1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quay Cuồng Vì Yêu - Lani Diane Rich (17 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amy's

      Amy's Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      2
      QUAY CUỒNG VÌ

      [​IMG]

      Tên tác giả: Lani Diane Rich

      Tên dịch giả: Nhóm dịch Phương Nam

      Tình trạng sáng tác: hoàn thành

      Số chương: 17 chương

      Nguồn: truongton.net


      Giới thiệu:

      Tựa gốc là Crazy in love, đây là ấn phẩm thú vị dành cho những người nhau, câu chuyện tình lãng mạn và đầy kịch tính của nhà văn nữ Lani Diane Rich

      Pha trộn tình cảm lãng mạn với trinh thám ly kỳ, Quay cuồng vì đưa người đọc dõi theo trò chơi cút bắt tình của Flynn và Jake nền câu chuyện bí với bối cảnh lãng mạn là thị trấn miền xa.

      Những rung động của những người đến với nhau lần thứ... "n" trong đời cũng thú vị kém mối tình đầu :))

      Nhưng những cuộc chiến tranh tình cảm diễn ra hoàn toàn lãng mạn, bởi mỗi người đều có ý riêng khi tìm đến với nhau..........


    2. Amy's

      Amy's Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      2
      CHƯƠNG 1
      Ngay thắt lưng Flynn Daly kêu o o.

      Có vẻ ổn rồi.

      Con mắt trái của Flynn Daly cứ ríu lại, nhưng rồi cũng mở được nó ra. Con mắt phải cứ cứng đầu hơn. Cũng chẳng quan trọn, bởi qua cái màn mơ hồ màu nâu nhạt được tạo bởi mái tóc của chính mình, cũng chỉ nhìn thấy bức tường phòng ngủ màu trắng; đằng nào cũng chẳng có gì nhiều mà nhìn. Flynn bỏ cuộc, nhắm mắt lại cũng chẳng có gì nhiều mà nhìn. Flynn bỏ cuộc, nhắm mắt lại và nguyền rủa cơn đau đầu do rượu.

      Lại o o ở thắt lưng. Giời! buông mình nằm ngửa ra giường, tay thò vào túi trước quần jeans trong khi tay kia đưa lên che mắt để tránh ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa như gã Viking xâm lăng đáng nguyền rủa.

      "Gì?" rền rĩ, chẳng buồn liếc mắt xem ai gọi. Vẫn còn quá sớm để các "cơ quan đoàn thể" trong người có thể phối hợp với nhau được đến mức đó.

      "Xin chào," giọng của Freya truyền đến vội vã qua đôi môi còn bậm thuốc. Flynn chờ cho bà chị mình rít xong hơi thuốc và chuyển tiếp phần còn lại của lời chài. "Hay nếu muốn nghe chào cho đúng hơn : chào buổi chiều."

      "Chiều á? Mấy giờ rồi?" Flynn nheo mắt tránh ánh nắng, cố tập trung nhìn đồng hồ. Nếu chịu để ý mà chỉnh lại sau khi nó hết pin được việc. còn bây giờ, con số mười hai nhấp nháy như nhạo báng.

      "Gần hai giờ rồi," Freya . " có sao thế?"

      Flynn lại vật ra giường.

      "Em sao," , đúng ra để từ " sao" đó ở cái quán bar thứ hai trong sáu cái bar mà lượn đêm qua. "Này, chị bao giờ thử rượu martini pha với chocolate chưa? Nghe có vẻ lạ lùng nhưng ra chỉ thấy kỳ kỳ. Đến ly thư tư vẫn chẳng thấy khá hơn. Đúng là bố láo."

      "Này, em ạ, nếu nghe 'martini pha chocolate' mà vẫn chưa tỉnh hồn đúng là nhận được những gì đáng được nhận rồi."

      "Chẳng lẽ các giới hạn của em bị... bị phá vỡ hết rồi sao?" Flynn nhấc cánh tay lên, cảm giác chẳng khác nào cái bao to chứa đầy cát khô. " thể nào."

      "Em bị khử nước rồi." Kéo lê. Bốc hơi. " đêm dài với martini pha chocolate phải ra thế thôi. Dậy uống ít nước rồi ra mở cửa nào. Chị có tin muốn báo đây."

      "Mở cửa?" Flynn sợ câu trả lời mà nhận được cho câu hỏi tiếp theo của mình. "Cửa nào?"

      "Cửa nhà đấy thưa , điên quá . Tôi đứng ngoài này gõ cả năm phút rồi đấy. tôi định rồi nhưng lại thấy chiếc giày của thảm chùi chần, nên nghĩ nếu hôm nay có ra ngoài ắt phải trông thấy nó chứ."

      " chiếc giày? Chỉ có thôi hả?"

      "Có đúng chiếc giày cao gót quai nhũ bạc nào?"

      "Ô! Đúng rôi. Tối qua em đôi đó." Flynn tì tay nhỏm dậy và nhìn lướt quanh sàn phòng ngủ. Chết tiệt. Chiếc còn lại đâu?

      "Này, em , chị biết là em sống vô tư như nữ sinh để vượt qua vụ chia tay với cái gã-nào-đó. Dễ thương lắm, đấy. Nhưng tập trung . Chúng ta có việc đây."

      "Việc? Việc gì?" Flynn véo véo sống mũi cố làm dịu cơn đau đầu. sống cả đời mà bị những cơn đau đầu do rượu thế này, và vừa khi nhìn thấy cái đáy của tuổi ba mươi, BÙM. Chúng đến. giống như Chúa gửi lại cho cái phần sa ngã của chính vậy.

      Giọng Freya truyền đến dưới dạng lời thào khó chịu. "Lão hàng xóm mắt điên nhà nhìn tôi như thể muốn lột da tôi ra đây này. Ra cho tôi vào nhà. Ngay!"

      Flynn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố sức cầu xin các thần các thánh hay bất kể là ai có nhiệm vụ kia hãy làm điều gì đó. cái gì cũng được, chẳng quan tâm. Họ có thể phóng hỏa, giáng sấm sét xuống đầu . Dâng lũ lụt, dịch châu chấu, mưa cóc nhái, gì cũng được. bất cứ thứ gì có thể giúp khỏi phải đối mặt với Freya lúc này. cũng chị mình lắm chứ, nhưng hai giờ chiều vẫn còn quá sớm để gặp chị ấy.

      Hỡi vũ trụ cao cả và bao la, thầm nghĩ, cơ hội của Người đây. Hãy mang cóc nhái tới nhiều.

      Nhưng tất nhiên, chẳng có các nhái nào cả. thể trì hoãn thềm được nữa. Flynn biết là thể được. trong thế giới đầy những chiến tranh, nạn đói cùng những con buos bê ngớ ngẩn, các thần thánh và các thành phần có chức năng tương đương phải làm nhiều thứ vĩ đại hơn là giúp . gượng buông chân ra khỏi giường, buột mồm chửi câu khi nghe thấy tiếng "khục" vang lên ở đầu gối bên trái.

      Ôi. xong rồi.

      "Flynn? Có ra đây?"

      Flynn gập điện thoại lại, quẳng về giường. xét theo tiếng nó đập vào gỗ cứng và bắn vào tường Flynn đoán mình ném trật. lê ra cửa trước, vừa vừa quấn tóc lên cái lại bằng chiếc bút chì nằm bàn ở ngoài sảnh trước khi với tay mở mấy cái chốt cửa xỉn màu.

      Ùa vào phòng đầu tiên là làn khói thuốc; tiếp đến là chiếc giày gót nhọn lủng lẳng ngón út của Freya; và cuối cùng mới là Freya, trong như thể bà tiên đỡ đầu, với những lọn tóc vàng sáng bóng cùng lớp trnag điểm hơi quá đà. Cả bộ đồ lụa của Freya cũng có màu lam nhạt, cái màu ưa thích của các bà tiên đỡ đầu khắp thế gian này.

      Flynn cố ý ho sù sụ.

      "Chị được hút thuốc ở phòng trước," và dẫn đường vào bếp.

      "Tôi được phép hút thuốc ở bất cứ đâu, vì thế tôi hút ở khắp mọi nơi. Kệ đời thiên hạ" Freya bỏ điều thuốc lên giày của Flynn rồi để cả hai thứ ấy lên bàn ăn trong khi chính mình ngồi lên cái ghế đẩu. "Em ạ, trông em tởm đấy.""Em ạ, trông em tởm đấy."

      "Chà, rất mừng là chị ghé qua, Fray ạ." Flynn rút phắt cái túi lọc trong máy pha cà phê ra. « Giờ chị . Chúng ta có thể có việc gì vào sáng chủ nhật đây ? »

      Dằng sau Flynn là cả im lặng kéo dài chưa bao giờ thấy ở Freya. Freya thường luôn mồm, thậm chí cả trong giấc ngủ. Flynn đổ cả muỗng đầy cà phê vào cái lọc rồi thêm muỗng nữa cho « chất » hơn, rồi quay lại và thấy Freya bấm điện thoại.

      « Rồi, » Rreya vào điện thoại. « Con vào rồi. »

      Flunn tì cả phần thắt lưng vào tường. Sau gần ba chục năm là chị em với Freya, tin chắc mình cần chỗ dựa ngay lúc này.

      « Vâng, bố cứ gọi vào máy bàn của nó. » Freya vừa vừa gật đầu lia lịa rồi nhìn vào cái điện thoại dây tường. « Nó vẫn chạy chứ ? »

      Flynn nhìn điện thoại, quay lại nhìn chị , gật đầu.

      « Freya, chị định... »

      Chuông điện thoại reo cắt ngang lời Flynn. Freya cầm ống nghe chĩa thẳng về phía em . Flynn, rất cảnh giác, cầm lấy cái vật rất thân quen với mà như thể sắp nắm phải con rắn độc có thể ngóc đầu mổ cho nhát bất cứ lúc nào.

      « Alo... »

      « Flynn. Bố đây ! » giọng ông Richard Daly vang lên to và ràng.

      Flynn chầm chậm đưa mắt nhìn Freya, người nở nụ cười khích lệ. Freya chưa bao giờ cười khích lệ cả.

      Ối chà ! hay rồi.

      « Bố à, » Flynn hỏi. « Có chuyện gì thế ạ ? »

      « Đây là can thiếp, » tông . « Bố và chị con đều thấy lo về lối sống tiêu cực của con. Chúng ta cảm thấy phải có vài thay đổi căn bản, vì lợi ích của con mà thôi.. »

      Flynn rất muốn phá lên cười trước cái chuyện vô lý ấy. chỉ có điều, như Flynn quá roc bố và chị mình rồi, cái chuyện ấy, cho đúng ra, phải là cái chuyện vô lý mà đáng buồn là chẳng còn gì lạ với nữa.

      « Bố can thiệp đấy hả ? » Flynn hỏi. "Bằng điện thoại sao?"

      "Bố rất bạn, Flynn," ống . "Con biết rồi đấy. Freya truyền đạt cho con tất cả những gì mà chúng ta muốn con phải biết, nhưng bố cảm thấy chính mình phỉa trước với con, và cũng để con biết là bố ủng hộ tuyệt đối cái việc mà Freya sắp với con."

      Flynn nắm chặt ống nghe, thoáng qua trong đầu là những hình ảnh hồi sinh nhật mười sáu tuổi. khi đó bố thuê nguyên đoàn hóa trang đến cho và đám bạn, rồi cử trợ lý tới trông coi mọi việc để ông rảnh rang bay họp hành ở Dallas.

      "Ôi chao," Flynn , chẳng buồn giấu nụ cười nhạt. học được, từ tuổi 16, rằng dễ dàng hơn nhiều cho mọi người nếu chỉ tìm điều khôi hài trong những việc như thế mà sống tiếp, chẳng buồn lo dằn vặt làm gì. " cuộc can thiệp qua điện thoại. bố nghĩ e-mail có hiệu quả hơn sao? nhắn tin cũng được. rồi dùng mấy từ xì-tin tân thời cho hay." Flynn liếc nhìn Freya. "Vậy giờ hai người cho con biết đời con cáo sai sót gì phải ? Con hiểu thế đúng ạ?"

      Bố Flynn vẫn trả lời bằng giọng khắc kỷ thường lệ của mình, "Freya giải thích cho con. Thắc mắc gì cứ gọi bố."

      Cạch. Cuộc "can thiệp" đầu tiên xong. Flynn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt tụ lại ở nút kết thúc cuộc gọi, nơi nhấn ngón tay quá mạnh đến đọ nó trắng bệch . tiếng cười rộ lên từ trong, trào qua rhongj, và đến lúc để nó thoát ra ngoài nó kéo theo cả nước mắt, làm rung cả người, đau cả mạng sườn.

      cú can thiệp qua điện thoại. lạ thường đến vậy đấy!

      "Flynn," giọng Freya vang lên sau lúc im lặng. "Được rồi. thế đủ rồi đấy."

      Flynn lau nước mắt, đứng thẳng dậy. phải đeo bộ mặt nghiêm trọng vào thôi chuyện này lại kéo ra hàng giờ. "Em sao. Em ổn. em hoàn toàn nghiêm túc. sẵn sàng lắng nghe."" Cố ghìm những tiếng khúc khích cuối cùng lại và hít hơi dài. "Chị . cho em biết em sai lầm gì ."

      Freya giơ tay lên và bắt đầu gập ngón tay tay tính toàn. "Em gần ba mươi tuổi rồi. em chưa bao giờ có công việc gì kéo dài hơn năm. Em chưa bao giờ duy trì thậm chí là mối quan hệ bình thường dài hơn sáu tháng. Em cứ sống kiểu lần hồi từ tay lên mồn, chẳng dành dụm được gì, nhà cửa nhếch nhác..."

      "Này chị," Flynn cắt ngang giả vờ phẫn nộ. "Cái chỗ nhếch nhác này cũng có nhiều thứ xài được mà mất tiền đấy."

      Freya thở dài, "Ở văn phòng có mấy việc mới, và bố muốn em cùng làm việc với bố và chị. Chúng ta có cơ hooijraats tuyệt vời bắt đầu vào ngày mai. Lương khởi điểm của em rất khá, bố cho em căn hộ đẹp trong tòa nhà bố mua ở Brookline. Bọn chị chuyển đồ cho em khi em ."

      hài hước của Flynn rơi độp xuống như tảng đá. "Xin lỗi chị ? cái gì cơ chứ? Chị điên à?"

      "Thôi, nghe đây. Đây là Southie đấy, Flynn. Em vẫn chưa bị giết chết đúng là phép màu đấy. và em cũng quá già để tiếp tục kiểu sống như thế này rồi. Em sắp sang tuổi băm rồi đấy, trong bao lâu nữa nhỉ? Bốn tháng hả?" Freya chồm qua bàn ăn, giọng oán hơn bao giờ hết. "Em vẫn còn thích nhảy tanh tách từ chỗ làm này sang công việc nọ sao? Vẫn sống ở Southie sao? Ở tuổi băm á?"

      Đằng sau Flynn, cái mày pha cà phê kêu òng ọc. Khốn , cái thứ đấy cứ thế mãi. Thêm mười đô nữa là có thể kiếm được cái máy mới cho tươm tất rồi.

      Nhưng tất nhiên, có đủ tiền để mua loại mới ấy.

      "Nghe này Freya. Em rất cảm kích về chuyện này, cũng như mọi chuyện khác nữa. Nhưng chị thấy đấy, em nghiện ma túy, và nếu tính vụ tối hôm qua em cũng chẳng uống nhiều hơn chị và bố vẫn thường uống trong ngày bình thường. Em tự trả thuế, tự đổ rác, tham gia bầu cử. và sáng nay, em định ra khỏi nhà, mua tờ báo và kiếm việc làm mới rồi đấy chứ."

      "Đợi . Cái gì?" Rreya trợn mắt. "Em lại bỏ việc nữa rồi hả?"

      Flynn nhún vai. "Có tay tên Bob khó chịu quá."

      Freya phá lên cười. "Rồi, hiểu rồi. đá người ta. Đáng lẽ chị phải hiểu ngay mới phải. nhưng tại sao? Nó 'lụy' quá hả?"

      "Vậy đó," Flynn tiếp, "Em bỏ việc. làm việc cùng nhau mọi người đều thoải mái. Với lại... ở đó em chỉ là con thư kí quèn. Em háo hức muốn thử việc gì đó mới mẻ." Flynn quay lại cái máy pha cà phê như cách lái câu chuyện sang hướng khác. Ôi mẹ ơi. Đây sang thiên niên kỉ thứ mấy rồi. Chẳng có lí do gì mà phải sống thế này.

      Nếu mình làm việc cho bố, ý nghĩ phản bội bật lại trong suy nghĩ Flynn, mình có thể mua cái máy pha cà phê mới rồi.

      "Chị biết là em hứa với mẹ," Freya bằng giọng dịu dàng. "Nhưng em phải biết là em thể giữ lời hứa đó được."

      "Đây phải là chuyện lời hứa."

      Freya nhướng mày, "Ô, sao?"

      "Vâng, đó." Flynn di di chân sàn. "Nếu ai cũng chăm chăm tìm kiếm cái gọi là đam mê trong công việc ai lau sàn cọ rửa nhà tắm, đúng ? tuyệt là mẹ tìm thấy đam mê đó, nhưng chỉ là mẹ may mắn thôi. » Flynn bắt gặp ánh mắt Freya và nhún vai. « Chị biết đấy. nếu kể tới bệnh ung thư. »

      « Tuần trước bố mới bị lên cơn đau tim, » Freya thình lình , như thể lỡ lời cách vô ý thức. Flynn cứng đờ người, bàng hoàng mất lúc, rồi nhận ra mình ngừng thở và phải hớp ngay ít khí.

      « Cái gì ? »

      Freya xua tay, « sao, bố ổn rồi, ra cũng phải là đau tim. Chỉ là đau thaawcts ngức chút, lúc chị đến nơi họ chuẩn bị cho bố về rồi. thấy em ở đó, chị mới hỏi bố, em có biết bố sao ? »

      « Đợi chút , » Flynn ngắt lời, « bố bao giờ gọi cho em. ai báo cho em cả. Tại sao ai thèm gọi em?"

      « Bố muốn em ra khỏi nhà vào ban đêm, ở cái nơi như thế này. »

      Chiếc máy pha cà phê kêu lên cành cạch rồi tắt lịm. Cà phê xong, những Flynn còn tâm trí đâu mà uống nữa. đứng đờ người tại chỗ, cảm thấy mình như vừa ăn cái tát.

      « Em hiểu... em phải trả lời sao đây ? đây là nơi em sống. »

      Freya với lấy cái túi, trả lời, thò tay vào túi lôi ra tập giấy được kẹp cẩn thận. Flynn bước tới cầm lấy, lướt tay cái bìa trong ép bên ngoài trang bìa giả có in dòng chữ GOODHOUSE ARMS : Sheintown, NY bằng kiểu chữ lạ mắt.

      « Bà Esther mới mất. »

      Flynn chớp mắt, vẫn nhìn tập giấy tay. « Chúng ta có Esther hả ? »

      « Bà ấy là em cảu bà nội. » Freya hất đầu về tập giấy. « BÀ để lại cho chúng ta cái khách sạn này. »

      Flynn giờ từng trâng, mắt lướt theo những tấm hình chuoj con đường đầy cây và cái vọng lâu giữa vườn hoa hồng. Dầu óc chỉ có thể tiêu hóa được vài cụm từ. Tọa lạc ở thung lũng Hudson xinh đẹp... dân địa phương gọi thị trấn là 'Shiny'... trong những khách sạn cổ xưa nhất của đất nước... giá trị lịch sử quốc gia to lớn... gập lại quăng lên bàn.

      « Cái này lên quan gì đến em ? »

      « Chị muốn em . »

      Flynn để cho im lặng lở lửng lúc trước khi hỏi cho điều mà chấc chắn là mình hề muốn biết.

      « đâu ? »

      « Tới khách sạn đó. »

      « Chỗ bà Esther vừa chết hả ? »

      « Chính nó. »

      « Đến cái nơi chót cùng của New York, nơi có bò, có thiên nhiên và có T* ? » Flynn ngừng chút, đầu choáng váng. « Em làm gì ở cái xứ đó ? »

      ________

      * Cách người Boston gọi hệ thống giao thông công cộng (xe điện ngầm, xe buýt...)

      « Chỉ cần duy trì có mặt ở đó vài tuàn, trước khi chúng ta quyết định bán nó. »

      « Duy trì có mặt ? Là nghĩa làm sao chứ ? »

      « ra là chẳng có gì. Hôm qua chị và bố mới chuyện và quyết định đó cách hoàn hảo để em thức nhập cuộc với việc làm ăn cua rgia đình ta. Hơn nữa, mai chị Tucson nghỉ dưỡng tuần, và chẳng có lý do gì để chị bỏ lỡ nó được. »

      « À ra vậy, » Flynn nhếch mép cười. « Cuối cùng cũng tòi ra được nguyên nhân chính. »

      « Nghe này, em tới đó chừng hai, nhiều nhất là ba tuần, rồi khi quay về em bàn làm việc tử tế, lương bổng đàng hoàng. Hai bên cùng có lợi. »

      Flynn nhịp nhịp tay bàn. « Có là bố chỉ bị đau thắt ngực ? Là cái gì vậy ? Mình có phải lo lắng lắm ? »

      « phải lo lắm đâu, chỉ cần... đừng làm bố phải lo lắng nữa thôi. »

      Flynn cụp mắt lại, khẽ cắn cắn bên trong miệng. Cả đời thề với lòng mình là bao giờ sống bám vào bố. tự tìm con đường cho riêng mình. tìm người đàn ông đủ sức làm đắm đuối, công việc mà say mê, và những thần rừng khẽ lẻn vào phòng ngủ mỗi khi làm, và may áo cho . thở dài, nhìn quanh căn hộ bé ti hin của mình. Từ trước tới nay vẫn sống theo cái kiểu đầy mạo hiểm và lãng mạ . nhưng bây giờ nó chỉ có vẻ ích kỉ. Non nớt. Vô nghĩa.

      « Vậy bố có biết vụ can thiệp này ra là vì bố ? »

      « Này, đâu phải chỉ vì bố, » Freya mỉm cười. « Em xem lại mình . Chị chỉ nghĩ vụ này như viên đá bắn trúng hai con chim, nhất cử lưỡng tiện, » rồi Freya thở dài. « Xem nào. Em chia tay bạn trai. Em bỏ việc. ở cái căn hộ dở hời này. Thử ... cũng có chết đâu?"

      Flynn bắt gặp ánh mắt chị , và tự nhủ, , ánh mắt đó thể giết được. B thương chấc, nhưng chết .

      "Em cần mang theo bao nhiêu?"

      Nụ cười của Freya rạng rỡ hẳn, "Mang đủ cho hai tuần. Tối đa là ba tuần. em chỉ cần làm có mỗi việc là lên đường và vui vẻ. có mặt ở đó. với những nhân viên rằng chúng ta bán nhà để họ hoảng mà chạy loạn lên trước khi bố thương lượng xong mọi chuyện. rất tồi tệ nếu ta bán cơ ngơi hoạt động tốt mà nhân viên nào ở đó."

      "Chúa ơi," Flynn co rúm người lại. "Chị muốn em phải dối với họ sao?"

      "Đây là chuyện làm ăn, em ạ. Ai cũng dối hết," Freya ngước mắt lên thách thức. "Đừng có nhìn chị kiểu đó."

      Flynn xóa ngay vẻ mặt vừa xong. "Kiểu gì?"

      "Kiểu như thể em vừa bán linh hồn cho quỷ dữ ấy." Freya khoát mạnh tay, "Được rồi, nếu cần thiết phải thế em cứ đến và bảo họ vẫn chưa có quyết định gì hết, nhưng nhớ làm cho họ yên tâm rằng họ vẫn được việc làm, bằng chúng ta chỉ còn mớ hỗn độn trong tay, mớ hỗn độn người."

      lần nữa, Flynn lại thấy mình hỏi câu mà cũng tự biết chắc mình chẳng muốn nghe câu trả lời. "Họ vẫn giữ được việc làm chứ?"

      "Chúng ta kiểm soát được việc đó. nhưng ngay cả khi người chủ mới có mang theo vài nhân viên của mình chỉ có ngu mới giữ lại đám nhân viên cũ. Nên hẳn là phải thế thôi." Freya vỗ tay Flynn, "Dễ òm ấy mà. Cứ tìn chị ."

      Flynn mỉm cười hy vọng trông mình quá tự tin hơn. Chí ít cũng có vẻ sợ mất mật. "Được rồi. Nghe hay đấy."

      Feya trượt khỏi ghế. "Khi em xong việc trở về, bố và chị dễ dàng xếp việc cho em ở văn phòng. Ai mà biết được chứ, có khi em lại thích."

      Flynn vừa tiễn chị ra cửa vừa tưởng tượng cảnh mình trong những tiệc rượu buổi trưa cùng các nhà đầu tư, nhắc tới những khách sạn và những tòa căn hộ bằng từ "bất động sản", rồi đánh golf ở câu lạc bộ sang trọng để giúp bố thương thảo làm ăn.

      nghĩ mình thích những việc đó. những cũng thích thú gì nghề thư kí. Hay diễn viên. Hay kế toán tiệm tạp hóa. Hay bất cứ thứ nào khác trong cái danh sách dài dằng dặc những việc từng thử qua.

      Nếu việc này có thể khiến bố còn lo lắng, ít nhất co cũng làm được việc gì đó đáng kể, hơn thảy mọi điều làm trong tám năm qua.

      Freya rút gói thuốc trong túi ra. "Chị có hẹn làm tóc, nhưng khoảng tiếng nữa chị quay lại để lấy số đo của em và đặt may cho em vài bộ tử tế."

      "Quần áo của em có gì tử tế?" Flynn rồi nhìn theo ngón tay Freya trỏ vào cái áo hồng lấp lánh có vết rượu martini pha chocolate còn dính bên ngực trái. Flynn ngẩn đầu lên. "Được rồi, vậy em gặp lại chị sau tiếng nữa/"

      Freya gật đầu rồi luôn. Flynn dựa vào cánh cửa, hít hơi sâu. Điều này chắc chắn tốt. biết đâu đó lại là khởi đầu mới hay ho. Những nếu thích? Nếu đó phải là đam mê của sao? Lại còn cả trách nhiện, an toàn, và...

      Đầu óc Flynn bỗng trở nên trống rỗng ngay khi nhận thức được rằng có điều gì đó quan trọng vừa xảy ra. chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ nữa. đẩy người khỏi cánh cửa, qua hành lang và chui vào phòng tắm. bật vòi nước nóng, nút bồn tắm lại rồi quay ra kệ bên cạnh bàn trang điểm để lấy khăn. Cái khăn hình như trĩu nặng hơn bình thường, những ngay khi vừa nhận ra có cái gì đó nằm cái khăn "cái gì đó" rớt bộp xuống đầu rồi rơi xuông sàn. Cúi xuống nhìn, Flynn mới hay đó là chiếc giày thứ hai. ngồi xuống, nhìn chắm chằm nó hồi lâu trước khi thốt lên, "Làm thế quái nào mà mày lại ở đó được chứ?"

      <><><><><>

      "Cậu có thấy ? Đây này? Chị chỉ còn có đúng ba củ!"

      Với bất kỳ người đàn ông nào, việc ngồi cái bàn bếp công ngiệp vào lúc ba giờ sáng và bị người đàn bà tóc đỏ điên rồi hua nắm củ cái dí vào mặt có thể là điều bình thường. nhưng đối với Jake Tucker, đó chỉ là tối thứ bảy rất bình thường.

      "Đừng hiểu sai ý em, Mercy ạ," Jack , rồi với tay để cuốn sổ ghi chép cùng cây bút mà bà chị vừa nhét cho mình lên cái kệ, đằng sau túi đậu to chưa từng thấy. "Em thấy vụ án rau củ này khá hấp dẫn đây, kém gì vụ về thằng cha kia, nhưng đây chính thức là giờ rất tệ. vào giờ này, em có quy tấc nghiêm ngặt, là hoặc làm tình hoặc ngủ. ngoại lệ." Jack nhảy khỏi bàn. "Chúc chị ngủ ngon!"

      "Chờ ." Mercy quẳng mấy củ cái vào tủ lạnh, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, rồi tới chỗ những cái kệ kim loại bên cạnh bếp lò, nơi bà treo các loại nồi niêu xoong chảo. "Thế còn vụ đồ bếp bị mất hồi mùa xuân rồi, Jake? Chẳng lẽ cái xoong sốt mọc chân rồi tự ra khỏi nhà bếp được sao?"

      Jake chọn cách hỏi lại bà chị xem cái xoong sất là cái gì, đó cũng phải trọng tâm của câu chuyện này.

      "Chị, em rất trân trọng trước những gì chị cố làm." hẳn. đấy. đó chỉ là vụ thất thoát đồ đạc tí teo và so với cả kẻ mà em phải đối đầu đây vụ ấy có ý nghĩa ." Jake vỗ vỗ tay. "Hoan hô chị. Thôi, ngủ ngon."

      cố ra khỏi bếp những Mercy nhanh chân hơn chắn mất lối . Mercy quả có hơi đẫy đà , vậy mà lượn nhanh như rắn.

      "Nhưng cái xoong sốt..."

      "Bỏ qua mà," Jake trả lời, cố giữ giọng và nghiêm túc. Mọi người đôi khi nghiêm túc với , mà khi "mọi người", vó ngĩa là bốn bà chị . "Em cần. em là cảnh sát nữa cũng đâu có nghĩa cuộc đời em thế là chấm hết."

      Mercy há hốc mồm thành chữ O nho sợ hãi. "Tất nhiên là rồi."

      "Tốt. vậy thôi nhé. Có gì ghê gớm đâu."

      "Tất nhiên là rồi."

      Mercy mặn vẹo hai bàn tay, mặt bỗng đỏ bừng cả lên vì cố kìm để phải thốt ra điều gì đó. Jake nhấm đếm.

      .

      Hai.

      Ba.

      Cuối cùng núi lửa Mercy cũng phun trào. "Nhưng chuyện này chắc chắn rất quan trọng. trước giờ cậu vẫn rất nghề cảnh sát mà, và cậu rất giỏi."

      "Nều em giỏi bị người ta sa thải." Jake tiến lại gần cái tủ lạnh. "Chị còn gì để ăn ?"

      "Nếu cậu nhìn việc ở góc độ khác, chị nghĩ cậu thấy còn nhiều cơ hội. chẳng hạn như làm thám tử tư..."

      "À, hay đấy. Thị trấn Shiny có 4.128 người. có lý gì mà..."

      "Giờ là 4.130," Mercy cắt ngang. "Janice Ferngold vừa sinh đôi hôm qua."

      "Thế hả, trừ khi hai đứa bé sinh đôi đó cần kiểm tra nhân thân của mẹ chúng – mà ra em đưa ra lời khuyên rằng Janice có cặp mắt rất gian – chứ ở đây đâu có đủ người để nuôi ông thám tử tư. Thế nên chị cho qua nhé, được chứ?" thò tay vào tủ lạnh vặt ba quả nho. "Nhân tiện, nếu có vụ án về mấy quả nho mất tích, coi như em giải quyết xong."

      Mercy đấm đùa cú lên vai cậu em, "Thấy chưa, cậu giỏi thế kia mà!"

      Ôi Đức mẹ thiêng liêng của tất cả những điều thiêng liêng. Những người phụ nữ nhà Tucker khó lòng bị hạ gục. Ngay cả vào lúc này, ba giờ sáng.

      "Em rất khách sạn Goodhouse Arms. Em thích phục vụ quầy rượu. em cuộc đời này. Mọi thứ đều OK."

      "Mọi thứ đều tuyệt?" Mercy gật đầu lia lịa, tốc độ tương đương với kiên cường dữ tợn của mình.

      "Em thấy..." Jake muốn tìm từ có thể làm chị mình thôi . "... thỏa mãn. Em hài lòng với chính mình, và trở nên mù quáng. Em là gã biết khẳng định bản thân nhất nước Mỹ này." Jake ném quả vào miệng. " phải em hiểu khẳng định bản thân là cái quái gì, nhưng em biết các chị đều rình rập về nó, vậy nên em đúng là kiểu người như thế đấy. em ra còn tốt hơn thế nữa cơ. Em hạnh phúc."

      "Cậu," Mercy noi, nhấn mạnh từng từ, cùng cú đám tuy nhưng vẫn chẳng dễ chịu chút nào, vào ngực , "vớ vẩn lắm."

      "Hay đấy. chúng ta đều đồng ý thế. Vậy xong nhé, OK?"

      Mercy chớp chớp mắt, dáng vẻ rất ngây thơ. Mercy là người chị sát Jake, trẻ nhất trong số bốn chị , có kiểu chớp mắt rất nghề. "Chị chẳng hiểu cậu gì."

      "Em vừa mới xong bảy tiếng đứng sau quầy rượu, vậy mà chị lại lôi em vào đây để những chuyện gì thế nhỉ? Củ cải à? Xoong sốt? chị cầu em phải theo dõi Derek là tệ lắm rồi, ấy..."

      Mercy giơ tay lên, "Dạo này ấy rất lạ."

      Jake cao giọng tiếp, "... có lẽ là người chồng tử tế và tận tụy nhất trong lịch sử nhân loại đấy."

      Mercy vẫn chưa chịu thôi. "Thỉnh thoảng ấy lại còn về muộn."

      " ấy là bác sĩ sản khoa. Công việc của họ là thế đấy. hơn nữa là còn là người thấy hết thảy mọi hang hốc của phụ nữ ở cái thị trấn này. Em nghĩ ấy là người rất tin cậy."

      Mặt Mercy lên cái bĩu môi roc rành rành. Jake dần cảm thấy cơn bực bội bốc lên đầu. điên rôi. Bốn bà chị và bà mẹ, cứ tưởng đâu mấy cái bĩu môi này chẳng thể làm phát cáu nữa chứ.

      Nhưng mà vẫn luôn thế đây.

      "Được rôi," Jake , giọng mềm hơn chút. "Em biết chị có ý tốt, chỉ vì chị thương em, nhưng em cần chị phải tạo ra những vụ bí hiềm nho như thế để cho em giải quyết. đống ý nhé?"

      Mercy há hốc mồm, trông bộ dạng hệt như nữ chúa trong vở kịch của Tennessee Williams. thể tin là cậu lại nghĩ rặng chị dựng lên tất cả những chuyện này!"

      Jake dựa lưng vào bàn. "Em biết tất cả về phụ nữ các chị và biết cả những cuộc họp bí mật của mấy người."

      "Cuộ họp bí mật?"

      "Ừ. Cả băng mấy người ngồi cùng nhau, bàn tán rôm rả về cuộc sống cảu tôi, rằng tôi làm náo loạn nó lên sao, rồi mấy người tự bày ra những kế hoạch nho hòng tỉa tót lại cho tôi trong khi tôi đâu có khiến."

      "Bí mật..." Mercy chớp mắt. "Cái gì? Ý cậu là các bữa tốt Chủ nhật?"

      "Chính xác."

      "Chúng đâu phải là bí mật. tuần nào mẹ chẳng mời cậu đến."

      "Chỉ cách dùng từ thôi. Vấn đề là em hề buồn phiền sầu não về cuộc sống của mình. Vụ đó là thứ do mấy chị tự bày ra vì các chị chỉ biết là mỗi trò là tranh dán giấy hàng giờ mỗi ngày thôi mà."

      Thông thường, trong gia đinh Tucker, nhân xét khiêu khích phân biệt giới tính như thế giúp chuyển đề tài tranh cãi ngay lập tức. nhưng may là Mercy lại chẳng dễ cắn câu.

      "Vậy cậu có nhận điều tra vụ của chị hay hả?"

      "." Jake đáp gọn lỏn và tung quả nho cuối cùng lên cao, há miệng định hứng lấy nhưng được. quả nho lăn xuống gầm tủ lạnh. nháy mắt là hòa với Mercy trước khi cúi xuống nhặt. "Nếu chị nghĩ có điều gì xảy ra ở đây hãy tìm cảnh sát và khai báo ."

      "Chị thể tới cảnh sát được," Mercy . "Bọn họ cười vào mặt chị. Vì thế chị cần thám tử tư."

      Jake ném quả nho vào thùng rác, chùi tay vào quần. "chị chỉ cần làm tờ khai thôi. Chúc ngủ ngon."

      Jake đẩy cửa bếp, ra hành lang dẫn thẳng tới quầy bar, nơi để áo khoác. nghe thấy tiếng bước chân của Mercy ngay sau lưng mình.

      "Chị có biết em hiểu ra điều gì về phụ nữ nhà Tucker mình chưa?"

      "chờ , ta chưa chuyện xong," Mercy gắt gỏng sau lưng. "Cậu có chậm lại bảo?"

      "Phụ nữ nhà Tucker giống như những con chó sục be bé. Trông chắng có vẻ gì nguy hiểm, đôi lúc còn khá dễ thương. Tuy nhiên, khi bị chúng ngoạm chặt rồi mặc muốn đá bao nhiêu cũng được nhưng đừng hòng rũ được chúng ra mà lấy chần về."

      nhanh qua cửa vào sảnh chính, lấy cái áo khoác để mặt quầy bar. "Chị về . Derek lo lắng đấy."

      im lặng kéo dài, Jake phải nhìn quanh để chắc rằng bà chị còn ở bên cạnh mình hay . Mercy vẫn đứng đó, chỉ nhìn Jake chăm chú, trong mắt ngập đầy lo lắng thương.

      "Mọi người lo rằng cậu hạnh phúc," chị Mercy . "Mọi người chỉ lo cậu bị ám ảnh thôi."

      À. Ít nhất đây cũng là đề tài tranh cãi mới.

      "Em bị ám ảnh gì cả." dựa vào quầy bar, chưa đến nỗi ngu mà nghĩ rằng cuộc chuyện chấm dứt.

      "Chị thấy cậu lục lọi tứ tung trong phòng làm việc của bà Esther," Mercy , ngồi lên cái ghế đẩu quầy bar bên cạnh .

      Jake nhún vai, "Em chỉ giúp sắp xếp lại đồ đạc cho bà ấy."

      " chứ? Rồi, cho cậu biết nhé, nếu xếp đồ cậu phài cho chúng cào hộp chứ phải là moi chúng ra chứ." Chị ngừng lời lúc. "Cậu tìm cái gì đó về Gordon Chase."

      Jake im lặng. chẳng tìm thấy cái gì hết, nên việc gì phải thú nhận.

      "Nào, Jake," Mercy trong tiếng thở dài. "Chị cũng rất ghét ta. Những gì làm ghê tởm, nhưng giết bố."

      " gạ bố bán mảnh đất đó rẻ như cho , trong khi biết mấy tay nhà thầu xây dựng mò tới," Jake . " quay qua quay lại bỏ túi cả triệu đô trong khi bố làm việc cực nhọc đến chết. Như thế phải là giết bố sao?"

      "Bố làm việc đến chết."

      "Bố bị giết ở chỗ làm. Chẳng có gì khác nhau cả."

      "Gordon Chase ..."

      " chuyện khác ," Jake ngắt lời chị. "Chị hãy cầm lên thứ củ nào đó . Củ nào cũng được. Chị nghĩ sao về củ cải?"

      "... chịu trách nhiệm về mọi điều tệ hại trong thị trấn này, nJake. phải chịu trách nhiệm về cái chết của bà Esther." Mercy khẽ nhún vai. "Chị có thể nghe cậu trong vụ con Elaine Placie, nhưng vẫn vậy thôi. Chẳng thể làm cho tình trạng ám ảnh này khá hơn được."

      À, Elaine Placie. Giờ lại là chủ đề mà Jake hề muốn nhắc đến. Vì thế im lặng.

      "Chị cũng quý bà Esther như tất cả mọi người," Mercy tiếp. "Nhưng người phụ nữ ấy tám mươi bảy tuổi, lại có bệnh tim. Bà ấy chết trong khi ngủ. còn chuyện gì ít nghi ngờ hơn thế nữa."

      Jake quay người lại phía Mercy, "Esther bảo em rằng Gordon Chase cứ nhằng nhẵng đòi bà ấy bán, và chỉ hai tuần sau đó bà ấy đột ngột chết trong khi ngủ. Trùng hợp đấy!"

      Mercy nhìn cậu em ngờ vực. "Vậy sao? Cậu nghĩ cho khử bà già chỉ vì vụ mua bán bất động sản này sao?"

      "Rất có thể. Biết đâu xúi bẩy từ trong gia đình bà Esther, những người được hưởng nhiều lợi lộc khi bà ấy qua đời. cháu đến đây vào ngày mai. Có thể ấy biết vài điều gì đó."

      Mercy thở dai, "Chị tranh cãi với em là Gordon Chase đung là thằng khốn nạn. Nhưng chị quan tâm tới . Chị chỉ lo cho em. Việc này tốt cho em."

      Jake khẽ nhún vai. Chẳng ích gì khi với Mercy rằng tất cả mọi chuyện xảy ra có liên quan tới Gordon Chase đều phải là trung hợp cách ngẫu nhiên. hề nghĩ có trung hợp trong cái vụ máy tính xách tay lấy từ văn phòng trợ lý của Gordon – trong đó ắt chứa những chứng cứ quan trọng về những mưu ma chước quỷ của Gordon Chase trong lĩnh vực bất động sản – lại biến mất khỏi tủ lưu trữ tang vật vào đúng cái đêm Elaine Qlacie nhiễu ở đồn. xao lãng khiến bị mất việc. Mercy nghe tất cả chuyện này trước đây rồi, giờ có tranh cãi lại chỉ càng khiến chị ấy nghĩ là mình đúng rằng bị ám.

      Nhưng Mercy chẳng đúng gì hết. hề bị ám.

      chỉ muốn táng cho thằng khốn kia trận. nặng. Thậm tím mặt mày, khóc lóc rên rỉ.

      "Bọn tôi rất thương cậu. Mọi người đều nghĩ giờ là lúc cậu thực trưởng thành."

      Jake nắm chặt bàn tay phải thành nắm đấm. ghét nhất phải nghe những lời này.

      "Chị ơi, tôi mới ba sọi thôi. Tôi còn khối thời gian để kiếm việc tử tế, bồ ngon lành nét bẩm sinh đâu ra đây."

      "Chị chuyện đấy," Mercy . "Chị về chuyện cậu hãy làm gì đó nghiêm túc vào. Việc gì đó ngoài chuyện về Gordon Chase."

      "OK," Jake ngay, buông lỏng năm đấm và cố nở nụ cười. "Thôi muộn rồi. em mệt. Chị hoang tưởng. Hôm nay cho qua , mai lại bắt đầu cãi tiếp, vậy nhé?"

      "Nếu cậu cần vụ án để điều tra ..."

      "Em điều tra vụ củ cải mất tích đầy dở hơi của chị đâu, vậy nhé?"

      Mercy trợn mắt, Jake có cảm tưởng mình sắp bị đít đến nơi.

      "Thôi nào, em xin lỗi. Em đúng là thằng ngốc." Jake và quàng vai bà chị. "Em là thằng ngốc nhất trong những thằng ngốc ở Xứ Ngốc. Vậy được chưa nào? Em chỉ muốn thêm lời nào nữa về chuyện này thôi."

      Mercy vươn tay véo cằm cậu em khiến miệng Jake nhệch thành hình chữ O. Chị biết em trai mình rất ghét bị véo như thế, và cố làm mạnh hơn nữa. Nó phải chịu vì nó là thằng ngốc.

      Đó là luật nhà Tucker.

      « Xem này, cậu ngu đấy. Cậu để cho Gordon Chase nẫng hết những gì hay ho của mình và còn lọt được vào cả phòng lưu trữ chứng cứ. »

      « Đây là cách chị tỏ ra ủng hộ em đấy hả ? » Jake cố trong khi hai môi vẫn bị bàn tay của Mercy kìm chặt.

      « Gordon Chase là thằng khốn bốc mùi tởm lợm, nhưng đó là việc của . Luật nhân quả thay ta trừng trị . » Chị rời tay khỏi mặt Jake và khẽ tất em lên má cậu em. « Cậu cần phải buống ra mà tiếp tục sống . Và nếu sứ mệnh của cậu là phải điều tra vụ củ cải mất tích dở hơi của chị chắc chắn cậu phải làm thôi. »

      Chị mỉm cười, lần này rất tươi, Jake cười lại.

      « Rồi. Giờ em về được chưa ? »

      « Giải tán ! »

      đẩy bà chị trước, tắt đèn trước khi theo chị ra khỏi quầy bar.

      Chị ấy đúng. Jake biết chị ấy đúng. Giờ là lúc gạt Gordon Chase qua bên. cũng biết là mình định làm thế, những vẫn cần phải làm vài điều.

      chắc chắn điều đó.

    3. Amy's

      Amy's Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      2
      CHƯƠNG 2

      Flynn kiểm tra đông hồ. lần nữa. quá hai giờ, tài xế của lẽ ra phải đến gặp , ở cổng này, hồi giờ ba mươi. Toàn bộ hành khách cùng xuống Schentown, cả ba người, đều lên đường. Người của họ đến, đúng giờ, để đón họ . Giờ trong ga tàu này, ngoại trừ đám thợ thuyền, chỉ có .

      Flynn liếc trộm cái; vẫn ngồi chiếc ghế dìa đối diện và đọc tờ báo. Khi mới bước xuống tàu, mỉm cười và , "xin lỗi ..." nhưng lúc ấy còn bận tìm chàng ra dáng tài xế riêng cầm tấm bảng trắng in tên đấy, nên chẳng để ý. Kia thể nào là tài xế riêng được; mặc chiếc áo bằng vài flanen màu hạt dẻ bên ngoài chiếc áo thun đen in logo AC/DC và quần jeans; trời ạ! Thêm nữa, việc lớn lên ở Boston dạy điều là bao giờ cười với người lạ.

      bao giờ.

      Tuy vậy, sau khi tha chiếc túi du lịch cả vòng sân ga mà chẳng thấy dấu hiệu của bất cứ loại tài xế chính hiệu nào, Flynn bắt đầu nghi rằng có thể chính là lái xe của . Thế là quay trở vào trong, nhưng lúc đó yên vị ngồi đọc tờ báo. Điều này là Flynn nghĩ có khi đúng phải lái xe của , nếu đúng phaira tiếp cận cũng ngồi xuống.

      Nhưng chẳng làm gì cả. chỉ ngồi đó đọc báo, vẻ thích thú thoáng khuôn mặt. Vì thế, nghĩ, có khi phải tài xế rồi. có thể chỉ là tên vô gia cư cầu bơ cầu bất vẫn mọc lên từ các kẽ nứt vỉa hè ở những nơi như Scheintown này.

      Tuy nhiên trông lại chẳng giống kẻ vô công rồi nghề. Quả có hơi lôi thôi, nhưng theo kiểu cố là ra vậy như trong số chàng vẫn làm vậy, thành ra cuối cùng lại trông khá... gọn gàng. Tóc nâu và bù xù, nhưng sạch . mặt có chút râu lún phún, nhưng quá lởm chởm. Đôi mắt, trong giây phút ngắn ngủi chạm mắt nhau khi Flynn vừa bước xuống tàu, có vẻ sang và tinh nhanh. cũng chen lấn xô đẩy kiểu đám vô gia cư vẫn thường lam, chẳng hỏi xin tiền hay dòm ngang liếc dọc xem có ai vứt ra cái gì còn dùng được hay .

      lòng mà , trông giống người bình thường.

      Sửa: trông giống người bình thường ngồi thi gan với .

      Flynn lại kiểm tra đông hồ. ngồi đó – cách quá hai mét – đến hơn hai mười phút rồi. Gừ. thôi bắt chéo chân; hôm nay là ngày tháng Mười ấm áp, và đôi ống quần bằng vải lục xô của bộ vest mà Freya cho mượn trở nên dinh dính. gõ gõ những mũi nhọn của đôi bốt – cũng Freya cho mượn – lên mặt sàn bằng đá. thanh vang lên trong sân ga trống trơn gắt.

      giở trang báo. Flynn có thể thấy đôi môi mím lại nụ cười.

      Ôi, quỷ tha ma bắt.

      Flynn đứng dậy, lộc cộc bước sang chỗ ngồi, đứng trước mặt , tay khoanh lại.

      « Được rồi, » , chẳng buồn che giấu khó chịu trong giọng . « Tôi xin lỗi. Tôi nhầm. Chị tôi lo hết chuyện này mà chị ấy là loại người phải kiếm cho được chiếc limo có tài xế mặc tux(*). »

      ngước nhìn . Đôi mắt nâu vàng trông quá đỗi hứng thú trong tình huống này, nhưng vẫn dễ chịu. Mặc dù bực mình nhưng ấn tượng ban đầu của về là tốt.

      « Gì cơ ? » , gần như kìm được nụ cười đắc chí.

      Flynn đảo mắt vòng, chủ yếu là tức mình. Sao chuyện này lại có thể hỏng bét nhanh như vậy được ? Thế mà được à ?

      « đến đây là để đón tôi. Nhưng tôi lơ . Tôi nghĩ họ cử tài xế tử tế... ràng tử tế. Ý tôi là... Gừ ! » cong tay cáu kỉnh. « Tôi xin lỗi nếu có xúc phạm đến . Giờ ta được chưa ? »

      gập báo và đặt xuống ghế. « Điều gì khiến nghĩ tôi đến đây để đón ? »

      Flynn nhíu mắt. lại còn đùa mình đấy hả ?

      « ở đây. Tôi ở đây. ai khác ở đây. »

      nhướn mày về phía . « Với câu như vậy, nghe như chính cố đón tôi đúng hơn. »

      thõng tay xuống. « Tôi có ý về cái kiểu đưa đón đó. Nào, có phải ở Goodhouse Arms hay ? »

      cười khùng khục, đứng dậy, và bước về phía hành lý của Flynn.

      « ràng tôi cố gắng chuyện với khi bước xuống tàu, » . « Và lướt qua tôi như thể tôi cầm tờ The Watchtower(**)vậy. »

      « Tôi tưởng họ cử đến tài xế thực thụ. biết đấy. Có mũ áo và cái bảng có tên tôi đó. Làm sao tôi biết họ cử đến ... ? »

      *****

      (*) Tux : viết tắt của 'tuxedo' – áo lễ phục đuôi tôm.
      (**) The Watchtower : Sách truyền đạo mà các tu sĩ hay các nhà thuyết giáo thường mang theo để rao giáng các giáo điều Cơ đốc cho bất cứ ai họ gặp

      Flynn bỏ lửng câu . biết tên này có thể làm trò gì ở khách sạn đây. Nhân viên bảo trì chăng ? »
      Tuy vậy cứu bàn, vì có vẻ chẳng để tai nghe mà chỉ dòm quanh, tay cầm chiếc túi duy nhất của .

      « Đám còn lại đâu rồi ? » hỏi.

      « Còn lại cái gì ? »

      « Hành lí của . »

      « Có thế thôi. »

      nhấc chiếc túi như thể nó chỉ bằng cái hộp đựng giầy, dù biết phải là vậy. nhét đồ nhiều đến nỗi suýt nữa nó nứt bung ra.

      « Có thế này thôi à ? » hỏi vẻ nghi ngờ.

      « Đúng, thế thôi. » Flynn vuốt vuốt tay áo khoác. « Sao ? »

      « Tôi lớn lên trong gia đình toàn phụ nữ. Để ra khỏi cửa nhận thư thôi họ phải mất ít nhất bốn va li quần áo rồi. thể nào đây lại là toàn bộ quần áo mà có.

      « biết , số phụ nữ biết xếp đồ hơi bị giỏi đấy. » Mà thế . Hai ngàn đô la quần áo hàng hiệu được chuyển đến cho Flynn vào ngày hôm sau chính là công sức của Freya, còn flynn có mọi thứ mình cần – chủ yếu là quần jeans, áo len, quần mặc ở nhà bằng vài flanen, và bộ dầu gội đầu ưa thích của mình – trong cái túi đó. Nhưng dẫu sao, cái nhìn hạ cố của gã dàn ông cầm nó cũng làm nỏi cáu.

      « Tôi có cần phải nhắc cho nhớ rằng gia đình tôi giờ sở hữu Goodhouse Arms nhỉ ? Cũng có nghĩa tôi là sếp của ? »

      Flynn kéo áo cho thằng thớm và cố đứng cào hơn chút nữa. sao Freya có thể làm được chuyện này suốt nhỉ ? Chả trách chị mình đồng bóng thế. Chưa gì Flynn phát mệt vì phải diễn cái vai bà doanh nhân cớ lớn và tệ hại này rôi,mà chỉ mới có năm phút chứ mấy. Freya làm quanh năm suốt tháng.

      Vậy mà tệ hơn nữa là cái tên này chẳng e dè chút nào. cứ đứng đó với nụ cười nhếch môi, mắt lướt qua mặt rồi lướt nhanh xuống dưới như để ước lượng kẻ thù ; và khi ánh mắt chạm lại mắt , tràn trề tự tin, biết chẳng sợ chút xíu nào, dù là sếp của chăng nữa.

      « Các sắp bán nó phải ? » Cuối cùng , giọng trầm trầm.

      Flynn thấy cổ họng se lại, vội đằng hắng. « Cái gì ? »

      « Khách sạn, » . « Các bán nó. »

      « . » Giọng hơi rít lên khi ra từ đấy, vì thế lại đằng hắng. « Điều gì khiến vậy ? »

      « Vậy là các bán ? »

      trừng mắt. Tại sao gã nhân viên bảo trì này lại dám chất vẫn ? « Tôi vừa mới tới đây ! »

      « các chẳng phải nhận được tin cũng hai ngày rồi sao ? Thời gian để suy nghĩ cũng có rồi. Tưởng những người như thường vẫn kế hoạch cho những thứ như thế này chứ hả ? »

      « Những người như tôi ? thế ý gì ? »

      « Người giàu. Người có tiền. Người kiếm tiền bằng cách mua và bán người khác. »

      nhíu mày và để giọng mình trầm xuống tông hăm dọa. « Cái gì ? »

      « Cha làm trong ngành bất động sản, đúng ? Chẳng phải đấy là việc ông ta vẫn làm sao, bán bất động sản cho người trả giá cao nhất ? »

      đặt tay lên tim, giờ đập thình thịch. « điều tra gia đình tôi ? »

      cười khẩy. " thị trấn lại có kết nối internet là thứ rất nguy hiểm. Chúng tôi biết mọi thứ trừ cỡ áo lót và cung hoàng đạo của , mặc dù tôi đoán là Song Ngư. Đến đây là phải gánh rất nhiều áp lực đấy." chỉ tay vào vai , rồi nghiêng người tới gần hơn. "Tôi đoán cỡ áo lót của đâu. Tôi nghĩ như thế đàng hoàng."

      "Hôm nay quên uống thuốc hả?" hỏi.

      "Tôi thấy vẫn chưa trả lời câu hỏi. Các có bán hay là ?"

      Chúa ơi, gã này gờm. "Điều gì khiến hỏi câu hỏi như vậy?"

      "À, đầu tiên là lảng tránh trả lời câu hỏi." khoát tay về phía chiếc túi. "Hai, hành lý tối thiểu, tức là định ở đây lâu. ăn mặc như sắp trình diễn thời trang chứ phải làm." liếc chiếc túi Kate Spade thửa lại của Freya lủng lẳng mấy ngón tay Flynn. " valy, laptop, chỉ cái túi. Trông giống như đến đây để làm việc."

      Flynn thấy bụng mình thắt lại. "Thế chính xác trông tôi đến đây để làm cái gì?"

      ngoẹo đầu qua bên, "nghiên cứu" lúc. " trông có vẻ như đến đây để dỗ dành đám dần đen chờ đến khi cuộc mua bán trót lọt."

      Flynn thấy miệng mình há ra, còn não đóng băng. chắc chắn có khoảng triệu cách trả lời hoàng, hợp lẽ cho những lời cay độc của , nhưng " bị đuổi việc!" là điều duy nhất lên trong đầu .

      may, Freya cấm tiệt được sa thải bất cứ ai trong tuần đầu tiên.

      Sa thải nhầm người, Freya vẫn , là em kích vào ngòi nổ đấy. Rồi người ta tìm thấy cái thi thể bầm dập, tả tơi của em dưới nghìn lá thư xin thôi việc.

      "Này, ông..."

      "Tucker. Nhưng có thể gọi tôi là Jake." ta lại che răng cười. Làm thế nào có thể xấu tính đến thế mà lại trông thân thiện đến thế ? như con gấu bắc cực, trong mấy con thú trông rất chi là dễ thương trong vườn bách thú sẵn sàng xé xác ta ra làm bữa tối nếu vì có mấy cái chấn song.

      « Ừm, ông Tucker... »

      « Thế tức gọi là Jake hử ? » gật đầu. « Cố giữ khoảng cách trong công việc. Tôi hoàn toàn thông cảm. Tuy nhiên tôi cảnh báo cho biết, ai cũng gọi tôi là Jake. phải chống chọi với rất nhiều sức ép từ các bạn đồng liêu đấy. » Mắt đầy thích thú, đến độ chúng thực lấp lánh khi nhìn . « Tôi đúng, phải nào ? các bán ? »

      mỉm cười, mắt vẫn nhìn , và có thể thấy bên dưới tất cả cái chuyện ta-đây-thông-thái này, có thứ gì đó còn hơn thế nữa diễn ra. Rồi cuối cùng cũng phát được cái lấp lánh đó ở đâu mà có.

      cố tình nhử .

      rất thích thú về điều đó.

      Tên khốn.

      « Ông Tucker, tôi vừa có năm tiếng đồng hồ tàu, và tôi mệt. Tôi muốn quay về Goodhouse Arms, ổn định, và bắt đầu làm việc. Giờ ông có thể đưa tôi đến đó, hoặc tôi gọi taxi, nhưng tóm lại là, cuộc thảo luận này kết thúc. »

      vẫn nhìn Flynn, nhưng có chút ý niệm nào về những gì diễn ra đằng sau đôi mắt hấp háy ấy. quỷ . Mới tới nơi chưa đầy nửa tiếng mà kẻ thù. Hừ, cũng được thôi. đến để người ta thích. đến để làm việc. Và cuối cùng, chắc chắn biết công việc đó kéo theo những việc gì. Còn trong lúc này, giá có thể bắt gã bảo trì kia thôi nhìn như vậy...
      Flynn vô thức lùi bước như để tăng khoảng cách giữa hai người, và cái gót nhọn của chiếc bốt bên trái của Freya phản thùng, nó xoay dưới chân và dúi ngã sang bên. chới với hai tay dù biết là chẳng ích gì. Flynn thấy mình ngã, nhắm mắt chuẩn bị cho cú trời giáng thể tránh giữa mông mình và sàn lạnh.

      Rồi đột nhiên, thấy mình được đỡ đứng thẳng dậy. mở mắt để rồi thấy mặt Jake chỉ cách mặt mình có vài phân, tay ấm và nắm chắc cánh tay . ngước mắt nhìn, khó nhọc nuốt khan. muốn « Cảm ơn, » vì như thế đồng nghĩa với biết ơn và mang nợ, mà vẫn còn cáu lấm, nhưng biết gì khác bây giờ. Khá lắm ? Giỏi ghê ?

      thả tôi ra được chưa ?

      đột ngột thả Flynn ra, như thể nhận ra mình giữ hơi lâu. cười ngượng nghịu và ra hiệu về phía đôi bốt.

      « Tôi bao giờ hiểu vì sao phụ nữ các giữ thăng bằng được mấy thứ ấy. » .

      « , » Flynn , « ràng phải ai trong chúng tôi cũng làm được. »

      Mắt họ lại gặp nhau và lại có khoảnh khắc...kì lạ. Flynn biết đấy là gì, nhưng nó làm chóng mặt và thích thế. Có thể bị dị ứng chăng ? Có thể nào bị dị ứng với ai đó nhỉ ?

      Ừm, nếu có mặt của ở Scheintown này kịp dạy điều gì, đó chính là điều : cái gì cũng có thể xảy ra.

      « Sẵn sàng chưa ? » hỏi.

      Jake Tucker gật đầu. « Chưa bao giờ sẵn sàng hơn. »

      quay người hướng ra cửa ga, mang theo hành lý của Flynn, còn lựa chọn nào khác là phải theo , bước còn dài hơn nhiều, ngay cả nếu mang đôi bốt nhọn Flynn cũng phải quày quả chạy theo mới kịp. Cuối cùng cũng bắt kịp Jake Tucker lúc đặt túi của vào phía sau chiếc xe tải chở hàng màu đỏ to tướng, trông là bị mưa dập vùi tả tơi, mà người tốt bụng hơn gọi là 'phong trần'. mở cửa xe và đưa tay ra đỡ, nhưng phớt lờ, mặc dù có khắc suýt nữa đưa tay ra rôi. Đồ cái thứ bốt ngu xuẩn ! Khi Flynn yên vị bên trong, đóng cửa và bước sang phía ghế lái.
      Họ tận hưởng cuộc đình chiến đấu khẩu trong chốc. Flynn có gì để với , mà ràng chỉ thích trêu , thế là nhìn ra cửa sổ và họ lái xe trong im lặng. Con đường từ ga về làng lộng gió và xanh mát, thấp thoáng nông trại, cây cối và những bức tường thấp uốn lượn lười biếng quanh những sườn đôi. biết thế này người ta cho là quyến rũ nhưng nó chỉ làm rùng mình.

      « Thiên nhiên, » lẩm bẩm, tưởng tượng ra những đám sâu bọ, bọn gặm nhấm và nhưng loài trơn tuột bé xíu lẩn khuất trong mớ cỏ cây xanh mỡ màng kia. Eo.

      « Hử ? » Jake Tucker hỏi.

      « có gì, » Flynn trả lời.

      Họ băng qua làng, và Flynn bắt đầu cảm thấy đỡ hơn. Scheintown hẳn là cái nôi văn mình nhưng ít ra cũng có vỉa hè bộ, những cửa hàng thời trang xinh, đèn đường thuộc địa quyến rũ, bưu điện bằng gạch và cửa hàng tạp hóa đàng hoàng tử tế ở góc đường. Cũng còn khá nhiều cây, nhưng chúng mọc lên từ những rẻo đất giữa vỉa hè và lòng đường, theo cách Chúa muốn. Flynn thở phào.

      làm được việc này.

      Có lẽ.

      Rồi chiếc xe tài đỗ lại trước tòa nhà lớn nhất, trắng nhất, và đường bệ cách ngạo nghễ nhất mà Flynn từng thấy, thề là tòa nhà đưa mắt nhìn xuống với chán ghét ràng. Chiếc bảng hai mặt bằng gỗ ta đùng phía trước đề dòng chữ Goodhouse Arms được sơn bằng tay với những nét màu đen bay bướm – cả nó cũng có vẻ như phán xét . Bên dưới đó là dòng chữ tương tự nhưng hơi, Nhà trọ - Nhà hàng – Quán rượu. Và ở dưới nữa, được ghi tí xíu mà chỉ mỗi Flynn đọc được, là dòng chữ nghệch ngoạc: Mày sao kham nổi. Về nhà .

      « Ôi Chúa ơi ! Flynn than thầm.

      Lối dẫn đến cửa chính được lát những phiến đá có lẽ tồn tại từ thời thuộc địa, ở hai bên là nhưng bụi cây xanh mướt điểm những bông hoa hồng. Flynn đờ người, trân trối nhìn cái bảng đồng hồ. thể làm được. cách nào làm được. có biết gì về lịch sử, hay khách sạn, hay quản lý, hay cái quái gì đâu. kinh qua ít nhất mười bốn công việc trong tám năm qua, nhưng những kĩ năng tung bột bánh pizza, đọc bản tin thời tiết đài hay mặc đồ con gà phát tờ rơi đều chẳng chuần bị cho được gì để đương đầu với vụ này. Những nơi như thế này phải được điều hành bởi những người nghiêm túc mặc những bộ vest đắt tiền, có thể giả vờ hạ mình với những du khách kiêu kì cứ muốn ngủ đúng cái giường của George Washinhton cơ, chứ phải là loại tài tử thất nghiệp giữ nổi công việc mà ông bố dí cho tận tay tận miệng như .

      Flynn mải phát hoảng đến độ nhận thấy Jake Tucker nhảy ra khỏi xe, mãi đến khi mở cửa xe bên cạnh cho cùng với chiếc túi trong tay.

      « Chà, » sao dứt nổi mắt ra khổi những cây cột vĩ đại mang vẻ bất mãn chắn hai bên những cánh cửa kiểu Pháp ở ngay miệng cái nhà trọ quái vật này. giọt mồ hôi chảy xuống thắt lưng Flynn.

      « Mừng về nhà. » Giọng dịu hơn lúc ở ga, Flynn phải nhìn để chắc chắn vẫn là đứng đấy. Đúng là . Dù vẻ mặt bớt vẻ chiếu cố, gần như là ...thông cảm, ra tốt bụng. chưa hạ giáp với đâu, nhưng để ngỏ khả năng có thể thằng cha này cũng hoàn toàn tệ hại. Chỉ thời gian mới có thể trả lời.

      « Ô, và... » lục túi, lấy ra chùm chìa khóa. « Đây. Của . »

      Flynn liếc xuống. Là chìa khóa xe tải. ngước lên nhìn . « đưa tôi mấy thứ này làm gì ? »

      « Cái xe là của . hành động nho bày tỏ thiện chí mà khách sạn dành cho , để có thể độclập trong công việc lại. »

      cười lớn. « đùa phải ? »

      « Lúc này . Sao vậy ? »

      « phải mong tôi lái cái thứ kia đấy chứ, phải ? »

      Mắt tối sầm, và vẻ cao ngạo trở lại. « Xin lỗi, thưa Hilton. Xe limo còn ỏ hàng hiệu. phải cái thứ tồn tàn này thời gian thôi. »

      Flynn siết chặt chùm chìa khóa trong tay và nhìn thẳng vào mặt , lửa giận bừng bừng. nghiêng lại về khả năng rằng thằng cha này hoàn toàn tệ hại. « Xin lỗi ? »

      Mắt gặp mắt , và chúng chẳng có chút nào tỏ ý xin lỗi. « Bà Esther có xe, và đây là chiếc còn dư từ bộ phận bảo trì. muốn xe xịn và lái xe riêng phải tự sắp xếp lấy thôi. »

      « phải thế, » Flynn sin sít. « Tôi chỉ... » đưa chìa khóa lại cho . « Tôi lái xe. »

      chớp mặt, vẻ choáng váng hiển mặt. « ba mươi tuổi rồi mà biết lái xe ? »

      « Hai chín. » nhảy khỏi xe. « Và tôi lớn lên ở Boston. Bất cứ nơi nào tôi muốn đều có hoặc taxi, hoặc T, bộ. »

      chút bối rối thoáng qua mặt , Flynn nghĩ rằng việc đó cũng tương đương với lời xin lỗi mà có thể nhận từ gã này.

      « Chà, đó phải là cách ở đây, » . « Có số thứ cơ bản có thể tự bộ được, nhưng sớm muộn cũng cần cái xe tải đó thôi. »

      Flynn thở hắt ra, và nhét chúm chìa khóa vào ví. « Rồi, cảm ơn. »

      gật đầu, xách cái túi của lên, và bắt đầu dọc lối bộ, xa khỏi tòa nhà.

      « Ta vào trong sao ? » Flynn hỏi và lật đật đuổi theo .

      " sống trong căn nhà bên ngoài," vừa vừa dẫn theo lỗi mòn rải sỏi vòng quanh bên tòa nhà. "Đấy là nơi Esther từng sống. chỉ vòng qua chái đông..."

      "Chái đông?" Flynn , vừa nhận ra khi họ bộ, là chái đông nhà này trải dài dễ phải ba mươi mét. Freya cái khách sạn nho mà?

      "Có chái đông và chái tây. Ba tầng, ba mươi phòng, hai dãy buồng mỗi chái, nối với nhau bằng sảnh, bar và nhà hàng. Sân trải giữa hai bên, dẫn ra sau vườn hồng. và ở rìa góc phía đông của sân là..."

      dần khi họ tiến đến căn nhà , sơn trắng, với cửa chớp màu lục. Đá sỏi lát đường lượn quanh căn nhà, dẫn thẳng đến cái cửa chính xíu, cũng sơn màu lục. Hành lang có hai cái xích đu; cây cối xung quanh nhà chuyển giữa những sắc đỏ và vàng, trừ rặng thường xuân khổng lồ rủ bóng xuống hiên trước. Vài chiếc lá bắt đầu rơi êm dưới bước chân khi họ tiến đến bên căn nhà .

      Họ bước đến bậc thềm đầu tiên và Flynn đặt tay lên ngực, phía trái tim đập loạn. bản thân căn nhà như vừa mới nhảy khỏi bìa tờ Saturday Evening Port, rất dễ thương và đủ thứ hay ho, nhưng đám cây cối và cái mùi ngai ngái của đám là rụng làm da Flynn ngứa ran. Mấy người này, chẳng lẽ có tí xi măng họ chết hay sao chứ? tình.

      Tucker ra hiệu về phía con đường phủ đầy lá. "Herman hay cào lá ở chỗ này. Esther thích đám lá. Tôi có thể bảo Annabelle cử ta đến dọn vào sáng mai nếu thích."

      "." Flynn nuốt nước bọt, muốn thừa nhận điều đó làm khó chịu. có thể sống được với vài cái lá. " sao. Dễ thương mà. Nó...ờ..."

      Flynn ngước lên và thấy quan sát , nụ cười thích thú môi. biết mình phát hoảng. làm sao biết nhỉ? Mình trong suốt thế sao? quay mặt , đằng hắng, và đanh giọng lại. "Đây là nhà bà Esther của tôi?"

      gật đầu. "Đây là chỗ của quản lý viên hồi xưa, nhưng bà Esther ở đây lâu lắm rồi. Mercy – chị ấy là đầu bếp – để ít nhu yếu phẩm vào bếp cho , nhưng nếu cần thêm gì, chỉ cần báo cho chị ấy biết là chị ấy lấy cho ."

      Jake vừa vừa mở cửa chính, rôi đưa chìa khóa cho Flynn và dịch qua bên để nhường chỗ cho vào. bước vào trong và...

      "Ôi, lạy Chúa," buột miệng . "Trong này có mùi như bà già ấy."

      Cái túi rơi đánh phịch xuống cạnh cửa chính và biết khi ngoái lại nhìn, rằng Jake đánh giá cao nhận xét .

      " biết đây, kiểu như... mùi bạc hà ấy. phải hôi. Tôi ..."

      chỉ nhìn chằm chằm, ra cái vẻ đạo đức bị tổn thương đầy mình, làm như chưa từng triệu lời cay cú với từ hồi đón ở ga đến giờ vậy. hít lại hơi, và quyết định cũng chẳng chết ai nếu chìa ra nhành ô liu be bé. Gì gì, cũng thể đuổi việc ta trong ít nhất là bảy ngày nữa.

      "Ý tôi là, nó rất đẹp." liếc quanh căn phòng khách . Đăng ten khắp nơi. Khắp nơi. Nhưng gian dễ chịu, và chắc chắn là khi mở các cửa sổ và dọn dẹp số thứ lung tung ok ngay. bước bước lại gần bức tường và chớp chớp mắt trong ánh sáng mờ mờ để xem có đúng là mình nhìn cái mà mình tưởng mình thấy hay .

      Đúng chóc. Cả cái kệ dài dành riêng cho bộ những cái bình đựng đựng sữa bằng sứ hình con bò.

      bước ngang qua phòng và thò đầu vào buồng tắm. Buồng tắm được lát gạch men màu hồng đào, phải tập quen thôi, nhưng có chiếc bồn tắm có chân đế tuyệt vời, bệ rửa mặt kiểu cách, và cánh cửa dẫn trực tiếp đến nơi đoán là buồng ngủ. Flynn vừa bước đến cửa buồng ngủ vừa ngoái đầu lại hỏi :

      « Thế là, họ, ừm... họ chưa dọn hết đồ của bà tôi à ? »

      nhún vai. « Quần áp và đồ đạc cá nhân của bà ấy được đóng gói chuyển rôi, nhưng chúng tôi chưa có thời gian bài trí lại. »

      Flynn gật gật, thò đầu vào phòng ngủ. chiếc giường bốn cọc rộng rãi, tủ áo bằng gỗ đào lớn, hai bàn ngủ cạnh giường chạm trổ hoa văn, tấm trỉa giường lớn viền đăng ten, rèm cửa đăng ten. hỗn hợp khá đồng đều giữa dễ thương và gớm chết. bước ra lại phòng khách và thấy Jake Tucker vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn . Sao ? »

      « Ô, xin lỗi ! Dĩ nhiên rôi ! » rút tờ 20 đô ra khỏi ví lúc băng ngang phòng về phía , rồi dúi vào tay . « Cảm ơn nhá. Bye. »

      dựa vào cạnh cửa, tay khoanh trước ngực và nhìn chằm chằm. Cái gì ? hấn còn định đòi 40 sao ? đồ tham lam chết tiệt.

      « vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi về việc có bán hay , » .

      Flynn đặt tay lên hai thái dương bắt đầu đanh uỳnh uỳnh. « Ai trong thị trân này cũng thẳng thừng như vậy sao ? bởi vì nếu mà như thế tôi sắp phải tìm ngay hiệu thuốc đây. »

      « chưa bao giờ sống trong thị trấn phải nào » hỏi, nhưng chờ câu trả lời. « Mọi người đều biết tôi đón . Ngay lúc tôi rời khỏi cái nhà này ra về họ bâu vào tôi như châu chấu và hỏi liệu tôi có nghĩ bán chỗ này . »

      « đùa. »

      « Ước gì là thế, » . « Và ngay lúc này, theo cách lẩn tránh câu hỏi của tôi, tôi nghĩ chắc chắn bán. »

      « ! » Flynn . « Trời ạ, . Đừng với họ như thế. »

      « Có đúng thế ? »

      « Ừm. » cố làm mặt tỉnh khi nhại lại cái câu mà Freya mớm cho mình. « chúng tôi vẫn chưa đưa ra quyết định nào. Chính vì lẽ đó tôi mới có mặt ở đây. Dể giúp đến quyết định. »

      « Được rồi. » vẫn nhìn , với nụ cười phớt ranh mãnh, và trái tim ranh mãnh tự mãn, và trái tim phản bội ngu xuẩn của đập điên cuồng dưới cái nhìn đó.

      Thôi nào, tự nhủ. Quyến rũ và đẹp trai bù được mất dạy đâu.

      « Ông Tucker... »

      mỉm cười. Lần đầu tiên, nhận ra răng cửa của mọc hơi xô. « Jake. »

      « Tôi gọi là Jake được. »

      Đôi mày nhíu lại. « Tại sao ? »

      Sao với trăng. « Bởi vì thế là coi như thắng. »

      ngớ ngẩn tuyệt đối của chuyện này có vẻ như cùng lúc vỗ về vào cả hai. Họ chia nụ cườ, và lần nữa, Flynn thấy trong người nháo nhào. hít hơi sâu và thầm hình dung mình đanh xịt chết bọn côn trùng lạo nhạo đó bằng thuốc diệt trùng.

      « Ok, » , cắt ngang ý nghĩ của . « ta thỏa hiệp nhé. có thể gọi tôi là Tucker. »

      « Được, Tucker. Cảm ơn vì chuyến xe, nhưng nếu ta xong xuôi rồi, tôi rất muốn xếp đồ, đái và ngủ. »

      nín cười. nhướn mày và nhìn ra cửa đầy ngụ ý.

      « Ok, » , gật đầu. « Được rôi. »

      quẳng 20 đô lên chiếc bàn bán nguyệt cạnh cửa và bỏ . nhóm chiếm lĩnh cả cơ thể . Tuy nhiên, nó kéo dài được bao lâu, biết. Chắng mấy chốc phải triệu tập cuộc họp nhân viên, nhìn vào mắt họ và dối xoen xoét. Nhưng ngay lúc này, an toàn.

      Đột nhiên tóc gáy dựng ngước, có cảm giác mơ hồ là mình bị theo dõi. Xô nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt đậu lại mấy con bò sứ. tiến đến bên kệ và nhìn chúng.

      « Chúng mà hả ? Chúng mà phải biến đầu tiên. »

      Cảm thấy khá khẩm hơn chút chút, quay lại và hướng và phía buồng tắm, rất cố gấng xua cái cảm giác là, đằng sau mình, mấy con bò cười ngặt nghẽo.

      <><><><><>

      Có ba tin nhắn chờ Jake lúc bước vào cửa căn hộ của mình. Tin thú nhất, dễ dàng đoán được, từ Mercy, dạy dỗ phải đối xử tốt với cháu , lỡ ta bán chỗ này và sa thải cả lũ, vân vân và mây mây...

      ... và vân vân. Chị thửa hưởng bộ gen nhà Tucker về khoản lắm chuyện quá mức.

      Xì, nghĩ thầm lúc Mercy tiếp tục lải nhải. Đối xử tốt với cháu . Làm như còn cần phải căn dặn. Lúc nào chả tốt. Và cư xử tốt nhất với cháu rồi đấy chứ, nếu tính đoạn trêu chọc, mà cũng nào có trêu. Chỉ là mánh cần thiết để biết phải đối phó với cái gì trong cái Flynn Daly này. Nếu này toa rập với Chase, Jake cần phải biết. Nếu điều đó có nghĩa là trêu tức cháu , cũng đành chịu vậy.

      Vấn đề là, ngay cả sau vụ châm chọc đó, cũng chắc mình đối phó với cái gì. Lòng tự nhủ này cũng được, và phán đoán của thường là đúng, nhưng ràng có cái gì đó rất quái dị ở này. Các nghiên cứu của vẽ ra bức tranh có vẻ khá ràng về những gì cần mong đợi ; tóm lại là dạng giàu có hư hỏng chưa phải làm việc kiếm tiền ngày nào trong đời. nàng học đại học Boston, có bằng Khoa học nhân văn ngành Sân khấu, làm diễn viên thời gian, tên tuổi thi thoảng được rắc tiêu các báo địa phương ngoài Boston. Vài năm gần đây, nàng lặn tăm sủi bọt, trừ vài lần được nhắc đến thoáng qua trong các mục về xã hội ở Boston, thường vì tham dự số các kiện từ thiện do ông bố tổ chức. Dựa vào những yếu tố , Jake phỏng đoán gặp nàng thượng lưu hư hỏng đến đây để quyến rũ dân địa phương trong khi ông bố già ở nhà dàn xếp thỏa thuận tại Tổng hành dinh Ông Nhà Giàu.

      Thay vào đó, lại được mớ mâu thuẫn, lại cả xúc động. ấy vừa tự tin vừa bấp bênh. ấy đứng thẳng những bước lại ngập ngừng, như trong đôi giày của mẹ. ấy đanh đá, nhưng vẫn dễ bị lừa khi để ý. ấy có mái tóc điên rồ, vừa thuần vừa hoang dại, cặp mắt nâu nhạt có vẻ như chứa nhiều thứ hơn là những gì chúng bộc lộ ra, và nụ cười nhắc nhớ đến nhân vật chính trong phim hoạt hình của Disney – rộng, nhiều răng, với khả năng kì lạ luôn khiến con tàu ý nghĩa của trật khỏi đường ray.

      ấy... khác thường.

      Và Jake khá chắc chắn rằng chỉ là cái nan trong bánh xe mà thôi ; nghĩ có kiên quan gì đến Gordon Chase. Dĩ nhiên, vẫn cần để mắt đến Chase – Jake nghĩ chỉ chưa đầy 24 tiếng đồng hồ là gã mò đến đây, sẵn sàng lợi dụng Flynn Daly để thò bàn tay nhám của mình vào cuộc mua bán. Và ấy mắc bẫy gã. Hầu hết phụ nữ đều vô vọng trước những gã đàn ông như Gordon Chase. Mà cũng có thể điều này giúp ích cho Jake ; nếu dính Flynn Daly đủ lâu, có khi là cách để đánh bại gã mất dạy kia.

      Chiếc máy cuối cùng cũng bíp – chuyện gì xảy ra cho những ngày xưa dấu khi mà máy móc tự động ngắt sau vài phút ? – và tin nhắn thứ hai bắt đầu. Mercy, lại chị ấy, tuyên bố ai đó hình như chôm chỉa giấy toilet từ tủ chính, và chị sẵn sàng vui vẻ trả tiền cho thám tử tư chuyên nghiệp để điều tra, nếu mà, trời ơi, có thám tử như thế trong thị trấn.

      « đáng xấu hổ, » lầm bầm khi nhấn nút xóa.

      Rồi nghe tin thứ ba. Từ giọng nhận ra, giọng phụ nữ và lí nhí đến độ lấy làm ngạc nhiên là cái máy của vẫn bắt được tiếng.

      "Xin chào? ừm, ông Tucker đấy ạ? Tôi là Rhonda Bacon, thư kí của Gordon Chase, và tôi gọi là vì..." có quãng ngừng rất dài, và có thể thoáng nghe giọng người đàn ông . Cuối cùng, có tiếng đóng cửa và ta quay lại, giọng còn hơn trước. "Tôi gọi là vì tôi có thông tin mà tôi nghĩ ông muốn nghe." ta đằng hắng và hạ giọng. "Thông tin về ông Chase. Về những gì ông ta làm." Lại có tiếng cửa mở. Jake nghĩ mình nhận ra cái giọng trầm, thớ lợ của Gordon Chase và đường dây tắt ngóm. Giọng báo giờ tự động thông báo cuộc gọi thực lúc 3.13 phút sáng thứ ba, dĩ nhiên là phải thế, bởi vì hôm nay là thứ Hai; Jake buồn cài đặt lại cái máy từ hồi cơn bão trước làm tắt nguồn điện. cũng tháng rồi. Nhưng dựa vào những ước đoán của khi Mercy gọi điện, đoán cuộc gọi đến lúc hai rưỡi chiều hôm đó, đúng lúc đưa Flynn Daly vào nhà của bà Esther.

      Jake trừng mắt nhìn cái máy lúc sau khi tin nhắn của Rhonda kết thúc, rồi bước đến tủ lạnh lấy chái bia. phải loại hay uống bia ban ngày – ra là phải loại uống nhiều – nhưng đây là dịp cần đến chai bia.

      Có vẻ đây là ngày may mắn của . Mấy khi thư kí riêng của kẻ thù đội trời chung lại gọi đến ngỏ ý dâng bằng chứng chiếc cái đĩa bạc? Jake rành về thống kê cho lắm, nhưng cũng biết, chuyện ấy phải thường xuyên.

      nhấp ngụm bia và nhìn cái máy, não bắt đầu hoạt động để giải quyết những điều khó hiểu. là, tại sao Rhonda lại gọi ? Nếu ta biết Chase có tội gì đó, sao đến thẳng cảnh sát có phải có lý hơn ? Sao lại gọi thằng cảnh sát mới tò te bị ghét bỏ, phải về hưu non như ? Thậm chí nếu vẫn còn trong quân ngũ, cũng chẳng là gì hơn tên lính quèn có mỗi việc bấm vé phạt về khoản vượt tốc độ và khoe hàng thiếu đứng đắn. chỉ là thằng tầm thường, có xoay ngang xoay ngửa vẫn vậy, vì thế chẳng có lý do gì Rhonda lại đến gõ cửa nhà .

      Trừ khi ta bị lôi kéo. Có thể Chase làm cách nào đó dụ dỗ được ta phá luật mà nhận ra điều đó. Jake biết rất ít về Rhonda Bacon, nhưng trong những tháng sau khi bị đình chỉ công tác khỏi đội Cảnh sát Scheintown, tiến hành điều tra tất cả những người có liên quan đến Chase. từ những thông tin thu thập được về Rhonda, ta là người ít và nhát gan, và Chase đúng vào loại mất dạy dùng ta như tấm lá chắn bằng xương bằng thịt nếu tình huống bắt buộc.

      Jake đặt chai bia xuống bàn nước và xoa xoa tay lên mắt. có thể cảm nhận hăng hái hình thành với năng lượng rần rật dưới chân mình. Đây rồi. đây là cơ hội của . có thể tóm lấy nó, cố phế truất Chase, và cuối cùng cũng kết thúc được vụ này. điều đó mang bố về lại được. Cũng trả lại cho công việc. Thậm chí nó cũng khiến cảm thấy khá hơn về cái đêm theo Elaine Placie, cái bình rượu đính hạt và đôi chân chết người của ta, ra bãi đỗ xe của sở cảnh sát khi cái laptop đó biến mất.

      Nhưng cảm giác rất, rất tuyệt

      Mặt khác, đây là cũng là cơ hội để lắng nghe lời khuyên ai oán của Mercy, ba người chị khác của , mẹ , mà sống tiếp. Trưởng thành. Bước . Lấy 200 đô. Đây là thời khắc mà chị cả của , Liv, thích gọi là "thời khắc quyết định", thời điểm mà ta có lựa chọn, và ta có thể chọn hoắc con đường đưa đến trưởng thành và giác ngộ, hoặc tiếp tục phá hỏng bét mọi thứ như mọi khi.

      Liv thất vọng, nhưng hứng thú lắm với trưởng thành và giác ngộ. thích tìm cho ra cái laptop kia hơi – điều bất khả thi. Chắc chắn nó bị xóa sạch hoặc vứt , hoặc bị bán. Nhưng đấy chính là vẻ đẹp của trí tưởng tượng, cần thực , và trong trí tưởng tượng của mình, Jake mang cái laptop đó thẳng đến Gerald Levy, quẳng nó cho ông ta và để công lý "chăm sóc" Gordon. Rồi cả thị trấn tổ chức buổi rước lễ linh đình, trao cho chìa khóa của thành phố (*), và nài nỉ quay lại làm việc. Có tăng lương.

      Và cũng tiện đường mơ mộng, cũng muốn Elaine Placie quay lại. phải vì cái trò sexy lừa đảo mà ta dùng để đánh đắm nghiệp của , mà quay lại để ăn năn, cầu-xin-tha-thứ. Jake dựa ra sau và nhắm mắt lại, hình dung ta trong bộ quần áo liền quần màu da cam (**), mái tóc vàng xộc xệch, cổ tay bị còng, phấn mắt chảy nhoe nhoét, và van xin quan tòa đừng khiển trách Jake.

      " phải lỗi của ấy," ta . "Các người có thấy cặp chân này ? ấy cũng chỉ là con người, thưa quan tòa. Và em rất, rất, rất,..."đến đây ta hướng đôi mắt giàn giụa nước về phía Jake," ... rất xin lỗi. Em sai. Và rất hư. Rất, rất hư."

      Điều đó, dĩ nhiên, cũng bao giờ xảy ra. Chưa đầy tuần sau khi Jake đánh đổi cả nghiệp của mình cho đôi chân mịn màng và cái bình rượu đính hạt, Elaine Placie dọn dẹp căn hộ của mình và lẳng lặng biến mất. jake cũng tìm thời gian với hy vọng hão huyền là làm chứng để giúp hạ gục Chase, nhưng mọi dấu vết bị xóa sạch trước khi kịp tìm thấy. Phỏng đoán tốt nhất có là ở đâu đó, sống dưới danh tính giả và ngủ cái nệm đầy tiền thù lao của Gordon Chase. danh tính giả có vẻ là quá thừa đối với Jake, nhưng nếu ta là loại đánh lạc hướng cảnh sát trực vì tiền, ai biết được ta còn làm những gì nữa? và họ tên giả là cách duy nhất để giải thích vì sao mà cho đến giờ vẫn bặt chẳng có tín gì tất cả các mạng lưới mà giăng ra. Tới chừng mà cái bộ máy quan liêu của cuộc đời này chịu rờ tới ả cũng chẳng còn tồn tại nữa rồi.

      Hừm, nghĩ, nâng chai bia thầm chào mừng Rhonda Bacon, mà ai cần đến ta chứ?

      *****

      (*) hành động mang tính biểu tượng, nhằm vinh danh công dân có đóng góp nổi bật cho cộng đồng.
      (*) Quần áo tù nhân.

    4. Amy's

      Amy's Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      2
      CHƯƠNG 3
      bà lão ngồi trong chiếc ghế đu đưa ở góc phòng. Bà đu đưa nhưng cái ghế .

      Quái.

      Flynn bật dậy, nhưng cùng lúc đó, biết mình vẫn ngủ. vẫn cảm nhận được sức nặng ở tứ chi, điều hòa của hơi thở. Cũng tối rồi, mặt trời chắc lận, nhưng căn phòng lại tràn ngập quầng sáng mơ hồ màu da cam.

      nhìn chằm chằm bà lão trong suốt ngồi cái ghế đu đưa.

      Chắc chắn là nằm mơ.

      « dịch chuyển mấy con bò của tôi, » bà lão .

      Flynn giương mắt nhìn lúc, trong mão tỏa ra những gợn sóng mơ hồ cố gắng kết nối với những gì bà lão . Bò. đâu có dịch chuyển...

      « Ô ! » và búng những ngón tay ảo của mình. « Mấy cái bình đựng sữa á ? Ở kệ ấy hả ? Đúng rồi, tôi chuyển chúng đấy. Chúng làm tôi phát ớn. »

      Bà lão thôi đu đưa. « sợ mấy cái bình đựng bằng sứ hình con bò đấy á ? »

      « chung tôi khoái bò. nhé, hầu hết đám súc vật ở nông trại đều làm tôi ớn. Sâu bọ nữa. » cùng mình trong hơi thở ra. « Tôi thích thiên nhiên cho lắm. »

      Bà lão cười khùng khục. « Chà chà, tới nhầm chỗ đến thế sao ! »

      « Có lẽ, » Flynn cố sắp xếp câu hỏi tiếp theo của mình sao cho nghe quá điên rồ, nhưng đành chào thua. Khỉ ! chỉ là mơ thôi mà. « Bà có phải là, ừm... bà Esther của tôi ? »

      « Bà nội là Elizabeth Daly ? »

      « Đấy là mẹ của bố cháu. Đúng. »

      « Đấy là chị ta. » Bà ma tiếp tục đu đưa. « Nếu thế ta hóa ra bà Esther của . Nhưng cứ gọi ta bằng Esther là được rồi. »

      « Ồ, cũng được. Nhưng bà... bà biết đây. Chết rồi mà, phải ạ ? »

      Esther liếc xéo Flynn, giờ mới nhận thấy bà đan cái khăn phủ giường nhiều sắc độ tím khác nhau. Giấc mơ này điên quá mất !

      « Có vẻ thế, » Esteher . « Chính ta cũng khá sốc. »

      Được rôi. ổn rồi. Ngồi chiếc giường lạ, ở nơi xa lạ có mùi bà già và hầu chuyện người đàn bà chết, ổn chút nào. Flynn nhắm mắt và cố tỉnh dật, nhưng khi mở mắt ra, căn phòng vẫn ửng sáng.

      vẫn nằm mơ.

      Khỉ .

      « Có cái bánh quy kem nào ? » Bà Esther đột ngột hỏi.

      « . » Flynn nuốt nước bọt. Đây đúng là giấc mơ kì quái nhất mà từng gặp. Đó là kể giấc mơ con vịt.

      « Kém ! » bà Esther thở dài. "Ta tình nhớ bánh quy kem lắm. nhân dâu tây rắc hạt phủ kem là món ta luôn thích nhất."

      Flynn dụi dụi tay lên mắt, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, bà Esther vẫn ở đó.

      "Bà này, phải cháu bất lịch đâu, nhưng chẳng phải là có thứ sáng trắng hay gì gì đó mà bà cần hướng về hay sao?"

      "Ta nghĩ có lẽ cần xem lại khái niệm bất lịch của mình. Và , để trả lời câu hỏi của , sáng trắng nào cả. có gì. Chỉ có ta lập cập loanh quanh trong căn nhà bé này. có bánh quy kem." Bà bắn cái nhìn trừng trừng ma quái về phía Flynn qua cặp kính hai tròng. "Ta nghĩ điều này có liên quan đến ."

      Flynn cảm thấy luồng sợ hãi chạy ngang người. "Đến cháu? Sao lại cháu? Bà cháu mình thậm chí còn chưa bao giờ gặp nhau."

      "Thế mà lại ở đây, ngủ giường của ta, dịch chuyển mấy con bò của ta..."

      "Bà, cháu xin lỗi vì chuyện mấy con bò, được chưa? Cháu mà biết làm thế khiến quý bà chết bực mình cỡ đó cháu làm rồi."

      Esther thở dài não nề. "Thôi, khỏi lo chuyện đó. Ta để chúng lại chỗ cũ rồi."

      Flynn cảm thấy trở mình trong giấc ngủ; thế mà vẫn ở đó, ngay mép giường, bị kẹt cứng trong im lặng kì cục với người đàn bà chết.

      Ok. Đủ rồi đấy.

      "Rất vui được gặp bà, bà Esther ạ. Giờ cháu chuẩn bị tỉnh dậy đây, và bà chứ, đúng ?"

      Bà Esther lại tiếp tục đan. "Ta biết. Sao thử xem?"

      Với cái hít sao, Flynn choàng dậy. Lần này là dậy . còn cảm thấy choáng váng nữa, và với tay đặt ngực, có thể cảm nhận tiếng tim mình loạn nhịp và hơi thở đều. với tay bật ngọn đèn bàn, rồi nhìn cái ghế đu đưa ở góc phòng.

      Cái ghế đúng yên.

      Và trống rỗng.

      Tạ ơn Chúa.

      liếc nhìn đồng hồ. 12 :34. ngủ được sáu tiếng. Chẳng trách mà mất phương hướng. Lại còn nằm mơ thấy bà già chết nữa chứ. vớ vẩn.

      cố cười, nhưng tiếng cười bật ra yếu ớt và run rẩy. cảm thấy mô ;tj cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng,và rùng mình khi cố nhủ lòng đuổi cơn sợ hãi dềnh lên trong dạ.

      Chỉ là mơ thôi mà.

      nhảy xuống, chộp lấy cái túi du lịch, và thảy nó lên giường.

      Làm quái gì có ma.

      mở túi, lôi ra chiếc quần jeans và cái áo len mỏng.

      Thậm chí nếu đó thực con ma chăng nữa, bà ấy cũng đâu thể hại được mày.

      Flynn thay đồ nhanh và phóng ra khỏi phòng ngủ. chộp lấy cái ví chiếc bàn bán nguyệt và rồi cứng cả người khi thoáng nhìn thấy cái gì đó.

      quay lại.

      nhìn.

      Ôi, lạy Chúa lòng lành !

      Có phải từng mơ ước lấy mấy cái bình con bò bằng sứ ấy xuống và nhét chúng vào tủ rồi ? nhớ tất cả mọi chi tiết đều rất ràng, từ lớp bụi mỏng men sứ cho đến cái mùi cũ mốc của ngăn tủ khi dúi đám bò ấy vào sâu tận bên trong.

      Thế mà chúng lại ở đây, ngay cạnh tường, đúng cái nơi nhìn thấy chúng.

      Ừm, thế hẳn nằm mơ về chuyện đem cất chúng .

      Chắc chắn là như thế.

      « Rất vui được gặp bà, thưa bà Esther, » Flynn to lúc kéo cửa chính mở ra. « Giờ . ! »

      <><><><><>

      Jake lau mặt trong của ly rượu rồi treo nó vào giá đỡ phía quầy bar. Các tối thứ Hai chúng là như chết rồi ; đám dân địa phương hay uống đầu tuần thường đến những 'động' như Bait and Tackle ở Đường 9, khách của Goodhouse Arms lại chủ yếu thuộc loại 'lên chuồng' sớm. Những vị khách cuối cùng ra về cách đó mười lăm phút và Jake bắt đầu chuẩn bị đóng cửa, tận dụng vài phút được ở mình để suy nghĩ.

      Nhưng chỉ có hai thứ trong tâm trí : Rhonda Bacon và Flynn Daly.

      Rhonda, bởi vì cần biết làm thế nào có thể tiếp cận được ta mà bị Gordon Chase đánh hơi được. Shiny là thị trấn , thể mang ý nghĩ xấu trong đầu ta mà người khác biết được. Gặp gỡ với thư kí của kẻ thù ư ? đến bọn trẻ còn mẫu giáo cũng biết chuyện.

      Và Flynn Daly, bởi vì Jake cần tìm cách hóa giải thiệt hại từ cuộc gặp gỡ chiều nay và cố gắng làm sao để giữ lại chỗ này trước khi Gordon Chase nhảy vào thuyết phục làm điều ngược lại. Nếu Flynn thể thuyết phục gia đình ấy trì hoãn cuộc mua bán này ít nhất thời gian ngắn nữa, chẳng còn cái gì có khả năng giữ được chân Chase trong lúc điều tra về thằng đểu này. Chỉ cần khiến Flynn hoãn binh mọi thứ được thêm chút nữa...

      Dĩ nhiên, đầu tiên là phải chiếm cho được lòng tin của Flynn. nghĩ đến chuyện sau buổi làm ghé qua, nhưng giờ ấy quá trế cho cuộc viếng thăm xã giao thông thường. ấy nghĩ muốn, hoắc sex hoặc tăng lương, mà cả hai thứ đều hay ho gì lắm về phía . Vấn đề là, Chaase giờ chắc chắn đanh hơi ra cháu này rồi. Nếu Jake đánh bạc, vét sạch túi ra mà cược là Chase đến đây ngay sáng hôm sau, thế nghĩa là để gạt gã ra Jake phải tiếp cận Flynn trước tám giờ, mà cho rằng là người dậy sớm.

      Vì thế khi Jake nghe tiếng cửa mở và thấy Flynn Daly xộc vào quầy rượu với dáng điệu của phụ nữ hết sức cần nốc thứ gì đó, nụ cười của Jake thể nào thành thực hơn. Tuy nhiên, trông Flynn lại chẳng vui vẻ gì lắm khi nhìn thấy .

      « làm gì ở đây ? »

      « Việc của tôi. » Jake vắt cái khăn lau quầy qua vai. « Tôi là nhân viên phục vụ quầy của . »

      « Tôi tưởng làm bảo trì. »

      « Tại sao tưởng tôi làm bảo trì ? »

      « ... ... » ngừng lúc, rồi lắc đầu, « Tôi biết. »

      « Được rồi. » chống khuỷu tay lên quầy và giở ra nụ cười quyến rũ. Chiêu này gần như chưa bao giờ thất bại. « Đó là lý do hay đấy. »

      ngồi phịch xuống chiếc ghế cao cạnh quầy. « Chuyện này chẳng hay ho gì đâu. »

      « Vậy sao ? » khi đặt đĩa bánh quy mặn trước mặt . « Tôi lại đồng tình với được. Buổi tối của tôi chỉ vừa mới khởi sắc. »

      Flynn ngẩng đầu lên và ngó trừng trừng.

      « Đừng có mà tán tỉnh tôi, Tucker. »

      "Tôi chịu thôi. Tán tỉnh là phần trong dịch vụ trọn gói rồi. cùng với thông mình và đẹp trai."

      "Ôi, thôi . Tôi biết mấy cái loại mà." nhếch mép và huơ mấy ngón tay trước mặt , như thể vẽ nên "cái loại " trong khí. "Tôi phí gần hết mấy năm đại học quý giá của mình để hẹn hò với mấy cái loại như . Tôi..." chớp mắt, mắt ráo hoảnh , và lắc đầu. "Tôi chuyện này làm cái quái gì nhỉ? Làm ơn cho tôi ly Jameson."

      À, thế là kết thân và lấy lòng xong rồi, Jake vừa nghĩ vừa đặt ly lên quầy và rót đầy vào đó. Đến lúc phải dùng đến kế hoạch B.

      đẩy ly sang cho trong im lặng. cầm lấy và ngước nhìn với ánh mắt áy náy.

      "Tôi xin lỗi," cuối cùng làu bàu . "Tôi thường hay quạu quọ thế này. ra tôi thuộc tuýp người khá là vui vẻ."

      Jake ngẩng lên. ấy bắt đầu giãi bày với mình sao? Hay đấy. hơi ngả người về phía trước. "Tôi nghĩ khá vui vẻ đấy chứ."

      Flynn hơi đảo mắt, rồi thở dài. "Gia đình tôi nghĩ tôi là đồ bỏ . Họ gửi tôi đến đây vì cho rằng để tự tôi đời tôi chả nên trò trống gì." nâng ly rượu và nhấp ngụm. "Biết sao ... Có lẽ họ đúng."

      Jake nghĩ lúc. "Nếu nghĩ họ đúng họ đúng đấy."

      Ly rượu của Flynn đờ lại giữa trung, và mắt ngước lên nhìn Jake. "Cái gì?"

      "Tôi có bốn chị và mẹ. Tôi cũng biết chút ít về phản đối của gia đinh và có bí quyết là đừng để nó ngấm vào mình. Họ quý , họ lo lắng cho , họ những lời tổn thường , nhưng chỉ vì họ muốn điều tốt nhất cho . Nhưng chỉ có chính mới biết cái gì là tốt nhất cho mình, thế nên cứ mậc kệ , chiều lòng họ để qua khỏi lễ Tạ ơn mà có đổ máu, nhưng đừng tin bất cứ điều gì."

      Flynn trừng mắt nhìn Jake trong im lặng tuyệt đối. nín thở. Hoặc là "quy phục" được , hoặc làm hỏng mọi thứ, và biết được cho đến khi mở miệng cái gì đó.

      Nhưng rồi Flynn chẳng gì. chỉ nhìn vào mắt lâu, và rồi, nét mặt vẫn hề biến đổi, , "Cha tôi bị đau thắt ngực."

      Jake cười vừa nhăn nhở vừa ngơ ngác. " sao? Có thể nào chứ? Đàn ông mà có cái..."

      gắt lên. " phải 'cái ấy'. Là chứng đau thắt ngực (*). Nó là... »

      « Bệnh về tim mạch, » Jake , quật đùa vào tay bằng chiếc khăn lau quầy của mình. « Tôi biết rồi. »

      Cuối cùng, Flynn bật nở nụ cười lạ thường, làm Jake như đứng tim, và có cảm giác như tất cả đèn đóm trong phòng đều đồng loạt tăng áp. hạ ly xuống, lắc đầu, và khẽ cười thành tiếng.

      Jake toét miệng cười. làm hỏng mọi thứ.

      « Thế, bố ấy, » . « Ông có ổn ? »

      nhấc đầu dậy, nụ cười vẫn chơi đùa môi. « Ừ. Ông khỏe. Giờ lại chẳng còn phải lo lắng về tôi nữa, vậy nên càng khỏe hơn. »

      « A, » Jake . « Mình vì mọi người hả ? »

      nhìn quanh quầy bar, đánh giá tình hình. « Ờ. Chắc là thế cũng đúng. »

      *****

      (*) Flynn 'angina' nghĩa là chứng đau thắt ngực, Jake tưởng nhầm là 'vagina' tức hộ phụ nữ.

      *****

      Nụ cười gần như tắt. Jake lại muốn được nhìn thấy nó, xem có đúng là cả căn phòng bừng sáng lên hay chỉ là tưởng tượng của thôi, nhưng phải làm số thứ trước .

      « Tôi nghĩ làm đúng, » . « Để tôi cho nghe vì sao nhé."

      « y như thằng cha trong The Music Man, » . "Lí do của có bắt đầu bằng chữ L viết hoa, vần với G, nghĩa là..." (*)

      "Khách sạn Goodhouse Arms," Jake chen ngang. "Để tôi cho biết vì sao nên bán chỗ này ."

      "Ôi, chết tiệt," Flynn nâng ly và uống ngụm lớn, nhưng nụ cười đó lại phảng phất bên khóe môi.

      "Vấn đề như sau," nghiêng người lại gần hơn, tạo khí thân mật giữa hai người. "Nơi này là nơi tuyệt vời. Với những con người tuyệt vời. Nó có lịch sử của nó. có biết chính Geogre Washington từng ngủ lại ở đây ?"

      "Làm sao biết phải ông ta vẫn còn ngủ lại đây?" thầm, nhấp ngụm rượu nữa.

      "Ờ..." Jake cười, hy vọng đùa. "Bởi vì ông ta chết rồi. Nhưng tôi nghĩ người chết là chủ đề khá là thê thảm. Nào, ta chuyện tiền bạc nhé. »

      « Hay là, này, thôi đừng. »

      « Ờ đây chúng tôi kiếm được nhiều. »

      nhướn mày. « Đấy là cốt lõi câu chuyện của sao ? »

      « Esther thường trả lương cao cho nhân viên, cũng ăn ít vào lợi nhuận của khách sạn. Nhưng thấy đấy, nơi này có ý nghĩa hơn cả lợi nhuận. »

      « Hơn cả lợi nhuận ? »

      « Hơn cả lợi nhuận. Nó là lịch sử. Là truyền thống. Là tên tuổi của Goodhouse, có lẽ có ý nghĩa mấy với mang cái họ đó, nhưng nó vẫn chảy trong máu của . »

      *****

      (*) Flynn nhại theo câu hát trong bài The Music Man.

      chờ, tiếp cho đến khi thấy được nụ cười của Flynn, mà vui mừng khi ghi nhận là nó nở ra sau đó lâu lắm.

      Khỉ . Có khi cách này lại được.

      « Flynn, đây là nơi tuyệt vời. Chúng tôi kinh doanh đàng hoàng. Esther rất hòa hợp với mọi người. cũng có thể như thế. Sao cho nó cơ hội ? hãy nhìn lại đây, năm chẳng hạn. Nếu được bán cũng muộn. »

      Flynn ngồi bật dậy. « năm ? đùa đấy à ? Tôi được quá đêm nay chứ đừng năm. »

      Chà. dở thiệt tình !

      nhìn lúc lâu, rồi nhún vai và uống nốt chỗ rượu còn lại.

      « Ngày hôm nay dài , » và đẩy cái ly sang để rót đầy tiếp. « Đáng lẽ giờ này tôi phải ngủ kìa, nhưng lại thể, bởi vì hóa ra là, tôi có bạn cùng phòng. »

      Jake cảm thấy giận bừng bừng, nhưng che bằng tiếng cười. « Ôi. Nhanh thế ! »

      chớp mặt. « Cái gì ? » Rồi mắt mở to, và đập vào tay . « Ô, trời ạ. . Tôi làm thế nào mà quyến rũ được ai trong khoảng thời gian kể từ lúc ah để tôi lại đó cho đến giờ ? »

      « Nếu có thế tôi cũng tin, » Jake . Flynn bắt gặp mắt .

      « đừng câu đó như thể lời khen ấy. »

      « Đúng thế. »

      Flynn mở miệng, rồi ngậm lại, rồi phẩy phẩy tay trong khí. « Được rồi. Sao cũng được. Tóm lại là... tôi về Esther. Bà Esther là bạn cùng phòng của tôi. »

      « Hừm, tôi nghĩ thế, » và khẽ cười. « Bọn tôi ở Shiny có thể theo kịp những thứ tân tiến nhất, nhưng người chết chúng tôi đều chôn đàng hoàng. »

      « Tôi muốn xác bà ấy. Xác tôi còn xử lý được. Tôi về... » huơ tay trong khí, như thể cố vẽ thành từ 'linh hồn'. hớp ngụm nữa, rồi lắc đầu. « Tôi nghĩ bà ấy dịch chuyển mấy con bò. »

      Jake nhàng kéo cái ly từ tay Flynn. « biết đấy, tôi nghĩ là nên uống nữa. »

      ngước mắt lên nhìn Jake và nheo lại cách nguy hiểm. Jake chùn lại theo bản năng tự vệ.

      « Này , » Flynn , giọng trầm và ngiêm túc, « ta làm số thứ ở đây nhé. Tôi phải là đứa con rượu nhắng nhít, hư hỏng tự nghĩ cho bản thân hay chịu đựng được ngày khó nhọc. Và tôi cũng điên. Tôi nằm mơ thấy bà Esther ; được rồi, có thể bà ấy dịch chuyển mấy con bò, nhưng tôi vẫn sợ, và đấy là phản xạ hoàn toàn tỉnh táo. Còn bây giờ tôi đến đây để làm việc, và tôi làm, chỉ thế thôi. Vì thế đừng có quyến rũ tôi, đừng trịnh thượng với tôi, và nếu còn quý cái tay của mình... »

      Trong chớp mắt, Flynn giật cái ly lại ; Jake rất phục là làm đổ lấy giọt.

      « ...đừng bao giờ lấy đồ uống của tôi, nghe chưa ? »

      Mắt họ chạm nhau, và Jake thấy mọi thứ lắng lại. Flynn Daly đơn giản là vô cùng kì lạ. Vừa hung hăng thông cảm, vừa xinh đẹp vừa dễ giương vây giương vẩy. ấy tạo được hiệu ứng kì lạ là khi bước vào căn phòng là có thể làm mọi thứ xoay chuyển, làm cảm thấy hoàn toàn mất cân bằng trong có mặt của mình, và lại có cái gì đó ở thỉnh thoảng thình lình ập đến và đập vào sau gáy làm cho sững cả người.

      thích , nhiều hơn rất nhiều so với những gì nghĩ. Nhưng đủ để ngăn cản sử dụng để tiếp cận Gordon Chase...

      Flynn nhướng mắt lên, nét nghi ngờ thoáng qua đôi mắt đó.

      « Sao ? » chùi mặt. « Mũi tôi dính gì sao ? »

      Jake mỉm cười và hất cằm về phía đồng hồ. « Đến giờ đóng cửa rồi. 1h sáng. »

      « Tôi nghĩ thế. Tôi sở hữu chỗ này. » nhấp ngụm và để cái ly lại xuống quầy. « Từ giờ trở , ta mở cho đến khi nào tôi uống xong. »

      « Được thôi, » . « Nhưng phải trình bày với chính quyền thị trấn. Họ làm ra luật, và ngay bây giờ, ta vi phạm pháp luật. »

      Mắt chạm mắt , và đằng sau dáng vẻ nhăn nhó khó chịu của , có thể thấy được mềm yếu. ấy sợ. hiểu sao, mặc dù nghĩ là có thể như vậy, điều này làm càng thêm thích .

      mỉm cười và lấy ngón tay đẩy cái ly về phía . « mang theo . Giờ nó cũng là của là. »

      « Tuyệt. Tôi lấy phòng nữa được ? »

      « Tôi biết. Đóng quầy rồi. »

      « Đóng quầy ? Nhưng đây là khách sạn. Lỡ ai đó cần cái gì sao ? Ví dụ như đặt phòng ? »

      Jake nhún vai, « Tôi biết phải với như thế nào. Quầy đóng lúc sáu giờ. Và tôi biết phòng nào còn trống. Annebelle có cái... hệ thống kì lắm. Nó bao gồm cả bài bói và bàn tính và con khỉ được huấn luyện... »

      « Chị ta có hệ thống ? Cái đó, các người có máy tính sao ? »

      Jake nhe răng, thấy buồn cười vì Flynn hiểu nó theo nghĩa đen. « Có, chúng tôi có máy tính chứ. nhưng cái chương trình quái dị này do chú hay cháu gì đó của Annabelle viết. Nó nối với sổ kế toán, và lần trước lúc tôi cố tìm cách đặt phòng 12000 đôla bốc hơi luôn khỏi sổ, chung là máu me lắm. Hơn nữa, Annaballe đặt mật mã lên đó và là người duy nhất có thể truy cập. »

      Flynn nhìn trừng trừng. « Ta chỉ có người nhận đặt phòng cho cả khách sạn sao ? »

      « Khách sạn có bề dày lịch sử, nhưng thường ít khi được đặt hết phòng. Mùa đông, chúng tôi thậm chí dùng gì đến cánh phía tây. Hầu hết tiền kiếm được là từ quầy bar và nhà hàng, chất lượng siêu sao, được đánh giá rất cao, và rất nên được người thừa hưởng chúng giữ lại. »

      Trông Flynn có vẻ chẳng bị ấn tượng cho lắm. « Vậy đó là cách rất dông dài để rằng... »

      « Đúng. Chúng tôi chỉ có người phụ trách việc sếp phòng cho cả khách sạn. »

      « Tuyệt. » Flynn uống nốt ly rượu và nhảy ra khỏi ghế. « Được. Ok thôi. Thế nào cũng xong. Tôi là người lơn. Chả lí do gì mà tôi lại thể quay lại ngôi nhà đó để đối phó với bà chết của mình cả. » nhìn , vén lọn tóc rối màu nâu nhạt ra sau tai. « Chỉ là giấc mơ thôi mà, phải nào ? »

      thể mỉm cười. Vì lý do nào đó, càng quái, càng ưa hơn. « Ừ, chỉ là giấc mơ thôi. »

      bước bước ra cửa, rồi quay lại, cắn môi. « Lỡ bà ấy lại chuyện với tôi sao ? »

      « lại ! »

      « Ờ, đúng rồi há. gì đây nhỉ ? 'Bà, bà chết rồi đấy nghe chưa, nghe luồn ánh sáng trắng cũng hay ho lắm đây, mà tìm nó chứ ? »

      « Tôi biết, » , vẫn nhìn vào mắt . « Có thể bắt đầu bằng đoạn đứa con rượu nhắng nhít như lúc nãy . Có tác dụng phết đấy. »

      Flynn nghiêng đầu sang bên, như thể suy nghĩ xem nên phản ứng thế nào với câu đó, cuối cùng cười .

      Jake cười lại. « Cho tôi mười phút đóng quầy rồi tôi đưa về. »

      « Ô cảm ơn . » thở hắt, vai thả lỏng ra nhõm và ngồi lại lên ghế. Jake bất cười và vứt cái ghẻ lau quầy vao xô nước rửa cạnh chân mình. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn hình dung nhiều.

      Tuy nhiên, phải cẩn thận với nụ cười kia. Lần nào nó cũng làm đo ván.

    5. Amy's

      Amy's Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      2
      CHƯƠNG 4
      Flynn lấy khăn lau tóc và hít hơi sâu thứ khí trong lành buổi sớm. Phòng ngủ của Flynn bây giờ còn gây ra cảm giác khó chịu như đêm qua nữa mà ngời sáng với những tia nắng mùa thu xuyên vào qua các kẽ lá ; ngay chính cũng cảm thấy tự tun hơn rất nhiều so với ngày hôm trước. vò mớ tóc ướt thêm lần nữa rồi thảy cái khăn lên chiếc ghế đu đưa mà đêm trước xoay lại cho hướng vào góc phòng. khá chắc ăn rằng chuyến viếng thăm của bà Esther chỉ là do mình tưởng tượng ra, nhưng dù sao gửi thông điệp cũng có mất mát gì đâu.

      nhìn lại mình trong tấm gương đứng lớn đặt ở góc phòng. Chiếc quần jeans mặc hơi nhàu, nhưng chiếc áo len quá cỡ cũng đủ dài để che gần hết; mà kể ra thế cũng coi là tạm được, khi tủ quần áo cao cấp mà Freya đặt mua vẫn chưa được chuyển đến.

      Flynn vừa kéo sợi len bị sút vừa ra phòng khách. Mắt Flynn chợt thấy hai ống chân đàn ông gác lên mép chiếc ghế sofa đôi chân nhắn, trong nhã của bà Esther, nhưng não phải mất lúc mới nắm bắt được chuyện gì xảy ra. Và ngay khi vừa hiểu được, nhảy bắn ra đằng sau, hét lên, tay ôm chắt trái tim đập loạn xạ của mình, đồng thời bấu vào tường để lấy điểm tựa. Jake Tucker cũng giật nảy mình, cũng ngay lập tức nhảy khỏi ghế sofa và đứng thẳng dậy.

      « Ôi Chúa ơi ! » vừa vừa gắng lấy lại hơi thở bình thường, « Tối qua tôi uống say đến mức nào ? »

      « Hả ? » Jake đứng ngây ra nhìn lúc, rồi trợn mắt lên. « Ồ. . Cũng nhiều lắm. Nhưng... ừm... » ngáp và vội lắc đầu. « Ừ. nhớ chuyện mà cỏ tối qua chứ ? »

      Flynn bắt đầu hồi tưởng lại cái lúc ghì chặt áo khoác của Jake, như sợi dây thừng bị buộc chặt vào tường đá, khi nhờ mở giùm cửa trước.

      « Có. Đôi chút. »

      « Ừm, có vẻ sợ. Tôi nghĩ có lẽ nên ngồi lại cho đến khi ngủ . ... để chắc chắn sao ấy mà. » lùa tay lên tóc. « Rồi chắc là cũng ngủ quên mất. »

      Flynn nhìn đứng đó với vẻ lúng túng tội nghiệp và mớ tóc rối bù mà thể mỉm cười. hạ tay xuống và hít hơi sâu.

      « Cảm ơn . tử tế. »

      « Tôi còn có thể gì nữa đây ? tôi vốn là chàng tử tế mà. » nhăn nhó xoa xoa cổ tay và hất đẩu về chiếc ghế sofa nhó rí. « Chà. Tôi biết là Đức Quốc Xã cũng làm ghế đôi tình nhân nữa đấy. «

      Flynn phì cười nín nổi, nhưng vội cố gắng làm nghiêm lại khi nhìn lên.

      « Tôi... tôi có thể...ưm... mời cố cà phê chứ ? »

      « Vâng, » và mỉm cười. « chu đáo. »

      Nụ cười của sáng nay trông rạng rỡ hơn hôm qua. Cả trông cũng thế, mặc dù quai hàm của lởm chởm đầy râu ria, từ đầu đến chân trông nhàu nhĩ và tóc tai bờm xờm lỉa chỉa ra cả ngàn hướng. Trông ... đáng .

      Đáng . Lạy Chúa nhân từ ! chưa từng nghĩ về chàng nào bằng cái từ đáng đó kể từ năm lớp 9. mỉm cười, « Vậy tôi pha cà phê. »

      thoáng sợ hãi bỗng ập vào tim Flynn. « sao ? Ồ buồn thế ! »

      « Ừ, buồn như mười phút cuối cùng của phim Old Yeller, nhưng đúng là buồn . »

      Flynn bật cười khe khẽ, rôi kéo theo sau đó là khoảng lặng chỉ còn nghe thấy tiếng những ngón chân cọ cọ vào nhau. biết phải xử với Jake Tucker như thế nào. ràng hai người thuộc về hai thế giới khác nhau. Tucker là nhân viên của , về mặt công việc thế, nhưng cũng có thể đươc xem như người bạn mà có được từ lúc chuyển đến Scheintown này. Tuy thế, với , việc gặp gỡ lúc sáng sớm thế này có vẻ thân mật cách kì quái, nhất là khi chỉ mới biết chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

      Có rất nhiều nguyên do khiến mình cảm thấy kỳ quặc. nghĩ. Làm sao để chỉ chọn mà thôi ?

      « Ừm, » , « Tôi nghĩ bên khách sạn có cà phê chứ hả ? Hay ta đến đó ? »

      nhìn lúc rồi nhún vai, « Ừm... »

      « Ý tôi là, » nhanh, giờ tay ngăn Jake lại trước khi hiểu lầm là mình nghĩ rằng muốn rủ rê hẹn hò gì, « Trừ khi muốn về nhà nghỉ ngơi và đánh giấc say. Mà tất nhiên là muốn thế rồi, vì làm quầy rượu, và giờ này quả là quá sớm với . »

      « ra, » Jake , khóe môi hơi giật thành nụ cười, « Sáng sớm mà được thưởng thức ly cà phê nóng cũng tuyệt. Với cả dù sao tôi cũng có chuyện cần với . »

      Flynn nhìn cách thận trọng, « Điều sắp có liên quan gì đến việc tôi sắp sửa bán nơi này ? »

      « chút thôi. Có thể là vậy ! » thở ra hơi dài, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng trong người. « Có thằng cha doanh nhân tại địa phương. Gã chắc chắn liên lạc với trong ngày hôm nay, và tôi chỉ muốn cảnh báo trước thôi. »

      « Cảnh báo tôi trước ? »

      « Đúng vậy. Gã...ừm... phải là người tốt. phải rất cẩn thận khi tiếp xúc với gã. »

      Flynn muốn cười nhưng Tucker có vẻ gì như đùa giỡn.

      « Và nghĩ chính xác là gã này định làm gì tôi ? »

      Môi nhành ra, và trong mắt chẳng hề có chút dấu hiệu diễu cợt nào. « chỉ cần biết là nên tin gã. »

      Kể từ lúc gặp gỡ Jake Tucker đến bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy tỏ ra nghiêm trọng đến vậy. Cũng hơi lo.

      « Tôi cũng hiểu. » , « Tôi chỉ vừa mới đặt chân đến đây. Gã này có thể muốn gì ở tôi cơ chứ ? »

      « phải là thứ gã muốn, » Jake , « mà chính là cái khách sạn. Gã muốn gạ bán khách sạn. »

      Flynn để cho khó chịu nãy giờ tuôn ra theo tràng cười, « Biết ngay mà. Lại cái chuyện 'nơi này tuyệt lắm, đừng bán nó ' thôi chứ gì ? Đó là lí do vì sao lôi gã này vào, đúng ? »

      « phải vậy. » Jake tiến bước tới gần hơn. « Đúng là nơi này rất tuyệt, và nên bán nó. Nhưng quả gã này dựng sẵn kịch bản... »

      Đến đây Flynn phải bật cười. « Thôi, tôi xin . Bình lại chê ấm đen(*). »

      « Này, tôi chỉ... » thờ dài và nhìn với mắt buồn rầu. « Tôi chỉ muốn bị tổn thương. »

      « Buồn cười ! » , « Vì nghĩ chuyện này thực ra liên quan gì nhiều đến tôi. »

      Jake định mở miệng tiếp nhưng bị chặn lại bởi tiếng gõ cửa. Flynn vẫn nhìn chằm chằm cào mắt .

      « Ai đây biết ? » uể oải .

      Jake bồn chồn hắng giọng. « phiền nếu tôi dùng phòng tắm chứ ? »

      « Tất nhiên , cứ tự nhiên, » , nhưng biến mất vào phòng tắm trước khi dứt lời.

      Tốt thôiiiii. về phía cửa chính và mở chốt.

      « Chào buổi sáng ! có phải là Flynn Daly ? »

      Điều đầu tiên mà Flynn nhìn thấy là hai hàm răng mỉm cười với mình, chúng trắng bóng và lóe sáng đến nỗi thề là mình nghe thấy cả tiếng leng keng y như trong mấy quảng cáo kem đánh răng.

      Rồi bắt gặp đôi mắt. Màu lam và trong như pha lê.

      Tiếp nữa là bộ vía. Hiệu Armani.

      Và cuối cùng là mái tóc. Đen, sáng bóng tự nhiên, với chút hoa râm ở hai bên thái dương.

      *****

      (*) Nguyên gốc: Pot calling the kettle (black), là thành ngữ , để chỉ người chê bai người khác mà chính mình cũng làm những điều tương tự.

      Đây đúng là mẫu đàn ông đẹp trai theo lỗi cổ điển và chải chuốt nhất mà từng thấy trong đời. Làm thế quái nào mà người như vậy lại thò chân đến nơi như Scheintown này ?

      « Xin chào, » ông ta lớn hơn chút và chìa tay ra. « Tôi tên là Gordon Chase. Hy vọng phiền vì tôi ghé qua vào lúc sáng sớm như thế này, nhưng vì Annabelle với tôi rằng ở đây nên tôi muốn ghé qua để tự giới thiệu.

      « Chào ông, »Flynn bắt tay ông ta, bàn tay to lớn, mạnh mẽ, ấm áp và mềm hơn cả mông em bé. Cha này chắc hẳn phải dưỡng da tay hai lần ngày. « Tôi là Flynn Daly. »

      Nụ cười của ông ta lại leng keng. « Tôi biết. Và tôi rất hân hạnh vì cuối cùng cũng gặp được . Tôi nghe rất nhiều về . »

      « vậy sao ? » Flynn , « Từ ai ? »

      Nụ cười của người đàn ông chuyển sang biểu quan tâm chân thành, ông ta áp cả bàn tay còn lại của mình lên cái bắt tay của hai người. « Tôi rất tiếc khi nghe tin bà Esther qua đời. Bà của là kho báu của cả cộng đồng này, chắc chắn mọi người còn nhớ bà rất nhiều. »

      Bà ấy qua đời làm sao nhớ được chứ. « Vâng, tôi cũng tin là vậy ! »

      Ông ta cuối cùng cũng chịu buông tay Flynn, rồi đút tay mình vào túi quần với kiểu cách giả tạo, như đứa trẻ con ; điều này ngay lập tức khiến Flynn trở nên cảnh giác. Bất cứ gã nào ăn diện bảnh bao toàn đồ hiệu Armani mà lại giả như trẻ con thể tin được.

      « Nhân tiện, xin tự giới thiệu tôi là chủ tịch của Hiệp Hội Bảo tồn Di tích lịch sử, hy vọng cho phép tôi mời bữa sáng hôm nay. Tôi nghĩ là chúng ta có nhiều chuyện để với nhau. »

      Leng keng.

      « ra ngay bây giờ tiện cho tôi lắm... » Flynn bắt đầu bị chặn lại bởi thanh nghe như là tiếng giật nước lớn nhất thế giới. Nếu lúc nãy trong đầu còn chút nghi ngờ liệu Gordon Chase có phải chính là gã đàn ông mà Tucker ám chỉ , bây giờ nghi ngờ ấy cũng còn nữa.

      Trong lúc đó, chân mày của Gordon Chase nhướn cao dễ hơn năm phân.

      « Ồ, » ông ta với thoáng bối rôi nét mặt. « Tôi hiều,ừmm. » Leng keng. « Có thể lúc khác vậy. Buổi trưa sao nhỉ, có rảnh ? »

      « Tất nhiên rôi, sao lại ? » Flynn vừa dứt lời tiếng ợ cực kỳ to và thể lẫn đâu được của đàn ông từ trong phòng tắm dội ra. cứ giả bộ như nghe thấy gì và tiếp, « Tôi gặp ông ở đại sảnh lúc 12 giờ trưa nay nhé ? »

      Nụ cười của Gordon Chase xìu xuống, rồi lại nở ra. « Rất tuyệt. Tôi gặp lại vào trưa nay. »

      Cánh cửa vừa đóng lại là ngay lập tức Tucker bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt tỉnh bơ chút hối lỗi. ta đáng ngạc nhiên. chỉ muốn ngồi xuống ghế và quan sát lúc như người ta ngắm thú nuôi trong chuồng.

      « Sẵn sàng uống cà phê với tôi chưa ? » toe toét hỏi.

      « Chỉ chừng nào giải thích ràng với tôi cái vụ trình diễn đó là có ý gì. »

      « Trình diễn ? Ồ, ý là cái vụ... » bỗng im bặt, tỏ ra là việc rất chi tế nhị. « Xin lỗi về chuyện đó ! Chắc chắn là tại món bánh ngô tôi ăn tối qua. »

      Flynn nhìn lúc. « Ban nãy là Gordon Chase. Người gõ cửa ấy. »

      Tucker gật đầu, mặt cứng đơ. « Tôi cũng đoán thế ! »

      « Vâng, tôi nghĩ là đoán ra được. Nhân tiện cho biết, tôi cảm ơn tí nào về phần nhạc nền đó đâu. »

      « Này, xin lỗi mà, tôi chỉ... »

      « Tôi cóc cần biết là chỉ làm cái gì, » Flynn tiến gần đến, « Tôi cóc cần quan tâm kịch bản của là gì, hay kịch bản của cái gã Gordon Chase đó là cái quái gì. Tôi đến đây là để làm việc và tôi nhất định phải làm cho xong. Và tôi phải là mục tiêu trong bất cứ cuộc tranh đua bẩn thỉu, nhen nào giữa và gã đó. chưa ? »

      Tucker thở dài thườn thượt. « Tôi chỉ cố gắng đề phòng cho thôi mà. »

      Flynn bưng trán thở dài. « Kể từ lúc gặp , có lúc nào tôi cầu đề phòng giúp tôi chưa ? »

      Tucker nhe răng cười, « Ý là, nếu tính đến đêm qua, khi cần vệ sĩ để bảo vệ khỏi bà chết ? »

      Flynn nghiến chặt răng đến đau cả miệng, cảm giác giận dữ pha lẫn xấu hổ. Tucker cúi đầu xuống thấp ngang tầm mắt , cái biểu mỉa mai làm tức điên người.

      « Sao gì ? »

      « biết gì ? » nắm tay áo lôi xềnh xệh ra hướng cửa chính. « Biến ! »

      « Tôi nghĩ là cần phải moi mấy cái chuyện ma quỷ đó nữa, nhưng lại để lộ quá nhiều sơ hở. »

      « Tạm biệt, Tucker. »

      vùng thoát khỏi bàn tay khi tới cửa, quay lại đối diện với . « Vậy... Sao ? Vụ cà phê chắc xin hẹn lại lần sau rôi, hả ? »

      « vẫn giữ được công việc của mình, » vừa vừa gắng kiềm chế để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào của thích thú trong giọng , dù khó mà khẽ mỉm cười. « Nhưng có lẽ là lúc bầy giờ nên kiểm kê lại hàng dự trữ, và đếm lại xem mình còn bao nhiêu điềm lành. »

      « Được thôi. Nhưng cho biết trước nhé, đuổi việc tôi sai lầm lớn vô cùng. » , dựa lưng vào cửa và . « Tôi rất nổi tiếng ở đây. Mọi người đều tôi. Tôi mà mọi người suy sụp lắm đấy. »

      Flynn giật mạnh cánh cửa làm hơi lảo đảo. « Tôi để ý đến lời khuyên khiếm nhã của . »

      thở dài. « Được thôi. Tốt. Chỉ là... » Ánh mắt lại chạm phải ánh mắt , và lần nữa, chúng nghiêm túc trở lại. « cần phải cẩn trọng khi dính dáng với Chase. Tôi chắc là gã ta nguy hiểm đâu. »

      Flynn nhìn chằm chằm lúc lâu. « vậy là có ý gì ?'

      Tucker nhún vai, nhìn ra cửa, rồi nhìn lại Flynn. « nó nghĩa là thế. tin tôi cứ hỏi Mercy. Chị ấy là đầu bếp chính của , và là nguồn tin hoàn toàn chính xác và khách quan. »

      Flunn nhìn chằm chằm, cơn giận dữ và bực bội của bắt đầu nguôi dần trước nụ cười ấm áp của , và buộc phải chấp nhận đó. Mặc dù hết sức cố gắng, vẫn để bị quyến rũ. Cách phòng ngự duy nhất còn lại của lúc này là quyết định để biết điều đó.

      « Tạm biệt, tucker ! » nghiêm nghị , giữ cánh cửa mở cho . nháy mắt, và phải cố gắng ngậm miệng lại để khỏi cười đáp lại. Mậc dù vậy, sau khi đóng cửa, tự cho phép mình nở nụ cười.

      Chỉ thế thôi nhé, nghĩ, và mím chặt đôi môi lại, Mày là dân chuyên nghiệp mà.

      <><><><><>

      Jake vừa huýt sáo vừa lững thững dọc theo con đường dẫn đến khách sạn, cố tình lờ những tiếng rừ rừ khó chịu ở chần mình. Vậy là được rôi. Vậy là được việc rồi. Như vậy là Flynn ăn trưa với Chase. Ổn thôi ! Chỉ cần ấy vẫn cứ xù lông nhím lên và có thái độ phòng thủ đối với Chase như đối với Jake mọi chuyện hoàn hảo. Flynn ra ngoài gặp gỡ Chaase là phần của Kế Hoạch. Hay đúng hơn đó là điểm then chốt quyết định thành bại của Kế Hoạch.

      Thế nhưng tại sao cái ý nghĩ đó lại làm khó chịu đến vậy ? có lúc khi ngồi cạnh bồn tắm của Flynn, lắng nghe Gordon Chase vo ve xun xoe, muốn ở bất cứ nơi đâu gần gã. Suýt chút nữa bản năng thích bảo vệ người khác của Jake làm hỏng mọi việc, nhưng ngay lúc đó lại nhớ đến Kế Hoạch. Đẩy Flynn lại gần Chase, và luôn ở gần Flynn. Đó vẫn là kế hoạch tốt mà !

      Chỉ cần cú vặn nữa thôi, vừa nghĩ vừa xoay gót chân và hướng về cửa chính của khu khách sạn. cú vặn nữa thôi, và mọi chuyện hoàn hảo như dự tính.

      xô cửa chính. Annabella mỉm cười khi nhìn thấy tiến đến bàn làm việc của chị; trong khi lôi ra nụ cười quyến rũ, vô tư lự nhất trong kho vũ khí của mình.

      "Chào buổi sáng, Annabelle đáng !" Jake và chống khuỷu tay lên bàn.

      "Chào Jake," Annabelle , những lọn tóc vàng óng cũng đung đưa theo từng nhịp chuyển động của cơ thể. ta là đáng , Annabelle đáng ấy, nhưng mọi phần cơ thể dường như ngừng chuyển động, và đôi khi điều đó khiến người khác khó chịu kinh khủng. " làm gì ở đây sớm thế?"

      "À, chỉ đến đăng kí phòng, giúp người này người kia tí góp phần của mình cho cuộc sống, tự do và phong cách Mỹ." tự nhiên sắp xếp ngay ngắn lại đống quảng cáo quầy. "Này, em thấy cháu chưa nhỉ?"

      "Chưa. có ai thấy đâu. Trừ đúng ? đón ta mà. ta trông thế nào? Có đẹp , đẹp kiểu thành phố lớn ấy, kiểu toàn dùng đồ hiệu Manolo Blahniks hay Gucci ấy? Jake?"

      chớp mắt. Lúc nào chuyện với Annabelle cũng cảm thấy giống như con chó trong phim hoạt hình, cái con chỉ có thể nghe được "Xì xồ xì xồ Jake xì xồ xì xồ."

      "Ừ, chắc rôi," , "Rất tuyệt. À mà này, cháu nhờ lo giúp mấy chuyện. ta dùng bữa trưa với Gordon Chase vào trưa nay."

      Mắt Annabelle trợn to như quả bóng tennis. "Ở đây?"

      "Ừ. Ở đây." Jake chớp mắt ngây thơ. "Sao lại ở đây?"

      "Vì gã bao giờ đến đây. Gã biết rằng tất cả chúng ta đều ghét gã."

      "Ở thị trấn này ai mà chả thế. Nhưng là người cũng phải ăn uống ở đâu đó chứ!"

      Annabelle thở dài. "Lần cuối gã đến đây, chị Mercy cố giết gã rồi đấy!"

      "Xì," Jake vừa vừa thô bạo phẩy tay. "Con dao đó trượt khỏi tay chị ấy đấy chứ. Mà nhân đến Mercy, em nhớ nhắc chị ấy chuẩn bị món dâu đặc biệt cho thầng ôn ấy nhé." Jake tì về trước. "Em viết ra . Dờ... âu...dâu."

      "Món dâu đặc biệt?" Annabelle hỏi, " nghiêm túc đấy chứ?"

      "Đó là tính cách điển hình của Jake Tucker mà!" Jake cười nhăn nhở. "Em thấy nghiêm túc bao giờ chưa?"

      Annabelle mỉm cười và viết vào sổ của mình. "Dâu đặc biệt", sau đó lại ngước mắt nhìn Tucker.

      "Vậy, Daly đó có cần cái gì nữa ?"

      Ừmmm. Daly đó có cần cái gì nữa nhỉ? ý tưởng tóe lên như tia chớp. Jake mỉm cười. "À, có. Em giữ trước phòng tiệc Hoa Hồng cho vào lúc... để xem... giờ trưa . ta muốn tổ chức buổi họp với toàn thể nhân viên."

      Annabelle gật đầu, ghi nguệch ngoạc vào sổ rồi ngước lên nhìn Jake với ánh mắt hau háu. "Họp về cái gì?"

      Jake nhún vai. " chẳng biết. chắc là buổi giở thiệu làm quen nhau vậy mà. ta có vẻ rất muốn gặp nhân viên. Em bảo mọi người chuẩn bị câu hỏi nhé."

      Annabelle tựa người về phía trước, tay chống cằm. " ? Vì mọi người có vẻ hơi sợ cái vụ mua bán ấy. có nghĩ là ta bán ? Em có nghe những tập đoàn lớn khi mua lại các nhà trọ giảm lương, ai biết đường mà tự xin nghỉ việc sau đó cũng bị họ sa thải."

      "Thôi mà, Annabelle. gì buồn cười vậy. cả em và đều biết rằng những tập đoàn lớn rút ruột tất cả mọi người và cắm đầu họ vào cọc đẻ thiêu sống tại bốn góc làng cơ mà."

      Annabelle cười khúc khích. " thôi !"

      " thể được. còn chuyện nữa cần nhờ em giúp."

      " cần gì?"

      "Thả còn khi ra khỏi chuồng và đặt cho phòng"

      Annabelle vừa tỏ vẻ giận dỗi với tay lấy con chuột máy tính khiến màn hình chờ biến mất và liếc nhìn Jake. " nhìn ra chỗ khác !"

      Jake nhìn lên trần khi Annabelle nhập mật mã. " cảm thấy bị xúc phạm vì em tin tưởng đấy nhé!"

      "Thôi, đừng để bụng. chỉ là lần trước em tốn biết bao nhiêu thời gian mới tìm được hết khoản tiền đó. Rồi. nhìn được rồi."

      chồm qua quầy, nhìn xuống. "Em biết , dễ dàng hơn rất nhiều nếu em chịu khó chỉ cho bọn cách sử dụng hệ thống này."

      "Ừm, có lẽ vậy," ta , gõ gõ vào máy tính. Với người... ừm, mấy thông minh như Annabelle gõ bàn phím đúng là như chớp. "Vậy là, cần giữ trước phòng, đúng nào? Trong bao lâu?"

      " cũng chưa biết. Cứ giữ cho lâu nhất có thể . Để phòng thôi."

      Annabelle nhướng mày. "Lại định giúp vui cho bạn nào đấy chứ gì?"

      Jake nhún vai. " chỉ nghĩ là nên làm như vậy. Nhỡ có ai uống say quá thể lái xe về nhà." Hoặc nghĩ rằng ấy bị ám ảnh bởi bà chết của mình. "Em để chìa khóa vào tủ quầy bar cho nhé?"

      " thành vấn đề."

      "Tốt. giờ về nhà và ngủ chút trước buổi họp quan trọng chiều nay." gõ gõ lên bàn hai lần chào tạm biệt và quay ra cửa chính.

      "Chờ Jake!" Annabelle bỗng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế ngồi và chồm qua quầy tiếp tân.

      Jake quay lại. "Ừ?"

      " cháu ... chưa kể cho em nghe ta trông như thế nào."

      Jake hơi ngập ngừng suy nghĩ. Flynn Daly trông như thế nào nhỉ?

      " ấy giống như nữ hùng trong phim Disney sau khi nốc hết năm ly rượu mạnh," trả lời, rồi biến mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :