1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sắc Yêu Ngọt Ngào - Duy Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 49
      Edit: Ái Nhân

      Hỗ trợ điều tra? Đầu óc Kim Hạ ong cái: “Trần Chi Thành cậu ấy… xảy ra chuyện gì sao?”

      “Người ta trúng hai đao, bây giờ ở bệnh viện chữa trị. Người đó sau khi bị thương từng gọi điện thoại cho , hai người có quan hệ gì?”

      Kim Hạ chỉ nghe thấy người trúng hai đao, còn lại chữ cũng nghe thấy, nắm di động, cảm thấy trước mắt đất rung núi chuyển, Lục Xuyên nhìn biểu tình của liền biết có chuyện, tâm trạng trầm xuống.

      Đầu bên kia hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi hai người có quan hệ gì?”

      Thế này Kim Hạ mới phục hồi tinh thần, vội la lên: “Chúng tôi là bạn bè, cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”

      “Ở khoa cấp cứu, tình huống cụ thể chờ bác sĩ kết luận. Lúc việc phát sinh ở đâu?”

      « Tôi ở nhà bạn trai. »

      « có biết bình thường có ai thù ghét ta ? »

      Người thù ghét ? Kim Hạ bất an đứng lên, chẳng lẽ là báo thù : « Tôi biết, cậu ấy tốt lắm, chắc chắn đắc tội với ai. » Khi chuyện lại đột nhiên nhớ đến : « Cậu ấy là phóng viên, biết có phải là vấn đề trong công việc hay . Bây giờ cậu ấy ở bệnh viện nào vậy ? Tôi muốn qua thăm. »

      « Ở bệnh viện nhân dân. có biết danh sách đồng nghiệp của ta ? »

      « Thầy của ta, gọi là Lý Thiết Sinh, trong di động của cậy ấy có cách liên hệ. »

      « Được, mong tiếp tục mở di động, nếu cần gì, chúng tôi tìm hỗ trợ. »

      « Được. »

      Đầu kia dừng chú : « Trong di động này có ba cuộc gọi nhỡ liên tiếp của , người báo nguy , là nghe thấy tiếng chuông di động mới phát người bị thương. »

      Ngụ ý, là nếu gọi lại, rất có khả năng Trần Chi Thành bởi vì có người phát , mà đổ máu chết, cả người Kim Hạ phát run : « Cảm ơn . »

      Đầu kia ừ, liền cắt đứt điện thoại, Kim Hạ đứng lên đến cửa đóng, vừa mang giày vừa với Lục Xuyên : « Dẫn em đến bệnh viện Nhân Dân. »

      Hai người đáp thang máy đến gara dưới lòng đất, vô cùng lo lắng vội vã đến Land Rover, vừa ra, chiếc POLO màu đỏ cũng lặng yên khởi động, vụng trộm theo đuôi sau xe hai người.

      Chạy nhanh đến bệnh viện, cấp cứu còn chưa kết thúc, cảnh sát bên ngoài phòng giải phẫu, trong lúc chờ đợi Kim Hạ chuyện với ta chút, hiểu sơ về vụ án. Nơi xảy ra án mạng ở ngõ hẻo lánh, vẫn chưa có camera đường, kết luận ban đầu của vụ án là mưu sát, di động của người bị thương, chi phiếu, tiền mặt cũng mất, phải giật tiền, nhưng bởi vì có nhân chứng nhìn thấy, việc điều tra phá án nhất định rất khó khăn, trước mắt thông báo cho người nhà nạn nhân, chạy suốt đên từ Sơn Tây đến đây.

      Kim Hạ nhìn đèn đỏ cửa phòng giải phẫu, có chút miệng khô lưỡi khô, người bị thương, hy vọng chỉ là người bị thương, trăm ngàn lần biến thành người chết. Cho đến bây giờ cũng nghĩ đến, người sờ sờ trước mắt, người mình quen biết, lại gặp phải chuyện như vậy, căn bản dám tưởng tượng bộ dáng Trần Chi Thành ngã trong vũng máu.

      Lục Xuyên trầm mặc giữ bả vai run run của , an ủi gì, cho người ta hy vọng, lúc này đều có vẻ dối trá chịu nổi, cái gì nhất định có việc gì, cái gì người tốt có mệnh lớn, đều là chó má.

      Sống và chết, cho dù là người tốt hay người xấu, hoàn toàn có quan hệ gì. Người hai tay dính đầy máu cũng có thể bình , người tim như đứa bé sơ sinh cũng có thể ở tù. mơ hồ chút, tất cả đều là mệnh.

      Lý Thiết Sinh ở cục cảnh sát lấy lời khai, ông là thầy của Trần Chi Thành, đối với việc mới xảy ra ông cũng biết chút, sau khi lấy lời khai xong, ông cũng chạy đến bệnh viện, đụng phải Kim hạ chờ ở trước cửa phòng phẫu thuật, hai người từng gặp nhau ở vùng quê Sơn Tây, khi đó ông và Trần Chi Thành đến địa phương phỏng vấn, mà cha kéo xe ba gác va chạm với xe Audi, chủ xe mượn cớ sinh , đánh hai cha con bọn họ chút.

      « Tiểu Hạ. »

      Kim Hạ nghe tiếng quay đầu : « Thầy Lý ? » Tiếp theo bước nhanh đến chào : « Cảnh sát liên hệ với thầy ? »

      Lý Thiết Sinh mày rậm nhíu chặt : « Đúng, chú vừa mới lấy lời khai ở cục cảnh sát, chạy đến chờ kết quả : « xong thấy bên người có Lục Xuyên, liền cúi đều với , bày tỏ xin chào.

      Kim hạ vội hỏi : « Bây giờ vụ án có manh mối gì chưa ? »

      Lý Thiết Sinh lắc đầu thở dài : « Còn chưa có, công việc này của chúng tôi, vốn dễ dàng đắc tội với người khác, hơn nữa Tiểu Trần người trách nhiệm kiên cường, lại gây thù hằn khồn ít, chú đưa tin tức tay nó cho cảnh sát, bây giờ cũng chỉ có thể chờ tin tức. »

      Kim Hạ cũng biết trừ việc chờ đợi, còn có thể làm chút gì cho Trần Chi Thành, tự dưng cảm thấy bé, nặng nề bất lực, trong lòng còn có đoàn nôn nóng sắp nổ tung, bởi vì chỉ có thể chờ, cái gì khác cũng làm được, lúc này gần như thống hận mình.

      « Thầy Lý, thầy thấy Trần Chi Thành đắc tội với người bên trong nào, ai là người có khả năng làm chuyện này nhất ? » biết đáp án nhất định là , nhưng vẫn cứ muốn hỏi, cần người có thể hận lấp đầy đầu óc , như vậy mới có thể thèm nghĩ đến chuyện Trần Chi Thành có thể tỉnh lại nữa.

      Lý Thiết Sinh từ trong người rút ra điếu thuốc, muốn đốt, đột nhiên nhận ra ở bệnh viện, lại đút vào : « Chú khó ai có khả năng nhất, đối với cảnh sát chú cũng như vậy, chỉ sợ quấy nhiều hướng điều tra của họ, chú chỉ thuật là . là sau khi Tiểu Trần theo chú lấy tin tức, từng bị đánh vài lần, lần bị đánh gần nhất, là vì công ty bất động sản xảy ra án, trong quá trình thi công xây dựng tòa nhà kia, giàn giáo sập, khiến người chết ba người bị thương, Tiểu Trần lấy tin tức này, bởi vì xâm nhập quá mức, bị đối phương dùng vũ lực cảnh cáo lần. »

      Giữa đầu lông mày Lục Xuyên thể nhíu sát lại, trong mắt lên tia lo lắng thầm, Kim Hạ tự nhiên hỏi : «Vụ án xảy ra ở công ty bất động sản nào ? »

      « Dự án khu dân cư, mục tiêu là xanh hóa khu dân cư, sập giàn giáo ở công ty hạng hai, người phụ trách là Vương Minh Lãng. »

      Kim Hạ sửng sốt, Vương Minh Lãng, tổng giám đốc Vương?

      Lúc trước khi còn làm việc dưới trướng , cũng nghe ít bạn bè trong hắc đạo, nhưng cái chuyện giết người này… nghĩ lại, kỳ chẳng biết Vương Minh Lãng, biết mặt biết người biết lòng, ai biết được chạm vào trung tâm lợi ích của , làm ra chuyện gì chứ ?

      « Chuyện giàn giáo sập xảy ra khi nào ? »

      « Khoảng tháng trước. »

      Kim Hạ nhớ lại : « Cháu có ấn tượng. » Theo bản năng hỏi Lục Xuyên : « có biết chuyện này ? »

      Bỗng nhiên lúc này Lục Xuyên hy vọng Kim Hạ là đứa bé ngốc nghếch ngờ nghệch, như vậy có thể dối dễ dàng, mà sợ bị vạch trần, nhưng dự án khu dân cư qua chính tay phê chuẩn xanh hóa, lúc ấy Vương Minh Lãng tranh dự án này, nhưng cuối cùng có thành công, chuyện này đều ràng, nếu lúc này lại biết chuyện lớn như vậy, tất nhiên là hợp tình hợp lý : « biết. »

      « cảm thấy là Vương Minh Lãng làm sao ? »

      Lục Xuyên khẽ lắc đầu: " lắm."


      Lý Thiết Sinh : « Ít nhất lần trước Tiểu Trần bị đánh, là Vương Minh Lãng làm. Bây giờ thành lập hồ sơ vụ án, còn chưa có chứng cớ. »

      Vừa dứt lời, di động Lục Xuyên vang lên, lúc lấy ra Kim Hạ vô tình thoáng nhìn qua màn hình, mặt ràng ba chữ Vương Minh Lãng.

      Lục Xuyên hơi úp lại di động, hình như muốn người ta nhìn thấy, với Kim Hạ : « nhận điện thoại. »

      Kim Hạ có chút thẩn thờ gật đầu, Vương Minh Lãng, vì sao lại gọi điện cho vào lúc này ? Nếu Vương Minh Lãng thụ án, có dính líu gì trong đó hay ?

      Nhìn bóng dáng Lục Xuyên bước nhanh rời , bỗng nhiên Kim hạ cảm thấy, nhất định có chuyện gạt , mà việc này, có liên quan đến Trần Chi Thành.

      Lý Thiết Sinh nôn nóng lấy điếu thuốc ra, thể châm ông liền kẹp giữa hai ngón tay, đưa đến bên miệng hít sâu ngụm, nhờ vào vị hắc của cocain khiến ông bình tĩnh chút, Kim Hạ đứng lặng im, ngẩng đầu nhìn cái hộp kia thấy ghê người, biết khi nào đèn đỏ tắt, trong lòng tê dại rối loạn, nếu dính líu đến chuyện này, nếu Trần Chi Thành xảy ra chuyện, dám tưởng tượng nữa.

      Đợi Lục Xuyên chuyện điện thoại xong trở về, Kim hạ kéo đến bên cạnh, cách xa chỗ Lý Thiết Sinh, biểu tình có chút gượng gạo : « Vừa rồi là ai gọi điện cho ? »

      Lục Xuyên hơi giật mình, tiếp theo giống như có việc gì nhún vai : « Em cần biết. »

      Kim Hạ quan sát ánh mắt nháy mắt trở nên phức tạp : « từng đáp ứng với em, gạt em. »

      Lục Xuyên trầm mặc chốc lát : « Có số việc, em biết tốt hơn. »

      Kim Hạ im lặng nhìn lúc lâu, tiếp theo hít sâu : « Em biết tính chất công việc của , thể mọi chuyện đều với em, cho nên em mới cầu gạt em. có thể gạt em, nhưng lúc em hỏi, thể gạt em ! »

      Giọng vốn kiềm chế, nhưng câu cuối cùng hiển nhiên bởi vì kích động mà thể khống chế lớn giọng, Lục Xuyên biết tức giận, rất tức giận, từ trước đến nay lộ cảm xúc ra ngoài, gào khóc, giận tím mặt, hay vui vẻ ra mặt, có cơ hội nhìn thấy người , giống như bậy giờ đôi môi nhếch lên, mày nhíu chặt, cũng giải thích cảm xúc hết sức giao động.

      biết lừa được nữa, đành phải nhún nhường : « Em muốn biết cái gì ? »

      « Vương Minh Lãng với chuyện gì ? »

      Lục Xuyên thở dài : « Cảnh sát muốn hỗ trợ điều tra, trước mặt là nghi can lớn nhất trong vụ án giết người. gọi điện cho , muốn giúp đỡ . »

      "Là làm sao?"

      " phải."

      « Tất nhiên phải. » Kim Hạ nhìn , bỗng nhiên khôi phục tinh thần : « Chuyện giàn giáo sập làm người chết, tin tức có lan rộng ra ngoài, có phải áp chế hay ? »

      « chỉ giúp chút việc. »

      "Cho nên Trần Chi Thành điều tra tin tức này, cũng biết?"

      "Đúng."

      « Cậu ấy chịu nghe lời, cho nên Vương Minh Lãng mới đối phó với câu ấy, này cũng là do chỉ ? »

      « Đúng. »

      Kim Hạ hít sâu, lại chậm rãi thở ra : « Cho nên biết Trần Chi Thành là bạn em, biết Vương Minh lãng trả thù cậu ấy, nhưng cho đến bây giờ cũng định cho em ? »

      Lục Xuyên trầm mặc.

      « Vậy bây giờ sao ? Có phải cũng ngồi xem Vương Minh Lãng giết cậu ấy hay ? »
      Hale205, Parvarty, cobevotam9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 50
      Edit : Ái Nhân

      Lục Xuyên hơi nhíu mày : « Em thiếu tin tưởng như vậy ? Nếu biết Vương Minh Lãng muốn giết , mặc kệ ngồi xem ? »

      « Lúc trước biết Vương Minh Lãng muốn đánh cậu ấy, đánh người cũng có thể chết người, có ngăn cản sao ? » Kim Hạ hít sâu, ép buộc chính mình tỉnh táo lại : « Nếu câu, Vương Minh Lãng dám nghe, nhưng . »

      « Đây là tranh cãi của hai người bọn họ, có liên quan gì đến , có lập trường để gì. »

      Kim Hạ chậm rãi lắc đầu : « thích Trần Chi Thành, cho nên mới khoanh tay đứng nhìn. Nếu đổi lại là bạn tốt của em, thân thích của em, nhất định chủ động giúp đỡ. »

      Lục Xuyên trầm mặc chốc lát : « thích , nhưng Vương Minh Lãng chỉ cảnh cáo , việc này như thế tốt hơn, cho nên mới gì. »

      « Vậy giờ sao ? » Kim Hạ nhìn : « Trần Chi Thành nằm trong phòng cấp cứu biết sống chết thế nào, Vương Minh Lãng là người tình nghi lớn nhất, chút tình hình cũng biết ? »

      Môi mỏng của Lục Xuyên mím chặt lại thành đường thẳng tắp, ánh mắt nguy hiểm nheo lại : « Em vẫn hoài nghi ? »

      « Trần Chi Thành nhất định lấy được tin tức lớn gì, cho nên mới bị giết người diệt khẩu, mà trước kia và Vương Minh Lãng… » Kim Hạ có chút được nữa, chuyện chính trị rất nhạy cảm, vốn phải chuyện nên hỏi đến, cũng định hỏi đến chuyện trong công việc của . Nếu muốn xử lý người khác, đều có thể giả vờ như biết, mắt điếc tai ngơ, nhưng đối tượng là Trần Chi Thành, là Trần Chi Thành, cái này giống nhau.

      Lục Xuyên lạnh lùng cười ra tiếng : « Em nghĩ tôi sợ lấy được tin tôi nhận hối lộ, cho nên ngầm đồng ý, thậm chí sai Vương Minh Lãng làm loại chuyện ngu ngốc này ? ! »

      Kim Hạ trả lời được, trong nháy mắt trong đầu , lên ý nghĩ này.

      Lục Xuyên thấy trầm mặc, giống như bị dội chậu nước lạnh từ đầu xuống, khiến rùng mình mấy cái, ngờ, lại thiếu tin tưởng như vậy : « Em lo lắng cho người đàn ông kia như vậy, lo lắng đến mức tiếc hoài nghi tôi ? Được lắm, canh giữ chỗ này, bất quá ngày nào đó chân tướng ràng, tôi nghĩ chúng ta cần gặp mặt. » xong liền vòng qua bên cạnh người , bước nhanh rời .

      Kim Hạ có đuổi theo, trở lại trước phòng giải phẫu, theo bản năng ôm lấy hai tay, chỉ ngưng phát run. biết chính mình làm sao vậy, đối với việc Trần Chi Thành gặp chuyện cảm thấy rất phẫn nộ, rất muốn hỏi ai đó, cho làm sao có manh mối để bắt hung thủ, trong đầu cần phải nhồi chuyện gì đó, mới có thể nghĩ đến vạn nhất Trần Chi Thành chết làm sao bây giờ.

      phải cố ý tranh cãi với Lục Xuyên, cũng cũng còn sức nghĩ chúng ta vần gặp mặt có ý gì, chỉ lôi kéo Lý Thiết Sinh, ngừng hỏi tin tức khác của Trần Chi Thành, xem còn gì khả nghi nữa hay . biết phải là Holmes, chỉ muốn hỏi, muốn nổ lực hết sức lần, người nằm bên trong, là người từng thầm mếm, cũng là người thích .

      Lý Thiết Sinh thấy hình như rất lạnh, liền cởi áo khoát của mình quàng lên vai : « sao, nhất định sao. »

      Kim Hạ khép chặt cổ áo, run run gật đầu, sao, nhất định sao, Trân Chi Thành vẫn còn sống, Lục Xuyên cũng trở về, thể khóc.

      biết đợi bao lâu, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang màu lam ra, Kim Hạ nhất thời ngừng thở, trương to mắt nhìn ông, muốn bắt lấy từng động tác của ông, nhưng ông ta chỉ nhàng, nhàng mà, lắc đầu.

      Trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa. Điều đó thể là , cha mẹ còn tàu lửa đến Bắc Kinh, ta làm sao có thể chết như vậy, ta mới hai mươi ba tuổi a…

      Lý Thiết Sinh phẫn nộ xông lên nắm lấy bả vai bác sĩ, chỉ đổi lấy câu xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức.

      Chân Kim Hạ mềm nhũn, ngã ngồi mặt đất, hai con mắt ứ đầy nước, tầm nhìn mảnh sương mù mênh mông, cái gì cũng thấy . Ngực đột nhiên có đau đớn xé rách, thu thành cục, rốt cục lớn tiếng khóc lên, như nước mắt nhiều năm tích góp từng tí , hôm nay muốn khóc hết lần.

      Lúc thi thể được đẩy ra, Kim Hạ đững cũng đứng nỗi, vẫn cúi đầu dám nhìn đến. Lý Thiết Sinh cầm cánh tay , nâng dậy từ mặt đất, hai người đứng trước nhà xác, Lý Thiết Sinh nhìn thi thể, Kim Hạ chỉ ngồi mặt đất trước cửa nhà xác, từ chối tiến vào, ngừng khóc, đầu óc trống rỗng, có cảm giác, giống như người điên.

      Có rất nhiều ký ức về Trần Chi Thành, ào ào tràn ra trong đầu , đều bị cứng rắn đè ép trở về, tin ta chết, cự tuyệt nhớ lại quá khứ. Lý Thiết Sinh ra, dựa vào tường ngồi xuống bên cạnh , sau khi im lặng lâu : « Vào nhìn , nó hy vọng cháu nhìn nó. »

      Kim Hạ ngồi nhúc nhích, nhình chằm chằm vách tường trắng tuyết đối diện ngẩn người, Lý Thiết Sinh quen tay lấy ra điếu thuốc châm, hít vào miệng lại dụi mặt đất : « nó luôn ta bớt hút lại chút. »

      Lúc này Kim Hạ mới dạ, cười cười : « ấy là như vậy, quen nhìn tật xấu của người khác muốn người ta bỏ. »

      Lý Thiết Sinh vuốt ve điếu thuốc : « Cháu biết ? Vì sao sau khi bị thương nó chỉ gọi điện cho duy nhất mình con. »

      Kim Hạ quay đầu, Lý Thiết Sinh : « Nó vẫn thích cháu, số điện thoại của cháu, ở trong số điện thoại quay nhanh của nó. »

      Vốn ngừng nước mắt, nhất thời lại chảy ra.

      « Cho nên, vào nhìn nó , vui vẻ tạm biệt. »

      biết sức lực từ đâu đến, từ mặt đất đứng lên, từng bước vào nhà xác, Trần Chi Thành im lặng nằm, giống như ngủ, tấm mền trắng che đến ngực.

      vươn tay sờ mặt ta, đầu ngón tay run run treo trán ta, lại bỏ xuống được, cuối cùng vẫn thu lại. ta động, cười, mở mắt, ta chết…

      Lập tức liền khóc lóc thảm thiết, chịu nổi gánh nặng ký ức thoáng chốc vỡ đê, ta từng chạy vất vả trong sân bóng, ở trong lớp học chăm chú nghe giảng, hai người sóng vai đường chuyện rất vui, lúc bị đánh ta nhảy ra bảo vệ, trong buổi tối sao sáng rực rỡ ta thổ lộ với

      Tất cả mọi thứ này, đều theo ta rời , trở nên tái nhợt vô lực.

      Kim Hạ dám ở lâu, bước ra rời khỏi nhà xác, ngồi xuống bên cạnh Lý Thiết Sinh, hai người hẹn đều cùng lựa chỗ ngồi xuống đất, lưng tựa vào vánh tường kiên cố.

      Lý Thiết Sinh vỗ vỗ bả vai an ủi, lau nước mắt rô, hỏi : « Khi nào cảnh sát có thể phá án ? »

      Lý Thiết Sinh lắc đầu : « lắm, lúc chú rời khỏi cục cảnh sát, nghe bọn họ tìm hung khí ở trường vụ án, biết tìm được hay chưa. »

      Tiếp theo hai người lâm vào trầm mặc, Lý Thiết Sinh nhìn nhìn đồng hồ : « khuya, cháu về nghỉ ngơi . »

      Kim Hạ lắc đầu : « Cháu ở đây chờ cha mẹ ấy đến. » Khi chuyện, vuốt ve vòng tay bạch kim tinh tế cổ tay, là Lục Xuyên cho , Lý Thiết Sinh nhìn thấy động tác của , nhớ lại lúc trước và Lục Xuyên từng xảy ra tranh cãi ở bên cạnh, từ đó về sau, liền thấy Lục Xuyên xuất : « Cãi nhau ? »

      Kim Hạ gật đầu, Lý Thiết Sinh dường như có chút đăm chiêu, bọn họ tranh chấp ông nghe được vài câu : « Nếu nguyên nhân các cháu cãi nhau, tôi đoán đúng, tôi nghĩ hẳn là hiểu lầm. »

      Kim Hạ vuốt ve vòng tay kia, vẫn chưa mở miệng, Lý Thiết Sinh tựa đầu vào tường, hai chân giẫm giẫm mặt đất : « Lý tưởng có biên giới. »

      Kim Hạ ngẩng đầu, Lý Thiết Sinh nhìn trần nhà : « Đây là câu đầu tiên chú dạy Tiểu Trần. » lâu sau, ông thu lại tầm mắt, nhìn về phía Kim Hạ : « Ở trong mắt cháu, chú cùng Tiểu Trần, có giống hùng hay ? »

      Kim Hạ hơi gật đầu, Lý Thiết Sinh kéo ra nụ cười, lại nhìn trần nhà : « Chờ cháu đến tuổi của chú, gặp qua nhiều người chú thấy như vậy, cháu biết, chúng tôi phải là hùng, hoặc , chúng tôi bên dũng cảm. bên nhác gan. »

      Kim Hạ yên lặng lắng nghe, Lý Thiết Sinh thở dài : « Làm người khi có thể thông qua thái độ, cái đai lưng, thậm chí cái bật lửa, nhìn ra manh mối, cháu phát , trong thế giới này, có tuyệt đối thanh liêm. Cháu đường, thấy lãnh đọa nào đó, sau lưng đều có chuyện cũ thể cho ai biết, nhưng cháu biết chuyện gì, cũng dám điều tra. Chúng ta là tiếng , bọn họ lại là đầu óc, chúng ta chỉ có thể phát ra thanh bọn họ cho phép. »

      Kim Hạ khẽ ừ tiếng, Lý Thiết Sinh tiếp tục : « chú dạy Tiểu Trần, tìm hiểu nguồn gốc, đụng đến chỗ nào nên dừng tay, nếu dây thừng biến thành rắn độc, nó tiếp thu ý kiến, cái gì có thể điều tra, cái gì thể điều tra, nó có chừng mực. Trong án mạng đặc biệt này, bây giờ tuy rằng Vương Minh Lãng là nghi can lớn nhất, bất qua theo suy đoán của chú, động cơ của ta có, nhưng đầy đủ, cố kiến trúc hiếm thấy, đưa ra ánh sáng xác thực sinh ra rắc rối, nhưng ảnh hưởng , người chết bị thương có thể bồi tiền, sau đó công trình có thể tiếp tục, đáng để ta sát hại phóng viên, làm lớn chuyện. »

      Kim Hạ cúi đầu, từ lúc Lục Xuyên giận dữ rời , liền hiểu được chính mình chỉ trích bừa bãi , bây giờ Lý Thiết Sinh, cũng ở bên cạnh ủng hộ điều đó. Nếu là người như Lục Xuyên, hẳn để cho Vương Minh Lãng làm chuyện ngu như vậy, cho nên, là lung tung trách nhầm
      -

      Lục Xuyên ngồi ghê chân cao ở quầy bar, Whiskey trong tay giống như nước lọc bình thường đổ vào bụng, nhớ mình uống bao nhiêu, đầu óc dường như hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ lành ánh mắt có chút hoa. Nếu nằm trong phòng cấp cứu là người khác, chỉ sợ có phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng cố tình lại là người đàn ông kia, dễ dàng khiến đánh mất lý trí như vậy, giống như con nhím tranh cãi với .

      người ngồi lên ghế trống bên cạnh : « Sao lại khéo như vậy ? »

      Lục Xuyên nghiêng mặt thoáng nhìn, lạnh nhạt : « Sao lại ở đây ? »

      Kỳ Thư giơ tay gọi nhân viên pha chế rượu : « ly Mojito. » Tiếp theo mới trả lời : « Em vừa ngang qua, liền tiến vào uống ly rượu, ngờ lại gặp . »

      Lục Xuyên muốn suy nghĩ lời hay giả, ngửa đầu uống hơi cạn sạch rượu trong ly, gọi phục vụ rượu rót thêm.

      Kỳ Thư xoay đầu nhìn : « Sao, có tâm ? »
      Hale205, Parvarty, cobevotam7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 51
      Edit : Ái Nhân

      Kì Thư nghiêng đầu nhìn : « Sao vậy, có tâm ? »

      Ngón tay Lục Xuyên gõ nhanh mặt bàn, tầm mắt dừng ở điện thoại tay, chưa gọi đến : « liên quan đến . »

      « Có lẽ ra tốt hơn. »

      Lục Xuyên kiên nhẫn nhìn , nhảy xuống ghế chân cao, có chút lảo đảo vào nhà vệ sinh, nhưng Kì Thư cũng giận thái độ của , ngồi chỗ uống Mojito xanh biếc.

      lát sau, di động để ở quầy bar vang lên, Kì Thư thoáng do dự, cầm lên, màn hình điện thoại chữ : vợ . Môi đỏ mọng cong , trượt lên màn hình, tiếp cuộc gọi, mở miệng trước.

      Đầu bên kia truyền đến thanh mệt mỏi : « ở đâu ? »

      « tìm Lục Xuyên ? » Sóng mắt Kì Thư vừa chuyển : « Bây giờ ấy ở trong phòng tắm, tiện nhận điện thoại. »

      Kim Hạ trầm mặc lâu : « là ai ? Sao lại cầm điện thoại của ấy ? »

      Kì Thư cười khẽ : « Nhanh như vậy liền quên mất giọng của tôi sao ? Buổi tối chúng ta mới gặp nhau. Tôi ở cùng chỗ với ấy, đương nhiên cầm điện thoại của ấy. »

      Kì Thư ? Kim Hạ sửng sốt, phải ta rồi sao, sao hai người lại có thể cùng chỗ : « đưa điện thoại cho ấy nghe, tôi có lời muốn với ấy. »

      « ấy tắm, sao nghe điện thoại được chứ ? » Kì Thư cong khóe môi, ra vẻ đắc ý : « , chị cho em, người đàn ông của em cũng của chỉ mình em nữa, công phu giường của ấy, vẫn tốt như trước đây nha. »

      Ngực Kim Hạ rất buồn, như bị ai bóp chặt, trực giác phản kích : « Trước kia cũng , chuyện quá khứ qua , còn ý nghĩa gì nữa, cho là bây giờ lời dối vụng về này, có thể lừa tôi hay sao ? »

      Kì Thư cứng họng, hừ lạnh tiếng : « Tin hay tùy . » Tiếp theo liền ngắt điện thoại, sau khi ghi nhớ số điện thoại của Kim Hạ ném chiếc điện thoại vào trong li Mojito, rồi đẩy ngã li rượu.

      Kim Hạ gọi lại, kết nối được. Điện thoại của ở trong tay Kì Thư là , nhưng chắc chắn tự mình tắt máy, nhất định là Kỳ Thư ra tay. Người đàn bà này tuy chỉ tiếp xúc qua vài lần, nhưng cho ấn tượng tổng thể, đó là da mặt dày tâm cơ thâm trầm, biết sao bây giờ bọn họ lại ở cùng chỗ, nhưng nhất định phải là chuyện tốt.

      Từ mặt đất đừng lên, mặt bày tỏ xin lỗi, với Lý Thiết Sinh : « xin lỗi thầy Lý, cháu có việc gấp, phải rời trước lát, chờ cháu xử lý xong quay lại. »

      Lý Thiết Sinh thấy mày nhíu chặt, hình như xảy ra chuyện lớn, hiểu được gật đầu : « cháu nhanh , Tiểu Trần ở đây chú lo là được rồi. »

      Kim Hạ lại nhìn thoáng qua nhà xác, hơi do dự, tiếp theo liền quay đầu rời . Chạy đến bệnh viện mới nhớ ra, căn bản biết hai người đâu, điện thoại cũng gọi được, định tìm người như thế nào ?

      Lục Xuyên khó chịu ở toilet phun gần như toàn bộ rượu trong dạ dày ra, nhờ vậy cũng hơi thanh tỉnh chút, trở lại quầy bar, chỉ thấy Kì Thư luống cuống tay chân lau chùi điện thoại của , mặt bàn nơi nơi đều là nước, cổ tay còn dính Mojito Bạc Hà xanh lá cây.

      Thấy trở về, Kì Thư vẻ mặt có lỗi : « xin lỗi a, vừa rồi em cẩn thận nâng nghiêng cốc, điện thoại của cũng bị vạ lây. »

      Lục Xuyên tức giận giật lại di động, màn hình tối đen, nước vào trong máy, cũng dám liều lĩnh khởi động máy làm chập mạch. Nhân viên pha chế rượu cầm khăn đến, giúp bọn họ lau khô mặt bàn, Lục Xuyên cầm điện thoại để bàn quan tâm nữa, bảo nhân viên pha chế rượu tiếp tục rót thêm rượu.

      Kì Thư cầm khăn tay chậm rãi lau tay chính mình, kêu li rượu tequila : « Cãi nhau với bạn ? »

      Lục Xuyên xoa xoa huyệt thái dương : « Nếu muốn tiếp tục ngồi ở đây, câm miệng. »

      Kì Thư sửng sốt, thức thời lên tiếng, uống hơi cạn sạch rượu tequila trong ly , kêu rót thêm, lặp lại như thế, rất có khí thế uống say dừng lại.

      Lục Xuyên lắc lắc rượu trong ly gì, có chút hối hận, nhất thời xúc động như vậy với Kim Hạ, nếu vụ án phá được, vậy chẳng phãi bọn họ thể gặp mặt.

      Bây giờ cũng biết Trần Chi Thành cấp cứu sao rồi, lòng vừa động, cầm điện thoại lên định gọi điện thoại, ấn xuống nút Home cái có phản ứng, mới nhớ đến di động vào nước, thể dùng, vì thế để di động lại chỗ cũ.

      Trong lúc uống rượu, có người đến gần Kì Thư, bị từ chối, uống li lại li, mãi đến khi đầu óc choáng váng, mới ngã lên mặt quầy bar nghỉ tạm, đến xách tay rơi mặt đất cũng hồn nhiên biết.

      Lục Xuyên khom lưng nhặt lên giúp , đẩy đẩy khuỷu tay :”Để ý túi xách của .”

      Cái gáy Kì Thư đối diện với , nằm úp sấp có phản ứng gì, giống như ngủ, Lục Xuyên thấy để ý đến mình, liền đặt tưi xách vào tay , kêu nhân viên pha chế rượu đến tính tiền, cầm di động lên chuẩn bị rời .

      Ba tiếng, quay đầu, xách tay vừa nhặt lên biết vì sao lại rớt xuống, do dự lát, liền nhặt lên giúp lần nữa, đẩy bả vai :”Đứng lên.”

      Lúc này Kì Thư mới mơ mơ màng màng từ mặt quầy bar đứng lên, như tỉnh như mơ, ánh mắt ngập nước, hai má ửng đỏ: “Làm sao vậy?”

      “Giữ xách tay của cho chặt.” Lục Xuyên đưa tay đặt túi xách lên bàn: “Tôi đây.”

      “Chờ chút.” Kì Thư than thở, chuyện có chút ràng: “Em cũng .” xong nhảy xuống ghế chân cao, xiêu xiêu vẹo cẹo được vài bước, cẩn thận liền ngã mặt đất.

      Lục Xuyên trong lòng còn muốn chạy, nhưng ôm mắt cá chân đứng dậy được, nếu để mình say khướt ở quán rượu, huống chi bộ dáng của cũng an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cảm thấy có lỗi, liền tiến lên cầm lấy cánh tay , kéo từ mặt đất lên.

      Kì Thư tựa vào sức đứng lên, nửa dựa vào người , khập khiễng, ngã trái ngã phải ra ngoài, vất vả ra khỏi quán rượu, Lục Xuyên giúp gọi chiếc xe, nhét vào trong xe, tài xế hỏi: “Đến đâu?”

      Lục Xuyên lay Kì Thư: “ sống ở đâu?”

      Kì Thư chỉ ngây ngô cười, dường như so với vừa rồi càng say, Lục Xuyên hỏi lại lần nữa, vẫn đáp.

      Nhíu lông mày, đóng cửa xe, ngồi vào ghế phụ: “Đến khách sạn gần nhất.”

      Lấy thẻ tín dụng trong túi xách Kì Thư thêu căn phòng, đưa vào phòng, Kỳ Thư thừa dịp sắp quẹt thẻ mở cửa phòng, vươn ngón giữa chà chà yết hầu của mình, tiếp theo trận sóng thần từ trong dạ dày phun lên trước ngực Lục Xuyên.

      Lục Xuyên theo bản năng đẩy ra, phía trước áo trong vẫn bị dính ít chất bẩn, Kì Thư che miệng lảo đảo chạy nhanh vào nhà vệ sinh ghé vào bên cạnh bồn cầu ói ra trận. sau đó tụt xuống ngồi mặt đất ngẩn người, Lục Xuyên theo vào, thuận tay tấy khăn mặt màu trắng bồn rửa tay chà lau quần áo mình, chỗ dính bẩn có trộn lẫn mùi rượu cùng mùi dịch vị, khỏi làm cho nhíu mày.

      Nghĩ cứ như vậy mặc áo trong dơ bẩn về nhà, da đầu liền run lên trận, vài động tác cởi áo ra, lục lọi tìm xà phòng khách sạn cung cấp, ở dưới vòi nước giặt sạch chỗ dơ áo.

      Khóe môi Kì Thư cong lên, từ mặt đất chậm rãi đứng lên, ngã trái ngã phải ra ngoài, Lục Xuyên phát hành động của , cũng để ý, chỉ nên vào giường nghỉ ngơi, vẫn như trước vùi đầu giặt áo sơmi chính mình.

      đôi tay giống như rắn nước, cứ như vậy lén lút bò lên thân lỏa thể của , ôm chặt thắt lưng , lưng, hình như còn có dòng chất lỏng ấm áp chảy qua, Kì Thư ôm lấy , mang theo khóc nức nở thào: “ có còn nhớ hay , lần đầu tiên của chúng ta?”

      Thân mình Lục Xuyên cứng đờ, nhất thời nhận ra mình bị lừa: “ ngay cả ở đâu cũng nhớ được, còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta?”

      “Em rồi, em chưa từng quên , là người đàn ông duy nhất của em, đời này em đều quên được.”

      Lục Xuyên gạt hai tay ra, xoay người lại, sắc mặt có chút tối tăm: “Tôi giúp giải quyết chuyện ở đài truyền hình của , cho nên chúng ta thanh toán xong.”

      Kì Thư lắc đầu, tầm mắt chìm về phía xa xăm: “Em tin từ bỏ em, nếu từ bỏ, giúp em giải quyết khó khăn, cũng sợ em an toàn, mang em đến khách sạn.”

      Lục Xuyên nhìn chằm chằm lúc lâu, hàm dưới nghiến chặt: “Tôi rồi, giúp chỉ là để ý tình cảm trước đây, bây giờ mang đến khách sạn, chỉ vì sợ an toàn, là người đều làm như vậy. Nếu cố ý muốn tiếp tục hiểu lầm, vậy đừng trách tôi về sau vô tình.”

      Kì Thư thấy cau mày, sắc mặt cực kì nghiêm túc, biết đùa. cảm thấy mình cùng đường, còn biện pháp khác nữa, liền đưa tay ra sau gáy, kéo khóa kéo xuống, đẩy hai đai an toàn ra, cái váy theo tiếng rơi xuống đất: “ lại ôm em cái , coi như kỉ niệm cuối cùng, được ?”

      Thân thể trắng tuyết, tư mật bao trùm dưới bộ nội y màu đen, cực kỳ dụ hoặc, chút nào che lấp triển lãm trước mặt Lục Xuyên, trầm mặc nhìn, mặt chút cảm xúc.

      Kì Thư lại đưa tay, muốn gở khóa áo ngực sau lưng, Lục Xuyên lên tiếng quát bảo dừng lại: “Đủ.”

      Tay Kì Thư dừng lại, bên tai nghe thấy : “Chúc mừng , cuối cùng thành công hủy diệt ký ức của tôi về , trước kia tôi thích cố chấp của , ra chẳng qua…” Cái từ thô tục kia nên lời, quay lại cầm lấy áo trong, cũng quay đầu lại rồi ra ngoài.

      Kì Thư ngã ngồi sàn buồng vệ sinh, ngẩn người trong chốc lát, liền tự giễu cười rộ lên. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, sớm chống cự nổi nhu nhược cùng nước mắt của , quả thay đổi, trong lòng xây lên bức tường thành kiên cố, ngăn trở toàn bộ dụ hoặc bên ngoài.

      đầu lộ ra khuôn mặt mỹ nhân, dựa vào điểm ấy nghĩ hơn người khác bậc, là quá ngây thơ, hay là xã hội quá phũ phàng?

      Kim Hạ ngừng gọi điện thoại cho Lục Xuyên, vẫn kết nối được, đành phải đổi lại gửi tin nhắn, hy vọng sau khi khởi động máy có thể nhìn thấy.

      biết đâu tìm , giống như ruồi bọ đầu chạy loạn ở Bắc Kinh, ngang qua khách sạn liền hết hồn, dày vò lúc lâu, cảm thấy cứ tiếp tục tìm như vậy căn bản phải là cách, liền quay trở lại Bán Đảo Thành Ban.

      Đẩy cửa ra, trong phòng mảnh tối đen, giống như có ai ở, tim trầm xuống, sờ soạng đến phòng ngủ, lại ngoài ý muốn phát người nằm hình chữ đại giường, đến gần nghe hô hấp đều đều, ngủ say, người mặc cái ngủ tơ tằm, là mua cho .

      biết vì sao, trái tim treo cao của thần kì rơi xuống, rón ra rón rén lên giường, đến vị trí bên cạnh , nằm xuống gối đầu lên cánh tay , thân thể cuộn tròn lại giống như trẻ con vậy, tay ôm chặt lưng , giống như ôm lấy toàn thế giới.
      Hale205, Parvarty, cobevotam7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆, 52
      Edit : Ái Nhân

      Khi Lục Xuyên tỉnh lại, bình minh tỏa ra ánh sáng bạc. định ngồi xuống, mới phát thân mình nho trong khuỷu tay, giống như gấu Kaola ôm , biết lên giường khi nào, ngay cả quần áo cũng thay, ngực hơi phập phồng, ngủ sâu.

      Nhớ đến ngày hôm qua hai người cãi vả, giờ trước mắt giống như cái gì cũng xảy ra cả, có thể chủ động về nhà, ôm mình ngủ như vậy, đủ giải thích mọi thứ.

      Định nâng cánh tay, muốn ôm chặt, lại phát cánh tay tê, hoàn toàn điều khiển được, dám động, cũng chịu động, sợ tỉnh giấc, liền dùng cánh tay kia, nhàng vuốt ve hai má , đầu ngón tay miêu tả hình dáng mặt mày của . thích ôm chặt như vậy, dựa sát vào , làm cho cảm nhận ràng ỷ lại ở .

      bao lâu, lông mi Kim Hạ hơi hơi rung động, tỉnh, ngẩn mặt lên, vừa vặn chống lại hai tròng mắt đầy thâm tình của : “Lại ngủ thêm lát.” khẽ vuốt đầu tóc .

      Kim Hạ trực giác dạ, cúi đầu nhớ đến chuyện gì, từ giường ngồi dậy: “ ngủ, em phái đến bệnh viện.”

      Lục Xuyên chuyển động cánh tay bị tê, cũng ngồi dậy: “Đừng quá lo lắng, bệnh viện có y tá chăm sóc cậu ta.”

      Lúc này Kim Hạ mới nhớ đến biết chuyện này, ngón tay nắm chặt ga giường, khó khăn : “ ấy chết.”

      Cánh tay Lục Xuyên dừng lại , trầm mặc chốc lát, tự chủ được ôm vào lòng, biết buồn, lại tìm được lời an ủi, chỉ có thể nhàng vỗ về sau lưng : “ đến bệnh viện cùng em.”

      Kim Hạ gật đầu, hai người xuống giường, Lục Xuyên thay quần áo xong, cầm di động ở đầu giường, nhớ đến tối hôm qua nước vào, liền cầm lấy cái di động cũ trong ngăn kéo, đổi thẻ SIM qua, cắm vào nguồn điện sạc điện lát.

      Kim Hạ thấy đổi di động, cũng nhớ đến chuyện tối hôm qua: “Em gọi điện thoại đến tìm , bị Kì Thư tiếp.”

      Lục Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, im lặng chốc lát: “ ta gì với em?”

      ta quan trọng, em biết ta gạt em.” Kim hạ cúi đầu: “Em định với xin lỗi, ngày hôm qua em nên tin , sau này cũng .”

      Loại chuyện tin tưởng này, phải rất quen, trước kia có thể vô điều kiện tin tưởng, chỉ có ba người, bà nội, ba ba, và chính mình. Nhưng bây giờ, bằng lòng thêm nữa, tin tưởng cũng đủ tỉnh táo, tin tưởng cũng đủ quyết đoán, tin tưởng hại Trần Chi Thành, cũng tin tưởng theo Kì Thư làm bậy.

      Tín nhiệm phải là đến, cũng phải sớm chiều mà thành, nó là đóa hoa đẹp, cần tưới nước cẩn thận, nó là loại năng lực, có thể bồi dưỡng từng ngày, điều kiện đầu tiên để nó sinh trưởng là dũng cảm cùng thành .

      Lục Xuyên đến trước người , ngón trỏ nhàng nầng cằm lên, dường như có chút đăm chiêu nhìn . Vốn dĩ, nghe được Kì Thư nhận điện thoại của , với chuyện bọn họ vừa ầm ỹ trận, nghĩ đến lại xin lỗi trước.

      Tim vừa động, cúi đầu ấn nụ hôn lên trán : “Chuyện ngày hôm qua cũng có sai, nên câu gặp mặt này. và Kì Thư đều xảy ra chuyện gì, chúng tôi gặp nhau ở quán rượu, trong khoảng thời gian đó toilet, ta hẳn la nhận điện thoại khi đó. Sau đó di động bị vào nước, mở máy được, ta uống rượu, biết ta sống ở đâu, liền mang ta đến khách sạn, sau đo về nhà.”

      “Em tin .” Kim Hạ nhàng gật đầu, ba chữ đơn giản là cho Lục Xuyên an tâm, xoa xoa đầu tóc : “ rửa mặt.”

      Hai người vệ sinh chút liền ra cửa, Lục Xuyên nhấn nguồn điện di động cũ khởi động máy, lượng điện tuy đủ, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ chốc lát. bao lâu, liền có vài tin nhắn lên, đều ra từ Kim Hạ.

      ở đâu? Em tìm thấy , điện thoại đột nhiên gọi được, em rất lo lắng.

      Em rời khỏi bệnh viện, bây giờ dọc theo đường chính bệnh viện tìm .

      Khởi động máy thấy tin nhắn của em, nhắn tin trả lời cho em.

      Em đến quán rượu thường đến, thấy , đổi quán khác à.

      Nơi nơi đều tìm thấy , em trở lại Bán Đảo Thành Ban chờ.

      Di động sắp hết pin, em về nhà, biết trở về chưa…

      Tay Lục Xuyên cầm điện thoại tự chủ được xiết chắc, ngực cõ trận cảm xúc kích động mạnh, Kim Hạ thấy đọc tin nhắn, giọng giải thích: “Ngày hôm qua gọi điện thoại cho được, em chỉ có thể gửi tin nhắn, chờ khởi động máy có thể nhìn thấy.”

      Lục Xuyên kéo tay qua, bàn tay dày rộng chắc chắn bao lấy tay mềm của , tay đỡ sau gáy , cúi đầu liền hôn xuống, may mắn, lúc ấy khi Hướng Nam đưa ra ý từ hôn, lựa chọn cược phen, bằng bỏ qua đoạn phong cảnh tốt, vĩnh viễn biết được.

      Xe để ở quan rượu ngày hôm qua lái về, bọn họ kêu xe đến bệnh viện, hai người ngồi ở phía sau, Kim Hạ hiếm khi chủ động dựa vào lòng , tay ôm lên lưng .

      “Sợ?” Lục Xuyên ôm chặt , Kim hạ nằm trong lòng kêu rên: “Vâng, sợ biến mất thấy.”

      “Em chưa từng nghe qua câu này sao, người tốt mạng ngắn, tai họa theo ngàn năm, em đừng nghĩ dễ dàng liền thoát khỏi như vậy.”

      Kim hạ rưng rưng cúi đầu thầm: “Theo ngàn năm, theo ngàn năm tốt.”

      Hai người vào bệnh viện, cha mẹ Trần Chi Thành đến, dì khóc tê tim tê phổi, chú ngồi ngẩn người, linh hồn giống như bị mang . Kim hạ biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể làm bạn bên cạnh hai cụ. Khi thi thể được đưa kiểm tra pháp y, Lý Thiết Sinh gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo tòa soạn báo, Kim Hạ là người hiểu tình hình trong đám bạn của Trần Chi Thành, liền phụ trách thông báo cho bọn họ.

      Vài ngày sau, vụ án dưới áp lực phá án mạnh, Vương Minh Lãng rửa sạch tội oan, là ông chủ nhà máy dầu thuê người giết ta. Hai cụ được thông báo có thể nhận lại xác, Kim Hạ thấy khuôn mặt cuối cùng của Trần Chi Thành, Lục Xuyên đứng bên cạnh , kiên cố vững chắc chống đỡ cho . Sinh mệnh yếu ớt như thế, chỉ khi đối mặt với tử vong, mới có thể cảm nhận khắc cốt ghi tâm được.

      Ngọn lửa hừng hực cuối cùng nuốt sống thân thể Trần Chi Thành, hóa thành đống vôi, người lớn kiên quyết mang ta về Tây Sơn an táng, chôn cất cho yên tâm, Lục Xuyên và Kim Hạ cũng theo. Ngày đưa tang đó thời tiết đặc biệt tốt, rất nhiều người đến đưa ta, tấm bia bằng sứ trắng in bức ảnh của , là dì chọn, bộ dáng lúc trung học, tính trẻ con chưa mất, ánh mắt dĩ nhiên tự cao.

      Lý Thiết Sinh ở trước mộ ta : cậu hoàn thành sứ mệnh kiếp này, rời xa thế giới tàn nhẫn này, đến thế giới vĩnh hằng, nơi đó có tội lỗi, có ác độc, chúng ta mỉm cười đưa tiễn cậu, chúc phúc cho cậu, nếu có kiếp sau, mong chúng ta vẫn là thầy trò.

      Kim Hạ đốt nén nhang cho ta, nhớ đến lúc trước còn là bạn học, vỗ bả vai bạn học khác trêu chọc bọn họ, , các cậu thế này cũng coi như sống sao? Các người chẳng qua chết.

      Ở trong lòng yên lặng từ biệt với , cậu chết vì lý tưởng của cậu, chuyện này đối với cậu mà , là cái chết tốt hơn so với bình yên chết già. Mình rất vui, quen biết người như cậu, thích cậu như vậy, cũng rất vui, cậu từng thích mình, hy vọng cậu ở bên kia tất cả đều mạnh khỏe, tiếp tục vì lý tưởng của cậu cố gắng.

      Thương tiếc xong, rời khỏi ngôi mộ của ta, ánh mặt trời chói mắt, bi thương dưới bầu trời đầy mây là bi thương, bi thương dưới bầu trời đầy nắng là thống khổ. Kim Hạ có chút hoa mắt, trong tầm nhìn có sương mù mỏng manh, mười ngón tay Lục Xuyên đan vào tay , đường trầm mặc, bỗng nhiên : “Sau này em muốn chết trước .”

      "Vì sao?"

      Kim Hạ đưa tay che nắng trước mắt: “Bởi vì đưa tiễn quá khó khăn, đưa càng khó, em làm được.”

      Lục Xuyên im lặng lát, khóe miệng lên tia cười yếu ớt: “Được, sau này đưa em.”

      Trở lại Bắc Kinh, trước mắt vẫn là thành phố kia, xe cộ đông đúc, thế giới này vẫn hoạt động giống như trước đây. Nhưng cho dù cảnh vật giống nhau, ở trong mắt Kim Hạ, cũng giống như lúc trước.

      Người chết rồi, người sống khổ sở. Bởi vì có người rồi , mới nhắc nhở người còn sống, phải quý trọng mọi thứ mình có ở tại.

      Kim Hạ với ba ba bà nội, muốn chuyển đến sống cùng Lục Xuyên, người già có vẻ truyền thống, chuyện ở chung trước hôn nhân khiến cho bọn họ nhất thời có chút chấp nhận được, cũng may lục Xuyên luôn thể quyết tâm, nhất định đối tốt với Tiểu Hạ, hơn nữa bình thường biểu hiền tốt trước mặt hai cụ, có tích lũy tin tưởng, người lớn vì thế mới đồng ý.

      Ông Kim Đầu kề lưng Kim Hạ hỏi Lục Xuyên: “Chú biết tư tưởng của bọn trẻ bây giờ giống thế hệ trước, trước khi kết hôn sống chung là chuyện phổ biến, nhưng cháu có tình toán gì cho sao này ?”

      Lục Xuyên cười cười: “Chú, chú yên tâm, cháu làm chuyện có lỗi với Tiểu Hạ, cháu nghĩ để cho ấy chút thời gian thích ứng, sau đó liền mang ấy gặp cha mẹ cháu. Chờ ấy gặp mặt hai cụ, chúng ta liền thu xếp chuyện kết hôn.”

      Ông Kim Đầu thế mới an tâm, trước khi chuyển này, Lục Xuyên hỏi Kim Hạ: “Chuyển đến Bán Đảo Thành Ban, hay là chuyện đến chỗ ở bây giờ của ?”

      Kim Hạ suy nghĩ chút, vẫn : “Bán Đảo Thành Ban .” Nơi đó là bắt đầu của bọn họ, cho dù tốt xấu, đều thuộc về , muốn đổi đến chỗ khác.

      Lục Xuyên đồng ý, thu dọn hành lý ra khỏi chỗ ở bây giờ của mình, toàn bộ chuyển vào trong nhà. Bọn họ dành toàn bộ thời gian cuối tuần dọn dẹp, tủ quần áo lại treo đầy lần nữa, giá sách cũng chất đầy lần nữa, đến ngay cả kệ giày trước cửa, cũng lại để đầy.

      Mãi đến chạng vạng, từ ban công nhìn ra bên ngoài, mảnh vàng rực mặt trời chiều lặn, hai người sau khi sửa sang quét dọn phòng sạch . liền ngồi ở ban công ngắm hoàng hông, Kim Hạ tựa vào lòng , trong lòng tràn ngập yên bình khó có thể diễn tả bằng lời, từ nay về sau, liền sống ở chỗ này, cuộc sống lại đón chào đoạn bắt đầu khác.

      Lục Xuyên từ phía sau ôm , trầm tư, bây giờ người cũng lừa đến tay, tiếp theo chính là cầm tấm vải đỏ bao phía ngoài , đâm vào cái sở hưu độc quyền cả đời, chẳng qua, trước đó, còn cần mang gặp cha mẹ .

      Nghĩ đến hai cụ trong nhà, khỏi có chút đau đầu, với bối cảnh Kim Hạ, ở trước mặt bọn họ tìm ra chút tốt, còn nhất định khiến cho bọn họ phản đối, cứ như vậy, Kim Hạ tổn thương, cũng dễ chịu, ba mẹ càng mất hứng, kết quả thất bại.

      có dự cảm, chờ ở phía trước, trận đánh ác liệt trước nay chưa từng có, trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng, đánh đòn phủ đầu.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Editor: Dành cho những bạn là fan của Trần Chi Thành

      ☆, 53 Phiên ngoại Trần Chi Thành
      Edit : Ái Nhân

      “Lý tưởng của tôi”

      Lý tưởng của tôi, là làm giáo viên, nắm đầu phấn ngắn ngũn, đứng trước bục giảng ba thước, cẫn cù vất vả cày cấy học trò khắp đất nước…

      Tập làm văn tiểu học, lần đầu tiên bàn về lý tưởng, nhưng đến lý tưởng là gì cũng biết, liền viết đại muốn làm giáo sư, ngoài ý muốn được khen ngợi.

      Trấn Tử Tây có nhà máy, trong lúc sản xuất thường dôi ra chút vậy liệu thừa, còn có mảnh vỡ thủy tinh đủ loại màu sắc, đứa bé lớn gan ngẫu nhiên lặng lẽ vào, nhặt thủy tinh nhìn đẹp hơn, còn có sợi sắt vụn đem ra chơi.

      Khi đó ngoan, thế giới trong mắt , có biên giới, cho nên va chạm bốn phía, tìm cái | đường có thể dễ dàng tha thứ.

      Có lần cùng bạn bè trèo lên bờ tường, thấy cửa sắt lớn của nhà máy kia hầu như luôn khóa lại mở, vài người mặc quần áo màu đen đeo tạp dề từ bên trong ra ngoài, cùng đứng ngoài cửa, chuyện gì đó với người mang theo máy ảnh, bao lâu liền động tay. Chính xác, là đánh người, máy chụp ảnh bị đập nát mặt đất, cuộn phim cũng bị kéo ra hoàn toàn.

      Hàng xóm xung quanh nghe thấy vây lại xem, người dùng bạo lực bao lâu liền lui vào nhà máy, người bị đánh ngã xuống đất đứng lên, nhặt đồ vật mặt đất lên tự động rời . Sau đó, từ trông miệng người lớn nghe được, người nọ làm nhà báo, nghe trong nhà máy có chuyện tốt gì đó.

      Bạn học đến trường cùng đều , ra làm nhà báo nguy hiểm như vậy, sau này mình nên làm nghề này.

      lại nghĩ, chuyện bị đánh cũng kiên trì làm, vậy nhất định đáng giá.

      *

      Có ấn tượng lần đầu tiên với Kim Hạ, là ở sân bóng, lần sai lầm, bóng bay ra ngoài sân, đập vào đầu .

      chạy đến, nghĩ thảm rồi, chắc chắn bị mắng vài câu, nghĩ đến chỉ giọng có gì.

      Khoan dung của , ngược lại càng làm cho cảm thấy có lỗi, cuối cùng đừa đồ uống của mình cho , coi như đền tội.

      Thành viên trong đội bóng cho , là bạn học cùng lớp bọn họ, luôn im lặng, dễ dàng bị người ta lãng quên.

      Từ ngày đó trở , để ý bạn nữ nổi tiếng gì này. phát lần nào cũng đến xem trận đấu, cho nên ra sức càng nhiêu hơn bình thường, thậm chí thỉnh thoảng cố ý náo động, làm cho đối phương chú ý đến mình. Cũng từng chủ động tiếp cận , tìm cớ học tập chuyện với , chỉ là mỗi lần mở miệng, lời ra đều rất ngắn gọn, hơn nữa luôn đỏ mặt, giống như con thỏ kinh sợ, khát vọng né sang bên cạnh .

      cảm thấy mình cho áp lực quá lớn, mới có thể làm cho muốn từ bên cạnh trốn , vì thế liền thu liễm rất nhiều, chỉ ở xa xa, yên lặng quan sát. Khi đó việc học nặng nề, đầu tiên là chọn ngành, tiếp theo chuẩn bị cho trận chiến thi vào trường cao đẳng, chuyện tình cảm tạm thời gác sang bên.

      Mãi đến khi cuộc thi vào đại học chấm dứt, ngày tốt nghiệp, rốt cục kiềm chế được, định thổ lộ với , lại bị bạn nữ cùng lớp khác kêu ra ngoài, chờ trở lại lớp, mới phát rồi. tỉnh táo lại, nghĩ đến 2 nơi khác nhau học đại học, liền cảm thấy, đoạn tình cảm này nếu có thể phát triển, cũng rất gian khổ, cho nên mặc dù biết nhà ở đâu, cũng tìm .

      Sau khi tốt nghiệp đại học, đến Bắc Kinh công tác, nửa là vì , lại dự đoán được, ngại ngùng hướng nội như vậy, lại có bạn trai. Sớm biết, sớm biết như vậy lúc tốt nghiệp, nên giữ lấy buông, nghĩ đến trước kia mình chỉ bước chậm từng bước, bây giờ, đuổi kịp.
      Hale205, Parvarty, cobevotam8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :