1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế hậu của lãng hoàng - Hồ Tiểu Muội (236/420+ NT2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      LÃNH HOÀNG PHẾ HẬU
      [​IMG]
      Tác giả: Hồ Tiểu Muội

      Thể loại: Xuyên , ngược

      Conveter: ngocquynh250

      Editor: Minnie Phạm

      Nhân vật chính: Tiêu Mặc – Hạ Lan Phiêu


      Truyện rất rất dài, có 2 kết thúc.Là ngươi muốn lợi dụng ta, hay chính ngươi… lỡ phải kẻ bất trị như ta…​


      Giới Thiệu


      Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời tới….. thanh lâu mua vui!!!

      Càng kinh khủng hơn khi xung quanh nàng còn có bốn tên mỹ nam nghiệt vây lấy.

      Trời ạ, tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn thế này?

      Nàng bị bắt gian tại giường, sao mấy người kia lại gọi nàng là “hoàng hậu”.

      Chẳng lẽ nàng lại trở thành vị hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử đến kỹ viện để tìm nam nhân, mà lại còn bị bắt gian tại trận nữa. >o<

      Ông trời ơi, nàng chết được tử tế rồi.

      Hoàng thượng, sao ngươi dám chỉa tay thẳng vào mặt ta, còn mắng ta là đồ tiện nhân hả? Ta cứ thích làm hoàng hậu lăng loàn cho ngươi bị cắm sừng đấy!!!

      Nhưng tại sao đến cùng ngươi vẫn chịu phế hoàng hậu sớm còn chút tiết hạnh nào như ta chứ?
      Last edited by a moderator: 23/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu

      Xuyên qua đến… giường!!!

      “Tuyết, lãnh địa này khắp nơi đều là tuyết trắng. Nàng là dâm phụ cũng được, là quỷ dạ xoa cũng được, dù là gì nàng vẫn là hoàng hậu của ta. Bởi vì, ta muốn diệt trừ nhà Hạ Lan, cũng muốn lấy bằng được thứ đó…”

      Chu quốc. Hai ngàn năm trước.

      Nàng… Vẫn chưa chết sao? Có thể mở mắt, được nhìn thế giới này lần nữa, tốt biết bao.

      Hạ Lan Phiêu từ từ khôi phục lại ý thức, chỉ cảm thấy cái cảm giác đau đớn đến nghẹt thở sau tai nạn xe trong nháy mắt tiêu tan, giờ chỉ còn cảm giác nhàng khoan khoái diễn tả được bằng lời. Nàng chậm rãi mở mắt, nhàng vuốt ve cánh tay mình, đôi chân, khuôn mặt, thở dài hơi sâu. Cuối cùng nàng dám chắc rằng mình bị mất cái tay hay cái chân nào sau tai nạn vừa rồi, thậm chí còn chả có vết thương nào cả. Mặc dù tình huống thế này quái lạ, nhưng nàng vẫn phải lòng cảm tạ nhân từ của số phận.

      đúng là may mắn. ràng nàng lao vào chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ ở phía đối diện, nàng nhìn thấy ánh lửa ngút tận trời, ngờ đến giờ lại bình an vô … Là do y học quá phát triển, hay là số nàng quá may mắn? Chiếc giường này, là mềm mại dễ chịu…

      Hạ Lan Phiêu hứng thú dào dạt nằm ở giường vặn vẹo thân mình, chiếc giường phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt”, ở trong căn phòng yên tĩnh lại càng vang dội khác thường. Đến lúc hai mắt nàng có thể thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, nàng đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người thầm nhìn mình. Ánh mắt kia, dữ dội, cứ hừng hực như lửa, dường như quan sát nàng hồi lâu.

      “Ai đó?”

      Hạ Lan Phiêu thoạt nhiên vừa quay đầu lại, phát bên kia giường có nam nhân nửa thân trần, nằm nghiêng giường thích thú nhìn nàng. Người đó mặc áo đơn bằng vải dệt màu đỏ nhạt, mái tóc dài bừa bộn xõa tung bả vai, có vài sợi lòa xòa giữa trán, cũng che nửa dung nhan tuyệt mĩ. có đôi mắt xếch hẹp dài, tà mị, bờ môi hơi mỏng, mang theo ý cười như có như , phảng phất vẻ mĩ lệ xinh đẹp thuộc về nhân gian. Khuôn ngực tuyết trắng của phơi bày ra ngoài, xương quai xanh tinh xảo, khiến cho Hạ Lan Phiêu nhìn thấy nhịn được muốn nuốt nước miếng.

      quan sát thấy vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu như vậy, tà mị cười: “Chủ nhân, rốt cuộc ngài có định tiếp tục hay ? Ngài cứ do dự quyết như vậy cũng phải là tốt đâu.”

      .............. ... là ai vậy? làm sao lại ở trong phòng nàng? Chẳng lẽ định đến cướp sắc? Còn nữa, nàng ở chỗ quái nào vậy nhỉ? Tại sao nàng lại nằm cái giường rộng lớn đến vậy, còn hoa lệ đến phát sợ như thế này? Rốt cuộc là kẻ nào đùa giỡn nàng đây?

      Hạ Lan Phiêu hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt, theo bản năng nhìn lại thân thể mình, bi ai phát ra bản thân cũng quần áo lộn xộn, bộ ngực sữa hở ra mất nửa. nàng vội vàng kéo chăn mền lên che trước ngực, giọng nhàng nhưng kiên quyết: “, cút ra ngoài cho tôi.”

      “Lẽ nào chủ nhân hài lòng với ta? Vậy , chỉ còn cách đổi người thôi.”

      Nam nhân mỉm cười đứng dậy, từ đầu giường khác lại truyền đến tiếng kêu sột soạt. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn bên kia giường, chỉ thấy ba nam nhân tóc tai cũng bù xù, nửa thân trần nịnh nọt bò đến bên . Mấy người này thành thục hôn lên tóc Hạ Lan Phiêu, hôn lên cổ tay, lên cổ, cũng thành thạo cởi bỏ quần áo. Đúng vào lúc bọn họ gần như cởi sạch hết, Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, hét lớn tiếng: “Dừng lại hết cho ta!”

      Chuyện quái gì diễn ra? Tại sao giường nàng lại có bốn gã nam nhân? Chẳng lẽ đây chính là 5P trong truyền thuyết? Trời ạ, rốt cuộc xảy ra cái chuyện gì? Nàng nhất định nằm mơ rồi!

      Hạ Lan Phiêu hung hăng tự nhéo mình cái, sau đó liền cảm thấy rất đau. Vẻ mặt nàng phát lạnh, lạnh như băng nhìn bốn nam nhân xuất giường mình, mà mấy người này đều hướng nàng quỳ gối, miệng chỉnh tề : “Nô tài hầu hạ chu toàn, xin chủ nhân thứ tội!”

      “Mau đứng lên! Các người rốt cuộc làm cái quái gì vậy!”

      “Xin chủ nhân bớt giận.” gã thoạt nhìn rất nho nhã cắn răng nhìn Hạ Lan Phiêu: “Nếu như chủ nhân vui, hãy phạt roi Linh Lung, xin đừng trút giận lên Lục Ngọc.”

      “Xin đừng! Đánh ta là được rồi! Khụ khụ! Chủ nhân bớt giận! Nô tài nhất định hầu hạ chủ nhân tốt!”

      Tận mắt thấy Linh Lung và Lục Ngọc vì chuyện ai bị phạt roi mà khắc khẩu, Hạ Lan Phiêu cũng ngơ ngác nhìn chiếc roi ngựa nằm ngay trong tầm với ở giường, trong lòng mảnh mờ mịt. Đám người kia sợ bị vụt roi, dồn dập lấy lòng Hạ Lan Phiêu, chỉ có gã đàn ông nghiệt là vẫn lặng lẽ nhìn , nụ cười tươi như hoa, nhưng trong mắt là mảnh rét lạnh. Hạ Lan Phiêu gian nan mở miệng: “Tôi mệt.”

      Mặc kệ, đối với những chuyện chưa có chuẩn bị trước, tốt nhất được để cho kẻ khác nhận ra mình khác thường! Mặc dù bọn họ khéo léo che dấu địch ý với nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được cam lòng và bất lực của họ! Nếu như bọn họ đối với nàng có bất mãn, nhưng vì nguyên nhân nào đó bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh của nàng, nếu nàng bị " mất trí nhớ " tạo thời cơ cho bọn chúng tạo phản. Cho nên, nàng thể để lộ bản thân.

      Tuy Hạ Lan Phiêu ra lệnh, nhưng đám đàn ông có gan rời . Chủ nhân trước kia, cũng cố ý để cho bọn họ rời , nhưng ngay sau đó liền tìm lý do trừng phạt họ, cho nên chừng nào họ đoán trúng tâm ý thực của Hạ Lan Phiêu họ dám manh động. Hạ Lan Phiêu nhìn bọn họ thân thể trần như nhộng, lại quỳ gối trước mặt nàng, chỉ cảm thấy bản thân như sắp bị kim châm vào mắt rồi, vừa thẹn lại vừa vội: “Mau cút!”

      “Tuân mệnh, chủ nhân.”

      Đám nam nhân liếc mắt nhìn nhau, cùng nhu thuận bò xuống giường, thành thục lấy quần áo từ trong tủ ra mặc vào người, Hạ Lan Phiêu đến lúc này mới có dũng khí yên lòng quan sát bọn họ. Bốn người này, điềm đạm có, cương nghị có, tuấn mỹ có, tà mị cũng có, mỗi người vẻ. Tuy rằng mỗi người đều là mỹ nam tử đứng hàng đệ nhất đệ nhị, nhưng cái gã mặc áo đỏ nhạt, có dung nhan kiều diễm chói mắt nhất. Lúc này gã dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú Hạ Lan Phiêu, nhíu mày, dường như suy ngẫm điều gì đó.

      Nhìn cái gì vậy. Tuy rằng ngươi rất tuấn tú, nhưng ta thể chấp nhận cái việc vừa tỉnh dậy liền thấy bốn người đàn ông khỏa thân. Loại cảm giác này, hề có vui mừng ngạc nhiên, mà chỉ có hoảng sợ. Nếu như quả xuyên qua rồi, chủ nhân của cái thân thể này đúng là hư hỏng, Dâm Loạn…

      Hạ Lan Phiêu tâm phiền ý loạn, trừng mắt trả lại, gã đàn ông nghiệt ngẩn ra, rồi đột nhiên cười. Gã mỉm cười, tựa như đóa hoa nở rộ, ôn hòa mà xinh đẹp, cũng khiến cho mạch suy nghĩ của Hạ Lan Phiêu gần như đình chỉ. Nàng kinh ngạc nhìn bốn nam nhân đẹp đẽ trước mặt sau khi mặc quần áo lại càng thêm tiêu sái, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cái gì cũng nên lời.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao nàng lại ăn mặc kỳ quái như vậy, lại còn cùng với bốn gã đàn ông… Trời ạ, đầu nàng đau quá mất…

      Đúng lúc Hạ Lan Phiêu buồn phiền, đầu đau như muốn nứt ra, cửa phòng đột nhiên bị người ta cước đá văng ra, vài bóng người nhanh như cắt xông vào. Cầm đầu là nữ nhân, nàng ta đến bên giường Hạ Lan Phiêu, khinh thường liếc nhìn nàng, tiện tay cho nàng cái tát đau, miệng mắng:

      "Hạ Lan Phiêu, rốt cục ngươi cũng bị ta bắt được rồi! Ngươi thân là hoàng hậu, lại ở ngoài hoàng cung bao dưỡng nam sủng, ngươi muốn bôi nhọ danh dự của Hoàng thượng sao. Ngươi làm ra tội tày đình thế này, để xem còn có kẻ nào muốn che chở cho ngươi nữa. Người chờ bị ban chết ! Tiện nhân!”

      Nàng ta mặc quần áo màu hồng phấn, đầu mang đầy châu ngọc, dung mạo tú lệ, nhưng cái vẻ kiêu ngạo cùng tàn nhẫn khuôn mặt lúc đó lại khiến cho người ta nảy sinh cảm giác xa cách. Nàng cười lạnh nhìn Hạ Lan Phiêu, miệng ngừng mắng “Đồ tiện nhân”, mà Hạ Lan Phiêu cứ ngây ngẩn nhìn nàng, chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh, đầu óc rối loạn.

      Hạ Lan Phiêu. ra thân thể này có cùng tên với nàng… Chờ chút, nàng ta gọi nàng là cái gì? Hoàng hậu? Trời ạ, bi thảm đến thế chứ! Chẳng lẽ nàng xuyên qua rồi, còn trở thành hoàng hậu dũng dám cắm sừng lên đầu hoàng đế. Hơn nữa nàng còn có bốn vị gian phu. Thế này xong đời rồi…

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn nữ nhân kia, đầu óc cứ xoay xoay mòng mòng, vẻ mặt đờ đẫn. Mà ánh mắt của nàng, rốt cuộc khiến nữ nhân kia phẫn nộ lần nữa. Nàng ta trước nay luôn ưa Hạ Lan Phiêu vô đức vô năng, chỉ cậy vào xuất thân mà leo lên được ngôi vị Hoàng hậu. Hôm nay, Hạ Lan Phiêu bị bắt gian tại giường, đây là cơ hội tốt nhất để đạp ả xuống đài. Nàng lạnh lùng cười, giơ tay lên cao, định dạy cho Hạ Lan Phiêu bài, nhưng tay nàng lại bị người kìm chặt.

      nương, thỉnh đừng đánh Hạ Lan tiểu thư.” Gã nam nhân nghiệt cười tủm tỉm nhìn nàng: “Ta và Hạ Lan tiểu thư có giao kèo , bảo vệ nàng chu toàn trong năm. Vì vậy, ta để cho động vào nàng.”

      Mặc dù gã nam nhân nghiệt mỉm cười, nhưng người gã lại tản ra khí thế khiến kẻ khác rét lạnh, khác hẳn với vẻ diễm lệ động lòng người vừa rồi. Nữ nhân khi trước vừa tát Hạ Lan Phiêu mất tự nhiên giãy giụa thân mình, mặt cũng tràn đầy phẫn nộ: “Làm càn! Ngươi chỉ là nam sủng, lại dám dùng bàn tay hạ tiện của ngươi chạm vào bổn cung? Người đâu, chém đứt cánh tay cho ta”

      “Dừng tay”

      Tuy rằng chưa ràng tình hình, nhưng Hạ Lan Phiêu rốt cục nổi giận rồi. Thoáng cái nàng tới trước mặt nàng ta kia, nhìn vào mắt, nghiến răng nghiến lợi : “Có oán hận gì, tìm tôi là được rồi, cần gì phải tìm người khác trút giận? ta hạ tiện, chẳng lẽ cao quý? Giữa người với người đều là ngang hàng!”

      “Ngươi cái gì?” Nàng ta nhìn nàng sao tin nổi. Ấn tượng của nàng ta về hoàng hậu, luôn là vẻ mặt hờ hững, đối với bất cứ tình gì cũng mặc kệ quan tâm, chứ đừng đến vì tên nam sủng mà chuyện phải trái! Chẳng lẽ ả ta… bị hư não rồi? Ọ____Ọ

      “Ngươi… Ngươi cái gì?”

      “Tôi được bắt nạt ta!”

      sao?” Nàng ta cười lạnh: “Vậy phải mời hoàng thượng đến chủ trì công đạo cho chúng ta rồi. Người đâu, áp giải hoàng hậu , đem mấy tên nam sủng hạ tiện này , chờ Hoàng thượng xử trí!”

      “Tuân mệnh, Thục phi nương nương!”

      Vì vậy, Hạ Lan Phiêu bị mấy tên thị vệ hung hăng bắt giữ, nhúc nhích được chút nào. Còn mấy nam nhân kia, đều bị thị vệ đưa . Nhưng biết có phải ảo giác hay , Hạ Lan Phiêu cảm nhận thấy mặt bọn họ có kinh sợ, có chăng chỉ là loại cảm giác…như trút được gánh nặng?

      “Nếu là mơ, hãy mau mau tỉnh lại .” Hạ Lan Phiêu khẽ với chính mình: “Cơn ác mộng này, là quá mức đáng sợ…”

      Ở đây ta để Hạ Lan Phiêu xưng hô theo kiểu Đại vì nàng ấy vừa mới xuyên qua đến đây.
      cô gái bạch dươngJupiterGalileo thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Lầm phu quân

      Hạ Lan Phiêu bị bọn thị vệ áp giải tới hoàng cung. Nàng vẫn còn chưa kịp rửa mặt thay trang phục, vẫn còn chưa kịp ngắm nhìn cung đình trong truyền thuyết, bị thị vệ lôi tới ngự hoa viên.

      Thời gian này, vào đầu hạ, trăm hoa khoe sắc. Trong ngự hoa viên hoa thơm nức mũi. Dưới tàng cây lê, có hai nam nhân tuấn tú tựa như thần tiên lặng lẽ đứng, thản nhiên nhìn bọn họ.

      Người nam nhân mặc hồng y thân hình cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, khiến cho người ta dám nhìn thẳng. Những đóa hoa lê phấp phới tựa những bông tuyết nhịp nhàng mà rơi, giống như lông vũ bay đáp xuống khuôn mặt tuấn đẹp đẽ tột bậc của . Ánh sáng u tối thâm thúy trong đôi mắt, ngầm chứa tia băng tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ngũ quan như tạc giận tự uy, đôi môi mỏng mím lại sít sao, khóe môi nhoẻn lên biểu lộ ý cười lạnh lẽo. Dưới sắc đỏ của hoa phục làm đòn bẩy, giương cao khuôn mặt, khẽ nâng cằm, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn Hạ Lan Phiêu, khí chất vương giả trời sinh, chấn khiếp nhân tâm.

      Người đàn ông mặc áo vàng dung mạo có chút tương tự y, trán bớt vài phần khí chất lãnh liệt, trái lại có thêm mấy phần nhu hòa. đôi mắt đẹp hẹp dài dưới làn tóc mai, nơi khóe mắt hơi hơi xếch lên. ràng là nam giới, vẫn cứ sản sinh ra cặp mắt nước dập dềnh mênh mang, sóng mắt lưu chuyển, chất chứa ý cười nhè , đặc biệt là vào lúc y cười khẽ, phảng phất như hoa đào tháng ba dệt gấm nơi đầu cành, làm cho cõi lòng gợn sóng, lâu cách nào tản ra.

      Hoa lê, lả tả rơi xung quanh bọn họ, khiến gương mặt họ càng thêm hư ảo. trận gió phất qua, người đàn ông mặc hồng y đưa tay tiếp được đám hoa lê, còn người đàn ông phục trang màu vàng mỉm cười với họ: “Lại xảy ra chuyện gì?”

      “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến An Vương!” Thục phi cung kính quỳ xuống: “Thần thiếp phát hoàng hậu ở ngoài thành lén lút hẹn hò nam sủng, cho nên thần thiếp bắt nàng về cung, để Hoàng thượng trừng trị!”

      “Cái gì?” Người đàn ông mặc y phục màu vàng liếc mắt qua gã đàn ông mặc hồng y, có chút sửng sốt: “Hoàng hậu nàng…”

      “Đúng vậy! Hoàng hậu làm ra chuyện đồi phong bại tục đến bực này, tuyệt đối thể tha! Thỉnh Hoàng thượng trị tội hoàng hậu, bố cáo thiên hạ!”

      Thục phi vừa , vừa khinh thường liếc nhìn Hạ Lan Phiêu, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê. Hạ Lan Phiêu nhìn Thục phi, chỉ cảm thấy trong lòng rét run, Nàng có dự cảm rằng có chuyện tồi tệ sắp xảy ra.

      Nguy rồi, Hoàng đế bị nàng cho cắm sừng, nhất định rất tức giận! Hoàng đế quá tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Cho dù là mỹ nam cũng có lúc phát cáu. , nàng còn chưa muốn chết, nàng muốn chết oan uổng như vậy…

      “Tôi… Thần thiếp bị oan mà!” Hạ Lan Phiêu cắn răng cái, giống như bạch tuộc bám chặt lấy ống tay áo của người đàn ông mặc trang phục vàng, nước mắt lưng tròng nhìn y: “Thần thiếp hề có hành vi quan hệ bất chính! Thần thiếp rất trong sạch! Người chớ giết thần thiếp!”

      Được lắm! Biểu cảm phù hợp, ngôn ngữ chuẩn xác, tóm lại thoạt nhìn nàng rất tủi khổ, rất đáng thương. Nhưng tại sao sau khi nàng đau đớn tội nghiệp xong những lời thoại , tất cả mọi người lại nhìn nàng kỳ quái thế, thấy thế trong lòng nàng thầm sợ hãi?

      “Hoàng thượng…” Hạ Lan Phiêu ho tiếng, chớp mắt long lanh nhìn người đàn ông áo vàng, nhắc nhở tồn tại của nàng.

      “Hoàng hậu… người rốt cục bị làm sao vậy? Ngay đến cả phu quân của mình cũng nhận ra nổi? Hoàng thượng phải ta, mà là người này.”

      An Vương Tiêu Nhiên , mỉm cười chỉ vào Cảnh đế Tiêu Mặc mặc hồng y, cố gắng nhịn cười. Còn Tiêu Mặc, ngạo nghễ nhìn người cắm sừng lên đầu , lại còn làm trò cười trước mặt mọi người, cười lạnh tiếng: “Xem ra hoàng hậu đúng là hồ đồ đến nơi rồi, ngay như trẫm và An vương cũng có thể nhầm lẫn.”

      “Thần thiếp… Thần thiếp… đúng là chết chắc rồi!”

      Vì sao có ai làm hùng cứu mỹ nhân?

      Hạ Lan Phiêu buồn bực thở dài, bi ai cúi đầu, tựa như chú cún con bị vứt bỏ. Nàng cắn chặt môi, lửa giận bắt đầu lan tràn từng chút .

      Thế quái nào chứ. Chẳng phải tất cả Hoàng đế đều mặc trang phục màu vàng chói lọi sao? Tại sao tên mặc đồ hồng là Hoàng thượng, mặc đồ màu vàng lại là Vương gia? Đúng là hơi bị quá trớn rồi đó.

      Ngự hoa viên cứ yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. "Răng rắc" Tiêu Mặc bẻ nắm hoa lê, thờ ơ ngắm nghía, thản nhiên hỏi: “Hoàng hậu, ngươi lại vừa tầm hoan mua vui cùng nam sủng, phải ?”

      Tiếng của Tiêu Mặc lớn, nhưng Hạ Lan Phiêu lại nhận thấy bầu khí xung quanh ngưng đặc hết cả. Lúc này, nàng mới cảm nhận sâu sắc cái gọi là khí chất vương giả —— loại khí chất này, phải nhờ vào phục sức hoa lệ, tùy tùng đông đảo, mà xuất phát từ cốt cách cao quý cùng kiêu ngạo.

      Ở trước mặt Tiêu Mặc, nàng khó khăn nuốt nước miếng, lại biết gì cho phải. Trong khi đó Tiêu Mặc chậm rãi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, cầm nhánh cây nâng cằm Hạ Lan Phiêu lên, trầm giọng : “Phạt hoàng hậu hai mươi roi, đưa nàng tới bạo thất. Hoàng hậu, ngươi vào cung chưa tới tháng, vậy mà chuyện như thế này lại xảy ra những hai lần, Trẫm hy vọng chuyện tương tự thế này xảy ra thêm lần nữa. Nếu còn có lần sau, Trẫm ban cho ngươi hai mươi roi, mà ban cho ngươi hai mươi nam tử.”

      Cành cây thô ráp đâm vào chiếc cằm non mịn của Hạ Lan Phiêu khiến nàng đau buốt, mà hương lê thơm, cùng vẻ tuấn của Tiêu Mặc lại khiến nàng ngỡ ngàng thất thần. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, nhưng ánh mắt như vậy chỉ làm Tiêu Mặc càng thêm chán ghét.

      “Hoàng thượng, chuyện xảy ra như thế, hạng tiện nhân này mong còn chả được!” Thục phi ác độc mở miệng: “Thần thiếp khó có thể tưởng được, đời này sao lại có nữ nhân hạ tiện như vậy. Hoàng thượng, sao người ban chết cho nàng?”

      Tiêu Mặc gì, chỉ là nhàng quét mắt nhìn Thục phi cái. Cặp mắt đen nhánh kia của sâu như đầm băng, khí chất lạnh lẽo của khiến cho Thục phi hít phải hơi lạnh, còn dám mở miệng nữa.

      “Người đâu, hành hình.”

      Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu ngay lập tức bị đám thị vệ ấn ngã xuống đất. tận mắt trông thấy gã thị vệ cầm cây roi da từ từ về phía mình, tưởng tượng ra cảnh cái mông mình nở hoa, hoảng sợ mà mở to hai mắt. Rồi đúng vào lúc cây gậy của thị vệ sắp sửa hạ xuống, đột nhiên có người hét lớn tiếng: “Dừng tay!”

      Chủ nhân lời này, phải Tiêu Nhiên, phải Tiêu Mặc, lại càng phải Thục phi, mà chính là… Hạ Lan Phiêu. Nàng khí phách ngút trời nổi giận gầm lên tiếng, thoáng cái nhảy dựng lên, lòng lại ngập tràn bi ai.

      Nàng quá xui xẻo… Nếu đúng như tình tiết trong tiểu thuyết, giờ là thời cơ tốt nhất để nam chính lên sàn, nhưng vì sao ai đến làm hùng cứu mỹ nhân, ai ai cũng nhìn nàng như xem hài kịch? Hạ Lan Phiêu suy sụp…

      “Ngươi gì?” Tiêu Mặc ngạc nhiên nhìn nàng, quả thực thể tin nổi nữ nhân này lại dám chống đối trước mặt bao người.

      “Tôi được đánh! Hoàng thượng, xin hỏi thần thiếp phạm tội gì?”

      “Dâm tội.” Tiêu Mặc lạnh nhạt . Khuôn mặt bình tĩnh, tâm tình khó đoán, dường như kẻ đương vụng trộm kia phải là vợ của , chỉ là người qua đường Giáp xem kịch vui. Còn Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ dị thường của Tiêu Mặc, cảm giác sợ hãi đột nhiên nảy lên trong lòng.

      Gã Hoàng đế này hề đơn giản. thế gian này có nam nhân nào bị vợ cắm sừng còn giữ được bình tĩnh như vậy. Dù cho thích, chán ghét nàng ta đến tột cùng, nhưng với tư cách là hoàng đế lại bị phạm đến lòng tự tôn. Sao có thể lạnh nhạt như vậy? Vốn căn bản cần, hay bởi vì có ý định khác …

      “Tôi còn chưa hề làm chuyện quan hệ bất chính!” Hạ Lan Phiêu tuyệt vọng .

      “Ai tin chứ!” Thục phi xen miệng vào: “Lúc ta đến, các người vẫn còn giường làm xằng làm bậy! Mà còn có đến bốn gã nam tử! Hoàng thượng, thần thiếp thốt nên lời…”
      Thục phi vẻ mặt e thẹn nhào vào trong lòng Tiêu Mặc, thoạt nhìn là mềm mại vô song. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, cặp mắt đen nhánh ngập tràn chán ghét sâu sắc. chậm rãi đến bên Hạ Lan Phiêu, cúi đầu, giọng bên tai : “Tưởng rằng Trẫm dám động vào ngươi, hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của Trẫm, đúng ? Nhưng mà, Trẫm cho ngươi toại nguyện —— Trẫm muốn cho ngươi thấy Hạ Lan gia tan cửa nát nhà, Trẫm muốn ngươi sống bằng chết.”

      Tiêu Mặc bình tĩnh , sau đó nâng cao tông giọng: “Ái phi rất đúng —— hai mươi roi, roi cũng được thiếu. Nếu như hai mươi roi còn chưa đánh chết được nàng, để nàng cả đời sống trong Phượng Minh cung, có lệnh của Trẫm vĩnh viễn được bước khỏi cửa cung bước.”
      “Hoàng thượng, hay là cho hoàng hậu cơ hội .” Tiêu Nhiên có phần nỡ: “Hình phạt hai mươi roi hình như hơi nặng.”

      “Vậy ba mươi roi.”

      “Hả? Đừng vậy chứ! Đau quá”

      Roi, từng nhát đánh xuống tấm lưng mềm mại của Hạ Lan Phiêu.

      Khi roi đầu tiên chạm đến da thịt nàng, nàng đau đớn co quắp thân mình thành đường cong, cảm giác nóng bỏng lưng cứ mau chóng thiêu đốt. Đến khi kết thúc lần vụt roi thứ hai, nàng đau đến mất cảm giác rồi. Hạ Lan Phiêu hơi mở mắt, chứng kiến khung cảnh chói sáng nơi đỉnh đầu, cảm nhận sinh mệnh rời từng chút .

      Có lẽ, nàng sắp chết rồi. Nàng nghĩ tới xuyên qua, càng nghĩ tới gặp phải cái xác tử tế, xuyên thẳng lên nữ nhân phiền toái như vậy… Mà nàng sắp bị nàng ta hại chết rồi!

      “Biết sai chưa?”

      “Tôi… Tôi sai… Tôi chưa từng làm gì cả…”

      Mặc dù đau đến mức sắp ngất , nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cắn răng quật cường nhìn Tiêu Mặc, chút nào bằng lòng yếu thế. Tuy nàng mang đến nhiều phiền toái cho , lần lượt khiêu chiến uy nghiêm của , nhưng giờ phải lúc trở mặt với Thái hậu và Hạ Lan Thụy. Để cho nàng ta tiếp tục làm Hoàng hậu của cũng được, để bọn họ tiếp tục an tâm. Thế nhưng, giết nàng, cũng có nghĩa là dễ dàng tha thứ cho nàng…

      “Hoàng thượng, ta thấy thôi bỏ .” Tiêu Nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười mở miệng: “Hoàng hậu hẳn là học được bài học kinh nghiệm rồi. Nếu đánh tiếp, mất mạng người, chỗ Thái hậu kia cũng khó ăn .”

      “Tiếp tục đánh.”

      Tiêu Mặc bình tĩnh phát lệnh, bọn thị vệ cũng chỉ cố bán mạng quất vào lưng Hạ Lan Phiêu. Quần áo của nàng sớm bị roi đánh cho rách bươm, bị máu tươi nhiễm đỏ, cảm giác nóng bỏng cũng nhanh chóng bùng lên. Hạ Lan Phiêu trước còn kêu gào cứu mạng, nhưng về sau lại còn tiếng động nào. Nàng cắn chặt môi, hàm răng sắc nhọn cắn nát môi. Máu tươi, chậm rãi lan tràn khắp khoang miệng, ngập ngụa tanh tưởi. Thế nhưng, nàng vẫn quật cường cắn môi, móng hai bàn tay cũng cắm sâu vào da thịt, máu tươi đầm đìa.

      “Biết sai chưa?” Tiêu Mặc tiếp tục hỏi.

      “Tôi sai…”

      Hạ Lan Phiêu mỉm cười nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh ngày càng mơ hồ. Mà nàng, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại. Nàng nghe thấy tiếng thét chói tai của Thục phi, nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của mấy gã thị vệ, tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên. Hạ Lan Phiêu chỉ nặng nề chìm vào giấc ngủ, toàn bộ thế giới chỉ là màu hắc ám.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: có thứ gì là chiếm được

      Đau quá… Nàng chết rồi sao?

      Khi Hạ Lan Phiêu lần nữa tỉnh lại, là đêm muộn. Trong căn phòng hoa lệ mà trống trải vô số cây nến được đốt lên, chiếu rọi cả căn phòng như mộng như ảo. Thân thể của nàng, biết được ai thay cho quần áo sạch , toàn bộ vết thương người cũng được bôi thuốc mát rượi. Nhưng ngay cả như thế, nàng chỉ cần hơi động đậy, cơn đau nhức buốt toàn thân khiến nàng đau giống như bị xé rách vậy.

      Đau quá… Cẩu hoàng đế, mi đúng là rảnh tay rồi! Có ai có thể cho nàng biết, nàng rốt cuộc là ai, vì sao lại xuất giường của nam sủng, vì sao lại bị tên hoàng đế đánh dữ dội như vậy? Nàng rất hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng.

      “Ngươi tỉnh rồi?”
      Ở bên kia màn giường, rèm che chầm chậm được vén lên, đinh rung động. Cùng với bức rèm được vén lên, nam nhân tuấn mỹ dị thường đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu. Khuôn mặt bình thản nhìn Hạ Lan Phiêu, cười nhạt: “Ngươi hồi phục rất nhanh.”

      “Ta chết, ngươi mất hứng?”Hạ Lan Phiêu cố nén đau đớn nhìn Tiêu Mặc: “Hay là hoàng đế bệ hạ tới thưởng thức xem ta giãy dụa thống khổ như thế nào?”

      “Hoàng hậu nhiều hơn so với trước kia.” Tiêu Mặc cười nhạt, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua gương mặt Hạ Lan Phiêu: “Thái hậu, cùng Hạ Lan Thụy cả hai đều ở trong triều, nếu Trẫm muốn giết ngươi, còn dễ hơn so với giết con kiến. Có điều, nếu như ngươi bằng lòng giao thứ kia ra đây, Trẫm cân nhắc tha cho ngươi đường sống.”

      “Vật gì vậy?” Hạ Lan Phiêu vô thức hỏi.

      “Hoàng hậu giả khờ sao?”Tiêu Mặc nhàng vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của Hạ Lan Phiêu, đột nhiên tăng thêm lực: “Đưa nó cho trẫm.”

      Tiêu Mặc tay bóp cổ Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt lạnh lùng, còn Hạ Lan Phiêu ngay cả hơi sức để thở cũng nổi. Nàng nhắm chặt mắt lại, tay chân giãy dụa theo bản năng, cuối cùng cũng bắt được ống tay áo của Tiêu Mặc. Tay nàng ra sức bóp lấy cánh tay Tiêu Mặc, trong lòng chỉ nghĩ dù có chết cũng thể để tên hoàng đế này sống dễ chịu.

      “Nhiều ngày gặp, hoàng hậu dường như biết được thế nào là phản kháng.” Tiêu Mặc cười buông tay ra, nhìn vết thương cánh tay mình: “ giống như con mèo hoang .”

      chết, là may quá!

      Hạ Lan Phiêu để tâm đến khiêu khích của Tiêu Mặc, miệng mở to thở hổn hển, tham lam hít thở khí ly biệt lâu. Mặt của nàng vì thiếu dưỡng khí mà trở nên ửng đỏ, ngừng ho khan, thoạt nhìn quả mềm mại đáng vô cùng. Tiêu Mặc âu yếm nhìn , dịu dàng :“Hoàng hậu, tại sao nhất định chịu giao vật kia cho Trẫm đây? Xem ra, xem ra còn chịu khổ chưa đủ, có phải ?”

      “Ta… Ta biết là cái gì…”

      “Bịch!”

      Là tiếng đầu đập vào vách tường.

      Tiêu Mặc tay nắm mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, lôi đầu nàng đập vào vách tường, khuôn mặt vẫn vô tình như trước. Máu tươi, xuôi theo trán từ từ chảy xuống, trước mắt Hạ Lan Phiêu hoàn toàn mờ mịt. Nàng giãy dụa lau chùi máu tươi để nó chảy vào mắt, chỉ cảm thấy đầu quay mòng mòng, người cũng ghê tởm buồn nôn. Nàng rất muốn để kệ bản thân cứ thế mà bất tỉnh, nhưng Tiêu Mặc vẫn chịu buông tha cho nàng.

      “Đưa vật kia cho Trẫm, Trẫm có thể tha cho ngươi đường sống. Bằng , Trẫm làm cho ngươi sống bằng chết.”

      “Ta biết!” Hạ Lan Phiêu tức giận, hét lớn: “Ngươi giết ta !”

      “Giết ngươi? dễ vậy đâu.” Đôi môi lạnh như băng của Tiêu Mặc đột nhiên phủ lên môi Hạ Lan Phiêu: “Trẫm muốn thứ gì, chưa từng có chuyện chiếm được.”

      Đừng, buông ta ra. Ta muốn hôn kẻ độc ác như vậy! Đồ khốn!

      Hạ Lan Phiêu ngời lại bị Tiêu Mặc cưỡng hôn, lửa giận trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc phát cho dù vẫn chán ghét Tiêu Mặc, nhưng thân thể dường như hết sức nghênh hợp , tựa như chờ đợi ngày này lâu rồi.

      “Muốn, phải ?” Tiêu Mặc cười hôn lên vành tai Hạ Lan Phiêu: “Đưa vật kia cho ta, Trẫm chính là của ngươi rồi.”

      Được rồi, bạo lực bức bách được, đến mỹ nam kế. Gã nam nhân này là hoàng đế sao? Hay là, Hạ Lan Phiêu lại háo sắc đến trình độ“ sợ đánh, sợ mắng, chỉ sợ mỹ nam áp đảo nàng” rồi?

      Ông trời ơi, nàng rốt cuộc đắc tội với kẻ nào chứ. Vừa tỉnh dậy bị người ta bắt gian tại giường, sau đó bị lôi về hoàng cung, bị tên cẩu hoàng đế này ngược đãi, mà còn muốn nàng giao ra thứ mà chính nàng cũng chả biết là cái thứ gì. Hạ Lan Phiêu, những thứ này thuộc về cuộc đời , nên kéo tôi xuống nước. Tôi muốn sống cuộc sống hỗn loạn thảm thương như vậy, tôi muốn chạy trốn! Mà cơ hội duy nhất của tôi chính là…

      “Thần thiếp tự biết tội nghiệt sâu nặng, dám khẩn cầu Hoàng thượng tha thứ.” Hạ Lan Phiêu thấp giọng : “Có thể trước khi chết được Hoàng thượng để mắt tới, là phúc phận trời ban cho thần thiếp.”

      “Vậy nên?” Tiêu Mặc cười khanh khách hỏi, lực tay có hơi buông lỏng.

      “Vậy nên… Ngươi chết .”

      Hạ Lan Phiêu cắn răng, nhanh chóng nhổ xuống cây kim trâm tóc, nhằm vào vùng cổ Tiêu Mặc mà đâm. Còn Tiêu Mặc nghiêng người, gắt gao bắt được tay phải của nàng. Kim trâm cách khuôn mặt tuấn mỹ của chỉ dư có tấc, Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu, dùng sức vặn cái.

      “Rắc.”

      cùng tiếng vang , cổ tay phải của Hạ Lan Phiêu lan truyền từng cơn đau nhức. Nàng đau đớn bưng lấy cổ tay của mình, tay phải của nàng mềm nhũn rồi, vận được chút sức nào.

      “Động tác mau lẹ lắm. Nhưng mà, lần này chịu cam lòng giết Trẫm rồi cơ à?”
      Tiêu Mặc chầm chậm chơi đùa kim trâm trong tay y, cúi mình xuống, mái tóc dài lướt qua trán . Y cứ ôn nhu như vậy nhìn Hạ Lan Phiêu, thanh êm ái tựa như người tình trăm năm: “Nếu muốn, Trẫm bức nàng nữa. Ngủ ngon, hoàng hậu của Trẫm. Nếu như ngươi nghĩ thông suốt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể báo tin cho Trẫm.”

      Tiêu Mặc xong, dịu dàng hôn môi Hạ Lan Phiêu. Đầu lưỡi y linh hoạt hút lấy môi Hạ Lan Phiêu, mút lấy lưỡi của , ngừng khơi mào ham muốn của .

      Cái hôn của , khiến cho Hạ Lan Phiêu đầu óc trống rỗng, thân thể cũng hoàn toàn cứng đờ. Nàng rất muốn đẩy gã đàn nam nhân ác ma này ra, nhưng thân thể nàng lại yếu đuối nghe lệnh. Rồi đúng vào lúc này, Tiêu Mặc bóp hai má nàng lại, lấy viên thuốc gì đó nhét vào trong miệng nàng.

      Độc dược?

      Phì! Phì!

      Mặc dù biết thứ được đưa vào miệng là gì, nhưng Hạ Lan Phiêu theo bản năng khạc viên thuốc ra ngoài.

      Vì sao lại đối xử như vậy với nàng? Vì sao ép nàng nhận lấy tất thảy? Nàng phải kẻ cắm sừng , còn cả thứ đồ hiếm lạ quái quỷ gì của Hạ Lan Phiêu! nàng phải ta, nàng phải!

      Thế nhưng, nàng thể gì hết. Hoàng đế muốn giết nàng, chỉ ngại thân phận nàng nên thể lưu lại tính mạng của nàng. Nếu như biết nàng phải người nữ nhân kia - kẻ còn chút giá trị lợi dụng với , chắc hẳn sạch lưu loát giết chết nàng. Nàng chết qua lần, nàng muốn chết, nàng muốn sống Dù có là, tồn tại ở trong thế giới tàn nhẫn thế này…

      “Ánh mắt của ngươi, rất đẹp. So với cặp mắt lạnh lùng đoán ra tâm tình kia mà , ta thích cặp mắt tràn đầy cừu hận này hơn —— ít nhất, điều này chứng minh ngươi còn sống.”

      Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu, đôi mắt đen nhánh sâu thấy đáy. dường như hồi tưởng lại chuyện gì, lại giống như chẳng nghĩ gì cả. tỉ mỉ đem kim trâm gài vào giữa tóc Hạ Lan Phiêu, dịu dàng : “Chú ý dưỡng thương , hoàng hậu của Trẫm. Trẫm chờ ngươi cho Trẫm câu trả lời thỏa đáng. Sau này, ngươi nên an phận dừng lại, đừng có quyến rũ thái giám hay thị vệ của Trẫm nữa. Nếu còn có lần sau, Trẫm ban thưởng cho ngươi hai mươi nam tử.”

      Tiêu Mặc xong, đứng dậy rời , hề quay đầu lại liếc nhìn nàng cái. Hạ Lan Phiêu bị đánh cho mình đầy thương tích, đau đớn mà nhìn bóng lưng rời , thực hận thể ăn tươi nuốt sống .

      Đúng là tay bạo chúa. Nàng thực hiểu nổi, tại sao mỹ nam tuyệt sắc nhường này lại có thể hung ác tàn bạo đến thế? Trời ạ, nàng rốt cuộc là đắc tội ai hả, vì sao phải mình đến thế giới này rồi còn phải trải qua nhiều chuyện đáng sợ vậy chứ? Sao người ta sau khi xuyên qua đều là nữ chính ăn ngon mặc đẹp, còn nàng bị roi đánh, bị hạ dược? Hạ Lan Phiêu đến tột cùng sao lại cắm sừng hoàng đế? Còn nữa, thứ cái gã biến thái kia muốn rốt cục là gì?

      Hạ Lan Phiêu ngẫm nghĩ, dùng tay trái cố gắng lau chùi mặt, vết máu người, cố gắng lau chùi môi mình, hận thể xử lý chúng đúng lúc này, cung nữ xinh đẹp mặc tử y nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, chạy đến bên người nàng, kéo tay nàng, đau lòng hỏi: “Nương nương, ngài bị sao chứ?”

      “Ta sao, chỉ có tay bị gãy —— ngươi nắm lấy cái này .” Hạ Lan Phiêu cắn răng .

      “Á!”

      Cung nữ hoảng sợ, vô ý quăng cánh tay phải bị thương của Hạ Lan Phiêu. Tay Hạ Lan Phiêu đập mạnh vào tường, rốt cục lần thứ hai bị thương. Lúc này, nàng đến ngay cả sức để mà tức cũng còn. ┻ ━ ┻

      “Nương nương…”

      muốn ta chết, mau mời thái y.”

      “Vâng, vâng!”
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Diễm ngộ ở đầm sen

      Thời gian ngày đêm trôi qua.

      An Vương Tiêu Nhiên đặc biệt tặng kim sang dược cho Hạ Lan Phiêu, nó cực kỳ hiệu nghiệm, bôi lên người mát rười rượi, đến cả mấy vết sẹo cũng còn lưu lại. Hạ Lan Phiêu nhàng vuốt ve bình thuốc bằng vàng, nhớ tới khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười của Tiêu Nhiên, trong lòng dần dần nảy sinh biết ơn.

      An Vương đúng là người tốt! Nếu như phải ta xin tha cho , chắc là bị đánh chết rồi…

      Tiêu Mặc chết tiệt! Sao có thể nhẫn tâm như thế? Hạ Lan Phiêu, rốt cục vì sao cứ phải lao đầu vào chỗ chết? sảng khoái rồi, nhưng có biết chăng tai vạ của tôi phải gánh chịu? Ôi…

      “Nương nương, xin mời dùng bữa.” Tử Vi cẩn thận lấy ra hộp cơm, đem đặt lên bàn.

      “Lại là cháo loãng?” Hạ Lan Phiêu chau mày.

      Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, vết thương của nàng đỡ nhiều, nhưng đãi ngộ dành cho nàng khiến người ta căm tức. Tuy bảo nàng là hoàng hậu, nhưng nàng hầu như chả được động đến cơm nóng canh ngọt, ngay cả nước tắm cũng rất lạnh lẽo.

      Ôi, trong truyện hoàng hậu toàn là cẩm y ngọc thực hô phong hoán vũ mà, tại sao nàng lại xui xẻo thế này? thế dung mạo của nàng… T___T

      Hạ Lan Phiêu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào thanh tú nhưng chưa thể gọi là xinh đẹp trong gương, trong lòng có chút buồn bực.

      trong gương, thoạt nhìn chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, tóc dài như tơ, tướng mạo bình phàm, chỉ có đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, vô cùng linh động. Hạ Lan Phiêu đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt quá đỗi quen thuộc trong gương, miệng chậm rãi thốt lên chữ —— Khốn!

      Khốn kiếp, tại sao nàng xuyên qua rồi mà dung mạo vẫn hề thay đổi? Theo định luật bất biến của xuyên chẳng phải là phải biến thành đại mỹ nhân tuyệt thế sao? Khuôn mặt, vẫn là cái mặt nàng quen nhìn hai mươi năm nay rồi, chỉ là so với nàng ngày trước trẻ hơn chút, vóc người cũng hơn chút thôi! Xem ra còn đẹp bằng cái Thục phi đanh đá chua ngoa kia.

      Trời ơi, con muốn làm mỹ nữ cơ! Sao ngài lại thành toàn cho cái nguyện vọng nhoi đó của con? ;______;

      Trong mấy ngày ở Phượng Minh Cung này, Hạ Lan Phiêu biết được thân thế của bản thân, cũng nắm được tình hình trong cung —— triều đại giờ, là triều đình Đại Chu hề được ghi chép trong lịch sử.

      Gã đàn ông mặc y phục hồng Tiêu Mặc lần trước nàng gặp ở ngự hoa viên chính là đương kim hoàng đế thứ mười của triều Đại Chu năm nay hai mươi lăm tuổi, người mặc áo vàng Tiêu Nhiên là hoàng thúc của y, chỉ lớn hơn y tuổi. Còn nhà mẹ đẻ của —— Hạ Lan gia chính là gia tộc có quyền thế nhất ở kinh thành.

      Hạ Lan gia là thân thích của thái hậu đương triều, quyền khuynh triều dã, nắm giữ ba phần tư binh quyền cả nước, ngay đến tiên hoàng Bình Đế cũng phải kiêng kỵ vài phần. Mà vị thái hậu kia xuất cung lễ phật kia, chính là chỗ dựa duy nhất của Hạ Lan Phiêu trong cung. Vị thái hậu này cũng phải mẹ ruột của hoàng đế, quan hệ với hoàng đế cũng rất lạnh nhạt. Nếu phải e ngại phần quyền lực to lớn bà ta nắm trong tay, có lẽ hoàng đế cuốn gói bà ta và Hạ Lan Phiêu đem tống vào lãnh cung rồi.

      Hai năm trước, tiên hoàng Tiêu Vân băng hà. Ngoài dự đoán của mọi người, trong di chiếu của ông ta ngoài việc nhường ngôi cho con trưởng Tiêu Mặc ra, còn đặc biệt đề cập đến việc cho Hạ Lan Phiêu lên ngôi hoàng hậu, cùng nhà Hạ Lan vĩnh viễn kết mối giao hảo Tần Tấn*.
      (*) Giao hảo Tần Tấn: chỉ mối quan hệ bang giao tốt đẹp duy trì liên kết giữa hai thế lực thông qua cuộc hôn nhân chính trị.

      ai biết vì sao trước khi chết ông ta lại lập con nhà Hạ Lan công cao át chủ lên làm hoàng hậu nước, càng ai biết vì sao ông ta lại chọn đứa con dòng chính Hạ Lan Mẫn mà là Hạ Lan Phiêu, con do tiểu thiếp sinh ra, nhưng mọi người cũng chỉ có thể tuân theo di mệnh của hoàng đế. Ấy vậy mà tất cả càng ngờ, nhị tiểu thư Hạ Lan Phiêu của Hạ Lan gia luôn luôn trầm mặc ít sau khi biết bản thân sắp làm hoàng hậu, tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.



      Nàng của trước kia, chỉ biết vâng lời mẹ mình sống nhẫn nhịn qua ngày, nhưng sau khi nàng biết được thân phận tôn quý của bản thân, chỉ cần lúc nào có cơ hội là chuồn ra khỏi phủ. Nàng dụ dỗ con em quan chức ngẫu nhiên gặp mặt, sòng bạc cá cược náo loạn, thậm chí đến thanh lâu, bao dưỡng nam sủng… Vì vậy, nàng ở kinh thành có thể coi như mang tiếng xấu, nhưng Tiêu Mặc hiểu vì sao lại đối với việc này giả câm vờ điếc, còn lấy nàng làm hoàng hậu.

      ********************

      Chán quá! Hạ Lan Phiêu buồn bực mím miệng.

      Thế giới này là quá điên cuồng. Nàng bây giờ mới có mười lăm tuổi thôi, bộ ngực còn chưa có phát triển, sao thành vợ người ta rồi? Lại còn là cái dạng ngang nhiên cắm sừng lên đầu chồng mình thế này.Tuy trong cung còn có thái hậu đứng về phía nàng, nhưng bà ta chỉ là e ngại thế lực của nhà Hạ Lan mà thôi! Nàng, rất bất lực…....

      Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đau khổ nhìn bóng người mờ nhạt ánh lên trong chén cháo trắng, thế nào cũng có can đảm nuốt xuống bụng. Tử Vi thấy thế, vội vàng lấy từ trong ngăn tủ ra cái hộp thức ăn đen thui, khổ sở : “Nương nương, người muốn ăn sao? Tử Vi vô dụng… Nếu như lão gia biết người chịu khổ thế này, nhất định rất đau lòng.”

      “Thôi bỏ , có đồ để ăn tệ lắm rồi. Tử Vi, ta có hứng ăn, ngươi ăn .”

      “Nô tỳ dám.” Tử Vi sợ hãi .

      “Ta bảo ngươi ăn.” Hạ Lan Phiêu làm bộ tức giận: “Cả Phượng Minh cung có mỗi hai người chúng ta, còn tuân thủ cái quy tắc quái gì nữa?”

      “Nhưng, thức ăn này vốn là để nương nương…”

      “Mau ăn . Ta ăn bánh chiên rau của ngươi là được rồi.”

      “Nương nương, người thay đổi rất nhiều.” Tử Vi bùi ngùi nhìn bát cháo trắng trong tay.

      “Cái gì?”

      “Nô tỳ lỡ lời!” Tử Vi cuống quít quỳ xuống.

      “Vậy ngươi chút thử xem, trước đây ta là người thế nào?”

      “Nô tỳ dám.”

      “Tha tội cho ngươi. Nhưng nếu ngươi , ta …”

      Hạ Lan Phiêu gì tiếp nữa. Nàng mỉm cười nhìn Tử Vi, còn Tử Vi chỉ thấy toàn thân rét buốt đến đáng sợ.

      cho ta nghe .” Hạ Lan Phiêu ra vẻ lạnh như băng .

      “Nương nương… Nương nương thanh lệ đoan trang, nhưng đối với mọi người trong cung có hơi nghiêm khắc thái quá.”

      “Tại sao như vậy?”

      “Có lần, Tiểu Thúy cẩn thận làm bẩn quần áo của người, người bỏ đói nàng năm ngày, cuối cùng mặc nàng chết đói…”

      sao?” Hạ Lan Phiêu có chút ngạc nhiên: “Ta chả nhớ gì cả.”

      “Nương nương…”

      sao.”

      Hạ Lan Phiêu vừa , vừa cười tủm tỉm gặm xong cái bánh chiên rau, cực lực nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Cháo loãng trong suốt, nhưng bánh rau của Tử Vi còn ôi thiu hơn, khiến cho người ta khó có thể nuốt xuống.

      nhiều ngày như vậy, Tử Vi đều lặng im ăn đám bánh rau này, người cũng gầy nhiều. Nàng ấy phận là tôi tớ nhà Hạ Lan, cho nên phải trung thành và tận tâm hầu hạ chủ tử lòng dạ độc ác lại phóng đãng quá mức này…

      Hạ Lan Phiêu nàng ta cắm lên đầu hoàng đế biết bao nhiêu cái sừng, còn giết người bừa bãi, chắc chắn căm ghét lắm.

      Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc là tại sao phải chống đối hoàng đế, chống đối lại cả thiên hạ? Chẳng phải cổ nhân rất coi trọng tam tòng tứ đức sao? cũng tài ghê, trêu chọc làm sao mà để người ta ghét bỏ cho như thế! Nhưng vì cớ gì tôi vẫn cứ cảm thấy có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng…

      Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tử Vi lặng lẽ thu thập bát đũa, nghĩ tới thân thể này trước đây mang đủ loại việc xấu, cảm thấy đời người là chỉ toàn buồn đau.

      “Tử Vi, ta đói bụng.” Hạ Lan Phiêu đột nhiên .

      “Nhưng mà phần ăn ngự phòng định mức hôm nay …”

      “Nếu ta nhớ lầm, gần chỗ này có đầm sen phải. Chỗ ấy hẳn có thứ chúng ta muốn.”

      “Nương nương muốn… Ăn hoa sen?” Tử Vi quả thực thể tin vào lỗ tai của chính mình.

      “Đồ đần. Ý là vào đó bắt cá ăn!”

      “Nương nương…” Tử Vi gần như sắp bật khóc: “Hoàng thượng cho phép người ra ngoài mình, chứ đừng bắt cá… Nương nương tha cho nô tỳ !”

      “Vậy chờ để chết đói hả? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối để cho người khác phát đâu” Hạ Lan Phiêu cười tủm tỉm .

      được! Nếu để bị phát , ngay cả thái hậu ở ngoài cung cầu phúc cũng cứu được nương nương!”

      “Ta ra lệnh cho ngươi, phải trưng cầu ý kiến của ngươi. Khi trời tối, bắt cá cùng ta.”

      “Dạ…”

      Tử Vi đáp ứng với vẻ mặt khổ sở, còn Hạ Lan Phiêu cười gian trong lòng, thầm nghĩ thân thể này có uy nghiêm và giá trị lợi dụng nhất định. Nàng hiểu tồn tại của bản thân chính là cha thương mẹ , muốn tiếp tục sinh tồn ở chốn thâm cung này, chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà nếu nàng để bất cứ ai biết nàng phải Hạ Lan Phiêu, hoặc là nghi ngờ nàng, nàng chỉ còn biết ở trong vòng xoáy quyền lực mà chết có chỗ chôn.

      , nàng thể để cho bất luận kẻ nào biết nàng phải Hạ Lan Phiêu thực , cũng thể để cho bọn chúng biết nàng mất trí nhớ, mềm yếu có thể lừa gạt. Điều duy nhất nàng có thể làm, chính là cố gắng tự làm mọi thứ, kiên cường sống sót trong chốn thâm cung, sau đó mới có thể tìm kiếm cơ hội ra khỏi cung.

      Trời hỡi, xin hãy để tâm đến con! Con muốn trở về nhà…

      ********************

      Vì vậy, cứ mỗi đêm khuya thanh vắng, từ Phượng Minh cung có hai người bịt mặt lặng lẽ chuồn ra khỏi cung, cầm vũ khí ở trong đầm sen sát hại sinh linh. Các nàng đều giỏi câu cá, mỗi ngày chỉ có thể câu vài con, nhưng cũng đủ để no bụng rồi, sắc mặt cũng dần dần trở nên hồng hào. Nhưng các nàng đều biết, nhất cử nhất động của các nàng đều truyền hết vào tai Tiêu Mặc rồi.

      “Hoàng hậu cùng thị nữ của nàng ta… câu cá mỗi đêm?” Tiêu Mặc có chút khó tin: “Tin tức này là sao?”

      “Đúng vậy, Hoàng thượng!” Thái giám Lý Trường lau lau mồ hôi trán: “Có cần nô tài…”

      “Cứ để mặc họ.” Tiêu Mặc thản nhiên : “Nữ nhi nhà Hạ Lan suy bại đến mức phải bắt cá mà sống, đúng là châm biếm. cần lo cho họ, chúng ta tiếp tục đánh cờ.”

      “Lấy thực lực chúng ta bây giờ mà , án binh bất động, tạm thời trở mặt với thái hậu, Hạ Lan Thụy có vẻ được rồi. Mặc, đến cùng điều gì khiến cho kẻ luôn luôn tỉnh táo như ngươi ra tay —— mà còn ra tay với nương? Hơn nữa, còn làm cho thái hậu, Hạ Lan Thụy nhân cơ hội này gây rối lại càng dễ chơi.”

      “Hạ Lan Phiêu tuân thủ nữ tắc, chẳng lẽ đáng nhận chút giáo huấn? Bọn chúng cũng có cớ gì để lợi dụng đề tài này.”

      là vì chuyện này sao?” Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn Tiêu Mặc: “Ta lại nghĩ là ngươi có thể vì người nữ nhân, bản thân vốn chả màng đến mà tức giận.”

      “Đúng là có cái gì có thể gạt được hoàng thúc ha…” Tiêu Mặc thản nhiên cười: “Trong tay nàng ta, có thứ ta muốn.”

      “Cái gì? Nàng ta hóa ra lại… Mặc, lẽ nào ngươi vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc? Biết cái mà thứ đồ kia mang lại chỉ là tai ương ngập đầu , lại vẫn muốn tìm bằng được nó? Chi bằng ngươi đến cùng vẫn chịu buông tha cho cái người ở Lãnh Tuyền điện kia?”

      “Đúng vậy.”

      Lại hồi yên lặng.

      Tiêu Nhiên nhìn đứa cháu lãnh khốc mà tuấn mĩ của mình, khe khẽ thở dài, biết bản thân có khả năng can thiệp được vào quyết định của . Vì vậy, cười thay đổi chủ đề: “Mặc, ngươi đối xử với Hạ Lan Phiêu như vậy hơi nhẫn tâm rồi. Nàng ấy tốt xấu gì cũng là hoàng hậu, lâm vào tình cảnh ngày hôm nay, đúng là khiến kẻ khác tiếc hận.”

      “Hạ Lan Phiêu chỉ là dâm phụ thích tùy hứng làm bậy thôi, đáng để hoàng thúc quan tâm.”

      “Nhưng ta lại cảm thấy nàng ấy rất là thiên chân khả ái.”

      Tiêu Nhiên nhớ tới chuyện Hạ Lan Phiêu nhầm tưởng là Tiêu Mặc nhịn được cười. Mặc dù lý trí cho biết, đây rất có thể lại là mánh khoé của nàng ta người có dung mạo tầm thường mà tâm tư thâm trầm kia, nhưng cũng biết tại sao, lại tin tưởng cặp mắt trong suốt ấy đến thế.

      nhìn bàn cờ, mỉm cười nhàn nhạt, điệu cười ôn nhuận như ngọc: “Mặc dù vẫn tùy hứng làm bậy như thế, nhưng ta cảm giác được tính tình nàng ấy bây giờ so với trước kia tốt hơn ít. Chí ít, tháng nay trở lại nàng ấy chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng tùy ý đánh chửi, xử tử cung nhân.”

      “nàng ta chưa xuất cung gặp gỡ nam sủng của nàng ta là do bị cấm túc, mà nàng ta chưa xử tử cung nhân là bởi vì Phượng Minh cung của nàng ta ngoại trừ thiếp thân nha hoàn của nàng ta ra, chả có người nào khác hầu hạ nàng ta.” Tiêu Mặc tốt tính giải thích.

      “Ngươi là nhẫn tâm. Nàng ấy tốt xấu gì vẫn là hoàng hậu.”

      “Hoàng hậu hạ tiện, cắm sừng lên đầu trẫm?” Tiêu Mặc cười lạnh: “A Nhiên, thúc nên chú ý cẩn thận, nàng ta dụ dỗ thúc.”

      “Hình như ngươi ghen?”

      “Ghen? Với nàng ta?” Tiêu Mặc lạnh lùng cười, hạ mạnh con cờ trắng xuống: “Thúc biết , nàng ta chỉ là quân cờ mà thôi ——là quân cờ của Hạ Lan Thụy, cũng là quân cờ của ta… Nếu như nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, có thể ta cho nàng ta toàn thây, nhưng nàng ta bôi nhọ ta như vậy chỉ làm nàng ta chết nhanh hơn.”

      “Ngươi là nhẫn tâm.”

      “Nữ nhân, chỉ là thứ lệ thuộc kẻ mạnh, là đồ chơi của chúng ta thôi. Còn nữa, ta thắng.” Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, tươi cười rung động lòng người, nhưng lại khiến cho người ta thể nào đoán biết…

      Đêm khuya.

      Tiêu Mặc nhàng đẩy cánh cổng cũ nát chịu nổi ra, chậm rãi vào gian phòng đầy bụi và hôi thối. lẳng lặng nhìn bóng hình bị xích sắt trói trong phòng kia, về phía nàng. Tay , cẩn thận tỉ mỉ vén mớ tóc rối bời che ở trước trán người bị cầm tù, trói buộc ấy, ánh mắt ôn nhu tột cùng.

      Người kia, cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ cái vuốt ve của Tiêu Mặc, khuôn mặt chằng chịt vết thương lộ ra chút nét cười ấm áp. giây sau, nàng đột nhiên lấy từ trong lòng ra chiếc xương cá được mài cho sắc bén, giấu sẵn từ lâu, đâm mạnh vào bụng Tiêu Mặc…

      Phượng Minh cung.

      Tổn thương do roi quất của Hạ Lan Phiêu lành, chỉ để lại lưng vết sẹo nhàn nhạt. Việc nàng bị thương dường như gợi ra chú ý của bất kỳ ai, chỉ có thái hậu ở xa ngoài cung sai người mang đến cho nàng ít thuốc bổ, khiến cho Hạ Lan Phiêu đối với thế lực rộng lớn của thái hậu thầm nảy sinh chút phòng bị.

      Nổi bật trong tầm mắt nàng, là mảnh mênh mông vô bờ của đầm sen. Lá sen xanh biếc, hoa sen hồng nhạt, dưới ánh trăng chiếu rọi đều phát sáng lấp lánh, mà mùi hương mê người phá lệ thơm nồng trong bóng đêm.

      Đẹp quá. Trước đây có vào bắt cá rồi, cũng để ý thấy đầm đầy hoa sen. Lại , hoàng đế lão nhi là biết hưởng thụ… Hừ, hôm nay nàng nhất định phải lạt thủ tồi hoa, báo lại mối thù phạt roi nàng.

      Hạ Lan Phiêu nhớ tới đòn roi Tiêu Mặc cho nàng, ngược đãi nàng tàn nhẫn giận chỗ phát tiết. Nàng tới bên cạnh đầm sen, lửa giận chất đầy ngắt nắm hoa sen, còn coi hoa sen như cái cổ mảnh khảnh của Tiêu Mặc, chỉ thấy ngay lập tức hả giận nhiều. Nhưng trong khoảnh khắc nàng ngắt hoa sen, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng kêu rên. Tiếng động ấy, mặc dù yếu ớt, nghe lại có vẻ đau đớn cùng cực, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt dọa người.

      Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ… Hoa sen này thành tinh rồi, có thể rên rỉ?

      Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, vừa lo sợ thấp thỏm vừa hái đóa sen, nhưng hề nghe được tiếng rên rỉ vừa nãy. Nàng lặng lẽ thở dài hơi, nhàng lau chùi mồ hôi hột trán, cười thầm bản thân nhát gan, lại để chính mình hại mình.

      “Đừng…”

      Đúng lúc này, tiếng rên rỉ lại phát ra. Nàng theo thanh , theo dấu máu mặt đất, ở cách đó xa phát người đàn ông ôm ngực ngã ở bên cạnh đầm sen, nhìn qua đúng là bị trọng thương. Mà khi nàng đến gần, nhìn thấy khuôn mặt , nàng nghe được tiếng đóa hoa nứt gãy.

      nam nhân quá… quá đẹp trai. Người nam nhân trước mặt, mặc hồng y, yếu đuối nằm bên đầm sen. Sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, tóc đen dài rối loạn xõa tung đầu vai. Lông mi rất dài, cái mũi cao thẳng, môi hơi mỏng lại nhạt còn chút màu sắc. Trong đêm đen, môi hơi nhếch lên, cả người cũng tản mát ra hương sen nhàn nhạt. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn ta, chỉ thấy cả người cứng lại, cũng quên cả hít thở, rồi cuối cùng nàng cũng nhận ra nam nhân này là ai.

      Tiêu Mặc… Sao lại là . Sao lại mê man ở bên đầm sen. Ông trời chứng giám, phải nàng làm. phải nàng đánh ngất . Sao nàng lại xui xẻo thế này?
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :