Hoàn chương 7 các nàng nha, t cứ tưởng k post được nốt phần còn lại chương 7 trong tuần này cơ may quá, vẫn kịp
Chương 7.3
Edit: Trinhsnow
Gió theo cửa sổ thổi vào, bay sợi tóc của , khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh càng vẻ đau buồn, mắt đen như mực, tăm tối thấy đáy.
Yến Đồng, ngươi tại sao cứ vậy mà chết?
thực hiểu được, khi nghe tin nàng bị ám sát sau, lúc đó vô cùng tức giận, đáy lòng giống như bị người ta hất nồi dầu đen lên, rồi bị ném ngọn lửa, lửa cháy khắp mọi nơi, ngày đêm tắt, biết nên dùng phương pháp gì cho hữu hiệu, bởi vì dù làm như thế nào cũng dập tắt được đám lửa cháy đó, làm cho trong lòng hận thể dùng ngọn lửa này để hủy thiên diệt địa, còn ngọn cỏ.
Đồng thời, vừa nghĩ đến kiếp này còn được gặp lại nàng, ngực liền cảm thấy tầng băng tuyết vạn năm bao trùm lấy, nỗi buồn của cứ tích tụ lâu ngày khiến cho lỗ hổng trong lòng sâu thấy đáy, luôn luôn làm cho cảm thấy cả người bất man.
Ánh mắt của nhìn như sương, lại phơi bày ra ngọn lửa giận cao đến trời, bàn tay to nắm chặt chén khiến cho chiếc chén vỡ nát trong lòng bàn tay, chất lỏng theo ngón tay chảy xuống, màu đỏ của rượu như máu tươi cứ vậy rơi đầy sàn.
Người chết , liền giống như chén rượu này, nát, cứ như vậy thể nào hồi phúc nguyên trạng.
Đường Nguyệt Hàm nhịn được đánh cái lạnh run.
Nhìn lên trời, ràng thời tiết sáng sủa như vậy, thế sao lưng lại cảm thấy lạnh buốt như vậy nhỉ?
Nàng khỏi vận động gân cốt, chà nóng hai tay, đại khái là do thân thể này quá mức mảnh mai, nàng nhất định phải hảo hảo rèn luyện chút.(Lảm nhảm do ai đó nhớ tỷ mãi k quên đó)
Đến nhà riêng của mình, nơi này vẫn là giống như trước, tất cả các đồ vật đều còn nguyên dáng vẻ ban đầu.
Tòa nhà này lớn, đây là căn cứ bí mật của nàng, khi nàng muốn mình được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, tới nơi này để thả lỏng, nơi này ngay cả Ngụy Nhạc cùng vài tên huynh đệ tốt đều biết.
Bằng sau khi nàng gặp chuyện may, Ngụy Nhạc vì mướn tìm ra nguyên nhân cái chết của nàng, khẳng định đến đây điều tra.
Trong nhà có lão giúp việc gọi là Lâm Quý, Lâm Quý này là người câm điếc, phụ trách quản lý cả tòa nhà này, lý do nàng chọn Lâm Quý, trừ bỏ lý do bởi vì bản thân thích an tĩnh, cũng là do Lâm Quý quả thực thành an phận, chỉ biết lẳng lặng làm việc, đem chuyện của nàng ra . cửa sau khi nàng gõ vài cái, cửa được mở ra, người đến đúng là Lâm Quý.(Lảm nhảm: Lâm lão có muốn cũng k đc)
Lâm Quý nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc cùng cẩn thận.
"Nguyên lai chủ tử của ngươi đem gian nhà này bán lại cho ta, từ hôm nay trở , ta chính là tân chủ tử của ngươi, mọi chuyện vẫn giống như trước kia, ngươi theo thường lệ quản lý hết mọi chuyện, ta hàng tháng cũng trả lượng tám lạng bạc cho ngươi, có hiểu ?"
xong, đem túi tiền giao cho .
Giống như trước kia, đến ngày trả lương, nàng liền đưa cho túi tiền, mà ngày hôm nay, vừa đúng ngày trả lương. Lâm Quý sau khi tiếp nhận tiền, nhìn nàng, nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu, cũng dong dài.
"Ngươi làm gì cứ làm , ta ngó nghiêng chút liền ngay."
Sau khi Lâm Quý xoay người , nàng bay thẳng đến phòng binh khí, trong phòng binh khí của nàng cất chứa đủ các loại binh khí cùng đao kiếm, có trường kích, thương, trường kiếm cùng đoản kiếm, đại đao cùng đoản đao.
Nàng cần binh khí để phòng thân, thân phận trước mắt của nàng, tốt nhất nên chọn loại có thể giấu được bên mình, cho nên nàng chọn đem theo nhuyễn kiếm, thanh kiếm này mỏng như tờ giấy, mềm như lụa, rất thích hợp.( Lảm nhảm: đoạn này là nhuyễn như thằng tức là mềm như dây thừng t thấy k hay nên để là mềm như lụa hì hì, k biết các nàng nghĩ sao)
Nàng đem nhuyễn kiếm để ở bên hông, lại lấy đai lưng phủ lên, như vậy liền thể nhìn ra, tiếp theo nàng lại cầm theo thanh đoản kiếm, cái chuôi của đoản kiếm này có đặc thù, chỉ cần chuôi kiếm ấn xuống, thân kiếm sắc bén liền có tiến lui vào trong chuôi kiếm, vẻ ngoài của chuôi kiếm nhìn có vẻ mộc mạc, thoáng nhìn qua chỉ là thanh gỗ bình thường mang theo bên người.
Sau khi cầm theo hai loại binh khí nàng vào trong phòng, cầm ít quần áo cùng y phục dạ hành tiện cho việc hành động.
Sau khi nàng sửa sang lại gói đồ mang , lơ đãng liếc mắt thấy gương đồng, nghĩ đến từ sau khi nàng sống lại, còn chưa từng cẩn thận xem qua chính mình, bước đến trước gương đồng, tinh tế đánh giá khuôn mặt mới cùng thân mình mới của nàng.
Mỹ nhân trong gương càng nhìn chằm chằm, lại càng nhíu chặt mi.
Gương mặt này tốt, điềm đạm đáng , thấy thế nào đều rất giống bộ dáng dễ bị khi dễ, khó trách khi ở Triệu gia lại bị người ta khi dễ đến mức như vậy.
Nhìn vào gương, nàng phát mặc kệ biểu bộ mặt lạnh như thế nào, dù cho trong đôi mắt có lửa giận, nhưng đều phát huy ra được phần mười uy thế của dĩ vãng.
Trước kia khi đó nàng vẫn là Yến Đồng, nàng sẵng giọng bức người, khiến cho người nào dám khinh thường mình, nhưng còn bây giờ sao, này khuôn mặt rất tinh xảo, bộ dáng cần người khác đau lòng.
Điều nàng cần nhất, đó chính là nam nhân đau lòng vì mình, với khuôn mặt này làm cho nàng hao tổn tâm trí rất nhiều đây.
Nàng suy nghĩ, lại đến mở ra rương đựng y phục, liền mang theo mấy bộ nam trang nhét vào trong gói đồ, hơn nữa cầm theo mấy tấm ngân phiếu cùng với mấy đồng bạc vụn, có bạc cùng binh khí trong người, làm bất cứ việc gì đều thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, nàng liền trở lại đại trạch của Triệu gia.