[Hđ,Sắc]Tiểu Chủ Nhà - Hương Đóa Hoa [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Thông báo với các editor/ Reader của chuyên mục sắc nữ: Các bạn xem lại độ 'NÓNG' của truyện mình làm, để chuẩn bị chuyển vào VIP, nếu nóng quá mà để bên ngoài bị Smod sờ gáy nhé.

      Riêng cho các editor:

      - 1 chương trong box VIP được tặng 20 ruby/ 1 post

      - Được xem box VIP thoải mái trong thời gian post bài

      Riêng cho Reader:

      Các bạn thông cảm, nếu muôn xem truyện H bị đứt quảng chịu khó vào box VIP giúp mình, nếu bị Admin sờ gáy truyện bị ngừng đăng tiếc lắm

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      có vẻ hấp dẫn nhưng bao giờ có chương mới vậy bạn
      Ishtar thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 5. Lại mặt
      Edit : Ishtar

      Trời vừa tản sáng, Trịnh Tiểu Muội liền tỉnh lại, nhìn người đàn ông ngáy to như sấm bên cạnh, khẽ nhấc tay lấy chiếc áo bông trong chăn ra mặc vào.

      "Vợ ơi" Kiều Kiến Quốc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, hí mắt liền thấy vợ mình sờ soạng mặc quần áo, quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời còn chưa sáng? Em dậy sớm như vậy làm gì, có nhớ mẹ em đến mấy, cũng cần tích cực như vậy a!"

      "Hôm nay em quay về đâu, tối hôm qua em gia đình chị cả hôm nay tới, chị dâu hai đầu xuân sắp sinh, em dâu tư còn chưa đủ hai tháng, mình chị dâu cả bận bịu xoay xở xuể, em phải ở lại phụ giúp, đợi lát nữa dậy vào thôn gọi điện thoại cho mẹ em, nhắn với mẹ là đừng chờ chúng ta." Mặc vào quần áo lót vải bông, Trịnh Tiểu Muội nhích người, cẩn thận vén lại mép chăn hở ra cho chồng mình.

      " biết rồi! Đợi trời sáng . . . . . ." Kiều Kiến Quốc trở mình muốn ôm vợ ngủ, lại phát ấy muốn ngủ tiếp, " quay về rồi, sao em còn dậy sớm như thế ?!?" Tay từ trong chăn thò ra, mò tìm dây điện mở đèn lên, nhìn về phía đồng hồ bằng đá tường, Kiều Kiến Quốc nhíu mày, "Vẫn chưa tới năm giờ, em dậy sớm làm gì vậy, gần sang năm mới, em phải ngủ lấy lại sức mới đúng, qua tháng giêng, em có muốn ngủ cũng được ngủ đâu."

      "Trong nhà nhiều việc như vậy, em phải dọn dẹp, đừng để cho chị dâu cả chê cười, a, Kiến Quốc, có thấy áo bông của em ? Sao em tìm mãi vẫn thấy. "

      Tập tục ở nông thôn, ngày đầu năm mới thể quét dọn nhà cửa, để tránh đem tài vận trong nhà quét hết, Trịnh Tiểu Muội là người ưa sạch thể chịu nổi chút xíu dơ bẩn trong nhà mình, nếu phải Kiều Hạ thị kiêng kị, cũng để đầy vở hạt dưa, giấy kẹo mặt đất cho tới hôm nay.

      "Tại em cứ thích sạch , trời còn chưa sáng em dọn dẹp làm gì, cũng sợ đánh thức mọi người trong nhà sao! tại mọi người đều say giấc, em mà dậy sớm dọn dẹp, để cho mấy nương và các bà vợ khác trong thôn trông thấy sợ họ xấu hổ sao." Kiều Kiến Quốc ngoài miệng , tay lại im ỉm lặng lẽ đem chiếc áo lông mà tối hôm qua mình cưỡng chế cởi xuống dịch đến dưới gối đầu.

      " ngủ của , cần phải xen vào chuyện của em, em cũng quen rồi, đến giờ này liền tỉnh, có nằm ở giường cũng ngủ được, bằng dậy dọn dẹp em còn thấy thoải mái hơn ····" lời còn chưa dứt bị cánh tay tráng kiện ôm lấy thân hình mảnh mai kéo vào ổ chăn, "Xem kìa, vợ gương mẫu a, sắp hơn cả các bảo mẫu trong thôn rồi."

      "Biến, mới là bảo mẫu!" Trịnh Tiểu Muội nổi giận, chân nâng lên muốn đạp Kiều Kiến Quốc, bị Kiều Kiến Quốc nhanh nhẹn dùng hai chân kẹp lấy, ôm vào trong ngực, ôn cơ thể mềm mại thơm tho, muốn buông tay, "Dạ dạ, em phải bảo mẫu, nhà ai nếu mời em làm bảo mẫu, nữ chủ nhân gì cũng cần làm, chỉ phải ở bên trông chừng em."

      "Trông chừng em làm gì chứ, em lại ăn trộm của nhà người ta cái gì." Trịnh Tiểu Muội tức giận liếc trắng mắt "Buông tay, em muốn rời giường."

      Kiều Kiến Quốc hắc hắc cười dâm đãng hai tiếng, "Sợ nam chủ nhân giống như đây nè." xong xoay người đặt ở thân dưới, thuần thục cởi chiếc áo bông mà mặc xong ra.

      " Kiều Kiến Quốc, ăn nhầm đậu hũ hả, náo loạn cái gì đấy?" Trịnh Tiểu Muội thẹn quá hoá giận, ở dưới thân Kiều Kiến Quốc vặn vẹo đá chân, thấp giọng nũng nịu mắng, " xuống mau, cút xuống dưới cho em, sáng sớm lại nổi điên đấy à."

      "Vợ à, chú ý tố chất, em đường đường là thầy giáo nhân dân, người chăm sóc bồi dưỡng những đóa hoa tươi đẹp cho tổ quốc, sao có thể thô tục mắng chửi người như vậy? Nếu để học trò của em nghe được, chắc chúng thất vọng lắm đây."

      "Biến."

      Ánh sáng vàng xám của ngọn đèn chiếu vào gương mặt tức giận ửng hồng của Trịnh Tiểu Muội, sáng rỡ xinh đẹp, ngược lại càng làm cho thêm quyến rũ động lòng người, diễm lệ như trái đào mộng nước, trong lúc nhất thời khiến cho Kiều Kiến Quốc nhìn đến ngây người, cảm thấy vợ của mình sao lại xinh đẹp đến như vậy chứ? Tựa hồ tất cả ưu điểm của tuyệt sắc đại mỹ nhân từ xưa đến nay đều tập trung vào mặt của ấy, mới chỉ có bề ngoài, khiến cho người tim đập thình thịch, loại xinh đẹp này cho dù mặc áo vải quần thô cũng che dấu được ····

      Cái gì chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đều là mây bay ····

      ", " phục hồi tinh thần lại Kiều Kiến Quốc cao giọng cự tuyệt , "Em nếu ngủ được, giúp em làm loại vận động khác, mùa đông khắc nghiệt, đâu có chỗ nào thoải mái hơn chiếc giường mềm mại ấm áp kia chứ."

      " ··· ··· còn mặt dày…" Trịnh Tiểu Muội là đại diện cho lớp người làm công tác văn hoá, lời mắng chửi người so với người khác nghe càng êm tai hơn.

      "Mặt mũi của từ lúc gặp em quăng xuống ống cống rồi." Chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tựa như hương lan, Kiều Kiến Quốc nắm lấy cằm Trịnh Tiểu Muội, làn môi ấm áp mất ôn nhu đặt lên môi , nhiệt tình cọ sát, mút vào, liếm láp, thăm dò, đầu lưỡi linh hoạt trơn mềm tiến vào khoang miệng của , cùng đầu lưỡi của dây dưa dứt, "Vợ à, từ lần đầu tiên gặp em, liền tự nhủ với bản thân, đó là vợ mình, vợ của Kiều Kiến Quốc , vợ ơi, cả đời này đối xử với em tốt, ngày nào đó mua cho em ngôi nhà lớn có người làm hầu hạ để em sống sung sướng cả đời còn lại."

      Thanh khàn khàn mơ hồ , "Kiến Quốc" Trịnh Tiểu Muội hô hấp thuận, cả người đều run rẩy, dục vọng bị thiêu đốt, cánh tay lại tự chủ vòng lên cổ chồng mình, cất giọng gọi tên cũng càng thêm quyến rũ mất hồn.

      Mùa đông khắc nghiệt, trong phòng cảnh xuân vô hạn.

      Kiều Tiểu Mạch tỉnh dậy, trời sáng , xuyên thấu qua tấm màn thêu hoa nhìn thấy ánh nắng sớm mai hắt vào qua song cửa sổ, đem họa tiết khắc hoa ô cửa khảm mặt đất, mảnh xi măng xám trắng mặt đất bị cọ rửa dường như có chút bạc màu, vật dụng trong phòng cũng cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề, chà lau cũng rất sạch .

      nằm giường phát trong phòng thực im ắng, cái chăn của hai Kiều Lương được xếp vuông vức đặt ở dưới chân .

      Những đứa trong gia đình ở nông thôn đều có đủ phòng ở và đệm chăn để dùng, bọn trước khi mười tuổi, mặc kệ là trai hay đều chen chúc chiếc giường gạch, lúc này giường đều là mời thợ mộc về đóng thành tấm phảng, rất rộng rất lớn, lúc nằm bảy tám đứa cũng sợ chen chúc.

      Trịnh Tiểu Muội sợ khi ngủ hay đạp chăn lung tung, cố ý xếp và Kiều Đại chung cái ổ chăn, thuận tiện chiếu cố.

      quen ngủ mình, đối với việc cùng người khác đặc biệt là con trai cùng nằm chung giường rất là kháng cự, đợi đến khi bị Kiều Kiến Quốc cứng ngắc nhét vào ổ chăn cùng thân thể ấm nóng hầm hập của Kiều Đại hề kháng cự nữa, dần dần bắt đầu hưởng thụ, ấm áp a, ấm áp, hèn chi người lớn thường mấy đứa lớn rất hay nóng tính.

      Ngẫm lại buổi sáng ở Giang Bắc rất lạnh, lúc rời giường toàn thân đều muốn động đậy, liền đem áo bông quần bông cởi ra nhét vào trong ổ chăn ấm áp của Kiều Lương.

      Kiều Lương ngược lại ném đồ của ra, chỉ là oán hận nhéo nhéo gương mặt , ra vẻ hung dữ : để cho đại gia Hầu Tử giúp em ủ ấm đồ, sợ toàn thân đều dính lông khỉ sao.

      Quỷ hẹp hòi, hay để bụng, Kiều Tiểu Mạch trong lòng oán thầm , ngoài miệng lại cười nịnh bợ : chính là khỉ con, cũng là hai thân nhất thân nhất của em nha.

      Kiều Lương đáp trả: em mới là Hầu Tử!

      Liền ôm áo bông lạnh buốt của sưởi ấm.

      Kiều Tiểu Mạch ôm lấy chăn mền ngồi dậy, rướn cao cổ hô: mẹ, mẹ ơi ····

      Áo bông quần bông đều đặt trong chăn của hai, tại ngay cả người giữ quần áo cũng thấy đâu, mặc cái gì đây?

      Trịnh Tiểu Muội nghe tiếng chạy đến nhìn thấy nha đầu ngồi tê đít đầu giường còn buồn ngủ mơ màng, nhịn được trêu ghẹo , "Bé heo lười biếng, mặt trời chiếu lên đến mông rồi, các chị con đều chạy xong vòng trong thôn trở lại rồi đấy."

      "Mẹ phải mấy đều là con khỉ biến hóa thành người ư? Chạy nhảy là bản năng của bọn họ, con cũng phải." Kiều Tiểu Mạch đối với hành động ngủ nướng tới 9 giờ của mình chút cũng cảm thấy thẹn.

      "Đúng vậy a, con phải là khỉ con biến hóa, con là con heo lười biếng thành." Trịnh Tiểu Muội véo cái miệng nhắn chu ra của Kiều Tiểu Mạch, cười mắng rút ra áo bông quần bông từ trong chiếc chăn bên cạnh muốn giúp mặc vào.

      " cần mẹ giúp, tự con mặc được." Kiều Tiểu Mạch trốn tránh, chê cười, ba mươi tuổi rồi còn để người khác giúp mặc quần áo, ra, Mạnh Tiểu Khê cười rớt cả răng cho xem.

      "Được được, tự con mặc ." Trịnh Tiểu Muội cầm quần áo ném cho , xử ở bên chờ xem làm trò cười cho thiên hạ.

      Đứa nào mà như vậy, càng cho nó lại càng muốn làm, biết rồi ngược lại chịu làm.

      Thấy Kiều Tiểu Mạch đâu vào đấy mặc áo lông, áo bông, quần chíp, quần bông rất bài bản, Trịnh Tiểu Muội ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy tự hào, con mình tuy rằng hơi lười chút xíu, nhưng rất thông minh a! Nhà ai có con mới bốn tuổi mà có thể tự mặc quần áo mùa đông cơ chứ? Nếu có ngay cả quần áo mùa hè cũng mặc tươm tất được.

      Trong sân ầm ĩ, có vẻ như thân thích trong nhà đến rồi, Trịnh Tiểu Muội giúp Kiều Tiểu Mạch xếp chăn, liền nghe thấy tiếng Kiều Đại chạy vào, "Mẹ, bác cả, bác hai, bác tới rồi, cha bảo con chạy vào cho mẹ biết."

      "Con ra cho cha biết, đợi mẹ chăm sóc cho em con xong qua ngay." Trịnh Tiểu Muội đem bốn góc chăn gấp lại vuông vức, xong xếp gọn gàng ngay ngắn chồng lên nhau sát tường.

      Kiều Tiểu Mạch ngồi chồm hổm mặt đất thắt dây giày, nghe thấy lời của cả xong, bèn với mẹ, "Mẹ ơi, mẹ , con cần người hỗ trợ nữa đâu."

      Trịnh Tiểu Muội vuốt lại nếp chăn, ngẫm lại liền với Kiều Đống, "Vậy mẹ ra đó trước, con ở lại giúp em múc nước rửa mặt, lát nữa mẹ trở vào giúp em cột tóc."

      Kiều Đống thân là cả trong nhà, từ sớm được cha mẹ dạy dỗ dặn dò là phải chăm sóc cho em traie m , được bắt nạt các em, cậu tuy rằng quá tình nguyện, nhưng thực có cự tuyệt.

      Gật gật đầu, tìm chậu rửa mặt múc nước ấm mang vào.

      Kiều Tiểu Mạch rửa mặt, sau đó thoa ít phấn trắng dì út cố ý mua cho liền bị Kiều Đống nắm tay dắt gặp bác .

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Bộ này đợi muốn dài cổ luôn

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      mãi mới có chương mới!
      biết đến chương nào nam nữ chính mới gặp nhau nhỉ?
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :