1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Đầu bếp của Chu gia
      [​IMG]

      Chu Quốc Cường lại vào thị trấn chuyến, mua cái cân lớn và cái cân . Cân lớn để lúc mua lợn dùng, cân để lúc bán thịt dùng.

      Chờ mọi thứ được chuẩn bị xong, hai vợ chồng bắt đầu bận rộn.

      Chu Quốc Cường đạp xe ba bánh khắp các thôn gần đó, tìm xem có nhà nào muốn bán lợn . Ông vốn giết lợn thuê cho người khác, lợn nhà ai lớn muốn bán đều biết, rất ít khi về tay . Ông lại trả bằng tiền mặt, giá cả cao hơn người từ trong thị trấn xuống thu gom. Vì thế, nhà nào có lợn đều muốn bán cho ông.

      Chu Quốc Cường đạp xe chở lợn về nhà, quay lại nghề cũ của mình: Đồ tể.

      Đến phiên chợ, mang thịt lợn cắt sẵn ra chợ bán.

      Chu Tiểu Vân tìm mấy thùng các-tông bỏ , dùng bút lông viết mấy chữ to “Thịt heo tốt nhất, giá thấp nhất”, cắm trước xe ba bánh. Mọi người nhìn thấy có tấm biển lớn rất ngạc nhiên, khiến cho Chu Quốc Cường có nhiều khách hơn.

      chợ cũng có vài người bán thịt heo nhưng rất ít người bán lâu dài như Chu Quốc Cường. Lúc mới bắt đầu bán, ông thà rằng kiếm ít tiền hơn để tạo danh tiếng tốt, cố gắng giảm giá thấp hơn phần. Đồng thời, cân đủ, cân thiếu, khiến cho người đến mua hài lòng ra về, rối rít khen Chu Quốc Cường buôn bán thà.

      Có người nghe chuyên đến quầy của ông mua thịt. lâu sau, quầy thịt lợn của ông lấy giá rẻ làm ưu thế, trở thành quầy hàng đông khách nhất chợ.

      Triệu Ngọc Trân luôn bán cùng chồng, mang theo Tiểu Bảo và Nhị Nha ở bên cạnh, vừa bán hàng vừa trông con ảnh hưởng gì.

      Khi đó các nhà nuôi lợn đến khoảng trăm cân mới bán, bỏ nội tạng, da lông linh tinh, con lợn chỉ còn mấy chục cân, cơ bản mỗi lần đều bán được gần hết.(1 cân ở TQ = 0,5 kg của mình)

      Sau này, nhà nào trong thôn có khách tìm đến tận nhà Chu Quốc Cường mua thịt. Thậm chí có người ở thôn bên cạnh cũng đến nhà mua. Cho dù họp chợ, mỗi ngày cũng bán được mấy cân thịt heo. Vốn dĩ ông lo thịt heo bán được, để lâu bị thiu, giờ vấn đề được giải quyết.

      Thời gian thấm thoát trôi , việc bán thịt heo của Chu Quốc Cường vào quỹ đạo.

      cân thịt có thể bán được hai giác tiền. Bán được mười mấy cân ít nhất lãi được mấy nguyên. Hơn nữa cả con lợn chỗ nào cũng tận dụng được. Tim gan, xương lợn, ruột lợn đều bán được lấy tiền. Nhìn nụ cười càng ngày càng rạng rỡ khuôn mặt hai người là có thể thấy tiền thu được rất khả quan.

      Trời vừa tối, hộp đựng tiền đầy hơn nửa. Triệu Ngọc Trân vui vẻ đếm tiền. Nhưng tiền hai giác quá nhiều, đếm lúc rất dễ nhầm. Chu Tiểu Vân xung phong sang giúp tay. xếp tiền thành xấp, giác, hai giác, ngũ giác, nguyên, hai nguyên cứ thế mà làm. Rất nhanh đếm xong: Ba mươi ba nguyên bốn giác.

      Trừ tiền vốn có thể kiếm được mười nguyên. Đây là số tiền trước đây Triệu Ngọc Trân dám mơ đến, lúc đếm tiền tay bà còn run run.

      Hơn tháng sau, Chu Quốc Cường trả cho em hai trăm nguyên.

      Cứ như vậy, đến năm có thể sửa lại nhà. Triệu Ngọc Trân hạnh phúc nghĩ đến tương lai sáng lạn, cười híp mắt.

      Cuộc sống trong nhà dần dần thay đổi, thay đổi bắt đầu từ bữa ăn trong gia đình. Triệu Ngọc Trân bán hàng có lúc kịp về nấu cơm, Chu Tiểu Vân bắt đầu nấu mấy món đơn giản ăn tối. Triệu Ngọc Trân vốn lo lắng con còn quá biết nấu nướng thế nào, sau này thấy con chỉ huy Đại Bảo nhóm lửa còn mình đứng bếp y như người lớn. ngờ cơm nấu ra rất ngon, bà cũng an tâm. Sau này biến thành ngày ba bữa cơm hơn nửa đều do Chu Tiểu Vân nấu.

      Kiếp trước, nấu nướng là sở trường của . cũng phải lại, ai ở nhà nấu cơm bảy tám năm thể nấu ăn quá kém được. Hơn nữa, người kia ăn uống rất kĩ tính, tài nấu nướng của Chu Tiểu Vân tiến bộ rất nhanh cũng là do công của ông chồng chọn ba kén bốn.

      Sau khi Chu Tiểu Vân bắt đầu nấu cơm, vui nhất là Tiểu Bảo .

      Thịt lợn để bán kiếm tiền , phải bữa nào cũng được ăn. Nhưng cách ba, bốn ngày lại có ít thịt thừa bán hết. Chu Tiểu Vân dùng xì dầu làm món thịt ba chỉ kho tàu màu cánh gián. Cắn miếng, hương vị đậm đà ngậm tràn trong miệng. Tiểu Bảo thích ăn thịt cũng ăn mấy miếng mới ngừng.

      Thông thường nếu bán ít thịt hay còn thừa ít xương ống, Chu Tiểu Vân bỏ vào nồi hầm nhừ, lấy nước xương nấu cháo.

      Tiểu Bảo ăn rất ít, chịu ăn cơm, nhưng thấy chị dùng nước xương nấu cháo, lại ăn kèm với củ cải muối giòn. Cháo nóng hổi, hương thơm ngào ngạt khiến cơn thèm ăn nổi lên, có thể ăn hai bát.

      Cánh tay gầy nhẳng của Tiểu Bảo bắt đầu có da có thịt, điều này khiến cho Chu Tiểu Vân mừng lắm. Nước xương hầm nhiều canxi hiệu quả rất tốt, so với uống thuốc tốt hơn nhiều. Tiểu Bảo yếu ớt hay uống canh hầm, có thể tăng cường sức đề kháng.

      Chu Tiểu Vân tốn ít tâm tư để Tiểu Bảo ăn được nhiều hơn, cố ý làm các món hợp khẩu vị của em. Thấy em ăn được càng ngày càng nhiều, cơ thể trở nên khoẻ mạnh hơn, khỏi phải vui thế nào.

      Đến chính còn mập lên ít. Da dẻ vàng vọt trở nên hồng hào hơn, quắt queo như trước nữa. Quả nhiên, được ăn ngon, dinh dưỡng tốt có khác!

      Triệu Ngọc Trân hàng ngày ngoài trông con, làm việc nhà, còn phải giúp chồng bán hàng, trăm công nghìn việc. Có con là trợ lý đắc lực quán xuyến cơm nước, trách nhiệm nhiều. Bà rất tự hào, thường xuyên khen con mình.

      Đến nỗi Chu Tiểu Vân hễ nghe thấy mẹ ” Đại Nha nhà chúng ta..” chạy trối chết, xấu hổ lắm. Muốn khen con cũng phải để người ta trước, nào có con hát mẹ khen hay, người ta cười sau lưng mới lạ.

      Nhưng được mẹ khen đồng nghĩa với việc địa vị của mình trong lòng cha mẹ cao hơn trước. Nghĩ thế, Chu Tiểu Vân vui lắm. Có đứa con nào hi vọng được cha mẹ thương, khen ngợi ?
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Nghỉ gặt (1)
      [​IMG]

      Đến mùa lúa chín, màu vàng óng ả phủ các cánh đồng. những người nông dân vui sướng đón mùa bội thu.

      Trường học cho học sinh nghỉ tuần giúp cha mẹ gặt lúa, mỹ miều gọi là “Nghỉ gặt” . Mặt khác, bố trí bài tập về nhà mỗi ngày cho các em. Đó là tranh thủ lúc gặt lúa nhặt các hạt lúa còn sót lại, khi học phải nộp giỏ hạt lúa.

      Học sinh nghe thấy được nghỉ tuần nhảy cẫng lên, reo hò ầm ĩ. Chu Tiểu Vân bị ảnh hưởng bởi bầu khí này, vỗ tay hoan hô.

      Lúc ấy, học hành vẫn thoải mái, gần như có bài tập. Chỉ có kì thi cuối kỳ. Gặt lúa còn được nghỉ tuần, đâu có vất vả như học sinh ngày nay! Mỗi ngày đống bài tập, tháng nào cũng có bài kiểm tra. Vì thế, trẻ con bị cận thị sớm, áp lực học hành thi cử đè nặng.

      Phương Văn Siêu dặn Chu Tiểu Vân ở nhà tập thổi kèn ác-mô-ni-ca nhiều hơn, còn đàn ác-cooc-đê-ông tạm thời chưa kéo tốt được. Kèn ác-mô-ni-ca dễ tập hơn, trước ngày tết thiếu nhi luyện tốt bài thi là được.

      Chu Tiểu Vân đồng ý. Giờ biết chuyện thầy Phương định cho mình thi văn nghệ nhân dịp quốc tế thiếu nhi huyện. khá hứng thú với cuộc thi này, kiếp trước chưa từng có cơ hội thi đấu.

      Có cơ hội được thử sức, Chu Tiểu Vân vui lắm. thấy nhất thiết phải đoạt được giải thưởng. Được tham gia thi đấu với trải nghiệm khó quên trong đời, xem ra sau này cần chăm chỉ luyện tập nhiều hơn.

      Nhà Chu Tiểu Vân có năm sáu mẫu đất. Nếu cả hai vợ chồng cùng gặt phải năm sáu ngày mới xong. Nhưng việc bán thịt lợn của Chu Quốc Cường đông khách, nghỉ tiếc lắm. Hai vợ chồng bàn tính nếu ông bán Triệu Ngọc Trân ở nhà gặt. Hết phiên chợ, ông tiếp tục ra đồng gặt, như vậy ảnh hưởng đến việc buôn bán.

      Kế hoạch là thế, nhưng nhiều lúa như vậy bao giờ mới gặt xong? Triệu Ngọc Trân quyết định gọi em trai đến giúp.

      Cậu của Chu Tiểu Vân là Triệu Cương, năm nay mới có người , chưa kiếm được việc làm. Tuần trước gặt xong lúa ở nhà. Nghe chị đến nhờ giúp đỡ, cậu hai lời đạp xe đến từ sáng sớm.

      Hai chị em gặp mặt chuyện rôm rả. Tuổi hai người xêm xêm nhau, tình cảm rất tốt, vừa làm việc vừa chuyện, cảm thấy quá mệt. Khi ấy, gặt lúa phải dùng liềm cong cong như trăng khuyết, rất sắc bén. Lúc gặt, phải khom lưng, cắt từ gốc lúa. Cúi lưng cả ngày trời mỏi lắm.

      Trẻ con trong nhà đều ra đồng chơi. là giúp thực ra chẳng có việc gì to tát. Cái liềm sắc như vậy, ai dám cho trẻ con cầm, nhỡ đâu cắt vào chân nguy. Nhưng, ôm lúa cột thành bó được. hồi ấy, gặt lúa gặt cả cây, đến khi đập lúa xong thân lúa giữ lại để nhóm lửa nấu cơm.

      Đại Bảo ôm từng bó lúa để vào xe đẩy, hăm hở chạy qua chạy lại. Tiểu Bảo ôm ít hơn nhiều, Nhị Nha cầm mấy cây, chơi đùa đúng hơn.

      Nhiệm vụ của là phụ trách hậu cần. Ở nhà cho gà vịt ăn, Đến trưa, đun nước sôi, rót vào ấm quân dụng màu xanh, mang ra đồng cho mọi người uống giải nhiệt.

      Lúc về nhà, nhân tiện dẫn Tiểu Bảo và Nhị Nha bò ra đất nghịch hạt lúa rơi vãi về. Về phần Đại Bảo, khoẻ như cậu nhóc mười ba, mười tốn tuổi, để lại còn giúp đỡ được chút ít, nghĩ thầm, để ấy ở lại .

      Đến trưa, Chu Quốc Cường đạp xe ba bánh trở về. Ông dặn con đem hai cân thịt lợn còn lại đem kho cho cậu em vợ thưởng thức. xong, vội vàng chạy ra ruộng cắt lúa.

      Phòng bếp nhà Chu Tiểu Vân chia làm đôi. bên vo gạo, bắc nồi nấu cơm, trong lúc chờ cơm chín mang thịt lợn thái.

      Chu Tiểu Vân dùng dao quen tay lắm. Dao làm bằng sắt rất cùn, lực tay của chống đỡ được mấy phút mỏi nhừ. Miễn cường cắt thịt lợn thành từng miếng lớn. Đại Bảo ở nhà có ai nhóm lửa, Chu Tiểu Vân dùng rơm rạ làm mồi, cho thêm mấy cành cây, lúc sau, ngọn lửa bùng lên.

      Trong nồi mỡ sôi xèo xèo, Chu Tiểu Vân đổ thịt vào nổi đảo qua đảo lại cho xem. Đợi đến khi thịt hơi ngả màu, cho thêm xì dầu, gừng xắt sợi, đường, bột canh, dấm, động tác lưu loát hề gián đoạn. Nếu có người lớn đứng cạnh, dám thể như thế.

      Nhất là ở trước mặt mẹ, Chu Tiểu Vân giả vờ ngốc tí. Dù sao phải giấu nghề chứ, làm tốt quá giống trẻ con.

      tóm lại, Chu Tiểu Vân giấu giếm tương đối thành công. Triệu Ngọc Trân chỉ thấy con ngoan khéo léo là trợ thủ tốt, hề nghi ngờ.

      Củ cải và thịt kho thơm lừng bốn phía, “câu” hai con sâu tham ăn Tiểu Bảo và Nhị Nha qua đây.

      Nhị Nha kéo vạt áo chị, giọng con bé nũng nịu êm tai: “Chị ơi, em đói rồi.”

      Chu Tiểu Vân nhìn Nhị Nha làm nũng, trong lòng ấm áp. tự chủ xem Nhị Nha như Nữu Nữu để thương : “Được rồi, Nhị Nha, để chị lấy cơm cho em ăn trước, vội, nóng đấy.”

      Tiểu Bảo cam lòng tỏ ra yếu thế, sán lại gần: “Chị, em cũng muốn ăn.”

      “Được được, cả hai đứa cùng ăn nhé.”

      Chu Tiểu Vân xới cho các em mỗi đứa bát cơm đầy, lại múc bát đầy thịt và củ cải.

      Thời gian này đúng mùa củ cải ăn ngon nhất. Vườn rau nhà Chu Tiểu Vân trồng hai luống củ cải. Củ cải ăn vừa ngọt vừa nhiều nước,kho chung với thịt ngon vô cùng, miếng thịt cũng mềm hơn. Tiểu Bảo ăn lấy ăn để, hết bát cơm đầy với hơn nửa bát thịt củ cải mời dừng.

      Lúc này bát ăn cơm là kiểu bát sứ trắng to, đẹp nhưng được cái bền, giá rẻ. Sau này, chất lượng sống tốt hơn từ từ bị đào thải, thay vào đó là loại bát mỏng , có hoa văn đẹp mắt.

      Tiểu Bảo có thể ăn hết chén cơm lớn khiến Chu Tiểu Vân rất kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng), khuôn mặt hồng hào có tí thịt. Xem ra có thể từ từ tăng thêm khẩu phần ăn!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Nghỉ gặt (2)
      [​IMG]

      Tiểu Bảo với Nhị Nha ăn no, Chu Tiểu Vân dặn hai em ở nhà được ra ngoài chạy loạn. Còn ra đồng gọi mọi người về ăn trưa.

      được nửa đường, vừa vặn đụng phải xe ba gác của Chu Quốc Cường, nhìn kĩ, Đại Bảo còn đẩy đằng sau.

      Chu Quốc Cường tiếc bỏ xe ba bánh ra chở lúa, xe đó giữ lại để chở lợn nữa. Ông sang mượn xe ba gác nhà trai, đống lúa chất cao, nặng lắm. Chu Quốc Cường thừa sức kéo mình, Đại Bảo ở phía sau đẩy mấy cái kỳ thực xuất bao nhiêu lực.

      Hôm nay, Đại Bảo biểu rất tốt, ở dưới ruộng giúp đỡ cả buổi lười biếng, được khen rất nhiều. Gần giữa trưa, bụng sớm đói meo, thấy cha đẩy xe lúa về nên làm bộ theo giúp.

      Chu Tiểu Vân cho với cha tiếng: “Cha, con nấu cơm xong rồi. Hai người về nhà ăn trước . Con ra ruộng gọi cậu và mẹ.”

      “Chờ mọi người về rồi ăn, về đến nhà cha còn đổ lúa ra sân. Chắc đợi đến lúc mẹ và cậu con về mới làm xong.” Chu Quốc Cường xong rồi kéo xe .

      Chu Tiểu Vân chạy đến ruộng, thấy mẹ và cậu ngồi uống nước. Chờ thở xong, mới lên tiếng: “Mẹ ơi, cậu ơi, về nhà ăn cơm thôi ạ.”

      Triệu Ngọc Trân nghe thấy kéo em trai đứng dậy, phải mang gì về, để liềm mặt đất để ăn cơm xong còn dùng tiếp. Ba người xách theo ấm nước về nhà.

      Về tới nhà, Chu Quốc Cường vừa xong việc, bảo em vợ rửa tay ăn cơm.

      Chu Tiểu Vân múc thịt và củ cải ra bát to, thấy quá ít món, sau khi được mẹ đồng ý, lại rán thêm năm quả trứng gà bày ra mâm.

      Chu Quốc Cường mở chai rượu, rót cho cậu chén. Triệu Cương liên tục xua tay: “ Hai, buổi chiều còn làm việc, đừng uống rượu, ăn cơm thôi. Ăn xong sớm, làm việc sớm, mấy mẫu này ít việc.”

      Chu Quốc Cường nghĩ cũng đúng, đưa bát cho vợ sới cơm.

      Triệu Cương nếm miếng thịt kho củ cải khen dứt miệng: “Chị ơi, thực là Đại Nha làm sao? Đúng là nhìn ra, tay nghề tệ lắm.”

      Triệu Ngọc Trân cười, sới thêm cơm cho em: “Còn giả được sao? Hai ngày nay bận gặt lúa, Đại Nha đỡ đần chị rất nhiều.”

      Đại Bảo cúi đầu ăn thịt, nghe Triệu Ngọc Trân hết lời khen em trong lòng có chút vui, cố ý ho tiếng, ưỡn ngực lên. bận chuyện với em trai, Triệu Ngọc Trân để ý mình bỏ quên Đại Bảo khiến cậu rất bất bình. Chu Tiểu Vân ngồi cạnh nhìn thấy .

      Chu Tiểu Vân định cho “guốc cao”, lớn tiếng với cậu: “Cậu lâu lắm rồi sang nhà cháu chơi. Cháu cho cậu biết nhé, bây giờ Đại Bảo ở nhà rất chịu khó. Cậu xem, sáng hôm nay ấy ra đồng làm cả buổi hề kêu mệt. Vừa nãy còn thầm với cháu, chiều lại tiếp đấy.”

      Buổi chiều lại ? Đại Bảo cậy mạnh tới tận trưa, định buổi chiều chơi với bạn. Đầu tiên nghe em khen còn rất đắc ý, sau khi nghe mấy câu sau khỏi thầm kêu khổ.

      Triệu Cương biết Đại Bảo trong lòng kêu gào thảm thiết, trước mặt hai chị khen cháu: “Đại Bảo năm nay mười tuổi mà nhìn vóc dáng bảo mười ba, mười bốn tuổi mọi người đều tin. Sáng nay rất chịu khó làm việc, còn khoẻ hơn em nữa.”

      Đại Bảo rất thích được khen, nghe cậu trong lòng nở hoa. Lại thấy em ở bên cạnh phụ hoạ, đầu óc lâng lâng. Vì thế sau khi cơm nước xong, Đại Bảo nhịn chơi, làm trang nam nhi ra đồng làm việc.

      Chu Tiểu Vân ở nhà dọn bát đũa, rửa bát quét nhà, tiện thể đem cơm còn thừa cho gà mái “vất vả, công lao lớn” ăn.

      Chỉ thấy vừa cho gà ăn vừa thầm: “Mau ăn , ăn no có sức đẻ nhiều trứng. Chúng ta được ăn trứng rán nhiều hơn.”

      Nếu gà mái có thể hiểu lời , tuyệt đối vui mừng chạy ra tranh cướp như thế đâu.

      Buổi chiều Chu Tiểu Vân lại ra ruộng đưa nước lần nữa. Đại Bảo mồ hôi nhễ nhại khát khô chạy đến uống ừng ực. Thấy ánh mắt sùng bái của em, muốn bỏ giữa chừng nên ngừng cố gắng.

      Chu Tiểu Vân cố ý mang theo cái giỏ. quên bài tập được giao ở trường. Chỗ được gặt xong còn sót lại nhiều hạt lúa, thỉnh thoảng có thể nhặt được hạt mẩy. lúc sau, nhặt được hơn nửa giỏ.

      Lúc này, Đại Bảo mới nhớ ra bài tập, chạy sang nhặt phụ em.

      Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo đầu đầy mồ hôi có chút thương: “ trai, nếu mệt ra ngồi nghỉ . Em nhặt hộ giỏ lúa khác.”

      Gương mặt Đại Bảo phơi nắng hồng rực lên, cười hì hì: “ sao, Đại Nha, nhặt hạt lúa tốn sức, chúng ta cùng nhau nhặt. Nếu mệt ra bờ ruộng uống nước nghỉ ngơi.”

      Hai em vừa vừa cười, tay nhặt hạt lúa, miệng chuyện phiếm. Đến lúc đầy giỏ, Đại Bảo xung phong nhận việc xách giỏ về, đổ vào trong túi. Xem ra, nếu nhặt hết mấy mẫu nhà mình có thể được mấy túi cơ đấy!

      Chu Quốc Cường lại kéo xe về nhà, khi quay lại, xe có thêm hai đứa nhóc ở nhà chán quá kì kèo đòi theo. Tiểu Bảo nhảy xuống xe, chạy sang chỗ chị góp vui.

      Chờ Nhị Nha loạng choạng trèo xuống, đội quân mót lúa chính thức thành lập, gồm bốn em nhà họ Chu, vừa vất vả vừa chơi được. Suốt cả buổi, cánh đồng nhà họ tràn ngập tiếng cười.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Hội diễn văn nghệ 1 – 6 (1)
      [​IMG]

      Cuối cùng gặt hết lúa năm nay, Triệu Cương ăn uống no say ở nhà chị , chén chú chén với rể mới ra về.

      Liên tục bận rộn mấy ngày, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân chưa được nghỉ ngơi. Kế tiếp, đập lúa, phơi thóc đủ thứ chuyện. Nhưng mấy chuyện này có thể làm từ từ, cần làm gấp như gặt lúa.

      Sau khi tính sổ, tiền lời từ bán thịt lợn rất khá. Chu Quốc Cường cười ngừng, cùng với vợ tính tính lại có thể mua thêm hai con lợn nuôi trong nhà.

      Chu Tiểu Vân, Đại Bảo khi đến trường mỗi người xách giỏ lúa. Có lẽ, Hiệu trưởng Kiều mang bán, cải thiện điều kiện sống cho giáo viên.

      Cuộc sống tuần tự theo quỹ đạo tiến về phía trước, tháng trôi qua trong chớp mắt. Rất nhanh đến quốc tế thiếu nhi.

      Hàng năm, thời điểm này luôn là quãng thời gian sầu khổ của Hiệu trưởng Kiều: Sở Giáo dục huyện mỗi năm chỉ tổ chức hội diễn văn nghệ. Ở nông thôn học sinh có sở trường gì mà mang thi đây? Năm kia, tìm được em hát ca khúc cách mạng, coi như tàm tạm. Năm ngoái, miễn cưỡng thi múa, trường còn bỏ tiền ra mua quần áo cho học sinh. Tiếc là so với các tiết mục của trường trong thị trấn kém quá xa. Năm nay làm thế nào bây giờ?

      Khi Phương Văn Siêu chủ động đến tìm Hiệu trưởng Kiều chuẩn bị để Chu Tiểu Vân tham gia văn nghệ, thầy Hiệu trưởng vui quá, vỗ đùi đánh đét tiếng. Đầu tiên, bày tỏ cảnh khó khăn của trường, sau đó thao thao bất tuyệt khen ngợi thầy Phương tuổi còn trẻ có con mắt tinh đời, nhận ra nhân tài, “Danh sư xuất cao đồ” gì gì đó. Liên tiếp những lời hay ý đẹp đổ xuống đầu Phương Văn Siêu.

      Vừa mới tốt nghiệp gần hai năm, Phương Văn Siêu chưa bao giờ gặp tình cảnh này, sớm bị Hiệu trưởng Kiều “Đa mưu túc trí”, “Cáo già” làm cho hoa mắt chóng mặt. Lập tức vỗ ngực cam đoan tự mình dẫn Chu Tiểu Vân lên thị trấn tham gia hội diễn đồng thời nhất định có giải thưởng mang về.

      Người trẻ tuổi tràn trề nhiệt huyết, Hiệu trưởng Kiều nhìn theo bóng lưng Phương Văn Siêu nhiều quá mỏi quai hàm. Lúc nãy dùng sức vỗ đùi mạnh quá, ai u!! Mấy khớp xương già sắp nứt ra rồi, thầm trách mình quá kích động, có lẽ còn in dấu năm đầu ngón tay.

      Đến khi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Phương Văn Siêu mới tỉnh táo lại, mơ hồ nhớ tới hình như mình cam đoan việc rất khó thực .

      Nhất định có giải thưởng của hội diễn văn nghệ cấp tiểu học trong toàn huyện? Việc này sao chắc chắn được.

      Cả huyện ít nhất có đến hai, ba mươi trường tiểu học. Mỗi trường học ít nhất có tiết mục tham gia dự thi. Tuy cũng chia thành các giải nhất nhì ba, nhưng chỉ được nửa đoạt giải thôi. Giải nhất và giải nhì thường bị các trường trong thị trấn đoạt mất, đến giải ba còn khó được nữa là.

      Phương Văn Siêu tất nhiên cảm thấy Chu Tiểu Vân rất khá, nếu tự đề cử thi. Nhưng mới tốt nghiệp lâu, vẫn còn là tay amater (nghiệp dư, người mới), chưa gặp chuyện này bao giờ. Vì thế, biết tiết mục của các trường khác như thế nào. Nếu Chu Tiểu Vân thi mang được giải về làm sao đối mặt với lòng mong mỏi hiệu trưởng đây!

      Nghĩ nghĩ lại nửa ngày trời, thầy quyết định gọi Chu Tiểu Vân tới, với ba ngày nữa thi huyện nhất định phải lấy được giải mang về. Dù sao nữa, việc đến nước này, chỉ có thể cố gắng hết sức tiến về phía trước, được lùi lại.

      Chu Tiểu Vân trợn tròn mắt nghe những lời thầy dặn dò. ngờ chuyện này quan trọng đến thế

      Kiếp trước chưa từng tham gia hoạt động văn nghệ nào của trường nên có kinh nghiệm gì để tham khảo. tập thổi kèn ác-mô-ni-ca hơn nửa năm, tự thấy mình thổi quá tệ, nhưng nếu đạt mục tiêu “chắc chắn có giải” quá khó. Nếu biểu tốt, chẳng phải phụ công dạy dỗ của thầy Phương và mong chờ của Hiệu trưởng Kiều sao?

      Chu Tiểu Vân vốn quá coi trọng việc này bắt đầu thấy luống cuống: “Thầy Phương, em dám chắc chắn có giải. Các trường huyện thể nào cũng có tiết mục xuất sắc, em…”

      Trong lòng chắc nhưng ở trước mặt trò, Phương Văn Siêu tỏ vẻ rất tự tin, phải cổ vũ tinh thần em ấy:

      “Yên tâm , Chu Tiểu Vân, em khổ công tập luyện như vậy, phải tự tin hơn với bản thân mình mới đúng. Thầy cho em biết, em có thiên phú học nhạc cụ hơn cả thầy. Năm mười tuổi, thầy bắt đầu học thổi kèn ác-mô-ni-ca, học hai năm mới ngang bằng trình độ của em bây giờ. Chúng ta so được với các trường trong thị trấn nhưng nhiều trường khác ở nông thân chưa chắc mạnh hơn trường ta. Thầy tin rằng lúc đó em toả sáng. Dũng cảm lên, thầy tin ở em.”

      xong, Phương Văn Siêu cũng bắt đầu bình tâm lại. Dù Chu Tiểu Vân thông minh đến mấy, giờ con bé mới bảy tuổi, lúc này mình thể tin tưởng. Nếu mình đầu rối loạn, Chu Tiểu Vân càng mất tinh thần.

      Nghe thấy những lời khích lệ của thầy, hơi yên lòng, nghĩ thầm khổ luyện lâu như thế là lừa hay là ngựa phải thử lần mới biết được. Có gì phải sợ, mình sống đời người, còn sợ “chuyện ” như vậy sao?

      Sau khi hạ quyết tâm, Chu Tiểu Vân được Phương Văn Siêu chỉ điểm luyện tập lúc lâu, đến khi trời nhá nhem tối mới để cho về nhà.

      Lúc gần , Phương Văn Siêu chợt nhớ ra chuyện, dặn hôm thi ăn mặc đẹp chút. muốn thẳng Chu Tiểu Vân suốt ngày mặc mấy bộ quần áo cũ, trang phục như thế ổn lắm .

      Chu Tiểu Vân lập tức hiểu , liếc mắt nhìn áo khoác hoa và quần đen người mình. Bộ quần áo này có thể mặc học, nếu lên sân khấu được. Ít nhất phải mặc bộ quần áo mới đẹp!

      Xem ra hôm nay về nhà phải với mẹ tiếng, Chu Tiểu Vân vừa vừa nghĩ nên những gì.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Hội diễn văn nghệ 1-6 (2)
      [​IMG]

      Về đến nhà trời tối đen, năm giờ hơn Triệu Ngọc Trân nấu xong cơm tối, nhưng đợi mãi thấy Chu Tiểu Vân về. Bà để phần cơm cho con, cả nhà ăn cơm trước.

      Chu Tiểu Vân vừa vào nhà bị mẹ hỏi: “Đại Nha, hôm nay con đâu mà đến giờ mới về? Cả nhà chờ con lâu quá, đành ăn cơm trước.”

      Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn đáp: “Con bị thầy Phương gọi mấy câu, kết quả xong mới phát trời tối, con vội chạy về ngay.”

      Triệu Ngọc Trân càu nhàu mấy câu, sau đó bê cơm để phần đem ra. Trong lòng ấm áp , mẹ tuy năng ngoa ngoắt, như lòng mềm như đậu phụ!

      Chu Tiểu Vân rất đói, cắm cúi ăn.

      Trong bát là món mì Chu Tiểu Vân thích ăn nhất, phải mì sợi bán sẵn mà là mì làm bằng tay. Đây là món sở trường của Triệu Ngọc Trân nhưng bình thường bận quá, ít khi làm. Hôm nay rảnh rỗi làm bữa cho bọn đỡ thèm, lấy xương ống hầm làm nước dùng, mùi rất thơm.

      Chu Tiểu Vân sì sụp, húp hết sạch nước.

      văn vẻ trong sợi mỳ có cả tình thương của người mẹ, sơn hào hải vị cũng sánh bằng!

      Trước đây Chu Tiểu Vân từng nghĩ mình là người mờ nhạt nhất trong bốn em, cha mẹ ít thương nhất, giờ nghĩ lại tức giận của mình có lẽ chỉ là đoán mò.

      Dưới ánh đèn, gương mặt mẹ còn rất trẻ, toát ra thương từ tận đáy lòng. Tại sao từ trước đến nay mình chưa từng phát ?

      Trong nháy mắt, chuyện cũ xẹt qua trong đầu , ngũ vị tạp trần chỉ có bản thân mới biết. Chìm sâu trong ký ức thậm chí nghe thấy Triệu Ngọc Trân gì.

      Gọi mấy lần thấy con trả lời, Triệu Ngọc Trân thấy lạ. ràng mắt Đại Nha nhìn mình, nhưng gọi mấy tiếng thấy đáp lại?

      Bà khua khua tay trước mặt con. Lúc ấy, Chu Tiểu Vân mới tỉnh lại: “Mẹ gọi con ạ?”

      Triệu Ngọc Trân vừa bực mình vừa buồn cười, rất lâu chưa thấy bộ dạng ngây ngốc đáng của con : “Mẹ gọi con mấy câu, con mới nghe thấy. nghĩ gì thế?”

      Chu Tiểu Vân cảm thấy đây là cơ hội tốt, tranh thủ kể chuyện Thầy Phương dạy mình thổi kèn ác-mô-ni-ca và cử thi đấu đại diện cho trường. Trong đó quá trình luyện tập vất vả chỉ qua loa mấy câu, trọng điểm là nhấn mạnh tầm quan trọng của hội diễn văn nghệ và việc cần có quần áo mới.

      Triệu Ngọc Trân nghe thấy Thầy Phương tự mình dẫn con thi là việc trọng đại, vội vã gọi chồng ra, bảo ông nghĩ cách.

      Chu Quốc Cường và vợ chưa tin lắm, lúc này quay sang nhìn kĩ con bảy tuổi của họ.

      Khuôn mặt nhắn, trắng ngần khác đứa bình thường. Chỉ có đôi mắt to tròn, trong veo, trầm tĩnh làm cho người ta cảm thấy bé này rất thông minh. Khoé miệng hơi cong lên như cười, lúc này mím môi, có vẻ bình tĩnh, nghiêm túc.

      Quan sát kĩ, Chu Quốc Cường thấy con mình giống trước đây. Về phần giống chỗ nào được. Cuối cùng, ông đành kết luận: con lớn, tính cách cũng thay đổi theo, yếu đuối ít như lúc bé.

      Dù thế nào, thay đổi này là theo chiều hướng tốt. Điểm ấy khiến ông rất hài lòng. Mặc dù ông bận rộn cả ngày, có nghĩ là ông biết gì về việc ở nhà.

      Con mình, có thể là trợ thủ đắc lực cho mẹ làm việc nhà, còn có thể trông các em, viết nấu ăn, trong vòng mười dặm tìm thấy con cái nhà ai tháo vát như thế.

      Chu Quốc Cường nghĩ đến đây khỏi tự hào Nhớ ra con còn thi huyện, nhất thời nét mặt toả sáng. Ông lập tức ủng hộ:

      “Mẹ nó à, con mình được cử thi là chuyện tốt, làm đại diện cho trường đấy. Ừm, tôi thấy phải mặc đẹp. Ngày mai chợ họp, mẹ nó ở nhà, tôi dẫn Đại Nha lên thị trấn vào cửa hàng mậu dịch mua quần áo. Để Đại Nha nhà chúng ta xinh như hoa lúc thi.”

      Chu Tiểu Vân mừng khôn kể xiết. nghĩ được đến chợ phiên mua cái váy thôi, ngờ ba ba hào phóng dẫn mua cả bộ.

      Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé trừ dịp lễ Tết rất ít khi được mua quần áo mới. Đây đúng là tin vui bất ngờ, ai mà thích mặc đẹp.

      Triệu Ngọc Trân hơi tiếc tiền, quần áo trong cửa hàng đắt lắm đó! phải thứ dân quê có thể mua được. Nhưng con có tương lai sáng lạn, nào có cha mẹ nào vui vẻ. Giờ trong nhà dư dả hơn trước đây nhiều, đến mức bộ quần áo mua được. Bây giờ là mùa hè, quần áo chắc đắt lắm đâu.

      Nghĩ thế, Triệu Ngọc Trân thấy thoải mái, đồng ý.

      Ngày thứ hai, ăn sáng xong, Chu Quốc Cường đạp xe đạp, chở Chu Tiểu Vân lên thị trấn.

      Lúc gần , Đại Bảo đòi theo, bị Chu Quốc Cường giơ cao tay, doạ cho chạy rất xa.

      Đạp hơn giờ, đến thị trấn rồi! Chu Quốc Cường đạp xe suốt quãng đường dài, mồ hôi thành giọt, thấy cửa hàng mậu dịch lớn nhất dừng xe, để Chu Tiểu Vân xuống, sau khi khoá xe cẩn thận mới bước vào trong.

      Cửa hàng mậu dịch Hoành Quang tổng cộng có hai tầng. Mỗi tầng rộng hơn hai trăm mét vuông, có thể là cửa hàng có quy mô lớn nhất trong huyện.

      Lúc ấy, phần lớn cửa hàng đều thuộc sở hữu nhà nước. Người bán hàng là công nhân viên, thấy có khách đến cũng đứng lên. Đến khi khách ra trả tiền mới đứng dậy, lấy phiếu thu tiền.

      Chu Tiểu Vân khỏi hoài niệm thái độ phục vụ nhiệt tình của nhân viên bán hàng sau này.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :