6.3
Bà mập, chính là giáo Phương, ở trong văn phòng chờ Ôn Hành Chi. Mới vừa rót xong ly nước, thấy Ôn Viễn hầm hầm dẫn người vào văn phòng. Bà muốn ra vẻ kêu căng của giáo viên dạy dỗ Ôn Viễn, nhưng khi nhìn thấy người sau lưng bộ mặt đầy hung tợn lập tức biến mất.
Nhìn thấy người tới, giáo viên Phương lặp tức cười tươi.
"Đây là phụ huynh của Ôn Viễn."
ta nhìn Ôn Hành Chi, vươn tay ra. Ôn Hành Chi chỉ ảm đạm cười, bắt tay lại: "Xin chào, giáo viên Phương."
Sau khi bắt tay xong, bà mập nhìn Ôn Hành Chi từ xuống dưới, hỏi: "Xin hỏi ngài là gì của Ôn Viễn?"
"Đây là chú của em." Ôn Viễn cướp lời , "Ba mẹ em có việc bận, cho nên mới nhờ chú em đến..."
dối trước mặt Ôn Hành Chi có chút quen. đến nữa câu sau, thanh dần lại. May mà Ôn Hành Chi chỉ liếc , chưa gì.
Bà mập chắc chắn nhìn ra manh mối gì
Mặc dù các bạn học sinh đều gọi ta là bà mập, nhưng mà ta cũng đến nỗi già. Năm nay chỉ mới hai mươi bảy thôi, vẫn chưa kết hôn. Cho nên khi nhìn thấy Ôn Hành Chi, giáo viên Phương có chút bình tĩnh. May mà ta có tố chất tâm lý tốt, trong khoảng thời gian ngắn liền ổn định lại tinh thần, "À... Chúng ta vào trong chuyện ."
Ôn Hành Chi gật đầu, quay đầu liếc nhìn Ôn Viễn. với : "Ở bên ngoài chờ chú."
Hả?
Ôn Viễn vừa nghe thấy liền đứng lại, ngoan ngoãn gật đầu chờ ở bên ngoài văn phòng.
*****
Vừa vào văn phòng, bà mập liền mời Ôn Hành Chi ngồi.
Ôn Hành Chi cũng từ chối, vừa ngồi xuống cầu đầu tiên: " xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của Phương."
" có, có." Bà mập vẫy tay, hơi xấu hổ : "Tiếp đãi phụ huynh là trong những nhiệm vụ quan trọng mà. Sau có thể gọi là tốn thời gian."
Ôn Hành Chi hơi vuốt cằm, do dự lát, sau đó mới : "Tôi nghe Viễn Viễn rồi. Lần này là vấn đề sớm?"
"À. Đúng là có chuyện này." Bà mập đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra bức thư, đưa cho Ôn Hành Chi: "Nhắc tới chuyện này tính là chuyện lớn lao gì. Nhưng mà nay Ôn Viễn học lớp mười , còn tới hai năm thi vào đại học. Thành tích học tập của em ấy chỉ thuộc dạng trung bình, nếu để tâm vào chuyện học, khả năng đậu đại học cao lắm."
Ôn Hành Chi gì, chỉ nhìn bức thư có nhiều nét gấp. Đọc nhanh bức thư đó, sau khi xem xong, chỉ nghĩ đến điều. Nếu như bức thư này là của Ôn Viễn viết chữ của nó thực là đạt tới trình độ quá khó coi rồi. Nếu như phải nó viết người cố tình viết ra bức thư này cũng phải bỏ nhiều công sức.
" Phương." gấp bức thư lại, trả lại cho bà mập. "Tôi muốn biết, bức thư này làm sao phát được?"
Bà mập thấy nghiêm túc hỏi vậy, cũng định giấu diếm mà ra : "Là học sinh đưa cho tôi. là sau khi tan học phát trong học tủ của Ôn Viễn."
Ôn Hành Chi chỉ cười cười: "Xin hãy nghe vài lời của tôi. Tôi lại nghĩ khác. Ôn Viễn với tôi là hề có ấn tượng gì với bức thư này, nhưng mà lời giáo nghe thấy lại hoàn toàn khác. Mặc kệ kết quả là như thế nào, hai người chắc có người dối, điều đó thể nghi ngờ. Nhưng mà cho dù là ai dối, thể dựa vào bức thư này mà kết luận được."
Bà mập có chút nghi ngờ: "Nhưng mà nét chữ này là của Ôn Viễn."
"Nét chữ thể nào làm chuẩn. Chữ của Viễn Viễn đẹp, nếu muốn bắt chước cũng phải thể làm được."
Càng chuyện, bà mập càng cảm thấy chuyện này có chút phức tạp. Bà vỗ bàn : "Chuyện này nhất định tôi điều tra . Nếu biết ai là tôi nhất định tha."
Ôn Hành Chi hơi suy nghĩ chút, : "Trừng trị nhất định rồi. Nếu như hôm nay tôi tới đây, hy vọng mọi chuyện dừng ở đây. cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến kết quả học tập của hai đứa nó. cho cùng cũng phải là chuyện lớn gì."
Ánh mặt của bà mập sáng ngời trước thái độ của người đàn ông này. lát sau bà mập nở nụ cười đầy xấu hổ: "Ngài xem! Chuyện này tôi chưa làm mờ phụ huynh rồi!" Suy nghĩ chút còn : "Nhưng mà con bé Ôn Viễn này, bình thường hay chơi với Triệu Duy Nhất. Khi tôi nhìn thấy bức thư tình này, cũng nghĩ nhiều, lập tức..."
" sao." Ôn Hành Chi để ý còn cười , "Ở trường học, Viễn Viễn vẫn cần phải nhờ giáo Phương đây dạy dỗ nhiều hơn."
Thế là trong khi bạn học Ôn Viễn rối rắm đứng chờ ở bên ngoài, bên trong mọi chuyện kết thúc trong bầu khí hòa bình.
bé Ôn đứng ở bên ngoài do dự mãi, nhìn thấy cửa văn phòng mở ra, liền vội vàng bước lên.
"Mau chào tạm biệt giáo ."
Ôn Hành Chi dặn dò, Ôn Viễn đành phải nhẫn nại nhìn bà mập tiếng hẹn gặp lại. Bà mập cười tít mắt lại, vẻ mặt hiền lành hơn mọi lúc.
Trong lúc nhất thời Ôn Viễn có chút khó tin, nhắm mắt đuổi theo phía sau Ôn Hành Chi. Vừa mới ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh có người mới hỏi, "Chú, bà... Phương sao?"
"Chưa gì hết."
Ôn Hành Chi thản nhiên trả lời lại, mở cửa xe ra.
Ôn Viễn nghe thấy đáp án như vậy, nhất thời nghẹn họng. muốn tiếp tục hỏi, thấy có hai bóng người chạy về phía .
"Ôn Viễn!"
Là Tô Tiện và Triệu Duy Nhất.
Nhìn thấy hai người, Ôn Viễn liền kích động. Chuyện bị mời phụ huynh bọn họ biết. là vì trong khoảng thời gian này bọn họ quá bận rộn cho trận đấu, rất ít khi tới trường học. Thứ hai là Ôn Viễn muốn cho bọn họ biết. Tâm tư của con luôn là như vậy, là bạn thân, bổng nhiên bị người khác thành loại quan hệ này, trong lòng dĩ nhiên có chút khó chịu.
Cho nên, chỉ liếc nhìn hai người cái, rồi quay đầu bỏ .
"Ôn Viễn!" Triệu Duy Nhất chạy kịp thở đến trước mặt . Sau đó liền câu: "Sao cậu cho tụi mình biết? Bà mập làm khó gì cậu chứ?"
" có gì." Hai tay Ôn Viễn nắm hai dây đeo cặp sách, nở nụ cười ngọt ngào.
"Thư tình là do ai viết?" Tô Tiện hỏi.
Ôn Viễn bĩu môi, trừng mắt liếc Triệu Duy Nhất cái, : "Mình ngu tới vậy đâu."
Triệu Duy Nhất tạm thời so đo với , "Thế bà mập tha cho cậu rồi à?"
Ôn Viễn thở dài, "Làm gì có, bị mời phụ huynh thôi."
xong, Tô Tiện và Triệu Duy Nhất mới chú ý tới người bên cạnh.
Nhìn thấy người này, trong nháy mắt Triệu Duy Nhất có cảm giác tốt, mí mắt giật mạnh. Cậu vò mái tóc ngắn có chút cứng ngắc mà chào hỏi Ôn Hành Chi, "Chào chú."
Tô Tiện đứng bên cạnh bình tĩnh hơn. Mỉm cười với người đứng trước mặt, mỉm cười : "Xin chào."
Ôn Hành Chi gật đầu nhìn hai người, tầm mắt quét từ xuống dưới hai người. Sau đó lạnh nhạt : "Trời tối rồi, mau về nhà sớm ."
"Dạ...."
Triệu Duy Nhất vội vàng gật đầu. Đùa gì, cậu chỉ mới gặp Ôn Hành Chi chỉ có hai lần, mỗi lần đều là lúc gây ra chuyện. Biểu của chú này mà vui, nhất định họ chơi với nhau nữa.
Ôn Viễn nhìn thấy dáng vẻ chó con của cậu, liền bật cười. Cười chào tạm biệt hai người, rồi mới ngồi vào trong xe.
Ôn Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, mãi cho tới khi Ôn Viễn lên xe, thắt dây an toàn. mới dời tầm mắt, lái xe rời .
Hoàng hôn dần dần ngã màu. Ôn Viễn ngồi ở ghế trước, chỉ lát sau là cảm thấy nhàm chán. Hai ngón tay thắt vào nhau, hết nhìn tới đông nhìn tới tây.
Lúc Ôn Hành Chi lái xe thích chuyện, cũng nhìn xung quanh. Nhưng mà bây giờ bên cạnh có người như ngồi lửa, muốn chú ý cũng khó.
liếc Ôn Viễn, : "Ở đó có đĩa CD, muốn nghe bài nào tự mình chọn."
Ôn Viễn khôn ngoan mà đáp lại, chui đầu vào đóng đĩa CD. Những chiếc đĩa ở đây đều là nhạc kịch nước ngoài chỉ có duy nhất cái là nhạc nội mà lại là Côn Khúc. Nhìn đóng đĩa này, lông mi của bạn học dần nheo lại.
Ôn Hành Chi quẹo cua, nhìn thấy biết là thích nghe mấy đĩa nhạc này. Cho nên mới hỏi vấn đề khác: "Sách mua vào hai ngày trước, con xem chưa?"
"Có nhìn sơ qua, nhưng vẫn hiểu." Ôn Viễn nhức đầu, "Chú xem xong phạm sai lầm. Đúng là sau khi con xem xong, càng hiểu gì về tình nam nữ."
bé Ôn đầy vô tâm, nhưng mà khi Ôn Hành Chi nghe xong mấy lời này khóe miệng lại cong lên. "Cũng đến mức phải hiểu hết mọi thứ đâu." dừng xe trước đèn đỏ, hờ hửng : "Con chỉ cần biết, ở cái tuổi này của con mà phát sinh cảm giác khác lạ với người khác giới, chỉ là thần kinh bị kích thích. thể lấy đó mà làm chuẩn được."
Ôn Viễn ồ lên tiếng, "Vậy nếu suy tính kỹ cũng được sao?"
" được."
Ôn Viễn buồn bực, "Vậy khi nào mới được?"
"Sau hai mươi lăm tuổi." Ôn Hành Chi nhìn đèn đỏ đếm ngược, chuẩn bị lái xe, , "Chờ khi con biết được cái gì là tốt cái gì là xấu. Lúc đó mới có thể bắt đầu."
xong đèn xanh sáng lên. Ôn Hành Chi đạp ga chạy về phía trước.
Last edited by a moderator: 5/11/14