Chương 11: UY HIẾP
Edit: Nhan Nhan
Lúc Nhan Thành Thái biết phải làm thế nào, Nhan Cánh Lạc ánh mắt có chút buồn bã lên tiếng trước: "Đại ca, hôm qua muội mơ thấy mẫu thân!"
Khi nghe đến hai tiếng "mẫu thân", Nhan Thành Thái dó chút trầm xuống.
Mẫu thân, người phụ nữ luôn luôn dịa dàng cười với , vuốt đầu khi còn , bị giáng tiếp hại chết.
Khi bị người bắt , ý nghĩ bỏ trốn lúc nào thôi thúc . biết, nếu như mình trở về, mẫu thân hội lo lắng. rất ràng sức khoẻ của mẫu thân, từ sau khi sinh ra muội muội, sức khoẻ của mẫu thân tốt. Nếu như mẫu thân biết mất tích, chắc chắn phát bệnh.
Mẫu thân phát bệnh đúng như dự đoán. Nhưng nghĩ rằng có người xấu nhân lúc mẫu thân phát bệnh mà hại chết bà.
Diệp Ngữ Lan, tha cho bà ta. Chính bà ta vì đứa tranh giành lợi ích mà hại bị bắt, hại mẫu thân bệnh chết. Cho dù có trả bất kỳ giá nào, món nợ này nhất định đòi lấy.
Nhan Cánh Lạc thấy Nhan Thành Thái lạnh xuống, bàn tay nắm chặt lại đến kêu răng rắc. Trong lòng cho dù có chút áy náy vì dối lợi dụng đại ca, nhưng mối thù này, đối với nàng, đối với đại ca, đều cần có người trả giá.
Hai người im lặng lúc, đợi đến khi Lam Hoàn Lam Phượng dọn thức ăn lên bắt đầu dùng bữa sáng.
Nhan Cánh Lạc và Nhan Thành Thái đều nhất trí với nhau buổi trưa mới đến Lan Xuân Viện của Diệp Ngữ Lan. Mục đích rất đơn giản, chọc cho bà ta tức chết. Trách ai được? Bọn họ là con của chính thất, còn bà ta chỉ là bình thê mà thôi.
Ở Tây Tần, địa vị chính thất và bình thê hề ngang hàng như các nước khác.
Vị trí bình thê trong Tây Tần được đánh giá cao, "bình thê" ở Tây Tần chỉ được xem như quý thiếp. Vị trí "bình thê" chỉ xuất khi chính thất trong gia đình còn, quý thiếp có thể được nâng kên làm bình thê, nhưng có nghĩa nàng ta được công nhận như chính thất thứ hai, cũng có nhiều quyền lợi như chính thất.
Ngoài quyền quản gia ra, bình thê được tham gia vào bất cứ chuyện gì, hay có quyền quyết định đến hôn nhân của con cái, nhất là con của chính thất.
Ngoài ra, con của chính thất, trong gia đình, nhất là trong những gia tộc lớn hay danh môn thế gia có địa vị ngang hàng với bình thê, cũng tức là con của bình thê thân phận cũng thấp hơn con của chính thất rất nhiều.
Cho nên, bây giờ Diệp Ngữ Lan ngồi trong sảnh đường, gương mặt sớm tức giận đến vặn vẹo. Cái khăn trong tay bà ta cũng vò nát. Từ sáng sau khi dùng bữa sáng xong, bà ta ngồi ở đây đợi Nhan Cánh Lạc và Nhan Thành Thái đến vấn an.
Cố tình làm khó bọn họ, cho nên bà ta thức dậy muộn hơn so với mọi ngày, ngay cả ăn sáng cũng chậm rãi rất nhiều. Thế nhưng khi bà ta bước ra sảnh đường trong viện, hoàn toàn có bóng người.
phải hôm qua người bên cạnh lão gia báo với nàng hôm nay hai đứa tiện chủng kia đến đây vấn an nàng sao? Sao bây giờ mặt trời lên cao ba sào rồi mà lại thấy đứa nào đến hết vậy?
Lại nghĩ đến hôm qua, khi nhìn thấy vú nương của mình trở về bà ta cũng sợ hết hồn. Thế nào vú nương lại chết? phải bà ta thoả thuận với Sát Môn là giết sạch hết mấy người xe ngựa sao? Làm sao vú nương có thể trở về được?
Còn nhớ hôm qua vú nương vừa vào đến Lan Xuân Viện khóc đến kêu cha gọi mẹ, với nàng suýt chút nữa bà thể nào trở về được. Diệp Ngữ Lan cũng có chút hoài nghi, kêu vú nương kể lại mọi chuyện cho bà ta nghe.
Sau khi nghe xong câu chuyện của vú nương, Diệp Ngữ Lan nhíu mày càng chặt. Lại là tiểu tử chết tiệt Nhan Thành Thái ra tay cản trở. Nếu như ta phái người đến bảo vệ đứa tiện chủng kia bọn họ cũng còn mạng mà trở về. Hừ, nếu như chết được đường, vậy bà ta cũng có rất nhiều cách giết chết con tiểu tiện nhân kia.
Ánh mắt loé lên tia sáng độc ác, bà ta nhìn vú nương khóc lóc bên, sau đó an ủi bà ta vài câu, rồi kề tai với vú nương.
Ánh mắt của Bàn nương đảo vòng, sau đó híp lại tính toán. Sau khi Diệp Ngữ Lan xong, bà ta cười hắc hắc, phúc thân :" Tiểu thư yên tâm, lão nô làm theo lời của tiểu thư. Đảm bảo mọi chuyện giọt nước cũng lọt."
Diệp Ngữ Lan gật đầu, sau đó cho vú nương lui về tiểu viện của mình nghĩ ngơi.
Lại , khi Diệp Ngữ Lan đnag tức giận sắp bùng nổ Nhan Thành Thái và Nhan Cánh Lạc mới khoang thai đến chậm. Khi vừa vào tới Lan Xuân Viện có nha hoàn từ bên ngoài chạy vào bẩm báo. Hai người bọn họ cũng cần đợi được cho phép ngay lập tức tiến vào.
Khi Nhan Cánh Lạc vừa vào, thấy quý phụ ăn vận sang trọng, búi tóc cài nhiều ngọc trâm hoa quý, thân quần áo thanh nhã ngồi ngay chính đường. Gương mặt của bà ta do được bảo dưỡng tốt, cho nên dù ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp, hề nhìn ra tuổi tác thực .
Bà ta có gương mặt rất đẹp, thế nhưng bây giờ gương mặt bao phủ tầng hàn sương lạnh lẽo, trong mắt phừng lên ngọn lửa tức giận, nhìn chằm chằm hai huynh muội Nhan Cánh Lạc.
Nhan Thành Thái nhìn thấy gương mặt tức giận của Diệp Ngữ Lan, nhếch khoé miệng, cười cười : "Nhị nương hảo, hôm nay ta dẫn tiểu muội từ xa trở về. Hẳn là nhị nương vẫn còn nhớ Cánh Lạc ?"
Nhan Cánh Lạc nhìn Diệp Ngữ Lan, bỏ qua ánh mắt tức giận của Diệp Ngữ Lan, lạnh nhạt thi lễ cái, giọng : " Gặp qua nhị nương. Nhị nương hảo." Sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm bà ta.
Diệp Ngữ Lan sắp bị hai huynh muội này chọc cho tức chết, Nhan Thành Thái ngay từ khi trở về cùng bà khắo nơi đối chọi gay gắt, trước mặt lão gia giả vờ như hiếu tử, nhưng sau lưng lại hết lần này đến lần khác gây khí dễ cho bà.
Bây giờ lại nhìn đến tiểu tiện nhân con của Phong Tam Nương, cho dù gương mặt lạnh nhạt miễn cưỡng coi như thanh tú, phía bên má phải còn có vết sẹo ghê người, bà ta mới cảm thấy hơi hoà hoãn xuống chút, nào ngờ thái độ của của con tiểu tiện nhân này cũng kiêu ngạo như đại ca của nó. khiến cho bà tức sắp hộc máu.
Khẽ hừ tiếng, Diệp Ngữ Lan giọng điệu châm chọc : " Ta nào dám quên đích nữ của phủ thừa tướng Nhan Cánh Lạc đây? lấy làm vinh hạnh a."
Nhan Cánh Lạc nghe bà ta , chỉ cười . Ngược lại, Nhan Thành Thái ở bên lại nhìn vừa mắt. Tiến lên bước, khẽ cười : "Ai nha, nhị nương quên là được. Ta chỉ sợ người lớn tuổi rồi, nhớ muội muội, như vậy suốt ngày cứ bêu rếu bên ngoài nhị muội mới là đich nữ khiến người khác lầm tưởng tốt lắm đâu."
Diệp Ngữ Lan làm sao nghe ra chế giễu trong lời của Nhan Thành Thái, đây phải là bà vượt quyền, xem hữ của Nhan Cánh Lạc, đông thời nhắc nhở bà ta ai mới là đích nữ, còn con của bà ta chỉ là con của người thiếp sinh ra hay sao? tức giận khó khăn lắm bà ta mới vừa dằn xuống nay lại muốn bùng lên.
"Nhan Thành Thái, ta dù sao cũng là trưởng bối, ngươi có thể ăn với trưởng bối như vậy hay sao?" Diệp Ngữ Lan tức giận hét lớn.
Nhan Thành Thái cười khẩy, vội tỏ vẻ quan tâm : " Ấy nhị nương đừng tức giận, càng giận, nếp nhăn càng mau xuất nha."
" Ngươi câm miệng cho ta!" Diệp Ngữ Lan muốn nộ hoả công tâm, cần kiêng nể chuyện gì, chộp ngay ly trà để bàn hướng về phía Nhan Thành Thái ném. Trong mắt bà ta loé lên độc ác. Tốt nhất là trúng đầu cho biến thành ngốc tử luôn càng tốt.
Nhìn thấy ly trà trong nháy mắt sắp trúng vào đầu của Nhan Thành Thái, đôi tay thon dài đúng lúc đưa ra chộp được chung trà.
màn này khiến cho mấy tỳ nữ cùng với Diệp Ngữ Lan ở trong phòng ngớ người. Lại nhìn chủ nhân của cánh tay kia, ai khác đó chính là Nhan Cánh Lạc.
Nhan Cánh Lạc cầm chung trà, bên trong chung trà có nước nóng, nhưng nàng hình như chẳng có cảm giác gì. Ánh mắt nàng lạnh như băng, liếc nhìn về phía Diệp Ngữ Lan.
"Nhị phu nhân, bà muốn mưu sát trưởng tử, nên xử lí bà như thế nào đây?" Nhan Cánh Lạc lành lạnh .
Diệp Ngữ Lan nhìn Nhan Cánh Lạc tay chụp ly trà nóng mà hề hấn gì, khỏi em sợ, lại bị ngữ khí của Nhan Cánh Lạc doạ cho run lên, nhưng bề ngoài vẫn rất trấn định : " Sao? Mưu sát ai? Nhan Cánh Lạc ngươi có bằng chứng gì ta mưu sát Thành Thái a?"
Nhan Cánh Lạc nhếch khoé môi, gương mặt nàng vẫn lành lạnh như cũ, lạnh lùng hỏi: " phải là tất cả mọi người đều nhìn thấy bà ném ly trà nóng về phía đại ca hay sao? Nếu như trúng vào người, bị phỏng là chuyện , nhưng nếu lỡ trúng vào đầu, đại ca có thể bị thương, còn bị huỷ dung sao? Chẳng qua huynh ấy hiếu thuận, lo lắng cho nhị nương đây tức giận mau già, sao bà lại có thể nhẫn tâm ném ly trà nóng về phía huynh ấy như vậy?"
Ánh mắt hung ác liếc nhìn mấy nô tỳ đứng trong phòng, Diệp Ngữ Lan hung ác hỏi: " Ai nhìn thấy ta ném ly trà vào đại thiếu gia? Các ngươi có thấy sao?"
Bọn nô tỳ sợ run, liền thẳng tắp quỳ xuống, đồng loạt : " Phu nhân, chúng nô tỳ hề nhìn thấy gì ạ."
Khoé môi của Nhan Cánh Lạc nâng càng cao, trong tay cầm ly trà dùng sức chút, ly trà lập tức nát bấy, thậm chí nước trà cũng bốc hơi hết. "Nha, các ngươi thấy sao?"
Bọn nô tỳ cùng Diệp Ngữ Lan nhìn thấy màn này, khỏi hít vào ngụm khí lạnh. Uy hiếp. Đây ràng là uy hiếp trắng trợn.
Mấy nô tỳ nhìn nhìn Diệp Ngữ Lan, sau đó lại liếc nhìn Nhan Cánh Lạc, sau lưng sớm ước đẫm mồ hôi. Hai vị tôn thần này, là ai các nàng cũng đắt tội nổi. Trong lúc bọn họ rối rắm biết nên làm như thế nào, nghe được giọng của nữ nhân ngọt ngào truyền đến.
"Nhị tỷ, muội nghe Thành Thái và Tiểu Lạc Nhi ở đây, muội muốn gặp hai đứa bé chút, tỷ phiền chứ?"
Vừa nghe đến giọng kia, ánh mắt khẩn trương của Diệp Ngữ Lan lạnh xuống.
Nhan Cánh Lạc thuỳ hạ con ngươi, ngay cả Nhan Thành Thái đứng bên cạnh cũng nhìn ra tâm tình của nàng.
********
P/s: Tuần này chương nha các nàng. Chúc các nàng cuối tuần vui vẻ!!!
P/s2: Trời ơi tuần này bệnh nằm la liệt, cũng ráng bò dậy edit cho các nàng có ai thương ta hơm????