1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sắc Yêu Ngọt Ngào - Duy Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 54
      Edit : Ái Nhân

      Gần đây Lục Tống Thụy phát việc lạ, đứa con bất hiếu trước kia ít về nhà gần đây mỗi tuần đều đúng hạn về nhà báo danh, còn luôn mang theo chút thuốc bổ đến, bằng chính là đột nhiên mua về nhà máy tập thể hình, ngay cả thời gian làm việc buổi tối, cũng quên gọi điện về nhà hỏi thăm, quả thực khác hẳn trước đây.

      Lục Tống Thụy thấy vậy hỏi Lục Chương Viễn: “Ông Lục, con trai mình trúng tà à?”

      Lục Chương Viễn ở trước gương lớn sửa sang lại quân trang của mình, mày rậm nhíu lại: “Ai biết thằng con chó chết kia chơi cái trò gì.” Vợ ông ru rú trong nhà, đại khái biết, như ông có thể nghe được, đứa con bất hiếu kia có bạn , công khai đưa vào tầm mắt công chúng, cũng biết là loại người gì. Nhưng đưa về nhà, chưa chính thức thông báo, ông cũng để ý đến.

      Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thập gấp quần áo, từng góc đều gấp thành góc vuông 90 độ: “Cho dù là gì, nó có thể thường xuyên về nhà thăm, thay đổi như vậy phải em đều hy vọng nhìn thấy sao?”

      Lục Chương Viễn ngày thường diện mạo lạnh lùng cứng rắn, làm cho người ra vừa nhìn liền cảm thấy xa cách, khi ông cười, người khác nghĩ ông tức giận, khi ông cười, người khác nghĩ ông cười lạnh. Nghe vợ , hai đường lông mày rậm nhíu lại của ông dường như giãn ra chút, đội mũ quân nhân lên đầu, liền nhanh ra khỏi phòng ngủ, bước nổi gió.

      Buổi tối khi Lục Xuyên về nhà, dì Trương bưng canh đặt lên bàn cơm, vừa thấy liền tươi cười rạng rỡ: “Dì vừa vơi mẹ con, sợ con bị tắc đường chút, đồ ăn này chờ con đến rồi làm, nhưng mẹ con lại kiềm chế được.”

      Dì Trương từ khi sinh ra làm việc trong nhà bọn họ, thân như mẹ , Lục Xuyên nới lỏng cổ áo, ngồi xuống trước bàn ăn, cười : “Dì xem con đến rất đúng lúc, vừa vặn tới lúc thức ăn mới ra lò.”

      Lục Tống Thụy nghe thấy từ phòng bếp ra, cởi tạp dề xuống, lộ ra sườn xám hoa xanh xinh đẹp, sau khi ngồi xuống, bà hỏi: “Gần đây con bận sao? Sao luôn chạy về nhà vậy.”

      “Bận a, nhưng bận mấy cũng phải đến thăm các ngài phải sao. Ba đâu?” Lục Xuyên cầm đũa lên, gắp cho bà con tôm lớn, Lục Tống Thụy thấy bưng bát lên nhận: “Ba con trở lại quân khu.” Bà đánh giá con mình: “Trước đây con phải như vậy, có thời gian cũng trở về.”

      “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, người luôn luôn thay đổi.” Tiểu Hạ cuối tuần đều thăm ba ba cùng bà nội, cũng mượn cơ hội này trở về nhà, tạo quan hệ tốt trước, làm bàn đạp để sau này mang Tiểu Hạ vào cửa.

      Lục Tống Thụy nghe như hiểu được cái gì, bên môi nở nụ cười : “Có bạn ? Khi nào mang về nhà để cho mẹ nhìn? Có thể làm cho con thay đổi như vậy, mẹ rất ngạc nhiên.”

      Lục Xuyên cố ý tránh đáp, chuyển đề tài: “Mẹ, con cho mẹ chuyện lạ, gần đây Trầm Dục để ý , đường đường chính chính theo đuổi người ta.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy đuôi lông mày nhàng cong lên: “Phải ? Này đúng là rất dễ dàng.” Hai nhà Lục Trầm quen biết nhiều đời, bà tuy rằng thích giao thiệp, nhưng cũng coi như rất thân với Lâm Tú Dung, thường xuyên nghe bà ấy nhắc đến muốn ôm cháu trai, nhưng đứa Trầm Dục này bộ dáng đẹp, tâm hồn ăn chơi lại quá nặng, khó mà an tâm được, bây giờ có thể đứng đắn theo đuổi , xem như là tiến bộ rất lớn.

      Nghĩ vậy, bà khỏi nhắc nhở Lục Xuyên: “Chuyện này bây giờ chưa chắc chắn, con cũng đừng loan báo đến chỗ dì Lâm, miễn cho bà ấy lại ước vọng ôm cháu trai, kết quả lại thất vọng.”

      Lục Xuyên tình ý sâu xa liếc nhìn mẹ mình cái: “Mẹ, người đây đến dì Lâm, hay là chính mình vậy? Sao lại chân thành xúc động như vậy.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy nhanh chậm liếc xéo cái: “Con nếu có thể sớm sinh con đẻ cái chút, thừa lúc mẹ bây giờ xương cốt còn khỏe mạnh, có thể thay con chăm đứa bé. Hơn nữa nếu con còn lề mề, ngay cả Trầm Dục cũng chạy trước con.

      Lục Xuyên cười thầm: “Mẹ, con đây phải cố gắng sao, người đừng có gấp.” biết tuy rằng mẹ mình bình thường ngoài miệng , trong lòng cũng muốn ôm cháu.

      Lục Tống Thụy nghe vậy con ngươi sáng lên, như vậy đúng là có bạn : “Trước mang người về đây cho mẹ và ba con nhìn kỹ hẵn , là như thế nào, có điều phải qua được cửa ba con?”

      đến qua cửa, Lục Xuyên nhớ đến Kỳ Thư, năm đó mang về nhà, tuy rằng mẹ cũng rất vừa lòng, nhưng phản đối nhất là ba . Cầm chén đặt xuống, cố ý thở dài: “Lại , bây giờ thời cơ chưa chín mùi, hơn nữa hai người lại luôn soi mói như vậy, con nào dám tùy tiện mang người đến nhà.”

      Lục Tống Thụy nghe thấy cũng nhớ đến duy nhất nhiều năm trước con mang vê, bộ dáng rất tốt, nhưng xuất thân tốt lắm, cha là nhân viên bảo vệ, mẹ là người bán hàng. Lúc ấy bà cũng vừa lòng lắm, nhưng nhịn có nổi giận, nhưng ông Lục tính tình có chút nóng nảy, lập tức cho kia sắc mặt tốt.

      Chắc chắn chuyện này tạo thành thương tổn cho Lục Xuyên, mới có thể nhiều năm trở lại đây, trừ người đó, cũng mang khác về nhà. Lục Tống Thụy nghe thấy rót cho bát canh, lời ôn nhu : “Chờ con cảm thấy thích hợp, vẫn mang về để cho chúng tôi xem, mẹ cam đoan lần này ba con giẫn dỗi lung tung.”

      Khóe miệng Lục Xuyên nâng lên độ cong cực kỳ , rất nhanh liền tan , cố ý : “Lại , con cũng vội.”

      Lục Tống Thụy nghe thấy ngầm trừng mắt liếc cái, vội, nhưng bà muốn ngậm kẹo đùa cháu a, ông già cả ngày lo nghĩ chuyện quân khu, thằng lại ở nhà, vậy nếu có đứa cháu cùng bà, là tốt biết mấy.

      Lục Xuyên làm bộ như phát bà trừng mắt, vùi đầu uống hết canh trong bát, liền đến sofa ngồi xem tivi, dì Trương thu dọn bát đữa vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cắt đĩa hoa quả ra, trong TV trùng hợp chiếu chương trình của Kỳ Thư, bà thấy con mình nhìn chằm chằm màn hình, nhất thời hết hồn. Bạn của , phải vẫn là này chứ?

      yên đem hoa quả đặt lên bàn trà trước mặt , bà ngồi xuống bên người , cẩn thận quan sát sắc mặt của , thử: “Cũng biết ta về nước khi nào?”

      Lục Xuyên nhún vai: “Nghe là mấy tháng trước.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy trái tim trầm xuống: “Các con gặp mặt rồi?”

      Lục Xuyên gật đầu, xoay qua nhìn bà: “Mẹ, lúc trước vì sao hai người thích Kỳ Thư như vậy?”

      Lục Tống Thụy nghe vậy than , thẳng thắn thành khẩn : “Bởi vì xuất thân của ta tốt, môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, khi đó con còn trẻ, mẹ và ba con đều muốn cho con nhiều lựa chon hơn.

      Lục Xuyên lắc đầu: “Môn đăng hộ đối quan trọng như vậy? Con thích mới là chính.”

      Lục Tống Thụy nghe thấy lời này của con có chút suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến ám chỉ Kỳ Thư, liền vội giải thích: “Kỳ con bé Kỳ Thư này, phải như tưởng tượng của con.”

      Lục Xuyên im lặng lát, mày hơi nhíu lại: “Hả?”

      Lục Tống Thụy nhớ lại ký ức năm đó, tiếng thở dài: “Sau khi con mang ta về nhà, ba con mình tìm ta chuyện, mẹ lúc đó, chúng ta đều thấy được các con tuổi quá , chuyện kết hôn này càng thận trọng, hơn nữa xuất thân ta tốt, chúng ta lo lắng ta phải thích bản thận con, mà là thích thân phận địa vị của con.”

      “Cho nên ba con chuẩn bị chút tiền, ta nếu đồng ý chia tay với con, số tiền này thuộc về ta, nhưng ta cự tuyệt, chúng ta nghĩ ta ngại ít, liền đưa cho ta tấm sec, ta hỏi chúng tôi có phải vĩnh viễn để cho gả vào nhà họ Lục, ba con đúng, ta bảo chúng ta đưa cho ta số tiền kia, cho ta Mĩ du học, bao tất cả chi phí cho ta, như vậy ta chia tay với con.”

      Lục Xuyên rơi vào trầm mặc, Lục Tống Thụy thấy vậy tiếp tục giải thích: “Chúng ta cũng với ta, bảo ta được chuyện này cho con, lúc ấy con với ba con vì chuyện thi vào nhà nước mà cãi nhau túi bụi, mẹ muốn cho con thêm lý do chán ghét cha con, con thích ta như vậy, nhất định cho rằng chúng ta ép buộc ta. Đương nhiên chuyện này chúng tôi có lỗi, nhưng ta cũng khó tránh tội, nếu có thể kiên định với con chút nữa, chúng tôi cũng làm gì được ta.”

      Cho nên, tiền ta phải là học bổng, mà là cha mẹ cho. biết gia đình ta chịu nổi chi phí cho ta Mĩ du học, vẫn luôn chắc ăn cho rằng ta nhận học bổng ra nước ngoài. Cho nên ta phải vì sợ cha con bọn họ bất hòa chia rẽ, lại càng phải vì ba đe dọa ta mới rời , chính ta lựa chọn tiền tài cùng tương lai sáng lạn, cho nên ta rời .

      Lục Xuyên cảm thấy quá khứ mình chính là câu chuyện cười, bỗng nhiên hy vọng Kỳ Thư về nước, như vậy ít nhất còn có thể lưu lại ký ức tốt đẹp. Lục Tống Thụy cẩn thận quan sát sắc mặt : “Con, bạn bây giờ của con, phải là ta chứ? Mẹ nghe ba con , thanh danh ta ở nước Mĩ được tốt, con cũng đừng đến gần ta nữa.”

      Lục Xuyên tất nhiên hiểu tốt là chỉ cái gì, dựa vào lưng sofa, đổi kênh tivi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng vớ vẩn, con và ta có khả năng lại có cái gì.”

      Lục Tống Thụy nghe được giọng điệu kiên định của , giống có lệ, hơi chút an tâm: “Con tức giận mẹ cùng ba con?”

      “Có gì tức giận, đều là chuyện qua rồi, lại nếu hai người thử, con cũng biết ta là hạng người gì. Sao hai người sớm cho con biết?”

      “Lúc ấy nếu như cho con, con có thể bình tĩnh ôn hòa chấp nhận giống như bậy giờ sao? Con chắc chắn nghĩ mẹ và ba ba con phá vỡ đôi uyên ương, người phản nghịch lại càng nghe chúng ta, chúng ta tình nguyện để cho con tin rằng chính ta muốn chia tay.”

      Lục Xuyên im lặng lát, gật đầu đồng ý, nếu lúc ấy cho , chính mình nhất định chịu tin, nhất định cho rằng ba mẹ ra tay, nhưng bây giờ, cho dù ba mẹ cùng Kỳ Thư bên nào đúng, đều có căn cứ xác thực để chứng minh, ngược lại càng bằng lòng tin tưởng cha mẹ .

      Lục Tống Thụy nghe thấy vẻ mặt bình thản của , nhìn ra vết thương nào, tin tưởng đoạn quá khứ đó trôi qua, liền hỏi: “Vậy bạn bây giờ của con, rốt cuộc là ai?”

      Lục Xuyên thừa nước đục thả câu: “Đến lúc mang đến trước mặt mẹ, mẹ biết. ấy giống Kỳ Thư, hai người nếu có gì hài lòng, thu lại, con muốn bởi vì nguyên nhân bất ngờ nào mà bị tổn thương.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 55
      Edit : Ái Nhân

      Lục Tống Thụy nghe vậy ngạc nhiên liếc mắt nhìn cái: “Biết rồi, mẹ với ba con, bảo ông ấy thu lại tính tình chút, già đầu rồi, hở chút liền giống như pháo nổ, nghĩ trong nhà cũng là doanh trại à.”

      “Cảm ơn mẹ.” Lục Xuyên cười cười với bà, Lục Tống Thụy nghe thấy cũng nhịn được mặt giãn ra, người ta con trai cưới vợ quên mẹ, lúc trước bà còn lo lắng sau khi con trai có bạn , có thể càng thêm bất hòa với gia đình hay , bây giờ xem ra, giống như có chuyện như vậy, lập tức sinh thêm nhiều tò mò với bạn của .

      Lục Xuyên lại hàn huyên với bà lát, tính thời gian khác biệt lắm, liền đứng dậy tạm biệt bà, lái xe trở về Bán Đảo Thành Ban. Kim Hạ ở phòng bếp, để hộp giữ lạnh vào tủ lạnh, thấy trở về: “Ba em chuẩn bị cho chút canh xương, ngày mai có muốn mang ít đến cơ quan, giữa trưa ăn ?”

      “Được.” Lục Xuyên từ phía sau ôm chặt , cằm gác lên hõm vai : “Em xem, cha vợ thương .”

      Kim Hạ thúc khuỷu tay về phía sau đụng cái: “Cái gì mà cha vợ, nghĩ hay.”

      Lục Xuyên ôm , thuận theo chấp nhận: “Ba em đồng ý em sống chung với , phải chính là thừa nhận là con rễ ông sao? Ông phải là cha vợ là gì.”

      Bên tai Kim Hạ có chút nóng đỏ, tiếp tục thảo luận đề tài này với : “ buổi tối thăm ba mẹ , bọn họ vui mừng chứ?”

      “Mẹ rất vui mừng, ba à, lần này gặp, trở lại quân khu rồi.” Lục Xuyên hà hơi bên tai : “Em vợ xấu này, khi nào theo trở về gặp ba mẹ chồng?”

      Kim Hạ cứ nghĩ đến phải gặp tư lệnh, liền trực giác lùi bước: “Gặp cha mẹ còn sớm quá, chúng ta mới sống chung bao lâu.”

      “Sao mà sớm? cũng gặp người nhà em rồi.” Lục Xuyên hôn vành tai : “Em cũng nên gặp cha mẹ chứ?”

      Lỗ tai Kim Hạ tê dại trận, rụt cổ né tránh: “Lại , em còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, có chút sợ hãi.”

      Lục Xuyên cười: “Sợ cái gì? Ba cũng ăn em.”

      biết vì sao, em chỉ là có chút sợ hãi.”

      Lục Xuyên biết còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nên ép buộc nữa, động tay thắt lưng : “Mẹ ngược lại rất hứng thú với em.”

      Kim Hạ nhột ở trong lòng xoay loạn: “Đừng cù, đừng cù, rất nhột a.”

      yếu đuối còn sức giãy dụa, ở trong mắt Lục Xuyên, giống như mời gọi, ôm ngang lên, nhanh vào phòng ngủ, hai mắt rực sáng: “ cũng rất có hứng thứ với em đấy.”

      Đặt lên giường, liền thô bạo đè lên, gỡ gỡ, kéo kéo, khoảng cách của hai người trong lúc đó kéo sát lại, Lục Xuyên bá đạo hôn lên môi , liếm lưỡi mút vào, tiếp theo dọc theo gò má, vành tai, cổ, xương quai xanh, ngực, ngừng hôn môi cắn cắn xuống dưới.

      Cả người Kim Hạ nóng lên, bàn tay hơi thô ráp của chạy toàn thân , mỗi chỗ đụng đến, đều nóng rực, cuối cùng đứng ở sau đầu gối , cầm hai chân kéo sang hai bên, lại nâng mông lên , đầu cúi xuống, cái gì đó ẩm ướt linh hoạt mềm nhũn chui vào khe hở kia, Kim Hạ lập tức than ra tiếng.

      Mỗi lần liếm lưỡi ma sát, đều mang đến tê dại mãnh liệt, làm cho cả người run rẩy, gần như theo bản năng đứng dậy, nghênh đón đầu lưỡi tiến vào, ở chỗ sâu trong thân thể co rút trận kịch liệt xong, choáng váng hoa mắt ngã giường, Lục Xuyên thấy ép đến ý loạn tình mê, liền đỡ lấy chính mình thẳng lưng đâm vào. Kim Hạ trong hỗn độn bỗng nhiên nhận ra điều gì, lập tức tỉnh táo lại, liên tục lui thân về phía sau, lên án: “ mang bao.”

      Lục Xuyên nghĩ đến còn nhớ đến việc này, quỷ kế bị phát , cũng hoảng hốt, thản nhiên sát lại, cầm bắp đùi : “Bảo bối, định mang bao, muốn em tốt.”

      Hai chân Kim Hạ bị kéo cằng gần như thành hình chữ trình(呈), thô dài kia ngay tại lối vào ma sát như có như , khiến cho thân thể trận khát vọng mãnh liệt trận, thêm con ngươi như đá đen của , lúc này mang theo dụ hoặc vô tận, làm cho mấy lần muốn gật đầu, nhưng: “Hôm nay phải là kỳ an toàn của em, nếu làm nhưng vậy, trúng thưởng sao bây giờ?”

      “Trúng sinh thôi.” vốn có chủ ý này.

      “Nhưng chúng ta còn chưa có…”

      “Chưa kết hôn?” Lục Xuyên đến gần hôn cái, giọng khàn khàn: “Này còn đơn giản, có rảnh chúng ta đến cục nhân dân, làm chuyện này.”

      Kim Hạ thay đổi sắc mặt, quở trách: “Ai muốn cùng đến cục nhận dân, tóm lại hôm nay mang bao làm.”

      “…” Vợ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, Lục Xuyên bại trận, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra bao cao su, xé mở đội vào, vận động kịch liệt này mới có thể tiếp tục tiến hành.

      -

      Liên tiếp vài lần giường, Kim Hạ đều bắt bớ Lục Xuyên vận động trái quy tắc, đặc biệt trước khi đạt đến cao trào, vét sạch ý thức của , để cho ý loạn tình mê, nhưng từ lần đầu tiên trở , ngay trong đầu luôn kéo căng dây cung, khi tiến vào trong , hơn nữa chú ý có làm biện pháp an toàn hay .

      Lục Xuyên cũng nhận ra được chiêu này vô dụng, có điều cảnh giác, mình sao lại ép buộc, xấu lắm, chỉ cần chịu, đều có khả năng thành công, cho nên tiếp theo đều quy củ, làm việc theo điều khoản.

      Sau khi vào hè, ông Kim Đầu cùng bà nội đều có chút kiềm chế được, nhân dịp cuối tuần Kim Hạ về nhà, hai ông bà liền hỏi: “Con , con cùng Lục Xuyên tính như thế nào? Khi nào kết hôn a?”

      Đột nhiên bị hỏi, Kim hạ có chút e lệ, nhưng ràng vấn đề này đối với người lớn mà là rất tự nhiên, cũng rất quan trọng: “Chưa biết khi nào kết hôn, con còn chưa gặp cha mẹ ấy.”

      Bà nội kinh ngạc: “Sao, Tiểu Lục chưa mang cháu về gặp người lớn?”

      Kim Hạ cúi đầu: “ phải, ấy muốn dẫn con trở về, là chính con còn sợ hãi, ấy chờ chút.”

      “Có gì phải sợ, bọn họ cũng khong phải là quái, còn có thể ăn người hay sao?” Bà nội cười cười : “Cháu , nghe bà , lần sau Tiểu Lục nhắc lại mang con về nhà, con phải a, chúng ta cũng làm chuyện xấu, đứng ngay thẳng, có gì phải sợ.”

      Kim Hạ miễn cưỡng cười cười: “Bà nội, cháu biết, cháu tự mình có chừng mực.”

      -

      Kế tiếp Lục Xuyên phải Thượng Hải ít hơn 2 tuần, đây là lần đầu tiên hai người tách ra, sau khi ở chung, Kim Hạ có chút luyến tiếc, cho nên lúc thu dọn hành lý, biểu tình có chút chán nản, Lục Xuyên phát , ôm vào lòng, cọ cọ chóp mũi : “Sao vậy, luyến tiếc?”

      Kim Hạ mặt cứng ngắc gật đầu, Lục Xuyên khỏi cười rộ lên: “Vậy em xin phép cùng .”

      được, năm nay xin nghỉ nhiều, lại xin em rất ngại.” Lúc trước bà nội bị gãy chân, ngày nghỉ của vượt quy định.

      “Có gì mà ngại, với Hướng Nam tiếng là được, lại em nhân viên Nhân Hằng phải tiếp cổ đông Nhân Hằng là điều hiển nhiên.”

      Kim Hạ liếc mắt khoét cái: “Đáng ghét, cần sử dụng đặc quyền tùy tiện, giống như biến thành em theo làm trò đùa.”

      Lục Xuyên cười ôm chặt khuôn mặt của hôn lúc: “Được rồi, em ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh, chờ trở lại.”

      Lục Xuyên rồi, mỗi ngày hai người ban ngày gửi tin nhắn, buổi tối nấu cháo điện thoại, chẳng qua gặp được mặt, đưa tay sờ được, có cảm giác được ôm, cực kỳ khó chịu, buổi tối Kim Hạ có chút mất ngủ, có khi nửa đêm tỉnh lại, đụng đến bên cạnh có ai, lại sợ nhảy dựng.

      chịu được, liền vụng trộm đặt chuyến bay buổi tối thứ sáu, bay đến Thượng Hải cho ngạc nhiên. Gọi xe đến khách san của , xe nhận được điện thoại của : “Bảo bối, sao vừa rồi lại tắt điện thoại?”

      máy bay, tất nhiên khởi động máy, Kim hạ dối: “Di động hết pin, mới vừa sạc. Bây giờ ở đâu?”

      “Tiếp khách xong vừa trở về khách sạn. Đúng rồi, ngày mai em về nhà, nhớ đem theo mấy hộp cá đại dương, để cho người lớn ăn khỏe.”

      “Được.”

      Hai người đâu đâu lúc, Lục Xuyên : “Bảo bối, nhớ em.”

      Kim Hạ tiếng: “Em cũng nhớ .”

      “Ngoan, nhịn vài ngày nữa trở lại.”

      “Vâng.”

      “Vậy em ngủ sớm chút, tắt máy trước.”

      “Ngủ ngon.”

      Tắt di dộng, Kim Hạ cười giống như con mèo ăn vụng, vất vả đến khách sạn, khẩn cấp nhảy xuống xe, đến thẳng phòng .

      Lục Xuyên mở cửa ra, đứng trước mắt là người mình ngày ngày thương nhớ, nhớ đến xa cuối chân trời, đại não từ trước đến nay luôn luôn linh hoạt cũng chậm lát, mới tay ôm lấy vào lòng: “Lá gan em càng lúc càng lớn, càng dám gạt .”

      “Em muốn làm ngạc nhiên.”

      Lục Xuyên gắt gao ôm : “Mua vé máy bay khi nào?”

      “Hôm kia.”

      “Em được đấy, giấu ba ngày.”

      Kim Hạ cười ha ha, lúc này Lục Xuyên mới buông ra, cầm túi xách tay : “ vào.”

      Kim Hạ nhíu mày: “Cứ như vậy để em vào? Trong phòng giấu xinh đẹp nào?”

      Lục Xuyên nâng cằm lên, híp mắt nhìn: “Vốn chuẩn bị giấu, nhưng em đưa đến cửa, đêm nay cố mà hưởng dụng em thôi.” xong liền kéo vào, cửa vừa đóng ép người lên tường bắt đầu cởi quần áo: “Bảo bối, em đến đúng lúc, nghẹn mấy ngày, nếu hạ hỏa vô năng mất.”

      Kim Hạ giãy khỏi trốn vào phòng tắm, vừa chạy vừa cười : “Em mới xuống máy bay, để em tắm rửa cái .”

      Lục Xuyên liền đuổi theo vào, kết quả là hai người cùng nhau tắm, trong phòng tắm làm lần, ôm về giường lại làm lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng yên tĩnh.

      Nằm ga giường khô ráo, ôm từ sau lưng, mười ngón đan vào nhau, giao nắm trước ngực , tình cảm sâu nặng, tự chủ lại nhắc đến chuyện kia: “Bảo bối, theo trở về gặp người lớn .”

      Kim Hạ im lặng lát, nhàng gật đầu: “Được được, chỉ sợ bọn họ thích em.”

      Lục Xuyên ho khan hai tiếng: “Nếu đoán sai, bọn họ có thể thích em lắm.”

      Kim Hạ đoán được điều đó, đây cũng là nguyên nhân e ngại, nhưng vẫn đá cái: “ như vậy, căn bản phải là giúp đỡ được ?”

      “Sao phải giúp đỡ, là hợp lý giảm bớt mong đợi của em, miễn cho em kết quả là thất vọng. Em cần hy vọng xa vời bọn họ thích em, chỉ cần chán ghét em là được, mình em là đủ rồi.”

      Kim Hạ phốc cười ra tiếng, cọ cọ xát xát giống như con mèo: “Vậy cho em nghe chút , ba mẹ đều ghét cái gì?”

      Lục Xuyên bắt đầu tỉ mỉ cho , giống như thi sinh trước cuộc thi, thầy giáo chỉ trọng tâm cho, mãi đến nửa đêm cũng có buồn ngủ. Hai người ước định tốt, đợi sau khi công tác trở về, liền sắp xếp thời gian, dẫn gặp người lớn.
      Hale205, Parvarty, cobevotam13 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 56
      Edit : Ái Nhân

      Biệt thự nhà họ Lục.

      Trong phòng làm việc tràn đầy ánh nắng mặt trời, giá sách gỗ lim gọn gàng đầy sách quân , Lục Chương Viễn ngồi ở trước bàn, trong tay nắm bản binh pháp Tôn Tử buộc chỉ, bên cạnh là trà đất sét lượn lờ khói trắng nghi ngút, phòng yên tĩnh.

      Truyền đến tiếng gõ cửa có luật, nhanh chậm, tầm mắt Lục Chương Viễn tập trung vào trang giấy xưa cũ ố vàng trong tay, trầm giọng: “Tiến vào.”

      Lục Xuyên đẩy cửa vào: “Ba.”

      Lục Chương Viễn nâng mắt lên, lại hạ xuống, cầm lấy chén trà nhấp ngụm: “Chuyện gì?”

      “Con chuẩn bị buổi tối thứ bảy tuần sau dẫn bạn về, hy vọng ba bớt chút thời gian gặp mặt lần.”

      Lục Chương Viễn ngẩng đầu lên, sách trong tay cũng tự chủ được chậm rãi đặt xuống, im lặng lát: “Chuyện tuần sau bây giờ tốt, đến lúc đó tính.”

      “Ba.” Lục Xuyên hiếm khi kiên nhẫn: “ ấy là gia đình bình thường, con hy vọng ba thích ấy, chỉ hy vọng ba tôn trọng ấy.”

      gương mặt cứng rắn lạnh lùng của Lục Chương Viễn nhìn ra cảm xúc, cúi đầu : “ ra ngoài , ba đọc sách.”

      Lục Xuyên cố chấp đứng lát, định thêm cái gì, cuối cùng ra khỏi miệng, quay người lại ra ngoài. cần Kim Hạ nhận được đồng ý của ông, là con cái, nghĩa vụ của là thông báo cho ông, chứ phải làm ông vừa lòng.

      -

      Tối thứ sáu, Kim Hạ như dự đoán, mất ngủ, ở giường lăn qua lăn lại, thế nào cũng ngủ được. Lục Xuyên bắt được cánh tay , ôm vào lòng: “Hồi hộp như vậy?”

      “Vâng.” Kim Hạ cau mày: “So với thi vào đại học còn hộp hội hơn.”

      Lục Xuyên bật cười: “Có làm hậu thuẫn cho em, em còn sợ cái gì? Hơn nữa nếu ngủ, ngay mai sao có tinh thần gặp ba mẹ ?”

      Kim Hạ vẻ mặt đau khổ năn nỉ: “Bằng đánh em ngất ! Đánh ngất cái gì cũng biết.”

      Lục Xuyên nhéo mặt cái: “Ngủ , đừng nghĩ nhiều. Ngày mai ban ngày còn có thời gian, đến lúc đó tiếp tục sầu cũng muộn.”

      Kim Hạ ngẫm lại cũng đúng, có chuyện gì đều để ngày mai lo tiếp , bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi, vì thế nhắm mắt lại, tim bình ổn, buộc chính mình vào giấc ngủ.

      Hôm sau, lục tung tủ quần áo, lập tức lấy ra bộ trong ngăn khoa tay múa chân người: “Giúp em nhìn xem, cái này thế nào?”

      Bị hỏi liên tục vài lần, thái dương Lục Xuyên có chút đau: “ phải ngày hôm qua em chọn được rồi sao?”

      “Hôm nay em lại cảm thấy bộ đó được, được trang trọng lắm, làm người ta cảm thấy lỗ mãng.” Kim Hạ nhìn nhìn váy tay, tự nhiên nhìn lại lắc đầu: “Cái này cũng được, quá cứng nhắc.”

      “Bảo bối, quần áo của em đều rất bình thường, mặc cái gì cũng được.” Lục Xuyên qua xem, giúp chọn bộ váy liền áo chấm hoa màu cà phê đậm, xinh đẹp đáng , lại tôn lên làn da trắng của : “Nghe , chọn cái này.”

      Giải quyết dứt khoát. Kim Hạ cất quần áo còn lại vào tủ, tiếp theo tiếp tục dằn co cái khác, tóc buông xõa hay buộc đuôi ngựa, trang điểm hay để tự nhiên, đeo trang sức hay , giày mang đôi nào hợp…

      Vốn dĩ thời gian xem như dư dã, trong do dự lựa chọn chậm rãi trôi qua, chờ vừa ý với trang phục của mình, bọn họ vừa vặn quẹt thẻ ra khỏi cửa. Đầu tóc cột cao, đánh phấn , kẻ chút mi mắt, trông có vẻ tươi sáng, dù sao gặp tư lệnh, người trong bộ đội, chỉ sợ khó nhìn nhất là người tinh thần ủ rủ.

      Cha mẹ Lục Xuyên năm ngoái ở trong ký túc xá quân khu, sau lại chuyển ra, má Lục im lặng vui mừng, cha Lục mua biệt thự ở ngoại ô thành phố.

      Bởi vì tình hình giao thông tốt, thời gian Lục Xuyên đến, sớm hơn dự tính 15’, Lục Tống Thụy nghe thấy, tự mình ra mở cửa, bà mặc sườn xám thanh lịch, tóc bới cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trong sáng thuần khiết, khí chất dịu dàng, dáng người hơi gầy, có chút ý vị chưa nếm trải khói lửa nhân gian, tuy trung niên, nhưng vẫn có thể thấy được, năm đó bà nhất định là người đẹp lạnh lùng.

      Chống lại đôi mắt nhạt kia, cả người Kim Hạ cứng lại, ngay cả mỉm cười từ bên trong mà ra, cũng trở nên cứng ngắc, chạm cái vỡ, Lục Xuyên phát hồi hộp, nhàng cầm tay , giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn con Kim Hạ, đây là mẹ .”

      Kim Hạ máy móc gật đầu: “Xin chào dì.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy thoáng đánh giá, giọng đáp lại: “Xin chào.” Diện mạo bình thường, thể khen, cũng ngại chọn, hai chữ đánh giá, tốt.

      Lục Xuyên dẫn Kim Hạ vào nhà, trong phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, đậm chất Trung Quốc, phòng khách có tủ gỗ đàn hương màu đen to lớn, trong đó bày các loại đồ cổ, Kim Hạ đứng nơm nớp lo sợ, cực kỳ tò mò đối với nhưng vật trước mắt, lại dám mở to mắt dùng sức xem nhiều hơn, vội vàng quét vài lần, rồi thu tầm mắt lại.

      Lục Xuyên đưa quà qua: “Mang theo chút quà gặp mặt cho mẹ và ba.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy đưa tay nhận lấy, theo lễ đáp lại: “Cảm ơn.” Tiếp theo đưa qua cho dì Trương bên cạnh: “Đem cất .”

      Lục Xuyên kéo Kim Hạ đến sofa bằng gỗ ngồi xuống, nhìn chung quanh phòng vòng: “Ba đâu?”

      Lục Tống Thụy nghe vậy, ngồi xuống sofa đơn, hình như có chút xấu hổ: “Ba con còn ở quân khu, nhất thời có việc nán lại, mẹ điện cho ba con giục ông, bảo ông ấy về gấp.”

      Lục Xuyên ước chừng hiểu được xảy ra chuyện gì, định toạc, tránh cho Kim Hạ đau lòng: “ sao, ba luôn luôn bận rộn việc quân, chẳng hạn có chuyện xảy ra, rất bình thường.”

      Lục Tống Thụy ràng nghe thấy, lời này tuy là với bà, thực tế là cho bạn nghe. Bà khỏi nhìn về phía Kim Hạ, mỉm cười : “ biết tiểu thư Kim là người vùng nào?”

      Kim Hạ cung kính đáp: “Cháu là người Sơn Tây.”

      “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

      Kim Hạ sợ bà ngại mình ít tuổi, hiểu chuyện, liền : “Năm nay tròn 24 tuổi.”

      “Vậy thân thể ba mẹ tốt chứ?”

      Kim Hạ do dự nhìn mắt Lục Xuyên, Lục Xuyên gật đầu với , lúc này mới chậm rãi : “Mẹ cháu qua đời năm ngoái, ba cháu thân thể bình thường, có chút bệnh cũ.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy im lặng lát, hỏi tiếp: “Cha là nghề gì?”

      Kim Hạ có chút xấu hổ, tự chủ được xiết chặt vạt áo đầm của mình: “ tại ba cháu có công việc ổn định, tạm thời làm việc ở căntin.

      Lục Tống Thụy nghe vậy khó nén vẻ mặt kinh ngạc, trầm mặc tiếp tục hỏi nữa, dì Trương bưng trà lên, ngắt lời lát, tiếp theo Lục Tống Thụy nghe thấy đứng dậy: “Mẹ vào phòng bếp xem xem đồ ăn nấu xong chưa.”

      Kim Hạ đợi các bà xa, mới giọng với Lục Xuyên: “Xong rồi, mẹ giống như thích em lắm.”

      Lục Xuyên cười xoa xoa đầu : “ quên lời ? Hôm nay em chỉ cần làm cho bọn họ chán ghét là được.”

      Kim Hạ khép mi gật đầu, dì Trương từ phòng bếp ra, tiếp đón: “Có thể vào ăn cơm.”

      Lục Xuyên kéo : “Nào, mang em rửa tay.”

      Kim Hạ sửng sốt: “ chờ ba sao?”

      cần chờ, ông ấy công việc nhiều, biết khi nào có thể về.”

      -

      Ngồi vào bàn ăn, 5 món mặn món canh, đều là món ăn gia đình, nhưng cũng xem như phong phú, Lục Tống Thụy với Kim Hạ: “Đừng khách khí, ăn nhiều chút.”

      Kim Hạ gật đầu: “Cảm ơn gì.” Đợi bà gắp đũa đầu tiên, mới đưa tay cầm đũa.

      “Tiểu thư Kim, quen biết với Lục Xuyên nhà tôi như thế nào?”

      Kim Hạ cứng họng, đầu óc có chút trống rỗng, đáp án chuẩn bị tốt trước đó nhất thời nhớ ra, Lục Xuyên thấy ngẩn người, đúng lúc chen vào : “Mẹ, vấn đề này nên hỏi con mới đúng, chúng con quen biết qua công việc, con theo đuổi ấy.”

      “Quen biết qua công việc?” Lục Tống Thụy nghe vậy mày liễu nhướng lên: “Chẳng lẽ công việc của tiểu thư Hạ liên quan đến bất động sản?”

      Kim Hạ khôi phục tinh thần lại, thấp thỏm gật đầu: “Cháu là trợ lý kiến trúc sư, ở bất động sản Nhân Hằng.”

      học đại học là chuyên ngành kiến trúc.”

      Kim Hạ lắc đầu: “ phải, cháu học toán học.”

      “Học ở đâu?”

      Kim Hạ tên trường đại học mình, sau đó hiển nhiên dì có bao nhiêu hứng thú với , hỏi thăm gì nữa, ngược lại ít việc vặt cùng Lục Xuyên, chen vào được, đành im lặng vùi đầu ăn cơm.

      Trong bữa cơm Lục Xuyên săn sóc gắp ít thức ăn vào bát , Kim Hạ nháy mắt với , hai người sống chung khoảng thời gian, tự nhiên có thần giao cách cảm, Lục Xuyên lập tức hiểu ý cũng gắp chút thức ăn cho mẹ: “Mẹ, mẹ ăn nhiều chút.”

      Lục Tống Thụy nhìn vào trong mắt hai người qua lại, mỉm cười với Lục Xuyên: “Bây giờ con ngược lại hiếu thuận hơn so với trước kia.”

      Lục Xuyên cười nhìn Kim Hạ: “Còn phải là ấy hiếu thuận, nhân tiện kéo theo con.”

      Kim Hạ ngượng ngùng cúi đầu, Lục Tống Thụy nghe vậy nhìn cái, có chút suy nghĩ.

      Ăn cơm xong, Kim Hạ đứng lên giúp đỡ thu dọn bát đũa, Lục Tống Thụy thấy vậy khuyên can: “ cần dọn, dì Trường làm lấy.”

      sao ạ, cháu rửa được mà.” Kim Hạ cảm thấy đêm nay chưa lưu lại cho người ta ấn tượng tốt, tự chủ được muốn làm chút gì đó.

      rửa cùng em.” Lục Xuyên cũng đứng lên: “Mẹ, chúng con rửa chén.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy, biết lay chuyển được con mình, đành theo hai người bọn họ, đợi bọn họ dọn dẹp phòng bếp sạch , ba người trở lại ghế sofa ngồi chuyện phiếm. Lục Xuyên cùng Lục Tống Thụy đều đợi Lục Chương Viễn trở về, chỉ có Kim Hạ biết nội tình, nghĩ ba Lục Xuyên có việc ở quân khi, trở lại được, còn thầm nhàng thở ra, mà má Lục tuy rằng luôn mỉm cười, nhìn vui buồn, nhưng ít ra làm người ta cảm thấy hiền hòa, dễ dàng ở chung.

      Đợi lâu, cuối cùng Lục Xuyên kéo Kim Hạ lên, đứng dậy tạm biệt, Lục Tống Thụy tiễn đến cửa, dặn Lục Xuyên: “Có thời gian về thăm nhà nhiều hơn.”

      Lục Xuyên gật đầu, Kim Hạ vẫy tay với bà: “Hẹn gặp lại dì.”

      Hai người ngồi lên Land Rover, xe chậm rãi chạy ra ngoài, lúc này Kim Hạ mới buông lỏng lớn giọng: “Mệt mỏi quá.”

      Lục Xuyên cười cười: “Mẹ người này ra rất dễ sống chung, chờ em thân quen với bà tốt, hôm nay em quá khẩn trương, mới có thể cảm thấy mệt.”

      Kim Hạ xoa bóp bả vai: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt, cũng biết nên cái gì, sợ nhiều sai nhiều.”

      Lục Xuyên mở máy điều hòa, tầm mắt dừng ở chiếc xe chậm rãi chạy đến, nhất thời xa xầm mặt, Kim Hạ phát thần sắc khác thường của , theo ánh mắt nhìn lại, là chiếc xe Jeep quân nhân: “Đây là xe của ba ?”

      Lục Xuyên gật đầu, thu lại tầm mắt, Kim Hạ thấy còn chạy ra ngoài: “Chúng ta quay lại sao?”

      Lục Xuyên nhấn chân ga xuống: “ cũng rồi, còn quay lại làm cái gì? Sau này lại đến.”
      Hale205, Parvarty, cobevotam10 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 57
      Edit : Ái Nhân

      Lục Chương Viễn đẩy cửa vào nhà, Lục Tống Thụy nghe thấy lên đón, có chút trách cứ: “Sao giờ mời về, người ta vừa mới .”

      Lục Chương Viễn cởi bỏ cúc áo đầu tiên của quân phục: “Biết, đường trở về thấy.”

      " xuống xe gặp mặt?"

      “Có gì hay mà gặp, lại vào được cửa nhà họ Lục.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy trút ra tiếng thởi dài : “ bé này thoạt nhìn thành an phận, chỉ là điều kiện gia đình kém chút, cái khác cũng sao.”

      “Biết mặt biết lòng. Quân bán nước vẻ mặt đều giống như Hán gian, chỉ trong TV mới diễn như vậy, thực tế em có thể từ trong diện mạo nhìn ra cái gì.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy dâng trà nóng cho ông: “Cũng thể như vậy, Xuyên nhi còn , có con mắt nhìn người, em thấy nó thích bé kia, cho nên phương diện nhân phẩm hẳn có vấn đề gì.”

      Lục Chương Viễn lắc đầu thở dài: “Nó lúc bình tĩnh nhìn người còn chuẩn, nhưng khi thích rồi, con mắt nhìn giảm mạnh.”

      “Coi như đúng, vậy cũng thể bởi vì thích con người ta, buổi tối liền về nhà ăn cơm.” Lục Tống Thụy tức giận liếc mắt ông cái: “Xuyên nhi tự mình thông báo cho , nó chưa bao giờ thận trọng giống như lần này, lại cố ý về như vậy, lại muốn nảy sinh thù ghét.”

      Lục Chương Viễn uống ngụ trà, mói : “Em cũng phải hiểu , nhìn vừa mắt liền dễ dàng phát giận, về mới tốt. Đúng rồi, bối cảnh bé đó như thế nào?”

      “Mẹ mất, cha làm công việc tạm thời, thân thể hình như được tốt lắm, bản thân ấy làm trợ lý gì đó ở công ty bất động sản, tên là… Kim Hạ.”

      Lục Chương Viễn nhìn chằm chằm lá trà nổi lên trong chén, lời nào nữa, Lục Tống Thụy thấy vậy đẩy đẩy khuỷu tay ông: “Ông Lục, lại suy nghĩ cái gì vậy? Có chừng có mực a. Xuyên Nhi cũng lớn lên nhiều rồi, vất vả mang về, cho dù thích, trước cũng nhịn chút, tiếp xúc nhiều rồi sau, đừng lại nhất thời xúc động làm rối lên được, đến lúc đó Xuyên nhi nhận người cha này, em còn muốn nó nhận em là mẹ đấy.”

      Lục Chương Viễn gật đầu có lệ: “Được rồi được rồi, biết đúng mực, em cũng đừng quan tâm, ngủ sớm chút .”

      Đợi Lục Tống Thụy lên lầu, ông mới lấy di động ra, gọi điện thoại: “Quách Nghị hả, cậu điều tra bạn bây giờ của Lục Xuyên giúp tôi, rốt cuộc có gia cảnh thế nào.” Binh pháp có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

      Quách Nghị từng là binh lính dưới trướng Lục Chương Viễn, cũng có quan hệ gần gũi với nhà họ Lục, sau khi xuất ngũ về nhà mở công ty vệ sĩ gia đình. Sau khi nhân được điện thoại của Lục Chương Viễn, ông ta lập tức đáp ứng ngay, nhưng khi còn Lục Xuyên ôm đùi ông kêu chú chú, sau này ông có con, xem Lục Xuyên là con trai nuôi của ông, suy xét lát, ông vẫn gọi điện thoại cho Lục Xuyên: “Tiểu Lục, ba cháu như cháu dự đoán, muốn điều tra bạn cháu.”

      “Được, vậy cháu đưa tài liệu cho chú báo cáo, cảm ơn chú Quách.”

      -

      Chạng vạng, Kim Hạ quẹt thẻ tan tầm, lúc ra khỏi tòa nhà tổng bộ Nhân Hằng, xa xa thấy xe chiếc Jeep quân đỗ ven đường, nhất thời nhớ đến chuyện lần trước đến nhà cha mẹ Lục Xuyên, thoáng nhìn thấy xe ba Lục. Khi đó có xuống xe gặp mắt, bây giờ nghĩ lại, có chút tiếc nuối, loại chuyện này duỗi đầu cũng bị chém, cúi đầu cũng bị chém, bằng chết sớm đầu thai sớm, đợ phải tiếp tục lo lắng đề phòng lần gặp tiếp theo.

      Dời tầm mắt khỏi chiếc xe Jeep, đến trạm giao thông công cộng, chốc lát sau, khóe mắt xuất thân hình mạnh mẽ màu xanh chạy vội, theo bản năng thoáng nhìn lại hướng đó, người chạy đến nhìn chằm chằm , thẳng đến, khỏi dừng lại bước chân.

      “Xin hỏi lại tiểu thư Hạ sao?” Binh sĩ đứng thẳng trước mắt , câu hỏi chỉ là khách khí, ta xác định có nhận sai người.

      Kim Hạ có chút phiền muộn, do dự gật đầu: “Vâng. Xin hỏi ông là?”

      Binh sĩ cười, lộ ra răng nanh chỉnh tề trắng noãn: “Tư lệnh chúng tôi muốn gặp , mời theo tôi.”

      Kim Hạ giật mình, khó trách chiếc xe kia thoạt nhìn quen mắt, căn bản chính là xe ba Lục, nghĩ đến đây, tim lập tức treo cao, thân kinh cũng từng sợi từng sợi, đều căng thẳng. có báo trước, liền trực tiếp tìm được công ty đến gặp , hành động này có ý gì?

      yên đến trước xe, binh lính mở cửa xe phía sau, đưa tay mời, binh lính khác đẩy cửa xuống xe, lưu lại gian riêng cho hai người chuyện, Lục Chương Viễn ngồi ngay ngắn trong đó, ánh mắt kiên nghị, nhìn chằm chằm phía trước, vẫn nhìn , hình dáng sườn mặt có vài phần tương tự với Lục Xuyên, thâm thúy kiên cường, cả người tinh thần phấn chấn, giận mà uy, nhất là quân phục gắn quân hàm vàng óng, uy nghiêm làm cho hô hấp đều chậm lại.

      Lên xe, câu nệ ngồi xuống, sợ hãi mở miệng: “Chú.” chuyện rồi mới thấy yếu ớt như ruồi nhặng.

      Lục Chương Viễn hơi nghiêng đầu, rất nhanh liếc mắt đánh giá cái, quả nhiên như vợ miêu tả, bình thường phổ biến, bối cảnh của cũng bình thường như người khác, căn cứ vào tư liệu Quách Nghị, sau khi tốt nghiệp liền vào Nhân Hằng công tác, trong nhà có ba cùng bà nội, cha bị nhiễm trùng đường tiểu, trừ điều này ra, có gì đánh để đặc biệt chú ý.

      Ông mở miệng, giọng như chuông lớn, thập phần vang dội: “Tôi gặp , là muốn chuyện trong nhà . Nghe cha bị nhiễm trùng đường tiểu?”

      Kim Hạ kinh ngạc, yên trả lời: “Vâng.” biết ông có dụng ý gì.

      “Trong măn, phí điều trị cần bao nhiêu?”

      Kim Hạ liếm liếm môi khô nức: “Gần 20 vạn.” ràng trong xe mở máy lạnh, trán lại đổ mồ hôi.

      “Tôi có thể sắp xếp cho cha đến bệnh viên quân khu lọc thận, năm trăm vạn hẳn là đủ cho phí điều trị 20 năm.”

      Kim Hạ kinh ngạc giương mắt, khốn khổ : “Ý ông là?”

      Lục Chương Viễn cân nhắc: “Tôi cho rằng thích hợp với Lục Xuyên.”

      Ngụ ý, 500 vạn kia là phí chia tay.

      Kim Hạ vốn dĩ e sợ ông, bây giờ lại sinh ra chút phẫn nộ, ông có thể thích , nhưng ít ra nên tôn trọng .

      Thở sâu, gắng giữ bình tĩnh, nhàng : “Cháu ở chung chỗ với Lục Xuyên, phải vì tiền, hy vọng của chú cháu thể thỏa mãn.”

      Lục Chương Viễn cả đời gặp qua rất nhìều, rất nhiều người quỳ gối phủ phục dưới tiền tài cùng quyền lực, thậm chí bị đánh mất bản thân, ông tin tưởng bất luận kẻ nào cũng có cái giá riêng: “ cảm thấy đủ, có thể tóm tắt những cầu của mình.”

      Kim Hạ lắc đầu, rốt cục nhìn thẳng ông, trước đo còn ôm tia hy vọng xa vời, nghĩ vạn nhất, có thể, có lẽ, ông chấp nhận , nhưng bây giờ bụi bặm rơi xuống đất, ngược lại cảm thấy thản nhiên cùng thoải mái: “Chú là lo lắng, cháu tâm Lục Xuyên, mà tiền của ấy?”

      “Có chút băn khoăn này.”

      Kim Hạ trầm mặc chốc lát: “Cháu biết chứng minh bản thân với chú như thế nào, có chắc chú cũng tin.”

      Ngược lại lần đầu Lục Chương Viễn nghe thấy câu trả lời này, mười năm trước trao đổi điều kiện, ngoài mặt than thở khóc lóc quyết tâm, cuối cùng vẫn lựa chọn tiền tài: “Hay là muốn du học?”

      Kim Hạ lắc đầu: “Chú, chú cần hỏi lại, cháu có thể rời khỏi Lục Xuyên, chỉ cần điều kiện.”

      Lục Chương Viễn nhìn , chờ đợi đáp án của , cho dù là cái gì, ông đều bằng lòng thử làm hài lòng.

      ấy hề cháu.”

      Lục Chương Viễn chấn động, câu tám chữ, ông xoa xoa huyệt thái dương, chân mày hơi nhíu lại: “ cũng hiểu , thể giúp gì cho nghiệp của nó.”

      “Cháu biết.” Kim Hạ giọng: “ giúp, nhưng mang đến phiền phức. Đán cưới chính trị là con dao hai lưỡi, phải sao?”

      Lục Chương Viễn lại đánh giá lần, nhận ra được chính mình hơi nhìn : “ cảm thấy thận phận địa vị của , có thể xứng đôi với con tôi?”

      Kim Hạ im lặng lát: “Lục Xuyên từng với cháu, xã hội này có tính giai cấp, ấy ở tầng lớp cao, cháu ở tầng lớp thấp. Theo góc độ này, chúng cháu xứng. Nhưng ấy còn qua, xã hội này chỉ có hệ thống giá trị, cháu cũng có mặt cao hơn ấy.”

      “Cháu có người thân nào khác, chỉ có ba cùng bà nội, nhưng bọn họ rất cháu, yếu, có sức lực, vẫn muốn bảo vệ cháu, nỡ để cháu chịu nửa phần ủy khuất. Lục Xuyên đây là mặt cháu cao hơn ấy, bởi vì cha mẹ ấy tuy rằng đối với ấy tốt lắm, nhưng cảm thụ của ấy phải là yếu tố bọn họ lo lắng đầu tiên.”

      Lục Chương Viễn lâm vào trầm mặc, Kim hạ cũng biết gì nữa, liền gì ngồi yên, di động vang lên, lấy ra rất nhanh, là Lục Xuyên gọi đến, liếc mắt nhìn Lục Chương Viễn cái: “Thưa chú, ngại quá, cháu nhận điện thoại chút.”

      Lục Chương Viễn gật đầu, lúc này mới nhận cuộc gọi, giọng : “Vâng?”

      “Em tan tầm chưa?”

      “Vừa tan tầm, định đón xe.”

      “Vừa lúc đến gần công ty em, bây giờ lại đó đón em, em đừng loạn, đứng chờ ở cửa, biết ?”

      “Được.” Kim Hạ tắt điện thoại, với Lục Chương Viễn: “Thưa chú, nếu còn chuyện gì nữa, cháu có thể về trước ?”

      Lục Chương Viễn trầm tư lát: “Chuyện giúp cho chuyển đến bệnh viện quân khu, cùng phí chữa trị 500 vạn, thời hạn có hiệu lực là tháng. Trong vòng tháng, có thể lựa chọn nhận, có thể đưa ra cầu, nhưng sau tháng, nhận được cái gì, chuyện cùng Lục Xuyên, tôi đồng ý, có thể rồi.”

      Kim Hạ cứng người, gì nữa, đẩy cửa xuống xe, quay lại : “Chào chú, chú thong thả.”

      binh lính trong đó đóng cửa xe giúp , tiếp theo hai người lưu loát nhảy lên sắp xếp chỗ ngồi, xe liền rời nhanh như điện chớp, Kim Hạ đứng tại chỗ, thở dài, ra Lục Xuyên đúng, nên hỵ vọng xa vời bọn họ thích .

      lâu sau, xe Lục Xuyên liền đến, sau khi Kim Hạ lên xe, tinh thần có chút ủ rủ, ngón tay Lục Xuyên gõ vài cái lên tay lái: “Ba tìm em?”

      “Sao biết?”

      “Vừa thấy xe của ông ấy. Ông ấy gì với em?”

      “Cũng có gì, chỉ hỏi chút chuyện gia đình em.”

      “Ông ấy chưa nhưng lời như em rời khỏi ?”

      “Làm sao biết?”

      “Trước kia ông ấy cũng như vậy với Kỳ Thư.”

      Kim Hạ nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “ muốn biết em trả lời như thế nào ?”

      biết em trả lời như thế nào.” Lục Xuyên quay sang nhìn : “Em giống vậy. muốn với em, nếu ba gì quá đáng, em đừng để trong lòng, ông ấy dục vọng khống chế có chút lớn, cho rằng cũng là thuộc hạ của ông ấy, nên bị ông ta vô điều kiện gọi hô đến gọi , đồi với quyết định của ông ấy nên hỏi thêm gì, được dị nghị.”

      Kim Hạ thở dài: “Em hiểu được quan điểm của ông ấy, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba , nếu có ngày, phải lựa chọn giữa em và ông ấy, phải làm sao bây giờ?”

      bé ngốc.” Lục Xuyên đưa tay sờ sờ đầu : “ có ngày đó.”
      Hale205, Parvarty, cobevotam9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 58
      Edit : Ái Nhân

      Lục Xuyên có chút khinh thường đối với hành vi ba dụ dỗ Kim Hạ, theo tính cách của , muốn đối mặt làm việc này, nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nại, muốn để cho ba nghĩ rằng Kim Hạ ở sau lưng đâm chọc, khiến cho cha con bất hòa, liền làm bộ như biết chút nào về việc này.

      Trước mắt thái độ ba thập phần ràng, phản đối hai người ở chung, lập trường mẹ hình như có chút mơ hồ, vừa nhìn ra thích, cũng có ganh ghét, còn tất nhiên muốn cùng Kim Hạ ở chung chỗ, ba thế lực đối lập nhau, Lục Xuyên quyết định, đầu tiên muốn mượn sức mẹ .

      Mà trước mắt nhược điểm lớn nhất của , chính là tĩnh mịch.

      Lục Xuyên mời bà Lục Tống Thụy thứ bảy đến Bán Đảo Thành Ban, cùng ăn bữa cơm với bọn họ, cho lái xe đến đón bà sớm. lục Tống Thụy nghe thấy lời này hiển nhiên rất cao hứng, trước kia con lúc nào cũng vội vàng, cũng quá vui vẻ mời bà đến chỗ ở của , bây giờ lại chủ động mời bà, bà dĩ nhiên chờ mong, Lục Chương Viễn bởi vì quân khu có hội nghị, thể cùng.

      Trước đó Lục Xuyên giải thích cho Kim Hạ những việc cần chú ý, cùng với chuyện như thế nào, mới có thể nhận được hảo cảm của mẹ , Kim Hạ ghi nhớ trong lòng.

      Khi Lục Tống Thụy đến, hai người dẫn bà thăm quan đại khái căn phòng, lần đầu tiên bà đến Bán Đảo Thành Ban, trước mắt nhìn vào, so với căn phòng con ở trước đây, ấm áp mềm mại nhiều hơn, tóm lại lời, có cảm giác gia đình. Lúc này bà mới thẳng thắn nhìn nhận, Kim Hạ xuất , làm cho con bà có nhiều thay đổi, loại thay đổi này, đúng là hy vọng của bà.

      thăm căn phòng xong, bà ngồi xuống nghỉ ngơi ở sofa phòng khách, Kim Hạ dâng tra nóng, cùng chuyện lát, liền đứng lên: “Dì, cháu nấu cơm trước, dì cùng Lục Xuyên chậm rãi tán gẫu.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy gật đầu, nhìn theo mãi đến khi tiến vào phòng bếp, mới quay đầu với Lục Xuyên: “Bình thường trong nhà đều là nó nấu cơm?”

      Khóe môi Lục Xuyên cong lên: “Vâng. Nhưng vẫn là mẹ nấu ăn ngon hơn, có thời gian mẹ chỉ cho ấy, mẹ ấy qua đời sớm, kỹ năng nấu nướng đều là ấy tự mình tìm tòi.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đứa Kim Hạ này quá đáng thương, có mẹ, cái gì đều phải tự mình lo liệu, lập tức có chút mềm lòng, liền từ sofa đứng lên: “mẹ vào phòng bếp nhìn chút.”

      Lục Xuyên theo đến cửa phòng bếp, chống khuỷu tay dựa vào cảnh cửa, ung dung nhìn hai người các . Lục Tống Thụy thấy nhưng gì, trực tiếp mở vòi nước rửa tay, Kim Hạ đúng lúc dâng khăn mặt lau tay, bà nhận lấy: “Còn tạp dề dư nào ?”

      Kim hạ hiểu được, rất nhanh lấy ra tạp dề phẳng phiu đưa lên, sau khi Lục Tống Thụy mặc xong, : “Ở đây con có nguyên liệu gì?”

      “Có tôm, cá Lư, thịt bò, đậu hủ, cà chua, cần tây…”

      “Để dì làm, cháu giúp tay, thuận tiện học tập.” Lục Tống Thụy xoay đầu mỉm cười với cái: “Có gì hiểu hỏi.”

      Lần đầu tiên Kim hạ cảm thấy trong nụ cười của bà có độ ấm, cười, mà phải xuất phát tự lễ phép, vì thế vội vàng gật đầu hiểu . Lục Xuyên qua, muốn vừa ý mẹ , mặc dù biết, cũng phải giả dạng biết, khiến cho bà có cảm giác được cần đến.

      Thời Lục Tống Thụy lớn lên, con học là để hồng tụ thiêm hương, cuối cùng vẫn phải ở nhà giúp chồng dạy con. Lục Chương Viễn luôn miệng việc nước việc thiên hạ, bà nghe hiểu cũng có hứng thú, bà chỉ lo việc nhà. Thế giới đàn ông là thế giới, thế giới phụ nữ là đàn ông, thế giới của bà, chính là chồng con. (Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ,Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”)

      Nhưng mà biết từ bao giờ, quân hàm của chồng càng ngày càng cao, công việc càng ngày càng nhiều, con dần dần lớn lên, làm nũng khóc nháo với bà nữa, thậm chỉ ngay cả mặt mũi cũng khó thấy được, bà biết bà mất thế giới của bà, nhưng bà có sức ngăn cản —— bọn họ cần bà.

      muốn giống như rất nhiều bà lớn khác, cả ngày tụ tập cùng chỗ chơi mạt chược, mua sắm, làm đẹp, bà tình nguyện yên yên tĩnh tĩnh đọc sách lát, nhưng bây giờ, chỉ bảo ít kỹ năng nấu nướng, cùng kiến thức cuộc sống cho , càng làm cho bà cảm thấy thành tựu cùng sung sướng.

      Cầm tôm tươi bóc vỏ, băm , thêm muối, vị tinh, tiêu, trứng đánh quấy đều, Lục Tống Thụy bảo Kim Hạ cắt đậu hủ thành khối, ở giữa dùng muỗng đào rỗng mang lại đây, hai người đồng loạt nhét tôm băm vào giữa.

      Kim Hạ vốn có chút khả năng nhìn mặt chuyện, lúc trước Lục Xuyên lại đặc biệt dặn dò, cho nên biết khi này nên đặt câu hỏi, khi nào nên câm miệng lắng nghe, thêm phản ứng của tệ, trí nhớ cũng tốt, học hỏi cũng rất nhanh.

      Lục Xuyên thừa dịp trong lúc các nhét đầy nhân cho đậu hủ, từ phía sau ôm Kim Hạ: “Mẹ, ngày bé con thích ăn cái này, mẹ có rãnh cũng dạy ấy làm, này trình độ kém, cần rèn luyện nhiều.”

      Khuỷu tay Kim Hạ đánh cái, cười hỏi: “Dì, trước kia ấy thích ăn cái gì ạ?”

      Lục Tống Thụy nhét xong cái đậu hủ, đặt sang bên, chậm rãi nhớ lại: “Ngày bé nó cũng kiêng ăn, bánh trứng nướng nó cũng thích ăn, à đúng rồi, nó còn thích ăn cháo, mùa đông thích ăn bánh quả hồng đông lạnh…”

      Lục Tống Thụy thao thao bất tuyệt tiếp, sau khi xong có chút cảm khái: “ ra qua lâu như vậy.”

      “Mẹ.” Lục Xuyên nghe được thương tâm của bà, khuyên nhủ: “Chúng ta bây giờ phải rất tốt.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy nhìn mắt , gật đầu mỉm cười: “Ừ, rất tốt.” Có hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, bà cảm giác ba người trong phòng bếp, giống như cùng nhà.

      Lục Xuyên dùng sức ngửi ngửi mùi thơm trong phòng bếp: “Thơm quá.”

      Lục Tống Thụy nghe thấy cười : “Trong nồi hấp cá Lư.”

      “Bụng con rất đói.” Lục Xuyên xong theo thói quen liền cù Kim Hạ: “Khi nào có thể ăn cơm?”

      Thắt lưng Kim Hạ rất nhột, uốn éo, tay lại run lên, thiếu chút nữa làm rơi miếng đậu hủ, Lục Tống Thụy thấy vậy, trừng mắt với Lục Xuyên: “ , con ra ngoài cho mẹ, đừng đứng ở đây quấy phá! Thằng bé này, sao còn nghịch ngợm giống như trước đây vậy.”

      Lục Xuyên bị răn dạy, ngượng ngùng buông Kim Hạ ra, trở lại phòng khách. Nhưng nhìn thái độ của mẹ , ước chừng mềm hóa, hơn nữa mẹ luôn luôn thương , muốn bà đứng bên mình, cũng khó.

      -

      Đậu hủ nhồi tôm tươi, cá Lư hấp, thịt bò xào cần tây, rau cải xào, súp trứng đánh cà chua, ba người ăn vừa đủ. Sau khi ăn xong Kim Hạ cắt dưa hấu bưng ra, bọn họ cùng nhau ngồi vây quanh trước tivi, vừa chuyện phiếm vừa xem tin tức.

      Lục Tống Thụy có thói quen ngủ trưa, đến giờ người có chút mệt mỏi rã rời, Lục Xuyên phát , : “Mẹ, mẹ trước ngủ lát , chờ mẹ tỉnh lại, chúng con mang mẹ mua sắm.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy gật đầu đáp ứng, bọn họ liền dẫn bà đến phòng dành cho khách, ngày hôm qua dọn dẹp sạch , vật dụng giường đổi mới, để cho bà nghỉ ngơi bên trong. Lục Xuyên và Kim Hạ đợi bà nằm xuống, mới quay trở lại phòng khách, Kim Hạ yên hạ giọng : “Biểu của em như thế nào?”

      Lục Xuyên nâng cằm , cúi đầu ấn xuống nụ hôn: “ rất vừa lòng.”

      Kim Hạ quở trách: “Ai hỏi , em hỏi mẹ .”

      “Mẹ ra tay chỉ em nấu cơm, chắc chắn thể ghét bỏ em.” Lục Xuyên ôm : “Yên tâm, trước lạ sau quen, em qua cửa mẹ , chắc chắn có vấn đề gì.” Tiếp theo sờ lên bụng : “Mẹ còn chờ ôm cháu đấy.”

      Mặt Kim Hạ nóng lên, đánh tay ra: “Đừng bừa. Bên ba , làm sao bây giờ?” chung quy luôn có chút lo lắng.

      Trong mắt Lục Xuyên lên tia giảo hoạt: “Có mẹ chế ngự ông ấy.”

      Kim Hạ kinh ngạc: “Em cứ nghĩ, nhà là ba định đoạt.”

      “Đó là dưới tình huống mẹ ép buộc. Muốn ép buộc, ba cũng qua bà.” Lục Xuyên cười cười: “Em đừng nghĩ ba bình thường bộ dáng mặt lạnh, ra ông ấy rất thương mẹ , mẹ lại thương .”

      Kim Hạ cũng cười: “Cho nên dù sao đều là thắng.”

      Lục Xuyên đắc ý: “Đúng vậy, trong chuỗi thức ăn nhà , ở đỉnh.”

      Sau khi Lục Tống Thụy tỉnh ngủ, ba người bọn họ liền dạo ở trung tâm gần nhà, dọc theo đường lá xanh sum sê, ánh mắt trời chói mắt, Lục Xuyên dìu mẹ , kéo Kim Hạ, trong đầu lên ý nghĩ, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của , bây giờ đều ở bên người mình, còn cầu gì nữa.

      Lục Tống Thụy thích sườn xám, đều đặt theo cầu từ thợ may quen biết, trong trung tâm rất khó nhìn thấy, Lục Xuyên mua chút trang sức cho bà, làm bà mặt mày hớn hở, ba người lại dạo trận, ngồi uống trà trong phòng trà. Lục Tống Thụy thấy lầu là cửa hàng tạp hóa lầu hai là siêu thị, đưa ý kiến uống xong trà xem: “Các con bình thường công việc bận rộn, trong nhà có thể gói ít sủi cảo, sau khi tan tầm về trực tiếp nấu ăn, rất tiện.”

      Lục Xuyên cùng Kim Hạ tất nhiên đồng ý. Bọn họ mua thịt băm cùng vỏ sủi cảo, sau khi trở về ngồi vây quanh trước bàn ăn, gói đống lớn, Lục Tống Thụy chia ra phần cho buổi tối, còn lại bảo Kim hạ cho vào ngăn đông lạnh của tủ lạnh.

      Lục Xuyên hơi cân nhắc, : “Cũng mang về ít cho ba nữa.”

      Lục Tống Thụy nghe vậy sửng sống, cũng thấy có lý, bảo Kim Hạ lấy túi giữ lạnh, chia ra ít: “Ba con trước kia rất thích ăn sủi cảo mẹ làm, đêm nay mà về, vừa vặn ăn khuya.”

      Ăn xong cơm chiều, lại ngồi lát, Lục Tống Thụy bảo phải về, Kim Hạ vốn cũng muốn tiễn, bị Lục Xuyên ngăn lại: “ là được rồi, em ở nhà đợi.”

      Kim Hạ biết hai mẹ con bọn họ có chuyện cần bàn, liền ở lại trong nhà.

      “Lần sau mẹ với ba cùng đến đây . Chờ đến mùa thu, chúng ta còn có thể dạo quanh đây chút.” tuyến đường chính trong khu , Lục Xuyên với mẹ.

      Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thận đánh giá con phen: “Con rất thích bé đó, đúng ?”

      Lục Xuyên cười cười: “Mẹ, con chuẩn bị cầu hôn ấy, ngay cả nhẫn đều chọn xong rồi.”

      vậy, đến với nhau cũng được rồi.” Lục Tống Thụy nghe thấy khẽ thở dài: “Bên ba con…”

      “Mẹ, trước đừng đến ba con, mẹ nghĩ như thế nào?”

      Lục Tống Thụy nghe vậy suy nghĩ lát, mới : “Nếu con thích, mẹ cũng có gì phản đối, kia nhân phẩm cũng tồi, tuy rằng điều kiện kém chút, nhưng cũng phải là do ấy.”

      Lục Xuyên nghiêm mặt : “ phản đối còn chưa đủ, mẹ, mẹ phải giúp con. Năm nay con 32, chuyện kết hôn sinh con phải sớm quyết định chút, con muốn bởi vì ba phản đối liền đánh lâu dài cùng ông ấy, càng thể nhận người ông ấy chọn trúng, cho nên mẹ phải giúp con, nếu chuyện này liền xong. Lại , mẹ lần trước mẹ suy nghĩ gì mà ủng hộ ba con?”

      Lục Tống Thụy nghe vậy lâm vào trầm tư, mười năm trước bà ủng hộ chồng, khiến cho quan hệ mẹ con bất hòa 10 năm, bà nghĩ lại giẫm lên vết xe đổ.

      Lúc ấy nguyên nhân ủng hộ con, là cảm thấy khi đó bọn nó tuổi còn quá , bàn việc cưới hỏi , nhưng bây giờ con đến tuổi kết hôn rồi, này chính chắn hiểu chuyện hơn lần trước, tìm ra tật xấu gì, nếu bà phản đối chỉ vì điều kiên đối phương tốt, kết quả tạo thành mất nhiều hơn được, con tính tình quật cường, tốt lại 10 năm bất hòa nữa, nhưng nếu bà ủng hộ, những lấy lại được tín nhiệm của con, chừng rất nhanh bà còn có thể ôm cháu, nghĩ như vậy, trong lòng bà quyết.

      “Bên ba con, mẹ tận lực làm công tác tư tưởng cho ông ấy, ông ấy lớn tuổi rồi, có chút ngoan cố, dễ dàng thuyết phục, con cũng khuyên nhủ ba con tốt, trước mặt ông ấy phục tùng nhàng chút, tranh thủ làm cho ông ấy sớm đồng ý chuyện của các con chút.”

      Lục Xuyên gật đầu: “Cái này con biết. Nếu mẹ có thể giúp đỡ con, phần thắng của con liền nhiều hơn tầng.”
      Hale205, Parvarty, cobevotam9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :