1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Phu Quân Lang Băm - Đậu Toa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phu Quân Lang Băm!

      [​IMG]
      Tác Giả: Đậu Toa

      Hệ Liệt: Tam Quái Thành Dưong Châu

      Thể Loại: Xuyên , Cực Sủng 3S

      Văn án:


      ... Chẳng lẽ xuyên qua thời cũng làm cho người ta nổi thú tính? !

      Nàng thế nhưng vì cài cái 'nút áo' mà nỡ hạ mãnh dược đối với nam nhân hồn nhiên

      Làm cho lần đầu tiên trân quý nhiều năm của chôn vùi dưới 'bàn tay' của nàng

      Càng khoa trương là, nhìn đến bộ dáng rên rỉ thở dốc, quần áo chỉnh

      Nàng thế nhưng lại cảm thấy cực kì gợi cảm, thậm chí có loại cảm giác như nhặt được báu vật...

      Ừm, nếu nàng 'lỡ' đem mỹ nam tử cực kì đáng này sờ sạch nhìn sạch đương nhiên phải cấp cho người ta danh phận chính thức

      Mới có thể danh chính ngôn thuận hưởng dụng tốt... phải, là chăm sóc tốt

      Trời ạ! ngờ rằng nàng chỉ mắc phải chứng ' biết nhìn người', mà còn trêu chọc phải bình dấm chua siêu cấp lớn

      Chẳng qua chỉ là 'công tác chuẩn bị' cho trước lễ thành thân mà thôi, khiến cho hoàn toàn phát điên, biến thành nam nhân tràn ngập khí chất hắc ám, ma mị.

      Còn , chỉ cần đem nàng 'Chơi đùa' đến hỏng rồi, cần phải lo lắng 'người khác' đến tranh giành nữa....

      Bạn đọc giới thiệu về chàng còn lại của hệ liệt Tam Quái Thành Dương Châu, vâng ba vị quái nhân khác người này làm các bà mối của thành Dương Châu ai dám để mắt đến, nay có người đến 'rước' ai ai lại mừng?

      Nhất là chàng ngốc tử luôn thích lấy người sống ra làm vật thí ngiệm kia dù có gia tài bạc vạn cũng ai dám đem con mình vào.

      Rủi đêm trăng thanh gió mát, chàng hứng trí 'làm thơ' đem nương tử ra thử loại độc mới nhất dù có mười cái mạng cũng chẳng đủ để cho chàng thử.

      Thế mà có lại 'hy sinh quên mình' 'cứu vớt' đấy các nàng ạ.

      Ai ăn gan trời thế nhỉ? Đọc rồi biết, rằng chàng ngốc có thực ngốc hay , hay bên dưới lớp da dê là con cọp hung tàn ma mị.
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Jenny Kún, Happyanh, Kimanh125720 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiết Tử
      Edit: Ái Nhân



      Trong thành Dương Châu cành liễu rũ bóng, trăm hoa đua nở, giống như cảnh đẹp chốn bồng lai, được ban tặng khí hậu ấm áp, làm gió thấm đẫm hương hoa thổi qua, biết kết hợp nối tơ duyên cho bao nhiêu giai nhân tài tử, tình duyên nghìn đời.

      Nhưng mà, cái gọi là kiểu mẫu, chính là để người ta phá vỡ.

      Tại nơi cảnh xuân hết sức tươi đẹp này, lại có vài người thích kiếp sống phảng phất như trời đồng gió rét, vô cùng lạnh lùng…

      Nếu hỏi trong thành Dương Châu có những người nổi tiếng nhà nhà biết người người nào, vậy thể nhắc đến ba người này.

      Ba người này có tiền có thế ¬—— nhưng nhà có tiền, quan lại cầm quyền trong thành Dương Châu này cũng thiếu, nếu phải có chỗ rất độc đáo, sao có thể khiến mọi người đều biết chứ? Hơn nữa lại là chỗ độc đáo nào, có thể dọa chạy hết bà mối lớn còn có khuê nữ tuổi cập kê các nhà, làm cho ba người tuổi đều gần 25, lại chưa cưới vợ?

      Hết thảy chuyện này, đều lên từ “thanh danh tốt” của bọn họ.

      Trước hết đến quái nhân thứ nhất của Dương Châu !

      Quái nhân thứ nhất Dương Châu, đó là con của nhà Hoàng Phủ thành đông kia, Hoàng Phủ Lận Như.

      Người này tính cách tà mị, buồn vui thất thường, xem con ra gì, trừ mẹ ruột ra, nhưng đứa con khác đừng nghĩ đến gần bên cạnh nửa bước, cho nên bên trong phủ Hoàng Phủ cơ hồ tìm thấy tỳ nữ.

      Nhưng chuyện gần nữ sắc này, trắng ra cũng phải là vấn đề gì lớn, Hoàng Phủ Lận Như nếu chỉ có chút bệnh này, cửa nhà sớm bị người cầu hôn san bằng, vấn đề nằm ở chỗ, vấn đề của Hoàng Phủ Lận Như phải chỉ có điểm như vậy… Nhiều điểm a!

      Trình độ Hoàng Phủ Lận Như chán ghét con , nghiêm trọng đến mức chỉ cần có con đến gần , đều bị đối xử bình đẳng ném ra ngoài, con trong cảm nhận ngay cả giá trị tiết dục cũng có, nghe năm 20 tuổi sau vài lần đến thanh lâu, liền cảm thấy chạm vào con là chuyện phiền toái, do đó ‘thủ thân như ngọc’ đến nay.

      Đồn đãi khi rãi ra, có khuê nữ nhà nào nguyện ý xuất giá vào nhà Hoàng Phủ làm bao cát, càng đến có thể có gả cũng như gả, hàng đêm giường gối chiếc chứ!

      Cho nên Hoàng Phủ Lận Như đương nhiên bị liệt vào quái nhân thứ nhất Dương Châu.

      Lại đến chuyện quái nhân thứ hai Dương Châu.

      Quái nhân thứ hai Dương Châu, là con nhà họ Đô thành nam, Đô Chậm Ảnh.

      đến nhà họ Đô thành nam, ở trong thành Dương Châu ra treo bảng đề chữ vàng thần y nhà quan, y thuật cao minh nghe ngay cả ngự y đều phải tự than bằng, mà trong truyền nhân nhà họ Đô Đô Chậm Ảnh xuất sắc nhất.

      Vị này cũng là công tử gia thế tốt, bản lĩnh cao, bộ dáng lại tuấn tú lịch , cố tình chính là tính tình kia… Làm cho người ta lùi bước dám lại gần, dễ nghe chút là hỏi chuyện thế gian, khó nghe chút căn bản chính là thằng ngốc!

      Thiếu gia nhà họ Đô y thuật tốt, đụng đến triệu chứng phức tạp hoặc kịch độc xảo quyệt đều có biện pháp hóa giải, duy chỉ có bệnh ngốc của bản thân lại chữa được.

      Trừ y dược ra chuyện lớn chuyện bên ngoài, đều rất giống đứa trẻ bảy tuổi, cần người khắp nơi chăm sóc, tính tình là thay đổi thất thường, thường thường người bệnh chữa được nửa, mất hứng cái lại muốn cầm độc dược ra thử nghiệm.

      Thử hỏi có thiêm kim nhà ai nguyện ý cùng thằng ngốc kết tơ duyên? Huống chi thằng ngốc này biết chừng ngày nào đó có thể lấy vợ ra làm vật thí nghiệm dược hiệu nữa!

      Cho nên vị trí quái nhân thứ hai thành Dương Châu đương nhiên cấp cho Đô Chậm Ảnh nhận.

      Quái nhân thứ ba Dương Châu này đâu, là Khiên Dương Cừu.

      Trăm ngàn đừng nghĩ rằng người này đứng hàng thứ 3 trong tam quái Dương Châu liền bình thường hơn so với hai người trước chút, này chỉ là vì tật xấu ‘ham mê’ nho nho

      Đó là tiền.

      Khiên Dương Cừu tiền như mạng, nhưng cũng keo kiệt tiết kiệm đòi mạng.

      Này vốn dĩ cũng phải là vấn đề lớn, cố tình thủ pháp giật tiền là từ bất kì thủ đoạn tồi tệ nào, bất luận cái gì có liên quan đến , chỉ cần ra giá làm vừa lòng, cho dù là cha ruột của đều có thể bán. Nếu ngay cả cha ruột cũng có thể bán, huống chi là vật phẩm quan trọng khác, kết quả là cọc hôn nhân đính hạ trước đây, cũng bị lấy ngàn lượng hoàng kim bán cho người thành bên.

      Lại đến tiết kiệm ! Người này nắm cả đống tiền tài, cũng xài chút cho người trong nhà và bản thân, ra cửa bộ, mặc cũng là áo vải kém chất lượng nhất, về chỗ ở, chỉ thiếu dùng nhà nghèo rớt mồng tơi để hình dung, trừ mấy ghế dựa dùng để chiêu đãi khách ra, ngay cả giường đều là tự mình đóng.

      Quái nhân tiền thành si như vậy, sao gia đình người ta nguyện ý để cho con nhà mình gả qua chịu khổ cả đời? Cái khác , nếu ngày nào đó làm ăn mày có thể kiếm nhiều tiền hơn, chắc chắn kéo cả nhà đám ăn xin.

      Cho nên danh hiệu quái nhân thứ ba Dương Châu, Khiên Dương Cừu liền việc nhân đức nhường ai cầm lấy.

      năm mới bắt đầu, việc lạ liên tục xảy ra trong thành Dương Châu, mỗi cái đều có liên quan đến ba quái nhân thành Dương Châu.

      Đầu tiên, đó là quái nhân thứ nhất Dương Châu này thế mà lại cưới vợ!

      Người đàn ông tà mị chán ghét con cưới vợ, hoàn cảnh thế nào phát sinh? khỏi làm người ta chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

      nghĩ đến lời đồn Hoàng Phủ Lận Như cưới vợ còn chưa ngấy, lại truyền ra tin tức quái nhân thứ hai Dương Châu Đô Chậm Ảnh thế nhưng cũng muốn thành thân!

      Ai nha, đến tột cùng là khuê nữ nhà ai sợ chết dám gả cho chàng ngốc nhà hộ Đô đây?

      Các vị khách quan cảnh giác cao độ, trò hay như vậy vừa mới bắt đầu a!
      Tiểu Ly 1111, Happyanh, Chris16 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1
      Edit: Ái Nhân

      Hương thơm thấm tâm cảm xúc non mềm

      Phảng phất khắc thân thể nào đó

      Khiến ta ngày đêm mong nhớ khó quên…

      Trời cao trăng sáng, hương thơm cây thuốc tràn ngập trong khu vườn cùng kho thuốc nho , bốn phía yên vắng tiếng động, giống như qua hai mươi mấy năm, yên tĩnh, trống vắng, ai đến thăm.

      Nhưng yên tĩnh lâu dài này, lại bị thanh đột ngột phá vỡ.

      "A a a a a —— "

      Giọng nữ cao từ trời giáng xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần, làm cho Đô Chậm Ảnh đợi ở trong nhà tranh cũng nhịn được nhô đầu ra xem.

      Phịch tiếng, giọng nữ kia im bặt đình chỉ, chỉ thấy người treo cây đại thụ trước nhà, lay động hai cái, lại liền phịch tiếng ngã lên thảo dược phơi trong vườn.

      “A! Dược thảo của ta!” Đô Chậm Ảnh kinh hô tiếng, lập tức xông lên phía trước lo lắng dược thảo cực khổ vất vả phơi nắng mấy ngày nay.

      “Ai… Đau chết người…” Bút Mạt Trừng luống cuống tay chân muốn bò lên từ trong đống ‘cỏ dại’, bên xoa xoa cái mông bị ngã đau, bên khóc thét.

      nương là ai? Sao lại ngã lên thảo dược của ta?” nhăn mặt nhăn mày, vẻ mặt vui hỏi, phòng bị lui lại cách nàng vài bước.

      “Thảo dược? những thứ cỏ dại này?” ra dưới khu núi là phòng khám đông y a? Vận số của nàng tốt như vậy, lại vừa khéo ngã thảo dược nhà người ta, có thể chuẩn như thần như vậy hay a? Bút Mạt Trừng

      “Đây là thảo dược của ta, phải cỏ dại!” lớn tiếng phản bác, đồng thời lúc nàng đánh giá chính mình, cũng lấy ánh mắt giống nhau đánh giá lại.

      Chị này kỳ lạ, người mặc quần áo chưa bao giờ thấy qua.

      Người đàn ông này kỳ lạ, mặc cổ trang làm gì a, đóng phim à?

      Hai người sau khi đánh giá đối phương xong, trong lòng đồng thời nghĩ như vậy.

      “Chị, chị tên gì a?” giống như vô tội cười hỏi.

      Tuy rằng chị này mặc váy áo chưa từng gặp qua, nhưng nàng thoạt nhìn giống người xấu, huống hồ… lâu có ai chơi với ! Hì hì!

      “Cái gì?!” Bút Mạt Trừng trừng lớn mắt: “Cậu kêu tôi là chị?!”

      Có lầm a! Nàng thoạt nhìn đủ tiêu chuẩn là chị sao? Cho dù có khuôn mặt trẻ em như thế, nhưng nhiều lắm hai người bằng tuổi nhau thôi! Có nhất thiết kêu nàng là chị ?

      Đô Chậm Ảnh cào cảo gãi đầu, biết làm gì sai: “Đúng a! Chị lớn tuổi hơn ta, phải nên gọi là chị sao?”

      Lớn hơn ? thể nào… Bút Mạt Trừng nhìn tươi cười quá mức hồn nhiên, còn có cảm giác lời đặc biệt ngây thơ, trong lòng khỏi trở nên hoài nghi.

      phải là…

      “Cậu năm nay mấy tuổi?” Nàng thử hỏi.

      Quả nhiên, lộ ra biểu tình khổ não, sau đó đếm từng ngón tay: “1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10… Sau mười là mấy?”

      Bingo! Nàng đoán sai, người đàn ông mặc quần áo quái dị trước mắt, đầu óc quả nhiên có chút bình thường… À, phải là trí tuệ kém phát triển mới đúng.

      Ngay lúc nàng nghĩ như vậy, đồng thời vì vẫn thể đếm tiếp sau số 10, buồn rầu ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt cười như đứa trẻ dễ thương, vẻ mặt càng phảng phất như chú chó bị vứt bỏ, lập tức gợi lên bản năng chăm sóc của Bút Mạt Trừng.

      Đối với loại ánh mắt này nàng có sức chống cự, nhất là khuôn mặt xinh đẹp vô tội của … Ai! Nàng cảm thấy mình sắp hôn mê.

      sao, đếm được nữa cầm đếm.”

      ? Chị chê ta ngốc sao?” Đô Chậm Ảnh lã chã chực khóc nhìn nàng. Hiếm khi có người chê ngu ngốc, làm cho đáy lòng nhận định tỷ tỷ trước mắt này là tuyệt đối là người cực kỳ lương thiện.

      , !” Bút Mạt Trừng vội vàng phủ nhận, chỉ sợ chậm chút làm tổn thương.

      nở ra nụ cười hồn nhiên: “Vậy chị ở lại cùng với ta sao?”

      lâu có ai ở lại cùng với , tỷ tỷ này là người tốt, muốn tỷ tỷ ở lại bên cạnh .

      “Được!” Bút Mạt Trừng có nghi ngờ , sảng khoái đáp ứng, biết ý nghĩa của từ ‘ở lại’ đối với hai người, ngược lại cách nhau 10 vạn 8 trượng.

      Nếu bị thương, nàng liền ngồi lại chơi với chút ! Dù sao bao lâu nữa có nhân viên cứu hộ đến tìm các nàng, chỉ là biết Quỳnh Dĩ cùng Hi Dung có vận tốt giống như nàng hay , lông tóc thương…

      Bút Mạt Trừng lòng lo lắng cho an nguy của hai người bọn họ, hoàn toàn nghĩ đến có thể nàng trở về được, cũng chú ý đến trong mắt Đô Chậm Ảnh toát ra ánh mắt tùy hứng giống như đứa trẻ độc chiếm món đồ chơi thích.

      Đêm còn dài, nhưng còn yên tĩnh…

      Bút Mạt Trừng xoa xoa ánh mắt. Cảnh vật phía trước có gì thay đổi, người đường vẫn như cũ trước mặt nàng, có điều thậm chí đến trâu còn tiết hướng về phía nàng kêu.

      Nàng chưa từ bỏ ý định nhéo hai má cái, muốn xác nhận chính mình có phải nằm mơ hay ——

      A… Đau quá, đau quá!

      Có đau có nghĩa là những gì nàng nhìn lúc này đều là , ngay cả những lời nàng vừa nghe cũng đều là .

      Nơi này… Gọi là thành Dương Châu.

      Nơi này có tổng thống, chỉ có cái loại hoàng đế xuất trong phim cổ trang.

      Nơi này đương nhiên cũng có vòi nước cùng đèn điện, chỉ có đòn gánh múc nước cùng thùng nước, còn có ngọn nến thoạt nhìn .

      Cho nên… Căn cứ vào đủ loại dấu hiệu bên ngoài cho thấy, nàng ở trong triều đại , thời đại cổ xưa nào đó, phòng nàng ở bây giờ, nghe là nhà tranh của ‘quái nhân thứ hai Dương Châu’ gì đó.

      Quá khoa trương ! Chằng qua là lên núi mà thôi, thế mà lại gặp chuyện này, nàng phải mua bài lô tô ngay lập tức… đúng! Ngay cả trở về cũng biết trở về như thế nào, còn muốn mua bài lô tô cái gì?

      Nàng vỗ đầu mình chút, bắt buộc mình thanh tỉnh chút, so với bên kia mơ mộng viễn vông, bằng suy nghĩ tiếp theo phải làm sao mới có vẻ thực tế chút.

      Hừ hừ, lấy lực thích ứng của loài gián, cũng phải là chút tình huống đột ngột có thể họa hỏng như vậy.

      “Mạt Mạt, chị về rồi?”

      Bút Mạt Trừng chân trước còn chưa vào cửa, giong lo lắng truyền vào tai. Xưng hô ghê gớm như vậy cần đoán cũng biết, nhất định là người ở chung với nàng Đô Chậm Ảnh phát ra.

      Kể từ ngày nàng ngã vào trong vườn trở , hai người ở chung 2, 3 ngày, ngoại trừ cá tính bám người quá mức ra, , nàng căn bản biết có tính cách buồn vui thất thường, mất hứng cái bắt người thí nghiệm dược hiệu như người ta .

      “Mạt Mạt, đường chơi vui sao?” HÌnh ảnh Đô Chậm Ảnh giống như con chó , làm cho nàng thể tạm thời buông tha nghi vấn trong lòng trấn an .

      đường phải đều như vậy sao? Có cái gì chơi vui hay chơi vui?” Nàng ôn nhu , kéo ống tay áo của ngồi vào ghế, sau đó cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho .

      “Là như thế sao? Nhưng cả cho phép ta ra khỏi nhà lâu, ta muốn biết bên ngoài có phải còn náo nhiệt như cũ, chơi vui như cũ hay !”

      cả cậu cho phép cậu ra khỏi nhà? Vì sao?” phải là sợ tính tình như đứa trẻ gặp phải phiền phức chứ, cho nên mới nhốt trong này, cho ra khỏi nhà?

      cả ta gây rắc rối, nên cho ta ra khỏi cửa.” Đô Chậm Ảnh đơn , thanh rầu rĩ ủy khuất kêu oan trong lòng.

      “Phiền toái?” như nàng suy nghĩ chứ… “Tiểu Ảnh, lúc cậu đường, có phải hay dùng những loại thảo dược này người khác ?

      “Mạt Mạt, sao tỷ biết?” ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.

      Ha ha, nghĩ cũng biết! trán nàng thoáng chốc có ba cột đen, bên miệng khỏi lộ ra nụ cười khổ.

      Lời đồn về thiếu gia nhà họ Đô này, nàng dạo đường vòng biết nghe được bao nhiêu, tuyệt đại đa số đều vui buồn thất thường, lại thích thí nghiệm dược hiệu đường, có khi thậm chí còn làm cho bệnh nhân đến khám chết khiếp! Cho nên căn bản cần suy nghĩ nhiều, suy luận chút liền biết.

      “Cậu liền nghe lời cả cậu như vậy, từ đó trở đường nữa?” Nàng vốn nghĩ ‘quái nhân thứ hai Dương Châu’, hẳn là làm theo ý mình, chịu nghe lời người khác khuyên răn mới đúng, làm sao có thể giống người ngoan như cục cưng, người ta câu liền nghe theo mà làm?

      "Đúng vậy!"

      “Cậu nghe lời như vậy, cho cậu đường ăn, hay là cho cậu uống bùa mê?” Bút Mạt Trừng tức giận đánh , thuận tiện cầm lấy cốc nước cẩn thận nghe ngóng, chỉ sợ uống bùa mê.

      “Ảnh cả có cho đường ăn, cả chỉ cho thảo dược.” Đô Chậm Ảnh làm như nghiêm túc , bộ dáng thận trọng làm cho nàng xem thầm nghĩ bật cười.

      Ngốc quá!

      “Người ta cho cậu thảo dược liền khăng khăng mực là người tốt như vậy, nghe qua truyện cổ tích bé lọ lem sao? hại người đều là chị cùng mẹ kế.”

      bé lọ lem nào?” tò mò hỏi. “ người trong nhà chị à?”

      Ai nha, nàng quên bây giờ phải là thời đại nàng lớn lên, cùng người xưa này chuyện bé lọ lem cũng nghe hiểu. Nhưng, trọng điểm phải là bé lọ lem, mà là cả kia sao có thể bắt nạt động vật lương thiện a? Nhìn cái gì cũng hiểu, tùy tiện dùng chút thảo dược muốn sai bảo em trai của mình?”

      Căn cứ vào tin tức nàng hỏi thăm đường, lão đại nhà họ Đô tuyên bố với bên ngoài, vì để Đô Chậm Ảnh dưỡng bệnh tốt, mới mang đến gian nhà tranh nhở tĩnh dưỡng, tránh cho ở trong nhà họ Đô bị quấy rầy.

      Khi nàng nghe được tin này, rất muốn vọt tới trước mặt cả kia giơ ngón giữa, mắng to lương tâm rốt cuộc ở nơi nào?

      Còn tĩnh dưỡng nữa chứ! nghe tốt như vậy, thực tế căn bản là trục xuất đến gian nhà tranh này, trừ ba bữa cùng thảo dược ra, cái gì khác cũng quan tâm, ngay cả quần áo của giặt đến rách tùm lum cũng có ai để ý.

      Hơn nữa người mang đồ đến như thế nào? bộ dáng phục phịch lắm lời, còn khi nghe hiểu mắng là thằng điên. Làm ràng lắm, rốt cuộc ai là mới là chủ tử a? Lúc trước nàng biết tình bên trong, nhiều lắm nhăn mặt nhíu mày cho qua, nhưng hôm nay nàng biết chân tướng việc, lần sau tên nô tài kiêu ngạo đó đến xem, nàng cho bọn sắc mặt hòa nhã mới lạ!

      Toàn bộ quá đáng đến cực điểm!

      Cũng chỉ có thằng ngốc này lẳng lặng cho người ta mắng, cũng phản bác gì, là thằng ngốc! Thằng ngốc!

      “Tiểu Ảnh, sau khi cậu ở chỗ này, cả cậu có đến thăm cậu sao?” Nhịn xuống tức giận, nàng lại mở miệng hỏi, biết cả kia có thể lương tâm đến tình trạng nào.

      “Có a!” Nhưng mỗi lần đến đều mang ít người có bệnh kỳ lạ đến cho điều trị, cho nên đôi khi liền xem người nào làm chán ghét, vụng trộm trêu cợt đối phương chút.

      Ừm, coi như có lương tâm! Bút Mạt Trưng lại hỏi tiếp: “Vậy đến đây làm gì?”

      “Muốn ta chữa bệnh.”

      “Còn gì nữa?”

      “Chữa bệnh”

      “Cho nên ta hỏi còn gì nữa?” Nàng nhịn được nắm chặt tay.

      “Chữa trị cho người ta.” hề thấy phiền lại lần nữa.

      Tốt lắm! cả nhà họ Đô, ngượi chọc giận ta! Ngươi thế mà lại lợi dụng em trai bộ dáng điềm đạm đáng , cực kỳ giống động vật phải bảo vệ đến nước này?! Hừ hừ, ngươi đừng để ta đụng đến, hay cách khác…

      Nếu dạy dỗ ngươi chút, Bút Mạt Trừng ta liền đảo ngược tên!
      Last edited by a moderator: 29/7/14
      Tiểu Ly 1111, Happyanh, Chris22 others thích bài này.

    4. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Chuyển sang nhà mới rồi!!! ^^ Khi nào mới có chap tiếp vậy bạn??
      mal thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 2:
      Edit: Ái Nhân


      Thoáng cái biết được rất nhiều chuyện, khiến cho Bút Mạt Trừng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, nhưng loại tâm tình tiêu cực này chỉ giằng co buổi tối liền biến mất còn bóng dáng.


      Người đàn ông Đô Chậm Ảnh này, dễ nghe chút là người tốt, khó nghe chút là thằng ngốc biết phân biệt tốt xấu như thế nào.


      Thân là bạn giường —— chia xẻ nửa cái giường —— cùng với người giám hộ nàng tự phong, nàng hẳn nên nghĩ chút biện pháp, ít nhất trước hết phải thoát khỏi gian phòng ngày mưa bên ngoài trời mưa, bên trong cũng mưa này.


      Trải qua hồi chuyện vào ngày hôm qua, nang cũng ngây thơ nghĩ cả lương tâm kia tự lấy tiền để cho bọn họ chuyển đến chỗ tốt hơn chút, nếu mà được, trong đống tòa nhà lớn của nhà họ Đô kia chẳng lẽ tìm ra chỗ cho ở?


      Cho nên chỉ có thể tự mình cứu mình!


      Nhưng, muốn tự mình cứu mình như thế nào đây?


      Ha ha a, người đến bước đường cùng đầu óc xoay chuyển đặc biệt mau! Đây chính là biến hóa cực nhanh trong cuộc sống đại của nàng… A, đúng, phải là học hỏi kinh nghiệm cực nhanh.


      Bút Mạt Trừng nhìn Đô Chậm Ảnh sáng sơm bị nàng gọi rời giường, ra sau núi hái xong thảo dược cần thiết, lúc này vẫn tiếp tục hái, khóe miệng nhịn được cong thành nụ cười.


      Nếu có thể giúp tên cả vô dụng kia kiếm bạc, vậy cùng công việc nàng cũng có thể dùng để giúp tự kiếm bạc, khiến cho tên cả lương tâm kia bao giờ có thể bắt nạt cái gì cũng hiểu nữa, còn làm bộ người tốt quăng mình ở trong này.


      Nếm ít cháo vừa nấu xong, xác định hương vị ngon như nàng mong muốn, nàng gọi Đô Chậm Ảnh vất vả làm việc cả buổi sáng vào ăn cơm, vừa suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.


      “Ăn ngon ?” Nhìn bộ dáng sói gặm hổ nuốt của , Bút Mạt Trừng sủng nịnh hỏi.


      “Phù phù, ăn ngon, ăn ngon!” thổi mạnh vào cháo nóng hầm hập, cao hứng đáp lại.


      “Ăn ngon ăn nhiều chút.” Nàng gắp ít thức ăn bỏ vào bát , đổi lấy tràng cười hồn nhiên.


      Ăn no mới có sức lực làm việc a!


      Dù sao nàng chỉ biết đưa ra biên pháp, còn hái thuốc, chế thuốc đều dựa vào mình làm a!


      Đô Chậm Ảnh làm việc được 1, 2 ngày, dựa theo phân phó của nàng, chế ra ít thuốc bột. Bút Mạt Trừng vừa lòng nhìn bình thuốc bột, nhịn được lộ ra nụ cười .


      Nhưng… Thuốc này vẫn nên thử trước xem, bằng uống vào có vấn đề gì xong luôn.


      mắt hướng về người bên cạnh còn cố gắng điều chế thuốc, đáy lòng nàng đột nhiên lên chủ ý.


      Ha ha… Cứ như vậy !


      Kết thúc ngày bận bịu, hai người giống như trước đây, rửa mặt chải đầu vào giường nằm, đắp chăn chuẩn bị nghỉ ngơi.


      Nhưng, hôm nay Đô Chậm Ảnh lại có thái độ khác thường, có vừa dính giường liền ngủ mê mệt, mà lăm qua lộn lại, khó có thể ngủ yên.


      Nghiêng người nàng hình như bình yên vào giấc ngủ, mái tóc bóng mượt rối tung gối, lông mi dài giống cây quạt che lại hai con ngươi màu đen, đôi môi đỏ mọng mềm mại giống như hoa đào non mềm làm da trắng như tuyết… căn bản vốn có buồn ngủ đầu óc càng trở nên thanh tỉnh, loại khô nóng chưa từng trải nghiệm qua đồng thời thổi quét oàn thân.


      muốn quấy nhiễu thiên hạ ngủ yên bên cạnh, cắn chặt răng thầm nhẫn nại, hy vọng khô nóng bức người kia biến mất nhanh hết sức có thể, hơn nữa ngừng thở mạnh, tính bình ổn lại xáo động hỗn loạn ở bụng dưới.


      Nhưng mà, làm như vậy chút tác dụng cũng có, thậm chí còn tạo ra hiệu quả ngược —— hít vào mũi mùi thơm thản nhiên, hòa quyện cùng với mùi thảo dược ở trong nhà, còn có hương hoa như có như , làm cho bụng dưới của xáo động ngày càng nghiêm trọng, thậm chí sưng đau đến mức khiến kêu rên ra tiếng.


      “Mạt Mạt, ta khó chịu!” Đô Chậm Ảnh kéo ống tay áo của nàng, vẻ mặt thống khổ co người giường.


      Bút Mạt trừng vốn sắp ngủ vừa nghe được tiếng kêu của , vội vàng ngồi dậy hỏi: “Sao vậy? Tiểu Ảnh, cậu thoải mái chỗ nào?”


      “Ta… Ta thoải mái ở đây…” Mặt đỏ lên, cắn răng .

      "Chỗ nào?" Nàng lo lắng nhìn .


      là, chỗ nào thoải mái cứ việc thẳng a! Chỉ ‘nơi này’, làm sao nàng biết là chỗ nào thoải mái.


      “Chính là… Chính là chỗ tiểu.” Thở hổn hễn, dưới khố ngừng truyền đến sưng đau làm cho nhịn được muốn tìm kiếm an ủi, nhắm thẳng cọ xát lên người nàng.


      Đầu óc oang tiếng, Bút Mạt Trừng cũng nhịn được đỏ mặt. Bởi vì dựa vào người mình, chỗ đứng thẳng kia vừa vặn chạm vào đầu gối nàng, phản ứng sinh lý ràng làm cho nàng muốn giả ngu cũng được.


      Phản ứng mãnh liệt như vậy, xem ra ‘thuốc tráng dương’ kia hoàn toàn thành công.


      Đúng vậy! Nang lấy thuốc bột chế tạo hai ngày nay, rắc vào cơm chiều, muốn xem dược hiệu như thế nào, vốn dĩ tưởng rằng cho dù có dấu hiệu cũng phải chờ đến nửa đêm, nghĩ đến dược hiệu nhanh như vậy liền…


      Nhưng, con ăn ngượi lại có vấn đề gì lớn.


      Tuy rằng thuốc có vấn đề, nhưng thoạt nhìn quá đau khổ, này nên làm thế nào mới tốt?


      “Tiểu, Tiểu … Trước đây cậu chưa từng bị đau như vậy sao?” Nếu có, là biết nên xử lý như thế nào !



      “Ừ… có…” Mùi thơm tỏa ra từ người nàng lại dụ hoặc lần nữa, làm cho lúc trả lời nhịn được rên rỉ ra tiếng.


      xong! Loại tình huống này muốn xử lý như thế nào đây? Bảo ra ngoài tắm nước lạnh sao? Mặc dù sắp đến mùa hè, nhiệt độ khí buổi tối vẫn se lạnh, sau khi ra ngoài tắm nước lạnh, chỉ sợ dù bệnh cũng thành bệnh ấy chứ!


      Hay là… Bảo ‘tự mình an ủi’?


      Ai, nếu biết làm sao, cũng thống khổ lăn qua lộn lại như vậy.


      Nghĩ tới nghĩ lui đều tìm được biện pháp thích đáng, trong tai lại truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của , trong lòng dứt khoát quyết định ——


      Hít sâu hơi, chuẩn bị tâm lý trước tốt.


      “Tiểu Ảnh, tôi có biện pháp làm cho cậu phải đau nữa, nhưng cậu cởi quần ra trước, được ?”


      Tuy rằng nàng chuẩn bị tâm lý, nhưng loại công tác chuẩn bị vẫn để cho làm có vẻ tốt hơn, bằng chỉ sợ nàng còn chưa bắt đầu,cũng bởi vì quá mức xấu hổ mà sung huyết não chết.


      “Tôi giúp cậu làm lần, lần tới nếu cậu lại đau cậu phải tự mình làm đấy, hiểu ?” Nàng dặn dò, chỉ sợ lần tới lại phải phục vụ giùm .


      Loại kinh nghiệm này lần là đủ rồi, nếu nhiều thêm vài lần, nàng có thể bởi vì làm trái nguyên tắc mà chết sớm.


      Cũng biết đến tột cùng có nghe hiểu , chỉ thấy chốc lát gật đầu, chốc lát lại lắc đầu, khiến cho Bút Mạt Trừng chỉ có thể cười khổ buông tha.


      Nhưng, tuy có nghe hiểu vài câu, vẫn ngoan ngoãn cởi quần ra ném lên mặt đất, cây gậy tím hồng đứng thẳng kia khiến cho nàng lần đầu tiên nhìn thấy hàng thấy nhịn được hô .


      “Mạt Mạy… Được chưa… Đau quá…” Thấy nàng lâu có hành động gì, Đô Chậm Ảnh nhịn được lên tiếng thúc dục.


      “Được, được!” Nàng lung tung đáp lại, dựa theo ấn tượng cùng chị em lén xem A phiến, dùng tay cầm dục vọng đứng thẳng kia, trượt lên trượt xuống.


      “Ai…” Tay lạnh lạnh vừa đụng vào thân thể , cảm giác sảng khoái khiến cho nhịn được thở dài ra tiếng.


      “Sao vậy? Tôi làm cậu đau sao?” Bút Mạt Trừng sợ chính mình làm đau , vội vàng dừng lại, lo lắng hỏi.


      có! Đừng có ngừng!” Đô Chậm Ảnh cầm tay nàng muốn nàng tiếp tục, bụng dưới vốn sưng đau hình như còn, trở thành cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.


      Lúc bàn tay to bao lấy đè xuống, nàng chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục dùng tay trượt lên trượt xuống, bên tai ngừng truyền đến rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập cùng tiếng thở dốc thô ráp.


      ở giữa nóng cháy khó nhịn kéo vạt áo của mình, lộ ra lồng ngực đẫm mồ hôi vì lửa dục, tóc dài vốn buộc lên cũng rối tung gối, làm cho càng có vẻ gợi cảm mê người.


      Cảnh đẹp quá mức dụ hoặc ở trước mắt làm cho nàng nhịn được nuốt nuốt nước miếng, cực lực khắc chế cánh tay rỗi bé khác, cần sờ soạng lồng ngực mê người của .


      được! được! Bút Mạt Trừng, mày định nhân cơ hội ăn đậu hủ của Tiểu Ảnh sao? Rất sắc! Rất sắc!


      Ngay tại lúc nàng còn giao chiến với dục vọng của mình, bàn tay to bao lấy tay nàng tăng nhanh tốc độ trượt lên trượt xuống, nàng biết làm sao phối hợp với tốc độ của , đột nhiên, thân thể cứng đờ, miệng phát ra tiếng gầm , tay truyền đến dính ngấy làm cho nàng hiểu được đạt cao trào.


      Kéo bàn tay to của Đô Chậm Ảnh cầm tay nàng ra, nàng đứng dậy xuống giường, dùng nước trong chậu rửa mặt rửa sạch chất lỏng màu trắng, lại cầm lấy cái khăn sạch quay lại lên giường, cẩn thận lau chùi tay cùng dục võng mềm nhũn dính chất lòng màu trắng.


      Đặt khăn vải sang bên, nhìn bởi vì phóng thích dục vọng mà con ngươi có vẻ trong sáng, nhớ đến hình ảnh dục vọng của phun trong tay nàng, nàng ngược lại xấu hổ đến biết nên đối mặt với thể nào mới tốt.


      Lần đầu tiên của thế mà là bị chôn vùi trong ‘tay’ của là nàng!


      Chỉ nghĩ đến điều này, nàng cũng rất muốn chui vào trong chăn, bao giờ gặp người khác nữa! Rất mất mặt! Nàng thế mà lại làm cho người đàn ông cái gì cũng biết đạt cao trào trong tay nàng!


      Trọng điểm là, nàng lại còn cảm thấy bộ dáng quần áo chỉnh tề, rên rỉ giường của rất gợi cảm, thậm chỉ còn có cảm giác lừa gạt…


      Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ xuyên qua thời còn làm cho thú tính của người ta bùng nổ?


      Ngay lúc Bút Mạt Trừng xấu hổ biết nên đối mặt với như thế nào, Đô Chậm Ảnh nằm ở giường trong đầu cũng có đống ý nghĩ cần làm .


      Vừa rồi là cái gì?


      Loại cảm giác chưa từng trải nghiệm qua, trong đầu cũng có cách nào suy nghĩ cái gì, chỉ hy vọng động tác của Mạt Mạt có thể nhanh hơn chút, làm cho còn thống khổ như vậy… có nghĩ đến, tay Mạt Mạt vừa đụng vào chỗ tiểu, vốn sưng đau liền biến thành cảm giác có chút đau nhưng lại rất thoải mái.


      Chỉ nghĩ đên tư vị mất hồn thực cốt kia, nhịn được lại muốn hừ ra tiếng, bụng dưới vừa mới bình ổn lại rục rịch khô nóng.


      “Sao, sao có thể lại đến nữa?!” Nghe được tiếng kêu rên của , Bút Mạt Trừng từ trong chăn nhô đầu ra, thấy nửa người dưới vừa rồi ràng ngắn lại dần dần dâng trào đứng thẳng, nàng khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.


      Hiệu lực của thuốc này cũng quá mạnh ?


      Vừa mới làm lần, lập tức có thể làm thêm lần nữa?


      Đô Chậm Ảnh dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn về phía Bút Mạt Trừng vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu kêu: “Mạt Mạt… Giúp ta… Cái kia của ta lại thoải mái.”


      Giúp ?! Vừa rồi giúp lần, nàng cảm thấy sắp khắc chế được dục vọng trong lòng rồi, bây giờ còn muốn nàng giúp?


      Mặc kệ! gì nàng cũng làm!


      Huống chi, vừa rồi nàng dạy phải làm như thế nào, tự làm cũng được, vì sao nhất định, nhất định phải là nàng động tay chứ!


      “Mạt Mạt!” Nhìn nàng có động đậy, Đô Chậm Ảnh quần áo chỉnh tề dựa sát lên người nàng.


      “Đừng gọi tôi, vừa rồi qua, tôi chỉ giúp cậu lần, lần tiếp theo tự mình làm lấy!”


      Đáng chết, thân thể nóng bỏng của dán lên người nàng, mùi thuốc đặc hữu hòa quyện cùng mùi mồ hôi người, lại ngừng trêu chọc lý trí của nàng.


      “Mạt Mạt… Chị mặc kệ Tiểu Ảnh sao?” đáng thương hỏi, đôi mắt ngập nước câu người, giống như nàng lại ra lời nhẫn tâm như thế, rơi xuống giọt giọt nước mắt đàn ông.


      “Ta quan tâm, chẳng qua đây là chuyện rất tư mật, Tiểu Ảnh hẳn là phải tự mình học lấy mới đúng.” Nàng ân cần dạy bảo, hy vọng chính mình cần lại đối mặt với loại tình huống thẹn thùng vừa rồi.


      “Tư mật?” trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi: “Nhưng vừa rồi Mạt Mạt mới làm giúp ta a! Cho nên hẳn phải là tư mật, phải sao?”


      Ngụy biện! Nhìn bình thường đầu óc linh hoạt, sao lúc này tài ăn lại đặc biệt linh hoạt, nàng câu liền đâm thọc lại nhiều câu như vậy?


      “Tóm lại tôi được chính là được!” Nàng ngoan cố quyết tâm, quay lưng lại muốn lại nhìn đến đôi mắt phượng dụ người ta phạm tội kia, chỉ sợ chính mình bị thuyết phục.


      Tuy rằng nàng được đồng ý liền rắc thuốc vào trong đồ ăn, nhưng nàng hy sinh ngây thơ, còn có lần đầu tiên quý giá của nàng —— tuy rằng chỉ có tay, nhưng như thế với hẳn là đủ a?


      Muốn nàng làm lần nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ!


      “Mặc kệ!” Nếu tấn công mềm dẻo có hiệu quả, vậy đơn giản bắt đầu giở trò lấy.


      Đột nhiên dùng sức ôm nàng từ phía sau, cho nàng từ trong lòng giãy ra, sau đó cứng rắn nắm lấy tay nàng đặt lên dục vọng của , theo mong muốn của mà di động.


      “Cậu cậu cậu… Cậu làm cái gì? Còn nhanh chút buông tay?!” Bút Mạt Trừng vừa thẹn vừa vội trách mắng, nhưng sức lực nam nữ dù sao cũng có chênh lệch ràng, kêu la của nàng chỉ có thể phô trương thanh thế, nhưng có nửa phần đe dọa.


      “Chờ ta đau thả, nha…” Đô Chậm Ảnh phân tâm đáp lại lời nàng, miệng nhịn được bật ra trận ren rỉ.


      Tuy đưa lưng về phía , thể thấy được vẻ mặt , nhưng cảm xúc lửa nóng tay, còn có rên rỉ thỉnh thoảng truyền đến, làm cho mặt càng ửng đỏ, muốn che lỗ tai lại để nghe thấy thanh mê người kia, nhưng bàn tay bị kéo xuống làm xằng làm bậy, đến nỗi khiến cho tiếng kêu dâm đãng kia vẫn ngừng truyền vào trong tai.


      Ô ô, Tiểu Ảnh thối, Tiểu Ảnh xấu! Uổng công nàng tin tưởng như vậy, nghĩ đến cũng là kẻ dâm đãng, thế mà lại dùng loại thủ đoạn ti bỉ này thỏa mãn dục vọng chính .


      Đồ dâm đãng! Chờ sau khi buông tay nàng ra, xem nàng có còn để ý đến hay !


      Ở trong động tác bản năng của đàn ông cùng tiếng con hàm hồ mắng, trong nhà tranh nho tràn ngập tiếng vang cùng chuyện tình mỹ lệ làm người ta thẹn thùng.


      Ngay cả ánh trăng cũng xấu hổ tránh sau đám mây đen, chỉ dám lộ ra nửa bên mặt lẳng lặng nhìn xuân tình tràn ngập phòng .


      Ha ha, xấu hổ a!


      "Mạt mạt." thanh lấy lòng.


      "Hừ!"


      “Mạt Mạt…” Đô Chậm Ảnh theo bên cạnh tươi cười lấy lòng, chà xát hai tay, cầu xin tha thứ dường như lại vang lên.


      “Tránh ra!” Từ 1 chữ đổi thảnh 2 chữ, nhưng ý tứ muốn cút vẫn thay đổi.


      Lần này ngược lại nàng bị chọc giận!


      Trước đây mặc kệ tức giận như thế nào, cho dù Quỳnh Dĩ làm dơ bài tập nàng vất vã khổ não làm tốt, nàng vẫn đều có thể cười sao, nhưng biết vì sao, nhưng sau khi gặp Đô Chậm Ảnh, phong độ thành thục kiêu ngạo vốn dĩ của nàng cùng tính nhẫn nại cơ hồ từng cái bị phá vỡ.


      Cho nên muốn nàng để ý đến ? có cửa đâu! Bên nào thoái mái liền đến bên đó sao!


      “Mạt Mạt…” Đô Chậm Ảnh lấy lòng gần như đảo quanh bên người nàng, chỉ sợ nàng khi tức giân bao giờ để ý đến nữa.


      Đừng gọi! Rảnh rỗi đảo quanh bên cạnh bằng hái thuốc, thuốc lần trước chế sắp hết rồi!”


      Đúng vậy, sau khi ‘thí nghiệm thuốc’ xong sáng sớm hôm sau, nàng ra đường đẩy mạnh tiêu thụ thuốc này ra ngoài, trải qua người tiêu dụng tự thử nghiệm, tin tưởng toàn bộ đàn ông thành Dương Châu hẳn đều biết thuốc cửa hàng họ bán có bao nhiêu thần kỳ, tất nhiên nguyện ý tiêu tốn đống bạc, mua loại thần dược có thể khiến bọn họ khôi phục phong độ này.


      Nhưng, nàng chỉ tính toán kiếm được phí sinh hoạt trong 1 năm cùng tiền mua nhà ở rồi mới thu tay.


      Vật hiếm có mới quý mà, bán với số lượng hạn chế, còn sợ những lão gia, công tử này bả tiền ra, ngoan ngoãn giúp nàng hoàn thành mục tiêu sao?


      Hơn nữa… Tiếp theo nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm nữa!


      Nhìn người đàn ông ủ rũ hái thuốc, nàng khỏi mềm lòng, định cứ thế này nấu chút đồ ăn thích ăn, làm cho vui vẻ chút.


      Ai, ai bảo nàng đối với loại người có lực công kích này có cách nào chứ?


      Ha ha, rốt cục có thể thoát khỏi căn nhà tranh chắn được gió che được mưa rồi a!


      Thanh toán bạc, lấy giấy nhà, Bút Mạt Trừng vô cùng cao hứng bước về nhà, tin tức tốt này cho người đàn ông đáng thương bị nàng hắc hủi mấy ngày nay.


      Khát vọng chia xẻ với phần tâm tình vui sướng này, khiến nàng bất chấp ánh mắt người qua đường, nâng váy bỏ chạy.


      Ngay lúc Bút Mạt Trừng sắp vọt đến trước cửa nhà, thanh đối thoại bình thường trong phòng hấp dẫn chú ý của nàng, làm nàng nhịn được dừng lại bước chân, dựa vào ngoài cửa nghiêng tai lắng nghe.


      Lời kia càng ngày càng quá đáng, cuối cùng làm cho nàng nhịn được vọt vào, hai tay chống hông, mắt hạnh trợn lên lớn tiếng ——


      “Ai thằng ngốc chỉ có thể xứng với bà điên?! Ta đâu nguyện ý theo trọn đời trọn kiếp!”
      Bưởi!!!, Chris, thuyt23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :