1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      Ra khỏi phòng con , bà Liễu thuận tiện sang nhìn chút Liễu Dật, hỏi han tình hình học tập tại của .

      Làm xong những việc này, là tám giờ, tắm rửa xong, nằm ở giường xem tivi, tiêu khiển thời gian.

      Ngày thứ hai, Liễu Nguyệt Ly tỉnh lại, là chín giờ , thấy dì Trương kéo rèm cửa sổ ra.

      nhàng gọi tiếng, dì Trương cười tủm tỉm đưa cho đồ rửa mặt, sau đó lại bưng tới bát cháo để ăn sáng, bệnh tình thuyên giảm, khẩu vị tốt hơn rất nhiều, có thể ăn nhiều hơn so với ngày hôm trước chút.

      Chờ Liễu Nguyệt Ly ăn no, dì Trương hỏi: "Tiểu thư, muốn ăn cái gì dì biết để dì mua đồ nấu ăn."

      Dù dì Trương tay nghề nấu ăn rất tốt, nhưng lại muốn ăn đồ ăn do Liễu Dật nấu, nhưng ngại tại học tập bận rộn, thời gian rất quý báu, đành từ bỏ ý niệm này.

      với dì Trương xong, Liễu Nguyệt Ly lại nghĩ tới chuyện, hỏi: "Dì Trương, mẹ con giúp con mời bác sĩ đến khám bệnh mấy ngày rồi?"

      Dì Trương trả lời: "Ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, tiểu thư khỏi bệnh, ngày mai là có thể cần nữa."

      Dì Trương rồi, Liễu Nguyệt Ly bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chia tay cùng Hạ Thần, rồi chuyện cùng chỗ với Liễu Dật sau này.

      Có thể sống lại lần, là ông trời thương hại , thể lãng phí thời gian người tên cặn bã kia, muốn cùng Liễu Dật xây dựng gia đình hoàn mỹ, giúp cha mẹ chia sẻ vụ công ty, nếu có thể, đem công ty nhà Hạ Thần kéo ngã, khiến cho nếm thử tư vị ngồi tù giống lúc trước.

      học chuyên ngành kinh tế tài chính, ý muốn ban đầu chính là giúp đỡ, chia sẻ công việc giúp ba mẹ, nhưng từ khi bắt đầu đương cùng Hạ Thần, bỏ bê việc học, tại thể như vậy, muốn lần nữa học tập nghiêm túc.

      nằm ở giường, vừa vặn có việc gì làm, liền cầm lấy sách giáo trình ôn tập đọc qua lượt.

      Đến giữa trưa, Liễu Dật tan học về nhà, thấy Liễu Nguyệt Ly bị bệnh lại chăm chú đọc sách, khỏi đau lòng: "Chị, chị tại bị bệnh mới khỏi, được đọc sách quá lâu."

      Khép sách lại, Liễu Nguyệt Ly nhìn mỉm cười: "Em cần lo lắng, chị có việc gì làm, nên đọc sách giết thời gian."

      Nhìn khuôn mặt sáng lạn tươi cười của , Liễu Dật khỏi thần người, thấy biểu ỷ lại vào của tối hôm qua cùng với nụ cười sáng lạn giờ, tuy rằng coi là em trai, nhưng dù sao phải em trai ruột, bao nhiêu năm nay, điều này làm thấy mới lạ chưa kịp thích ứng. Trước kia chỉ mực chờ đợi nở nụ cười ngọt ngào với , bây giờ đối với quan tâm, ỷ lại, làm cho có chút dám tin, thoáng như đặt mình ở trong mộng.

      "Đờ người ra làm gì?" Liễu Nguyệt Ly khẽ cười .

      Khuôn mặt tuấn tú đỏ sậm, chuyện có chút lắp bắp: " có gì, chị."

      Đoán chừng vừa tan học về, Liễu Nguyệt Ly quan tâm hỏi: "Em vừa tan học về, ăn cơm chưa?"

      Thấy chủ động quan tâm như thế, Liễu Dật sửng sốt, lát mới lấy lại phản ứng, lắc đầu : "Còn có."

      "Vậy để chị kêu dì Trương bưng đồ ăn lên, chúng ta cùng nhau ăn." thu hết biểu tình bối rối của vào trong mắt, trước kia là thực quá đáng, nhưng sau này , cũng đối xử tốt với Liễu Dật. Liễu Nguyệt Ly ở trong lòng kiên định .

      "Dạ."

      Hai người cùng nhau ăn cơm, trong ấn tượng của Liễu Dật, đây là lần đầu tiên, trong lòng có chút khẩn trương, vẻ mặt có chút câu nệ.

      "Ăn ." Liễu Nguyệt Ly cười thúc giục. "Em trong thời kỳ phát triển, phải ăn nhiều chút."

      xong, gắp cho mấy khối thịt gà.

      Trước kia, chỉ biết hưởng thụ những gì tốt đẹp dành cho , tại cũng muốn hồi đáp thâm tình của . phải người có trái tim bằng sắt, cũng cần quan tâm của , cho dù chỉ là chút quan tâm, cũng có thể làm cho hưng phấn nửa ngày. Bữa cơm này, Liễu Dật ăn vui vẻ, cũng ăn được rất nhiều.

      Bởi vì rất muốn cùng ở chung mình nhiều hơn chút, ngày bé, học cùng khóa, trở về nhà lại có các giờ học phụ đạo, thời gian bọn họ ở chung rất ít, tại học đại học, còn học cấp ba, hết bệnh rồi, thời gian ở nhà ít hơn.

      Cơm nước xong, Liễu Dật lưu luyến muốn rời , từ đầu tới cuối, Liễu Nguyệt Ly đều nở nụ cười trong trẻo, muốn dùng hành động, khiến cho cảm nhận được là quan tâm .

      Buổi tối, nhìn thấy mẹ như đời gặp, nhất thời nhịn được ào ào rơi lệ.

      Bà Liễu biết con luôn luôn kiên cường, mọi việc yên lành sao tự nhiên lại khóc, bà dùng khăn tay lau nước mắt cho con : " cho mẹ nghe, sao tự nhiên lại khóc?"

      Liễu Nguyệt Ly chết , ước muốn lớn nhất chính là được gặp ba mẹ lần, mà tại bọn họ đều sống tốt cùng , tất nhiên phải kích động rồi.

      "Rốt cuộc làm sao vậy, bảo bối?" Bà Liễu ôn nhu hỏi.

      " có việc gì ạ." Cảm thấy an ổn, Liễu Nguyệt Ly , thanh nghẹn ngào. "Mẹ, ba ba đâu?"

      "Ba con công tác, phải vài ngày nữa mới trở về." Bà Liễu vỗ vỗ lưng con . "Con còn chưa có cho mẹ biết tại sao lại khóc nhiều như vậy, có người bắt nạt bảo bối của mẹ phải ?"

      " phải." Liễu Nguyệt Ly lắc đầu . "Là nhìn thấy mẹ nên kích động."

      thương vuốt ve tóc con , bà Liễu buồn cười : "Bé ngốc, mẹ ngày nào cũng về nhà mà, ở bên cạnh con."

      Những gì trải qua, đương nhiên thể . An ổn nằm trong lòng mẹ, cảm thấy vô cùng ấm áp trong tình thương của gia đình.

      Trấn an tốt con , lại tinh tế hỏi vài chuyện, bà Liễu mới an tâm rời .

      Ngày thứ ba, Liễu Nguyệt Ly bệnh hoàn toàn khỏi hẳn, liền kêu dì Trương giúp thu thập đồ đạc, chuẩn bị buổi chiều trở về ký túc xá.

      Giữa trưa, Liễu Dật trở về, thấy bóng dáng bận rộn, đáy lòng vừa vui vừa buồn, vui là hết bệnh rồi, bị mệt nhọc nữa, buồn là, muốn trở lại trường học, muốn gặp , dễ dàng như bây giờ . Hơn nữa, sau khi trở lại trường, biết có thể lại quay lại tiếp tục với bạn trai hay ? Cho dù chia tay, tốt đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, tại thể ở bên cạnh .

      Nghĩ đến điều này, đáy lòng đầy chua xót.

      Đè nén những suy nghĩ tốt trong lòng, kêu gọi: "Chị, có cần em hỗ trợ ?"

      Liễu Nguyệt Ly cười : " cần, em trước ăn cơm , xong rồi sớm nghỉ ngơi, chương trình học của em nặng, chắc chắn rất mệt, ở đây có dì Trương giúp chị là được rồi."

      "Vâng." Liễu Dật nhà ăn ăn cơm.

      Ăn cơm xong, Liễu Dật qua hỏi: "Chị, buổi chiều để em đưa chị đến trường , dù sao chị cũng mang nhiều đồ."

      Liễu Nguyệt Ly vốn định đáp ứng, nhưng nghĩ đến việc buổi chiều phải học, chỉ có thể cự tuyệt : "Buổi chiều em còn phải học, cần đâu."

      "Hôm nay buổi chiều em có giờ." Liễu Dật bật thốt lên .

      Liễu Nguyệt Ly hồ nghi: " vậy chăng?"

      "Đương nhiên." Liễu Dật kiên định .

      vẫn là thiếu niên còn non nớt, hơn nữa, vẫn giỏi dối, sớm thấy được sơ hở, đáy lòng có tiếng ích kỷ vang lên, hy vọng cùng , nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tư tâm, học cấp ba, học tập là trọng yếu.

      "Em trai, vẫn nên học , em có phần tâm ý này, chị cao hứng." Liễu Nguyệt Ly biết lo lắng cái gì, bổ sung câu. "Cuối tuần, chị về nhà."

      xong, Liễu Nguyệt Ly tiếp tục kiểm tra đồ đạc, xem có thiếu gì hay , xác định đầy đủ, vào 3h chiều, gọi Phương bá lái xe đưa đến trường.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5

      Trường đại học T, là trường đại học nổi danh tại thành phố này.

      Nhìn hoàn cảnh quen thuộc lại có chút lạ lẫm, Liễu Nguyệt Ly trong lòng cảm khái ngàn vạn, cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài.

      Phương bá giúp chuyển xong hết hành lý, Liễu Nguyệt Ly cảm ơn rồi để ông trở về.

      giờ là 4h chiều, trở lại ký túc xá thấy người nào, chắc mọi người đều lớp, nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc, cầm vài cuốn tạp chí lên xem giết thời gian.

      nhớ thời điểm học năm nhất, dụng công học hành, nhưng lên năm 2 đại học, bắt đầu dính đến chuyện đương, sách vở sớm bị quăng lên chín từng mây, tại phải thay đổi mọi chuyện, hơn nữa, mới qua khai giảng tháng, cùng Hạ Thần cũng chưa phát sinh chuyện gì, mọi chuyện xảy ra sau này ở kiếp trước bắt đầu chuyển biến từ thời điểm này.

      Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Trương Minh Minh là người đầu tiên trở về phòng, nhìn thấy Liễu Nguyệt Ly trở lại ký túc xá, cao hứng, cùng Liễu Nguyệt Ly là bạn thân, vừa tiến vào phòng tự nhiên thể thiếu phen mưa bom bão đạn quan tâm, hỏi han ân cần, làm Liễu Nguyệt vô cùng cảm động, hốc mắt nhất thời có chút ẩm ướt .

      Kiếp trước, khi gặp chuyện may hay có những lúc suy sụp, buồn phiền chỉ có Trương Minh Minh ở bên cạnh an ủi, cổ vũ cho đứng dậy.

      Bây giờ lại được nhìn thấy Trương Minh Minh, Liễu Nguyệt Ly tâm tình dao động rất lớn.

      Trương Minh Minh thấy Liễu Nguyệt Ly như vậy, nhéo nhéo hai má của : " ngốc, cậu khóc cái gì, thấy mình rất xúc động sao, về nhà mấy ngày mà nhớ mình đến vậy rồi à ?"

      "Ừ." Liễu Nguyệt Ly gật gật đầu."Mình rất nhớ cậu."

      "Được rồi, nếu hết bệnh rồi, đêm nay đâu uống?" Trương Minh Minh cười hỏi.

      Liễu Nguyệt Ly tâm tình vững vàng hơn. "Ở đâu cũng okey."

      "Được, đêm nay mình khách khí ."

      Trương Minh Minh là kiểu người nháo vui, Liễu Nguyệt Ly trở lại, tự nhiên tìm lải nhải, ở bên cạnh, ngày trôi qua gian nan như thế nào, , đau lòng đến ruột gan đứt từng khúc, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu.

      Liễu Nguyệt Ly bị Trương Minh Minh chọc cười, tiếp theo, hai người lại hàn huyên đủ thứ chuyện bát quái: ai thất tình, năm nhất tân sinh mới lên có nào đẹp trai…vv…vv

      Hai người tán gẫu khí thế ngất trời, những người khác trở về ký túc xá cũng muốn làm phiền.

      Đến chập tối, hai người cùng căn tin ăn cơm.

      Ăn no xong, muốn uống vài ba ly rượu, thời điểm ra khỏi cửa căn tin, Liễu Nguyệt Ly đụng phải Hạ Thần.

      Hạ Thần cười tủm tỉm tới, nhìn Liễu Nguyệt Ly chào hỏi: "Nguyệt Ly, em khỏe rồi sao?"

      Trương Minh Minh đối với bạn trai Liễu Nguyệt Ly vẫn luôn duy trì thái độ phản đối, nhưng ngại Nguyệt Ly thích lòng, khuyên như thế nào cũng nghe, đành phải lựa chọn trầm mặc. cũng muốn bởi vì người đàn ông, mà gây xích mích đến tình cảm bạn bè.

      Liễu Nguyệt Ly "Ừ" tiếng, cũng biết nên cái gì tiếp theo. Hạ Thần có khuôn mặt tuấn lãng nghiệt đến mê muội người đối diện, đôi hoa đào mắt mỉm cười nhìn , thần sắc nhu hòa, nhưng kiếp trước chứng kiến đủ bộ mặt của , cho dù tại dễ nghe, đầy ý quan tâm, nhu tình như thế nào, đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.

      Hạ Thần nghi hoặc: "Đúng rồi, Nguyệt Ly có phải em đổi số điện thoại hay , gọi mấy ngày nay đều được."

      "Đúng vậy." Việc này, dì Trương với , theo như dì Trương, mẹ cũng phản đối chuyện này, cho nên mới thay đổi số điện thoại của .

      "Số mới của em là gì?" xong, lưu loát lấy điện thoại ra chuẩn bị lưu lại.

      Liễu Nguyệt Ly cũng muốn cho biết, nhưng tại cũng phải là thời điểm cự tuyệt , cũng muốn quấy rầy cùng Minh Minh đoàn tụ: "Quên , để tôi gọi cho ."

      Hạ Thần đọc số của mình, Liễu Nguyệt Ly gọi đến, Hạ Thần lưu số của xong, nhìn thấy dường như định chơi, liên tục dặn dò hồi lâu, Nguyệt Ly cùng Minh Minh nghe đến lỗ tai ong ong, mới an tâm rời .

      Lời của ôn nhu, dặn dò, quan tâm lo lắng đủ mọi bề, đúng chuẩn là hình tượng bạn trai hoàn mỹ, trách được lúc trước lại bị hãm sâu vào trong hư tình giả ý của , trừ bỏ được cái túi da bên ngoài tốt, còn biết tạo niềm vui cho con , giăng lưới tình kín kẽ khiến người ta khó có thể thoát ra được.

      Kiếp trước, thua trong tay lần, bây giờ, chỉ biết tránh xa, chờ đến khi xây dựng được nghiệp đủ cường đại, thu thập .

      " thôi." Nguyệt Ly với Minh Minh."Đừng bởi vì , mà ảnh hưởng tâm tình."

      Trương Minh Minh thấy kỳ quái, y theo tình cảm mà Nguyệt Ly giành cho Hạ Thần, cũng vì cảm thụ của mà từ chối Hạ Thần, thử hỏi câu: "Có phải cậu với chia tay hay ?"

      Hy vọng như thế.

      Liễu Nguyệt Ly cũng tính giấu diếm người chị em tốt này: "Đúng vậy, mình tính cùng chia tay."

      "Đây là quyết định thông minh." Minh Minh trong lòng hoan hô vui sướng, ngoài miệng cũng nở rộ nụ cười tươi tắn tình.

      "Có phải vì mình hay ?" Minh Minh giả vờ hỏi.

      "Làm trò." Liễu Nguyệt Ly đẩy Minh Minh cái. "Là do mình thích thôi."

      "Dù sao rời xa là đúng." Trương Minh Minh giơ hai tay tán thành, nếu Nguyệt Ly cùng với chia tay, đương nhiên muốn thêm mắm thêm muối xấu về Hạ Thần, mặc dù có chút khoa trương, nhưng thực tế cũng khác nhiều lắm.

      Đến quán rượu, hai người gọi rượu, tận tình uống, lo lắng Nguyệt Ly bệnh nặng mới khỏi, Minh Minh cũng dám ép uống nhiều, cũng chỉ uống mấy chén, rồi sau đó hai người ăn cá nướng.

      Nhà hàng cá nướng này cũng khá nổi tiếng, mỗi ngày buổi tối sinh viên tới đây ăn rất đông, các là khách quen, mới được ưu tiên chút.

      Đêm nay, các đều chơi tận hứng, mang theo tâm trạng vui sướng trở về ký túc xá.

      Sáng sớm hôm sau, may mắn tối hôm qua trước khi ngủ Minh Minh có đặt báo thức, nếu hôm nay chắc chắn các muộn học. Các đến lớp đúng lúc chuông reo đến giờ vào học.

      Học xong tiết , Liễu Nguyệt Ly vẫn chăm chú nhìn sách vở, chỗ nào là trọng điểm cần chú ý, nên gạch chân, thái độ vô cùng nghiêm túc. Trái lại Trương Minh Minh gật gù lèm nhèm như ngủ đủ.

      Tan học, Trương Minh Minh kinh ngạc: "Nguyệt Ly, khi nào cậu biến thành sinh viên gương mẫu rồi đây?"

      " có gì, dù sao sau khi tốt nghiệp, mình muốn chia sẻ giúp ba mẹ chuyện công ty." Liễu Nguyệt Ly chân thành .

      "Tốt, nghĩ thông suốt chuyện sau này rồi, bạn tốt, đến khi thi, đừng quên nhắc bài cho mình." Trương Minh Minh tựa vào vai .

      Liễu Nguyệt Ly cổ vũ : "Được, nhưng thành tích của cậu cũng tốt, cố gắng học, khẳng định thành vấn đề."

      "Thực bội phục cậu, mình xem sách nhiều loạn cả mắt, giáo sư giảng cũng thực nhàm chán, cậu làm sao tập trung nghe giảng như thế được?" Minh Minh kỳ quái, lúc trước còn giống , tại sao tự nhiên lại biến thành sinh viên chuẩn mực?

      Liễu Nguyệt Ly trải qua đời suy sụp, điều này cũng với Minh Minh được, suy nghĩ chút đại lý do: "Đương nhiên là vì chính mình, xã hội bây giờ cạnh tranh kịch liệt như vậy, cho dù mình có ba mẹ lo, nhưng sau này nhiều việc bất ngờ khó lường có khi xảy ra, mình có bản lĩnh, mới có thể sống tốt, cậu thấy đúng ?"

      Trương Minh Minh gật gật đầu: "Điều này cũng đúng."

      Giữa trưa tan học, ở cửa căn tin nhìn thấy Hạ Thần, Nguyệt Ly bất động thanh sắc kéo Minh Minh nhà ăn khác.

      Hạ Thần cũng kỳ quái, Nguyệt Ly ràng nhìn thấy , làm sao bỗng nhiên lại quay đầu ? Bất chấp tất cả, đuổi theo , hô: "Nguyệt Ly, chờ chút."

      Liễu Nguyệt Ly biết thể tránh được, đành quay đầu lại chuyện với Hạ Thần: "Có chuyện gì sao?"

      " muốn mời em ăn cơm trưa." Ánh mắt Hạ Thần tràn ngập chờ đợi, ôn nhu như nước.

      Minh Minh biết bọn họ chia tay, cũng lo lắng làm gì Nguyệt Ly của .

      Những gì làm tưởng chừng như người đàn ông rất tốt, phải có hiểu biết từ trước, chắc chắn bị mê hoặc, nhưng ăn lần giáo huấn khiến khắc cốt minh tâm, nếu trước kia, Nguyệt Ly gặp sắc quên bạn, chút do dự đáp ứng , nhưng bây giờ, thản nhiên : "Tôi cùng Minh Minh là thể, thể bỏ ấy về trước."

      Trương Minh Minh khóe miệng tự giác cong lên, nở nụ cười thích thú khi người gặp họa.

      Hạ Thần xấu hổ cười: "Được rồi."

      liếc nhìn Trương Minh Minh cái, mang ý ràng ‘ thấy là người thừa sao, biết điều mau mau cụp đuôi ”. nghĩ ta thức thời, làm bóng đèn, đáng tiếc, Trương Minh Minh da mặt đủ dày, hoàn toàn nhìn Hạ Thần, cao hứng phấn chấn cùng Nguyệt Ly trước.

      Trương Minh Minh này đáng ghét. Hạ Thần tức giận nguyền rủa.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6

      Hạ Thần chọn nhà hàng Tây Âu phong cách tràn ngập lãng mạn, mọi người tới nơi này đều là tình nhân, ràng đây là muốn cho Trương Minh Minh biết khó mà lui.

      Trương Minh Minh trực tiếp bỏ qua ánh mắt chán ghét của Hạ Thần, cùng Liễu Nguyệt Ly nghênh ngang vào.

      Tìm vị trí ngồi xuống, tuy rằng trong lòng thích Trương Minh Minh đối diện, nhưng vẫn phải làm đúng kiểu dáng, tỏ ra mình là người lịch , kiên nhẫn hỏi thăm hai người thích ăn gì.

      Thiếu gia có tiền mời khách, hai người tự nhiên quên bóc lột chết .

      Hai người gọi đều là những món ăn tinh mỹ đầu bảng, Hạ Thần có tiền, có thể làm cho mỹ nhân cười, tốn chút tiền, cũng vấn đề gì. cảm thấy, hôm nay tâm tình Nguyệt Ly dường như tốt lắm. Bằng , đối xử với xa cách như vậy. Chắc là trách cứ , thời điểm bị bệnh, đủ quan tâm .

      Các ăn uống vô cùng vui vẻ sung sướng, Hạ Thần lại vô cùng buồn bực, gắp thức ăn cho Nguyệt Ly, lại luôn bị Trương Minh Minh làm bóng đèn ngăn trở, phá hư, làm rất căm tức.

      Liễu Nguyệt Ly so sánh với những người khác tốt hơn rất nhiều, ít nhất , phiền nhiễu nhiều đến cuộc sống phong lưu của , bởi vì tâm tư rất đơn thuần, cũng rất dễ lừa gạt, dáng người tốt như thế, để cho người khác có được thấy đáng tiếc, nghĩ buông tha cho này. Ít nhất phải làm cho nàng có thai mang con của , nên nhịn cục tức này.

      Cơm nước xong, Hạ Thần muốn mời Liễu Nguyệt Ly cùng nhau tản bộ, Trương Minh Minh lại đứng ra ngăn cản.

      Liễu Nguyệt Ly vui vẻ vì có người ngăn cản tên đáng ghét này giúp .

      nhìn Trương Minh Minh, Hạ Thần lại mời: "Nguyệt Ly, 9h tối nay, chúng ta cùng ăn cá nướng, được ?”

      Trương Minh Minh đứng trước mặt Hạ Thần che chắn cho Nguyệt Ly ở phía sau, cười tủm tỉm : "Nguyệt Ly , tôi cũng , cậu ấy , tôi cũng ."

      Cho dù tính tình tốt đến đâu, nhịn nãy giờ cũng bạo phát, giọng nồng đậm bất mãn: "Trương Minh Minh chẳng lẽ cảm thấy phiền sao? rảnh rỗi buồn chán có muốn tìm bạn trai hay , kiểu người , tôi giới thiệu cho ."

      “Ý tốt của tôi nhận, nhưng tôi thể để cho Nguyệt Ly với mình cùng chỗ." Trương Minh Minh gọn gàng dứt khoát .

      Hạ Thần hung tợn trừng mắt lườm Trương Minh Minh. "Tôi cũng phải con hổ, sợ tôi ăn ấy sao?"

      Trương Minh Minh kéo dài điệu: "Khó ."

      " ——" Cảm thấy tức đến khó thở, Hạ Thần xoay người rời . có biện pháp, có Trương Minh Minh này vướng bận, cái gì cũng làm được.

      Nhìn bị tức đến mức phải bỏ , hai người cười sang sảng.

      Liễu Nguyệt Ly cười : "Minh Minh về sau coi như hộ hoa sứ giả của mình."

      Trương Minh Minh vỗ ngực cam đoan: " thành vấn đề, mình để cho đánh chủ ý với cậu. Quan trọng nhất là cậu, tuệ nhãn thức nhân.” (phải có đôi mắt nhận thức được lòng người, biết được ai tốt ai xấu)

      "Yên tâm, mình hiểu được." Liễu Nguyệt Ly mỉm cười. "Thời gian còn sớm, về ký túc xá ."

      "Ừ."

      Hai người đường cười cười trở về.

      Trong lòng Liễu Nguyệt Ly biết cứ tiếp tục dây dưa, đối với , nhất định phải chuyện tốt gì.

      7 giờ tối hẹn Hạ Thần ra ngoài, muốn gặp lần mọi chuyện.

      Thời điểm Hạ Thần nhận được điện thoại của cao hứng vô cùng, lập tức đến shop quần áo mua bộ quần áo mới, lòng tràn đầy vui mừng đến điểm hẹn.

      Đối với , chưa bao giờ thiếu, thiếu là cảm giác mới lạ mà Liễu Nguyệt Ly cho , như gần như xa, khó có thể nắm lấy, cao thủ tình trường như , lúc này cũng có chút khẩn trương, chờ mong xem gì?

      Hạ Thần đến sớm, khi thấy Liễu Nguyệt Ly đến mình, tâm tình thích cực kỳ, có bóng đèn cản đường, đêm nay đúng là đêm đẹp.

      Thấy tới gần, Hạ Thần vô cùng ga lăng đứng lên, vì xê dịch ghế dựa, đợi ngồi xuống xong, ôn nhu : "Muốn ăn cái gì, em gọi ."

      Liễu Nguyệt Ly thản nhiên : "Tôi hẹn gặp tới phải để ăn cơm, chỉ muốn chuyện."

      Hạ Thần cười cười: " có gì, vậy cứ gọi đồ uống trước rồi có gì sau, đường tới đây, chắc em cũng khát nước rồi."

      " cần, chỉ cần vài phút của là được rồi." Liễu Nguyệt Ly cũng muốn cùng nhiều.

      Hạ Thần cũng nóng giận, gật đầu: "Em , có chuyện gì?"

      Liễu Nguyệt Ly trực tiếp thẳng vào vấn đề: "Chúng ta chia tay ."

      Giọng điệu rất nhạt, nhưng cũng rất kiên định.

      Hạ Thần trợn tròn mắt, dùng tháng cuối cùng cũng chinh phục được , sao tự nhiên bỗng dưng lại thay đổi, trước khi bị bệnh, hai người vẫn rất tốt, nhìn giống giỡn, nhíu mày: "Cho lời giải thích."

      Trước khi đến Liễu Nguyệt Ly nghĩ hết mọi việc, thoải mái : "Tôi phát chúng ta thích hợp, đầu tiên hoàn cảnh gia đình chúng ta chênh lệch, ba mẹ chắc rằng đồng ý để chúng ta lui tới, tôi đương là vì kết hôn, mà chỉ muốn chơi đùa; khi theo đuổi tôi đồng thời còn bắt cá hai tay, theo đuổi khác, nhân phẩm của như thế, tôi đề cao được. Huống hồ, làm vợ hào môn thiếu gia có khi còn phải chịu đựng cảnh chồng mình có n tình nhân bên ngoài, tôi thể chấp nhận được, vì những việc này, chúng ta chia tay thôi."

      chuỗi dài, hẳn cũng hiểu được .

      " thừa nhận, nhân phẩm tuy tốt lắm, nhưng em phải tin tưởng , vì em sửa sai." Hạ Thần nghiêm mặt , giọng điệu thành khẩn: "Nguyệt Ly, cho cơ hội, được ?"

      câu này bao hàm vô hạn thâm tình. Đáng tiếc, còn là ngây ngô lúc trước, đây chẳng phải thâm tình gì, chỉ là chiêu trò dụ dỗ của mà thôi, bao giờ tin tưởng , bởi vì “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

      " lần cuối cùng, chúng ta có khả năng." xong, đứng dậy rời .

      Hạ Thần lập tức đuổi theo, ngăn ở phía trước: "Hãy nghe , được ?"

      Liễu Nguyệt Ly trực tiếp nhìn , định vòng qua, nhưng Hạ Thần lại dễ dàng buông tha . nhìn trúng, sao lại để cho chạy trốn.

      "Nguyệt Ly, tin lần, được ?"

      Ánh mắt nhìn thẳng vào , chứa chân thành nhu tình, giọng điệu ôn nhu, tiếng trầm thấp, dễ dàng khiến con người ta trầm luân.

      cũng phải còn trẻ biết gì, mặc kệ cái gì, cũng bao giờ thay đổi quyết định của mình, tại, trong mắt , chính là cực phẩm tiện nam.

      Nếu mọi cách dây dưa, cũng khách khí: " cút ngay cho tôi, tôi cho biết, tôi bao giờ tin loại người như , muốn tìm đàn bà giải sầu, bên ngoài có rất nhiều, đừng làm trò phiền tôi."

      xong, trực tiếp chạy .

      Hạ Thần cũng dễ dàng buông tay, ở phía sau hô: "Nguyệt Ly, chứng minh cho em xem, tình cảm giành cho em, nhật nguyệt chứng giám."

      câu hô to này của , đưa tới ít người ngang qua vây xem, đặc biệt là nữ sinh, nhìn chàng đẹp trai lại si tình trước mắt, tỏ vẻ vô cùng hâm mộ với được tỏ tình kia. Liễu Nguyệt Ly sau khi nghe được, tốc độ nhanh hơn, lẩn rất nhanh. Mắt thấy tâm phiền.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7

      Hạ Thần chọn nhà hàng Tây Âu phong cách tràn ngập lãng mạn, mọi người tới nơi này đều là tình nhân, ràng đây là muốn cho Trương Minh Minh biết khó mà lui.

      Trương Minh Minh trực tiếp bỏ qua ánh mắt chán ghét của Hạ Thần, cùng Liễu Nguyệt Ly nghênh ngang vào.

      Tìm vị trí ngồi xuống, tuy rằng trong lòng thích Trương Minh Minh đối diện, nhưng vẫn phải làm đúng kiểu dáng, tỏ ra mình là người lịch , kiên nhẫn hỏi thăm hai người thích ăn gì.

      Thiếu gia có tiền mời khách, hai người tự nhiên quên bóc lột chết .

      Hai người gọi đều là những món ăn tinh mỹ đầu bảng, Hạ Thần có tiền, có thể làm cho mỹ nhân cười, tốn chút tiền, cũng vấn đề gì. cảm thấy, hôm nay tâm tình Nguyệt Ly dường như tốt lắm. Bằng , đối xử với xa cách như vậy. Chắc là trách cứ , thời điểm bị bệnh, đủ quan tâm .

      Các ăn uống vô cùng vui vẻ sung sướng, Hạ Thần lại vô cùng buồn bực, gắp thức ăn cho Nguyệt Ly, lại luôn bị Trương Minh Minh làm bóng đèn ngăn trở, phá hư, làm rất căm tức.

      Liễu Nguyệt Ly so sánh với những người khác tốt hơn rất nhiều, ít nhất , phiền nhiễu nhiều đến cuộc sống phong lưu của , bởi vì tâm tư rất đơn thuần, cũng rất dễ lừa gạt, dáng người tốt như thế, để cho người khác có được thấy đáng tiếc, nghĩ buông tha cho này. Ít nhất phải làm cho nàng có thai mang con của , nên nhịn cục tức này.

      Cơm nước xong, Hạ Thần muốn mời Liễu Nguyệt Ly cùng nhau tản bộ, Trương Minh Minh lại đứng ra ngăn cản.

      Liễu Nguyệt Ly vui vẻ vì có người ngăn cản tên đáng ghét này giúp .

      nhìn Trương Minh Minh, Hạ Thần lại mời: "Nguyệt Ly, 9h tối nay, chúng ta cùng ăn cá nướng, được ?”

      Trương Minh Minh đứng trước mặt Hạ Thần che chắn cho Nguyệt Ly ở phía sau, cười tủm tỉm : "Nguyệt Ly , tôi cũng , cậu ấy , tôi cũng ."

      Cho dù tính tình tốt đến đâu, nhịn nãy giờ cũng bạo phát, giọng nồng đậm bất mãn: "Trương Minh Minh chẳng lẽ cảm thấy phiền sao? rảnh rỗi buồn chán có muốn tìm bạn trai hay , kiểu người , tôi giới thiệu cho ."

      “Ý tốt của tôi nhận, nhưng tôi thể để cho Nguyệt Ly với mình cùng chỗ." Trương Minh Minh gọn gàng dứt khoát .

      Hạ Thần hung tợn trừng mắt lườm Trương Minh Minh. "Tôi cũng phải con hổ, sợ tôi ăn ấy sao?"

      Trương Minh Minh kéo dài điệu: "Khó ."

      " ——" Cảm thấy tức đến khó thở, Hạ Thần xoay người rời . có biện pháp, có Trương Minh Minh này vướng bận, cái gì cũng làm được.

      Nhìn bị tức đến mức phải bỏ , hai người cười sang sảng.

      Liễu Nguyệt Ly cười : "Minh Minh về sau coi như hộ hoa sứ giả của mình."

      Trương Minh Minh vỗ ngực cam đoan: " thành vấn đề, mình để cho đánh chủ ý với cậu. Quan trọng nhất là cậu, tuệ nhãn thức nhân.” (phải có đôi mắt nhận thức được lòng người, biết được ai tốt ai xấu)

      "Yên tâm, mình hiểu được." Liễu Nguyệt Ly mỉm cười. "Thời gian còn sớm, về ký túc xá ."

      "Ừ."

      Hai người đường cười cười trở về.

      Trong lòng Liễu Nguyệt Ly biết cứ tiếp tục dây dưa, đối với , nhất định phải chuyện tốt gì.

      7 giờ tối hẹn Hạ Thần ra ngoài, muốn gặp lần mọi chuyện.

      Thời điểm Hạ Thần nhận được điện thoại của cao hứng vô cùng, lập tức đến shop quần áo mua bộ quần áo mới, lòng tràn đầy vui mừng đến điểm hẹn.

      Đối với , chưa bao giờ thiếu, thiếu là cảm giác mới lạ mà Liễu Nguyệt Ly cho , như gần như xa, khó có thể nắm lấy, cao thủ tình trường như , lúc này cũng có chút khẩn trương, chờ mong xem gì?

      Hạ Thần đến sớm, khi thấy Liễu Nguyệt Ly đến mình, tâm tình thích cực kỳ, có bóng đèn cản đường, đêm nay đúng là đêm đẹp.

      Thấy tới gần, Hạ Thần vô cùng ga lăng đứng lên, vì xê dịch ghế dựa, đợi ngồi xuống xong, ôn nhu : "Muốn ăn cái gì, em gọi ."

      Liễu Nguyệt Ly thản nhiên : "Tôi hẹn gặp tới phải để ăn cơm, chỉ muốn chuyện."

      Hạ Thần cười cười: " có gì, vậy cứ gọi đồ uống trước rồi có gì sau, đường tới đây, chắc em cũng khát nước rồi."

      " cần, chỉ cần vài phút của là được rồi." Liễu Nguyệt Ly cũng muốn cùng nhiều.

      Hạ Thần cũng nóng giận, gật đầu: "Em , có chuyện gì?"

      Liễu Nguyệt Ly trực tiếp thẳng vào vấn đề: "Chúng ta chia tay ."

      Giọng điệu rất nhạt, nhưng cũng rất kiên định.

      Hạ Thần trợn tròn mắt, dùng tháng cuối cùng cũng chinh phục được , sao tự nhiên bỗng dưng lại thay đổi, trước khi bị bệnh, hai người vẫn rất tốt, nhìn giống giỡn, nhíu mày: "Cho lời giải thích."

      Trước khi đến Liễu Nguyệt Ly nghĩ hết mọi việc, thoải mái : "Tôi phát chúng ta thích hợp, đầu tiên hoàn cảnh gia đình chúng ta chênh lệch, ba mẹ chắc rằng đồng ý để chúng ta lui tới, tôi đương là vì kết hôn, mà chỉ muốn chơi đùa; khi theo đuổi tôi đồng thời còn bắt cá hai tay, theo đuổi khác, nhân phẩm của như thế, tôi đề cao được. Huống hồ, làm vợ hào môn thiếu gia có khi còn phải chịu đựng cảnh chồng mình có n tình nhân bên ngoài, tôi thể chấp nhận được, vì những việc này, chúng ta chia tay thôi."

      chuỗi dài, hẳn cũng hiểu được .

      " thừa nhận, nhân phẩm tuy tốt lắm, nhưng em phải tin tưởng , vì em sửa sai." Hạ Thần nghiêm mặt , giọng điệu thành khẩn: "Nguyệt Ly, cho cơ hội, được ?"

      câu này bao hàm vô hạn thâm tình. Đáng tiếc, còn là ngây ngô lúc trước, đây chẳng phải thâm tình gì, chỉ là chiêu trò dụ dỗ của mà thôi, bao giờ tin tưởng , bởi vì “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

      " lần cuối cùng, chúng ta có khả năng." xong, đứng dậy rời .

      Hạ Thần lập tức đuổi theo, ngăn ở phía trước: "Hãy nghe , được ?"

      Liễu Nguyệt Ly trực tiếp nhìn , định vòng qua, nhưng Hạ Thần lại dễ dàng buông tha . nhìn trúng, sao lại để cho chạy trốn.

      "Nguyệt Ly, tin lần, được ?"

      Ánh mắt nhìn thẳng vào , chứa chân thành nhu tình, giọng điệu ôn nhu, tiếng trầm thấp, dễ dàng khiến con người ta trầm luân.

      cũng phải còn trẻ biết gì, mặc kệ cái gì, cũng bao giờ thay đổi quyết định của mình, tại, trong mắt , chính là cực phẩm tiện nam.

      Nếu mọi cách dây dưa, cũng khách khí: " cút ngay cho tôi, tôi cho biết, tôi bao giờ tin loại người như , muốn tìm đàn bà giải sầu, bên ngoài có rất nhiều, đừng làm trò phiền tôi."

      xong, trực tiếp chạy .

      Hạ Thần cũng dễ dàng buông tay, ở phía sau hô: "Nguyệt Ly, chứng minh cho em xem, tình cảm giành cho em, nhật nguyệt chứng giám."

      câu hô to này của , đưa tới ít người ngang qua vây xem, đặc biệt là nữ sinh, nhìn chàng đẹp trai lại si tình trước mắt, tỏ vẻ vô cùng hâm mộ với được tỏ tình kia. Liễu Nguyệt Ly sau khi nghe được, tốc độ nhanh hơn, lẩn rất nhanh. Mắt thấy tâm phiền.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8

      Cơm chiều, như trước là Liễu Dật xuống bếp, muốn Nguyệt Ly quen với việc ăn đồ ăn do nấu, tiến tới thói quen ỷ lại , tục ngữ , muốn bắt được tâm đàn ông, phải qua đường dạ dày, nhưng điều này cũng đúng với phụ nữ.

      Thức ăn thơm ngào ngạt vừa ra lò, nhà ba người ăn vui vẻ, mọi người đối với Liễu Dật càng xem càng vừa lòng, chỉ chờ hai đứa đến tuổi kết hôn. Dù sao người trong nhà, cái gì đều hiểu biết ràng.

      Sau khi ăn xong, bà Liễu cùng dì Trương tản bộ, Liễu Dật cùng Nguyệt Ly xem phim.

      Đến rạp chiếu phim, hai người phân công, Liễu Dật mua vé, Nguyệt Ly mua đồ ăn vặt.

      Phía trước xếp hàng mua vé còn khá nhiều người, Liễu Dật đợi rất lâu, rốt cục cũng đến lượt.

      Mua vé xong, đứng tại cửa phòng chiếu chờ Nguyệt Ly.

      Thời gian phần giây trôi qua, vẫn thấy Nguyệt Ly đâu, Liễu Dật thể lo lắng, lấy điện thoại ra định gọi cho Nguyệt Ly, lại thấy chạy về phía .

      "Sao chị lâu như vậy?" Liễu Dật hỏi.

      Nguyệt Ly xấu hổ cười: "Chị dạo qua mấy cửa hàng, cho nên hơi mất thời gian." ra là cũng biết Liễu Dật thích gì, vì thế mỗi thứ đều mua ít, chắc ít ra cũng thích thứ trong số này .

      Hai người vào rạp chiếu phim, tìm kiếm vị trí rồi ổn định ngồi xuống.

      Ngồi xuống bao lâu, phim nhựa bắt đầu trình chiếu.

      Xem được nửa giờ, Nguyệt Ly mang đồ ăn vặt ra, giọng : "Mấy thứ này chị mua, muốn ăn cái gì, cứ việc lấy."

      Liễu Dật thích ăn đồ ăn vặt, nhưng muốn phụ ý tốt của , tùy tay cầm bao hạt dưa.

      Nguyệt Ly đối với phim hành động, hề hứng thú, nhưng những hình ảnh trong phim cũng đẹp mắt, mang lại hiệu quả thị giác rất tốt. Trái lại Liễu Dật xem chăm chú, thường thường nhìn về phía , cũng chú ý.

      Phim kéo dài hơn 2 tiếng, xem xong phim hơn chín giờ, hai người đứng ở cửa rạp chiếu phim chờ xe, đạo nam truyền đến: "Nguyệt Ly —— "

      Tiếng quen thuộc cỡ nào, Nguyệt Ly cũng vô cùng oán hận, đáp lại, lẳng lặng đứng.

      Lúc Hạ Thần đến gần, thấy người trước mắt, ngoài Nguyệt Ly, còn có thằng nhóc, tâm tình nhảy nhót vui sướng nhất thời lạnh lẽo. " là ai vậy?"

      Vì thoát khỏi dây dưa, Nguyệt Ly cũng sợ, trực tiếp mở miệng : "Đây là bạn trai mới của tôi."

      Nghe Nguyệt Ly thừa nhận , Liễu Dật trong tâm vô cùng vui sướng, nhưng mặt vẫn thản nhiên như trước, nhìn ra cảm xúc.

      Hạ Thần trong lòng thoải mái, rang vất vả theo đuổi Nguyệt Ly, sao bây giờ lại tiện nghi tiểu tử này? Huống chi, vì duy trì hình tượng tốt, kết giao tháng trừ bỏ nắm tay với hôn, những cái khác còn chưa kịp làm, làm gì có chuyện để bỏ ? Ít nhất cũng phải để ngủ cùng , lúc đấy quăng đáng cái giẻ rách, trừ bỏ nỗi hận của .

      Khẩu khí này, nuốt trôi. Thằng nhóc bên cạnh Nguyệt Ly có cái vẹo gì, bộ dáng kém xa , nhìn vẻ ngoài tiểu tử này cũng có khả năng nhiều tiền hơn , Nguyệt Ly coi trọng ở điểm gì?

      Nguyệt Ly có phải tức giận quan hệ cùng người khác hay ? Khẳng định là vậy rồi, nếu cũng vội vàng tìm người kém hơn nhiều đến để chọc giận .

      "Nguyệt Ly, là tốt, cần phải mang ra để chọc giận ." Hạ Thần vẻ mặt ôn nhu .

      "Tôi rất ràng với rồi, đừng làm trò phiền tôi." Nguyệt Ly lạnh lùng , nhìn thấy phiền.

      " lòng với em." từng bước đến gần Nguyệt Ly, lại bị Liễu Dật cản lại.

      Hạ Thần ở trước mặt phụ nữ luôn luôn ôn nhu, phóng đãng kềm chế được, giờ phút này chống lại tình địch, ngạo khí từ trong xương bộc phát ra, khí thế cường đại, khuôn mặt vốn nghiệt giờ đây trầm làm người ta sợ hãi.

      Chống lại con ngươi lạnh như băng của Hạ Thần, Liễu Dật hề sợ hãi, thần sắc vốn dĩ ôn hòa, giờ đây tuấn nhan phiếm lãnh ý, con ngươi đen như mặc ngọc ánh lên hàn quang nghiêm nghị, lạnh như lưỡi dao, cảnh cáo : "Nguyệt Ly tại là bạn tôi, cách xa ấy chút."

      Con ngươi chứa đầy lửa giận, ngại Nguyệt Ly còn ở đây, quyết định nhẫn nhịn, nhìn Liễu Dật, Hạ Thần ánh mắt chờ mong nhìn về phía Liễu Nguyệt Ly.

      "Mày tránh ra, để Nguyệt Ly chuyện."

      Bị quấn quít lấy, làm càng ngày càng chán ghét , càng ngày càng hận , nghĩ đến những đau xót của kiếp trước, càng tức giận, Liễu Nguyệt Ly cả giận : " cút ngay cho tôi, đừng tự mình đa tình, tôi và còn quan hệ gì nữa."

      xong, kéo tay Liễu Dật rời .

      Hạ Thần nhìn hai bóng dáng xa, lửa giận trong mắt càng đốt càng cháy lan rộng, tưởng rằng Hạ Thần , vừa ra sinh ra bọc trong nhung lụa, cho tới bây giờ chỉ có bắt nạt người khác, nào có ai dám bắt nạt , tại, Liễu Nguyệt Ly này mấy ngày hôm trước còn lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng trở thành bạn , bị trận ốm, vội vàng trở mặt, khi nào bị đứa con nhục nhã đùa bỡn như vậy, Liễu Nguyệt Ly, chờ đấy, sớm hay muộn cũng hối hận, cầu tôi .

      Vứt được cái tên khắc tinh đáng ghét kia rồi, Nguyệt Ly trong lòng thư thái, vui sướng.

      "Bây giờ em muốn đâu?" Nguyệt Ly cười nhìn Liễu Dật .

      "Thời gian còn sớm, trở về ."

      "Ừm."

      "Chị, những gì chị vừa à?"

      Nguyệt Ly mới được vài bước, tiếng ngập ngừng, xác định của Liễu Dật vang lên từ phía sau .

      giật mình, suy tư lát, quay đầu : "Là , tại em là bạn trai, tương lai là chồng chị."

      Nghe như vậy, Liễu Dật mừng như điên, bất chấp hai người đường cái, vui sướng lớn lao kia khiến quên mất sợ hãi, chạy tới, trực tiếp đem Nguyệt Ly ôm vào trong ngực, lực đạo của rất lớn, dường như muốn đem khảm nhập vào cơ thể .

      "Nguyệt Ly, em phải nằm mơ, đúng ?" lâu sau, ngây ngốc hỏi câu.

      Nhéo nhéo thắt lưng của , Nguyệt Ly cười : "Là ."

      "Em thực sợ đây là giấc mộng, tỉnh mộng, tất cả đều là do em tự mình đa tình." Tiếng ấm áp trầm thấp, bao hàm vô hạn sợ hãi.

      Nguyệt Ly dùng thực tế chứng minh, trực tiếp hôn lên bạc môi lành lạnh của , làm cho an tâm. Bỗng nhiên bị hành động lớn mật như vậy của Nguyệt Ly dọa, đầu óc trống rỗng, lát sau, mới lấy lại phản ứng, đáp lại nụ hôn của , hôn trúc trắc, ngây ngô, y theo bản năng của mình, hung hăng mút vào.

      Nụ hôn triền miên chấm dứt, hai người hai má đều là lửa nóng, tim cũng bất quy tắc nhảy lên, bốn mắt nhìn nhau, đều bật cười.

      Liễu Dật thế này hoàn toàn yên tâm, cần băn khoăn điều gì nữa, quang minh chính đại nắm tay Liễu Nguyệt Ly trở về nhà.

      Dọc theo đường , Liễu Dật khóe miệng vẫn cong lên.

      Về nhà, bà Liễu gần đây công việc bận rộn, sớm nghỉ ngơi, dì Trương ngồi xem tivi trông nhà.

      Nhìn thấy hai người tay nắm tay trở về, trong lòng bà hiểu rằng hai người nhất định lại tiến thêm bước .

      Mới vào cửa, Nguyệt Ly định thu hồi tay, Liễu Dật bất mãn trừng mắt nhìn Nguyệt Ly.

      Nhưng lọt vào trong mắt dì Trương, cái trừng mắt này lại trở thành liếc mắt đưa tình của cặp tình nhân trẻ.

      Dì Trương cười hỏi: "Xem phim trở về, có đói bụng , nếu đói để dì chuẩn bị đồ ăn khuya.”

      Nguyệt Ly vội đáp lại: " cần đâu dì, con tắm rửa xong rồi ngủ luôn."

      Liễu Dật cũng với theo: "Đúng vậy, dì Trường, bây giờ còn sớm, dì tuổi tác lớn, nên thức đêm, dì nghỉ ngơi sớm ."

      "Ừ." Dì Trương mặt mày hớn hở trở về phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :