1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân, kiềm chế chút - Tô Hành Nhạc(Full 81c+2phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47

      Edit: Bất Niệm

      Trong lúc Bùi Cẩn ra ngoài chuyện, Nhan Thế Ninh nằm ở giường bắt đầu suy nghĩ sâu sa..

      Diên Đế muốn giết hại con nối dõi của Bùi Cẩn? Lý do là gì? thể hiểu nổi!!

      Thấy Bùi Cẩn trở lại, Nhan Thế Ninh cắn môi dưới, , “Bùi Cẩn, thiếp cảm thấy người hạ quỳ phải là Bệ hạ.”

      “Vì sao?”

      “Thiếp suy nghĩ hồi lâu mà vẫn nghĩ ra nguyên nhân khiến Bệ hạ phải làm thế.” Nhan Thế Ninh hơi do dự ra.

      Bùi Cẩn nhíu mày trầm ngâm, Nhan Thế Ninh vừa như vậy cũng cảnh tỉnh . Bởi lẽ vốn kiêng kỵ Diên Đế nhiều năm, cho nên người đầu tiên hoài nghi dĩ nhiên là Diên Đế, sau đó nghi hoặc nhiều năm bùng phát trong nháy mắt, khiến kiên định với khả năng này mà quên mất phải suy tư kỹ càng nguyên nhân phía sau.

      Nếu quả là Diên Đế hạ quỳ, vậy nguyên nhân là gì? Cho dù Bệ hạ quan tâm tới , nhưng có thể thấy Diên Đế rất trông mong hoàng tôn ra đời, thể nào ra tay giết hại hoàng tự được.

      Vừa rồi kích động suýt nữa Bùi Cẩn đánh mất lý trí, bây giờ bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lại nhớ tới người.

      Hai mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều tỏa ra ánh sáng nóng rực.

      “Nàng cũng nghĩ đến người đó à?” Bùi Cẩn hỏi.

      Nhan Thế Ninh gật đầu, , “Thiếp nghĩ, đây có tính là lần mượn đao giết người nữa hay . Lúc trước biết người hạ độc mình là Khang Hoa, thiếp cũng từng nghi ngờ, nếu như bà ta muốn giết thiếp vì sao phải chờ đến lúc này?”

      Bùi Cẩn lạnh mắt, “Lúc ấy ta và Bắc Đẩu cũng có nghi hoặc giống nàng, nhưng sau này lại cho rằng bà ta là vì muốn tránh hiềm nghi, sợ nàng chết ở Tướng phủ gây ra nghi ngờ, đồng thời cũng là vì Hoàng Hậu sợ chúng ta sớm sinh con.. Lúc đó cảm thấy lý giải như vậy rất hợp lý cho nên ta cũng suy nghĩ thêm nữa, bây giờ nhìn lại, có lẽ ta lầm rồi.”

      “Đúng thế, dựa vào tính tình của Khang Hoa, nếu bà ta muốn giết thiếp cố kỵ nhiều thứ như vậy!” Nhớ tới lúc Khang Hoa liều mạng đâm mình, Nhan Thế Ninh lại cảm thấy đau đớn, cũng biết bây giờ bà ta ra sao rồi. Giọng của Nhan Chính và tiếng khóc thê lương của Khang Hoa ngừng xoay quanh đầu khiến Nhan Thế Ninh tự dưng thấy bất an.

      Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh ngồi chuyện có chút khó khăn liền ôm nàng nằm xuống, , “Lúc trước ta còn cho là Phụ hoàng, bây giờ nghĩ lại, kỳ người đó mới là người có khả năng nhất, chỉ là ngờ tâm cơ của bà ta lại sâu như vậy.”

      Nhan Thế Ninh nhớ tới bộ dạng của Mục quý phi, thầm thở dài , “Nhìn qua đúng là người hiền hòa.”

      Bùi Cẩn suy nghĩ chút, , “Thế Ninh, nàng còn nhớ chuyện về mẫu phi mà ta với nàng ?”

      “Ừ.” Khi đó Bùi Cẩn giấu giếm nữa mà kể cho nàng biết Trân quý phi cũng là vì bị hạ quỳ mới chết.

      “Khi đó, ta cảm giác được hương có vấn đề, liền lén lấy trộm nhúm tàn hương giấu , nhưng biết vì sao chỗ tàn hương kia lại biến mất. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là bị bà ta phát giác được, sau đó sai người tiêu hủy chứng cứ phạm tội.” Dừng chút, Bùi Cẩn lại , “Cho nên, Mục quý phi hẳn là biết ta biết trong hương có độc!”

      Câu sau cùng, Bùi Cẩn rất trầm trọng, Nhan Thế Ninh nghe thấy ít nhiều cũng sợ hãi.

      Mục quý phi biết Bùi Cẩn biết trong hương có độc, mà Nhan Thế Ninh lại bị hạ độc trước khi gả cho Bùi Cẩn đúng đêm, kết hợp hai chuyện này với nhau, kết quả chỉ có bốn chữ, “Mượn đao giết người”!!!

      “Mục quý phi vẫn muốn chèn ép, thậm chí là diệt trừ phe Thái Tử, Thất ca nhiều lần dụ dỗ lại bị ta dùng lời uyển chuyển từ chối, sau đó tin tức ta muốn cưới nàng truyền ra ngoài, bọn họ chắc chắn cho rằng đây là cơ hội tuyệt diệu! Đem hương đưa vào chỗ Hoàng Hậu, sau đó nghĩ cách tặng cho Nhan Thế Tĩnh, để Nhan Thế Tĩnh đưa cho nàng.

      Cho dù Nhan Thế Tĩnh giao cho nàng, mà tự nàng ta dùng hết cũng là chuyện tốt đối với bọn họ, dù sao khi đó mọi người đều biết Nhan Thế Tĩnh làm Thái Tử phi, nàng ta dùng hương có quỳ, chưa đến chuyện khó hoài thai, chỉ sợ tính mạng cũng khó bảo toàn. Như thế, quan hệ giữa Thái Tử và phủ Thừa Tướng rạn nứt, Thái Tử chiếm được lợi thế gì từ hôn này nữa.

      Còn nếu như Nhan Thế Tĩnh đưa hương cho nàng giống ý của bọn họ bọn họ cũng phải hết sức cẩn thận. Bởi vì có hai khả năng có thể xảy ra, là ta phát ra quỳ, như vậy, tất nhiên ta liên tưởng tới cái chết của Trân quý phi, kết quả chính là sinh ra địch ý với Hoàng Hậu và Khang Hoa, thậm chí là bắt đầu trả thù. Mà bất kể là ta lựa chọn trả thù hay gia nhập vào thế lực của Thất ca, Thất ca đều ngồi mát ăn bát vàng! Khả năng thứ hai, chính là ta phát ra quỳ, như vậy, chỉ tính mạng của nàng bị nguy hiểm mà ta cũng có con nối dõi, dù là gì bọn họ cũng đều có lợi! Dù sao ta cũng là Hoàng tử, nếu như sớm sinh hạ hoàng tôn, chắc chắn uy hiếp !!”

      Nhan Thế Ninh nghe Bùi Cẩn phân tích ngừng kinh hãi. ngờ lư hương nho mà lại cất giấu mưu sâu như vậy!!

      Thế cục như vậy, là quá đáng sợ!

      Bà ta chỉ cần chắc chắn hương được mang ra ngoài, sau đó bàng quan đứng làm khán giả. cần tốn nhiều sức tính kế được hai vị Hoàng tử! bàn cờ này, Nhan Thế Ninh nàng chỉ là quân tốt nhưng lại quyết định cả thế trận của cả ván cờ!

      tại, Tướng phủ suy tàn, Thái Tử bị phế, cán cân khuynh đảo! Thất Vương trở thành người thắng lớn nhất!

      “Bùi Cẩn, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Nhan Thế Ninh khỏi lo lắng.

      Bùi Cẩn cầm tay của nàng đặt lên bụng của nàng, , “Muốn biết là ai hạ quỳ, ta còn phải hỏi người nữa mới chắc chắn. Đợi đến khi xác định được rồi, ta mới có thể quyết định xem phải làm gì tiếp theo.”

      “Chàng muốn tìm ai xác nhận?” Nhan Thế Ninh có chút nghi hoặc.

      Bùi Cẩn nhàng vuốt tay của nàng, lẳng lặng ra hai chữ, “Hoàng Hậu.”

      “Hoàng Hậu?” Nhan Thế Ninh mở to hai mắt, có chút khó tin tưởng, sau đó mới bừng tỉnh, “Cũng đúng, nếu như Hoàng Hậu phủ nhận, vậy càng thêm chắc chắn là do Mục quý phi gây nên. Nhưng liệu Hoàng Hậu có cho chàng biết ?”

      Bùi Cẩn nở nụ cười, “Hoàng Hậu muốn , ta bức bà ta phải ra.”

      Nhan Thế Ninh thấy cười giảo hoạt tỉnh táo cả người, hơi híp mắt lại, , “Trong bụng chàng lại có ý nghĩ xấu gì muốn giấu thiếp đúng ?”

      Bùi Cẩn thấy ánh mắt sáng quắc của nàng, kéo tay của nàng xuống, cười cười, “Trong bụng phu quân có ý nghĩ gì xấu hết, chỉ có nơi này là có ý xấu thôi.”

      Nhan Thế Ninh vừa nghe như vậy đỏ mặt, sau đó kéo tay của lên, cắn mạnh cái, “Chàng chết cũng chịu đứng đắn!”

      Náo loạn hồi, Nhan Thế Ninh lại , “Thiếp vẫn thấy hài tử đến đúng lúc.”

      để cho Bùi Cẩn sinh hạ hoàng tự, Mục quý phi ra tay độc ác như vậy rồi, nếu như chuyện nàng có thai bị truyền ra ngoài, ai mà biết còn bao nhiêu gió tanh mưa máu chờ đợi hai người nữa đây.

      Bùi Cẩn thong thả , “Nàng có biết lúc chúng ta mới thành thân, Bắc Đẩu đưa cho ta thứ gì ?”

      “Là gì vậy?”

      “Thuốc tránh thai.”

      “Vậy tại sao chàng dùng?”

      Bùi Cẩn lộ ra nụ cười, “Bùi Cẩn ta nếu như thể bảo vệ được vợ con của mình, hai mươi mấy năm sống đời này của ta chẳng phải là uổng phí rồi sao?”

      ràng là giọng rất lạnh nhạt, nhưng hiểu vì sao, tim của Nhan Thế Ninh lại đập thình thịch, nam nhân này, trong lúc lơ đãng đều biểu lộ ra khí chất quân vương nồng đậm.

      Nhan Thế Ninh thấy hơi nhếch khóe môi, cảm thụ được bàn tay ấm áp của , liền nhớ tới việc cách đây lâu.

      Khi đó, cũng là ở giường, nàng nhìn vẻ mặt bày mưu tính kế của Bùi Cẩn, nhịn được liền hỏi câu, “Bùi Cẩn, chàng muốn làm Hoàng Đế à?”

      Vốn tưởng rằng giống trước kia, trả lời giả lẫn lộn, thế mà lại , “Nhan Thế Ninh, ta vẫn muốn xem chút, xem nàng ngồi bảo toạ của Hoàng Hậu, giả trang làm mẫu nghi thiên hạ như thế nào.”

      khắc kia, Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người. Nàng sớm cảm giác được Bùi Cẩn cam lòng làm vật trong ao, nàng biết là người rất có bản lĩnh, nếu muốn mưu cầu nghiệp lớn, nàng trợ giúp tiếc bất cứ thứ gì, nhưng lại nghĩ rằng, vào lúc đó, lại cho nàng đáp án như vậy.

      ràng là khí thế nhất định phải có được, nhưng lại hết lần này tới lần khác bất cần đời, giống như việc leo lên ngôi vị Hoàng đế kia chỉ như trò chơi, thế nên nàng bị cuốn hút, cũng đứng đắn , “Vậy có thể thiếp vui đâu, ngồi ở đó nhúc nhích, để cho người khác lễ bái, chẳng khác gì cái bài vị cả.”

      Bùi Cẩn nghe vậy lại làm ra vẻ mặt dối trá, “Bài vị? cũng đúng, nếu ái phi vui, vậy phu quân lại tiếp tục làm nhàn vương vậy.”

      Chuyện này đến đấy liền được bỏ qua, nhắc lại nữa, bởi vì Bùi Cẩn bày tỏ tâm tư của với nàng, nàng cũng cần thiết phải hoài nghi thêm làm gì nữa. Mà bây giờ, nhìn Bùi Cẩn nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, Nhan Thế Ninh lại dâng lên cảm giác..

      … Người này làm Hoàng đế quả là đáng tiếc!!

      Nàng cũng muốn nhìn xem mặc long bào ngồi ghế rồng, giống như bài vị bị người ta lễ bái như thế nào?

      Nhưng mà, nếu như trở thành Hoàng đế, phải là có ba nghìn giai nhân trong hậu cung sao?

      Nghĩ đến cái này, trong lòng Nhan Thế Ninh có điểm chua xót, mà lúc này, giọng của Bùi Cẩn lại vang lên bên tai nàng.

      “Hôm nay nàng bị thương, đúng lúc có thể trốn trong nhà, giấu diếm chuyện mang thai. Ừm.. nuôi nàng mười tháng, chờ hài tử ra đời rồi tính sau. Ô ô, nương tử, tại sao nàng lại phải mang thai chứ? Về sau mình ta làm sao vượt qua đêm dài đây? Nàng nghĩ xem, nhìn thấy được, sờ thấy được mà lại ăn được, đây phải là muốn giết ta sao?”

      Nhan Thế Ninh nhìn vẻ mặt đáng thương, ảo não của cười ha ha, động đến miệng vết thương liền vội vàng dừng lại, con ngươi đảo quanh vòng, mở miệng thử dò xét, “Bùi Cẩn, nếu , chàng nạp trắc phi hoặc thị thiếp ..”

      Nhan Thế Ninh đến đây được nữa, bởi vì Bùi Cẩn xoay đầu lại, ánh mắt như đao.

      Nhan Thế Ninh bĩu môi, tiếp tục, “Thiếp !!”

      Bùi Cẩn duỗi hai tay ra, ôm đầu của nàng, “Nương tử, nàng mau tỉnh lại ! Giữa ban ngày đừng có mê sảng!!”

      Nhan Thế Ninh nghe vậy, mặc dù biểu ra mặt, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào. Sau đó, nàng bỗng nhớ tới còn có vấn đề nữa, lại tiếp, “, rốt cuộc chàng định đối phó với Hoàng Hậu như thế nào?”

      Bùi Cẩn trầm tư lát mới , “Thế Ninh, phải là nàng vẫn muốn biết thân phận của Bắc Đẩu sao?”

      “Ừ.” Nhan Thế Ninh nàng vẫn luôn tò mò về Bắc Đẩu.

      Bùi Cẩn lại trầm ngâm thêm lúc nữa, “Nàng có biết Thịnh gia ở Giang Nam trước kia ?”

      “Giang Nam, Thịnh gia? Gia tộc phú khả địch quốc trong truyền thuyết? phải mấy năm trước phán cho tội mưu phản, sau đó bị tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà sao?” Vụ án Thịnh gia quả là khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ, ai ngờ rằng Thịnh gia lại có dã tâm lớn như vậy, càng nghĩ rằng Thịnh gia lại có nhiều tiền như vậy, thời điểm lục soát, vàng bạc tài bảo của Thịnh gia phải nhờ đến xe ngựa và thuyền mới vận chuyển hết được.

      Bùi Cẩn dường như cũng nhớ lại Thịnh gia huy hoàng trước kia, trong con ngươi dần lên vẻ kinh dị và đáng tiếc, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, “Tên của Bắc Đẩu là Thịnh Kiến Nam, là con trai trưởng, đứng đầu chi thứ hai, đời thứ mười ba của Thịnh gia.”

      Bắc Đẩu, ngôi sao luôn chỉ về phía nam, lúc Bùi Cẩn cứu thoát khỏi trận hỏa hoạn kia, , “Vậy cứ gọi ta là Bắc Đẩu .”

      Bắc Đẩu, ngôi sao luôn chỉ về phía nam, nhưng tâm của lại luôn luôn hướng về phương bắc. Bởi vì phương bắc có Hoàng cung, có nữ nhân hại cửa nát nhà tan!!

      “Bắc Đẩu tuy là con trưởng của Thịnh gia, cũng là người thừa kế sản nghiệp Thịnh gia trong tương lai, nhưng lại ham thích làm ăn, chỉ đắm mình trong nghiên cứu y thuật. Lúc vụ án của Thịnh gia xảy ra, bị vây khốn trong phòng thuốc, cơ quan trong phòng thuốc rất phức tạp, quan binh tiến vào được nên mới phóng hỏa bốn phía, lúc ta tìm được mật đạo chạy tới, cả người bị cháy sạch, nhìn ra hình dạng gì nữa rồi. phải nàng vẫn luôn thắc mắc vì sao Bắc Đẩu bao giờ thay đổi sắc mặt sao? Đó là bởi vì mặt của bị lửa lớn thiêu hủy, thể làm ra biểu tình gì nữa.”

      Nhan Thế Ninh im lặng nghe Bùi Cẩn kể lại, tâm tình của nàng lúc này thể chỉ dùng “khiếp sợ” là diễn tả hết được, “Vậy .. mặt của ..”

      “Trước kia vẫn luôn đeo mặt nạ, về sau theo ta tới Nam Cương, tìm được cổ y, dùng cổ thuật khôi phục lại diện mạo cho . Mặt mũi của bây giờ đều là giả, đây cũng là lý do vì sao ở bên cạnh ta nhưng lại ai nhận ra .”

      Giả? Này.. Này!! Trời mới biết Nhan Thế Ninh nàng rất hâm mộ làn da bóng loáng thủy nộn của Bắc Đẩu!!

      “Vậy vì sao chàng lại cứu ?”

      “Ta và Bắc Đẩu quen biết từ trước, khi đó ta rời hoàng cung làm việc, bị thích khách đuổi giết, là cứu ta. Cho nên lúc biết được có người muốn giết , ta liền cứu .”

      “Vậy.. chuyện Thịnh gia mưu phản là thế nào?” Trước kia, Nhan Thế Ninh tất nhiên hoài nghi, bởi dù sao lúc ấy cũng có chứng cớ xác thực, nhưng bây giờ, nàng thể hoài nghi được, Bùi Cẩn vô duyên vô cớ mà nhắc tới việc này.

      Quả nhiên, Bùi Cẩn dừng lại chút, sau đó mới , “Chuyện Thịnh gia có liên quan tới Hoàng Hậu.”
      tart_trung, mal, người qua đường2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48

      Edit: Bất Niệm

      “Kỳ ban đầu là Hoàng Hậu dựa vào Thịnh gia, phe cánh Thái Tử lớn mạnh như vậy cũng là do có Thịnh gia chống đỡ sau lưng, những chuyện này tất nhiên là ai biết được, nếu phải do ta cứu Bắc Đẩu, chỉ sợ đến bây giờ ta cũng chưa biết gì.”

      như vậy tại sao Thịnh gia lại ngã được?”

      Bùi Cẩn chỉnh lại góc chăn cho Nhan Thế Ninh, , “Nguyên nhân rất phức tạp, nhưng chủ yếu nhất là vì thế lực của Thịnh gia ngày bành trướng, bắt đầu đe doạ đến triều chính, hai bên nổi lên xung đột về lợi ích, Thịnh gia và phe Thái Tử bắt đầu mâu thuẫn với nhau. Phụ hoàng vốn cũng có ý định đè ép Thịnh gia trong đầu, sau đó bị người trong phe Thái Tử biết được, bọn họ tất nhiên là muốn phủi bỏ sạch mọi quan hệ với Thịnh gia. Nhưng quan hệ rắc rối như vậy, làm sao có thể hủy bỏ liền hủy bỏ được? Vì vậy, phe Thái Tử liền ra tay đánh đòn phủ đầu, trước khi Phụ hoàng có hành động bọn họ thu thập tất cả chứng cứ phạm tội của Thịnh gia, trong đó quan trọng nhất tất nhiên là chứng cứ mưu phản! Vì sợ bị dính líu, bọn họ dứt khoát kéo theo hơn nửa người trong triều xuống nước. Nàng biết rồ đấy, thế lực của Thịnh gia lớn như vậy, dĩ nhiên là quan hệ với rất nhiều quan viên trong triều. Theo ta được biết lúc ấy trong số tất cả quan viên lớn bé trong triều, cũng chỉ có vài người là nhận hối lộ của Thịnh gia.
      Vì thế, cho dù Phụ hoàng có giận dữ cũng thể xử tội nửa quan viên của Đại Thanh được, chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào mình Thịnh gia, vì thế phe Thái Tử thuận lợi thoát thân.”

      Nhan Thế Ninh im lặng phân tích lời của Bùi Cẩn, sau đó , “Cho nên , Thịnh gia bị xử tử cả gia tộc là do bị đồng minh bán đứng, đúng ?”

      “Đúng vậy, lúc đầu Phụ hoàng chỉ là muốn đè ép Thịnh gia xuống, chứ phải hoàn toàn diệt trừ, bởi thế lực của Thịnh gia quá lớn, Thịnh gia mà đổ cả Giang Nam cũng đổ theo, chuyện này đối với đại quốc gia tốt chút nào! Phe Thái Tử trình lên bằng chứng mưu phản của Thịnh gia chạm đến ranh giới của Phụ hoàng, tịch thu tài sản, đuổi cùng giết tận cả nhà Thịnh gia Phụ hoàng tuyệt đối bỏ qua!” đến đây, Bùi Cẩn đột nhiên quay đầu lại, cười với Nhan Thế Ninh tiếng, “Ta cho nàng biết bí mật.”

      “Cái gì?” Thấy thần thần bí bí, Nhan Thế Ninh chắc chắn bí mật này cũng khỏ, chừng còn rất dọa người cũng nên!!

      Quả nhiên, Bùi Cẩn cúi xuống tai nàng, thấp giọng ra, “Bí mật này, ngoại trừ ta và Phụ hoàng ra, những người biết được đều chết.”

      “A..” Tim Nhan Thế Ninh run lên.

      Bùi Cẩn buồn bã , “Nàng biết , Tiên Đế vốn muốn nhường ngôi vị Hoàng đế cho Hoàng thúc của ta, Phụ hoàng của ta là sửa lại thánh chỉ mới chiếm được cái ngai vàng này đấy!”

      Nhan Thế Ninh mở to hai mắt, “Chuyện này là sao?”

      Bùi Cẩn khẽ vuốt cằm.

      “Làm sao chàng lại biết được? Bệ hạ đăng cơ ba mươi năm rồi, lúc đó chàng còn chưa ra đời mà.” Bùi Cẩn trừ và Bệ hạ ra còn ai biết nữa, vậy là ai cho biết, thể nào là Bệ hạ tự ra được.

      biết là nhớ ra cái gì mà vẻ mặt Bùi Cẩn có chút hoảng hốt, “Những chuyện này, người kia cũng ràng, lúc ấy ta nghe cũng hiểu lắm, sau này trưởng thành rồi, nhớ lại mới hiểu được lời của là có ý gì..”

      Hoàng thúc của Bùi Cẩn, từng là Trấn Nam Vương, sau khi Diên Đế đăng cơ bị điều đến kinh thành, là cùng hưởng vinh hoa phú quý, kì thực chính là loại giam lỏng. Nhưng Diên Đế đối ngoại quá tốt, cho nên thế nhân đều cho rằng Hoàng thượng thương người đệ đệ quyền thế của mình.

      Trấn Nam Vương, tên như mặt chữ, từng là đại tướng rong ruổi sa trường. Đại loạn ở Nam Cương ba mươi năm trước, chính là do bình định. Có điều sau khi bị bắt đến kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, khí người từ từ bị tiêu tán, ý chí chiến đấu cũng bị tiêu hủy. Trong mười hai năm, từ danh tướng cái thế, trở thành Vương gia cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo liễu, sống mơ màng qua ngày. Mọi người từ từ quên mất hào quang chiến thắng của , chỉ nhìn thấy được cuộc sống phong lưu phóng đãng của , sau đó, từ kinh ngạc chuyển sang tiếc nuối, bi ai, khinh thường, cuối cùng hoàn toàn quên lãng .

      Song lúc gần sáu tuổi, Bùi Cẩn lại rất thân thiết với vị Hoàng thúc này, bởi vì mỗi lần gặp nhau, Hoàng thúc đều nâng lên, xoay vài vòng trong trung, sau đó lại hỏi xem có cao lên hay . Khi đó, thậm chí Bùi Cẩn còn cảm thấy Hoàng thúc mới đúng là phụ thân của , bởi vì Diên Đế chưa bao giờ thân thiết với như thế.

      Thế nhưng ngày, lại tận mắt nhìn thấy người từng rất thân thiết với mình lại ngã gục xuống, chết ngay trước mặt mình.

      Năm sáu tuổi, Hoàng Hậu sinh hạ Thái Tử, trong cung mở thịnh yến. Sau khi say rượu, Trấn Nam Vương kéo tay Bùi Cẩn , “, thúc dẫn cháu cưỡi ngựa!”

      Hai người đến bãi cưỡi ngựa, Trấn Nam Vương ôm ngồi lên con ngựa cao lớn, sau đó bắt đầu giục ngựa lao nhanh. Trong tiếng gió gào thét, Bùi Cẩn nghe Hoàng thúc , “Tiểu Cửu, Hoàng thúc rất thích cháu, nhưng Hoàng thúc lại giúp được cháu! tại, Thái Tử ra đời rồi, ngôi vị Hoàng đế chắc chắn thuộc về nó! Haizz… là đáng tiếc, ta từng nghĩ nhìn thấy cháu lên ngôi Hoàng đế! Sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta làm như biết Phụ hoàng của cháu sửa thánh chỉ… Aizz, Tiểu Cửu, Phụ hoàng cháu… vẫn cho là ta biết đấy! Ha ha, Phụ hoàng cháu chính là tên đầu đất, nhiều năm như vậy rồi còn phòng ta như phòng kẻ địch, nếu ta muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng , ta có thể dễ dàng bỏ xuống binh quyền, mặc cho bày bố sao? Nhưng sao có thể hung ác như vậy đây, nhiều năm như vậy, đem ta hủy thành như vậy!... Phụ hoàng của cháu rất hung ác!! Tiểu Cửu, về sau, cháu cũng phải thân thiết với đấy!!”

      Tiếng gió nức nở nghẹn ngào, có mấy lời nghe lắm, có mấy lời lại nghe hiểu lắm, Bùi Cẩn sáu tuổi ngồi lưng ngựa, cẩn thận lắng nghe lời thầm biết là hay giả của Hoàng thúc. Đến khi cảm thấy mệt mỏi, chịu nổi nữa, Hoàng thúc liền quay ngựa trở về.

      “Tiểu Cửu, cháu ngồi chờ ở đây, Hoàng thúc cưỡi ngựa thêm lát nữa, mười hai năm qua, ta chưa từng cưỡi ngựa thoải mái như vậy. Tiểu Cửu, chờ thúc trở lại!”

      Bùi Cẩn vẫn nhớ như in những lời này, bởi vì, đó là những lời cuối cùng đời này của Hoàng thúc.

      Ngày đó, ngồi đợi rất lâu nhưng vẫn thấy Hoàng thúc trở lại, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới nhìn thấy cung nhân thị vệ vội vàng, hấp tấp chạy vào trong rừng. Khi đó, cũng biết phát sinh chuyện gì, chỉ biết là, từ đó về sau, Hoàng thúc còn xuất nữa.

      lâu sau đó, hỏi Trân quý phi mới biết được rằng, Trấn Nam Vương say rượu cưỡi ngựa, con ngựa bị trượt chân, đá xuống đất, đầu đập trúng đá…

      ….

      Nhan Thế Ninh im lặng nghe Bùi Cẩn kể lại chuyện cũ, càng nghe càng cảm khái, quay đầu nhìn lại thấy hốc mắt Bùi Cẩn có chút ướt át, liền vươn tay cầm chặt tay của .

      Bùi Cẩn cười tiếng, ra hiệu mình sao, “Về sau ta cho người điều tra tích về Hoàng thúc, nghĩ rằng lại huy hoàng như thế. Thúc ấy bình định đại loạn ở Nam Cương khi mới hai mươi tuổi, đến nay ở Nam Cương vẫn còn tấm bia to tưởng nhớ thúc ấy. Lúc đến Nam Cương, nơi ta ở lại chính là biệt viện do thúc xây dựng trước kia. Hoàng thúc của ta, người rất tốt. Mà Phụ hoàng của ta.. lại là người hung ác!!”

      Nhan Thế Ninh ảm đạm, vì quyền thế, Diến Đế từ thủ đoạn nào, tổn hại tình thân, vứt bỏ đạo nghĩa. Từ xưa đến nay, Đế vương đều như vậy, nếu như Bùi Cẩn leo lên vị trí kia, có phải cũng có thể như vậy hay ?

      “Bất quá, lời của Hoàng thúc lại nhắc nhở ta rất nhiều. Hoàng thúc thúc giúp được ta, kỳ , thúc giúp ta tất cả. Hoàng thúc cho ta chân tướng mọi việc, để ta sớm có đề phòng, có thể trước người khác bước! Lần trước nàng ta hiểu Phụ hoàng quá , đó là bởi vì muốn sống sót dưới mắt của Phụ hoàng, thể cân nhắc thấu triệt về Phụ hoàng!” đến đây, Bùi Cẩn có chút bất đắc dĩ, con trai và phụ thân chung sống với nhau mà còn phải cẩn thận như vậy, quả là bi kịch của nhân gian.

      Dừng chút, lại , “Ta biết Phụ hoàng có bao nhiêu mưu cầu danh lợi quyền thế, có bao nhiêu để ý đến ngai vàng, người nào muốn cướp đoạt, chắc chắn đều phải chết vô cùng thê thảm! Cho nên, sau khi phe Thái Tử vạch trần mưu mưu phản của Thịnh gia, Phụ hoàng liền cố kỵ đến kế hoạch ổn định Giang Nam nữa mà chỉ muốn diệt trừ tận gốc cái u nhọt này! Mà Thất ca lại biểu khát vọng đối với ngai vàng quá ràng, như vậy chỉ khiến Phụ hoàng càng thêm bài xích mà thôi!”

      Nhan Thế Ninh thở mạnh hơi, trước kia nàng cho rằng tranh đấu ở Tướng phủ đủ đáng sợ rồi, ngờ tranh đấu trong cung lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh giá cả người.

      “Vậy chuyện Thịnh gia mưu phản rốt cuộc là hay giả?” Nhan Thế Ninh lại hỏi.

      “Là hay là giả, đến nay vẫn thể nào biết được. Năm đó, Bắc Đẩu nhúng tay vào chuyện của Thịnh gia nên biết nhiều, mà những người khác của Thịnh gia đều chết cả rồi, cho nên ai biết năm đó Thịnh gia là muốn làm phản, hay chỉ là vật hy sinh cho người khác!”

      “Vậy bây giờ chàng chuẩn bị đối phó với Hoàng Hậu như thế nào?” Ngay từ đầu Bùi Cẩn muốn bức Hoàng Hậu ra, có thể bắt bà ta phải ra chuyện Thịnh gia, như vậy nhất định Bùi Cẩn liên hệ hai việc với nhau, sau đó làm gì tiếp theo nữa đây?

      Bùi Cẩn cười , “Nếu như người hại chết Mẫu phi của ta phải là Hoàng Hậu, như vậy thù hận giữa ta và bà ta cũng quá lớn, nhưng Bắc Đẩu lại hận bà ta thấu xương. Nếu phải do bọn họ, Thịnh gia cũng thê thảm như vậy.”

      “Ý của chàng là muốn để Bắc Đẩu ra tay?”

      “Ừ. Ta đồng ý với , để cho báo thù.”

      làm như thế nào?”

      Bùi Cẩn híp mắt, , “Mấy ngày nữa, Thái Tử rời Kinh đến Hoàng lăng, Bắc Đẩu ra tay vào lúc đó.”

      Nhan Thế Ninh gật đầu, sau đó lâm vào trầm tư.

      Bùi Cẩn thấy thế hỏi, “Nàng suy nghĩ gì vậy?”

      “Thiếp nghĩ, nếu như có người tra ra được thân phận của Bắc Đẩu, sau đó bẩm báo với Bệ hạ, vậy chàng…” Cả nhà Bắc Đẩu bị tịch thu tài sản, xử trảm toàn bộ, Bùi Cẩn lại dám trái ý chỉ đến cứu người, nếu như bị Diên Đế biết được, chỉ sợ tất cả bị phá hủy.

      Bùi Cẩn nghe vậy cũng tối mắt lại, hồi lâu sau mới trầm giọng , “Vậy nỗ lực giấu diếm bí mật này !”

      Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh của nha hoàn.

      “Chuyện gì?” Bùi Cẩn đứng dậy hỏi.

      “Bẩm Vương gia, vừa rồi có người đến phủ báo tin, Tướng phủ bị cháy.”

      Bùi Cẩn cùng Nhan Thế Ninh hai mặt nhìn nhau, cảm thấy ổn.

      Trận hỏa hoạn ở Tướng phủ, cháy hết ngày đêm, ai cũng cứu được, chỉ có thể đứng ở xa nhìn lại, than tiếc. Đại trạch từng giàu có nhất kinh thành mà nay lại bị cháy còn hình dáng gì, trận mưa lớn trút xuống, lộ ra mảnh cháy đen thê thảm. Ba vị chủ nhân, mười bốn nô bộc trong phủ đều bị lửa thiêu cháy đen.

      Sau khi biết được mọi chuyện từ miệng Bùi Cẩn, Nhan Thế Ninh run sợ hồi lâu, thanh thê lương cuối cùng của Nhan Chính lần nữa vang lên bên tai nàng.

      “Con về !!”

      Con về !

      Nhan Thế Ninh mơ hồ có thể hiểu được ý nghĩa sau những chữ này, đồng thời cũng đoán được nguyên nhân của trận hỏa hoạn kia.

      Nhan Chính, đến cuối cùng lại thay nàng che giấu tất cả chân tướng!

      Cái chết của Nhan Thế Tĩnh, cho dù phải là do nàng gây nên nhưng nàng cũng hết đường chối cãi. Huống chi, nếu như những hạ nhân kia đem chuyện này ra ngoài, Diên Đế biết tất cả mọi việc xảy ra hôm đại hôn, phủ Hiền Vương cũng tránh khỏi có liên quan!

      Trong lòng Nhan Thế Ninh là tư vị gì, đấy chính là phụ thân, người mà quan tâm đến nàng, người khiến mẫu thân nàng muốn quên nhưng lại ghi nhớ cả đời, người mà nàng oán hận vài chục năm, cuối cùng lại dùng phương thức như vậy để đền bù lại cho nàng!

      Mẫu thân nàng bị hại chết, Khang Hoa chết, Nhan Thế Tĩnh chết, Nhan Chính chết, Tướng phủ từng huy hoàng thời, cứ thế bị hủy diệt!!

      Từ nay về sau, ngoại trừ Bùi Cẩn, Nhan Thế Ninh nàng còn nơi nào để nương tựa nữa!

      , ai biết tương lai thay đổi ra sao chứ, có chỗ dựa, vậy tự bản thân nàng cố gắng !!

      Nhan Thế Ninh hít hơi sâu, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ.
      tart_trung, mal, trạch nữ3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49

      Edit: Bất Niệm

      Gần đây Bắc Đẩu luôn có cảm giác rất kỳ lạ.

      Loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào nhỉ?

      Hình như là từ ngày Nhan Thế Ninh bị thương. nhớ , bởi vì vị trí vết thương có chút bất tiện nên mới để nha hoàn làm thay , vốn cho rằng tiểu nha hoàn này đủ trấn định, ngờ sau khi làm xong chỉ thị của , nàng lại té xỉu ở trong ngực của mình. Điều khiến kỳ lạ là nàng nàng xỉu là vì bị choáng khi nhìn thấy máu. Kỳ lạ hơn chính là, sống hơn hai mươi năm nhưng lại chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, thình lình bị cái ôn hương nhuyễn ngọc va chạm như vậy, có chút cảm giác như bị sét đánh trúng.

      Hình như cũng từ ngày đó trở , biết vì sao, tiểu nha hoàn kia lại luôn xuất trong tầm mắt của . Buổi sáng ra ngoài luyện công, thấy nàng xách hộp cơm ở hành lang bên kia; ra ngoài mua giống thuốc, thấy nàng theo người ta học tỉa hoa; buổi tối đứng dưới tàng cây phát ngốc, quay đầu lại lại thấy nàng leo lên cây lấy con diều giúp nha hoàn khác… Ai xem, tiểu nha hoàn trèo cao như vậy làm gì? phải chỉ là con diều thôi sao, về phòng làm lại cái khác được sao, trèo cao như vậy, chẳng may ngã xuống làm thế nào?

      vừa mới nghĩ như vậy xong, ngay sau đó liền phát tiểu nha hoàn kia quả nhiên trượt chân ngã xuống.

      Sau đó sao?

      Bắc Đẩu nhớ nổi, bởi vì lúc lấy lại tinh thần, thấy đám nha hoàn ở đấy dùng ánh mắt cổ quái nhìn , mà tiểu nha hoàn nằm trong ngực cũng kinh ngạc nhìn .

      A, đúng rồi, nhớ là phi thân lên đỡ nàng.

      Ừm, việc này cũng rất kỳ quái, làm sao lại chạy lên đỡ nàng chứ? Cho tới giờ đều độc lai độc vãng mình cơ mà. Càng kỳ quái hơn chính là lúc xoay người chuẩn bị rời , tiểu nha hoàn kia lại chuyện với .

      “Bắc Đẩu tiên sinh, ngài có thể giúp nô tỳ lấy con diều kia xuống được ?”

      Tại sao ta phải lấy giúp ngươi? Ta mới rảnh rỗi như vậy đâu!

      ràng là nghĩ như vậy, nhưng biết vì sao, trong nháy mắt con diều kia nằm trong tay . Cuối cùng là làm sao lại thế đây?

      Đến khi rời , những nha hoàn đằng sau bắt đầu mở miệng, thi nhau .

      “Tiểu Tư, ngờ tỷ dám chuyện với Bắc Đẩu tiên sinh đấy!”

      “Đúng thế, tỷ còn dám nhờ ngài ấy lấy giúp con diều! Tỷ có biết , mỗi lần muội nhìn thấy ngài ấy chỉ muốn tránh ra xa thôi!”

      “Đúng thế, đúng thế, Bắc Đẩu tiên sinh khác gì quỷ hết, mỗi lần nhìn thấy , muội đều run hết cả người, lời nào sao, vừa ra đúng là hù chết người!”

      “Muội cũng thế, nhưng mà điều khiến muội thấy lạ là tại sao Bắc Đẩu tiên sinh lại nghe lời lấy giúp tỷ con diều kia xuống?”

      “Ừm… hành động của Bắc Đẩu tiên sinh rất kỳ lạ, giống với ngài ấy chút nào. Trước kia, ngay cả đối mặt cũng thèm nhìn chúng ta lấy cái, chứ gì đến việc giúp chúng ta.”

      Lúc những nha hoàn kia bắt đầu líu ríu chuyện, liền thả chậm bước chân, dựng lỗ tai lên. ra tiểu nha hoàn kia tên là Tiểu Tư, nhưng mà biết nàng đáp lại như thế nào đây?

      chờ đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng nghe được thanh quen thuộc vang lên.

      “À… chắc là hôm nay Bắc Đẩu tiên sinh uống lộn thuốc.”

      Uống lộn thuốc…

      … Uống lộn thuốc…

      lảo đảo cái, suýt nữa ngã xuống đất. Bất quá sau khi về phòng, suy nghĩ lại quả là có khả năng uống lộn thuốc , nếu tại sao lại làm ra chuyện kỳ quái như vậy đây?

      Về sau nữa, gã sai vặt chuyên hầu hạ phải về quê chăm nương ốm, Bùi Cẩn để cho chọn người khác đến giúp việc, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chỉ ngón tay về phía Tiểu Tư ngang qua.

      “Chọn nàng .”

      “Nô tỳ chỉ là ngang qua thôi.” Nàng vẻ mặt mờ mịt, trả lời như vậy.

      nhớ lúc ấy Vương gia cũng rất kinh ngạc, “Bắc Đẩu, phải là ngươi chỉ nhầm chứ?”

      suy nghĩ lát mới đáp, “Tay của nàng rất ổn, người lại trấn tĩnh, cũng tiện giúp ta số việc.”

      Kết quả là, nha hoàn tên Tiểu Tư đó liền chuyển đến viện của , Nhưng trước kia quen ở mình, gã sai vặt trước đó đều bị đuổi ra bên ngoài, hôm nay ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy người khác, có cảm giác như lãnh địa của mình bị xâm phạm, muốn đuổi nha đầu kia ra ngoài, nhưng lại cảm thấy cần thiết phải làm thế.

      Hơn nữa, bộ dáng của nàng cũng khá đẹp mắt.

      Bắc Đẩu buông thảo dược trong tay xuống, nâng mí mắt lên nhìn Tiểu Tư đứng trước tủ thuốc phân biệt dược liệu. vốn chỉ muốn liếc mắt nhìn mà thôi nhưng nhìn rồi, lại muốn rời nữa.

      Váy áo màu xanh lam, thêu hoa , nhìn qua thanh lệ, thoải mái, bởi vì tủ thuốc khá cao, nàng đứng thang nhưng vẫn phải nhón chân lên mới với tới. Chính vì thế mà hai cánh tay trắng nõn của nàng liền lộ ra ngoài, hơn nữa, còn có cả bên hông cũng lộ ra đoạn. Bắc Đẩu lập tức nhìn chằm chằm vào cái đoạn kia, trái tim đập rầm rầm trong ngực.

      Kỳ quái!! Sao tim lại đập nhanh như vậy chứ?

      “Bắc Đẩu tiên sinh? Tuyết Liên để ở đâu vậy, nô tỳ tìm thấy.”

      Tiểu Tư đột nhiên quay đầu lại khiến Bắc Đẩu hoảng hốt. giống như ăn trộm bị người khác bắt được, ngây ra lúc mới đỏ tai, trả lời, “Hàng thứ bảy, ngăn tủ thứ ba.”

      “Vâng.” Tiểu Tư gật đầu, tiếp tục tìm kiếm, chốc lát sau lại quay đầu lại hỏi, “Bắc Đẩu tiên sinh, ngài mua y phục mới rồi à?”

      Bắc Đẩu nhìn áo bào màu xanh nâu người, hắng giọng, “Ừ.”

      Tiểu Tư nghiêng đầu suy nghĩ, trịnh trọng , “Ngài hợp với màu này, mặc vào trông y như ông già. Ừm.. da của ngài rất trắng, mặc màu lam hoặc xám tro hợp hơn. Này… giống như màu ống tay áo của nô ty này.”

      “…” Bắc Đẩu lập tức suy nghĩ, tại bảo ông chủ Tô may gấp thêm mười bộ y phục màu lam và xám tro liệu có kịp nhỉ?

      Bắc Đẩu vẫn thầm cân nhắc, đột nhiên nghe được tiếng “A”, ngẩng đầu nhìn lên thấy chân Tiểu Tư trượt khỏi thang, cái thang lay động như sắp đổ. Sau đó Bắc Đẩu chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên cái, lập tức xông tới.

      Ôn hương nhuyễn ngọc lại nằm trong lòng.

      Này.. trơn mượt ở đầu ngón tay là cái gì vậy?

      Bắc Đẩu nhìn nhìn, phát tay của mình ôm đoạn hông bị lộ ra của Tiểu Tư. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ hồng từ cổ đến tai.

      Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng , “Ai nha nha, ta nhìn thấy gì hết! Ta nhìn thấy gì hết!”

      Bắc Đẩu liếc mắt nhìn Bùi Cẩn kêu to ngoài cửa, lập tức muốn phát điên. Ngươi che che luôn , lộ ra lỗ lớn như vậy làm gì! Ngón tay xòe ra thôi , con mắt ngươi trừng to như vậy để làm gì?!

      Đến khi nhìn thấy Nhan Thế Ninh đứng sau lưng Bùi Cẩn cười quỷ dị, Bắc Đẩu lập tức buông Tiểu Tư xuống, tránh ra xa.

      “Ha ha ha, ái phi, có người phát xuân a!!” Bùi Cẩn quay đầu với Nhan Thế Ninh.

      Nhan Thế Ninh khẽ mỉm cười, “Phu quân đúng lắm, theo lý mà , Bắc Đẩu tiên sinh cũng đến tuổi lấy vợ sinh con rồi.”

      “Đúng vậy, là sơ sót của ta. Nếu , chúng ta ra ngoài dạo trước , đừng ở đây chậm trễ người ta nữa.”

      “Cũng được.”

      Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Bắc Đẩu phát điên, Tiểu Tư đổi sắc mặt… kỳ là nàng nghe hiểu!!

      “Ngươi, ngươi xuống trước .” lúc lâu sau, Bắc Đẩu nghiêng đầu với Tiểu Tư.

      “Vâng.” Tiểu Tư chớp mấy mấy cái, đặt Tuyết Liên trong tay ra, cúi đầu thi lễ xong lập tức lui ra ngoài.

      Bùi Cẩn chờ Tiểu Tư ra cửa rồi mới quay đầu cười mờ ám, “Bắc Đẩu, ánh mắt tệ. Nha hoàn này tên là gì?” Bùi Cẩn nhất thời nhớ ra bèn xoay người hỏi Nhan Thế Ninh.

      Bên này Bắc Đẩu bực tức , “Tiểu Tư!”

      “Ây da, nhớ như thế à?” Bùi Cẩn cười .

      Bắc Đẩu gì, chính cũng thắc mắc tại sao mình lại có thể nhớ tên của nàng đây.

      Bùi Cẩn lại , “Nha hoàn này là cháu ngoại của Doãn Bá Hầu, Doãn Bá Hầu gặp chuyện liền gửi nàng đến chỗ ân sư của ta. Ân sư của ta lại đưa nàng đến chỗ cố nhân, về sau cố nhân kia qua đời, nàng mới chuyển đến chỗ ta. gì nàng cũng là quý tộc, cho nên mặc dù nàng là nha hoàn, nhưng ta sớm phân phó để nàng phải hầu hạ người khác. Ta vốn định đợi nàng lớn thêm chút nữa tìm nhà tốt gả nàng , bây giờ xem ra, ha ha, cần nữa rồi.”

      “Ta mới cần cưới nàng!” Bắc Đẩu nghe Bùi Cẩn xong, vội vàng .

      “Ta cũng đâu có bảo ngươi cưới nàng, ngươi kích động như thế làm gì?” Bùi Cẩn cười giễu.

      Bắc Đẩu: “….”

      “Bất quá, nếu ngươi kiên quyết như thế, vậy ta lại phải tiếp tục lưu ý thôi, ha ha.” Thấy hai bên tai của Bắc Đẩu đỏ lên đầy khả nghi, Bùi Cẩn lại cố ý .

      được.” Nhận ra bản thân luống cuống, Bắc Đẩu vội vàng giải thích, nhìn trời , “Này… Ta bắt đầu dạy nàng y thuật… nàng rất thông minh.. nếu lập gia đình sớm như vậy rất đáng tiếc.. Ừm.. Ta chuẩn bị nhận nàng làm đồ đệ!”

      Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.

      Bắc Đẩu muốn dây dưa thêm với hai người, vội vàng sang chuyện khác, “Tìm ta có chuyện gì?”

      đến việc chính, Bùi Cẩn lập tức thu nụ cười lại, , “Ngày mai Thái Tử lên đường.”

      Thần sắc của Bắc Đẩu lập tức cứng đờ, sau đó đáy mắt lộ ra hào quang nóng rực.

      Đợi sau khi hai người Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh khỏi, Bắc Đẩu đến trước ngăn tủ bên cạnh, mở ngăn kéo, lấy ra thanh bảo kiếm.

      “Cạch..” Kiếm ra khỏi vỏ, hàn khí bắn ra bốn phía.

      Thanh kiếm này, từng là đồ do Hoàng Hậu hối lộ Thịnh gia. Huyền thiết ngàn năm luyện chế thành, độc nhất vô nhị thế gian.

      tại, muốn dùng chính thanh kiếm này, giết chết nữ nhân trong thâm cung kia.

      Lúc Tiểu Tư vào phòng, thấy Bắc Đẩu cầm kiếm, thần sắc khắc nghiệt lập tức dừng chân lại.

      Bắc Đẩu tưởng nàng bị bộ dạng này của mình hù dọa vội vàng thu kiếm lại.

      “Bắc Đẩu tiên sinh, ngài muốn giết người sao?” Tiểu Tư bình tĩnh hỏi. Mặc dù nàng chắc lắm, nhưng sát khí người Bắc Đẩu quá ràng.

      Bắc Đẩu trầm ngâm hồi lâu, gật đầu, “Ừ.”

      “A..” Tiểu Tư đáp xong, đặt bình lên bàn, sau đó con mắt lóe sáng, , “Đây là độc dược nô tỳ điều chế theo công thức của ngài, ngài có muốn bôi lên kiếm xem hiệu quả thế nào ?”

      “…”

      “…”

      Vì sao nàng kinh hoảng chút nào vậy!!

      - - - - Tác giả có lời muốn - - - -

      Lúc đầu: Bắc Đẩu: vừa thấy , Tiểu Tư: lâu ngày sinh tình.

      Sau này: Bắc Đẩu nhăn nhăn nhó nhó, Tiểu Tư : chàng bổ nhào ta bổ nhào nha!

      Mọi người: bổ nhào , bổ nhào ! Bổ nhào vào đồng nam* ngây thơ !! Chúng ta ủng hộ!!!

      (*Đồng nam, đồng nữ có đặc điểm là thiên chân thuần khiết, như người lớn trông thấy trẻ ngay lập tức bèn chúng ngây thơ rạng rỡ, hoạt bát đáng , hoặc chúng thuần khiết vô cùng, chẳng có chút gì hư ngụy)

    4. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      đúng là vật họp theo loài :pheo::pheo::pheo: ngờ cục đá đến lúc hoài xuân lại đáng đến vậy :04(1)::04(1)::04(1):
      hamaxinktart_trung thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50

      Edit: Bất Niệm

      Mồng tháng mười , gió lạnh cuối thu.

      Trong thâm cung, nam tử mặc lam bào, cúi đầu ba lạy chín vái, thần sắc ung dung, màng danh lợi.

      Nữ nhân mặc hoa phục lại khóc thành tiếng, “Nghiệt chướng! Nghiệt chướng a!”

      Nam tử bất động, “Nhi thần lần này chỉ sợ trở lại nữa. Kính xin Mẫu hậu chú ý bảo trọng.”

      !” Hoàng Hậu đột nhiên xoay người lại, mắt phượng nóng rực, “Con trở lại! Nhất định trở lại! Chờ Phụ hoàng con hết giận, chờ Phụ hoàng con thấy lòng lang dạ thú của Bùi Chương, người gọi con trở về!”

      xong, lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống, thấm ướt cả khuôn mặt diễm lệ. Mấy chục năm khổ tâm tính kế, làm sao có thể chấp nhận kết cục như hôm nay đây, huống chi, bà cũng chỉ có đứa con trai, từ nay về sau lại xa cách hai nơi, bảo bà làm sao mà chấp nhận được!!

      Đối mặt với Mẫu hậu như lên cơn tâm thần, Bùi Lâm lạnh nhạt giống như hề quan tâm đến, trấn an, cũng phủ nhận, chỉ nhàn nhạt ra chủ ý của mình, “Mẫu hậu, vinh hoa phú quý, đảo mắt chỉ là mây khói, cần thiết phải lao tâm như vậy!”

      xong, lại dập đầu thêm lần nữa rồi mới xoay người rời .

      câu “đảo mắt chỉ là mây khói,” hơn nữa trong giọng của Bùi Lâm lại mang theo vẻ từng trải, khiến Hoàng Hậu có cảm giác như đứng trước vị cao tăng đắc đạo trong lần thăm viếng từ năm trước.

      Trong tiếng mõ, vị cao tăng kia cũng như vậy.

      Vạn vật vô biên, cũng chỉ như bụi, cũng chỉ như khói. Quá chấp niệm, vung tay làm bậy, nhân quả tuần hoàn, vạn kiếp bất phục. Buông đao xuống, hóa giải tất cả.



      Sau khi bái biệt Mẫu hậu, Bùi Lâm đến cung Khôn Minh.

      Từ ngày gặp ở ngự thư phòng lần trước, đến nay Diên Đế đều chịu gặp , hôm nay từ biệt lên đường, có gặp được hay chính cũng biết.

      Bùi Lâm đứng ngoài cửa, nhìn cung điện hoa lệ, khóe miệng kéo ra nụ cười thản nhiên. nghĩ, lúc này chọc giận nam nhân luôn cao cao tại thượng kia rồi. biết vì sao, Bùi Lâm lại cảm thấy rất sung sướng. nghĩ, hóa ra tính tình Phụ hoàng cũng trẻ con như vậy, chỉ cần tức giận để ý đến người nữa.

      Ha ha. Bùi Lâm nghĩ tới vẻ mặt của Diên Đế càng cười vui vẻ.

      “Điện hạ.” Vương Phúc Niên nhìn nụ cười của Bùi Lâm run sợ cả người. Vị chủ nhân là càng ngày càng cổ quái, thế cục đến nước này rồi mà còn có tâm trạng vui cười! Hay là bị ma nhập! Haizz.. vẫn là nên nhắc nhở chút vậy!

      Suy nghĩ bị cắt đứt, Bùi Lâm hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy người phía sau lại cười tiếng. Người này tên là Vương Phúc Niên, hình như theo bên người Bệ hạ hai mươi năm rồi, dù sao từ lúc bắt đầu có trí nhớ đến nay, thấy người này theo Diên Đế rồi. Từ tiểu thái giám vừa hai mươi biến thành Đại tổng quản bốn, năm mươi tuổi.

      Hậu cung nhiều người như vậy, chỉ sợ người này là người thân cận Phụ hoàng nhất.

      là có bản lĩnh!!

      Bùi Lâm nghĩ như vậy, lại khom eo, cung kính hành lễ với Vương Phúc Niên. Cái này dọa đến Vương Phúc Niên, vội vàng khom lưng đáp lễ, “Điện Hạ làm cái gì vậy, nô tài dám nhận!!”

      Bùi Lâm cười tiếng, , “Ngươi nhận nổi.”

      Vương Phúc Niên nghi hoặc, vị chủ nhân này quả nhiên là bị ma nhập rồi! Ổn định lại tâm thần, lại giọng hỏi, “Điện hạ, nếu Bệ hạ muốn gặp ngài, vậy mời ngài trở về , hôm nay khí trời hơi lạnh, đứng lâu coi chừng lại nhiễm phong hàn.”

      Suy nghĩ chút, lại thêm câu, “Đợi tâm tình của Bệ hạ tốt lên, biết đâu lại muốn gặp Điện hạ.”

      Lời này vừa hàm súc vừa hợp lòng người, Vương Phúc Niên thầm cho mình ngón tay cái. Thời gian này, Bệ hạ tuy tức giận nhưng vẫn còn do dự, có thể thấy Bệ hạ vẫn chưa hết hy vọng đối với Thái Tử, nếu ông ta cũng trốn tránh gặp người như vậy, vừa rồi nghe Thái Tử cầu kiến, vẻ mặt kia đúng là rất tang thương. Nghĩ lại mới thấy, thái độ của Bệ hạ với Thất vương luôn vờ vịt, qua loa lấy lệ, e là Bệ Hạ vẫn còn ý đồ kéo Thái Tử từ Hoàng lăng trở về. tại, coi như là bán cái nhân tình !

      Bùi Lâm quyết định ra , tất nhiên là cần phần nhân tình này của Vương Phúc Niên. Bất quá, cũng biết Vương Phúc Niên lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, sớm là lão hồ ly, lời này chính là cho mình đường lui, vì vậy chỉ cười tiếng liền thôi.

      Vương Phúc Niên nhìn nụ cười này, càng cúi đầu thấp hơn. nghĩ lẽ ra vị chủ nhân này tại phải rồi mới đúng, ai ngờ qua lâu mà đôi chân kia vẫn nhúc nhích. Trong lúc Vương Phúc Niên sắp hết kiên nhẫn, giọng của Bùi Lâm lại vang lên.

      “Vương tổng quản, nếu Phụ hoàng muốn gặp ta, vậy cũng sao. Chỉ là có việc này ta muốn cho Phụ hoàng biết. Ngươi lại là tâm phúc của Phụ hoàng, ta liền cho ngươi trước vậy, sau này ngươi tìm cơ hội thích hợp chuyển lời lại đến Phụ hoàng.”

      “Nô tài tuân chỉ.” Khẩu khí của Vương Phúc Niên càng thêm kính cẩn.

      Bùi Lâm trầm mặc nhìn cửa son, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm ra, “ Phụ hoàng nhớ cẩn thận Cửu ca.”

      Vương Phúc Niên nheo mắt, giọng hỏi, “ biết Điện hạ thế là có ý gì?”

      Nhận ra bản thân nhiều lời, Vương Phúc Niên lại thẹn thùng giải thích, “Đến lúc đó Bệ hạ hỏi lại, nô tài cũng có cái mà trả lời.”

      Ánh mắt Bùi Lâm đột nhiên trở nên thâm thúy, trả lời, “Chuyện mùng sáu tháng mười, Cửu ca cũng tham dự.”

      Vương Phúc Niên hít vào hơi, rét mà run, bất quá cũng dám hỏi nhiều, chỉ thi lễ trả lời, “Nô tài biết.”

      Bùi Lâm nhìn Vương Phúc Niên cái, lại quay đầu nhìn sâu vào cánh cửa đóng kín, sau đó nhấc áo bào lên, quỳ xuống dập đầu, đứng dậy rời ..

      Thấy Bùi Lâm hoàn toàn biến mất, vẻ mặt Vương Phúc Niên liền trở nên ngưng trọng.

      Tiến vào trong điện, Diên Đế đứng cạnh cửa sổ, biết là nhìn cái gì.

      Vương Phúc Niên nhìn bên mặt của Diên Đế, càng cảm thấy Diên Đế và Cửu Vương rất giống nhau. ràng trong các vị Hoàng tử, Cửu vương là người giống ngươi nhất, vì sao ngươi phải lạnh nhạt với Cửu vương như vậy? Vương Phúc Niên thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại , “Bệ hạ, Thái Tử rồi.”

      Hai từ “Thái Tử” giống như quấy nhiễu đến Diên Đế, Diên Đế xoay người, nhìn Vương Phúc Niên, , “Nó còn là Thái Tử nữa rồi.”

      Hình như là sai, nhưng Vương Phúc Niên cũng có nhận tội, bởi vì nhìn ra được, Diên Đế hề tức giận với xưng hô đấy.

      “Nó.. có ?” lúc sau, Diên Đế lại hỏi.

      Tâm Vương Phúc Niên nhảy lên nhịp, mặt vẫn là vẻ trung hậu thành . sau đó hề do dự ra, “Thái Tử , Bệ hạ nhớ bảo trọng thân thể. Còn , cẩn thận Thất vương.”

      Từ Cửu đổi thành Thất, Vương Phúc Niên cho dù muốn bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn vô thức lớn tiếng. Đây là tội khi quân, nếu như có ngày Thái Tử trở lại Đông cung, phụ tử bọn họ gặp mặt chuyện cái đầu của cũng khó bảo toàn. Nhưng lại thể như vậy, nếu chỉ sợ Cửu vương phải thất bại trong gang tấc!

      ràng là gió êm sóng lặng, nhưng Vương Phúc Niên lại có cảm giác như sắp chết đến nơi.

      đường vào chính điện, nội tâm của giãy giụa kịch liệt, nhưng vào lúc cuối cùng, vẫn chọn nghiêng về phía Cửu vương.

      “Cẩn thận Thất vương?” Diên Đế nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, sau đó quay đầu, ánh mắt sắc bén, “Vì sao Thái Tử lại như vậy?”

      Vương Phúc Niên dám nhìn thẳng, cúi đầu cẩn thận , “Thái Tử cũng .”

      Diên Đế trầm mặc, sau hồi mới buông ra tiếng thở dài, “Ta biết rồi.”

      ….

      Bùi Lâm Hoàng lăng, vốn chỉ có mấy thị vệ cùng, nhưng Hoàng Hậu sợ Bùi Chương ra tay nên muốn cho đội ám vệ theo.

      Bùi Lâm nghe vậy, cười mỉm cần thiết.

      Xe ngựa theo con đường bình yên ra khỏi cửa thành, nghĩ tới xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.

      Bùi Lâm nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được động tĩnh bên ngoài, mở hai mắt ra, thị về vén rèm hồi báo, “Điện hạ, Cửu điện hạ ở phía trước.”

      Bùi Lâm xuyên qua rèm nhìn ra ngoài, thấy Bùi Cẩn ngồi lưng ngựa, đứng ở chỗ xa mỉm cười với mình, mặt trời phía sau chiếu sáng, tạo cho tầng hào quang hoa mỹ sau lưng.

      “Thập đệ.” Bùi Cẩn cưỡi ngựa đến gần cửa xe, lên tiếng chào hỏi người ngồi bên trong.

      “Cửu ca.” Bùi Lâm khẽ vuốt cằm, “Sao Cửu ca lại tới đây?”

      Bùi Cẩn ghìm cương ngựa, nhìn trời , “Huynh đệ như tay chân, đặc biệt tới đưa tiễn.”

      Bùi Lâm khẽ mỉm cười, “Cửu ca phí tâm rồi.”

      “Nghe Hoàng lăng là nơi đặc biệt rét lạnh, Thập đệ mang đủ quần áo ấm chưa?” Bùi Cẩn quan tâm hỏi.

      mang đủ.” Bùi Lâm qua loa trả lời.

      Bùi Cẩn thấy khẽ nhíu mày, sau đó cười , “Cửu tẩu của đệ bảo ta chào đệ thay nàng.”

      Quả nhiên, Bùi Lâm nghe được xưng hô như thế, con mắt sắc khẽ nổi lên biến hóa, sau đó nhanh chóng biến mất, chỉ , “Cửu ca có giai thê, khiến người ta phải hâm mộ.”

      Bùi Cẩn thấy rất nhanh khôi phục lại thần sắc, càng cảm thấy Thập đệ này là người thâm sâu, “Kỳ , ta vẫn luôn muốn biết Thập đệ là người như thế nào, nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn nhìn ra.”

      Bùi Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt hờ hững đột nhiên ra nụ cười sáng rỡ, “Cửu ca phải cũng là người khiến người khác nhìn thấu sao?”

      Bùi Cẩn nhìn nụ cười bất thình lình của Bùi Lâm, hiểu sao sau lưng lại có ít ớn lạnh, cúi đầu cười khẽ, che giấu nội tâm kích động, đến lúc ngẩng đầu lên, mặt lại là ôn hoà hiền lương, “Cửu ca ta chính là người đơn giản nhất.”

      Bùi Lâm cười tiếng, có ý kiến, “Thời gian còn sớm nữa, Cửu ca trở về .”

      “Được. Thập đệ bảo trọng, sau này gặp lại.”

      Bùi Lâm nhìn cái sâu, sau đó ra câu cuối cùng, “ hẹn gặp lại.”

      Lần này, Bùi Cẩn giật mình, giọng của Bùi Lâm rất bình thản nhưng lại vô cùng chắc chắn.

      muốn làm cái gì?

      Nhìn xe ngựa càng chạy càng xa, Bùi Cẩn nheo hai mắt lại. lát sau mới vung tay lên, Bắc Đẩu liền xuất ở phía sau .

      “Tổng cộng hai mươi tám người, có thể chứ?” hỏi.

      Bắc Đẩu gật đầu.

      “Vậy , thuận đường xuôi gió.”

      Trong xe ngựa, Bùi Lâm nhắm mắt nằm nệm, mặc kệ đường xá lắc lư. Trong lúc đó, đôi môi đỏ thắm của lại ra nụ cười.

      Những lời Nhan Thế Ninh với Nhan Thế Tĩnh ở Tướng phủ lại vang lên bên tai..

      “Thế Tĩnh, thực xin lỗi, ta ngờ hại ngươi thành ra như vậy! Nhưng ngươi yên tâm, đợi sau khi bà ta chết, ta chiếu cố ngươi tốt.”

      A, ra là, mùng sáu tháng mười nàng cũng có phần. ra là, nàng cũng tốt đẹp như ta nghĩ.

      ra là, Cửu ca ngươi giấu quá sâu.

      may là, may là vào lúc cuối cùng vẫn bị ta xem thấu.

      Phụ hoàng, con cho người tầng giấy này để xuyên phá, người mau xem kỹ những xấu xa này ! Trong thâm cung, còn yên ổn nữa rồi!

      “Haizz…”

      Nương theo tiếng thở dài cuối cùng, đội ngũ hộ tống hoàn toàn biến mất ở cuối con đường.
      hamaxink, tart_trung, mal5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :