1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Sao mà đọc cái đoạn Phong ca khuyên Ninh ca mang Mộngbtỷ về ta lại thấy mờ ám z nhỉ? :)))) Ninh ka kiểu như rất để ý vs quan tâm Phong ka quá mức roài :)))

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      bạn có làm ebook bộ này

    3. Lãnh Ngọc Băng Tâm

      Lãnh Ngọc Băng Tâm Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      2
      mấy hôm nay page cứ làm sao ý ~ làm em đọc hoa hết cả mắt ~ mà bao h mới có chương tiếp v ??? ngóng quá a ~

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Bé con dễ thương :yoyo52::yoyo52::yoyo52:

    5. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      151. Đại kết cục 2
      Beta: Isis Nguyễn


      "Ha ha ha"

      Rất nhanh, tin tức truyền tới tẩm cung Tô chiêu nghi, vị này cũng chính là Tô chiêu nghi mới ra tháng - - cũng chính là Hạ Tình, nàng cũng nhịn được cười đến ngửa tới ngửa lui.

      "Cười chưa?" Khóe miệng kéo , Hạ Mộng giọng hỏi.

      Hạ Tình liên tục ngừng gật đầu."Cười ."

      "Kỳ , ta cũng cảm thấy vậy." Hơi nhún vai, Hạ Mộng cũng nhịn được nở nụ cười, "Những ngày này, khẳng định đều buồn bực đến chết rồi nhỉ?"

      "Vậy hãy để cho buồn bực . Ai kêu liên tục khi dễ người này người khác. tại cũng nên làm cho nếm thử mùi vị bị người khi dễ nhưng dám ."

      sai. Hạ Mộng gật gật đầu.

      cái là của cha mình, cái là con trai của mình, hai nam nhân này... Ha ha. Lại nhịn được cúi đầu nhìn con trai tiếp tục ngủ say, khóe miệng của nàng nhếch lên, trong lòng tràn đầy đều là hạnh phúc: nghĩ đến, đời này kiếp này, nàng lại có người thân. tại, người thân này lại ở trước mắt, vô luận như thế nào nàng đều cảm thấy đủ rồi.

      "Bạn , đừng có nhìn chằm chằm con trai cười ngây ngô như vậy, ngươi trước nghe ta hết lời được hay ?"

      Nàng cũng có chú ý mình nhìn bao lâu mà Hạ Tình bắt đầu oán trách. Hạ Mộng ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"

      "Sáng sớm hôm nay thái hậu đến chỗ của ta, lão thái nhảm hồi. Ta suy ngẫm chút, xem ý của nàng, tựa hồ là muốn Hoàng Thượng cho ta lên làm Quý phi."

      "Chuyện tốt mà." Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, "Ngươi sinh hoàng trưởng tử, công lao lớn, bọn họ đương nhiên phong thưởng cho ngươi rồi."

      "Nhưng mấu chốt là ta muốn, được ?" Hạ Tình thấp giọng hô, "Cái chó má Quý phi gì đó, gài bẫy người đó. Ta lên làm Mỹ nhân có nhiều người nhìn ta vừa mắt, sau khi lên làm Chiêu nghi lại tới tìm ta tra người. tại sinh con trai, ngươi biết là, Phương Thiên này của ta người đến người , ta đều nhanh cảm thấy ta chính là dựa cửa bán rẻ tiếng cười rồi. Ngươi , nếu ta lên làm Quý phi, ta còn phải biến thành mục tiêu sống, cho các nàng quất chết sao? Ta có thân phận có bối cảnh, trong hậu cung này tùy tiện xách ra người là có thể đem ta giết chết, tại làm cho các nàng dưới lòng bàn chân của ta sống qua ngày, ngươi cho là các nàng vui lòng sao?"

      biết.

      "Nhưng mà, mẹ vinh nhờ con, thân là mẹ đẻ trưởng hoàng tử, ngươi vốn có tư cách ngồi vị trí này." Hạ Mộng giọng . Trong lòng cũng thầm gật đầu: kể từ sau khi sinh hài tử, nàng luôn giữ được thái độ tỉnh táo. Hơn nữa, sống trong hoàng cung lâu như vậy mưa dầm thấm đất, tâm tư của nàng cũng thâm trầm hơn rất nhiều, tại cũng từ mọi phương diện bắt đầu thiết tưởng cũng cần cậy vào nàng. Việc này cũng là chuyện tốt.

      "Nhưng ta muốn ngồi!" Hạ Tình khẽ , "Nếu như còn có hoàng hậu cũng sao. Nhưng tại, nếu ta lên làm Quý phi, ta chính người đứng đầu trong hậu cung này rồi, tranh tranh chấp chấp, ngôi vị hoàng hậu là của ta, các nàng đồng ý sao? Gia tộc sau lưng các nàng đồng ý sao? Kể từ đó, ta thực sợ hãi các nàng đối với mẹ con chúng ta bất lợi. Nếu như hướng ta ra tay cũng thôi , nhưng nếu là con của ta... Ta tuyệt đối cho các nàng bất luận kẻ nào đến tổn thương con của ta?"

      Đúng vậy, nàng cũng vẫn luôn nghĩ như vậy.

      nhàng gõ đầu, Hạ Mộng cầm tay của nàng. "Tiểu Tình, ngươi đừng nghĩ trước nhiều như vậy, có lẽ chuyện cũng đến mức đó đâu."

      "Nhưng ta buộc lòng phải nghĩ đến để đề phòng." Hạ Tình trầm giọng , "Ta có ý muốn làm hoàng hậu gì cả, cũng muốn con của ta cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt chính thống. Ta chỉ muốn nó ở bên cạnh ta, khỏe mạnh khoái lạc lớn lên, chúng ta làm đôi mẹ con bình thường là tốt rồi."

      "Đúng vậy, tại Hoàng Thượng chỉ có duy nhất đứa con trai, nó rất có thể chính là hoàng đế của vương triều Phượng Tường tương lai." Hơi mím môi, Hạ Mộng phải cố ý đâm vào chỗ đau của nàng.

      "Ta biết ." Hạ Tình khẽ cắn răng.

      "Mộng Mộng." Nắm chặt tay của nàng, "Nếu , chúng ta lại bỏ trốn lần nữa ?"

      Ách...

      Hạ Mộng khóe miệng vừa kéo. "Đều như vậy, ngươi còn muốn cái này sao?" Nàng còn tưởng rằng, sau khi mang thai, nàng khôi phục bình thường. Bây giờ nhìn lại, quả là mình quá lạc quan.

      "Cũng bởi vì tương lai sau này, cho nên ta mới nghĩ tới biện pháp này đó?" Đè thấp tiếng , Hạ Tình tận lực dùng thanh chỉ có hai người các nàng có thể nghe được, "Vì chúng ta, vì con của chúng ta, chúng ta là mẹ nhất định phải lần nữa dùng thân mạo hiểm. Hơn nữa, bây giờ giống lần trước. Ngươi cùng tên kia… cho nên, chúng ta có thể làm tình lần trước lần nữa, ngươi mời ta nhà ngươi du ngoạn, sau đó chúng ta mang theo hài tử, từ cửa sau len lén chạy , sau đó trời cao mặc chim bay, bọn họ thể tìm ra, chúng ta an nhàn sống cả đời."

      thể , nàng cũng quá ngây thơ rồi.

      Hạ Mộng gì lắc đầu. "Tiểu Tình, ngươi cho rằng đến lúc này, Hoàng Thượng bỏ qua cho ngươi sao? Bọn họ bỏ qua cho ta sao?"

      Đặc biệt là tại, trong tay các nàng còn có hai hoàng tôn của hoàng tộc!! Là chính thống hoàng tôn! Người ta có khả năng cho các nàng mang sao?

      "Ừ nhỉ." Hạ Tình sững sờ, " buông tha ta, ta hiểu , nhưng vì cái gì cũng buông tha ngươi? Ngươi phải là - -"

      "Cùng tên kia chia tay rồi đúng ?" Hạ Mộng cười khẽ, "Bất quá là chút mà thôi, ngươi cho là bọn họ thực đồng ý việc này? Thái hậu mặc dù chưa , nhưng nàng ràng đem ta làm con dâu. Chớ chi là con trai bà ta tìm tìm kiếm kiếm, hai mươi năm mới tìm được nữ nhân có thể chế trụ , ngươi cho là bọn họ ngây ngốc buông tha ta sao? Chớ chi là trong tay ta còn có huyết mạch của con trai bà ta. Người ta tại phóng mặc với ta, phải bởi vì hết hy vọng, mà là vì cảm thấy thẹn đối với ta, cho nên để cho ta muốn làm gì làm lúc. Nhưng mà, chờ thời gian qua , bọn họ khẳng định giở thủ đoạn, tìm và đem ta túm trở về."

      "Phiền toái như vậy sao?" Hạ Tình nháy mắt mấy cái, "Vậy ngươi dự định ngoan ngoãn trở về hả?"

      " quay về, ta còn có thể làm gì chứ?" Hạ Mộng bĩu môi, "Nhiều người như vậy nhìn chằm chằm ta, tại ta muốn chạy trốn cũng trốn thoát." Lại vỗ vỗ vai của nàng, "Ngược lại ngươi, bị trông giữ so với ta cũng buông lỏng hơn chút ít, nếu như chính ngươi muốn chạy trốn, chừng còn có cơ hội đó."

      Nghe vậy, lông mày Hạ Tình sít sao nhăn lại.

      Hạ Mộng cười cười, ấn lấy bả vai của nàng đứng lên. "Tốt lắm, ta xem ngươi vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta cũng giống vậy, ngươi nghỉ ngơi tốt , ta cũng cần phải trở về rồi."

      "Nhanh như vậy? Ta còn có rất nhiều lời muốn với ngươi đây." Hạ Tình vội vàng lại bắt lấy tay của nàng.

      Hạ Mộng cười khẽ nhìn nàng. "Yên tâm , về sau còn nhiều cơ hội mà."

      Phải ? Hạ Tình khó hiểu.

      Bất quá, rất nhanh nàng cũng biết, Hạ Mộng đúng.

      Từ đó về sau, Vương Thái hậu liền ba ngày hai bữa hạ ý chỉ, sai người đem Hạ Mộng từ Bộ phủ đón vào trong hoàng cung, cho oai là nghĩ đến nàng, kỳ chính là nghĩ đến tiểu oa nhi trong ngực nàng!

      Nếu thái hậu có chỉ, bọn họ thể từ chối, Hạ Mộng cũng nhiều lời, ngoan ngoãn ôm hài tử vào gặp người. Vương Thái hậu cái gì nàng đều nghe, ban thưởng nàng cũng cầm lấy, nhưng chỉ cần đến Hoàng Phủ Nam Ninh Hạ Mộng lẳng lặng cáo từ. Dù sao, chính là đề cập tới chuyện này. Vương Thái hậu thống khổ muốn chết. Nhiều lần, Hạ Mộng phát mặt của nàng đều nghẹn thanh.

      Tiến cung nhiều lần, có mấy lần, nàng luôn có thể may đụng phải Hoàng Phủ Nam Ninh. Trải qua kiện nước tiểu lần đó, ràng đối với tiểu oa nhi trong ngực nàng nổi lên phòng bị. Mỗi lần vừa thấy được mẹ con bọn họ, trong mắt của chính là các loại tâm tình phức tạp đan xen, muốn tới chuyện, nhưng lại sợ hãi, do do dự dự, cước bộ cũng tiền tiền hậu hậu, cọ xát qua lại. Bất quá, Hạ Mộng cũng cùng mè nheo. Thấy như thế, nàng chỉ là đối với cười cười, sau đó ôm lên con trai xoay người rời .

      Mỗi lần lưu lại Hoàng Phủ Nam Ninh ở phía sau đều hối tiếc thôi.

      "Ngươi lại khiến nàng rồi. Lại như vậy sao?"

      Thời gian thấm thoát hơn tháng, hai người tiếp tục ở riêng. Có con trai ở bên người, Hạ Mộng trôi qua càng dễ chịu, Hoàng Phủ Nam Ninh lại trôi qua càng uể oải. Mà bây giờ, còn có người gấp.

      "Ta thử qua đuổi theo nàng, nhưng nàng lại trốn tránh. khi ta đụng phải nàng, nàng lấy tay đẩy ra, luôn miệng muốn thủ lễ." Ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt uể oải .

      biết bao nhiêu lần, Chính cũng dám đếm.

      Sống nhiều năm như vậy, đây là lần chật vật nhất. Hơn nữa, làm cho như thế lại là người mà nhất, sủng ái nhất, tại cũng đành lòng tổn thương Hạ Mộng. Và đây mới là vấn đề đó.

      "Nguỵ biện." mực cắt đứt , Lý Như Phong hừ lạnh tiếng, "Ngươi ràng chính là sợ!!!"

      "Ta..." Muốn ngụy biện, lại phát miệng há ra, chữ đều nên lời. Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu: đúng vậy, chính là sợ. Lâu như vậy, lần lại lần bị thất bại đả kích, ý chí chiến đấu cũng dần dần biến mất, trong lòng nảy sinh chán nản. Cho tới bây giờ, thể cố lấy hết dũng khí đem nàng trở về nữa. Việc này nếu ra ngoài, khẳng định lại ít người cười nhạo ?

      Ô ô...

      Đột nhiên rất muốn vì chính mình khóc đồng tình phen: về sau kể từ khi chuyện này phát sinh, phát những người xung quanh dùng ánh mắt nhìn từ từ biến hóa. Nhiều hơn chút ít nghiền ngẫm, thiếu rất nhiều kính sợ. Nếu lại tiếp tục như vậy, Minh Vương gia cũng sắp thành trò cười cho thiên hạ rồi.

      lại bắt đầu ai oán rồi.

      Thấy thế, Lý Như Phong vội vàng đánh cái. "Ngươi bớt nghĩ lung tung cho ta. tại, ngươi chỉ cần cho ta, trong lòng ngươi giờ là thế nào?"

      Tính thế nào? Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt mê man nhìn . "Ta muốn tiểu bạch thỏ trở lại."

      Hơn tháng trước ngươi cũng như vậy!! Nhưng cho tới bây giờ, ngươi chút hành động thực tế cũng có!!!!

      "Như vậy, ngươi dự định đem nàng bắt trở lại như thế nào đây?"

      Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, thành lắc đầu. "Ta biết."

      biết, hay là trực tiếp đem đầu rút vào trong mai rùa rồi? Lý Như Phong khóe miệng xé ra. "Vương gia, ta mặc kệ trong lòng ngươi như thế nào. tại, ta chỉ nghĩ nhắc nhở ngươi câu - - ngươi còn nhiều thời gian đâu. Nếu nắm chắc cơ hội, ngươi đời này vô vọng vãn hồi vương phi."

      "Ngươi có ý gì?" Tâm trầm mạnh xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh thể tin nhìn .

      Lý Như Phong bĩu môi. "Chẳng lẽ ngươi quên sao? Hai tháng trước, Hoàng Thượng cắt cử Bộ đại nhân nghiền ngẫm lỗi lầm, sau khi chấm dứt, phải biên quan tiếp nhận chức vị Vũ tướng quân. tại, khoảng cách ba tháng kỳ hạn chỉ còn tháng sau. Hạ nhân của Bộ quý phủ đều bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị dời chỗ, tin tức này ngươi có nghe sao?"

      Cái gì??

      quên mất.

      Hoàng Phủ Nam Ninh mạnh trừng to mắt. "Tin tức là ?"

      "Hoàng Thượng hai tháng trước hạ thánh chỉ, còn tin?" Lý Như Phong lườm cái.

      Như vậy... "Tiểu bạch thỏ đâu? Nàng cũng theo sao?"

      "Người ta bây giờ là nữ nhi của Bộ gia, ái nữ Bộ đại nhân, phụ thân phải rời , nàng nào có theo rời chứ?"

      Thúi lắm! ràng chỗ dựa của nàng là , vẫn luôn là . Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng kêu to. Nhưng mà... Ai, thừa nhận cũng được, tại, mình làm cho nàng thất vọng rồi. Nhưng mà. Trong đầu nhịn được muốn phẫn nộ, tiếp xúc lâu như thế, chẳng lẽ nàng thể cho cơ hội sửa đổi sao? Nàng nhẫn tâm muốn bỏ rời như vậy à?

      tuyệt đối làm cho nàng như thế.

      "Như Phong, ta tuyệt đối cho nàng ?" Lập tức tinh thần chấn động, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .

      Chính là đợi những lời này. Lý Như Phong cũng lên tinh thần theo. "Vậy ngươi giờ phải làm sao bây giờ?"

      Còn có...

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngay lập tức lại uể oải xuống.

      Lý Như Phong bất đắc dĩ. Vội vàng đem kéo dậy: " có việc gì, phải là còn có tháng sao? Cũng đủ cho chúng ta tìm cách mà."

      "Ừ." Hoàng Phủ Nam Ninh liền vội vàng gật đầu, nắm chặt tay , "Như Phong, lần này ta toàn bộ nhờ vào ngươi đấy."

      Ách...

      Lý Như Phong trong đầu ngưng lúc hồi chột dạ. Dựa vào ? ... Có cái khả năng này sao? Hạ Mộng là nữ nhân có thể dễ đối phó được sao?

      == =============================== ==

      Từ đó về sau, Hoàng Phủ Nam Ninh quả nhiên thay đổi trạng thái uể oải trước đó, tinh thần bắt đầu vô cùng phấn chấn, trong hoàng cung đối với Hạ Mộng bắt đầu bao vây chặn đánh.

      "Minh Vương gia."

      Lại lần mang hài tử tiến cung tới thăm Vương Thái hậu, Hoàng Phủ Nam Ninh lại xuất , hơn nữa rất trùng hợp đều lựa chọn khi bên cạnh nàng có người đem nàng ngăn lại.

      "Ừ." Mắt đảo vòng, phát tay nàng có ranh con kia, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh rất hài lòng. Lập tức đối với bọn cung nữ quanh thân nháy mắt, mọi người thức thời thối lui.

      "Tiểu bạch thỏ." Nổi lên dũng khí, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng kêu, hướng nàng đến gần.

      Hạ Mộng lùi, bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn xem . " biết Minh Vương gia lại tìm tiểu nữ có chuyện gì?"

      "Tiểu bạch thỏ" Mắt thấy nàng vẻ mặt xa lạ cùng cung kính, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, "Nàng có thể đừng dùng loại ngữ điệu này cùng ta chuyện được ? Chúng ta trước đây ràng phải như thế mà?"

      "Kia là trước kia. tại, hết thảy hoàn toàn bất đồng." Hạ Mộng tròn mắt, cúi đầu .

      Trong nội tâm Hoàng Phủ Nam Ninh nhói cái, bắt lấy tay nàng. "Có cái gì bất đồng chứ? Nàng theo ta trở về, tại trở về , chúng ta trước như thế nào, bây giờ như thế ấy. có bất kỳ khác biệt gì, được ?"

      ", có." Khoát khoát tay, Hạ Mộng đẩy ra, "Vương gia, xin ngài cần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân."

      Nàng lại đẩy ? Trong lòng hồi thất lạc, Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn nàng. "Tiểu bạch thỏ, nàng..."

      "Đúng rồi, vương gia, nếu tại mọi người có gì dây dưa, cũng xin ngài gọi ta là Bộ tiểu thư, cần phải gọi ta bằng cách thân mật, những thứ này đều là chuyện qua, ta muốn lại."

      muốn gọi sao? liền thích gọi nàng như vậy, muốn gọi cả đời, vĩnh viễn cần phải đổi giọng đấy.

      "Tiểu bạch thỏ..."

      "Minh Vương gia"

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn , Hạ Mộng dịu dàng : "Nếu như ngài muốn đổi giọng, vậy quên ."

      vậy chăng? Trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh lại trận kích động chân tình trào dâng. như vậy, nàng vốn định tha thứ sao? Nhưng lập tức, câu của Hạ Mộng, phảng phất như chậu nước lạnh dội thẳng lên người - -

      "Dù sao, đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Về sau, ngài cho dù muốn gọi cũng gọi được nữa."

      "Nàng có ý gì?" Tâm trầm xuống, mặt cũng theo trầm xuống, lần nữa đến trước mặt của nàng.

      Hạ Mộng ngẩng đầu mỉm cười. "Việc này vương gia ngài biết sao? Gia phụ muốn biên quan sớm, nên tiểu nữ cũng theo. Hôm nay, tiểu nữ chính là cùng mẫu thân tiến cung để bái biệt thái hậu. Từ nay về sau, có lẽ chúng ta cũng trở về nữa."

      "Nàng..." Nàng muốn sao? Trong đầu Hoàng Phủ Nam Ninh hồi kịch liệt đau nhức.

      Nàng tại sao có thể như vậy?

      "Đúng vậy, chính là như vậy." Lại gật đầu, Hạ Mộng thế nhưng đối với bày ra nụ cười , "Cho nên, vương gia, đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt của chúng ta. Từ nay về sau, chúng ta phải cá quay về nước, quên chuyện bờ."

      Bảo cá quay về nước, quên chuyện bờ ư? Cùng lần cuối cùng gặp mặt, mới cần đâu?

      Thân thể bắt đầu khẽ phát run, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, dùng sức đem nàng ôm vào ngực.

      "Tiểu bạch thỏ, được "

      Tựa hồ sớm đoán được có hành động này, Hạ Mộng cũng có giãy giụa, chỉ là nhàng để ôm, tiếp tục dịu dàng : "Vương gia, xin ngài buông tay."

      "!" Sít sao ôm nàng, thân thể Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng run lợi hại hơn, "Tiểu bạch thỏ, nàng cần , ở lại , cùng ta cùng nhau được hay ? Chuyện qua là ta sai rồi, ta nhận lỗi với nàng, nàng tha thứ cho ta được ? Chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta, nàng bảo ta làm gì đều được hết. Ta làm cái gì đều cam tâm tình nguyện!"

      "Quá muộn." Lắc đầu, Hạ Mộng buồn bã thấp thở dài, "Nếu như ngài những lời này lúc ta rời Minh Vương phủ, ta có lẽ cân nhắc tha thứ ngài. Nhưng là tại, đều là quá khứ qua, ta đối với ngài chết tâm, ngài cho rằng, ta đối với ngài còn ôm hi vọng gì sao?"

      Nàng đối chết tâm sao?

      Nghe thấy lời ấy, nội tâm Hoàng Phủ Nam Ninh mảnh lạnh buốt.

      "" Vội vàng khẽ gọi, tay sít sao ôm nàng, "Tiểu bạch thỏ, nàng là của ta, đời này nàng đều là của ta. Người của nàng, lòng của nàng, đều là của ta. cho phép nàng như vậy!!"

      "Ta - - ngô."

      Vội vội vàng vàng nhiều như vậy, còn cho nàng cơ hội cãi lại, vội vàng cúi người, dùng sức chặn lên môi của nàng.

      bao lâu có hôn nàng kịch liệt như vậy? Hạ Mộng khẽ nhíu mày, cảm nhận hương vị lâu nếm qua. Cánh môi bị vuốt phẳng có điểm đau, đầu lưỡi tức bị lưỡi của sít sao quấn chặt, khiến nàng kinh ngạc vì thở dốc. Thân thể của nàng cũng bị hai tay của sít sao ôm chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong cơ thể, khí trong lồng ngực của nàng rất nhanh bị hút hết, nàng thậm chí còn thở được.

      Nhưng mà, nàng vẫn có giãy giụa, bình tĩnh tùy tiện muốn làm gì làm.

      Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, cảm giác được nàng chút phản ứng cũng có, trong lòng của bắt đầu nóng nảy, hai tay khỏi ôm nàng càng chặt hơn, môi càng thêm ra sức cùng nàng dây dưa qua lại.

      Nhưng mà, vô dụng. Mặc kệ cố gắng thế nào, nàng vẫn như cũ phảng phất như biến thành cọc gỗ, chút cảm giác cũng có.

      "Tiểu bạch thỏ, cần đối với ta như vậy!" Bất đắc dĩ buông nàng ra, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

      Hạ Mộng nở nụ cười."Vương gia, hôn được thoải mái sao?"

      thoải mái. có phản ứng của nàng, chút cảm giác cũng thấy thoải mái.

      Hạ Mộng chợt ôm cổ , nhàng ấn lên môi nụ hôn chuồn chuồn lướt nước. "Vương gia, đây là lần cuối chúng ta hôn nhau, quý trọng ."

      Sau đó, buông tay ra, xoay người thản nhiên rời .

      "Tiểu bạch thỏ..."

      Tâm cảm giác như có vật nặng rơi xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh vươn tay, lại như thế nào cũng bắt được nàng.

      Rất xa, nhìn thân ảnh của nàng rời , cảm giác mình như phảng phất bị đặt mình trong hầm băng, lạnh cả người, động cũng thể động chút.

      "Vương gia, vương phi rồi." Hồi lâu, Lý Như Phong từ sau ra, thấp giọng nhắc nhở.

      "Như Phong" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh phảng phất như sống lại bình thường nắm chặt tay của , "Ta muốn nàng ở lại. Ta nhất định phải lưu nàng lại. Nàng thể . Tuyệt đối thể!!"

      Cái này biết . Lý Như Phong gật đầu. "Nhưng mà, lần này ngươi lại thất bại. tại, cơ hội cuối cùng trong hoàng cung cũng mất , ngươi còn muốn thế nào?"

      " phải là còn có lần cơ hội sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh cắn cắn môi, "Đó mới là cơ hội cuối cùng."

      Lý Như Phong sững sờ. "Ngươi là ..."

      Hoàng Phủ Nam Ninh bình tĩnh gật đầu. "Đúng vậy" Nắm chặt quả đấm. "Lúc này đây, ta tuyệt đối để cơ hội vụt mất nữa, ta nhất định đem nàng bắt lại."

      Đồng thời, Hạ Mộng lên phía trước ra vài bước, liền gặp được Hạ Tình sớm chờ ở đấy.

      "Lại cười?" Nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn nàng cái, Hạ Mộng từ từ tiếp tục về phía trước.

      Hạ Tình đuổi kịp, cùng nàng sóng vai mà . "Tại sao có thể cười? Kỹ năng biểu diễn của ngươi càng ngày càng tinh thông rồi nha." xong, đụng đụng vai của nàng, "Như thế nào? Tư vị bị người ta cường hôn như thế nào?"

      " sai." Liếm liếm môi, khóe miệng Hạ Mộng cũng hơi gợi lên nụ cười yếu ớt.

      "Hắc, ta cũng biết vậy." Hạ Tình phiết môi, nhịn được điểm cái trán của nàng, "Ngươi nha, thế mà đem người nhà hại khổ rồi đấy? Đáng thương Minh Vương gia, tại khẳng định đều ai oán đến chết ?"

      "Đó là tự mình chuốc lấy." Hạ Mộng nhún nhún vai.

      "Ngươi đau lòng sao?" Mặt mũi Hạ Tình tràn đầy hiếu kỳ.

      Hạ Mộng nghiêng đầu nhìn nàng cái. "Đau lòng như thế nào? Lần này để cho bài học, làm cho vững vàng nhớ kỹ lần này, về sau chắc chắn đối tốt với con ta."

      lại, lại là vì con trai của nàng. "Nếu như vương gia nghe ngươi như thế nhất định tức chết."

      "Vậy cũng phải có bản lãnh nghe được mới ." Hạ Mộng hừ , "Đừng ta, ngươi phải cũng giống vậy sao, Tô-quý-phi?"

      "A a a, ngươi đừng gọi ta như vậy?" Sắc mặt lập tức liền biến sắc, Hạ Tình cơ hồ phát điên.

      "Nếu cũng tiếp nhận phong thưởng, có cái gì tốt? Chớ chi là lão nhân gia ngài còn chỉ dựa vào sức mình liền đánh ngã Triệu Thục phi cùng Vương Hiền phi đấy." Cũng nhịn được nhéo cái lên mặt nàng, Hạ Mộng lạnh nhạt cười , "Vì con của ngươi, ngươi cũng từ bất cứ giá nào, phải sao?"

      "Đúng vậy." Hạ Tình chợt nghiêm chỉnh sắc mặt, "Nếu đào thoát vô vọng, vậy ta chỉ có thể đem hết toàn lực giúp con trai ta có cuộc sống tốt."

      "Chính là vậy." Hạ Mộng nắm lấy tay của nàng, "Đây mới đúng là người mẹ chân chính." Trong lòng vĩnh viễn đều bỏ được con của mình.

      "Đúng vậy" Hạ Tình gật đầu, hướng nàng cười tiếng, "Vì hài tử, ăn điểm khổ này tính cái gì?"

      Hạ Mộng cũng gật đầu, hai người lòng vì hài tử, bèn nhìn nhau cười.

      Mà hai nam nhân đứng phía sau các nàng, bọn họ, phải chịu khổ vì bị lấn ép.

      == ===============================================

      Nhoáng cái, lại hơn nửa tháng qua.

      Bộ phủ của Bộ Ngưng Vận thu thập thỏa đáng, chuẩn bị nhà dời .

      Trước đó, Bộ Ngưng Vận kết thúc việc nghiền ngẫm lỗi lầm, rốt cục cũng rời , hướng người bốn phía đều đưa lên bái thiếp, chỉ muốn trước khi thỉnh chư vị đồng liêu ăn bữa cơm, coi như bái biệt. Mọi người rối rít nhận thiệp mời.

      thiệp mời viết xong ngày giờ, mọi người rối rít tham dự hội nghị, được Bộ Ngưng Vận nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng mà, có người được hoan nghênh, kia tự nhiên cũng có người được hoan nghênh, tỷ như - -

      "Ngươi tới làm gì?"

      Ngăn ở cửa, nhìn nam nhân ăn mặc trang trọng khác biệt kia, sắc mặt Bộ Ngưng Vận vô cùng khó coi.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lại mang theo ý cười, hai tay ôm quyền đối với làm cái lễ: "Nghe nhạc phụ đại nhân sắp xa, tiểu tế vì ngài đến dự tiệc tiễn đưa."

      " cần." Bộ Ngưng Vận quay đầu, "Tiểu nữ cùng Minh Vương phủ đoạn tuyệt quan hệ, Minh Vương gia ngài cũng cần gọi vi thần là nhạc phụ, vi thần đảm đương nổi."

      "Mặc dù bây giờ phải là nhạc phụ, nhưng trước đó vẫn là nhạc phụ. Vô luận như thế nào, quan hệ giữa chúng ta là chém đứt, kính xin nhạc phụ đại nhân ngài mở mặt lưới, làm cho tiểu tế vào vì ngài kính chén rượu." để ý tới vẻ mặt giận dữ của , Hoàng Phủ Nam Ninh trưng ra vẻ mặt khiêm tốn.

      Bộ dáng này làm sợ hãi ít người vây xem - - nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh làm xằng làm bậy những năm này, bọn họ chưa từng thấy ăn khép nép như vậy lần nào. Nhưng bây giờ, vì Minh Vương phi, ràng... Chẳng lẽ , đối với nàng là chân ái?

      Nhất thời, trong lòng mọi người lại bắt đầu suy nghĩ. Ngày thứ hai sau hôm nay, kinh thành truyền lưu bát quái gì mới, mọi người cũng bắt đầu đoán được.

      Nhưng mà, mặc kệ hành vi của lại cỡ nào khác thường, Bộ Ngưng Vận vẫn tiếp tục làm hổ giấy của mình. "Hàn xá đơn sơ, thể dung nổi tôn đại Phật vương gia ngài đây, Minh Vương gia hay là mời ngài trở về ."

      Nghĩ đuổi ? cứ đấy.

      Lời xong, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn kiên trì bảo trì tư thế hành lễ, hạ quyết tâm muốn cưỡng chế.

      "Ngươi" Thấy thế, Bộ Ngưng Vận trong lúc bắt đầu phẫn nộ.

      "Bộ đại nhân." Lúc này, Lý Như Phong vội vàng bu lại, "Nếu thăng quan là chuyện tốt, vậy nên hoà hợp êm thấm mới phải, cần gì tức giận chứ? Minh Vương gia cũng bất quá là niệm tình cảm trước kia, muốn tới đây vì ngài kính rượu đưa tiễn, cũng ý tứ gì khác, ngài cần gì phải tức giận như vậy?"

      Tâm tư của đơn thuần như vậy sao? Bộ Ngưng Vận mặc dù chỉ là kẻ vũ phu, nhưng ngốc. Hừ lạnh tiếng, quay đầu . " được. Hạ quan cũng có đối với Minh Vương gia đưa thiếp mời, Minh Vương gia ngài hay là trở về ."

      "Tiểu tế !!! Tiểu tế chỉ muốn kính nhạc phụ đại nhân ngài chén rượu mà thôi!!!" tại, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng bắt đầu chai đòn dày mặt, chính là cố tình đứng tại chỗ bất động.

      Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi như vậy ta liền có biện pháp sao? Có biết hay chỉ cần ta nghĩ, có thể bắt ngươi ném văng ra ngoài? Bộ Ngưng Vận tức muốn rống lên.

      "Bộ đại nhân." Lúc này, lại quan viên có chum râu bạc hơi dài tí chạy tới, "Ngươi để cho Minh Vương gia vào thôi. Bất quá là chén rượu thôi mà, có cái gì được chứ?"

      "Đúng vậy, đúng vậy, uống chén rượu mà thôi. Coi như nể tình tình nghĩa trước kia, ngươi cũng đừng có lại ghi hận như vậy." Những người khác cũng rối rít tới khuyên.

      Đừng tưởng rằng bọn họ hảo tâm, những người này, ràng chuẩn bị tiếp tục xem kịch vui mà!!!

      Dù sao, chuyện Hoàng Phủ Nam Ninh bị hành hung lúc trước, bọn họ chỉ là nghe thấy hay nằm mơ tưởng tượng ra thôi. Hôm nay, nhìn thấy bầu khí giữa và vị nhạc phụ này căng thẳng như thế, thêm tí nữa thế nào bọn họ cũng lại động thủ... Vậy bọn họ được chiêm ngưỡng cảnh hay hiếm thấy này. Được xem kịch vui miễn phí ai lại muốn bỏ dở cơ chứ?

      Cho nên, càng có nhiều người hơn bắt đầu vây lại, bắt đầu mồm bảy miệng tám khuyên bảo Bộ Ngưng Vận.

      Ai, đáng thương Minh Vương gia. Xem xem nhân phẩm của ngươi, sai đến cảnh giới nhất định rồi đấy.

      "Tốt lắm."

      Nếu có nhiều người ủng hộ như vậy, Bộ Ngưng Vận đương nhiên cũng chỉ có thể bán cái mặt mũi. Chỉ là, sắc mặt của được tốt cho lắm.

      "Nếu đến đây, vậy tiến đến uống chén rượu . Bất quá, hàn xá đơn sơ, thức ăn cũng thập phần thô bỉ, kính xin Minh Vương gia cần ghét bỏ." Ghét bỏ là tốt nhất, cút nhanh cho ta. mới muốn nam nhân này xuất ở trong nhà của !!!

      "Ha ha, quan hệ, bất quá là nhiều người tham gia náo nhiệt mà thôi, bản vương ghét bỏ." Rốt cục nghe được đổi giọng, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở gật đầu . ( nì chân chó quá ^^)

      Phong thủy luân chuyển, người ta ghét bỏ , mà chính mình lại cố ý đến gần.

      Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại màn này, Hoàng Phủ Nam Ninh mặc dù vẫn còn có chút hậm hực, nhưng trong đầu vẫn ức chế được muốn dương dương đắc ý. Dù sao, da mặt dày, lại đổi lấy nửa đời sau hạnh phúc, này cũng đáng ấy chứ.

      " đến đây?"

      Lúc này, tin tức từ tiền viện cũng được gã sai vặt truyền về hậu viện. Khóe miệng Hạ Mộng nhảy lên, mặt lại ra nụ cười.

      Ngồi ở bên người nàng, Bộ phu nhân lập tức bối rối: "Minh Vương gia làm sao tới rồi? lại tới làm gì? phải lại muốn tại phủ của chúng ta đại náo hồi chứ? Lần trước nháo chưa đủ sao?"

      Thẹn thùng, đại nương, lần trước là tại ta xúi giục phía sau nháo lên, kỳ cần phải tính tại đầu ta. Nhưng lúc này đây, cần phải nháo a. Khẽ mỉm cười, Hạ Mộng nhìn sang : "Đại nương, người cứ yên tâm , có cha ở đây, có chuyện gì đâu."

      " vậy chăng?" Bộ phu nhân dám tin tưởng nhiều .

      Hạ Mộng gật đầu.

      "Nha." Ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng có thể Bộ phu nhân còn chưa yên tâm.

      Thôi, chờ lát chuyện qua , nàng liền biết. Hạ Mộng cười cười, nhìn lại gã sai vặt truyền lời: " tại, bọn họ đúng là ngồi cùng nhau?"

      "Vâng, đều ngồi xuống, lên rượu và thức ăn." Gã sai vặt trả lời, "Bất quá, Tứ tiểu thư, lão gia có lời muốn tiểu nhân lại với người."

      "."

      "Lão gia , hồi sai người tới đón Tiểu công tử lên phía trước, người cần phải tiếp khách vất vả."

      Đây là hạ quyết tâm muốn ngăn cách bọn hạ sao? Hạ Mộng mỉm cười. "Tốt, ta biết rồi, ngươi về báo lại với cha, ta ở tại chỗ này."

      “Vâng." Lời chuyển xong, gã sai vặt hành lễ, liền xoay người lui ra.

      ===================================================

      Quay lại yến tiệc tiễn đưa, mặc dù có hai vị khách mời mà đến, mọi chuyện diễn ra cũng tệ.

      Hoàng Phủ Nam Ninh lời giữ lời, là đàng hoàng theo tất cả khách nhân cùng ăn cơm uống rượu, sau khi ăn xong lại theo đại môn mở ở Bộ phủ, bước cũng nhiều hơn dừng lại. Đương nhiên, cẩn thận lại mà , ngược hướng về phía nhà vệ sinh, hơn nữa tựa hồ còn nhầm vài bước, nhưng bị gã sai vặt dẫn đường phát , lại đem dẫn trở về.

      Đợi đến lúc trời tối, trong Bộ phủ sớm lại yên tĩnh xuống, cửa chính cũng khóa lại, đội hộ vệ xách theo đèn lồng bắt đầu bốn phía tuần tra, để cho bọn đạo chích có bất kì cơ hội đột nhập vào.

      Trong hậu viện của Bộ phủ, trong sân , gian phòng nho , có chiếc nến đỏ cao cao được thắp lên, ánh lên thân ảnh nhắn mềm mại chiếu vào phía cửa sổ.

      Trong phòng, Hạ Mộng đổi áo ngủ. Nàng ngồi bên cạnh nôi, vừa nhàng đẩy nôi, trong miệng lại hát nhịp điệu đồng dao ôn nhu. Trong nôi, tiểu oa nhi nhắm mắt ngủ say sưa.

      để ý, hơn ba tháng, hài tử cũng trăm ngày. Tiểu bảo bối của nàng, bộ dạng càng ngày càng đẹp. Xem này cái mũi đôi mắt ti hí, thấy thế nào cũng đáng chết được, làm cho nàng nhịn được muốn hôn .

      Chỉ là... Aizz

      Ngày qua ngày, đứa này càng lúc càng giống Hoàng Phủ Nam Ninh. Mặc dù Bộ Ngưng Vận mỗi lần ôm đều lẩm bẩm tự đây là nam tử hán Bộ gia bọn họ, lớn lên giống gia gia, nhưng nhìn khuôn mặt nhắn thanh tú này của bé con, cùng miệng hồng hồng nộn non mềm kia, cũng có nhiều chỗ tương tự nàng và người cha thô lỗ này.

      Mà người nam nhân kia...

      Trước mắt, thân ảnh của Hoàng Phủ Nam Ninh lại ra. gầy, cũng có tinh thần như trước kia, có thể thấy được những chuyện gần đây tác động đến . Người này, thông qua chuyện này cũng nên được dạy dỗ .

      Đông đông đông

      Thanh gì vậy?

      Tâm mạnh run lên, Hạ Mộng đứng lên, vừa muốn xoay người hướng phương hướng thanh truyền đến thăm dò chút, chỉ nghe thấy - -

      Cốc cốc cốc.

      ván cửa đột nhiên truyền đến hồi thanh gõ đánh, Hạ Mộng vội vàng lại quay người lại. "Ai đấy?"

      "Là ta."

      "Cha sao?"

      Chạy nhanh qua mở cửa.

      "Nhu nhi." vào cửa, Bộ Ngưng Vận nhìn nàng chút, vội vàng xoay đầu .

      "Cha." Vội vàng nghênh đón, vẻ mặt Hạ Mộng mỉm cười, " trễ thế này, cha đến đây làm gì?"

      "Cha liền tới thăm con chút." Bộ Ngưng Vận , xem nôi ở đầu giường chút, "Duệ nhi ngủ rồi sao?"

      "Đúng vậy, ngủ hồi lâu." Hạ Mộng mỉm cười gật đầu.

      "Vậy là tốt rồi." vài bước vào trong, Bộ Ngưng Vận ngồi xuống. Hạ Mộng rót chén trà cho , "Cha, uống chén trà ."

      " cần."

      "Nha." Liền buông tay, Hạ Mộng cũng đến bên cạnh ngồi xuống.

      Hai người tương đối yên lặng hồi lâu, Bộ Ngưng Vận mới lại ngẩng đầu nhìn hướng nữ nhi: "Nhu nhi, cha hôm nay tới đây, là có chuyện muốn cùng con ."

      "Có gì sao?" Tâm lại mạnh nhảy dựng lên, trực giác cho rằng phải là chuyện tốt.

      "Con phải biết, lần này chúng ta biên quan, chỉ sợ vài năm cũng rất khó để trở về đây lần."

      "Con hiểu ." Hạ Mộng gật đầu, "Con chuẩn bị sẵn sàng."

      "Cha muốn cùng con phải là cái này." Liền vội vàng lắc đầu, Bộ Ngưng Vận trầm giọng .

      Hạ Mộng liền nhìn xem . "Còn có chuyện gì sao?"

      "Cái này..." Bộ Ngưng Vận dừng lại, "Nhu nhi." tiếng này, lại hết sức trầm thấp.

      Tâm Hạ Mộng cũng khỏi trầm xuống."Cha?"

      "Biên quan, sư huynh con, chờ ở nơi đó."

      A? Hạ Mộng lần này là bị giật mình. "Sư huynh... ở đấy?"

      “Ừ." Bộ Ngưng Vận trầm giọng trả lời, "Hơn nữa, còn chờ con."

      Ách...

      Hạ Mộng khóe miệng giật . "Nhưng ta cũng lập gia đình rồi, hơn nữa đều sinh hài tử."

      " quan hệ, con phải cùng Minh Vương gia vạch quan hệ rồi sao? Sư huynh con , thích là con, vẫn luôn thích con. Chuyện gả cho Minh Vương gia là vội vã bất đắc dĩ, có thể hiểu được. Hơn nữa, những năm gần đây, bởi vì có ở bên cạnh, con cũng chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng đau lòng. tại con lại còn có đứa bé, vậy càng khó tái giá. cũng , đem con của con như cốt nhục ruột thịt đồng dạng đối đãi. Chỉ cần chúng ta đến biên quan, chúng ta chính là người nhà, chiếu cố con tốt."

      Nhưng mà, mấu chốt là, nàng muốn cùng vị kia trở thành người nhà nha. Hạ Mộng nhướng trán.

      Gần đây mang mang loạn loạn, nàng như thế nào quên còn có vị kia tồn tại?

      "Cha, bây giờ cái này còn quá sớm ? Ta mới rời vương phủ lâu, Duệ nhi tuổi cũng còn , loại chuyện như vậy, ta muốn ." Lúc lắc đầu, nàng giọng .

      "Ta biết ." Bộ Ngưng Vận liền vội vàng gật đầu, "Ta bất quá là cho con biết trước, dù sao đến đó cũng có sư huynh bên cạnh. Đến lúc đó, chiếu cố con tốt. Ta cũng sớm cùng qua, việc này thể gấp, chờ. Chúng ta chờ Duệ nhi lớn lên, sóng gió cũng qua, sau đó lại thương nghị chuyện này."

      Dù sao, lại, bọn họ chính là đem nàng định cho rồi.

      Hạ Mộng phiết môi. Thôi, bây giờ cùng cũng là vô ích, thôi được bước nào hay bước đó.

      Liền gật đầu. "Hảo."

      Thấy nàng gật đầu, Bộ Ngưng Vận xem như nàng đáp ứng, mặt vội vàng nâng vui cười. "Tốt, vậy chúng ta quyết định như vậy . Trời cũng trễ rồi, con ngủ sớm chút . Duệ nhi ta ôm ra đưa cho bà vú là được."

      "Vâng, cha thong thả."

      Đưa tiểu oa nhi ngủ say cho Bộ Ngưng Vận ôm ra ngoài, Hạ Mộng đóng cửa lại, xoay người, chợt thở dài.

      Đây đều là những chuyện gì vậy chứ? Vì cái gì nàng cảm giác mình mới rời hang hổ, liền lại bị đẩy sang hang sói thế này?

      "Bộ Nhu Nhi"

      Đột nhiên trong lúc đó, giọng hàm chứa tức giận truyền vào trong tai, cánh tay dùng lực đạo ôm chặt lấy nàng, dùng sức đem nàng hướng bên cạnh.

      "A, người đâu - - ngô"

      Mới vừa muốn mở miệng kêu cứu, nghĩ tới đôi môi đỏ mọng bị người hôn lên, chiếc lưỡi nóng bỏng cạy ra môi của nàng, thăm dò vào bên trong tùy ý dây dưa triền miên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :