1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 92: Kết cục của Băng Cầm (tiếp theo)

      Vương phi vừa vào nhà thấy tình hình trong nhà, lập tức lạnh mặt quát lên “Tiểu đề tử biết thẹn, ta chỉ cho ngươi là người tốt, ngờ ngươi dám làm chuyện như vậy. Người đâu, đánh nàng bốn mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ” Nha hoàn bên ngoài nghe vậy vội chạy gọi quản vào trói Băng Cầm, Băng Cầm quỳ đất khóc ròng “Nô tì oan uổng, nô tì thấy thế tử say vào hầu hạ thế tử rửa mặt kết quả thế tử nhầm nô tì là thế tử phi, để ý nô tì phản kháng, đoạt nô tì. Cầu vương phi làm chủ phải là nô tì leo lên giường thế tử”

      Vương phi cười lạnh “Con ta sinh ta biết sao? Ngươi đừng vội ngụy biện với ta” Băng Cầm quỳ khóc ròng “Nô tì bị thế tử phá thân, vương phi tin xin nhìn giường” Nguyên Thu vừa nghe liền nhìn Chức Mộng, thấy Chức Mộng gật đầu, Nguyên Thu cảm thấy choáng váng suýt nữa ngã xuống mama bên cạnh bị dọa vội đỡ. Sĩ Hành nhảy dựng lên mắng “Đừng vội bậy, ngươi vừa vào chăn ta liền tỉnh làm gì có thời gian cưỡng bức ngươi, huống chi quần áo người ta chỉnh tề ngay cả tiểu y cũng thoát, ra ngươi chút ta làm thế nào chiếm đoạt ngươi?”

      Băng Cầm nghe khóc ngụy biện “Nô tì thay thế tử lau thân thể rồi mặc quần áo trong vào” Sĩ Hành thấy nàng chống chế, hận thể qua đánh chết nàng, lại thấy dáng vẻ Nguyên Thu rất chịu kích vội đến bên người nàng giải thích “Nguyên Thu, muội phải tin ta, ta đụng nàng, ta bảo đảm”

      Lúc này Vương phi kiểm tra giường cau mày với Đỗ mama “Ngươi dẫn Băng Cầm vào nhà trống nào đó, cùng Vương mama nghiệm thân cho nàng, cần phải cẩn thận”

      Đỗ mama cùng Vương mama bên cạnh Nguyên Thu nhìn Băng Cầm mặc xong quần áo, kẹp nàng đến phòng trống quăng nàng lên giường cho nàng cởi xiêm y nghiệm thân. Lúc này trong phòng Sĩ Hành để ý đến vương phi tức giận mắng te tát, chỉ đến bên cạnh Nguyên Thu giải thích.

      Nguyên Thu hốt hoảng qua bình tĩnh trở lại gọi tiểu Dung tới “Lúc ngươi về Băng Cầm vào bao lâu?” Tiểu Dung vội đáp “Chỉ nén nhang” Nguyên Thu quay đầu hỏi Sĩ Hành “Lúc nào huynh phát nàng đến bên cạnh huynh?” Sĩ Hành nhíu mày “Ta cảm giác có người vén chăn vào, ta cho là muội vừa mới quay người ôm lấy thấy thân người kia lạnh lẽo, lại có mùi son phấn, ta nhớ từ khi muội có thai dùng hương phấn gì nữa, ta biết ngay là đúng”

      Nguyên Thu trợn mắt nhìn Sĩ Hành, tới bên giường, cẩn thận nhìn vết máu, lúc lâu mới “Nha đầu này đối với bản thân mình cũng đủ ác độc”

      Lúc này Đỗ mama, Vương mama dẫn Băng Cầm vào cúi đầu hổi bẩm “Thưa vương phi, Băng Cầm phá thân thể, nhìn dấu vết là mới rách còn mang theo dấu máu” Băng Cầm vừa nghe vội nhào tới chân vương phi “Cầu vương phi làm chủ, thân thể nô tì là của thế tử rồi cũng còn biện pháp lập gia đình nô tì nguyện ý phục vụ thế tử, thế tử phi cả đời”

      Vương phi nghe vậy làm khó nhìn Nguyên Thu “Nếu là Sĩ Hành đụng nha đầu này cũng tốt đuổi nàng ra như vậy” Nguyên Thu cười “Vương phi đúng nhưng con nhìn thấy thân thể này của nàng cũng phải là thế tử làm rách” Vương phi ngạc nhiên “Chẳng lẽ có tình gì sao?”

      Nguyên Thu giường lạc hồng sạch cũng có vẫn đục của nam tử trộn lẫn, con xem khác với miếng vải trắng có lạc hồng trước kia của con” Vương phi nghe vậy vịn Đỗ mama tới nhìn lạc hồng giường, Nguyên Thu lại chỉ đạo vết máu dài phía “Vương phi nhìn vết này giống như là người lấy tay lau lên”

      Vương phi nhìn gật đầu cái quay đầu hung ác “Vương mama tra tay nàng ta” Băng Cầm sửng sốt muốn né tránh bị Vương mama níu lại, Trương mama, Vương mama vương tay cái nâng tay nàng ta lên, quả nhiên đầu ngón giữa của tay phải, móng tay ngón trỏ, mu ngón tay đều dính vết máu, trong khe móng còn vết dài.

      Nguyên Thu nhìn máu giữa kẻ tay của Băng Cầm cười lạnh “Ngươi giúp thế tử lau thân thể là dùng cái gì lau? Trong phòng cũng có nước nếu dùng khăn lông lau có thể cho chúng ta nhìn chút ?” Băng Cầm cắn môi chuyện, cúi đầu khóc ngừng.

      Nguyên Thu tới bên cạnh vương phi đỏ mặt nương vừa hành phòng cho dù đêm đầu có dấu vết lạc hồng nhưng cũng có thể nhìn ra vật vẫn đục từ nam tử chi bằng để Đỗ mama, Vương mama kiểm nghiệm có hay thứ này miễn cho người ta nàng bị oan”

      Đỗ mama vội tiến lên cười “Mới vừa nhìn, thế tử phi đúng, chính là có thứ kia, vừa nãy lão nô và Vương mama còn cảm thấy có chỗ nào quái lạ đâu nhưng ngờ là chuyện này”

      Vương phi “Lại nghiệm thân, cầm miếng vải lau cho nàng ta, nhìn xem có thấy hay ? Chờ tra rang để ta xem thứ biết thẹn này còn có gì biện minh”

      Băng Cầm vừa phá thân thể cực kì đau đớn, vừa rồi bị hai mama nghiệm thân lại trải qua đau đớn lần nữa, nàng thấy Nguyên Thu phân tích ra chuyện nàng làm quá rang, ngón tay mình cũng có chứng cớ sớm nản lòng thoái chí. Lúc này vương phi còn muốn cho người nghiệm thân nàng lần nữa còn muốn lấy giẻ lau, Băng Cầm bị đau mà sợ làm sao còn dám nghiệm thân chỉ đành nằm úp mặt đất cầu xin “Nô tì nhận sai. Cầu Vương phi tha mạng!”

      “Hả?” Vương phi cười lạnh

      Băng Cầm cắn răng cố “Nô tì thừa dịp thế tử say rượu lấy tay phá thân thể vọng tưởng ở lại bên cạnh thế tử làm nha đầu thông phòng”

      Nguyên Thu thấy nàng thừa nhận, nhịn được thở phào nhõm, lén lén liếc mắt nhìn Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy mình chọc chuyện lớn như vậy nào dám nhiều ở sau lưng vương phi len lén thở dài với Nguyên Thu. Vương phi thấy mọi chuyện ràng cũng thở dài hơi liếc Băng Cầm “Ngươi ta nên phạt ngươi như thế nào?”

      Băng Cầm dập đầu khóc ròng “Cầu vương phi tha mạng. Lần sau nô tì dám nữa” Vương phi cười “Ngươi còn muốn có lần sau? Ngay cả chủ tử cũng dám tính toán còn có cái gì dám? Vốn cũng muốn gả ngươi ra ngoài cho phong cảnh tương lai ngươi cũng có người mà trông cậy vào, ai ngờ cho ngươi mặt mũi ngươi lại hỉnh lên làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, hôm nay ta cũng muốn tha cho ngươi. “Người đâu!” Vương phi quát lên “Đánh Băng Cầm bốn mươi đại bản, đưa đến trang tử phía Nam làm việc”

      “Trang tử phía Nam?” Băng Cầm sửng sốt.

      Vương phi gật đầu cười “Vốn là gả ngươi cho Vương Lực quản trang tử phía Nam, ai ngờ ngươi gây chuyện, việc hôn này đương nhiên là hủy bỏ. Sáng mai ta chọn nha đầu tốt khác cho Vương Lực, còn ngươi ở dưới tay của làm khổ sai thôi, về sau ngươi sống hay chết đều do làm chủ”

      Băng Cầm nhìn Vương phi chằm chằm, mình làm ra chuyện như vậy đối với Vương Lực là đại sỉ nhục. Nếu rơi vào tay chỉ sợ tương lai mình có ngày tốt lành. Đầu óc Băng Cầm chuyển nhanh lại suy nghĩ biện pháp thích hợp. Vương phi cười “Được rồi, đừng phí tâm, ta lập tức sai người đưa tin cho Vương Lực”

      Hai tẩu tử làm việc vào kéo Băng Cầm ra ngoài, lột xiêm áo của nàng, chỉ để cho nàng mặc quần áo trong nằm mặt đất. Hai thô sử mama vào thực hành bốn mươi đại bản, quần áo trong màu trắng của Băng Cầm nhiễm mảng máu đỏ. Đánh xong, Băng Cầm ngất thô sử mama kéo nàng trực tiếp nhét vào xe gia súc chuẩn bị xong cho người đưa nàng đến trang tử phía Nam.

      Bọn nha đầu trong viện Sĩ Hành đều nhìn màn này vào mắt, mấy nha đầu có ý niệm kia đều đe vứt bỏ. Băng Vân trốn trong phòng may mắn mình làm quá mức, lại nhịn được cầu nguyện vương phi đừng nhớ tới chuyện mình làm qua, tại nàng tâm tâm niệm niệm có thể gả ra ngoài sớm chút.

      Băng Cầm bị kéo đến trang tử phía Nam, người dẫn đến đưa tin tức cho Vương Lực, Vương Lực nhìn Băng Cầm bị đánh hít vào ít thở ra nhiều, cắn răng nghiến lợi cầm tin trong tay, đối với gã sau vặt trong trang tử quát lên “Kéo nàng vào phòng chứa củi lấy nước lạnh dội tỉnh, giám sát nàng chẻ xong bó củi mới cho ăn tối” Người vương phủ gật đầu cười “Về sau Băng Cầm nha đầu phiền ngài phí tâm, Vương phi hôn này hủy bỏ, ngày khác chọn giúp ngài nha đầu hiền lương thục đức, Về phần Băng Cầm muốn đánh muốn phạt tùy ngài cần phải khách khí” Vương Lực gật đầu cười lạnh “Bảo Vương phi yên tâm, ta chăm sóc tốt vị hôn thê này của ta”

      Băng Cầm mơ mơ màng màng nghe Vương Lực , lại ngất

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 93: Đêm trước lễ mừng năm mới.

      Vì chuyện Băng Cầm mà Nguyên Thu còn tâm tình trông nom hôn đám Băng Vân nữa, tất cả mọi chuyện giao cho quản phân phó “Mấy ngày này người ta rất mệt mỏi, bảo các nàng cần tới thỉnh an, trực tiếp bảo mẫu thân các nàng dẫn các nàng là được, để ngày mai họ xuất giá ở nhà mình” Tuy là phân phó như vậy mấy nha đầu kia cũng dám tùy tiện , hai ba người hẹn trước viện Nguyên Thu dập đầu vài cái mới ôm quần áo theo mama ra ngoài.

      Mặc dù chuyện xấu của Băng Cầm náo loạn tương đối lớn nhưng rất nhanh bị ép xuống, Nguyên Thu lại gõ gõ mấy nha đầu trong viện lần nữa đe dọa mấy câu mới tính là xong việc.

      Cách lễ năm mới còn mấy ngày, mỗi ngày Sĩ Hành đều ra cửa xã giao, vương phi dẫn theo chính nữ Mạn Đình xử lí vụ trong phủ, Bích Đình vì di nương mình bị đưa mà tâm tình thoải mái như cũ, làm bộ làm tịch vài ngày. Vương phi vốn là đối xử với nàng xem như là hòa khí nhưng thấy nàng cho mình mặt mũi như vậy lòng dạ lạnh , lại thấy Vũ Đình mặc dù là thứ nữ làm việc hành động đều tốt hơn Bích Đình rất nhiều.

      Nguyên Thu thấy Băng Cầm, Băng Vân với mấy nha đầu kia rồi cũng cảm thấy thoải mái, vịn Chức Mộng dạo vòng nhìn thấy tẩu tử cuốn bánh tráng ăn. Nguyên Thu chợt nhớ đến kiếp trước mẫu thân mình làm bánh áp chảo, hành lá thơm thơm cuốn lên vài loại ăn với tương qua vô cùng ngon miệng. Nguyên Thu nhớ lúc lại cảm thấy vô cùng thèm ăn, đỡ Chức Mộng về viện liền kêu Bích nhi làm bánh áp chảo cho mình ăn, Trương mama ở bên cười “Bánh áp chảo ngon ở hương vị, dù lão nô nấu ăn ngon nhưng làm bánh áp chảo cũng là có tay nghề. Nếu thế tử phi ngại, lão nô làm bánh áp chảo cho thế tử phi” Nguyên Thu cười vui vẻ “Vậy tốt rồi! Nhưng ta sợ mama mệt mỏi” Trương mama cười “Mặc dù tay chân lão nô già nhưng chút chuyện này còn làm được” Nguyên Thu nghe vậy vội gọi Bích nhi làm trợ thủ. Trương mama đáp rửa tay rồi vào phòng bếp nhào bột mì làm bánh, Bích nhi cười thấy thú vị với Nguyên Thu “Mấy ngày trước nô tì yêm đồ ăn, làm tương qua có chút nhiều, lúc này chắc lên vị nhất là ăn với cơm, chốc nữa vớt cho thế tử phi nếm thử nhé?”

      Nguyên Thu cười “Ta cảm thấy miệng có mùi vị gì, nếu có tương qua ngon cho ta nhiều chút” Bích nhi cười “Sao có thể ăn nhiều được, phải thái y phải ăn ít đồ yêm sao? Nô tì chỉ có thể lấy cho thế tử phi đĩa, nếu cho nhiều thế tử về lại mắng nô tì” Nguyên Thu vừa muốn cãi lại lại nghĩ đến đứa bé trong bụng dám để mặc mình muốn ăn gì ăn nữa, đành uất uất ức ức gật đầu, Bích nhi thấy thế che miệng cười hì hì lui ra.

      Tay chân Trương mama lanh lẹ lại có Bích nhi ở bên giúp đỡ, nửa canh giờ liền làm xong bánh áp chảo với mấy loại đồ ăn, Nguyên Thu rửa tay trước gắp chút tương qua Chức Mộng vội “Ăn trước bánh chút rồi ăn tương qua, tránh bị ảnh hưởng giọng ” Nguyên Thu lấy bánh Chức Mộng cầm cười “Các ngươi càng ngày càng lợi hại, ta bị các ngươi phiền muốn chết rồi”

      Chức Mộng nghiêm trang “Thế tử phi tại mang thai đương nhiên phải chuyện đùa, những chuyện thế tử phi chưa nghĩ đến bọn nô tì thể phòng” Vương mama đứng sau lưng Nguyên Thu cười “Mấy nha đầu này của thế tử phi đều trung thành, mặc dù bình thường bướng bỉnh chút nhưng chuyện lớn cũng chút hàm hồ” Nguyên Thu nghe lắc đầu cười “Mama đừng khen các nàng, ngươi càng khen họ càng thêm bướng” Bọn nha đầu nghe vậy đều cười toe toét.

      Nguyên Thu ăn bánh uống thêm nửa chén cháo để đũa xuống, Thúy Oanh tiến lên hầu hạ nàng súc miệng. Nguyên Thu cầm khăn lau khóe miệng đứng lên lại giường ngồi xuống, phất tay “Tranh thủ bánh còn nóng, các ngươi nhanh ăn chút rồi nghỉ, lạnh ăn ngon”

      Mọi người đáp bưng bánh ra ngoài gian phòng, thay phiên nhau ăn mới vào.

      Đến hai mươi tháng chạp, Thái phi bảo Nam Bình Quận Vương dẫn theo gia quyến đến Liêm Vương phủ, vương phi biết thái phi thích náo nhiệt cho nên sáng sớm kêu chuẩn bị xe mang theo Nguyên Thu, Mạn Đình, Bích Đình, Vũ Đình đến Liêm Vương phủ.

      Nguyên Thu theo vương phi vào phòng thái phi thấy trong phòng đứng đầy người ra là nương nhi tức của Liêm vương phủ đều ở đây. Nguyên Thu tới kịp nhìn kĩ cúi đầu thỉnh an theo vương phi. Nguyên Thu vừa muốn hành lễ có mama bên cạnh thái phi tới giữ chặt nàng, thái phi khoát tay “Miễn lễ ” Còn cho người ban thưởng ghế ngồi. Chờ vương phi ngồi xuống, Nguyên Thu mới dám ngồi xuống. Thái phi liếc nhìn bụng bự của Nguyên Thu gật đầu cười “Nương tử Sĩ Hành mặt hơi tròn chút nhưng bụng cũng chưa lớn khẩu vị có tốt ?” Nguyên Thu vội đứng dậy cười “Thưa thái phi: khẩu vị cũng rất tốt, ăn gì cũng nhiều hơn trước kia” Thái phi gật đầu “Vậy mới được. Ngươi ngồi chuyện , cần giữ lễ tiết”

      Liêm Vương phi ở bên cạnh cười “Đúng vậy, năm mới toàn gia thân mật ngồi chung chỗ chuyện mới thú vị. Ngươi cần bồi dưỡng thân thể cho tốt so với lễ tết thái phi càng vui hơn” Thái phi tựa đệm gật đầu cười, Liêm vương phi lại “Thê tử Sĩ Hành muốn ăn cái gì chỉ cần cho ta, cần biết là sơn hào hải vị hay trái cây tươi gì, chỉ cần ngươi muốn ăn cứ là được” Nguyên Thu cười “Làm đại bá mẫu phí tâm, khẩu vị của con rất tốt, quá kiêng ăn”

      Liêm Vương phi gật đầu cười lại nghiêng đầu chuyện với Quận Vương phi, Liêm thế tử phi Khương thị ngồi bên cạnh Nguyên Thu vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn bụng Nguyên Thu cười “Đệ muội là có phúc khí, thành thân vài tháng mang thai, thế tử đối với muội cũng lòng dạ, ta nghe Băng Cầm, Băng Vân cũng vì ngươi mà đuổi ra ngoài? Giống như nghe Băng Cầm náo ra chuyện gì rất kinh khủng?”

      Nguyên Thu chân mày khẽ nhăn trong lòng biết Khương thị hỏi chuyện này ra dĩ nhiên cũng muốn hỏi thăm chân tướng ràng. Nhưng nàng có hỏi Nguyên Thu cũng tiện trả lời nàng, chỉ tránh các nương giọng “Cũng phải vì ta mà đuổi ra ngoài, hai nha đầu này đến tuổi hôn phối liền bẩm báo thái phi để các nàng gả ra ngoài. Ai ngờ nha đầu Băng Cầm ý niệm tốt bị người vạch trần, vương phi nhà chúng ta bình sinh ghét nhất là mấy chuyện ma quỷ này cho nên mới đánh nàng rồi đưa đến thôn trang”

      Ánh mắt Khương thị phức tạp nhìn Nguyên Thu giọng thở dài “Thái phi là người hiểu ngươi nhất, với gia chúng ta đừng đuổi Băng Nguyệt, Băng Vũ ra ngoài chính là thường ngày phục vụ trước mặt thế tử thái phi cũng ưng ý”

      Nguyên Thu lại cười “Đó là do Băng Nguyệt, Băng Vũ đàng hoàng thái phi có thể tin được. Hai nha đầu này nhà chúng ta náo ra cái gì bằng cũng đuổi ra ngoài dù sao cũng là người thái phi ưu ái”

      Khương thị thấy hỏi ra cái gì đành dời câu chuyện đến Nguyên Thu mang thai. Khương thị gả vào Vương phủ ba năm mới có đứa con , sau này cũng mang thai nữa. Nàng thấy Nguyên Thu mang thai đương nhiên là tâm tình phức tạp lôi Nguyên Thu giọng chuyện “Có bắt mạch được nam hay nữ chưa?” Nguyên Thu trả lời “Cái này làm sao bắt mạch mà biết được? Mà bụng muội chỉ mới năm tháng đứa bé còn chưa có thành hình. Nhưng ra nam hay nữ cũng có gì, chỉ cần thân thể đứa bé an khang tráng kiện là tốt rồi. Gia chúng ta rất thích nương”

      Khương thị cười lạnh như vậy, nếu là ngươi sinh nữ nhi mới biết muôn vàn tư vị này” Nguyên Thu biết tâm bệnh của Khương thị cũng thêm nữa chỉ lung tung đáp lời. Hai người chuyện chút thấy Bích Đình tới với Khương thị “Đại tẩu mạnh khỏe, hôm đó muội còn muốn đến nhà mời Uyển tỉ tỉ đến nhà tổ chức cái thi xã cũng biết nàng vội việc gì?”

      Khương thị vội cười “Nàng ở nhà rất rãnh rỗi, nhà chúng ta ít tỉ muội bây giờ trong nhà chỉ còn mình nàng là nương, nàng cảm thấy buồn bực đấy. Muội có rãnh chỉ cần gọi nàng chơi là được”

      Bích Đình vỗ tay cười “Muội ở nhà việc gì cũng buồn bực, hai ngày nữa muội mời Uyển tỉ tỉ đến nhà chơi” Còn chưa đợi Khương thị lên tiếng, Nam Bình Quận Vương phi liền mở miệng “Hồ đồ, ngày tết chẳng lẽ người ta ở nhà mừng năm mới? Ngươi gởi thiệp người ta cũng tốt bác mặt mũi ngươi. Nhưng mấy ngày này làm sao dễ dàng ra ngoài? Khương gia cũng là đại gia đình có thân thích trong nhà chỉ còn nàng là nương, năm mới nàng còn bận rộn đấy. Thi xã gì của ngươi có muốn cũng phải ra khỏi tháng này lại , làm gì gấp gáp như vậy?”

      Bích Đình nghe vậy mặt liền cương lại chỉ cúi đầu . Khương thị vội hòa giải “Thẩm thẩm quá lo lắng, gia đình con mặc dù nhiều người nhưng mấy tẩu tử đều có thể làm hết, còn có thể giúp mẫu thân con rất nhiều. Việc trong nha cũng cần Uyển nhi quan tâm, nếu Bích Đình muội muội rãnh rỗi chỉ cần cho người đưa thiếp mời cho nàng là được, đều là thân thích cũng cần có quá nhiều cố kị”

      Nam Bình Quận Vương phi cười “Tuy như thế nhưng lễ thể bỏ. Nhà chúng ta như vậy quan trọng nhất là quy củ, ngươi đúng , cháu dâu?”

      Khương thị đành gật đầu cười, Bích Đình bị bẽ mặt thầm trở lại bên cạnh Mạn Đình mà nữa. nương trong Liêm Vương phủ dẫn theo ba người Mạn Đình vào phòng chuyện. Nguyên Thu thấy các nương lôi kéo Khương thị “Vừa rồi muội muốn hỏi nhưng các nương còn ở đây nên tiện chuyện. Muội muội tẩu bao nhiêu tuổi gả cho người chưa?”

      Khương thị cười “Sao? Muội muốn làm mai cho muội muội ta? Tháng năm sang năm nàng cập kê, nếu là có người trong sạch với ta xem” Nguyên Thu bĩu môi “Giống như tẩu có thể làm chủ vậy? Tẩu cũng gả ra ngoài làm sao có thể trong coi hôn của muội tử?”

      Khương thị nhíu mày “Cái này có gì thể? Uyển nhi từ theo ta, hôn của nàng ta cũng có thể vài câu. Nếu đệ muội có mối nào tốt cứ với ta, chỉ cần nhân phẩm tốt sợ làm thiếp” Nguyên Thu vốn chỉ là muốn treo chọc Khương thị nhưng nghĩ nàng thẳng thắng như thế lập tức nghẹn họng nhìn trân trối “Trừ hoàng thân quốc thích ai dám thư nữ nhi nhà tẩu làm thiếp? Tẩu cũng sợ đau đầu lưỡi sao?”

      Khương thị vừa xong phát mình sai trong lòng ảo não thôi, suy nghĩ trả lời thế nào, thái phi chủ vị híp mắt cười “Ta thấy Uyển nhi rất tốt, ngươi làm tỉ tỉ cũng thương nàng sao lại cho nàng làm thiếp hả?” Khương thị cười tiếp lời, Nam Bình Quận Vương phi cười “Cháu dâu cũng chỉ là thuận miệng mà , thái phi lại cho là có thể thấy thái phi tâm thương Uyển nhi. Nếu vậy ta cũng quản nhàn này thôi, đợi lần sau gặp Khương phu nhân ta thay Uyển nhi tìm mối hôn tốt” Thái phi chỉ nàng “Suốt ngày ngươi ở trong nhà buồn bực làm gì biết người nào? Là đứa trẻ nhà ai ngươi ta nghe chút”

      Nam Bình Quận Vương phi cười “Thái phi đừng nóng vội, chờ con hỏi thăm nhà kia xong lại cho thái phi được tránh cho cuộc vui” Khương thị thấy mẹ chồng nàng dâu vừa xuống vừa họa liền đẩy Uyển nhi ra ngoài trong lòng hiểu đây là cho mình nghe. Nàng muốn hòa hoãn vài câu chỉ thấy Liêm Vương phi nhìn mình trong mắt xoẹt qua đạo tàn khốc dọa Khương thị dám nhiều lời. Khương thị cũng xem như là người cơ trí, cuối cùng dám đắc tội bà bà và thái phi huống chi thấy Sĩ Hành cưng chìu Nguyên Thu như thế, chỉ sợ nàng có tìm cách gả Uyển nhi qua cũng phân được phần cưng chìu này, đến lúc đó lại mười phần khó xử. Chẳng bằng mình dụ dỗ thái phi, Liêm Vương phi mới tốt hơn. Khương thị nghĩ liền phụ họa trách được đều người tuổi trẻ đều nghĩ những chuyện mà phí sức, dù sao cũng chưa trải qua những thứ này. Con vừa gả đến ba năm làm sao hiểu mấy thứ này, nếu thẩm thẩm thấy con nhà ai tốt giúp muội muội con lưu ý chút” Thái phi nghe vậy mới hài lòng.

      Vì Nguyên Thu có thai thái phi sợ nàng chịu nổi liền gọi nàng vào viện mình cách vách nằm nghỉ. Liêm Vương phi cười “Con sớm thu thập gian phòng cho đệ muội và cháu dâu để họ nghỉ ngơi ở đấy . Ở bên nhà con có hai tiểu viện cách phòng lớn cũng gần còn an tĩnh nữa”

      Thái phi khoát tay “Để Quận Vương phi ở đấy , Nguyên Thu ở phòng ta là được. Trời lạnh đất lại trơn để nàng tới lui ta yên tâm. Ở đây gian của ta mà ngủ ta chăm sóc nàng cần các ngươi quan tâm. Đến buổi tối trễ chút để Quận Vương gia và Sĩ Hành ra thư phòng nghỉ ngơi về nhà cũng làm gì dù sao lại cũng gần khoảng nén nhan là đến nhà rồi” Liêm Vương phi kéo tay Nam Bình Quận Vương phi cười “Trong mắt thái phi chỉ có tôn tử tức phụ ngay cả Vương gia nhà muội với thế tử cũng bị loại ra rồi. Hai người già chúng ta vừa mắt người ta nhanh thôi tránh để thái phi chê chúng ta chướng mắt”

      Nam Bình Quận Vương phi chỉ vào Liêm Vương phi với thái phi “Thái phi mau nhìn, đường đường là vương phi lại ghen với cháu dâu” Thái phi ngoắc gọi Nguyên Thu đến trước mặt ôm vào ngực với Liêm Vương phi “Ngươi mà mang thai ta cũng thương ngươi như vậy” chưa xong mọi người cười nghiên ngã, nháo Liêm Vương phi mặt đỏ bừng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Mừng năm mới.

      Liêm Vương phủ, Nam Bình Quận Vương phủ trang trí rạng rỡ hẳn lên, hành lang, đình đài lầu các đều treo lồng đèn lớn, cửa phủ, cửa hông, đôi liễn đều được đổi mới.

      Vì thái phi theo Nam Bình Quận Vương đến Hàng Châu ở nhiều năm hai phủ thể cùng nhau mừng năm mới. Năm nay nhà Nam Bình Quận Vương về kinh Sĩ Hành đại hôn, thế tử phi Nguyên Thu lại có bầu mấy việc tốt chung lại, thái phi phân phó phải tốt náo nhiệt lần.

      Liêm Vương phi dẫn theo Khương thị đến chọn danh sách nghe diễn kịch còn phân phó các nương diễn kịch phải chuẩn bị trang sức đạo cụ tốt. Nguyên Thu và Mạn Đình, Bích Đình, Vũ Đình cùng với các nương trong Liêm Vương phủ là Hinh Đình và Mai Đình cùng nhau vây quanh thái phi cười đùa. Thái phi thấy các cháu như hoa như ngọc thành đoàn ngồi đằng trước mình, cháu dâu là đứa bé mình từ nhìn lớn lên, hài lòng thỏa mãn hồi kéo tay người này lúc lại sờ sờ người kia, mảng vui mừng.

      Ngày mai là ba mươi, nếu có lệnh phong đều phải vào cung. nhà Nam Bình Quận Vương đều đến Liêm Vương phủ sáng sớm từ Liêm Vương phủ vào cung vì vậy quà tặng vào cung đều đưa đến đây. Sau khi thành thân là lần đầu tiên Sĩ Hành và Nguyên Thu vào cung chúc mừng đương nhiên thể bình thường. Thái phi nghe hai con dâu chuyện danh mục quà tặng khỏi quan tâm, phân phó “Đem hai danh mục quà tặng Sĩ Hành đưa đến cho ta nhìn chút, ta xem chuẩn bị cái gì?”

      Nam Bình Quận Vương phi nghe , vội đem danh mục quà tặng của Sĩ Hành, Nguyên Thu trình lên, Trúc nhi nha đầu bên cạnh thái phi nhận lấy, Thái phi cần đọc cái vô nghĩa, đọc mấy quà tặng xem chuẩn bị gì” Trúc nhi đáp, đọc cho thái phi “Thế tử, thế tử phi chuẩn bị: áo da ngọc sắc vạn thọ vô cương. Xanh ngọc áo da Vạn thọ vô cương, áo da xanh ngọc Trường Xuân, áo da xanh nhạt Trường Xuân. Hai bộ nệm lưng tự tay thêu “Ngũ cốc được mùa”. Bạch ngọc như ý, Phỉ thúy như ý, Bức tượng vàng Tiên Nhân, tiên nữ. Chiếc đĩa hoa hướng dương. Bình Thiên cầu Thanh Hoa. Đồ rửa bút men sứ xanh Long Tuyền. Ống đựng bút Tử Đàn ba ngăn. Hai chén Thanh Ngọc, hai li Thanh Ngọc. đôi cốc vân bích Thanh Ngọc. Hà bao thêu hoa Lưu kim. đôi trâm cài bươm bướm vàng khảm ngọc châu đỏ Phúc Lộc Thọ mừng Như Ý. đôi bạc khảm vàng và ngọc Như Ý tạo thải điệp men hoa cỏ. bộ hoa rụng Phỉ Thúy. bộ trâm cài đầu phượng hoàng. Hai bộ trâm vàng, bạc khảm bảo điểm thúy hai chim phượng đùa giỡn mẫu đơn. đội thủ trạc Bạc khảm tử đằng. rương trăm loại đồ chơi quý giá”

      Thái phi nghe vậy gật đầu “Cũng rất chu đáo” Nam Bình Quận Vương phi nhướn người ra cười với thái phi “Lưu kim hà bao là Nguyên Thu tự mình vẽ dạng thức sau thêu ba tháng mới thành” Thái phi nghe vậy cau mày nhìn Nguyên Thu “Ngươi có thân thể sao làm mấy thứ này? Cứ cúi đầu mỏi cổ”

      Nguyên Thu vội trả lời “ có gì đáng ngại, mỗi ngày làm chút thôi vì vậy lâu như thế mới làm xong. Con còn muốn làm thêm vài thứ chẳng qua cũng là có lòng mà vô lực” Thái phi cười “Có tâm là được, thái hậu đối đãi với tiểu bối rất từ ái, nếu làm mấy thứ này mà nặng nhọc thái hậu trách ta” Mọi người nghe vậy lại cười rộ lên.

      Ăn cơm tối xong, Sĩ Hành vào viện thái phi tìm Nguyên Thu, Thái phi nằm lệch giường ngoắc Sĩ Hành cười “Hôm nay uống với các ca ca ngươi bao nhiêu rượu? Sao trễ như thế này mới vào?” Từ Sĩ Hành lớn lên bên cạnh thái phi, cũng có nhiều gò bó nghiên thân cái ngồi bên cạnh thái phi cười hì hì trả lời “Cũng uống bao nhiêu, chỉ chút chuyện nên hơi lâu”

      Thái phi vuốt ve mặt “Xem mặt ngươi đỏ hết rồi, uống canh giải rượu chưa? Vừa hơi mùi rượu” Sĩ Hành híp mắt “Lúc tan tiệc có uống li, lúc đó thấy gì nhưng vừa ra ngoài gặp gió thấy có mùi rượu” Thái phi “Mẫu thân ngươi ra phía sau ngủ rồi, ngươi muốn đâu hay ở đây nghỉ ngơi?”

      Sĩ Hành vội “Phụ thân tối nay ngủ ở thư phòng với bá phụ sáng sớm mai vào cung cho thuận tiện. mình con cũng muốn về nhà ở đây nghỉ qua đêm thôi nhưng biết Nguyên Thu ở đâu” Thái phi hướng về phía sau chép miệng “Ta để nàng vào gian trong ngủ rồi, mai vào cung sớm ta cho nàng ngủ sớm chút”

      Sĩ Hành nghe vậy chần chừ chút biết làm thế nào cho phải, Thái phi cốc đầu cái cười “Được rồi, ngươi là cháu ta cũng cần kiêng dè mấy thứ kia, huống chi hôm nay trễ trước cứ nghỉ tạm chỗ Nguyên Thu . Nhưng ta phải dặn ngươi, rửa mặt ngủ sớm được nháo Nguyên Thu, mấy ngày này mệt hơn chút bụng nàng càng ngày càng lớn có những tinh lực kia” Sĩ Hành đỏ mặt hàm hồ đáp lời, cúi đầu chạy đến ngăn cửa.

      Nguyên Thu ở bên trong nghe có tiếng vang lát thấy Sĩ Hành chạy vào kéo tay mình “Nguyên Thu, muội nhớ ta ?” Nguyên Thu nửa mê nửa tỉnh cũng biết hay là nằm mộng chỉ cong miệng “Hôn!” liền nghiên đầu ngủ thiếp . Sĩ Hành dở khóc dở cười cúi đầu hôn vào môi Nguyên Thu mới đứng dậy cởi áo ngoài để cho Chức Mộng hầu hạ rửa mặt rồi nằm xuống bên cạnh Nguyên Thu, đưa tay sờ bụng Nguyên Thu, xoa từ từ mới ôm cả Nguyên Thu nằm ngủ.

      Sáng hôm sau, Thái phi dẫn theo Liêm Vương phi, Nam Bình Quận Vương phi, Khương thị, Nguyên Thu, Hinh Đình quận chúa, Mai Đình quận chúa, Mạn Đình huyện chủ mặc trang phục theo phẩm cấp ngồi kiệu vào cung. Nội thị thái giám nhận danh mục quà tặng dẫn mọi người hành lễ với thái hậu.

      Mọi người chầu mừng lễ xong thái hậu ban thưởng ghế ngồi, thái phi dẫn mọi người tạ ơn rồi ngồi theo thứ tự. Thái hậu hỏi thân thể thái phi mấy câu trước, bảo nàng giữ gìn sức khỏe lại vài câu với Liêm Vương phi, Nam Bình Quận Vương phi. Sau lại gọi mấy hài tử đến trước mặt lấy tay tỉ mỉ dò xét trận khen vài câu mới đem tầm mắt chuyển đến Khương thị và Nguyên Thu.

      Thái hậu hỏi thân thể Nguyên Thu mới với thái phi “Ngày đó ngươi với ta Nam Bình thế tử phi là người có phúc khí quả nhiên đúng vậy” Thái phi khom người “Từ tính tình thế tử phi chững chạc, tính tình mềm yếu nhưng cũng phải là người tranh cường háo thắng. Sĩ Hành lúc tâm tính cũng nhờ có nàng khuyên bảo mới ổn thỏa chút” Thái hậu cười “Có thể thấy được cháu dâu ngươi tự chọn để ngươi vừa ý như vậy” Thái phi “Thần trúng ý là phụ, nhưng khó được là Sĩ Hành vừa ý. Trong mấy tôn tử của thần cũng chỉ có Sĩ Hành giống gia gia , chỉ bộ dáng ngay cả tính tình cũng vậy. Như nhà chúng thần cũng cần thứ tốt gì chỉ cần tôn nhi hạnh phúc ở chung chỗ hòa hòa mĩ mĩ thần liền vui mừng cũng cần bọn quá hiếu kính”

      Thái hậu nghe vậy ai thán tiếng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn thái phi: Chị em dâu của nàng mặc dù có quyền lực cao chót vót nhưng lấy được người đàn ông sủng ái mình cả đời. Mặc dù thân là thái hậu nhìn phong quang vô hạn nhưng nội tâm khổ sở cũng ai biết. Mấy năm nay nàng mực nghĩ, ban đầu nếu như lão vương gia lên ngôi vị hoàng đế cả đời mình có thể trôi qua hạnh phúc hay . Mọi người thấy thái hậu mất hồn ai cũng dám lên tiềng, lúc lâu thái hậu mới thở dài với thái phi “Đệ muội, ngươi cũng là người có phúc khí, hi vọng đứa bé này cũng có phúc khí như ngươi”

      Ngồi lúc sau mọi người liền từ biệt thái hậu thình an hoàng hậu. Hoàng hậu là tỉ muội ruột của Nam Bình Quận Vương phi, Nguyên Thu vừa thành thân gặp hoàng hậu vì vậy cũng quá khẩn trương. Mọi người hành lễ xong, hoàng hậu vội ban ghế ngồi, càng ngừng hỏi thân thể Nguyên Thu, lại với Nam Bình Quận Vương phi “Ở chỗ ta có chút dược liệu bổ thân thể, hôm khác ta đưa sang cho ngươi làm thuốc an thai bổ khí. Đây là con đầu của thế tử các ngươi cũng thể sơ suất được”

      Nam Bình Quận Vương phi vội đứng dậy “Nương nương yên tâm, thái y ba ngày lần bắt mạch đều mạch tượng vững vàng. Còn thân thể thế tử phi rất tốt sinh sản lo” Hoàng hậu nghe mới nhàng gật đầu, lại dặn vài câu mới thả tâm. Vì năm nay cáo mệnh vào cung hành lễ quá nhiều, hoàng hậu cũng tán gẫu nhiều với các nàng chỉ bảo các nàng hôm khác vào cung chuyện rồi cho các nàng lui ra.

      Mọi người từ cung về phủ xế chiều, thái phi nghỉ ngơi cho đến gần tối mới dậy. Bọn nha đầu phục vụ thái phi rửa mặt dẫn nàng đến chính đường, Liêm Thân Vương dẫn Liêm Vương phi hành lễ với nàng trước tiếp theo là Nam Bình Quận Vương và Nam Bình Quận Vương phi, đợi hoàn lễ xong mọi người phân theo trưởng ấu ngồi. Bọn nha hoàn sai vặt trong phủ tiến lên hành lễ đều có thưởng. Nguyên Thu cũng cho Chức Mộng, Thúy Oanh, Bích nhi, Tiểu Dung mấy người hà bao, Vương mama, Trương mama theo định mức cho hai mươi hai bạc.

      Vì thái phi toàn gia đoàn tụ náo nhiệt chút, sai bọn hạ nhân triệt hạ bình phong mọi người ở bên ngoài uống rượu, thái phi, hai vương phi dẫn theo nhi tức phụ và các nương ngồi bàn lớn.

      Nguyên Thu thấy trong phủ náo nhiệt khỏi nhớ đến năm trước mình cùng phụ mẫu mừng năm mới. Hôm nay thân là vợ người cho dù nhớ phụ mẫu Nguyên Thu cũng dám lộ ra chỉ mỉm cười nghe mọi người chuyện, thỉnh thoảng phụ họa phen. Mọi người phát chỉ có thái phi nhìn thấy thừa dịp bọn nha đầu thay đổi bàn tiệc gọi Nguyên Thu đến bên cạnh ngồi giọng hỏi “Hôm nay vào cung có thấy mẫu thân ngươi ?” Nguyên Thu giọng trả lời “Lúc ra cung của thái hậu có thấy” Thái phi vỗ tay nàng “Lúc ta vừa lập gia đình, lễ tết cũng muốn về nhà sau này có thói quen tốt rồi. Giờ hai nhà chúng ta đều ở trong thành cánh nhau cũng xa, ngươi về nhà chút hoặc bảo mẫu thân ngươi qua vương phủ cũng được đừng vì mấy thứ này mà lao thần” Nguyên Thu vội “Nguyên Thu bất hiếu, để thái phi lo lắng”

      Thái phi giọng cười “Đứa ngốc, người mang bầu nên suy nghĩ nhiều, trong lòng ngươi có chuyện đừng giấu với ta hay với vương phi đều được. Vương phi nhà các ngươi nhìn lạnh lùng ra là người rất dễ mềm lòng. Ngươi việc gì bồi nàng để nàng vui vẻ chút” Nguyên Thu nghe thái phi thấy trong lòng ấm áp. Kể từ lúc nàng gả vào vương phủ có thái phi cưng chìu, vương phi che chở, dưới nô bộc trung thành thay mình quan tâm mọi chuyện, cần mình hao phí tâm tư vào chuyện gì. Lúc trước nàng đối vương phủ còn có chướng ngại, hay làm việc cũng phải suy nghĩ hơn ba lần chỉ cảm thấy thương này phải lòng, hôm nay xem ra mình quá cẩn thận. Thái phi thương bao dung nàng giống như tổ mẫu ruột thịt có nửa điểm bắt bẻ.

      Thái phi thấy mặt Nguyên Thu đỏ lên trong mắt cũng có mấy phần thần thái, lúc này mới gật đầu “Đây mới là đứa bé ngoan, nhanh đến chỗ vương phi nhà ngươi ngồi thay ta rót hai chung rượu” Nguyên Thu cười châm rượu cho thái phi, kính nàng uống mới ngồi xuống.

      Liêm Vương phi và Nam Bình Quận Vương phi đối với chuyện thái phi với Nguyên Thu có phản ứng gì, nhưng Khương thị lại lấy vẻ mặt khác nhau nhìn Nguyên Thu. Dù sao đều là cháu dâu có ai được chào đón như Nguyên Thu đâu, chẳng những thưởng đồ được lấy trước ngay cả thức dậy liên tiếp mấy ngày cũng đều là tự thái phi hỏi thăm. Nhưng mặc dù có người hâm mộ ghen tị cũng ai dám gì. Có người thầm cầu nguyện mình nhanh chóng mang thai cũng có thể hưởng được chút ân huệ của thái phi.

      Qua ban lần rượu thái phi cho người lui thức ăn và rượu mang lên trái cây và điểm tâm, mọi người ngươi câu ta câu việc nhà. Nguyên Thu chuyện lí thú ở Hàng Châu, Nam Bình Quận Vương phi lại chuyện thuyền rồng, Liêm Vương phi chút chuyện về hội chùa ở kinh thành lúc này cười náo nhiệt.

      Trong Nam Bình Quận Vương phủ có quản cho mọi người cấp tiền thưởng, Nam Bình Quận Vương phi lại phái người về phân phó, buổi tối đừng chơi quá muộn cũng cho mấy bà tử uống rượu cũng đừng uống quá say, các nơi trong phủ cũng phải chăm sóc, cẩn thận pháo lửa. Vì trong phủ vừa đưa đám thiếp thị phu nhân của vương gia, nha hoàn thân cận của họ cũng theo, mấy ngày trước lại gả đám nha hoàn nên trong phủ cũng còn nhiều người. Bên ngoài có quản chiếu ứng, trong phủ có quản nương tử trông coi, mỗi canh giờ lại dạy bảo lần cũng có việc gì xảy ra. Sai vặt đứng giữ cửa canh ba có người đến đưa tin: Nhà Quận Vương ở lại Thân Vương phủ cần đợi sớm ngủ . Bọn sai vặt mới khóa cửa vào.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: Mừng năm mới (hai)

      Sáng sớm mùng đầu năm, ngoài đình đốt pháo, cúng thần, sau đó Liêm Thân Vương và Nam Bình Quận Vương đến phòng lớn quỳ lạy thái phi. Tiếp đến Liêm Vương phi, Nam Bình Quận Vương phi, Sĩ Hành, Nguyên Thu dựa theo thứ tự tôn bối tiến lên chúc tết thái phi. Thái phi mỉm cười gật đầu ban thưởng cho mọi người.

      Chờ Sĩ Hành làm xong lễ, thái phi gọi đến bên cạnh “Hôm nay chắc nhiều người đưa bái thiếp đến vương phủ, giờ ngươi có quan chức nên học cách xã giao nhiều hơn. Phụ thân ngươi chắc ở tiền thính chờ ngươi, sớm về với nhưng ta có câu dặn ngươi, khi vào bàn đừng để bụng rỗng mà uống rượu, ăn trước chút. Rượu cần đun nóng qua rồi dùng đừng uống quá nhiều”

      Sĩ Hành vội đáp, lại nháy mắt với Nguyên Thu muốn nàng ra ngoài chuyện, Nguyên Thu mới vừa động thân chút, Thái phi chỉ Sĩ Hành cười “Con khỉ con này lại muốn riêng gì với thê tử nó? Còn phải ba ba kêu nàng ra ngoài, chẳng lẽ ở đây được? Nàng mặc y phục dày nếu ra ngoài với ngươi phải là gặp gió? Nếu nàng cầm thêm xiêm y mặc vào phải là lộ hành tung của các ngươi?” mấy câu này mọi người đều cười, Nguyên Thu đỏ mặt ngồi xuống thừa dịp có người nhìn len lén liếc mắt oan trách Sĩ Hành. Sĩ Hành cười nịnh tiến lên trước mặt thái phi, ôm cánh tay thái phi làm nũng “Thái phi tinh mắt, người khác nhìn thấy con nháy mắt chỉ có thái phi nhìn thấy. Tôn tử cũng chỉ lặng lẽ gọi thê tử ra ngoài dặn nàng đừng ăn đồ ăn lạnh đau bụng. Lại muốn với nàng lúc bồi thái phi chơi bài đừng lo tiền bạc chỉ cần hỏi vương phi chúng ta, vương phi nhà chúng ta mang theo túi bạc to”

      Mọi người nghe vậy cười ngất, Nam Bình Quận Vương phi vừa cười vừa mắng “Mắt nào thấy ta đem theo túi tiền mà mượn? Thái phi, người nhìn xem, năm nay mình ta đưa tiền còn chưa đủ, Sĩ Hành lại đưa tới cho người thêm người nữa”

      Nguyên Thu liếc nhìn Sĩ Hành cười dịu dàng “Nếu thế tử là lòng muốn muội chơi, nên để cho người đưa tới túi bạc cho muội, lát muội chơi mới có sức lực” Sĩ Hành cười ha ha tiếp lời, thái phi vỗ trán hai cái “Được rồi, nhanh về đừng để phụ thân ngươi chờ lâu, thê tử ngươi có chúng ta chăm sóc rồi nên ăn cái gì ăn cái gì chúng ta đều biết, ngươi cần lo chuyện này” Sĩ Hành đáp lời lui ra ngoài, chưa đến nửa canh giờ quả nhiên có người cầm bạc tới, chỉ đưa cho Nguyên Thu túi còn đưa Nam Bình Quận Vương phi túi. Mọi người thấy thế cười to ngừng, Nam Bình Quận Vương phi lắc đầu dở khóc dở cười, nhưng thái phi lại gật đầu cười “Hôm nay phải chơi trận mới phụ phen tâm ý của Sĩ Hành”

      Sau khi ăn trưa xong thái phi và vương phi hai phủ, Khương thị bốn người ngồi vào bàn chơi bài, mấy nha đầu đứng sau thái phi thay thái phi xào bài, ra bài, Nguyên Thu ngồi bên cạnh thái phi nhìn bài giúp, thái phi vừa xem bài vừa cười “Xem kĩ chút, đừng để đại bá mẫu và vương phi nhà ngươi nhìn bài chúng ta” Nguyên Thu giòn giã đáp tiếng, dọn dẹp mấy lá bài tản lạc bên cạnh xếp lại chỗ quay đầu với thái phi “Ngay cả bạc con cũng nhìn kĩ”

      Liêm Vương phi cười chỉ Nguyên Thu với Nam Bình Quận Vương phi “Xem này nhi tức của ngươi hết sức lanh lợi, trách được thái phi cưng chìu nàng, ngay cả ta cũng thích chịu được” Nam Bình Quận vương cười “Nàng còn bướng bỉnh chút nhưng chuyện đứng đắn cũng bình thường. Ở nhà ta thường xuyên nàng: nếu như ngươi bằng nửa đại tẩu của ngươi ta cũng bớt quan tâm được chút”

      Thái phi hé miệng nhìn Nguyên Thu cười cười, thừa dịp ai để ý len lén hướng phía Liêm Vương phi nháy nháy miệng, Nguyên Thu cười mở to hai mắt vội gì to tát chỉ lấy nhân phẩm mà đại tẩu cũng đầu. Lúc trước còn trong khuê phòng con nghe tiếng đại tẩu đối đãi mọi người hiền hòa, ôn hòa lễ độ. Trong kinh thành có ai khen ngợi đâu. Con còn nghe Hầu gia chọn nàng dâu lấy đại tẩu làm tiêu chuẩn nữa kìa”.

      Liêm Vương phi nghe vậy cười “Tin tức từ đâu đến vậy? Sao ta biết?” Nguyên Thu cười “Lúc thọ yến thái phi nghe vài phu nhân như vậy. Đại bá mẫu nếu tin hỏi thái phi, xem xem con có dối hay ?”

      Thái phi gật đầu cười “Ta cũng nghe mấy lời này, tưởng ngươi cũng biết. Theo ta thấy mấy nàng dâu đều tốt hết, ngày ngày trục lí đều hòa thuận, tẩu thân mật là tốt nhất, ta thấy mà trong lòng cũng rất thích”

      Liêm Vương phi vội “Thái phi đúng, bình thường con mấy nàng dâu ăn vụng về nhưng trong lòng cũng rất thích” thái phi cười nữa lại sang chuyện khác.

      Nguyên Thu thấy thái phi và Liêm Vương phi dời đề tài mới thở phào nhõm, nháy mắt với Nam Bình Quận Vương phi cười cái. Mấy con dâu của Liêm Vương phi mỗi ngày ở bên cạnh phục vụ thái phi, thái phi đối với các nàng cũng cười nhưng thân thiết như Nguyên Thu. Lâu ngày Liêm Vương phi cũng có chút cảm giác mặc dù thể Nguyên Thu cái gì nhưng thầm oán giận đám người Khương thị ít.

      Thái phi giỏi nhất là nhìn người sao lại hiểu ý định của Liêm Vương phi. Nhưng Sĩ Hành là thái phi xem từ cho đến lớn so với đám tôn tử vốn là đồng dạng. Huống chi Nguyên Thu từ nàng cũng biết ngọn nguồn lại vừa ý mình khỏi có chút cưng chìu. Tuy lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt nhưng tay còn có ngón ngắn ngón dài, lão nhân gia thiên vị cũng là bình thường. Huống gì thái phi tuổi cao cũng thích con dâu mọn làm ra loại dáng vẻ này. Nhưng vì Nguyên Thu muốn làm cho nàng bị người đố kị cho nên mới có lời đối thoại hôm nay. Nam Bình Quận Vương phi và Nguyên Thu đều hiểu lí này vì vậy cũng theo lời thái phi khen ngợi Khương thị. ra làm sao mà Liêm Vương phi biết thái phi dùng cái này đến đề điểm nàng vì vậy cũng thuận thế ứng thừa phen.

      Đánh bài vài ván, thái phi lấy cớ sợ các nương buồn bực liền cho người thu bài. Nha hoàn dọn mấy dĩa trái cây lên, thái phi nửa nằm giường mấy người khác vây quanh bên bàn ngồi còn gọi mấy con hát trong nhà tới hát vài bài, chơi hai lần trò kích trống chuyền hoa, mỗi người chuyện vài câu. Thái phi chơi canh giờ cảm thấy mệt mỏi, Liêm Vương phi vội sai người cho dọn dẹp tiệc. Nam Bình Quận Vương phi và Nguyên Thu đỡ thái phi vào nhà, mẹ chồng nàng dâu hai người hầu hạ thái phi thay áo, rửa mặt lau tay, ngủ thế này mới cáo lui.

      Liêm Vương phi cho người chuẩn bị xe ngựa tự mình tiễn người ra ngoài, còn gọi sai vặt chạy đến phủ Nam Bình Quận Vương thông báo tiếng. Đợi Nam Bình Quận Vương phi, Nguyên Thu và ba nương lên xe ngựa đến cửa phủ có người chờ ngoài cổng. Mỗi xe ngựa đều có gã sai vặt để sai sử đợi xe dừng lại bọn sai vặt tháo then cài, sau đó có bốn người nâng sườn xe lên giống như cỗ kiệu vững vàng vào bên trong phủ. Đến nhị môn, mấy người lại đổi sang ngồi kiệu đường đến hành lang, giơ kiệu nhàng lui ra, mama tiến lên vén cửa kiệu mời xin mọi người ra ngoài.

      Nam Bình Quận Vương phi thẳng về viện mình mặt phân phó Nguyên Thu “Ngươi đưa ta đến cửa viện rồi về , hôm nay ngươi mệt mỏi ngày rồi cẩn thận động thai khí. Trở về ngủ giấc ngon chỗ ta có tỉ muội bọn họ phục vụ, ngươi cần lo lắng” Nguyên Thu đáp lời vẫn đưa Vương phi về phòng như cũ, lại vài câu mới chậm rãi lui ra ngoài.

      Chức Mộng, Thúy Oanh hai người đỡ Nguyên Thu, hai mama phía sau che chở đoàn người về viện. Nha đầu trong viện sớm nhận được tin tức giường trải xong từ sớm, trà cũng nóng, kháng cũng ấm áp, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, Nguyên Thu rửa mặt xong đổi quần áo sạch liền trầm trầm ngủ.

      Chờ Nguyên Thu an giấc, Chức Mộng lấy quà lễ ra kiểm tra kĩ lưỡng rồi cất kĩ. Thúy Oanh và hai mama chuẩn bị xiêm áo mặc ra ngoài cho Sĩ Hành và Nguyên Thu. Bích nhi vào phòng bếp hầm canh chuẩn bị canh cho Nguyên Thu uống.

      Nguyên Thu ngủ mơ màng hơn canh giờ, sắc trời hơi tối mới tỉnh lại. Chức Mộng nghe tiếng vang vội cầm áo bông phủ thêm cho Nguyên Thu, Thúy Oanh rót trà hầu hạ Nguyên Thu súc miệng, Bích nhi làm thịt chim bồ câu hầu hạ Nguyên Thu uống hơn nửa chén xong Chức Mộng mới hầu hạ Nguyên Thu thay xiêm y phân phó cho người truyền cổ kiệu ra sau cửa.

      Ban ngày Sĩ Hành uống mấy trận sớm còn tinh thần. Vương phi vì có chứng bệnh lạ chỗ ngủ vì vậy mà ở Liêm Vương phủ ngủ ngon. Buổi chiều mặc dù nghỉ ngơi đủ nhưng tinh thần vẫn còn chưa đầy đủ, ngược lại ba nương muốn náo loạn trận nhưng lại có phụ thân ở chỗ này nên có chút gò bó. Toàn gia ăn cơm tối lại chuyện lúc, Nam Bình Quận Vương nhớ tới từ lâu mình còn cùng phòng với Vương phi khỏi có ý định liền làm ra hình dạng buồn ngủ. Đám người Sĩ Hành thấy thế dám ở lâu đều đứng dậy cáo lui.

      Vì về phủ muộn Nguyên Thu lại ngủ buổi chiều giờ cảm thấy lên tinh thần rất nhiều kiệu cũng ngồi giọng thương nghị với Sĩ Hành “Chúng ta về nhé” Sĩ Hành lo gió mạnh tự mình lấy áo lông chồn quấn chặt cho Nguyên Thu lại đội mũ da cáo cho nàng lúc này mới cầm tay nàng về.

      Tay Nguyên Thu ôm lò sưởi nghiên đầu nhìn Sĩ Hành “Hôm nay huynh gặp những ai? uống canh giải rượu chưa?” Sĩ Hành cười “Cũng uống quá nhiều rượu, ta sợ vị rượu làm muội khó chịu ở thư phòng rửa mặt thay xiêm y nghỉ ngơi chút rồi mới ăn tối”

      Nguyên Thu nghe vậy cau mày “Mặc dù thư phòng đốt than nhưng cũng ấm bằng trong phòng nếu cảm lạnh làm sao?” Sĩ Hành sờ sờ lỗ mũi Nguyên Thu “Ta có mảnh mai như vậy sao? Từ múa đao lộng kiếm cần xương cốt rất là chắc chắn đấy. Mùa đông năm trước ta còn cùng sư phụ bơi trong sống ngay cả tắm rửa cũng dùng nước lạnh vài chục năm mà cũng chẳng sao”

      Nguyên Thu trừng Sĩ Hành “Chúng ta thành thân lâu, sao muội thấy huynh tắm nước lạnh?” Sĩ Hành nghiêm mặt “Nữ nhi sợ nhất là hàn, khí lạnh, mặc dù ta tắm có gì nhưng khí lạnh khó tránh khỏi lây dính qua muội. Nếu muội vì vậy mà bệnh ta biết làm sao”

      Mặt Nguyên Thu đỏ ửng, có chút ngượng ngùng liền vòng vo câu chuyện “Mai chúng ta phải về nhà muội, huynh với ca ca uống ít rượu chút. Mấy tháng nữa ca ca tham gia kì thi xuân rồi, xem ra tẩu tử cũng nhanh sinh, nếu ca ca đậu đúng là song hỉ lâm môn”

      Sĩ Hành ôm Nguyên Thu cười “Nếu muội thích như vậy ta cũng thi lấy cái trạng nguyên cho muội”

      Nguyên Thu cười mắng nghiêm chỉnh len lén lấy tay cấu vào lưng , Sĩ Hành trở tay nắm chặt tay bé của Nguyên Thu, dưới ánh trăng hai người chậm bước về nhà.
      Chương 96: Thời gian trôi qua như nước chảy.

      Nam Bình Quận Vương uống rượu nhiều chút buổi tối trực tiếp vào phòng Vương phi, Vương phi thấy người khắp nơi là mùi rượu nhịn được muốn đuổi nơi khác. Cũng biết Vương gia là say hay giả say, cởi áo ngoài nằm thẳng lên giường miệng thà thào biết là cái gì. Tết nhất, Vương phi đúng là dám cứng rắn đuổi huống gì hôm nay là mùng theo quy củ Vương gia nên nghỉ ở nhà mình. Vương phi đành phân phó cho người lấy nước nóng còn sai người nấu canh giải rượu hầu hạ Vương gia uống, thay quần áo rồi dìu nằm xuống.

      Vương phi ở phòng bên ngoài chơi cờ vây lát xem chừng là Vương gia ngủ say mình mới kêu nha đầu vào hầu hạ mình rửa mặt chân tay lên giường nằm. Vương phi vừa nằm xuống đợi nhắm mắt lại Vương gia liền lật người ôm nàng vào lòng, vương phi thẹn quá hóa giận đánh tay “Ngươi lừa gạt ta”

      Vương gia mở mắt ra chỉ thấy ánh mắt thanh minh làm gì có dáng vẻ của người say rượu. nghiên đầu nhìn Vương phi vì tức giận mà hai má ửng đỏ, thanh mềm “Tuyết Phỉ, mấy năm nay là ta hồ đồ ta biết sai rồi. Là ta phụ mảnh thâm tình của ngươi, ta vi phạm lời thề của chúng ta, ta chỉ cầu xin ngươi cho ta thêm cơ hội. Chúng ta già rồi cũng còn bao nhiêu năm để giằng co nữa, chúng ta tốt sống chung đừng giận dỗi nữa được ?”

      Vương phi nghe vậy trong lòng mềm nhũn, lại thấy tóc mai có hiển ra màu bạc có chút đành lòng, nhưng lại nghĩ đến hành vi mấy năm nay của tức giận lại nổi lên. Vương phi lật người đưa lưng về phía vương gia chịu gì. Vương gia thở dài “Ta muốn làm khó dễ ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi đừng đuổi ta ra ngoài nữa” Nửa ngày Vương phi cũng chẳng gì, Vương gia xem như nàng ngủ rồi cũng nhắm mắt lại, qua lâu mới truyền đến tiếng “Được”

      Mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, trong lòng Nguyên Thu vẫn mong nhớ Lý thị, sáng sớm là tỉnh lại, bị Sĩ Hành ôm lại nhắm mắt thêm nửa canh giờ mới dậy. Bọn nha đầu phục vụ rửa mặt ăn chút đồ. Hai người thay xiêm y ra ngoài trước chính phòng thỉnh an Vương gia, Vương phi.

      Theo thường lệ, Vương phi dặn dò Nguyên Thu vài câu cẩn thận lời việc làm, lại cho thêm hai loại quà tặng, phân phó sớm về sớm. Sáng sớm Cố phủ cho gã sai vặt ra cửa canh chừng, cho đến giờ Thìn xa xa thấy xe ngựa tới có gã sai vặt vội chạy vào báo tin. Lý thị ở trong sân nhướng cổ nhìn nghe tới rồi vội gọi người ra nghênh đón.

      Sĩ Hành, Nguyên Thu đến nhị môn lại đổi cỗ kiệu đường đến chính phòng mới xuống kiệu, Cố Sơn đỡ Lý thị chờ tại cửa viện Nguyên Thu vội qua “Trời lạnh như vậy ra làm gì” Lý thị vỗ vỗ tay Nguyên Thu ý nhị “Nhanh vào nhà với ta, ngươi đông lạnh rồi” Hai mẫu tử đỡ nhau vào, Cố Sơn và Sĩ Hành hành lễ với nhau cười vào theo. Vào trong nhà, Nguyên Thu đỡ Lý thị ngồi xuống trước lạy lão thái thái lại hành lễ với Lý thị. Lý thị cho Nguyên Thu hành xong lễ chỉ nàng thân thể tiện cho người đỡ đứng lên.

      Sĩ Hành ngồi xuống vài câu, uống tách trà mới với Cố Sơn đến đằng trước. Nguyên Thu vào trong phòng tham đầu tham não “Tẩu tử đâu?” Lý thị cười “ có đây đâu, dẫn theo Tuyền ca và Nguyên Tịch học rồi, để ta cho người gọi bọn họ về” xong kêu Thái Tuyết để cho nàng mời đám người Tử Yên.

      Tuyền ca dẫn đầu vào trong nhà, Nguyên Tịch và Tử Yên nắm tay nhau vào theo. Nguyên Thu kéo Tuyền ca đến trước mặt nghẹn ngào “Cao lên nhiều, cũng cường tráng ra” Vừa buông tay Tuyền ca lại kéo Nguyên Tịch tới “Nữu Nữu, có nhớ tỉ tỉ ?” Nguyên Tịch tựa đầu vào ngực Nguyên Thu khóc gật đầu.

      Tử Yên lau nước mắt cười “Qua năm mới, nhanh thu hồi nước mắt, các muội rơi lệ trong lòng mẫu thân lại khó chịu” Nguyên Thu giương mắt thấy Lý thị quả nhiên khóc vội xoa dịu ra bình thường con ở nhà rất tốt nhưng hôm nay thân thể nặng nề vương phi yên lòng để con ra ngoài mình. Hơn nữa trời lạnh con cũng dám mời mẫu thân qua sợ lạ bị cảm lạnh. Chờ mùa xuân thời tiết ấm chút mẫu thân nhớ con dẫn theo Nguyên Tịch đến Vương phủ gặp con” Tử Yên cũng phụ họa vài câu Lý thị mới khá hơn chút.

      Hôm nay, tinh thần của Cố lão phu nhân bằng trước kia, lúc này thấy Nguyên Thu trở về tinh thần lại trở nên tốt hơn rất nhiều, hỏi tình huống trong Vương phủ chút, Nguyên Thu lại trình lên danh mục quà tặng đem về. Nguyên Thu biết lão thái thái có chút tham tiền nên để tâm chút, vì vậy quà tặng riêng cho lão thái thái cho người cầm đến trước mặt. Lão thái thái thấy đồ trang sức vừa là trân châu, vừa là san hô còn có lộc nhung nhất thời vui mừng quá đỗi lấy chìa khóa bên hông xuống cho nha đầu thu vào.

      Lúc này Tử Yên có thai tám tháng hành động có chút tiện, Nguyên Thu liền hỏi “ đặt bà mụ chưa? Tìm được bà vú chưa? Đồ chuẩn bị sinh đến đâu rồi?” Lý thị nhất nhất cho nàng lại cười “Ngươi cần quan tâm mấy thứ này, dù sao trong nhà còn có ta. Bên ngươi có phủ nội vụ giúp ngươi chuẩn bị ta cũng cần quan tâm”

      Mấy người chuyện Trương di nương vén màn vào hành lễ với lão thái thái và Lý thị rồi làm lễ ra mắt với Nguyên Thu. Nguyên Thu vội cười “Nhanh đỡ di nương đứng lên, thân thể ta nặng nề tiện đỡ ngươi” Chức Mộng vừa muốn đỡ Trương di nương, Trương di nương đứng lên miệng cười nãi nãi thân thể tốt ?” Nguyên Thu gật đầu “Phiền di nương nhớ thương, thân thể ta rất tốt. Mà thân thể Nguyên Dung tỉ tỉ ra sao? Có đưa tin về ?” Lý thị nghe vội “Nhị tỉ ngươi tháng trước sinh thiên kim, lúc này chắc đầy tháng rồi. Đại gia mùa xuân năm nay tham gia kì thi tháng hai là đến kinh thành. Phụ thân ngươi thấy tin tỉ tỉ ngươi đưa tới lòng cũng có chút nhớ nhung nàng. Ta nghĩ từ lúc hồi kinh đến giờ cũng gặp tỉ tỉ ngươi liền cùng thương nghị với phụ thân của ngươi chờ đại gia vào kinh để cho tỉ tỉ ngươi ở đây. Góc tây bắc trong phủ chúng ta có gian hơn mười phòng, mặc dù chưa có đơn bạc chút nhưng rất thích hợp cho việc học hành. Ta cho người quét dọn để cho phu thê bọn họ ở. Mỗi ngày đại gia có thể ở đó học hành hoặc theo đại ca ngươi thảo luận, cửa nách nhà nhị tỉ ngươi có thể vào trong này chẳng phải rất tiện nghi sao?”

      Nguyên Thu nghe cười tiếng với Trương di nương “Vậy trước ta chúc mừng di nương” Trương di nương xoa xoa tay cười “Phu nhân thiện tâm, ở xa như vậy còn băn khoăn nhị nương, ta cũng được thơm lây, đời này có thể thấy được nhị nương rồi” Lý thị thấy lời của nàng mạch lạc liền sai phái chuyện cho nàng làm. Nhìn thấy nàng ra cửa mới quay đầu với Nguyên Thu “Từ lúc ngươi xuất giá lòng ta mỗi ngày đều nhớ ngươi. Dầu gì chúng ta đều ở kinh thành tháng có thể gặp lần. Nhưng di nương ngươi lại giống như vậy nàng và Nguyên Dung vài năm gặp. Ngươi xem, nàng ngày ngày ngồi trong viện chẳng phải là đều nhớ đến nhị nương? Ta nghĩ vậy mà lòng thấy đành. Hơn nữa phụ thân ngươi cũng nhắc đến Nguyên Dung vài lần, ta liền muốn để nàng đến kinh thành vài năm”

      Nguyên Thu “Chỉ có thể hi vọng tính khí bướng bỉnh của nhị tỉ khá hơn chút, uổng công mẫu thân vì nàng suy nghĩ nhiều như vậy”

      bao lâu lão thái thái cảm thấy tinh thần mệt mỏi, cho Lý thị dẫn theo mọi người vào phòng nàng chuyện. Lý thị để Tuyền ca ra đằng trước tìm ca ca , rồi dẫn theo Nguyên Thu, Tử Yên, Nguyên Tịch vào phòng mình. Tử Yên và Nguyên Thu thấy lưng đau từ sớm, Lý thị cho hai người nằm giường kiêu hai tiểu nha đầu bóp chân cho hai nàng mình ôm lấy Nguyên Tịch ngồi xuống.

      Nguyên Thu hỏi Nguyên Tịch về chuyện học hành, Lý thị ở bên cười “Đừng thấy lúc Nguyên Tịch như tiểu bá vương, mỗi ngày chui chỗ này chạy chỗ kia, tại chững chạc rất nhiều, cũng bắt đầu học châm tuyến. Từ lúc ngươi gả , nàng khóc hai lần về sau càng hiểu chuyện”

      Nguyên Thu cười “Xem ra, cái này là hiếm thấy. Mấy năm nay học tốt quy củ mặc dù nữ tử chúng ta thi trạng nguyên nhưng cũng thể biết chữ. Chờ qua mười tuổi mẫu thân để cho nàng quản lí chuyện nhà cũng để cho nàng biết làm đương gia cũng dễ”

      Lý thị nghe ôm Nguyên Tịch “Lại , để nàng mười tuổi học quản gia ta cũng đau lòng. Cũng biết lúc trước sao ngươi lại có khả năng như vậy, bảy tám tuổi có thể xử lí mọi chuyện ngay ngắn ràng. Cũng là lúc đó bên cạnh ta có người, lại có thiếp thất nhìn chằm chằm, thứ nữ an phận. Hơn nữa trong bụng ta lại có Tuyền ca và Nữu Nữu, mới mệt nhọc ngươi như vậy phải quan tâm nhiều chuyện”

      Nguyên Thu nhớ mấy chuyện lúc nhịn được mỉm cười “ cũng nhìn thấy hồ lô rồi vẽ ra cái gáo thôi, ra cũng có nhiều chuyện ổn thỏa” Mấy người hàn huyên đến giờ cơm trưa, Tôn thị phái người tới mời ăn cơm. Sai khi ăn xong Sĩ Hành sợ Nguyên Thu buồn ngủ, dẫn Nguyên Thu về phủ sớm.

      Tháng giêng, các phủ tiệc tùng ngừng, Nguyên Thu chỉ trốn trong phòng dưỡng thai, bên ngoài có phụ tử Vương gia xã giao, bên trong có Vương phi quan tâm. Loáng cái qua tháng giêng, Thái phi lấy lí do thân thể Nam Bình Quận Vương phi tốt bản thân muốn chăn sóc Nguyên Thu quay về Quận Vương phủ. Bích Đình tính toán xin Vương phi cho Như Uyển muội muội Liêm Vương thế tử phi Khương thị tới làm thơ văn nhưng ngờ bị thái phi ngụm cự tuyệt “Mới qua tết vài ngày cũng cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa thân thể tẩu tử ngươi càng ngày càng nặng nề được ầm ĩ nàng. Thế tử ca ca ngươi phải bồi tẩu tử ngươi, ngày đến nửa ngày ở nhà, vậy làm sao lại mời nương người ta đến được? Ta thấy thơ văn cái gì mấy tỉ muội các ngươi tự mình làm là được rồi. Nếu các ngươi ở nhà buồn bực qua đại bá mẫu các ngươi bên kia chơi đùa với các tỉ muội cũng được”

      Bích Đình nghe vậy cười làm lành “Nguyên là năm trước định ra rồi nhưng thân thể vương phi khỏe nên mới trì hoãn” Thái phi “Ngươi muốn chơi cũng phải nghĩ đến người khác. Khương nương năm nay cũng cập kê rồi biết chừng trong nhà nàng bận rộn như thế nào. Nếu ngươi ba ba phái người mời người ta đương nhiên thể chối từ. Nhưng đến đây lại làm trễ nãi chuyện trong nhà của nàng. Ta xem, chuyện này thôi

      Bích Đình nghe đành thôi viết lá thư cho Khương Như Uyển, uyển chuyển bày tỏ chuyện thể thực lời hứa. Lúc Khương thị về nhà ý tứ của thái phi với Như Uyển. Như Uyển vốn là chưa thấy Sĩ Hành đối với cũng vô ý là Khương thị xúi giục nàng, luôn ở bên tai nàng Sĩ Hành tốt như thế nào Như Uyển nghe lâu ngày cũng có chút động lòng hơn nữa thấy tỉ tỉ khí phái phô trương trong lòng cũng có chút hâm mộ. Dần dần nàng tâm tính kế lấy lòng thái phi, Vương phi và Nguyên Thu đến gần với các nương Nam Bình Quận Vương phủ tạo cơ hội tốt cho mình. Lúc Như Uyển cả lòng đều là tự tin Khương thị lại dội cho nàng bát nước lạnh tiếp đó lại nhận được tin của Bích Đình mặt đỏ lên đến Liêm Vương phủ khóc với Khương thị “Ngày đó tỉ dụ dỗ muội, hôm nay muội hãm vào tỉ lại giúp muội” Khương thị gấp đến loạn lòng “Ngươi còn biết ta giúp ngươi thế nào. Chính miệng thái phi chuyện này, ngay cả vương phi nhà chúng ta cũng thể cãi. Ta là thế tử phi làm sao dám chọc giận thái phi. Muội muội tốt, ngày sau ta giúp ngươi chọn vị hôn phu tốt được ?”

      Như Uyển hai má vương lệ “Ngày đó tỉ thề son sắc bảo đảm, hôm nay sao? Muội thể tin được tỉ. Còn nữa, chuyện đến lúc này quyết định rồi, để xem tỉ giúp thanh danh muội muội ra sao?”

      Khương thị thở dài “Chẳng lẽ ta muốn cho ngươi gả ? Nhưng tại quả có cách nào. Bình thường thế tử phi đến phủ chúng ta là do có thái phi ở đây. Hôm nay thái phi qua bên kia, chỉ có ta qua bên đó bái kiến họ tới đây rồi”

      Như Uyển “Lúc tỉ xem thái phi dẫn muội theo, là muội nhớ thái phi vội đến thỉnh an lão nhân gia” Khương thị nhìn chằm chằm Như Uyển “Muội muội tốt sao ngươi lại ràng như thế, thái phi ý tứ ràng cấm ngươi đến phủ bên kia. Bằng vì sao ngay cả Bích Đình nương cũng dám mời ngươi sang” Như Uyển nghe, khóc vài trận chỉ đành thôi. Khương thị và mẫu thân hỏi thăm xung quanh công tử nào tốt qua hai tháng quả nhiên tìm được nhà thích hợp hai nhà trao đổi thiếp canh coi như đem hôn định xuống.

      Trong thời gian này nhiều chuyện xảy ra Nguyên Thu cũng biết, mỗi ngày ở trong sân nàng dạo chút còn là cùng Chức Mộng, Thúy Oanh may đồ cho trẻ con hoặc đánh đàn hoặc đánh cờ mấy ngày này vô cùng thoải mái. Đến trung tuần tháng hai, Cố phủ gởi thư đến Nguyên Dung trở lại.
      tart_trung, AnLy90, Nhược Vân3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Nguyên Dung trở về.

      Nguyên Dung dẫn theo Liễu nhi theo Lâm Học ngồi xe ngựa đến kinh thành vào thành là buổi trưa. Lâm Học gần tối hôm qua phái người đưa thư đến Cố phủ trước vì vậy cũng gấp gáp, trước xuống xe ngựa tìm vị trí Cố phủ, lại đến ven đường mua bánh bao, lấy lá sen bao lại đưa vào xe ngựa cho Nguyên Dung “Xem chừng khoảng nữa canh giờ nữa là có thể đến được nhà nhạc phụ, ngươi ăn trước lót bụng” Sau đó lại quay đầu phân phó Liễu nhi “Đưa bình cho ta, ta xuống mua chút nước trà ngươi hầu nãi nãi ăn mấy thứ này trước” Liễu nhi đáp, Lâm Học vừa mua trà trở lại đưa cho Liễu nhi mình ngồi ngoài xe ngựa thúc giục phu xe lên đường.

      Xe ngựa thất tha thất thiểu đến Cố phủ đường sớm có gia đinh chờ đợi thấy xe ngựa tới hỏi họ tên biết là xe ngựa gia nhà mình vội tiến lên hành lễ dẫn xe ngựa tiến vào cửa phía Đông. Vào cửa nách, đổi cỗ kiệu cho Nguyên Dung mama ở bên trong cửa theo đến hành lang cỗ kiệu mới hạ xuống, mama xốc kiệu lên, Liễu nhi đỡ Nguyên Thu hạ kiệu. Mama dẫn đường dẫn Nguyên Dung qua hành lang thẳng vào trong, thấy đại viện nghiêm trang Nguyên Dung thầm nghĩ chắc đây là phòng của tổ mẫu.

      Mấy nha đầu ngồi trong viện cười đùa xa xa thấy thanh niên nam tử cùng phụ nhân trẻ tuổi liền biết đây là nhị nương, nhị gia đều đứng lên chào đón “ đến rồi, lão thái thái, đại phu nhân và nhị phu nhân chờ trong phòng” xong theo Nguyên Dung vào viện nha đầu giữ cửa vén rèm “Nhị gia, nhị nãi nãi về” Lâm Học từ lớn lên trong nhà bần hàn chưa bao giờ thấy được phô trương như vậy, thấy Nguyên Dung được nha đầu bảo bọc vào phòng cũng biết mình có nên vào hay vì vậy đứng ở cửa chần chừ. Nha đầu giữ cửa thấy thế vội “Nhị gia nhanh vào , lão thái thái và hai vị phu nhân đợi” Lâm Học mới đỏ mặt cúi đầu vào phòng.

      Mặc dù Nguyên Dung và Lý thị có tình cảm gì nhưng nàng nhìn thấy Trương di nương sau lưng Lý thị mắt chợt đỏ lên. Nhưng vì đế ý quy củ dám kêu ra tiếng trước cung kính cùng với Lâm Học quỳ lạy lão thái thái lại đến Lý thị mắt đỏ lên kêu tiếng mẫu thân, Lý thị cười giơ tay lên “Thân thể ngươi yếu ớt nhanh đứng dậy ” Nha đầu hai bên nâng Nguyên Dung đứng dậy, Lý thị chỉ vào Tôn thị với phu thê Nguyên Dung “Đây là nhị thẩm các ngươi” Phu thê Nguyên Dung kêu tiếng nhị thẩm lại làm lễ sau đó mới ngồi xuống.

      Mọi người vài câu, Nguyên Dung thu lại tâm tình, mới nhìn Trương di nương sau lưng Lý thị cười “Thân thể di nương thế nào? Ta xem sắc mặt rất tốt” Trương di nương đôi mắt đỏ lên nức nở “Nhờ phúc nãi nãi thân thể rất tốt. nãi nãi mới ra tháng lâu, xa như vậy, thân thể như thế nào?”

      Nguyên Dung cười “Phiền di nương quan tâm, ta ra tháng dưỡng tháng mới lên đường, đường lại có phu quân chiếu ứng cũng cực khổ gì. Nhưng vì ta dọc đường khi khi dừng làm trễ nãi ít thời gian, may là năm nay thi so với bình thường trễ hai tháng bằng chắc bởi vì ta mà làm trễ nãi chính

      Trương di nương chen miệng hỏi “Cuộc thi gia tăng thời hạn?” Lý thị nhìn nàng cái “Năm trước hoàng thượng nhiễm phong hàn vì vậy kì thi định sang tháng tư” Nguyên Dung thấy di nương chuyện lớn vội vàng hòa giải “Nghe năm nay ca ca cũng thi?” Lý thị nghe mặt đầy tươi cười “Đúng vậy, cả ngày ở thư phòng đọc sách ta sợ buồn bực hư thân mình mà cũng dám . Giờ nhị gia đến tốt rồi, hai người tự học với nhau tốt hơn là người vùi đầu mình học” Nguyên Dung cười phụ họa Lâm Học đứng dậy đáp lời. Đợi chút có nha đầu vào thưa: Cơm trưa dọn ở đâu?

      Lão thái thái nghe vội “Chúng ta ăn rồi nhưng nhị nãi nãi và nhị gia chưa ăn thôi đặt ở phòng khách ” Nha kia đáp lời lão thái thái cười với Nguyên Dung “ phải là cho người ta bày ở chỗ ta nhưng sợ là ngươi ăn được tự nhiên” Lý thị cười “Bình thường lúc này lão thái thái sớm nghỉ trưa rồi. Nhưng hôm nay nhị nương trở lại, lão thái thái vui vẻ chống đỡ lâu như vậy, chắc giờ này lão thái thái buồn ngủ rồi, chúng ta lui ra trước đợi lão thái thái ngủ dậy lại đến”

      Lão thái thái gật đầu “Vậy cũng tốt” Mọi người cáo lui ra ngoài, Lý thị dẫn mọi người ra phòng đợi đến sau viện Lý thị dừng bước quay lại cười “Nhị nương và nhị gia ăn cơm trước, ta trở về thay xiêm y, di nương ngươi cùng ngươi ” Vừa phân phó Trương di nương “Ngươi hầu hạ tốt nhị nương, nếu nhị nương muốn ăn cái gì mà trong bàn ngươi gọi phòng bếp làm, ghi trương mục cho ta là được” Trương di nương thưa dạ đáp, Lý thị lại dặn dò vài câu mới cùng Tôn thị cười khỏi.

      Nguyên Dung thả tay Liễu nhi đỡ Trương di nương, hai người giọng chuyện, đến chỗ dọn cơm Trương di nương tự mình hầu hạ Nguyên Dung rửa tay với mấy tiểu nha đầu kia “ nãi nãi ở đây có ta phục vụ các ngươi dẫn Liễu nhi ra ngoài phòng ăn ” Bọn nha đầu đáp lời lui ra ngoài.

      Nguyên Dung thấy xung quanh có ai kéo tay Trương di nương “Di nương ngồi xuống ” Trương di nương thấy Lâm Học ở đây dám ngồi chỉ lấy cớ muốn gắp thức ăn vẫn đứng hầu phía sau Nguyên Dung. Nguyên Dung thấy vậy đành thôi, Lâm Học cầm đũa ăn cơm, Nguyên Dung gắp vài miếng giò cho lại gắp thêm vài miếng cá vào chén , Lâm Học lung tung vài tiếng hai ba ngụm ăn xong chén cơm lấy cớ phòng ngoài cất bước ra.

      Trương di nương cũng hiểu là Lâm Học làm như vậy là cho mình và Nguyên Dung ở riêng chút, đỏ mắt gạt lệ “Phu tế đối với con cũng thân thiết, con có phúc khí hơn di nương con rồi” Nguyên Dung đứng dậy bới thêm chén cơm đưa đến trước mặt nàng “Di nương ăn với ta ” Trương di nương khoát tay “Ta ăn trưa rồi”

      Nguyên Dung cười “Ta biết phần cơm di nương đều có tiền lệ bình thường cũng ăn được nhiều món ngon. Chỉ có ngày lễ tết hoặc có khách phu nhân mới đưa thêm vài món hơn phân nửa là yến tiệc còn dư, giờ có ai, mình ta ăn cũng được nhiều”

      Trương di nương nghe mới chịu ngồi xuống, hai người cũng ăn chén cơm đầy. Trương di nương đứng dậy gọi tiểu nha đầu vào pha trà hầu hạ Nguyên Dung súc miệng. Bên ngoài Cố Lễ phái người đến hỏi Lâm Học ăn xong cơm chưa nếu là ăn xong mời ra ngoài thư phòng. Lâm Học với Nguyên Dung vài tiếng mới theo nha đầu ra ngoài.

      Trương di nương và Nguyên Dung đến phòng Lý thị, Lý thị kéo Nguyên Dung ngồi xuống cười hỏi “Vừa rồi có lão phu nhân trong phòng cũng tiện hỏi thăm ngươi, thừa dịp lúc này yên tĩnh hai mẫu tử chúng ta chuyện chút” Thái Tuyết tiến lên rót trà cho Nguyên Dung, Nguyên Dung cười “Làm phiền Thái Tuyết tỉ tỉ” Thái Tuyết cười đứng sau lưng Nguyên Dung, Lý thị hỏi Nguyên Dung “Con ngươi mấy tháng rồi? Rời ngươi như vậy có được ?” Nguyên Dung khom người trả lời “Sinh ra liền theo bà vú, bình thường lão thái thái cũng trông giúp có gì đáng lo”

      Lý thị hỏi “Buổi tối bé cũng khóc nháo sao?” Nguyên Dung cười “Đứa này rất yên tĩnh, buổi tối chỉ hừ hừ mấy tiếng, bà vú cho bú liền ngủ là đứa bé bớt lo” Lý thị cười giống như ngươi lúc , ngươi lúc cũng rất ngoan cho nên ta mới phóng tâm cho di nương ngươi nuôi ngươi”

      Hai người lúc lâu, Lý thị thấy canh giờ sớm quay đầu với Nguyên Dung “Hôm nay ngươi vừa đến nhất định rất mệt. Bên cửa góc Tây Bắc ra ngoài có gian nhà hơn mười phòng, ta cho người quét dọn, mỗi ngày ngươi có thể vào từ cửa này, cũng rất thuận tiện, phu tế ở đó học hành cũng rất yên tĩnh” Nguyên Dung đứng lên “Làm phiền mẫu thân quan tâm” Lý thị muốn sai mama đưa Nguyên Dung qua lại nhìn nàng giống như có chuyện muốn lại hỏi “Xiêm y, đồ trang sức có mang theo đủ ? Sáng mai ta cho người đến làm vài món xiêm y. Ngươi muốn loại vải gì cứ với ta” Nguyên Dung vội trả lời “Tùy mẫu thân làm chủ. Nhưng có việc nữ nhi trở về đáng lí nên bái kiến thế tử phi nhưng nghe nàng mang thai biết ngày mai con bái phỏng có phương tiện hay ?”

      Lý thị nghĩ lát mới cười “Trước ngươi cứ nghỉ ngơi ngày , ta viết thiếp đưa qua. Nếu thế tử phi thân thể thoải mái gặp ngươi” Vẻ mặt Nguyên Dung cứng ngắt lại cúi đầu cười “Vậy làm phiền mẫu thân”
      Chương 98: Nguyên Dung vào vương phủ.

      Lý thị thấy Nguyên Dung có chút được tự nhiên cũng tiện thêm cái gì nâng chung trà lên uống hớp lại “Lúc này tẩu tử ngươi ngủ, cũng tiện dẫn ngươi qua, đợi buổi tối gặp” Nguyên Dung lên tinh thần “Đều nghe mẫu thân an bài. Xem chừng tẩu tử cũng sắp sinh ?” Lý thị gật đầu cười “Đúng vậy, đoán chừng là trong vài ngày tới. Thế tử phi có lòng cho thái y tới bắt mạch lại mời hai bà mụ giỏi đến, ta cũng đưa mấy mama kinh nghiệm qua hầu hạ, đợi ngày đó tới”

      Nguyên Dung thấy Tử Yên cũng có trận chiến lớn như vậy trong lòng ê ẩm, nghĩ đến bên cạnh mình chỉ có mấy nha đầu hầu hạ đến lúc phá nước ối mới mời bà đỡ về nhà. Bà bà vì bị công công mấy lần mặt ngoài ra vẻ sao nhưng bên trong như cũ vẫn là người mọn, lúc ở cữ muốn uống chút nước canh thịt phải hai ba lần bà bà mới cho người mua. Mời bà vú ra sức khước từ gì là người nghèo như nhà lớn quan gia, có đạo lí nuôi đứa bé của mình lại tìm người cho bú sữa. Nguyên Dung sinh nữ nhi nên cảm thấy hổ thẹn đành thầm rơi lệ dám lộ ra. Liễu nhi cậy vào mình là nha đầu Cố gia, xin Cố gia mời vú em, Nguyên Dung bà bà biết mắng Liễu nhi vài câu nhưng vì con dâu ra tiền nàng cũng thêm cái gì sợ bị lão gia mắng. Lâm Học thấy nương tử mình ở cữ chỉ ăn mấy thứ này có chút đau lòng liền mượn cơ hội mỗi sáng ra ngoài mua chút thịt cá, chim bồ câu về để cho Liễu nhi nấu canh cho Nguyên Dung ăn.

      Vừa ra tháng Cố phủ cho người đưa tin đến, Nguyên Dung tính Lâm Học vừa thi nếu thuận lợi cũng phải mấy tháng. Nếu là kì thi mùa xuân trúng tuyển lại phải qua cuộc thi Hàn Lâm viện chắc hẳn cũng được vị trí tốt. Chi bằng mình cùng vào kinh, thứ nhất cũng có thể chăm sóc Lâm Học về mặc sinh hoạt, thứ hai nếu Lâm Học ở kinh thành được chức quan gì tối thiểu hai năm cũng chưa trở về, nếu mình theo hai năm này Lâm Học khó bảo toàn sạch , nếu nạp thiếp thiếp này lại sinh nhi tử trước mình tương lai mình qua tốt. Huống chi trong nhà lại có trượng phu che chở khó tránh khỏi chịu đựng bà bà khí còn bằng cách nàng xa chút cho tự tại. Nhưng khó bỏ nữ nhi vừa sinh ra, Nguyên Dung ôm nữ nhi Niếp Niếp của nàng suy nghĩ mấy ngày rốt cuộc quyết định cùng trượng phu vào kinh.

      Nguyên Dung rời nhà theo trượng phu vào kinh dọc đường cười cũng tự tại. Khi xe ngựa cách kinh ngày càng gần Nguyên Dung càng khiếp đảm, thân phận Nguyên Thu giống như khối đá lớn đè trái tim nàng làm nàng thở nổi. Từ hai người cạnh tranh dứt giờ quay đầu lại người ta là thế tử phi cao cao tại thượng mình vẫn là nương tử cử nhân nghèo khổ, thân phận hai người chênh lệch càng lớn khiến Nguyên Dung cảm thấy ngóc đầu lên được. Nhưng Nguyên Dung lại sợ Lâm Học nhìn ra đầu mối mặt làm như vô trong lòng lại thầm Lâm Học thi đứng đầu được cái quan chức tương lai mình có nơi trông cậy cũng tốt đối mặt với người nhà mẹ đẻ.

      Lý thị thấy vẻ mặt Nguyên Dung hốt hoảng chỉ xem nàng quá mệt mỏi phân phó Trương di nương đưa nàng về nhà nghỉ. Trương di nương đáp lời đỡ Nguyên Dung , qua hành lang, qua vườn đến cửa hông vào viện phu thê Nguyên Dung ở tạm. Trương di nương phân phó tiểu nha đầu lấy nước nóng, mình và Liễu nhi hầu hạ Nguyên Dung rửa mặt thay xiêm y rồi đỡ nàng lên giường ngủ. Trương di nương muốn chờ Nguyên Dung ngủ dậy lại sợ gia ngượng ngùng đành chờ Nguyên Dung ngủ mới trở về.

      Ngày thứ hai, Lý thị cho người đến Nam Bình Quận Vương phủ đưa thiệp. Đến buổi chiều, Nguyên Thu cho người tới báo “Thế tử phi chúng ta : Mấy hôm nay cảm thấy thân thể rất tốt, chờ có người đến chuyện. Nhưng sợ tỉ tỉ đường mệt nhọc thân thể còn chưa hồi phục cũng cần gặp gấp làm gì. Chờ tỉ tỉ nghỉ ngơi đủ đến vương phủ với mẫu thân là được”

      Lý thị cười với Nguyên Dung “Đây là muội muội đau lòng ngươi, sợ ngươi vừa đến có nhiều quy củ mệt mỏi. bằng nghỉ ngơi hai ngày ta với ngươi qua” Nguyên Dung đành đáp ứng. Lúc này thái y vội tới bắt mạch cho Tử Yên, Lý thị sai người phân phó “Nhị nãi nãi vừa sinh lâu theo gia xe ngựa mệt nhọc, cũng biết ở cữ có bảo dưỡng tốt hay . Thừa dịp thái y ở đây cũng thuận tiện xem chút. Nếu thân thể tốt mở phó thuốc điều dưỡng” Nha đầu kia đáp ứng mời thái y. Nguyên Dung biết Lý thị lo lắng mình dọc theo đường long đong mệt mỏi sợ mình bị bệnh lây qua Nguyên Dung, Tử Yên mới tìm lí do đường hoàng như vậy. Nàng muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại mình vừa ra tháng chạy đường xa như vậy cũng lo lắng thân thể mình. Hơn nữa đây là trong Cố phủ uống thuốc xem bệnh cũng cần mình ra tiền chi bằng để thái y xem chút.

      Lý thị vào phòng tránh mặt, Nguyên Dung ngồi sau bình phong nha đầu mời thái y tới. Thái y bắt mạch, hỏi vài vấn đề mới thu tay lại nãi nãi có gì đáng lo nhưng khí huyết đủ cũng cần uống thuốc ăn chút thức ăn bổ máu là được” Lý thị nghe thân thể Nguyên Dung khỏe mạnh cũng vui vẻ cho người cung kính mời thái y ra ngoài, lại phân phó phòng bếp mỗi ngày hầm chút thuốc bổ cho Nguyên Dung.

      Qua hai ngày, Nam Bình Quận Vương phủ cho người đến mời Nguyên Dung qua chuyện, Lý thị nhớ thương Tử Yên nên dám ra cửa chỉ cho người trang điểm, thay xiêm y cho Nguyên Dung cho nàng ngồi xe qua với Liễu nhi. Người trong vương phủ cung kính mời Nguyên Dung vào, trước nghênh hai nàng đến phòng khách. Có tiểu nha đầu vào bưng trà rót nước, dâng trái cây điểm tâm đến, Nguyên Dug uống hớp trà thầm quan sát bàn ghế tranh chữ tường cảm thấy có chút buồn bực. Qua khoảng nén nhang tiểu nha đầu vào cười “Vương phi mời Lâm nãi nãi vào” Nguyên Dung vội thả li trà trong tay xuống theo nha đầu kia qua hành lang khoảng khắc, Nguyên Dung cũng kịp nhìn kĩ chạm trỗ rường cột chỉ bước nhanh theo nha đầu chính viện nha đầu kia dẫn nàng đến cửa viện, cười với nha đầu bên trong “Tỉ tỉ, ta dẫn Lâm nãi nãi đến” Nha đầu bên trong vội ra đón “Vương phi chúng ta chờ, nãi nãi nhanh vào với ta” Vừa vừa dẫn Nguyên Dung vào trong. Nguyên Dung nhìn kĩ nha đầu kia chỉ thấy thân thể nàng cao nhồng mặt mày tinh xảo, ăn mặc cũng tầm thường nghĩ là đại nha đầu bên cạnh vương phi cũng dám lỗ mãng miệng dám vội cúi đầu vào trong. Ai ngờ nha đầu kia đến cửa ngừng lại, nha đầu giữ cửa vén rèm lên cũng biết với ai “Làm phiền tỉ tỉ với Vương phi tiếng: Lâm nãi nãi đến” Nguyên Dung vậy mới biết nha đầu này chỉ là nhị đẳng nha đầu.

      Nguyên Dung đứng ở cửa lúc có người dẫn nàng vào, Vương phi đánh cờ theo sách thấy nàng vào thả sách xuống cười “Cũng vài năm thấy ngươi, cuộc sống có tốt ?” Nguyên Dung vội tiến lên thỉnh an Vương phi, Vương phi cho người đỡ Nguyên Dung đứng lên bảo ngồi xuống. Vương phi chỉ hỏi Nguyên Dung chút về tình huống trong nhà lại hàn huyên thêm vài câu liền ngừng cười cười “Thế tử phi đợi chuyện với ngươi ta cũng trễ nãi tỉ muội các ngươi đoàn tụ. Vất vả tỉ muội các ngươi mới gặp nhau lần cũng cần vội trở về buổi trưa lưu lại ăn cơm ” Nguyên Dung muốn dám định từ chối. Vương phi cười “Muội muội ngươi thân thể nặng nề, ta cũng dám cho nàng tới lui hôm nay nàng đều ở trong phòng ăn cơm. Nếu ngươi sợ gò bó ăn cùng với muội muội ngươi, nàng có bạn có thể ăn nhiều chút” Nguyên Dung thế mới biết cần ăn cùng vương phi lúc này mới gật đầu đáp ứng.

      Vương phi cho người dẫn Nguyên Dung đến viện Nguyên Thu, lúc này Nguyên Thu vịn Chức Mộng bộ trong phòng, Bích nhi thính tai nghe có giọng liền vén rèm ra ngoài đón Nguyên Dung cười “Nhị nương đến” Nguyên Dung ngước mắt nhìn lên cảm thấy có chút hốt hoảng, định thần lại mới thấy là nha đầu Bích nhi bên cạnh Nguyên Thu, Nguyên Dung ngừng bước chân cười ra là Bích nhi nương, gần đây tốt ? Ngươi lớn thế này sao còn phân biệt, còn ta nương” Bích nhi đỏ mặt cười “Nhất thời vui mừng gọi nhầm, nãi nãi đừng trách. Mời vào nhà , thế tử phi chờ” xong thông báo với người trong nhà “Thế tử phi, Lâm nãi nãi đến”

      Nguyên Dung vào phòng, Nguyên Thu cũng quay người lại, hai người đối mặt với nhau liền ngừng bước chân.
      tart_trung, Nhược VânPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :