1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Xuống núi (thượng)

      Trời mới tờ mờ sáng, Chử Vân Sơn rời giường, mặc dù động tác của rất , nhưng Sơn Tảo cũng tỉnh theo.

      “Sớm như vậy phải xuống núi sao?” nàng mơ mơ màng màng hỏi, giọng có chút ấm ách.

      Chử Vân Sơn quay đầu lại, càu mày , “Đường lên trấn dễ , nàng nên ở nhà thôi, ngủ thêm lát nữa .”

      Sơn Tảo dụi mắt, hắng giọng cái, từ từ bò dậy, “muội muốn, muội muốn theo, ngô…” nàng ngáp cái to, duỗi cái lưng mệt mỏi.

      Chử Vân Sơn thu xếp xong, đứng lên, “Vậy mau dậy , nơi này cách trấn xa lắm đấy”

      Sơn Tảo gật đầu cái, vừa ngáp vừa mang giày, chờ Chử Vân Sơn rời khỏi phòng mới đổi lại áo quần. Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, cả người phấn chấn lên ít, nhìn thấy Chử Vân Sơn cõng gùi dã vật, nàng cũng giúp tay cầm bình nước.

      Chử Vân Sơn cho Đại Mao ăn xong, lại tráng qua, đổ vào chén ít nước, xoa xoa đầu nó, khóa cổng, mang theo Sơn Tảo ra ngoài.

      Buổi sáng trong núi luôn đặc biệt mát mẻ, ánh sáng chưa gay gắt, sương mù tràn ngập, đường xuống núi cũng tốt, cỏ dại ven đường cũng đọng sương, bùn đất ướt đẫm, đạp lên có chút dính giày.

      Sơn Tảo cọ xát bùn ở đế giày cỏ, lớp vải quần bị ướt dính chặt đùi, rất khó chịu, nàng định cúi người xắn cao ống quần lên.

      Chử Vân Sơn nhìn thấy đoạn ngắn da chân trắng noãn mịn màng, ánh mắt chợt lóe lên, mặt có chút đỏ sậm.

      “Sớm bảo nàng đợi ở nhà, nàng lại cứ muốn ra ngoài. Đường này rất khó thôi.”

      Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo lại cúi người lấy những cọng cỏ dính ở giày, khỏi lẩm bẩm.

      Sơn Tảo lại rất hưng phấn, vừa vừa , “Ở nhà buồn bức quá, ra ngoài dạo cũng tốt, muội còn chưa biết đấy là chỗ nào đấy.”
      Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “ phải là trấn Bạch Vân của núi Bạch Vân sao, còn có thể là nơi nào. Trước kia nàng cũng ở đó hay sao?”

      Sơn Tảo hái cây cỏ dại dại, cầm ở tay vuốt vuốt, “Nơi muội ở trước kia là trấn Đại Hà, thôn của muội gọi là Tiểu Hà, thôn chúng ta cũng cách trấn rất xa, cũng nghĩ chiến tranh lại đánh đến nơi chúng ta, Chử đại ca, huynh khi nào bọn họ mới đánh xong ? là Đông hoàng thắng? Hay là Tây hoàng kia thắng?

      Chử Vân Sơn nhìn ra phía xa, “Đông hoàng này, chiến thắng thôi.”

      “Tại sao vậy ?” Sơn Tảo tò mò hỏi.

      Chử Vân Sơn cúi đầu , im lặng hồi, khi ngẩng đầu lên thần sắc có chút , “Bởi vì lúc xuống núi lần trước nghe người khác như vậy.”

      “À,” Sơn Tảo gật đầu cái, cũng tiếp tục vấn đề này, ai làm hoàng đế, đối với dân chúng chỉ có hai loại ảnh hưởng, loại là cuộc sống thêm xuống, loại là sống nổi. Như bây giờ, đánh tới đánh lui, bên ngoài trở nên điêu tàn, nơi ở trước kia của nàng cũng may mắn, mới trở thành cái dạng kia, giống như nơi này cũng chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn.

      “Chử đại ca, muội mặc bộ đồ này nhìn có được hay ?” Sơn Tảo giật y phục người, có chút ngượng ngừng hỏi.

      Chử Vân Sơn im lặng lát xoay người lại, gật đầu cái, “Đẹp mắt, rất đẹp.”

      Sơn Tảo cười vui vẻ, về phía trước mấy bước, chỉ vào vài căn nhà cách đó xa , “Chử đại ca, mau nhìn, đến thôn rồi.”

      Chử Vân Sơn nhìn chút, gật đầu, “Ừ, nhanh đến thôi, bình thường ta đều đổi đồ ở đây.”

      Rất nhanh hai người đến còn đường vào thôn, mặc dù ngày còn chưa sáng , nhưng cũng lục tục có vài người khiêng cuốc chuẩn bị ra đồng, đại đa số đều biết Chử Vân Sơn , rối rít cùng chào hỏi.

      “Thợ săn, lại đến đổi đồ à?”

      Chử Vân Sơn gật đầu với bọn họ cái, “ trấn .”

      Những người đàn ông này nửa nhìn nửa ngờ, nhìn thấy Sơn Tảo bên cạnh Chử Vân Sơn vẻ mặt cười sâu xa, lần trước Chử Vân Sơn xuống núi đổi áo quần, lại đổi đồ may vá, trong thôn sớm xôn xao loan truyền rồi, mặc dù chưa từng thấy qua Sơn Tảo nhưng tất cả đều Chử Vân Sơn là người có mắt nhìn, lượm người sắp chết trở về lại có thể cứu sống, hơn nữa còn là nương, lần này Chử Vân Sơn cần lại tiếp tục sống cuộc sống mình rồi.

      Vào lúc này nhìn thấy người thực là Sơn Tảo, tự nhiên thể nhịn được ánh mắt cứ meo meo hướng về phía nàng.

      Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn xem ống quần được xắn cao của Sơn Tảo, nhịn được cau mày, “giày nàng bẩn.”

      Sơn Tảo gặp người lạ cũng thể tùy tiện giống như lúc ở chung với Chử Vân Sơn, nàng cúi đầu, theo sát bên người Chử Vân Sơn, ánh mắt người khác càng nhìn càng khiến nàng đỏ mặt tới mang tai, vừa nghe thấy lời của Chử Vân Sơn, cúi đầu xem xét, quả nhiên đôi giày có dính chút bùn cùng vài cọng cỏ, quan trọng nhất là, hai chân trắng noãn cùng cổ tay của mình bại lộ trước mắt mọi người.

      Sơn Tảo vội ngồi xuống, vứt bỏ mấy cọng cỏ, nhàng chà rớt bùn, đem ống quần buông xuống, mặc dù giấu được hết đôi chân, nhưng cũng còn lộ quá nhiều như ban đầu.

      Sắc mặt Chử Vân Sơn có chút khó coi, vẫn mang giày cỏ, cũng quên lấy giày vải cho Sơn Tảo rồi, chân của nương mà lộ ra ngoài, tốt.

      “Thợ săn, lần này ngươi lại chuẩn bị đổi cái gì đây?” lão hán lớn tuổi ôn hòa hỏi.

      Chử Vân Sơn gật đầu với , “Thành thúc, lương thực trong nhà hết phải mua chút, còn muốn mua vài thứ lặt vặt.”

      Thành thúc để xuống cái cuốc vai, “ Những thứ này cần gì vào trấn, đường lên trấn xa như vậy, người có chịu được tiểu nương tử cũng chịu nổi đâu, nhà thúc còn có chút lương thực dư ra, chuẩn bị cầm bán đây, ngươi cảm thấy được có thể đổi chút, hôm nay mùng mười, buổi trưa người bán hàng rong cũng gánh đến, ngươi xem có thiếu gì có thể mua, chẳng lẽ cứ phải xa để vào thành sao?”

      Ông đến gần Chử Vân Sơn, giọng , “Hai ngày trước Đại Xuyên mới từ trấn về, trấn giới nghiêm rồi, quan binh cũng canh gắc cửa thành, vào thành phải
      bị soát người, tiểu nương tử này.. bị lục soát thân người cũng bị thua thiệt."


      Khi vừa chiến tranh, trấn cũng từng giới nghiêm, có vài tên lính thừa dịp loạn liền lợi dụng, muốn vào thành phải đưa tiền, gặp nương tuổi trẻ xinh đẹp đều bị lục soát loạn từ xuống dưới, noi là soát người cứ như vậy mà soát, mất chút tiền bạc là chuyện , đáng là bị người khác trắng trợn chiếm tiện nghi, mấy người nam nhân có giận cũng dám gì. Nông dân như bọn họ là người tiền thế, gặp chuyện gì cũng phải nuốt xuống bụng, ai dám cùng quan phủ gây chuyện.


      Chử Vân Sơn biết những chuyện này, nghe xong chân mày nhíu lại chặt, "thế nào lại có thể giới nghiêm rồi hả?"


      Thành thúc thở dài, "Nghe đánh rất lớn, qua nha trấn ban lệnh xuống, bảo là muốn canh phòng nghiêm ngặt tránh bạo loạn liền bắt đầu giới nghiêm rồi."


      Chử Vân Sơn thở dài, Sơn Tảo bên nghe vậy, sắc mặt cũng tái nhợt.


      Thôn này ít người, đều có chút phúc hậu, thấy Thành thúc , cũng đều đến khuyên nhủ, "Thợ săn à, chớ vào thành, trấn loạn lắm, ngươi muốn gì cứ đên thôn mà đổi, các nhà đều có đồ dư thừa."


      Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo chút, gật đầu với Thành thúc, "được, vậy hôm nay chúng ta cũng vào trấn nữa."


      Thành thúc gật đầu cái, lại lật quốc khiêng lên, "Thẩm thẩm của ngươi ở nhà, hai người cứ tới nhà ta ngồi chút, thúc phải xuống ruộng, buổi trưa chúng ta lại chuyện."


      Chử Vân Sơn đồng ý, chờ Thảnh thúc cùng mấy người khác xuống ruộng, mới đưa Sơn Tảo đến căn nhà ở phía tây thôn, tới cửa nhà, Chử Vân Sơn đề cao giọng gọi.


      "Thành thẩm, thẩm có nhà ?"


      "Có ---" Trong nhà truyền đên giọng nữ cao vút, lát sau, phụ nữ mập lùn nhưng vẻ mặt tươi cười ra, vừa thấy Chử Vân Sơn liền vui vẻ, "ai da, thợ săn, sao cháu lại tới đây?"


      Chử Vân Sơn đem chuyện ngọn nguồn, thím Thành cũng gật đầu liên tục, "Đúng là như vậy, mấy ngày nay lên trấn được, đến, mau vào đây ngồi, Tử, rót nước , thở săn cùng nương tử tới."


      Mặt Sơn Tảo đỏ lên, còn chưa kịp phân bua, Chử Vân Sơn cũng xông đến , "Vào ."


      Đây là căn nhà có ba gian, trong sân có vài con gà, chạy loạn giữa sân, bên cạnh là cọc gỗ cột con chó, thấy bọn họ vào liền sủa vang uông uông.


      " được ồn" Theo giọng , từ phòng chính nương bước ra, ước chừng 16 tuổi, hai đuôi tóc rũ ở phía trước, gương mặt đỏ hồng.


      "Thợ săn đại ca, huynh đến rồi."


      Thành thẩm nhìn về phía nương kia kêu, " rót nước " Quay đầu lại nhìn Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo , "Vào nhà ngồi." Vừa bà còn cười ha hả nhìn Sơn Tảo, khen Chử Vân Sơn, "Ánh mắt thợ săn tệ, nhìn tiểu nương tử này, mi thanh mục tú, dáng dấp xinh đẹp."


      Tử lúc này mới nhìn Sơn Tảo, sắc mặt nàng ấy khẽ ám, cúi đầu vào trong rót nước.


      Chử Vân Sơn đem gùi để cạnh cửa, bước vào nhà liền kéo cái ghế cho Sơn Tảo, sau đó mới kéo cái băng ghế dài ngồi xuống. Tử mang nước ra cho bọn họ, thần sắc vẫn có chút rối rắm.


      "Thợ săn ca, huynh uống nước, đại tẩu, tỷ cũng uống nước ."


      Nàng ta bưng nước cho Sơn Tảo, Chử Vân Sơn đưa tay nhận lấy.


      "Nóng, để ta cầm cho nàng."


      Tử mỉm cười buồn bực: "Muội vào nhà trước, thợ săn ca, đại tẩu, hai người ngồi chơi."


      Chử Vân Sơn gật đầu cái cũng nhiều, đem chén nước đặt bên chân với Sơn Tảo: " Tử là con lớn của Thành thúc, nàng còn có hai trai là Đại Xuyên và Nhị Xuyên, dưới có em , gọi Quyên Tử."


      Sơn Tảo gật đầu, mặt có chút hồng, người khác đều nghĩ nàng là nương tử của Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cũng có phủ nhận, trong lòng nàng có chút loạn, mặt có chút nóng.


      Thành thẩm cũng chú ý đến nét mặt nữ nhi nhà mình, chỉ nhìn hai người Chử Vân Sơn và Sơn Tảo nhịn được vui vẻ, "Thợ săn, ta cháu cũng phúc hậu, chuyện cưới vợ lớn như vậy, với thẩm tiếng nào, thế nào, chẳng lẽ lại sợ thẩm ngươi ăn hết phần rượu mừng kia hả?"


      Chử Vân Sơn hơi cười cười , "Thẩm chi vậy?"


      Thành thẩm vui vẻ hơn "Mới thành hôn, da mặt hai người cũng mỏng, tiểu nương tử cũng mở miệng, xấu hổ thôi chứ gì. Nhưng mà sao lại đem tóc cắt ngắn? Thợ săn, cháu phải là đem người ta từ trong am trộm về chứ?" Bà tùy ý, trêu ghẹo Chử Vân Sơn, cũng làm cho Sơn Tảo biết phải gì.


      Sơn Tảo vừa nghe mặt chợt đỏ bừng, vội vàng giải thích, " phải như thế, là do cháu chạy nạn, đường sợ người.... cho nên mới cắt tóc của mình."


      Nàng đem kinh nghiệm chạy loạn của mình đơn giản ra, Thành thẩm nghe vậy mặt thở dài, " là đứa đáng thương, nhưng về sau tốt thôi, thợ săn là người đàn ông tốt, chịu khó lại thương người, cháu gả cho , về sau hưởng phúc càng nhiều hơn!"
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      Trâu, mylien1961, linhdiep174 others thích bài này.

    2. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      :yoyo44:temmmmmm..... !!!!
      tks b nhiều nha :-*

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      thẩm này chỉ đk cái đúng. c an phận sống an nhàn cùng thôi.hihi. thanks nàng nhé. tr hay lắm ý.

    4. Lam Ngoc

      Lam Ngoc New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Truyện này rất hay, mình đọc lèo từ đầu đến giờ. Bạn edit rất mượt ^_^. Chờ mong các chương tiếp theo của bạn.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Xuống núi (trung)


      Thành thẩm nghe vậy mặt thở dài, “ là đưa đáng thương, nhưng về sau tốt thôi, thợ săn là người đàn ông tốt, chịu khó lại thương người, cháu gả cho , về sau hưởng phúc càng nhiều hơn!”

      Mặt Sơn Tảo hồng như quả táo, “Thẩm, cháu…”

      “Sao lại thấy Đại Xuyên và Nhị Xuyên? Quyên Tử đâu?” Chử Vân Sơn nâng ly hớp ngụm, nhân tiện cắt đứt lời chưa kịp của Sơn Tảo
      Thành thẩm cười ha hả , “Đại Xuyên mang theo Quyên Tử đến nhà cậu của mình rồi, hôm nay có về, Nhị Xuyên theo cha xuống ruộng, vừa mới rồi hai người thấy?”

      Chử Vân Sơn gật đầu cái, “Mới vừa rồi chỉ thấy Thành thúc, thấy Nhị Xuyên.”

      “Có thể là trước, cha chậm, đúng rồi thợ săn, thẩm có chuyện, lần trước cũng muốn với cháu, kết quả là đến ngã ba lại quên mất, vừa lúc hôm nay cháu tới đây, thẩm muốn chuyện với cháu.” Thành thẩm cười rất vui vẻ.

      Chử Vân Sơn nhìn Thành thẩm, “Thẩm, thẩm cứ thẳng, có chuyện gì vậy?”

      Thành thẩm cười đến híp hai mắt, “Người em Đại Xuyên của cháu năm nay cũng hai mươi ba, hai mươi bốn rồi, cậu của cũng nhìn trúng vị nương cùng thôn của mình cho , hôm nay chính là muốn Đại Xuyên đến bên nhà thân gia ra mắt, tháng sau liền chuẩn bị cưới về, đến lúc đó phải mời cháu cùng nương tử mình giúp cho tay.”

      Vậy là chuyện vui, người ta mở miệng mời giúp đỡ thể từ chối, Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo liếc mắt nhau, Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “thẩm, người cần hai chúng ta giúp cái gì ? thẩm cứ .”

      Thành thẩm gật đầu cái, “ Tuy trong thôn chúng ta tổng cộng cũng chỉ chừng 10 gia đình, thế nhưng vì thể diện bàn tiệc vẫn phải làm, ta cùng với thúc của cháu cũng bàn bạc qua, cháu xem chút có thể hay kiếm được cái đầu heo rừng? Thêm vài loại vật hoang dã, giá tiền có thể thương lượng tốt. Thẩm cưới nàng dâu đầu, thế nào cũng phải làm cho náo náo nhiệt nhiệt.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, “Đại Xuyên cưới nương tử đây là chuyện vui lớn, heo rừng, động vật rừng đều là chuyện , nhưng bao giờ thẩm cần?”

      Thành thẩm chà xát bàn tay, “mùng năm tháng sau là ngày rất tốt, cháu xem đưa tới là được, còn muốn mời nương tử cháu tới giúp chuyến, cần làm cái gì, chỉ cần theo tân nương tử, trong thôn chúng ta nương tử trẻ nhiều lắm, nương tử của Thạch đầu mang thai, thể vào tân phòng, sợ tân nương tử buồn bực, như vậy mất vui.”

      Chử Vân Sơn quay đầu nhìn Sơn Tảo, Sơn Tảo nhìn chút lại nhìn Thành thẩm, Thành thẩm thử hỏi chút, “ nương tử thợ săn, cháu có thể tới ?”

      “Có thể tới, có thể tới, đây là chuyện vui.” Sơn Tảo vội vàng đáp ứng, Chử Vân Sơn thấy nàng đồng ý trong mắt cũng có nụ cười.

      Thành thẩm nhìn hai người chút, vẻ mặt hài hước hỏi Chử Vân Sơn, “Thợ săn, vậy bữa tiệc của nhà chúng ta, cháu có muốn giúp đỡ ?”

      Chử Vân Sơn gật đầu liên tục, “muốn giúp, muốn giúp.”

      Sơn Tảo len lén liếc nhìn gò má của , trong lòng như con nai chạy loạn, hai má cũng đỏ ửng. Mình cũng đến tuổi, người kia quả cũng tệ, lại còn nhìn qua thân thể của mình, nếu gã cho …cũng phải vô cùng tốt sao?

      Thành thẩm nhìn thấy hai người đều đáp ứng, vội vàng vui mừng đứng lên, “Các cháu còn chưa ăn điểm tâm đúng , thẩm làm cho hai người chút gì đem đến.”

      Chử Vân Sơn vội ngăn lại, “Thẩm đừng bận rộn, chúng cháu ngồi lát .” Sơn Tảo cũng theo lời từ chối.

      Thành thẩm đẩy Chử Vân Sơn, “Hai người cứ ngồi, chúng ta cũng muốn ăn điểm tâm, tới cùng nhau ăn chút, chớ ngại tay nghề của thẩm tốt.”

      Chử Vân Sơn từ chối được, nhìn Thành thẩm ra khỏi phòng, trở lại băng ghế ngồi xuống, bưng chén nước đất đưa cho Sơn Tảo, “sao lại uống nước?”

      “A, a uống.” Sơn Tảo vội vàng đón lấy chén nước, nhàn nhạt uống hớp, len lén nhìn Chử Vân Sơn, rất nhanh khuôn mặt lại đỏ hồng.

      Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn chân nàng, mười ngón chân trắng nõn nộn nộn, móng chân oánh nhuận sáng bóng, đẹp mắt vô cùng, khỏi có chút ngây người.

      Sơn Tảo nhận thấy tầm mắt của , tự chủ co lại chân của mình, Chử Vân Sơn vội dời mắt, ho tiếng, “Hôm nay 12 rồi, còn có 20 ngày tới ngày Đại Xuyên thành thân, rất vui vẻ.”

      Sơn Tảo nhớ tới thím Thành Đại Xuyên năm nay 23 – 24 tuổi, Chử Vân Sơn còn gọi là em, nàng nhịn được hỏi, “Huynh bao lớn?”

      Chử Vân Sơn ngẩng đầu nhìn nàng cái, “25 rồi.”

      Sơn Tảo có chút kinh ngạc, “Nhìn giống nha.”

      Chử Vân Sơn cười tiếng, “sao lại giống, ta cũng sắp là lão già rồi đấy.”

      “Huynh mới già đâu.” Sơn Tảo gắt giọng. phải nàng , Chử Vân Sơn nhìn giống 25 tuổi, để nàng nhìn cũng nghĩ cùng lắm là 22-23 mà thôi, chút cũng thấy già.

      Ánh mắt Chử Vân Sơn sáng lên, “Nàng chê ta già à?”

      Sơn Tảo nhớ tới người khác đều gọi nàng là nương tử thợ săn, nghe lời này nhất thời xấu hổ, cúi đầu chịu , Chử Vân Sơn cũng ý thức được lời này của mình có chút đúng, người khác biết, nhưng trong lòng lại rất ràng, Sơn Tảo cùng là trong sạch, cái gì cũng chưa từng xảy ra. tự chủ lại ho khan tiếng, dời chủ đề.

      lát nữa mua cho nàng đôi giày, giày cỏ này mài chân, mua cho nàng hai đôi giày vải mang cho thoải mái.”

      Sơn Tảo nhìn chân của mình, chỉ cảm thấy từ ngón chân lên mặt, miễn là nơi Chử Vân Sơn nhìn quá đều cảm thấy nóng bỏng giống như bị thiêu cháy.

      “Ừ.” Nàng giọng đáp lời, vẫn chịu ngẩng đầu.

      Chử Vân Sơn tự nhiên chà xát hai tay, “Cũng mua cho nàng ít dây cột, tóc dài có thể cột lên, nàng nghĩ xem trong nhà còn thiếu cái gì ? Người bán hàng rong mười ngày nửa tháng mới đến, chúng ta nên đặt mua cho đầy đủ.”

      Sơn Tảo nén xấu hổ, cẩn thận suy nghĩ chút, nhẩm nhẩm, “trong nhà thiếu rất nhiều, gương, may vá, gia vị…những thứ đồ này cũng thiếu.”

      Chử Vân Sơn kỳ quái hỏi, “đồ may vá phải ta vừa mới lấy về chút sao?”

      “Những thứ đó đủ, hơn nữa, kim kia là kim tú hoa, vá được áo da cùng chăn, châm cái liền cong.” Sơn Tảo cãi.

      tại mới mùa xuân, lúc này lại nghĩ đến mùa đông ư, trong lòng Chử Vân Sơn có chút ấm áp, xem ra nàng ấy có ý định rời .

      “Ừ, vậy mua thêm chút, chỉ là về gia vị có thể người bán hàng rong có thể có, đến lúc đó hỏi chút nhà người khác có hay .”

      Sơn Tảo gật đầu, lại suy nghĩ chút rồi hỏi Chử Vân Sơn vấn đề nàng giấu ở trong lòng lâu, nàng giọng, “Chử đại ca, có muốn hay …làm lại cái giường a?”

      xong Sơn Tảo lập tức quay mặt , là mắc cỡ mà! Nhưng nàng đành lòng nhìn Chử Vân Sơn mỗi ngày đều ngủ nền đất trải cỏ lạnh như băng, buổi sáng đều phải xoa xoa bả vai đau nhức.

      Chử Vân Sơn nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, có lên tiếng.

      Hai người nhất thời có chút trầm mặc, Sơn Tảo len lén nhìn sắc mặc Chử Vân Sơn, lời của nàng sai chứ…

      lát sau, Chử Vân Sơn mới chậm rãi , “ trong nhà quá , làm thêm được.”

      Sơn Tảo sửng sốt, còn muốn thêm, ngoài phòng truyền đến giọng của Thành thẩm, “đến đây, ăn điểm tâm thôi, chớ ghét bỏ thức ăn nhà thẩm tốt nha, Tử, ra ngoài đem cơm vào.”

      Theo giọng , Thành thẩm bưng nồi cháo tiến vào, Ah Tử vén rèm lên, từ phòng ra, chờ đến khi từ bên ngoài vào lại tay cầm thêm mấy cái bánh ngô.

      Chử Vân Sơn liền vội vàng đứng lên, giúp tay bưng bàn cơm mang ra, Sơn Tảo cũng đứng lên nhận lấy chén từ tay Tử, Tử khẽ nghiêng người tránh , giọng , “đại tẩu, cần, tự muội có thể bưng.”

      Thành thẩm kêu hai người ngồi vào bàn cơm, chén cháo, chén bánh ngô, còn chén tương nho , Thành thẩm cầm cái bánh ngô , “ đến đây, nếm thử chút tương thẩm làm, phải thẩm khoe khoảng, tương thẩm làm là tương ngon nhất thôn.”

      Chử Vân Sơn và Sơn Tảo nhìn nhau cười, cầm bánh ngô cùng hai mẹ con Thành thẩm ăn cơm.

      Tử ăn chậm, Thành thẩm nhìn nổi nữa, gõ chén cơm của nàng ta, “ăn nhanh lên chút, lát đưa cơm cho cha con cùng Nhị Xuyên, ăn mau .”

      Tử cầm chén cơm quay sang chỗ bên cạnh, vẫn nhai kỹ nuốt chậm, Thành thẩm còn muốn nỏi, Chử Vân Sơn vội tiếp lời, “Thẩm, chớ thúc giục, lát cháu đưa cơm ra ruộng cho Thành thúc vậy.”

      Thành thẩm cười ngượng ngùng tiếng, “Thẩm làm sao lại biết xấu hổ như vậy ?”

      Chử Vân Sơn lắc đầu cái, bưng bát cháo uống hơi, đứng dậy , “Thẩm, đưa cho cháu, để cháu .”

      Thành thẩm trừng mắt nhìn con mình cái, đem thức ăn sớm chuẩn bị xong đưa cho Chử Vân Sơn, “Vậy làm phiền cháu, Thợ săn.”

      Chử Vân Sơn gật đầu, xách theo giỏ thức ăn ra ngoài. vừa , Thành thẩm càng thêm nhiệt tình với Sơn Tảo, “Ăn nhiều chút, nhìn cháu gầy, ăn chút nữa.”

      Cơm nước xong, thu thập bát đũa, Thành thẩm mời Sơn Tảo cùng nàng vào phòng trong chuyện, ngồi lên kháng, Thành thẩm làm chuyện thêu thùa, Tử bên cạnh se chỉ, Sơn Tảo rảnh rỗi có gì làm, cũng cầm chỉ lên giúp tay se chỉ.

      “nương tử thợ săn, cháu cùng thợ săn ở cùng bao lâu?” Thành thẩm vừa làm việc vừa cùng Sơn Tảo tán gẫu.

      Sơn Tảo suy nghĩ chút, “ước chừng mười ngày thôi ạ.”

      Thành thẩm cười xấu xa, “Thợ săn giấu cháu kỹ , lâu như vậy cũng mang cháu đến cho chúng ta nhìn thấy, thương cháu mà.”

      Sơn Tảo ngượng ngùng cười, cúi đầu lên tiếng.

      Thành thẩm vẫn , “Chỗ chúng ta vắng vẻ, rừng sâu núi thẳm, người ở cũng ít, từ đâu thôn đến cuối thôn cũng chỉ là mười mấy bước đường, ngay cả quan quản lý cũng có, khi vừa mới đánh giặc còn có quan viên tới thu thuế, bây giờ lại ai cai quản rồi, như vậy cũng tốt, bọn họ ngại đường xa đến, chúng ta càng thêm mừng. Mặc dù chỗ này vắng vẻ, nhưng né được ít tai họa. Như thôm của nương ta, vừa nộp thuế vừa đóng lương, sao có được cuộc sống tốt như chúng ta vậy.”

      Sơn Tảo chưa quen thuộc với tình huống người trong thôn, khẽ mỉm cười, an tĩnh nghe Thành thẩm chuyện.

      “Thợ săn xem như là thổ địa ở đây rồi, mười mấy năm trước cùng với cha mình đến nơi này, cũng biết vì sao, lại cố tình muốn ở trong núi, chúng ta cũng khuyên, ở lại trong thôn rất tốt a, mọi việc cũng dễ chiếu cố nhau, cha cũng đồng ý lại chịu, sau cha chết , cũng xuống núi, thím còn nghĩ đến tính tình của khó , sợ là độc thân cả đời rồi, nghĩ lại thầm đem cháu lấy về nhà, ai, nhưng vẫn lạnh nhật với chúng ta nha.” Thành thẩm lại , vẻ mặt thổn thức, thở dài lắc đầu cái.

      Sơn Tảo vội giải thích, “Huynh ấy phải người như vậy, huynh ấy chỉ là…chỉ là…”

      Thành thẩm buồn cười cắt lời nàng, “nương tử thợ săn, cháu đừng vội, thẩm nhanh miệng, chính là chỗ này, thợ săn là người nam nhân tốt, tuy thích chuyện, nhưng nhà nào có chuyện gì gọi cũng giúp tay, đều có thể làm rất tốt, người lại có phúc hậu, thường mang dã vật tới trong thôn đổi đồ, cũng so đo, mọi người đều rất tốt.”

      Nghe người ta Chử Vân Sơn tốt, trong lòng Sơn Tảo cũng ngọt, chuyện với Thành thẩm cũng nhiều hơn.

      Nghe nàng đến gặp gỡ lúc chạy nạn, Thành thẩm ngừng a di đà phật, lôi kéo cánh tay nàng ca thán nàng chịu khổ, ngay cả Tử ngồi im lên tiếng nãy giờ ánh mắt cũng thay đổi, thái độ mở miệng chuyện với Sơn Tảo cũng thân cận hơn nhiều.

      Chỉ có việc Sơn Tảo nhắc đến, chính là nàng cùng với Chử Vân Sơn hề có chuyện thành thân, cũng biết sao, nàng cũng muốn giải thích chuyện này.

      Cứ để hiểu lầm , dù sao bọn họ cũng ở chung chỗ, nhiều ngược lại cũng tốt.

      Trong lòng Sơn Tảo lén nghĩ như vậy, chỉ biết Chử Vân Sơn nghĩ như thế nào? Nghĩ vậy, trong lòng Sơn Tảo lại thấp thỏm yên.
      Trâu, mylien1961, pink_lee3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :