1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Hội diễn văn nghệ 1 – 6 (3)
      [​IMG]

      Chu Quốc Cường rất ít khi đến cửa hàng mậu dịch. Lần cuối cùng đến đây là mấy năm trước, cùng vợ mua quà đầy năm cho con trai chú Ba, hiếm khi có lần, ông xem hết các nơi.

      Dạo vòng qua quầy bán ti vi, lúc đó chỉ có ba nhãn hiệu: “Gấu trúc”, “Cầu vồng” và “Khang giai”, trong đó ti vi “Gấu mèo” đen trắng chất lượng tốt nhất cũng đắt hơn.

      Chu Quốc Cường nhìn giá niêm yết. Buôn bán mấy tháng, trong túi có nhiều tiền hơn, ông cảm thấy giá tiền quá đắt như trước. Nhưng cái ti vi 14 inch hơn hai trăm nguyên cũng khiến ông thấy líu lưỡi .

      Sau khi sửa lại nhà phải mua cái ti vi, Chu Quốc Cường nghĩ thầm.

      Là chủ gia đình hay là người cha, ông đều thấy xấu hổ vì con mình được bằng bạn bằng bè. Mấy em trong nhà điều kiện khá hơn ông khiến trong lòng ông chua xót. Nhưng cảm xúc này ông rất ít khi để lộ, dù trước mặt vợ cũng chưa từng nhắc đến.

      Thực ra, có ai muốn con mình sống cuộc sống tốt đẹp hơn? Đại Bảo Tiểu Bảo cả ngày mè nheo đòi xem ti vi, trước mặt ông mắng các con nhưng sau lưng tự trách mình. Ông cũng muốn đáp ứng cầu của con nhưng có tiền làm nên trò trống gì.

      Ba tháng qua, tiền lãi từ bán thịt lợn dần vào quỹ đạo, càng ngày càng có nhiều khách quen, kiếm được nhiều tiền hơn khiến ông rất có lòng tin với tương lai. Cứ chờ xem, các con của ba, cùng lắm là sang năm, ba mua ti vi.

      Chu Quốc Cường yên lặng hạ quyết tâm liếc nhìn lần cuối cùng rồi kéo Chu Tiểu Vân sang hàng khác.

      Trước nhìn giá treo đồ cực lớn, Chu Quốc Cường liếc mắt chọn trúng cái áo sơ mi, cổ cồn trắng dài tay nhìn rất đẹp, nhìn giá tiền. Trời ạ, bốn mươi nguyên!

      Chu Quốc Cường lập tức bỏ ý định bảo nhân viên lấy cho mình xem, lại sang quầy bán đồ nữ.

      Lúc này trang phục mùa hè có mặt thị trường, các loại váy áo màu sắc rực rỡ, áo cộc tay, quần dài, váy ngắn, quần soóc, Chu Quốc Cường vốn định mua tặng vợ thứ gì đó, đáng tiếc nhìn thấy giá toàn quá cao. Tuy trong người riêng có tám mươi nguyên, nhưng Chu Quốc Cường chưa quên mục đích quan trọng nhất là mua cho con bộ đẹp, đành chờ xem còn thừa bao nhiêu rồi tính.

      Vì thế, hai cha con vừa vừa ngắm, bước vào quầy bán đồ trẻ con ở tầng hai.

      Đằng sau quầy treo ít váy áo trẻ con. Chu Quốc Cường nhìn trúng cái váy màu đỏ tươi, viền ren trắng, bảo con nhìn xem có thích .

      Chu Tiểu Vân nhìn rồi lắc đầu: “Ba ba, bộ này loè loẹt quá, mặc mùa hè nhìn thấy nóng. tìm bộ màu trắng đẹp hơn! Con thấy bộ kia màu xanh nhạt, điểm hoa trắng rất đẹp.”

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn thích cái váy này. Màu sắc nhã nhặn là màu thích, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng ưu điểm là đường may chắc chắn, mặc trong trường hợp nào cũng đến mức thất lễ.

      Chu Quốc Cường bảo nhân viên lấy xuống để Chu Tiểu Vân mặc thử. Chu Tiểu Vân đứng sau quầy bán cao hơn thước thay đồ, may mà tuổi còn nên sao, nhưng trong lòng vẫn thấy được tự nhiên.

      Thay váy xong, Chu Tiểu Vân ngại ngùng ra đứng trước mặt cha, Chu Quốc Cường nhất thời thấy trước mắt sáng ngời.

      Chu Tiểu Vân ít khi được mặc quần áo mới, mặc chiếc váy màu xanh này, xinh xắn đáng như bông hoa khiến người ta mến, ngay cả nhân viên bán hàng cũng khen rất đẹp.

      Chu Quốc Cường hỏi giá, hai mươi tám! Hơi đắt, nhưng sờ vải mềm mại nhìn qua rất tốt, đường may tinh xảo, gấu váy còn thêu hoa trông lịch , tao nhã. Ông có biết giá cả lắm cũng thấy nó đáng giá này.

      Chu Quốc Cường trả tiền xong lại mua cho con đôi giày. Chu Tiểu Vân biết ý chọn đôi xăng-đan màu trắng, chỉ mấy nguyên, là đôi rẻ nhất trong tủ.

      Được rồi, đại công cáo thành. Chu Quốc Cường sờ số tiền còn dư trong túi, dằn lòng mua cho Đại Bảo mua bộ thể thao và quần đùi, co dãn tốt thích hợp cho Đại Bảo hiếu động mặc mùa hè. Nghĩ lại, còn mua thêm đồ cho Tiểu Bảo, Nhị Nha mỗi đứa đôi xăng đan. Con cái là bảo bối trong lòng cha mẹ mà!

      Cuối cùng xuống lầu , mua cho vợ cái áo sơ mi cộc tay bằng sợi tổng hợp, là loại mỏng mát mà Triệu Ngọc Trân thích từ lâu.

      Mua xong đồ là giữa trưa, Chu Quốc Cường thấy con đói bụng, nên dẫn con đến quán ăn cạnh cửa hàng mậu dịch, gọi hai phần cơm rồi hỏi con muốn ăn gì.

      Chu Tiểu Vân biết hôm nay Chu Quốc Cường tiêu khá nhiều tiền, tiền tiêu hôm nay là cha mẹ vất vả tháng trời. nhìn đồ ăn, dám chọn món đắt, vội : “Ba ba, cho con khoai tây xào , con thích nhất mon này.”

      Chu Quốc Cường hơi chua xót, theo ý con gọi khoai tây xào, thấy con ăn rất ngon mới thoáng được an ủi chút.

      Về tới nhà, bọn trẻ đứa nào cũng có đồ mới nên vui lắm. Đại Bảo mặc ngay bộ thể thao lên người, xoay qua xoay lại trước gương mấy lần, cần cũng biết cực kỳ thích. Tiểu Bảo và Nhị Nha cũng giày mới, nhìn rất xinh.

      Chu Tiểu Vân cất giày và váy mới vào tủ, đợi đến ngày thi mới mặc. ở trong phòng tiếp tục luyện thổi kèn ác-mô-ni-ca . Nếu cha mẹ biết cần giấu giếm nữa, ở nhà luyện tập. Tiếng kèn du dương hấp dẫn mấy đứa trẻ, xúm vào ngồi nghe, dù hiểu hay cũng thấy rất êm tai.

      Triệu Ngọc Trân ngờ chồng còn mua đồ cho mình, bên càu nhàu chồng xài tiền hoang phí, bên vui vẻ mặc thử áo mới. Soi gương thấy mình vẫn còn trẻ đẹp, bà ngăn nổi nở nụ cười.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt4 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Hội diễn văn nghệ (4)
      [​IMG]

      Sáng sớm hôm sau, Phương Văn Siêu và Chu Tiểu Vân cùng ngồi xe lên thị trấn.

      Hiệu trưởng Kiều cười híp mắt tiễn, dặn thầy trò đường bình an. Thầy từ ái với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, trò hôm nay thi phải bình tĩnh, cố gắng biểu diễn tốt nhé?”

      Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn gật đầu. hôm nay mặc váy mới, đôi xăng đan mới, thắt hai bím tóc để trước ngực, nhìn qua trắng trẻo, rất đáng . Nhìn bé như thế ai nghĩ là đến từ nông thôn, là bé ở thành phố cũng ai hoài nghi.

      Sở giáo dục huyện chọn hội trường trường tiểu học trọng điểm làm nơi tổ chức hội diễn. Trường này diện tích , có mấy dãy nhà bốn tầng làm phòng học, to đẹp hơn trường nhiều. Lúc đến nơi, người đến người rất ồn ào.

      Có ký ức từ kiếp trước, Chu Tiểu Vân ở quê mới lên, nhìn đông nhìn tây, nhưng vẫn thấy tò mò với ngôi trường nổi tiếng lâu này.

      theo thầy Phương Văn Siêu bước vào trong sân, nhìn xung quanh, ít học sinh học thể dục. Môn học khác lắm so với ở nông thôn, cũng là đá cầu và nhảy dây nhưng ở đây học sinh ăn mặc đẹp hơn.

      Bọn trẻ tò mò vì thấy có nhiều người đến trường nhưng có tò mò cũng chỉ đứng xem, chạy sang hỏi han. Nếu như ở nông thôn, sợ rằng sớm vòng trong vòng ngoài rồi, Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây hơi mỉm cười.

      Vào trong hội trường, Phương Văn Siêu bảo Chu Tiểu Vân ngồi ở hàng ghế chờ để thầy rút thăm. Trình tự biểu diễn các tiết mục được quyết định bởi lá phiếu rút được. Điều này cần lưu ý. Nếu rút biểu diễn sớm quá tốt, giám khảo dễ chấm điểm thấp, nhưng biểu diễn cuối cùng càng khó. Có nhiều tiết mục quá, xem chán rồi, ai còn có tâm tư xem tiếp.

      Lý tưởng nhất là mấy tiết mục giữa. Tổng cộng có hơn hai mươi tiết mục, nếu được số mười lên thi là tốt nhất.

      Xung quanh Chu Tiểu Vân là các bạn đến dự thi. Bên trái hình như là nhóm múa, mặc quần tất mỏng, khoảng mười , mười hai tuổi, nghe giọng líu ríu, đoán đến từ trường trong thị trấn.

      Bên tay phải bé có vẻ bằng tuổi. bé ôm nhị hồ, ăn mặc rất mốt, tóc buộc vổng, trông như công chúa . mặt đánh phấn, tô má hồng, người mặc chiếc váy màu đỏ tươi viền ren trắng.

      (Đàn nhị hồ: [​IMG]

      nhìn rất quen nên nhìn mấy lần. Nghĩ thầm đây phải là bộ quần áo hôm qua mua cha thích sao? Khó trách nhìn quen thế, may là lúc ấy mình thích nếu hôm nay mặc trùng nhau chả phải là mất mặt lắm.

      Chu Tiểu Vân quay sang nhìn mấy lần khiến bé kia hiểu nhầm, tự cho là mình xinh đẹp làm người ta chú ý, đắc ý quay sang bắt chuyện: “Cậu cũng đến thi đúng , cậu ở trường nào ?”

      Chu Tiểu Vân vốn muốn nhiều lời nhưng người ta hỏi thể đáp: “Tớ đến từ tiểu học Hưng Vượng.”

      mặt bé kia thoáng qua vẻ khinh miệt: “Hưng Vượng tiểu học? Là trường nào thế, chưa từng nghe qua, chắc là trường ở nông thôn rồi. Tớ là học sinh của trường này, là học sinh của tiểu học Thực Nghiệm.” đến mấy chữ “tiểu học Thực Nghiệm”, bé kia kiêu ngạo ngẩng cao đầu, có cảm giác ưu việt của học sinh thành phố.

      Chu Tiểu Vân cười cười lên tiếng, với người như thế cần gì chuyện, biết thế ban đầu trả lời.

      bé kia vẫn tiếp: “Tớ là Tần Tuyết, năm nay tám tuổi học lớp . Tớ kéo nhị hồ, còn cậu?”

      Chu Tiểu Vân thở dài, thực là có mắt tròng, thấy là mình để ý đến sao? Vừa thấy chính là được chiều quá sinh hư: “Tớ là Chu Tiểu Vân.” Mau biết ý, đừng chuyện với mình nữa.

      Đáng tiếc nguyện vọng của nàng thượng đế nghe thấy, Tần Tuyết tiếp tục lải nhải : “Lát nữa cậu biểu diễn cái gì? Trong tay cậu có nhạc cụ, có phải là thi hát ?”

      Kèn ác-mô-ni-ca do thầy Phương giữ. Nhưng liên quan gì đến mi, hai đứa chưa quen thân đến mức độ này.

      Hàm hồ đáp tiếng, đúng lúc thầy Phương xuống. cười : “Vận may tồi, là số hai mươi lên sân khấu. cần gấp, cứ từ từ xem các tiết mục, cuối cùng lên thi.”

      Kỳ thực, trong lòng Phương Văn Siêu rất chán nản, vận may của mình tệ quá. Thế nào lại bốc phải số cuối cùng đây? Dù hài lòng với số thứ tự nhưng thể biểu trước mặt trò, đành miễn cưỡng cười vui để Chu Tiểu Vân yên tâm.

      Chu Tiểu Vân tỏ vẻ cái gì cũng biết: “Tốt quá, em được xem hết các tiết mục. Chắc chắn có nhiều tiết mục đặc sắc, em chưa từng được tham gia hoạt động như thế này, hôm nay được mở mang tầm mắt rồi.”

      giáo của Tần Tuyết cũng vừa đến, khéo làm sao, số thứ tự của bé là mười chín, vừa vặn trước biểu diễn trước Chu Tiểu Vân.

      Tần Tuyết thấy số thứ tự của mình vui, bĩu bĩu môi. Thấy nụ cười của Chu Tiểu Vân rất chói mắt, cố ý to để nghe thấy: “ là ngốc, thi cuối cùng là xấu nhất, từ trước đến giờ chưa có thứ hạng gì, biết có gì mà vui đến thế.”

      Phương Văn Siêu cũng nghe thấy hơi xấu hổ, Chu Tiểu Vân làm như nghe thấy gì, bảo thầy ngồi xuống.

      Tần Tuyết thấy người ta có phản ứng, tự làm mất mặc mình, cũng có chút hậm hực hờn dỗi, quay sang chuyện với giáo của mình.

      Chỉ chốc lát sau, nam nữ dẫn chương trình thôi hồi, cuối cùng tuyên bố hội diễn chính thức bắt đầu.

      Quanh quẩn lại có mấy tiết mục, đa số là múa, hát. Có trường chơi trội biểu diễn tiết mục võ thuật giành được ít tràng pháo tay.

      Chu Tiểu Vân nhìn qua dần dần bình tĩnh. coi như xem ti vi vậy. Thực ra cũng bình thường, dù sao biểu diễn chỉ là học sinh tiểu học, các trường có nhiều kinh phí để chuẩn bị, nên các tiết mục sàn sàn nhau. Thỉnh thoảng có tiết mục đặc sắc được vỗ tay rào rào là các tiết mục của trường trong thị trấn.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, tiếng vỗ tay dần dần thưa thớt. Cảnh Giám khảo nghiêm đầu thảo luận các tiết mục càng ngày càng ít. Lúc này, đến lượt Tần Tuyết của trường tiểu học Thực Nghiệm lên sân khấu. bé ngồi giữa sân khấu, lấy ra nhị hồ, có vẻ rất oai. Loại nhạc cụ này hiếm thấy trong học sinh tiểu học, giám khảo tập trung tinh thần lại.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Chiến thắng trở về
      [​IMG]

      Bình tĩnh mà , Tần Tuyết đánh nhị hồ khá bình thường, chắc học gần năm. coi như đúnglàn điệu, nhưng đủ êm dịu, có cảm giác hơi chói tai.

      Ngay cả như vậy, sau bài đủ để khán giả vỗ tay nhiệt tình. Dù sao cũng là tiết mục nhạc cụ khó thấy được. Sau quá nhiều tiết mục ca múa, lúc này có tiết mục như vậy xuất cũng khiến người nghe mới mẻ.

      Tần Tuyết cúi chào, lui vào cánh gà, bước có vẻ nhàng, cười tươi đắc ý. thấy Chu Tiểu Vân bước lên bục xem thường, nghĩ thầm con bé nhà quê có thể biểu diễn được gì hay ho.

      Chu Tiểu Vân đứng đài nhìn xuống phía dưới, hơn ba bốn trăm người, có chút choáng váng. Kiếp trước, chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người như thế. Hôm nay coi như thoả lòng mong ước. bình tĩnh lại, lấy kèn ác-mô-ni-ca thổi bài hát “Khua mái chèo” luyện tập mấy tháng qua.

      Tiếng kèn ác-mô-ni-ca du dương, xuyên qua micro vang vọng khắp hội trường, nhất thời tất cả yên tĩnh lại.

      Đây là bài hát quen thuộc ai thích nghe. Nhìn bé đứng bục, mặc váy màu xanh xinh xắn như đoá hoa, đôi mắt sáng ngời toả ánh hào quang, người phía dưới đều say sưa.

      Thổi xong khúc, tiếng vỗ tay rền vang như sấm, ngay cả giám khảo cũng kích động vỗ tay ầm ĩ.

      Chu Tiểu Vân phút giây ấy có cảm giác rất thoả mãn, lui vào trong cánh gà, Phương Văn Siêu sớm qua đón. Thầy kích động thành câu: “Quá tuyệt vời, quá hay .”

      Phương Văn Siêu khen ngợi khiến rất vui, cười tươi, xem ra lấy được giải thưởng thành vấn đề.

      Lúc về chỗ ngồi, Tần Tuyết kia khó che giấu vẻ ngạc nhiên và đố kị khiến cho tâm trạng càng tốt hơn.

      Quả nhiên, hết các tiết mục, ban giám khảo bắt đầu chọn ra giải nhất, nhì, ba.

      Người chủ trì trước tiên công bố giải ba, có tám giải, các giáo viên lên nhận giải vui vẻ ra mặt.

      Nhưng mà, có tên Chu Tiểu Vân. Chẳng lẽ, có thể lấy giải nhì? Phương Văn Siêu thầm đoán.

      Có bốn giải nhì, trong có tiết mục của Tần Tuyết.

      Nghe đến cái tên cuối cùng vẫn thấy tên của mình, Chu Tiểu Vân hơi thất vọng. Chỉ có hai giải nhất từ trước đến nay toàn là các trường lớn, chắc chắn được. Chẳng nhẽ được giải sao?

      Phương Văn Siêu cũng thấp thỏm bất an. Khi hai thầy trò đứng ngồi yên, tiết mục đạt giải nhất được đọc ra:

      “Lần này, giải nhất thuộc về bài múa “mùa xuân” của tiểu học Thực Nghiệm và tiết mục thổi kèn kèn ác-mô-ni-ca “Khua mái chèo” của tiểu học Hưng Vượng. Xin tràng pháo tay để đại diện hai trường lên lĩnh thưởng.”

      Đến khi Phương Văn Siêu bước xuống đài vẫn tin là , Chu Tiểu Vân cũng dám mình. được giải nhất? Quả thực giống như nằm mơ.

      Buổi trưa Phương Văn Siêu hào phóng dẫn Chu Tiểu Vân ra tiệm ăn cơm, bỏ tiền túi gọi hai món ngon khao bữa trưa.

      cái đĩa cá kho tàu và đĩa thịt bò đủ để hai thầy trò ăn ngon lành. Sau khi ăn xong, nhớ đến Hiệu trưởng Kiều còn ở trường chờ tin tốt, Phương Văn Siêu bỏ qua ý định về nhà chuyến, cùng Chu Tiểu Vân ngồi xe về trường.

      Phương Văn Siêu và Chu Tiểu Vân chiến thắng trở về được Hiệu trưởng Kiều và các giáo viên khác đích thân ra đón.

      Lúc có kết quả, người quen gọi điện báo tin tốt, khiến Hiệu trưởng Kiều mừng vui đến nỗi cười khép miệng. Vốn tưởng được giải ba là may mắn lắm rồi, được giải ông cũng quá thất vọng vì quen. Ai ngờ lại được giải nhất, đối với ông mà giống như trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn vậy.

      Ngay lập tức Hiệu trưởng Kiều báo tin tốt cho tất cả thầy giáo. Mọi người đều mừng rỡ, theo thầy Hiệu trưởng ra cổng trường đón hai thầy trò trở về!

      Bảy miệng tám lưỡi khen ngợi làm cho Chu Tiểu Vân khó có thể chống đỡ, lúc này, mới phát ra là biểu tốt quá cũng khổ.

      Chu Tiểu Vân quen được mọi người khen liên tục như thế, xem ra khiêm tốn chút vẫn hơn!

      Về đến lớp, Vương Tinh Tinh nhận được tin chạy ra chúc mừng. hiểu thi cái gì nhưng được giải nhất giữa các trường trong toàn huyện có vẻ rất oai, là kiện trọng đại.

      Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ đòi phải mua đường khao, Chu Tiểu Vân cười đáp ứng.

      Chu Tiểu Vân đầu tiên còn nhận lời chúc mừng của mọi người, chờ đến khi Bé Mập – Chu Thiến Thiến và Tiểu Bất Điểm – Tôn Mẫn thay nhau oanh tạc, sắp cười nổi nữa.

      Chu Tiểu Vân thích trốn học bắt đầu suy nghĩ đến việc cúp cua. Ngẫm lại, từ trước đến nay mình luôn ngoan ngoãn, trèo tường phải việc tốt đành thôi!

      Sau khi tan học, Ngô Mai hưng phấn chạy đến tìm : “Đại Nha, nghe bảo cậu thi ở huyện được giải nhất! lợi hại, tớ nghe thấy tin này mừng lắm lắm luôn.”

      thể nào! Chu Tiểu Vân xoa đầu cảm thấy đầu hơi đau, vất vả mãi mới ứng phó được với bà này.

      Về nhà, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân biết tin cũng rất vui.

      Chu Quốc Cường trước mặt các con liên tiếp khen Chu Tiểu Vân. Còn Triệu Ngọc Trân nghĩ tốn hai mươi tám nguyên mua cái váy này cũng đáng!

      Đại Bảo cười ngây ngô, còn vui hơn cả mình thi được tám mươi điểm. Sau này mỗi khi cậu chơi với đồng bọn đều khoe em mấy câu, đến khi bị người trêu “ phải cậu, là em cậu được giải làm gì” mới thôi.

      Sở Giáo dục tượng trưng phát năm nguyên làm tiền thưởng, Hiệu trưởng Kiều hào phóng lấy mười nguyên thưởng cho Chu Tiểu Vân. đưa mười lăm nguyên cho mẹ, Triệu Ngọc Trân cảm thấy đây là con thi được giải nên đồng ý, để cho thích tiêu gì tiêu.

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này phải để dành tiền mua đàn ác-cooc-đê-ông, nên thoải mái cất tiền .
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: bắt ve (1)
      [​IMG]

      Sau này, mấy người Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn thành khách quen của nhà họ Chu. Ngay cả Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ dăm ba ngày cũng qua nhà chơi. Tất cả đều đòi Chu Tiểu Vân dạy thổi kèn harmonica.

      Nhà Ngô Mai ở xa lắm, dứt khoát buổi trưa theo Chu Tiểu Vân về nhà ăn trưa, bám dính đến độ Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười.

      có cách nào khác, đành để bọn họ biết khó mà lui.

      Chu Tiểu Vân làm giáo , dạy từ nhạc phổ đơn giản đến tập thổi .

      Lúc đầu, tập luyện khô khan nhàm chán dễ để tiếp tục kiên trù. Đầu tiên là Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải bỏ cuộc, tìm cớ chạy chơi.

      Qua hai ngày nữa, mấy người Vương Tinh Tinh luyện nổi nữa, ầm ĩ đòi chơi ném bao cát.

      A di đà phật thiện tai thiện tai! Cuối cùng đuổi được đám tiểu tổ tông này rồi, Chu Tiểu Vân thở phào nhõm, cùng mọi người chơi ném bao cát.

      Bao cát là dùng mảnh vải khâu lại, nhồi cát vào trong. Nhưng bao cát mà đập vào người khá đau, Chu Tiểu Vân lấy gạo trong nhà thay cho cát. Cho vốc gạo vào tấm vải hình chữ nhật, khâu ba mặt kia lại là thành bao cát xinh.

      Trò nay chơi vào mùa đông còn đỡ, chứ mùa hè mặc ít, bao cát ném trúng tay chân dù là hạt gạo đập vào vẫn có chút đau. Nhưng mà, bọn thích chơi, để ý đến.

      Chu Tiểu Vân và Đại Bảo mỗi người đứng bên vạch. Những người khác chạy qua chạy lại trong vạch.

      Ai bị ném trúng “Chết” phải ra ngoài, nếu có thể đỡ được bao cát có thể cứu được đồng bọn sắp chết. Vì thế, cho dù dùng tay đỡ bao cát là chuyện rất nguy hiểm nhưng hai người Chu Chí Hải và Phùng Thiết Trụ đều cố gắng hết sức bắt lấy.

      Chu Chí Hải nhanh nhẹn tránh trái né phải. Phùng Thiết Trụ béo lùn rắn chắc khi chạy thở hồng hộc, chú ý chút liền bị Chu Tiểu Vân ném bao cát trúng chân.

      Phùng Thiết Trụ thấy Chu Tiểu Vân cười khúc khích, bị ném trúng cũng tức giận, cười hì hì rồi chạy ra ngoài đứng.

      Mấy bé khác nhanh chóng tử vong, chỉ còn lại Chu Chí Hải đau khổ chống đỡ.

      Chu Tiểu Vân nháy mắt với Đại Bảo, tung bao cát lên cao, Đại Bảo bắt được, rồi ném ra, Chu Chí Hải trở tay kịp bị đập trúng, kêu gào thảm thiết.

      Mọi người đều bật cười.

      Gần đây mấy đứa trẻ con thích đến nhà Chu Tiểu Vân càng ngày càng nhiều, ba người Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn là khách quen cố định, thường xuyên hẹn nhau cùng đến tìm .

      Nhà Phùng Thiết Trụ cách nhà khá xa, nhưng cậu và Chu Chí Hải là bạn bè đánh thân, thường xuyên đến tìm Chu Chí Hải. Hai nhà sát vách nên cũng thường ghé qua.

      Đội fan của Đại Bảo – Thạch Đầu và mấy bé trai khác hai ba ngày lại qua tìm Đại Bảo.

      Nhà họ Chu có bốn đứa, trẻ con đến chơi đông như chợ vỡ.

      Dân quê rất hiếu khách, Triệu Ngọc Trân cũng ngoại lệ. Bà rất cao hứng khi thấy có nhiều đứa trẻ đến nhà, ít nhất điều này biểu con mình có nhiều bạn bè! Nếu trẻ con nhà nào có bạn đến chơi, bị mọi người chê cười, bàn tán.

      Sau khi thi hết kỳ, lại đến kì nghỉ hè kéo dài hai tháng. Lần này thành tích của Đại Bảo có tiến bộ, được hơn tám mươi điểm. có kinh nghiệm, cậu vội khoe điểm của mình trước mà chờ đến khi thấy bài thi của em lại là song bách, thầm thấy may mắn vì bị mất mặt như lần trước.

      Chu Tiểu Vân lại bắt đầu những ngày tháng nhàn nhã chăn vịt. Trời nóng, đàn vịt lũ lượt kéo nhau xuống hồ ngụp lặn.

      Đều đặn mỗi ngày, Đại Bảo và đám bạn nhảy xuống hồ bơi lội, ngại có đàn vịt ở cạnh ăn uống bài tiết. (Y nguyên lời của tác giả, mọi người hiểu hơm :)). Nhìn đống con trai, hai ba động tác cởi sạch, nhảy ùm xuống hồ.

      Nước hồ qua sâu, chỗ nước cạn khoảng thước, chỗ sâu nhất chừng hai thước. Đại Bảo gan lớn, thủy tính tốt thường xuyên bơi đến giữa hồ, ra oai với đồng bọn. Ai bơi tốt, lá gan hơn bơi ở chỗ nước cạn.

      đám choai choai hắt nước vào nhau, cười vang trời, đúng là trò thích nhất trong mùa hè.

      Chu Tiểu Vân tìm chỗ ngồi dưới gốc cây to. Tán cây dày rộng che bóng râm mát mẻ, cộng thêm từng đợt gió thổi tới thoải mái. Nhìn đám con trai lớn mười , mười hai tuổi, bảy, tám tuổi cởi truồng bơi trong hồ, Chu Tiểu Vân thấy sao cả.

      Chỉ là lũ nhóc thôi! Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, nghĩ rằng cũng chỉ là nhóc bảy tuổi.

      Lúc này cây truyền đến tiếng kêu râm ran, đó là tiếng ve gọi hè.

      Mùa hè, chọn ngày trời mưa, đục lỗ thủng tròn tròn mặt đất, rồi dùng tay chộp là bắt được chú ve con. Lợi dụng lửa nấu cơm, nướng dưới đáy nồi lát là chín, mùi thơm lừng ngon phải biết.

      Hơn nữa, ve cũng lột xác, cố hết sức chui ra khỏi lớp xác cũ, vứt lại xác khô cây. Nhìn qua nhận ra được giả, có đứa chuyên kiếm xác ve về chơi.

      Chu Tiểu Vân tinh mắt phát ra xác ve. cẩn thận từng li từng tí lấy xuống, chuẩn bị mang cho Tiểu Bảo chơi. Lúc về nhà Tiểu Bảo trông thấy, thích đến độ rời tay. Nhị Nha khóc nháo đòi cái, Chu Tiểu Vân dỗ nổi, đành phải dẫn con bé ra cây sau nhà tìm. Nhưng xác ve phải muốn tìm là tìm được.

      Thấy chị tìm được thứ bé muốn, Nhị Nha bất mãn bắt đầu trề môi nước mắt lã chã.

      Lúc này Đại Bảo xuất , cầm cây gậy trúc rất dài, đầu buộc tấm lưới , vợt tự chế này để bắt ve quá tốt: “Nhị Nha, , bắt cho em con.”

      Lập tức, nước mắt Nhị Nha ngừng rơi, sau Đại Bảo tấc rời.

      Chu Tiểu Vân bị Nhị Nha bỏ lại nghĩ thầm em đúng là điển hình của kiểu “có sữa chính là mẹ”.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Bắt ve (2)
      [​IMG]

      Bắt ve là trò chơi có kỹ thuật và độ khó cao. Khi xác định được mục tiêu phải từ từ tiếp cận, dùng gậy trúc chuẩn bị sẵn vợt trúng mục tiêu. Nhân lúc ve choáng váng, bỏ nó vào bình thuỷ tinh.

      Ve bay loạn trong bình kêu râm ran. Ai có bình ve cứ ôm chặt trong lòng, cho người khác xem cũng tiếc.

      Đại Bảo dắt Nhị Nha. Chu Tiểu Vân kéo em trai Tiểu Bảo sau, bốn em lượn qua lượn lại dưới các gốc cây to.

      Hôm nay số khá may, chỉ chốc lát tìm thấy chú ve sau lá.

      Đại Bảo rón rén, định giơ vợt Chu Chí Hải oang oang gọi: “Đại Bảo mày làm gì đấy?”

      Con ve thấy động tĩnh bay lên cao rồi mất hút, Đại Bảo bực mình làu bàu Chu Chí Hải mấy câu.

      Chu Chí Hải vừa nghe thấy bắt ve cũng muốn cùng, Đại Bảo xoáy: “Mày cùng mà quấy rối tao thấy may lắm rồi, tao trông chờ gì vào mày lắm.”

      Chu Chí Hải cao hứng, chỉ vào gốc cây khác thấp hơn ở đằng kia, khẽ với Đại Bảo: “Đại Bảo, mau nhìn bên kia.”

      Đại Bảo vừa nhìn. Oa, con to quá!

      Đại Bảo giơ ngón tay lên môi “Xuỵt” tiếng, ý bảo em trai em đừng chuyện. mình cậu rón rén lại gần, Chu Chí Hải tâm ngứa khó nhịn nhưng chỉ dám lo lắng suông dám nửa câu, sợ Đại Bảo bắt được lại đổ tội lên đầu cậu.

      Lần này may rồi, Đại Bảo nhanh tay nhanh chân chụp được con ve rất to kia. Đợi Đại Bảo túm được ve rồi mấy đứa mới dám thở ra, nãy giờ dám thở mạnh.

      Nhị Nha ba tuổi vui vẻ chạy đến cạnh trai: “ trai, trai, bảo bắt ve cho em mà.”

      Đại Bảo hào phóng đưa bình thuỷ tinh cho Nhị Nha, cái bình hơi lớn Nhị Nha khó ôm nhưng kiên quyết để cho người khác động vào. Chậc chậc, từ bé bé khôn lỏi, keo kiệt.

      Bình đựng ve là vỏ chai rượu Chu Quốc Cường uống, lấy nước sục mấy lần là dùng được. Trong bình vẫn còn mùi rượu. Con ve nhảy loạn xa trong bình, dù bình đậy nút cũng bay ra ngoài được.

      Tiểu Bảo thấy thế cũng mè nheo đòi trai bắt cho cậu con.

      Dưới ánh mắt sùng bái của em trai em , lòng tự tin của Đại Bảo dâng cao, vỗ ngực đồng ý.

      Chu Chí Hải mặt dày theo: “Đại ca, bắt cho em con với .”

      Lúc nhờ vả người ta gọi , bình thường toàn gọi thẳng tên.

      Đại Bảo so đo khoát khoát tay: “Đều có, đều có. Đại Nha, cũng bắt cho em con nhé.”

      Chu Tiểu Vân cảm thấy bộ dạng lúc này của Đại Bảo vô cùng đáng , cười : “Em ở đây chờ bắt ve cho em đó nha.”

      Lỡ nổ rồi, Đại Bảo bắt đầu cố gắng lùng ve. Nhưng hình như bọn ve cây biết sắp có hoạ lớn nên trốn biệt tăm. Cậu lùng mãi thấy bóng con chứ đừng là bắt được.

      Chu Chí Hải sốt ruột chạy quanh tìm giúp cũng có thu hoạch, nên đề nghị xa hơn, vào rừng cây tìm xem.

      Đại Bảo cảm thấy chuyện mình hứa thể nuốt lời, thể mất mặt trước mặt các em, vì thế hai người hào hứng tiếp.

      Tiểu Bảo cũng muốn cùng nhưng Đại Bảo ngại cậu theo vướng tay vướng chân cho theo, mặt như bánh đa ngâm nước, cùng Chu Tiểu Vân về nhà.

      Đến lúc trời sắp tối, Đại Bảo cùng Chu Chí Hải mới trở về, đầu tóc ướt nhẹp ràng lại chạy bơi.

      Tiểu Bảo chờ mong cả buổi, lúc này thấy Đại Bảo về vui vẻ hỏi : “ ơi, ve bắt cho em đâu?”

      Hai tay Đại Bảo trống trơn làm gì có con ve nào. Cậu dỗ em: “Tiểu Bảo ngoan, hôm nay tìm cả buổi trong rừng cây cạnh hồ mà thấy con ve nào. Chờ hai ngày nữa trời mưa lại bắt ve cho em.” là Đại Bảo và Chu Chí Hải được nửa đường bị gọi bơi. Hai người mải chơi, sớm quên hết nhiệm vụ.

      Tiểu Bảo nghe thấy thế rất thất vọng.

      Đại Bảo rất linh nghiệm, hai ngày sau mưa rào. Mưa mùa hè lúc mưa rất to mưa dầm sấm giật, đột ngột tạnh, trời trong xanh.

      Tranh thủ lúc mưa tạnh, Đại Bảo ngồi xổm dưới gốc cây, chọc mấy lỗ , đào được mấy con ve con. Đem nướng giòn thơm lừng ngon phải biết!

      Tiểu Bảo hôm trước còn giận , hôm nay miếng ngon đến miệng lại tiếng trai, hai tiếng trai ngừng.

      Đại Bảo đưa con cho Chu Tiểu Vân ăn, vội vã từ chối, sợ nhất là mấy món này, đẻ cho mấy em ăn với nhau .

      Mưa xong, trời mát hẳn lên.

      Chu Tiểu Vân cầm giỏ, gọi Chu Tiểu Hà ở sát vách cùng hái mộc nhĩ. Tiểu Hà học theo , cũng cầm theo cái rổ be bé xinh xinh trong nhà. Hai bé vừa vừa vừa cười.

      Cách đó xa vừa vặn có khúc gỗ, mọc đống mộc nhĩ đen. Lấy tay ngắt là hái được, Chu Tiểu Vân hái lúc lâu mà chưa được đầy giỏ. quay đầu nhìn Chu Tiểu Hà còn hái bằng mình, liền đề nghị xa hơn tìm.

      Mộc nhĩ đen sau mưa mọc rất nhanh, nhất là gỗ mục mọc rất nhiều.

      Hai người chuyên chọn chỗ có nhiều cây, đến khi đầy giỏ mới vừa lòng ra về.

      Về đến nhà, Chu Tiểu Vân rửa sạch mộc nhĩ, đem phơi hai ngày cho khô rồi cất vào túi.

      Sau này, khi muốn ăn chỉ cần ngâm vào nước sôi, cắt thành sợi nhỉ, rồi trộn với dầu vừng, muối, thêm ít dưa chuột, ngon lắm đấy! Lúc ăn có thể trộm thêm ít tóp mỡ, thế là hoàn thành món đúng chuẩn sạch, chất bảo quản rồi. Chu Tiểu Vân mới nghĩ đến nơi đây chảy nước miếng.
      Phong Vũ Yên, thuyt, mylien19613 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :