn thủy, bốn mùa danh hoa, danh hương……”

      , chợt nghe có người ở cửa cười : “ là hiếm có!”

      Hai người nhất tề quay đầu, thấy Ngô Tương cùng với đường đệ Ngô Hanh của , cười dài đứng ở phía ngoài cửa.

      Lục Giam bước lên phía trước thi lễ, cười : “Các ngươi sao lại tới nơi này?”

      Ngô Tương nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, cười đáp: “Ta sớm nghe Lâm Tam ca qua, nơi này muốn mở trà tứ hàng đầu ở Bình châu, nhưng vẫn chưa có duyên nhìn thấy. Hôm nay nhàn rỗi, cùng lão Tứ dạo giải sầu. đến tận đây, bỗng nhìn thấy xe ngựa nhà ngươi, hưng chí liền tiến vào. Ai ngờ đúng là ngươi ở đây a.” Vừa , liền đập vào đầu vai Lục Giam cái: “ có tâm, về nhà rồi cũng tìm ta.”

      Lục Giam vội : “Ta hôm qua mới trở về nhà, vốn là ngày mai tìm ngươi.” Ngô Tương bỡn cợt cười: “Thôi, nay ngươi giống như trước, đại ân nhân.” Lâm Cẩn Dung lợi dụng thời gian rảnh tiến lên cùng huynh đệ hai người thi lễ, : “Phía sau có vườn , rất thanh tịnh, bằng ra phía sau ngồi xuống, ta sai người pha trà đưa trái cây lên.”

      Ngô Tương nhân tiện : “Trước vội, ta tò mò, cố ý đến nhìn xem. Các ngươi vừa rồi giảng giải sao?”

      Lâm Cẩn Dung vội : “ về trang trí, Ngô Nhị ca có ý kiến gì hay ?”

      Ngô Tương vốn việc nhân đức nhường ai: “Để ta nhìn xem.” xong quả nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây, điều tra khắp chung quanh.
      Hale205 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 200: dối

      Ngô Tương ở trong sân dạo vòng, : “Tuy ta chỉ qua Giang Nam hai lần, nhưng trà tứ trong kinh ta tới ít. Trà phô tầm thường cũng đành thôi, chỉ là sinh ý mấy văn tiền. Nhưng nếu muốn làm sinh ý quan to quý nhân, trang trí trong phòng, thí dụ như bình hoa, lư hương, bàn trà, chén trà, dụng cụ, thư họa, đều là phong cách cổ xưa tinh mỹ nhất. Có nhà, dụng cụ hơn phân nửa là đồ cổ từ tiền triều, chén trà phải mất quan tiền, vào cũng thể biết xấu hổ mà bỏ thêm hai ba quan tiền. Ta thấy, trà tứ này nếu muốn kiếm nhiều tiền, còn nên bỏ nhiều công phu ở trang trí dụng cụ mới đúng, Mẫn Hành, ngươi cảm thấy như thế nào?”

      Thành Bình châu xa xôi vô cùng, sao có thể cùng trong kinh đánh đồng? Lại có bao nhiêu quan to quý nhân tiêu tiền như nước đây? Lục Giam vốn lúc trước cùng Lâm Cẩn Dung trang trí chỉ cần lịch tao nhã theo phong cách cổ xưa, cũng đồng ý với cách của Ngô Tương, nhưngkhông thẳng ra đả kích : “Đồ cổ tiền triều nào dễ tìm như vậy? quan tiền chén trà, chỉ sợ cũng có vài người bỏ được tiền ra mà uống. Ta thấy lịch tao nhã cũng đủ rồi.”

      có vài người có thể bỏ tiền ra, nhưng nếu chỉ cần số người là đủ rồi.” Ngô Tương nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “A Dung, là trà tứ của muội, mấu chốt vẫn phải xem ý tứ của muội. Muội thấy thế nào?” Lời còn chưa dứt, bị đường đệ Ngô Hanh kéo kéo góc áo, ám chỉ lời này thích hợp, người ta là phu thê, cái gì của ngươi của ta, nghe giống như là châm ngòi.

      Vốn là đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, chẳng lẽ Lục Giam còn có thể vì loại chuyện này mà tức giận? Kia cũng khiến người ta khinh thường rồi. Hơn nữa, Lục Giam so với Lâm Cẩn Dung hiểu được việc buôn bán sao? Đương nhiên là muốn hỏi Lâm Cẩn Dung. Ngô Tương cho là đúng, chỉ nhìn Lâm Cẩn Dung, tĩnh lặng chờ nàng trả lời.

      Lâm Cẩn Dung cười : “Ngô Nhị ca, Mẫn Hành đúng, ta có nhiều tiền như vậy. Còn có cửa hàng hương liệu cùng chi tiêu trong thôn trang nữa.” Trong mắt nàng, hoàn cảnh u nhã, dụng cụ tinh xảo, nước trà rượu trái cây tận lực làm tốt, tiểu nhị đắc lực mới là mấu chốt. Cái gọi là đồ cổ, ngày thường nhìn qua thấy trân quý đáng giá, nhưng quăng tiền vào đó hơi lãng phí, chỉ cần kiếm vài món trang trí làm đẹp là được rồi.

      Thấy nàng trả lời như thế, Ngô Tương hơi có chút thất vọng, cau mày nghĩ ngợi, : “Bằng , ta cho muội mượn?”

      Lời vừa ra, chỉ là Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, ngay cả Ngô Hanh đều lắp bắp kinh hãi. Lâm Cẩn Dung cảm thấy đối đãi với mình dường như giống so với lúc trước, từ trước cũng tốt, nhưng ân cần như vậy. Lại nghĩ ra nguyên nhân, liền cẩn thận : “Vay tiền? cần đâu.”

      Ngô Tương khinh bỉ nàng: “Tiền nhắc đến cái gì? Ta là , ta có thể cho muội mượn đồ cổ. đến , phải chúng cũng có danh khí sao? Có mấy thứ này trấn trụ, nhóm nho sĩ cũng thích đến đây. Phụ thân muội cũng có ít? Muội cũng có thể mượn của , dù sao vài thứ kia của chỉ bày ra vẻ rồi cũng bám bụi mà thôi.”

      Nàng với Lâm Tam lão gia ít khi mở miệng chuyện, sao có thể mượn của ? Lâm Cẩn Dung muốn cự tuyệt, Lục Giam cũng cùng Ngô Tương vái chào, cười : Mậu Hoành, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhà của ta cũng có, nếu là cần, với ngươi.” Thấy xin miễn, Lâm Cẩn Dung cũng thêm.

      Còn tưởng rằng sau khi thành thân Lâm Cẩn Dung có thể thoải mái hơn, ai ngờ Lục Giam vẫn là người câu nệ hình thức. Ngô Tương nhìn xem Lục Giam, lại nhìn xem Lâm Cẩn Dung, thản nhiên cười, gì.

      Lục Giam bị tươi cười ý tứ này của khiến trong lòng có vài phần ảo não nên lời – lần này giống từ trước Ngô Tương cùng tranh đoạt cao thấp, khi đó có thể chút nào yếu thế phản bác, lần này cũng mặc dù thấy bị đè nén, lại thể nào ra.

      Tuy rằng ai cũng gì, nhưng Ngô Hanh thấy khí có chút thích hợp, liền tươi cười, : “Lục Nhị ca, ta vừa vặn có chuyện muốn thỉnh giáo Chư tiên sinh. Còn mời huynh giúp ta hỏi thăm chút.”

      Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy : “Mẫn Hành chàng dẫn bọn họ đến hậu viện ngồi xuống chậm rãi chuyện, ta đến phòng bếp nhìn xem, để người ta an bài đồ ăn nước trà lên.”

      Lục Giam muốn dặn dò nàng hai câu, chợt nghe Ngô Tương : “Thời tiết nóng, cần cầu kỳ, Tứ muội muội cần đa tâm, sai người đến Ngũ Trượng lâu mua chút đồ ăn chay, rượu cùng trái cây là được rồi.”

      Lâm Cẩn Dung đáp ứng, tới phòng bếp, ra lệnh Phương Trúc an bài người mua đồ ăn và rượu, lại cố ý phân phó mua thêm hai bàn đồ ăn, thỉnh thợ làm việc bên ngoài ăn uống. Còn bản thân dẫn theo Quế Viên, tự tay tẩy rửa trà cụ, chuẩn bị pha trà đãi khách.

      Vừa đem trà cụ chuẩn bị xong, chỉ thấy Ngô Tương tới đứng ở cửa : “Tứ muội muội, chúng ta có thể chuyện chút được .”

      Quế Viên kinh ngạc vô cùng, lập tức nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung thản nhiên nhìn nàng cái, Quế Viên liền nhu thuận thối lui qua bên, cúi đầu làm việc của mình.

      Lâm Cẩn Dung hướng ra phía ngoài phòng bếp: “Ngô Nhị ca, trong phòng bếp chật hẹp, hun khói ngột ngạt, ngại ở bên ngoài chuyện hơn.”`

      Ngô Tương há có thể hiểu ý tứ hành động của nàng hay sao? khỏi bật cười: “Ta cũng phải người ngoài, cẩn thận như vậy…”

      Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt : “Dù thế nào cũng phải có điểm e ngại.”

      Ngô Tương liền thu liễm tươi cười, theo nàng đứng lại dưới tàng cây bên đường, trước hướng nàng vái chào, : “Tứ muội muội, ta thực hối hận lúc trước nghe lời muội khuyên bảo.”

      Lâm Cẩn Dung hiểu được là chỉ kiện đến kinh thành dự thi, nhân tiện : “Chuyện trôi qua, Nhị ca chớ để ở trong lòng, cứ coi như là bài học kinh nghiệm.” Nàng trong miệng tuy như thế, trong lòng có chút là lạ, lúc trước Ngô Tương từ kinh trở về, tất cả mọi người đều nghĩ đến thu liễm sửa đổi, vẫn như cũ làm theo ý mình, hề để ở trong lòng. Hôm nay tại sao còn hướng nàng cảm tạ? là đáng ngạc nhiên.

      “Đúng vậy.” Ngô Tương yên lòng gật đầu, do dự lát, sợ đổi ý nhanh ra: “Tứ muội muội, xin lỗi, ta cẩn thận đọc thư muội viết cho Dương Mạt.”

      Quả nhiên ngoài sở liệu của nàng, có thể mạc danh kỳ diệu chạy đến cửa hàng gặp Lâm Thế Toàn chuyện đó, hẳn là đọc lén bức thư kia. Phong thư được nàng dán kín, sao có thể chỉ giải thích bằng mấy từ cẩn thận đọc phải đây? Lâm Cẩn Dung tin tưởng giờ phút này biểu tình của mình tuyệt đối khó coi: “Ngô Nhị ca vì sao cẩn thận như vậy?”

      Ngô Tương liếc mắt nhìn nàng cái, có chút thẹn thùng sờ sờ đầu, môi mấp máy hồi lâu, cũng gì. Lâm Cẩn Dung thúc giục , liền im lặng chờ trả lời, lâu sau, Ngô Tương mới : “Ta… cẩn thận, phải cố ý.” Đột nhiên, lại hướng nàng vái chào: “Thực xin lỗi, Tứ muội muội.”

      vái chào tình lòng, chút nào giả bộ. Lâm Cẩn Dung hiếm khi nhìn thấy hành vi này của , trầm mặc lát, cuối cùng : “Quên . Ngô Nhị ca phải biết việc này phải là điều người quân tử nên làm. Nếu huynh , cũng có người biết được, nếu , nên thực tình thực lòng hối hận, về sau cũng đừng tái phạm. Có thể nguyên nhân với ta ?”

      Ngô Tương cúi mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng : “ lời dối dẫn tới nhiều lời dối hơn, ta muốn lại bừa, nhưng cũng muốn ra, thỉnh muội đừng cùng ta so đo. Nhưng muội phải nhớ kỹ, ta phải cố ý, cũng phải muốn hại muội, chính là nghĩ tới.”

      Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến, cũng là càng muốn biết đến tột cùng làm cái gì.

      Ngô Tương giương mắt nhìn nàng, biểu tình thêm vài phần ngưng trọng: “Ta vốn vẫn định giấu giếm, nhưng sau khi đọc thư của muội, vẫn là quyết định thể dối gạt, vì sao muội lại nhờ Dương Mạt giúp muội làm hộ tịch?”

      Lâm Cẩn Dung : “Lâm Tam ca với huynh sao? Vì huynh muội hai người bọn họ. Lâm Tam ca là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, thể ở Bình châu cả đời, càng thể cả đời giúp việc cho người khác, nhưng tộc bá của ta chỉ cần còn sống ngày, chẳng khác nào công thay người vất vả, đến nơi khác làm hộ tịch, bọn họ có thể bình yên trí sản, lại có người nào có thể quấy rầy bọn họ.”

      Ngô Tương trong mắt tràn đầy nghi hoặc, Lâm Cẩn Dung thản nhiên đón nhận ánh mắt tươi cười: “Bằng , Ngô Nhị ca nghĩ thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể che giấu ác nhân đào phạm nào đó hay sao?”

      “Muội che giấu được đào phạm nào chứ?” Ngô Tương biểu tình thoải mái: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng Dương Mạt vừa gả , nàng là nữ nhân làm việc tiện, bằng để ta thay muội nghĩ cách. Ta có biểu cữu ở Phủ châu mới nhậm chức, để làm thỏa đáng. Muội cảm thấy như thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung suy nghĩ lát, : “Được. Nhưng còn muốn thỉnh Ngô Nhị ca hỗ trợ giữ bí mật, đừng nhắc tới người liên quan.”

      Đại để là thấy nàng phản ứng vẫn đều thực lý trí, Ngô Tương liền lộ ra bản tính, tựa tiếu phi tiếu : “Bao gồm cả Lục Giam sao?”

      Lâm Cẩn Dung bất chính trả lời : “Huynh cũng hiểu được tình cảnh của Lâm Tam ca, càng ít người biết càng tốt. Bao gồm cả mẫu thân ta, ta cũng tính để nàng biết. Nếu có huynh cẩn thận đọc được, huynh cũng biết việc này. Đến lúc này, chỉ biết có ba người ta cùng Lâm Tam ca, Lưu Nhi biết việc này mà thôi.”

      Ngô Tương liền cười rộ lên: “ như vậy, ta là vô tình biết được bí mật của các muội, nhưng muội đừng giết ta diệt khẩu a.”

      Lâm Cẩn Dung bị làm cho tức cười, nửa đùa nửa : “Giết người diệt khẩu , nhưng mà, gặp lại coi như quen biết?”

      Ngô Tương thở dài: “Muội yên tâm, là ta thực tâm xin lỗi muội, ta nhất định làm tốt chuyện này.”

      “Ta toàn tâm toàn ý chờ tin tức tốt của Nhị ca.” Lâm Cẩn Dung cười khổ, tình đến tình trạng này, tin cũng được. Huống chi, nàng cũng biết , phải người đại gian đại ác, tuy rằng khuyết điểm ít, nhưng phải người xấu. Chỉ trích có ích gì? chỉ mất bằng hữu mà thôi. Về phần chịu nguyên nhân, trước mắt xem ra cũng thấy có bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng, ít nhất nàng cũng có ân huệ của người khác, quên .

      Ngô Tương nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung hồi, bỗng nhiên cười: “Tứ muội muội, muội là người tốt. Ta vốn tưởng rằng, muội giận dữ, thậm chí từ nay về sau coi ta là tiểu nhân, cả đời qua lại với nhau, kết quả như vậy, Tứ muội muội, muội tuy là nữ tử, cũng tuổi hơn ta, ta lại thập phần kính trọng muội.”

      Lâm Cẩn Dung có chút ràng: “Ta bất quá chỉ là tiểu nữ tử mà thôi, Ngô Nhị ca nếu còn việc gì khác, vậy ta vào đây.” Vừa mới cùng Ngô Tương cáo từ, thấy Lục Giam cùng Ngô Hanh hai người kết bạn về bên này, liền đơn giản đứng lại, chờ hai người tới gần.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :