[Cđ-Sắc]Cướp Sắc - Lạc Anh Phân Phi (update chương 31) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Liệu sắc dụ có thành công ko đây hay là lại bị thịt nhanh hơn nhỉ
      Tuyết Nguyệtlinhdiep17 thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      theo ta chắc là bị thịt nhanh hơn hihihi

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Neu c co thoat dc hai nay thi cung ko thoat khoi tay caca cua c. Nen ta du la chuong toi co thit an.he

    4. My Lovely Boys

      My Lovely Boys Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      704
      Chương 12: Nam nhân tư sắc bình thường [ tam ]
      Dưới ánh trăng là thân thể với đường cong linh lung, xinh đẹp động lòng người, giọt sương đêm rớt xuống đọng cái cổ trắng noãn của ta, sau đó chậm rãi mà trượt xuống thâm nhập vào bên trong cơ thể đẫy đà quyến rũ nên lời.
      Hình ảnh khiêu khích như vậy làm cổ họng của hai nam nhân hẹn mà cùng nhau run run di động lên xuống.
      để ý tới Phượng hồ ly nhìn ta với ánh mắt chờ mong, bàn tay bé quàng qua cổ của Khi Vũ Hiên trước.
      người ta ngửi thấy hương khí càng thêm đậm đặc hơn.
      Trong lòng thầm khinh bỉ nam nhân này, xem ra động sắc tâm rồi.
      Trong mắt ta bắt đầu có làn sương mù thản nhiên tựa như nước hồ mùa thu làm mê hoặc lòng người.


      “Khi công tử, muốn ta sao?”

      Ba chữ “Khi công tử” ta kêu bao hàm tràn đầy nhu tình cùng mật ý.

      Con ngươi đen nóng rực như lửa nhìn chằm chằm vào ta, tử y mĩ nam dường như kháng cự điều gì đó, nhưng đôi tay lại kìm lòng được mà ôm chặt lấy thắt lưng của ta.

      Cái miệng nhắn chậm rãi mà hôn lên đôi môi đỏ tươi của , chiếc lưỡi đinh hương vươn ra liếm liếm miệng , mùi rượu nồng đậm lại càng say lòng người.

      Cố ý khiêu khích, Khi Vũ Hiên hô hấp nguyên bản rất bình tĩnh càng lúc càng trở lên dồn dập, đôi môi nhàng ôn nhu mà hôn ta, Cái lưỡi khi mờ khi tỏ dần dần quấn quýt, ta lợi dụng lúc này ý loạn tình mê mà đưa vào miệng viên thuốc.

      Kinh ngạc khi thấy hành động của ta, khi vũ hiên mạnh mẽ thu lại cánh tay.

      Con ngươi vừa rồi còn mê ly đắm đuối, chợt trở nên thanh minh.

      Chậm rãi mà buông thắt lưng của ta ra, thanh mang theo chút tình dục chưa rút lui hoàn toàn nên còn run run.

      “Long Đậu Khấu, ngươi thế nhưng sử dụng mị thuật đối phó ta? …… Ngươi rốt cuộc là cho ta ăn cái gì……”

      Chỉnh lại quần áo ta lui ra phía sau vài bước.

      “Yên tâm , thuốc này có độc…… Có điều ta cảm thấy tay chân ngươi được thành cho lắm nên mới giúp ngươi hảo hảo mà bình tĩnh chút thôi……”

      Dùng sức mà lắc lắc cái đầu, Khi Vũ Hiên muốn bảo trì thanh tỉnh, bất quá, độc tính của mạn đà la, lại có thêm hỗn hợp của vài loại dược thảo độc đáo khác, cho dù có là cao thủ cường đại thế nào cũng thể chống lại được uy lực của nó.

      “Ta thực hoài nghi…… Ngươi …… Chỉ đơn giản là cái tiểu quận chúa của Hầu phủ thôi sao……”

      đôi mắt đẹp tìm tòi nghiên cứu mà nhìn ta, Khi Vũ Hiên vừa đứt quãng xong, thân hình lảo đảo vài cái cuối cùng cũng chống đỡ được mà ngã xuống……

      Lấy chân đá đá vài cái lên khuôn mặt tuấn tú của , ngữ khí mang theo khinh thường mà :

      “Khi Vũ Hiên…… làm cho ngươi mất hết nội lực xem như ta nhân từ với ngươi lắm rồi ……”

      Giải quyết xong người nam nhân, ta cũng có quên, bên cạnh ta còn đứng cái xem diễn .

      Nhìn sư đệ nhà mình chịu khổ, thế nhưng khuôn mặt của Phượng hồ ly vẫn còn cười vui vẻ như hoa.

      Ta chưa động đậy Phượng hồ ly nhàng tiến lại gần đây.

      Ngón tay thon dài chưa được đồng ý của ta nâng lên mà xoa xoa thần cánh hoa của ta sưng lên vì bị Khi Vũ Hiên cắn.

      “Đậu Đỏ Đậu…… Kế tiếp, ngươi tính đối phó với ta như thế nào đây, mị thuật của ngươi…… Ta rất thích nha……”

      Mắt lạnh mà nhìn con hồ ly động dục trước mặt đối với nam nhân này ta cũng cần sử dụng mị thuật chính bản thân của cũng có thể tự phát tao rồi.

      Nâng lên bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay nhàng xoa nắn nửa thân trần trụi như ngọc của ……

      Bàn tay hoạt động ta có thể cảm nhận ràng được tiếng tim đập mỗi lúc nhanh hơn, sau đó nhìn thấy ánh mắt của xuân tình nhộn nhạo, ta lúc này lưu tình chút nào mà rút tay về.

      “Phượng Vô Trần, nếu ngươi có được ta , hứng thú của ngươi đối với ta có thể duy trì được thời gian bao lâu đây…… Là ngày…… tháng…… năm……hay là lâu hơn nữa……”

      Thấy sắc mặt của trở nên khó coi, ta biết bản thân mình ta trúng tâm của , nên ta càng nghĩ muốn dao chặt cho đứt nên ánh mắt càng trở nên lãnh mị mà đối với nhoẻn miệng cười.

      “Nữ nhân của ngươi, nghe là có rất nhiều……như là muội muội quí của Hoàng Thượng…… ái nữ duy nhất của Hồ Thái y…… hòn ngọc quý tay của Bắc Tĩnh Vương…… Đúng rồi, thiếu chút nữa quên , Lục Oánh tỷ tỷ của ta nữa, xem ra nàng cũng đối với ngươi lưu luyến…… phong lưu của ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu xem ra ngay cả chính bản thân ngươi cũng đếm được …… Nam nhân sạch giống như ngươi vậy liệu có thể xứng đôi với ta sao ……”

      cái danh sách dài được ta nêu lên làm cho Phượng Vô Trần á khẩu trả lời được.

      Phượng mâu lóe lên tia quang mang, khuôn mặt nổi lên màu hồng phấn.

      “Đậu Đỏ Đậu, ngươi ghen tị sao?”

      Ta lắc đầu, ta lấy tay nhổ xuống trâm cài đầu, đặt ở trong tay tinh tế mà vuốt ve.

      “Cho dù ngươi ngày mai có thê thiếp thành đàn, rồi có thêm vài đứa con, ta cũng tuyệt đối cũng chút nhíu mày.”

      Cúi đầu nhìn ta, Phượng hồ ly cầm lấy đôi tay bé, ngón tay ái muội vỗ về lòng bàn tay của ta.

      “Bảo bối, lời của ngươi là làm cho ta thương tâm……”

      Mạnh mẽ mà rút bàn tay về, tia sáng mũi nhọn dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh.

      nam nhân đáng để cho ta chú ý cho dù có thương tâm tới chết…… Cũng cùng ta có quan hệ……”

      Nhìn ta dùng cây trâm sắc nhọn chút lại chút cắt qua quần áo của , phượng mâu trầm xuống, sắc mặt chuyển sang lãnh.

      “Ngươi là rất ác tâm……”

      Đầu vai của Phượng hồ ly, bắt đầu ra vết máu.

      “Nếu ngươi muốn xem đến cảnh ác hơn …… Ngươi có thể tiếp tục dây dưa với ta……”

      Cố nén đau, Phượng Vô Trần với giọng sủng nịch.

      “Độc nhất là tâm nữ nhân…… Quả nhiên đúng vậy……”

      Tay dùng chút lực, trò chơi này ta có tính toán tiếp tục chơi với .

      “Đa tạ tán thưởng…… Phía trước quẹo trái chính là cửa ra, nếu còn có việc gì nữa, thỉnh ngài mang theo sư đệ tốt lập tức cút ra ngoài cho ta……”

      Phượng hồ ly trong đôi mắt phượng cuồn cuộn nước mắt dâng lên, còn có xu thế muốn rơi xuống.

      “Đậu Đỏ Đậu, cho dù ngươi có hận đến nỗi thể giết chết ta, cũng tất phải thô lỗ như vậy có được ?”

      Mĩ nam rơi lệ ta có gặp qua, bất quá tại nhìn thấy cũng có thể biết được cái gì là thương hương tiếc ngọc, điềm đạm đáng .

      Cái trâm cài sáp nhập vai lại được ta dùng thêm chút lực tiến sâu thêm vài phần.

      “Phượng Vô Trần, ta rồi, ngươi nên đến gây chuyện với ta. Ngươi yên tâm, đây là phủ Trung Liệt Hầu, ta còn có đến mức giết chết ngươi. Bất quá, nhớ kỹ về sau đừng có ở trước mặt ta mà lộ ra chút ít da của hồ ly …… Bởi vì làn da nhìn còn trắng còn nộn hơn so với cả nữ nhân, ta càng xem càng chán ghét……”

      Lần đầu tiên, Phượng Vô Trần ở trước mặt ta mà thu hồi mị thái, phượng mâu híp lại, ánh mắt lạnh như băng.

      “Long Đậu Khấu, ngươi chán ghét ta?”

      “Đúng vậy!”

      “Vì cái gì?”

      vì cái gì cả, Chán ghét chính là chán ghét, ngươi cho rằng cần phải giải thích sao?”

      Chậm rãi rút ra cây trâm, nhìn mặt còn dính nhè vết máu, ta cười đến lạnh như băng.

      “Phượng Vô Trần, ta muốn cái gì đó, ngươi vĩnh viễn cũng cho được…… Hơn nữa, ở trong mắt của ngươi, ta cho tới bây giờ cũng có nhìn thấy được là ngươi thích ta…… Ngươi chỉ là cảm thấy cuộc sống này vô vị nên muốn tìm người mà đùa đùa cho vui…… Đáng tiếc, ngươi tìm lầm người rồi, ta Long Đậu Khấu còn có việc phải làm, muốn chơi cái trò nhàm chán này cùng ngươi……”

      Yên lặng mà nghe ta xong, Phượng Vô Trần khóe miệng nhếch lên tia cười khổ, vươn hai tay mà phủng trụ khuôn mặt của ta, hai mắt thẳng tắp nhìn ta.

      Tiếng cười của , chỉ có bi thương, tìm ra được nửa phần vui vẻ trong đó.

      “Nguyên lai ở trong lòng của ngươi, ta vốn chỉ là cái tiểu nhân háo sắc…… Nguyên lai hết thảy những điều ta làm đối với ngươi, ngươi cho tới bây giờ đều có hoài nghi…… Tốt lắm, nếu như vậy, ta cũng tiếp tục lại đến quấn quít lấy ngươi, bên ngoài nhiều loại hoa thơm ta cần gì phải đem tâm đặt lên cái cây vô tâm chứ……”
      Kimiko, Mẹ Mìn, windlove_969310 others thích bài này.

    5. My Lovely Boys

      My Lovely Boys Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      704
      Chương 13: Xuất tình nhân trong mộng. [ nhất ]

      Thân ảnh màu trắng thon dài thô lỗ mà khiêng tử y nam nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mang theo vẻ giận dữ mà nhảy lên mái hiên, quay đầu lại mà biến mất ở trong bóng đêm.

      Lời của Phượng hồ ly trước khi bỏ vẫn quanh quẩn ở bên tai ta, nhìn lại những hạt ngọc đậu đỏ diễm tay mà vừa đưa cho ta, định ném vào trong bụi hoa, nhưng lại suy nghĩ chút sau đó đem nó nhét vào trong lòng.

      Sinh nhật mỗi năm, Phượng hồ ly đều đem cho ta viên ngọc đậu đỏ như vậy.

      Đậu đỏ tương tư, có ý nghĩa xinh đẹp, sáu hạt ngọc đậu đỏ, giữa giả giả, ta từ trước đến nay chưa bao giờ để ý tới.

      khắc khi ta xoay người lại nghe được tiếng bước chân ở phía sau truyền tới, trong khí tràn đầy khí tức lạnh như băng.

      Cảnh giác mà giơ lên khóe mắt, nhìn thấy góc trường bào hắc y tung bay ở trong gió, lòng lại càng cảm thấy yên.

      Chuyện vừa rồi, đại ca rốt cuộc thấy được bao nhiêu?

      thầm mà khẩn cầu, hy vọng chỉ có thấy được nửa phần sau, mà có nhìn được nửa đoạn trước lúc ta dùng sắc dụ hai nam nhân kia.

      biết làm như thế nào mà đối mặt với , ta chỉ có thể làm bộ như biết ở phía sau có người, bước chân thành thục tiếp tục chậm rãi mà về phía trước.

      Tiếng bước chân như từ cõi u linh vẫn theo sát ở phía sau, đình viện mà ta cùng mẫu thân ở tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng đoạn đường ngắn ngủi lại làm ta mồ hôi ướt đẫm cả sống lưng.

      Khi bước chân thực chuẩn bị chạm vào cửa khắc, tiếng động kia mới dừng lại, tiếng tay áo bay múa trong gió cũng còn, lúc này ta mới có can đảm mà ngẩng đầu lên.

      Trong hoa viên yên tĩnh bóng người, chỉ thấy những tàng cây cùng hoa cỏ dưới ánh trăng, tất cả đều có gì khác lạ cả giống như tiếng bước chân làm người run sợ mà khi nãy ta nghe thấy chỉ là ảo giác của ta mà thôi.

      Tay bé ôm lấy ngực, ta thầm thở dài nhõm hơi, đại ca có ép hỏi chuyện vừa rồi, có phải là đại biểu cho việc nhìn thấy cái gì cả?

      Nhìn sắc trời muộn, có lẽ mẫu thân cũng ngủ. Tiểu Hoa chắc cũng ôm chăn mà làm mộng đẹp rồi.

      Ta tiến lại bàn đu dây ở hoa viên ngồi lúc lâu, chờ tâm tình bình tĩnh trở lại, ta mới chậm rãi trở về phòng của mình.

      Trong nháy mắt khi mở cửa, nguyên bản phòng tối đen như mực lại đột nhiên có mảnh ánh sáng.

      Ở giữa phòng, nam nhân thân hắc y tà lãnh nhàn nhã mà nằm nghiêng giường của ta, tay trái nâng má, tay phải vỗ về cái nhẫn ngọc ngón tay cái, đầu tóc dài đen nhánh rối tung trông có phần tà mị.

      Dung mạo tuấn mỹ, mang theo vài phần trời sinh quý khí cùng ngạo mạn, cổ áo mở ra làm lộ ra xương quai xanh màu lúa mạch.

      thể phủ nhận, nam nhân trước mắt này rất tà tứ và câu hồn, gợi cảm làm cho người ta phát run.

      Nhìn thấy ta tiến vào, con ngươi đen sau thẳm mà cuồng tứ kềm chế được chăm chú nhìn ta, thanh lãnh liệt, làm cho ta rét mà run.

      “Đậu Khấu Nhi, nghe cha , ngươi bồi Phượng Vô Trần cùng Khi Vũ Hiên hoa viên phẩm trà ngắm trăng , có phải vậy ?”

      Lời như chút để ý nhưng thanh trầm thấp của đại ca lại làm cho ta bất an.

      Suy nghĩ chút như thế nào mà trả lời , ta nhàng gật gật đầu.

      Từ giường đứng lên, đại ca thân thể cao lớn, tiêu sái từng bước mà đến gần ta.

      Hô hấp nỏng bỏng phun lên đôi môi của ta, sau đó đột nhiên cắn mạnh lên đôi môi non mềm đó.

      “Ngươi uống rượu Nữ Nhi Hồng sao?”

      Nhớ tới cái hôn của Khi Vũ Hiên lông mày thanh tú khỏi khẽ run lên.

      “Đúng vậy!”

      Lãnh đồng lóe lên tia thâm ý, khóe miệng nhếch lên.

      “Ngươi cùng bọn họ lúc đó cùng nhau chuyện gì ?”

      Đoán ra dụng ý của , tay bé ôm lấy thắt lưng kiên cố.

      mặt lên nụ cười tươi, đáy mắt mảnh mềm mại.

      có Lục Oánh tỷ tỷ cùng Bích Tiêm tỷ tỷ trò chuyện cùng bọn họ thế nên ta cùng bọn chuyện gì cả!”

      Nghe được câu trả lời của ta, đại ca liền đưa lên bàn tay nhàng mà xoa khuôn mặt nhắn, con ngươi đen tối lẳng lặng nhìn ta.

      là như vậy sao?”

      Khẽ hạ xuống ánh mắt, ta nhìn ra đại ca nghĩ gì, điều này làm cho ta hiểu tại sao lại càng trở lên khẩn trương.

      Cố gắng giơ lên đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, khóe miệng xả ra nụ cười bất đắc dĩ.

      “Đại ca nếu tin, có thể hỏi hai vị tỷ tỷ.”

      gì, đại ca chỉ dùng tay tham nhập vào áo ta tựa hồ như muốn tìm cái gì đó.

      Chịu đựng cảm giác tê dại mà đầu ngón tay như vô tình mà cố ý xẹt qua hai trái đào trước ngực đem lại, ngay sau đó bên ngoài lại bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa mềm .

      “Khấu Nhi, ngủ sao?”

      dám đáp lại, mắt nhi nhìn về phía đại ca.

      Lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, bàn tay chậm rãi lui ra khỏi lòng ngực, đại ca từ bên người ta chậm rãi đến cái ghế bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.

      Chỉnh lại quần áo, nhìn trong gương, cảm thấy may mắn vì tóc có rối, sau đó ta mới vội vàng mở cửa ra, đem mẫu thân yếu đuối dìu vào phòng.

      Nhìn thấy đại ca ngồi trong phòng, nương ta hơi dừng lại chút, sau đó thân hình nhàng khinh xuống :

      “Đại công tử, ngươi lại đây xem Khấu Nhi ?”

      Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của ta, đại ca lạnh lùng giơ lên khóe mắt, nhàng gật gật đầu.

      Sợ nương ta lạnh, ta ôn nhu cầm lấy cái áo choàng khoác lên cho nàng.

      “Mẫu thân, khuya như vậy sao người còn ngủ, có phải chứng mất ngủ lại tái phát hay ?”

      Mắt đẹp khẽ nâng, mẫu thân dùng đôi tay ấm áp bé xoa lên khuôn mặt lạnh như băng của ta.

      phải, ngày mai là sinh nhật mươi sáu của ngươi, ta nghĩ mang ngươi lên miếu nguyệt lão núi xin quẻ sâm, hy vọng ngươi có thể gả vào gia đình tốt……”

      Mẫu thân vừa dứt lời, sắc mặt của đại ca chợt trở nên lạnh lẽo.

      “Đến miếu nguyệt lão xin sâm?”

      đôi con ngươi đen tà nịnh thâm trầm quét về phía ta.


      “Vừa vặn ngày mai ta cũng rảnh, nên cùng với các ngươi……”
      @eloite : chương mới á nha
      Kimiko, Mẹ Mìn, sói già gian ác15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :