Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo45::yoyo45: @wjuliet43 chủ nhà ghe:038: chủ giỏi quá:2one:
      1 ngày 3 chương quá hay:037: thỏ mạng dân nghiện chuyện như mình:013::013::013::013: cám ơn chủ nhà:047::047::047:
      :059::059:Wow..wow.. Bán dc lợi rồi:cute:minh vui giùm cho gia đinh
      CH :031::031:hy vọng mở tiệm ăn:yoyo31: hình như cúc hoa nấu là phá lấu của người tàu hay bán, mình thích nhất làm đồ nhậu...:full: là thèm rồi:058: mấy người kia nghỉ là mua đồ lòng về là có thể nấu
      sau:06(1): chắc họ Đan nằm mơ:pheo::pheo: đâu phải dể nấu như vây.:059:mình chờ xem chuyện cười của họ muốn dành mối buôn bán với CH nhà ta:buc:ko có của đau.
      linhdiep17wjuliet43 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Bán đồ ăn ở Nhị Trung phố


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Nhị Trung phố người đến người rất đông đúc, ven đê sông lớn Thanh Huy, sóng đánh ầm ầm. Xa xa nhìn lại, làn sóng đánh mạnh vào bậc thềm, từ bờ sông trèo lên bờ đê, cứ cách đoạn khoảng cách cái bậc thềm như vậy.

      Bất chợt có người từ mũi thuyền nhảy xuống, thông qua các bậc thềm, lên bờ, cứ mỗi sáng sớm, người ta từ các thôn xóm lân cận đến tập hợp tại đây, từ nơi này ngừng hướng về phía thị trấn, dũng mãnh mà ; cũng có người từ bờ xuống sông, đem hàng hóa đưa lên thuyền hoặc lớn hoặc .

      Bên cạnh bờ đê của con sông cũng thập phần bằng phẳng, trừ bỏ có mấy quán bán bánh bao cùng mì nước phía bên ngoài, cũng có cửa hàng khác —— xuất phát từ việc lo lắng an toàn, cho nên nơi này thể xây phòng ốc. Thời điểm con nước lên, muốn chạy cũng chạy kịp.

      Hạ Đường Tập lớn lớn —— có rất ít phú hộ cùng thương gia lớn nguyện ý ở lại đây; cũng —— mười tám dặm quanh đây, nông hộ chỉ có thể dựa vào Hạ Đường Tập này mà mua bán này nọ!

      là nơi này tương đối xa xôi, vừa gần thượng du* thị trấn Thanh Huy, cũng tới gần hạ du** châu Lâm Hồ, lại có đặc sản văn hóa gì cả, nhất định thể trở thành trấn lớn trọng điểm buôn bán. Nếu nhờ sông lớn Thanh Huy đánh qua nơi này, còn biết bị người lãng quên như thế nào. Nhưng mà thông qua sông lớn Thanh Huy đến châu Lâm Hồ, thuyền lớn cũng thể lưu lại tại đây, cho dù ngẫu nhiên lưu lại, bất quá cũng chỉ là mua chút vật dụng hàng ngày mà thuyền còn thiếu, mua hàng hóa ở quanh đây.

      * : vùng đất cao, gần nguồn sông, vùng rừng núi.
      ** : vùng đất gần cửa sông, đoạn sông gần ra tới biển.

      Nhờ có sông lớn Thanh Huy, làm cho cuộc sống nhân sinh nơi này dễ dàng hơn rất nhiều. Cảnh tượng vội vàng này cộng với vẻ mặt phong sương của nông dân, đem đặc sản của nhà mình, ít thứ này thứ nọ lấy đến chợ bán, đổi đồ cần dùng hàng ngày về nhà.

      mặt bọn họ có mỏi mệt, nhưng có sầu khổ cùng tuyệt vọng, mà là vừa vừa lớn tiếng nghị luận năm nay thu hoạch được bao nhiêu, trong nhà mua thêm được những thứ gì, năm sau cần những thứ gì…, những loại đề tài này, đơn giản chỉ là vấn đề trong đầu của nông dân, chỉ cần cố gắng ngừng lao động, hy vọng những ngày sắp tới qua tốt.

      Ngay tại hoàn cảnh như vậy, trọng trách bán đồ ăn của Dương thị bắt đầu, liền có nhóm hán tử ăn bánh bột ngô cùng bánh bao vây quanh lại, có số người trong tay còn cầm bát —— lúc trước trong tay bọn họ cũng có bát a.

      Dương thị mang củi đút vào bếp lò đem lửa thổi cho to lên, rồi thêm vào mấy khúc củi gỗ nữa; Lai Hỉ lấy ra nồi ở trong sọt trúc đặt bếp lò, lại từ trong rổ lấy ra bao vải bố bọc kín lọ sành, từ trong lọ sành lại lấy ra lòng heo đổ vào trong nồi. (@@)

      Mùi hương kia lập tức phiêu đãng khắp nơi, dẫn tới mấy người còn làm việc ngừng liếc mắt. Nhưng mà lúc này, nhiều người còn chưa có làm việc xong, người ăn điểm tâm cũng ít, nên nhiều hương thân cũng còn chưa quay đầu lại, vì thế chỉ có vài người mua lòng heo nấu.

      hán tử vừa đen vừa gầy, mua 3 văn tiền lòng heo, còn mua thêm 2 văn tiền lòng heo đặt vào trong bình , muốn mua đem về nhà. ngồi xổm đất vừa ăn đồ ăn, vừa cắn ngụm bánh bột ngô trong tay, bên nhìn Dương thị :

      - "Đại tẩu, hương vị đồ ăn này của ngươi rất tốt. Hôm qua ta mua văn tiền đồ ăn mang về nhà, người phụ nữ của ta cùng con ta đều thích ăn. ra ai tin, văn tiền, ngay cả cái bánh bao trắng cũng mua được! Thê tử ta hôm nay đưa cho hai văn tiền, bảo ta mua mang về nhà cho con ăn đỡ thèm, còn tiết kiệm tiền!"

      Bên cạnh, lão hán tử :

      - " đúng vậy sao, đồ ăn này mấy người làm việc bên trong kia ăn đều khen ngon. Khuê nữ này cũng thực thành , mỗi khi bán cũng cho nhiều, chút cũng giống dạng người làm ăn gian xảo."

      Dương thị cười :

      - "Ta đây là ‘tiểu bản chuyện làm ăn’ (làm chủ chuyện làm ăn ), toàn dựa vào thận trọng! Phải tẩy sạch , lòng heo mới có mùi lạ; còn phải nấu tinh tế, ăn vào hương vị mới thơm. Ta muốn làm ăn lâu dài, cũng phải bán trận rồi bán nữa. Chính là tương lai, nếu có người cũng nấu loại lòng heo này bán, các ngươi nhìn đồ ăn của nhà ta vừa rẻ lại vừa ăn ngon, còn quay lại mua của ta, vậy là được. Nếu bán giá cao, có người mua ăn có gì hay đâu?"

      Hán tử vừa đen vừa gầy cười :

      - "Người khác ta biết, còn ta nhất định mua của ngươi. Hôm qua Đại Lăng tử thấy thứ này ăn ngon, cũng mua bộ nội tạng heo trở về, mất 4 văn tiền. Thê tử tẩy sạch hết nửa ngày, kết quả nấu xong thối hò hét chịu được, có người ăn, toàn đổ bỏ. Ngươi mất 4 văn tiền có thể mua hai chén lớn nấu tốt, cái này cũng chưa tính, lại mất thêm công phu vừa tẩy vừa nấu, đại tẩu còn cho thêm tương cùng với rau xanh nữa!"

      Lão hán hèn mọn :

      - "Mắt chỉ thấy người ta kiếm tiền, người ta phí công phu sao thấy? Đồ ăn này cần khuê nữ , tẩy rửa sạch khẳng định là phí công phu, còn phí gia vị, nấu cho mềm như vậy khẳng định là tốn ít phí củi lửa."

      Dương thị cười :

      - "Đúng là như vậy. Ngươi xem, bên trong lọ sành, lòng heo của nhà ta vẫn còn nóng, đó là bởi vì tối hôm qua ở trong nồi hầm cả buổi tối, sáng sớm hôm nay mới múc ra bán. Ban đêm có khi còn phải thức dậy xem chừng độ lửa, lửa phải chậm rãi hầm mới ngon miệng, mới mềm, mới thơm. hơi nấu lửa lớn thể có hương vị tốt như vậy."

      Hán tử vừa đen vừa gầy kia cùng người chung quanh nghe được mặt đều biến sắc, liên thanh cảm thán, tiền này kiếm được dễ dàng a.

      chuyện, người ăn điểm tâm dần dần đông lên. Thường lui tới nơi này làm việc, phần lớn là hán tử ở nông thôn, bọn chỉ mua vài cái bánh bột ngô hoặc là bánh bao làm bữa sáng, bây giờ ngẫu nhiên có thêm món lòng heo nấu văn tiền môi nữa.

      Lai Hỉ cười hì hì đối với mỗi cá nhân đều nhiệt tình thét to :

      - "Ai! Đại ca, văn tiền lòng heo nấu, ăn rất ngon, mùi vị tốt lắm. Đại gia, ngài muốn văn tiền, muốn nhiều thêm ít lòng a? Được rồi! Đại thúc a, mua hai văn tiền a, tốt. Ngươi muốn gì? Muốn nhiều chút hương tương? Tốt, liền lấy nhiều cho ngài chút, thể nhiều lắm. phải ta keo kiệt, lòng heo này vị cũng đủ nặng rồi, ngài lại ăn nhiều hương tương như vậy, bị mặn phải uống thêm nhiều nước, lát nữa còn phải nhà xí đấy."

      Mọi người nghe xong ồn ào cười to.

      Dương thị ở bên cạnh càng ngừng thu tiền, ánh mắt mừng rỡ đến híp lại.

      Hán tử mua đồ ăn xong, trong tay nắm chặt bánh bao cùng bánh bột ngô, đến bờ sông ngồi hoặc ngồi tại chỗ, vừa ăn vừa chuyện!

      Hương vị của đậu tương, ruột non trắng mịn, đại tràng lại dày, cắn mạnh vào tim heo, phổi heo mềm mại, đám hán tử ăn thứ này đầu đổ mồ hôi, rồi hô lên sảng khoái! (Cát: A.. ta thèm phá lấu T_T)

      Mặt trời cao tới đỉnh đầu ít, hương thân ở Tập cũng lục tục quay trở lại.

      Dọc theo đường , cao giọng cười , cho nhau hỏi giá hàng hóa trong tay, thứ này thứ nọ xấu, ở đâu mua hàng có vấn đề; người mua nhiều hàng hóa, còn gọi kiệu phu khuân vác bến tàu, giao cho trọng trách khiên vác hoặc kêu xe cút kít chở hàng rồi theo phía sau; cũng có nhóm người kéo theo thê tử, mang theo tiểu oa nhi đến Tập, nhóm oa tử này trong tay đều cầm ít đồ ăn vặt mắc lắm như kẹo hồ lô, mứt hoa quả trái cây... là những thứ có giá trị lớn.

      Nhóm người này đến Nhị Trung phố, quán của Dương thị lập tức bị vòng khách hàng mới đến vây quanh. Trước hết ồn ào muốn mua là nhóm tiểu oa nhi này, bọn họ là bị mùi hương kia quyến rũ tới.

      Đại nhân (ý chỉ người lớn trong nhà) vừa nghe chỉ bán văn tiền, liền động tâm, nhưng mà vẫn là nỡ —— bọn họ lo lắng thể ăn, thường lui tới nơi đây rất ít người ăn những thứ thức ăn lạ, sợ chúng bẩn này nọ.

      Nhưng mà, phàm những ai hai ngày trước mua qua lòng heo này, đều chút do dự tiến lên mua văn hoặc hai văn tiền.

      Vì thế những người chưa ăn qua liền hỏi bọn , nghe mùi vị rất tốt, nên cầm lấy trúc ký xiên ít nếm thử.

      Nếm xong ít, lập tức bỏ tiền ra mua.

      Khổ nhất chính là những ai cầm theo bát. Có oa nhi cứ đứng náo mãi chịu , đại nhân của đành phải xuống bến tàu, chỗ những nguời làm việc mượn bát, mua lòng heo ăn xong, đem bát đưa cho những người khác.

      Còn có người có điều kiện tốt tốt chút, miệng lại tham ăn chờ được, cảm thấy mắc, được Lai Hỉ chỉ dẫn xuống cửa hàng Phúc Hỉ tạp hóa gần đó, mua chén sứ thô hoặc là nồi đất, trở về mua lòng heo để ăn.

      Nhóm oa nhi ăn ngon lành, nhóm đại nhân bên hiền lành xem xét, ngửi mùi kia, cũng rất muốn nếm thử; nhưng mà tiểu oa nhi ăn thứ này hồi, tự nhiên là tham ăn , bát đầy ăn cạn sạch chỉ còn trơ đáy, ăn xong ý còn chưa thèm, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi; đại nhân tiếp nhận bát , nhìn cái còn có chút nước canh, liền bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy vị mặn mặn, hương vị quả vô cùng tốt!

      Có điều kiện mua thêm văn tiền; có tiền bên niệm niệm tha nhìn sang nồi lòng heo kia, bên dắt oa nhi quay đầu bước , oa nhi còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh.

      hồi như vậy, Dương thị cùng Lai Hỉ rất nhanh đem đồ ăn bán xong, căn bản tới được giữa trưa. Bởi vì tới chậm mua được, người ta chỉ còn nước dậm chân thở dài.

      Có vài hán tử liền nhìn Dương thị , muốn bà sau này làm nhiều chút —— bọn họ giữa trưa cũng muốn ăn.

      Dương thị liền được, trong nhà bà còn nhiều việc, hơn nữa Tập cũng có bán nhiều nội tạng heo như vậy! Đây chỉ là tiểu thị trấn, ngày nhiều lắm cũng chỉ giết 3 đến 4 đầu heo, nhiều hơn cũng có mà bán. Nhưng bà còn thêm, thời điểm mùa xuân nấu ít cá tôm đem bán, cũng là văn tiền môi. Mọi người nghe xong lời của bà liền lên tinh thần chờ đợi.

      Lai Hỉ tay chân lanh lẹ đem mọi thứ toàn bộ thu thập bỏ vào trong sọt trúc, bản thân cũng dọn luôn, cùng với Dương thị trở lại cửa hàng tạp hóa Phúc Hỉ.

      Sau khi vào cửa, vui rạo rực nhìn Dương Phát phát biểu công lao, :

      - "Cha, lúc nãy có phải có người đến mua bát cùng nồi đất? Bọn họ đều là những người muốn ăn lòng heo nấu, lại mang bát đựng, ta chỉ cho bọn họ đến nơi này mua đấy." xong đắc ý cười.

      Dương Phát bật cười, liếc trắng mắt, nhìn Dương thị :

      - " sớm nghe bọn duyên cớ này rồi! thể tưởng tượng được, ngươi bán lòng heo nấu thế nhưng còn đem chuyện làm ăn của ta kéo lên, bọn họ còn mua thêm rổ, cái sàng cùng mấy thứ linh tinh nữa."

      Dương thị cười :

      - "Đại ca, hàng hóa nơi này tốt, còn tiện nghi (giá rẻ), chỉ là vị trí hơi trầy trật chút, người hiểu được nhiều lắm thôi, ít hôm nữa bán lâu dần, người ta tìm đến mua."

      Dương Phát ra sức gật gật đầu.

      Dương thị đến phòng bếp rót chút nước uống, lại nhìn Dương Phát :

      - "Đại ca, hôm nay ngươi chọn cho ta hai cái vại sành lớn, lại thêm 5 – 6 lọ sành nữa. Thời điểm trễ chút, lão Thành đánh xe bò ở thôn ta đến giúp ta tiện thể đưa trở về. Đại ca xem cần bao nhiêu tiền!"

      xong, bà lấy ra túi tiền. Dương Phát vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Dương thị liền đánh gãy lời của ông, bà :

      - "Dù là thân huynh đệ, cũng phải tính toán cho ràng, ta đây là mua thứ này thứ nọ! Nếu ta mua ở nhà người khác, chẳng lẽ còn có thể trả tiền? Ngươi lúc này lấy tiền, lần tới ta sao biết xấu hổ mà lại đến đây mua này mua nọ."

      Dương Phát chỉ phải :

      - "Vậy chỉ cần đưa đủ tiền vốn là được! Ngươi xem, từ lúc ngươi tới Tập bán đồ ăn, từ ta cho đến Lai Hỉ đều ăn thức ăn của ngươi, cái này phải tiền à? Ta giúp ngươi lấy giá vốn là được. Hai cái vại sành lớn, 40 văn cái, 2 cái là 80 văn; lọ sành , 8 văn tiền cái, cộng lại là 48 văn, tổng cộng 128 văn tiền."

      Dương thị cũng có biện pháp, đành phải đem 128 văn tiền lấy ra đưa cho ông.

      Lai Hỉ lại chạy tới nhìn Dương thị :

      - "Đại , buổi tối ta đem mấy thứ này giúp ngươi đưa qua được ? lâu rồi ta đến nhà đại đó, vừa vặn tìm Thanh Mộc cùng Cúc Hoa chuyện tán gẫu!"

      Dương Phát đợi Dương thị đồng ý, liền buồn bực nhìn :

      - "Tìm Thanh Mộc ư? Ta coi ngươi là tham ăn, muốn ăn chực thứ gì mới đúng?"

      Dương thị vội ngăn việc đại ca lại mắng Lai Hỉ, hướng cười vui vẻ :

      - "Đại ở nhà chờ ngươi. Hôm nay Cúc Hoa còn muốn để cho ta mua chút móng heo cùng đầu heo trở về nấu đây, vừa vặn cho ngươi nếm thử thức ăn mới."

      Lai Hỉ mừng rỡ, gãi cái ót nở nụ cười, nhưng thấy sắc mặt cha tốt, vội hỏi:

      - "Ta cùng đại mua !" Rồi bay nhanh lôi kéo Dương thị ra ngoài.

      Bỏ lại Dương Phát ở trong tiệm nhìn bóng lưng mà sinh khí (tức giận) —— tên tiểu tử này, cơ trí linh hoạt đó là thể chê, chính là có đôi khi còn giống cái tiểu oa nhi, mãi chưa trưởng thành!

      ********

      Phía dưới này là đoạn tác giả tự ta edit. Các bạn tham khảo bản convert nhé!
      Chris, 1900, Hale2057 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Chuyện đặt hàng


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Dương thị cùng Lai Hỉ ven theo con đường về hướng trung tâm chợ. Cửa hàng hai bên ngã tư đường, tiễn bước đám người Tập, như thường lệ, vẫn là người đến người hết sức nhộn nhịp.

      giống như thành trấn lớn, ngã tư đường này sạch , rất sạch , cửa hàng cũng phú quý sáng ngời; ngã tư đường của Hạ Đường Tập là đường hẹp lát đá, cũng rất sạch , nhưng cửa hàng hai bên đường thấp bé chật chội, ở đây dân nhà nông thuộc loại chiếm đa số, giống như xưởng ép dầu, đậu hủ phường, các cửa hàng bán vật dụng tạp hoá, cửa hàng bán lương thực, ít cửa hàng phía trước bày biện hàng hóa nắm giữ cả ngã tư đường, vì thế khiến cho con đường càng có vẻ hẹp hơn!

      Cứ như vậy nhìn ngã tư đường, là tràn ngập hơi thở của cuộc sống!

      Người nông thôn mang đến chút tài vật của nhà mình, lấy mè vừng đến đổi dầu, hay là lấy chút đậu tử đến đổi đậu hủ; nếu mua lấy ít vật dụng hàng ngày; các nữ nhân mua son phấn, hoa cài đầu cũng cực tiện nghi (giá rẻ), các loại vải may mặc đều có chất liệu được tốt, chỉ thích hợp cho người nông thôn mặc như các loại vải bố, vải thô, vải bông…, các dạng hoa văn màu sắc đều đầy đủ hết —— đại nương, tiểu nàng dâu ở nông thôn cũng chỉ là nghiệp dư thôi!

      Dương thị đến chỗ bán thịt heo, Trương đồ tể vẻ mặt dữ tợn, móc loại mật thịt, liếc mắt cái nhìn thấy bà, vội vàng hét lớn:

      - "Ai! Đại muội tử, ngươi tới! Hôm nay ta đem nội tạng heo đều lưu lại giúp ngươi."

      cười, miệng lộ ra cái răng cửa, muốn làm ra bộ dáng thân thiết, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn tương phản!

      Lai Hỉ bĩu môi vạch trần , :

      - "Lưu lại sao? Sợ là có người mua phải ? Ngươi rất biết tốt xấu, đại ta mỗi ngày đều mua nội tạng heo của ngươi, ngươi cảm kích, còn tham lam hai văn tiền kia, mua bán tốt, lại đem bán cho người khác! Làm buôn bán đều giống ngươi như vậy, ai còn dám đến mua nữa chứ? Chúng ta cũng nhất định phải lấy lòng heo làm đồ ăn đem bán, đại ta muốn mua chút cá tôm đem về nấu bán đây!"

      Trương đồ tể xấu hổ cười, lấy tay dính mỡ ngậy ngậy ở trước ngực, xoa xoa lưng, :

      - "Ai nha! Vị tiểu ca này, sinh khí (tức giận) sinh khí, cũng thể mua lòng heo của ta nha! Hôm qua, ta là mỡ heo xông lên đầu, sau này thế nữa. Đại muội tử, hôm nay ta có hai bộ nội tạng heo đây, Tiền Đại Chủy bên kia cũng có hai bộ. Chúng ta đều bàn bạc tốt rồi, sau này toàn bộ nội tạng heo đều lưu lại bán cho ngươi!"

      Xem ra là lo lắng ! Đúng như vậy, hôm qua nhiều người đến mua, hôm nay đến bây giờ cũng có người hỏi mua lòng heo này, nếu bán được cũng là tổn thất vài văn tiền.

      Dương thị nhìn Tiền Đại Chủy bán thịt bên cạnh, cũng nhìn bà cười lấy lòng, mặt bà liền phụng phịu :

      - "Tuy rằng trong ngày ta cũng có thể kiếm được mấy văn tiền, thế nhưng ta bỏ ra bao nhiêu công phu các ngươi hiểu được sao? Nội tạng heo này nếu tẩy rửa sạch sao có thể ăn? Nấu tốt có thể vào miệng sao? Người khác là đỏ mắt (ghen tị) vì ta làm đồ ăn ngon, mới chạy tới mua mấy thứ này, ngươi xem hôm nay phải là có tới mua ư? Vì sao lại như vậy? Thanh Huy tửu lâu kia, thịt nướng bán rất ngon, sao thấy nhiều người mua thịt về nhà làm?"

      Lai Hỉ lập tức tiếp lời của đại , cười kỳ quái :

      - "Thịt nướng kia, phải ai đều có thể nấu ra hương vị tốt như vậy. Nếu dễ dàng nấu ra được, ta cũng mở quán rượu , bán tạp hoá nữa."

      Nhìn sắc mặt Trương đồ tể kia trở nên khó coi, Dương thị lại tiếp:

      - "Những người đó chỉ thấy ta kiếm tiền, cũng ngẫm lại tiền này vất vả bao nhiêu mới kiếm ra được. Tẩy rửa nha, nấu nha, thôi đừng —— dù sao nông dân chúng ta chính là mệnh lao động cực khổ —— bán ra cũng kém so với tửu lâu, môi lớn như vậy, mới có văn tiền; tửu lâu người ta chỉ xào miếng thịt liền kiếm ra hơn mười văn. Món ăn này của ta phải mất ngày đêm mới có thể làm ra được, vài người trong nhà cũng phải bận rộn lên theo!"

      Trương đồ tể lại chuẩn bị đống tươi cười mở màn, nhìn Dương thị :

      - "Đại muội tử, sau này a, ta tham lam những tiện nghi nhặt nữa! Ngươi hôm nay tạm tha cho ta !"

      Tiền Đại Chủy bên kia cũng liên tục kêu lên:

      - "Đại muội tử, sau này toàn bộ nội tạng heo đều lưu lại bán cho ngươi, ai tới cũng bán. Nếu , ngươi để cho vị tiểu ca này, sáng sớm mỗi ngày đến đây lấy, cầm rồi người khác đến hiển nhiên có mà mua nữa."

      Trương đồ tể vội vàng :

      - "Đúng, đúng. Cứ làm như vậy !"

      Dương thị :

      - "Ta xem a, cũng là nhóm các ngươi, sáng sớm mỗi ngày đều đưa đến đầu đường cửa hàng 'Phúc hỉ tạp hoá' thôi! Các ngươi cũng đừng vừa ý, sau này ta chỉ mua nội tạng heo này đâu, ta còn mua thêm đầu heo, đuôi heo, móng heo, thường thường cũng mua chút ít thịt heo của các ngươi nữa. Chỉ bán lòng heo thôi ta kiếm tiền xong, còn mệt đến chết nữa; nấu thêm mấy thứ này, bán số lượng lớn, tốt xấu cũng kiếm được chút tiền lời, cũng để nhà chúng ta cần vội vội vàng vàng nữa!"

      Trương đồ tể cùng Tiền Đại Chủy nghe xong mừng rỡ, vội vàng đồng ý.

      Kỳ thực cái gọi là đưa hàng hóa, bất quá cũng chỉ là buổi sáng mỗi ngày, lúc ngang qua cửa hàng tạp hóa, đem mấy thứ này quăng vào trong tiệm là được. Mấy thứ vụn vặt này là thứ khó bán nhất, có thể lần bán hết ra ngoài, muốn bọn họ tốn nhiều công phu hơn nữa cũng được!

      Dương thị hỏi bọn mấy thứ này hết thảy bao nhiêu tiền, hai người khó xử nhìn nhìn nhau —— thứ này bình thường đều là bán được giá, có đôi khi đều tặng cho người ta. tại Dương thị có tiếng cũng có miếng đến mua, đúng là tốt ra giá bán!

      Trương đồ tể bên xem xét sắc mặt Dương thị, bên dè dặt cẩn trọng :

      - "Nếu … đầu heo 10 văn tiền cái, bốn móng heo 4 văn tiền, đuôi heo tặng cho ngươi, cần trả tiền."

      Lai Hỉ nhảy lên hét lớn:

      - "Ai nha! Ngươi cũng hào phóng, đuôi heo đều tặng a? Cũng phải thanh minh hay mừng năm mới cùng làm lễ tế tổ gì đó, đầu heo kia còn muốn lấy 10 văn tiền? Còn móng heo kia, chút thịt cũng có, tất cả đều là xương cốt cùng với da thôi. Đến lúc chúng ta nấu tốt rồi đem bán, sợ là văn tiền môi cũng có người mua, văn tiền hai môi mới bán được. Việc này còn có thể kiếm được tiền sao?"

      Dương thị cũng thành khẩn nhìn hai người :

      - "Mấy thứ này đều rất khó hầu hạ. Đầu heo kia mặt đều là nếp nhăn, lông mao bên nếu cạo sạch, ai dám ăn chứ? Ngươi nếu bán quý (mắc, giá cao) ta cũng thể mua được —— việc mua bán lỗ vốn là thể làm!"

      Tiền Đại Chủy nhân tiện luôn:

      - "Vậy đầu heo 8 văn tiền cái, 4 cái móng heo lấy 2 văn tiền, đuôi heo vẫn là tặng cho ngươi."

      Dương thị cố ý tính nhẩm hồi, liền đáp ứng. Bà cùng hai người này :

      - "Chúng ta cần phải bàn bạc cho tốt, đừng để ngày nào đó các ngươi lại đem bán cho người khác, ta đồng ý."

      Trương đồ tể vội :

      - " , đâu! Mỗi ngày, lúc chúng ta đến Tập, trực tiếp đem mấy thứ này quăng đến cửa hàng ‘Phúc hỉ tạp hoá’."

      Lúc này Dương thị mới vừa lòng gật đầu, để cho hai người này đem nội tạng heo hôm nay, cùng đầu heo, đuôi heo và móng heo, dùng thảo thằng (dây thừng làm bằng cỏ) buộc lại, bỏ vào trong sọt trúc.

      Bốn bộ đồ lòng, 12 văn tiền; 2 cái đầu heo, 16 văn tiền; 16 cái móng heo, 8 văn tiền; 4 cái đuôi heo, cần trả tiền, tổng cộng là 36 văn tiền.

      Dương thị thanh toán tiền, Lai Hỉ khơi mào trọng trách gánh mấy thứ này về.

      Trương đồ tể cùng Tiền Đại Chủy nhìn nhau, liếc mắt cái, đều thầm cao hứng: buổi sáng bọn họ bán hai cái đầu heo, đều bán 7 văn tiền cái. Tuy rằng nhiều thêm văn tiền tính là gì, nhưng những thứ vụn vặt này nọ kia, ngày sau của họ lo lắng làm sao mà bán nữa, tiện lợi biết bao nhiêu là việc đâu!

      Lai Hỉ vừa gánh hàng vừa nhìn Dương thị :

      - "Đại , mấy thứ này khá là nặng, nếu đợi trễ chút ta giúp ngươi mang qua."

      Dương thị oán trách nhìn :

      - "Ta muốn nhanh trở về còn tẩy rửa cho sạch, chờ ngươi trễ chút giúp ta mang qua, ngày mai lấy gì bán?"

      Lai Hỉ ha ha nở nụ cười: "Ta quên mất!"

      Dương thị dọn hàng hóa nặng mấy chục cân xong, gánh hết về nhà thân mồ hôi!

      Cúc Hoa vội vàng rót chén nước ấm cho bà uống, qua bên nhìn vào bên trong cái sọt xem coi có gì. Lúc nhìn đến đầu heo cùng giò heo, trong lòng nàng vui sướng, thầm nghĩ quả thế, thứ này đúng là có người muốn.

      Đầu heo này ít thịt rất tốt, làm sạch rồi nấu tốt cực thơm, mặt heo càng gầy và ít thịt càng ăn ngon, lỗ tai heo cũng giòn; giò heo càng là thứ tốt, là thứ làm đẹp cao cấp a!

      Hai loại này, cùng lòng heo sai biệt lắm, chính là thu thập xong cần phí chút ít công phu thôi, muốn nấu tốt khó! tại Cúc Hoa rất thích dùng rơm củi để nấu mấy thứ này, bởi vì dùng rơm củi chậm rãi nấu thuần thục, ngọn lửa riu riu, khiến hương vị cực thơm!

      Bên kia, Dương thị cùng Trịnh Trường Hà về số tiền hôm nay bán được, mắt hai người tỏa ra ánh sáng, bộ dáng này của họ làm cho nàng có chút xót xa.

      Dương thị lại cùng Cúc Hoa tinh tế về việc hôm nay, bà cùng hai người đồ tể bàn chuyện làm ăn, là bọn họ đồng ý sau này, mỗi buổi sáng trực tiếp đem mấy thứ này đưa đến trong tiệm tạp hóa của đại cữu Cúc Hoa, bao giờ đem bán cho người khác nữa.

      Cúc Hoa nghĩ, như vậy, tình sau này ai có thể dự liệu được, nhưng trước mắt cứ tính như vậy !

      Mẹ con hai người lại nhanh làm cơm trưa, Dương thị hỏi Cúc Hoa:

      - "Hoa nhi, đầu heo cùng móng heo này làm như thế nào?"

      Cúc Hoa đáp:

      - "Trước để cho cha dùng nhíp, đem lông mao đầu heo và móng heo nhổ sạch , lại trụng sơ qua lần nước, xong rồi mới có thể bỏ vào nồi nấu."

      Dương thị :

      - "Vậy ngươi ở nhà đem đầu heo rửa và trụng sơ , để cho cha ngươi hỗ trợ nhổ lông. Ta tẩy rửa nội tạng heo, ta thấy qua cách ngươi tẩy rửa rồi, ta làm theo như vậy. Sau này toàn bộ mấy thứ này, ta đến tẩy rửa, ngươi là tiểu nữ oa, nên dính nhiều nước lạnh."

      Mặt khuê nữ khó coi, còn đem tay chọc chọc vào mấy thứ ghê tởm như vỏ cây kia, làm sao còn giống như tiểu nữ oa chứ? Cho nên Dương thị quyết định, cuộc sống sau này dẫu có thế nào cũng để cho nàng đụng tay vào làm nữa.

      Trịnh Trường Hà ở bên, vội vàng hỏi:

      - "Muốn làm như thế nào? Ngươi , vừa vặn hai tay cha nhàn rỗi đến hốt hoảng đây!"

      Cúc Hoa đáp:

      - "Chờ ta làm ít dụng cụ, rồi đến cùng cha."

      Nàng thấy Thanh Mộc còn chưa học, kêu lên:

      - "Ca, đến giúp ta làm thứ này chút."

      Khó được nghe thấy muội muội kêu giúp đỡ, Thanh Mộc vội chạy vào phòng bếp, hỏi: "Làm gì?"

      Cúc Hoa nhìn khoa tay múa chân :

      - " lát ta muốn dùng nhíp đến nhổ sạch lông mao đầu heo và giò heo, muốn làm ra thứ này cần tốn chút công phu. Ta muốn dùng mảnh trúc đến làm. Đem hai đầu mảnh trúc vót thành hình hơi vuông vuông chút, để ở giữa ngọn lửa mà nướng, cứ như vậy mà làm, xoay xoay nướng, lấy tay kẹp kẹp như vậy, dùng thứ này có thể lột sạch hết lông mao của heo."

      Thanh Mộc trầm tư hồi, tiếng nào chạy ra bên ngoài, tước khối trúc thành phiến mỏng. Hai đầu mảnh trúc đều vót lại giống như diễn tả của Cúc Hoa, xong rồi bỏ vào cửa động của bếp lò hơ nóng, để trúc phiến ở giữa ngọn củi lửa cháy kia mà nướng. Chờ lát, cảm thấy sai biệt lắm, dùng hai tay nắm lấy cây trúc, nhàng dùng sức gập lại, thứ giống cái cặp liền xuất .

      Cúc Hoa vui sướng :

      - "Đúng là làm như vậy. Ca ngươi lại làm thêm vài cái."

      Thanh Mộc thấy muội muội vừa lòng, cũng cười , vì thế lại làm thêm ba cái, xong rồi mới tới học đường.

      Cúc Hoa cầm cái nhíp làm từ mành trúc kia, cùng với cái sọt để giò heo đặt lên ghế, chuyển đến trước giường của Trịnh Trường Hà, nhìn :

      - "Cha, ngươi xem, chính là dùng thứ này… nhổ như vậy." bên nàng vừa , bên vừa cầm nhíp làm thử cho ông xem.

      Trịnh Trường Hà khen:

      - "Thứ này ngờ lại tinh xảo như vậy, là ca ca ngươi làm à?"

      Cúc Hoa cười :

      - "Vâng, là ca ca lần liền làm ra 4 cái! Cha, ngươi trước nhổ thử ! Nếu có chỗ khó nhổ dùng kéo cạo sạch . Ta ngâm lạt cải trắng, ngâm tốt rồi đến hỗ trợ ngươi."

      Trịnh Trường Hà vội đáp ứng.

      Cúc Hoa lại bưng ra cái sàng để tới trước mặt ông, mặt để kiện quần áo vải thô, để cho ông khi nhổ ra lông heo để vào đó, phòng ngừa dơ giường, hết thảy an bày thỏa đáng xong nàng mới vào phòng bếp ngâm chế lạt cải trắng.
      Tôm Thỏ, Chris, 190011 others thích bài này.

    4. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :on thi::on thi:Sáng nào mình cũng phải vô check coi chủ nhà có post chương mới ko:037:lucs nào cũng ko thất vọng:038: cám ơn chủ nhà.
      :hoho::hoho: Mình rồi mà ko có của để chen chân vô ván phá lâu
      đâu:062: thấy con người ta làm ăn dc thi ghen:pheo:ta phi:059: chửi tên đồ tể kia là đúng:049: thứ thấy tiền:055: sáng mắt. Bây giờ biết sợ bị mắc mối..hư
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Sắc Sắc

      Sắc Sắc Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      154
      thiệt là truyện này làm ta chảy nước miếng quá. thanks bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :