1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      @xiu lão gia : tớ để ý tớ vừa post truyện cái bạn vào like ngay. 1 ngày bạn có thể đọc được bao nhiêu chương vậy? =D Tớ mới gõ xong quyển 1 thôi, post từ từ, sợ nhiều quá, mọi người ngại đọc. :th_30:
      xiu lão gia thích bài này.

    2. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán (3)
      [​IMG]

      Dung Trần Tử chỉ liếc sơ qua bản thảo gốc của , trầm mặc gì, vẫn là Thanh Huyền lời vạch trần mọi huyền cơ. cẩn thận dè dặt : “Sư thúc… sư điệt thấy… có thể là vì… bức thư của người toàn dùng văn tự cổ, nên nàng ta xem hiểu…”.

      Hà Bạng rất tức giận, biết tên khốn nào biết nàng nhận được nhiều mặt chữ, lại chơi xỏ viết cái lá thư lung tung vớ vẩn này rồi gửi tới đây sỉ nhục nàng! Lúc đầu, nàng còn nghi ngờ là do con cá mập trắng làm, nhưng sau lại phủ định - Con cá mập ấy còn mù chữ hơn cả nàng, thể nào viết được bức thư như vậy.

      Bức thư ràng trôi chảy lả lướt là vậy, mà khiến nàng chỉ nhìn thôi cũng đau hết cả đầu, nên liếc mắt nhìn cái xong, nàng liền tiện tay vứt luôn, cũng biết quăng đâu. Thậm chí lúc Thuần Vu Lâm quay về nàng còn muốn ra ngoài tìm đối phương để báo thù, nhưng tìm thế nào cũng thấy vật chứng nữa.

      Còn ở trong Thanh Hư quan, Dung Trần Tử tán đồng cũng chẳng phản đối kế hoạch dụ Hà Bạng ra tay tương trợ của Trang Thiếu Khâm. : “Từ lâu nàng ta và ta còn chút quan hệ nào nữa rồi, đệ muốn làm gì, cũng cần phải với ta”. Lúc những lời này vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, giống như nhắc đến người qua đường hề có chút ấn tượng nào. xong, lại ôm ngực ho trận: “Tại sao tiểu Diệp về?”.

      Đầu Trang Thiếu Khâm như phình to ra, vừa đưa trà thuốc cho vừa trấn an: “Sư muội bận canh chừng ở Lưu phủ, đến giờ cũng biết con rắn đó đâu, cũng biết có quay lại nữa ?”.

      Dung Trần Tử khẽ gật đầu, muốn tiếp, bên ngoài bỗng có gia nô của Lưu phủ xông vào, mặt mày hoảng hốt: “Quốc sư, khu vườn phía sau Lưu phủ phát ra thi thể nữ, nhưng bị trương phềnh biến dạng rồi…”. Trang Thiếu Khâm còn chưa kịp ngăn, nhanh nhảu nốt những lời còn lại: “Lưu Các Lão lo lắng đó là Diệp chân nhân, nên lệnh cho tiểu nhân mau chóng tới đây thông báo cho ngài biết”.

      Trang Thiếu Khâm còn chưa câu nào, vẻ mặt Dung Trần Tử biến sắc: “ tìm thấy tiểu Diệp? Đệ!”. ôm ngực, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giờ máu từ miệng vết thương được băng bó bằng lớp vải thuốc lại bắt đầu thấm ra ngoài: “Thanh Huyền, thay đồ cho ta!”.

      Trang Thiếu Khâm quá hiểu tính cách , biết rằng phí công, nhưng vẫn cố gắng mở lời khuyên nhủ: “Sư huynh, giờ thương thế của huynh vẫn chưa khỏi, cho dù có cũng…”.

      Dung Trần Tử vô cùng tức giận, quay đầu lại giáo huấn: “Cũng thế nào hả? Trước lúc sư phụ lâm chung giao đệ và tiểu Diệp cho ta, giờ tiểu Diệp có xảy ra điều gì bất trắc, sau này sao ta dám nhìn mặt sư phụ nữa!”.

      gắng gượng đứng dậy, vội vàng thay quần áo: “Đều là lỗi của ta, ràng biết Lưu Tẩm Phương có điều kì lạ, nhưng vẫn để muội ấy bước chân vào chỗ nguy hiểm!”. buồn bực tự trách mình, lòng nóng như lửa đốt. Trang Thiếu Khâm thấy thể ngăn được, đành phải cưỡi kiếm, cùng vội vàng tới Lưu phủ, xác nhận thi thể.

      Khu vườn phía sau Lưu phủ có cái hồ thiên nhiên đường kính khoảng hơn mười trượng, vài con hạc trắng nhàn nhã bước lội trong đó. Hơi giá cuối tháng Mười càng lúc càng đậm thêm, mặt hồ thoáng rộng, nên vô cùng trống trải.

      Thi thể được đặt ở bên hồ, Trang Thiếu Khâm chưa lên tiếng, nên Lưu Các Lão cũng dám xử lí, cũng may giờ là đầu đông, nên mùi tử thi cũng nặng lắm. Dung Trần Tử vẫn thân đạo bào trắng, vì vết thương nặng kiêng gió, nên bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo choàng màu xanh lá trúc. sải bước nhanh đến gần cái xác, lúc lật chiếc khăn phủ mặt tử thi, tay phải của bỗng run lên.

      Thi thể dưới tấm vải trắng còn khó nhận ra hơn cả trong tưởng tượng của , vì ngâm nước quá lâu, nên toàn bộ khuôn mặt đều bị phù thũng biến dạng, làn da trắng bợt như tằm chết khô, hai con mắt bị cá rỉa sạch, chỉ còn trơ lại hai hốc mắt đen kịt. thi thể có vết thương nào khác, chỉ có phần gáy bị thủng lỗ to bằng nắm tay trẻ con, nhìn thấy phần não đâu.

      Dung Trần Tử sờ từ phần vai phải cho đến bàn tay, rất lâu sau mới thở hắt ra, : “ phải tiểu Diệp”.

      Trang Thiếu Khâm cũng thở phào nhõm: “Nếu con rắn đó phải là Lưu Tẩm Phương, vậy chúng ta có nên phái người tìm kiếm khắp Lưu phủ, tìm xem tiểu thư của Lưu gia ở đâu ?”. liếc con mắt nghi ngờ nhìn thi thể nữ đặt bên hồ, dè dặt phỏng đoán: “Lẽ nào cái xác này là chính là của tiểu thư Lưu gia?”.

      Lưu Các Lão dám nhìn cái xác, liên tiếp xảy ra những chuyện may mắn khiến tinh thần và thể xác lão ta kiệt quệ. Lão ta : “Quốc sư, lão để bà vợ già của mình xác nhận rồi, giống với tiểu nữ nhà lão”.

      Mọi người đều im lặng rất lâu, khung cảnh lạnh lẽo thê lương. Thi thể được khiêng , tuy vẫn chưa biết là ai, nhưng máu chảy ruột mềm. Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu, những cơn gió đầu đông mang theo hơi nước táp lên mặt, thổi bay mái tóc, cỏ héo cành khô càng làm lộ ra vẻ tiều tụy của . Trang Thiếu Khâm đành lòng để hao tổn tinh thần thêm, nhưng việc liên quan đến Diệp Điềm, có lo lắng cũng đành phải tạm gác lại: “Sư huynh, đệ đối mặt với con rắn ba mắt đó rồi, đao thương thể đâm thủng da thịt nó, hơn nữa lại còn hút linh hồn, giờ thân thể để trú của nó bị xé rách, sợ sau này càng hung hăng hơn…”.

      chưa kịp hết, Lưu Các Lão tiếp lời: “Dung Tôn sư, Trang Quốc sư, giấu gì hai vị, lần trước sau khi nghiệt chạy thoát, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi trấn Lăng Hà có đến bảy tám người bệnh mà chết. Quan nha địa phương báo lên , sợ rằng kinh động đến Thánh thượng. Có lẽ triều đình gửi văn thư cho quốc sư, hai ngày nữa tới”.

      Năm ngón tay Dung Trần Tử siết chặt lại thành nắm đấm, lấy ống tay áo che miệng ho rất lâu mới : “Đệ cho rằng Hải hoàng có thể đối phó được với nghiệt súc này sao?”.

      nhìn về phía Trang Thiếu Khâm, Trang Thiếu Khâm nhíu mày: “Bản lĩnh của nàng trai tinh ấy, đệ chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng thực lực của nàng ta còn nghi ngờ gì nữa, nếu có nàng ta tương trợ, nhanh chóng trừ bỏ được con rắn đó, cũng giảm được rất nhiều thương vong”. Vẻ u trong đôi mắt lại lên: “Hơn nữa, nàng ta lại dám có mưu chiếm đoạt máu thịt của sư huynh, suýt chút nữa hại chết huynh. Đợi chuyện này giải quyết xong, nhất định phải thanh toán món nợ này cho ràng”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử trầm lặng như nước: “Tình cảm lúc trước giữa ta và nàng ta hết, sau này đừng nhắc đến nữa. Nếu nàng ta có thể giúp được việc này, ta đến Hải tộc chuyến”.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7. Mưa đêm chuông vắng chết oán (4)
      [​IMG]
      Lời vừa thốt ra, đừng là Trang Thiếu Khâm, mà cả Thanh Huyền, Thanh Tố cũng lên tiếng phản đối: “Sư phụ, trai tinh kia vì thèm khát máu thịt của người mà từ thủ đoạn nào, nếu như lần này người …”.

      Dung Trần Tử xua tay ngăn lại: “Nàng ta là người thận trọng lại nhát gan, việc này muốn thành, nhất định ta phải đích thân mới được”.

      Trang Thiếu Khâm vẫn khá bình tĩnh: “ vậy, đệ cùng với sư huynh, nếu có biến, cũng có thể trợ giúp”.

      Dung Trần Tử lắc đầu: “Ta đến Hải tộc phải để động thủ. Con rắn ba mắt có thể xuất bất cứ lúc nào, đệ nên ở lại đây. Nó là rắn, trước tiên hãy tìm những phương pháp có thể đuổi được rắn, rắc nhiều bột hùng hoàng, phân chim tước thử xem sao”.

      Hành Chỉ chân nhân nghe tin Dung Trần Tử tới, nên cũng vội vàng tới chào hỏi. Cửu Đỉnh cung và Thanh Hư quan trước nay ngoài mặt nước sông phạm nước giếng, nhưng vẫn luôn thầm so đo kèn cựa nhau, đặc biệt là Dục Dương chân nhân trước giờ vẫn thoải mái với Dung Trần Tử. Chỉ là giờ đại địch ngay trước mắt, tất cả mọi người đều lấy đại cục làm trọng, vì vậy Dục Dương chân nhân cũng ra mặt chào hỏi Dung Trần Tử.

      Diệp Điềm sống chết ra sao còn chưa biết, Dung Trần Tử dám chậm trễ, dẫn theo Thanh Huyền, Thanh Tố thẳng tiến đến hải vực Lăng hà.

      Lúc ấy, Thuần Vu Lâm tuần tra thị sát biên giới biển, Hà Bạng quen với việc mấy ngày nay thần biết quỷ hay, nên cũng để tâm tới nữa. Nàng vừa ăn no xong giờ nằm phơi nắng mặt biển. Ánh mặt trời cuối đông chiếu rọi khiến cả người ấm áp vô cùng, nàng hơi buồn ngủ, liền trở mình ngáp cái.

      muốn trở về cung Hải Hoàng đánh giấc, đột nhiên ở đằng xa có người đạp nước tới, giọng trong trẻo: “Hải hoàng bệ hạ, lâu rồi gặp, dạo này người vẫn ổn chứ?”.

      Hà Bạng vừa quay đầu lại thấy người tới chính là Trang Thiếu Khâm, vẫn thân đạo bào xanh lam, lưng đeo bảo kiếm, trong hành động và cử chỉ của mang theo phong thái trác việt của bậc Quốc sư trong triều. Hà Bạng lấy làm lạ hỏi : “Sao ngươi lại ở đây?”.

      Trang Thiếu Khâm từ từ tiến lại gần, với dáng vẻ mê mẩn vì sắc đẹp mĩ nhân, : “Từ lần trước gặp nhau, tiểu đạo vẫn nhớ mãi quên được tư chất thiên tiên của bệ hạ, giờ lúc rảnh rỗi, nên đương nhiên là muốn tới thăm người rồi”.

      Hà Bạng cảnh giác lùi lại vài bước, quanh người tỏa ra làn sóng nước, ngăn cách giữa nàng và Trang Thiếu Khâm. Rồi nàng lớn tiếng quát: “Con rắn ba mắt thối tha kia, đừng giả vờ nữa, ta thấy cái đuôi rắn của ngươi rồi!”.

      Biểu của tên Trang Thiếu Khâm trước mắt đột nhiên trở nên rất kì lạ. tự đánh giá bản thân mình từ xuống dưới, lại xoay đầu đúng ba trăm sáu mươi độ để nhìn sau lưng mình, rất lâu sau mới nghi hoặc : “ thể nào, đuôi của ta thể thò ra tới tận đây được!”.

      Toàn thân Hà Bạng toát mồ hôi lạnh, chẳng chẳng rằng xoay người chui thẳng xuống đáy biển.

      Lúc ba sư đồ Dung Trần Tử đến được cung Hải hoàng, Hà Bạng hoảng sợ bất an túm chặt lấy Thuần Vu Lâm kể cho nghe về con rắn ba mắt. Hai người từ đằng xa đến, Hà Bạng vẫn thầm to , sắc mặt của Thuần Vu Lâm lại rất thờ ơ: “ sao đâu, có thể giết được con thứ nhất tất có thể giết được con thứ hai, huống hồ giờ chúng ta ở dưới nước. Sao phải sợ nó?”.

      Hà Bạng vốn nhát gan, giờ vẫn còn toát mồ hôi lạnh: “Nó còn muốn lừa ta nữa! Ta cảm thấy rất kì lạ, nó tới tìm ta làm gì nhỉ…?”. Lời còn chưa dứt, nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Dung Trần Tử. Trong làn nước biển xanh thăm thẳm, tà áo dài của bay phất phơ, tay áo lay động, tựa tiên nhân. Sau mấy ngày gặp, thấy gầy nhiều, ngay cả thân thể tráng kiện giờ cũng lộ ra vài phần đơn bạc.

      Bất chợt nhìn thấy , Hà Bạng hơi chột dạ, nàng liền dụi dụi lên người Thuần Vu Lâm. Lúc trước Thuần Vu Lâm còn giữ vài phần khoảng cách với nàng, giờ thấy Dung Trần Tử lại cố ý ôm chặt lấy cái eo nhắn của nàng lại.

      Bốn mắt nhìn nhau, Dung Trần Tử khẽ ho tiếng, chắp tay vái chào, lễ số chu toàn: “Hải hoàng bệ hạ, dạo này người vẫn khỏe chứ?”.

      Vẻ mặt và ánh mắt giống như người hoàn toàn xa lạ, Hà Bạng trốn sau lưng Thuần Vu Lâm, rất lâu sau mới thò đầu ra hỏi: “Ngươi… tới đây để báo thù?”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử mang theo vẻ xa cách: “Bần đạo và bệ hạ thù oán. Hôm nay bần đạo tới đây, là muốn làm cuộc giao dịch với người”. Tuy chuyện với Hà Bạng, nhưng ánh mắt lại nhìn Thuần Vu Lâm - Mọi việc trong Hải tộc đều do tay Thuần Vu Lâm quản lí, tìm hiểu được điều này trước khi tới đây rồi.

      Thuần Vu Lâm che cho Hà Bạng ở phía sau lưng mình, khuôn mặt đầy cảnh giác liếc nhìn ba sư đồ Dung Trần Tử: “ định giao dịch mà cứ đứng ở bên ngoài hay, xin mời vào trong chuyện kĩ càng hơn”.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết oán (5)
      [​IMG]
      Trong cung Hải hoàng nguy hiểm trùng trùng, nếu ba người vào trong, mà muốn sống sót trở ra cũng đâu có dễ. Thanh Huyền, Thanh Tố đều chần chừ, nhưng Dung Trần Tử lại rất ung dung: “Mời”.

      Động vật thân mềm đều rất nhát gan, Hà Bạng cũng phải ngoại lệ, cung Hải hoàng chủ yếu được trang trí bằng thủy tinh, như thế chỉ cần liếc bằng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấu, nàng cảm thấy thấp thỏm lo lắng nữa. Thuần Vu Lâm sai người dâng trà lên, Dung Trần Tử lí do mình đến đây, ngược lại hề né tránh: “Tri quan xin hãy đợi ở đây lát, ta thương nghị đôi điều với bệ hạ trước, rồi quay lại sau”.

      Dung Trần Tử đương nhiên phản đối. Thuần Vu Lâm liền kéo Hà Bạng ra khỏi chỗ ngồi, vào căn phòng khác. Thanh Huyền và Thanh Tố đứng hầu ở hai bên Dung Trần Tử, len lén liếc nhìn vẻ mặt . Thần sắc của đạm mạc, giống như chưa từng quen biết Hà Bạng.

      Thuần Vu lâm kéo Hà Bạng tránh xa khỏi tầm mắt của Dung Trần Tử. Hà Bạng vẫn còn nhớ đến thịt thần tiên, nhớ đến nguyên tinh của Dung Trần Tử cũng rất bổ… Trí tượng tưởng của nàng bay bổng xa xăm, Thuần Vu Lâm bỗng tóm chặt lấy hai vai nàng lại, với nàng: “Giờ tên đạo sĩ bị trọng thương đó tới đây rồi… dù sao thù oán cũng hết, nếu người thèm ăn thịt thần tiên đến vậy, chi bằng hãy giam lại”.

      Hà Bạng ngước đầu lên nhìn: “Là sao?”.

      Thuần Vu Lâm xúi nàng làm chuyện xấu: “Chúng ta có thể nuôi , dù sao cũng bị thương nặng, còn hai tên đệ tử kia của lại thế đơn lực mỏng. Người có thể mỗi ngày ăn tí, cần phải mất công tốn sức nữa”.

      Hà Bạng chảy nước miếng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nén cơn thèm xuống: “ được, lần này ta đến vì chuyện con rắn ba mắt, là hành động chính nghĩa, chút tà niệm. Giờ nếu ta hạ thủ với , đến lúc Đạo trời xử phạt thiện ác, tội nghiệt rất nặng, chừng bị trời trừng phạt đó”.

      Thuần Vu Lâm bán tín bán nghi, hỏi: “Người luôn tới Đạo trời. Đạo trời tồn tại sao?”.

      Hà Bạng gật đầu rất nghiêm túc: “Ngươi đừng lúc nào cũng nghi ngờ ta như vậy được , đợi tu vi của ngươi cao hơn chút nữa, ta dẫn ngươi xem”. Nàng ôm lấy Thuần Vu Lâm, dáng vẻ kiều: “Nên ngươi đừng tức giận chuyện ta và ngủ cùng nhau nữa. Ta nghĩ nếu lúc đó chúng ta giết , chung quy cũng là vì động chút dục tâm, cho dù Đạo trời có xử phạt cũng nặng lắm đâu. Huống hồ, Dung Trần Tử là người đức cao vọng trọng trong Đạo tông, nếu chúng ta ăn thịt , giữa Hải tộc và Đạo tông nhất định xảy ra cuộc giao chiến. Ai da, Long Vương bóp chết ta mới là lạ. Hơn nữa…”. Nàng dựa sát vào Thuần Vu Lâm, vẻ mặt xảo quyệt: “Nhìn dáng vẻ của con rắn ba mắt kia hình như nó biết bơi… chúng ta nên liên hợp cùng Đạo tông giết nó, nó ở trong nước bơi qua lượn lại như vậy, ta sợ lắm”.

      Thuần Vu Lâm quả bó tay, vẫn thể nào hiểu hết được suy nghĩ của Hà Bạng: “Nhưng, sao người lại biết đây phải là cái bẫy của Đạo tông giăng ra, khi chúng ta rời khỏi nước, bọn họ được lợi lớn”.

      Hà Bạng lắc đầu: “Dung Trần Tử mình tới đây, chính là muốn chứng minh đây phải là cái bẫy”.

      Nàng nhảy chân sáo quay trở lại cung điện. Dung Trần Tử lần nữa lại đứng lên hành lễ với nàng, vừa khách sáo lại vừa xa cách. Hà Bạng có chút quen, nàng ngồi lên chiếc bàn thủy tinh, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Lão đạo sĩ, ta đồng ý với ngươi. Giết được con rắn ba mắt đó rồi, ngươi cho ta bao nhiêu miếng thịt?”.

      Dung Trần Tử trầm ngâm lát, rồi : “Hai lạng”.

      Hà Bạng nheo mắt lại, ghé lại gần : “Ba lạng”.

      Khóe miệng Dung Trần Tử co giật, cuối cùng đáp: “Được”.

      Hà Bạng vẫn còn có lời muốn : “Lão đạo sĩ, lúc ngươi cắt thịt nhất định chảy máu, số máu đó nếu cứ để chảy vậy cũng phí, chi bằng để ta liếm luôn cho, ta hứa chỉ liếm chứ cắn. Thế nào?”.

      “Bệ hạ cũng là biết làm ăn buôn bán”. Sắc mặt Thanh Huyền méo mó, Thanh Tố tức giận, nhưng sắc mặt Dung Trần Tử vẫn thay đổi: “Được”.

      Hà Bạng vui vẻ vỗ tay: “Thuần Vu Lâm, thu dọn đồ đạc, chúng ta bắt rắn!”. Nàng chợt nghĩ ra thứ gì đó, lại vào trong cung điện lục lọi rất lâu, cuối cùng cầm chiếc bình đựng cao thuốc giơ lên trước mặt Dung Trần Tử: “Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, trước đây có lần ta bị thương, có thuốc, nên tự mình điều chế ra cái này. Hiệu quả lắm đấy, cho ngươi này”.

      Thanh Huyền dám nhận, nhủ thầm - Tự điều chế ư? Chỉ sợ là bánh tái tạo da liền xương cốt có?

      Thanh Huyền cũng mảy may cảm kích - Sư phụ đối xử với tốt như vậy, lại nảy sinh lòng dạ ác độc, giờ còn ra vẻ làm người tốt cho ai xem?

      Dung Trần Tử hơi khom lưng về phía trước, lịch : “Ý tốt của bệ hạ bần đạo xin nhận, nhưng có công nên hưởng lộc, bệ hạ cứ giữ lại để dùng hơn”.

      Hà Bạng thoáng chút thất vọng. Thuần Vu Lâm liền ôm chặt nàng vào lòng, biết tại sao, trước mặt Dung Trần Tử, luôn vô tình cố ý thân thiết với Hà Bạng: “Thứ này rất quý, sao bệ hạ lại tùy tiện lấy ra tặng người khác như vậy?”. vuốt ve mái tóc dài, đen bóng, đẹp đẽ của nàng, dịu dàng trấn an: “Hơn nữa, Dung Tri quan là người đức cao vọng trọng trong Đạo tông, sư đệ lại là Quốc sư đương triều, đâu thiếu thuốc trị thương chứ. Chúng ta thôi”.
      Pe Mick, lee, người qua đường3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :