1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan (Trọng sinh) (Cuốn III - C40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Cuốn I Dục Hỏa Trùng Sinh

      Chương 28 Ai so ai lợi hại hơn

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện



      “Ai, nhị di nương nay có bầu, thân mình thực quý giá, chúng ta mau xem, nhưng đừng xảy ra chuyện .” Cung thị nhu nhu mi tâm.Mọi người cũng cùng , phần lớn tâm tình là xem náo nhiệt, người mới người cũ người nào lợi hại hơn a.

      Nạp Lan Tĩnh cười yếu ớt theo sau Cung thị, trong lòng thầm suy tư, này Lưu Châu là cái có thể ép buộc, bất quá có thể thông qua chuyện này nhìn xem thủ đoạn của nàng như thế nào.

      “Nhị di nương, nô tỳ có quyến rũ lão gia , nhị di nương cầu xin người buông tha cho nô tỳ.” Xa xa thấy Lưu Châu quỳ mặt đất, khóc lóc cầu xin tha thứ, thanh Lưu Châu lớn, đứng từ xa cũng nghe thấy ràng.

      “Ngươi càn quấy chuyện gì!” Nhị di nương sốt ruột, mắt thấy càng lúc càng nhiều người, tiện tỳ này còn ở đây dây dưa , nếu là ngại bộ dạng hằng ngày hiền lành sớm sai người đem nàng kéo sang bên đánh.

      Sáng nay vốn ở chỗ Cung thị thỉnh an về.Mới đến hoa viên bên này liền đụng phải nàng, chính mình bất quá chỉ hỏi thăm vài câu, nàng liền quỳ mặt đất gào khóc, hồ ngôn loạn ngữ ( ăn lung tung ).

      “Ngươi bất quá là hạ nhân, ở chỗ này cho di nương rời , ngươi biết di nương nay mang thai, ngươi đến tột cùng tâm tư là nghĩ gì, muốn di nương động thai sao, ngươi này tiện tỳ thể tha thứ” Nạp Lan khuynh phát Cung thị cùng mọi người hướng bên này tới, chỉ còn cách đem chính bản thân ra, nếu người khác di nương có mắng nàng, là chính nàng tự chạy tới gào khóc, nghĩ đến mấy người tin tưởng, chẳng thà đem thân phận nhị tiểu thư áp nàng ta, bị di nương giáo huấn chút cũng quan hệ.

      Nhị di nương vừa nghe thấy lời này của Nạp Lan Khuynh, trong lòng nhất thời hình thành lên kế, thuận thế hướng hồ nước bên người Nạp Lan Khuynh ngã xuống, hai tay ôm bụng, vừa muốn kêu đau.Lưu Châu mạnh mẽ lôi kéo Nạp Lan Khuynh, hướng đến bên dòng sông, bùm tiếng, bọt nước bắn tung tóe, mùa thu gió lạnh, nước lại lạnh buốt.

      “Mau tới cứu người a, mau cứu người a!” Cung thị cả kinh, vội vàng sai hạ nhân đem Lưu Châu cứu lên.

      “Nhị di nương người làm sao vậy?” Vài nha đầu giúp đỡ nhi di nương vừa bị Lưu Châu làm kinh ngạc, tại trong bụng thoải mái.Chỉ thấy nhị di nương từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay gắt gao ôm bụng, miệng kêu đau.

      “Đại phu đâu?Như thế nào còn chưa đến, phải động thai khí , các ngươi mau đưa nhị di nương hồi viện!” Cung thị vội vàng chỉ huy.Lưu Châu lúc này được người cứu lên, cả người ướt đẫm, thân mình run run, tóc còn đọng nước, bộ dáng rất đáng thương.

      Mọi người cũng đều theo, đợi đại phu đến bắt mạch cho nhị di nương, mọi người mới tập trung ngồi ở gian bên ngoài.

      “Phu nhân , nô tỳ đáng chết, khiến nhị di nương động thai khí, cầu phu nhân trách phạt!” Lưu Châu vội vàng quỳ dập đầu mặt đất.

      Ba!

      Nạp Lan Khuynh hướng cái tát mặt Lưu Châu “Ngươi này tiện tỳ, nếu nhị di nương có làm sao, ta nhất định lột da ngươi!”

      “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!” Lưu Châu bị đánh trúng cũng , chính là ngừng dập đầu chính mình đáng chết,nước người đem mặt làm ướt đẫm.Vừa mới có nha đầu vì Lưu Châu đặt cái thảm dưới đất, liền bị Nạp Lan Tĩnh hướng cất ,lúc này đây có bao nhiêu là nhẫn tâm.

      “Được rồi Khuynh nhi, ngươi nương chưa gả đừng có cả ngày động thủ động cước, làm cho người ta chê cười !” Cung thị , tuy lúc này phải thời điểm nàng, nhưng thể vì thế mà dung nàng làm càn .Nạp Lan Khuynh biết chính mình vừa rồi lỗ mãng, trong lòng tuy oán nhưng cũng thêm gì.

      “Còn có ngươi, đáng chết, ra bên ngoài quỳ , có mệnh lệnh của ta được đứng lên.Ngươi ngoài đó nên cầu nguyện nhị di nương có việc gì , nếu nhị di nương xảy ra sơ xuất gì, ta nhất định tha cho ngươi!” Cung thị nghiêm mặt, nàng biết rốt cuộc giữa nàng ta với Tĩnh nhi là quan hệ thế nào,chỉ cảm thấy theo lẽ công mà làm việc, đem Lưu Châu mắng đuổi ra ngoài.

      “Dạ!” Lưu Châu hai mắt hồng hồng, lui ra ngoài quỳ gối ngoài viện, gió lạnh thổi, vốn thời tiết tốt bỗng nổi gió lớn, từng giọt mưa rơi xuống người Lưu Châu, bản thân nàng nhiễm phong hàn thể ngờ rằng là họa vô đơn chí.

      “Sao rồi, tôn tử bảo bối của ta thế nào?” Lão thái thái cũng chạy lại đây, vừa tiến vào sân viện liền hô to gọi , nhìn thấy Lưu Châu quỳ tức mình mắng “Ngươi này đồ tiện nhân, nếu tôn tử ta xảy ra chuyện hay, cẩn thận ta lột da ngươi!” vội vàng có hạ nhân giúp đỡ vào.

      “Thỉnh an mẫu thân”

      “Thỉnh an lão thái thái”

      Mọi người hành lễ, đưa lão thái thái vào trong phòng, lão thái thái ngồi tại ghế chủ vị, mặt nghiêm lãnh ( nghiêm túc + lạnh lùng) .

      “Đại phu, nhị di nương thế nào? Đứa sao chứ?” Lão thái thái thấy đại phu từ phòng trong ra vội vàng mở miệng hỏi.

      “Bẩm lão phu nhân, tạm thời có trở ngại ,chính là bị động thai khí, lão phu kê thuốc dưỡng thai, liền đáng ngại.” Đại phu xong sai người đến lấy đơn thuốc, tâm mọi người lúc này mới hạ xuống.

      “Cung thị ngươi tốt mà!” Lão thái thái trừng mắt nhìn Cung thị, dẫn đầu mọi người vào gian trong.

      “Thỉnh an lão thái thái, phu nhân, đại tiểu thư!” Nhị di nương nằm giường làm bộ muốn đứng dậy.

      “Ai ui, ngươi đừng động, vừa rồi đại phu ngươi bị động thai khí.Ngươi đừng lộn xộn a, cẩn thận chớ để bảo bối trong bụng ngươi bị thương!” Lão thái thái xong liền ngồi bên mép giường, an ủi nhị di nương.

      “Tổ mẫu.” Nạp Lan Khuynh hô to vội khóc chạy đến trước mặt lão thái thái.

      “Khuynh nhi làm sao vậy? Là ai khiến ngươi ủy khuất, cho tổ mẫu, tổ mẫu giúp ngươi làm chủ!” Lão thái thái thấy Nạp Lan Khuynh rơi lệ trong lòng mấy phần đau nhói.

      “Khuynh nhi được vô lễ, lão thái thái người đừng nghe lời nàng!” Nhị di nương tuy trách mắng Nạp Lan Khuynh tiếng, nhưng trong lời là có vài phần thực, chính là nàng cúi đầu,Lưu Châu tiện tỳ kia dám can đảm đánh bẫy nàng, nhất định tha cho nàng.

      “Lão thái thái, phu nhân, Lưu Châu ở bên ngoài té xỉu!” Lúc này cố tình có nha đầu tiến vào bẩm báo.

      “Té xỉu?Chớ phải tiện tỳ này thích đùa giỡn? được để ý đến nàng, hôn mê càng tốt!” Lão thái thái nghe đến tên Lưu Châu trong lòng bỗng tức giận, lần trước bởi vì nàng ta chính mình cùng con trai bất hòa, nay nàng dám làm tổn thương tôn tử tương lai , tự nhiên cho nàng dễ chịu.
      tú cầu, Nhiên Nhiên, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29 Nhị di nương so chiêu Lưu Châu

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện[/b]


      “Dạ!” Nha đầu lui xuống, thấy Lưu Châu choáng váng, Cung thị đành lòng định mở miệng lại bị Nạp Lan Tĩnh kéo lại.

      “Tiện tỳ kia từ trong phòng ngươi ra, hiểu quy củ, biết ngày thường ngươi dậy hạ nhân như thế nào ?” Lão thái thái hờn giận tức , mặc dù Cung thị gây ra chuyện gì nhưng rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định.

      “Đây là có chuyện gì? Nhanh đem thảm lông đến, muốn đông chết người sao?” Cung thị chưa kịp chuyện liền nghe thấy tiếng Nạp Lan Diệp Hoa lớn tiếng trong viện, nghĩ đến là vừa trở về liền vội vàng hướng nơi này chạy tới .

      “Mau thỉnh đại phu đến đây.” Nạp Lan Diệp Hoa quan tâm quy củ lễ giáo,nhanh chóng ôm Lưu Châu vào nội thất, thấy mọi người đều ngồi đây, đầu tiên có chút sửng sốt, nhưng lật tức định thần lại.

      “Mau đem nước ấm cùng quần áo mới đến,đừng để bị nhiễm phong hàn.” Nạp Lan Diệp Hoa phân phó hạ nhân trong viện nhị di nương, liền ôm Lưu Châu vào bồn tắm.Tuy đây là nơi ở nhị di nương, làm vậy nghi ngờ là đánh lên mặt nhị di nương, nhìn đến Lưu CHâu mặt maỳ xanh xao, cũng quan tâm nhiều như vậy.

      Mọi người được trận bận rộn, chờ đưa Lưu Châu dàn xếp ổn thỏa, uống xong nước canh gừng.Mọi người lúc này mới nhõm.Lưu Châu tạm thời an bài trong viện nhị di nương, vì dính nước mưa bên ngoài, sợ Lưu Châu bị lạnh nên chưa đem nàng trở về sân viện chính mình.

      “Lão gia, nô tỳ đáng chết.” Lưu Châu bỗng mở mắt, muốn đứng dậy hành lễ, trong mắt còn vương giọt lệ.

      “Ngươi làm gì vậy?” Nạp Lan Diệp Hoa mặc dù cau mày nhưng trong lời hề có ý trách cứ, thấy Lưu Châu sắc mặt còn trắng nhợt trong lòng lại thấy đau.

      “Nàng suýt nữa làm hại đứa trong bụng nhị di nương, đáng chết!” Lão thái thái ngồi ở mép giường nhị di nương nhịn được lên tiếng , nhị di nương vốn sức khỏe tốt, lại động thai khí, tiến vào chỉ quan tâm đến hồ ly tinh kia chưa từng hỏi qua nhị di nương nửa câu.

      “Ngươi sao chứ?” Nạp Lan Diệp Hoa sửng sốt, nhìn sắc mặt nhị di nương tái nhợt, hồi tưởng lại dĩ vãng lòng cảm thấy áy náy.

      “Lão gia quan tâm, thiếp sao!” Nhị di nương bật cười, nhàng cắn môi, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa tay
      Nạp Lan Diệp Hoa tay ôm Lưu Châu, đáy mắt buồn bã liền có nhiều lời.

      Lưu Châu nhất thời đem tay Nạp Lan Diệp Hoa buông ra,mặt chuyển đến bên, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, tiếng khóc khiến người nhìn đau lòng.

      “Phu nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Diệp Hoa nhất thời khó xử, hai người hai phong vị khác nhau, thực khó chọn lấy hay bỏ, nhưng cũng thể thiên vị ai, ở trong lòng Cung thị rốt cuộc phải loại người đùa giỡn liền hướng hỏi chuyện Cung phi.

      “Chuyện này ta cũng , sáng nay lúc hạ nhân bẩm báo nhị di nương cùng Lưu Châu xảy ra tranh chấp, chờ chúng ta đến thấy Lưu Châu quỳ mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ. Sau lại thấy Khuynh nhi đen Lưu Châu đẩy xuống nước, nhị di nương cũng suýt nữa ngã sấp xuống đât, chính là nguyên nhân còn chưa kịp hỏi tới.” Cung thị trả lời đúng tình hình thực tế, theo hướng các nàng cũng là nhìn thấy Nạp Lan Khuynh đem Lưu Châu đẩy xuống.

      “Phụ thân, nữ nhin oan uổng. Lưu Châu chống đối di nương bị nữ nhi giáo huấn vài câu, di nướng thấy nàng khóc đáng thương, tuy nàng là nô tài những bất quá nể mặt, mắng nữ nhi, nữ nhi trong lòng hối hận, liề nâng nàng dậy, nàng nhất thời vấp chân ngã ra ngoài, di nương chấn kinh suýt nữa ngã sấp xuống. Mẫu thân đứng cách xa, lời nghe ràng, sao lại Khuynh nhi đẩy nàng xuống nước. Tổ mẫu, Khuynh nhi oan uổng a.” Nạp Lan Khuynh xong liền dựa vào người lão thái thái khóc lên.

      Nạp Lan Khuynh chuyện rất có kỹ thuật, thứ nhất việc Cung thị cách xa thế nào, lại khẳng định nàng đẩy Lưu Châu, huống hồ Lưu Châu là người trong viện Cung thị, Cung thị như vậy là bao che người của mình. Lại biết đến tột cùng lỗi là do ai, liền coi nhị di nương nhìn Lưu Châu vừa mắt muốn giáo huấn vài câu, dù sao cũng là no tài, nào có nô tài nào giáo huấn chủ tử?

      “Lão gia, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ từ mệnh tiện, bị người đánh chửi vốn là số mệnh, động đến chết cũng sao. Lão gia đừng vì nô tài mà tâm thoải mái, lại nên vì nô tỳ mà bất hòa với lão thái thái. Nô tỳ cảm kích mấy ngày nay được lão giac hiếu cố, nô tỳ có nghĩ đến lại vì mình khiến phu nhân bị người chỉ trích, nhị di nương động thai khí, nhị tiểu thư tức giận, nô tỳ chỉ có chết mới khiến lão gia ưu phiền.” Lưu Châu khóc lên liền mạnh mẽ hướng cây cột bên cạnh lao tới.

      “Lưu Châu!” Nạp Lan Diệp Hoa kinh hãi, vội vàng kéo Lưu Châu lại, Lưu Châu lao về phái trước bất ngờ khiến Nap Lan Diệp Hoa dù nhanh tay cũng lưu lại trán Lưu Châu mảng màu đỏ, trông hề thấy tia giả tạp.

      “Người sao phải làm vậy?” Nạp Lan Diệp Hoa rốt cuộc vẫn là buông được, phải vì Lưu Châu xinh đẹp thế nào, mà là từ người Lưu Châu có thể nhìn đến bóng dáng người đó, cái loại trong cương có nhu, từ những người kia thế nhưng cảm nhận được, nay nàng làm sai biết nhận lỗi, thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân .

      Nạp Lan Tĩnh cúi mắt, Lưu Châu rốt cuộc là người có lá gan lớn, kiếp trước nàng bất quá là cũng nữ bên mình, đều dám tính kế hoàng đế, nàng cũng phải vô dũng vô mưu, nay nhị di nương tuy rằng còn lo ngại, nhưng rốt cuộc là thua tay chính mình, nàng rốt cuộc là người nhận thức cơ hội cùng thời thế. Mặc dù biết nhị di nương dễ chọc, còn cố ý nhận rủi ro. Gần nhất có thể giống chính mình, kết thành liên minh, vả lại cũng có thể trừ kẻ cường địch, chân chính làm người siêu quần xuất chúng.

      “Khuynh muội gì, lúc mẫu thân chạy tới cũng là thấy ngươi đẩy Lưu Châu, phải mẫu thân mà ngay cả ta, các di nương cũng đều nhìn thấy. Người như vậy lớn va chạm mẫu thân, nay Lưu Châu lại bị người bức tới mức tìm chết, câu cửa miệng chết tử tế còn so ra kém lại sống, nếu phải bị ủy khuất như thế nào lạiluẩn quẩn trong lòng.Ngày thường nhị di nương đều dạy ngươi như vậy sao?” Nạp Lan Tĩnh thanh , có sắc bén như trước, những câu có lý, này là ám chỉ cho Lưu Châu chính mình cùng nàng liên minh.

      “Thiếp cũng nhìn thấy nhị tiểu thư đẩy Lưu Châu.” Tứ di nướng thấy Nạp Lan Diệp Hoa nhìn nàng cái, vội vàng . Nàng là có tâm tư, nhị di nương được sủng ái nhiều năm như vậy, chính mình bị nàng kìm hãm, trong lòng là có oán hận, sáng nay lại cùng nhị di nương xảy ra tranh chấp tự nhiên muốn thấy nàng bất lợi. Vả lại, Lưu Châu có chỗ dựa, ngày sau được sủng ái cũng dễ đối phó.

      “A!” Lưu Châu đột nhiên thở dốc, vẻ mặt thống khổ, như cật lực nhẫn nại chuyện gì đó.

      “Lưu Châu, người làm sao vậy?” Nạp Lan Diệp Hoa cả kinh, tưởng chạm vào chỗ đau. “Mau thỉnh đại phu đến.” Hô tiếng, tay đặt lưng Lưu Châu tự giác tăng thêm lực.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      tú cầu, Nhiên Nhiên, minhminhle3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30 Nâng quý thiếp[/b]

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn:Tàng Thư Viện

      ********* ta_là_Superwoman_haha ***************

      “A!” Lưu Châu hít khí tiếng lại to len, khiến Nạp Lan Diệp Hoa biết làm thế nào cho phải.

      “Tốt lắm, chỉ là các ngươi thấy được, còn có ai ở đây, đều kêu lên tới hỏi liền .” Lão thái thái lên tiếng, trong lòng tự nhiên tin tưởng Nạp Lan Khuynh.

      “Bẩm tổ mẫu, còn có nha đầu bên người di nương tên Phiên nhi cùng Phiến nhi, các nàng đều ở trước mặt, có thể chứng minh lời cháu .” Nạp Lan Khuynh vừa rồi còn ủy khuấy khóc lóc, nay nghe xong lời lão thái thái cũng ngừng khóc.

      “Lão thái thái cần tìm, đều là lỗi nô tỳ, là nô tỳ có lỗi.” Lưu Châu cúi mắt, chỉ là từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

      “Chỉ có nha đầu của nhị di nương ở đó sao, nha đầu bên người Lưu Châu đâu?” Tứ di nương tự nhiên là biết, thông phòng có địa vị gì, cũng chỉ có nha đầu chuyên làm việc nặng, ngày thường dạo tất là thiếu người mang theo.

      “Hồi tứ di nương, nô tỳ, nô tỳ chỉ có mình.” Lưu Châu khó khăn mở miệng, Nạp Lan Diệp Hoa muốn giúp đỡ Lưu Châu nghỉ ngơi tháp, nhưng mỗi khi tay chạm vào người nàng Lưu Châu liền hít khí ngừng.

      “Sao? Là như thế a, chỉ có hai nha đầu bên nhị di nương a!” Tứ di nương cố y đem giọng kéo dài, này nguyên nhân nghĩ đến mọi người tưởng .

      “Nơi này đến lượt ngươi chuyện!” Lão thái thái trừng mắt nhìn tứ di nương, trong lòng thầm kêu tốt, ngay cả tứ di nương đều an phận.

      “Mẫu thân, tứ di nương bất quá là thôi.” Cung thị nghĩ đến cũng thấy tình thế, nay mọi người chống lại nhị di nương, chính mình há có thể bàng quang.

      “A!” Lưu Châu hít khí càng lúc càng lớn, đáy mắt Nạp Lan Diệp Hoa mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay ngừng di động, tựa như phát cái gì, sắc mặt cũng càng khó coi, đột nhiên kéo trung y người Lưu Châu, chỉ thấy lưng cùng cánh tay bị vết thương che kín, các vết đều rỉ máu, kia ràng là bị người véo vặn, ánh mắt Nạp Lan
      Nạp Lan Diệp Hoa lạnh như băng.


      “Lão gia liên quan đến nhị di nương, là nô tỳ cẩn thận chạm vào, nhị di nương chưa từng động thủ đối với nô tỳ.” Lưu Châu cuống quýt cầm quần áo kéo lên, tuy trong phòng chỉ Nạp Lan Diệp Hoa là nam nhân. Lưu Châu sắc mặt kích động, cơ hồ theo bản năng ra, vài phần nơi đây vô ngân hương vị.


      “A, ai như vậy hạ thủ a, tâm tư độc ác.” Tứ di nương khoa trương hô, vết thương người Lưu Châu làm người nhìn sợ hãi, ngày thường tuy churt ửu đánh hạ nhân xả giận nhưng còn có hạ thủ nghiêm trọng như này.


      Lão thái thái mặt kinh ngạc, tuy trong lòng tin nhị di nương động thủ, nhưng rốt cuộc lời nào, tổng thể thể Lưu Châu chính mình tự động thủ chính mình, mọi người biểu tình khác nhau.


      Nạp Lan Tĩnh trong lòng tán thưởng, đủ ngoan a, nhưng đối chính mình như vậy nhiều lắm, người như thế cũng cực kỳ khó đối phó, mà Lưu Châu là người như thế, dùng thủ pháp tối cấp lại cố tình thành công vu oan cho người khác, đầu, người bị thương rốt cuộc đều là .


      “Đay là có chuyện gì?” Nạp Lan Diệp Hoa cưỡng chế lửa giận, hướng nhị di nương hô lên.


      “Lão gia!” Nhị di nương hai mắt trong suốt đẫm lệ, vẻ mặt dám tin nhìn Nạp Lan Diệp Hoa.


      “Lão gia, cần tức giận.” Lưu Châu gắt gao lôi kéo tay Nạp Lan Diệp Hoa. “Nô tỳ bất quá là hạ nhân, nếu lão gia vì nô tỳ mà cùng nhóm chủ tử tức giận bất hòa, nô tỳ muôn lần chết cũng khong giải được tội này.” Lưu Châu chống thân mình gắt gao đem tay Nạp Lan Diệp Hoa kéo. Mềm mại mở miệng, khẩn cầu nhìn Nạp Lan Diệp Hoa. Luận nhu tình chút cũng thua kém nhị di nương.


      “Ngươi!” Nạp Lan Diệp Hoa thở dài, nữ tử như vậy nên làm thế nào đây?


      “Thiếp thân nghĩ đem thân mình gả cho người, từng bị vô tình khí, hề xấu hổ!” Lưu Châu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, giống như thiên địa chỉ có hai người bọn họ mà thôi.


      “Này ngờ!” Lão thái thái tức giận, rốt cuộc là loại hô fly tình dụ dỗ đàn ông, như vậy cũng dám ra, quả thực so với tứ di nương còn hạ lưu hơn.


      “Lão gia nô tỳ đáng chết, nô tỳ nên như thế.” Lưu Châu giống như kinh hách, thân mình run run.


      , ngươi có!” Nạp Lan Diệp Hoa ngàng đem Lưu Châu ôm vào trong ngực, trong mắt nồng đậm tha.


      Chỉ có Cung thị trong mắt tràn đầy nước mắt, giống như trở về nhiều năm trước, chính mình cũng từng như vậy bị người nọ ôm vào trong ngực.


      “Tốt lắm, chúng ta trở vè!” Nạp Lan Diệp Hoa ôm lấy Lưu Châu, sai người dẫn đại phu trực tiếp tới sân viện Lưu Châu, quấn thêm cái chăn quanh người Lưu Châu sợ nàng bị khí lạnh.


      “Lão gia!” Nhị di nương ôn nhu gọi, nhưng có được hòi của Nạp Lan Diệp Hoa, chỉ thấy bóng lưng .


      “Về sau Lưu Châu lại bị tổn thương, đừng trách ta để ý tình cảm ngày xưa!” Nạp Lan Diệp Hoa đột nhiên dừng chân lạnh lùng bỏ lại những lời này, sải bước rời .


      “Lão gia!” Nhị di nương thấy càng lúc càng xa, nước mắt ngừng chảy xuống. Nạp Lan Tĩnh biết nhị di nương hề động thủ, nàng muốn ở trước mặt mọi người làm bộ dáng nhu nhược, muốn ở trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa thể bộ dạng ôn nhu, trước mặt Lão thái thái giả bộ hiểu lễ, tự nhiên trước mặt mọi người làm tình này, chính là Nạp Lan Diệp Hoa tin.


      “Nhị di nương nếu động thai khí, liền nghỉ ngơi cho tốt về sau đừng làm ra chuyện gì!” Cung thị ánh mắt bình tĩnh, liếc mắt nhìn nhị di nương, cần nhiều lời nữa.


      “Mẫu thân, con dâu trước xuống!” Cung thị xong liền mang theo mọi người rời .


      “Lão thái thái, Khanh nhi khổ tâm a. Tận tâm hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, cuối cùng còn bị tiện tỳ vừa trở thành thông phòng lâu khi dễ. Khanh nhi đến tột cùng làm sai cái gì?” Nhị di nương thấy mọi người rời , lập tức hướng trước mặt Lão thái thái khóc lên.


      “Ngươi làm sai cái gì, sai ở Hoa nhi, thế nhưng bị nô tỳ mê thành như vậy, ngươi yên tâm, ta làm chủ cho ngươi, quá mấy ngày nữa liền chuyện nâng người lên làm quý thiếp. đến lúc đó đừng nha đầu thông phòng, ngay cả vài cái di nương trước mặt ngươi cũng dám làm càn.” Lão thái thái như hạ quyết tâm .


      “Lão thái thái, ngài trong lòng hiểu thiếp là được, chính là lão gia có tâm. Khanh nhi năng lực thế nào làm quý thiếp, sau lại phu nhân đồng ý!” Nhị di nương vừa nghe mặc dù vui mừng nhưng rốt cuộc giả bộ.


      “Hừ, ngươi yên tâm, mẫu quý bởi con là đạo lý thiên cổ thay đổi. Cung thị đồng ý chỉ biết nàng ghen tị, còn hồ ly tinh kia, khiến nàng dễ chịu.” Lão thái thái mắt lộ tinh quang, cùng nhị di nương đôi hai người đều lộ ra tia ngoan ý.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      tú cầu, Nhiên Nhiên, minhminhle6 others thích bài này.

    4. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      gia ̀h hoa gia này thật loạn a...hậu viện của con trai mà lão thái thái bà ta cìn muốn quản truyền ra ngoài sợ người ta cười chết sao??? haiizzz có một người cha hủ bại như vậy tĩnh tỷ tỷ thật laô đáng thương a...tks nàg>,,<

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31 Mẹ quý vì con[/b]

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      *************** ta_là_Superwoman_haha ******************

      “Tiểu thư, Lưu Châu đáng thương a.” Trở lại phòng ở, Đào nhịn được thở dài, bao nhiêu hạ nhân đều mong ngày vỗ cánh bay cao, làm thông phòng nhà giàu cũng tốt, nhưng hôm nay xem Lưu Châu người đầy vết thương, thông phòng như thế nào a, đến vẫn là cái nô tài, cả ngày suy nghĩ cách trèo cao, chẳng thà đối tốt với chủ tử, tận tâm hầu hạ chủ tử mới là việc đúng đắn.

      “Ai... mỗi người chí hướng, là nàng muốn, chỉ có bằng thủ đoạn mới có thể đạt được.” Nạp Lan Tĩnh mặt cũng thấy gợn sóng nào, thế giới này vốn là người cường làm chủ, muốn đạt điều gì đó phải có tài năng cùng cố gắng, như quyền lợi, sinh tồn.

      “Mặc dù có mọi thứ như thế nào, sống như ý đến chết cũng thể mang theo.” Lưu Thúy đứng bên cạnh như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía xa xa, vẻ mặt tang thương nên xuất ở tuổi của nàng.

      “Tốt lắm, chuyện thương cảm nữa, Lưu Thúy giúp ta chọn cái trâm cài lại đây .” Nạp Lan Tĩnh thở dài, quá mấy ngày nữa hoa Hải Đường cũng sắp nở .

      “Tiểu thư.” Lưu Thúy đem cái trâm màu lục lại.

      sai, liền dùng .” Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu “ lúc nữa ngươi đem qua chỗ Lưu Châu , cho nàng thứ này vô cùng tốt.” Nạp Lan Tĩnh ở trong lòng thầm tính kế.

      Ngày hôm nay, thời tiết vô cùng tốt, trời quang ngàn dặm, cuối thu khí thoải mái, lão thái thái hẹn mọi người đến vườn ngắm hoa, từng đám hoa Hải Đường khoe sắc.Bách hoa như làm nền cho các vị di nương, ngay cả ngày thường tam di nương chỉ mặc quần áo tối màu, hôm nay cũng thay đổi kiện quần áo màu lam, khuôn mặt hơi hơi trang điểm, rốt cuộc cũng là mỹ nhân.

      Nhị di nương mang thai hai tháng dùng thắt lưng,thân mặc kiện quần áo rộng nhưng giảm nét xinh đẹp của nàng mà càng tăng thêm loại thành thục tao nhã.

      “Thỉnh an lão gia.” Mọi người hành lễ, Nạp Lan Diệp Hoa vừa mới ngồi xuống lại bị lão thái thái gọi.

      “Đều đứng lên .” Nạp
      Nạp Lan Diệp Hoaa mỉm cười ngồi xuống, cùng Cung thị phân biệt hai bên sườn lão thái thái, từ chuyện lần trước Nạp Lan Diệp Hoa đối với mọi người lại lộ nụ cười.

      “Lão gia nếm thử bánh hoa quế, lão thái thái tự mình phân phó hạ nhân làm đó.” Nhị di nương tươi cười trước bàn bánh ngọt bởi vì chyện lần trước mà trở nên khó chịu.

      Nạp Lan Diệp Hoa cười gật đâu. “Mẫu thân có lòng.” quay đầu nhìn về phía lão thái thái.

      “Lão gia, trà này là vài ngày trước thiếp tự tay lựa chọn, lão gia nếm thử, xem có hợp khẩu vị lão gia?” Tứ di nương thấy nhị di nương biểu đầu tiên, cam lòng lép vế, liền đem hiến vật quý ra.

      “Vất vả!” Nạp Lan Diệp Hoa thản nhiên câu, cũng vui sướng, nhị di nương là mượn hoa hiến phật tâm ý của lão thái thái, mà tứ di nương lại chỉ lo tranh công, Nạp Lan Diệp Hoa tự nhiên là có vui mừng lắm.

      “Năm nay Hải Đường tươi tốt, mà năm nay con ta cũng càng lúc thuận lợi, nhị di nương lại mang thai, việc vui liên tiếp là dấu hiệu tốt a.” Lão thái thái nhấp ngụm trà gương mặt tràn đầy ý cười.

      “Trước kia, ngươi nhất hoa Hải Đường.” Nạp Lan Diệp Hoa như nhớ lại, tươi cười nhìn về phía nhị di nương.

      “Lão gia còn nhớ sao, thời điểm thiếp vào cửa cũng là lúc này, Hải Đường cững tươi tốt như vậy.” Nhị di nương xong mặt hướng vế phía xa như trở lại nhiều năm trước, vừa cưới nàng, nàng vừa gả đến, cho đến bây giờ, phủ thi công sửa chữa nhiều lần, thủy chung vẫn để lại mảnh Thu Hải Đường này.

      “Đúng vậy.” Nạp Lan Diệp Hoa cười, lúc trước nàng đứng chỗ tối dưới gốc cây Hải Đường, chính mình từng khoa trương nàng là tiên nữ lạc chốn nhân gian.

      Cung thị trong ánh mắt có nồng đậm sầu bi, ánh mắt cũng chỉ là nhìn về phía cánh hoa, bao lâu rồi, chỉ vì câu tán thưởng tầm thường liền để lại mảnh Hải Đường này, lại cũng chưa từng nghĩ vì câu này nàng gả cho y.

      “Xem hai người kìa, bất quá là mảnh Hải Đường, lại này nọ, ta bộ xương cốt này là nghĩ ra, chỉ phán Nạp Lan gia nhà thịnh vượng, ngươi có thể lại cho lão thái thái thêm cái tôn tử để ôm a.” Lão thái thái ha ha cười, nhị di nương lúc này như người phụ nữ bình thường ngượng ngùng cúi đầu, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa trận tâm thần nhộn nhạp, Lưu Châu mặc dù có ý nhị, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ thể so với xinh đẹp người nhị di nương.

      “Nay mọi người cao hứng, thêm chuyện vui nữa, cùng là viên mãn a.” Lão thái thái cười, trong mắt tính kế.

      “Sao? biết mẫu thân chỉ chuyện gì?” Nạp Lan Diệp Hoa híp mắt, nghĩ ra có việc gì vui.

      “Kỳ chuyện này sớm nghĩ tới, Cung thị nay thân mình khỏe, vẫn là nên để quý thiếp giúp nàng, nhân dịp này cũng là thích hợp.” Lão thái thái nhàng uống ngụm trà, ra tâm tư chính mình.

      Tứ di nương trong lòng cả kinh, lão thái thái muốn nâng di nương lên làm quý thiếp, chính mình từng chèn ép nàng, sau này nhất định phải nhìn sắc mặt của nàng ta, nhìn thoáng qua Ngọc nhi chỉ sợ khổ đứa .

      “Con dâu tạ mẫu thân quan tâm, kỳ trong lòng cũng có ý niệm này, ngày thường quan sát, con dâu cũng có chọn được người thích hợp, nay mẫu thân nhắc tới, đúng tâm con dâu.” Cung thị mặt đổi sắc, chút cũng thấy tương lai tình cảnh khó chịu, khiến lão thái thái biết nên ứng đối thế nào.

      “Phải , phu nhân rộng lượng!” Nạp Lan Diệp Hoa sắc mặt đột nhiên khó coi, nhìn Cung thị từng chịu nổi khi mình có thêm nữ nhân, nay chỉ chủ động đưa nữ nhân tới còn muốn nâng quý thiếp, ràng giống như người khác xem là chuyện bình thường, Nạp Lan Diệp Hoa trong lòng như bị người cầm gậy đánh, tim bỗng đau nhói.

      “Tạ lão gia khen ngợi.” Cung thị cúi mắt, nếu phải Tĩnh nhi đoán được suy nghĩ bọn họ, chính mình là có chuẩn bị, bằng nghĩ đến sao khó qua nhanh, nhưng hôm nay phát tình cảm nhớ mãi quên nay liền nhàng có thể buông tay.

      “Hừ!” Nạp Lan Diệp Hoa hừ lạnh tiếng chuyện, có lẽ lòng tự trọng nam nhân , thuộc loại chính mình nghĩ muốn cũng nguyện giải phóng nàng tự do.

      “Xưa nay tục lệ mẫu quý vì con, nhị di nương cũng nên được nâng lên quý thiếp.” Lão thái thái nghĩ đến còn ai có tư cách làm quý thiếp, phải là ả đào hát, cái nô tài làm , cũng chỉ còn có nhị di nương đủ tư cách, cho nên liền cho rằng người Cung thị đến là nhị di nương.

      “Mẫu thân rất đúng, mẫu quý bằng tử tự nhiên là giả.” Cung thị gật đầu, tứ di nương ánh mắt lập tức hướng xuống dưới, nếu ngay cả Cung thị đều đồng ý, vậy nhị di nương chắc chắnđược nâng vị trí quý thiếp.
      Last edited by a moderator: 7/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :