Chương 2.2
Editor: Băng
đương nhiên biết mình sống rất tùy tiện, thói quen sinh hoạt hằng ngày lại kém, Tiểu Nam ở với cũng được tốt nhưng cũng nghĩ đến thuê bảo mẫu chăm sóc hai người bọn họ.
Nhưng hôm nay Tiểu Nam gặp chuyện may hù phen, cho dù chưa từng mong đợi đứa bé này ra đời nhưng khi thân thể bé mềm mại được thả vào ngực , hề muốn bỏ đứa mang nửa dòng máu của trong người này .
" là đấng mày râu mà những lời này cảm thấy quá mất mặt sao?" Viên Ấu Sơ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn .
"Vì Tiểu Nam, tôi cảm thấy có gì quá mất mặt." Mặc dù cách tròng kính sương mù thể thấy ánh mắt của , nhưng giọng đó truyền đạt toàn bộ thái độ của " mình tôi có cách nào chăm sóc Tiểu Nam tốt, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng chăm sóc tốt. Nên ở lại . Làm ơn. . . . . ."
xong, giống như nhớ lại cái gì đó rồi đến bên cạnh cửa trước tìm kiếm dưới cái tử , sau đó lấy ra cái túi lớn đưa cho .
"Tôi có tiền, ngoại trừ việc mỗi tháng mẹ tôi đưa tiền sinh hoạt phí cho , tôi còn có thể giúp tăng lương. Cho nên đừng !"
Viên Ấu Sơ cúi đầu nhìn cái túi tay giống như túi rác này, bên trong có đống tiền mặt, còn có hai cái thẻ ATM. Sau khi nhìn xong chỉ thở dài hơi.
Người đàn ông này rốt cuộc làm sao có thể sống đến bây giờ?
Đây là còn chưa dùng hết sinh hoạt phí tháng này, mới vừa ở đường tới đây mẹ Tề với rồi. Bình thường đều là bà thay con trai quản lý tiền bạc, chỉ sợ sơ ý làm mất. Bà giữ toàn bộ tiền của , chỉ đưa cho ít tiền để tiêu vặt, mà người đàn ông phòng bị đưa tất cả tiền cho . . . . . .
tại có thể lý giải được tâm tình của mẹ Tề, người đàn ông tâm trí xem ra rất đơn thuần, còn mang theo đứa bé còn chưa , đổi lại là cũng nhanh chóng tìm người chăm sóc bọn họ tốt, bằng có ngày hai cha con này bị người ta đem bán chừng còn ngây ngốc giúp người đó tay để kiếm tiền.
Do đột nhiên nổi thiện tâm sao? cũng phải là rất bướng bỉnh, chỉ là kiếp trước đánh nhau rồi đến cuối cùng chịu nổi mà chết, để cho gặp hai cha con đơn thuần như vậy bỗng biết nên cự tuyệt như thế nào.
đưa tay day day huyệt thái dương rồi ngẩng đầu lần nữa, thấy Tiểu Nam tỉnh, cùng với Tề Du Quân hai cặp mắt giống nhau như nước long lanh nhìn chằm chằm vào chớp.
thả túi xách lên tay rồi ngồi xổm người xuống cầm túi đồ dùng hằng ngày mẹ Tề chuẩn bị, bất đắc dĩ buông tay : "Được rồi, tôi ở lại. . . . . ."
Hai cha con đồng thời lộ ra nụ cười tươi làm cho hơi hoảng hồn, nhưng khi vừa quay đầu thấy cái nhà dơ chịu nổi này đầu của đột nhiên đau đớn.
Được rồi, quyết định muốn chăm sóc hai người này tốt phải chấp nhận cuộc sống lộn xộn của hai người đàn ông lớn này vậy. Như vậy xác định tiếp theo phải dạy dỗ hai người đàn ông ‘Đơn thuần’ này thành công mới được.
Ngày hôm sau, Viên Ấu Sơ dường như là thiên tài mới vừa tờ mờ sáng tỉnh. giường lớn đứa trẻ còn trong giấc ngủ rất sâu, cho tới người đàn ông sofa lớn ở gian phòng bên kia cũng vừa ngủ vừa chảy nước miếng. Cuối cùng cũng thấy trách nhiệm chăm sóc lớn này là dễ dàng.
Bước đầu tiên dẫm sàn nhà cảm thấy sàn có bụi bậm vừa dầy vừa nặng cảm giác sột soạt, làm cho phải nhíu mày mang dép vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, rồi thay bộ quần áo thể thao mượn của mẹ Tề, sau đó cẩn thận nhàng đóng cửa nhà lại cho hai cha con ngủ tiếp, rồi lên kế hoạch những việc ngày hôm nay cần làm.
Vừa xuống lầu dưới, thấy cảm giác so với hôm qua càng hỗn loạn hơn, trầm mặt từ từ quan sát rồi tính toán hôm nay muốn mua thêm những đồ dùng gia đình nào. Còn có nhất định phải thu dọn lại phần lớn diện tích trong nhà. Cuối cùng ở trong góc phòng tìm được vài đồ dùng dọn dẹp biết là nhân viên dọn dẹp hay là mẹ Tề khi qua đây để lại.
Nhìn cây chổi, cây lau nhà, thùng gỗ, nước lau sàn và chục khăn lau, nhíu mày rồi vén tay áo lên, sau đó lựa ra dụng cụ cần lúc này, mang theo tinh thần mạnh mẽ quay đầu đối mặt với căn phòng lộn xộn, bắt đầu quét dọn.
Khi ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, Tề Du Quân còn muốn ngủ nướng bị đánh thức, thần chí của còn hơi mơ mơ màng màng biết mình ở đâu nhưng theo bản năng nhìn về phía giường lớn. chỉ thấy giường còn lại mình con trai hít thở ngủ say sưa. sững sờ mấy giây, ngay sau đó lăn vòng xuống khỏi sofa lớn rồi mở cửa, ba bước thành hai bước nhanh chóng xuống lầu, vừa qua khúc quẹo cua của cầu thang cảm thấy hình như hơi khác lạ, nhưng chưa nghĩ ra chỗ nào khác lạ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
"Chuyện này. . . . . ." Đây là phòng của sao?
Đống đồ ăn thừa biến mất, đồ đạc bị nhuộm lớp bụi cũng được lau sạch lộ ra màu sắc vốn có của nó. Cho tới những thứ lộn xộn sàn nhà cũng đều biến mất hết, trong khí chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng của nước lau sàn, cũng ngửi thấy những mùi hôi ghê
Mùi hôi ghê tởm ngày hom qua còn lưu lại.
còn chưa hồi phục tinh thần Tiểu Nam cũng xoa xoa mắt từ phía sau lưng nhô đầu ra, nhìn nhà hoàn toàn khác này, mặt che giấu được khiếp sợ và ngạc nhiên. “Oa! Có tiểu tinh linh (thần tiên) tới nhà chúng ta sao?”
Viên Ấu Sơ từ trong phòng bếp ra chuẩn bị gọi bọn họ rời giường nghe thầy lời ấy nhịn được công kích hai cha con bằng lời lẽ ác độc/ “Tiểu tinh linh chính là tôi, tỉnh? Vừa đúng líc, xuống đây chuẩn bị ăn điểm tâm .”
Viên Ấu Sơ bận rộn 4-5 tiếng đồng hồ, dọn dẹp xong tầng lầu nhà bọn họ. Nơi trọng điểm là phòng bếp cuối cùng cũng được dọng dẹp lộ nguyên trạng. còn có thể làm vào thứ đơn giản.
Vốn lo lắng thiếu đồ quá nhiều, buổi sáng thể làm điểm tâm, ngờ trừ có nguyên liệu nấu ăn gian phòng này còn có đống đồ lộn xộn chất đầy phòng bếp, nên dồ làm bếp đều có. Thế là co làm chuyến ra chợ bên cạnh, mua ít nguyên liệu nấu ăn về đây.
Nhưng ngờ hai cha con này bieests chọn thời gian, mới dọn bữa ăn sáng lên bàn xong bọn họ cũng xuống lầu rồi.
Nhưng…… Khi hai cha con này đến bên cạnh tóm gọn hai người lại, để cho bọn họ đến gần thành quả bận rộn từ sáng sớm.
“Chờ chút, hai người hình như quên trước khi ăn cơm phải làm chuyện gì trước.” hơi híp mắt, nhìn chằm chằm lớn , trong giọng có mùi vị đe dọa.
Tề Du Quân sờ sờ đầu xác định chắc chắn, sau đó cúi đầu nhìn con trai mình, Tiểu Nam cũng ngu ngơ nhìn lại .
Thấy hai người còn làm bộ dáng ngây ngô nhìn nhau. Viên Ấu Sơ biết bọn họ khẳng định là vứt toàn bộ việc vệ sinh cá nhân vứt qua góc rồi.
thở dài, sau đó ôm lấy đứa , lôi kéo đứa lớn tới phòng tắm mới quét dọn sạch lúc sáng sớm. Lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng trong bì lớn còn chưa khui đưa cho bọn họ, còn tạm thời lấy hai cái ly từ phòng bếp đặt trước mặt bọn họ.
“Bây giờ lập tức đánh răng rửa mặt, nhanh lên. Trong vòng năm phút hoàn thành, hôm nay được ăn cơm.”
Vừa nghe đến có liên quan tới ăn cơm, lớn vội vàng cầm bàn chải đánh răng lên rồi lays kem đánh răng luống cuống tay chân, xột xoạt trong phòng tắm.
Cuối cùng ba người cũng ngồi vào trước bàn ăn, Tề Du Quân và Tế Á Nam đều nhìn chằm chằm bữa ăn sáng trước mắt chảu nước miếng. Mặc dù Viên Ấu Sơ đối với nước còn mặt của bọn họ hài lòng lắm, nhưng nghĩ thầm cải tạo cũng phải là chuyện ngày hai ngày, nên cũng cho qua.
Sáng sớm mẹ Tề tới đây muốn xem có thiếu đồ gì giống như nhà ba người vui vẻ dùng cơm. Dĩ nhiên nhà cửa bỗng nhiên sạch cũng làm cho bà phải giật mình, sau đó nhận định trực giác của mình qua nhiên sai. Viên Ấu Sơ mặc dù tuổi còn nhưng rất đáng để tin tưởng.
Sau đó dẫn vường trẻ chuyến, đưa Tiểu Nam học xong chỉ đạo Tề Du Quân dẫn về nhà thu dọn hành lý.
Dọc đường hai người xấu hổ biết gì, Viên Ấu Sơ biết nên làm như thế nào để chuyện phiếm với trạch nam suốt ngày ở trong nhà. Mà Tề Du Quân quá lâu chuyện với trẻ, trừ thỉnh thoảng nìn lén mấy lần cũng khong biết nên gì mới phải.
may bước chân của hai người cũng tính là chậm, bao lâu tới nhà của Viên Ấu Sơ. nhấn chuông cửa trước rồi giọng . “Lát nữa mặc kệ bọn họ gì cũng cần phải để ý đến. Dù sao chúng ta cũng chỉ cầm đồ xong rồi , bọn họ gì cũng cần quan tâ, xem như chó sủa bậy thôi.”
Tề Du Quân hơi sững sờ, hiểu tại sao ra hững lời như thế, những vừa nghĩ tới người phụ nữ trung niên những lời khắc nghiệt ngày hôm qua trong lòng loáng thoáng hiểu.
“Yên tâm, tôi biết rồi.” Ánh mắt của phía sau trong kính mờ mờ khẽ chớp, giọng kiên định trả lời. “Chẳng qua nếu như họ buông lời mắng cố, tôi có cần giúp mắng lại ?”
Viên Ấu Sơ hoàn toàn ngờ từ hôm qua tới hôm này người đàn ông này chủ động mấy câu. Thế nhưng bây giờ lại hỏi ngược lại như vậy, amwtj của bỗng ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
“ cần, chó cắn người chẳng lẽ người phải cắn lại sao?” hết lời, đợi phản ứng bên trong cửa được mở ra, hề suy nghĩ lôi kéo tay vào trong nhà.
A…… Hôm nay là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, có lẽ cũng là lần cuối cùng giao thiệp với người nhà ‘cực phẩm’ của mình.
Cũng tốt, làm cho gánh nặng làm cho bản thân phiền chán này giải quyết luôn lần cho xong.
Last edited by a moderator: 31/10/14