1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thuê Nhà Của Trạch Nam - Mã Kỳ Đóa (Hoàn)( Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2
      Editor: Băng

      đương nhiên biết mình sống rất tùy tiện, thói quen sinh hoạt hằng ngày lại kém, Tiểu Nam ở với cũng được tốt nhưng cũng nghĩ đến thuê bảo mẫu chăm sóc hai người bọn họ.

      Nhưng hôm nay Tiểu Nam gặp chuyện may phen, cho dù chưa từng mong đợi đứa bé này ra đời nhưng khi thân thể bé mềm mại được thả vào ngực , hề muốn bỏ đứa mang nửa dòng máu của trong người này .

      " đấng mày râu mà những lời này cảm thấy quá mất mặt sao?" Viên Ấu Sơ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn .

      "Vì Tiểu Nam, tôi cảm thấy có gì quá mất mặt." Mặc dù cách tròng kính sương mù thể thấy ánh mắt của , nhưng giọng đó truyền đạt toàn bộ thái độ của " mình tôi có cách nào chăm sóc Tiểu Nam tốt, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng chăm sóc tốt. Nên ở lại . Làm ơn. . . . . ."

      xong, giống như nhớ lại cái gì đó rồi đến bên cạnh cửa trước tìm kiếm dưới cái tử , sau đó lấy ra cái túi lớn đưa cho .

      "Tôi có tiền, ngoại trừ việc mỗi tháng mẹ tôi đưa tiền sinh hoạt phí cho , tôi còn có thể giúp tăng lương. Cho nên đừng !"

      Viên Ấu Sơ cúi đầu nhìn cái túi tay giống như túi rác này, bên trong có đống tiền mặt, còn có hai cái thẻ ATM. Sau khi nhìn xong chỉ thở dài hơi.

      Người đàn ông này rốt cuộc làm sao có thể sống đến bây giờ?

      Đây là còn chưa dùng hết sinh hoạt phí tháng này, mới vừa ở đường tới đây mẹ Tề với rồi. Bình thường đều là bà thay con trai quản lý tiền bạc, chỉ sợ sơ ý làm mất. Bà giữ toàn bộ tiền của , chỉ đưa cho ít tiền để tiêu vặt, mà người đàn ông phòng bị đưa tất cả tiền cho . . . . . .

      tại có thể lý giải được tâm tình của mẹ Tề, người đàn ông tâm trí xem ra rất đơn thuần, còn mang theo đứa bé còn chưa , đổi lại là cũng nhanh chóng tìm người chăm sóc bọn họ tốt, bằng có ngày hai cha con này bị người ta đem bán chừng còn ngây ngốc giúp người đó tay để kiếm tiền.

      Do đột nhiên nổi thiện tâm sao? cũng phải là rất bướng bỉnh, chỉ là kiếp trước đánh nhau rồi đến cuối cùng chịu nổi mà chết, để cho gặp hai cha con đơn thuần như vậy bỗng biết nên cự tuyệt như thế nào.

      đưa tay day day huyệt thái dương rồi ngẩng đầu lần nữa, thấy Tiểu Nam tỉnh, cùng với Tề Du Quân hai cặp mắt giống nhau như nước long lanh nhìn chằm chằm vào chớp.

      thả túi xách lên tay rồi ngồi xổm người xuống cầm túi đồ dùng hằng ngày mẹ Tề chuẩn bị, bất đắc dĩ buông tay : "Được rồi, tôi ở lại. . . . . ."

      Hai cha con đồng thời lộ ra nụ cười tươi làm cho hơi hoảng hồn, nhưng khi vừa quay đầu thấy cái nhà dơ chịu nổi này đầu của đột nhiên đau đớn.

      Được rồi, quyết định muốn chăm sóc hai người này tốt phải chấp nhận cuộc sống lộn xộn của hai người đàn ông lớn này vậy. Như vậy xác định tiếp theo phải dạy dỗ hai người đàn ông ‘Đơn thuần’ này thành công mới được.

      Ngày hôm sau, Viên Ấu Sơ dường như là thiên tài mới vừa tờ mờ sáng tỉnh. giường lớn đứa trẻ còn trong giấc ngủ rất sâu, cho tới người đàn ông sofa lớn ở gian phòng bên kia cũng vừa ngủ vừa chảy nước miếng. Cuối cùng cũng thấy trách nhiệm chăm sóc lớn này dễ dàng.

      Bước đầu tiên dẫm sàn nhà cảm thấy sàn có bụi bậm vừa dầy vừa nặng cảm giác sột soạt, làm cho phải nhíu mày mang dép vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, rồi thay bộ quần áo thể thao mượn của mẹ Tề, sau đó cẩn thận nhàng đóng cửa nhà lại cho hai cha con ngủ tiếp, rồi lên kế hoạch những việc ngày hôm nay cần làm.

      Vừa xuống lầu dưới, thấy cảm giác so với hôm qua càng hỗn loạn hơn, trầm mặt từ từ quan sát rồi tính toán hôm nay muốn mua thêm những đồ dùng gia đình nào. Còn có nhất định phải thu dọn lại phần lớn diện tích trong nhà. Cuối cùng ở trong góc phòng tìm được vài đồ dùng dọn dẹp biết là nhân viên dọn dẹp hay là mẹ Tề khi qua đây để lại.

      Nhìn cây chổi, cây lau nhà, thùng gỗ, nước lau sàn và chục khăn lau, nhíu mày rồi vén tay áo lên, sau đó lựa ra dụng cụ cần lúc này, mang theo tinh thần mạnh mẽ quay đầu đối mặt với căn phòng lộn xộn, bắt đầu quét dọn.

      Khi ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, Tề Du Quân còn muốn ngủ nướng bị đánh thức, thần chí của còn hơi mơ mơ màng màng biết mình ở đâu nhưng theo bản năng nhìn về phía giường lớn. chỉ thấy giường còn lại mình con trai hít thở ngủ say sưa. sững sờ mấy giây, ngay sau đó lăn vòng xuống khỏi sofa lớn rồi mở cửa, ba bước thành hai bước nhanh chóng xuống lầu, vừa qua khúc quẹo cua của cầu thang cảm thấy hình như hơi khác lạ, nhưng chưa nghĩ ra chỗ nào khác lạ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

      "Chuyện này. . . . . ." Đây là phòng của sao?

      Đống đồ ăn thừa biến mất, đồ đạc bị nhuộm lớp bụi cũng được lau sạch lộ ra màu sắc vốn có của nó. Cho tới những thứ lộn xộn sàn nhà cũng đều biến mất hết, trong khí chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng của nước lau sàn, cũng ngửi thấy những mùi hôi ghê
      Mùi hôi ghê tởm ngày hom qua còn lưu lại.

      còn chưa hồi phục tinh thần Tiểu Nam cũng xoa xoa mắt từ phía sau lưng nhô đầu ra, nhìn nhà hoàn toàn khác này, mặt che giấu được khiếp sợ và ngạc nhiên. “Oa! Có tiểu tinh linh (thần tiên) tới nhà chúng ta sao?”

      Viên Ấu Sơ từ trong phòng bếp ra chuẩn bị gọi bọn họ rời giường nghe thầy lời ấy nhịn được công kích hai cha con bằng lời lẽ ác độc/ “Tiểu tinh linh chính là tôi, tỉnh? Vừa đúng líc, xuống đây chuẩn bị ăn điểm tâm .”

      Viên Ấu Sơ bận rộn 4-5 tiếng đồng hồ, dọn dẹp xong tầng lầu nhà bọn họ. Nơi trọng điểm là phòng bếp cuối cùng cũng được dọng dẹp lộ nguyên trạng. còn có thể làm vào thứ đơn giản.

      Vốn lo lắng thiếu đồ quá nhiều, buổi sáng thể làm điểm tâm, ngờ trừ có nguyên liệu nấu ăn gian phòng này còn có đống đồ lộn xộn chất đầy phòng bếp, nên dồ làm bếp đều có. Thế là co làm chuyến ra chợ bên cạnh, mua ít nguyên liệu nấu ăn về đây.

      Nhưng ngờ hai cha con này bieests chọn thời gian, mới dọn bữa ăn sáng lên bàn xong bọn họ cũng xuống lầu rồi.

      Nhưng…… Khi hai cha con này đến bên cạnh tóm gọn hai người lại, để cho bọn họ đến gần thành quả bận rộn từ sáng sớm.

      “Chờ chút, hai người hình như quên trước khi ăn cơm phải làm chuyện gì trước.” hơi híp mắt, nhìn chằm chằm lớn , trong giọng có mùi vị đe dọa.

      Tề Du Quân sờ sờ đầu xác định chắc chắn, sau đó cúi đầu nhìn con trai mình, Tiểu Nam cũng ngu ngơ nhìn lại .

      Thấy hai người còn làm bộ dáng ngây ngô nhìn nhau. Viên Ấu Sơ biết bọn họ khẳng định là vứt toàn bộ việc vệ sinh cá nhân vứt qua góc rồi.

      thở dài, sau đó ôm lấy đứa , lôi kéo đứa lớn tới phòng tắm mới quét dọn sạch lúc sáng sớm. Lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng trong bì lớn còn chưa khui đưa cho bọn họ, còn tạm thời lấy hai cái ly từ phòng bếp đặt trước mặt bọn họ.

      “Bây giờ lập tức đánh răng rửa mặt, nhanh lên. Trong vòng năm phút hoàn thành, hôm nay được ăn cơm.”

      Vừa nghe đến có liên quan tới ăn cơm, lớn vội vàng cầm bàn chải đánh răng lên rồi lays kem đánh răng luống cuống tay chân, xột xoạt trong phòng tắm.

      Cuối cùng ba người cũng ngồi vào trước bàn ăn, Tề Du Quân và Tế Á Nam đều nhìn chằm chằm bữa ăn sáng trước mắt chảu nước miếng. Mặc dù Viên Ấu Sơ đối với nước còn mặt của bọn họ hài lòng lắm, nhưng nghĩ thầm cải tạo cũng phải là chuyện ngày hai ngày, nên cũng cho qua.

      Sáng sớm mẹ Tề tới đây muốn xem có thiếu đồ gì giống như nhà ba người vui vẻ dùng cơm. Dĩ nhiên nhà cửa bỗng nhiên sạch cũng làm cho bà phải giật mình, sau đó nhận định trực giác của mình qua nhiên sai. Viên Ấu Sơ mặc dù tuổi còn nhưng rất đáng để tin tưởng.

      Sau đó dẫn vường trẻ chuyến, đưa Tiểu Nam học xong chỉ đạo Tề Du Quân dẫn về nhà thu dọn hành lý.

      Dọc đường hai người xấu hổ biết gì, Viên Ấu Sơ biết nên làm như thế nào để chuyện phiếm với trạch nam suốt ngày ở trong nhà. Mà Tề Du Quân quá lâu chuyện với trẻ, trừ thỉnh thoảng nìn lén mấy lần cũng khong biết nên gì mới phải.

      may bước chân của hai người cũng tính là chậm, bao lâu tới nhà của Viên Ấu Sơ. nhấn chuông cửa trước rồi giọng . “Lát nữa mặc kệ bọn họ cũng cần phải để ý đến. Dù sao chúng ta cũng chỉ cầm đồ xong rồi , bọn họ cũng cần quan tâ, xem như chó sủa bậy thôi.”

      Tề Du Quân hơi sững sờ, hiểu tại sao ra hững lời như thế, những vừa nghĩ tới người phụ nữ trung niên những lời khắc nghiệt ngày hôm qua trong lòng loáng thoáng hiểu.

      “Yên tâm, tôi biết rồi.” Ánh mắt của phía sau trong kính mờ mờ khẽ chớp, giọng kiên định trả lời. “Chẳng qua nếu như họ buông lời mắng cố, tôi có cần giúp mắng lại ?”

      Viên Ấu Sơ hoàn toàn ngờ từ hôm qua tới hôm này người đàn ông này chủ động mấy câu. Thế nhưng bây giờ lại hỏi ngược lại như vậy, amwtj của bỗng ngẩn ra, sau đó lắc đầu.

      cần, chó cắn người chẳng lẽ người phải cắn lại sao?” hết lời, đợi phản ứng bên trong cửa được mở ra, hề suy nghĩ lôi kéo tay vào trong nhà.

      A…… Hôm nay là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, có lẽ cũng là lần cuối cùng giao thiệp với người nhà ‘cực phẩm’ của mình.

      Cũng tốt, làm cho gánh nặng làm cho bản thân phiền chán này giải quyết luôn lần cho xong.
      Last edited by a moderator: 31/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1:
      Editor: Băng

      Viên Ấu Sơ vừa mới vào, ngờ gặp hai chị em và người mẹ kế có liên hệ máu mủ với , còn có người ba hề để vào mắt. Hôm nay cư nhiên tất cả bọn họ đều ở nhà.

      Dĩ nhiên, tự mình tưởng tượng là bọn họ chờ .

      "Aizzz u…. Đây phải là đại tiểu thư của nhà chúng ta hay sao? Buổi tối hôm qua biết đâu, khó khăn mới về nhà lại dẫn theo người đàn ông trở về. là. . . . . ." Mẹ kế Diệp Đồng làm vẻ mặt dường như đau lòng, nếu như trong hai mắt lộ ra vẻ bỏ đá xuống giếng càng hoàn mỹ hơn rồi.

      " có mắt mà, nhìn , nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia . Toàn thân bẩn thỉu, còn gầy còm giống như cây sào."

      Mẹ kế đứng trước mặt người chồng châm biếm , Diệp Tử Chân cùng tuổi Viên Ấu Sơ gật đầu phụ họa.

      Diệp Tử Tâm lớn hơn Viên Ấu Sơ hai tuổi cũng vừa gật đầu vừa dùng ánh mắt khinh thường quan sát và Tề Du Quân đứng bên cạnh .

      Viên Ấu Sơ lười so đo với ba người phụ nữ này, nhìn cha yên lặng cúi đầu, mặc dù sớm đối với ông có bất kỳ hy vọng nào, nhưng vẫn có hơi thất vọng.

      "Tôi chỉ trở lại lấy ít đồ thôi." xong, nhanh vào phòng của mình.

      Phòng của ra là phòng lớn nhất trong nhà này, vốn biết phòng của sớm bị chị em nhà họ Diệp chiếm đoạt, bây giờ phòng này chính là phòng ngăn ra từ phòng khách.

      trải qua chuyện sống chết, có vẻ khá hơn nhưng vừa vào đến phòng tức giận trong lòng cũng nhịn được mà từ từ dâng lên.

      Những đồ dùng tương đối lớn của để bên ngoài, còn lại dường như tất cả đều bị nhét vào trong túi nilong để bên, còn đồ đạc của chị em nhà họ Diệp để lung tung trong phòng.

      "Tôi nhớ là tôi có dọn , ai cho các người tự động mở cửa vào phòng tôi rồi đụng đến đồ dùng của tôi, còn mang đồ của mình bỏ vào phòng tôi nữa?" cầm túi hành lý ném ra ngoài phòng khách, lạnh lùng nhìn ba người trong phòng khách kia, người phụ nữ trầm giọng chất vấn.

      "Nhưng phải hôm nay dọn sao, chúng ta ‘Tốt bụng’ giúp thu dọn đồ đạc của mình, cảm kích cũng thôi , lại còn làm bộ hung hăng cái gì." Diệp Tử Tâm mỉa mai đáp lời của .

      "Tốt bụng?" nhìn mình giống như đống đồ bỏ , nhịn được cười lạnh.

      Nếu như có thể từ người các tìm được cái gì có thể được gọi là tốt bụng, tôi cũng cần tính toán gì với các rồi.

      Nhìn ánh mắt của ràng giễu cợt, ba người mẹ con nhà họ Diệp mặt đỏ bừng.

      "Cười cái gì mà cười, bất quá đồ bỏ cũng chỉ là đồ bỏ ." Diệp Tử Chân vô cùng tức giận hét lên.

      "Đồ bỏ ?" Viên Ấu Sơ đối với lời chửi rủa của ta có cảm giác gì, nhưng nhìn người ba ngồi bên phản ứng rất nản lòng.

      có phải là con ruột thịt của ông? Ông nhìn bị người ngoài khi dễ mà cũng hề phản ứng, vô cùng tuyệt vọng.

      phải lạnh lùng, mà cái nhà này sớm có chỗ cho đặt chân rồi, chỉ tiếc kiếp trước của , đến chết mới lĩnh ngộ được điều này.

      Nhưng phản ứng có nghĩa Tề Du Quân cũng có thể bình tĩnh như vậy, từ ngoài cửa đồng ý với . . . . . . Cái gì cũng để ý, tính toán. Chỉ cần im lặng làm công việc khiêng đồ cho là được. Nhưng nghĩ đến thái độ người nhà tồi tệ như thế, là người ngoài nhìn cũng vừa mắt.

      đứng ra phía trước , lớn tiếng : " ấy phải là đồ bỏ , loại người phụ nữ như các người mới là đồ bỏ ."

      Viên Ấu Sơ nhìn đứng ra thay mình phân bua, mặc dù hơi cảm động cũng có hơi khiếp sợ, nhưng vẫn nhịn được mà mỉm cười.

      Dù sao từ ngữ phản kích thực quá nông cạn, vả lại dáng vẻ tại của thể đe dọa được những người này.

      Quả nhiên, mẹ con nhà họ Diệp để vào mắt, Diệp Đồng bước bước dài đến trước mặt , đứng trước mặt của duỗi cánh tay to khỏe đẩy, làm cho thiếu chút nữa đứng vững.

      "Từ đâu tới con quỷ dơ bẩn, cách xa hai con bảo bối của tôi chút, đừng tưởng rằng dựa vào con tiểu quỷ biết xấu hổ này là có thể ở trước mặt chúng tôi lớn tiếng."

      "Đúng đó."

      "Đáng ghét. Dơ bẩn." Chị em nhà họ Diệp đồng thời nhíu mày, chán ghét nhìn mặt của , mặt các bày tỏ vẻ khinh thường vô cùng sinh động.

      "Bà….Các người. . . . . ." Tề Du Quân bị đẩy như thế lảo đảo về sau bước, lại thấy vẻ mặt coi thường của ba người kia, nhất thời giận đến mức ra lời.

      ra từ ngữ mắng người cũng rất phong phú, nhưng có lần mắng người xong mặt người ta lại mờ mịt, có người khuyên cần mắng, dù sao trạch nam dùng từ phổ biến trong giới phải ai nghe cũng hiểu.

      "Đủ rồi! Chúng ta mang đồ , các ngươi trừ lòng dạ xấu xa khi dễ người còn có thể làm được cái gì?" Viên Ấu Sơ cũng nhìn được nên kéo đến đứng ngay ngắn bên cạnh mình, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn họ.

      Ba mẹ con nhà họ Diệp thấy sắc mặt của Viên Ấu Sơ lạnh xuống cũng hơi chấn động và sợ hãi, nhanh chóng bĩu môi nhưng dám có động tác hay

      lời nào cả.

      Viên Ấu Sơ gì thêm, chỉ cầm tay vào trong phòng, hai người cầm những đồ đạc còn lại rồi ngẩng đầu rời khỏi căn phòng.

      Cho tới lúc này, ba mẹ con nhà họ Diệp như có như tiếng giễu cợt, chửi rủa. Tất cả những lời đó đều bị vứt lại phía sau cánh cửa sắt, muốn nghĩ tiếp, kể từ hôm nay trở , phải vì mình mà sống.

      tay hai người cầm mấy túi nilon về phía nhà của Tề Du Quân. Bỗng Viên Ấu Sơ phát hình như theo kịp mình, nghi ngờ dừng bước quay đầu lại thấy đứng ở giữa đường.

      Dưới ánh mặt trời, quần áo của càng lộ ra vẻ dơ bẩn, đầu tóc rối bời cộng thêm màu da tái nhợt, cùng với gọng mắt kính màu đen che kín nửa gương mặt, giống kẻ lang thang.

      Tề Du Quân nhìn trước mắt, cho dù chỉ mặc quần áo thể thao cũ những rất gọn gàng sạch , vẻ mặt lạnh nhạt đứng dưới ánh mặt trời nhìn , nhớ tới vừa nãy ba mẹ con nhà kia giễu cợt . Lần đầu tiên có cảm giác bản thân mất mặt.

      Thân là trạch nam, lại là dân kỹ thuật, cảm thấy mình có tốt hay đúng.

      Nhưng mới vừa muốn giúp lại bị người phụ nữ già đó đẩy liên tiếp lui về phía sau, muốn phản kích cũng tìm được lời mắng lại, chỉ có thể yên lặng theo phía sau , lần đầu tiên làm cho có cảm giác bản thân là tệ hết biết.

      thấy đứng cách mình ước chừng năm bước chân, lẳng lặng nhìn , lại biết bộ dạng này là gì, hơi nhíu mày “Xảy ra chuyện gì? Có phải quá nặng hay ? Vậy tôi đổi với , mấy túi của tôi tương đối .”

      Lúc bước tới bên cạnh , chuẩn bị đổi các túi đồ chợt lui về phía sau bước, lớn tiếng kiên định : “ sau này hãy xem nhà của tôi chính là nhà của .”

      mơ mơ hồ hồ nhìn , hiểu sao lại đột nhiên ra những lời này, qua hai giây, lộ ra nét mặt cười như cười, hỏi ngược lại: “ tội nghiệp cho tôi?” Tề Du Quân biết đó có phải là những lời mình muốn hay , hơn nữa chứng kiến nụ cười mặt , trong lòng càng thêm thấp thỏm, nhưng mặc kệ thế nào, còn là muốn biểu đạt những gì mà mình nghĩ cho biết.

      phải tội nghiệp, mặc dù tôi thấy được rất đáng thương, bị những người đó khi dễ như vậy còn bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cần phải lo lắng, bây giờ ở nhà tôi, tôi chăm sóc tốt, bởi vì đối với Tiểu Nam rất tốt, đối với tôi cũng tốt, tôi… Tôi…”

      muốn thế nào đây? Chính cũng mơ hồ.

      Nhưng vừa mới thấy chịu nhục, trong đầu của chỉ thoáng qua ý niệm, để cho ở chung với bọn gặp uất ức như thế này. Nhưng còn phải để cho mình thành thục hơn, được đứng yên bên thể làm gì.

      Bởi vì người tốt, người rất tốt, rất rất tốt, nên bị người khác bắt nạt… Trong lòng lặp lặp lại những lời đó.

      Mặc dù lời ra rất có logic, nhưng Viên Ấu Sơ vẫn nghe hiểu ý tứ của . Lòng vốn lạnh lùng yên lặng nhiều năm, đột nhiên giống như có dòng nước ấm chảy qua, làm nóng lên.

      như thế nào? thể ra sao?” Mặc dù đối với lời của cũng hơi cảm động, nhưng Viên Ấu Sơ vẫn nhịn được mở miệng trêu chọc .

      “Tôi… tôi cũng cố gắng biến thành người có thể chăm sóc , cho nên chúng ta cùng nhau sống chung mãi !” Tề Du Quân có lẽ bị ánh nắng mặt trời làm cho váng đầu rồi, đầu càng ngày càng bốc khói, ra giống như lời kịch cầu hôn, khiến Viên Ấu Sơ sững sờ đứng yên tại chỗ, biết làm sao.

      “Sống chung với ? Mãi mãi?” chỉ là vô ý thức lặp lại lời của .

      hiểu những lời vừa mới sao? Những lời đó là có tâm hay là vô tâm?

      Tề Du Quân gật đầu, phát trầm mặc , cho là mình đủ ràng, vội vàng bổ sung: “ đúng! chỉ có tôi, còn có Tiểu Nam!”

      Nhìn cười giống như đứa ngốc, Viên Ấu Sơ hít hơi sâu, đổi tất cả túi bên tay trái qua tay phải của mình, trống tay trái rồi lên trước tay nắm lấy tay bước .

      bị kéo tới lảo đảo, lại quên còn chưa nghe được câu trả lời của “Ấu Sơ?”

      buồn bực về phía trước, sau đó khi cố chấp muốn nghe đáp án dừng bước lại, tức giận quay lại nhìn chằm chằm. “Được rồi! Chúng ta vẫn ở chung chỗ đó, có thể về nhà được chưa? Hôm nay chúng ta còn có rất nhiều nơi phải dọn dẹp đó.”

      Nghe được câu trả lời vừa ý, Tề Du Quân vui sướng để cho dắt , gương mặt cười khúc khích hề có ý định thu lại.
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      ủng hộ editor tiếp tục edit:yoyo26::yoyo26:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2:
      Editor: Băng

      Viên Ấu Sơ ngờ mình nhất thời cứu đứa bé lại làm cho bản thân cõng vai hai ‘bao đồ’ như thế này.

      Vừa đơn thuần lại ngu ngốc. . . . . . mơ hồ cảm thấy mình tương lai của mình rất tăm tối.

      Nhưng biết sao khi nghĩ đến đây, khóe miệng của lại khẽ nhếch lên.

      A…… Loại hạnh phúc đơn thuần này vui vẻ, luôn làm cho người khác nhịn được nghĩ tới mà mỉm cười, làm cho người ta đắm chìm, phải sao?

      Cứ như vậy, Viên Ấu Sơ và Tề Du Quân cộng thêm Tề Á Nam ba người có cuộc sống chung vui vẻ, cứ như vậy cuộc náo nhiệt bắt đầu.

      Ngày hôm sau, sáng sớm bắt đầu tổng vệ sinh, cả nhà phải mất trọn 3 ngày mới có thể dọn dẹp xong. Lúc mệt đến mức eo cũng thẳng được, nhìn lại thành quả ba ngày vất vả của mình rốt cuộc cũng hoàn thành.

      Trong ba ngày này, hoàn toàn cảm nhận được công việc nhà rất mệt nhọc. Mệt đến mức, ngày trước mỗi tối đều cần thuốc ngủ để ngon giấc, bây giờ chỉ cần đặt lưng xuống giường có thể ngủ ngon lành đến sáng.

      Trừ quét dọn cơ bản, còn phải giặt chăn phơi chăn, lau chùi từng ô cửa sổ, cửa chính bằng thủy tinh, còn phải thanh trừ vài ‘sinh vật kỳ dị’ trong nhà, chùi rửa từng ô gạch trong phòng tắm và bồn tắm. Hơn nữa còn phải chăm sóc cũng cây cảnh trong vườn hoa cạnh nhà, khách khí mà người vú này trong ba ngày qua còn kiêm chức người làm vườn, nhân viên dọn nhà, đầu bếp và gia sư dạy kèm ở nhà.

      Bởi vì là khi dọn dẹp, nếu như thuận tiện cải tạo thói quen của hai cha con mặc kệ sao vậy quét dọn như thế nào, cái nhà này rất nhanh khôi phục thành bộ dáng lộn xộn, dơ bẩn như căn nhà hoang.

      Cho nên dường như từ sáng đến tối, thường xuyên có thể nghe tiếng rống to la mắng hai cha con.

      "Tề Du Quân, quần áo được mặc hai ngày, tôi lần thứ ba rồi, thay quần áo khác, còn phải bỏ quần áo vào trong giỏ giặt đồ."

      Gào xong, Viên Ấu Sơ lại quay đầu nhìn bé trai bình tĩnh chỉ đạo "Tiểu Nam, ăn điểm tâm xong muốn làm gì? thể đem vứt túi nilong mặt đất, mang vào thùng rác, nhanh lên."

      Lúc ăn cơm cũng tránh được xảy ra cuộc đại chiến.

      "Tề Du Quân, cần lộ ra vẻ ăn cơm như hổ đói như vậy, con trai của ngồi bên cạnh, cũng sắp ba mươi tuổi mà tướng ăn lại giống như đứa bé ba tuổi, cảm thấy mất mặt sao?"

      "Tiểu Nam, sử dụng thìa ăn cơm, nếu đồ ăn rơi hết ra ngoài."

      Sau khi kết thúc bữa ăn xuất câu như thế này "Hai người mau ăn hết chén rau cho tôi. Bằng tôi đổ đồ thừa lên giường của hai người, để cho gián và chuột cho các người thấy chúng thích ăn như thế nào!"

      Lúc này Tề Du Quân và Tiểu Nam làm vẻ mặt bi phẫn nhìn nhau, nhưng cuối cùng chỉ có thể vì ánh mắt sắc bén của mà khổ sở nuốt vào từng miếng rau.

      Viên Ấu Sơ thấy hai chén rau hết sạch mới gật đầu đồng ý, để hai cha con làm chuyện bọn họ muốn làm, sau đó quay đầu dọn dẹp rửa chén.

      Cơm nước xong bao lâu, bình thường thu dọn quần áo giặt sạch ban ngày, gấp gọn gàng sau đó chia từng món vào phòng của từng người.

      Nhưng hôm này, vừa mang quần áo gấp gọn gàng xong muốn thả vào phòng của cửa phòng tắm trong phòng của lại đột nhiên mở ra, sau đó dường như là toàn thân trần trụi ra.

      Ánh mắt của hai người ở trong khí chạm vào nhau, đầu tiên là sững sờ, ánh mắt tự nhiên từ mặt của dời xuống phía dưới. sửng sốt giây rồi thét chói tai ra tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, để lại cái bóng của cái mông coi như tệ cho làm kỷ niệm.

      mặt trắng nõn của Tề Du Quân như lửa hồng, hít thở từng ngụm từng ngụm, giống như là cái đó có thể dập tắt được ngọn lửa trong người vậy.

      Trời ạ! mới vừa nhìn thấy dáng vẻ có mặc quần áo của ?

      . . . . . . . . . . . . Sao giống như có chút nào xấu hổ như vậy? bất tri bất giác nhớ đến, sau đó đột nhiên cúi đầu nhìn cơ thể của mình.

      có bắp thịt, màu da khỏe mạnh, tóc mặc dù được gội sạch nhưng vẫn xốc xếch chịu nổi, đột nhiên cảm thấy như buồn bã như đưa đám có từ trước đến nay.

      Aizzz… là dáng người của quá kém, để cho cảm thấy giống người đàn ông cho nên mới có phản ứng sao?

      đắm chìm trong cảm xúc chán ghét bản thân cửa phòng tắm lại bị gõ cái, giọng của hề có cảm xúc, cứng nhắc báo.

      "Quần áo của có cầm vào, nhanh mặc quần áo vào rất dễ bị cảm."

      Vừa nghe đến giọng của , trái tim của lại đập nhanh, giọng cũng biến thành hơi khàn khàn."Tôi...tôi chờ chút ra ngoài mặc."

      " ở trong đó mặc luôn ! Tiểu Nam tới phòng chơi, tôi muốn ở đây chơi với đứa bé." Viên Ấu Sơ có thể tưởng tượng ra bộ dạng xấu hổ , cũng cố ý phơi bày " mở cửa ra chút, tôi đưa quần áo sạch cho ."

      Tề Du Quân dây dưa hồi nhưng cuối cùng cũng hé cửa ra khe để Viên Ấu Sơ đưa quần áo cho , vốn định nhanh chóng nhận quần áo rồi đóng cửa lại, nhưng Viên Ấu Sơ lại muốn làm cái gì, đột nhiên bắt tay lại kêu chờ chút.

      "Đúng rồi, đưa quần áo vừa thay cho tôi." xong, buông lỏng tay ra, rồi rời giống như có chuyện gì xảy ra. Mà Tề Du Quân sau khi đóng cửa lại thiếu chút nữa trượt dài sàn nhà trơn trượt.

      Mặt đỏ bừng, vuốt ve cổ tay mới vừa bị nắm, hơi xấu hổ lại hơi hưng phấn cười, trong đầu lại hơi nghi ngờ hiểu tại sao mới vừa bị cầm tay trái tim lại đập nhanh như vậy?

      Có lẽ. . . . . . ngã bệnh?

      nam nữ ở chung mái nhà, cho dù cẩn thận chắc chắn vài chuyện ngoài ý muốn làm cho người ta vừa xấu hổ vừa sợ sệt, cho dù ở giữa có đứa bé cũng ảnh hưởng đến cái khí màu hồng này được.

      Sau chuyện ở phòng tắm ngoài ý muốn đó xong, Tề Du Quân phát ánh mắt mình đều tự chủ đuổi theo bóng dáng của Viên Ấu Sơ, có lúc còn bị bắt gặp nhưng thể ngăn cản bản thân ‘Nhìn lén’ .

      Người như bỗng nhiên đưa tầm mắt nóng bỏng, ngang nhiên nhìn , Viên Ấu Sơ dĩ nhiên là chú ý tới, nhưng ngờ cái tình bất chợt của
      ta lại kéo dài lâu như vậy, hơn nữa hình như còn nhìn biết mệt.

      Hôm nay, mang quần áo vừa giặt xong ra ban công định phơi quần áo, Tề Du Quân và Tiểu Nam giống như hai cái đuôi theo phía sau, vui mừng tay nắm tay cùng nhau ra ban công, vừa giúp thay nước hồ bơi vừa nhìn lén .

      Tiểu Nam đứng ở bên, ánh mắt long lanh như nước nghi hoặc nhìn ba của mình hỏi: “Ba, tại sao lại nhìn dì lâu như vậy?”

      Hành động nhìn trộm của Tề Du Quân bị con trai bắt tại trận, vội vã che miệng con trai lại. Sau đó nhanh chóng nhìn Viên Ấu Sơ, hình như nghe thấy, vẫn làm việc của mình như cũ, lúc này mới thở phào nhõm.

      cúi thấp đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con trai: “Ba có nhìn lén, ba chỉ là chỉ là…”

      Tiểu Nam đứng đợi mãi mà nghe thấy phía sau từ ‘chỉ là’ là cái gì, ngây thơ hỏi tiếp: “Chỉ là cái gì?”

      “Con còn hiểu, sau này ba cho con biết.” Tề Du Quân nghĩ ra cách gì trả lời cho con trai nên thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm lý do lừa con trai.

      “À”, Tiểu Nam cúi đầu tiếp tục chơi với vịt màu vàng trong bể bơi, lúc Tề Du Quân tự cho là dụ con trai thành công, đứa bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “ giáo Tiểu Hương có , người lớn đều trả lời được đều dùng câu ‘Khi nào con lớn giải thích cho con hiểu’, cho nên ba có phải biết trả lời như thế nào mới bây giờ con hiểu hay ?”

      Ngôn ngữ non nớt của đứa làm Tề Du Quân cứng họng, có chút thẹn quá giận, lấy hai món đồ chơi thả xuống trước mặt con trai, oán hận : “ giáo Tiểu Hương của con hươu vượn, có số việc khi trưởng thành mới có thể hiểu.”

      “Đó, giáo Tiểu Hương đó là bởi vì người lớn cũng biết nên mới như vậy.” Tiểu Nam ngây thơ chơi con vịt tay, hoàn toàn biết mình thuận miệng ra lời đó thiếu chút nữa làm cho ba cậu nổi điên.

      Tề Du Quân nhanh chóng nổi điên, cái giáo Tiểu Hương đó là muốn chỉnh phụ huynh của học sinh sao? Nếu sao lại dạy đứa bé như vậy.

      cùng con trai đối đáp thuận lợi, buồn buồn đứng bên cạnh con trai, cũng cầm con vịt lên chơi theo con trai. Trong khoảng thời gian ngắn, hai cha con đều rất đầu rất nhập tâm trong trò chơi nhàm chán đó, hoàn toàn quên bên cạnh có người phụ nữ ra yên lặng quan sát bọn họ.

      Viên Ấu Sơ ở bên cạnh phơi quần áo nghe lớn ngây thơ đối thoại, ngược lại rất muốn cất tiếng cười to, nhưng vì sợ người đàn ông nhìn lén cũng bị con trai bắt tại trận lúng túng nên hết sức nhịn, đưa lưng về phía bọn họ, cố gắng trấn tĩnh tiếp tục lạnh nhạt thờ ơ phơi quần áo, mền và bao gối.

      Khi phơi hết tất cả thùng quần áo, đứng tại chỗ thấy quần áo bay theo chiều gió, mắt dịu dàng nhìn hai cha con ở trước bể bơi chứa đầy nước chơi vui vẻ, trong lòng bỗng cảm thấy tự hào.

      Trước kia hai cha con kia gầy khô héo, giống như vừa sờ vào có thể thấy được xương sườn, nhưng trải qua thời gian cho ăn đúng giờ, còn có đặt ra quy định làm việc và nghỉ ngơi, cộng thêm thỉnh thoảng cho bọn họ ra ngoài phơi nắng mặt trời hoặc đến công viên bên cạnh dạo. Bây giờ hai người cũng từ từ có da có thịt hơn, da của Tiểu Nam cũng non mềm hơn khiến mẹ Tề mỗi lần tới đều thích ôm hôn buông tay.

      Mà Tề Du Quân cuối cùng cũng hề giống như bộ xương khô di chuyển nữa, còn vẻ gầy gò trơ xương như trước, người mặc dù hay vẫn dùng những bộ quần áo cũ lúc trước nhưng ít ra gọn gàng sạch hơn nhiều.

      Lúc bắt đầu chăm sóc bọn họ, cũng có ý định thay đổi bọn họ quá nhiều, mới đầu vì duy trì phòng ốc sạch cho cả hai người cũng hao tốn phần lớn thời giờ và tinh lực của , cho nên cũng nhớ là bản thân thay đổi họ lớn như vậy.

      Nhưng mà bây giờ xem ra, đến lúc rồi… mỉm cười, đứng bên quan sát hai cha con này, trong lòng bắt đầu tính toán.

      Xách theo rổ quần áo trống từ từ vào trong phòng, cố ý bỏ rơi mắt phía sau lưng theo, khẽ mỉm cười.

      Đến mức người đàn ông kia rình coi từng cử động, tạm thời có ý định cho biết hành động lần này bao hàm ý tứ gì, dù sao cảm giác được người khác phái ái mộ, cũng có chút hư vinh.

      Khi đóng lại cửa ra vào ở ban công, dường như còn nghe Tiểu Nam oán trách tiếng và giọng giải thích của .

      “Ba, ba lại chuyên tâm rồi, ba lại nhìn lén dì Sơ Sơ…”

      lung tung! Ba có!”

      “Ba có… Ba có!”

      “Ba có…”
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Hạnh phúc đơn giản :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :