@linhdiep17 àh, vại mới thú vị chứ nàng, thấy nam phụ dễ xương hem?? ấy cũng lưu manh ko kém đâu nha nàng!
CHƯƠNG 1.3 Tống phủ và Cốc gia là chung con đường, bất quá nhà người ở đầu ngõ, người ở cuối ngõ nhưng nguyên lai con đường này chỉ có 2 căn nhà. Cốc lão gia là gia đình thương nhân, cả nhà có rất nhiều tiền; Tống lão gia lại là con nhà quan lại, gia đình thư hương nhiều đời. Tống lão gia đương triều là tể tướng về quan, mà phụ thân Tống Thao Hải của Tống Hành Dịch là đương triều nhất phẩm quan lại, cánh tay phải đắc lực của hoàng đế, cùng với phu nhân mình trú ngụ tại Kinh thành, chỉ khi ngày lễ tết mới quay trở về. Vốn Tống Hành Dịch cũng theo cha mẹ ở tại Kinh thành, nhưng bởi vì Tống gia tam đại đơn truyền, Tống lão gia lại rất thích Tống Hành Dịch, năm Tống Hành Dịch chín tuổi, theo cha mẹ về quê mừng năm mới cùng ông bà, Tống Thao Hải nhìn ra Tống lão gia rất thích con mình nên để lại bên người chăm sóc lão nhân gia. Tuy rằng chính mình nỡ rời xa hài tử duy nhất, nhưng Tống Thao Hải là người con hiếu đạo, nên để con trai thay mình chiếu cố lão phụ thân, làm tròn đạo hiếu; hơn nữa Kinh thành là nơi phồn hoa thịnh vượng, đối với Tống Hành Dịch phải chuyện tốt, ở cùng lão gia cũng giúp chuyên tâm đọc sách. Tuy như thế, Tống Hành Dịch từ thông minh tuyệt đỉnh, ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi có thể hành văn, được mệnh danh là thần đồng đương triều, ở nơi nào đọc sách kỳ thực cũng đều giống nhau. năm đó mười lăm tuổi đạt giải nhất, chấn động kinh thành, trở thành Trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Vốn là sau khi được phong Trạng Nguyên, phải ở lại trong triều làm quan, nhưng vì Tống lão gia nỡ rời xa , hơn nữa Tống Thao Hải cho rằng con mình còn quá trẻ, với mà có chức vị là tốt rồi, cần phải tôi luyện nhiều hơn, nên liền xin Hoàng Thượng sau khi hắn 26 tuổi mới vào triều làm quan. Đương kim hoàng thượng cũng là người hiếu đạo, hơn nữa Tống Hành Dịch từ 10 tuổi đã là bằng hữu thân thiết nhất của Thái tử cùng nhau đọc sách, và Hoàng thượng cũng rất xem trọng , liền đặc biệt ân chuẩn cho ở lại quê nhà làm bạn với tổ phụ, chờ sau 20 tuổi lại nhập kinh. Lần này lưu lại, lại để lại đoạn nghiệt duyên phấn khích. Nguồn gốc của nghiệt duyên này, chính khí mười phần thẳng đến Tống phủ, dùng sức đập cửa lớn nhà . Người sai vặt từ khe cửa nhìn ra thấy người đến là Cốc Tư Như, sợ tới mức dùng tốc độ nhanh nhất lập tức mở cửa, sợ làm chậm trễ bị ăn đòn của tiểu thư Cốc gia. Ác danh của Cốc Tư Như lan xa, tuy rằng nàng vô cớ khi dễ người, bất quá làm nàng vui, vẫn là thể tưởng tượng, đặc biệt tại, vừa nhìn là biết tâm tình nàng tốt, mọi người nên tránh xa thì có vẻ an toàn hơn. Tuy rằng cả Như Ý Thành đều biết, Tống thiếu gia nhìn thấy nàng liền đau đầu, nhưng bọn họ làm hạ nhân nào dám ngăn trở? Dù sao, ngăn cũng thể ngăn, làm tốt còn bị đánh trận, bằng dứt khoát mau chóng thỏa hiệp, việc này họ trải qua nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu được. “Tống Hành Dịch ở đâu?” Cốc Tư Như vòng vo trực tiếp hỏi trọng điểm. “Thiếu gia… thiếu gia cùng Tiêu tiểu thư ở thư phòng.” nhanh chóng thông báo, Cốc lão đại người đừng giận chó đánh mèo đầu nô tài a! “Hừ!” Cốc Tư Như phát hỏa, bàn tay dùng sức vỗ mạnh, “Phanh” tiếng đóng sầm cửa lại, thân hình người sai vặt xém chút bay theo cánh cửa, đến khi phục hồi lại tinh thần, Cốc gia tiểu thư sớm về phía thư phòng tìm tên đầu sỏ gây chuyện. “Mau! Nhanh cho thiếu gia, Cốc tiểu thư đến đây!” Người sai vặt vội vàng túm lấy mấy người hầu rót trà, bưng nước suốt ruột . Người hầu kia trái lại vẫn tiếp tục quét rác, khuôn mặt cũng nâng, “Gấp cái gì, nhà chúng ta ai có thể nhanh hơn được Cốc Tứ tiểu thư?” Hừ người mới tới là thiếu kiên nhẫn. Gã sai vặt nghe vậy lập tức liền trầm mặc, lời này rất đúng, Cốc tiểu thư kia đến hay đều luôn hùng hổ! Tất cả mọi người trong phủ đệ, ngoại trừ thiếu gia, tất cả đều sợ nàng, trốn được liền trốn. vẫn là…thôi né qua , thiếu gia, thực xin lỗi, ai… Cốc Tư Như cùng Tống Hành Dịch miễn cưỡng cũng được xem là từ cùng nhau lớn lên, từ năm ấy Tống Hành Dịch đến Như Ý thành, nàng ở Tống phủ thời gian so với khuê phòng nhà mình còn nhiều hơn, cho nên nàng đối với hoàn cảnh Tống gia phi thường quen thuộc. qua hành lang dài khúc khuỷu, men theo đường mòn hoa viên, người hầu, tỳ nữ dọc theo đường nhìn nàng thân sát khí, đều lập tức nhượng bộ, xem ra hôm nay thiếu gia gặp xui xẻo rồi. Nam chủ nhân của Tống phủ ở tại sân vườn, nơi này an tĩnh cũng vô cùng sạch , trời sinh tính tình thanh tĩnh, nơi này cũng tĩnh lặng như vậy, Cốc Tư Như vừa sải bước tới cửa viện, ngẩng đầu, bước chân nhanh bỗng dưng ngừng lại. Dưới ánh nắng, bên dưới những phiến lá trúc xanh biếc là cánh cửa sổ cũ phản chiếu ra những tia sáng sâu thẳm. Bên cạnh chiếc bàn nho , một công tử phong thần nho nhã, y bào mới tinh, khuôn mặt như ngọc, một tiểu thư ôn nhu thanh lệ mặt mày như họa, cử chỉ nhàn nhã, hai người ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn chính là làm lu mờ mọi cảnh sắc trong viện đình. Cái gì mà do trời đất tạo thành, khung cảnh trước mắt cũng phải chính là đất trời tạo nên hay sao? Hơn nữa thái độ của bọn họ, cái loại quen thuộc, thân cận này, quả thực là…Cốc Tư Như giơ tay kéo hai cành lá cây bên cạnh, đem nó nhổ tận gốc, bàn tay bị cành cây thô ráp làm đau, đau đớn như vậy làm cho vành mắt nàng lập tức đỏ ửng. Cho tới bây giờ mọi chuyện đều khiến nàng nhìn thấu, giờ khắc này, lo lắng trong lòng nàng đột nhiên biến mất. Bọn họ như vậy xứng, giống nhau nhã nhặn, giống nhau khí chất bất phàm, mà nàng…Nâng tay, nhìn bàn tay của mình bị nhiễm vệt bẩn từ nhánh cây, như vậy, thô lỗ chịu nổi. p/s: càng ngày càng lười, bi giờ mới biết thương quá cho các Editor, cày ngày cày đêm vì độc giả chúng tớ!
oi...nu 9 bi nguoc ak....hic....hic.....ta cung nghi the....bon chen doc cover dau het ca dau.........co len nao