Con dâu nhà giàu - Shisanchun

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lauca

      lauca New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      [​IMG]

      Con dâu nhà giàu

      Tác giả: Shisanchun


      Tình trạng bản gốc: hoàn 252 chương + 2 phiên ngoại

      Convert: Huykie35@tangthuvien

      Edit: Heo con

      Nguồn: https://congchuakhangiay.wordpress.com

      Giới thiệu:

      - Sống lại trong gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng chồng quá lăng nhăng, tình nhân tìm tới tận cửa. dễ bị xem thường lắm sao? Cũng có lúc phải nổi cơn!


      tinaphan thích bài này.

    2. lauca

      lauca New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      Chương 1 - Tai nạn
      - Cuối cùng cùng được nghỉ rồi.

      Chu Thiến vươn vai, xoa xoa cổ. Trang điểm cho năm người khách xong tay như sắp gãy lìa. Tiểu Mạt đến :

      - Mệt chết mất thôi. ấy lại xoa xoa bả vai cho Chu Thiến

      Lâm Tiểu Mạt là bạn tốt nhất của Chu Thiến, cũng là đồng nghiệp của . Hai người là nhân viên trang điểm trong Thẩm mỹ viện "Lady".

      ấy vừa xoa vai giúp Chu Thiến vừa :

      - Cậu xem, mấy người phụ nữ này đem mấy ngàn vạn đập lên người mà mắt cũng thèm chớp.

      thở dài hơi:

      - hâm mộ quá ! Chẳng biết đời này mình có được lần xa xỉ như thế ?

      ấy đến gần Chu Thiến đùa giỡn:

      - Hay là chúng ta đổi mục tiêu cuộc sống sang việc câu lấy "chàng rể kim quy"? Trải nghiệm cuộc sống làm quý bà hào phóng

      Chu Thiến gõ lên đầu ấy :

      - Về nhà năm mơ ! Quý bà hào phóng... Dựa vào nhan sắc này, có con rùa vàng nào thèm nhìn đến chúng ta?

      Chu Thiến nhìn đồng hồ rồi :

      - Sắp mười giờ rồi, nhanh lên lỡ xe bus mất.

      đường , Tiểu Mạt phục :

      - Có lẽ có người có tiền để ý đến con nhà nghèo, nhan sắc bình thường nhưng tâm hồn lương thiện. Trong TV đều diễn như thế!

      Chu Thiến lườm ấy cái. nhóc này bị phim thần tượng tiêm nhiễm quá nhiều. thực tế chút nào cả.

      Tiểu Mạt vẫn còn lải nhải, Chu Thiến còn chút kiên nhẫn nào nghe ấy ca bài "chàng rể kim quy" mỗi ngày đến nghìn lần nữa, chỉ về bên kia đường :

      - Xe đến rồi, nhanh lên thôi

      rồi quay đầu lại cứ thế chạy .

      Khi Chu Thiến sắp chạy đến trạm xe bus đối diện đường đột nhiên Tiểu Mạt hét lớn:

      - Thiến Thiến...

      Ngay sau đó, chiếc ô tô màu đỏ như mãnh thú lao về phía . sửng sốt, đầu óc trống rỗng......

      Giây sau, bay lên cao rồi ngã xuống. Trong nháy mắt khi bóng đen bao phủ, Chu Thiến muốn với Tiểu Mạt: "Thực mình cũng mong sống cuộc sống giàu có, nhưng cơ hội này chẳng bao giờ có nữa rồi"

      Khi Chu Thiến khôi phục lại ý thức chỉ cảm thấy đầu đau đến vỡ tung. Sau đó ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Mí mắt nặng trĩu, Chu Thiến rên rỉ tiếng, cố gắng mở mắt.

      Đập vào mắt là mảnh trắng xóa, tường nhà trắng, trần nhà trắng, giường trắng.

      Đây là bệnh viện sao?

      Đúng rồi. bị xe đâm nên phải vào bệnh viện. Mạng lớn , thế mà còn chưa chết. Giờ nghĩ lại cảnh chiếc xe màu đỏ lao về phía mà vẫn toát mồ hôi lạnh! Mọi người thường , đại nạn chết tất có hồng phúc! biết ông trời cho Chu Thiến phúc gì đây? Nhưng ông trời à, nếu ông thương đừng bắt sống trong cảnh thiếu tiền .

      Trước kia, Tiểu Mạt chuyện này với Chu Thiến vẫn cho là đúng, bởi vì nếu Chu Thiến cũng hùa vào với giấc mộng rể kim quy với ấy biết ấy còn ảo tưởng những gì nữa. tuy tiền, dù sao có ai tiền nhưng vẫn có chút thực tế. ấy là người suốt ngày muốn gặp kim quy có đôi mắt tinh tường, chỉ để ý đến tấm lòng lương thiện của ấy chứ cần vẻ bề ngoài. Chu Thiến luôn cảm thấy đây là chuyện rất khó.

      lúc suy nghĩ, có người đẩy cửa vào, chậm rãi bước tới. Chu Thiến hơi ngầng đầu nhìn người tới, kết quả là cả hai bên cùng sửng sốt.

      Chu Thiến sững sờ là vì người đến là người đàn ông vô cùng vô cùng đẹp trai. Xin thứ cho vốn từ thiếu thốn, chỉ biết rằng ta là người đẹp nhất mà từng được gặp đời này. Ừm... ngoài Tần Tranh ra, Tần Tranh là người đẹp nhất trong lòng Chu Thiến

      Chu Thiến nghĩ lúc này ánh mắt của mình như dán lên người ta, tuy rằng đầu vẫn còn đau nhưng vẫn cố gắng mỉm cười xinh đẹp nhất với người mới đến. Ừm... đúng thế, nghĩ nên để chàng đẹp trai đó có ấn tượng tốt với , đừng khinh thường .

      Nhưng ngờ, người đẹp trai nhìn nụ cười thiện ý của lại tỏ vẻ chán ghét, lạnh lùng :

      - Tỉnh rồi?

      Chu Thiến tuy rằng xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành nhưng nụ cười tuyệt đối sáng lạn, là bạn bè và khách hàng đều nhận xét như thế, tuyệt đối thể để đối phương tỏ vẻ như thế được. Hỏng rồi, chẳng lẽ mặt mày bị xây xát

      vội sờ mặt, mịn màng, có sẹo, ngay cả mụn trứng cá cũng có. Chẳng lẽ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi tốt nên lặn rồi? Chỉ cần sứt xát mặt mày là yên tâm. Chu Thiến còn chưa lấy Tần Tranh, thể bị phá tướng được

      ta ngạo mạn ngồi xuống. Chu Thiến nhìn theo ta. Đẹp trai quá, xem ra có thể so sánh với mỹ nam phương Tây đó, đôi mắt đen láy, cao như người mẫu. liên tục tán thưởng trong lòng, cực phẩm ơi là cực phẩm!

      chàng đẹp trai này là bác sĩ sao? giống, ấy mặc áo blu nhưng vẻ mặt ràng là có quen biết , sao nhớ rằng mình từng quen người đẹp trai như thế nhỉ.

      lúc đoán thân phận của ta ta mở miệng. Đôi mắt đen đầy lửa giận, đôi mày đẹp nhíu lại. Ai, đúng là công bằng, vì sao ta đến khi tức giận cũng đẹp trai như thế?

      ta lớn tiếng :

      - làm cái gì thế? Say rượu còn lái xe? Đâm người ta thành người thực vật. Lần này tôi xem xem xử lý chuyện thế nào? Đừng hi vọng tôi giải quyết cho . Hừ, làm mất mặt Triệu gia.

      Chu Thiến bị ta mắng đến trợn mắt, há hốc mồm. Phản ứng đầu tiên là nhìn quanh, phải chuyện với chứ? Nhưng trong phòng bệnh chỉ có chiếc giường nằm, ánh mắt chán ghét kia nhìn .

      Nhưng chàng đẹp trai này, phải nhận nhầm người chứ, biết

      Theo bản năng, những lời này ra miệng

      Có phải là rất yếu rồi , giọng quá , ta nghe được sao? Vì sao còn hung tợn như thế?

      ta lại cao giọng quát:

      - Tống Thiệu Lâm! làm cái gì, còn chịu yên .

      Chu Thiến phì cười, chẳng lẽ chàng đẹp trai này mắt có vấn đề.

      - à, nhận sai người rồi. Đây là bệnh viện lớn được làm ồn, xin ra ngoài , tôi đau đầu, muốn nghỉ ngơi.

      Sắc mặt ta trở nên xanh mét, bước nhanh về phía . Từ người ta tản ra sát khí khiến sợ hãi. Chu Thiến lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn ta. Hay là thần kinh ta có vấn đề? Nhìn đẹp trai mà não có vấn đề, đúng là đáng tiếc.

      lúc khẩn cấp, bàn tay kéo ta lại.

      Bàn tay đó thon dài, trắng nõn, nhìn theo, đó là chàng đẹp trai như ánh mặt trời. chàng này :

      - , bình tĩnh lại , chị dâu bị thương

      Sau đó quay lại với Chu Thiến:

      - Chị dâu, chị bình tĩnh , đừng những lời tức giận với nữa.

      Chị dâu? Bảo ? Làm ơn, mới 21 tuổi, còn chưa có bạn trai

      Chu Thiến nghi hoặc nhìn họ

      chàng đẹp trai như mặt trời kia trông trẻ hơn người gào thét, mày rậm mắt to, nhưng đôi mắt rất trong sáng, khi nhìn ấm áp mà chàng gào thét kia có.

      - Chị dâu. Thấy ngẩn người, ta lại gọi tiếng

      Giờ Chu Thiến cảm thấy có gì đó ổn. người nhận nhầm, hai người cũng nhận nhầm? Hơn nữa hình như còn nhầm sang vợ của người đẹp trai gào thét kia. Vợ mà cũng nhận sai được ư?

      Chu Thiến cố gắng suy nghĩ, chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia lập tức tới hỏi:

      - Chị dâu, sao thế?

      Nhưng người đẹp trai kia vẫn chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng trừng mắt nhìn , động cũng động.

      Chu Thiến ngượng ngùng với chàng đẹp trai kia:

      - Tôi muốn toilet

      ta thấy mình có dấu hiệu muốn giúp :

      - Em đỡ chị

      Chu Thiến xuống giường, phát ngoài đau đầu, những bộ phận khác có gì đáng ngại, chỉ hơi bị trầy da. Cảm giác nghi hoặc, trong trí nhớ, hình như bị đâm rất nghiêm trọng...

      Chu Thiến từ chối ý tốt của ta, tuy rằng đẹp trai nhưng dù sao cũng là người xa lạ. Ừm... da mặt vốn mỏng... vào toilet, liền thấy ngay cái gương lớn, tùy tiện liếc mắt cái...

      A?

      A! A! A!

      Giây sau, cả người dán vào cái gương.

      Sao lại thế này? Sao lại thế này!! Chu Thiến khiếp sợ nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, khuôn mặt trái xoan, lông mày cong, lông mi dài, mắt to, mũi cao.

      Mày rậm mắt to của đâu? Cái đầu xù tượng trưng cho trí tuệ của đâu? Mỹ nữ yểu điệu trong gương này là ai. Lúc này, mỹ nữ trong gương há hốc miệng , bộ dáng như thấy quỷ

      Đây phải là ! Đây phải là !

      Vốn dĩ vô cùng đau đầu, giờ lại chịu nổi đả kích này, mắt Chu Thiến tối sầm lại, ngã xuống

      Khi tỉnh lại là đêm khuya. Ánh trăng xuyên qua cửa kính, tỏa ánh sáng bàng bạc

      chàng đẹp trai như ánh mặt trời ngủ gật ghế bên giường Chu Thiến. Mà của cậu ấy chẳng thấy bóng dáng.

      Chu Thiến vừa ngồi dậy, cậu tỉnh giấc, vội :

      - Chị dâu ổn ? Khi nãy chị té xỉu

      Chu Thiến :

      - Có thể cho tôi mượn cái gương ?

      ta nghi hoặc nhìn rồi đứng dậy, ra ngoài, chốc lát sau mang gương vào :

      - Mượn y tá

      Sau đó đưa cho Chu Thiến. nhận lấy, nhắm mắt lại, hít sâu hơi rồi mới chậm rãi mở to mắt. Trong gương chiếu ra vẫn là khuôn mặt xinh đẹp mà xa lạ đó. Nước mắt trào ra

      Cậu ta hoảng hốt, vội tìm khăn tay đưa cho :

      - Chị dâu đừng sợ, chuyện được giải quyết. cả mặc kệ đâu, lúc nãy chỉ là tức giận thế thôi. Em biết ấy liên hệ với người bị thương.

      Chu Thiến ôm mặt khóc, trong lòng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, vì sao bị tai nạn xe cộ rồi lại đổi thành hình dạng khác

      Chu Thiến cầm lấy tay của cậu ấy, bất chấp nước mắt nước mũi mặt, nơm nớp lo sợ với cậu:

      - Tôi phải chị dâu cậu... tôi... tôi cũng biết xảy ra chuyện gì...... tôi chắc chắn phải chị dâu của cậu... tôi biết cậu, cũng biết cậu. đấy... là đấy.

      Cậu ấy nhìn , trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, cẩn thận rút tay về (sau đó lén lút dùng khăn tay chùi chùi – lời tác giả J), khẽ :

      - Chị dâu, chị định giả ngây giả dại sao? Chị khiến cả tức giận, chưa biết chừng ấy đưa chị vào bệnh viện tâm thần đấy

      Bệnh viện tâm thần? Chu Thiến sửng sốt. Chỗ đó phải là nơi nên đến. Nghĩ lại, người kia vẻ mặt ngoan lệ, loại chuyện này chưa biết chừng ta cũng dám làm lắm.

    3. lauca

      lauca New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      Chương 2 - Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu
      chàng đẹp trai trước mặt có vẻ tin mà cũng ủng hộ, xem ra chủ nhân của khối thân thể này từng có lần làm trò giả ngây giả dại

      Chu Thiến lau nước mắt, trong lòng vô cùng uể oải. với cậu ta:

      - Muộn thế này rồi, cậu chắc cũng mệt, về trước . Tôi muốn mình yên tĩnh chút

      Cậu ta đứng lên, hai mắt tối đen lộ ra vẻ đồng tình :

      - Được, chị dâu nghỉ ngơi cẩn thận

      Cậu ta rồi, Chu Thiến thở dài, sau đó vùi đầu vào chăn. phải bình tĩnh suy nghĩ.

      Đầu tiên, xảy ra chuyện gì?

      bị tai nạn xe, người đâm chính là chủ nhân của cơ thể này, Tống... Tống tiểu thư (Chồng ta có nhắc đến tên lần nhưng Chu Thiến quên rồi). Hơn nữa, vì lần đụng xe này mà linh hồn của Chu Thiến bám vào người Tống tiểu thư

      Vậy linh hồn của Tống tiểu thư ở đâu?

      Hẳn là ở trong cơ thể rồi, bởi vì bị đâm thành người thực vật nên có tỉnh lại

      Có nên ra chân tướng ?

      ra Chu Thiến nhưng bọn họ tin, nếu đổi là cũng tin, thể tưởng tượng. Cho nên cũng chẳng định tiếp tục kiên trì nữa. Hơn nữa hình như quan hệ giữa Tống tiểu thư này với chồng mình được tốt cho lắm. Nếu chọc giận ta, tống Chu Thiến vào viện tâm thần đúng là chết chắc.

      Nhưng về sau phải làm thế nào?

      Trước khi "Chu Thiến" tỉnh lại, đành phải bước nào tính bước đó.

      Nghĩ thông suốt rồi, Chu Thiến cũng lo lắng nhiều, cảm giác buồn ngủ ập đến. Khi tỉnh lại, người đàn bà hơn 40 tuổi, ăn mặc khéo léo, vẻ mặt nghiêm túc bưng đồ ăn sáng đến, bà :

      - Phu nhân, ăn sáng , chút nữa, mẹ đến thăm

      Phu nhân?!

      Chu Thiến ở là phòng bệnh riêng, lại có người hầu hạ, gọi là phu nhân, có phải nhà Tống tiểu thư này rất nhiều tiền! Nhận thức được điều này khiến vui vẻ vô cùng, vậy là có thể trải nghiệm cuộc sống của người lắm tiền rồi.

      Chu Thiến ăn bữa sáng

      ăn sáng xong được lúc người phụ nữ vào. Bà khoảng chừng hơn 50 tuổi. Mặc bộ váy màu xanh đậm bằng tơ lụa, ngực dùng kim tuyến thêu hoa, nhìn trông vừa hoa lệ lại vừa cao quý. Phía sau bà là người phụ nữ khác ăn mặc giản dị, có vẻ lớn tuổi hơn bà

      với Chu Thiến:

      - Lần này chọc giận cha con rồi

      Đại khái bà là mẹ đẻ của Tống tiểu thư.

      Bà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, người phụ nữ khi nãy bưng trà lên cho bà. Tống phu nhân bưng chén trà lên nhấp ngụm, ngẩng đầu lên tiếp:

      - A Dung, sao chỉ có mình ? Hi Thành đâu?

      A Dung kia mặt đổi sắc :

      - Cậu chủ làm rồi

      Tống phu nhân hừ tiếng rồi để ý đến bà nữa

      Bà buông chén trà nhìn Chu Thiến, nhíu mày:

      - Sao lại cẩn thận như thế? Lái xe đâm người, báo chí, Internet đều đưa tin! Cái gì mà phu nhân nhà giàu oán hận uống rượu rồi đâm phải người qua đường...Tuy tên họ nhưng những người biết hai nhà Tống Triệu ai mà biết! Ba con giận đến ngày ăn cơm. Ai... mất hết mặt mũi.

      Chu Thiến khỏi kinh ngạc, đây là mẹ đẻ của Tống tiểu thư sao? Từ lúc vào phòng đến giờ, này nọ, chẳng những hỏi xem con có khỏe mà ngược lại còn như chỉ trích con khiến bà mất mặt.

      Chu Thiến nhìn bà :

      - Cháu nhớ về bác lắm? Xin hỏi, bác là mẹ đẻ cháu sao?

      Đối với Tống phu nhân, thực biết nên thế nào.

      Tống phu nhân nhìn Chu Thiến, khuôn mặt trắng mịn đầy vẻ kinh ngạc, :

      - Thiệu Lâm, con làm sao thế?

      Chu Thiến kiên trì :

      - Cháu nhớ chuyện trước kia, cháu cũng nhớ bác.

      Tống phu nhân hồ nghi nhìn , trầm giọng :

      - Thiệu Lâm, con định đùa cái gì nữa? Con gây họa còn chưa kịp giải quyết, đừng gây chuyện nữa!

      Lại người tin. Tống Thiệu Lâm này làm người thất bại, ngay cả mẹ đẻ cũng tin tưởng ta!

      Cũng đúng, say rượu lái xe có thể là người tốt được sao? Lòng Chu Thiến căm giận. cố gắng che dấu tức giận trong lòng, cố gắng dùng vẻ mặt chân thành nhất :

      - Cháu đùa. Cháu thực nhớ ! Vì sao mọi người tin tưởng cháu? Cháu biết nên làm gì bây giờ?

      xong, Chu Thiến òa khóc. Đây phải diễn, quả , rất hoảng loạn.

      vạn phần hận Tống Thiệu Lâm, đều là ta hại Chu Thiến thành ra thế này.

      Tống phu nhân giật mình, cũng kích động theo, bà với người phụ nữ theo sau:

      - Quế Lan, gọi bác sĩ đến!

      Chu Thiến giọng khóc nức nở, trong lòng bồn chồn. Gọi bác sĩ đến, lòi đuôi chứ?

      Bác sĩ tiến vào giúp kiểm tra, hỏi tình huống rồi gọi Tống phu nhân ra ngoài. Khi bà vào, ánh mắt có chút thương tiếc. Bà nắm tay Chu Thiến :

      - Thiệu Lâm, đến cả mẹ con cũng nhớ sao?

      lắc đầu.

      Bà lại gọi người phụ nữ đằng sau:

      - Thế còn Quế Lan? Chẳng phải con thích nhất Lan tẩu sao? có ấn tượng gì hết sao?

      tiếp tục lắc đầu.

      Tống phu nhân nắm chặt tay cổ tay , sốt ruột :

      - Con nghĩ kĩ xem

      Chu Thiến bị bắt ép, đành phải dùng chiêu mà người mất trí nhớ hay dùng nhất, khóc lóc kêu lớn:

      - Tôi đau đầu, tôi đau đầu quá!

      Bác sĩ vội vào giải cứu , khuyên can bà:

      - Đừng gây áp lực lớn cho bệnh nhân, kết quả ngược lại. Để bệnh nhân nghỉ ngơi trong hoàn cảnh thoải mái, tiếp xúc với những người, vật trước kia quen thuộc mới có thể khôi phục trí nhớ

      - Vậy phải mất bao lâu mới có thể khôi phục? Tống phu nhân lo lắng hỏi

      - Cái này thể chắc chắn được, phải kiên nhẫn!

      Lan tẩu tới, vuốt ve cổ tay bị nắm đến đỏ ửng của , nước mắt lưng tròng:

      - Tiểu thư đáng thương. Đừng sợ, nhớ Lan tẩu sao, Tiểu thư chỉ cần nhớ Lan tẩu là người hiểu tiểu thư nhất...Có số việc, quên cũng tốt. Tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều.

      Tống phu nhân tới, sắc mặt hơi tái nhợt, bà dặn dò:

      - Nghỉ ngơi cẩn thận, lần sau mẹ lại đến thăm con

      Sau đó cùng Lan tẩu rời .

      Trong phòng chỉ còn lại Dung tẩu nghi hoặc nhìn Chu Thiến.

      Chu Thiến hỏi bà:

      - Xin hỏi bà là ai?

      - Phu nhân, tôi là quản gia nhà

      Lúc chuyện, vẻ mặt bà chẳng có thái độ gì, kiêu ngạo cũng siểm nịnh. cảm thấy bà ấy hẳn đơn giản chỉ là quản gia.

      Chu Thiến lại hỏi:

      - Khi nào tôi có thể xuất viện?

      - Bác sĩ phải quan sát thêm hai ngày nữa.

      - Tôi muốn thăm người bị hại

      Chu Thiến rất muốn biết "" bị thương nghiêm trọng . Cha chắc chắn rất đau lòng! Còn mẹ kế? Bà ấy có khóc vì ?

      Dung tẩu nghe Chu Thiến nhăn mặt:

      - Phu nhân, nên hơn, nếu , chờ thiếu gia đến rồi cùng .

      Chu Thiến cẩn thận nhìn bà, vẻ mặt bà giống như quan tâm. Nhất định là chồng Tống Thiệu Lâm dặn dò bà xem chừng , phòng gây . Nhớ tới cơn tức hôm qua của ta, bộ dánh giương nanh múa vuốt, khỏi bật ra:

      - Tôi thèm cùng ta. Giờ tôi muốn .

      xong cũng để ý tới bà lập tức ra phòng bệnh.

      ~~~

      Hỏi y tá rồi về phía phòng bệnh nhân nặng. Cánh lớp của thủy tinh, thấy – Chu Thiến, cả người đầy dây nhợ, lẳng lặng nằm giường bệnh.

      Chu Thiến thể nào hình dung tâm tình bản thân lúc này. ràng "" ở trong khí, lẳng lặng nhìn thấy "", thế là thế nào? Đúng rồi, như phim truyền hình, khi linh hồn xuất , cảm giác vừa quái dị lại có chút nực cười

      Đột nhiên phía sau tiếng kêu khẽ! Chu Thiến nhìn lại, trẻ trợn tròn mắt hạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn . Chẳng phải là Lâm Tiểu Mạt bạn . Lúc này Tiểu Mạt nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn như hận thể xông lên ăn tươi nuốt sống .

      lớn tiếng :

      - còn dám lại đây! Quân giết người!

      xông lên, dùng hết sức đẩy Chu Thiến ngã xuống, mông đau đớn, mắt hoa lên.

      chỉ về phía "Chu Thiến" giường bệnh, đau buồn :

      - Nhìn thấy , ấy mới 21 tuổi, vốn rất hạnh phúc, chỉ vì say rượu lái xe mà hại ấy như thế...

      Giọng Tiểu Mạt run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. nhìn Chu Thiến, trong mắt đầy phẫn hận:

      - chờ . nhất định ngồi tù. Chúng tôi bỏ qua cho đâu!... Đừng tưởng có tiền là xong. Chờ mà xem! Chờ mà xem!

      ấy quá mức kích động nên cả người run rẩy. Tuy rằng hung tợn với Chu Thiến nhưng trong lòng Chu Thiến vô cùng cảm động, khẽ gọi:

      - Tiểu Mạt...

      - chờ... Á! gọi tôi là gì? mở to mắt nhìn Chu Thiến.

      Chu Thiến đứng dậy, chậm rãi tới, kéo tay :

      - Tiểu Mạt, là mình, mình là Thiến Thiến

      nhìn Chu Thiến, ngây người mấy giây rồi lập tức tỉnh táo lại. Gỡ tay Chu Thiến:

      - đùa cái gì? Coi tôi là đứa ngu sao?

      Chu Thiến lẳng lặng nhìn , chậm rãi :

      - Chúng ta là bạn thân nhất. Từ ba tuổi biết nhau. Học cùng nhau từ nhà trẻ đến trung học. Sau khi tốt nghiệp trung học cùng đến thành phố này sống, cùng làm việc. Tiểu Mạt, cậu phải tin mình. Sau khi bị tai nạn, tỉnh lại mình phát linh hồn mình bám vào cơ thể này. Mình biết điều này rất khó tin nhưng là . Cậu nhất định phải tin mình!

      Sắc mặt Tiểu Mạt tái nhợt, liên tục lắc đầu:

      - thể nào, thể nào. Thiến Thiến nằm trong kia. Nhất định là quỷ kế của các người, muốn để chúng ta kháng án. Tôi mắc bẫy, các người lắm tiền, điều tra mấy việc này có gì khó?

      - Vậy chuyện khi cậu lên cấp hai, tỏ tình với người ta rồi bị cự tuyệt, sau đó ôm mình khóc cả đêm có tra được ? Còn cả khi lên cấp ba cậu thích thầy giáo thực tập, ở bên lén lút nhìn thầy. Cả mấy ngày trước cậu từ chối lời tỏ tình của người. Cậu , loại đàn ông đó coi mười đồng tiền như trời, cả đời chẳng có tiền đồ... Những cái đó, có thể tra được ?

      Tiểu Mạt ngã xuống đất, mắt trợn tròn, miệng há hốc đủ để nhét quả trứng gà vào.

    4. lauca

      lauca New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      Chương 3 - Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy
      - Chuyện này rất khó tin! Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Cũng chẳng phải là đóng phim. Quá cẩu huyết

      Hai người ngồi ghế ở hành lang, Tiểu Mạt ngồi cạnh Chu Thiến, miệng ngừng thầm.

      Chu Thiến thể nhịn được nữa:

      - Cậu xong chưa thế?

      liếc nhìn Chu Thiến rồi lại quay :

      - chẳng quen, nhìn khuôn mặt này chuyện cũng mất tự nhiên

      Chu Thiến chậm rãi quay mặt Tiểu Mạt lại:

      - Cậu quen dần ! Mình cũng chẳng quen! Lúc soi gương, vừa ngẩng đầu gặp người khác. Có cách gì đâu? "Mình" còn chẳng biết bao giờ tỉnh lại, có lẽ "mình" vừa tỉnh lại hồn về với xác.

      - Trời ạ! xoa trán

      - Cha mình đâu?

      - Mấy hôm nay chú ấy đều ngủ, mình bảo chú về phòng trọ của bọn mình nghỉ tạm

      đột nhiên thấp giọng :

      - Những người đâm phải cậu khó lường! Bọn họ sai người với cha cậu, chỉ cần có thể áp chế chuyện này mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cậu, tiền thuốc men họ trả. Hơn nữa, bồi thường 100 vạn, 100 vạn đó. Nếu cậu chết, phi phi phi, mình là nếu, bọn họ bồi thường thêm 100 vạn nữa. Mẹ kế cậu nghe được mắt sáng bừng.

      trăm vạn phải con số . Có nó, cha mua được nhà lớn hơn mà ở, cần ba người chen chúc trong căn hộ có 20 m2 nữa. Bọn họ cũng chẳng cần vì lớn tuổi tìm được việc mà lo lắng, cần buồn bã vì học phí của em trai .

      Khi Chu Thiến 8 tuổi, mẹ qua đời. Cha gà trống nuôi con, chẳng giàu có gì vất vả lắm mới lấy được mẹ kế làm cùng xí nghiệp. Nhưng chẳng lâu sau, xí nghiệp đóng cửa. Cha sống rất vất vả. Nếu có thể cho tuổi già của ông được thoải mái, coi như đây là an ủi lớn nhất trong cơn biến cố này với Chu Thiến.

      Chu Thiến thở dài:

      - Cha mình đồng ý rồi sao?

      Vẻ mặt Tiểu Mạt đầy kính trọng:

      - Cha cậu để ý đến mẹ kế cậu, chỉ nghiêm nghị "tôi thể đem mạng của con tôi để đổi lấy tài lộc. Người hại con tôi nhất định phải chịu trừng phạt"

      Chu Thiến nóng nảy:

      - thế nhưng mình ngồi tù đó! Tiểu Mạt, cậu xem mình có nên cho cha ?

      Tiểu Mạt đảo mắt rồi nghiêm túc :

      - Tuyệt đối được . Cha cậu biết mẹ kế cậu cũng biết. Mẹ kế cậu biết cả thiên hạ cũng biết! Đến lúc đó, chừng cậu thành đối tượng nghiên cứu khoa học, thành quái nhân cả người cắm đầy dây nhợ.

      Khóe miệng Chu Thiến giật giật. sai rồi, cần gì trưng cầu ý kiến của Tiểu Mạt! Chu Thiến :

      - Vậy cậu thuyết phục cha ! Bây giờ mình tiện ra mặt. Ông nhìn thấy mình thế này chừng giết mình mất. Chờ thêm đoạn thời gian nữa, tâm tình bình ổn mình đến thăm cha

      Cha tuy thương nhưng có cách để thuyết phục. "" còn cần tiền trả viện phí, em trai còn cần tiền họa. Có Tiểu Mạt và mẹ kế khuyên bảo, cha đổi ý.

      - Phu nhân

      Dung tẩu từ hành lang bên kia tới :

      - Cậu chủ đến rồi

      - Phu nhân? Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn .

      Chu Thiến đứng lên, bất đắc dĩ cười cười:

      - Đúng vậy! Mình có chồng!

      Chu Thiến quay về phòng, đẩy cửa ra thấy bóng người con trai cao lớn quay lưng về phía , ta đứng trước cửa sổ thủy tinh. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính khiến người như có lớp hào quang.

      Từ Tống phu nhân, Chu Thiến biết được tên của ta – Triệu Hi Thành

      nghe có tiếng động, xoay người lại.

      Cả người như người mẫu, mặc bộ âu phục màu đậm chỉ nhìn bất xa xỉ. Giống như pho tượng Hi Lạp, lông mày đen rậm, hai mắt đen nhánh. Dưới ánh chiều tà, mà đứng ngay giữa ánh hào quang, khiến người ta nhìn choáng váng.

      Họa thủy, họa thủy! Về sau phải sống với người đàn ông này sao? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ... mặt nhất thời nóng rực, tim đập loạn.

      Bình tĩnh, bình tĩnh! thể bị sắc đẹp quyến rũ, còn Tần Tranh, cũng được đứng núi này trông núi nọ! Với tình , là người rất chung thủy.

      Nhưng với gương mặt đẹp đẽ của ta, vẫn lén lút nuốt nước miếng. Ừm... chỉ là nhìn thôi... Chỉ là nhìn, thuần túy chỉ là thưởng thức thôi!

      So với vẻ nhiệt tình của , ta mặt trầm, ánh mắt nhìn Chu Thiến lạnh như băng. Giọng lớn nhưng đầy giận dữ:

      - gặp người bị thương?

      Người đẹp tính xấu. Trong tiểu thuyết chẳng phải hay miêu tả về đàn ông như thế sao? Cho nên quyết định tha cho . cười với , nụ cười của là luyện mà có, khi làm việc ở thẩm mỹ viện, với những khách hàng hay gây khó dễ, đều cười sáng bừng như hoa. Cho nên khách hàng tìm đến nhiều nhất, thành tích tốt nhất! Lợi hại chưa!

      Giờ lại dùng chiêu này, tươi cười với :

      - Xảy ra chuyện này, tôi vẫn phải đến hỏi thăm chứ!

      giật mình, lập tức rít gào:

      - có đầu óc ? Giờ là lúc hỏi thăm sao? xuất chỉ khiến bọn họ thêm kích động! muốn ngồi tù à?

      Sao ta cứ động tí là mắng . Có người đối xử với vợ mình thế sao? Quan hệ vợ chồng của bọn họ tệ đến mức này?

      Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Chu Thiến vội trấn an ta:

      - đâu đâu! Vừa rồi tôi đến xin lỗi bọn họ, xin bọn họ tha thứ, bọn họ có lẽ thấy tôi thành tâm nên đáp ứng suy nghĩ điều kiện của rồi

      ta nhìn , ánh mắt lạnh lùng, ngực hơi hơi phập phồng, qua lúc, ta lạnh lùng :

      - Giờ xuất viện , về nhà nghỉ. Đỡ gây phiền phức cho tôi nữa!

      ta thêm gì gọi Dung tẩu vào thu dọn đồ đạc. Chu Thiến cũng có chút tò mò biết kẻ có tiền sống ở nơi thế nào, vì thế nên ngoan ngoãn theo bọn họ ra viện.

      theo bọn họ ngồi vào chiếc ô tô màu đen. Chu Thiến vốn am hiểu ô tô nhưng nhìn cũng thấy chiếc xe này rất khí phái, xa hoa.

      ta mở cửa xe cho , khi chuẩn bị ngồi vào đột nhiên trượt chân, ta ở đằng sau vừa khéo giữ chặt . đứng vững, quay đầu cười với :

      - Cám ơn!

      ta sửng sốt, lập tức cười lạnh, :

      - Đến giờ tôi tin mất trí nhớ rồi. Kết hôn hơn năm, chưa từng thấy cười như thế với tôi.

      Ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng khiến mọi người thể chịu được.

      Xe vững vàng , bên trong mát mẻ thoải mái, so với bên ngoài như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Điều này khiến Chu Thiến khỏi nhớ lại trước kia xe bus. Chật chội, mùi mồ hôi bốc lên, còn phải luôn luôn cảnh giác kẻ móc túi và những tên biến thái.

      Hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt!

      Chu Thiến nhớ lại những lời Triệu Hi Thành vừa . Kết hôn hơn năm, vợ cười với chồng sao? Thế là thế nào? Bọn họ nhau sao? Trách được tình cảm tốt.

      Nhưng tình cảm của bọn họ tốt liên quan gì đến ? Chu Thiến chẳng phải thay thế Tống Thiệu Lâm đến làm vợ ta. Tuy rằng ta rất đẹp trai nhưng dù sao cũng là người xa lạ, hơn nữa có người trong lòng. rất nguyên tắc. Chỉ là dùng tạm cơ thể này, chờ linh hồn Tống Thiệu Lâm tỉnh lại sau đó đổi cơ thế rồi tìm Tần Tranh của . Bây giờ chỉ là tiện hưởng thụ mấy ngày cuộc sống của người giàu có, có gì là quá.

      Trong lúc miên man suy nghĩ, xe dừng lại trước cánh cổng sắt cao ba thước. ta ấn còi, cửa sắt từ từ mở ra. Chu Thiến nhìn qua lớp kính, chỉ thấy trước cửa có tấm đá khắc chữ rồng bay phượng múa "Khu biệt thự XX". Cái tên này từng nghe khách hàng chuyện phiếm nhắc đến. Nghe đây là khu biệt thự xa hoa. Trong đó, mỗi nhà ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn. Rất nhiều ngôi sao ở đây. Có thể đây là chỗ người giàu tụ hợp.

      Tâm tình của rất kích động, nghĩ, ánh mắt nhất định sáng rực lên. Đừng cười Chu Thiến, Chu Thiến ở trong những căn phòng chưa bao giờ lớn hơn 30m2. Đột nhiên có ngày có thể sống trong biệt thự, có thể kích động sao?

      Xe chậm rãi qua cổng lớn. trợn tròn mắt nhìn cảnh hai bên. Con đường cho xe chạy, cây cối xanh tươi mọc quanh, hồ nước trong suốt, những biệt thự lớn xa hoa, mỗi nhà vẻ, khí thế bất phàm.

      Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự hai tầng. Triệu Hi Thành đánh xe vào gara, Dung tẩu từ sau vội tới mở cửa cho tôi.

      Triệu Hi Thành chẳng để ý đến Chu Thiến, xuống xe rồi lập tức vào nhà. đâu thèm để ý ta. Trong lòng tràn đầy hân hoan.

      vào nhà, đổi dép ở cửa rồi bước vào phòng khách rộng lớn.

      Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc đèn trùm thủy tinh sáng lóe. Sàn nhà sáng loáng, cửa sổ thủy tinh trong suốt, bộ sô pha màu vàng, TV LCD lớn. Nhớ tới phòng của nhân vật nữ chính ở trong TV, xa hoa, ấm áp. Chu Thiến hưng phấn nắm chặt tay Dung tẩu :

      - Dung tẩu, mau đưa tôi về phòng.

      Bộ dạng lúc này kì quái lắm sao? Vì sao ánh mắt Triệu Hi Thành nhìn khác lạ? Dung tẩu lại mỉm cười :

      - Phu nhân, theo tôi

      Bà đưa tôi đến cầu thang dài trải thảm đỏ, đến căn phòng ở tầng hai, cửa mạ vàng :

      - Đây là phòng của phu nhân và cậu chủ.

      Chu Thiến đẩy cửa vào.

      Giường lớn trải ga trắng như tuyết, nhìn qua vừa thoải mái vừa mềm mại. Tủ lớn mặt thủy tinh, còn cả bàn trang điểm, đó là đủ các loại mỹ phẩm. Còn có cả ban công lớn, ngoài ban công có bàn trà, mùa hè ngắm trăng, mùa mùa đông phơi nắng.

      Chu Thiến rất thích!

      Lúc này, Triệu Hi Thành từ ngoài vào, sau đó đóng cửa lại. Mà Dung tẩu chẳng thấy bóng dáng.

      ta đến bên giường, chậm rãi cởi áo vest rồi áo sơ mi, để lộ ra khuôn ngực tinh tráng, cơ bụng săn chắc. Màu da nâu đầy khêu gợi. Chu Thiến đột nhiên cảm thấy những lời "mặt thiên thần, dáng người ma quỷ" thích hợp để miêu tả về ta. Bởi vì rất gợi cảm.

      nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng bắt đầu ý thức được nguy cơ. ta muốn làm gì? vừa mới xuất viện, nhưng là ban ngày ban mặt, ta hẳn vội vã muốn làm chuyện gì đó chứ. Sao mà làm được. Chu Thiến phải vợ của ta, tuy rằng thân thể đúng nhưng tư tưởng và cảm giác phải, cho dù ta đẹp đến mờ mắt cũng được!

      - Dừng lại!

      Chu Thiến kêu to, lấy hai tay che ngực (mời tham khảo trong phim truyền hình cảnh thiếu nữ gặp phải sắc lang – lời tác giả). mở to mắt lắp bắp :

      - ... muốn làm gì?

      ta hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn , mắt chợt lóe. Bỗng dưng Triệu Hi Thành cười tà mị, nụ cười như hoa mùa xuân nở rộ, khiến mắt chói lóa. Hơi thở khỏi đông lại.

      Triệu Hi Thành bán nude ngạo mạn, thong thả tới.

    5. lauca

      lauca New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      Chương 4 - Tống Thiệu Lâm hạnh phúc
      Ánh sáng mặt trời chiếu lên da dẻ trơn bóng của ta, phản chiếu ánh sáng mê người

      ta nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy chợt lóe ra ánh sáng trong suốt, đôi môi trầm gợn lên nụ cười gợi cảm.

      Chu Thiến vừa sợ vừa hoảng, còn cả cảm xúc khác lạ khó khiến tim đập loạn, điên cuồng mà đập.

      ta từng bước tới, từng bước lùi về phía sau. Chậm rãi bị ta dồn tới góc tường, còn chỗ lui

      ta nghiêng người, vươn đôi tay rắn chắc gác lên tường, vây Chu Thiến vào giữa. Hơi thở nóng rực phun lên mặt từng đợt, cảm giác nổi da gà.

      Bất giác vươn tay chống lồng ngực , định đẩy Triệu Hi Thành ra xa nhưng bàn tay nóng rực, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ khiến tim cũng đập loạn

      Chu Thiến như bị điện giật, thu tay về, mặt như bị lửa đốt nóng bừng.

      Triệu Hi Thành nhân cơ hội tiến tới, lồng ngực rắn chắc dính sát vào , hơi thở dồn dập, ánh mắt nóng bỏng. Hai tay Triệu Hi Thành ôm thắt lưng Chu Thiến, bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt da thịt . Triệu Hi Thành làm bộ chuẩn bị hôn .

      nóng nảy, trong lòng xấu hổ. Lớn như vậy chưa bao giờ bị đàn ông bỡn cợt như thế. ra sức giãy dụa, hai tay ngừng đánh Triệu Hi Thành, hét lớn:

      - Đồ sắc lang này, buông ra, tôi phải vợ

      Lời vừa ra, Chu Thiến ngây ngẩn người mà Triệu Hi Thành cũng ngây người. ta nhìn , đột nhiên cười cợt, trong mắt là châm chọc, :

      - Cho dù mất trí nhớ cũng thay đổi được là vợ tôi. yên tâm, tôi bắt làm chuyện này. Trước tôi có hứng thú với , về sau cũng càng

      Triệu Hi Thành buông Chu Thiến, khoanh tay trước ngực, động tác này khiến cơ bắp của lộ , hai điểm hồng dưới cánh tay như như .

      Chu Thiến mặt đỏ bừng. Triệu Hi Thành cười lười nhác:

      - Nhưng mà phản ứng của thú vị. , phải sau khi mất trí nhớ, trở nên thú vị hơn.

      Triệu Hi Thành xoay người đến bên tủ quần áo. Cửa tủ mở ra, Chu Thiến mới biết bên trong còn có khoảng rộng lớn, hình như là gian phòng thay quần áo, chia làm hai bên, bên là quần áo con trai, bên là con . Những giầy dép, ví da đắt tiền khiến ánh mắt mơ hồ.

      Triệu Hi Thành vừa mặc quần áo vừa :

      - Tôi chỉ là muốn thay quần áo ra ngoài thôi

      Sau đó nhìn Chu Thiến cười cười, ý tứ ràng: – tự đa tình.

      Chu Thiến hung hăng lườm Triệu Hi Thành, chẳng thích cũng đùa cợt người ta, đúng là đồ biến thái!

      thay bộ quần áo thoải mái, T-shirt màu đậm, quần cùng màu. Khí chất đàn ông lại thêm hơi thở thanh xuân, rất đẹp.

      thay quần áo rồi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên quay người với :

      - Vậy còn nhớ Kiều Tranh ?

      Chu Thiến sửng sốt, hiểu. Kiều Tranh? Tranh cái gì?

      Triệu Hi Thành cười lạnh, mắt đen láy lộ vẻ châm chọc, :

      - nghĩ tới có ngày quên ta.

      Triệu Hi Thành ra ngoài, chỉ nghe tiếng bước chân cộp cộp xuống lầu, bỏ lại Chu Thiến ngây ngẩn đứng đó.

      Chu Thiến xuống nhà, Dung tẩy đứng trong phòng khách với :

      - Phu nhân, cậu chủ tối cậu về ăn cơm

      Chu Thiến quản gì ta có về hay . Tốt nhất là đừng về. Nhớ lại chuyện xảy ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Chu Thiến cười với bà:

      - sao, chúng ta ăn là được rồi. Cơm chiều cần tôi giúp gì ?

      Dung tẩu sửng sốt, lập tức cười lắc đầu:

      - cần, trong nhà có đầu bếp.

      Chu Thiến thầm cắn lưỡi, còn có đầu bếp riêng.

      Nhàn rỗi vô , Chu Thiến nhân cơ hội hỏi dò. Chu Thiến kéo Dung tẩu ngồi xuống sô pha, hỏi:

      - Dung tẩu, bác luôn làm quản gia ở đây sao?

      Dung tẩu :

      - Trước tôi ở nhà lớn, theo bà chủ cũng chính là mẹ chồng của . Bà thấy hai người mới cưới kiên quyết muốn ở riêng nên lo lắng, sai tôi đến đây giúp đỡ.

      Đến giúp đỡ? như vậy, nhất cử nhất động của con dâu thoát khỏi mắt mẹ chồng rồi

      Chu Thiến lại hỏi:

      - Trước đây tôi là người như thế nào? Hi Thành sau khi mất trí nhớ tôi thay đổi rất nhiều, tôi rất ngạc nhiên!

      Dung tẩu nhìn nhìn Chu Thiến, ánh mắt khôn khéo có chút nghi hoặc:

      - cũng lạ, sau khi tỉnh lại như đổi thành người khác vậy. Trước kia suốt ngày nhốt mình trong thư phòng, năm chuyện với tôi cũng chẳng nhiều bằng hôm nay. Với cậu chủ cũng chẳng quan tâm. Ngoài thỉnh thoảng vui vẻ dạo với Văn thư kí những lúc khác đều rầu rĩ vui.

      - Văn thư ký? Chu Thiến mặt nhăn nhíu mày, đó là ai?

      - Là bạn của , cũng là thư kí của cậu chủ.

      Lúc này, điện thoại vang lên. Dung tẩu đứng dậy nghe điện thoại. Chu Thiến lúc này đột nhiên muốn xem thư phòng, xem xem trong đó có gì hấp dẫn Tống Thiệu Lâm?

      Lúc rồi khỏi phòng khách, nghe được Dung tẩu khẽ chuyện điện thoại:

      - Đúng vậy, trở về... chắc chắn mất trí nhớ... cậu chủ ra ngoài...

      Chu Thiến tìm được thư phòng.

      Thư phòng rất rộng rãi. bên tường là cửa thủy tinh, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh hào quang chói lọi

      Bên kia là giá sách lớn, mặt toàn sách là sách. Chu Thiến xem, tất cả đều là sách văn học, cái gì mà thơ cổ, văn cổ. Chu Thiến bĩu môi, có hứng thú. Tiểu thuyết còn tạm được.

      ngồi xuống bàn bên giá sách, bàn là chiếc máy tính mà đèn bàn, thêm ống đựng bút và chiếc túi màu đen.

      Chu Thiến mở ra, bên trong có chiếc ví màu xanh lá cây và di động, cùng với số đồ dùng linh tinh của con .

      Chu Thiến mở ví, bên trong có tập tiền dày, còn cả mấy thẻ ngân hàng và những giấy tờ tùy thân của Tống Thiệu Lâm. nhìn rồi lại đặt xuống.

      Sau đó, mở máy tính, muốn qua đó tìm được dấu vết của Tống Thiệu Lâm. Dù sao cũng tạm thời nương nhờ trong cơ thể Tống Thiệu Lâm, hiểu biết ấy chút cũng phải là chuyện xấu! Được rồi, thừa nhận là tò mò, là có thói xấu thích tìm hiểu bí mật của người khác.

      tìm kiếm khắp trong máy tính nhưng cũng tìm được cái gì đáng chú ý, ngay cả ảnh của Tống Thiệu Lâm cũng có.

      bao lâu, văn bản khiến chú ý, Chu Thiến mở ra... nhưng lại khóa mã! Là sinh nhật của Tống Thiệu Lâm sao? xem chứng minh thư của Tống Thiệu Lâm rồi gõ vào...

      - Trong đó có gì? Tiểu Mạt trợn to mắt nhìn .

      - Làm sao mình biết được? Căn bản mở được, sai mật mã! Chu Thiến thở dài hơi.

      Lúc này, hai người ngồi trong quán cà phê sa hoa. Quán cà phê này, trước kia cho tiền bọn họ cũng tiếc vào. Nhưng giờ như thế, Chu Thiến sờ sờ ví da, bên trong có tập tiền dày.

      Tiền này Chu Thiến tiêu thoải mái, giờ thay thế Tống Thiệu Lâm sống, trong lúc đó, mọi phí tổn đương nhiên Tống Thiệu Lâm phải chịu.

      Trong khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, nhạc du dương khiến người ta thư thái vô cùng.

      Tiểu Mạt thần bí ghé sát vào Chu Thiến, khẽ hỏi:

      - Nha đầu, lần này cậu đúng là vận cứt chó gì thế! Cậu có biết thân phận của cơ thể này là gì ?

      - Là kẻ có chồng.

      Chu Thiến tức giận, tuy là kẻ có tiền nhưng chẳng còn là khuê nữ tốt đẹp gì.

      - Là người phụ nữ có chồng vô cùng có tiền! Tiểu Mạt rất khoa trương: – Cậu biết ? Nhà chồng cậu là tập đoàn Triệu thị nổi tiếng, tài sản hơn ngàn triệu. Mà nhà mẹ đẻ cậu cũng bình thường, là Tống thị chuyên bất động sản, nắm giữ nhiều bất động sản nhất thành phố này. Giờ cậu chính là kẻ có tiền , là phu nhân nhà giàu có

      Chu Thiến bĩu môi:

      - Thế sao? Mình chỉ là nương nhờ thân thể này hưởng thụ chút cuộc sống của kẻ có tiền. Sớm hay muộn mình cũng trở về thành Chu Thiến! Mình còn phải tìm Tần Tranh

      Tiểu Mạt lườm :

      - Tần Tranh, Tần Tranh...Cậu đến đây hai năm gặp ấy chưa? Hơn nữa từ đầu đến cuối đều là cậu đơn phương thôi, người ta chỉ coi cậu là em . ấy giờ cũng 27 tuổi, có lẽ sớm kết hôn!

      Tiểu Mạt cho là đúng tiếp:

      - Cậu tỉnh táo lại ! Tần Tranh chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi, cậu vẫn nên nghĩ làm thế nào để nắm bắt lấy cơ hội này thay đổi cuộc sống của mình . Cho dù sau này cậu trở lại làm Chu Thiến cũng phải vất vả như trước nữa. Đúng rồi! Cậu với chồng cậu ở chung thế nào? Hai người có...

      cười với vẻ mặt xấu xa

      Chu Thiến lườm cái:

      - Cậu nghĩ đâu thế, sao mình có thể để ta chạm vào được. Hơn nữa, mấy hôm nay ta đều về nhà, trở về cũng chỉ thay quần áo, tắm rửa thôi. Mình chắc chắn là ta có đàn bà bên ngoài. Cậu sớm bỏ ý định lấy chồng giàu có !

      Là vì như thế cho nên Tống Thiệu Lâm mới cả ngày rầu rĩ vui rồi! uống rượu lái xe có phải cũng vì như thế?

      Tiểu Mạt :

      - Đàn ông lăng nhăng phải vì có tiền hay , đó là vấn đề nhân phẩm. Là chồng cậu tồi tệ thôi! Cậu đừng thế, mình còn định nhờ cậu giới thiệu người có tiền cho mình nữa!

      Nha đầu này, hết thuốc chữa! chẳng chịu bỏ qua cơ hội nào. Chu Thiến cũng muốn lại bàn về đề tài này, nếu hết ngày cũng xong.

      Chu Thiến nhìn trần nhà :

      - Mau uống cà phê , xong rồi mình dạo phố, cậu thích gì mình mua cho cậu.

      - ?

      Mắt Tiểu Mạt sáng bừng, hơi uống cạn li cà phê, sau đó kéo Chu Thiến :

      - Thế nhanh , mình thích nhiều thứ lắm! Đúng là người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

      Chu Thiến dở khóc dở cười với so sánh của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :