1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sớm Yêu Trễ Cưới - Hạ Mạt Thu (Full 52c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Tin vui đến chưa dk bao lâu Thích Giai lại phải đón nhận việc ba mình bệnh tình xấu , sao Thích Giai khổ thế ko bít thanks nàng @katee nhìu nha mong chương sau của nàng lém
      Hangbaobinh thích bài này.

    2. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      PHIÊN NGOẠI BÁNH BAO

      Edit: KateChou

      Thứ hai, khi đưa con nhà trẻ, giáo năm nay tổ chức hội thi gia đình tiếp sức,để làm phát triển quan hệ giữa các bạn và gia đình, từng bạn phải dẫn ba mẹ tới trường học, đồng thời mỗi gia đình phải chuẩn bị vài thức ăn để chia sẻ với mọi người.

      Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc thương lượng xong, quyết định nướng ít bánh quy tạo hình động vật đưa cho trường học, như vậy vừa tiện cho các bạn ăn, lại thoả mãn tính hứng thú của trẻ em. Vì thế, Thích Giai còn đặc biệt lên mạng tốn thời gian tìm kiếm đủ phim hoạt hình.

      Buổi tối thứ năm, Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc dẫn con siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt, bạn Lâm Ngải Gia thấy ba mẹ bận rộn chọn tài liệu, thèm để ý tới cậu, khỏi chu môi kéo kéo váy Thích Giai, “Mẹ, con thích ăn bánh quy chút nào.”

      Thích Giai nhìn con nghiêm trang, cười nhạo, “ ? Vậy buổi tối thứ ba bị ba tóm được ở trong chăn ăn cookie là ai ta?”

      dối bị vạch trần trước mặt, bạn Lâm Ngải Gia mặt nén được giận, lại còn căng cổ lên , “Dù sao bây giờ con thích ăn.”

      Lâm Tiêu Mặc so sánh mấy bịch đường trắng thấy biểu tình được tự nhiên của con, bật cười xoa xoa cái đầu của con, “Vậy con thích ăn gì?”

      “Tôm hùm, tôm hùm lớn.” Lâm Ngải Gia phấn khởi , “Ba, ngày mai chúng ta mang tôm hùm đến trường !”

      Lâm Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn vào mắt vợ, đánh giá chắc chắn so với mình kinh ngạc hơn, luôn đối địch với hải sản, xin lượng thứ cho đứa con bất tài như thế nào bỗng nhiên bị kích động lại chỉ phải ăn tôm hùm lớn? Vừa định hỏi đến cùng, Thích Giai liền nghiêm túc mở miệng, “Gia Gia, mẹ phải dạy con, thể so đo với các bạn khác hay sao?”

      Lâm Ngải Gia mím môi, gục đầu xuống, uỷ khuất được gì.

      Thấy hốc mắt ửng đỏ của con, Thích Giai cũng thấy mình quá nặng lời. thở dài, ngồi xổm xuống kéo tay con, “Mẹ chỉ muốn Gia Gia, mặc kệ là bánh quy hay tôm hùm lớn đều là tâm ý của chúng ta, các bạn đều thích.”

      Lâm Ngải Gia lời nào, chỉ cúi đầu hờn giận, qua lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thích Giai, “Con phải so đo, con chỉ muốn cho Trần Diệc Đình được ăn tôm hùm.”

      Trần Diệc Đình? Nhân vật nào vậy? Thích Giai tìm tòi trong trí nhớ, nhớ nổi trong lớp con ai là nhân vật này, bất đắc dĩ chỉ có thể thỉnh giáo con, “Ai là Trần Diệc Đình?”

      “Trần Diệc Đình chính là Trần Diệc Đình a, bạn ấy học lớp hai, chúng con tập thể dục buổi sáng chung với nhau, chúng con còn chơi bắt bóng với nhau nữa…”

      Trong lời giải thích thao thao bất tuyệt của con, Thích Giai hơi hiểu ra, tình cảm của con đúng là đặt người con người ta rồi, muốn mang thứ tốt làm người ta vui. Mặc dù rất buồn cười, nhưng vẫn nhịn cười, quơ quơ tay bé của con, nghiêm túc , “Nếu mẹ đặc biệt nướng cho Trần Diệc Đình cái bánh ngọt, Gia Gia cầm tặng bạn được ?”

      được.” Bạn Lâm Ngải Gia phủ định ngay.

      Lần này đợi Thích Giai lên tiếng, Lâm Tiêu Mặc bên cạnh khó hiểu hỏi, “Vì sao được?”

      “Bởi vì Trần Diệc ĐÌnh ai mang tôm hùm cho bạn ấy ăn, bạn ấy cùng người đó kết hôn.”

      Thích Giai mắt trợn trắng, vậy là sao? Bây giờ trẻ em đều trưởng thành sớm vậy ư? chỉ biết kết hôn, còn học được cách ra giá? Bất quá vẫn buồn cười, Thích Giai quyết định phụ đạo cho con, “Gia Giai, con phải nhớ kĩ, người muốn con cho ăn tôm hùm mới thích phải tình , thể kết hôn, người cho con cùng ăn tôm hùm với bạn ấy mới kết hôn được.”

      Phốc, Lâm Tiêu Mặc bên cạnh cười ra tiếng. Vợ đây là dạy con ăn cơm mềm sao?

      Thích Giai quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn vẻ tươi cười đầy mặt của chồng, hỏi lại, “Em đúng sao?”

      “Đúng, đúng, lời của vợ luôn luôn đúng.” Lâm Tiêu Mặc vội lấy lòng . Tiếp theo, ngồi xổm xuống, phen ôm lấy con trai, hôn lên khuôn mặt nhắn, “Mẹ con chính là chân lý, nhưng đối với đàn ông mà , làm cho phụ nữ vui vẻ mới là chuyện hiển nhiên chính đáng, con thấy ba thường xuyên lấy lòng mẹ con đó.”

      Bạn Lâm Ngải Gia cái hiểu cái gật đầu.

      Lâm Tiêu Mặc quét mắt qua vợ dở khóc dở cười, ẵm con đứng lên, “, ba ba dẫn con mua tôm hùm. Tối nay truyền thụ bí quyết cho con, bảo đảm…”
      Thích Giai nhìn bóng dáng lớn , khoé miệng khỏi nhếch lên, người này là…
      tart_trung, Snow, lonkon9515 others thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      temmmmmm, hic hóng chờ mỏi mòn:th_18::th_18:

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Mong chương tiếp theo của nàng qúa ko bít bố Thích Giai ra sao nữa thấy khổ cho nữ 9 ghê..haizz..haizz

    5. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 49:

      Edit: KateChou

      Gần chạng vạng, cửa phòng giải phẫu mới được mở ra, Thích Giai lập tức nhảy dựng lên, nhưng có dũng khí đến. Lâm Tiêu Mặc vỗ vỗ tay , ý bảo cần sợ hãi, sau đó tiến đến chuyện với bác sĩ.

      Thích Giai nắm chặt tay mẹ, dường như muốn từ đó hấp thu được chút sức mạnh và hy vọng. Phía xa thanh chuyện với nhau của Lâm Tiêu Mặc và bác sĩ mờ mờ truyền đến tai, “…Khối u lá gan bị vỡ khiến xuất huyết nhiều, máu tạm thời ngừng, bất quá… Ý chí của người bệnh vô cùng kiên cường, ông ấy tại toàn bộ đều dựa vào sức mạnh tinh thần để duy trì sinh mệnh… rất sớm, phải chuẩn bị tâm lý…”

      Nghe đến đó, Thích Giai phút chốc đứng lên, chạy đến bên cạnh bác sĩ, bắt lấy cánh tay ông gào lên, “Vì sao? phải hoá trị có hiệu quả tốt lắm sao? Tại sao có thể như vậy?”

      Bác sĩ phụ trách bị kéo sinh đau, nhưng vẫn dùng tay ổn định bả vai , kiên nhẫn giải thích, “Người bệnh vào giai đoạn cuối, tế bào ung thư khuếch tán cũng nghiêm trọng hơn, mạch máu bị vỡ, khí quan suy kiệt, các biến chứng đó tuỳ thời phát sinh, chúng tôi dùng hoá trị lúc đầu cũng bàn với mọi người…”

      “Tôi biết, nhưng mà…”

      Thích Giai còn muốn gì đó, lại nghe thanh của mẹ truyền đến từ phía sau, “Bác sĩ, ông ấy còn có thể sống được bao lâu?”

      Bác sĩ phụ trách khẽ thở dài, đành lòng , “Có thể quá đêm nay. Nhưng ý chí của ông ấy rất mạnh, bây giờ toàn bộ đều thở bằng miệng, bất quá…” Bác sĩ chần chờ lát, khó xử ra, “Người bệnh bây giờ ra rất đau đớn, mọi người…”

      Bác sĩ cũng tiếp, nhưng Thích Giai và mẹ đều hiểu được, bác sĩ muốn ám chỉ mọi người để cho ba yên tâm rời , mà phải cắm đầy ống dụng cụ đau đớn giữ lại hơi thở.

      Nghĩ đến đây, Thích Giai choáng váng, trước mắt mọi vật bắt đầu mơ hồ, may mà Lâm Tiêu Mặc vẫn chặt chẽ bảo vệ , nếu khẳng định té xỉu mặt đất.

      Đối lập với vẻ khiếp sợ và suy yếu của , Thích mẹ người lại rất bình tĩnh. Bà xoa xoa nước mắt, hỏi bác sĩ, “Chúng tôi khi nào có thể vào thăm ông ấy?”

      “Bây giờ có thể, tôi gọi điện thoại cho bên ICU, đặc biệt phê chuẩn cho mọi người vào.”

      Đứng ở cửa ICU, Thích Giai thay quần áo xong vẫn chậm chạp dám vào, cuối cùng vẫn là Lâm Tiêu Mặc nắm lấy bả vai , nửa ôm nửa tha đưa đến bên giường ba .

      Cơ thể Thích Lê Minh cao lớn, mét bảy chín, bất quá từ lúc phát bệnh đến nay, thể trọng nhanh chóng giảm xuống dưới 100 cân. Mà giờ phút này, ông nằm giường bệnh tựa như cây giá khô quắt, người suy yếu, khuôn mặt còn huyết sắc trắng có thể so với tấm ra giường, mặc dù mang máy hô hấp, nhưng ông mỗi lần hô hấp tựa hồ đều dùng hết toàn lực.

      Trong tiếng tích tích phát ra từ dụng cụ, nước mắt Thích Giai sớm như hạt châu trong chuỗi hạt bị đứt dây rơi xuống.

      Lâm Tiêu Mặc giữ càng chặt, bàn tay nhàng vỗ về lưng , an ủi trong im lặng.

      Thích mẹ ngồi trước giường, giữ chặt tay chồng, giọng , “Lão Thích, ông an tâm mà , tôi tự lo cho mình, chăm sóc tốt cho Thích Giai.”

      Nghe được tên , Thích ba chuyển động con ngươi nhìn về phía Thích Giai. Thích Giai vội vàng ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai ông gọi, “Ba.”

      Thích Lê Minh đau đớn nhăn chặt mi, chăm chú nhìn hồi lâu, cánh môi nhàng mấp máy, như ngập ngừng gì đó. xoay đầu đặt sát vào bên miệng ba, rốt cuộc nghe được lời ông .

      “Đừng khóc… Mang thai đừng khóc…”

      Thích Giai cố gắng gật đầu, nước mắt lại mãnh liệt rơi.

      “Ba rồi… thay ba chăm sóc… cho mẹ…”

      Thích Giai lắc đầu, đem tay ba dán lên mặt mình, “, ba đồng ý với con giúp con trông con, ba còn phải nuôi đến mập mạp, ba thể giữ lời…”

      Thích ba gian nan giật giật ngón tay, thở hổn hển , “Con ngoan, đừng như… vậy.” xong hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tiêu Mặc sau lưng Thích Giai.

      Dường như hiểu được ánh mắt của ông, Lâm Tiêu Mặc tiến lên phía trước, cùng với Thích Giai nắm chặt tay Thích ba, sau đó gằn từng tiếng hứa hẹn, “Ba, con giúp ba chăm sóc cho Thích Giai, chăm sóc cho mẹ, ba yên tâm.”

      tiếng “ba” này làm cho Thích Lê Minh rơi lệ. Ông dùng toàn lực nắm tay Lâm Tiêu Mặc, giống như muốn đem thứ quan trọng nhất chuyển giao cho , sau đó tay bỗng dưng buông lỏng, lâm vào hôn mê.

      Bác sĩ vào xem xét, hướng về họ lắc lắc đầu, cũng thầm với Lâm Tiêu Mặc, “Sợ là chịu quá nửa đêm.”

      Thích Giai cầm lấy tay ba, vẫn động đậy canh giữ trước giường bệnh. Lâm Tiêu Mặc và Thích mẹ đều khuyên ăn cơm, “Con ăn, đứa trong bụng cũng muốn ăn mà!” Kết quả ăn vào mấy muỗng, toàn bộ đều nôn ra, Lâm Tiêu Mặc đau lòng đến đỏ hốc mắt, nhưng cũng hề khuyên bảo, chỉ ôm để uống chút nước.

      Cơm chiều qua , Thích Lê Minh rơi vào trạng thái nửa hôn mê, đau đớn rên rỉ từ yết hầu ông bật lên, ngẫu nhiên còn có thể nghe được “cục cưng, cháu ngoại…” từ đứt đoạn như vậy.

      Bác sĩ đến xem qua vài thứ, muốn gì, lại chỉ có thể nhìn Thích Giai thở dài, “Người bệnh tại toàn bộ đều dựa vào khẩu khí.” Thích Giai biết họ suy nghĩ gì, nhưng muốn làm vậy, đợi, đợi ba giống như vài ngày trước đó, vài ngày có thể chuyển ra khỏi phòng bảo hộ, sau đó xuất viện, nhìn thấy kết hôn, sinh con… tuyệt đối thể ra lời nhụt chí như ba an tâm được.

      Lâm Tiêu Mặc ôm chặt bờ vai , vài lần muốn lên tiếng khuyên, nhưng chung quy mở miệng được. Cuối cùng vẫn là Thích mẹ trong mắt còn đọng nước mắt nhìn , “Giai Giai, mẹ biết con luyến tiếc ba con , nhưng ông ấy rất đau đớn…”

      Thích Giai hé răng, vẫn như cũ nắm tay ba, chịu buông tay.

      Lúc rạng sáng, Thích Lê Minh lại bị nôn máu, lúc Thích Giai nhìn thấy bác sĩ đem cái ống thô to kia đâm vào yết hầu của ba, rốt cuộc kìm nén được, dựa vào cửa thuỷ tinh thất thần đau khổ. Lâm Tiêu Mặc còn cách nào, chỉ có thể ôm , nhìn thấy khóc, sinh ly tử biệt là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời.

      “Tiêu Mặc…” vùi đầu vào ngực , “Em biết ông rất đau đớn, em chỉ muốn để ông nhìn thấy cục cưng thôi.”

      biết.” Lâm Tiêu Mặc lấy tay vuốt tóc , vừa nghĩ đến, bỗng nhiên , “Chúng ta chụp hình siêu .”

      Biết được tình huống đặc thù của họ, phía bệnh viện đặc biệt cho phép siêu màu, cũng sắp xếp bác sĩ có kinh nghiệm đến giúp làm.

      “Bình thường tuần 24 mới có thể nhìn hình dạng của thai nhi, tại là tuần 22, đại khái cũng có thể thấy chút, bất quá tại trễ như vậy, sợ là thai nhi ngủ…” Bác sĩ cầm thanh trượt siêu di chuyển bụng , đến chỗ nào đó khoé miệng hơi nhếch lên, “Bảo bối của rất hợp tác, cho thấy mặt.”

      nhanh chóng bấm bàn phím, bắt được hình ảnh trân quý này.

      Thích Giai cầm ảnh siêu màu, nước mắt lại rơi. Lâm Tiêu Mặc ôm , dẫn về phòng bệnh. đưa mẹ xem tấm ảnh trước, Thích mẹ nhìn đến thứ nho kia, cơ bản thành hình trẻ con, khóc , “Tốt tốt, ba con có thể thấy được.”

      Thích mẹ tiến đến bên tai chồng, giọng , “Lão Thích, ông phải muốn thấy cháu ngoại sao?”

      Có lẽ đây là tâm nguyện lớn nhất của Thích Lê Minh, vừa rồi còn nhắm mắt hô hấp trầm trọng, ông phút chốc mở to mắt, nhìn vợ.

      Thích mẹ vội vàng đem tấm ảnh siêu đưa tới trước mắt ông, “Đây là cháu ngoại ông.”

      Thích Lê Minh nâng tay, như muốn cầm lấy. Thích mẹ thấy thế vội vàng nắm lấy bàn tay khô trắng của chồng, cẩn thận dán lên hình dáng của đứa . Thích Lê Minh sờ lại sờ, được lát mới lưu luyến rời đem tầm mắt chuyển đến bên người Thích Giai, yếu ớt , “Cháu ngoại của ba… xinh đẹp, giống,con…”

      Thích Giai áp mặt lên tay ông, nhàng , “Ba, ba yên tâm , con… con chăm sóc tốt cho mình và mẹ, còn bảo bối nữa.”

      Yết hầu Thích ba vang lên tiếng lầm bầm. Thích Giai nhìn ông, chuẩn bị nữa, đúng lúc này, chỗ bụng truyền đến trận thai đạp mạnh mẽ, Thích Giai cả kinh nên lời.

      Đây phải lần đầu tiên cảm nhận được thai đạp, nhưng lúc trước mỗi động tĩnh đều rất mỏng manh, hơi giống con giun ngọ nguậy, phải cẩn thận cảm thụ mới có thể phát . Nhưng lúc này giống vậy, bảo bối dường như ra sức huơ tay đá chân, chẳng lẽ bảo bối cũng biết ông ngoại thương của nó sắp ra sao?

      Lâm Tiêu Mặc thấy ngơ ngác ôm bụng, nghĩ có vấn đề gì, sợ tới mức vội vàng đỡ dậy, “Sao vậy? thoải mái chỗ nào sao?”

      “Em sao, là bảo bối cử động.”

      Dứt lời, ở bụng lại truyền đến vài chấn động mạnh, làm cho tay Lâm Tiêu Mặc khoát lên bụng cũng cảm nhận được, kích động hô to, “ động.” Vì ở chung ít mà xa cách nhiều, Lâm Tiêu Mặc bỏ lỡ vài lần thai đạp lần trước, mỗi lần nghe Thích Giai kể lại cảm giác này, liền ngứa tâm, lần này cuối cùng cũng gặp được, phát cảm giác đó so với Thích Giai miêu tả còn tuyệt vời hơn.

      Tiếng hô của hấp dẫn chú ý của Thích ba, Thích mẹ nhìn thấy ánh mắt khát khao của chồng, vội với con , “Cho ba con sờ chút.”

      Thích Giai lập tức đem tay ba dán lên bụng mình, trong lòng thầm , “Bảo bối, đá ông ngoại cái, đá …”

      Bảo bối muốn yên tĩnh bởi vì kêu gọi, quả thực dùng lực hướng tới bàn tay của ông ngoại liên tục đạp, Thích Lê Minh trợn to mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn con , mặt hề tiếc nuối, vướng bận, khát khao, bảo hộ, khi mắt nhìn về phía Lâm Tiêu Mặc, gương mặt lộ ra nụ cười yên tâm.

      Tay đặt bụng còn lực rơi xuống, máy điện tâm đồ bên cạnh phát ra dài…

      Y tá tiến vào, bác sĩ cũng đến, lúc họ thông báo tử vong, vô số người chuyện, Thích Giai câu cũng nghe được. gắt gao nắm chặt tay dần lạnh lẽo của ba , chịu buông ra. Từ nay về sau, còn người lải nhải buổi tối phải nhớ mang vớ, còn người với tìm người đàn ông thích hợp, còn người nấu cho bát mì hoành thánh gia truyền của “họ Thích”, cho “mỹ vị” tự ông làm nữa…

      Lâm Tiêu Mặc quỳ gối bên người , vuốt tóc thào lặp lại, “Còn có , còn có .”

      Thích Giai trở tay ôm lấy , vùi đầu vào vai , tựa như đứa trẻ khóc lớn. Lâm Tiêu Mặc vẫn ôm chặt, tuỳ ý để phát tiết nỗi đau và tiếc nuối của mình, cho đến khi khóc đến ngất trong lòng.

      vừa mở to mắt, liền nhìn thấy thần sắc lo lắng của Lâm Tiêu Mặc.

      “Em tỉnh rồi? Muốn uống nước ?”

      Thích Giai gật đầu, chống nệm ngồi dậy, bi thương quá độ hơn ngày ăn gì, thân thể có chút mềm nhũn ra, may mà Lâm Tiêu Mặc đúng lúc đỡ lấy , mới ngã lại xuống giường.

      “Uống chút nước trước , thông cổ họng, lát nữa ăn cháo.”

      Thích Giai thuận theo uống ít nước, sau đó hỏi, “Mẹ em đâu?”

      “Mẹ ở phòng trọ nghỉ ngơi.”

      mình? Có thể có chuyện gì ?”

      Thích Giai ngọ nguậy muốn đứng lên, lại bị Lâm Tiêu Mặc ấn xuống, “Em đừng lộn xôn, mẹ so với em còn kiên cường hơn, bà sao.”

      Thích Giai có vẻ trở về vị trí cũ, chính xác, người kiên cường nhất chính là .

      “Ăn chút cháo, gọi người mang thêm canh đến.”

      Thấy lắc đầu, Lâm Tiêu Mặc lại khuyên nhủ, “Em cả ngày ăn gì, bác sĩ tiếp tục như vậy, em sao, nhưng bảo bối nguy hiểm.”

      Lâm Tiêu Mặc thở dài, ngữ khí nghiêm túc, “Thích Giai, em quên rằng đáp ứng ba chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc cho bảo bối sao?”

      Nhắc tới ba , Thích Giai hơi chấn động, đờ đẫn nhìn vào mắt Lâm Tiêu Mặc, cuối cùng ngoan ngoãn há to miệng, dùng sức nuốt miếng cháo đút tới.

      Ăn xong, Thích Giai lại ngủ. Lâm Tiêu Mặc nhìn thấy giường tóc đen vây quanh, trái tim từng đợt co rút, hiểu được giờ khắc này an ủi khuyên giải nhiều đều có tác dụng, chỉ có ôm , ở bên , bảo vệ , để cho thời gian lắng đọng lại bi thương.

      Ngày hôm sau Thích ba qua đời, Giang Thừa Vũ và Lục Tranh lần lượt đến, họ và Lâm Tiêu Mặc cùng nhau phân công chuẩn bị hậu cho Thích ba. Thích Giai bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, tạo thành huyết áp, đường máu vẫn ổn định, xuất phát từ an toàn của mẹ con , bị lệnh cưỡng chế ở nhà.

      “Em yên tâm, bọn làm tốt mọi thứ.” Lâm Tiêu Mặc kéo tay hứa hẹn.

      Vài ngày sau, Thích Giai đưa tro cốt của ba trở lại huyện Y. Thời khắc xuống xe, mẹ bên cạnh khóc thành tiếng, “Lão Thích, chúng ta về nhà rồi.”

      Được ba người bọn họ phối hợp, lễ tang của Thích ba long trọng có chút xa hoa, biết do quan hệ của ai, bốn đoàn hát đều đến đưa tiễn. Đội ngũ đưa ma chậm rãi , Lâm Tiêu Mặc lấy thân phận con rể cầm hủ tro cốt đằng trước, thân ảnh cao ngất kia, sóng lưng thẳng tắp làm cho tim Thích Giai bỗng dưng ấm lên…

      Ngày kế tiếp, bọn họ lại lần lượt xử lý tốt mấy chuyện khác mới bay khỏi huyện Y, trở lại Bắc Kinh. Thích mẹ cùng với họ, Thích Giai vốn rất lo lắng bà ở nhà nhìn vật nhớ người, mẹ lại cười , “Tất cả của ba con đều ở trong đầu mẹ, có vật mẹ cũng có thể nhớ lại toàn bộ.”

      “Con trước , mẹ còn phải cúng thất (cúng bảy ngày lần) cho ba con, mặt khác mẹ cũng muốn mình giữ lại đoạn thời gian kia.” Sợ chịu , mẹ còn , “Con đừng lo cho mẹ, mẹ có việc gì cả. Tiểu Lâm này nửa năm nay vẫn dây dưa ở đây với con, công việc của con cũng ngừng nửa năm, nên trở về rồi.”

      “Mẹ cam đoan với con, chắc chắn chăm sóc bản thân, chờ khi con sinh, mẹ tới.”

      Ngày thứ ba quay về Bắc Kinh, Lâm Tiêu Mặc liền dẫn đến cục dân chính làm giấy kết hôn. đến vài ngày, Tô Hà đến thăm , nhìn chằm chằm cái bụng to lên của sau lúc lâu mới hỏi, “Là vì ba cậu sao?”

      Thích Giai lắc đầu, chậm rãi , “Là ý trời.”

      Tô Hà gì thêm, chỉ hứa hẹn đem chức vị của để trống, chờ sinh xong đứa con mới quay lại cũng muộn.

      Mấy ngày nay quá mệt mỏi, Thích Giai cũng muốn nghỉ ngơi thời gian, chờ sau khi con ra đời lo chuyện có quay lại làm việc .

      Vì chăm sóc cho , Lâm Tiêu Mặc tìm dì làm bảo mẫu. Dì mỗi ngày tới nấu cơm trưa và cơm chiều cho , lúc gần còn để lại cho nồi canh dưỡng thai, được dì cẩn thận điều dưỡng, sức khoẻ Thích Giai dần dần hồi phục, mặt cũng có huyết sắc.

      Buổi chiều thứ sáu, Thích Giai mình đến bệnh viện làm kiểm tra thai nhi. Vốn Lâm Tiêu Mặc định cùng đến, đáng tiếc công ty lại có việc đột xuất đến được, thấy dì cũng yên lòng để lại nồi canh bếp, liền tự mình đến bệnh viện.

      Làm xong siêu B, Thích Giai lấy điện thoại chụp lại ảnh siêu , gửi qua tin nhắn cho Lâm Tiêu Mặc. Xong mọi thứ, đỡ thắt lưng ra ngoài, kết quả mới vừa ra khỏi cửa khoa phụ sản, liền thấy người phụ nữ đứng giữa hành lang.

      ngẩn ra, sao lại khéo như vậy? Bất quá lập tức nghĩ tới, vẫn nên quyết định làm như biết, xem như trí nhớ tốt.

      Nhưng ngay khi chuẩn bị làm như thấy, đối phương lại bắt lấy cánh tay của , dùng thanh lớn , “Tôi có chuyện muốn với .”
      hamaxink, tart_trung, Snow16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :