1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7. Mưa đêm chuông vắng chết oán (6)
      [​IMG]
      Lúc đoàn người Dung Trần Tử bước chân vào Lưu phủ, Trang Thiếu Khâm rắc bột hùng hoàng quanh phủ. Hà Bạng mặc bộ váy áo làm từ sợi bông màu đỏ tươi, chất vải mỏng manh tựa cánh ve, tôn lên thân hình mềm mại uyển chuyển như chim yến của nàng.

      Mọi người tụ tập đông đủ, cùng nhau bàn bạc đối sách. Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Thuần Vu Lâm chau mày hồi lâu mới : “ như vậy, con rắn ba mắt giờ giả mạo tổng cộng là ba người, Dung Tri quan, Trang Quốc sư và tiểu thư của Lưu gia. Mà ba người này chỉ có điểm chung duy nhất chính là từng qua vách núi của ngọn núi Trường Cương”.

      Nghe như vậy, mọi người liền ngớ, Hành Chỉ chân nhân từng gặp con rắn giả dạng làm Lưu Tẩm Phương, trong lòng vẫn bị bóng ma sợ hãi ám ảnh: “Lẽ nào, con rắn ấy học được cách giả giọng và hình dáng của người khác?”.

      Hà Bạng rất tán thành: “ chỉ có giọng , dáng người, mà cả tính cách, thậm chí là cả trí nhớ nữa. Ta cảm thấy đơn thuần chỉ là bắt chước”.

      Thuần Vu Lâm ấn nàng xuống bên cạnh, Trang Thiếu Khâm gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn: “Nghĩa là lại có thêm con giả mạo làm bổn Quốc sư, phải nghĩ ra cách gì đó để phân biệt giả mới được”.

      Hà Bạng nghiêng đầu nghĩ ngợi rất lung: “Chuyện này dễ thôi, chúng ta có thể đặt ám hiệu, sau này mọi người gặp nhau ám hiệu, con rắn nhất định thể biết được”.

      Lời vừa dứt, mọi người đều đồng ý. Trong lúc bàn bạc về nội dung ám hiệu, Hà Bạng lại vô cùng đắc ý, : “Chi bằng đặt là ‘thịt thăn kho tàu’ được ?”.

      Mọi người đều là văn nhân nhã sĩ, đương nhiên bao giờ đồng ý. Trang Thiếu Khâm bèn mở lời: “Ám hiệu phải đơn giản, vậy lấy ‘Biển xa xanh biếc mây trôi’ đối với ‘Lánh đời thuyền pháp ra khơi nhàng’ [1] sao?”.

      [1] Hai câu nằm trong bài thơ “Tống tăng quy Nhật Bản”, nghĩa là “Tiễn sư về Nhật Bản” của tác giả Tiền Khởi, nguyên văn là: “Phù thiên thương hải viễn/ Khứ thế pháp chu khinh.

      Mọi người đồng loạt gật đầu, duy chỉ có Hà Bạng là bất mãn: “Ghét nhất là thuộc thơ!”.

      Thuần Vu Lâm khẽ trấn an nàng: “ nhớ hỏi thần”.

      Mọi người chuyện, bên ngoài có tiếng gia nô tới bẩm báo: “Lão gia, tiểu thư Tẩm Phương trở về rồi”.

      Nhất thời mọi thanh đều bị đè xuống, Lưu Các Lão cảm thấy lông tóc dựng đứng hết cả lên, : “ phải là con rắn đó lại quay lại đấy chứ?”.

      Dung Trần Tử và mọi người còn chưa gì, Hành Chỉ chân nhân tiếp lời: “ thể nào!”. Thấy tất cả đều quay sang nhìn mình, ông ta vội vàng bổ sung: “Thân thể để che đậy của nàng ta bị hủy, giờ lại giả mạo Lưu tiểu thư chẳng phải tự mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”.

      Lưu Tẩm Phương chậm rãi bước tới, mấy ngày gặp, nhưng khí sắc của nàng ta hồng hào cách khác thường. Lưu Các Lão và mọi người vẫn cảm nhận được gì, nhưng Hà Bạng thuộc Nội tu nên nhạy cảm hơn nhiều - Cả người Lưu Tẩm Phương từ xuống dưới được bao quanh bởi luồng linh khí, có người tạo căn cơ cho nàng ta, dựng lên cơ sở đạo thuật tu tiên.

      “Cha”. Nàng ta hơi nhún người hành lễ với Lưu Các Lão. Lưu Các Lão lùi lại sau bước, dám lại gần con mình. Trong số những người ở đây, người ông ta tín nhiệm nhất chính là Dung Trần Tử, nên ông ta lắp bắp hỏi: “Tri quan, ngài xem con bé… có phải là con ta ?”.

      Dung Trần Tử cũng thể chắc được, đành trầm giọng hỏi: “Mấy ngày qua, đâu?”.

      “Bẩm Tri quan, mấy ngày vừa rồi tiểu nữ gặp kì nhân, nhưng ngài ấy cho tiểu nữ ra danh tính của ngài ấy”. Lưu Tẩm Phương cúi thấp đầu, khuôn mặt thoáng bẽn lẽn rụt rè. Dung Trần Tử còn chưa kịp hỏi kĩ hơn, Hà Bạng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “ cần hỏi nữa, nàng ta liên quan gì đến con rắn ba mắt cả”.

      Mọi người đều như vậy, Lưu Các Lão cùng đành xua tay: “Lui xuống trước , đợi có thời gian rảnh xử lí đến con sau!”.

      Lưu Tẩm Phương khom người hành lễ, xoay người trở về phòng, lúc ngang qua Hà Bạng, Hà Bạng liền gọi lại: “Ngươi dùng loại hương gì vậy?”.

      Lưu Tẩm Phương nhấc ống tay áo lên ngửi thử, giọng mang theo ý cười: “Đây là hương Đình Vân, là do di nương của ta điều chế, nếu như tỉ tỉ thích, ta bảo di nương làm cho tỉ tỉ ít”.

      Hà Bạng lạnh lùng : “Ta chẳng thích chút nào”.

      Lưu Tẩm Phương tự mình rước lấy nỗi xấu hổ, nhưng cũng lại dám đắc tội với nàng, nên quyết định thẳng.

      Đêm khuya, Trang Thiếu Khâm điều động quan binh của trấn Lăng Hà điều tra truy tìm tung tích của con rắn ba mặt giả dạng làm Lưu Tẩm Phương khắp nơi. Hành Chỉ chân nhân cùng người trong Đạo tông bảo vệ những đứa bé sơ sinh trong trấn. Dung Trần Tử bị thương, tiện chạy chạy lại, nên ở lại trông chừng mọi việc. Thuần Vu Lâm dẫn người khám xét lượt tất cả từ xuống dưới trong Lưu phủ, nơi này Trang Thiếu Khâm cũng từng kiểm tra rất nhiều lần rồi, để triệt để hơn, gần như chặt sạch toàn bộ hoa cỏ mọc ở đây.

      Những nơi như ao hồ, sức người thể làm được đương nhiên do Hà Bạng phụ trách, cũng may Hà Bạng biết trong hồ từng có người chết trương, nên nàng kiểm tra từng ngóc nghách cách rất cẩn thận.

      Thanh Huyền, Thanh Tố cũng đều ở đó giúp tay, cả nhà Lưu Các Lão tập trung lại trong đình viện, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, nên Dục Dương chân nhân đem theo người bảo vệ họ.

      Dung Trần Tử bị thương, thân thể khỏe, giờ nhắm mắt nghỉ ngơi trong Xuân Huy viện. Trong phòng bỗng vang lên tiếng động khe khẽ, Dung Trần Tử hơi nhấc đầu dậy, nhìn thấy Diệp Điềm bước từ ngoài vào. Trong lòng Dung Trần Tử vui mừng khôn xiết, vừa buột miệng gọi tiếng Diệp Điềm, bất chợt lại nảy sinh mối nghi ngờ - Con rắn ba mắt khiến cho lòng người hoảng sợ bất an, thần hồn nát thần tính rồi.

      Diệp Điềm cười tỉm tủm bước vào phòng, ngồi xuống đầu giường, giọng dịu dàng: “Sư ca!”.

      Tay phải Dung Trần Tử thầm nắm chặt lấy chuôi kiếm đặt ở dưới gối, sắc mặt đổi: “Mấy hôm nay muội đâu vậy? Vì tìm muội mà Thiếu Khâm thiếu chút nữa quật ba thước đất ở trấn Lăng Hà lên rồi đấy”.

      Diệp Điềm nhìn , mỉm cười tươi tắn: “Muội bị con rắn đó bắt , vừa chạy thoát là tới tìm huynh ngay”. Nàng dựa gần vào người Dung Trần Tử, xem xét vải thuốc băng ngực : “Vết thương của sư ca sao rồi?”.

      Dung Trần Tử quen với việc người khác nhìn chằm chằm vào ngực mình như vậy, khẽ ho tiếng, : “ sao, muội quay về được là tốt rồi”. rất lo lắng, biết Diệp Điềm này là hay giả? Nếu là con rắn ba mắt, giờ trong Lưu phủ người có đủ sức chiến đấu với nó chỉ có mình Hà Bạng. Thuần Vu Lâm có ở đây, mình Hà Bạng có lẽ mạo hiểm đâu. Làm sao kéo dài được thời gian để nàng ấy thông báo cho những người khác đây?

      suy nghĩ rất lung, Diệp Điềm ở trước mặt càng lúc càng gần , rồi đột nhiên nàng vươn bàn tay thon ngọc ngà của mình ra, sờ lên vết thương của Dung Trần Tử. Dung Trần Tử vốn dĩ là người coi trọng việc động chạm nam nữ, liền ngả người tránh ra phía sau: “Tiểu Diệp!”.

      Nụ cười của “Diệp Điềm” ở trước mặt càng ngày càng kì quái, giọng thào: “ ra sư ca bị thương”.

      Chỉ nghe “keng” tiếng, tay phải của Dung Trần Tử rút thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào ngực nàng ta. Nhưng nàng ta lại nghiêng người né được, tung chưởng vào đúng ngực Dung Trần Tử, nhưng đường kiếm của vẫn rất linh hoạt, nhanh chóng thu lại che chắn. “Diệp Điềm” cong ngón tay trái lại búng mũi kiếm ra xa, tay phải nhanh nhẹn ấn mạnh lên yết hầu Dung Trần Tử. vốn dĩ bị thương nặng, giờ lại đột nhiên cử động mạnh, nên máu trước ngực lại thấm tràn cả ra.

      Hương vị thịt thần tiên kích thích khiến “Diệp Điềm” ngừng chảy nước miếng, ánh mắt nàng ta sáng lên như ngọc: “Cơ hội, đúng là cơ hội trời cho ta!”.

      Hai ngón tay nàng ta kẹp chặt lấy mũi kiếm, thân hình như con rắn quấn chặt lấy thắt lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử vừa mới tập trung sức lực, ngay lập tức máu ở ngực chảy lại ra đầm đìa. Hơi thở của dần trở nên khó khăn, nước miếng của “Diệp Điềm” giọt lên quần áo của . Dung Trần Tử dám kêu cứu, nếu người tới đề phòng, chỉ sợ rằng lại dâng thêm mạng sống cho nó.

      Nỗi băn khoăn ấy của lại vừa hay trở thành lợi thế cho con rắn ba mắt mạo danh Diệp Điềm. Nó mút vết máu thấm ra miếng vải thuốc băng vết thương của Dung Trần Tử, vẻ mặt tham lam: “Nếu như có được nguyên tinh của ngươi, ta cần gì phải thu thập lũ trẻ con mới sinh nữa? Cũng xem như ngươi chết cách có ý nghĩa”.

      Sức lực của Dung Trần Tử dần giảm sút theo lượng máu từ từ chảy ra, eo lưng bị thân thể của “Diệp Điềm” cuốn càng lúc càng chặt. Mặt Dung Trần Tử trắng bệch, con rắn ba mắt hút máu, đắm chìm trong hương vị máu thịt thần tiên thể dứt ra được. Nhưng đúng ra, nó nên coi thường cao nhân trong Đạo tông, tuy thanh bảo kiếm trong tay phải của Dung Trần Tử bị khống chế, nhưng tay trái lại chống lên eo của Diệp Điềm, năm ngón tay của xòe ra, giờ đột nhiên nắm chặt lại, tung ra quyền.

      Con rắn ba mắt rên lên tiếng đau đớn, rồi đột nhiên rơi từ người xuống, phun ra ngụm máu lớn - quyền kia của Dung Trần Tử đánh xuyên qua thân thể che đậy bên ngoài của nó, suýt chút nữa là thủng cả xác rắn. Nó lăn lộn giãy giụa, rất lâu sau mới hồi lại sức. Dung Trần Tử dốc toàn bộ khí lực để ra đòn ban nãy, nên giờ quả khó có thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từ từ hồi phục.

      Con rắn ba mắt vặn vẹo cỡ chừng khắc, cuối cùng cũng đứng dậy được, nó lộ ra bộ mặt hung tợn, cắn luôn miếng lên tay phải Dung Trần Tử, rồi uống máu tươi ừng ực. lâu sau, nó ngẩng đầu lên, lại khôi phục lại nụ cười tươi tắn: “ thân tu vi này của ngươi, sau khi cái xác này chết rồi cũng lãng phí lắm, chi bằng để ta hưởng, coi như là công đức”.

      Rồi nó đột nhiên vươn tay cởi trung y màu trắng của Dung Trần Tử ra, khuôn mặt Dung Trần Tử nhất thời biến sắc: “Đừng chạm vào ta!”.

      Nó cười hì hì: “Trước khi chết, để ngươi được vui vẻ sung sướng chút”. xong, nó chu đáo cởi y phục của Dung Trần Tử ra hệt như nàng thê tử hầu hạ cho đấng trượng phu nhà mình. Cả người Dung Trần Tử nổi hết cả da gà, vừa tức lại vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, hét lên: “Dừng tay lại!”.

      "Diệp Điềm” cong người trêu chọc đùa nghịch hồi lâu, đột nhiên kêu lên tiếng “Ơ” đầy ngạc nhiên: “Sao lại có phản ứng gì vậy?”. Nó cau mày: “Lẽ nào ngươi thích sư muội mình?”.

      Gân xanh trán Dung Trần Tử như sắp nổ tung, lửa giận trong mắt như bốc cháy bừng bừng, nếu phải sức lực của cạn kiệt, thể cử động được, băm thây con rắn thối này thành ngàn mảnh từ lâu rồi. Con rắn vẫn còn suy nghĩ: “Vậy ngươi thích ai nhỉ?”. Rồi nó tự cho là thông minh: “Lẽ nào người ngươi thích là vừa tới lúc chiều nay?”.

      Nó lắc người biến, hóa thành dáng vẻ của Hà Bạng, đắc ý : “Thuật biến hóa huyền ảo ta mới học đấy, thế nào?”.

      Nếu là lúc bình thường, kiểu biến hóa thô thiển này cùng lắm cũng chỉ là trò chọc cười cho Dung Trần Tử, nhưng giờ hoàn toàn thể tập trung trấn tĩnh tâm trí được nữa. “Hà Bạng” trước mắt thân thể uyển chuyển tha thướt, kích thước eo lưng cũng hề sai khác. Thứ đó từ từ ghé sát vào bên tai Dung Trần Tử, học cách dụi dụi vào cánh tay chắc khỏe của như Hà Bạng vẫn thường làm, giọng vừa kiều vừa lảnh lót: “Tri quan”.

      Dung Trần Tử quay mặt hướng khác, trong mắt chứa vẻ chán ghét, nhưng thân thể lại dần dần có phản ứng. Con rắn thối vô cùng kinh ngạc, hí hửng : “Quả nhiên là có tác dụng, loài người các ngươi kì lạ”.

      Con rắn bắt đầu khiêu khích từng chút từng chút , khiến hơi thở của Dung Trần Tử càng lúc càng gấp gáp. Bàn tay của nó nhàng ấn ấn lên vùng bụng dưới của , mặt mày vui sướng mừng rỡ: “Bên trong nhiều quá, đều là của ta, đều là của ta tất!”.

      Đầu lưỡi của Dung Trần Tử bị cắn nát, muốn vùng dậy tung ra đòn cuối cùng, đột nhiên tiếng cười của con rắn ba mặt người tắt lịm, nó cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ở nơi đó biết từ bao giờ lộ ra cột băng nhọn. Con rắn thối quay đầu trăm tám mươi độ, nhìn thấy Hà Bạng xinh đẹp kiều mị đứng ở cửa. Nàng vỗ vỗ tay, còn cảm thán: “Tri quan, ta cứu ngươi mạng, coi như trả cho món nợ tình cảm lúc trước”.

      Dung Trần Tử thể mở miệng chuyện. Con rắn ba mắt rơi từ giường xuống, muốn trườn tới chỗ Hà Bạng, bàn tay trắng trẻo của Hà Bạng liền khẽ nắm lại, sau đó cột băng nhọn trong cơ thể nó đột nhiên nổ tung, chỉ kịp nghe thấy tiếng trầm thấp, nó vặn vẹo mặt đất với vẻ cam tâm, rồi từ từ bất động.

      Ảo giác biến mất, nền đất chỉ còn lại thi thể máu thịt bầy nhầy. Hà Bạng sợ nó chưa chết hẳn, liền bước lên trước chặt đầu nó, từ bên trong cổ rơi ra đầu của con rắn ba mắt, nền đen vân trắng, nhãn ở giữa vẫn chưa kịp mở.

      Hà Bạng dùng thuật Ngưng băng đông cứng nó lại, cũng biết thi triển pháp thuật gì, khối băng lạnh lẽo bỗng nổ bùm tiếng, mặt đất còn thấy bất cứ vết máu nào nữa, chỉ còn lại vũng nước trong. Lúc ấy, nàng mới yên tâm : “Óa óa, con rắn ba mắt thối, dám tranh ăn với bổn tọa, chết cũng chưa hết tội!”.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán (7)
      [​IMG]
      giường, lồng ngực của Dung Trần Tử vẫn chảy máu. Hà Bạng quỳ xuống bên cạnh , nàng liền thực đạo pháp thuật, trong tay phải ra màn sương trắng tựa mây trời, màn sương ấy giống y như thực thể. Nàng cúi người chà rửa, màn sương giống như có sinh mệnh từ từ thấm vào người Dung Trần Tử, mang hết bụi bẩn người .

      Quần áo nàng mặc vốn dĩ thường mát mẻ, lại thêm việc cúi người, nên Dung Trần Tử nằm giường có thể nhìn thấy phong cảnh ở ngực nàng, vốn là bậc chính nhân quân tử, nhưng trước đó lâu lại phải chịu loại kích thích đó, nên chỉ đành quay mặt hướng khác.

      Hà Bạng lau đến chỗ quan trọng đó, khỏi thò tay ra sờ nắn, khiến gân xanh trán Dung Trần Tử tức giận gồ hẳn lên, nàng lại nổi tính xấu. Nàng nhấc người dậy nằm sấp lên lồng ngực của Dung Trần Tử, vừa liếm miệng vết thương trước ngực , vừa móc lọ cao tái tạo da liền xương cốt từ trong người ra: “Ngươi đồng ý rồi, con rắn ba mắt đổi ba lạng thịt, lần trước trong Thanh Hư quan có con rắn giả mạo ngươi, hôm nay ở đây lại thêm con khác giả mạo Diệp Điềm, còn cả con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương nữa…”. Nàng bắt đầu xòe bàn tay ra đếm: “Giờ biết là có bốn con rồi nhé!”.

      Lớp cao vừa bôi lên miệng vết thương, quả nhiên mát lạnh, cơn đau cũng từ từ giảm bớt, Dung Trần Tử gắng gượng mở miệng: “Vậy nên?”.

      Hà Bạng liếm vết máu tràn ra bên môi , Dung Trần Tử nghiêng mặt tránh : “Bốn con rồi tặng ta món quà be bé , Tri quan!”. Nàng chép miệng: “Ngươi lại dùng nguyên tinh nuôi người ta thêm lần nữa , được ?”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử méo mó: “Nam nữ thụ thụ bất thân, dù sao nữa người cũng là Hải hoàng do Long Vương đích thân phong…”. hơi dài, nên hơi thở hổn hển gấp gáp. Nhưng Hà Bạng lại quan tâm, nàng vươn tay che miệng Dung Trần Tử lại, lại ghé vào tai , hỏi: “Có được hay ? trả lời ta coi như ngươi đồng ý!”.

      Dung Trần Tử thốt nổi lên lời, nàng vui vẻ đến mức đôi mắt cũng cười híp cả lại: “, hai, ba, ngươi đồng ý rồi nhé!”.

      Dung Trần Tử tức giận xấu hổ để đâu cho hết. chẳng muốn dây dưa gì với Hà Bạng nữa, nhưng ngờ vừa nãy dưới trăm ngàn cách giả vờ õng ẹo của con rắn ba mắt, lại khó lòng khống chế được.

      Trong lúc lòng dạ mâu thuẫn tự trách, Hà bạng xông tới muốn tấn công, Dung Trần Tử thấp giọng hừ tiếng, nhất thời mặt mũi đầu cổ đều đỏ bừng tím tái. Mấy lần trước, Hà Bạng được Dung Trần Tử lấy nguyên tinh bồi bổ, lúc đầu cũng cảm thấy gì, về sau mới phát ra thể chất được cải thiện đáng kể. Nàng vốn là Nội tu, thân thể là khuyết điểm chết người, lại thêm việc lười vận động, mới chạy có vài bước thở hồng hộc, giờ có phương pháp kì diệu vừa có lợi lại thoải mái, lẽ nào cam tâm bỏ qua. Nhưng đúng lúc ấy nàng lại chia tay với Dung Trần Tử. Nên lần này, nàng canh sẵn trước cửa phòng nhưng lại kinh động gì đến người ta, cũng là có ý ăn trộm của ăn trộm. Dung Trần Tử có đồng ý hay , nàng mặc kệ.

      Nhưng Dung Trần Tử lại từ chối phối hợp, nên nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Thân thể mềm mại mỏng manh chịu nổi loại ma xát này, nàng thấy rất đau, thử mấy lần đều giống như con hổ cắn phải con nhím - thể ngậm miệng vào được.

      Dung Trần Tử lâm vào cảnh khổ sở vui sướng đan xem khó có thể dùng lời để miêu tả, cổ trướng lên như sắp chảy máu tới nơi, gắng gượng : “Đừng…”.

      Hà Bạng dùng nước để làm ướt bản thân, lần này dễ dàng hơn nhiều, nàng khẽ rên lên tiếng, thân thể vừa mềm mại vừa mịn màng nằm sấp lên ngực Dung Trần Tử, hơi thở ngọt ngào thanh mát. Lần đầu tiên Dung Trần Tử tỉnh táo để cảm nhận loại khoái cảm này, cả người như run lên, máu nóng kêu gào sôi sục, hơi thở gấp gáp, trong ngực dường như có ngọn lửa hừng hực cháy.

      Hà Bạng bên ngoài tuy xinh đẹp nhưng bên trong lại vô dụng, chưa được bao lâu, mồ hôi vã ra đầm đìa. Nàng nằm sấp người Dung Trần Tử, Dung Trần Tử tiến được lùi cũng chẳng xong, thần trí có phần hỗn loạn, trong tiềm thức cũng mình hi vọng nàng tiếp tục hay nên cầu nàng dừng lại nữa. Hai người dây dưa dính lấy nhau, đột nhiên cửa phòng bị mở, Dung Trần Tử vội hạ màn trướng xuống, dốc hết sức kéo chiếc chăn bông qua, cuốn chặt lấy Hà Bạng người mình.

      Ở phía ngoài, Thanh Huyền bưng thuốc bước vào: “Sư phụ, Đại tư tế của Hải tộc chuẩn bị phá thông tất các bức tường ngăn cách để tìm kiếm sư . Người hãy uống thuốc trước ạ”.

      Thân thể mịn màng của Hà Bạng dính chặt lấy , hơi thở của Dung Trần Tử cũng vì thế mà trầm đục hơn, trong lòng xấu hổ sao hết, con rắn ba mắt làm hại biết bao sinh linh, sư muội sống chết ra còn chưa , bản thân lại… Cảnh tượng hoang đường này nếu để đồ đệ của nhìn thấy, sau này làm sao gặp người khác được nữa đây?

      Hà Bạng lại rất ngoan, kề sát lên hõm cổ hề động đậy, còn biết ý đè vào miệng vết thương ngực nữa. Dung Trần Tử cố gắng điều hòa lại hơi thở, muốn để Thanh Huyền nghe ra điều gì khác thường: “Cứ để thuốc xuống đó, ngươi ra ngoài trước ”.

      Thanh Huyền vâng lệnh, đặt thuốc xuống cái tủ thấp. Hà Bạng nghịch ngợm, khẽ cử động thân thể, nàng quả thực quá chặt, khiến Dung Trần Tử khỏi rên lên tiếng buồn bực. Thanh Huyền vội vàng quay người lại hỏi: “Sư phụ, vết thương của người lại tái phát ư?”.

      bước lên trước định vén màn trướng lên, Dung Trần Tử dùng toàn bộ sức lực ấn chặt Hà Bạng xuống, gần như nghiến chặt răng mở miệng : “Ta sao, ra ngoài ”.

      Thanh Huyền tuy rất lo lắng, nhưng cũng dám làm trái ý sư phụ, liền lùi lại ba bước rồi quay đầu bước ra khỏi phòng. Đợi đến khi cửa phòng được đóng lại rồi, Dung Trần Tử thể chịu đựng thêm được nữa, lồng ngực như muốn nổ tung. cắn môi đến bật máu: “Đừng tưởng rằng ta dám giết người!”.

      Lần đầu tiên có ý muốn giết người, tay phải tóm chặt lấy yết hầu Hà Bạng.

      Hà Bạng đau đến chảy cả nước mắt. Dung Trần Tử nghiến chặt răng, tay phải từ từ tăng thêm lực, nàng ra sức giãy giụa, với sức lực này nếu vào lúc bình thường, đối với Dung Trần Tử mà căn bản có gì đáng kể, nhưng vào giờ phút này nàng vẫn giãy ra được.

      Váy áo của Hà Bạng lộn xộn, cổ xuất vết hằn đỏ chói mắt, nàng chật vật trèo xuống giường. Suy cho cùng cũng là đại ngàn năm, nàng bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế này chứ, nhất thời thẹn quá hóa giận. Nàng liền nổi máu bắt nạt Dung Trần Tử bị thương nặng, xông lên trước nhằm đúng chỗ bị thương của đấm cú đau điếng. Cũng còn may là lực của nắm đấm nhắn này mạnh, nếu sợ rằng có đến mười Dung Trần Tử cũng sống nổi.

      Bị đấm khiến khí huyết trong người Dung Trần Tử cuộn trào, máu thấm cả ra chăn, rực rỡ chói mắt. Hơi thở của hổn hển thô khàn, Hà Bạng lạnh lùng bàng quan, hồi lâu sau mới tức giận, hừ hừ : “Sớm biết vậy cứu ngươi rồi, hừ, nên để con rắn đó nuốt luôn ngươi mới phải!”.

      Cửa phòng đóng lại, Hà Bạng tìm Thuần Vu Lâm. cơ thể Dung Trần Tử dường như vẫn còn phảng phất lưu lại mềm mịn ấp áp của nàng. nhắm chặt mắt, rất lâu sau mới có thể vất vả lau rửa cơ thể được sạch . mặc trung y lại tử tế, cố gắng chống người dậy, bưng bát thuốc đặt ở chiếc tủ thấp uống hơi cạn sạch, có nóng , có đắng , cũng biết.

      Lưu phủ, sảnh chính.

      Tiếng khóc của Lưu Tẩm Phương từ xa vọng lại, hóa ra sau khi nàng ta về phòng, tắm rửa xong liền tới tiểu viện tìm mẹ, nhưng tìm mãi cũng thấy bóng dáng bà đâu. Cuối cùng tìm đến khắp cả dưới Lưu phủ, lúc ấy Lưu Các Lão mới phát nàng tiểu thiếp của mình mất tích. Lại nhớ tới cái xác trương lên trong hồ ngày hôm nay, tung tích của Huệ Nương cần cũng biết.

      Lưu Tẩm Phương tuổi hãy còn , thể chấp nhận được rằng mẹ mình chết thảm như vậy. Lưu Các Lão lại kiên nhẫn, mắng: “Chết cũng chết rồi, gào khóc như thế làm gì? Im miệng lại cho ta!”.

      Hai mắt Lưu Tẩm Phương trừng lớn: “Sao lại chết cũng chết rồi? Lẽ nào di nương phải là người sao? Di nương được gả vào trong phủ suốt bấy nhiêu năm, chịu biết bao khổ cực, bao giờ cha để tâm đến chưa? Ở trong phủ nhiều ngày như vậy, mà ai phát ra di nương mất tích! Giờ di nương chết rồi, cha lại còn ra những lời vô tình vô nghĩa đó nữa!”. Suốt mười mấy năm nay, nàng vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng giờ hai mắt đỏ ngầu, giống như con dã thú chỉ trực chờ nuốt chửng người khác: “ uổng phí cái danh thầy giáo của Thánh thượng, vậy mà bản thân lại coi mạng người như cỏ rác! Cha sợ hồn ma của di nương được yên nghỉ, quay về tìm cha sao?”.

      Bị con bác bỏ trước mặt bao nhiêu người, Lưu Các Lão kìm được lửa giận quát: “Hỗn xược!”.

      Lát sau, Lưu phu nhân chạy tới, bà ta là bà lớn trong nhà, nên lời cũng cần phải kiêng nể gì ai: “Ngươi thân là con , suốt mấy ngày mấy đêm đâu về, cũng với ai tiếng, về đến nhà lại dám nghỗ nghịch với lão gia! Hừ, Lưu gia tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng hai mẹ con ngươi suốt từng ấy năm, nhận được chữ ơn thôi, lại còn bị chuốc lấy oán trách vào người”. Bà ta khẽ ra hiệu, liền có gia nô tới kéo Lưu Tẩm Phương .

      Suy cho cùng cũng là chuyện trong nhà người ta, người của Đạo tông cũng tiện can dự vào. Dung Trần Tử đằng hắng tiếng, lúc ấy Lưu Các Lão mới thu lại cơn giận, : “Gia môn vô phúc, khiến mọi người chê cười rồi”.

      Hành Chỉ chân nhân và mọi người dĩ nhiên muốn nhiều lời, nên đành an ủi vài câu, rằng mẹ đẻ nàng ta vừa mới mất, nên nàng ta năng kịp suy nghĩ, vấn đề này đến đây là dừng lại. Câu chuyện lúc đó lại chĩa sang Minh xà. Dù sao người chết cũng chỉ là phụ nữ quan trọng, nếu có đặt trong vở hát tuồng đó cũng chỉ là vai diễn có lời thoại, ai để tâm đến chứ?

      Hà Bạng dĩ nhiên càng quan tâm, nàng tấp tểnh chạy đến bên cạnh Thuần Vu Lâm: “Thuần Vu Lâm, cổ người ta đau”. Thuần Vu Lâm nghiêng người qua xem, da thịt Hà Bạng mềm mịn, vết hằn đỏ cổ lại càng thêm nổi bật. Lông mày Thuần Vu Lâm nhăn lại: “Là ai làm?”.

      Hà Bạng dựa vào trong lòng , chuyện này vẻ vang gì chứ, ngay cả người như nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào để mách tội: “Đều tại con rắn ba mắt đó hết, hu hu hu hu”.

      Thuần Vu Lâm tưởng nàng gặp phải con rắn ba mắt, nên vội vàng lấy cao thuốc bôi lên cổ cho nàng, giọng dịu dàng: “Được rồi, đều tại thần tốt, thần nên theo bệ hạ. Lần sau chúng ta bắt được bọn chúng, cũng bóp cổ bọn chúng để trả thù nhé!”.

      Hà Bạng vốn chỉ giả vờ khóc, nhưng nước mắt lại như những hạt đậu vàng thánh thót rơi xuống. Thuần Vu Lâm bế nàng lên, ra khỏi phòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, có đói , chúng ta xem thử xem có thứ gì ăn được nhé!”.

      Cả đám người ở trong phòng trầm ngâm, Trang Thiếu Khâm nhìn thấy cảnh ấy khuôn mặt đầy vạch đen.

      Thuần Vu Lâm tìm rất nhiều đồ ăn cho Hà Bạng, nàng chẳng còn miệng đâu để khóc lóc, rốt cuộc cũng yên tĩnh được lát. Thuần Vu Lâm dỗ dành nàng xong, lại ra khỏi cửa. Hà Bạng đuổi theo, hỏi: “Ngươi đâu vậy?”.

      Bước chân của Thuần Vu Lâm hơi khựng lại, nở nụ cười miễn cưỡng: “ việc khẩn cấp trước mắt vẫn là tìm ra Diệp Điềm, thần xung quanh Lưu phủ tìm thử xem sao”.

      Hà Bạng ăn bánh hoa quế, hừ tiếng, nhưng cũng gì thêm.

      Buổi tối hôm ấy, quan binh gõ lên tất cả những vách tường có trong Lưu phủ, thiếu chút nữa là phá hủy luôn toàn bộ trang viên này, cuối cùng tìm thấy Diệp Điềm tại khu vườn bỏ hoang cách vườn chính tầm canh giờ bộ.

      Chỉ là Diệp Điềm hôn mê bất tỉnh, Trang Thiếu Khâm bắt mạch cho nàng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Xem tình trạng, có vẻ như muội ấy bị trúng loại pháp thuật nào đó, có người phong kín thần thức của muội ấy vào trong tâm khiếu [1] rồi”.

      [1] Tâm khiếu là chỉ lỗ hổng trong trạng thái tinh thần. Người xưa cho rằng đàn ông có bảy khiếu, đàn bà có chín khiếu. Khi sống tất cả các khiếu đều đóng hay mở theo những thời điểm phù hợp để con người hòa hợp được với thời đại vũ trụ, nhưng khi chết tất cả các khiếu phải đóng lại để hồn có thể thoát ra từ đỉnh đầu lên trời, tức là giúp cho hồn bị siêu tán, để sau này có thể đầu thai trở lại làm người

      Lời vừa dứt, Dục Dương chân nhân cũng nhíu chặt mày, : “Tâm khiếu của con người rất phức tạp, chỉ cần sơ ý chút thôi sa vào và rất khó tìm được đường ra. Phải dẫn thần thức ra bằng cách nào đây?”.

      Trang Thiếu Khâm nhìn đăm đăm về phía Hà Bạng, nàng mải mê ăn cánh gà, còn ngồi xổm luôn xuống bàn nhai nhồm nhoàm. Trang Thiếu Khâm mặt dày : “Hải hoàng bệ hạ, thuật pháp của người thuộc mệnh thủy, nếu dùng nước để dẫn đường thăm dò tâm khiếu của con người, chắc là khó lắm nhỉ?”.

      Hà Bạng gặm cánh gà, : “ khó”. Nàng cũng chẳng thèm quay đầu lại: “Nhưng trước khi ra khỏi biển, ta giao hẹn với tên đạo sĩ thối đó rồi, chỉ chuyên tâm lo chuyện giết rắn, con rắn ba lạng thịt, giờ ngươi lại còn muốn ta cứu Diệp Điềm nữa sao?”.

      Nàng sờ sờ vào vết hằn đỏ cổ, càng nghĩ lại càng thấy tức, bèn trợn trừng cả hai mắt lên, : “Dựa vào đâu mà bổn tọa phải cứu Diệp Điềm! Cứu được nàng ta rồi còn bị nàng ta mắng nữa!”.

      Trước đó, Trang Thiếu Khâm có hơi nghi ngờ - Vết hằn cổ nàng ta ràng là do người nào đó gây ra, con rắn ba mắt quen bóp, mà chỉ nuốt và giết mà thôi. Nguồn gốc của vết thương kia rất đáng nghi. Giờ thấy thái độ của Hà Bạng như vậy, liền hiểu ra được đến bảy tám phần - Sư huynh à, huynh lại chọc giận nàng ta rồi đúng ? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, giờ động vào nàng ta làm gì?

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán ( 8 )
      [​IMG]

      Biết Diệp Điềm vẫn còn sống, Dung Trần Tử mới cảm thấy an tâm. Bình thường, có cách dẫn hồn phách của Diệp Điềm ra, nhưng nội lực giờ của lại đủ. im lặng rất lâu, Trang Thiếu Khâm hiểu , : “Thần thức của Diệp Điềm bị phong ấn trong tâm khiếu suốt thời gian dài, sợ là thân thể có chút tổn hại, nếu sư huynh nhất quyết chịu nhiều lời với Hà Bạng kia nữa, chi bằng để đệ dẫn hồn…”.

      Dung Trần Tử đương nhiên phản đối: “Đệ coi đây là trò đùa à? Nếu ngay cả đệ cũng bị vây hãm trong đó, tính sao hả?”.

      Trang Thiếu Khâm nhún nhún vai: “ thử làm sao biết được?”.

      Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu mới : “Bảo Hà Bạng vào đây, ta có lời muốn với nàng ta”.

      Hà Bạng nhất định chịu vào, Thuần Vu lâm biết tính nàng, nên phải dỗ dành rất lâu. Nàng đồng ý đến phòng Dung Trần Tử nhưng vẫn còn giận nên quyết hé răng nửa lời. Dung Trần Tử là người biết phân nặng hơn Trang Thiếu Khâm nhiều, muốn dính líu gì tới Hà Bạng nữa, nhưng tình thế cấp bách, thể nhân nhượng nàng: “Cứu Diệp Điềm, ta cho người thêm ba lạng thịt nữa”.

      Hà Bạng chịu đến gần , mà đứng phía trước giá mắc áo gần cửa : “Khi nào cho?”.

      Dung Trần Tử sợ nàng lại nhắc đến chuyện lấy nguyên tinh bồi bổ, giờ nghe thấy vậy, liền thở phào nhõm, đáp chút do dự: “Diệp Điềm tỉnh lại lúc nào cho lúc đó”.

      Ngoài dự đoán, Hà Bạng cũng hề quấy lấy , mà thoải mái đồng ý ngay: “Được”.

      Hà Bạng xoay người đến phòng Diệp Điềm. Dung Trần Tử nhìn theo bóng nàng, chưa từng tiếp xúc với Nội tu, nên biết nhiều về thói quen của Nội tu. Nhưng Hà Bạng này … dường như còn quấn lấy nữa rồi.

      Hà Bạng dẫn hồn cho Diệp Điềm, Thuần Vu Lâm làm nhiệm vụ bảo vệ. đứng canh phía ngoài phòng Diệp Điềm, cho phép những người liên quan bước vào trong. Trang Thiếu Khâm phái hai tên đệ tử đến đứng ở ngoài cửa chờ dặn dò, còn mình cùng Hành Chỉ chân nhân tìm kiếm tung tích của hai con rắn ba mắt kia - Con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương rốt cuộc chạy đâu vậy chứ? Còn con rắn giả mạo giờ náu nơi nào?

      Thuần Vu Lâm đương nhiên rất đề phòng những người trong Đạo tông, đứng đợi cây hòe trồng trong sân suốt nửa canh giờ. Dẫn hồn là việc rất phức tạp, thể vội vàng, nên cũng chẳng việc gì phải gấp gáp.

      lâu sau, Lưu Tẩm Phương từ ngoài sân vào. Nàng mặc bộ váy áo màu đỏ tươi, toát lên vẻ đoan trang, kín đáo của sinh ra trong chốn khuê các. tay nàng bưng ba đĩa thức ăn, bình rượu, khuôn mặt nàng ta mang theo vẻ e thẹn của tiểu thư lá ngọc cành vàng, ngượng ngùng : “Ăn… Ăn chút trước ”.

      Thuần Vu Lâm thoáng ngẩn người, nhưng từ chối rất nhanh: “ cần đâu, đợi bệ hạ của ta dẫn hồn xong, ta ăn cùng với nàng ấy cũng được”.

      thất vọng lên ràng trong đôi mắt của Lưu Tẩm Phương: “Suốt mấy ngày nay, người đều bận rộn chăm sóc cho nàng ấy… thể ăn trước chút thôi sao?”.

      Trái tim Thuần Vu Lâm liền mềm hẳn . theo Hà Bạng lâu, nàng là người tham ăn, lại vui buồn thất thường, trước giờ toàn ở vào thế yếu, quen với việc mọi chuyện đều nghĩ cho nàng trước tiên, cũng sinh ra cái tính dịu dàng thương hoa tiếc ngọc. Lần đầu gặp Lưu Tẩm Phương ở Lưu phủ, thương hại nàng ta quá yếu đuối, nên tạo căn cơ cho nàng ta, hi vọng sau này nàng ta có thể bước chân qua ngưỡng cửa tu tiên, thoát khỏi nóng lạnh thất thường của chốn nhân gian thế tục. Lưu Tẩm Phương cũng là người khéo léo hiểu chuyện, từ đó trở luôn coi là sư phụ, cung kính vô vàn.

      cầm chiếc đũa lên nếm thử lần lượt các món, ý cười môi ủi phẳng nếp nhăn vương hàng mày của Lưu Tẩm Phương: “Mùi vị rất ngon, cảm ơn. Rượu thể uống được, dẫn hồn phải là trò đùa, tuyệt đối thể để người khác làm phiền được. cũng mệt rồi, nên quay về nghỉ ngơi ”.

      Có lẽ vì lời khen nhạt nhẽo của , nên khuôn mặt Lưu Tẩm Phương liền đỏ ửng lên như trái táo mùa thu: “Ừ”.

      Nàng nhàng gật đầu, lúc sắp ra đến cửa tiểu viện lại ngoái đầu nhìn về phía Thuần Vu Lâm cây hòe. Thuần Vu Lâm khẽ nở nụ cười, áo đỏ tóc đen, tao nhã như thơ. Máu trong người Lưu Tẩm Phương tựa hồ như sôi lên, nàng cúi đầu xuống, dám nhìn thêm nữa, mà như trốn chạy.

      Hà Bạng mất canh giờ mới dẫn hồn xong cho Diệp Điềm, khi nàng bước ra khỏi phòng cũng là lúc Diệp Điềm tỉnh lại. Trang Hạo Thiên và Trang Hạo Vũ vội vàng bước vào trong chăm sóc. Thuần Vu Lâm nhảy từ cây hòe xuống, tay ôm chặt lấy eo nàng, tay bóp vai cho nàng, hỏi: “Có đói ? Muốn ăn gì?”.

      Vẻ mệt mỏi gương mặt Hà Bạng vẫn chưa tan hết, tâm tư ràng đặt ở nơi khác: “Có người hứa cho ta ba lạng thịt, ngươi lấy về ”.

      Thuần Vu Lâm khẽ cau mày: “Bệ hạ, tình hình lúc này rất đặc biệt, rắn ba mắt xuất đến bốn con rồi, giả thế nào vẫn chưa phân biệt được. Dung Trần Tử lại là người có đạo pháp cao cường, nếu vết thương của ta khỏi, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Người hà tất vì chút tham ăn nhất thời mà khiến vết thương người nặng thêm?”.

      Đôi mắt tròn xoe của Hà Bạng trừng lớn: “Nhưng hứa với ta rồi!”.

      Thuần Vu Lâm dịu dàng trấn an nàng: “ ta là kẻ quân tử, hứa tuyệt đối nuốt lời đâu, chuyện này cứ tạm ghi lại , đợi sau khi xử lí được mấy con rắn ba mắt đó rồi nhắc lại cũng chưa muộn. Thần làm vài món mà bệ hạ thích nhất”.

      Lúc này, Hà Bạng mới vui vẻ lên chút: “Vậy được, cứ tạm thời ghi nợ . Hừ hừ”.

      Thuần Vu Lâm ôm nàng vào nhà bếp. Hà Bạng quen ăn uống cùng người lạ, việc ăn uống trong suốt mấy ngày nay đều do mình Thuần Vu Lâm đảm trách. vừa vừa thắc mắc: “Con rắn ba mắt tuy rằng rất kì lạ, nhưng hình như mảy may uy hiếp đến Hải tộc. Từ đầu đến cuối thần vẫn hiểu, bệ hạ cứ đường hoàng ở lại trong cung Hải hoàng ung dung quan sát mọi việc, hà tất gì phải dính vào mấy chuyện rắc rối này?”.

      Hà Bạng ngó quanh, thấy có ai, mới : “Ta làm chuyện này đương nhiên là có lí do của nó. Con rắn ba mắt đầu tiên xuất , giả mạo Dung Trần Tử, việc đầu tiên nó làm khi quay về Thanh Hư quan chính là tìm ta. Khi linh hồn của ta về Hải tộc, lúc quay lại, con rắn giả mạo Lưu Tẩm Phương đứng án ngữ ngay trước mặt ta, tuy rằng biết nó định làm gì, nhưng ta nghĩ nhất định là phải có nguyên do nào đó!”.

      Lúc nàng phân tích việc nghiêm túc giống hệt như khi ăn đồ ăn: “Con rắn ba mắt thứ ba giả mạo làm Trang Thiếu Khâm, việc đầu tiên nó làm phải là tìm tên Dung Trần Tử bị thương nặng, mà lại đến Hải tộc tìm ta. Con rắn ba mắt thứ tư tuy đến tìm Dung Trần Tử, nhưng cũng vì nhìn thấy bị thương, nên muốn đoạt lấy tinh lực và hồn phách”.

      Sắc mặt Thuần Vu Lâm dần trở nên nghiêm trọng: “Ý của bệ hạ là… có khả năng con rắn ba mắt đó chạy tới đây là vì người ư?”.

      Hà Bạng cười lạnh: “ biết, nhưng ta chẳng có chút mảy may thích thú gì với bọn chúng hết. Nên đương nhiên, tranh thủ cơ hội giúp Đạo tông tiêu diệt bọn chúng mới là thượng thượng sách”.

      Thuần Vu Lâm hiểu ra, liền : “ giờ, chỉ có thể khiến cho đám đạo sĩ kia tưởng rằng rắn ba mắt đến là vì Dung Trần Tử hoặc đến là vì muốn làm điên đảo chốn nhân gian. Bằng , chỉ dựa vào sức của người và thần, e là lực bất tòng tâm”.

      Hà Bạng nhảy tung tăng về phía trước: “ về vấn đề này nữa! Ta đói sắp chết rồi! Thuần Vu Lâm ngươi nhanh lên chút !”.

      Mọi người tập trung lại trong phòng Diệp Điềm, nàng vẫn còn nhớ chuyện xảy ra lúc đó: “Người hầu trong Lưu phủ giúp muội chuẩn bị nước nóng. Lưu phu nhân tâm cùng Lưu Tẩm Phương, muội nghĩ nàng ta làm gì đâu, bèn đóng cửa chuẩn bị tắm. Nhưng lúc đó bỗng thấy đầu ngón tay tê dại, gần như ngay sau đó liền bất tỉnh”.

      Dung Trần Tử nhíu chặt hàng mày rậm: “ phải là sư muội bị trúng nọc độc rắn chứ?”.

      Trang Thiếu Khâm gật đầu: “Có thể lắm, nhưng cho dù có là trúng nọc độc rắn chăng nữa, sao có thể xuất cách lặng lẽ bên trong bức tường ở vườn hoa bỏ hoang được chứ?”.

      Dung Trần Tử nhìn Hành Chỉ chân nhân, : “Có số trận pháp xoay đổi được gian, liệu bọn rắn đó có thể hiểu được tinh thâm bên trong trận pháp cổ xưa này nhỉ?”.

      Hành Chỉ chân nhân có vẻ gì là kinh ngạc, : “Có thể bọn chúng hiểu được, nhưng đừng quên rằng, trận pháp phong ấn quái vật dưới núi Trường Cương cũng chính là trận pháp từ thời thượng cổ, nếu thứ ở dưới đó có thể hiểu được, đương nhiên cũng có gì là lạ cả”.

      vài người gật đầu, Hà Bạng ăn món vịt chiên giòn, nấm rơm xào, súp vây cá mập mà Thuần Vu Lâm làm cho mình, bất chợt ngẩng đầu lên liếc nhìn ông ta, trầm ngâm gì.

      Trang Thiếu Khâm nhắc tới trận pháp cổ dưới núi Trường Cương, liền trở nên nghiêm túc: “Trước mắt, muốn đối phó với bọn quái xà này, nhất định phải hiểu tập tính của chúng. Ý của ta là nên đến thăm dò núi Trường Cương thêm lần nữa, ta nghi ngờ chất dịch nhầy lần trước là trứng. Nếu như chúng ta có thể mang ít về, có thêm chút đầu mối”.

      vừa dứt lời, Hành Chỉ chân nhân lắc đầu : “Nếu tất cả những người trèo xuống vách núi đều có khả năng bị con rắn ba mắt kia giả mạo, vậy đến lúc đó chúng ta làm cách nào để phân biệt giả?”.

      Vẻ mặt Trang Thiếu Khâm rất kiên quyết: “ giờ, đây là manh mối duy nhất mà chúng ta có, dù sao lúc trước ta cũng trèo xuống đó rồi, giờ cũng ngại trèo thêm lần nữa. Lần này có thể dùng thêm gậy trúc dính keo hoặc vợt lưới, nhưng dây thừng nhất định phải dài mới được, vì nơi đó quả sâu thấy đáy”.

      Mọi người đều cau mày, vẻ mặt người nào người nấy trông rất nghiêm trọng. Hà Bạng nuốt miếng nấm rơm xào, sắc mặt của nàng cũng rất nghiêm trọng: “ biết trứng rắn chưng ngon hay là luộc ngon nhỉ?”. Nàng trầm ngâm hồi lâu: “Có lẽ chúng ta nên thử món trứng tráng phù dung xem sao?”.

      Mọi người câm nín.

      Trấn Lăng Hà lại có thêm người đột tử, tình hình càng lúc càng tệ, khí trong Lưu phủ nặng nề lời nào diễn tả được. Thánh thượng ở trong cung trầm mê đạo thuật, Trang Thiếu Khâm cũng vốn là người có chút bản lĩnh, lại thêm tài ăn khéo léo, sở trường là lung lạc người khác, dỗ dành được Thánh thượng gửi nước dãi chim phượng hoàng vô cùng trân quý từ trong cung tới. Nước dãi chim phượng hoàng là thánh phẩm trị thương, rất hiệu quả trong việc làm liền miệng các vết thương ngoài da.

      Dung Trần Tử định từ chối dùng, nhưng thấy tình hình rắn ba mắt càng lúc càng trầm trọng, mà bản thân lại thể nào dốc toàn lực ra được, đành miễn cưỡng dùng chút. Dược tính của nước dãi chim phượng hoàng lại cần mượn nội lực từ bên ngoài làm chất xúc tác, Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm ngồi xếp bằng vận công hỗ trợ cho . Dục Dương chân nhân trông nom những người khác trong Lưu phủ, Hành Chỉ chân nhân nhận nhiệm vụ bảo vệ. Hà Bạng lấp đầy dạ dày rồi, nghiêng mình ngồi dựa vào Thuần Vu Lâm. Mọi người bày binh bố trận rất cẩn thận, chỉ sợ con rắn ba mắt lại nhân lúc mọi người đề phòng để đột nhập vào.

      Hà Bạng no căng rồi, nhưng miệng lại chịu nhàn rỗi, dựa vào người Thuần Vu Lâm gặm bánh đậu vàng. Thuần Vu Lâm mặc bộ quần áo mềm mại, người cũng mang theo trang sức hay ngọc bội, bởi Hà Bạng da mịn thịt mềm, sợ cọ vào người nàng, nên bình thường nhưng đồ vàng ngọc bao giờ đeo, ngay cả thắt lưng cũng chọn cái có chất liệu mềm mại nhất. Hà Bạng vốn coi như cái gối dựa, mỗi lần ngồi xuống, là lại rất tự nhiên dựa vào người , từ lâu cũng quen với việc này.

      Trong phòng nhất thời trở nên rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gặm bánh của Hà Bạng, thỉnh thoảng vang lên rúc rích như chuột.

      Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm hai tay kết ấn, cùng Dung Trần Tử tạo thành vòng tròn thiên ấn, lập tức hơi thở cùng tương thông với nhau. Cả ba người đều nhắm mắt lại. Bình thường Dung Trần Tử nghiêm túc thành thói quen, từ sau khi bị thương lại càng tùy tiện cười với người khác, nhưng khi nhắm mắt lại ngũ quan đường nét khuôn mặt lại mang theo vẻ nhu hòa hơn nhiều.

      Hà Bạng vừa gặm bánh đậu vàng, vừa đánh giá lượt từ xuống dưới, nhưng chỉ trong thoáng chốc suy nghĩ của nàng quay ngoắt sang hướng khác - giờ ta có đến mấy lạng thịt rồi, đến lúc đó xẻo ở đâu nhỉ…? Chân? Ngực? Mông? Oa oa, dù sao cái thứ gốc rễ của loài người kia, lão tử cũng tuyệt đối thèm đâu! Quá cứng, nhai được - Nàng suy nghĩ rất nghiêm túc.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán (9)
      [​IMG]

      Sáng sớm hôm sau, vết thương của Dung Trần Tử có chuyển biến đáng kể, nhưng cơ thể bị tổn hại, dù có dùng các loại thuốc kì diệu hơn nữa cũng thể phục hồi lại ngay trong chốc lát được, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi. cũng để tâm lắm, vốn dĩ pháp môn của đạo gia đa phần chuyên về dưỡng sinh, những thứ công pháp như hoạt huyết thông khí, dưỡng thần bổ tinh đều là sở trường của .

      Thương thế vừa đỡ, lập tức muốn đến núi Trường Cương: “Tình hình giờ quá ràng rồi, tất cả những người xuống dưới núi Trường Cương đều có thể bị con rắn ba mắt giả mạo hình dáng. Ta xuống dù sao cũng an toàn hơn”. thờ ơ liếc nhìn Hà Bạng, nhưng ý tứ trong lời lại thể ra quá ràng - Bất kể con rắn ba mắt có giả mạo thế nào nữa, Hà Bạng đều có thể nhận ra được .

      Trong Đạo trời bao giờ xuất hai Chính thần có cùng thứ tự cấp bậc, huyết mạch thần tiên là thứ thể nhân bản được, thậm chí thân hình dù có giống nhau đến mức nào nữa, người con rắn cũng tuyệt đối thể có được mùi hương hấp dẫn mê người của thịt thần tiên. Mà loại mùi hương này, quái nào có thể kháng cự được mê hoặc của nó.

      Trang Thiếu Khâm lo lắng: “Sư huynh, vết thương của huynh vừa mới đỡ…”.

      Dung Trần Tử phẩy tay, cắt ngang lời : “Ta sao nữa rồi. Đệ cứ ở lại đây tiếp tục tìm kiếm tung tích của con rắn ba mắt . Nếu thực được nữa, hãy bảo cả trấn rải tro cây cỏ lên toàn bộ đường lối lại, nếu nó bò lên, tất để lại dấu vết”.

      Trang Thiếu Khâm gật đầu, rồi lại liếc nhìn Hà Bạng: “Đệ sai người phủ vôi lên tất cả những nơi bùn đất trong trấn Lăng Hà, chắc chắn lâu nữa tìm thấy manh mối của con rắn này thôi”.

      Dung Trần Tử gật đầu, định dẫn theo Thanh Huyền, Thanh Tố đến núi Trường Cương. Nhưng Trang Thiếu Khâm ngăn lại: “Sư huynh, nếu như huynh vẫn nhất quyết muốn , hãy để Hải hoàng bệ hạ cùng với huynh”. nhìn về phía Hà Bạng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hải hoàng bệ hạ tiên thuật cao minh, cho dù có gặp nguy hiểm, thiết nghĩ cũng có thể gặp dữ hóa lành”.

      Dung Trần Tử còn chưa kịp từ chối, Hà Bạng kêu toáng lên: “Ta thèm chung với !”. Rồi sau đó nàng ôm chặt lấy cổ Thuần Vu Lâm. Thuần Vu Lâm lặng lẽ nắm chặt tay nàng, giọng nhàn nhạt: “Bệ hạ quen có ta ở bên hầu hạ, ta nhất định phải cùng với nàng ấy”.

      Dung Trần Tử cũng đồng ý: “Chẳng qua chỉ lấy vài quả trứng rắn thôi mà, cần phải như đánh trận thế, ta nhanh về nhanh, mất nhiều thời gian đâu”.

      Tròng mắt của Trang Thiếu Khâm khẽ đảo, bước đến tách Thuần Vu Lâm ra: “Cũng lâu đâu, bệ hạ và sư huynh ta cùng nhau, Thuần Vu Tư tế có gì phải lo lắng cả. Hôm nay, chúng ta phủ vôi bột toàn bộ trấn Lăng Hà, nhất định phải tìm cho ra tung tích của con rắn ba mắt, vậy nên rất cần Thuần Vu Tư tế ra tay giúp đỡ mới xong việc được”.

      Thuần Vu Lâm nhìn Hà Bạng, đương nhiên nghe theo ý kiến của nàng. Hà Bạng vươn vai đầy vẻ kiều uể oải, đường cong tinh tế kia khiến Dung Trần Tử bất giác phải quay mặt .

      “Vậy ta và Thuần Vu Lâm , các ngươi ở lại đây”.

      Nàng căn bản lười muốn nhắc đến tên Dung Trần Tử, nhưng Trang Thiếu Khâm lại chịu: “Sở trưởng của sư huynh ta là trận pháp, với huynh ấy an toàn hơn nhiều so với vị Tư tế của người. Huống hồ, nếu vị Tư tế này trèo xuống đó, làm thế nào để phân biệt giả?”.

      Hà Bạng bĩu môi vẻ tình nguyện, Dung Trần Tử muốn kéo dài thời gian thêm nữa, lời của giống như với Thuần Vu Lâm và Trang Thiếu Khâm, nhưng người nào có mắt đều biết thính giả rốt cuộc là ai: “ nhanh về nhanh, cũng chỉ mất nửa ngày thôi”.

      Hà Bạng vẫn cứ mè nheo: “Nhưng ta vẫn muốn ”.

      Thuần Vu Lâm cũng khá yên tâm về tư cách của Dung Trần Tử, nghĩ rằng cũng chỉ có nửa ngày thôi, cứ chần chừ mãi cũng hay, liền trấn an Hà Bạng: “Vậy bệ hạ cùng Tri quan , nhưng đừng xuống vách núi, hãy ở tiếp ứng cho Tri quan là được rồi. Mọi việc phải cẩn thận đấy!”.

      Hà Bạng hừ tiếng, gì. Dung Trần Tử cũng đành giọng : “Vậy thôi, nhanh về nhanh”.

      Rời khỏi Lưu phủ, Dung Trần Tử dẫn đầu, Hà Bạng theo phía sau xa cũng chẳng gần, Thanh Huyền và Thanh Tố sau cùng làm nền tô điểm. Thanh Tố huých huých khuỷu tay vào người Thanh Huyền, giọng hỏi: “Sư huynh, sư phụ bị quái che mắt nữa chứ?”.

      Thanh Huyền nghiêm sắc mặt: “Chuyện của bậc trưởng bối, sao có thể đến lượt ta và đệ những lời suy đoán vớ vẩn được?”. Giáo huấn sư đệ xong, lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn của Dung Trần Tử: “Tính cách của sư phụ, đệ còn hiểu ư? Từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa”.

      Trong đạo gia, cưỡi kiếm, xua đuổi dã thú, ngồi mây, đều cần đến chân khí, vết thương của Dung Trần Tử vừa mới hồi phục, dám động bừa. Tu vi của Thanh Huyền và Thanh Tố lại chưa đến nơi đến chốn, cưỡi kiếm trong thời gian dài linh khí của cả hai lại đủ. Nhưng nếu dùng xe ngựa lại mất khoảng chừng hơn hai canh giờ. Dung Trần Tử chần chừ gắng gượng vận chân khí, lại gấp thêm hai lá bùa giấy, đột nhiên xung quanh xuất vòng tròn sóng nước, luồng linh khí trong vắt tản ra khắp bốn phía, trước mắt Thanh Huyền và Thanh Tố như nhòa , chỉ trong thoáng chốc đứng dưới chân núi Trường Cương.

      Hà Bạng rất cẩn thận - Lúc này dùng pháp thuật bừa bãi, chừng kinh động tới thứ được phong ấn dưới núi, nên chỉ đến chân núi là dừng lại. Nhưng Dung Trần Tử lại vô cùng sửng sốt, lúc trước chỉ biết tu vi của Hà Bạng thấp, nhưng giờ xem ra, tu vi của nàng chỉ dừng lại ở mức ấy! Ít nhất cũng dưới hai nghìn năm! Dựa vào tu vi hai nghìn năm, tuyệt đối thể chỉ là Hải đại vương ở hải vực Lăng Hà được. Rốt cuộc nàng là ai?

      Nhưng Hà Bạng lại cho thời gian để hỏi những điều ấy, nàng ngồi dưới tán cây bách, thời tiết rất lạnh, nàng liền biến trở về nguyên hình, dùng hai vỏ trai to lớn của mình để ngăn cản khí lạnh, trưng ra vẻ mặt muốn nghĩ nhiều nhìn Dung Trần Tử, : “Ta ngủ trước, có việc gì gọi ta”.

      Đương nhiên, Dung Trần Tử so đo tính toán với nàng, nhưng nàng lại ngẫm nghĩ hồi rồi bổ sung thêm câu: “Sau khi xuống dưới đó rồi mang nhiều trứng lên nhé”.

      Chẳng ai buồn lên tiếng hỏi xem nàng định làm gì với số trứng ấy.

      Sau khi nhóm người của Dung Trần Tử xuất phát, Hành Chỉ chân nhân lại bất ngờ chạm mặt Trang Thiếu Khâm vội vàng quay về Lưu phủ. Hành Chỉ chân nhân quan sát Trang Thiếu Khâm hồi lâu, đầy vẻ nghi ngờ hỏi: “Quốc sư ra ngoài lúc nào thế?”.

      Trang Thiếu Khâm hậm hực: “Giờ Tí đêm qua lại có hai người bị con rắn hút mất hồn phách, ta dẫn theo người truy đuổi đến tận miếu Thành Hoàng, nhưng vẫn để nó chạy thoát”.

      Mặt Hành Chỉ chân nhân tái xám: “Cho nên đêm qua sau khi chữa trị vết thương cho Dung Trần Tử đạo trưởng xong, Quốc sư vẫn chưa hề quay lại Lưu phủ?”.

      Ánh mắt Trang Thiếu Khâm sắc nhọn: “Vậy là có ý gì?”.

      Dục Dương chân nhân ở phía sau vô cùng kinh hãi: “Vậy sáng sớm nay, người thuyết phục nàng trai tinh kia cùng Dung Tri quan tới núi Trường Cương là ai?”.

      Dung Trần Tử trèo xuống vách núi, rất nhanh tìm ra chỗ uy lực ở trận pháp góc phía đông nam yếu hơn những nơi khác, cây cối ở gần đó mọc lên xum xuê rậm rạp. dùng thần thức thử thăm dò, chỉ thấy phía dưới núi là mảng trắng xóa rộng mênh mông, như thể có lớp sương mù bàng bạc che phủ mờ mờ ảo ảo nhìn , trái tim trùng hẳn xuống - Nếu như toàn bộ mảng trắng đó đều là trứng của rắn ba mắt

      Thấy bên trong trận pháp có pháp thuật gì bất thường, liền từ từ tiến lại gần, định vươn chiếc gậy trúc dính keo ra, dưới vách núi đột nhiên truyền đến lực hút cực lớn. Trong lòng Dung Trần Tử thầm hoảng sợ, vốn dĩ bị trọng thương vừa mới khỏi, khí tức vẫn chưa ổn định, tuy cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn chống lại được, bị hút thẳng xuống dưới. thầm hoảng hốt, nhưng lại thể cất tiếng kêu cứu - Thanh Huyền và Thanh Tố ở phía vách núi tình, nếu như nghe được lời kêu cứu của , nhất định trèo xuống, đến lúc ấy, sợ rằng khó lòng tự bảo vệ được mình. Còn về phần Hà Bạng kia … Trong tâm trí hình bóng của nàng chợt lóe lên như tia chớp, nhưng dừng lại ở đây thôi, muốn nghĩ sâu thêm nữa. Đó là vết sẹo trong lòng , muốn giấu nó ở nơi mà ngay cả chính bản thân mình cũng thể nhìn thấy.

      Hà Bạng vốn nằm vách đá, nhưng đột nhiên nàng hóa thành hình người, chỉ kịp lưu lại cái bóng mờ nhạt trước mắt Thanh Huyền và Thanh Tố, rồi lao xuống vách núi. Tốc độ rơi xuống dưới của Dung Trần Tử đột nhiên chậm dần lại, nhưng lực hút phía dưới trận pháp lại hề suy giảm. Trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, người kẹp giữa ngay trước mặt - Đúng là kẹp , trận pháp cổ này giống như lớp băng cứng, ép chặt và Hà Bạng lại với nhau.

      Hà Bạng dính sát vào người , trong tình thế cấp bách, nàng sử dụng thuật Ngưng băng kết hơi nước ở dưới vách núi lại, phối hợp với trận pháp cổ chống lại lực hút phía dưới, nên giữa hai người hề có chút khe hở nào.

      Thân thể của nàng quá đỗi mềm mịn, chịu nổi chèn ép của băng cứng, chỉ còn cách co người lại nép trong lòng Dung Trần Tử, khiến cơ thể hai người dính sát vào nhau.

      Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng, nhưng Dung Trần Tử vẫn bất động tựa núi đá: “Trận pháp này vỡ rồi, nếu lúc này chúng ta lao ra ngoài, thứ phía dưới vách núi có thể cũng thoát ra theo. Bất luận thế nào nữa, tuyệt đối được để nó lên mặt đất, nếu hậu thể tượng tưởng được”.

      Hà Bạng ràng là lắng nghe những lời , từ lần bị bóp cổ đến giờ, nàng vẫn sao gần gũi được. Lúc này toàn bộ khuôn mặt nhắn của nàng đều nhăn lại, cơ thể gắng hết sức dồn về phía trước, liếc nhìn đến Dung Trần Tử lấy cái.

      Dung Trần Tử nhíu mày, giọng trầm ổn: “Ta cần khắc để ngưng kết linh khí trong núi vá lại trận pháp này, thuật Ngưng băng của người có thể duy trì được ?”.

      Hà Bạng khẽ chun mũi, ngoác miệng định khóc, nhưng khi ngước lên thấy khuôn mặt nghiêm túc của Dung Trần Tử, nàng lại thu hết nước mắt vào, hất cao đầu hừ lạnh tiếng. Ý tứ này Dung Trần Tử hiểu.

      Dung Trần Tử kết thủ ấn bắt đầu thu thập linh khí ở gần xung quanh. Lát sau, nhìn thấy Hà Bạng cắn môi, nước mắt ngân ngấn như chực khóc, khẽ thở dài, rồi đột nhiên duỗi tay phải ra, cố gắng ngăn cách eo lưng Hà Bạng với lớp băng cứng. Nhưng khoảng hở quá hẹp, khiến phần mu bàn tay của do bị cọ xát mà xước hết cả da thịt, máu tươi nhuộm đỏ cả lớp băng.

      Hà Bạng ngẩng đầu lên nhìn , Dung Trần Tử lại cúi xuống vừa hay đón được ánh mắt nàng, trong khoảng khắc trầm mặc, hai người ai câu nào. biết dùng pháp thuật gì, mà trận pháp cổ dưới chân được vá lại bằng linh khí, bắt đầu dày dần lên. Lực hút phía dưới dường như thể kiên trì lâu hơn được nữa, bỗng nhiên biến mất.

      Hà Bạng thu lại thuật Ngưng băng, khẽ nhún chân, rồi ôm Hà Bạng nhảy lên vách núi. Trước khi Thanh Huyền và Thanh Tố lao tới, kịp rút tay về, khuỷu tay phải do bị cọ xát nên rách toạc, máu thịt lẫn lộn. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, nhìn máu thịt bầy nhầy như vậy, nhưng thực ra cũng cần quá lo lắng. Lông mày cũng hề nhăn lấy lần, chỉ tiện tay thực câu thần chú cầm máu, rồi xé góc của chiếc áo trong băng bó vết thương lại.

      Hà Bạng ngửi thấy mùi thơm của thịt thần tiên, cũng biết nuốt nước bọt bao nhiêu lần, nhưng thấy sắc mặt nghiêm nghị của Dung Trần Tử, nàng cũng mở miệng đòi thịt, chỉ lặng lẽ nhặt miếng băng thấm đầy máu tươi của ngậm vào miệng cho đỡ thèm.
      Last edited: 8/11/14

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      :yoyo44::yoyo44: Nàng mau quay trở lại nhé, nếu ko ta cũng thèm thịt thần tiên phát cuồng lên luôn ý :yoyo66::yoyo66:nửa tháng cơ mà :yoyo56:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :